Chúng tôi lên đường tới dinh thự của Hầu tước sau khi mua sắm xong. Bà Marchioness tỏ ra khá lo lắng vì xe ngựa phải mất tầm một tháng mới tới nơi.
“Nếu con muốn thay đổi gì để thích ứng với hoàn cảnh thì cứ —.”
“Con ổn mà mẹ.”
Tuy không thể đến Ubud đảo Bali, tôi vẫn rất phấn khích vì sắp được chiêm ngưỡng rừng đại ngàn Evgeny hoang sơ.
“Mình là một người yêu thiên nhiên. Nếu có tiền, mình sẽ tới đảo Bali để tập yoga trong rừng.”
“Ta đã nói với Hoàng tử về chuyện đó —.”
Bà Marchioness ngồi đối diện tôi trên xe ngựa, giọng nghiêm túc.
“Tốt hơn hết thì chúng ta sẽ giữ bí mật rằng con là người đã giúp đỡ Hoàng tử dành được thắng lợi.”
Bà Marchioness dường như trở nên thanh lịch hơn khi tỏ ra nghiêm túc như vậy.
“Nếu con cứ ở mãi trong cung điện thì có lẽ mọi chuyện sẽ khác đi, nhưng ngược lại, đám người Artise sẽ có cơ hội làm hại tới con. Những người thân cận với con có thể sẽ chết, và giả sử nếu thủ hạ trung thành của Artise biết được —”
“Con hiểu ý mẹ.”
Thực ra tôi chẳng để tâm lắm, dù sao thì tôi cũng đâu có hứng thú gì tới việc tranh giành quyền lực hay danh phận.
“Con đã cống hiến rất nhiều cho đế chế rồi, nhưng như Hoàng tử đã ra lệnh, an toàn của con là trên hết. Công lý và tự do đôi khi không đi cùng với nhau, thật may rằng con đã chọn được tự do.”
“Đó là một quyết định đúng đắn.”
Xe ngựa dần ra khỏi con đường đông đúc chốn thủ đô.
Ban đầu, tôi không hề hối hận về việc sống tại thành phố, cũng chẳng bận tâm đến đánh giá từ người ngoài hay danh dự bản thân. Nhưng khi tới dinh thự Hầu tước, tôi đã ước rằng mình có thể sống như một tu sĩ khổ hạnh.
Với một người đã quen với cuộc sống ở Hàn Quốc như tôi, tiệc tùng xã giao quả là vô nghĩa.
Trong tưởng tượng của mình, tôi sẽ sống tại một vùng nông thôn yên bình nào đó, với nước sạch và không khí trong lành, chẳng cần lo nghĩ tới việc kiếm ăn nhờ gia sản sẵn có trong gia đình quý tộc của mình.
‘Đáng ra mọi chuyện phải diễn ra như vậy, rồi mình chỉ việc sống an nhàn tới già mà thôi!’
Hồi trước tôi từng muốn kiếm tiền từ yoga để sống ở nông thôn, việc đi đến một thế giới khác và thực hiện ước mơ của mình đã khiến tôi cảm thấy khá xúc động.
“Như ta đã nói, chỗ Hầu tước Evgency vẫn chưa có chuyển biến gì cả. Có vẻ ông ta sẽ không thể tỉnh lại hoàn toàn được đâu.”
Tôi chậm rãi gật đầu.
Hầu tước vẫn nằm liệt trên giường do cú ngã năm ngoái, nếu không, ông ấy sẽ trở thành cha nuôi của tôi.
“Bên cạnh đó, ta có hai thằng con —”
Tôi không biết nhiều về họ, cuốn tiểu thuyết gốc không hề đề cập tới chuyện này.
Bà Marchioness trông duyên dáng và quý phái đến lạ, giọng điệu điềm tĩnh nói tiếp.
“Đứa con cả chưa kết hôn, nhưng nó chỉ là đồ bỏ đi thôi.”
“… Dạ?”
