Ixion trở về thủ đô cùng Hiệp sĩ Quân ngay sau khi nhượng quyền cho Thái tử Raymon điều hành Artise.
Anh đã khá ngạc nhiên khi biết rằng Elsia, người đáng ra vẫn đang ở thủ đô, đã tới dinh thự của Hầu tước từ lâu, nhưng Mela không ngờ anh sẽ trở lại sớm như vậy.
‘Vốn đã định gặp nàng càng sớm càng tốt, rồi cầu hôn nàng ngay khi đến nơi—’
Cảm xúc của Ixion dần chuyển từ ngạc nhiên sang xấu hổ.
‘Mình không phải loại người thích trì hoãn công việc. Mình chỉ cảm thấy không thoải mái vì việc mà mình đang cố gắng hoàn thành lại bị trì hoãn thôi.’
Ixion thầm thừa nhận đây là một lý do để phủ nhận hiện thực phũ phàng.
‘Thực sự chẳng muốn những việc không mong đợi tự nhiên xảy ra chút nào.’
Hiện tại anh còn kha khá việc phải làm ở thủ đô.
Anh phải vào cung điện và hoàn thành các báo cáo, đồng thời tổ chức lại Hiệp sĩ Đoàn đã rối loạn nghiêm trọng vì chiến tranh.
Trong khi Ixion được triệu tập đến cung điện, Aiden lại nhanh chóng quay về “cuộc sống thiên đường” của mình và bắt đầu đi thu thập hàng tá những lời đồn đoán thất thiệt khác nhau.
Nổi bật nhất trong số đó phải kể đến lời truyền miệng về Tiểu thư Irene Geoffrey và Công tước Ridan Roziad.
‘Quý cô trẻ Irene Geoffrey tính khí có chút nóng nảy, còn Công tước Ridan luôn hành xử hệt như trẻ mới lớn vậy…’
Đặc biệt, Ridan không phải là tuýp người dễ gần.
‘Cả hai người đều cực kỳ khó tính, vậy nên việc tiếp cận họ, chưa kể tới thuyết phục họ đứng về phía mình, gần như là bất khả thi.’
Cậu vừa nghĩ vừa đảo tròn đôi mắt xanh lục tròn xoe của mình.
Từ những thông tin cậu biết được, có thể thấy rằng Elsia đã không từ thủ đoạn mà giúp đỡ họ rất nhiều.
‘Nếu thực sự bị nhốt trong Hoàng cung, thì người thực sự cần tới Tam hoàng tử có lẽ là—’
Cậu muốn nói chuyện với Ridan, nhưng chỉ cần nhắc tới Elsia là nét mặt người kia sẽ đanh lại ngay, rồi họ sẽ chẳng thể tiếp tục cuộc trò chuyện được nữa.
Do tính cách trái ngược nhau, Aiden khá chật vật trong việc hòa hợp với Ridan.
Khác xa một hiệp sĩ như Aiden, Ridan thích sách hơn kiếm nhiều, thậm chí còn tỏ ra khá coi thường sở thích của Aiden, ấy là chuyên tư vấn hẹn hò và thu gom hàng tá tin lá cải vô căn cứ.
Ridan dành kha khá thời gian để nghiên cứu Thần học, cái lĩnh vực học thuật chẳng có mấy ứng dụng thực tế, thậm chí còn không hề dính dáng gì tới đời thực.
Cuối cùng, cậu quyết định chuyển mục tiêu tiếp cận sang Tiểu thư Irene Geoffrey.
‘Nhưng rồi cô ấy cũng sẽ thành vợ của Hoàng tử thôi mà, việc của mình là thu thập càng nhiều thông tin càng tốt. Mà sao cô ấy lại phải đi xuống tận cái nơi hoang vu hẻo lánh kia thế? Ngay thủ đô cũng có một cái Dinh thự của Hầu tước—’
Irene hiện đang bận kinh doanh mặt hàng quần áo mới, nên việc hẹn gặp cô khá khó khăn, may mà Aiden đã biết cách khiến cô chịu mở lời.
***
“Elsia á?”
Lưỡi Irene gần như xoắn hết cả lại khi nhìn Aiden.
Hai người đang uống rượu với nhau khi đến thăm Công tước Geoffrey.
