Tôi Bị Cô Gái Yandere Ẩn Mình Trong Ngục Tối Giết Chết Vô Số Lần.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 318

Đệ Tứ Chương - Chương 129: Lại một lần nữa yêu anh

Hai ngày đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi ngôi làng Katalloff.

“Chúng ta đến rồi.”

Trước mắt hiện ra bức tường thành cao ngất ngưởng, uy nghiêm. Nếu vượt qua ranh giới này, chúng tôi sẽ đặt chân đến thủ đô Larichmond của Hiền Hoàng Quốc Ritz.

“Đến rồi ư. Ngồi ngựa lâu quá khiến mông tôi ê ẩm hết rồi đây nè.”

Ageha Hắc Ám ngồi phía trước tôi trên lưng ngựa, than phiền.

“Chỉ cần nhẫn nại thêm chút nữa thôi. Khi qua cổng thành này thì cô có thể xuống mà.”

Chúng tôi vượt qua cổng thành và tiến vào bên trong. Phía trong sầm uất, náo nhiệt, tựa như một đại đô thị.

Trước đây khi tôi đến đây cùng Hiền Giả Nyau, do thời chiến loạn lạc, không thể dạo quanh thưởng ngoạn được gì cả.

Lần này, mặc dù đang bị truy đuổi, nhưng tôi hy vọng có chút thời gian để thăm thú.

Sau khi gửi ngựa vào chuồng và đặt phòng trọ, tôi cùng Ageha Hắc Ám tản bộ qua những con phố đông đúc.

Chúng tôi dùng bữa trưa tại một quán ăn bình dân rồi bàn bạc về tương lai.

“Ageha, cô nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“...Ừm, à mà, thế khi nào chúng ta sẽ bị sát hại vậy?”

“Nếu tính từ bây giờ, còn khoảng 5 ngày nữa.”

Dù nói thế, nhưng tình huống hiện tại khác với vòng lặp chúng tôi còn ở trong cung điện, hiện giờ chúng tôi đã đặt chân đến Hiền Hoàng Quốc Ritz, nên không thể chắc chắn rằng chúng tôi sẽ bị sát hại sau 5 ngày nữa được.

“Có lẽ nên lưu lại đất nước này một thời gian. Tôi không nghĩ hung thủ sẽ truy lùng đến đây đâu được đâu”

Quả thực, tôi cũng không nghĩ rằng kẻ ám sát biết chúng tôi đã tới chốn này, lưu lại ở đây có lẽ là lựa chọn hợp lý.

“Đúng vậy…”

Dù gật đầu đồng thuận, nhưng trong lòng tôi vẫn đầy nỗi niềm lo lắng.

Có lẽ, chúng ta nên cẩn trọng hơn nữa.

“Ageha, tôi nghĩ nên chạy xa hơn. Dẫu sao thì, trong tình thế này, nên nỗ lực hết sức mình.”

“Vậy à. Nếu anh nói vậy thì tôi sẽ nghe theo.”

“Cảm ơn cô.”

“Hả? Tại sao anh lại cảm ơn tôi chứ?”

“Bởi vì cô đã đồng ý với ý kiến của tôi.”

“Anh nghĩ tôi bảo thủ đến thế cơ à? Có phải hơi quá đáng rồi không?”

“Vậy sao?”

"Mà kệ đi. Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?”

“À… nếu đi xa hơn về phía thủ đô, có thể chúng ta sẽ đến Liên bang Nagara. Nhưng Liên bang Nagara mới được thành lập gần đây ở thời đại của tôi. Không biết liệu nó có tồn tại vào thời kỳ trăm năm trước hay không.”

“Tôi sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng về địa điểm mà chúng ta sắp đặt chân tới. Hơn thế nữa, chẳng cần gì phải vội vàng. Dẫu sao thì, đêm nay chúng ta vẫn sẽ lưu lại nơi đây cơ mà."

◆◆◆

Sau khi rời khỏi quán ăn, chúng tôi tiếp tục dạo quanh thị trấn. Đây là thủ đô của một quốc gia nên có vô số cửa hàng san sát.

Đột nhiên, Ageha Hắc Ám chăm chú nhìn vào tay phải. Trong tủ kính trước mặt, những món trang sức lấp lánh ánh kim.

“Cô có hứng thú sao?”

“Kh-không phải vậy. Chỉ là vô tình đập vào mắt thôi.”

Cô ấy phủ nhận ngay lập tức.

“Nhân tiện, sao chúng ta không vào trong xem thử đi.”

“Này, tôi đã nói là không hứng thú mà.”

“Chỉ là nhìn một chút thôi.”

Tôi khẽ nắm lấy tay Ageha Hắc Ám, cô ấy có chút ngần ngại không muốn bước vào, nhưng rồi chúng tôi vẫn cùng nhau bước qua ngưỡng cửa tiệm.

Là một cửa tiệm trang sức lộng lẫy, với những chiếc nhẫn và dây chuyền tinh xảo, tất cả dành riêng cho phái đẹp. Mỗi món đồ ở đây đều mang một mức giá cao ngất ngưởng.

Cửa tiệm này vượt xa tầm đẳng cấp mà tôi từng hình dung, rõ ràng không phải là nơi có thể tùy tiện bước vô.

Dù đã tiến vào, nhưng bầu không khí ngột ngạt nơi đây khiến tôi chùn bước, nên tôi muốn nhanh chóng ra khỏi cửa tiệm này.

Ánh mắt tôi liền lướt qua xung quanh, tìm kiếm Ageha Hắc Ám đang đứng ở đâu. Và rồi, tôi thấy cô ấy đang chăm chú ngắm nghía một món đồ.