“Nó bị tước quyền thừa kế tước vị vì dính tới Tháp Ma Thuật. Lễ đính hôn của nó bị hoãn tới năm lần. Mới đây thôi, nó đã làm bẽ mặt gia đình vì qua lại với một thiếu phụ đã kết hôn. Dù có thể sử dụng phép thuật, nó vẫn thua xa người thường.”
“À…”
“Ta e rằng điều này sẽ không kéo dài mãi đâu.”
Vậy ra tên khốn đó sẽ là anh trai tôi —.
Mà không, cũng có thể là em trai chứ, vì thực sự thì tôi chẳng biết cái mẹ gì về hắn cả.
“Đứa còn lại thì — Ây chà, ta nghĩ con nên tự tìm hiểu thôi.”
Khi tôi cố hỏi về tuổi tác của họ, bà Marchioness thoáng tỏ ra cay đắng, xem ra việc dạy dỗ hai thằng con của bà quả thực không được tốt lắm.
Bà Marchioness cũng im lặng, có lẽ đã bị đả kích nhỏ bởi việc trò chuyện về những đứa con ruột của mình.
Cứ như vậy, thủ đô càng lúc càng xa dần.
‘Mẹ kiếp, kinh khủng vỗn lài. Mình bị bỏ tù ngay sau khi bị bắt lại —’
Từ giờ cốt truyện sẽ thay đổi, cũng giống như việc đi tới một vùng đất lạ nào đó vậy.
‘May mà mình đã cứu được một người tốt.’
Tôi khá biết ơn Ixion vì đã thuyết phục Hoàng tộc thả mình ra nhanh như vậy. Dù chẳng dính dáng gì tới nhau nữa, tôi vẫn mong ảnh có thể sống thật hạnh phúc.
Tôi bất giác chìm vào giấc ngủ với mớ suy nghĩ vẫn quy cuồng trong đầu.
******
Người đưa tin giao thư tới khi anh đang quan sát khu vực chiếm đóng. Bức thư kia được gửi từ Hoàng cung.
Ixion đọc hết bức thư rồi lệnh cho Aiden rút quân với vẻ mặt vô cảm.
“Cái mẹ gì đấy? Sao không dưng Ngài lại muốn rời đi?”
Aiden trợn mắt nhìn anh chằm chằm, vẻ mặt như thể không tin vào tai mình.
“Ngài đã thắng mọi trận đánh quan trọng, giờ chỉ việc dọn dẹp thôi mà lại muốn rời đi ư?”
“Ừ.”
Ixion điềm tĩnh đáp lại, không để vẻ mặt kinh ngạc của Aiden vào mắt.
“Rồi vùng này sẽ ra sao đây? Không giống ba năm trước đâu, thưa Hoàng tử. Ngài đã diệt sạch cả một vương triều của đất nước này. Dù chiến trận đã kết thúc nhưng mọi thứ chỉ mới bắt đầu thôi.”
Không có một gia đình hoàng thất nào trong lãnh thổ Artise, vậy nên hiện tại quân đội của đế quốc phải đóng tại đây để ngăn bạo động.
Tùy hoàn cảnh, cần chọn ra một thủ lĩnh phù hợp, điều này đồng thời cũng góp phần củng cố lợi ích và danh tiếng của người được chọn.
Nhưng Ixion chỉ thản nhiên trả lời, cứ như thể đã đoán trước được mọi chuyện.
“Anh trai Raymon của ta đã thông báo rằng đang trên đường đích thân tới đây.”
“… Cái mẹ gì thế? Thái tử tới á?”
Aiden suy sụp tại chỗ.
Cuối cùng thì việc này chẳng khác gì đang bố thí cho chó cả.
Dù Ixion mới là người thắng trận, quyền cai quản vùng đất lại được trao cho Thái tử, người chỉ việc dọn dẹp chút tàn tích còn sót lại của trận chiến đẫm máu, rồi chiến công chinh phục Artise cũng thuộc về hắn luôn.
“Mẹ kiếp — Đừng nói với tôi là —”
“Ta không thể làm gì để trả lại tự do cho Elsia. Nếu chúng ta không làm như vậy, ta e rằng hoàng đế sẽ giết cô ấy mất.”
