Mạc Ly, mười lăm tuổi, là thích khách, lần nữa nghênh đón có lẽ là khảo nghiệm lớn nhất hoặc cũng là cuối cùng của sinh mệnh.
Đời trước là nàng khi đã trưởng thành, sau khi trùng sinh là nàng ở thời kỳ loli, kẻ luôn đẩy mình vào tuyệt cảnh luôn là nàng.
Nếu không phải trường hợp không đúng, Mạc Ly rất muốn chất vấn một câu: ‘Ta có phải hay không kiếp trước còn có thù oán với ngươi? Sao đi đâu cũng có thể gặp ngươi vậy??’
Ngươi có phải hay không đối với chuyện giết ta yêu sâu sắc a??
“A.” Emilia khinh thường cười. “Đối phó ngươi loại chuột nhắt không ra gì này, ta căn bản không cần phượng hỏa.”
Nói rồi, Emilia tùy tay gỡ xuống một thanh tế kiếm treo trên vách tường, một tay cầm lấy.
Đừng nhìn con loli lông hồng này vóc dáng rất nhỏ, nhưng khi cầm kiếm sau thì cái khí chất tao nhã mà sắc bén kia liền cho thấy là đã được huấn luyện bài bản.
“Công chúa điện hạ, tổng không nên khi dễ ta tay không tấc sắt đi?” Mạc Ly buông tay.
Emilia liếc xéo hắn một cái, nhưng mà ánh mắt đầy sát ý này đặt trên một loli hoàn toàn không cảm nhận được ý nghĩa ban đầu, ngược lại giống như một con mèo con giương nanh múa vuốt.
Nàng đem thanh tế kiếm trong tay ném cho Mạc Ly, chính mình lại lần nữa cầm một thanh khác. Ý tứ rất minh xác, tính toán dùng kiếm thuật đánh bại Mạc Ly, làm Mạc Ly không còn lời nào để nói.
Một lần giao phong liền nhìn ra sự chênh lệch giữa hai bên. Emilia là xuất thân hoàng thất Giáo Hoàng Quốc chính thống, được đại sư kiếm thuật lừng danh thiên hạ đích thân dạy dỗ kiếm thuật. Thêm vào đó nàng có thiên phú dị bẩm, tư chất thông minh, học cái gì cũng rất nhanh. Kiếm thuật ở tuổi trẻ của nàng đã rất phi phàm.
Ngược lại Mạc Ly thì không giống, hắn chưa từng học bất kỳ bộ kiếm pháp chính tông nào, không phải hắn không muốn học, mà là hắn không có điều kiện đó.
Đao pháp của hắn là tốc độ phản ứng được mài giũa bên bờ sinh tử, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn là xong việc, chú trọng chính là bất ngờ ấn chết đối thủ. Mà một khi bị người cuốn lấy, giao chiến càng lâu sơ hở liền càng nhiều.
Không thể không nói, động tác kiếm thuật của Emilia cực kỳ tiêu chuẩn, sát ý trí mạng mà nghiêm nghị đồng thời lại duy trì sự tao nhã. Từng đường kiếm hoa chơi làm người ta hoa cả mắt, làm người khó lòng phòng bị.
Chỉ biết mấy chiêu mèo ba chân của Mạc Ly thì đường đường chính chính đấu kiếm làm sao là đối thủ của một công chúa quốc gia, bị đánh đến liên tục lui về phía sau, sát phá vài chỗ vết thương.
Bất quá mục đích của Mạc Ly đã sắp đạt tới, chỉ cần đối phương không dùng huyết mạch chi lực, vô luận thế nào cuối cùng đều sẽ là hắn thắng.
Toàn thuộc tính kéo dài với đối phương, Mạc Ly dựa vào là cái gì? Rất đơn giản, chính là vị công chúa điện hạ này không rành thế sự.
Nói trắng ra là chính là ăn hiếp nàng tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm không thâm sâu bằng mình.
Không sai, hắn lại muốn chơi một vố hiểm.
“Lúc nói mạnh miệng, thích khách tiên sinh nhưng có từng nghĩ qua cân lượng của mình đâu?” Emilia dùng kiếm chỉ vào mũi Mạc Ly, khiêu khích nói.
Mạc Ly không nói, thân hình lao lên phía trước cố ý bán cho Emilia một sơ hở, người sau quả nhiên bị lừa.
Đối đầu với Mạc Ly một cách thật tình thật kiếm, Emilia dần dần phát hiện trình độ kiếm thuật thật sự của Mạc Ly, thậm chí còn không bằng những cô hầu gái trong cung điện nhà mình. Vì thế liền buông lỏng tư thái, truy đuổi không bỏ.
Nhưng mà nàng không biết chính là, hành động này đã nằm trong lòng bàn tay của Mạc Ly.
Thừa lúc Emilia không chú ý, Mạc Ly lặng yên từ áo choàng lấy ra một viên đạn, nạm vào mũi kiếm, sau đó một tay ném thanh kiếm trong tay ra ngoài, rồi ngay lập tức lấy ra một viên thuốc màu trắng ném vào miệng mình.
Emilia sửng sốt, không nghĩ tới Mạc Ly cư nhiên sẽ trong quyết đấu ném kiếm của mình đi, nhưng mà nàng vẫn theo bản năng dùng kiếm đỡ.
“Phanh phanh!” Khói vàng nhạt lượn lờ.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa hít phải những hạt thuốc bột tứ tán này, đồng tử của Emilia co rút lại.
“Ti tiện tiểu tặc! Toàn chơi mấy trò hạ lưu!...”
“Không có cách nào a công chúa điện hạ, chúng ta hai người xuất phát điểm vốn không giống nhau, dựa vào biện pháp tầm thường để thắng ngài, thật sự không quá khả thi.”
