Khi trở về nhà, tôi ngay lặp tức nhắn tin cho Karen.
>(Yuu) Cuối tuần này Ishida mời anh tới biệt thự của cậu ta.
Câu trả lời đến ngay lặp tức.
>(Karen) Nghe vui thế ~~~, anh đi vui vẻ nhaaa!!
Nếu chỉ tới đây thôi thì khó chịu quá.
Tôi chêm thêm một câu.
>(Yuu) Vậy, Karen có muốn đi cùng không?
Nếu mời cô ta như vậy thì sẽ bớt đáng nghi hơn.
>(Karen) Không cần đâu á. Yuu-kun đi với bạn mà đúng không?
>(Yuu) Ừm, đúng vậy.
>(Karen) Vậy anh cứ tận hưởng với họ đi! Karen ngày hôm đó cũng có hẹn với bạn rồi.
Cô ta trả lời như vậy.
Như đã dự đoán.
>(Yuu) Vậy à, thế thì tiếc quá.
>(Karen) Hãy cùng nhau tận hưởng cuối tuần này một cách riêng biệt nào!!!
Ý mày là sao?
Người bạn mà mày nói chính là thằng đàn anh khốn kiếp, Kamokura của tao.
Nhưng tôi không nên hỏi sâu hơn nữa.
Tôi ném điện thoại lên giường.
Rồi điện thoại tôi lại run lên.
Đó là Karen.
>(Karen) Yuu-kun, thứ bảy này mấy giờ anh đi vậy?
......Tôi khá chắc Touko-senpai nói là sẽ kéo Kamokura cho đến trưa.....
>(Yuu) Cỡ giữa trưa ấy.
>(Karen) Vậy ạ? Vậy khi nào anh quay lại? Mấy giờ Chủ nhật á?
>(Yuu) Anh nghĩ là khá trễ. Đường cao tốc cũng luôn kẹt xe vào giờ đó. Nếu cỡ chiều anh bắt đầu về thì buổi tối khuya mới về tới nơi.
>(Karen) Thế ạ? Vậy anh nhớ cẩn thận đó!
Karen có thể đang kiểm tra xem cô ta có bao nhiêu thời gian.
Để có thể vui vẻ với Kamokura, tôi đoán là thế.
Tiên sư, con phò này!
Mày cứ chờ đi.
Tao sẽ trả đủ!
Cuối cùng, thứ 7, ngày bắt đầu kế hoạch.
Sau khi thuê xe xong với Ishida, tôi gửi 1 tin nhắn cho Karen ‘Vậy anh đi nhé’.
Ngay lặp tức, cô ta trả lời ‘Gặp lại anh sau!!’.
Ở nơi gần căn hộ Kinshichou của Kamokura, tôi gửi 1 tin nhắn cho Touko-senpai, ‘Em tới nơi rồi’.
Touko-senpai trả lời, ‘Tôi sẽ đến sau một tiếng nữa’.
Có nghĩa là một tiếng nữa, Kamokura và Touko-senpai sẽ tách ra và Kamokura sẽ về nhà.
Cái xe tôi và Ishida thuê đỗ ở một nơi có thể dễ dàng quan sát con đường từ ga tàu điện tới nhà của hắn.
Để đề phòng Karen tới trước Kamokura.
Nói thế chứ, bọn tôi hiện tại cũng không hồi hộp lắm.
Tôi cho rằng còn quá sớm để cả 2 người họ đến nơi này.
Ishida, đang ngồi ở ghế tài xế, nói.
“Touko-senpai thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời, nhỉ?”
“Ừ.”
Tôi miễn cưỡng trả lời.
“Sẽ thật tuyệt khi có một người như vậy làm bạn gái, nhỉ?”
“Ừ.”
“Tại sao Kamokura lại ngoại tình khi có một người bạn gái vừa đẹp vừa có bộ ngực to như vậy chứ?”
“Sao tao biết được.”
Tôi thật sự rất biết ơn khi Ishida bỏ thời gian ngày nghỉ ra để hỗ trợ tôi như thế này.
Tuy nhiên, tôi thật sự không thể nào trả lời một cách đàng hoàng về vấn đề này được.
Nó chỉ khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Nhưng....tôi cũng cùng thắc mắc với Ishida.
Với vẻ ngoài, Touko-senpai chắc chắn hơn hẳn Karen về khuôn mặt và mốt thời trang.
Tôi chắc cú là mọi người đàn ông đều đồng ý với điều đó.
Tôi cho rằng quan hệ với Touko-senpai một lần còn hơn quan hệ 10 lần với Karen.
Tuy nhiên, đàn ông là một sinh vật tham lam, nên có bạn gái đẹp không có nghĩa là sẽ không thèm thuồng người phụ nữ khác.
“Chắc chắn rằng Karen-chan cũng rất dễ thương. Trong câu lạc bộ của chúng ta thì cô ấy nằm trong top 3 cô gái dễ thương nhất đấy.”
Tôi im lặng một cách khó chịu.
“Nhưng khi việc này xảy ra, nó đã khiến cảm xúc của tao đảo lộn 180 độ.”
“Phải ha. Vị trí của Yuu hiện tại thật sự là khó khăn. Mày cảm thấy khá hơn chưa?”
“Rồi. Nhờ Touko-senpai. Tao thấy khá hơn hẳn, như thể đã thức tỉnh vậy.”
“Tốt rồi.”
Ishida thở dài nhẹ nhõm.
“Thật ra, tao sợ khi nhìn thấy Karen-chan và Kamokura đi cùng nhau hôm nay, Yuu sẽ phẫn nộ rồi nhảy ra khỏi xe đấy chứ.”
Ô, thế Ishida đi theo tôi là do lo lắng việc này à?
“Cảm ơn. Nhưng không sao đâu. Nếu tao làm vậy, chắc chắn Touko-senpai sẽ từ bỏ tao.”
“Tao thấy nhẹ nhõm hẳn khi Yuu bình tĩnh hơn là mình nghĩ. Cũng nhờ Touko-senpai nhỉ.”
Ishida nhìn sang tôi.
“Tới cái lúc cuối cùng Touko-senpai nói đó, tao ước gì tao cũng ở hiện trường, để đạp thêm một phát vào mặt tên khốn Kamokura đó.”