“Cô có thể đến dinh thự Công tước thay tôi không, Sera?”
“Vâng?”
Sera chớp chớp mắt.
“Việc này không quá khó, nhưng người cũng đâu nhất thiết phải đi xa đến vậy–”
“Đó là cách khiến tôi cảm thấy dễ chịu hơn vào lúc này. Thiếu gia hẳn đang cảm thấy rất cô đơn.”
Sera nhận lấy chiếc vòng cổ nhỏ của tôi, thứ tài sản duy nhất mà tôi còn lại.
“Nó không có nhiều giá trị lắm, nhưng hãy bán nó cho một cửa hàng trang sức để ta có thể bày tỏ lòng biết ơn của mình.”
“.…”
Mặt Sera đầy nước mắt khi cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Đôi mắt cô ấy chứa đầy cảm xúc.
“Công chúa…”
“Tất nhiên, điều này chẳng đáng gì, nhưng sự thấu hiểu giữa những trái tim với nhau là rất quan trọng.”
Tôi hiểu trái tim của một người sẽ trở nên yếu đuối như thế nào khi họ đau buồn.
Ridan bây giờ có lẽ chỉ đang cố gắng mạnh mẽ với tư cách là một Công tước tương lai trong buổi tang lễ.
“Tôi rất xin lỗi vì tôi đã không thể đến thăm anh trực tiếp, và tôi chắc chắn rằng Công tước đã đến một nơi tốt đẹp. Điều này sẽ rất khó khăn để quên đi, nhưng cuộc sống vẫn sẽ phải tiếp diễn.”
Sera khẽ gật đầu.
*******
Công tước đã được những người đưa tang mang đi. Ridan đứng đó trong mưa, ánh mắt vô hồn, như thể anh đã mất trí.
Sau đó, anh ấy nhận được lời chia buồn từ Sera, người đã đến muộn, với một vẻ mặt khó hiểu.
“Cô lấy cái này ở đâu? Công chúa Elsia không hề có tiền.”
“Người vẫn còn một chiếc vòng cổ. Đây là số tiền mà Người có được nhờ vào việc bán nó đi.”
“Cô ấy không nhất thiết phải–”
Ridan lẩm bẩm trong miệng.
Sera tiếp tục nói, lắc đầu nguầy nguậy.
“Người đã lo lắng rằng Thiếu gia có thể sẽ cảm thấy cô đơn. Người rất tiếc vì đã không thể tự mình đến thăm, và Người muốn nói với Thiếu gia rằng, chắc chắn ngài Công tước sẽ đến một nơi tốt đẹp hơn.”
“Công chúa đã nói như vậy sao?” Khi thấy Sera im lặng gật đầu, Ridan khẽ thở dài.
Không một ai đã rơi nước mắt trong đám tang của cha anh hôm nay. Thậm chí, một vài người đã tin rằng khi Ridan trở thành Công tước, anh ấy sẽ làm mọi việc tốt hơn Công tước tiền nhiệm.
“Chà, không có gì quá bất ngờ–”
“Chỉ vì anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần không có nghĩa là anh sẽ không buồn; Tôi chắc chắn rằng anh sẽ nguôi ngoai nỗi buồn đi phần nào thôi, vì vậy, tôi nên đến thăm.”
Ridan thẫn thờ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Giống như Elsia đã nói, anh đã không hề rơi một giọt nước mắt nào cả ngày hôm nay.
“Điều đó sẽ rất khó, nhưng Người cũng đã nói rằng đó là cách mà cuộc sống tiếp diễn.”
“.…Tôi hiểu.”
Theo lời của Sera, Ridan dường như đã hiểu được lý do tại sao anh lại đến thăm Elsia nhiều như thế. Đây là lần đầu tiên anh không cần phải lịch sự trước mặt ai, hoặc phải nói đúng hơn là anh có thể bộc lộ được bản thân mình.
