Tối hôm qua, tôi gọi cho Karen, còn Touko-senpai thì gọi cho Kamokura, và cả 2 chúng tôi cho rằng khả năng rất cao hôm nay 2 người họ sẽ hẹn gặp nhau.
Chúng tôi trao đổi tin nhắn với nhau, Touko-senpai quyết định sẽ bám theo Karen, còn tôi thì bám theo Kamokura.
Tuy nhiên, hiện tại thì tôi chủ yếu để ý ga tàu điện ngầm gần trường.
Tôi, Touko-senpai, Karen và Kamokura đều dùng chung một ga tàu điện đến trường là ga Nakano.
Vậy nên sẽ không khả nghi khi bọn tôi xuất hiện ở đấy.
Sau tiết 4, tôi quyết định nhìn chằm chằm vào cổng ra vào tòa nhà khoa Khoa học và Kỹ thuật.
Tôi đã kiểm tra thời khóa biểu của năm 3 chuyên ngành Công nghệ Thông tin.
Hôm nay không có tiết thực hành, nên Kamokura-senpai chắc sẽ ra về sớm thôi.
Trong khi đang quan sát, Kamokura bước ra nhanh như dự kiến.
Rồi từ đó đi thẳng tới ga tàu.
Karen hôm nay cũng chỉ có 4 tiết thôi.
Tòa nhà khoa Kinh tế ở hướng ngược lại so với tòa nhà Khoa học và Kỹ thuật, nên tôi không thể nhìn thấy tình hình ở đó được. Nhưng khoảng cách đi tới ga tàu điện ngầm thì hẵng là như nhau.
Tôi bám theo Kamokura, cố gắng đi ở phía sau một nhóm sinh viên.
Kamokura có vẻ như cũng không để ý lắm đến xung quanh.
Hắn ta chỉ lấy điện thoại ra rồi liếc đằng sau một chút.
Nhưng có vẻ như hắn không phát hiện ra tôi.
……….Karen gọi cho hắn à?........
Tôi nghĩ ngợi, nhưng chẳng cách nào để mà xác định được.
Khi bước tới cổng trường, tôi để ý thấy những sinh viên vừa học xong tiết 4 đều đang ồ ạt ra về.
Với đông người như thế này, tôi sẽ càng dễ ngụy trang hơn nữa.
Tình huống ở ga tàu cũng y như vậy, đông nghẹt sinh viên.
Kamokura thì cũng đang loay hoay điện thoại.
Lâu lâu tôi lại quét nhìn xung quanh.
Kamokura vẫn chưa chú ý đến tôi, nhưng có thể Karen sẽ.
Nếu cô ta thấy tôi, chắc chắn cô ta sẽ gọi điện báo cho Kamokura, và cả 2 người họ trở nên cảnh giác.
Nhưng tôi không nhìn thấy Karen đâu cả.
Karen thường trang điểm và hay mặc đồ rất chói mắt, nên rất dễ bị nhận ra.
Một lúc sau, đoàn tàu thuộc tuyến Sobu đi ga Chiba đến nơi, và hắn ta bước lên.
Tôi cũng lên chuyến tàu này, nhưng toa xe khác.
Căn hộ của Kamokura là ở Kinshichou nhỉ.
Có rất nhiều Love Hotel ở Kinshichou.
Họ sẽ gặp nhau ở đó sao?
Theo như suy đoán của Touko-senpai, lẽ ra không nên sử dụng ga tàu đi về nhà để ngoại tình chứ?
Cỡ xung quanh Yotsuya, đoàn tàu bỗng nhiên đông hẳn lên.
Tôi thậm chí đã mất dấu Kamokura và không thấy hắn ta đâu cả.
Tôi định đi tới toa tàu khác, nhưng nghĩ lại thì thôi, bởi như vậy sẽ dễ bị chú ý hơn.
Tôi căng mắt ra để kiếm xem Kamokura đang ở đâu trong đống người đông nghẹt ấy ở toa bên cạnh.
