“Xem đủ rồi chưa?” Trong phòng tắm, cô bé chứa đầy ý cười nhìn cái tên vô sỉ không mời mà đến này, nheo mắt lại.
Cô bé này sinh ra tuyệt mỹ, nhất cử nhất động đều có thể mê hoặc lòng người. Mái tóc dài màu anh đào giống như hoa anh đào rụng bay tán loạn tháng tư. Đôi mắt vàng kim hơi lạnh lẽo như thể có thể câu hồn người ta ra ngoài.
Nếu trên cao có vầng trăng sáng lộng lẫy, thì cô bé này là ánh mắt nổi bật. Vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của nàng đi đến đâu cũng tất nhiên là tiêu điểm chú ý của mọi người.
Nhưng mà, hiểu biết của Mạc Ly về cô bé này không chỉ dừng lại ở đó.
Vẻ ngoài đẹp đến kinh tâm động phách cùng với hình tượng công chúa hoàn mỹ thường ngày đã khiến cô bé này được các thiếu niên quý tộc trong Giáo Hoàng Quốc hết mực truy phủng, là tình nhân trong mộng mà mỗi con em quý tộc Giáo Hoàng Quốc mơ ước ban đêm.
Tuy nhiên, nội tâm thật sự của nàng lại khác một trời một vực so với vẻ bề ngoài. Người khác có lẽ sẽ bị vẻ ngoài của nàng mê hoặc, nhưng Mạc Ly lại quá rõ ràng.
Đừng nhìn cô bé này lễ nghi hoàng thất đầy đủ, đối với ai cũng đều ôn hòa thêm phần khách khí, thật ra là một kẻ run S có dục vọng chiếm hữu cực mạnh!
Nội tâm thật sự của nàng cùng với sự hiền lành này không hề dính dáng gì. Nàng thật sự cao ngạo mà lạnh nhạt, đối với kẻ thù của mình tàn nhẫn và bạo ngược. Nàng sẽ dùng thủ đoạn cực kỳ tệ hại mà hành hạ đến chết những kẻ là kẻ thù của mình. Không sai, chính là hành hạ đến chết. Nàng rất hưởng thụ tiếng la hét xin tha của kẻ thù.
Điểm quan trọng nhất, cô bé này, là một kẻ biên ren...
Ngươi không nghe lầm, chính là biên ren. Nàng không thích đàn ông, nàng thích chính là phụ nữ!
Nếu Mạc Ly nhớ không lầm, nguyên CP của nàng hẳn là công chúa Aurora của Tinh Linh Vương quốc. Ít nhất đời trước là như vậy.
Vậy thì vấn đề là, Mạc Ly vì sao lại biết nhiều tin tức về cô bé này như vậy? Nguyên nhân rất đơn giản.
Cô bé này chính là công chúa Giáo Hoàng Quốc đã tự tay đẩy Mạc Ly vào đường cùng và giết hại hắn trong đời trước, Emilia a Lôi Lâm Đức! Chẳng sợ đối phương còn đang tuổi nhỏ, thân thể còn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng gương mặt kia Mạc Ly là tuyệt đối sẽ không quên.
Bề ngoài là công chúa Giáo Hoàng Quốc ngăn nắp hoa lệ, nhưng trong lòng Mạc Ly, nàng là một ác ma không hơn không kém!
Thở dài một hơi, rõ ràng là người dù thế nào cũng phải tránh, cuối cùng vẫn không trốn thoát được sự trêu đùa của vận mệnh.
Nói ngắn gọn, cái này còn chơi làm gì nữa.
Mạc Ly mặt vô biểu tình đem nhẫn ngã trên mặt đất dậm vài chân, vừa dậm chân còn vừa hùng hổ: “Làm ngươi dẫn ta vào mương, làm ngươi dẫn ta vào mương.”
“Ngươi cho rằng ngươi hố ta sao, ngươi cho rằng ngươi thắng sao, ta nói cho ngươi, ta đã chết ngươi cũng không được yên đâu!”
