“Cậu không nói đùa chứ? Cậu sẽ đến dinh thự của Hầu tước Evgency sao? Cái tòa dinh thự chà bá ở quê kia á?”
Bà Marchioness vừa mới rời đi thì Irene và Ridan đã tới. Irene trông có vẻ khá thất vọng khi biết chuyện, thậm chí cô nàng còn quên béng luôn dự định ăn mừng khi biết kết quả cuộc họp của mình.
“Chẳng lẽ cả cái thu đô to đùng này mà không có chỗ cho cậu ở à? Sao không đến dinh thự của Công tước đi?”
“Vấn đề không phải thế. Chẳng phải tớ vẫn luôn nói với cậu rằng mình muốn sống ở nông thôn sao?
Tôi thừa hiểu Irene hy vọng tôi ở lại tới mức nào, nhưng lần này đành để cô ấy thất vọng thôi.
“Thực ra tớ cũng còn khá nhiều việc muốn làm cùng cậu khi rảnh… Cậu biết đấy, kể cả khi chúng ta đã là bạn, tớ vẫn chẳng thể dành nhiều thời gian hơn cho cậu.” Tôi mỉm cười, nắm lấy tay Irene.
“Cậu thực sự phải tới dinh thự của Hầu tước luôn sao?”
“Tớ đã bị xăm xoi đủ rồi. Giờ tớ đã là một thành viên trong gia đình của họ, vậy nên tớ nghĩ chúng tớ nên ở gần nhau.
Ridan đột ngột xen vào.
“Có phải cậu cần sự bảo hộ của gia đình hơn những người bạn không?”
Tôi ngây người nhìn cậu ấy, mà không, giờ phải gọi là Công tước Ridan mới đúng.
“Không… Ừm, Công tước Roziad… Cái kia, một gia đình sẽ…”
“Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Irene véo vô cạnh sườn Ridan một cái thật nhẹ trước khi tôi kịp phản ứng khiến cậu chàng lập tức im bặt. Cô nắm lấy tay tôi.
“Dinh thự Evgency nằm rất xa thủ đô, thậm chí còn xa hơn nhiều những gì cậu thấy được trên bản đồ.”
“Tớ chúa ghét những nơi đông đúc như thủ đô, thế nên càng xa càng tốt, chẳng vấn đề gì cả.”
“Nhưng chúng tớ cũng đang ở thủ đô mà, hơn thế nữa, Hoàng tử cũng sắp về tới nơi rồi.”
“Cái… Hoàng tử Ixion à?”
I nhún vai, tự nhiên nhớ tới một cái tên mà tôi dám cá chắc rằng chẳng liên quan gì tới mình.
“Cũng có thể lắm. Ngài ấy đang ở độ tuổi thích hợp để kết hôn nhất, và mọi chuyện sẽ thật tuyệt vời nếu ngài phải lòng một vị tiểu thư nào đó và họ cùng sống hạnh phúc mãi mãi về sau, không phải sao?” Tôi uống một ngụm trà, đáp lại mà chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều.
Irene thở dài, nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp.
“Việc cậu trở thành tiểu thư Hầu tước đúng là đáng ăn mừng đấy, nhưng tớ vẫn thấy buồn vì cậu ở xa quá.”
“Tớ tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi. Thật kinh khủng khi bị mắc kẹt tại thủ đô và nhìn thấy một số thứ-mà-các-cậu-đều-thừa-hiểu-rồi-đấy.”
Tôi chẳng muốn dây dưa gì tới những người hầu luôn muốn bắt nạt tôi trong cung điện, hoặc những vị quý tộc đã công khai cười nhạo tôi tại bữa tiệc.
Irene lại thở dài.
“Thật khó mà quên đi được, nhỉ?”
Tôi lơ đãng chậm rãi gật đầu, nhớ lại sự phớt lờ từ người hầu, những bữa tiệc ầm ý và cả sự ngược đãi nữa.
“Tớ sợ mình sẽ nhớ mãi những ngày ấy nếu tiếp tục ở thủ đô mất, thế nên tớ sẽ đi thật xa về phía Nam và cố gắng quên đi tất cả.”
