Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

27 81

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

8 48

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

(Đang ra)

Isekai Demo Bunan ni Ikitai Shoukougun

Antai (安泰)

Cố lên nhân vật chính! Cố cho đến ngày tên của mình được quyết định nhé!

322 15576

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

(Đang ra)

Tôi Dạo Bước Trong Đêm Lại Ngỡ Có Em Ở Cạnh

Wada Shosetsu

Trong số những câu chuyện kinh dị, Noa đặc biệt chú ý tới “sự biến mất bí ẩn” đến mức không thể nói là bình thường, và bản thân cô cũng chiêm bao thấy mình bước sang thế giới khác trong một ngày không

15 98

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

(Đang ra)

Dù các ngươi có gọi ta Vệ Long hay không, ta vẫn sẽ đi ngủ.

Astartes; 아스타르테스

Nhưng cho dù các ngươi có gọi ta như thế hay không, thì ta vẫn cứ ngủ thôi."

6 29

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

280 7253

Volume 18 - Nội chiến Anh (tt) - Chương 5: Cuộc đọ sức nảy lửa giữa người Hiệp sĩ và tên Lính đánh thuê — Another_Hero.

Phần 1

12:30 sáng ngày 18 tháng 10.

Bốn mươi ba hiệp sĩ cao quý đứng trên con đường núi ở ngoại ô Folkestone miền nam nước Anh.

Kẻ cầm đầu cuộc đảo chính, Carissa, nắm thanh Curtana trong lòng bàn tay.

Vô số thanh gươm lăm le cướp đi mạng sống của Tam Công Chúa Villian.

Tuy nhiên, một người đàn ông ngáng đường chúng.

Hắn chính là William Orwell.

Một tên lính đánh thuê hung tợn kẻ từng được phong làm hiệp sĩ.

Trên tay hắn là thánh vật được biết đến với tên gọi Ascalon. Đây là thành quả của một nghệ nhân nọ, chế tác dựa trên một huyền thoại có thật cùng những tính toán các thông số kích thước, hình dáng cần thiết của thanh kiếm không tồn tại trên thực tế kia để có thể hoàn thành kì tích mà người đời đồn đại về nó. Kết quả, nó có thể giết được một con rồng dài 50 foot. Ý định của người đàn ông ấy với thanh kiếm rất đơn giản.

Hắn sẽ không liều lĩnh băng qua giới tuyến quân địch và chẻ nát bọn hiệp sĩ.

Cũng không tạo cạm bẫy hay một chiến thuật nào đó để đùa giỡn với bọn chúng.

Hắn chỉ nhấc Ascalon lên và chém xuống.

Ngay tức khắc mặt đất dưới chân hắn nổ tung.

Tiếng nổ và chấn động lan ra.

Một đống bụi bị tung lên tạo một màn chắn che hết tầm nhìn của hiệp sĩ. Rung động làm mặt đất lắc lư hệt như động đất khiến cho những con ngựa chiến cứng cáp nhất cũng phải phát ra tiếng hí sợ hãi.

“Chậc!!” Thủ lĩnh Hiệp sĩ tặc lưỡi.

Một số thuộc hạ của ông kéo cung và bắn thẳng vào tâm điểm vụ nổ nhưng đã quá muộn.

Gió đêm thổi tan đi lớp bụi.

Không ai ở đó cả. Chỉ còn lại vết nứt ghê gớm trên mặt đất nơi Ascalon trảm xuống.

“Ta hiểu rồi. Ngươi nghĩ cho sự an toàn của Villian trước. Nếu nơi đây mà trở thành trận đánh xáp lá cà, nó sẽ dễ dàng bị giết,” Carissa khẽ nói và vuốt ve trấn tĩnh con ngựa. “…Thoạt nhìn dường như đấy là hành động điềm tĩnh, nhưng ngươi đã để lộ điểm yếu. Ngươi sẽ phải chiến đấu đồng thời bảo vệ cho đứa em gái đáng thương của ta.”

“Chúng ta nên làm gì đây?” Thủ lĩnh Hiệp sĩ hỏi.

Carissa đáp lại bằng cái thở dài uể oải.

“Mang đầu cả hai bọn chúng về đây.” Cô siết nhẹ cán của thanh kiếm không lưỡi không mũi. “Ta sẽ xem xét Curtana gốc như thế nào và điều chỉnh lại cho vừa ý. Cho ta thấy kết quả trước khi ta xong việc.”

“Đã rõ.”

“Ta biết kẻ địch kia từng là người quen của ngươi, nhưng không việc gì phải nương tay với hắn.”

“Tôi tuyệt đối không có bất cứ người quen nào đứng bên chiến tuyến của kẻ địch cả,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ nói rồi lao vút vào màn đêm, không cần đến một con ngựa.

Kẻ địch ở rất gần.

Với khoảng cách ấy, ông sẽ bắt kịp chúng nhanh hơn trên đôi chân của mình. 

Phần 2

Tam Công Chúa Villian được ôm trong vòng tay của tên lính đánh thuê nọ.

Một tay ôm cô, tay kia giữ thanh kiếm với kích thước thậm chí lớn hơn một người, thế nhưng bước chân của tên lính đánh thuê không tỏ ra một chút nặng nề nào.

Thực tế, chuyển động của William Orwell không giống với người thường.

Đó không phải chuyển động của người đang chạy.

Giống như một quả bóng ném đi khoảng cách xa, hắn nhảy từng bước với mỗi bước dài hơn 20 mét. Chân hắn không chỉ dẫm lên mặt đất. Giữa những bước nhảy dài ấy, đôi chân hắn cũng tìm thấy điểm tựa trên thân cây hoặc các cành cây.

Ánh trăng xanh rọi sáng đêm.

Cơn gió se lạnh thật dễ chịu.

Cám giác lâng lâng khó tả như chim sổ lồng đang lan khắp người công chúa.

Tên lính đánh thuê cùng công chúa băng ngang qua bầu trời đêm đẹp lung linh tựa như tranh sách.

Cứ như một câu chuyện cổ tích trong vương quốc thần tiên, chứ không phải thành viên Hoàng gia trên bàn cân chính trị.

“Hê. Hê hê.”

Nụ cười nở tươi trên khuôn mặt Tam Công Chúa Villian.

Bản thân cô cũng không biết vì sao cô cười.

Có lẽ do thoát được khỏi cơn nguy trong gang tấc, có thể đấy là niềm hân hoan vì đã vượt mặt được Nhị Công Chúa người với cô như một vách núi cao chót vót, có thể vì đã có một người, dù chỉ là một người, sẵn sàng ra mặt vì cô, và cũng có thể đơn giản chỉ vì khung cảnh đẹp đẽ nên thơ này.

Dù lí do gì đi nữa, cô cũng đang cười.

Miệng cô mở thật rộng lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài. Cô bỏ mặc cái mác xiềng xích của Tam Công Chúa Vương quốc Liên hiệp Anh và cất lên tiếng cười vô tư như một cô gái bình thường.

“A ha ha!! A ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!”

Cô múa may tay chân mạnh đến mức tưởng chừng như sắp tuột khỏi tay William, nhưng gã lính đánh thuê không hề dừng bước.

Cuối cùng, William Orwell đáp xuống một lối đi không ánh đèn trên núi.

Hắn nhẹ nhàng thả cô công chúa trong vòng tay xuống đất, Villian hỏi hắn.

“Hê hê. Giờ chúng ta làm gì nữa?”

“Cô cần phải trốn tới một nơi nào đó an toàn.”

Vừa nói, William bước tới bụi cây gần đó. Một vật trông không khác gì đống bụi đất cao một mét được phủ bạt lên. William kéo tấm bạt và một con ngựa kim loại lộ ra trong tư thế khụy bốn chân xuống.

Nhìn vào dòng chữ trên bề mặt con ngựa, gương mặt Villian ra vẻ thắc mắc.

“Bayard…?”

“Nó không có tác dụng như con ngựa mà các nhà văn ao ước hồi cuối thế kỉ 16, nhưng nó có khả năng lèn lách và ẩn mình khỏi sự truy tìm bằng phép thuật. Chỉ cần không thấy tận mắt, bọn hiệp sĩ sẽ không thể tìm ra được.”

“Thì ra là vậy…”

“Bayard được thiệt lập tọa độ tới nơi ẩn nấu của Necessarius. Khác với mấy tên già ngu ngốc của Canterbury, những pháp sư chiến đấu thực sự sẽ không bỏ rơi cô.”

Tam Công Chúa thở ra một hơi rất, rất nhẹ.

“Tôi sẽ sớm đuổi kịp, nhưng cô phải đi trên Bayard trước. Tôi sẽ chặn đường bọn hiệp sĩ. Ít nhất, tôi sẽ không cho bọn chúng theo dấu cô, vì vậy không cần phải lo lắng gì c-…”

Lần đầu tiên, lời nói của William bị ngắt quãng.

Đó là vì ngón tay của Villian.

Tam Công Chúa cùi gầm mặt và khẽ vươn tay ra nắm lấy áo tên lính đánh thuê.

“Như thế đủ rồi,” cô nói với cái cười yếu ớt. “Tôi phải làm gì sau khi bỏ trốn? Tôi biết phải làm gì sau khi được anh cứu? Chị tôi sẽ sớm nắm quyền Vương quốc Liên hiệp Anh và cuối cùng tôi sẽ bị lôi lên đoạn đầu đài dù có chống cự đi nữa. Trước sau gì tôi cũng bị giết. Tất cả những gì anh thay đổi được chỉ có vậy thôi.”

Nụ cười của cô thiếu sức sống.

William Orwell chỉ dửng dưng nhìn biểu hiện của cô.

“Nơi ẩn nấu của Necessarius mà Bayard đưa tới chắc gì đã chứa chấp tôi. Cho dù tôi là thành viên Hoàng gia, tôi không có một chút quyền lực nào cả. Chẳng đáng để mạo hiểm vì phải bảo vệ tôi.”

Ánh mắt lưỡng lự dường như đang nói rằng cô không tin được vào những điều mình nói.

Nhưng thế thì tại sao cô lại nói dối gã lính đánh thuê?

