Tôi bị Ngân Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

300 2801

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

(Hoàn thành)

Thật Khó Để Yêu Một Otaku

Fujita

Narumi trở thành hầu gái, còn Hirotaka lại là ông chủ của cô…? Một câu chuyện sáng tác bùng nổ trí tưởng tượng!

8 4

Bữa tối của Valhalla

(Đang ra)

Bữa tối của Valhalla

Kazutoshi Mikagami

Không không, tôi chỉ là một con lợn rừng thôi mà!?

1 4

Chronicle Legion

(Hoàn thành)

Chronicle Legion

Takedzuki Jou

Tất cả xoay quay những người anh hùng được tái sinh cùng dàn thiếu nữ tài sắc đầy quyến rũ

232 24

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

123 51

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

183 1276

【Tôi bị Long Vương Nữ biến thành Ấu Long Cơ】 Quyển 1: Trùng Sinh - Chương 29 : Áo Thụy Vi Giai

“Ta đáp ứng ngươi, nếu là tương lai ta có cái năng lực đó, nhất định giúp ngươi.” Mạc Ly chỉ có thể đưa ra lời hứa như vậy.

“Cảm tạ ngài nhân từ cùng rộng lượng.”

“Không cần cảm tạ ta, ta có thể làm được gần như chỉ là một lời hứa mà thôi.”

“Không, có câu hứa hẹn này của ngài là đủ rồi. Tôi tin ngài quý vì huyết duệ của Long Thần vĩ đại, tất nhiên là nhất ngôn cửu đỉnh. Chỉ cầu ngài thăng chức nhanh chóng, đừng quên cái hứa hẹn nhỏ này.”

Thăng chức nhanh chóng... Thôi đi, mình không có ngày nào đó đột tử đầu đường đã là tốt rồi. Phải biết trên thế giới này, có những người chỉ là tồn tại cũng đã dùng hết toàn lực rồi.

“Ngài đại ân đại đức, tại hạ lúc này lấy tính mạng để báo đáp.” Nói rồi, Nặc Lai hơi gật đầu, một chiếc kèn hình sừng rồng màu đỏ to bằng ngón trỏ lơ lửng trước mặt Mạc Ly.

“Đây là?”

“Đây là kèn dùng để triệu hoán tôi. Ngươi tuy quý vì máu của Thiên Bạch Vũ, nhưng vì tuổi tác hạn chế nên không thể phát huy lực lượng huyết mạch. Trước khi ngài trưởng thành, liền để tôi hộ giá hộ tống cho ngài đi.”

“Chỉ cần thổi lên chiếc kèn này trong khu rừng này, tôi liền sẽ đuổi tới, trợ giúp ngài. Tuy nhiên cần chú ý, chỉ có thể thổi trong khu rừng này tôi mới có thể nghe được.”

“Nặc Lai các hạ, tôi có một thắc mắc, ngươi vì sao không tự mình trở lại trời cao chi thành đâu?”

“Ngài có điều không biết.” Nặc Lai thở dài, lắc lư cái đầu rồng thật lớn. “Cha tôi vốn là một thành viên trong tộc rồng cây cọ, được Thiên Bạch Vũ che chở sống ở bên ngoài trời cao chi thành. Nhưng ông lại yêu một thú tộc bên ngoài, cũng chính là mẹ của tôi, và sinh ra tôi, một á long.”

“Cả nhà chúng tôi bởi vậy đã chịu đuổi đi. Dưới sự lang bạt, chỉ có tôi còn sống. Hiện giờ giấu mình trong khu rừng này, trừ đi săn ra, tôi không dám hoạt động ra bên ngoài nửa bước.”

Mạc Ly lặng lẽ lắng nghe. Lời này nhanh chóng lộ ra một tin tức rất quan trọng, đó chính là tộc rồng này quả thật có tính bài ngoại, đồng thời đối với con lai ôm có thành kiến rất lớn.

Nàng có chút hiểu vì sao Elsa đã dặn dò nàng đừng tiếp xúc với Thiên Bạch Vũ.

“Tộc rồng cây cọ chúng tôi trong số các chủng rồng được xem là loại tương đối yếu. Chuyện này không lớn đến mức khiến các Thiên Bạch Vũ biết được. Cho nên, tôi nghĩ nếu là ngài thì nhất định có thể làm được... Chuyện này đã qua đi rất nhiều năm. Hiện giờ cha mẹ tôi đều không còn nữa, ít nhất, tôi muốn đem tro cốt của họ chôn cất về quê nhà.”

