Cuộc họp được tổ chức để các vị tai to mặt lớn thảo luận xem rốt cuộc đã tới lúc kết thúc cuộc chiến này hay chưa, và rằng tương lai của tôi sẽ đi đâu về đâu.
Ridan và cha Irene đã hứa như đinh đóng cột rằng họ sẽ đích thân đến cuộc họp kia và đứng về phía tôi.
Trong lúc tôi đang ngồi chờ kết quả thì một vị khách bất ngờ tiến lại gần.
Marchioness Evgeny, một người phụ nữ trung niên tầm năm mươi tuổi, trông khá khỏe mạnh.
Đây là lần đầu tiên tôi gặp bà, nhưng ngược lại, bà nhận ra tôi gần như ngay lập tức. Marchioness suýt chút nữa đã thét lên và lao tới khi vừa nhìn thấy tôi.
“!”
Bà nắm chặt lấy tay tôi, vẻ mặt bàng hoàng cực độ khiến tôi hơi lúng túng và chẳng biết nên nói gì cho phải.
Marchioness nói, giọng run run.
“Ta biết rằng họ đối xử với cháu tệ hơn nhiều sau khi Hoàng tử Artise bị ám sát, nhưng… Chúa ơi… Sao có thể đến mức này cơ chứ…”
“Ờ…”
“Nhìn cơ thể ốm yếu của cháu này… Ta phải làm gì bây giờ?”
Tôi cười gượng, chẳng biết nên đáp lại thế nào.
Dù điều kiện sống của tôi đã được cải thiện khá nhiều sau khi Irene làm ầm lên trong cung điện về việc này, dường như mọi người vẫn mặc định việc tôi tự nhiên ốm xọp xuống là do bị đối xử tệ bạc thì phải.
“Cảm ơn bà, nhưng thật ra cháu… Cháu vẫn khỏe lắm.”
Tất nhiên rồi, mấy ai đạt được cân nặng lý tưởng của mình mà không thấy khỏe đâu?
Bầu không khí giữa chúng tôi cuối cùng cũng trở lại bình thường khi Sera tới. Marchioness khẽ mỉm cười nhìn tôi.
“Thứ lỗi cho sự đường đột của ta, ta chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với cháu mà thôi.”
“Sao cơ ạ?”
“Nếu không nhờ có Tiểu thư đây, Evgency đã sớm bị diệt vong rồi.”
“À…”
Tôi cười trừ, quả là một lý do chính đáng.
Tôi hơi khựng lại khi nghe bà gọi mình là “tiểu thư”.
“Ta không còn là công chúa hoàng thất cao quý nữa, vương quốc của ta đã sụp đổ từ lâu rồi.” Marchioness thừa nhận. “Chồng ta suy sụp từ mấy năm trước vì con trai lớn có dính vào đám người trong Tháp Ma Thuật, không thể thừa kế được gia nghiệp, mà thằng con út lại đau ốm liên miên… Ta là người duy nhất tới đây hôm nay, mọi thứ đang trở nên thật tồi tệ, khác xa tưởng tượng của ta.”
“Thực ra… Những việc cháu giúp được cũng không nhiều như bà nghĩ đâu…”
Kết quả là tôi đã làm rách gấu váy vốn đã rộng thùng thình của mình.
Chiếc váy mà tôi đang mặc khá lớn nên việc khâu nó lại gần như bất khả thi. Nhưng ngay cả khi Ridan hoặc Irene ngỏ ý muốn tặng tôi vài bộ đồ mới để mặc, tôi nghĩ mình vẫn sẽ lịch sự từ chối thôi.
Áp lực khi nghĩ tới cuộc họp đương diễn ra khiến tôi không tài nào thả lỏng đầu óc được.
Marchioness chăm chú nhìn tôi, ánh mắt đượm buồn, đoạn, xắn tay áo lên và nói.
“Hoàng tử Ixion đã đích thân đề nghị cân nhắc về việc trả lại tự do cho cháu, ta tới đây để mang theo một tin tốt.”
“Chính ló dồi.”
Cuối cùng thời khắc này cũng đến! Tôi nghe trái tim mình đánh bùng binh trong lồng ngực.
“Tổ sư tiên nhân dăm ba cái nhà tù khỉ gió mắc dịch chết tiệt! Bố mày được tự do rồi ối giời ơi!”
Tôi hồi tưởng lại những ngày tự do xưa cũ, khi tôi thường vào rừng và đắm mình với thiên nhiên, để yoga chữa lành tâm hồn và thể chất của mình.