Cho tới khi tới ga Akihabara.
Kamokura đã hoàn toàn biến mất.
Khi vừa nghĩ vậy, tôi bỗng nhìn thấy Kamokura đang bước xuống toa xe và đi về hướng ga khác, chen chúc trong đám đông.
“Xin lỗi! Tôi muốn xuống!”
Tôi nhanh chóng chạy ra, cắt ngang đoàn người đang đứng trong toa.
Nhưng khi tới nơi, Kamokura đã mất dạng.
Theo hướng đi của hắn ta, Kamokura hẳn là đi tới ga thuộc tuyến Yamanote.
Hắn ta định đi Tokyo hay Ueno nhỉ?
Tôi chạy tới ga tàu đi Ueno.
Lý do là vì “Đường đi đến trường của Karen là ở hướng Ueno”.
Tuy nhiên, ngay trong lúc tôi đang chạy xuống bậc thang, tiếng chuông xuất phát của tuyến Yamanote đã vang lên.
Tôi phóng như bay, nhưng không kịp rồi.
Ngay khi tới nơi, cửa tàu đã đóng lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào đoàn tàu chạy tuyến Yamanote khi nó tăng tốc dần và rời đi.
Tôi cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Kamokura ở trong ấy.
Và…..hắn ta đang đứng ở kia! Kamokura Tetsuya!
Quả nhiên là hắn bắt chuyến tàu từ Akihabara tới Ueno.
Tôi lấy điện thoại ra rồi nhắn tin cho Touko-senpai.
(Yuu) Nhiệm vụ theo dõi T thất bại. Nhưng em có thể chắc chắn rằng anh ta đã chuyển sang tuyến Yamanote đi từ Akihabara đến Ueno.
T nghĩa là ‘Kamokura Tetsuya’.
Có thể nó trông hơi vô lý, nhưng tôi cố gắng chỉ ghi chữ cái đầu để phòng ngừa ai đó thấy được.
Sau một lúc, Touko-senpai trả lời.
(Touko) Rõ. Bên này cũng đã mất dấu K. Tôi cũng sắp tới Akihabara rồi, chúng ta hãy nói chuyện với nhau một chút nhé.
(Yuu) Đã hiểu. Em sẽ đi tìm nơi ngồi trước. Em sẽ báo cho chị sau.
Trong lúc nhắn tin, tôi bước xuống bậc thang đi tới cổng Khu Phố Điện Tử (Akihabara).
“Xin lỗi vì đã phải để cậu chờ nhé.”
Rồi Touko-senpai xuất hiện.
Hôm nay chị ấy mặc một chiếc áo khoác dài và một chiếc đầm màu nâu nhạt.
Gu thời trang đơn giản mà tinh tế của chị ấy, cộng thêm vẻ đẹp của bản thân, đã thu hút hầu hết ánh nhìn xung quanh.
“A, em cũng mới tới thôi, không sao đâu chị.”
Tôi trả lời.
Đây là một tiệm cà phê trong một tòa nhà văn phòng gần ga Akihabara.
Bầu không khí rất yên tĩnh, khoảng cách giữa các bàn cũng khá xa nên cảm giác rất rộng rãi.
Rất thuận tiện để nói những chuyện mà bạn không muốn ai nghe thấy.
Touko-senpai ngồi xuống và gọi một ly cappuccino.
“Đầu tiên thì xin lỗi nhé. Tôi không thể tìm thấy Karen và cũng không có thu hoạch gì cả. Tôi xin lỗi.”
“Không sao đâu. Ngay từ đầu Touko-senpai đã nhận trách nhiệm theo dõi Karen, với độ khó cao hơn hẳn. Vậy chúng ta định nói chuyện gì thế?”
“Um, nhờ vào phát hiện của cậu, tôi nghĩ tôi đã đoán được đại khái chỗ họ gặp nhau là ở đâu rồi. Nên tôi muốn nói về chuyện đó.”