Irene lại thở dài, lắc đầu ngao ngán.
Nhờ Irene mà cuộc sống tại cung điện của tôi mới trở nên dễ dàng hơn — Tôi khẽ vô lên mu bàn tay của cô, cảm thấy hơi có lỗi.
“Nhờ có cậu mà tớ thấy thủ đô cũng khá tốt. Yên tâm đi, tớ sẽ thường xuyên ghé thăm cậu mà.”
“Cậu hứa đấy nhé, không được nuốt lời đâu. Mỗi lần cậu tới, chúng ta sẽ đi mua sắm và ăn chút gì đó cùng nhau. Tớ muốn xin cậu vài lời khuyên trong việc kinh doanh, buôn bán làm tớ tuyệt vọng quá.”
Tôi phải rời khỏi thủ đô thật nhanh thôi, quá nhiều người đã tin rằng tôi là một “nhà tiên tri tài ba” rồi.
Tôi thậm chí còn chẳng biết được cái mẹ gì sắp xảy ra nữa kìa.
“Tất nhiên rồi.”
Duy chỉ có Irene và Ridan là ngoại lệ, họ là những người bạn đầu tiên của tôi nơi đây. Dù chẳng thể qua lại thường xuyên do khoảng cách quá xa, đôi khi tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ quay lại thủ đô để gặp họ.
***
“Cậu khùng hả?”
Irene vô cái ‘đét’ lên vai Ridan khi vừa ra khỏi phòng Elsia.
“‘Trở thành một gia đình đi.’? Nghe như thể cậu đang cầu hôn cổ vậy á? Cậu có ý gì khi tự nhiên nói thế chứ?”
“Bỏ đi, tớ chỉ buột miệng thôi.”
“Ối giồi ôi, chẳng lẽ cậu lại thích Elsia?”
“Không phải, tớ không biết, chỉ là tự nhiên tớ —”
“Cậu còn bé lắm sao mà vẫn còn buột miêng nói xằng?”
“…”
“Thích thì để trong lòng thôi chàng trai. Elsia thích Hoàng tử Ixion, cậu thừa biết mà.”
“Đương nhiên rồi, tớ cũng ở bữa tiệc hôm đó đấy thôi.”
Ridan thở ra một hơi dài thượt, đáp lại khá bình tĩnh.
“… Tội nghiệp Levisia.” Irene cắn môi lẩm bẩm.
“Cậu biết mà, đã đến lúc Hoàng tử buộc phải kết hôn rồi. Cuộc chiến Artise này là một trong những lý do để cô ấy buông bỏ, thế nên cổ mới chọn đi tới phía Nam để quên đi.
Cô muốn đáp lại tình cảm của ân nhân và bạn bè mình, nhưng dù có nghĩ bao lâu đi chăng nữa, cô vẫn chẳng tài nào tìm ra nổi một cách làm thiết thực.
Nhờ những chiến công đáng kể của mình, Tam hoàng tử Ixion sẽ sớm có chỗ dựa trong hoàng tộc, bằng chứng là đám quý tộc dạo này đang khá bận rộn với đống việc không thể phơi ra ngoài ánh sáng.
Cho đến hiện tại, theo những gì cô thấy được thì Ixion không phải kiểu người lãng mạn thích nói chuyện tình yêu và tán tỉnh phụ nữ, thậm chí còn tỏ ra không hứng thú nữa kia. Tam hoàng tử là kiểu người ưu tiên hôn nhân chính trị với một gia đình quý tộc có quyền lực lớn.
“Cố giả vờ bình tĩnh chỉ khiến cô ấy thêm đau đớn mà thôi.”
Ridan trầm giọng, đưa tay lên trán.
“Tớ biết tình yêu mà cổ dành cho ngài ấy lớn đến nhường nào mà…”
“Tớ hiểu.”
Irene trả lời đầy mâu thuẫn.