“Mọi chuyện như thế là đủ rồi. Tôi đã từ bỏ hi vọng. Ừ, đúng thế. Đến cả Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong quá khứ lại khởi binh đảo chính và tìm cách lấy mạng tôi. Chắc rằng, anh cũng vậy thôi. Nếu tình thế bắt buộc anh cũng sẽ phản bội tôi thôi, đúng không? Thế thì đủ rồi. Tôi không tin anh. Tôi không thể tin tưởng anh được.”

Chỉ còn lại lời nói Villian tiếp tục tuông ra.

Chỉ còn lại giọng nói cô vang lên, cố kìm nén cảm xúc để cho câu từ được liền mạch.

“Tôi sẽ nhận lấy cái chết phẫn uất trong đất nước này, trong thế giới này. Chẳng còn lí do nào để anh phải chiến đấu vì tôi cả. Cho dù anh có cố gắng đặt sức lực vào thanh kiếm nhưng bảo vệ cho kẻ không tin anh thật vô nghĩa có đúng không?”

Thật sự, Tam Công Chúa Villian đang bảo hắn hãy bỏ rơi cô.

Dù tên lính đánh thuê có mạnh nhường nào, hắn cũng chỉ có một mình một kiếm. Nếu hắn thực sự đánh nhau với đội quân đã khống chế toàn bộ Vương quốc Liên hiệp Anh của Nhị Công Chúa Carissa, William Orwell sẽ không có một cái kết tốt đẹp nào.

Vì vậy cô đang bảo hắn hãy bỏ rơi cô đi.

Villian ra lệnh cho hắn hãy xé bỏ phép lịch sự ấy và rời khỏi đây.

“…”

William đặt Ascalon xuống đất.

Hai tay của hắn giờ đã tự do thoải mái.

“Hyah!?” Tam Công Chúa Villian la lên.

Tên lính đánh thuê đặt tay hắn dưới cánh tay Villian và nhấc lên như nhấc một đứa trẻ.

“A-a… ơ…”

Mặt kệ vẻ mặt ngạc nhiên trước hành động đột ngột của hắn, William đặt Villian lên yên Bayard. Rồi hắn vỗ nhẹ lên cổ con ngựa kim loại. Có lẽ đấy là một dấu hiệu nào đó bởi con ngựa đứng dậy trên bốn chân khụy gối của nó.

“Đừng lo.”

Hắn không hề cười.

Tên lính đánh thuê không biết cách làm người khác yên tâm. Vì thế, hắn thể hiện bằng hành động.

“Cho dù cô không tin tôi, lí do tôi chiến đấu vì cô vẫn không hề lay chuyển.”

“Khoa-…”

Trước khi Villian kịp đáp lại, William Orwell nhẹ nhàng đập lên Bayard bằng mu bàn tay.

Đáp lại mệnh lệnh, con ngựa kim loại bắt đầu cất bước.

Tam Công Chúa Villian bị bật ngược ra sau và cô nắm chặt dây cương theo bản năng. Bayard tự động phóng đi, Villian không biết làm cách nào để dừng nó lại. Cô không ngừng lao đi xa dần và xa dần.

“Đồ ngốc…”

Villian siết chặt dây cương như thể muốn bóp nát nó.

Cô đã thốt lên những lời đó nhằm ngăn tên lính đánh thuê ấy đâm đầu vào cái chết, nhưng nó chỉ khiến cho hắn bị cô lập thêm mà thôi. Cô mím chặt môi.

“Đó đâu phải điều tôi muốn nghe anh nói! Đồ ngốốốốốốốccccc!!| 

Phần 3

William Orwell nhìn xa xăm vào bóng đêm cho tới khi Bayard đi khuất khỏi tầm mắt.

Cuối cùng hắn thả lỏng bờ vai và cầm thanh Ascalon nằm dưới đất lên.

Nhận thấy sự hiện diện, hắn từ từ quay người lại.

“Té ra Tam Công chúa ở đằng kia.” Giọng nói quen thuộc của người bạn cũ, người đứng đầu phe hiệp sĩ. “Nhưng tại sao ngươi lại cản đường ta? Acqua Hậu phương, thành viên Ghế Phải của Chúa thuộc Giáo hội Công giáo La Mã, chẳng có lí do gì để đặt cược mạng sống của hắn vì một công chúa của nước này.”

Bản tính hung tàn của tên lính đánh thuê năm xưa trả lời bằng hành động thay cho tiếng nói.

Hắn chém ngang khối sắt đặc dài ba mét năm nặng hai trăm kí.

Tiếng không khí bị xẻ rít lên.

Một ánh chớp lóe lên ngay lập tức sau đó.

Chẳng có mấy người nhận ra rằng hắn đã xoay ngược cây kiếm và sử dụng phần đầu nhọn, dày gần cán kiếm rồi vạch một đường vào tảng đá lớn kế bên.

Bề mặt trái núi gần đấy nứt nẻ hệt như có một vụ nổ. Một biển đất đá tung lên rồi lấp kín hoàn toàn con đường nhỏ hẹp sau lưng William. Hành đồng vừa rồi ngăn không cho địch truy đuổi Tam Công chúa Villian lẫn cắt tiệt đường tháo lui cho chính William.

Đám hiệp sĩ chung quanh bàng hoàng và nâng khiên lên, nhưng người bạn cũ của William, người đứng đầu hiệp sĩ, chỉ lặng lẽ gật đầu.

“Hiểu rồi. Cho dù ngươi là ai và thuộc về tổ chức nào, những gì ngươi phải làm không hề thay đổi. Lối suy nghĩ đó của ngươi không lẫn vào đâu được.”

“…”

William Orwell giương ngang thanh kiếm bằng một tay, cặp mắt liếc nhìn chung quanh.

Với tên lính đánh thuê làm tâm, một nửa vòng tròn bán kinh 30 mét gồm các hiệp sĩ giáp bạc vây quanh. Kiếm, giáo, rìu, cung, trượng và nhiều loại vũ khí khác sáng loáng dưới ánh trăng.

Bọn chúng có khoảng dưới 40 tên.

Phóng mắt về Thủ lĩnh Hiệp sĩ đứng giữa chúng, William mấp mái môi.

“… Có lẽ nhiều người nữa sẽ phải chết.”

Những từ ngữ chứa đầy sát khí như cơn gió tỏa ra xung quanh các hiệp sĩ, Thủ lĩnh Hiệp sĩ thẳng thắn gật đầu.

“Dù cho chúng ta được Curtana cường hóa sức mạnh ở một mức nhất định, chẳng mấy người có thể đạt tới cấp độ như ngươi.”

Vừa nói, Thủ lĩnh Hiệp sĩ bật ngón tay cái và ấn vào lồng ngực của mình, nói lên hai từ ngắn gọn.

“So kiếm.”

“Ở đây là chiến trường thực sự. Ta chẳng có hứng với mấy thứ xã giao rườm rà của giới quý tộc. Nếu nghiêm túc, hãy xông hết lên. Còn nếu không muốn vong mạng vô ích, rút lui ngay lập tức.”

“Ngươi không cần lo lắng.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ lắc nhẹ cánh tay.

Từ một điểm nào đó, một thanh trường kiếm dài 3 mét xuất hiện trong tay ông. Đấy là thanh kiếm với phần lưỡi dài 80 cm, được tối ưu hóa cho hiệp sĩ dùng trên lưng ngựa. Tuy nhiên, mặt kiếm ánh bạc bị phủ lên một lớp xù xì thô ráp màu đỏ thẫm.

“Ý ta là trận so kiếm cổ xưa: một trận tử đấu.”

Bề mặt thanh kiếm đỏ thẫm của Thủ lĩnh Hiệp sĩ bắt đầu nổi bong bóng.

Những khối bong bóng đó không đơn thuần chỉ là phản ứng gây ra bởi hiện tượng hóa học. Có những bong bóng to như quả bóng rổ. Hàng chục thậm chí hàng trăm khối bóng rõ ràng lớn hơn cả thanh kiếm phình ra rồi vỡ tan.

Thanh kiếm có được hình dạng mới.

Giờ nó trở thành một thanh kiếm khổng lồ dài ba mét như Ascalon.

“Vậy ra đó là Hrunting.”

Hrunting là một thanh kiếm ma thuật từ một huyền thoại cổ xưa, người ta kể nó được tôi luyện bằng cách chém nát kẻ địch và tắm máu của chúng, dần dần mạnh lên, sắc lên theo số lượng kẻ địch mà nó giết được.

“… Trong đây là 10 năm đúc kết kể từ lúc ngươi ra đi. Ta không còn giống như cái lúc ngươi đánh gục ta ở eo biển Dover nữa,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ khẽ hồi đáp, trên tay giữ thánh vật chia sẻ cùng cái tên với thanh gươm huyền thoại. “Ta sẽ dùng 10 năm này của ta để thử xem ngươi đã đạt được những gì trong 10 năm của ngươi.”

Đấy là tín hiệu.

Trận đấu giữa tên lính đánh thuê và người hiệp sĩ bắt đầu, mỗi người đều nắm trong tay thứ vũ khí làm ra để trảm quái vật.

Âm thanh mất hút.

Ánh sáng phát ra.

William và Thủ lĩnh Hiệp sĩ xông thẳng vào nhau, Ascalon và Hrunting chém mạnh lẫn nhau. Chỉ một hành động giản đơn, nhưng ảnh hưởng tới sau đó bùng phát ra xung quanh như vũ bão.

Đi kèm với tiếng gầm đinh tai, một làn sóng xung kích hình mái vòm ăn lan ra một vùng rộng với hai kiếm sĩ làm tâm. Một trận cuồng phong xoay vầng trong bán kính 100 mét và cuống phăng đội ngũ hiệp sĩ trang bị đầy mình. Cây cối tan tành, mặt núi vỡ vụn, và con đường lát gạch rạn nứt như thể nó được làm từ thủy tinh.

Thế nhưng, khi cảm nhận được sóng xung kích đánh tới thì hai người đàn ông đã biến mất dạng.

Họ đã nhảy vọt lên trời cao.

Tiếng dẫm chân, dù với tốc độ âm thanh, vẫn phải khiêm nhường tới sau, vang vọng trong màn đêm như tiếng súng. Cách mặt đất chừng 10 mét, hai cây đại kiếm chém nhau hai lần rồi ba lần. Tia lửa tóe ra như ánh chớp và các hiệp sĩ thấy rõ mồn một những làn sóng xung kích tỏa ra hình khối cầu như pháo hoa.

