"Kiska, làm ơn, hãy chết đi."
Đôi mắt Ageha kiên quyết.
Ánh sáng mờ ảo từ lưỡi kiếm trong tay cô phản chiếu lạnh lùng, sắc bén.
Lòng tôi trào lên những suy tư hỗn độn, nhưng chẳng thể tìm thấy câu trả lời ngay lập tức.
Vậy nên, tôi cứ mãi suy nghĩ miên man, băn khoăn không biết bản thân nên làm gì tiếp theo.
"Này, Ageha."
"Dạ, Kiska?"
"Tôi đã từng tưởng tượng nếu như chín ngày này lặp đi lặp lại mãi mãi, thì sẽ ra sao...."
"Ra sao ạ?"
Tôi khép mắt lại, thả mình vào dòng suy tưởng về một thế giới vô tận, nơi thời gian không ngừng lặp lại. Trong thế giới đó, mỗi khi mở mắt ra thì đều sẽ được thấy Ageha cạnh bên.
"Đó là hạnh phúc ngập tràn. Bởi lẽ, mỗi ngày trôi qua cùng Ageha đều mang đến niềm vui vô tận. Đó sẽ là những khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời tôi."
Cuộc đời tôi, từ thuở ấu thơ chỉ toàn là những chuỗi ngày u ám. Bị làng xóm bắt nạt, rồi bị đày đọa nơi ngục tối Katalloff, những ngày tháng bình yên gần như chẳng tồn tại. Nhưng giờ đây, bên Ageha, chín ngày này đã trở thành những khoảnh khắc ngọt ngào nhất.
"Sống mãi trong khoảnh khắc này cũng chẳng phải điều tệ gì cho cam. Vì tôi sẽ luôn được ở bên người mà tôi yêu thương."
"Vâng, em cũng cảm thấy như vậy. Bởi vì em cũng yêu Kiska...!"
Đúng vậy, khi nghĩ lại, chẳng có gì là sai cả.
Tôi có thể sống trọn vẹn hạnh phúc bên Ageha.
Cùng cô ấy chu du thủ đô, khám phá những miền đất xa xôi, thưởng thức những món ăn tuyệt hảo ở mỗi nơi chúng tôi đến. Và rồi, cứ đến ngày thứ chín, tôi sẽ chết, thế giới sẽ lặp lại, và tôi lại được bên Ageha. Một chuỗi hạnh phúc vô tận.
Vì vậy, tôi—
"Xin lỗi, tôi không thể nghe theo cô."
Tôi đáp lại, giọng đầy nỗi niềm chua xót.
"Ể...?"
Ageha thốt lên bối rối, giọng cô nghẹn lại. Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên nặng nề, im lặng bao trùm. Tôi không biết phải nói gì thêm.
"Tại sao... ? Anh không yêu em ư...?"
Giọng Ageha run rẩy, như thể những giọt lệ chực trào ra khoé mắt. Khi tôi ngẩng đầu lên, ánh mắt của cô đầy vẻ tuyệt vọng, khiến lòng tôi không khỏi đau nhói.
Tại sao lại như vậy nhỉ? Vô vàn lý do vụt qua tâm trí tôi. Có lẽ, chấp nhận vòng lặp vĩnh viễn này là một sự phản bội đối với quy luật tự nhiên, hoặc có thể để những người khác tiếp tục bị cuốn vào vòng lặp vô tận này là một hành động tàn nhẫn.
Nhưng, những lý do ấy đều có thể biện minh được.
Tôi không hành động vì lý tưởng cao cả nào, cũng không vì lợi ích của nhân loại. Với tôi, hạnh phúc của Ageha quan trọng hơn tất thảy.
Tuy vậy, tôi vẫn không thể làm điều đó. Có một lý do duy nhất khiến tôi không thể hợp tác với Ageha.
“Bởi vì tôi đã hứa rồi.”
“Hứa gì ạ?” Ageha cất tiếng hỏi, nhưng lời nói của cô như bị chặn lại, nghẹn ứ nơi cổ họng
“Hứa sẽ biến cô gái gọi là Khôi Hồi Lỗi trở thành một con người.”
