Phần 1
Sáng ngày 10 tháng 10.
Dù cái nóng oi bức của mùa hè do hiệu ứng El Nino kéo dài hơn mức dự kiến và mới chấm dứt chưa được bao lâu thế nhưng sương lạnh đã phủ xuống những con phố Nhật ở London.
Trong một buổi sáng tập nập dù nhìn ở hướng nào cũng toàn biển người. Về chuyện quanh đây chẳng có một bóng khách du lịch nào hết thì, dù có hỏi những người đi đường cũng chẳng ai thèm quay đầu lại trả lời. Vì ai cũng đều biết đáp án.
Cô gái trẻ của giáo phái Amakusa, Itsuwa đang có mặt trên khu phố Nhật vắng bóng khách du lịch ấy.
Cũng giống như phố người Hoa và người Ấn, điểm hấp dẫn của phố Nhật là “ẩm thực”. Những người có chung ngôn ngữ thường tập hợp lại một nơi để có thể ăn các món ăn quen thuộc và nói tiếng mẹ đẻ trên đất khách, từ đó tạo nên vô vàn kiểu nấu nướng.
Dòng người tấp nập trên đường, hai bên là những cửa hàng shusi, cửa hàng thịt hầm khoai tây và các cửa hiệu khác mọc lên san sát.
Tầng một khu chung cư Itsuwa ở cũng trở thành tiệm cơm hộp bento. Không chỉ có người Nhật sống ở khu phố này, mà còn có vô số người Anh bận rộn đi làm theo ca tháng, những người sống theo phương châm “nhanh gọn nhẹ” hay mua bữa trưa ở đây. Điểm nổi trội của người Nhật là “đúng giờ”; họ làm ăn nhanh nhạy và ưng ý như đội hình sửa xe công thức một khiến cho người dân quanh đây nể phục.
Trước đây Itsuwa thường được gọi đến giúp đỡ cho tiệm nhưng giờ thì hết rồi. Trang phục của cô cũng khác so với lúc đi làm. Ấn tượng ban đầu về Itsuwa phiên bản London là vẻ đẹp mang chút nét chững chạc. Áo khoác ngắn phủ lên áo sơ mi màu be, quần bó màu nâu sáng. Với cách ăn mặc này và làm việc cho “Necessarius”, dù dưới tuổi cho phép nhưng Itsuwa vẫn vào được quán bar mà không bị cảnh sát dò hỏi. Hiện giờ Itsuwa đang ngồi trong phòng nghỉ nhân viên sâu trong tiệm, nhìn những dòng chữ Nhật hiển thị trên laptop.
[“Chìa khóa thành công cho mối quan hệ lâu dài chính là những gì bạn để lại trong tâm họ! Những người hiểu biết nông cạn sẽ phá vỡ mối quan hệ!? Đây chính là ranh giới phân định thành công hay thất bại!!”]
Itsuwa cuộn chuột với ngón tay run run,
[“Nguyên tắc thành công! Chiến thuật xâm chiếm!? Sử dụng sự gởi cảm khó cưỡng của phụ nữ để chiếm lấy trái tim họ!”]
Tới những dòng này kí ức vài ngày trước ùa về trong đầu Itsuwa.
Itsuwa ở cạnh Touma, người bị Acqua Hậu phương truy sát, để bảo vệ cậu. Sau bao công sức cố gắn, đối với Itsuwa khoảng cách nửa vòng trái đất giữa Nhật và Anh đã rút ngắn được chút, cũng như khoảng cách giữa cô và Touma… nhưng có ai ngờ được nữ Giáo Hoàng vừa mới phục chức của giáo phái Amakusa, Kanzaki Kaori tự nhiên xuất hiện! Không chỉ làm nên một vụ náo động mà khúc sau cô còn tung ra đòn “nhất kích tất sát” nữa…
Thiên thần sa ngã khêu gợi…!! Chuẩn bị được vũ khí bí mật kinh khủng đó quả không có ai ghê gớm bằng Nữ Tu sĩ! Mặc được cả bộ đồ đó hèn gì Nữ Tu Sĩ có thể một mình đấu chọi với Acqua Hậu phương…
Itsuwa lấy hai tay ôm đầu một cách rầu rĩ.
Nhìn lại bản thân Itsuwa, vẻ đẹp của cô chỉ mang chút nét trưởng thành làm sao có thể so sánh với “bộ đồ hoàn mĩ” ấy được chứ. Itsuwa thở dài một tiếng thất vọng.
Thì ra đây là ranh giới người thường và thiên tài đây sao? Giống như một pháp sư bình thường không bao giờ bì được với Thánh. Anh Tatemiya nói mình có “ngực khủng ẩn tàng” chỉ để an ủi thôi, so với một Kanzaki “ngực khủng công khai” mình đúng là không có cửa thắng.
Thật phũ phàng thay cho Itsuwa, so với những đường cong gợi dục từ ngực và mông của Nữ Tu Sĩ tóc đuôi ngựa thì cô đã bị bỏ xa cả trăm dặm. Itsuwa gần như đầu hàng. Để trấn an mình, cô tự nhủ với bản thân rằng giữa cô và Touma chưa có mối quan hệ đặc biệt nào; mọi thứ như bây giờ là ổn rồi. Đúng như người ta nói, tình yêu là mù quáng.
Hừm, bộ đồ Thiên thần sa ngã khêu gợi đó không những tôn lên nét hoàn hảo của bộ ngực mà còn giống như đòn đánh quyết định về mặt tâm lý nữa… Một chiến thuật táo bạo hợp nhất cả kĩ thuật, thể xác lẫn tâm hồn… Giáo hoàng quả là một người ghê gớm. Chỉ một chiêu mà mình bị đánh bại. Mình không còn cơ hội nào để lật ngược thế cờ nữa rồi…
Itsuwa thở dài não nề, rồi đôi mắt chợt sáng lên khi thấy một trang web mờ ám. Mắt cô dán chặt vào phần “10 tin lượm lặt cuối tuần”, nằm riêng một góc so với trang, cô nhìn thấy “cái đó”.
[“Sản phẩm huyền thoại mới ra: bồ đồ Thần tiên thiên nhiên vĩ đại! Đảm bảo có sức công phá kinh ngạc đến cả người tham công tiếc việc cũng bị bổ não theo hình chữ Z! Hãy mua ngay trong đợt bán mùa thu!”]