Điều đó chưa bao giờ xảy ra với anh. Mọi người đều ca ngợi cho tương lai của Công tước vì Ridan đang làm rất tốt.
Anh có một mong muốn là có thể cứu được gia đình mình, nhưng một khi ở bên cô, anh lại cảm thấy được thoải mái. Cô ấy đang bị chôn vùi bên trong chiếc váy hài hước của mình, nhưng cô ấy lại không hề thấy tủi thân một chút nào.
Đúng hơn là, cô ấy đang thể hiện sự thông thái đáng ngạc nhiên cho mục tiêu của mình.
Nhưng mục tiêu đó lại là có thể đến và sinh sống ở một vùng nông thôn–.
“Làm ơn hãy gửi lời cảm ơn–”
Ridan nghẹn ngào khi nhớ tới đôi mắt đỏ của Elsia.
“Thật sự, rất cảm ơn.”
Ridan đang rất xúc động và anh đang không thể nói quá rõ ràng.
‘Tôi từng nói với anh rằng tôi cũng đã phải trưởng thành từ khi còn trẻ.”
Anh cúi đầu, nhắm mắt lại.
Đương nhiên, anh ấy biết rằng tình trạng của Artise hiện đang rất kinh khủng.
Anh không thể tin rằng cô ấy đang an ủi mình, mặc cho sự thực là cô ấy vẫn đang ở trong hoàn cảnh tồi tệ hơn anh rất nhiều.
Anh đã luôn chuẩn bị tinh thần để lãnh đạo cả gia đình kể từ khi anh còn là một đứa trẻ. Anh cũng từng tin rằng mình mạnh hơn tất cả mọi người tại thời điểm đó.
Anh cho rằng quá trình này hoàn toàn là vì lợi ích của anh, nhưng anh đã không cảm thấy cô đơn vì một lý do nào đó.
“Tôi sẽ gửi cho Công chúa lời nhắn của anh. Bây giờ tôi cũng nên quay về với Người rồi.”
Ridan lịch sự chào cô và ngây người nhìn theo bóng lưng của Sera, như thể anh đang dõi theo Elsia vậy.
Mặc dù anh không thể nhìn thấy được khuôn mặt cô ấy, nhưng trái tim anh đã cảm động trước quyết định mà cô ấy đã gửi đi người hầu gái duy nhất của mình.
Lúc này Ridan mới nhận ra rằng, cánh cửa trái tim anh đã hoàn toàn mở rộng ra với Elsia.
*******
Cuộc chinh phạt của Ixion ở Artise đang đi đến hồi kết.
Thông tin của Elsia rất chính xác, và cũng nhờ vào việc đó đó, Ixion đã có thể chỉ huy cuộc chiến một cách hiệu quả hơn.
Cũng chẳng ai có thể ngờ được rằng chiến tranh lại kết thúc trong một khoảng thời gian ngắn đến vậy.
Anh cảm thấy kinh khủng khi cắm cây kiếm vào trái tim của Decan, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ rực giống hệt đôi mắt của Elsia.
Sau khi hoàng đế Artise băng hà, sự đầu hàng liên tục xuất hiện ở mọi nơi mà quân đội hoàng gia đi ngang qua.
Vương triều Artise đã chấm dứt.
Hầu tước Evgeny đã cung cấp rất nhiều bằng chứng về vụ ám sát gia đình hoàng gia, nên cuộc chinh phạt lần này là hoàn toàn chính đáng.
Tuy nhiên, tất cả đều được Hầu tước Evgeny tìm ra, và tên của Công chúa Elsia không hề được nhắc đến ở bất kỳ chỗ nào. Đó là quyết định của Ixion, anh lo lắng rằng điều gì đó tồi tệ sẽ xảy đến với Elsia.
Đó là một lựa chọn không thể tránh khỏi vì sự an toàn của cô ấy, người khao khát sự tự do hơn là danh tiếng.
Chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi cuộc chiến kết thúc, và anh dự định rằng sẽ trả sự tự do cho cô càng sớm càng tốt.
“Hẳn là cô ấy đang phải rất khó khăn khi ở trong Hoàng cung.”
Ixion khẽ lẩm bẩm một mình.
“Mình chắc rằng người hầu trong Hoàng cung sẽ rất nhỏ nhen, và cô ấy sẽ cảm thấy rất cô đơn trong đấy vì cô ấy không hề có vị khách nào tới chơi cả.”
Anh có thể nhận ra rằng chỗ của cô ấy có rất ít khách lui tới, từ cách mà người hầu gái ứng xử, nhưng anh vẫn luôn cảm thấy lo lắng.
Sự hợp tác của các tầng lớp quý tộc là điều cần thiết nếu cô ấy muốn rời khỏi Hoàng cung mà không gặp vấn đề gì. Ngay từ đầu, anh đã không muốn Elsia, một công chúa hoàng gia, bị giam lỏng.
Ixion đã viết một bức thư cho Hầu tước Evgeny vào ngày anh giết Decan.
*******
Phu nhân Hầu tước Evgeny đã đến thăm doanh trại của Ixion sau trận chiến lớn mà Decan, vị vua của Artise, đã chết trên chiến trường, để mang theo một số dụng cụ y tế.
“Mẹ!”
Niel, một pháp sư tình nguyện trong quân đội, đang vội vàng phi đến trên lưng ngựa.
“Sao mẹ lại tới chiến trường? Ở đây cách dinh thự khá xa.”
“Mẹ nghe nói rằng trận chiến đã kết thúc. Đừng lo lắng; nó không nguy hiểm đâu.”
Phu nhân Hầu tước Evgeny, Mela thở dài ngao ngán trước đứa con trai đầu lòng của mình, Niel.
Mái tóc xanh biển khẽ bay lên trong gió và đôi mắt màu vàng sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời trông thật đẹp ngay cả đối với bà.
Ngay từ khi còn khá nhỏ, anh đã được coi là tượng đài tiếp theo của tháp ma thuật, và là một pháp sư vĩ đại đã có chiến công lớn trong cuộc chiến lần này.
Mặt khác, Mela đã gặp rắc rối với Niel.
“Tốt rồi. Mang con theo về lần này với mẹ nhé, mẹ yêu. Trong mọi trường hợp, chiến tranh đã chấm dứt, và tất cả những gì cần làm bây giờ là đối phó với nó.”
Niel huýt sáo khi kiểm tra hàng hóa mà Mela đã mang tới.
“Con tin rằng mẹ sẽ giúp con thoát khỏi tình huống này. Chẳng lẽ con phải dành cả thanh xuân tươi đẹp trên chiến trường hay sao? Con đã không hẹn hò với ai trong suốt một tháng rồi.”
“Cái gì, một tháng? Con đã không tham gia vào chiến tranh hai tháng rồi mà, đúng không?”
“Một vài hiệp sĩ đã bị cử đi làm việc gì đó ở đây–”
Niel trả lời câu hỏi hoảng loạn của Mela một cách thản thiên.
“Có hai người đã bị bắt khi đang làm việc cùng lúc, và một vài tin đồn đã được lan truyền khắp doanh trại–”
“Ah……Oh, con thậm chí còn không thể thu nhập được những thứ như thế này….Có phải đã đến lúc con nên thích ứng với hoàn cảnh của mình rồi không, con trai?”
Niel, là tinh thần sự sống đầu tiên của Hầu tước Evgeny và Tháp ma thuật, đã nổi tiếng với khía cạnh nữ tính của mình.
Chưa lâu kể từ khi cuộc giao tranh thứ sáu bị hoãn lại, nhưng anh ấy đã trở thành một nhà soạn kịch ngay trên chiến trường–.
Mela cau mày trước cậu con trai vụng về của mình.