Tôi đáp lại, ánh mắt kiên định. Nếu tôi bị mắc kẹt mãi mãi trong dòng chảy thời gian này, tôi sẽ chẳng bao giờ có thể hoàn thành lời hứa đó. Tôi phải quay trở lại dòng thời gian gốc một trăm năm sau. Vì vậy, xin lỗi...
Đúng vậy, tôi có việc phải làm. Một việc mà tôi đã quyết tâm hoàn thành.
“Cái gì...?” Ageha lẩm bẩm hoang mang. Rồi đột nhiên, cô như thể điên loạn.
“Không hiểu, không hiểu, không hiểu... không thể hiểu nổi!”
Ageha hét khàn giọng, tiếng hét đầy uất ức và đau đớn.
“Tại sao Kiska lại quan tâm đến một cô gái khác...! Tại sao không chỉ nhìn em thôi?”
“Xin lỗi...” tôi thì thào, cảm giác nặng nề bao phủ cả tâm trí.
Sự tức giận của Ageha là điều dễ hiểu thôi. Tôi không thể tìm ra lời nào để biện minh.
“Không thể tha thứ...!”
Ageha gầm lên, đôi tay siết chặt thanh kiếm, tiến lại gần tôi với ánh mắt đầy sát khí.
A, có lẽ đây là kết cục.
Có lẽ tôi sẽ chết dưới tay Ageha, cũng chẳng bất ngờ.
“Được thôi. Em không cần Kiska phải tha thứ. Em sẽ giết Kiska và lặp lại thời gian này mãi mãi.”
Trong đôi mắt của cô, sự tàn nhẫn đã bừng lên như lửa cháy.
A, có vẻ như tôi sẽ bị giết thật rồi.
Cảm giác chấp nhận số phận đã khiến tôi để đôi tay mình buông thõng xuống, sẵn sàng đón nhận nhát kiếm của Ageha.
Tôi không còn chút sức lực nào để kháng cự nữa.
◆◆◆
Tất cả dường như sụp đổ trong một khoảnh khắc. Mọi thứ bỗng chốc trở nên vô nghĩa.
Ageha đã tin rằng Kiska sẽ chấp nhận số phận, cam chịu như vầy thôi, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.
Trong cơn tuyệt vọng, không chút do dự, Ageha quyết định hành động.
Thanh kiếm của cô đâm thẳng vào cơ thể Kiska, máu phun trào như dòng suối đỏ, nhuộm cả không gian xung quanh thành một cảnh tượng rùng rợn.
Khi thanh kiếm được rút ra với một lực mạnh mẽ, cơ thể Kiska đổ gục xuống, chỏng chơ trên nền đất. Cái chết của anh ta quá rõ ràng, không thể chối cãi.
"Ể...?"
Ageha ngơ ngác nghiêng đầu, bối rối trước thực tại. Thường thì, mỗi khi Kiska chết, cơ chế "Save & Reset" sẽ được kích hoạt, và thời gian sẽ lặp lại như một trò chơi vĩnh cửu. Nhưng lần này, sự yên tĩnh đáng sợ phủ lên không gian, không có dấu hiệu nào sẽ lặp lại cả.
Có chuyện gì đã xảy ra vậy chứ...?
Ngay lập tức, một sự cố bất ngờ ập đến.
[Đã xảy ra lỗi không mong muốn. Đã xảy ra lỗi không mong muốn. Đã xảy ra lỗi không mong muốn...]
Dòng chữ xuất hiện, bao quanh cơ thể Kiska, phủ kín không gian. Ageha, dù không thể hiểu chuyện gì đang diễn ra, vẫn cảm nhận được một điều bất ổn, một LỖI nghiêm trọng đã phát sinh.
"Kiska, phải làm sao đây...?!"
Ageha hoảng hốt thét lên, lao đến bên Kiska.
Nhưng không có phản hồi nào từ anh. Dĩ nhiên rồi, vì anh đã chết.
Một cái chết thật sự, không còn gì cứu vãn.
"Xin lỗi. Xin lỗi. Xin lỗi. Em đã sai rồi..."
Những lời xin lỗi của Ageha vang lên trong vô vọng, không ai nghe thấy, cũng không ai đáp lại.
[Nguyên Do: Phát sinh mâu thuẫn chết chóc.]
Một dòng chữ hiện lên trước mắt Ageha. Cô nhìn chăm chú, bối rối trước những từ ngữ lạ lẫm chưa từng xuát hiện trước đây.