Đây là thuốc tê dạng bột, cũng là loại độc dược Mạc Ly thường dùng và thích dùng nhất trong kiếp trước. Công nghệ chế tạo đơn giản, sử dụng càng đơn giản, lại rất tiện mang theo, có thể nói là lựa chọn tốt nhất để du lịch, giết người, phóng hỏa.
Rất nhanh, bụi thuốc tê lan tỏa khắp phòng, mà Mạc Ly đã sớm ở khắc ném tế kiếm kia liền nhét thuốc giải vào miệng.
Bây giờ nên làm gì? Còn phải hỏi sao, đương nhiên là chạy trốn!
Mạc Ly cũng sẽ không ngây thơ cho rằng chỉ một viên đạn khuếch tán thuốc tê đơn giản là có thể chế phục vị công chúa điện hạ này, đời trước hắn đã ăn đủ giáo huấn rồi!
Ngay khi hắn tính toán lật cửa sổ trốn chạy, toàn bộ thuốc bột màu vàng nhạt trên trời bị một trận gió mạnh thổi tan.
Đột nhiên, nhiệt độ trong xe ngựa tăng vọt.
Thấy thế Mạc Ly thầm nghĩ một tiếng không ổn, nhanh hơn bước chân chạy về phía cửa sổ. Nhiệt độ nóng cháy phía sau làm hắn vội vàng cúi đầu, lăn một vòng trên mặt đất.
Một bóng người màu hồng anh đào quét qua, suýt nữa làm áo choàng của hắn bốc cháy.
“…Hải, công chúa điện hạ, lại gặp mặt ha.” Mạc Ly xấu hổ mà chào hỏi cô bé tóc anh đào đang chặn đường hắn, da đầu căng cứng đón nhận khuôn mặt cười mà không cười của đối phương.
“Ngươi thật đúng là một con chuột trơn trượt lại vô sỉ.” Emilia tuy đang cười, nhưng nhìn lại khiến người ta rợn da đầu.
“Đa tạ khích lệ, dù sao ngốc bạch ngọt trên thế giới này sống không lâu đâu.” Mạc Ly một bên lanh mồm lanh miệng, một bên hết sức vận động đại não suy nghĩ đối sách.
Hai lần đánh lén không nói võ đức, Mạc Ly đã thành công chọc giận vị công chúa điện hạ này.
Một đôi cánh chim vàng rực bốc cháy tự phía sau Emilia mở ra, nhiệt độ trong phòng vẫn không ngừng tăng cao, Mạc Ly thậm chí cảm giác sàn nhà đều có chút nóng chân.
Cái này xong rồi, con công chúa phượng hoàng này hoàn toàn bị mình chọc điên rồi, ngay cả huyết mạch hư ảnh cũng đã triển khai.
Hắn, còn có thể sống sao?
Nhiệt độ của hoàng viêm nghe nói ngay cả kim cương dính vào một chút cũng sẽ trực tiếp hòa tan…
Mạc Ly nuốt một ngụm nước bọt.
Đúng như hắn phán đoán, Emilia đã mất đi ý định tra tấn Mạc Ly.
Nàng ghét nhất chính là loại tiểu tặc hèn hạ không từ thủ đoạn, âm mưu quỷ kế chồng chất không ngừng nghỉ này. Loại người này ngay cả tư cách bị nàng dùng để hành hạ cũng không có.
Nàng quyết định phóng một trận phượng hỏa, đem tên ghê tởm này thiêu đến ngay cả tro cũng không còn.
Cảm giác nóng rực bám vào toàn thân, Mạc Ly từng nghĩ tới bị ngọn lửa thiêu rụi toàn thân là một cảm giác thế nào.
Cũng không dễ chịu như hắn trong tưởng tượng. Cứ như thể một ngàn con dòi lửa đang gặm cắn xương cốt hắn, chui vào tủy xương hắn, nứt vỡ da thịt và nội tạng hắn…
Sắp chết rồi sao? Thật đáng tiếc, cơ hội sống sót khó khăn lắm mới có được cứ như vậy mà mất đi.
Bất quá cũng chỉ là tiếc nuối thôi, muốn nói những cảm xúc khác, Mạc Ly đã không còn.
Trên thế giới này hắn vốn không có gì vướng bận, trở lại chẳng qua là một nấm mồ thôi, cho nên cũng không có cái gọi là không cam lòng…
Khoan đã, không đúng…
Dựa theo nhiệt độ của phượng hỏa, hắn hẳn là ngay cả đau đớn cũng không cảm giác được mà trực tiếp hòa tan mới đúng, vì sao…
“Bùm bùm!”
“Đây là…” Mạc Ly kinh ngạc nhìn ngọn lửa đang ăn mòn mình dần dần tắt, lúc này mới chú ý tới lớp vảy rồng màu bạc dày đặc trên lớp da ngoài.
Là huyết mạch Thiên Bạch Vũ đã cứu hắn một mạng sao?
Mạc Ly kinh ngạc vô cùng, Emilia đang quan sát toàn bộ quá trình bên cạnh càng kinh ngạc đến không khép miệng được.
Nhiệt độ của hỏa bản mệnh của phượng hoàng khủng khiếp đến mức nào nàng là người biết rõ nhất. Trên thế giới này gần như không có vật chất nào không bị thiêu cháy, nhưng mà tên tiểu tặc không rõ lai lịch trước mắt này cư nhiên lông tóc không tổn hao gì mà hóa giải phượng hỏa của mình…
(Cảm ơn các vị độc giả đã lên tiếng ủng hộ ~ Chuyện kia cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, mọi người cười mà bỏ qua thì tốt rồi.)