Trong tâm trí Itsuwa thời gian như ngừng trôi. Chẳng phải từ trước tới giờ cô vẫn đuổi theo vị Thánh đó sao? Không, chẳng phải đây là cơ hội duy nhất để cô vượt mặt vị Thánh ấy? Bắt gặp cơ hội ngàn năm có một này Itsuwa trầm tư suy nghĩ…
“Aaaaa…Sao mình dám nghĩ tới việc mặc bồ đồ đó kia chứ?”
Điên tiết, Itsuwa vò đầu bức tóc. Cô đã ngã theo lý trí. Tuy nhiên cô nằm gục xuống bàn vì ghét chính bản thân mình. Có lẽ chính ngay khoảnh khắc do dự của lòng can đảm đã làm nên sự khác biệt giữa người bình thường và người phi thường chăng? Nếu sự do dự đó chính là điểm thua kém của cô thì sao? Nghĩ mãi những chuyện đó mà chẳng đi đến đâu, Itsuwa bắt đầu khóc thút thít.
…Tiếng khóc vọng lên trần phòng nghỉ,
“Ôi không ~ !! Itsuwa, chúng tôi đã giúp cô một tay rồi mà, aaa~! Đừng khóc nữa!!”
“Hay chúng ta không mua bồ đồ đó rồi để trước phòng Itsuwa nhỉ?”
“Giáo Hoàng Thay… À không, Tatemiya-san! Chắc anh đã nắm bắt được số đo của Itsuwa sau trận chiến sinh tử vừa rồi phải không?”
“Tất nhiên rồi! Để chứng kiến trận thư hùng giữa Thiên Thần Sa Ngã Khêu Gợi và Thần Tiên Thiên Nhiên Vĩ Đại chúng ta cũng cần phải đổ chút máu và mồ hôi!”
“Ok, chúng ta trở lại làm việc thôi…”
…còn nhiều tiếng thì thầm khác nữa. Nhưng ngạc nhiên là Itsuwa chẳng nghe lọt từ nào cả.
Phần 2
Cô hầu gái thiên thần sa ngã khêu gợi trong lời đồn Kanzaki Kaori rùng mình như thể cảm thấy sự oán thán bí ẩn nào đó từ một nơi rất xa, cô khẽ run người và dáo dác nhìn quanh. Lúc này Kanzaki đang bước đi trên con đường bên ngoài Điện Buckingham.
Đối với Kanzaki – hay đúng hơn, đối với Thuần Anh Giáo Hội, một trong ba phe phái lớn nhất nước Anh, cung điện Hoàng Gia này là một nơi xa lạ. Hai phe khác là Hoàng Gia và Hiệp Sĩ Anh có sức ảnh hưởng rất lớn.
…Kanzaki đến đây để thu thập một số tài liệu từ Sở Nội Vụ. Công việc cần làm ở gần Điện Buckingham nhưng thật không ngờ cô gặp một gương mặt quen thuộc ở đây.
Người đứng đầu các hiệp sĩ, Thủ lĩnh Hiệp Sĩ.
Diện mạo tuy khá trẻ nhưng ông đã gần 40, hơn gấp đôi số tuổi Kanzaki. Ông có mái tóc vàng chau chuốt, thân thể tráng kiện, bộ côm lê sang trọng và cách đi đứng toát lên phong thái của cung điện Hoàng Gia.
Có điều, Kanzaki không hợp với Thủ lĩnh Hiệp Sĩ cho lắm.
Điều đấy không phải do khí chất quý tộc của ông.
“Xem xét các sự kiện tháng 10, so với bữa dạ tiệc ở lâu đài Windsor hay tiệc trên thuyền ở Liverpool thì tiệc sinh nhật của nghị sĩ Jame cùng với buổi khiêu vũ ở nhà Nữ Hoàng là tốt hơn cả, tôi nghĩ vậy. Khách khứa có thể sỗ sàng, nhưng để không làm mất mặt các vị khách danh dự, chúng ta không được để bất cứ đàn ông nào giở trò với phụ nữ ở những nơi vắng vẻ.”
“Ờ, chuyện đó, thật ra…”
Kanzaki có vẻ bối rối trong lúc hai tay đang bưng thùng tài liệu to đùng.
Nhìn thấy biểu hiện của Kanzaki, Thủ lĩnh Hiệp Sĩ khẽ cau mày.
“Hừm. Nếu nói đến tầng lớp cấp cao thì cô có thể đến buổi khiêu vũ hóa trang trong lễ Halloween tại Điện Buckingham, nhưng trước đấy cô cần phải che mặt và giấu tên. Hay cô không thích đám đông? Nếu không chịu được ánh mắt soi mói của họ thì một nơi xa như Edinburgh sẽ là lời mời tuyệt hảo…”
“…T-tôi nói rồi, không phải chuyện đó…”
Kanzaki tránh nhìn trực diện vào Thủ lĩnh Hiệp Sĩ như có điều gì khó nói.
“Đ-điều đầu tiên là, các bữa tiệc hay khiêu vũ mà ông nói ấy… nó giống như hẹn hò gì đó, phải không…? Với tư cách là thủ lĩnh của nhánh phái hoạt động dưới trướng của Thuần Anh Giáo Hội, tôi thấy tốt hơn nên tránh những…”
“Thế nhưng,”
Thủ lĩnh Hiệp Sĩ cắt lời cô.
“Chẳng phải lúc đầu chính cô là người nhờ tôi chỉ dạy cách ứng xử của dân Anh sao?”
“À thì…”
Kanzaki lí nhí gì đó và đứng như trời trồng giữa những dòng người qua lại tấp nập đi làm hoặc tới trường.
Thủ lĩnh Hiệp Sĩ lắng nghe với vẻ mặt khó hiểu.
“Tôi lấy làm xin lỗi vì đã trì hoãn cuộc gặp, nhưng dù vậy, tôi vẫn phải làm cho đến cùng, đó là sự thật. Cô cứ thoải mái hỏi tôi về tất cả những kiểu cách hành xử ăn nói của tầng lớp quý tộc.”
“Kh-không, lúc tôi mới tới Anh ấy. Vì những qui củ của giáo phái Amakusa, tôi phải học hỏi về phép xã giao và địa thế ở đây. Nếu không, tôi sẽ không cách nào thích nghi được với tầng lớp quý tộc.”
