Da vảy nâu đỏ thô ráp che kín, cái đầu to chừng một chiếc xe ngựa, sừng xương. Nếu mọc dài ra, hai hàm răng không đều sẽ dày đặc, trên đó còn dính đầy nước bọt sền sệt. Ngay gần nàng, đôi mắt rồng xanh sẫm to như bánh xe đang lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng.
So với những gì chuyện xưa bịa đặt mô tả thì có chút khác biệt, nhưng hình dáng đại khái là tương tự.
Rồng, nàng thật sự gặp phải rồng…
Gã đàn ông lông gà quả nhiên không nói sai, khu rừng này thật sự giấu một con rồng thật.
“Òm ọp òm ọp…” Mắt to trừng mắt nhỏ rất lâu, cô bé tóc bạc khó khăn nuốt nước miếng, ngay sau đó như mất kiểm soát mà bắt đầu la to.
“Cứu mạng a, khu rừng này thật sự có rồng a a, mau tới người cứu cứu ta với!”
Con rồng màu nâu há to cái miệng như bồn máu, cái miệng rộng như vực sâu đó phảng phất có thể nuốt chửng cả khu rừng này.
Chỉ thấy nó nhanh chóng cúi người, hai tên buôn người bị dọa đến ngất xỉu liền chui vào cái miệng rộng sâu không thấy đáy kia.
Một chút xương cốt cũng chưa nhổ ra, có lẽ hai tên lâu la đó còn chưa đủ nó nhét kẽ răng…
Cho nên, tiếp theo sẽ đến lượt mình sao??
Mạc Ly mặt mũi biến sắc, run rẩy như tỏi băm. Đôi mắt dị sắc ngấn đầy nước mắt. Khác với lần trước có chút tỏ vẻ đáng thương, đây là thật sự bị dọa mà khóc.
Không chỉ có thế, sắc mặt nàng trắng bệch vì không thể cử động thân thể, khiến nỗi sợ hãi trong lòng không thể phát tiết ra ngoài, thế cho nên dưới thân nàng truyền đến một trận mùi hôi thối…
Kiếp trước kiếp này lần đầu tiên nhìn thấy rồng thật, Mạc Ly thật sự rất mất mặt và mất kiểm soát.
Bất chấp quần áo trên người đã ướt, Mạc Ly hoảng sợ vô cùng nhìn đầu rồng chậm rãi tiến sát lại, cố gắng hết sức muốn di chuyển về phía sau.
“Đúng đúng đúng, thật xin lỗi thật xin lỗi! Ta không phải cố ý muốn quấy rầy ngươi ngủ! Ta đây liền đi, cái này liền đi!” Nàng lắp bắp xin lỗi, muốn nhanh chân chạy đi, lại vì thân thể bị trói chặt cứng nên hoàn toàn không động đậy được.
“Xong rồi…” Mạc Ly vạn niệm câu hôi.
Chỉ hy vọng con rồng này khi ăn mình đừng dùng răng nhai, làm nàng chết đừng quá đau khổ.
Chờ lát nữa mình liền phải bị nuốt vào bụng rồng rồi.
Nói bụng rồng trông như thế nào a?
Cũng giống như của loài người sao, hay nói dạ dày rồng thật sự kết nối với dị thứ nguyên, hay là lò nướng gì.
.......... Nói đến, vì sao lâu như vậy con rồng này vẫn chưa ăn mình a?
Lần nữa mở mắt ra, con rồng kia vẫn như cũ ở trước mặt nàng, cái đầu to lảo đảo lắc lư, thế nhưng có chút đáng yêu.
“Ta, ta nói ngươi, làm gì a, rốt cuộc là ăn hay là không ăn a? Hành hạ người a ngươi đây là??”
“Hô, hô?” Con rồng này thở ra hai luồng khí từ mũi, nghiêng đầu, tựa hồ là không rõ Mạc Ly đang nói cái gì dường như.
Đột nhiên, nó vươn một cái móng vuốt.
Muốn, muốn tới sao?
