"À mà... anh có thể giúp tôi buộc được không?"
Ageha Hắc Ám e ấp nắm lấy dải ruy băng, giọng nói ngập ngừng.
"Thực ra... tôi không rành buộc ruy băng lắm."
"Chẳng sao đâu, tôi cũng chưa bao giờ làm. Một mình chắc không xong nổi."
"Vậy à? Được rồi, để tôi giúp cô."
Sau đó, cùng với Ageha Hắc Ám, tôi vật lộn cố gắng để thắt gọn mái tóc bằng cái ruy băng.
"Thế nào rồi?"
Ageha Hắc Ám thẹn thùng buộc tóc thành hai lọn nhỏ bên tai.
"Đáng yêu vô cùng."
"Thiệt chứ..."
Ageha Hắc Ám cúi đầu, ngượng ngùng mỉm cười. Có vẻ như niềm vui cô ấy cảm nhận được lớn hơn tôi tưởng nhiều, và điều đó khiến việc tặng ruy băng trở nên đáng giá hơn bao giờ hết.
◆◆◆
Ngày thứ chín kể từ khi đánh bại Ma Vương. Chúng tôi đã di chuyển xa khỏi Vương Đô, tiến về phía Công quốc Lind, một vùng đất nằm cạnh Hiền Hoàng Quốc Ritz.
Công quốc Lind, sau vài thập kỷ nữa, sẽ đổi tên thành Liên bang Nagara khi thống nhất với một số quốc gia khác. Điểm đến của chúng tôi là thủ đô Gran Lind của Công quốc.
"Cuối cùng cũng đến rồi."
Ageha Hắc Ám thở phào nhẹ nhõm khi ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt mệt mỏi nhìn về phía trước.
"Đúng là một hành trình dài đằng đẵng."
"Hôm nay đã xế muộn, có lẽ chúng ta chỉ cần ăn tối và nghỉ ngơi thôi."
"Đồng thuận hai tay lun."
"Thế à."
Chúng tôi lặng lẽ đi qua cổng thành, rồi tìm một quán ăn nhỏ để lấp đầy cái bụng trống rỗng trước khi tiếp tục tìm chỗ nghỉ qua đêm.
"Hôm nay là ngày thứ chín rồi..."
Nằm dài trên giường, tôi lẩm bẩm. Khi còn ở Vương Đô, vào ngày thứ chín sau khi đánh bại Ma Vương, tôi đã bị ám sát bởi một kẻ vô danh. Dù đã thoát xa đến tận Công quốc Lind này, cảm giác lo âu vẫn không buông tha tôi.
"Này."
Tiếng nói của Ageha Hắc Ám vang lên bên cạnh, phá tan sự im lặng.
"Anh đã từng thân mật với người đó rồi, phải không?"
'Người đó' mà Ageha Hắc Ám nhắc đến chắc chắn là Ageha, nhân cách khác của cô ấy. Tôi lập tức hiểu ngay. Câu hỏi bất ngờ này khiến tôi không khỏi bối rối.
"Ừ, đúng vậy."
Giấu diếm lúc này chẳng ích gì, tôi thẳng thắn thừa nhận. Dù Ageha Hắc Ám và Ageha là hai nhân cách khác nhau, nhưng họ vẫn là một con người duy nhất.
"Vậy... anh cũng muốn làm 'chuyện đó' với em chứ?"
Ageha Hắc Ám đỏ mặt, ngập ngừng hỏi. Tôi chưa từng nghĩ sẽ phải đối diện với tình huống này. Rõ ràng, tôi có cảm tình với Ageha Hắc Ám, nên nói không muốn thì đúng là dối lòng. Nhưng liệu tôi có thể nói thật mà không làm tổn thương cô ấy không?
"Tôi... thích cô. Và... cũng muốn."
Sau một hồi cân nhắc, tôi quyết định thổ lộ sự thật.
"Thật vậy sao? Anh thích em á... Vậy thì, không còn cách nào khác rồi ha."
Nói rồi, Ageha Hắc Ám giang rộng vòng tay, chờ đợi.
"Ơ...?"