[Nguyên nhân: Do cái chết của sát thủ Noct, xảy ra mâu thuẫn nguyên nhân - kết quả với sự tồn tại của kiếm sĩ Kiska.]
Khi dòng chữ cuối cùng hiện lên, Ageha chợt hiểu ra.
Đó chính là nghịch lý Ông nội—một mâu thuẫn kinh hoàng giữa nguyên nhân và kết quả, thứ đã dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn của trật tự mà cô từng biết.
Trước đây, Ageha đã từng đọc về khái niệm này trong những cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, nơi những ý tưởng điên rồ nhưng cuốn hút luôn hiện hữu. Khái niệm về việc giết chết tổ tiên có quan hệ máu mủ trước khi hậu duệ của họ ra đời—hậu quả của hành động đó sẽ là gì? Đó là nghịch lý làm rung chuyển cả nền tảng của hiện thực.
Ageha đã từng cảm nhận một cách mơ hồ rằng có điều gì đó không ổn.
Có thể sát thủ Noct chính là tổ tiên của Kiska. Cả hai đều mang trên mình mái tóc bạc đặc trưng, đều thuộc về chủng tộc cổ xưa mang tên Arcus. Và vì vậy, Ageha lo sợ rằng giết chết sát thủ Noct trong thế giới này có thể tạo ra một mâu thuẫn sâu xa với sự tồn tại của Kiska.
Và giờ đây, nỗi sợ hãi mơ hồ ấy đã trở thành hiện thực.
Nhưng tại sao lại xảy ra lúc này? Ageha tự hỏi, lòng đầy hoang mang. Đây không phải lần đầu tiên cô giết Kiska sau khi đã hạ sát sát thủ Noct. Trước đây, mọi chuyện đều diễn ra bình thường, không có gì bất thường xảy ra. Vậy tại sao lần này lại khác?
Suy nghĩ cũng không giúp được gì nhiều trong tình huống này. Điều quan trọng hơn là phải nhanh chóng tìm cách khắc phục.
"Reset."
Ageha khẽ thì thầm, và ngay lập tức, cảnh vật trước mắt cô thay đổi như thể một bức tranh hoàn chỉnh bị một lớp sơn mới phủ lên, xóa sạch mọi dấu vết cũ. Sử dụng kỹ năng này, Ageha có thể loại bỏ mọi hiện tượng đã xảy ra, biến quá khứ trở thành một trang giấy trắng.
Và thế là, cô đã xóa bỏ thực tại, nơi cô đã giết Kiska.
"Kiska...?"
Kiska đứng đó, trước mặt cô, không một vết tích nào của nhát kiếm. Anh dường như không nhận thức điều gì đã xảy ra, nhưng với Ageha, thời gian đã quay ngược lại khoảng mười phút.
Nhưng rồi, điều kỳ lạ lại xảy ra.
[Đã xảy ra lỗi không mong đợi. Nguyên nhân: Sự tồn tại mâu thuẫn.]
"Tại sao...?" Ageha lẩm bẩm, lòng đầy bối rối.
Thế giới xung quanh lại một lần nữa bị bao phủ bởi những dòng chữ lỗi, hệt như trước. Dường như, ngay cả khi cô không giết Kiska, sự tồn tại của anh vẫn gây ra mâu thuẫn trong thực tại này.
Trong tình trạng như thế, thế giới mà Ageha mong muốn sẽ không bao giờ có thể tồn tại.
Nếu không quay trở lại thời điểm trước khi giết sát thủ Noct, mâu thuẫn sẽ không thể được giải quyết. Nhưng không giết Noct đồng nghĩa với việc để Ác Nghịch Vương thức tỉnh, gieo rắc bóng tối khắp cõi nhân gian.
"Không ở bên Kiska thì mọi thứ cũng trở nên vô nghĩa..." Ageha bàng hoàng nhận ra.
Dù có thể thoát khỏi việc bị phong ấn, nhưng nếu không thể ở bên Kiska, có tự do cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Nếu muốn bên cạnh Kiska, cô phải chấp nhận bị phong ấn trong suốt 100 năm.
Và vì vậy, không còn lựa chọn nào khác, Ageha lại một lần nữa thì thầm: "Reset."