“Tớ sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nếu cổ chịu trải lòng mình. Sẽ khổ sở thế nào mới có thể từ bỏ tình yêu của mình ngay khi vừa mới bắt đầu như một lẽ dĩ nhiên cơ chứ? Cô ấy quá thông minh, thông minh tới mức có thể thấy trước tương lai của mình.”
***
Mela đã đến thủ đô rồi, và hiện tại Ixion đang đọc thư của bà.
“Hóa ra quý tộc là như vậy à… Mình sẽ cống hiến cả cuộc đời ở đây ư?”
Dù có là một Hoàng tử cao quý đến đâu đi chẳng nữa, có một sự thật không thể phủ nhận rằng anh đang thiếu một quý tộc chống lưng.
Anh đoán rằng việc để Elsia trở thành thành viên trong một gia đình quý tộc sẽ khá khó khăn, bên cạnh đó, chẳng có lý do gì khiến cô phải làm như vậy cả.
Anh đã khá ngạc nhiên khi biết răng Elsia quen biết các Công tước, nhưng hoàn toàn không ngờ tới việc kết quả được quyết định nhanh chóng như vậy.
“Chẳng sao cả, việc này khá có lợi cho em mà.”
Anh nhớ tới cô, nhớ tới đôi mắt lấp lánh của người con gái ấy.
Anh phải tự thừa nhận rằng mình chẳng biết gì về cô cả.
“… Đã đến lúc chúng ta bắt đầu tìm hiểu nhau rồi.”
Trong thư có viết rằng Mela thậm chí còn chưa hoàn thành thủ tục nhận nuôi Elsia.
Mọi thứ đang diễn ra đúng như kế hoạch, không, thậm chí còn hơn cả mong đợi nữa.
Anh vẫn sẽ cử hành hôn lễ mà không quan tâm tới thân phận của cô, nhưng dĩ nhiên lời ra tiếng vào là điều khó tránh khỏi.
“Tôi có thể vào không?”
Giọng Aiden vang lên phía bên kia cánh cửa, Ixion cất lá thư của Mela vào ngăn kéo.
“Từ khi Niel Evgency rời đi, mọi chuyện đã ổn định lại, thậm chí còn tốt hơn cả chục lần so với bình thường — Nhưng vẫn có báo cáo nói rằng sẽ có thêm pháp sư được yêu cầu tới cung điện để điều tra về sức mạnh bí ẩn tại đó.”
Aiden bước vào lều, nét mặt mệt mỏi do suy nghĩ quá độ.
Tất cả là do Niel đã tán tỉnh phụ nữ, và chết tiệt hơn, tất cả đối tượng đều đã đổ thằng cha kia, vậy nên bầu không khí giữa các nữ hiệp sĩ không ổn tí nào.
“Niel có quay lại dinh thự Hầu tước Evgency không?”
“Tất nhiên, thanh niên sẽ tới đó rồi ve vãn hết lượt đám quý tộc miền Nam ấy cho mà xem.”
Aiden chặc lưới đáp lại.
“Thời này ít thấy đàn ông biết tận dụng lợi thế ngoại hình như hắn lắm. Tôi còn đang tò mò rằng liệu bà Marchioness có mang hắn cùng đi khắp nơi không kìa.”
“Hừm.”
“Tôi không chắc lắm, nhưng kiểu gì Hầu tước cũng ồn ào chừng nào Niel quay trở lại Tòa tháp cho mà xem. Hắn đi từ khá sớm nên cứ việc gọi cho hắn nếu ngài muốn nghe về bà Marchioness, nhưng —”
“Cậu không cần lo việc trong dinh thự của Hầu tước đâu.”
Ixion tỏ ra chẳng hứng thú mấy với cuộc nói chuyện.
Dù sao thì Elisa cũng ở trong dinh thự của Hầu tước tại thủ đô, thế nên cô chẳng liên quan gì tới anh cả.
“Giờ Niel có dính tới loại phụ nữ nào đi chăng nữa cũng chẳng phải việc của chúng ta. Gọi phát sư khác tới đi.”
Ixion ra lệnh, nhưng rồi anh sẽ sớm hối hận vì hành động của mình thôi.