Chẳng rõ cô đã uống bao nhiêu, trên mặt bàn chất đống ngổn ngang những chai rượu đã thấy đáy.
Aiden tập trung nghe Irene nói, cố không để mình lịm đi.
Cái danh ngàn chén không say của Irene chẳng phải để trưng chơi cho đẹp, chuốc gục cô khá khó, nhưng sau khi thành công thì hỏi gì cô ấy cũng nói thật hết.
“Em yêu của tôi á…? Hức— Em ấy quá xuất sắc, táo bạo và… Ợ—Tuyệt vời!” Irene kích động gõ lên mặt bàn.
Irene đích thị là một fan cứng của Elsia, rõ ràng.
“Nói thật thì tôi đã trúng tiếng sét ái tình với em ấy ngay từ bữa tiệc kia đấy. Từ cái khoảnh khắc nhìn thấy những bước đi của em ấy, tôi thậm chí còn chẳng thể nghĩ gì khác nữa.”
“Đúng vậy, thật sự rất ấn tượng.”
Aiden gật đầu.
“Cứ khi nào đứng lên đấu tranh cho một thứ gì đó, dường như tâm lý của tôi lại trở nên yếu ớt hơn thì phải.”
“Trên thực tế, dù tình đơn phương có sâu đậm đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn có thể gói gọn toàn bộ trong một lá thư duy nhất.”
Irene lại mở một chai rượu mới, rót vào ly rồi nốc một hơi cạn sạch, khóe miệng nhếch lên.
“Nhưng cuối cùng thì tôi cũng chỉ muốn khiêu vũ với em ấy một lần nữa thôi, chẳng có ý gì cả, hoàn toàn thuần khiết và chính đáng nhá!”
“Ờm,”
“Cơ mà tôi thật sự đã rất sốc đấy, việc em ấy im lặng rời đi đã khiến trái tim yếu đuối của tôi tổn thương rất nhiều đó, với tư cách là một người bạn đơn thuần, tất nhiên rồi.”
“Cô ấy không báo trước một tiếng nào sao? Ý cô là gì?”
Aiden cố gắng sắp xếp lại những phỏng đoán của mình sau khi hỏi về lý do Elsia tới ở tại Dinh thự của Hầu tước phía Nam.
“Nếu Hoàng tử Ixion trở về—”
Mắt Irene ngân ngấn nước.
“Ngài sẽ kết hôn ngay lập tức. Nếu cứ ở lại thủ đô, sợ rằng em ấy sẽ không từ bỏ được—”
Irene bắt đầu sụt sịt, Aiden nhanh tay đưa xấp khăn giấy cho cô nàng.
“Hoàng tử Ixion là một anh hùng thực sự, thế nên không đời nào Elsia có thể đến bên Ngài được, dân chúng sẽ rất căm hận Vương quốc Artise. Hoàng tử sẽ phải lựa chọn con đường chính trị thôi—Và em ấy biết điều đó, em ấy biết hết đấy.”
“Dù—Hức, dù có bị giam trong Hoàng cung, nhưng em ấy vẫn đoán được tất cả.”
Aiden cảm thấy thật ngột ngạt.
Elsia hẳn cũng nghĩ như vậy.
“Elsia yêu dấu của tôi thật bình tĩnh và thông minh mà.”
Irene xì mũi, suýt thì rống tướng lên.
“Em ấy thậm chí còn phải rời khỏi thủ đô vì không thể chịu đựng được hiện thực đau lòng đang bày ra trước mắt. Tôi thực sự muốn giữ em ấy lại để kết thân mà.”
Irene đập bàn cái “rầm” rồi chính thức gục luôn.
“Đừng lo lắng quá như vậy.”
Dù Irene, người đã bất tỉnh, không nghe được, Aiden vẫn lắc đầu và nói.
“Tiểu thư Elsia hẳn sẽ rất vui khi quay lại thủ đô đấy.”
Aiden cũng chẳng tỉnh táo gì cho cam, thế nên cậu cố gắng rung chuông gọi người hầu tới.
“Đưa Tiểu thư đi nghỉ đi, cô ấy say lắm rồi đấy.”
