"Vậy, Ageha. Cô có nhận thức được rằng mình đang rơi vào vòng lặp không?"
"Không, tôi không biết."
"Quả nhiên là không ha."
Trong những vòng lặp trước, Ageha cũng không hề nhận thức được thời gian bị lặp lại. Có lẽ điều này cũng không thay đổi với Ageha Hắc Ám, nhân cách đen tối và mạnh mẽ hơn của cô ấy.
Vậy nên, tôi tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra cho cô ấy nghe.
"Hiểu rồi. Vậy là sau 8 ngày nữa, chúng ta sẽ bị một kẻ nào đó tấn công nhỉ..."
"Đúng vậy. Và kẻ đó đã giết Ageha, dù cô ấy đã chiến đấu hết sức."
"Nếu vậy, tôi cũng sẽ không thể chiến thắng được. Sức mạnh của tôi và Ageha ấy vốn tương đương nhau."
Đúng vậy, đó là sự thật.
Nhiều câu hỏi khác vẫn còn bỏ ngỏ. Tại sao Ageha Hắc Ám lại không nhận thức được thời gian bị lặp lại? Vì lý do gì mà nhân cách của Ageha Hắc Ám lần này lại chiếm ưu thế? Nhưng khi tôi hỏi cô ấy, cô chỉ đáp gọn lỏn một chữ "hổng biết."
"Dù sao thì đánh bại Ma Vương Zoga mới là ưu tiên hàng đầu."
"Đúng vậy."
Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch để tiêu diệt Ma Vương Zoga.
"Này, chúng ta có nhất thiết phải loại bỏ sát thủ Noct không?"
"Đương nhiên. Hắn ta chỉ tổ gây thêm rắc rối mà thôi."
"...Vậy à."
Cuối cùng, trận chiến với Ma Vương Zoga diễn ra gần như y hệt với những lần trước.
Ageha Hắc Ám đã đánh bại Ma Vương Zoga, và sau đó, như một lưỡi kiếm vô tình, cô ấy đâm chết sát thủ Noct mà không chút do dự.
Chúng tôi thoát khỏi ngục tối nhờ cổng dịch chuyển của hiền giả Nyau, và rồi, như trong những dòng thời gian trước, chúng tôi được người dân làng đón chào, nghỉ lại một đêm tại nhà trọ.
"Này, Ageha."
"Hả? Gì vậy?"
Trước mắt tôi là Ageha Hắc Ám, đang ngồi trên giường với ánh mắt lạnh lùng sắc sảo.
Dù có vẻ ngoài giống hệt Ageha, nhưng sự hiện diện của cô ấy lại hoàn toàn khác biệt. Khi đối diện với Ageha Hắc Ám, tôi luôn cảm thấy căng thẳng lạ thường, như thể đang đứng trước một vực thẳm vô tận. Cô ấy, dẫu là một phần của Ageha, vẫn mang cái cảm giác xa lạ khó tả.
"Này, sao chúng ta không trốn khỏi ngôi làng này rồi đi thật xa nhỉ?"
"Tại sao lại thế?"
"Nếu chúng ta ở lại nhà trọ này, sớm muộn gì cũng phải tới cung điện của Hoàng Tử Eligion. Ở đó, chúng ta có thể bị giết bởi ai đó trong cung điện. Tốt nhất là nên tránh xa thủ đô. Chúng ta có thể lẩn trốn, đi thật xa khỏi đây."
Tránh xa khỏi thủ đô có thể là một quyết định sáng suốt. Kẻ thủ ác sẽ không thể tấn công nếu chúng tôi không xuất hiện ở đó.
"Nhưng như vậy thì không thể xác định được kẻ thủ ác. Chờ đợi trong cung điện vẫn là cách tốt nhất."
Lời nói của Ageha Hắc Ám rất hợp lý.
Ý nghĩ của tôi chỉ là một lối thoát tạm bợ, chẳng giải quyết được gì. Nếu tên sát nhân thực sự có ý định giết chúng tôi, hắn có thể đã âm thầm theo dõi chúng tôi từ lâu rồi.
Kẻ đó sở hữu sức mạnh vượt trội, có khả năng đánh bại cả Ageha.
Nếu hắn đang rình rập, mạng sống của chúng tôi hẳn chỉ như một sợi chỉ mong manh, bị chém đứt bất kỳ lúc nào.
"Dù vậy, tôi vẫn tin rằng chạy trốn sẽ cho chúng ta cơ hội sống sót cao hơn so là cố thủ tại cung điện."
Chúng tôi vẫn chưa thể xác định danh tính kẻ thù.
Nhưng tôi nuôi hy vọng rằng, dù hắn có khả năng đánh bại Ageha, hắn sẽ không thể lần ra dấu vết của chúng tôi nếu chúng tôi trốn chạy thật xa.
“Thôi kệ, tôi sẽ nghe theo quyết định của anh. Vậy bao giờ chúng ta rời khỏi nhà trọ này?”
“Sáng mai, lúc rạng sáng ấy.”
Ngay khi bình minh vừa ló dạng.
Nếu gặp Hoàng Tử Eligion, tôi sẽ mất thời gian để giải thích dông dài, rồi sau đó sẽ bị triệu tập đến cung điện, và tôi không thể không từ chối cho được.
Tôi muốn né tránh hoàn toàn chuyện phải đối mặt với lời mời của Hoàng Tử.
Thế nên, tôi sẽ rời khỏi ngôi làng này trước khi bất kỳ lời mời nào có được ngỏ.
Tôi cần phải tính toán để rời đi trước khi Hoàng Tử Eligion thức giấc.
Ra đi mà không để lại lời giải thích có thể gây ra hiểu lầm, thậm chí là hận thù, nên tôi quyết định để lại một lá thư.
Trong thư, tôi sẽ giải thích rằng tôi phải rời làng vì lý do cá nhân, đồng thời nhắc đến Hiệp sĩ Thánh Kanaria để xoa dịu tình hình.
"Chuẩn bị xong chưa, Ageha?"
Kế bên tôi là một con ngựa tôi đã tìm thấy trong làng.
"Tôi vẫn buồn ngủ lắm."
Ageha Hắc Ám nói, đôi mắt mơ màng lấp lửng giữa thực và mộng.
"Vậy cô cứ nghỉ ngơi đi, để tôi nắm cương ngựa."
"Vâng, nhờ anh nhé."
Thế là chúng tôi cùng cưỡi một con ngựa, Ageha Hắc Ám ngồi phía trước, còn tôi ngồi sau.
Hai cánh tay tôi nhẹ nhàng ôm lấy Ageha, cô ấy tựa vào tôi. Cảm giác gần gũi bất đắc dĩ này khiến tim tôi bất giác đập nhanh.
"Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
"À, tôi quên chưa nói nhỉ."
Thực ra, chỉ cần thoát khỏi thủ đô thôi, chứ đi đâu cũng được.
"Trước hết, chúng ta sẽ đến Hiền Hoàng Quốc Rittz."
Tôi quyết định hướng về một chốn đã từng ghé qua.