Thánh khiết một sừng thú, là thánh thú được Serra chiếu cố, từng là tọa kỵ của hoàng đế cổ Á Đinh đế quốc. Hiện nay, số thánh khiết một sừng thú còn tồn tại phần lớn là những con hỗn huyết đã bị pha loãng huyết thống không biết bao nhiêu đời. Nhưng dù cho như thế, cho dù chỉ có một chút huyết thống của thánh khiết một sừng thú, tọa kỵ đó cũng không phải là loại tầm thường mà đều là những con ngựa quý hiếm, có thể chạy ngàn dặm.
Khi cổ Á Đinh đế quốc khai quốc, số lượng thánh khiết một sừng thú đã không đủ trăm con. Trải qua hơn hai ngàn năm, số thánh khiết một sừng thú hiện nay còn lại ít đến mức gần như có thể bỏ qua. Hơn nữa, loại tọa kỵ này có tâm tính mạnh mẽ và cực kỳ kiêu ngạo. Kẻ nào không có huyết mạch cao quý mà muốn ngồi lên lưng nó sẽ bị nó đá bay một cước.
Mà con thánh khiết một sừng thú trước mắt này rõ ràng thuộc về loại có huyết mạch tương đối thuần khiết, lại cam tâm tình nguyện cung kính kéo theo chiếc xe ngựa xa hoa phía sau. Bởi vậy có thể thấy được chủ nhân của chiếc xe ngựa này có huyết mạch không hề tầm thường mà vô cùng tôn quý.
Chi đoàn xe đi theo sau lãnh địa bá tước Thôi Tạp rõ ràng không thuộc danh nghĩa của bá tước Thôi Tạp. Các kỵ sĩ hộ vệ đoàn xe và các kỵ sĩ của lãnh địa bá tước Thôi Tạp hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Mỗi một bộ giáp bản phụ ma có giá trị chế tạo có thể nói là con số thiên văn, như thể không cần tiền vậy mà khoác trên người những kỵ sĩ này. Vũ khí trong tay họ đủ loại màu sắc và hình dạng, lại hoàn toàn không giống với quân đội ô hợp của các quốc gia khác. Nhìn kỹ sẽ phát hiện, vũ khí của bọn họ tất cả đều là vũ khí phụ ma được đặt làm riêng. Chất liệu dùng là tinh cương tốt nhất, viêm văn cương, thậm chí còn có vũ khí chế từ thi thể hải thú.
Cùng với nói là một chi đội hộ vệ kỵ sĩ, chi bằng nói là một đội hộ vệ kỵ sĩ hoàng gia siêu cấp được tạo thành từ từng đoàn trưởng kỵ sĩ tinh nhuệ. Bên trong đều là những cao thủ có thực lực nổi bật trong Giáo Hoàng Quốc.
Mà cao thủ ít nhiều gì cũng đều có ngạo khí thuộc về chính mình. Chỉ có tiền thì không thể sai phái bọn họ. Có thể làm cho bọn họ tâm phục khẩu phục mà chấp nhận thuê thì tất nhiên là những danh môn vọng tộc có địa vị cao thượng đã tồn tại từ lâu.
Một lần xuất động nhiều kỵ sĩ hoàng gia tinh nhuệ trang bị đến tận răng như vậy, chỉ để bảo hộ chiếc xe ngựa xa hoa được mọi người vây quanh như vậy, thân phận của người bên trong xe không cần nói cũng biết.
La Đạt, là cao thủ hàng đầu trong lãnh địa bá tước Thôi Tạp, là tướng đắc lực nhất của bá tước Thôi Tạp, cũng là tổng đội trưởng phụ trách áp tải chuyến này do bá tước Thôi Tạp phái đến.
Ngày thường kiêu ngạo như trời hắn đứng trước mặt những kỵ sĩ hoàng gia này liền như một tên em út thô lỗ, không dám thẳng lưng, dáng vẻ khom lưng cúi gối đến không thể khom lưng cúi gối hơn nữa.