Chỉ nghe một tiếng xé toạc, sợi dây trói Mạc Ly bị cắt ra.
“Ai?” Mạc Ly khôi phục tự do liền ngẩn người, nhưng điều làm nàng kinh ngạc còn ở phía sau.
Con rồng cây cọ này bốn chân chấm đất, cúi mình, cả con rồng từ đầu đến đuôi áp sát vào trên mặt đất, như là đang thể hiện sự kính sợ và khiêm tốn đối với thần minh của nó vậy, hơi khép nhẹ mí mắt.
“Cây cọ long Nặc Lai, ra mắt Thiên Bạch Vũ đại nhân.”
Tiếng nói quanh quẩn trong đầu làm Mạc Ly hơi kinh ngạc. Sau khi nhìn xung quanh, ánh mắt tập trung vào cây cọ long trước mặt, có chút khó tin.
“Là ngươi đang nói chuyện với ta?”
“Nơi này trừ ta ra, không có rồng khác.”
“Thiên Bạch Vũ đại nhân… Ngươi đây là đang gọi ta?”
“Huyết thống cao quý trên người ngài, ngay khi ngài bước chân vào khu rừng này, tôi liền đã nhận ra. Lúc trước có nhiều điều mạo phạm, còn xin ngài thứ lỗi.”
“Ngươi… Không tính toán ăn ta?”
“Ăn?... Thiên Bạch Vũ đại nhân nói đùa, tôi làm sao dám.” Tốc độ nói của con rồng này rất chậm, có thể nhìn ra được là cố ý thả chậm. Trước mặt Mạc Ly, vô luận là thái độ hay giọng điệu, con cự long này đều hạ thấp mình rất nhiều.
Một con rồng đối với mình tôn kính đến thế, điều này làm Mạc Ly trong lòng rất không quen.
“Cái kia, ngươi không thể đứng lên mà nói sao? Nằm bò nói chuyện không mệt sao.”
“Thiên Bạch Vũ đại nhân, tôi bất quá chỉ là một á long thôi. Luận về thân phận, tôi e rằng đời này cũng chưa có tư cách cùng Thiên Bạch Vũ, vương giả chí tôn trong Long tộc, trực tiếp đối thoại.” Cây cọ long Nặc Lai lặng lẽ giải thích.
Được rồi, ông bạn ngươi thích nằm bò thì cứ nằm bò đi.
Hiểu được đối phương không có ý xấu với mình, Mạc Ly phần nào thả lỏng cảnh giác, đồng thời trong lòng vô cùng xấu hổ.
Không ăn ta ngươi làm gì còn cố ý làm ta sợ, cố ý sao? Hại ta đều…
Vũng chất lỏng không rõ nghĩa trên mặt đất làm nàng có cảm giác không có chỗ nào để che giấu.
Mất mặt a, người lớn như vậy sức chịu đựng cư nhiên còn giống trẻ con… Không, cơ thể này hình như chính là trẻ con, nhất thời không nhịn xuống liền buông lỏng…
Bỏ qua những điều đó không nói, lần đầu tiên trong đời Mạc Ly nếm được lợi ích trực tiếp từ thân phận Thiên Bạch Vũ này. Trừ Thiên Bạch Vũ ra, các Long chủng khác đều mang trong lòng sự kiêng nể và kính sợ đối với nàng.
“Thiên Bạch Vũ đại nhân, tôi tên là Nặc Lai.”
“Ừ? A, ta đã biết, ngươi vừa rồi đã giới thiệu rồi.” Mạc Ly từ sự xấu hổ lấy lại tinh thần, phản ứng lại ý ngầm của đối phương.
Elsa từng giáo dục nàng rằng, chỉ có rồng và rồng mới có thể trao đổi tên với nhau.
“Ta kêu, ừm, ta kêu Jasmine Thiên Bạch Vũ, đa tạ ngươi vừa rồi giúp đỡ.” Tuy nói Mạc Ly và Thiên Bạch Vũ không có quan hệ lớn, thậm chí trong tộc Thiên Bạch Vũ chỉ nhận thức Elsa một con rồng, nhưng điều này cũng không cản trở nàng mượn huyết mạch của mình để giả mạo thân phận.
