Tối hôm đó, tôi gọi cho Karen như thường lệ.
Bây giờ là khoảng 11 giờ khuya.
Tôi thật sự không muốn nghe thấy giọng nói của cô ta, nhưng vì lợi ích vĩ đại hơn, tôi bắt buộc phải làm như vậy.
Nhưng, tôi vẫn chần chừ không biết có nên ấn nút gọi cho Karen không cỡ 15 phút gì đấy.
Cuối cùng, mường tượng ra khuôn mặt của Touko-senpai, tôi xốc tinh thần lên rồi ấn nút gọi.
“V~~âng!”
Karen bắt máy với giọng nói ngọt ngào như mọi khi.
“Karen? Xin lỗi nhé, vì hôm qua không gọi cho em.”
Câu đầu tiên mà tôi nói sẽ là lời xin lỗi.
Tôi cảm thấy khá khó chịu khi phải cúi đầu xin lỗi con phò đã lừa dối tôi, nhưng những lời vàng ngọc của Touko-senpai khiến tôi phải tiếp tục diễn.
“Đúng òi đó ~~, Yuu-kun, em đã không nhận được cuộc gọi nào từ anh từ tối thứ 2 rồi đó! Em lo cho anh lắm đấy.”
Như thể em đâu có ngoại tình đâu, em chỉ hơi đầu óc trên mây thôi, vậy.
“Xin lỗi, có khá nhiều chuyện đã xảy ra.”
“Nhiều chuyện là chuyện gì á? Đến nỗi bỏ quên Karen này tại khách sạn và đi về nhà một mình luôn đó?”
Nghe có vẻ hơi nũng nịu.
Nếu là bình thường tôi sẽ nghĩ rằng “Dễ thương phết”, nhưng bây giờ thì chỉ còn là “Con phò này”.
Có thể cô ta đang thăm dò xem việc ngoại tình đã bị phát hiện hay chưa.
“Hôm thứ 2, có một người bạn của anh bị tai nạn giao thông, nên anh chỉ kịp vội chạy đi thăm ngay khi hay tin.”
Đây là cái cớ mà tôi đã nghĩ ra từ trước.
“F~un, một mình anh à?”
“Không, với Ishida, anh cũng gọi báo cho Ishida.”
Thực chất là tôi đang ở cùng với Ishida vào tối hôm thứ 2.
Nên nếu không nói một chút sự thật thì sẽ dễ dàng bị phát hiện.
A, chết mợ.
Tôi chưa kịp báo cho Ishida về ‘Cậu bạn bị tai nạn’.
Tôi phải gọi cho nó ngay khi kết thúc cuộc gọi này mới được, không thôi là mất đồng bộ thông tin mất.
Cơ mà, cứ kiểu này, sao tôi cảm giác mình mới là người ngoại tình ấy nhỉ?
“Vậy hôm qua thì sao á?”
“Bởi tối hôm thứ 2 đã trễ rồi. Nên anh đã ngủ thiếp đi mất trong khi làm báo cáo. Khi tỉnh dậy thì đã 3 giờ sáng nên anh mới không gọi vì anh nghĩ giờ này chắc Karen đã ngủ mất rồi.”
“Vậy thì tốt quá. Em cứ tưởng anh đang ngoại tình đó.”
Mém chút nữa, tôi đã chọi cái điện thoại của mình rồi.
Làm cách nào mà con người này lại có thể trơ trẽn đến như vậy chứ?
Có thể là do thường hay ngoại tình nên quen rồi, tôi nghĩ vậy.
.....không được không được, phải tĩnh tâm, phải nhớ về lời căn dặn của Touko-senpai.
“Nghĩ sao vậy, anh sẽ không bao giờ làm việc đó.”
Vì tao không phải là mày!
“Hứa đó! Karen chỉ muốn Yuu-kun là của riêng Karen thôi!”
Tôi vừa phẫn nộ, vừa kinh tởm.
Bạn mà gặp tôi bây giờ là sẽ thấy rõ điều đấy.
May mắn là bọn tôi chưa phải gặp mặt nhau.
Thật sự tôi không biết phải nói gì nữa.
Tôi không ngờ cô ta lại nói dối một cách bình thản như ăn cơm uống nước như vậy.
Tôi không thể nào không nghĩ đến, ‘Phụ nữ thật là đáng sợ’.
“Anh chỉ thuộc về em thôi, Karen, anh yêu em.”
Tôi hơi ngọng một chút, nhưng vẫn có thể nói hết câu.
“Karen cũng thế! Em yêu anh!”
Nghe những lời này, tôi bỗng nhiên cảm giác hình như ‘Cuộc hội thoại với Kamokura-senpai’ là giả tạo.
Tôi quyết định cho cô ấy thêm một cơ hội nữa.
“Vậy, ngày mai chúng ta gặp nhau được không? Hãy cùng nhau ăn tối sau giờ học. Anh đã không được nhìn thấy mặt em 2 ngày hơn rồi.”
Một phút im lặng:....
“Em không chắc ngày mai có đi được không. Em đã hứa là sẽ đi ăn tối cùng với một người bạn rồi.”
Biết ngay mà.
“Maa, vậy thì tiếc quá. Thế để lần sau vậy.”
“Ừm, lần sau.”
Cuộc gọi điện giữa tôi và Karen vào đêm thứ tư kết thúc.
Tôi ngay lặp tức gửi tin nhắn cho Touko-senpai.
(Yuu) Em vừa gọi cho Karen, cô ấy nói là tối mai cô ấy sẽ ‘đi ăn tối cùng với một người bạn’.
Touko-senpai trả lời gần như lặp tức.
(Touko) Quả nhiên là thế. Ban nãy khi tôi gửi tin nhắn cho Tetsuya, cậu ta bảo là ‘ngày mai anh có tiệc nhậu với mấy thanh niên chung chỗ làm thêm’.
(Yuu) Vậy có nghĩa là ngày mai họ sẽ gặp nhau?
(Touko) Khả năng cao là thế.
(Yuu) Chúng ta nên làm gì đây?
(Touko) Ý cậu là sao?
(Yuu) Theo dõi 2 người họ sao?
(Touko) Phải ha, đã biết ngày hẹn của họ rồi, chúng ta cũng nên bắt đầu điều tra một cách kỹ càng nhỉ?
(Yuu) Chị có muốn em theo sau Karen không?
(Touko) Như vậy rất nguy hiểm. Một người phụ nữ có thể dễ dàng nhận ra được bạn trai của mình dù chỉ là nhìn lướt qua. Tôi sẽ theo dõi cô ấy.
(Yuu) Vậy em sẽ theo đuôi Kamokura-senpai?
(Touko) Ừm. Nhưng hãy luôn giữ khoảng cách 10m. Nếu như mất dấu thì cũng không sao. Chỉ cần biết được chuyến tàu mà cậu ta bắt là đủ rồi. Ngày mai cậu không nên cố quá nhé. Chúng ta phải bơi từ từ thêm một đoạn nữa thì mới bắt được cái đuôi đó một cách hoàn chỉnh.
Vậy, chiến dịch ‘Paparazzi tại trận cuộc ngoại tình’ bắt đầu với người tham gia là tôi và Touko-senpai.
--------
Suu: Trym anh là của riêng em nhưng bướm em thì của người khác