“Cô định mua thứ đó à?”

Khi tôi khẽ hỏi, cô ấy giật mình, ánh mắt lập tức quay về phía tôi.

“Không, không phải đâu.” cô trả lời với chút bối rối.

Món đồ mà Ageha Hắc Ám đang ngắm là một chiếc ruy băng dùng để buộc tóc. Giá của nó không quá đắt, có thể dễ dàng mua được.

“Nhưng, thứ này không hợp với tôi đâu.” cô tự giễu cợt bản thân.

“Không, tôi nghĩ nó trông rất đáng yêu đấy chứ.”

Trong thâm tâm, nếu có cơ hội, tôi thực sự muốn tặng món đồ đó cho cô ấy, nhưng đáng tiếc là tôi không đủ khả năng tài chính. Từ khi bị đẩy vào sâu trong ngục tối, tôi chưa có lấy một cơ hội nào để kiếm sống. Thậm chí bữa trưa vừa rồi cũng phải nhờ Ageha Hắc Ám trả tiền giúp.

Ngẫm lại, từng có lúc tôi ao ước tặng Ageha một chiếc nhẫn, thời đó tôi cũng chẳng có tiền và đành nuốt nỗi khát khao vào lòng. Sau đó, tôi đã đánh bại Đại Kiếm Hào Nidorug và dùng tiền thưởng để đặt chiếc nhẫn ấy, nhưng vì đã chết đi nên cuối cùng không thể tặng nó được.

“Ra khỏi cửa tiệm thôi.”

Ageha Hắc Ám nói và nhẹ nhàng đẩy tôi ra ngoài.

Tôi ước gì có cách nào đó để kiếm tiền nhanh chóng.

Ngay khi ý nghĩ đó vừa thoáng qua, một tòa nhà hiện ra trong tầm mắt.

“Mỗi quốc gia đều có Bang Hội Mạo hiểm giả ha.” Ageha Hắc Ám nói.

Nếu là Bang Hội mạo hiểm giả, chắc hẳn có những Uỷ Thác có thể hoàn thành trong một ngày, đây là cơ hội tốt để kiếm chút tiền.

“Này, Ageha, chúng ta có thể ghé vào một chút không?”

“Không vấn đề gì, nhưng anh có việc gì à?” cô hỏi.

“À, ừm…”

Nếu nói trước thì sẽ không còn bất ngờ nữa.

“Xin lỗi, Ageha. Tôi nhớ ra có việc, sẽ trở lại trước chiều nhé, nên cho tôi tách ra một chút được không?”

“Ừ, được rồi…”

Sau khi xác nhận rằng Ageha Hắc Ám đã gật đầu, tôi một mình bước vào bang hội mạo hiểm giả.

◆◆◆

Không có việc gì đặc biệt để làm, Ageha Hắc Ám lặng lẽ trở về nhà nghỉ một mình.

"Thật là buồn chán."

Căn phòng trống trải, lạnh lẽo, chỉ có một chiếc giường đơn độc và chẳng còn gì khác. Nếu tình trạng này cứ kéo dài, có lẽ nên tìm mua một cuốn sách để giết thời gian, nhưng trong lòng cô không còn chút động lực nào để bước ra ngoài.

"Kiska giờ này đang làm gì nhỉ?" Cô tự lẩm bẩm.

Kiska đã bất ngờ nói rằng có việc cần giải quyết rồi vội vã đi đến bang hội mạo hiểm giả. Rốt cuộc, anh ấy cũng không nói cho cô biết việc đó là gì.

Điều này khiến Ageha Hắc Ám cảm thấy chút buồn.

"Có lẽ cô ta xứng đáng với anh ấy hơn mình..."

Trong thoáng chốc, hình ảnh một người khác bỗng nhiên xâm chiếm tâm trí cô.

Người đó hoàn toàn khác biệt với cô, cô ta có sức hấp dẫn riêng và biết cách thu hút mọi người xung quanh.

Ageha Hắc Ám ý thức sâu sắc rằng bản tính của mình thường đẩy người khác ra xa, và mỗi lần nhận ra điều đó, tim cô như bị thắt lại, đau đớn không ngừng.

"Kiska..."

Cô thầm gọi tên người mà cô muốn gặp.

"Xin lỗi, Ageha. Chẳng ngờ lại tốn nhiều thời gian vầy."

Cánh cửa đột ngột bật mở, Kiska xuất hiện trước mặt cô.

Có lẽ anh ấy vừa trải qua một cuộc vận động căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Anh đã đi đâu vậy?" Cô hỏi, ánh mắt lo lắng. Kiska bối rối, gãi nhẹ má rồi từ trong túi rút ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho Ageha Hắc Ám.

“Mở ra đi...” anh ngập ngừng.

"À vâng..." cô đáp, bàn tay khẽ run khi mở nắp chiếc hộp.

"Ôi..."

Bên trong là chiếc ruy băng mà cô đã ngắm nghía khi nãy.

"Tôi nghĩ thứ ấy sẽ hợp với cô lắm nên tìm cách xoay sở. Hy vọng nó sẽ không khiến cô cảm thấy bận lòng."

Ngay lập tức cô như bừng tỉnh, mọi thứ trở nên rõ ràng trong tâm trí cô.

Cô biết rằng Kiska không có tiền. Vì vậy, anh ấy đã đến bang hội mạo hiểm giả chỉ để gom góp từng đồng, hòng mua tặng cô món quà này.

"Cảm ơn anh. Tôi sẽ trân quý nó suốt đời này."

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng mình đã yêu Kiska đến nhường nào.