Khi loạng choạng bước ra khỏi Dinh thự của Công tước, cậu cảm thấy thật nhẹ nhõm, như thể lại một lần nữa xác nhận được rằng Elsia hoàn toàn vô tội.
Ngay cả khi Hoàng tử từ bỏ quyền thừa kế để kết hôn với Elsia và trở thành Chỉ huy Hiệp sĩ, ngay cả khi quyết định đó gây bất lợi cho Ngài ấy.
Ixion đã chọn Elsia, vậy nên nếu cả hai hạnh phúc—.
Aiden cảm thấy lo lắng về địa điểm và hình thức của đám cưới, mặc dù đã ngã gục trong một chiếc xe ngựa và quay trở lại dinh thự Bá tước Gibeth.
“Bất kể bộ váy hồng ấy có tệ đến mức nào—”
Anh thì thầm, nhớ lại hình ảnh cuối cùng mà anh có về Elsia.
“Hãy để tôi tư vấn cho cô một phong cách khác thông qua Quý cô Irene.”
***
Tôi đã có một ngày rất yên bình. Tôi tưởng tượng mình sẽ sống một cuộc đời lý tưởng như này thật lâu, và rồi ra đi trong thanh thản. Phòng của tôi đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, nên tôi chẳng cần phải động dù chỉ một ngón tay, và khi đến giờ, họ sẽ nấu một bữa ăn ngon cho tôi.
Vào buổi sáng, tôi học tập từ các giáo viên gắn bó với gia đình Hầu tước, và vào buổi chiều, tôi đi dạo và tập yoga.
“Những rắc rối ở thủ đô rất xứng đáng.”
Tôi rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại. Nhưng mỗi khi quay đi, tôi có thể cảm thấy được ánh mắt ai đó đang đặt trên người mình.
Vì có sự canh gác của Dalton, Niel thậm chí còn không thể nói chuyện với tôi một cách đàng hoàng.
Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ta, và khi tôi quay lại, anh ta sẽ lúng túng đứng lên, giả vờ như đang ngạc nhiên.
“Chủ nhân, làm ơn! Đừng để ý đến Tiểu thư.”
“Dalton! Đó không phải là thứ mà ta đang tìm kiếm. Ý ta là, ta không rác rưởi đến mức đi tán tỉnh em gái kế của mình. Đấy chỉ là nắm tay và kiểm tra Mana—”
“Đừng bao biện cho hành vi của mình nữa. Tôi biết người nói gì với những cô hầu gái của Hầu tước mỗi ngày: ‘Tôi không rác rưởi đến mức đó.’
“Ta khá thành thạo trong việc nói dối, nhưng không phài lần này. Ta đã dành phân nửa cuộc đời mình để nói thật!”
“Vậy là người rất giỏi trong việc nói dối, và lần này không phải là một trong các lời nói dối của người. Nó chỉ đúng một nửa.”
Vì bị Dalton nghi ngờ, tôi chỉ có thể đối mặt với Niel và bữa tối.
Niel không thể kể những câu chuyện vô nghĩa của anh ta với tôi, vì tôi đang bị rất nhiều con mắt để ý tới trong bữa tối.
Mọi người sẽ nhìn anh ta với ánh mắt như Dalton nếu anh ta nói rằng Mana của tôi kỳ lạ hoặc anh ta muốn nắm lấy tay tôi.
Hầu tước Phu nhân cũng luôn luôn hiện diện trong bữa ăn.
Dalton, tôi, và Niel đều đồng ý là chúng tôi không thể thêm bất cứ thứ gì vào lịch trình quá tải và mệt mỏi của Hầu tước Phu nhân. “Chuyện gì đang xảy ra với con vậy?”
Hầu tước Phu nhân thở dài và nói. “Con đang chỉ ở yên trong dinh thự. Con không định tới Tháp Phù thủy sao?”
Niel vui vẻ đáp lại.
“Vì Thủ lĩnh Tháp Phù thủy hiện đang vắng mặt, nên rất khó để ra vào nơi đó.”
Hầu tước Phu nhân không hỏi tại sao, vì bà ấy không quan tâm, nhưng tôi không thể thôi tò mò lý do tại sao anh ta không thể tiến vào tòa tháp nếu anh ta có thể đi ra ngoài, nên tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt anh ta.