Vậy nên Ixion đã đàm phán với Hoàng đế, điều kiện trao đổi là để Thái tử đứng tên chiến công này trong sách sử.
Đó là cái giá cho Elsia Artise, Aiden thở dài. Cậu còn nghĩ mình sẽ ở đây tới nửa năm nữa cơ đấy.
Cậu nhìn Ixion. Một người đàn ông có thể ôm mối hận trong lòng suốt đời, nhưng lại dễ dàng quên đi ân nghĩa.
Chẳng cần biết Elsia đã giúp Ixion thế nào, trả ơn một cô gái chẳng có gì trong tay như vậy là quá đủ rồi.
“Chuẩn bị sẵn sàng để trở về thủ đô ngay khi Raymon tới nơi, mọi chuyện kế tiếp sẽ do anh ta giải quyết.”
‘Ơ —’
“Trong bất kỳ trường hợp nào, chỉ có các Hiệp sĩ Feltron được phép rút quân, Quân đội Hoàng gia không được di chuyển.”
Aiden thậm chí còn chẳng màng trả lời nữa, dù sao cũng chỉ phí thời gian thôi. Ixion vỗ mạnh một cái vào vai cậu, cứ như thể anh thấy được tất cả những suy nghĩ trong đầu cậu vậy.
“Aiden Gibbs.”
“… Thứ lỗi cho tôi, thưa Hoàng tử. Tôi không thạo việc này lắm, bên cạnh đó, tôi thậm chí còn quên mất việc phải thể hiện lòng tôn kính của mình đối với ngài.”
“Không sao, ta biết rõ cậu quan tâm tới ta nhiều thế nào. Việc trong quân đoàn hiệp sĩ của ta có một người như cậu chẳng phải điều tồi tệ gì, mặc dù không thể phủ nhận một sự thật rằng cả hai ta đều đang gặp rắc tối.”
Ixion sải bước về phía trước như thể đang chiêm nghiệm cuộc đời.
Aiden thậm chí còn chẳng ngậm miệng lại được khi nhìn Ixion.
“Nhưng Aiden à, chiến công và danh dự chẳng có tác dụng gì cả. Danh tiếng của ta càng tốt thì càng khiến ta gặp nhiều bất lợi hơn thôi, bởi ta sẽ trở thành cái gai trong mắt hoàng đế và hoàng huynh.”
“Dù vậy, việc kết hôn với Elsia vẫn vướng phải kha khá cản trở. Sự phản đối của đế quốc hẳn sẽ rất dữ dội —”
“Ta hài lòng với tư cách là đội trưởng đội Hiệp sĩ Feltron.”
“Sao cơ ạ?”
Aiden nhảy dựng lên vì ngạc nhiên.
Trên thực tế, nếu Ixion là chỉ huy của đội Hiệp sĩ thì việc từ bỏ tước vị và quyền kế vị về cơ bản đều giống nhau.
Chỉ huy đội Hiệp sĩ đơn giản chỉ là một thanh kiếm của đế quốc, giống như những Phù thủy của Tháp Ma Thuật vậy, chẳng thể nào có được danh hiệu. Đó là lý do tại sao các Hiệp sĩ Feltron vẫn trung thành với Ixion dù Chỉ huy vắng mặt.
Việc Ixion sơ hữu tài sản và danh tiếng như một quý tộc cấp cao là hiển nhiên, nhưng —
“Kỷ nguyên hòa bình rồi sẽ đến, nhưng không phải với người luôn gặp khó khăn như Artise —”
Aiden không dám tin vào mắt mình.
Ixion quỳ xuống, ngắt những đóa hoa màu lam.
Nếu cậu nhớ không nhầm thì anh chưa từng để tâm đến những bông hoa dại như vậy.
“Giờ ta không muốn mạo hiểm tham chiến nữa.”
Tay anh nắm đầy những bông hoa dại bé nhỏ.
Aiden không thốt lên lời, chính thức chết lặng. Dương như Ixion chẳng chú ý tới cậu chút nào, anh vẫn nói đều đều.
