*Chợt nhận ra giọng điệu của Ageha Hắc Ám khác với Ageha kia, nên tôi sửa thành "Anh- tôi" cho hợp ngữ cảnh nhé.
--------------------------------------------------------
Ngay cả với tốc độ của một con ngựa khỏe mạnh, không thể nào đến Hiền Hoàng Quốc Ritz chỉ trong một ngày. Vì vậy, chúng tôi buộc phải dừng chân tại một ngôi làng nhỏ trên đường đi.
“Ageha, cô có mang theo tiền không…?”
Vừa bước vào làng, tôi đã nhanh chóng tìm đến một quán trọ và hỏi Ageha khi chúng tôi đang làm thủ tục tại quầy tiếp tân.
“À ừ, tôi có mang.”
“Thật tốt quá. Cô có thể trả giúp tôi chút được không?”
Nghe thấy lời đề nghị của tôi, Ageha thoáng ngạc nhiên. Nhưng, với tình cảnh hiện tại, với cái túi trống rỗng, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài dựa vào cô ấy.
“Được thôi, tôi sẽ chi trả. Dù sao thì tôi cũng dư dả chút ít.”
Vậy là, Ageha đã thanh toán cho cả hai chúng tôi. Sau đó, chúng tôi cùng nhau đến một quán ăn gần đó để dùng bữa tối.
“Ageha, cô có nghĩ ra ai có thể là kẻ đã giết chúng ta không?”
Tôi hỏi trong khi thưởng thức bữa tối, hy vọng rằng cuộc trò chuyện có thể giúp chúng tôi có manh mối nào đó.
“Dù anh có hỏi vầy, thì tôi cũng chẳng nhớ được ký ức trong vòng lặp trước đâu.”
“Ờ ha…”
Tôi gật đầu nhai thức ăn, cảm nhận bất lực tràn ngập trong lòng. Có vẻ như Ageha cũng chẳng có thêm manh mối nào.
“Khi tìm kiếm kẻ thủ ác, điều quan trọng nhất là phải hiểu động cơ của gã. Anh có nghĩ ra ai có động cơ giết chúng ta không?”
“Chẳng có ai cả…”
Tôi cố lục lọi trí nhớ, nhưng không thể nghĩ ra ai có thù hằn đến mức muốn giết tôi cả.
“Nếu vậy, chúng ta cần tiếp cận từ một hướng khác. Có ai đủ mạnh để có thể giết tôi không?”
“À, có thể là Đại Kiếm Hào Nidorug chăng.”
Đại Kiếm Hào Nidorug là một bậc thầy vô song với kỹ thuật chiến đấu thượng thừa. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu ông ta đủ khả năng để hạ gục cả tôi lẫn Ageha.
“Nhưng ông ta thì có động cơ gì chứ?”
“Động cơ à… Có thể là hắn muốn thách đấu với tôi. Lý do có lẽ là hắn ta muốn chiến đấu với những người mạnh nhất.”
Tôi hồi tưởng lại, trong một lần giao đấu trước đây, Nidorug đã bộc lộ rõ ràng niềm đam mê đối đầu với những chiến binh dũng mãnh. Nhưng liệu niềm đam mê ấy có thể biến chất thành một động cơ đen tối đến mức sát hại người khác?
“Vậy là có động cơ rồi nhỉ.”
“Nhưng tôi không nghĩ Nidorug là loại người sẽ giết chúng ta vì lý do đó.”
Dù thời gian tiếp xúc với Nidorug không lâu, tôi chưa từng cảm nhận ông ta là kẻ mang lòng dạ hiểm ác. Liệu một người như ông ta lại có thể gây ra chuyện này không chứ?
“Bản chất con người không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra. Những người bề ngoài tỏ ra đoan chính thường che giấu những bí mật đen tối.”
Lời của Ageha Hắc Ám vang lên như hồi chuông cảnh tỉnh, nhưng tôi không muốn tin vào điều đó.
“Được rồi, còn ai khác mà anh nghĩ đến không?”
“… Nếu phải nghĩ thêm, có thể là Hoàng tử Eligion chăng?”
"Rất có khả năng, Hoàng tử Eligion từng là Dũng Giả, bởi lẽ đó, sức mạnh của hắn hẳn phải thâm hậu. Không có gì đáng ngạc nhiên nếu hắn đủ bản lĩnh để đoạt mạng tôi."
“Nhưng liệu anh ta có động cơ rõ ràng không?”