Có người hét lên.

Có người co rúm lại để không bị thương.

Vòng xoáy xung kích đánh dạt chúng ra đều nhau một cách nhịp nhàng.

“Thì ra là vậy.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đáp lên ngọn một cái cây dày và nhìn xuống đám thuộc hạ đáng thương.

Đây mới chính là lí do William Orwell để Tam Công Chúa Villian chạy trốn trước hắn. Không phải vì cùng lúc chiến đấu và bảo vệ cô ấy sẽ mang lại bất lợi cho hắn, cũng chẳng phải là hành động anh hùng muốn bảo vệ công chúa cho tới hơi thở cuối cùng. Hắn đơn giản không muốn ngu ngốc giết chết người hắn muốn bảo vệ bởi chính sức mạnh của hắn.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhìn lại người bạn lính đánh thuê cũ, kẻ đang đứng trên ngọn một cây to khác.

Thoạt tiên, dường như hai người đàn ông này đánh nhau chỉ bằng sức mạnh vật lí đơn thuần của kiếm, nhưng chính phép thuật mới là điểm chính yếu trong chiêu thức của họ. Họ không thể phát động ra sức công phá lớn nhường này chỉ bằng cách tăng sức mạnh cơ bắp được. Nếu vượt qua một ranh giới nhất định, kết cuộc tự hủy hoại do chính cơ bắp bóp nát nội tạng sẽ đợi chờ kẻ liều lĩnh.

Trong lúc giải phóng ra sức mạnh vượt trội ấy, họ cũng dự đoán hàng loạt hiệu ứng tiêu cực và những ảnh hưởng khác từ việc vận dụng sức mạnh cùng tốc độ phi thường, rồi sử dụng các phép thuật phụ trợ để xử lí một cách tỉ mĩ những hiệu ứng đó. Hàng trăm và có khi là hàng ngàn các hiệu ứng tiêu cực được tạo ra đồng loạt trong trận đấu và chỉ cần không chú ý tới dù chỉ một cái, khi tình thế thay đổi khôn lường trong tích tắc, cũng có thể dẫn tới cái chết trong trận chiến siêu thanh ấy. “Vượt qua giới hạn” là một cụm từ nói thì dễ, nhưng để thực hiện được điều đó hoàn toàn không đơn giản chút nào. Và dù có làm được, giới hạn của cơ thể vật lí không thể bị xóa bỏ hết. Trong một số tình huống, người ta có thể nghĩ ra một phương án khéo léo trong việc xây dựng chiến thuật của người đó, ví dụ như Kanzaki Kaori với kĩ thuật trảm kiếm có thể rút gọn thời gian trận đấu. Đối với Thánh và sức mạnh của Curtana, sở hữu nguồn sức mạnh vượt trội không làm cho kẻ đó mạnh. Xét cho cùng, những kẻ muốn nắm sức mạnh lớn lao trong tay cần phải có kĩ năng và khả năng điều phối cần thiết để điều khiển nguồn sức mạnh đó.

William mạnh.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ mạnh.

Họ không đạt tới cánh giới ấy chỉ vì có được sức mạnh. Bởi vì luôn luôn có trong mình sức mạnh cùng kĩ năng, họ mới có thể bổ sung một nguồn “sức mạnh” thêm vào và đặt chân tới lãnh địa mà những người bình thường không thể mường tượng ra được.

Điều đó đồng nghĩa với việc, nếu một người có thể gây cản trở phép thuật phụ trợ của đối phương trong trận đấu tốc độ cao, người đó có thể gián tiếp đánh bại kẻ địch. Tuy nhiên, với hai người này là chuyện hoàn toàn khác.

William được ban cho sức mạnh của Thánh từ khi sinh ra và phép thuật của hắn được mài giũa trở nên sắc nhọn hơn trong Ghế Phải của Chúa.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ có Curtana và Lục địa Toàn-Anh cũng như cơ số phép thuật đã tinh luyện trong thời gian làm hiệp sĩ.

Biểu tượng chìa khóa cho phép thuật của họ không phải là thứ có thể đoạt lấy từ tay họ một cách dễ dàng. Cả hai đều là những người dùng phép thượng thừa và có cái đầu lạnh không dễ dàng bị rung chuyển trước một cơn đại hồng thủy chiến tranh. Cho dù một hay hai trong bốn tứ chi có bị đứt lìa, họ vẫn điều khiển phép thuật một cách chắc chắn.

Chỉ cần nhìn vào tư thế đối phương, họ có thể chắt lọc ra một lượng thông tin nhiều hơn so với một chiến binh thông thường.

Tình bạn khi xưa giữa họ không giúp được gì trong trận đấu này.

Sự thay đổi qua thời gian và những điều mới mẻ tiếp thu trong các chuyến hành trình trải qua giúp họ có được những phép thuật mà đối phương không hề biết.

“Hô. Đúng là với một Thánh, ngươi quả thật rất lão luyện, nhưng dường như ngươi không phô trương sở trường ra.”

“…”

“Trong mỗi đường kiếm ta có thể nghe thấy vết thương ngươi rên rỉ. Dựa trên việc ngươi không sử dụng nước và tốc độ trượt cao kia, xem ra thất bại ở Thành phố Học viện đã để lại một hậu quả lâu dài cho ngươi.”

William không đáp lại.

Hắn từ từ nâng cây kiếm lên phía trước.

“Thực sự có một lí do nào khiến ngươi tiến xa tới mức này để bảo vệ Tam Công Chúa?”

Như thể đáp lại hành động của William, Thủ lĩnh Hiệp sĩ cũng bắt đầu chuyển động.

Đứng trên ngọn cây lớn, ông lặng lẽ và nhịp nhàng đưa thanh Hrunting đỏ thẫm lên.

Đám thuộc hạ đứng dưới đất, ông thoáng thấy một tên trong số chúng giương cung bằng đôi tay run rẩy, nhưng ông không nhìn lại về phía chúng.

“Lòng tốt và phẩm hạnh trong tâm của cô ấy quả thật là điều đáng quý. Tuy nhiên, ta không nghĩ chừng đấy đủ để xoay chuyển quốc gia. Về căn bản, đây là chuyện chỉ có chính trị mới có thể dẫn dắt đất nước một cách hiệu quả nhất. Đây là câu hỏi liệu chiến lược quân sự hay lòng nhân hậu sẽ cứu rỗi Anh quốc, và câu trả lời chỉ có một. Có vẻ quý cô Carissa lo lắng chuyện ấy, nhưng nghiêm túc mà nghĩ, ta không cho rằng Tam Công chúa có thể cầm được Curtana gốc. Nhân cách cô ấy sẽ không cho phép và cô ấy đơn giản không có khả năng để làm điều đó.”

“…”

“Ta không nói rằng Curtana là tất cả, nhưng ngươi phải thừa nhận rằng đó là một phương tiện hữu hiệu cho sức mạnh quân đội. Hiệp sĩ chúng ta sẽ luôn chọn phương án nào có lợi nhất cho Anh. Nếu lựa chọn đấy là Quý cô Carissa với Curtana gốc thì chúng ta sẽ toàn tâm toàn lực phò tá cô ấy.”

Lời nói Thủ lĩnh Hiệp sĩ bỗng dưng dừng lại.

Cái cười mỉm của hắn đã chặn lời ông.

Đôi vai tên lính đánh thuê khẽ nâng lên rồi hạ xuống. Tuy vậy, đó không phải điệu cười hoang dại mà Thủ lĩnh Hiệp sĩ thấy trên khuôn mặt hắn khi phải đối diện với một kẻ địch hùng mạnh.

Đó là nụ cười thích thú.

“Ngươi dường có nhiều chuyện để nói quá đó, anh bạn của ta.”

William Orwell bỏ ngoài tai tất cả mọi lời nói nãy giờ.

Vẻ mặt hắn như muốn nói những lời lẽ ấy kì cục đến độ chúng không đáng để lưu tâm.

“Ngươi không thể cầm kiếm lên và đánh mà không viện một cái cớ cho chính bản thân và những người khác.”

Không lời nào đáp lại.

Cùng với một tiếng ồn lớn, tên lính đánh thuê và hiệp sĩ nhảy vút khỏi ngọn cây và đâm sầm vào nhau giữa không trung.

Đôi chân họ phát ra một lực mạnh tới mức hai cây đã bị ép tan thành nát vụn.

William và Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhảy thẳng tới từ trên ngọn cây. Hai hình bóng bay thẳng một đường trong không khí như bóp méo trọng lực rồi thân xác cùng lưỡi kiếm tông vào nhau một cách tàn nhẫn ở điểm chính giữa.

Ánh lửa tóe ra.

Một tràng sóng xung kích tưởng như vô hạn lan tỏa ra xung quanh.

Động lượng dùng để đấy họ về phía trước biến mất hoàn toàn sau đòn đánh đầu tiên, tên lính đánh thuê và hiệp sĩ bắt đầu rơi thẳng xuống dưới. Tuy vậy, một cú rơi tự do chẳng là gì với hai người bọn họ. Họ giao kiếm nhau liên tiếp ở cự ly gần.

Hai lưỡi kiếm cắn xé nhau không ngừng.

Trong một trận chiến trên không không có điểm tựa, người ta có thể dùng chính trọng lượng của mình để xoay kiếm. Nhưng thay vì thế, William và Thủ lĩnh Hiệp sĩ sử dụng năng lượng có được từ cú cản phá đòn đánh đối phương để xoay người và đáp trả bằng một đòn mãnh liệt từ nhiều góc độ khác nhau. Thủ thuật này cứ lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác.

Trong lúc rơi xuống, họ quyện vào nhau một cách phức tạp hệt như hai bánh răng.

Nhưng là hai bánh răng cưa công nghiệp với những lưỡi kiếm cạ lên lẫn nhau.

Những cú ăn miếng trả biến xoay vòng 360 độ từ việc thiếu điểm tựa này không kéo dài mãi. Mặt đất tiến tới dần và khoảnh khắc tiếp đất sẽ là cơ hội lớn để đạt được lợi thế trong cuộc giao tranh này.

Thời khắc ấy cuối cùng cũng đến.

Đôi chân hai người tiếp đất.