“......... Ta chỉ có thể nói ta tận lực.”

“Có những lời này của ngài tôi liền an tâm rồi.”

“.........” Nhưng ta cũng là hỗn huyết a, ngươi muốn ta giúp ngươi thế nào a?

“Áo choàng trên người ngài đã rách đến không thể dùng. Để bày tỏ lòng cảm tạ, tại hạ xin tặng ngài một món quà nữa đi.” Lời còn chưa dứt, một chiếc áo choàng màu trắng đã khoác lên người Mạc Ly.

Chiếc áo choàng này tạo hình rất độc đáo, vạt áo ở chỗ từng mảnh vải hình lá nhọn tách rời, khi đi đường giống như chín cái đuôi hồ tiên. Toàn thân màu trắng nhưng viền lại là màu đỏ tươi, thêu hoa văn màu vàng kim. Về vẻ bề ngoài thì vô cùng đẹp trai, đủ để nhóm lên cái hồn trung nhị của thiếu niên tuổi dậy thì.

“Chiếc áo choàng này xuất từ tay yêu hồ, là một chiếc áo choàng không gian có thể cất chứa vật phẩm. Món quà nhỏ không thành kính ý.”

“Này, ta thấy không cần đâu.” Là người nghèo khổ, Mạc Ly dù thích chiếm tiện nghi, nhưng tuyệt đối sẽ không được voi đòi tiên để chiếm tiện nghi của ân nhân cứu mạng. Theo nàng thấy, lời hứa quyền cho là đã trả ơn rồi, huống hồ lời hứa này đại khái là không thể thực hiện được.

“Thiên Bạch Vũ đại nhân hạ mình giao lưu với tại hạ đã là vô cùng cảm kích rồi. Chiếc áo choàng này xem như vật phẩm phụ ma duy nhất tôi có thể mang ra, còn xin ngài đừng ghét bỏ.”

“Được rồi, ta đã biết.” Mạc Ly cũng không làm bộ, đối phương khăng khăng muốn tặng, hắn liền không từ chối nữa.

Vật phẩm phụ ma hệ không gian chính là độc quyền của nhà yêu hồ, mức độ hiếm có tự không cần nhiều lời. Cho dù là Long tộc cao quý thích sưu tầm bảo vật cũng rất khó có thể thu thập được loại bảo vật phụ ma không gian dưới sự độc quyền của Hồ tộc. Có thêm một chiếc áo choàng có thể dùng để chứa đồ tự nhiên là tiện lợi hơn rất nhiều.

“Thiên Bạch Vũ đại nhân, xin ngài nhất định đừng quên hứa hẹn này.” Nặc Lai tặng lễ vật đương nhiên là có tư tâm, nàng trông chờ những món lễ vật này có thể làm Mạc Ly nhớ rõ mình, không đến mức đem chuyện của mình quên mất.

“Chỉ cần ta còn sống, liền nhất định sẽ nhớ kỹ.” Nhưng cho dù nhớ kỹ, nàng sợ là cũng không có thể ra sức.

“Đúng rồi, Nặc Lai các hạ, ngươi biết bá tước lãnh Thôi Tạp đi thế nào không?”

Sau khi chỉ đường đơn giản, Nặc Lai nhìn theo ấu long đi xa, thân ảnh khổng lồ dần dần ẩn mình vào trong rừng rậm.

Nàng đã bị giam cầm trong khu rừng này mấy năm, mấy chục năm chưa thấy qua đồng tộc. Nàng tiến thoái lưỡng nan, tuy biết hy vọng xa vời, cũng chỉ có thể đem hy vọng về nhà ký thác cho Thiên Bạch Vũ tuổi nhỏ tình cờ đi ngang qua này.

Cùng lúc đó, khu rừng vô danh nằm tại giao giới giữa lãnh địa tử tước Munster và bá tước Thôi Tạp đón một vị lữ khách bất phàm.

“Đinh linh, đinh linh…” Tiếng lục lạc buộc trên mắt cá chân phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe.

Tà áo dài rộng của bào phục giao lãnh phía trên thêu hình cánh hoa bay tán loạn. Thân hình trước nhô sau cong phác họa ra đường cong kiều diễm của thiếu nữ. Đôi vớ trắng sữa quá gối mang đến “lĩnh vực tuyệt đối” hoàn hảo giữa làn váy dưới và vớ dài nửa trong suốt. Một đôi guốc gỗ đặt chân xuống đất phát ra âm thanh uyển chuyển nhẹ nhàng.