“Hoa màu lam thực sự rất hiếm đấy, khá khó để bắt gặp chúng.”
“Ơ — Thế ạ?”
Aiden nhìn Ixion trở về doanh trại và cẩn thận kẹp chỗ hoa kia vào giữa những trang sách dày, cậu cảm thấy mình như vừa bị ai đó giáng cho một cú ngay giữa đầu.
Hoàng tử không bình thường, Hoàng tử bị điên rồi.
“Đó là tương lai mà Ngài vẫn nghĩ tới sao?”
“Ừ.”
Đó là lựa chọn của Ngài, lui lại phía sau và làm thanh kiếm của đế chế thay vì tranh giành quyền lực.
Đó là cách duy nhất để công chúa hoàng thất của cố quốc đối lập Elsia Artise có thể dễ dàng hòa nhập mà không bị phản đối dữ dội.
Nếu cậu thực lòng ủng hộ Ngài, cậu nên tôn trọng những quyết định của Ngài thay vì phán xét như những người không liên quan khác.
“Xin thứ lỗi cho tôi, thưa Hoàng tử, Lý trí của tôi đã bị nỗi sợ lấn át. Quý cô Elsia quả thực rất xinh đẹp, tôi đã khá ấn tượng ngay lần đầu gặp —”
Ixion không trả lời nhưng có vẻ đã ngầm hiểu rồi.
“Tôi khá chắc rằng rất nhiều người khác tại thủ đô cũng nghĩ giống tôi. Tôi sẽ cố gắng điều hướng dư luận theo chiều tích cực, vậy nên —”
Aiden quả quyết.
“Ngài chỉ việc sống thật hạnh phúc suốt quãng đời còn lại với người mình yêu thôi ạ.”
******
Sau một tháng trên xe ngựa, cuối cùng tôi cũng tới được dinh thự của Hầu tước.
Tôi đoán bà Marchioness đã bỏ trống dinh thự khá lâu rồi.
Bà phải đi thẳng tới chiến trường, gặp Ixion rồi quay lại thủ đô để xử lý công việc chỗ tôi nữa.
Khi tôi tới dinh thự, việc cần làm đã chất cao như núi.
“Niel và Heim sao rồi?”
“Thiếu gia Niel đi săn ở phía nam, còn thiếu gia Heim đã dặn tôi không cho phép bất cứ ai vào phòng trừ người đưa cơm suốt mấy ngày nay rồi.
“… Ha.”
Bà Marchioness thở dài, khuôn mặt như già đi mười tuổi.
Trời đất, bà phải chăm sóc hai đứa con và chẳng tìm được người giúp quản lý gia tài.
“Ta sợ rằng tiệc chào mừng của con sẽ phải hoãn lại thôi. Con hiểu cho ta chứ?”
“Tất nhiên rồi ạ.”
Tôi trả lời ngay tắp lự.
“Thi săn bắn có thể nâng cao danh tiếng cho gia đình. Mà, nếu con đang dậy thì, cũng có những lúc con sẽ tự nhốt mình trong phòng chứ!”
“Ta dám cá rằng nó đang bận tán gái chứ săn bắn gì tầm này.”
Bà Marchioness lại thở dài thườn thượt.
“Còn nữa, Heim đã mười chín tuổi rồi.”
Độ tuổi trưởng thành tại nơi này là mười chín, điều đó đồng nghĩa với việc Ridan đã trở thành một Công tước thực thụ rồi.
Tôi cười trừ vì chẳng biết phải nói thêm gì.
Quản gia giới thiệu khu dinh thự và điền trang cho tôi rong khi Marchioness bắt đầu làm việc.
Càng nghe tôi càng thấy Dinh thự Hầu tước là một nơi hoàn hảo dành cho mình.
Đẹp, thanh bình và yên tĩnh.
Để đảm bảo an toàn, tôi thậm chí còn được một Hiệp sĩ hộ tống nữa.
Tôi quyết tâm rồi, đến chết tôi cũng phải được chôn tại đây.