***
Tôi mất chưa đầy ba ngày kể từ khi chính thức được tự do để trở thành con gái nuôi của Hầu tước Evgency.
Ridan tới gặp tôi vào buổi tối ngày cuối cùng trước khi tôi rời đi.
“Quên hết mọi thứ đi, chúng ta sẽ gặp nhau sau khi cậu tự đưa ra quyết định của chính mình.”
“À, được thôi, tất nhiên rồi.”
“Tớ có vài điều cần nói với cậu, nhưng cứ đợi đến khi mọi việc xong xuôi hết đã.”
Ridan nói nghe kỳ lạ lắm. Cậu hôn lên tay tôi rồi rời đi ngay.
Sera là một hầu gái đã trốn khỏi cung điện bằng việc chui vô trốn trong một cái thùng to bự. Hiện tại, cổ đang treo trên người tôi và khóc lóc om sòm chỉ để đòi đi theo.
“Trời ạ, viên ruby này đi với màu mắt của con sẽ hoàn hảo lắm đấy. Tại sao chúng ta không mua lấy một bộ đi, Elsia nhỉ?”
Ngay sau khi rời khỏi cung điện, bà Marchioness đã kéo tôi tới tất cả các cửa hàng quần áo nổi tiếng tại thủ đô và bắt đầu mua sắm.
Lúc đầu, bà đã sợ rằng mình chẳng thể nói chuyện một cách thân mật với tôi, nhưng tôi dám cá rằng không một người mẹ nào trên đời lại đi kính nể chính con gái của mình cả, rồi bà Marchioness trở nên khá lúng túng.
Nhưng rồi sau đó mọi việc cũng trở nên tự nhiên hơn nhiều trong khi mua sắm.
“Thế… Thế thì nhiều quá mẹ à…”
“Chiếc kẹp tóc này đáng yêu quá đi. Ôi Elsia ơi, sao càng nhìn mẹ lại càng thấy con đẹp nhỉ?”
Bà Marchioness chẳng hề nói quá chút nào.
Tôi phải mua quần áo lớn hơn một cỡ so với đống đồ cũ của mình. Ban đầu thì cũng khá khó khăn đấy, nhưng rồi tôi cũng nhanh chóng quen dần với việc mua sắm như một quý tộc.
Tôi đã quyết định sẽ không từ chối lời đề nghị này, bởi tôi tin rằng nếu tôi không tới, gia đình họ sẽ đổ vỡ mất, mà thêm nữa, tôi cũng được hưởng quyền thừa kế mà.
Hồi còn ở Hàn Quốc, cha mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn bé tí, vậy nên tôi phải sống cùng với nhà dì ruột.
Tôi phải tự lập ngay khi vừa đủ tuổi trưởng thành, thế nên đây là lần đầu tiên tôi được người khác mua đồ cho như thế này.
‘Mình không thể cứ bỏ qua cơ hội béo bở này được. Dù không có kinh nghiệm thực tế nhưng chắc đống phim truyền hình mình từng xem qua không đến nỗi quá vô dụng.’
Tôi tự tin ngắm nhìn bản thân trong phòng thay đồ, nhớ lại mấy bộ drama Hàn Quốc mà mình từng xem.
“Tôi thích mặc đồ xanh lam, tôi thích ngắm nhìn bầu trời.”
Tôi đặt may vài bộ đồ mình cần ngay lập tức để vận chuyển tới dinh thự của Hầu tước cùng cái áo nỉ vừa cắt xong.
“Ở đây có những thợ may rất giỏi, không giống tại dinh thự.”
Bà Marchioness khó có thể giấu đi đôi mắt lấp lánh vì phấn khích của mình.
“Chỗ còn lại mua ở Evgency đi.”
“Nhiều hơn ở đây luôn ạ?”
“Đương nhiên rồi, chúng ta không thể mua quá nhiều trong quãng thời gian có hạn được.”
“Ái chà, xài sang là thói quen hàng ngày của quý tộc mà nhỉ.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Sera cũng đi theo tôi, trông cô nàng khá hào hứng vì những món quà.