Chẳng cần nói, nhờ sự giúp đỡ của người bạn, Tsuchimikado Motoharu, cô không những biết được tiếng Anh cơ bản mà còn học thêm tiếng địa phương của nhiều vùng miền khác nhau trên nước Anh. Chẳng còn điều gì ở Thủ lĩnh Hiệp Sĩ mà cô có thể học nữa.
“Tuy nhiên, cô lại không xuất hiện nhiều ở các buổi tiệc hoặc khiêu vũ. Phải chăng cô chưa thích ứng với giới thượng lưu?”
“…Với tư cách là thành viên Thuần Anh Giáo Hội, tôi cảm thấy không cần thiết phải tham dự rồi một mình đi làm quen với họ.”
“Hãy cho thấy sự thanh lịch của phụ nữ đi, nó đâu có đi ngược lại phép tắc gì đâu. Hơn nữa đẹp không có nghĩa là ngu ngốc. Nếu như đã hoàn hảo đến mức này thì dù đi đâu cô vẫn hoàn hảo. Chẳng phải trong huyền thoại Thánh Agnes khi người bị bắt đến nhà thổ và rồi, chỉ sau một phút vụt sáng khu ấy đã trở thành nơi truyền giáo đó sao? Chẳng phải điều ấy cho thấy sức mạnh trái tim sao?”
“…Nếu ông đem nhà thổ ra so sánh thì sao ông vẫn còn mời tôi đến những nơi nguy hiểm với phụ nữ như thế?”
(Ông ta còn gửi lời mời kèm hoa tới buổi khiêu vũ trong lúc mình vắng mặt nữa chứ)…Kanzaki thở dài.
Nhìn thấy biểu hiện đó Thủ lĩnh Hiệp Sĩ nghiêng đầu.
“Nói mới nhớ, hình như đây không phải lần đầu cô tìm cách học hỏi để trở thành một quý cô?”
“Ông nghe ở đâu ra vậy?”
“Ủa, lạ nghe. Thế ra cái Thiên Thần Sa Ngã Khêu Gợi là tin đồn sao…?”
“AAAAAAA!!” nghe Thủ lĩnh Hiệp Sĩ lẩm bẩm mấy từ đó khiến Kanzaki xì ra một hơi cáu tiết.
“Thái độ vừa rồi không giống một quý cô.”
“Ông, ô-ô-ô-ô-ô-ô-ông nói cái…?”
“Là một quý ông nước Anh, sẽ là nói dối nếu bảo tôi không hứng thú chuyện hầu gái với khiêu dâm… nhưng một thiên thần sa ngã thì không thể chấp nhận được. Vẻ đẹp phụ nữ không phải chỉ đo bằng nét quyến rũ bên ngoài. Chính vẻ đẹp bên trong mới là điều tạo nên – “
“Khoan. Khoan đã! Xin hãy nghe tôi nói!! Chỉ là hành động nông nỗi nhất thời thôi, tôi sẽ không bao giờ mặc lại bồ đồ ngu ngốc đó lần nào nữa đâu!!”
Phần 3
Cậu học sinh bình thường và xui xẻo với đầu tóc nhím Kamijou Touma vừa kết thúc tiết học cuối cùng mà không nhét được chữ nào vào đầu. Cậu đang tận hưởng giờ nghỉ ngắn ngủi trước khi sang tiết chủ nhiệm.
Kamijou đang ở trong Thành Phố Học viện của Nhật Bản.
Đó là một tổ chức phát triển siêu năng lực chiếm gọn một phần ba Tokyo với dân số khoảng 2.3 triệu người. Thành phố học sinh với trường học khắp các ngỏ ngách. Công tác chuẩn bị cho lễ hội lớn tổ chức vào tháng 11, lễ Ichihanaransai, đang được tiến hành như một lời thông báo nhỏ cho lễ hội sắp đến. Do nhiều lí do khác nhau mà bài kiểm tra giữa kì đã bị hủy, vì thế học sinh cảm thấy thoải mái hơn để dồn tâm sức cho lễ hội.
Các học sinh chia làm nhiều nhóm nhỏ quanh lớp học, tâm trạng dường như rất háo hức. Hai ví dụ điển hình là Aogami Pierce và Tsuchimikado Motoharu đang đứng cạnh bên Kamijou.
“Yeah, lễ Ichihanaransai cao trung coi bộ khác so với hồi học sơ trung. Quỹ tụi mình nhiều hơn nên làm được nhiều thứ hơn.”
“Nyah. Lần này họ tổ chức to gấp đôi giống như trường đại học, tiền đầu tư cũng nhiều hơn mà kết quả chẳng khá mấy. Trường tụi mình lại thuộc dạng xoàng chẳng có hoạt động nào để nổi lửa tâm huyết hết.”
Hai người bọn họ nhanh chóng dẹp cái chủ đề tiền bạc khi thấy một nữ sinh tóc đen, trán cao, ngực bự và lúc nào cũng phải ngồi vào ghế ủy ban trông coi sự kiện (chứ không phải vì cô đổ một chàng nào đấy trong ủy ban), Fukiyose Seiri, khoanh tay và khịt mũi.
“Bây giờ lễ hội văn hóa lớn nhất thế giới, lễ Ichihanaransai đã gần kề, thời điểm của tôi cuối cùng đã đến. Thay vì ngồi lãng phí thời gian các người có thể làm việc gì đó có ích được không? Lao động có thể khiến mấy người nhận ra khía cạnh khác của bản thân…Này, đằng ấy! Quý ngài tóc nhím đang nghịch mấy cục tẩy kia!!”
Kamijou Touma nhảy dựng đứng khi bị chỉ đích danh.
“Ểêêêê? Đừng gán thêm biệt danh mới chứ. Trước giờ tớ cứ nghĩ mình thích hầu gái nhưng giờ ngẫm lại thì thật sự tớ thích nữ bồi bàn hơn.”
“Nyaah!! Vấn đề to tát đây!! Bộ cậu quên rằng hầu gái có thể làm những việc của nữ bồi bàn nhưng ngược lại nữ bồi bàn lại không làm được việc của hầu gái!?”
“Hừ… đồ ngốc. Trên đời không có luật nào cấm người ta vừa thích hầu gái vừa thích nữ bồi bàn cả. Với lại thể hiện tình yêu thuần khiết với điều mình thích không có gì là sai hết.” Aogami thêm vào.
“Dẹp cái ý nghĩ lệch lạc ấy đi, đồ thoái hóa biến chất ngu ngốc!!”
“Thực ra cuộc thảo luận này là cần thiết để quyết định lớp mình sẽ làm cà phê thường hay là cà phê hầu gá – ặc!!”