‘Có vẻ như đấy là sự thật, nhưng mình từng nghe nói anh ta là một phù thủy vĩ đại và là chủ nhân tiếp theo của Tháp Phù thủy mà nhỉ.’
Anh ta vừa đọc được suy nghĩ của tôi, nhe răng cười toe toét và tiếp tục nói.
“Anh từng hẹn hò với một vài nữ phù thủy trong phòng thí nghiệm ở tầng một. Mọi người đều rất ngạc nhiên khi biết việc anh đã có hôn ước. Mấy cô gái đó sẽ tấn công anh ngay từ tầng đầu tiên nếu Thủ lĩnh Tháp Phù thủy không có ở đó.”
Tôi đã hiểu tại sao Hầu tước Phu nhân lại không hỏi.
Đó là vấn đề của những người phụ nữ nếu có chuyện gì xảy ra với anh ta.
Tôi cũng đã hiểu tại sao Dalton lại thận trọng như vậy.
“Và, như mẹ anh mong muốn, anh sẽ sớm đi đến một nơi nào đó khác. Một buổi yến tiệc sẽ được tổ chức bởi Bá tước Recesil.”
Hầu tước Phu nhân không trả lời Niel. Kể từ khi Hầu tước suy sụp vào mùa hè năm ngoái, bà đã không tổ chức một buổi yến tiệc nào.
“Đó là lý do.”
Niel nói một cách tự nhiên.
“Tại sao chúng ta lại không đưa Elsia theo?”
‘Tôi sao?’
“Trong mọi trường hợp, chúng ta nên giới thiệu em ấy với các vùng miền Nam ít nhất một lần. Chúng ta đã nhận em ấy làm con nuôi, và nếu em ấy không giao tiếp với xã hội bên ngoài như thế này, mọi người sẽ nghĩ rằng em ấy thật kỳ quặc.”
‘Tôi không quan tâm về việc mọi người có nghĩ rằng tôi kỳ quặc hay không.’
Tôi cố gắng nói là điều đó rất ổn, nhưng tôi vẫn chú ý đến vẻ mặt của Hầu tước Phu nhân.
Cho dù tôi không quan tâm lắm đến điều đó, nhưng chưa chắc là bà ấy cũng thế.
Đột nhiên, tôi đang sống cuộc đời của một người đang thất nghiệp, và bà ấy sẵn sàng cung cấp cho tôi những hoạt động xã hội tối thiểu nếu điều đó là cần thiết.
Dù cho tâm hồn tôi có được tự do như thế nào sau khi tham gia những lớp học nghệ thuật ở đây, tôi vẫn không nghĩ rằng mình đã thực hiện được những điều cơ bản.
Tôi không thể bay múa xung quanh như một con ngựa con trước mặt một người có những đứa con bị giáo dục sai cách và có một người chồng đang nằm liệt giường.
“—Đừng để người khác nghĩ con là một người kỳ lạ. Tốt hơn hết là không nên chịu trách nhiệm vào lúc này. Việc chiếm đóng Artise sẽ mất một thời gian để giải quyết—”
‘Artise đã làm gì sai để bị đổ lỗi như thế này?’
Đây là lần đầu tiên tôi trở thành một quý tộc, nên tôi khẽ gật đầu, nghĩ rằng có điều gì đó mà mình không biết.
“Vậy thì ai sẽ là người hộ tống—”
“Tất nhiên là con sẽ làm điều đó.” Niel mở to mắt và nói.
“Nếu như anh trai của em ấy không phải là người hộ tống em ấy, thì ai sẽ là đây?”
Đó chính là lần giao tiếp xã hội đầu tiên của tôi.
Dalton rất đau lòng, nhưng anh ấy không thể làm gì với sự cho phép của Hầu tước Phu nhân.
Anh ấy liên tục cằn nhằn rằng tôi tuyệt đối không được rung động bởi Niel.
Tôi cảm thấy thật mệt mỏi khi phải nghe đi nghe lại một điều, cho dù điều đó sẽ không xảy ra, và cuối cùng tôi chỉ gật đầu với thái độ qua loa. Và chính cái đêm trước buổi yến tiệc, lời cầu hôn của Ixion đã đến, với những bông hoa màu xanh lam được đính trên đó…