Marchioness nhìn đôi mắt lấp lánh của tôi mà cười thật dịu dàng.
“Quyết định vừa được thông qua mới đây thôi, Sắc lệnh Hoàng gia sẽ được chuyển tới sau, nhưng cũng sớm thôi. Vương quốc Artise đã bị diệt vong rồi, cháu sẽ không còn là con tin nữa.”
Có lẽ tôi đã ngơ ra trong giây lát, giấc mơ bấy lâu thành sự thật, chưa bao giờ cuộc đời lại tươi đẹp đến thế, ai mà bình tĩnh nổi?
Tôi dựa vào ghế, thở phào một hơi thật dài.
“Ta thậm chí còn chẳng dám nghĩ mọi việc lại dễ dàng như vậy. Đáng lẽ cuộc họp trong dự tính sẽ kéo dài hơn, nhưng trên thực tế, quyết định được đưa ra khá thuận lợi nhờ thái độ ủng hộ tích cực của Công tước Geoffrey và Roziad.”
“Ra thế…”
“Cháu thực sự khiến ta khá bất ngờ đấy. Sao cháu có thể thuyết phục được hai vị công tước cao quý…?”
“Chỉ đơn giản là may mắn thôi, thưa bà. Cháu có cơ hội được tiếp xúc và làm bạn với những người mà trước giờ cháu chưa từng dám nghĩ tới.”
“Đám quý tộc chẳng bao giờ chịu làm việc không công cả, đến Hoàng tử còn thấy ngạc nhiên về việc lần này đấy. Khả năng ngoại giao chính trị của cháu quả thực là không tưởng…”
Sự tán thưởng của Marchioness khiến tôi cảm thấy hơi không thoải mái.
Tôi chẳng thể đoán được tương lai sẽ ra sao nữa, mọi việc đang phát triển quá xa so với ban đầu, nhưng không thể phủ nhận tầm quan trọng của góc nhìn chính trị.
Phải thoát ly khỏi việc này, càng sớm càng tốt.
“Vậy… Bây giờ cháu có thể rời khỏi cung điện rồi hở?”
“Tất nhiên.”
Bà Marchioness gật đầu chắc nịch.
“Hoàng tử từng nhắc tới việc cháu mong chờ ngày tự do tới nhường nào, vậy nên đừng lo về việc đó. Ngài đã đích thân cử ta tới tận thủ đô để thông báo với cháu nhanh nhất có thể kia mà.”
Ixion không thể đến đây vì chiến tranh còn chưa kết thúc. Thắng một trận, hay thậm chí là hủy diệt cả một quốc gia, hoàn toàn không đủ để kết thúc chuỗi xung đột liên miên này.
Anh phải tổ chức lại đội quân của mình, chuẩn bị cho một trận chiến mới hoàn toàn có thể ập tới bất cứ lúc nào, nghiên cứu địa hình từng vùng và chọn ra chiến trường có lợi nhất cho bản thân. Chiến thắng chỉ được công nhận sau khi mọi việc hoàn toàn kết thúc.
Ixion là một người chu đáo, kể cả khi anh nói thẳng với Marchioness về việc anh sẽ giữ lời hứa trả tự do cho tôi khi quay về thủ đô.
“Đúng vậy, đó là một đức tính đáng quý.” Tôi cười híp cả hai mắt, Marchioness tỏ ra khá hứng thú.
“Có muốn ta kể cháu nghe thêm vài việc về Hoàng tử không?”
“Thật ạ? À… Nhưng có vẻ cháu đã biết quá nhiều việc quan trọng rồi…”
Thực ra thì tôi chẳng thấy hứng thú chút nào, Ridan và Irene đã kể tôi nghe chán lâu rồi.
“Chiến thắng lần này dễ dàng như vậy phụ thuộc rất nhiều vào những thông tin mà cháu cung cấp cho Hoàng tử, ngài không quên ơn cháu đâu.”
“Ôi, vậy thì vinh hạnh cho cháu quá!”
“Cháu rõ ràng đang xấu hổ.” Có lẽ vậy, tôi chẳng thể giữ cho khóe miệng thôi cong lên vì tự hào.
“Nhân tiện thì… Cháu đã cân nhắc việc tương lai chưa? Một chỗ dựa chẳng hạn…”
“Tất nhiên là chưa rồi.”
Tôi nói đầy tự tin.
“Dù vậy, Hoàng tử đã hứa sẽ thưởng cho cháu khi ngài ấy trở về. Chắc cháu sẽ nhận được một khoản phí bịt miệng kha khá đấy nhỉ?”