“Jasmine đại nhân, tôi có một yêu cầu không phải lẽ.” Nặc Lai như thể đã ngần ngại rất lâu, chậm rãi mở miệng.
“Ồ? Yêu cầu không phải lẽ gì?” Cứ nói đi, dù sao nàng cũng chẳng giúp được gì.
“Tuy rằng mới vừa gặp mặt liền đề cập yêu cầu có chút không lễ phép, nhưng ta nhìn ra được, hiện tại ngài rất yếu ớt, cần giúp đỡ, phải không.” Nặc Lai không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình.
Trên thực tế không cần nó nói, việc có thể bị hai loài người bắt cóc điểm này đã rất giải thích vấn đề, phải biết, cho dù là trong mắt Nặc Lai – một á long, loài người cũng bất quá chỉ là côn trùng.
Mạc Ly nghe hiểu ý Nặc Lai.
Ý của nó rất đơn giản, làm giao dịch, muốn dùng sự giúp đỡ của mình đối với Mạc Ly để đổi lấy sự giúp đỡ của Mạc Ly.
Nói trắng ra là nó giúp Mạc Ly giải quyết vấn đề không đủ sức chiến đấu, do đó đổi lấy Mạc Ly giúp nó.
“Ngươi, muốn ta làm gì cho ngươi?” Mạc Ly không vội vàng đồng ý.
“Đối với ngài mà nói rất dễ dàng, tôi hy vọng có thể dưới sự giúp đỡ của ngài trở về thành phố trên trời để được bảo vệ.” Thanh tuyến của Nặc Lai trầm tư.
Thành phố trên trời??
Cái tên này Mạc Ly có chút ấn tượng, nàng nhớ rõ hình như đó là nơi ở của Thiên Bạch Vũ, đồng thời cũng là nơi ở của Long tộc, nằm ngoài Lan Nhân Hà.
Nói lý ra, cái việc này nàng làm sao giúp được chứ? Nàng lại không phải Long có địa vị cực kỳ quan trọng bên Thiên Bạch Vũ, thậm chí bị Thiên Bạch Vũ khác nhìn thấy còn có khả năng bị bắt về tra hỏi.
Từ cử chỉ của Elsa liền nhìn ra được, Thiên Bạch Vũ đối với hỗn huyết ít nhiều gì cũng có tâm lý phức tạp. Năm đó mẹ nàng cùng cha nàng đi cùng nhau có lẽ là không được ông cố nàng đồng ý, coi như bỏ trốn, cho nên sao…
“Việc này, ta có lẽ không giúp được ngươi.” Mạc Ly không nghĩ lừa người, trình bày đúng sự thật.
“… Ngươi đừng vội cự tuyệt, ta cũng không phải làm ngài giúp đỡ miễn phí.” Tựa hồ thấy Mạc Ly không chịu đồng ý, Nặc Lai có chút nôn nóng.
“Ta ngày thường thu thập rất nhiều bảo vật, nếu có thể giúp đỡ thì…”
“Không phải vấn đề bảo vật.” Mạc Ly buồn rầu đỡ trán, cái đuôi phía sau theo cảm xúc của chủ nhân lắc lư.
Nàng ghét nhất chính là mắc nợ ân tình, như vậy sẽ rất phiền phức.
Vừa rồi con rồng này thật sự đã cứu vớt nàng đang trong tình thế nguy hiểm như trứng xếp chồng. Nếu không có Nặc Lai giúp đỡ, chỉ sợ Mạc Ly đã bị dạy dỗ thành vũ khí nóng ấu long rồi.
Nàng có nguyên tắc của mình, người đã giúp mình, hơn nữa vẫn là ân tình cứu mạng, nàng nói gì cũng phải trả, vô luận đối phương là người hay là rồng.
“Như vậy đi, tương lai ta nếu có thể giúp được ngươi trong chuyện này, khẳng định sẽ giúp ngươi.” Mạc Ly thở dài, thận trọng nói.