Kamijou vừa đáp lại thì bị húc ngã về sau bằng một cú cụng đầu.
Cậu ôm đầu lăn lộn dưới sàn rồi lách mình đến gần chỗ ngồi của Himegami Aisa. Cô gái có mái tóc đen dài (nhưng ngực không to) đang lật sang trang một cuốn sách dày cộm với vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Kamijou đứng dậy thắc mắc không biết cô đang đọc cái gì, cậu thử nhìn vào những dòng chữ nhỏ qua vai cô.
“Để không bị lu mờ bởi những kẻ đầy quyền uy, bạn cần phải tỏa sáng nhằm đẩy người khác sang một bên. Đúng rồi, bạn cần có sức mạnh. Và cách chắc chắn để có được sức mạnh ấy nằm ở sở trường bản thân. Sở hữu khả năng đặc biệt nào đó thì quá tốt, nhưng, nếu cảm thấy khó để đạt được trong thời gian ngắn, bạn luôn có thể tham gia vào câu lạc bộ hoặc ủy ban. Chỉ cần thay đổi nhịp sống bạn có thể thay đổi cả bên trong lẫn bên ngoài con người của bạn.”
“…………………………………..”
Kamijou Touma thắc mắc hỏi.
“…Này. Nếu có chuyện buồn phiền gì thì cậu có thể kể cho tớ nghe.”
“Cám ơn. Tớ sẽ tự mình giải quyết.”
“H-hiểu rồi. Nhưng để tớ cho cậu một lời khuyên. Kĩ năng nấu nướng tuyệt vời của cậu là một sở trường đó.”
“!?”
“Ha ha ha. Tự làm bento mỗi ngày chẳng phải đã có sức mạnh rồi đấy sao? Tớ cũng tự nấu nhưng thua cậu xa lắc.”
“Ý-ý cậu là…điều tớ ao ước trước giờ đã có sẵn trong tớ sao…?”
“Đúng đúng.”
“Thời đại của tớ đã tới. Tớ sẽ dùng hộp cơm bento ma thuật để thoát khỏi kiếp luôn bị bơ…”
“À, ừ, chắc vậy…?”
Giáo viên chủ nhiệm của họ, Tsukuyomi Komoe bước vào lớp học.
“Được rồi, giờ là tiết chủ nhiệm. Hôm nay chúng ta sẽ phân chia nhiệm vụ mỗi người cho Ichihanaransai. Ai muốn ưu tiên việc của câu lạc bộ hay ủy ban thì hãy báo cho cô biết.”
“…”
Himegami Aisa đột nhiên đứng như tượng.
Cô giáo tí hon kia chỉ cao 135 cm, vẻ ngoài như đứa trẻ 12 tuổi xách cặp tiểu học nhưng không thể cưỡng lại bia và thuốc lá. Cô đã vượt qua khóa học đặc biệt về Pyrokinesis và nhiều loại siêu năng lực khác, các nghiên cứu công phu về trường khuếch tán AIM nhận được rất nhiều ý kiến đánh giá cao trong giới khoa học. Cô không chỉ có một hay hai sở trường; cô là một con quái vật bất qui tắc giỏi ở tất cả các lĩnh vực. Himegami bây giờ lại được chứng kiến điều đó một lần nữa.
“…Aaa.”
“H-Himegami? Sao tự nhiên mặt em tối sầm rồi gục xuống bàn thế kia? Himegami? Himegamiiiiiiiiiiiiiiiii!!”
Đôi vai cô run rẩy rồi bất động.
Phần 4
Misaka Mikoto cảm thấy đứng ngồi không yên.
Chẳng mấy chốc tới thời điểm tan học. Cô đang ở trong khu mua sắm lúc trời chạng vạng tối. Mikoto không ra ngoài trễ hơn thường lệ; chỉ là trời vào mùa này ngày ngắn hơn đêm.
Lí do cô cảm tháy bồn chồn quá rõ.
(…Kh-không thể tin mình lại nói toạc hết ra!! Lúc đó mình chẳng suy nghĩ gì đến hậu quả hết!!)
Điều quấn lấy tâm trí cô lúc này là cuộc nói chuyện với chàng trai tóc nhím lúc ở Quận 22, khu phố dưới lòng đất lớn nhất của Thành phố Học viện.
Lúc đó Kamijou Touma gần như sắp chết nhưng vẫn ráng lê lết thân xác tàn tạ của mình đến trận chiến nào đó. Bởi thế Misaka Mikoto không thể giữ nổi bình tĩnh. Để ngăn cản cậu ta lại, cô đã nói hết nhưng điều trong tim mình một cách tự nguyện lẫn ích kỉ.
(Kh-không hay rồi. Cứ mỗi lần nghĩ tới chuyện đó là nách mình lại cảm thấy nhột! Không hay rồi!!)
Bạn cùng phòng Shirai Kuroko đã để ý việc Mikoto bức rứt không yên trong mấy ngày qua, nhưng may thay là cô chưa chạm mặt Kamijou (mà cũng có khi do tính đề phòng lo xa của cô).
Nếu giờ bắt gặp cậu ta chắc cô sẽ ngất xỉu.
Cô dự định giải quyết vấn đề tình cảm của mình để có thể trở lại bình thường như mọi khi.
Thế nhưng…
“Hửm? Ủa, Biri Biri à. Làm gì ở đây thế?”
“!!!???”
Mikoto giật bắn người khi đột nhiên nghe thấy giọng nói sau lưng.
Cô từ từ quay lại và nhìn thấy đầu tóc nhím quen thuộc.
“S-sao? Anh có ý kiến gì việc làm của tôi hả? Tôi chỉ đá cái máy bán hàng tự động như mọi khi thôi!!”
“À, thì là chuyện đó đó,” Kamijou đáp lại một cách ngao ngán.
Mikoto nghiêng đầu thắc mắc.
…chuyện không tệ như cô vẫn nghĩ.
Cô cứ nghiệm đi nghiệm lại trong đầu rằng cô sẽ xấu hổ muốn chết nếu gặp cậu ta. Cho dù Kamijou không nói gì có lẽ cô sẽ vô cùng lúng túng và ngượng nghịu.
Tuy nhiên, mọi thứ vẫn bình thường.
Cô không còn cảm thấy lo lắng về cuộc nói chuyện vài ngày trước nữa.
“Ờ…vết thương của anh lành rồi chứ?”