“!!”

“!!”

Tiếng gầm như sấm nổ xé toạc không khí.

William Orwell và Thủ lĩnh Hiệp sĩ bật văng ra 50 mét từ trung tâm vụ nổ. Trong họ như hai viên đá cuội văng ra từ vụ nổ lớn.

Thế nhưng, khoảng cách ấy không phải do hai người bọn họ cố ý tạo ra.

Trong khoảnh khắc tiếp đất, họ tiến sát dần và sát dần rồi tung ra đòn đánh toàn lực, khiến họ trượt lui ra xa trên mặt đất bởi lực công kích va chạm nhau từ hai phía.

Đế giày William cà xuống mặt đường gây ra tiếng kêu ghê sợ.

Đó là âm thanh của mặt đường sỏi đá dưới chân bị nghiền nát. Phần đường William trượt dài bị xé nát thành một con đường gọn ghẽ.

Trận chiến ác liệt tới mức hầu hết các hiệp sĩ bị thổi tan tác bởi hiệu ứng của trận đánh. Tấm lưng William gần như chạm vào con đường dài 100 mét mà giờ đây đã bị chính William phủ lấp bằng một trận lỡ đất nhằm cắt đứt lối thoát. Đứng đối diện hắn, Thủ lĩnh Hiệp sĩ đang nắn cán kiếm. William không thể lùi thêm một bước nào nữa. Không chỉ vì bức tường đất đá dày nặng sau lưng. Mà còn bởi nếu bước qua bức tường đó đồng nghĩa với dâng cho chúng con đường tháo thân của Tam Công Chúa.

Có một động thái dễ dàng thấy được ở William.

Hắn đã bắt đầu dồn trọng tâm tới trước, trong tay vẫn nắm giữ Ascalon.

Trông như hắn ta sắp sửa chạy nước rút.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ cũng có vẻ sẵn sàng để đột kích.

“Ngươi đang lo sợ cho Tam Công chúa. Trên chiến trường, chúng ta phải căng mắt ra xác định ai là kẻ địch mà tiêu diệt chúng. Giương kiếm lên vì nguyên nhân đó liệu có ích gì cho ngươi!?”

“Nhẹ nhàng quá. Mới nghe tưởng đâu những lời ấy rất nhẹ nhàng!!”

“Hờ. Phải chăng ý ngươi muốn nói ngươi không đồng tình với việc giết những kẻ đã chịu đầu hàng!? Nghe giống ngươi lắm, nhưng tất cả cũng chỉ có vậy!!”

Tiếng nổ bùng lên.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ xông thẳng tới William với thanh kiếm màu đỏ thẫm trong tay và tên lính đánh thuê tử tế đáp lại.

“Vậy mà, ngươi đang kết thù với bên quân đội để bảo vệ lòng nhân hậu. Ngươi thực sự nghĩ rằng lòng nhân hậu đủ sức gánh lấy cuộc chiến này sao!?”

Tia lửa và sóng xung kích đánh ra tới tấp trong lúc hai người đàn ông di chuyển với tốc độ cao.

Kiếm chạm kiếm, mắt trừng mắt ở khoảng cách rất gần.

“Ta không cần ngôn từ hoa mĩ để nói với người khác.” Cây Ascalon của William ấn xuống thanh kiếm của Thủ lĩnh Hiệp sĩ. “Lí do chiến đấu sẽ được bày tỏ trên người ta và trên kiếm của ta.”

Tên lính đánh thuê cố ý rút kiếm lại rồi sau đó lấp đầy khoảng trống mở ra bằng một đòn cực mạnh, giáng lên thanh kiếm Thủ lĩnh Hiệp sĩ. Chấn động dữ dội đẩy Thủ lĩnh Hiệp sĩ ra khỏi thế thăng bằng một chút và William tiếp tục tung đòn thứ hai.

Tuy nhiên, người đứng đầu hiệp sĩ không dễ dàng bị đánh bại như vậy.

Ông xoay kiếm đánh bật đòn đánh sang bên và lui lại thay vì chặn đứng hoàn toàn nó.

Khoảng cách 10 mét giãn ra giữa hai người.

(… Tên lính đánh thuê này chiến đấu không hề mang trong đầu một lí do quân sự hay chính trị nào. Dù Tam Công chúa có là công chúa hay không với hắn cũng chẳng nghĩa lí gì.)

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đang cố nhìn thấu tâm can đối thủ và dồn thêm sức vào bàn tay nắm cán.

Flere210. Kẻ thay đổi lí do của nước mắt.

Theo như pháp hiệu của hắn, lí do hắn giương kiếm lên là để thay đổi những giọt nước mắt lạnh lẽo trở nên nồng ấm.

(Nhưng hãy còn nông cạn lắm. Lí do ấy chưa đủ để giết ta đâu, tên lính đánh thuê thất bại ạ.)

“…”

Đối diện bên kia, William cuối cùng ngừng di chuyển và điều chỉnh lại bàn tay nắm cán cây kiếm khổng lồ.

Thánh vật Ascalon.

Nó dài 3.5 mét và nặng hơn 200 kg. Cây kiếm sỡ hữu sức mạnh giống như cây thánh kiếm xuất hiện trong câu chuyện dựa trên một huyền thoại có thật, và một pháp sư đã nhào ra những thông số cần thiết rồi đúc ra thanh kiếm mà theo lí thuyết có thể trảm được con rồng 50 foot.

Độ sắc ở hai bên thanh kiếm không tương đồng nhau. Độ dày và góc cạnh trên mỗi phần thanh kiếm được thiết kế có chủ đích để người ta có thể sử dụng nó như một rìu, một con dao cạo hay một cái cưa. Nó còn có một đầu nhọn như đồ mở hộp và một bộ phận như chấn cưa gần lưỡi kiếm khiến người ta không khỏi hoài nghi phải chăng người làm ra vật này lúc ấy đang trong tình trạng say rượu. Vảy, thịt, xương, cơ, gân, nanh, vuốt, cánh, mỡ, nội tạng, bắp thịt, mạch máu, dây thần kinh. Dường như nó được thiết kế với ý định có thể dùng công cụ này để róc xẻ bất cứ phần nào của con rồng.

Còn phía bên này, Thủ lĩnh Hiệp sĩ có thanh kiếm đỏ thẫm trong tay.

Thánh vật Hrunting.

Dài 3 mét 9 và cân nặng không rõ, nhưng chắc không nặng hơn thanh trường kiếm gốc. Thánh vật được đặt cùng một cái tên với thanh pháp kiếm trong huyền thoại Beowulf. Sức mạnh và độ sắc của thanh kiếm tăng dần qua mỗi lần tắm máu của những kẻ địch dám ngáng đường nó, nhưng Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã có Telesma giữ vai trò của máu, vì thế lượng Telesma dồi dào được nhồi nhét để tạo nên sức công phá khủng khiếp. Ngay từ đầu, các định luật vật lý không có đất diễn trên lưỡi thép của thanh kiếm. Nó nhẹ hơn so với khối lượng đáng lẽ nó phải có, nó sắc đến độ không bị một vết trầy nào khi nhận những cú chém từ Ascalon, và – quan trọng nhất – nó sắc đến mức nếu dính phải một nhát thôi cũng đủ lấy đi mạng sống của William.

(…Nó hoạt động theo thuyết hình tượng giống như thánh giá trong đạo Cơ Đốc.)

Trái ngược với vũ điệu điên cuồng của bản thân, đầu óc William đang bình thản suy xét.

(Hắn dùng Curtana và Hrunting, hai thanh kiếm thể hiện cho Vương quốc Liên hiệp Anh, để cường hóa khả năng điều khiển nhiều loại sức mạnh khác nhau ở trong nước… Hừm. Chẳng biết sức mạnh vật lý hắn tích trữ ra sao cũng như cách hắn sử dụng lượng Telesma còn lớn hơn cả sức mạnh mà một Thánh bình thường có được thế nào. Để hiến dâng mạng sống và thanh kiếm cho đất nước, hắn chỉ việc nghe theo bài học tinh thần hiệp sĩ như mọi khi.)

Sau ý nghĩ ấy, môi William khẽ cong lên.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nói, không để ý thấy điều đó.

“Trong trận chiến một đấu một không cần phải giấu giếm gì cả. Ngươi thấy sao nếu ta giải thích chi tiết?”

“Ta thật không ngờ những lời này lại được thốt ra từ miệng của kẻ lừa gạt nữ hoàng.”

“Kế hoạch của Nhị Công Chúa tuy hiệu quả, nhưng ta không đồng tình hết tất cả. À ra thế, ta có thể cho tên lính đánh thuê địch thủ một chút thời gian để nắm bắt được phong cách chiến đấu của ta.”

“Ta hiểu rồi. Nhưng không cần thiết,” William từ chối ông ta. “Ta biết thủ thuật đằng sau, nhưng ngươi không phải loại địch thủ sẽ bị đánh bại với chỉ nhiêu đó.”

“Nhanh đấy,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ khen thành tiếng. “Nhưng tiếc thay. Chỉ một lần thôi, ta ước ta có thể đánh với ngươi lúc ngươi ở phong độ cao nhất.”

Một tiếng ồn quái dị vang vọng trong đêm tối.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ không hề di chuyển một bước từ vị trí đang đứng.

Ông chỉ vung Hrunting.

Tuy vậy, khoảng cách chẳng có nghĩa gì.

William phải ngay lập tức tránh sang bên khi nghe thấy tiếng động, nhưng không kịp.

Một vết thương khoét sâu vào trong vai trái, thậm chí ăn tới xương đòn.

(… Vừa rồi không phải Hrunting…!?)

Rõ ràng đó là cách thức tấn công hoàn toàn khác so với lúc nãy.

Trước khi máu kịp tuôn ra, William đã siết chặt cán Ascalon trong bàn tay phải.

“Ngươi có biết thanh pháp kiếm Hrunting trong Beowulf không bao giờ được sử dụng trong trận chiến sống còn của Beowulf?”

Không một tiếng động.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ xông tới William hơn cả vận tốc âm thanh.

Ông chém Hrunting vào mạn bên và William đỡ đòn đánh bằng Ascalon với chỉ một tay. Dù thế, tiếng cắt xẻ vẫn tới tai William. Giật mình, hắn né đầu sang bên hết mức có thể và một vết thương nhẹ vẽ lên trên má hắn.