Tôi ngơ ngác, không hiểu ý cô ấy.
"Đúng là hổng biết ý chút nào! Anh có thể làm bất cứ điều gì với em! Đừng bắt em phải nói ra những lời xấu hổ như vậy chứ!"
Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra. Tôi không ngờ Ageha Hắc Ám lại chủ động như vậy, nên mới lúng túng.
"Không cần miễn cưỡng đâu."
"Em đâu có miễn cưỡng. Chỉ là... thấy người đó làm mà em không được làm, em chỉ cảm thấy bất công thôi. Hay là... Kiska không muốn ở bên em?"
Thật sự, cô ấy dễ thương đến mức khiến lòng tôi xao xuyến. Tình cảm chân thành của Ageha Hắc Ám khiến trái tim tôi không khỏi rung động.
"Ageha, anh thực sự thích em."
Không biết từ lúc nào, tôi đã đè cô ấy xuống, lời nói từ đáy lòng bật ra.
◆◆◆
Sau khi 'ướt át mặn nồng' xong, một thứ xúc cảm thanh thản đến lạ kỳ tràn vào tâm trí tôi.
Tôi đã làm 'chuyện đó' đến cả Ageha lẫn Ageha Hắc Ám, hai mảnh ghép đối lập trong cùng một thể xác. Ý nghĩ thoáng qua trong tâm trí tôi: Liệu hành vi này có thực sự ổn không ta?
Dẫu sao thì cả hai cũng chỉ là hai mặt của một con người, một thân xác chung. Chạm vào ai cũng tựa hồ như nhau cả. Vì thế, Ageha chắc cũng sẽ tha thứ cho tôi nhỉ?
...Nhưng liệu có ổn thật không?
"Này, em đi đâu vậy?"
Bỗng nhiên, Ageha Hắc Ám lặng lẽ đứng dậy, mặc lại quần áo.
"Em chỉ muốn ra ngoài, hít thở chút không khí trong lành."
Một cô gái bước ra ngoài giữa đêm khuya khoắt, điều đó hẳn là không nên. Nhưng khi tôi ngoảnh nhìn qua ô cửa sổ, ánh dương đã nhô lên khỏi chân trời.
Có vẻ như bình minh đã ló dạng.
"Nhớ quay lại sớm nhé."
Tôi khẽ nhắc, ánh mắt dõi theo Ageha đang lặng lẽ rời phòng.
◆◆◆
Ageha Hắc Ám rời khỏi quán trọ, len lỏi qua con hẻm hẹp vắng lặng, nơi mà ngay cả ban ngày cũng hiếm khi có người qua lại.
"Xin lỗi... Hình như tôi đã để đằng ấy chờ lâu rồi ha?"
Cô ấy dừng lại, khẽ thốt lên lời xin lỗi với bóng người đứng chờ bên kia con đường.
"Không sao. Tôi chẳng bận tâm."
Dù nói vậy, nhưng giọng nói ấy không thể giấu nổi nỗi bực bội đang dâng lên.
"Thiệt ư?"
"Này, có gì đó trên tóc cô vậy hả?"
Ngón tay người kia chỉ về phía cô.
À, có vẻ như cô biết 'người ấy' đang ám chỉ điều gì—chiếc ruy băng nhỏ nhắn, tinh tế buộc chặt mái tóc của Ageha Hắc Ám.
"Tôi được anh ấy tặng đó hí hí."
"T-thật ư..."
Giọng điệu đó nghe như tiếng nghiến răng đầy cay đắng.
"Ghen hả?"
Câu hỏi thoảng qua với chút sắc bén, như một mũi dao vô hình.
"Ừ, rất ghen tị."
"Nhưng tôi sẽ không nhượng bộ. Đây là món quà mà anh ấy dành tặng riêng cho tôi."
"Ờ, thì?"
Bóng người kia phun ra một câu nói, đầy vẻ thách thức.
"Này, muốn bắt đầu chưa?"
"Phải, nói chuyện mãi cũng vô nghĩa."
Ngay lập tức, Ageha Hắc Ám mở "Hộp đồ," từ hư không, cô ấy rút ra một thanh kiếm sắc bén lấp lánh.