“Khó nói lắm. Có thể hắn thầm oán hận tôi vì đã cướp mất vinh quang của một Dũng Giả.”
Ageha nói với một nụ cười nhếch mép, đầy vẻ mỉa mai.
“Nhưng tôi không tin Hoàng tử Eligion là loại người như vậy.”
Tôi đã có nhiều dịp trò chuyện cùng Hoàng tử Eligion, và anh ta luôn hiện diện như một người chính trực, kiên định. Liệu một người như anh ta lại có thể giết người chỉ vì lòng oán hận ư?
“Anh còn nghĩ ra được ai khác nữa không?”
Lần này, tôi chìm vào im lặng, suy nghĩ trước câu hỏi của Ageha. Có ai khác sở hữu đủ sức mạnh để hạ gục cô ấy không? Chỉ một cái tên duy nhất hiện lên trong tâm trí tôi.
“Có thể là Hiền Giả Nyau.”
“Đúng, thực lực của cô ấy là không cần phải bàn cãi.”
Hiền Giả Nyau, với quyền năng vượt trội, hiển nhiên nằm trong trong danh sách những kẻ tình nghi. Không gì ngạc nhiên nếu cô ấy là người đứng sau.
“Nhưng động cơ của cô ấy là gì?”
Cũng như những người khác, Hiền Giả Nyau không hề có động cơ rõ ràng. Nhưng trong những dòng thời gian khác, tôi đã từng tiến gần đến cô ấy hơn bất kỳ ai, đủ để thấu hiểu một phần tâm tư của cô.
Thật khó để tin rằng Hiền Giả Nyau lại là kẻ thủ ác, nhưng vẫn có động cơ.
Nyau dường như dành cho tôi một tình cảm đặc biệt. Nếu giả thuyết này là thật, có lẽ chính cơn ghen tuông đã khiến cô ấy ra tay với Ageha. Nhưng không, tôi không muốn tin vào điều đó.
Tuy nhiên, nếu có ai đó bị chi phối bởi lòng đố kỵ, thì Hiền Giả Nyau không thể để loại khỏi danh sách nghi phạm được.
“Xem ra anh đã nghĩ ra được gì rồi ha?”
Ageha "hắc ám" nở nụ cười nửa miệng, có vẻ như cô ấy đã nắm bắt được điều gì đó qua nét mặt của tôi.
“… Đúng vậy.” tôi thừa nhận.
“Vậy động cơ là gì?” cô ấy hỏi, ánh mắt soi mói.
Tôi không thể để lộ rằng Nyau có tình cảm với tôi được, lời ấy có thể gây ra những rắc rối không mong muốn. “Chỉ là một động cơ nhỏ nhặt thôi.” tôi đáp lời hời hợt.
Ageha "hắc ám" dường như không nghi ngờ gì và chỉ gật đầu.
“Còn ai khác mà anh nghĩ đến không?”
“Không, không còn ai khác.” tôi khẳng định.
“Vậy là danh sách nghi phạm đã thu hẹp lại còn ba người.” Cô ấy kết luận.
Dù vậy, sâu trong lòng, tôi vẫn không muốn tin rằng bất kỳ ai trong ba người đó lại là kẻ thủ ác.
◆◆◆
Dưới ánh dương ấm áp của buổi sớm mai len lỏi qua khung cửa sổ, tôi dần tỉnh giấc. Đêm trước, sau bữa tối, chúng tôi đã quay về quán trọ, và tôi đã trải qua một giấc ngủ sâu.
Nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Ageha vẫn đang ngủ say sưa. Ban đầu, tôi đã đặt một phòng đôi với hai giường riêng biệt, nhưng không hiểu vì sao chúng tôi lại nhận được một căn phòng chỉ có duy nhất một giường.
Ngắm nhìn Ageha, tôi không thể ngăn mình khỏi suy nghĩ rằng cô ấy thật dễ thương. Một cảm giác mãnh liệt muốn ôm chặt lấy cô ấy dâng trào trong lòng.
“Chắc chỉ một chút cũng không sao nhỉ?” Tôi nhẹ nhàng di chuyển lại gần và vòng tay ôm lấy cô ấy.
Mùi hương dễ chịu từ mái tóc của Ageha xộc vào mũi tôi. Tôi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp của làn da cô qua lớp vải mỏng. Cảm giác này khiến tôi thấy yên bình đến lạ.