“Trong trận chiến chống lại Grendel của Beowulf, ông ta dùng chính sức mình, trong trận đánh với con quỷ nước, ông sử dụng thanh kiếm cũ tìm thấy trong sào huyệt địch, và trong trận chiến cuối đời chống lại con rồng, ông lại sử dụng một thanh kiếm khác.”

Ngay sau đó, Thủ lĩnh Hiệp sĩ xả tiếp đòn khác.

Do tránh kiếm nên William hơi mất thăng bằng, Thủ lĩnh Hiệp sĩ thu kiếm khỏi Ascalon.

Ông tiếp tục đánh kiếm tới.

William đưa Ascalon ra đỡ, nhưng trọng tâm rơi khỏi mặt chân đế do mất thăng bằng và thanh Ascalon chỉ được giữ bằng một tay khiến cơ thể hắn bị nhấc bổng lên.

Cùng với âm thanh mãnh liệt, William Orwell bay xuyên không khí.

“Bài học rút ra: ngươi nên luôn chuẩn bị nhiều át chủ bài khi số phận ngươi nằm trên dĩa cân.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ vừa cất tiếng thì cả người tên lính đánh thuê tông mạnh vào một thân cây to dày khiến nó bị gãy.

“Có lẽ đây là giới hạn của tên lính đánh thuê thối nát.”

Máu bắn ra bên vai trái của William, tuy vậy hắn vẫn đứng lên với Ascalon bên tay phải.

Lời nói Thủ lĩnh Hiệp sĩ vang vọng trong tai hắn.

“Trong trận chiến một đấu một không cần phải giấu giếm gì cả. Ngươi thấy sao nếu ta giải thích chi tiết?” 

Phần 4

Kamijou Touma lẻn vào chuyến tàu chở hàng trên trục đường Eurostar nối London tới Folkestone và hiện đang áp mặt lên nóc tàu.

Đoàn tàu lao đi rất nhanh. Kamijou không rõ tốc độ trung bình của tàu nước ngoài là bao nhiêu, nhưng cậu không nghĩ chúng sẽ vượt quá 300 km/h. Do trục trặc về điện ở London, một động cơ diesel chậm hơn được đưa vào sử dụng, nhưng có lẽ đường dây điện đã được sửa lại bởi con tàu đột nhiên tăng tốc.

Trời khuya và có lẽ bây giờ là thời điểm của chuyến tàu cuối cùng trong đêm, vì thế thường sẽ không có nhiều chuyến tàu thế này và – quan trọng hơn – một cuộc đảo chính qui mô vừa nổ ra trên khắp Đảo Anh và như thế lịch tàu thông thường sẽ không còn được tuân thủ nữa. Đoàn tàu có thể chạy ở vận tốc nhanh một cách bất thường là do chẳng còn chuyến tàu nào khác trên lộ trình.

“Ưưưưưưưưưưư!!”

Luồng gió 300 km/h thổi phần phật khiến da mặt Kamijou nhăn nhúm một cách ghê gớm. Lí do những tên hiệp sĩ không phát giác tay nghiệp dư đang co rúm người vì lạnh trên này rất đơn giản. Chúng không bao giờ ngờ rằng có kẻ đủ ngu để trốn trên đây.

Cũng phải nói rằng Kamijou không leo lên nóc vì cậu muốn thế. Ban đầu cậu nấp trong tàu chở hàng. Tuy nhiên, trốn mãi một chỗ là quá nguy hiểm do cậu phải tránh để bị bắt bởi đội hiệp sĩ tuần tra ngẫu nhiên trên tàu. Vì thế, cậu phải luồng lách từ chỗ này qua chỗ nọ khớp theo di chuyển của chúng. Trước khi kịp định thần thì cậu đã ở trên nóc tàu rồi.

(Aa, hồi trước mình từng nghe kể đám người nhập cư bất hợp phát từ Mexico vào Mĩ bằng cách leo lên thành hoặc nóc tàu. Không biết có giống như thế này không…)

Kamijou nhớ lại một tài liệu cậu từng đọc qua hồi còn ở Thành phố Học viện.

Nhưng giờ với cậu, tới nơi chưa phải đã xong chuyện.

(Index…)

Kamijou vô thức nghiến chặt răng.

Khi cuộc đảo chính nổ ra thì cũng là lúc Index đang đi chung với Nhị Công chúa, kẻ được cho là người cầm đầu vụ hỗn loạn lần này. Cậu hoàn toàn không biết tình hình bên Index diễn biến ra sao, nhưng chắc chắn đó không thể là tình huống mà sự an toàn của cô bé được bảo đảm.

Cô bé nắm giữ kiến thức của 10 vạn 3 ngàn pháp thư trong đầu.

Sẽ chẳng có gì lạ nếu có kẻ muốn lạm dụng lượng kiến thức khổng lồ ấy để tăng sức chiến đấu hay đại loại vậy.

Và quả thật, Kamijou biết rõ đây không phải là chuyện mà một thằng tay mơ như cậu nên đâm đầu vào.

(… Nhưng mình sẽ không đánh bại tên cầm đầu và đám lâu la bu quanh cô ta.)

Kamijou nhìn xuống bàn tay phải của mình.

(Mình chỉ cần chờ thời cơ xông lên và giải cứu Index. Nếu chỉ có thế thì đỡ hơn nhiều so với việc lao vào toàn quân bên kia.)

Rồi đột nhiên Kamijou nhìn thấy thứ gì đó ở cuối tầm nhìn.

Nhìn sang hướng đấy, cậu thấy mũ bạc của hiệp sĩ nhấp nhô ở giữa hai toa tàu. Và có vẻ hắn không đi sang toa tiếp theo. Trông giống như hắn đang trèo lên đây.

(Lính tuần tra…? Mẹ kiếp, lên trên này luôn à!?)

Bộ giáp bạc ở phía trước toa tàu vì thế Kamijou nhanh chóng di chuyển phía sau toa. Với luồng gió lớn thổi sau lưng, Kamijou phải trượt dọc theo nóc tàu bằng phẳng. Nghĩ tới chuyện cậu thất bại trong việc nhảy xuống khoảng trống hẹp giữa hai toa và rơi xuống mặt đường sỏi đá đang lướt đi vut vút khiến cho cậu thấy ớn lạnh.

Chỗ nối giữa hai toa tàu chở hàng không giống một lối đi thường thấy ở tàu chở khách. Mỗi toa độc lập, vì thế Kamijou phải nhảy xuống mấy thanh tay cầm chật hẹp.

Dường như cậu có thể đi sang toa kia trên những thanh tay cầm này. Cậu bước dần sang toa kế, những giọt mồ hôi lạnh chảy ra khi cậu nhìn xuống đường ray và con đường rải sỏi chạy quá nhanh ở phía dưới.

(Chết tiệt. Chạy ác thế này chắc không bao lâu nữa là tới được Folkestone phải không ta?)

Cậu rủa thầm trong lòng, mọi chuyện coi như trôi sông nếu cậu bị tóm được cho dù tàu còn cách đích 10 phút hay 1 phút hành trình. Chẳng có nơi nào để trốn, và rất khó để chống chọi lại đám hiệp sĩ vây quanh chỉ với mỗi cái tay phải. Cậu không nắm được có bao nhiêu tên trên tàu, nhưng suy đoán từ việc chuyến tàu tới đó để cung cấp người và của cho Nhị Công chúa, ắt hẳn chúng có khoảng một hoặc hai trăm tên.

(… Phiền thật. Chừng này còn khó hơn gấp bội chuyện đánh nhau với mấy tên đầu gấu.)

Kamijou dùng hai tay đẩy cửa trượt sang bên rồi lẩn vào trong.

Toa cậu trốn vào mới đúng thực là toa chở hàng bởi trong này chứa toàn công cụ thay vì người. Một số lượng lớn kiếm và giáo chất thành đống theo từng loại trông như đám lửa trại trong các câu chuyện xưa. Một khung cảnh ghê người. Chúng không phải trang sức để trang trí cho mấy bộ giáp trong các biệt thự. Bất kì cái nào trong số chúng đểu là vũ khí thực thụ, được sử dụng cho mục đích giết người.

(Dù vậy…)

Kamijou thở dài trong toa hàng tối.

Cậu nói tiếng Anh rất kém. Nếu mỗi từ ngữ được phát âm riêng như trong sách anh văn thì cậu còn hiểu được chút đỉnh, nhưng khi người địa phương nói liếng thoắng nối liền các từ với nhau hay lượt bỏ vài phần để nói cho nhanh gọn thì cậu chẳng hiểu nổi lấy một chữ.

Tuy vậy, cậu cũng đoán ra được rằng đám hiệp sĩ trên tàu dường như đang nháo nhào lên vì chuyện gì đó. Có thể một tình huống khẩn cấp xảy đến. Cậu không nghe rõ lắm, nhưng có vẻ chúng cứ nói đi nói lại một cái tên nào đấy.

(William hả?)

Cậu cảm giác hẳn đó là một cái tên phổ biến ở phương tây vì cậu chẳng nhớ nổi ai trong số người cậu biết có cái tên này. Cậu dám cá ở đất Anh này có hàng tá người mang cái tên đó. Kamijou đoán đại có thể đó là pháp sư của Necessarius và dẹp chuyện ấy qua bên vì có nghĩ cũng chẳng giúp ích được gì.

Thế rồi…

“Nè.”

Nghe thấy giọng nói bất thình lình vang lên sâu trong toa, Kamijou cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Giọng nói của một cô gái.

Cậu liền quay đầu lại và nhìn thấy cái gì đó nằm quằn quại sau đống giáp mũ bạc. Đó là người. Hai tay cô gái bị trói ra sau lưng và mắt cá chân cũng bị trói chặt.

(Khoan, kiểu quần áo kia là…?)

Kamijou đưa cái nhìn thắc mắc lên bộ quần áo như trang phục khúc côn cầu của cô gái.

(Hình như mình thấy nó ở đâu rồi… Không lẽ bộ này đang thịnh hành ở London?)

Cô gái liền nói với Kamijou một cách hờ hững.

“Nhìn anh không giống bọn hiệp sĩ cũng không giống bọn tập sự. Anh cũng bị đưa lên đây sau khi bị chúng bắt có phải không?”