“Kỵ sĩ tiên sinh, xin ngài truyền lời đến công chúa điện hạ, đêm nay chúng ta ở phía trước một chút địa phương ngay tại chỗ nghỉ ngơi.” La Đạt tư thái tận khả năng hạ thấp nhất.
Kỵ sĩ bảo vệ cửa xe không có đáp lời, ngay cả một ánh mắt cũng không cho hắn.
Biểu tình của La Đạt cứng đờ, tuy trong lòng chửi thầm không thôi nhưng cũng biết đối phương không thể chọc, sau khi lời nói truyền tới liền ủ rũ rời đi.
La Đạt đi rồi, kỵ sĩ hoàng gia thủ vệ gõ gõ vào chốt cửa xe phụ ma. Chiếc xe này chọn dùng thiết kế tiêu âm phụ ma, người bên trong không nghe được tiếng bên ngoài, trừ phi gõ chốt cửa. Nhưng người bên ngoài lại có thể nghe được tiếng bên trong.
“Điện hạ, vị kỵ sĩ của lãnh địa bá tước Thôi Tạp báo cho chúng ta, đêm nay tạm thời đóng quân ở một nơi gần hơn phía trước.”
“Ta nhớ không lầm thì, lãnh địa bá tước Thôi Tạp chỉ còn chưa đến một canh giờ lộ trình.” Một lát sau, trong xe ngựa truyền đến một giọng nói giống như chuông bạc dễ nghe êm tai, nhưng lại mang theo vài tia non nớt.
“Là như thế này không sai, có muốn tại hạ đi thúc giục bọn họ lên đường không.”
“Thôi, ăn ngủ ngoài trời dã ngoại tựa hồ cũng không tồi, không phải sao.”
“Ta hiểu được, công chúa điện hạ.”
“Nói lên, ta nhưng thật ra có chút tò mò đoàn xe này dưới danh nghĩa bá tước tiên sinh rốt cuộc vận chuyển cái gì thứ tốt đâu ~” Giọng nói hoàng anh xuất cốc đó mang lên vài tia khiêu khích.
“Yêu cầu tại hạ kiểm tra rõ ràng không.”
“Không cần, phong thần nhóm đều có bí mật thuộc về chính mình. Lãnh đạo mà siết thuộc hạ quá chặt thì không đủ tiêu chuẩn đâu nga.” Đến đây, giọng nói trong xe ngựa đột nhiên im bặt.
Mà bên kia, đối với những khó khăn sắp tới còn không biết, Mạc Ly đã bắt đầu chuẩn bị cuối cùng cho việc tập kích xe ngựa đêm nay.
“Liềm cong, kiếm giấu trong tay áo, nỏ một tay, phi đao, dược vật luyện kim... Tất cả ổn thỏa.” Thời gian gấp gáp, đơn giản kiểm kê trang bị. Mũi tên nỏ đã tẩm độc, kiếm giấu trong tay áo vận sức chờ phát động, phi đao giấu dưới áo choàng.
Tất cả ổn thỏa sau, Mạc Ly mang lên áo choàng, vành mũ che khuất khuôn mặt hắn.
Màn đêm bao phủ, thích khách, muốn bắt đầu hành động.
Đợi đến khi sắc trời hoàn toàn đêm đen, hai bên rừng rậm của đại lộ đều là những chỗ ẩn nấp rất tốt. Mà những hộ vệ kỵ sĩ này đã tiến vào rừng rậm đào bếp nấu cơm... Quả thực chính là đang tìm chết.
Vì độ cao so với mặt biển cao, thêm vào đó thời tiết rét lạnh, những hộ vệ kỵ sĩ này nấu cơm dùng chảo sắt treo bên ngoài, nhặt củi lửa nấu cơm, sau đó vây quanh một chỗ ăn lẩu.
