Chúng tôi đã thu hồi Ký Sinh Kiếm Khôi Lỗi Hồi và cẩn trọng đặt nó vào “Vòng tay Vận chuyển”, sau đó không do dự tiến thẳng về phòng Trùm Cuối để thoát khỏi Ngục Tối Katalloff.
Trong thâm tâm, tôi thoáng lo âu về Ma Cà Rồng Judith, nhưng nếu chạm mặt cô ấy, hẳn sẽ chỉ chuốc thêm phiền phức, nên tôi quyết định tạm bỏ qua. Dẫu sao, có lẽ cô ấy cũng chẳng cần đến tôi.
Ở tận cùng Ngục Tối Katalloff, một quái vật khổng lồ mang tên Đại Bách Túc Lumohaz chực chờ. Hắn ta quả thực là một kẻ địch đáng gờm, nhưng may mắn thay, chúng tôi có Ageha.
Với cô ấy, tiêu diệt Lumohaz không phải là thử thách gì lớn lao.
Dù tôi đã tự tin như thế, nhưng diễn ra còn chóng váng hơn cả mong đợi. Ageha hạ gục quái vật chớp nhoáng, khiến tôi chẳng kịp phản ứng.
Như phần thưởng cho chiến thắng này, tôi nhận được Thanh Kiếm Hoả Diễm. Nhưng vì đã sở hữu một thanh, tôi trao nó cho Ageha. Cô ấy liền hỏi đùa: “Nếu bán đi, liệu kiếm được kha khá không nhỉ?” rồi cẩn thận cất vào “Hòm đồ”.
Sau khi tiêu diệt Trùm Cuối, cổng dịch chuyển xuất hiện như lẽ thường tình. Tôi đã quá quen rời khỏi Ngục Tối Katalloff, nên không có gì khiến tôi ngạc nhiên thêm nữa. Thế nhưng, cảm giác hồi hộp vẫn len lỏi trong tâm trí. Nếu dân làng Katalloff biết tôi trở về từ Ngục Tối, liệu họ sẽ phản ứng thế nào? Rõ ràng chẳng phải là lời chào đón ấm áp mặn nồng gì rồi.
Nghĩ đến đó, một nỗi chán nản thoáng qua trong lòng.
Trong lúc đắm chìm trong dòng suy nghĩ, ánh sáng của cổng chuyển tiếp bừng lên và chúng tôi bị đưa ra ngoài Ngục Tối.
Khi tôi mở mắt, bầu trời đêm trải rộng trên cao. Nhìn xuống chân, tôi thấy mình đang đứng trên bệ mà những kẻ chinh phục Ngục Tối thường đứng.
Vòng lặp trước, dân làng đã trông thấy tôi trở về cùng Ký Sinh Kiếm Khôi Lỗi Hồi, nhưng lần này, nhờ màn đêm phủ kín, không ai còn ở đó cả.
“Này, Ageha. Nhân dịp này, đến nhà anh một chuyến ch-…”
Lời mời của tôi bỗng dưng ngưng lại, bởi Ageha, đứng bên cạnh, đột nhiên rơi nước mắt.
“Xin lỗi. Em chỉ-... cuối cùng cũng thoát khỏi nơi đó, nên không kìm được xúc động.”
Cô ấy vội lau khô dòng lệ. Phải, đối với Ageha—cô đã trải qua quãng thời gian dài đằng đẵng trong Ngục Tối—tự do chẳng phải là điều dễ dàng đạt được.
“Anh mừng cho em.”
“Vâng, tất cả là nhờ có Kiska đấy ạ.”
Và thế là, chúng tôi cùng hướng về nhà.
“Đây là nơi Kiska từng sống sao?”
“Hơi sập sệ ha, nhưng hãy cố chịu đựng nhé.”
Ageha bước chân vào căn nhà với một vẻ phấn khích, lướt mắt qua từng góc khuất trong phòng, dẫu cho nội thất nơi đây chẳng có gì đặc biệt để khiến cô ấy phải trầm trồ cả.