Giọng cô gái nghe như cáu gắt, nhưng cậu không tài nào hiểu được thứ tiếng anh nhanh như điện xẹt ấy.

Cô ta dường như bắt được ý nghĩ qua gương mặt của Kamijou.

“Hử? À, hiểu rồi. Xin lỗi, xin lỗi. Hình như anh là người Nhật, vậy phải nói bằng tiếng của anh rồi.”

“Cô-cô nói được tiếng Nhật à…?”

“Một người châu Á mà trên mặt có nụ cười rụt rè trong lần gặp đầu tiên luôn luôn là người Nhật Bản.”

(… Chẳng lẽ cái cười lịch sự của người Nhật nhìn giống như vậy?)

Kamijou thấy một chút hụt hẫng, nhưng cô gái không để ý.

“Thôi, tôi hỏi lại: anh không cùng bọn với đám hiệp sĩ, phải không?”

Kamijou nhìn lại gương mặt cô gái kia, trong đầu thắc mắc không biết câu hỏi trên là có ý gì.

Cô ta trông mới 15 tuổi, da trắng tóc vàng. Tay chân cô ta bị trói chặt lại, nhưng không phải bằng còng tay hiện đại. Chúng làm bằng những tấm gỗ với lỗ bên trong như gông cổ trên máy chém.

Thấy Kamijou không trả lời lại, cô gái tóc vàng cau mày khó chịu.

“… Thực ra anh có biết tiếng Nhật không? Hay phát âm của tôi quá tệ?”

“À không không, tôi hiểu. Tôi hiểu cô nói gì, nhưng mà…”

“Ồ hay quá. Tên tôi là Floris. Tôi tham gia vào một hội giống giống hội pháp thuật, có điều… mà giờ chuyện đó không quan trọng. Giúp tôi một tay đi.” 

Phần 5

William Orwell trúng một vết thương sâu 5 cm bên vai trái.

Máu chảy khá nhiều từ vết cắt đỏ thẫm ấy. Mặc kệ cánh tay trái đang yếu, tên lính đánh thuê nắm chặt thanh kiếm khổng lồ chỉ bằng tay phải.

Hắn chỉ cách Thủ lĩnh Hiệp sĩ chừng 10 mét.

Trong khoảng cách này, mỗi người đều có thể tấn công đối phương trong chớp mắt, nhưng Thủ lĩnh Hiệp sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Ông chém nhẹ vào không khí như thể đang giỡn chơi.

“!!”

Một nhát cắt tấn công từ một góc hoàn toàn khác, lăm le cắt cổ William.

Khi William nghiêng người né đòn tấn công, xung quanh hắn ánh lên những tia sáng thẳng hàng.

Tức thì sau đó, Thủ lĩnh Hiệp sĩ đi kiếm như một chiếc dùi cui và những cú chém vô hình ồ ạt tấp vào William từ bốn phương tám hướng. Mặt đất bị cắt thành những mặt phẳng, những vết cắt như vuốt cào chạy dọc các thân cây, lá bay trong không khí lần lượt bị chém làm đôi.

William nhận ra những đòn tấn công ác hiểm bằng tiếng gió, bằng giác quan thứ sáu hay những cách thức khác để thu thập những thông tin rời rạc chưa xác định, từ đó hắn nghiêng đầu sang bên, nhảy lùi, vung tay phải để đỡ lấy bằng lưỡi kiếm dày Ascalon, đẩy lùi đòn tấn công và duy trì khoảng cách ngoài tầm với lưỡi kiếm chết chóc của Thủ lĩnh Hiệp sĩ một cách tài tình.

Một chùm tia lửa như phun trào.

Trong lúc vung thanh đại kiếm với tốc độ âm thanh để bảo vệ mặt lưng mà không cần quay lại, William nói với kẻ địch chỉ cách hắn trong gang tấc.

“Ta chắc ngươi không nghĩ rằng thêm ba cái mẹo vặt vào tầm tấn công này có thể giết được ta.”

“… Lại một lần nữa, ngươi nắm bắt rất nhanh. Và như mọi khi, ngươi luôn dùng cái cách nói những điều cần thiết ở mức tối thiểu đáng ghét đó.”

Gương mặt Thủ lĩnh Hiệp sĩ hơi nhăn lại, ông xoay thanh kiếm vòng quanh nhanh như chớp.

Ông đang sử dụng một đặc điểm.

Trong các chuyện kể chiến binh và hiệp sĩ của Na Uy, Celtic, Charlemagnic, Đức, rất nhiều vũ khí huyền thoại được nhắc đến, nhưng có một đặc điểm tồn tại trong tất cả những vũ khí đó.

“Ta tinh thông rất nhiều trường phái hiệp sĩ và nghĩ rằng ta sẽ bù trừ các khuyết điểm lẫn nhau bằng cách hợp nhất chúng lại, nhưng dường như sự kết hợp càng phức tạp bao nhiêu, ta càng phải tối giản chúng thành một chiêu thức duy nhất. Giống với cái chết của một ngôi sao như mặt trời. Khi một ngôi sao trở nên quá lớn, chúng cuối cùng phát nổ và sinh ra một lỗ đen… Chỉ là một trường hấp dẫn đơn thuần. Nó trở thành một thứ rất giản đơn theo lí thuyết nhưng vẫn sản sinh ra sức mạnh vô cùng.”

Đó là đòn tấn công đơn thức đúc kết từ nhiều loại phép thuật khác nhau.

Vì thế, can thiệp hay phá hủy bằng phép thuật là vô cùng khó. Để tìm ra giải pháp, kẻ địch phải biết rõ tường tận mọi trường phái mà Thủ lĩnh Hiệp sĩ học được.

“Tuy nhiên, đây không hoàn toàn là cái chết sinh ra lỗ đen. Cái chết của một ngôi sao có nhiều kết cục. Nếu khối lượng của ngôi sao chưa vượt một mức giới hạn, nó có thể biến thành một thực thể khác như sao neutron hay mây liên sao. Có lẽ đòn tấn công của ta có đặc điểm của kiếm vì thiếu sót này.”

Năm ngón tay mảnh khảnh của Thủ lĩnh Hiệp sĩ siết chặt thanh kiếm đỏ thẫm.

“Theo lí thuyết, các đặc điểm ở mức này có thể được phân thành nhiều loại khác nhau thay vì gộp lại thành một cái. Hay nói đơn giản, chúng gồm có Sức Cắt có thể xẻ dọc mọi thứ, Trọng Lượng Vũ Khí tạo ra sức phá hủy kinh người, Bền Bỉ Kiên Cố không bị phá hoại và Tốc Độ Di Chuyển để không ai có thể bắt kịp ta. Ngoài ra còn có Tính Năng Đặc Biệt , một đặc điểm hiếm có cần thiết để chẻ nát những loại quái vật nhất định, Chính Xác Tuyệt Đối tự động nhắm vào các bộ phận chính yếu cùng với đặc điểm ta vừa mới sử dụng xong.”

“… Ý ngươi là Tầm Tấn Công?”

Ông đã phần tích qui luật ẩn chứa trong Thần thương Odin và búa sét Mjölnir, Gươm và Brionac của Celtic cùng những loại vũ khí khác, kết hợp chúng với nhau và cô đặc lại. Sự kết hợp này đã tạo ra một loại phép hoàn toàn mới như lỗ đen được tạo ra bởi cái chết của một ngôi sao quá lớn.

Và những huyền thoại tương tự khác trên khắp thế giới ngoài châu Âu mà Thủ lĩnh Hiệp sĩ yêu thích có thể được thêm vào hệt như lỗ đen nuốt chửng vật chất.

“Ta nhận ra một điều khi tái phân tích các thánh vật và vũ khí từ nhiều nền văn hóa, huyền thoại để tạo ra Tầm Tấn Công này. Ta nhận ra rằng con người tự cổ chí kim luôn muốn chiến thắng kẻ thù bằng cách trút những đòn tấn công vũ bão từ một vị trí mà phe địch không thể chạm tới. Ta không thích tán dương cho cái xã hội súng đạn đáng chán, nhưng không thể phủ định rằng chúng cực kì hiệu quả.”

(Và vật liệu cần thiết để hắn có thể biến điều đó thành hiện thực là…)

“Hô!!”

William dùng Ascalon để đẩy lùi đòn tấn công “tầm xa” quất vào thái dương của hắn. Một lưỡi kiếm bằng gỉ màu đỏ sẫm dài chỉ vài mm bắn vào đầu nhọn hình chấn cưa, tóe ra ánh lửa rồi cắm phập vào thân cây gần đó.

“Một mảnh của thanh kiếm.” Thủ lĩnh Hiệp sĩ thẳng thừng tiết lộ thủ thuật mà ông lẽ ra nên giữ kín và tiếp tục vung kiếm. “Các mảnh của các vũ khí và thánh vật xuất sắc vẫn thể hiện được sức mạnh nguyên gốc. Thí dụ như, thanh kiếm được Vua Charlemagne sử dụng có một mảnh thần thương bên trong.”

“Vậy là một kẻ sắp chiến tranh với Pháp lại sử dụng huyền thoại từ vua của họ?”

“Một câu nói vô bổ đáng ngạc nhiên được thốt ra từ miệng ngươi.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhoẻn cười.

Nương theo Hrunting, hàng tá mảnh kiếm lao tới William.

“Ta sẽ dùng mọi thứ ta có thể. Nếu đi sâu xuống cội rễ thì đến cả cụm ‘Curtana’ cũng từ Pháp mà ra. Ta tin rằng nó có nghĩa ‘kiếm ngắn’ do mũi gươm bằng.”

Bỗng nhiên, Thủ lĩnh Hiệp sĩ dừng tay.

William nheo mắt ngờ vực.

“Đừng có đeo gương mặt đó.” Thủ lĩnh Hiệp sĩ điều chỉnh lại bàn tay nắm Hrunting. “Ta đã nói với ngươi ta không thích tán dương cái xã hội súng ống buồn tẻ. Một hiệp sĩ kiêu hãnh thề phải chém kẻ thù một cách quang minh chính đại trong khi kẻ địch được phép sử dụng mọi sức lực và thủ đoạn.”