Bóng người đối diện cũng nhanh chóng rút kiếm ra.
"Vậy thì, hãy bắt đầu thôi."
"Một trận chiến không khoan nhượng giữa chúng ta."
Ngay khi câu nói kết thúc, âm thanh vang dội của cuộc đụng độ bùng lên dữ dội.
◆◆◆
"Lâu quá."
Trong căn phòng u tối, tôi ngồi đợi Ageha Hắc Ám, nhưng thời gian trôi qua từng phút một, bóng dáng cô ấy vẫn không hề xuất hiện.
Nỗi lo lắng bắt đầu len lỏi trong tâm trí. Mặc dù tôi biết rằng Ageha Hắc Ám đủ sức đánh bại bất kỳ tên ác nhân nào, nhưng ký ức về bóng hình bí ẩn đã hạ sát Ageha trong dòng thời gian trước lại bất giác hiện lên, ám ảnh tâm can.
Hôm nay là ngày thứ chín kể từ khi Ma Vương gục ngã dưới chân chúng tôi. Trong dòng thời gian trước, đúng ngày này, tôi đã bị đoạt mạng tại Vương Đô.
Dẫu nơi đây cách xa Vương Đô hàng dặm, tôi từng tự nhủ rằng mình đã thoát khỏi mọi nguy hiểm. Thế nhưng, giờ đây, nỗi bất an lại đột ngột ùa về, như cơn bão lướt qua bầu trời yên bình.
"Có lẽ mình nên ra ngoài kiểm tra xem sao."
Tôi thầm thì với chính bản thân rồi nhanh chóng mở cửa phòng. Tiếng gió lạnh lùa vào khiến da thịt tôi lạnh buốt. Tôi bắt đầu bước đi, ngó nghiêng quanh quán trọ, nỗ lực tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Rồi âm thanh lạnh lùng của lưỡi kiếm vút qua không gian, xé toạc cả sự yên tĩnh.
Tôi giật mình nhìn về phía phát ra âm thanh đó và thấy một cô gái đứng đó với thanh kiếm sắc bén trong tay. Dù chỉ nhìn từ phía sau, tôi cũng nhận ra đó chính là Ageha.
"Này, Ageha. Em đang làm gì vậy?"
Tôi bước lại gần, giọng nói không giấu được nỗi bồn chồn. Có vẻ như trận chiến đã kết thúc, Ageha đứng bất động, trong khi một thân xác nằm gục dưới đất, máu tuôn ra không ngừng, chẳng còn chút sự sống.
Phải chăng Ageha đã hạ gục kẻ đã cố tình ám hại chúng tôi? Ý nghĩ ấy bất chợt lóe lên trong tâm trí.
"Kiska—"
Ageha khẽ gọi tên tôi, rồi từ từ quay lại. Nhưng khi tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt đó, bỗng nhận ra sự bất thường.
Người đứng trước mặt tôi không phải là Ageha Hắc Ám, mà chính là Ageha—bình thường, không chút khác biệt. Dẫu việc cô ấy hoán đổi giữa hai nhân cách đã trở thành điều tôi quen thuộc, nhưng nỗi bất an vẫn không ngừng dâng lên.
Cho đến khoảnh khắc ấy—
Tôi nhận ra sự thật kinh hoàng.
Người nằm gục dưới chân Ageha, máu chảy không ngừng, chính là Ageha Hắc Ám.
Đúng vậy, trước mắt tôi lúc này có hai Ageha.
Ageha với thanh kiếm trong tay và Ageha Hắc Ám nằm gục trên mặt đất, bất động.
"Cuối cùng thì mọi chuyện cũng bại lộ rồi nhỉ."
Ageha nở nụ cười, nhưng trong nụ cười ấy chứa đựng cơn điên loạn đầy đáng sợ.
"Không lẽ, kẻ đã giết tôi trong vòng lặp trước… lại chính là cô ư?"
"Đúng vậy, chính là em~."
Cô ấy khẽ gật đầu. Nụ cười trên gương mặt cô ấy bỗng hoá quỷ dị, như thể chạm đến tận cùng của sự điên loạn.