Dù đã chuẩn bị tâm lý rằng căn nhà có thể đã bị hủy hoại theo dòng thời gian, thật may mắn là mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn. Chiếc giường, cái bàn và những vật dụng thiết yếu khác chỉ bám bụi chút xíu.
Tôi thắp ngọn đèn lồng, soi sáng không gian, cố gắng tìm ít trà để pha, nhưng rồi phát hiện rằng dự trữ đã cạn kiệt từ bao giờ.
Chúng tôi quyết định sẽ kiểm tra hiệu ứng của chiếc nhẫn hồi sinh Namia vào sáng hôm sau, nên đêm nay chỉ cần nghỉ ngơi. Trong nhà có hai chiếc giường: một của mẹ và một của tôi. Tôi đã đề nghị ngủ riêng, nhưng Ageha dường như không đồng ý.
“Em muốn ngủ chung cơ.”
Chiếc giường đơn nhỏ hẹp, không đủ rộng rãi, nhưng chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
"Em lo lắm..." Đột ngột, Ageha khẽ thì thầm khi nằm sát bên cạnh tôi.
“Nếu người bạn thân được hồi sinh, liệu Kiska có còn quan tâm em nữa không?”
“Không thể nào.”
“Nhưng Kiska đã từng như vậy.”
“………………”
Tôi lặng im, giả vờ không nghe thấy, tránh phải đối diện với những cảm xúc phức tạp đang dần trỗi dậy.
◆◆◆
“Sáng nay, em đã mua món này cho anh.”
Sáng hôm sau, tôi nhờ Ageha mua giúp một vật dụng.
“Thế nào ạ? Có vừa vặn không?”
“Ừ, hoàn hảo.”
Tôi khoác lên mình món đồ mới toanh. Đó là một chiếc áo choàng với mũ rộng đủ để che khuất cả khuôn mặt, giúp tôi giấu đi mái tóc bạc đặc trưng. Với chiếc mũ này, danh tính của Kiska sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Sau đó, tôi và Ageha cùng dạo bước qua ngôi làng.
Với Ageha, khung cảnh này dường như là một trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ, nên cô ấy không ngừng nhìn ngắm xung quanh.
"Đến rồi.”
Chúng tôi dừng lại. Điểm đến là một nghĩa trang. Namia xuất thân từ một gia đình khá giả, nên tôi tin rằng cô ấy sẽ được chôn cất ở một nơi đàng hoàng.
“Có phải cái này không?”
Trước mắt Ageha là một bia mộ mới, được chăm sóc kỹ lưỡng đến mức vẫn còn sáng bóng. Khắc trên đó là tên của Namia, hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng mờ nhạt.
Chúng tôi cùng nhau dọn dẹp quanh bia mộ rồi cẩn thận lấy ra chiếc quan tài đã được chôn dưới lòng đất.
Khi nắp quan tài mở ra, hình ảnh Namia hiện lên, nằm yên như đang chìm trong một giấc ngủ vĩnh hằng. Ngay lập tức, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má tôi.
Khi sự kiện kinh hoàng ấy xảy ra, tôi đã bị bắt đi ngay lập tức, không có cơ hội để cầu nguyện hay chia tay.
Có lẽ vì thế mà trong thâm tâm, tôi vẫn chưa thực sự chấp nhận sự thật rằng Namia đã qua đời. Nhưng giờ đây, cuối cùng tôi cũng có thể gặp lại cô ấy.
Dẫu vậy, tôi không thể để nỗi buồn nuốt chửng mình.
Chúng tôi đào mộ lên không phải để tiếc thương, mà để thực hiện một mục đích.
Tôi lấy Chỉ Luân từ túi ra, cẩn thận ghi nhớ cách mà Hiệp sĩ Thánh Kanaria đã dùng để hồi sinh Ma Vương và làm theo từng bước một.
Chắc chắn là như thế này…
Ngay lập tức, chiếc nhẫn phát ra một luồng sáng chói lòa..
Tôi đã lo sợ rằng sẽ không có gì xảy ra, nhưng ánh sáng ấy là dấu hiệu cho một phép màu đang diễn ra.
Tim tôi đập nhanh dồn dập.
