Và như thế, tôi và Touko-senpai đã quyết định chuẩn bị cho nhiệm vụ ‘Bắt gian tại trận Karen và Kamokura’.
Ngày hôm sau, tôi và Touko-senpai hẹn gặp nhau một lần nữa.
Hôm nay, chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê khác với hôm qua.
“À, có điều này em muốn báo cho chị trước.”
Ngay khi chị ấy vừa ngồi xuống, tôi mở đầu cuộc trò chuyện.
“Hửm?”
“Khi lần đầu tiên em gọi cho chị, Touko-senpai đã nói là không được để cho ai khác biết...”
“Cậu nói cho ai rồi à?”
“Em xin lỗi. Em đã nói cho Ishida Youta. Sau vụ việc đó, em không thể nào kìm nén cảm xúc được.”
“Ishida? Ishida-kun chung một hội nhóm với chúng ta đúng không? Cái cậu cũng là tân sinh viên ấy.”
“Vâng, cũng giống em, Touko-senpai, Kamokura-senpai, cậu ấy cũng là cựu học sinh trường THPT Kaihin-Makuhari.”
“Cậu ta có đáng tin cậy không thế?”
“Không sao đâu ạ. Ishida và em đã quen biết nhau từ hồi cấp hai, và có thể nói bọn em là bạn thân của nhau.”
Về vấn đề này thì tôi đảm bảo.
Ishida và tôi học khác trường hồi cấp hai, nhưng lại học chung một chỗ học thêm.
Vì một lý do nào đó, bọn tôi đã hợp nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, và sau khi biết được cả hai cùng chung chí hướng, bọn tôi đã đốc thúc và cổ vũ lẫn nhau.
Bọn tôi thậm chí còn vô chung một trường đại học, và còn chung cả chuyên ngành.
Và thật ra, Ishida cũng ghét Kamokura-senpai.
Nguyên văn của cậu ta: “Cái ông senpai giả vờ ngầu lòi đó khiến tao buồn nôn chết. Dù đúng là ngầu thật, nhưng bớt làm màu tí thì sẽ ổn hơn.”
Tuy nhiên tôi không thể nói như thế với Touko-senpai được, bởi chị ấy là ‘Bạn gái của Kamokura-senpai’.
Nghe tôi nói, Touko-senpai có một biểu cảm hơi phức tạp.
“Nếu cậu đã nói thế thì tôi đành tin cậu thôi, nhưng.....hãy cẩn thận. Hãy đảm bảo đừng để việc này đến tai một người nào đó khác. Và cũng đừng nói cho cậu ta là cậu và tôi đang làm việc này cùng nhau!”
Chị ấy ngưng một chút rồi nói tiếp.
“Như cậu đã biết, hội nhóm của chúng ta được tạo nên từ những cựu học sinh trường THPT Kaihin Makuhari, và 1/3 trong số chúng ta đều từng học chung một ngôi trường. Cậu sẽ không bao giờ biết được mối quan hệ lẫn nhau của bất cứ người nào, hay tin tức bị lộ ra từ ai.”
Tôi, Touko-senpai, Kamokura-senpai và Ishida Youta cùng thuộc một hội nhóm ‘thân thiện’ với nhau.
Như Touko-senpai đã nói, cái hội nhóm này được thành lập từ 6 năm về trước bởi những cựu học sinh trường Kaihin Makuhari, trường cũ của tôi.
Lúc đầu, đây chỉ là một hội nhóm chuyên về leo núi và cắm trại, nhưng bây giờ nó đã trở thành một hội nhóm tổng hợp, tổ chức mọi sự kiện.
Đa số các cựu học sinh trường Kaihin Makuhari đều gia nhập hội nhóm này, bởi nơi này lưu trữ một hệ thống tài liệu khổng lồ câu hỏi của các bài kiểm tra trong quá khứ, và những môn học dễ lấy học phần nhất.
À tiện thể, Mitsumoto Karen đến từ một trường THPT ở Saitama.
“Vậy Touko-senpai cũng chưa nói cho ai biết à?”
“Ừm, hiện tại là vậy. Nhưng tôi có một người bạn mà tôi biết mình có thể tin tưởng, nên chắc là tôi sẽ kể cho cô ấy.”
“Người đó là ai vậy ạ?”
“Một cô gái mà cậu không quen biết. Cậu có nghe qua cái tên Kanou Kazumi, sinh viên năm 2 của khoa Kinh tế chưa?”
“Chưa.”
“Tôi học chung trường cấp 2 với cô ấy. Nhà chúng tôi gần nhau nên cả 2 đã là bạn thân kể từ đó. Sau đấy, khi lên cấp 3, cô ấy học ở một trường tư chứ không phải trường Kaihin Makuhari. Rồi lên đại học cả 2 mới gặp lại nhau, tôi nghĩ là thế.”
Trong trường hợp đó, Kanou Kazumi chắc chắn không ở chung một hội nhóm với bọn tôi, nên chắc chắn trong chúng tôi khó có ai có liên lạc với cô ấy.