Hắn tựa hồ đã quên một người…
Bên cạnh, Giáo Hoàng Quốc công chúa điện hạ nhìn hành vi mê hoặc của thiếu niên, rất có hứng thú mà cười, phong tình vạn chủng đồng thời mang theo tàn nhẫn và bạo ngược.
Tiết mục giải trí trước khi ngủ, giống như là một đối tượng có thể dùng để phát tiết áp lực… Một giây, hay nửa giây cũng không đến. Bị hoàng viêm bỏng cháy trong nháy mắt, hắn có thể lộ ra biểu tình thú vị và vặn vẹo đến cỡ nào chứ ~~?
Emilia tươi cười dần dần tàn nhẫn lên, chẳng sợ công chúa điện hạ đại nhân hiện tại ngay cả chiếc khăn tắm cũng chưa quấn, khí tràng lại là mười phần.
Nàng một chút cũng không bực bội vì bị một người đàn ông không thể hiểu được nhìn thấy thân thể mình, ngược lại còn vì thế mà hưng phấn. Bởi vì trong mắt nàng, thích khách này đã là người chết rồi.
Dục vọng thi ngược đã tích tụ bấy lâu làm nàng phấn khởi không thôi.
Tựa hồ là biết mình tai họa sắp đến, Mạc Ly đem nhẫn nhét vào áo choàng, nhìn thẳng vào vị kẻ thù cả đời này của kiếp trước kiếp này.
Nói thật ra vô luận là đã từng hay hiện tại, Mạc Ly đều sợ thấu nàng.
Bất quá, nếu đã đắc tội rồi thì hắn cũng không hề có bất cứ kiêng dè nào, liếc xéo thân thể có thể nói là tác phẩm nghệ thuật ẩn hiện trong hơi nước.
Khoảng thời gian này thân thể Emilia chưa phát triển, vẫn là một tiểu loli, nhưng cho dù là loli, dáng người cũng cực kỳ đến không được.
Đã từng thấy Emilia khi thành niên hoàn toàn, Mạc Ly biết rõ nha đầu này tương lai sẽ ‘không giống người thường’.
Giờ này khắc này, hắn nhớ lại lời Emilia hỏi hắn lúc trước: xem đủ rồi chưa.
Là một thích khách, đặc biệt là một thích khách có hàm dưỡng, về lý thuyết những câu hỏi không liên quan đến cơ mật hắn đều sẽ trả lời.
Vì thế, chấp nhận ý tưởng dù sao cũng đã đắc tội người ta đến chết rồi, hắn không cần nghĩ ngợi mà nói với Emilia:
“Không thấy đủ, đẹp, lần sau còn xem.”
Emilia lông mày hơi nhướn, trong ánh mắt sự nghiền ngẫm càng nhiều. Tựa hồ là căn bản không nghĩ tới tên thích khách vô sỉ không biết trời cao đất dày này còn dám nói chuyện như vậy với mình.
“Như vậy, công chúa điện hạ, cúi chào ngài nhé!” Nói rồi, Mạc Ly ném ra chiếc hộp sương khói đã sớm nắm chặt trong lòng bàn tay.
Phòng tắm đột nhiên bị sương mù bao phủ.
Gặp quỷ gặp quỷ!... Mạc Ly vừa rút lui vừa nghĩ.
Muốn sớm biết rằng đoàn xe mục tiêu cướp bóc bên trong lại bí mật mang theo một Emilia, Mạc Ly có nói gì cũng sẽ không đến.
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm mắng mình là một thằng ngốc, cư nhiên vì một chút lợi nhỏ mà xả thân quên chết, quả thực quá thông minh!
Vũ khí chuẩn sử thi dễ lấy vậy sao?? Mệt mình còn mắc bẫy cấp bậc này, ngu xuẩn thấu!
Hiện tại, mình đã mạo phạm người ta, xin tha cũng không nhất định giữ được một khối toàn thây. Bất quá cho dù là như vậy, muốn hắn bị cùng một người giết chết hai lần, nằm mơ đi thôi!