Có thể nào, Namia sẽ thực sự trở lại…?
▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽
Sử dụng vật phẩm huyền thoại: Nhẫn Ước Muốn đã được xác nhận.
△△△△△△△△△△△△△△△
Đột nhiên, một cửa sổ thông báo hiện lên. Chiếc nhẫn này, hoá ra mang tên Nhẫn Ước Muốn. Còn cụm từ 'vật phẩm huyền thoại'... có nghĩa là gì nhỉ?
Tôi liếc nhanh sang Ageha, hy vọng cô ấy hiểu được.
Nhưng Ageha không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chăm chú vào ánh sáng trước mặt.
▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽▽
Sử dụng vật phẩm huyền thoại: Nhẫn Ước Muốn đã hoàn tất.
△△△△△△△△△△△△△△△
Khi dòng chữ cuối cùng hiện lên, chiếc Nhẫn Ước Muốn trong tay tôi biến mất như thể tan vào không trung. Ánh sáng chói lòa dần mờ đi.
“Ơ…”
Một cô gái hiện ra trong làn ánh sáng tàn lụi, vẻ mặt ngơ ngác, đôi mắt sáng màu xanh lá cây. Đó là một gương mặt quen thuộc, dịu dàng nhưng giờ đây lại đầy bối rối.
“Namia.”
Tôi thì thầm, đôi môi run rẩy. Cô ấy nhìn tôi, rồi thốt lên với giọng kinh ngạc.
“Kiska…?”
Ôi, đúng là Namia. Khi sự thật ấy cuối cùng cũng hiện rõ, những giọt nước mắt tôi không thể kìm nén được nữa, tuôn rơi như thác.
“Namia…! Thật may quá…!”
Tôi nghẹn ngào nói, rồi không kìm được, ôm chầm lấy cô ấy.
“Kiska, sao cậu lại vui mừng như vậy…?”
“Bởi vì tớ không thể tin rằng điều này thực sự xảy ra.”
“À… dạ vâng. Tớ có hơi bối rối. Dù chưa hiểu hết mọi chuyện, nhưng nhờ có cậu, Kiska… Cảm ơn cậu.”
Namia nở một nụ cười dịu dàng, như thể ánh sáng của sự sống đã trở lại trong cô ấy.
◆◆◆
Thật sự đã sống lại ư...!?
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi—Ageha, thiệt không thể tin vào mắt mình.
Chiếc nhẫn ấy, được gọi là Nhẫn Ước Muốn, và nó không chỉ là một vật phẩm bình thường—nó là một vật phẩm huyền thoại.
Vật phẩm huyền thoại, đích thực là những báu vật hiếm có bậc nhất trong thế giới này. Chúng không vượt quá trăm loại, và mỗi một cái đều mang trong mình sức mạnh có khả năng lay chuyển cả càn khôn.
Nhưng, liệu có vật phẩm huyền thoại nào thực sự có thể hồi sinh một người từ cõi chết chứ?
Quả thật, thế giới này chứa đựng những phép màu huyền diệu. Những điều tưởng chừng chỉ tồn tại trong truyền thuyết lại trở thành hiện thực trong cuộc sống thường nhật nơi đây.
Hơn thế nữa, quay trở lại từ cái chết bằng <Save & Reset> trong thế giới này cũng chẳng khác gì tái sinh.
Sử dụng phép thuật gọi hồn thì có thể khiến người chết sống lại dưới dạng xác sống.
Nhưng thuật hồi sinh mà tôi vừa chứng kiến dường như vượt xa tất cả, không chịu bất kỳ ràng buộc hay giới hạn nào.
Thực sự có thể như vậy không...?
Liệu có cái giá phải trả để hồi sinh người từ cõi chết không? Một cái giá rất lớn, âm thầm đeo bám mà không ai hay biết?
Tôi cần phải nghiên cứu sâu hơn.
Kiska trông có vẻ vô cùng vui mừng, vì vậy tôi không thể lơ là. Tôi phải làm mọi thứ thật đúng đắn, không được phép mắc phải bất kỳ sai lầm nào, dù là nhỏ nhất.