Không một ai có thể dời đi cái tính cách vui vẻ tươi sáng của con trai Hầu Tước Evgeny dù anh ấy có ngã xuống đi chăng nữa.
“Và người đã từ bỏ thanh xuân tươi đẹp của mình chỉ vì chiến trường và giờ là vì Hoàng tử Ixion. Con đã không tham gia trong suốt hai tháng.”
“Oh, con thừa nhận điều đó.”
Niel thở dài và nhún vai. Anh đang run rẩy dữ dội và phóng đại mọi thứ.
“Con thực sự tin rằng Hoàng tử Ixion đang bị mất trí. Không, con không có khả năng làm chủ trận chiến theo cách này. Con sẽ trả nó lại thôi. Sự sụp đổ của Artise chỉ còn là vấn đề về thời gian, nhưng trong vòng hai tháng thì – Ngài ấy không còn là người nữa.”
Mela đồng ý với khẳng định đó.
Mela càng gật đầu thì Niel lại càng nói với sự hứng thú.
“Đây là nơi đầu tiên con nhìn thấy trong đời mình, nhưng tất nhiên là con đã thông thạo địa hình–. Ngài ấy đã nhận ra được mọi cạm bẫy và các chiến lược quan trọng. Nếu con không phải là một pháp sư vĩ đại, rất có thể con cũng sẽ nghĩ rằng Ngài ấy biết phép thuật.”
“Vâng, con thật tuyệt.”
“Oh, giờ nghĩ lại, con đã quên đi điều gì đó.”
Niel vỗ những ngón tay theo quy luật lên và xuống.
Và theo đúng cách đấy, anh ấy mỉm cười khi thể hiện màn trình diễn của mình rằng anh ấy sẽ hộ tống Mela.
“Hoàng tử đang đợi, thưa Mẹ. Hãy đến gặp Hoàng tử nào.”
Mela thở dài ngao ngán khi nhìn con trai mình như thể anh ấy đang diễn một vở kịch.
“Hoảng loạn quá, con nên nói với mẹ sớm hơn ngay khi con gặp mẹ chứ.”
“Con thật là đãng trí. Vì thế–”
Niel cười toe toét khi dắt tay mẹ mình.
“Đừng quên về việc đưa con ra khỏi đây. Mẹ phải bàn về chuyện này với Hoàng tử đấy.”
*******
“Chúc mừng chiến thắng của người, thưa Hoàng tử.”
Mela chào hỏi một cách thanh lịch.
Mặc dù trận chiến đã kết thúc, và Ixion vẫn đang tỏ ra điềm đạm, nhưng khi một người đã từng thấy quá nhiều cảnh đầu rơi máu chảy, thì họ sẽ tỏa ra một thứ sát khí mơ hồ.
Ngay cả khi ai đó nói rằng đấy là một tinh thần chiến đấu vô nhân đạo, Mela biết rõ rằng Ixion là một nhà lãnh đạo công bằng và có tình người.
‘Ước gì Niel bằng được một nửa so với Hoàng tử…’
“Rất cảm ơn bà vì đã cung cấp những dụng cụ y tế.”
“Nó sẽ giúp ích rất nhiều trong việc hồi phục lại những tổn thương sau chiến tranh. Tôi sẽ sử dụng chúng thật tốt.”
Lời của Ixion nhanh chóng bị phó tướng Aiden xen vào.
Niel hắng giọng với hy vọng rằng Mela sẽ nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và rời khỏi doanh trại cùng anh ấy.
Nhưng Mela đã không nói gì, và Ixion nói thẳng.
“Có ổn không nếu hai ta cùng đi dạo một lúc? Ta có vài điều muốn nói–”
“Tất nhiên là được.”
Khi nghe thấy câu trả lời của Mela, ánh mắt Niel nhìn bà tràn ngập sự tủi thân.
Nhưng Mela thậm chí không thèm nhìn anh ấy, và cuối cùng thì Niel không còn cách nào khác ngoài việc đi ra ngoài lều trại.