“Ngươi tính chĩa kiếm vào những gia nhân vô hại để khoe mẽ niềm kiêu hãnh ấy?”

William Orwell khẽ tặc lưỡi.

Ánh sáng đỏ hắt lên từ Ascalon trong bàn tay phải của hắn.

Không. Ánh sáng vừa rồi không chỉ có mỗi một màu. Ở những góc cạnh khác nhau, ánh sáng thay đổi hệt như bề mặt đĩa CD.

Nói như thế vẫn chưa lột tả đúng.

Thanh kiếm dài 3.5 mét không chỉ có một lưỡi. Mỗi chỗ độ dày và góc cạnh khác nhau, có chỗ như rìu, chỗ thì như dao cạo và chỗ khác nhìn như cưa. Nó còn có một đầu nhọn như đồ mở hộp và phần nhọn gần cán kiếm trông như chấn cưa.

Ánh sáng của Ascalon thay đổi ở những vị trí ấy.

Màu sắc thay đổi tùy theo cách thức tấn công ra sao. Lưỡi rìu có màu đỏ, dao cạo màu xanh, đầu nhọn mở hộp màu lục và phần chấn cưa màu vàng. Sức mạnh phép thuật được cung cấp và phân phối vào các phần khác nhau của thánh vật. Sự điều chỉnh theo thời gian thực cho ra phần nào có sức tàn phá lớn nhất được quyết định vào màu sắc chạy dọc mỗi lưỡi.

“Ta đã hi vọng sẽ không dùng đến cái này.”

“Thế này không giống ngươi. Ngươi đang nương tay với kẻ tượng trưng cho rồng ư?”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ cười và nắm chặt cán kiếm.

Trong các biểu tượng của Giáo hội Công giáo, rồng đại diện cho nhiều thứ.

Chẳng hạn như, nó thể hiện bọn tà đạo và lũ ngoại xâm.

Nó còn tượng trưng một thiên thần sa ngã đã nhuốm màu của quỷ dữ. 

Phần 6

Bên trong toa tàu chở hàng, Kamijou Touma bắt gặp một cô gái với tay chân bị trói.

Dường như tên cô ta là Floris.

Nếu ai thuộc lầu toàn bộ câu chuyện về các sự kiện diễn ra gần đây chắc chắn sẽ ngay lập tức nghĩ tới cái tên “Tân Quang”. Kamijou không biết tên cũng như diện mạo thành viên nào khác ngoài Lessar, kẻ vừa bị thương nghiêm trọng ngay trước mắt cậu.

“Này, đừng có đứng đực ra đó và mau mau giúp tôi cái nào.”

“Giúp cô…? Giúp làm sao?”

“Nhìn là biết rồi. Giúp tôi tháo chúng ra đi.”

Cô cục cựa gông gỗ trói chân.

Một cái nhìn khó hiểu hiện trên khuôn mặt Kamijou.

“… Cô làm cái quái gì mới bị trói bằng mấy thứ đó chứ?”

“Ừ thì, tôi nghĩ mình chẳng làm cái gì sai trái cả.”

Floris cười.

Rồi cô lẩm bẩm tía lia trong miệng bằng tiếng Anh.

“(… Mình biết ơn lũ hiệp sĩ đã giải cứu mình khỏi nơi ẩn nấp của Necessarius, nhưng chúng lại ném mình vào đây mà không thèm cởi cái gông. Nhất định ngay từ đầu chúng định thủ tiêu tụi mình rồi. Bayloupe chết tiệt, đây là hậu quả khi tin tưởng vào đám quan chức như tụi hiệp sĩ. Mình không muốn chết anh dũng vì thi hành nhiệm vụ như Lessar.)”

“Hả?”

“À, không có gì. Tóm lại, anh cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự phải không? Như làm việc cho tụi hiệp sĩ xấu xa rồi bị tống lên đây chẳng hạn.”

“Tôi lẻn lên tàu để tới Folkestone.”

Câu trả lời trên mang nhiều hàm ý, nhưng Floris không quan tâm.

Cô chỉ cần biết cậu không cùng phe với bọn hiệp sĩ là được.

“Nói chung giúp tôi tháo chúng ra với. Do hiệu ứng thánh vật nên tôi không thể đi ra khỏi vạch vuông hai mét này được. Cho nên… ờ… tôi không thể với tay lấy chìa khóa treo trên tường kia.”

“Ủa? Cô chỉ cần thế thôi hả?”

Kamijou vươn người lấy chùm chìa khóa, nhưng chợt dừng lại.

Vẻ thắc mắc hiện lên trên mặt Floris.

“Gì thế?”

“À, tay phải tôi có Imagine Breaker. Nói ngắn gọn nếu chìa khóa kia làm bằng phép thuật thì nó sẽ tan biến ngay khi tôi chạm vào. Nếu lỡ tay thì không có cách nào mở gông cho cô cả.”

Sau khi giải thích xong, Kamijou đột nhiên ngước lên.

“Ủa? Thế thì chúng ta cần gì chìa khóa nữa. Tôi chỉ cần phá hủy gông ma thuật kia là được.”

“Hả? Ể? Khoan, khoan, khoan!! Tôi chẳng biết anh định làm gì, nhưng mà- …!?”

Trong lúc Floris kêu ca, Kamijou nắm lấy gông quanh mắt cá chân cô.

Cùng với tiếng nứt, gông vỡ thành mảnh.

“Thấy chưa? Lúc đầu lẽ ra nên làm như thế này.”

“Hơ-hở…”

Kamijou vòng ra sau lưng Floris và phá hủy gông tay.

“Được rồi. Ha ha. Cô phải biết ơn tôi lắm đấy, Floris à.”

“Gáááá!? Chết, phá gông đột ngột như thế này thì sẽ-…!!”

Tiếng còi báo động hú dài bên trong đoàn tàu.

Hai người bọn họ cảm nhận được sự hiện diện đang đổ dồn về cả trước lẫn sau toa tàu. Tiếp đến họ nghe thấy tiếng bước chân của những bộ giáp bạc.

Floris nhìn Kamijou với ánh mắt tóe lửa.

“Gi-giờ anh tính làm sao đây!? 10 phút nữa là chúng ta chết chắc rồi!!”

“Kh-không, chưa thể đầu hàng sớm như thế được!!” Kamijou đáp lại và chạy tới cánh cửa sắt.

Ngoài hai cánh cửa ở trước và sau toa, bên trong còn có cửa trượt trên thành tàu để chất hàng. Kamijou rút chốt và dùng hai tay đẩy nhẹ cửa trượt sang bên.

Một luồng gió cuộn vào trong toa.

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Chẳng phải gần tới Folkestone hay sao?” Floris trả lời.

Nghe vậy, Kamijou ngó lại cánh cửa và nhìn qua hướng đoàn tàu đang đi. Một đồng xanh trải dài ra trước mắt. Tuy nhiên, chỉ cần nhìn xuống mặt đường đang lao đi vun vút phía dưới sẽ biết rõ ngay hậu quả thế nào nếu bất cẩn nhảy xuống.

“Coi bộ chúng ta phải nhảy xuống rồi,” cậu nói.

“Anh bị điên à? Muốn tự sát gì kệ anh, tôi không có ngu theo đâu!!”

“Không, hiểu lầm rồi. Chúng ta sắp tới một con sông! Đấy là nơi duy nhất chúng ta có thể trốn thoát!!”

“Ể? Không thể nào. Nhảy xuống nước từ độ cao này và còn sống sót một cách thần kì chỉ có trong mấy bộ phim Hollywood thôi. Thực tế sẽ không giống vậy-…”

“Nhảy thôi. Nắm chặt tay nhau sẽ không thấy sợ đâu!!”

“H-hả? Khoan, chúng ta sẽ chết chắc mấấấấấấấấất!!”

Đoàn tàu băng qua cây cầu đá cũ.

Kamijou nắm cánh tay Floris trong lúc cô giãy đành đạch rồi nhảy khỏi cánh cửa trượt.

Họ cách mặt nước tầm 10 mét.

Có lẽ do sợ hãi, Floris trèo lên người Kamijou và la hét như bị cắt tiết.

“Xong đời rồi!!”

“Không, yên tâm đi. Nước sẽ đỡ lấy chúng ta và-…!!”

“Con sông này sâu còn chưa tới một méééééééét!!”

“……………………………………..!!”

Đồng tử Kamijou co lại.

Cậu nhìn lại và nhìn thấy một đám hiệp sĩ tay cầm cung trong tàu. Tuy nhiên, tay chúng hạ xuống và đứng như trời trồng. Cứ như chúng đang nói “Trách nhiệm bảo ta phải bắn các ngươi, nhưng thế thì phí cung tên lắm.”

“Aaaaa, khốn nạn!!” Floris la lên giữa không trung và đôi vai cô ta bắt đầu phát sáng.

Có gì đó làm bằng kim loại gắn ở đấy và vài thanh kim loại mỏng giống như khung dù bung ra từ hai bên, bất chấp định luật bảo toàn khối lượng.

“Bám vào!! Tôi sẽ tìm cách giảm tốc rơi bằng đôi cánh!!”

Một màng ánh sáng hắt ra phủ lên khung kim loại. Nhìn thấy đôi cánh xỏa ra như dơi, má Kamijou khẽ co giật.

(Chẳng phải cô ta nghe mình giải thích lúc nãy rồi sao? Nếu vẫn cố giảm tốc bằng phép thuật thì mình cảm thấy điềm xúi quẩy thật sự sắp ập tới rồi.)

Phần 7

Đủ loại màu sắc phát sáng trên Ascalon.

Thanh trường kiếm của Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhuộm một màu đỏ thẫm như máu và gỉ sắt.

Khoảng cách giữa hai thanh kiếm chưa đầy 10 mét.

“Đánh thôi,” William Orwell khẽ nói.

“Tới đây,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhẹ nhàng đáp lại.

Cùng với tiếng gầm rền vang, đòn đánh từ xa của Thủ lĩnh Hiệp sĩ tấn công William từ mọi hướng.