“Nên là, ừm, nếu bà được ngài ấy nhờ xử lý vụ này, cố đưa tiền cho cháu sớm nhất có thể nha?”
Tôi tin chắc rằng, kể cả khi tôi đã rời khỏi cung điện, Ixion vẫn sẽ quan tâm chu cấp cho tôi thêm một khoảng thời gian nữa, lẽ dĩ nhiên. Tôi cứu mạng anh, nhưng đồng thời cũng khá nghi ngờ về việc anh sẽ bị tống cổ khỏi cung điện toàn những người máu mủ ruột thịt của mình.
Chẳng hiểu sao Marchioness lại cười ha hả.
“Ôi trời… Cháu đã hiểu phẩn thưởng mà Hoàng tử nhắc đến là gì rồi… Vậy…”
“Dạ?”
“Trời ạ, đã vậy thì ta càng không thể nói sự thật cho cháu được.”
Marchioness che miệng tiếp tục cười.
“Đổi lại, ta nghĩ cháu nên nghe Hoàng tử nói trực tiếp thì hơn. Ta vừa nhận ra mình chẳng thể truyền đạt lại mệnh lệnh của ngài cho cháu.”
“Tiếc thật… Có điều gì bất ngờ sao, thưa bà?”
“Đúng vậy, ngay cả ta còn chẳng tưởng tượng nổi, nhưng có lẽ cháu sẽ dễ dàng đoán được thôi, và ta dám đảm bảo cháu sẽ vui vẻ nhảy chân sáo cả ngày ấy chứ.”
Khóe miệng tôi lại khẽ cong lên, Ixion định tặng tôi cả tòa dinh thự chà bá thay cho tiền mặt chăng?
“Đỉnh cao của xa xỉ tại Hàn Quốc là sở hữu bất động sản đấy!”
Dù sao thì việc này cũng nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi, hơn nữa, Marchioness đã nói rằng nghĩ như vậy cũng được mà.
“Không thể nào, cháu định xé đất ra thật sao? Việc này khá nặng nề đấy tiểu thư của tôi…”
Marchioness cười lớn trước vẻ mặt đầy mong đợi của tôi.
“Thế cháu nghĩ sao về việc tới Evgency khi không có chỗ dựa đây?”
“Sao cơ ạ?”
“Cháu đã giúp đỡ ta rất nhiều mà, hơn thế nữa, ta vẫn luôn muốn có một đứa con gái. Hiện tại cháu thậm chí còn chẳng thể công khai họ Artise của mình, vậy nên cháu nghĩ sao về việc trở thành con gái nuôi của ta?”
Tôi ngơ ngác, ngỡ ngàng và bật ngửa, ngạc nhiên tới không thốt lên lời.
Dù là một quý tộc không có thực quyền, hầu tước Evgency vẫn sở hữu khối tài sản kếch xù và trang viên rộng lớn.
“Đến nhà họ với tư cách con gái nuôi ư?”
Tất nhiên tôi cho rằng mình xứng đáng với sự đền đáp này. Bên cạnh đó, nếu đồng ý với đề nghị của bà Marchioness, tôi thậm chí còn có quyền thừa kế khối tài sản khổng lồ kia với địa vị xã hội tương đương với một quý tộc.
Ý tưởng này điên rồ vỗn lài luôn. Nhìn tập bản đồ, tự nhiên tôi lại nhớ tới Hầu tước Evgency.
Một vùng đất trù phú phương Nam, cách khá xa thủ đô, nơi có dãy Deraloz trải dài với những cánh rừng đại ngàn và hồ Levez xinh đẹp.
“Làm ơn, hãy cho ta một cơ hội để báo đáp lòng tốt của cháu. Cháu sẽ nhận được sự trợ giúp to lớn khi đến ở tại dinh thự Evgency.”
Thiết nghĩ tôi chẳng cần bất kỳ sự trợ giúp nào cả, nhưng tôi cảm thấy lời đề nghị này rất được, dù sao thì việc tĩnh dưỡng ở một vùng quê thanh bình như vậy có vẻ sẽ giúp ích khá nhiều trong kế hoạch hồi phục sức khỏe của tôi.
Quý tộc có thể vui chơi, ăn khuya và thưởng ngoạn phong cảnh thiên nhiên tại dinh thự Hầu tước cách xa hoàng cung tại thủ đô. Cuộc sống như vậy hoàn hảo hơn việc tự cung tự cấp ở nông thôn không biết bao nhiêu lần.