Phải biết ở thời đại này không có loại gói gia vị lẩu, cái gọi là lẩu cũng chỉ là cho chút dầu và muối ăn, không đến mức thanh đạm như vậy, sau đó liền thêm vào các loại rau dại và nấm núi hái được. Cùng với lương khô và thịt muối, đó là một bữa tối phong phú.
Vật phẩm phụ ma dùng để dự trữ và giữ tươi nguyên liệu nấu ăn không phải là không có, chỉ là quá mức khan hiếm và xa xỉ. Thường thì dù ra giá cũng không có người bán, người giàu bình thường cũng không có cửa mà dùng, huống chi là những kỵ sĩ làm công cho người khác này đâu?
Vì thế việc này liền dễ làm hơn nhiều, chỉ cần làm một chút động tác với thức ăn của bọn họ là được.
Tuy nhiên, xét đến việc đối phương có thể sẽ kiểm tra tại chỗ các nguyên liệu nấu ăn hái được có độc hay không, Mạc Ly vẫn tính toán cẩn thận, chọn dùng phương thức tương đối ổn thỏa để những kỵ sĩ đại gia này toàn bộ trúng chiêu.
Nói trắng ra là, chính là trực tiếp đổ độc dược vào nồi.
Hắn lấy ra từ nhẫn hai bình ma dược luyện kim đã đổi. Nghe nói là thuốc ẩn nấp do công chúa hút máu Nại Nhĩ Na tự tay luyện chế, cùng với một lọ ma dược xuất từ tay đại sư độc dược Tư Tân, Nụ Hôn Ngọt Ngào.
Hiệu quả của lọ sau là có thể làm cho đối tượng sử dụng hôn mê ba giờ trở lên, điều kiện sử dụng cũng cực kỳ hà khắc.
Độc dược uống dạng chất lỏng có tính thực dụng kém hơn nhiều so với độc dược dạng khí. Rốt cuộc không thể sau một đòn khóa nam cường tráng liền ép người ta uống độc dược được, thế thì còn gọi là ám sát sao?
Mạc Ly lựa chọn hai bình dược tề này là có nguyên nhân. Độc dược uống kết hợp với thuốc ẩn hình, hạ độc trong vô hình. Còn việc lựa chọn bình độc dược chỉ có tác dụng hôn mê cũng có nguyên nhân.
Hắn muốn tận khả năng không làm mất mạng người, tránh để gây ra một số phiền toái không cần thiết.
Mọi chuyện tiến triển thật sự thuận lợi. Khi đám kỵ sĩ đại gia kia đang ăn lẩu và ca hát, không ngờ Mạc Ly đã lặng yên tiềm hành đến trước mặt bọn họ, đổ bình dược mê tên là Nụ Hôn Ngọt Ngào vào nồi lẩu của bọn họ.
Để thí nghiệm bình thuốc ẩn hình này có hiệu quả hay không, Mạc Ly còn làm bộ đi ngang qua trước mặt những người này và đi đi lại lại vài vòng.
“Chúc mơ đẹp, các vị.”
Thời gian ẩn hình đại khái còn một phút nữa. Mạc Ly nhân cơ hội này chuồn vào trong xe ngựa của bọn họ, lục soát từng khoang xe một, cuối cùng cũng tìm được mấy khoang xe vận chuyển hàng hóa.
“Khóa lại?” Mạc Ly bĩu môi.
Chìa khóa chắc hẳn ở trên người đám kỵ sĩ đại gia kia. Lúc này Nụ Hôn Ngọt Ngào hẳn là đã có hiệu lực mới đúng.
Hắn tiềm hành trở về xem xét, quả nhiên, những kỵ sĩ đại gia vừa rồi còn vui vẻ giờ đây đã từng người một ngã ngổn ngang trên mặt đất đánh rầm rầm, tiếng ngáy vang trời.
Đồ vật cấp từ nhẫn tuy rằng quý, nhưng mà còn rất đáng tin cậy.