“Ừ, không ít thì nhiều. À phải rồi… Lúc đó tôi nửa tỉnh nửa mơ nên không nhớ rõ lắm, nhưng đúng là cô biết thật.”
Gương mặt Kamijou thoáng chút vẻ cô đơn.
Mikoto chưa bao giờ nhìn thấy biểu hiện đó trước đây.
“Tôi rất biết ơn nếu cô đừng nói chuyện đó cho ai biết. Kí ức của tôi đã không còn, có tiếc nuối nó cũng chẳng thay đổi được điều gì. Tôi vẫn cứ sống một cách bình thường, vì thế tôi muốn chúng ta hãy cứ như mọi khi.”
“T-tôi hiểu rồi.”
Trong lúc Mikoto vẫn còn cảm thấy bối rối thì Kamijou lái sang chuyện khác.
Cô không theo kịp sự thay đổi này (hay ít nhất Mikoto cảm thấy thế bởi đầu óc cô lúc này vẫn còn xoay vòng vòng nên không thể xử lí thêm gì nữa).
“À, còn chuyện máy bán hàng tự động. Lúc đá cao mà mặc váy trước mặt người khác cô nên ý tứ hơn chút nhé. Cho dù cô mặc quần sọc ngắn thì người ta vẫn nhìn rõ bắp đùi của cô.”
“…”
“Ủa? …Thấy cô đút tiền vào máy bàn hàng ngạc nhiên ghê nghe, Misaka.”
Mikoto chẳng biết nên nói gì. Cứ nghĩ cô dựng được lớp tường ngăn cách trái tim thì hóa ra nó như miếng bọt biển, dễ dàng thấm đẫm nước. Đôi mắt Mikoto bắt đầu xoay vòng.
“Tính sao đây…Đáng lẽ mình phải mặc kệ anh ta rồi bỏ chạy chứ. Tại sao mình… sao mình lại thấy vô cùng tự tin thế này!?”
“Hả? Khoan, sao tự nhiên người cô xẹt điện thế? N-nè, hình như cô hơi mất kiểm soát rồi đó. Cô bắn tia điện ra tùm lum kìa… thôi xong, thế này còn hơn cả tia điện nữa. Bộ tôi làm gì sai sao!?”
“Funya.”
“Funya? Đấy đâu phải câu trả lờ...ỜI…IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!”
Mỗi khi trái tim lên tiếng nó sẽ luôn phát ra những tia sáng… chết người.***
Phần 5
Hôm nay là một ngày oái oăm toàn gặp chuyện xui xẻo với Himegami và Mikoto.
Khi đã lết tới cánh cửa phòng thì Kamijou đã vô cùng mệt mỏi.
“…Không lẽ tới lượt Index cũng hành xử quái đản theo?”
“??? Chuyện gì hả, Touma?”
Cô bé đội nón sơ trắng nằm dài trên giường hỏi lại Touma. Cô bé có mái tóc dài màu bạc và trí nhớ hoàn hảo giúp cô không bao giờ quên những gì đã thấy qua. Với khả năng này cô bé khắc ghi từng dòng của 103 000 cấm thư trong đầu, biến cô bé trở thành một thư viện cấm thư hay Index Librorum Prohibitorum. Tuy vậy, dạo gần đây cô bé chẳng làm nên tích sự gì. Dường như Index vẫn không biết mở nắp thịt heo hộp trong khi cái mở hộp nằm ngay bên cạnh, mãi một hồi sau cô bé nản chí và quăng hộp thịt đi chỗ khác. Con mèo tam thể nhỏ ngồi cạnh Index và dụi chận vào má cô như muốn nói, “Đừng bỏ cuộc! Còn quá sớm để từ bỏ hộp thịt ngon lành đó!!”
Nhìn thấy vậy, Kamijou thở phào nhẹ nhõm.
“May quá. Index vẫn bình thường như mọi khi.”
“Anh đang lấy em ra làm trò cười phải không.”
“Đâu, làm gì có,” Kamijou lập tức phủ nhận.
Cậu bỏ chiếc cặp rẻ mạt xuống sàn rồi bật TV lên. Bản tin đặc biệt dài hai giờ đang được phát sóng. Nghe như bản tổng hợp những câu chuyện cứu hộ thần kì khắp thế giới. Chương trình giờ đang nói tới đơn vị cứu hộ dưới biển của Anh đã giải cứu tất cả 370 người bị mắc kẹt trong đường hầm ngập nước dưới biển.
“…Trời lạnh lắm phải không? Cả con mèo còn mặc áo khoác đông, chắc đến lúc anh mang cái đó ra rồi.”
“Hả, gì!? Mang cái gì ra!? A!! Anh sắp mang món fugunabe trong lời đồn ra phải không!?”
“Đừng có hớn hở trước khi biết nó là gì chứ!! Ừ thì nó làm ấm, nhưng nó sẽ tiễn kinh tế em về thời kì băng hà đấy!! Anh chỉ nghĩ đến lúc mang kotatsu ra thôi Index à.”
“Đó là cái gì? Anh bỏ gì vào món kotatsunabe à? Cá ngựa phải không?”
“Đầu chỉ nghĩ tới đồ ăn không thôi. Kotatsu là cái này đây!!”
Kamijou vừa la vừa bưng một bộ dụng cụ gồm tấm futon và một cái bàn từ trong phòng kho nhỏ dọc hành lang. Cậu đặt nó vào giữa phòng thay cho bàn thủy tinh, Index rùng mình.
“Đậu kaki!!”
“Không phải món snack đó!! Cứ đưa chân xuống gầm bàn đi! Rồi em sẽ cảm nhận được sư tuyệt vời mà lò sưởi đặc biệt của người Nhật mang lại!!”
“?”
Index xỏ chân dưới tấm futon một cách tò mò.
“Oa… Nó làm em muốn ngủ.”
“Mất chưa tới năm giây mà em đã nhận ra sự thật đằng sau kotatsu đúng là đáng sợ thật đấy Index à. Nhưng cơn buồn ngủ là cái bẫy khiến em thấy lạnh đó, đừng để bị gục ngã nhé.”
Dường như Index thích kotatsu. Con mèo nằm ngay giữa kotatsu như muốn tuyên bố, “Chỗ ấm cúng này là của tôi!!”
(Tốt rồi, tốt rồi. Tự nhiên mang nó ra, mình chẳng muốn phải ngồi giải thích thứ Index không hiểu vì chẳng qua nó chỉ là một nét văn hóa của người Nhật thôi.)