Luận chạy trốn, hắn Mạc Ly dám xưng đệ nhị không ai dám xưng đệ nhất!
Một niệm dưới, Mạc Ly nhanh chân liền chạy.
Đúng lúc này, sương khói bị thổi tan. Vừa mới chạy đến đại sảnh, hắn bị thứ gì đó vướng một chút, ngã sấp mặt trên đất. Đứng dậy ngẩng đầu liền đón nhận đôi mắt đẹp mang theo sự nghiền ngẫm và khiêu khích kia.
Công chúa điện hạ không biết khi nào đã quấn khăn tắm, bất quá hình như còn chưa kịp lau khô nước trên người. Có thể nhìn thấy những giọt nước nhỏ giọt từ cổ trắng như tuyết và đùi phấn nộn của nàng.
Được rồi, không cho ta chạy đúng không, được thôi, ta không chạy.
Mạc Ly ở tư thế nửa ngồi xổm, nhấc áo choàng lên. Vô số tiểu phi đao giống như thiên nữ tán hoa, che trời lấp đất bay ra.
Chiêu này gọi là Phi Nhận Như Châu Chấu, là sát chiêu thích khách mà lão tửu quỷ truyền lại cho Mạc Ly. Tuy rằng lão tửu quỷ luôn nhắc đi nhắc lại Mạc Ly vẫn luôn ở nơi xay bột không học được tinh túy của hắn, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua, cho dù là bắt chước, cũng bắt chước đến ra dáng ra hình.
Lưỡi dao bắn ra ước chừng có trên trăm cái. Tuy là để tiết kiệm chi phí mà mỗi thanh đao đều làm rất nhỏ gọn, nhưng trên đó đều là độc!
Chỉ cần bị xước da, thứ đưa tới sẽ là tứ chi tê liệt, da thịt thối rữa, sức chiến đấu cực độ suy giảm.
Mạc Ly đang đánh cuộc.
Đời trước, Emilia khi trưởng thành hắn không đánh lại. Hắn đánh cuộc rằng mình đối đầu với Emilia còn đang ở giai đoạn ấu niên này có thể thắng được một bậc, ít nhất có thể toàn thân mà rút lui.
Khóe miệng Emilia nhếch lên một tia phấn khởi, trong đôi mắt tràn ngập dục vọng thi ngược.
Được rồi, Mạc Ly coi như đã biết, cái tính cách thi ngược này là nàng dưỡng thành từ nhỏ.
Chỉ thấy nàng nhẹ nhàng bâng quơ phất phất tay, những phi đao đang bay tới nghênh diện đều tự cháy, còn cách nàng một đoạn khoảng cách liền biến thành than vụn không thể thu hồi.
“Chậc!” Mạc Ly khuỷu tay bắn ra, một khẩu nỏ một tay nhắm ngay Emilia, vừa bắn ra vừa phẫn nộ hô to:
“Đáng chết ngươi có biết mình làm cái gì không, những con dao nhỏ đặt làm riêng này tốn bao nhiêu tiền ngươi có biết không?”
Mũi tên nỏ rời cung như bay, bí mật mang theo luồng không khí xoắn ốc bay về phía Emilia.
“Ca ca…” Nhưng mà, mũi tên nỏ tăng tốc độ cực nhanh thế nhưng bị Emilia dùng hai ngón tay tinh tế non nớt dễ dàng kẹp lấy, ngay sau đó bị phượng lửa màu vàng kim đốt thành tro tàn.
“Thích khách tiên sinh yếu đuối quá ai, tốt xấu dùng chút lực đi chứ, không nỗ lực hơn nữa ta đều sắp ngủ rồi đó.” Thổi rớt những tro tàn còn sót lại trong tay, Emilia dùng khuôn mặt trẻ thơ hoàn mỹ giả vờ ngây thơ mà trào phúng Mạc Ly.