Đột nhiên, vị thiếu nữ mặc bào phục dài rộng này dừng bước chân. Nàng có điều cảm giác khác lạ, nhìn về một hướng, lặng lẽ tháo chiếc áo choàng che khuất dung mạo xuống.

Một mái tóc dài màu xanh băng thuần khiết buông xuống vai, vuông góc với bắp đùi. Đôi tai hồ ly lông xù đáng yêu không còn bị đè nén mà thẳng tắp dựng lên.

Dung mạo thiếu nữ giống như yêu cơ màu lam nở rộ giữa băng tuyết, còn ngây ngô, nhưng lại nở rộ vẻ vũ mị cuốn hút lòng người.

Thanh thuần và yêu diễm, hai loại thuộc tính vốn mâu thuẫn lại cùng thuộc về nàng một người, hơn nữa đều phát huy tới cực hạn. Có lẽ phàm nhân chỉ cần nhìn nàng một cái liền sẽ bị vẻ vũ mị nguyên tự huyết mạch cùng với vẻ ngoài tinh xảo thánh khiết của nàng thuyết phục, do đó hoàn toàn yêu nàng.

Đó là một loại cao quý và ung dung xuất phát từ huyết mạch. Phảng phất mỗi sợi lông của thiếu nữ đều tao nhã và vừa vặn đến vậy. Phần vũ mị này đối với khác phái mà nói là một loại nghiện tuyệt đối, một loại độc không thể cai.

Thiếu nữ tai hồ ly chậm rãi mở đôi mắt lấp lánh như thủy tinh tráng lệ, một bên tím một bên xanh băng, như suy tư điều gì đó nhìn về một hướng.

Việc mang khăn trùm đầu không chỉ để che tai hồ ly, mà còn là để che giấu dung mạo. Dung mạo của Hồ tộc đối với khác phái mà nói là một sự dụ hoặc không thể chống đỡ.

“Thánh nữ các hạ, ngài làm sao vậy?” Bên cạnh, một hồ nương gần bằng tuổi thiếu nữ thấy nàng dừng lại, không khỏi hỏi.

“… Là mùi của Thiên Bạch Vũ.” Sau một lúc lâu, thiếu nữ tai hồ ly chậm rãi nói.

“Thiên Bạch Vũ??” Hồ nương nha hoàn sững sờ. “Ngài là nói, Thiên Bạch Vũ của trời cao chi thành sao?”

Thiếu nữ tai hồ ly gật gật đầu, ngay sau đó lập tức nhanh hơn bước chân.

“Ai, Thánh nữ các hạ, từ từ tôi a.” Thấy Thánh nữ nhà mình không nói một lời liền vận dụng Huyết Thuật bay nhanh đi trước, như là vội vã tìm được đối phương vậy, nha hoàn cũng bất chấp nói gì, lập tức đi theo.

“… Liền ở gần đây thôi.” Thiếu nữ hồ nương dừng lại, guốc gỗ đạp nhẹ, ánh mắt thẳng tắp dừng ở vũng bùn đất ướt dầm dề dưới chân.

Mùi vị, ở chỗ này bị gián đoạn.

“Ai?... Nhưng tôi cái gì cũng chưa ngửi được a, Thánh nữ các hạ, có phải ngài cảm giác sai rồi không? Khu rừng này hình như theo lời đồn quả thật có rồng, nhưng có lẽ là rồng bình thường thôi, sao có thể là Thiên Bạch Vũ a.”

“Nói đến Thánh nữ các hạ, ngài khi nào lại hứng thú với những con rồng hôi thối đó vậy a?” Nha hoàn rất khó hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, hình như Thánh nữ nhà mình từ nhỏ đến lớn chưa từng tiếp xúc với tộc Thiên Bạch Vũ này.

“Cái đám rồng hôi thối ngang ngược vô lý, thích ngủ trong đống vàng, còn cực kỳ không yêu thích vệ sinh đó có gì đáng để hứng thú a?”

Áo Thụy Vi Giai đối với Thiên Bạch Vũ có cảm quan gần như là cực kém từ trên xuống dưới. Không biết vì sao, hai chủng tộc thần thoại này từ thời kỳ thượng cổ quan hệ vẫn luôn tệ hại.

Thiếu nữ tai hồ ly không để ý đến những lời lải nhải của nha hoàn nhà mình. Nàng cúi người xuống, chọc chọc mặt đất ẩm ướt dưới chân.

Có mùi hôi…

“Đây là, cái gì?” Thiếu nữ tai hồ ly nghiêng đầu, đôi mắt lạnh như băng sương lộ ra một tia khó hiểu.