Kamijou vừa nghĩ vừa đút chân xuống dưới kotatsu.
Index sau đó với tay tới giỏ trên bàn, lấy ra một bao đậu kaki trong lúc mơ mơ màng màng. Cô bé mở bao ra và…
“Nè, chia cho anh đó, Touma.”
“…!?”
Quả là phép màu.
Cái con bé không thể làm mì ramen gói (bởi vì cô bé không thể chờ nổi 3 phút ngắn ngủi một khi có thức ăn đặt ngay trước mắt) lại đưa đồ ăn vào tay cậu!!
“Ủa? Sao anh ngạc nhiên vậy?”
“A-à, không có gì.”
“?”
Index trong hơi nghi ngờ, nhưng dường như cảm giác khoan khoái từ kotatsu đã chiến thắng. Có lẽ do muốn chống lại cơn buồn ngủ nên cô bé rút chân ra và chui đầu xuống gầm bàn để khám phá bên trong. Kamijou cảm thấy an tâm vì cô bé thích thú đến như vậy.
Nhưng rồi tự nhiên một âm thanh quái lạ xì ra dưới mông Kamijou.
Lập tức Index đứng phắc dậy trong khi cái đầu vẫn còn trong kotatsu, cô bé nâng cả bàn lên bằng hai tay hệt như lực sĩ cử tạ.
“Toumaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
“E-eeeeeeeeeeeee!! Anh xin lỗi, Index, là lỗi của anh!! Xin em đừng quăng kotatsu xuống! Con mèo trên kotatsu không có tội gì đâu!!”
Đúng lúc đó điện thoại bàn rung lên. Trong thời đại điện thoại di động lên ngôi hiếm khi nào nghe thấy tiếng chuông điện thoại bàn.
(Hay quá, giờ tránh khỏi Index được rồi… mà khoan. Có thể đây là tin nhắn khẩn cấp.)
Kamijou nhấc tay nghe lên trong lúc dỗ ngọt Index.
Tsuchimikado Motoharu ở bên kia đầu dây.
“Nya. Kami-yan, có rảnh để nấu cháo điện thoại không?”
“Hả? Tên sống kế bên. Sao lại dùng điện thoại? Cứ qua đây đi.”
“À, theo tình hình hiện tại thì tớ chẳng còn lựa chọn khác. Với lại theo múi giờ thì chắc bữa tối đang chuẩn bị, qua thì thất lễ quá.”
“Còn mấy món nợ với cậu chưa tính sổ hết… khoan, mấy giờ rồi!? Ôi trời! Tớ chưa làm bữa tối!! Tsuchimikado, tớ có việc phải làm, nói ngắn gọn đi!!”
“Hiểu rồi,” Tsuchimikado nói với vẻ không được ưng ý lắm, “Vậy tớ sẽ vào thẳng luôn. Cậu cần phải tới nước Anh ngay bây giờ.”
…………………………………..
“À, ờ, ừm… Hả?”
“Tớ chuẩn bị sẵn máy bay cho cậu rồi đó. Khi nào tới Quận 23, nhận lấy hành lý từ tủ số 3293 trong phòng giữ hành lý tại bàn đón tiếp số 3 sân bay quốc tế. Hộ chiếu và tất cả thứ cần thiết đều trong đó cả. Họ sẽ đưa cho cậu nếu cậu trình thẻ căn cước Thành phố Học viện ra, vì thế cậu chỉ cần khai với bàn đón tiếp cậu là Kamijou Touma là ok.”
“Ể? Kh-khoan! Cậu cắt gần hết khiến tớ chẳng hiểu đầu đuôi gì cả!! Nước Anh? Ngay bây giờ? Có hàng đống thứ cậu nên giải thích đi chứ!!”
“Nhưng Kami-yan, chính cậu bảo tớ nói ngắn gọn mà.”
“À thì, đúng, nhưng hôm nay cậu có vẻ hơi cộc!? Với lại tại sao tớ phải sang Anh?...Khoan, tớ có dự cảm không lành. Nhớ lại lúc Chioggia ở Ý và Avignon ở Pháp, tớ có cảm giác mỗi lần ra nước ngoài là toàn gặp chuyện không hay!! Lần này lại là đất nước đầy rẫy Hội Pháp Thuật và đầu não của Thuần Anh Giáo Hội!! Có chết tớ cũng không qua đó đâu!!”
“Hừm, Kami-yan. Suy đoán của cậu không khác thực tế bao nhiêu, nhưng trễ mất rồi.”
Ngay khi dứt lời, Kamijou nghe thấy một tiếng keng chói tai từ ngoài hành lang giống như một ống sắt rơi xuống đất. Chắc chắn có thứ gì đó được ném vào từ căn phòng kế bên.
Nhìn qua, cậu thấy một hộp nhỏ cỡ một bình thuốc nhuộm tóc.
Kamijou nghe thấy tiếng ga xì ra.
“Hụp! Khụ khụ!! Bom khói!?”
“À phải rồi. Còn một việc nữa. Chẳng phải dù có ra nước ngoài hay không thì chuyện xui xẻo vẫn ập tới đó sao, Kami-yan?”
Kamijou tính phản bác lại câu nói đó nhưng chẳng thể mở miệng được.
Kamijou và Index (+ con mèo) lã dần trước cơn buồn ngủ như thể bị chích liều thuốc gây mê toàn thân, ép phải đi vào giấc ngủ.
Phần 6
“Ảnh hưởng từ vụ nổ trong đường hầm Eurotunnel nối giữa Anh và Pháp đã lan sang ngành hàng không. Do số lượng máy bay được huy động để vận chuyển nguyên vật liệu và công, nhân viên giữa hai nước nên lịch bay có thể bị trì hoãn. Để biết thêm thông tin chi tiết các chuyến bay đi và tới, xin hãy liên hệ bàn đón tiếp tương ứng.”
Kamijou Touma bị đánh thức bởi thông báo trên.
Rồi sau đó cậu nhận ra mình đang ngồi trên hàng ghế đợi trong hành lang sân bay.
“…Lần này họ làm có vẻ mạnh tay quá thì phải?”
Khi đứng dậy và co duỗi thân người nặng nề, cậu cảm thấy có thứ gì đó cân cấn trong lòng bàn tay. Một tờ giấy ghi chú.