“Thế… Thế thì…”
Nhưng tôi đang phân vân không biết có nên từ chối lời đề nghị tuyệt vời kia chăng, đồng ý thì vô liêm sỉ quá.
“Ta biết rằng lời đề nghị này có hơi quá đáng, dù vậy, ta vẫn mong nhận được sự đồng ý của cháu.”
Marchioness lên tiếng giải vây giúp tôi.
Thế là chẳng còn lý do gì ngăn cản tôi đồng ý trở thành con gái nuôi của bà cả. Marchioness mỉm cười, nắm lấy tay tôi và nói.
“Ta sẽ chuẩn bị giấy tờ quan trọng và hoàn thiện thủ tục nhận con nuôi sớm thôi. Bên cạnh đó, ta định sẽ ngó qua dinh thự Hầu tước ở thủ đô một chút.”
“Sao cơ ạ? Hầu tước có cả dinh thự ở thủ đô á?”
“Đừng khách sáo nhé, cứ tự nhiên như ở nhà thôi. Ta sẽ thuê thêm người hầu, giúp việc và cả quản gia nữa. Quần áo và đồ dùng mới sẽ được chuẩn bị sẵn sàng nhanh thôi. À, còn người hộ tống cho cháu nữa, tất nhiên.”
“Xin chờ một chút, thưa bà. Chẳng phải giờ cháu đã là con gái của Hầu tước rồi sao? Cháu không thể đến tòa dinh thự ở nông thôn kia ạ?”
“Ta cũng muốn ở cùng với con lắm, nhưng ta đã nói rồi, với cương vị là người duy nhất quản lý tài sản, ta không thể rời khỏi dinh thự chính quá lâu được.”
“Hở? Vậy là cháu không được ở trong dinh thự á?”
Hầu tước Phu nhân thoáng bối rối.
“Ấy… Cái này… Dù sao thì con cũng ở thủ đô với…”
“Với ai cơ?”
“Một tiểu thư không phải nên ở lại thủ đô hay sao? Có nhiều thứ để chơi và cũng nhiều người trạc tuổi ta nữa. Con trai út của ta quá ốm yếu nên không thể trở lại thủ đô được. Thêm nữa, dù dinh thự chính của Hầu tước có những cánh rừng và hồ nước tuyệt đẹp, con sẽ cảm thấy chúng thật nhàm chán vì cách thủ đô quá xa.”
“Chời ơi, xin bà đấy, cháu chỉ thích những thứ nhàm chán ấy thôi!”
Làm con gái nuôi của Hầu tước, tôi có thể chăm sóc cho cơ thể mình tốt hơn bằng việc tập thiền, yoga và hòa mình với thiên nhiên.
Chẳng có lý do gì giữ tôi ở lại chốn thủ đô này cả.
“Bà ơi, cháu muốn tới dinh thự chính của Hầu tước với bà cơ. Thủ đô… Ờm… Cháu cảm thấy thủ đô khá đáng sợ và hơi khó để thích nghi với…”
Tôi cố nghĩ ra một lý do khác, càng nhanh càng tốt.
“Hơn nữa, vì cháu là con gái nuôi của bà mà, cháu nghĩ mình nên đi chào hỏi các thành viên còn lại trong gia đình chứ?”
Bà Marchioness cau mày thở dài.
“Ầy, ta quả thực chưa tính tới việc đó. Ta hiểu ý con là gì. Ngay cả những đứa trẻ ngốc nghếch nhất cũng nên được dạy phải chào hỏi đàng hoàng mà.”
“Hề hề…”
“Chà… Chúng ta sẽ đến nơi khá muộn đấy, dinh thự chính của Hầu tước cách xa thủ đô mà — Nhưng chúng ta nên đi thẳng đến đó luôn vì ta còn phải để mắt đến một số thứ nữa.”
“Sao lại muộn đến thế ạ?”
Tôi cười hỏi, nhưng bà Marchioness không trả lời mà nắm tay tôi chặt hơn nữa.
“Đầu tiên, chúng ta phải đi mua váy đã đã, những chiếc váy đang là mốt ở thủ đô ấy.”
“Dạ?”
“Thứ lỗi cho ta phải nói điều này, nhưng trời ạ, con thật xinh đẹp.”
Bà Marchioness hơi xấu hổ.
“Cứ yên tâm giao mọi thứ cho ta đi, rồi không ai còn có thể chê bai ngoại hình của con được nữa.”
“Hở?”
“Ta đã nói mà, ta vẫn luôn muốn có một đứa con gái.”
Bà Marchioness trông thích thú một cách kỳ lạ.