“Mạc Ly tiên sinh, ta đối với bí mật trên người ngươi rất cảm thấy hứng thú, không biết, ngươi có nguyện ý hay không thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta đâu ~?”
“Vậy công chúa điện hạ ngươi có nguyện ý thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ta, đem gốc gác của ngài công khai cho ta nghe đâu?”
“Mạc Ly tiên sinh, ngươi tựa hồ không làm rõ ràng tình cảnh của mình.” Emilia nheo lại đôi mắt. “Hai chúng ta hiện tại ai đang chiếm ưu thế đâu?”
“Công chúa điện hạ muốn ra tay thì nhanh chóng ra tay đi, ta chán ghét những kẻ lằng nhằng.” Mạc Ly hừ lạnh một tiếng rồi nhắm mắt lại.
“A liệt, thật đúng là vô tình a, chẳng lẽ nói bản công chúa lõa thể trong mắt ngươi lại không đáng giá đến vậy sao? Thậm chí còn không đổi được một bí mật của ngươi.” Emilia giả vờ thương cảm nói.
“.........” Mạc Ly trầm mặc, hắn vốn là kẻ không thích mắc nợ ai, bỏ qua sự kiện lần này không nói, quả thật là hắn đuối lý.
“Thôi, thấy ngươi một bộ khó có thể mở miệng, ta cũng không muốn ép buộc ngươi.” Emilia vuốt lại mái tóc vừa bị nóng khô, chỉ vào vị trí cửa sổ.
“Nếu không muốn cùng ta thắp nến tâm sự suốt đêm, Mạc Ly tiên sinh mời trở về đi, thứ cho không tiễn xa được.”
“???” Mạc Ly còn tưởng rằng mình nghe lầm.
Đối phương, đây là trực tiếp muốn thả mình đi?
Cái này… có khả năng sao?
Mạc Ly chần chờ.
“Mạc Ly tiên sinh còn thất thần không đi, là tính toán làm ta phái kỵ sĩ tiễn ngươi một đoạn đường sao.”
“.........” Hoài nghi bán tín bán nghi, Mạc Ly từ từ đứng dậy từ trên mặt đất, vừa đi vừa quan sát hành động của Emilia. Đến bên cửa sổ thì hắn lại dừng lại.
Hắn xoay người, trên mặt vẫn mang đầy vẻ hoài nghi. “Ngươi, thật sự cứ như vậy mà thả ta đi?”
“Làm ơn Mạc Ly tiên sinh, ta tốt xấu gì cũng là Giáo Hoàng Quốc công chúa, nói ra khỏi miệng rồi thì sẽ không đổi ý. Đây là nguyên tắc đạo đức cơ bản nhất của gia tộc A Lôi Lâm Đức. Hay là ngươi không muốn đi nữa, tính toán ở lại bầu bạn với ta qua đêm?”
Mạc Ly nhìn không thấu vị công chúa điện hạ này đang suy nghĩ gì, không bằng nói đời trước cũng chưa từng hiểu.
Bất quá nghĩ lại thì đúng là vậy, nàng nếu thật sự động sát tâm, muốn giết mình thì cần gì phải vòng vo như vậy? Trực tiếp ra tay là được rồi.
Không hề do dự, hắn từ cửa sổ trượt ra ngoài, nghênh ngang bỏ đi.
Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
“Công chúa điện hạ, ngài thật sự tính toán buông tha tên tiểu tặc đó sao.” Một đám kỵ sĩ trận địa sẵn sàng đón quân địch đi vào.
Những đoàn bảo tiêu hoàng gia này vẫn luôn ở nơi tối tăm lặng lẽ quan sát tình hình. Nếu không phải Emilia vẫn luôn ra hiệu cho họ án binh bất động, Mạc Ly đã sớm bị đám kỵ sĩ hoàng gia tinh nhuệ của Giáo Hoàng Quốc xử tử tại chỗ rồi.
“Ta đã nói muốn buông tha hắn, kỵ sĩ trưởng tiên sinh là tính toán làm ta lật lọng sao.” Emilia thong thả ung dung nói.
“......... Hạ thần không phải ý này, chỉ là tên tiểu tử tặc gan bao thiên, thế nhưng, khinh nhờn ngài......... Hạ thần không rõ ngài vì sao lại buông tha hắn.” Kỵ sĩ trưởng nắm chặt thanh trường kiếm bên hông, phảng phất hận không thể đem tên tiểu tử vừa rồi đó chặt thành tám mảnh.
Khác với đám lính đánh thuê khoác da kỵ sĩ của bá tước Thôi Tạp kia, họ là những kỵ sĩ chân chính đã từng tuyên thệ trước mặt giáo hoàng, là những kỵ sĩ đã từng theo giáo hoàng đương nhiệm xung phong liều chết xông vào trận địa, kinh nghiệm sa trường.
Mỗi người trong số họ đều từng là đội trưởng của một đoàn kỵ sĩ tinh nhuệ, hiện giờ tự nguyện từ bỏ chức vụ và quyền lực, đảm nhiệm bảo tiêu riêng của công chúa điện hạ không vì điều gì khác, chỉ vì lời thề ban đầu của họ: Đánh cược sinh mệnh, vinh dự cùng với tất cả, thề sống chết bảo vệ huyết mạch gia tộc A Lôi Lâm Đức.