Nội dung: “Nya. Giờ trời đã khuya nên tuyến tàu điện và xe bus cuối cùng hết rồi, với lại tớ cũng lấy hết giấy tờ trong ví nên cậu khỏi đón taxi về nhà. Có một ít tiền Anh trong hành lý, lấy đó mà dùng, bay vui vẻ nhé.”
(…Thằng khốn.)
Kamijou định lấy túi hành lý rồi đi về, nhưng cậu không thể đón taxi bằng Bảng Anh được. Còn một phương án là đổi Bảng Anh ra Yên Nhật nhưng ngân hàng không mở cửa buổi tối.
(Khoan, nếu mình ra ngoài Thành phố Học viện, chẳng phải mình phải có một thiết bị nano với bộ truyền tín hiệu cài trong mình và cần một vệ sĩ hợp pháp đi cùng mình sao? Có cảm giác gần đây mình toàn làm những chuyện mờ ám…)
Vẫn còn thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, Kamijou nắm vai Index và lắc lắc trong lúc cô bé còn ngồi ngủ trên ghế cạnh Touma.
“Nè, Index, dậy đi.”
“Hơ…ơ… em cảm thấy có thể ngủ liền một mạch ba ngày luôn.”
“Em nên lo lắng tình trạng ngủ mơ màng đó thì hơn. Này, cả mày nữa, mèo.”
Con mèo vừa mơ vừa co giật chân trước, Kamijou chọt chọt vào mũi khiến nó tỉnh dậy. Index đang phát bệnh lười như mọi khi và Kamijou phải kéo cô bé đi về phía bàn đón tiếp số 3 như đã được dặn.
“Quý khách là Kamijou Touma phải không ạ? Vâng, chúng tôi có hành lý số 3293. Phải đây không?” người phụ nữ trẻ tuổi ở bàn đón tiếp hỏi, nhưng cậu chẳng biết chừng đó đã là tất cả chưa. Cậu chỉ gật đầu, nhận lấy vali và mở ra để kiểm ta bên trong.
Đồ vật gồm có tiền Anh, hộ chiếu, vé máy bay, một sấp giấy trông như chỉ dẫn và một vài bộ đồ để thay, dường như chúng được mua từ một tiệm đồ rẻ tiền nào đấy.
Kamijou lấy tấm vé ra, đọc kĩ những điều được viết trên đó rồi kinh ngạc thốt lên.
“…Thật hả trời!? Trong này ghi tên sân bay London thật kìa.”
“Tại sao chúng ta phải sang Anh bây giờ?”
“À… Chuyện dài dòng phức tạp lắm.”
Kamijou nhìn xuống giấy chỉ dẫn, nhưng cậu vẫn còn thấy các con chữ rung rung do vụ bom khói khi nãy. Bình thường cậu có thể tập trung hơn chút và đọc lên, nhưng nội dung bức thư chẳng đọng lại trong đầu khi đọc xong nên cậu không hiểu nó nói gì lắm.
“…Hừm. Một rắc rối ma thuật lớn gì đấy ở Anh và họ chính thức kêu gọi em đó, Index.”
Kamijou tiếp tục nói lầm bầm,
“Và vệ sĩ của em, Kamijou Touma, phải… A, hóa ra anh cũng phải đi với em.”
“Em không thích cách họ nghĩ anh là vệ sĩ của em, Touma.”
“Em không có quyền được nói thế khi ngày nào anh cũng phải nai lưng ra nấu ăn cho em. Thiệt là… Anh nghĩ chúng ta phải đi thôi. Đúng là phiền phức.”
Do vụ rắc rối ma thuật này lớn đến nỗi họ phải gọi tới Index nên thật sự cậu không muốn dây vào làm gì, thế nhưng, nếu giờ quay về kí túc xá, cậu có cảm giác ai đó như gã pháp sư lửa Stiyl Magnus sẽ chờ sẵn tấn công cậu. Dù vấn đề đó là gì, có vẻ như đây là một vụ lớn không thể làm ngơ được.
(Ủa, chẳng phải Anh mới xảy ra vụ nổ tuyến đường hầm lớn gần đây sao? …Mình có linh cảm không hay chút nào.)
Kêu ca cũng chẳng giúp ích gì nên họ phải đi qua các thủ tục sân bay.
Việc phải bỏ con mèo vào lồng thẻ và đi qua cổng dò kim loại (giống như lúc họ đi Chioggia, mấy kẹp sắt giữ bộ áo sơ của Index gây rắc rối), ngốn một đống thời gian.
“Vậy là chúng ta sẽ sang Anh,” Index nói, giờ đã thay mặc bộ quần áo giản dị trong túi xách mà chắc chắn được mua từ một tiệm quần áo rẻ tiền nào đấy.
Kamijou nhìn cô bé một cách thẫn thờ,
“À phải. Vì được đầu não của Thuần Anh Giáo Hội gọi nên em sắp về lại thành phố mẹ đẻ.”
“Ừ, nhưng em không cảm thấy thế vì em chẳng nhớ chút gì những chuyện hơn một năm về trước.”
Index nói một cách liền mạch và không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt. Cô bé còn đưa tờ chỉ dẫn những việc cần làm khi tới Anh cho Kamijou.
(…Vậy là Index không còn kí ức.)
Index hỏi Kamijou một chuyện, dường như không nhận ra suy tư của cậu,
“Touma, máy bay chở tụi mình ở đâu?”
“Hừm? Tsuchimikado nói cậu ta đã đặc biệt chuẩn bị sẵn cho chúng ta.”
Một bức tường gương ngăn cách chuyến đến và đi cho thấy quang cảnh về đêm trên sân bay. Có rất nhiều may bay chở khách lớn. Các xe chở đang chạy luồng lách giữa chúng.
“Xem nào, trong này nói Máy bay 0001 ở Cổng 4…”
Kamijou nhìn sang hướng đó và cứng người.
Một máy bay đậu ở cuối tầm nhìn của cậu.
Tốc độ tối đa của nó hơn 7000 cây số một giờ.
Đó là máy bay chở khách khổng lồ có thể bay một mạch từ Nhật Sang Tây Âu chỉ trong khoảng 2 giờ.
Kamijou và Index hồi tưởng lại chuyến bay trở về trong ác mộng từ Chioggia, nội tạng họ bị đè nén bởi áp lực kinh khủng từ chiếc G’s và món ăn Index gọi bay tuột hết ra đằng sau.