“Này, anh đang làm gì vậy? Anh là đồ biến thái à?” Ageha đột ngột mở mắt, nhìn thẳng vào tôi. Rõ ràng là tôi đã đánh thức cô ấy.
À phải rồi, đây không phải là Ageha tôi quen thuộc mà là Ageha "hắc ám".
Có lẽ vì đang ngái ngủ mà tôi đã quên bẵng mất.
“Xin lỗi.” Tôi phản xạ ngay lập tức.
Nhưng rồi một ý nghĩ lướt qua đầu tôi. Ageha mà tôi yêu thương và Ageha "hắc ám" này có thật sự khác biệt? Tôi nhớ lại rằng Ageha "hắc ám" cũng đã thổ lộ tình cảm với tôi không ít lần.
“Này, cô thích tôi, đúng không?” tôi hỏi, không giấu được vẻ hiếu kỳ.
“Cái gì? S-s-sao anh lại hỏi đột ngột vậy? Đừng có mà đùa giỡn nữa.” Cô ấy đáp, khuôn mặt thoáng chút bối rối.
“Tôi không đùa đâu.”
Mặc dù tôi đã hỏi một cách nghiêm túc, nhưng dường như lời nói của mình chưa đủ truyền đạt hết tâm ý. Vậy thì, có lẽ tôi cần thay đổi cách tiếp cận.
“Tôi thích cô. Còn cô thì sao?”
Nghĩ lại, tôi đã từng thổ lộ tình cảm với Ageha, nhưng hình như tôi chưa từng nói điều đó với Ageha "Hắc Ám".
“Anh... sao lại đột nhiên nói như vậy...?”
Ngay lập tức, Ageha Hắc Ám đỏ mặt, bối rối rõ rệt.
“Tôi chỉ muốn làm rõ mọi chuyện thôi. Vậy cô nghĩ gì về tôi?” Tôi kiên trì.
"Hỏi thế ai mà trả lời được chứ...?”
Cô ấy lảng tránh, ánh mắt lơ đãng không dám đối diện với tôi.
“Ageha, hãy nói cho rõ ràng.” tôi thúc giục.
“Tôi... cũng, à ừ thì...”
Tôi lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ cô ấy, hơi thở như ngừng lại.
“Đối với anh... anh, với anh thì...”
Gần như cô ấy đã thốt ra lời tôi muốn nghe, nhưng tôi vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
“Này, có thực sự cần phải nói ra không?” Ageha Hắc Ám bỗng hỏi, gương mặt thoáng chút khó xử.
“Chắc chắn rồi, tôi muốn nghe rõ câu đó từ cô.” tôi khẳng định.
“Được thôi. Nhưng hãy để tôi chuẩn bị tinh thần trước đã.”
“À ừ, tất nhiên rồi, nhưng...”
Vừa dứt lời, Ageha nhắm mắt lại, hít thở sâu như đang lấy hết can đảm.
Chỉ là nói “yêu” thôi mà, sao lại phải nghiêm trọng đến vậy?
“Cô đã sẵn sàng chưa?”
“Ừm, xin lỗi đã để anh chờ rồi...” cô ấy đáp, giọng hơi run.
“Vậy thì, nói đi xem nào?” Tôi tiếp tục thúc giục.
“Tôi... cũng... y-...”
Nếu đã có thể nói được đến chữ “y”, thì thốt ra chữ “yêu” cũng chẳng phải quá khó khăn, nhưng tôi vẫn chờ.
“ANH THỰC SỰ BẮT TÔI NÓI NHỮNG LỜI ĐÁNG XẤU HỔ NHƯ VẬY SAO?”
Đột nhiên, cô bất ngờ dồn toàn bộ sức mạnh, mạnh mẽ đẩy tôi ra.
Trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, tôi mất đi thăng bằng, loạng choạng ngã dúi dụi ngồi xuống sàn.
“Oé!”
Khi tôi nhận ra, Ageha đã vội vã chạy ra khỏi phòng, để lại tôi một mình.
Còn lại trong căn phòng trống vắng, tôi ngẫm nghĩ về mọi chuyện.
Phản ứng của Ageha Hắc Ám thực sự mới mẻ.
Có lẽ, do tôi đã quen thuộc với sự chủ động và táo bạo của những cô gái khác, nên sự e thẹn và phản kháng từ cô ấy khiến tôi cảm nhận một cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Quả thực thì—
“Cô ấy thật dễ thương.”
Tôi không thể ngăn mình nghĩ như vậy.