Nhưng nếu là bạn tốt của chị ấy, thì khá chắc cô ấy sẽ biết bạn trai của Touko-senpai, Kamokura-senpai.
“Với tôi là Kazumi, với cậu là Ishida-kun. Nếu là một người có thể hoàn toàn tin tưởng được, thì việc nhờ họ hỗ trợ cũng là hợp lý thôi.”
Touko-senpai lẩm bẩm trong khi suy nghĩ.
“Đúng không? Em cũng muốn hỏi Ishida hay ai đó để giải quyết việc này thay vì tự hành động!”
“Khoan đã, còn quá sớm để kết luận đấy! Với lại, thay vì hỏi ai đó ngay từ đầu, tại sao cậu không nghiên cứu kỹ càng trước, rồi hẳn nhờ vả những người có thể hỗ trợ bản thân?”
Chị ấy nói đúng.
Tôi cần cẩn trọng hơn nữa.
Có thể là trong tiềm thức, tôi luôn muốn có ai đó lắng nghe tôi chỉ để thoát khỏi nỗi đau bị cắm sừng.
Hi vọng ai đó sẽ nói rằng “Quả là một người bạn gái và một đàn anh tồi tệ”.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn Touko-senpai.
Khuôn mặt đoan trang của chị ấy chưa bao giờ nhăn nhó lần nào cả, chị ấy chỉ bình tĩnh lên kế hoạch để ‘có bằng chức xác thực về việc bị ngoại tình’ mà thôi.
Tôi chắc chắn rằng chị ấy cũng cảm nhận được nỗi đau khốn khổ đó khi bị ngoại tình.
Tuy nhiên, chị ấy ít khi thể hiện ra ngoài trong khi vẫn giữ được vẻ bình thản của bản thân.
Không chỉ xinh đẹp, Touko-senpai còn là một người phụ nữ với thần kinh thép.
“Em hiểu rồi. Vậy chúng ta nên bắt đầu từ đâu ạ?”
“Ngày mai là thứ 5 rồi đúng không? Cả 2 người họ có vẻ đã gặp nhau hồi thứ 2 tuần này rồi, nên khả năng cao là ngày mai họ sẽ không hẹn nhau, nhưng cậu có thể hỏi cô ấy về kế hoạch ngày mai. Tôi cũng sẽ hỏi Tetsuya về kế hoạch ngày mai của cậu ta.”
“Và nếu có vẻ như cả 2 người họ có hẹn với nhau thì sao?”
“Cậu hẹn Karen-san ra ngoài vào thứ 6. Quan sát xem cô ấy có sự thay đổi nào về cách trò chuyện hay thái độ không.”
“Chỉ vậy thôi ư?”
“Nhiêu đó là đã đủ với hiện nay rồi. Nếu có thể, cậu hãy cố theo dõi xem mấy giờ 2 người họ rời khỏi trường, và đi về hướng nào. Nếu quá vọng động, họ chắc chắn sẽ phát hiện. Đúng rồi, cậu với Karen-san có thường xuyên trò chuyện qua SNS không?”
“Tới thứ 2 vừa rồi, ngày nào em cũng gọi điện hay nhắn tin với cô ấy. Khi mới bắt đầu hẹn hò, cô ấy nói ‘Việc bạn trai của em nhắn tin cho em là điều hiển nhiên’. Nhưng sau đó, em chẳng buồn nói chuyện với cô ấy nữa, nên tới giờ vẫn chưa liên lạc.”
“Có nghĩa là hôm qua cậu không nhắn tin hay gọi cho cô ấy đúng không? Ngay sau khi Tetsuya gửi những tin nhắn đó qua. Chà, không ổn đấy...”
Khuôn mặt của Touko-senpai u ám đi.
“Nói chung là cậu hãy nói chuyện với cô ấy trong hôm nay ngay đi. Cậu nên xin lỗi một cách lịch sự vì đã không liên lạc với cô ấy.”
Xin lỗi Karen ư?
Trong khi cô ta đang ngoại tình á?
Không biết chị ấy có đọc được mớ suy nghĩ đó thông qua biểu cảm khó chịu của tôi không nữa?
Touko-senpai tiếp tục nói.
“Đừng thay đổi thói quen của cậu. Cậu sẽ có thể biết được cô ấy đang ở một mình hay không thông qua tốc độ trả lời tin nhắn của cô ấy.”
“Hiểu rồi.”
“Cứ hành xử như bình thường. Cậu không nên gia tăng số lần liên lạc với cô ấy, hoặc nhắn tin với cô ấy vào những thời điểm mà cậu thường không làm. Chìa khóa để bắt gian là phải nắm được bằng chứng ngay từ những bước đầu tiên. Nếu như đối phương đã bắt đầu nghi ngờ, thì muối đổ biển Đông thôi.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Từ giờ trở đi, tôi nghĩ chúng ta nên hạn chế gặp nhau trực tiếp một khoảng thời gian. Nhưng ít nhất chúng ta nên giữ liên lạc mỗi ngày một lần.”
“Tuân lệnh!”