“…”
“…”
Trong lúc hồi tưởng, máy bay hành khách siêu thanh vẫn đang chuẩn bị cất cánh. Thùng container mà chiếc xe đang nâng lên có con mèo trong đó. Họ nói nhau,
“Nè, Index.”
“Gì, Touma.”
“…Hãy bỏ chuyến bay đó và lên cái khác dù phải đợi do hủy chuyến này. Chúng ta sẽ ngồi trên một chiếc bình thường không gây tổn hại sức khỏe con người.”
“Chỉ cần đồ ăn không bay tuột ra đằng sau thì cái nào cũng được.”
Kamijou và Index bắt tay thật chặt và lặng lẽ nhìn máy bay chở khách siêu thanh cất cánh.
Dường như hai người nghe thấy tiếng con mèo gọi vọng lại, trách móc sự vô tâm của họ.
Giữa dòng 1
Có vẻ cuối cùng Pháp đã hành động.
Cho dù Giáo hội Công giáo La Mã đang quấy nhiễu chúng đằng sau, đó phần nào cũng là phản ứng tuân lệnh. Thổi tung con đường độc nhất nối giữa Pháp và Anh sẽ gây tổn thất lớn cho kinh tế Pháp. Ấy vậy chúng vẫn phá hủy cả ba đường hầm dưới biển.
Phải rồi, phải rồi.
Với một nước như Anh, mất con đường độc nhất ấy chẳng khác nào cắt đi nửa mạng sống. Hiện giờ chúng tăng cường đi lại trên biển và hàng không để ngăn ngừa thiếu hụt nguyên vật liệu, nhưng đổi lại số nợ của chúng chẳng bao lâu sẽ vượt quá giới hạn.
Đấy là do vận chuyển cùng một lượng hành lý bằng máy bay tốn kém hơn rất nhiều so với tàu.
Một số nhà phân tích lạc quan cho rằng chúng có thể giải quyết chuyện này bằng cách sử dụng đường biển, nhưng điều đó là không thể. Khi Eurotunnel mở cửa, một số lượng cảng bị phá hủy để ưu tiên sử dụng đường hầm dưới biển. Nếu chúng cứ khăng khăng dùng đường biển, chúng sẽ thấy hành lý bị mắc kẹt tại cảng vào do số lượng cảng ít ỏi. Sau đấy quầy tính tiền ở khu thương mại trở nên quá tải trong lúc buôn bán bởi lượng hành hóa tràn vào.
Ít nhất phải 3 tháng mới sửa xong đường hầm dưới biển. Cho tới lúc đó, hàng hóa phân phối sẽ không đồng đều. Hơn nữa, có rất nhiều ý tưởng phức tạp xung quanh việc sửa chữa, vì thế sẽ không ngạc nhiên nếu nó bị ngưng trệ chỗ này hoặc chỗ khác.
Hửm? Đúng, đúng. Chính là vậy đó.
Pháp được chống lưng bởi các nước châu Âu dưới quyền kiểm soát La Mã và Nga. Như để đáp lại, dường như Anh đã xin trợ giúp từ Thành phố Học viện.
À.
Ý ngươi là cuộc chiến giữa đồng Euro và đồng Dollar.
Mĩ nhận lấy sự tàn phá kinh tế nặng nhất bởi Tài liệu-C trong sự kiện Avignon. Vì thế các nhà đầu tư đã chuyển sang hướng khác. Chúng nhận thấy mình đang ở trong cơn khủng hoảng gì, chúng rất sợ đồng Euro và Nhân Dân Tệ trở nên tích cực. Đủ sợ đến nỗi chúng sẵn sàng xé nát mọi kẻ thù.
Đấy là kết luận ngu ngốc của tên Terra Cánh Tả bất tài.
Ngươi biết chi tiết mọi việc, đúng không?
Xét cho cùng, chính ngươi đã kết liễu hắn mà.
Việc này xảy ra từ cuộc đối đầu kéo dài hàng trăm năm giữa Anh và Pháp. Tuy nhiên, giờ kinh tế Mĩ giằng co với kinh tế Châu Âu, cuộc đối đầu đó trở thành chiến tranh lạnh giữa hai nước.
Châu Âu đang trong cơn bão tố, phải không?
Đây không đơn thuần là chiến tranh giữa hai nước.
Chuyện sẽ không kết thúc ở đây.
Có vẻ tên khốn Fiamma đang rắp tâm âm mưu gì đó hòng biến Châu Âu thành biển lửa. Và điều làm ta cảm thấy cực kì tức tối là cũng chính tên Fiamma ấy gần như nắm trọn binh lực của La Mã và Nga. Cho dù ta hoặc ngươi ra lệnh cũng không ai nghe theo. Chúng ta không còn quyền lực nữa rồi.
Ngươi vẫn muốn đi sao?
Quả thực ngươi rất mạnh. Nếu đấu sòng phẳng, ngươi mạnh hơn ta.
Nhưng liệu sức ngươi có đủ đương đầu với một thảm họa có thể tận diệt một quốc gia, nếu không muốn nói là cả thế giới? Ngươi sẽ không có kẻ thù, không đồng mình, không phương hướng. Ngươi sẽ bị tấn công cùng lúc từ mọi phía như phim thảm họa thiên tai. Liệu sức mạnh ngươi có đủ để đối phó với tình huống như thế?
Thôi, nếu ngươi vẫn nhất quyết muốn đi, thì cũng được.
Ta chẳng có quyền ngăn cản ngươi và ta không việc gì phải quan tâm ngươi sống chết ra sao.
Ta chỉ muốn nói cho ngươi kế hoạch của ta. Ta sẽ không đi đâu. Á? Đừng chế nhạo ta. Không phải vì ta sợ. Ta không thể dùng phép Thiên Phạt được nữa. Ngươi có thể khác một chút, nhưng Ghế Phải Của Chúa không dùng thánh vật hay phép thuật thông thường được. Ta chỉ đi đây đi đó để tích lũy chuẩn bị thôi.
Kế hoạch của ta sẽ làm Fiamma choáng váng hơn rất nhiều so với việc đối đầu trực tiếp với hắn.
Ngươi không thể ra lệnh cho ta.
Ngươi đi đường ngươi ta đi đường ta.
Hả?
Chuyện gì với câu cửa miệng không bao giờ nói không bao giờ của ta?
Ai cần biết?
Điều ta vừa nói là vì ta thích thế. Trông ta có giống người kiềm chế bản thân không?
Ghi chú
Lẩu cá lóc