Tín ngưỡng thành kính khiến họ coi thị tộc Thần Hoàng như thiên thần. Giờ đây dưới mí mắt họ, một tên tiểu tặc không rõ tên tuổi dám làm ra chuyện ngông cuồng táo tợn như vậy. Nếu không phải Emilia hết lần này đến lần khác ngăn cản, họ hận không thể lập tức đuổi theo tên tiểu tử đó, để tên tiểu tử đó biết kết cục của việc khinh nhờn huyết mạch A Lôi Lâm Đức.
“Khinh nhờn gì đó, hắn còn chưa có năng lực đó. Còn về việc vì sao buông tha, có lẽ là thấy hắn đột nhiên thuận mắt đi. Thôi, các ngươi lui xuống đi, ta muốn nghỉ ngơi.” Emilia uống cạn sạch rượu trong ly, vừa định rót thêm thì phát hiện rượu vang đỏ đã hết, theo bản năng sờ sang bên cạnh, lúc này mới phát hiện trên bàn rượu thiếu mất một chai.
“......... Vâng.”
Công chúa không truy cứu, các kỵ sĩ cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ là tên tiểu tử đó tốt nhất nên biết điều một chút, đừng ở bên ngoài đơn độc gặp phải bọn họ, nếu không...
Các kỵ sĩ lui ra, chiếc xe ngựa to lớn khôi phục sự yên tĩnh.
Emilia thở dài, buông chiếc chén rượu không, nhìn mặt dây chuyền trong tay buồn bã thất thần.
Lý do buông tha Mạc Ly chỉ vì từ trên người hắn cảm nhận được một luồng khí tức rất thú vị sao? Cũng không phải…
Hồi tưởng lại cảnh tượng mặt dây chuyền này rơi vào tay Mạc Ly, ánh sáng lộng lẫy chói lóa, Emilia nhìn mặt dây chuyền dần dần thất thần.
Cái mặt dây chuyền này, có phải là lâu quá không dùng nên không còn nhạy nữa không? Hay là…
Nhất nhất nhất nhất nhất nhất nhất
“Hô hô… Hô!” Hộc hơi chạy mấy dặm đường, cho đến khi sức lực hoàn toàn cạn kiệt, xác nhận phía sau không có truy binh, Mạc Ly mệt mỏi kiệt sức quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển.
Chạy thoát rồi, hắn thật sự chạy thoát rồi!... Hắn cư nhiên thật sự từ chỗ con công chúa ác ma thích ngược kia chạy thoát được. Nếu không phải sự thật bày ra trước mắt hắn căn bản không thể tin được.
Tuy rằng không biết đối phương vì sao lại thả hắn, nhưng điều này không quan trọng. Có thể nhặt lại cái mạng nhỏ, Mạc Ly đã rất mãn nguyện rồi.
Chuyến đi sinh tử lần này quá kích thích, nhìn công chúa Giáo Hoàng Quốc tắm rửa còn cùng nàng đối đầu mấy hiệp, hơn nữa một bộ phận cũng không thiếu mà toàn thân rút lui. Loại chuyện này hắn có thể đem ra khoe khoang cả đời.
“Này này… Ta vì cái thí luyện rách nát của ngươi thiếu chút nữa ném luôn cái mạng nhỏ, phần thưởng đâu?? Nói là vũ khí chuẩn sử thi, chuyển tiền đi đồ khốn nạn!” May mắn nhặt lại được cái mạng, Mạc Ly lần nữa nhớ tới mầm tai họa dẫn tới tất cả những chuyện này, mắng to lên.
Dưới ánh trăng, chiếc nhẫn giản dị tự nhiên kia tỏa ra ánh sáng tím ảm đạm.
Cũng không có gì biểu hiện, lẽ nào thật sự muốn mình tự đi vào lãnh thưởng?
“Ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi nếu là giả bộ ngây ngô để lừa dối ta hoặc là chất lượng phần thưởng ta không hài lòng, thì ta sẽ ném ngươi vào axit mạnh ngâm, hiểu không??” Mạc Ly hừ lạnh một tiếng, ý niệm vừa động, tầm nhìn lập tức bị một mảng tường tháp xám xịt chiếm cứ.
Hắn trở về cái giếng đó cùng với giá kiếm bên cạnh nhìn xung quanh.
“Phần thưởng đâu??” Sống sót sau tai nạn, cảm xúc của Mạc Ly hiện tại dị thường bạo động. Hắn cảm giác thật sự tin chiếc nhẫn này là một bảo vật thì mình là một thằng ngốc không hơn không kém.
Đúng lúc này, phía trên xuất hiện một đoạn văn tự.
‘Ném chiến lợi phẩm vào trong giếng có thể nhận được vật phẩm tài trợ.’
“Chiến lợi phẩm, chỉ cái này sao?” Mạc Ly từ áo choàng không gian lấy ra bình dược tề không màu xuất từ tay Tà Giáo Đồ, đem nó ném vào miệng giếng.
Sau đó, văn tự biến mất, năm giây trôi qua…
“???Ngươi đây là đang trêu chọc ta sao?” Mạc Ly vừa định phát tác, đột nhiên một vật bị rơi xuống đập trúng đầu Mạc Ly.
“Ai da! Cái quỷ gì?.........” Mạc Ly vươn tay bắt lấy nó. Khoảnh khắc chạm vào là một cảm giác lạnh buốt.
“Đây là.........”
Mạc Ly tập trung nhìn vào, đó là một thanh loan đao toàn thân trắng như tuyết, điểm xuyết một phần chắn tay có hình cánh tay đúc băng lam, phần chắn tay hình bông tuyết.