Đó là đòn công kích Tầm Tấn Công được tạo ra từ những phân tích phép thuật và thánh vật xuất hiện trong các huyền thoại hiệp sĩ của nhiều nền văn hóa, hợp nhất và cô đặc chúng lại với nhau như một ngôi sao trở nên quá lớn, sinh ra lỗ đen. Đòn tấn công của Thủ lĩnh Hiệp sĩ gồm các nghiên cứu thấu đáo những loại hình tấn công đơn phương tới kẻ thù từ một khoảng cách gần như bất khả thi, kết hợp với các mảnh kiếm gỉ sắt nhỏ bé.

William chỉ dùng cánh tay phải để vung thanh kiếm 3.5 mét và xoay cổ tay nhằm đưa sống kiếm ra trước mặt.

Lưỡi kiếm sáng lên màu đỏ thẫm.

Màu đỏ của rìu.

Tên lính đánh thuê phát một đường thẳng xuống dưới, không có ý định đánh bật lại những mũi kiếm đang bay tua tủa tới từ khắp mọi phương hướng.

Hắn chẻ xuống mặt đất.

Với một chấn động dữ dội, mặt đất cứng cáp dưới chân rung chuyển.

Một khu vực bán kính 20 mét với William làm tâm bắt đầu sụp xuống. Chúng quét luôn cả nơi Thủ lĩnh Hiệp sĩ đang đứng và vô số mũi kiếm cắt xẻ khối không khí ngay trên đầu William, lúc này đã chìm xuống dưới đất 3 mét.

“Cái gì-…?”

Cho dù do đòn tấn công tất trúng của ông đánh trật hay đôi chân mất thăng bằng, chuyển động của ông đã khựng lại một chút.

Chỉ kéo dài trong tích tắc.

Tuy nhiên, William Orwell nhấc thanh kiếm lên và tận dụng triệt để tư thế ngã rạp tới trước bằng cách giải phóng sức mạnh từ cơ bắp nén chặt để phóng tới Thủ lĩnh Hiệp sĩ.

Tiếng nổ từ đôi chân lan tới trễ một chút.

Mặt đất phía sau hoàn toàn bị phá hủy.

Ánh sáng Ascalon chuyển từ đỏ sang xanh. William một lần nữa xoay thanh kiếm hai lưỡi bằng cổ tay để đưa phần lưỡi mỏng, sắc như dao cạo ra phía trước. Hắn chém ngang thanh kiếm ngay trước mặt Thủ lĩnh Hiệp sĩ hòng cắt ông làm hai.

Đòn tấn công như một lời nhắn nhủ rằng Tầm Tấn Công chẳng xi nhê gì với hắn và rằng một mẹo như thế sẽ không thể quyết định người chiến thắng.

Thế nhưng…

“Ta không nhớ có nói Tầm Tấn Công là đặc điểm duy nhất mà ta có thể sử dụng, tên lính đánh thuê thất bại à.”

Không một tiếng động.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ như biến ngay trước mặt William.

Cho dù với cặp mắt tinh anh của mình, hắn không thể theo kịp tốc độ của kẻ địch.

“Tốc Độ Di Chuyển,” giọng nói vang lên sau lưng.

Nhận thấy áp lực tiến đến phía sau, William đâm kiếm ngược về sau mà không quay đầu nhìn lại.

Âm thanh thép chạm thép như phát nổ.

William cảm thấy cơn đau đục ở cổ tay, có thể do tư thế tấn công của hắn.

Lờ đi cơn đau, tên lính đánh thuê xoay người lại.

Ánh sáng lưỡi kiếm chuyển từ xanh sang lục. Hắn xoay cổ tay đưa cán kiếm ra phía trước. Hắn tấn công Thủ lĩnh Hiệp sĩ bằng đầu nhọn như chiếc mở hộp.

“Trọng Lượng Vũ Khí.”

Hắn bị đánh bật lại một cách bất ngờ.

Cú dội lại còn dữ dằn hơn nhiều so với khi hắn đỡ đòn tấn công trong tình trạng mất thăng bằng lúc nãy. Thân người William bật ngược trở về sau hệt như người ta cố đâm xẻng vào vách đá.

Lòng bàn chân hắn trượt trên mặt đường sỏi đen.

Tuy chỉ có 3 cm, nhưng thời gian tiêu tốn quá đủ để thay chiêu.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đưa cây kiếm đỏ thẫm quá đầu.

“Sức Cắt.”

“!?”

Nghe thấy âm thanh bí hiểm, William từ bó ý định đỡ đòn.

Hắn lập tức nhảy lùi về sau để giữ khoảng cách.

Hắn tránh được mũi kiếm cách chỉ có vài mm khiến nó chém xuống mặt đất sỏi đen.

Mặt đất tách làm đôi.

William nhanh chóng nhảy sang một bên để không bị đường nứt nuốt chửng.

Và rồi…

“Tầm Tấn Công.”

Một tiếng ồn đinh tai vang lên.

Mạn bên William Orwell bị cắt nhẹ.

Bằng đòn đánh vừa rồi, Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã chứng mình lời mình nói.

Ông không chỉ dùng được mỗi Tầm Tấn Công.

Ông còn có Sức Cắt có thể cắt xuyên mọi thứ, Khối Lượng Vũ Khí tạo ra lực công phá khủng khiếp và Tốc Độ Di Chuyển ngăn không cho bất cứ ai đuổi kịp ông. Dù chưa nhìn thấy nhưng có lẽ ông cũng có thể sử dụng cả Bền Bỉ Kiên Cố giúp thanh kiếm không bị phá hủy, Tính Năng Đặc Biệt dùng để chống lại những loại quái vật nhất định và Chính Xác Tuyệt Đối tự động nhắm vào các bộ phận chính yếu của đối phương.

Bằng cách cô đặc các thánh vật và phép thuật huyền thoại xuất hiện trong Na Uy, Celtic, Charlemagnic, Đức và các nền văn hóa chiến binh, hiệp sĩ rồi tối giản hơn nữa, chuyển hóa chúng thành các đặc điểm tấn công. Và bằng cách biến chúng thành của mình, ông có thể tùy nghi sử dụng chúng như một dạng chiêu thức.

“Ngươi sẽ chết,” câu nói lặng lẽ từ người đàn ông giữ thứ “vũ khí” màu đỏ đen, ánh mắt xoáy vào vệt máu trên người William.

Thứ Thủ lĩnh Hiệp sĩ cầm trên tay không còn là Hrunting nữa.

Nó thậm chí không còn là kiếm.

“Ta đã nhìn thấu ngươi. Với thực lực như bây giờ, ngươi không thể thắng nổi thanh kiếm của ta.”

Nó chỉ là vũ khí thuần khiết.

Đó là thứ vũ khí không nên tạo ra, có thể tiêu diệt mọi kẻ thù, dù là con người hay quái vật.

Nhát chém của nó quá sắc, quá nặng, quá nhanh, quá cứng và quá dài, sở hữu những đặc điểm giúp nó có thể đâm thủng những con quái vật không thể đâm thủng bằng kiếm, và tự động hướng vào điểm yếu gây tổn thương nhiều nhất cho kẻ địch.

Khi nãy, Thủ lĩnh Hiệp sĩ so sánh đòn tấn công của ông với vụ nổ ngôi sao.

Trước đó mọi đòn đánh như một ngôi sao thiếu hụt khối lượng nên trở thành một sao neutron hay mây liên sao, thì nhát chém vừa rồi được ví như lỗ đen tròn hoàn hảo sinh ra từ cái chết một ngôi sao quá lớn.

Tầm Tấn Công và Tốc Độ Di Chuyển không cho phép tránh né, Sức Cắt và Khối Lượng Vũ Khí không cho phép đỡ và Bền Bỉ Kiên Cố ngăn nó không bị hủy hoại.

Nếu tung hết tất cả, trận đánh sẽ kết thúc ngay trong chiêu tiếp theo.

William Orwell chắc chắn sẽ phơi làm hai mảnh.

Vậy sao giờ hắn vẫn còn sống?

Do tình bạn chăng?

“Liệu ngươi sẽ vứt bỏ thanh kiếm và rời khỏi nước Anh?” Thủ lĩnh Hiệp sĩ lừng lửng nâng cây “vũ khí” bằng cả hai tay. “Hay ngươi sẽ trở thành bùn đất của nước Anh cùng với thanh kiếm ấy?” Mũi kiếm ông chĩa thẳng William cách đó một đoạn. “Chọn đi. Ngươi muốn cái nào?”

Kết quả đã quá rõ.

William không hề lành lặn. Do vết thương sâu hoắm ở vai trái, một tay hắn đã không còn cảm giác gì nữa, hắn còn mất thêm máu do vết thương ở mạn bên, và hắn không thể tung hết khả năng ra do thất bại hồi ở Thành phố Học viện.

Nếu đòn đánh tối thượng của Thủ lĩnh Hiệp sĩ chính xác như những gì ông nói, tên lính đánh thuê này không cách nào thắng được.

Lựa chọn cho hắn đã rõ ràng.

“… Có một chuyện ta muốn hỏi trước khi đưa ra lựa chọn,” William Orwell nói, tay nắm chặt Ascalon.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhướng mày trong lúc tên lính đánh thuê nói tiếp câu hỏi.

“Ngươi thực sự nghĩ rằng đất nước sẽ được cứu rỗi nếu phò tá Nhị Công Chúa và giết Tam Công Chúa?” Tên lính đánh thuê này không phải kẻ thích nói nhiều, thành ra đằng sau câu hỏi kia hẳn có một lí do nào đó. “Đại Công Chúa có tài trí, Nhị Công Chúa giỏi quân sự, và Tam Công Chúa thì nhân hậu… Ngươi có chắc rằng người ngươi chọn và người ngươi vứt bỏ đã thỏa đáng?”

“… Khó lòng mà nói đây là lí tưởng được,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ thở dài.

Dù vậy, đôi mắt cương nghị của ông không hề chớp.

“Tuy nhiên, lịch sử đã bắt đầu chuyển bánh. Thời gian không thể nào quay ngược. Ta buộc phải chọn một trong hai bên. Và ta chọn bên có lợi nhất.”

“Ta hiểu rồi,” William thì thầm.

Bắt đầu hành động.

Hắn đặt tay trái rướm máu lên cán Ascalon, siết cùng với tay phải. Miếng vải trắng quấn quanh để ngăn không cho bàn tay trượt ra đã nhanh chóng thấm đỏ.

“Ngươi ra quyết định chưa?” Thủ lĩnh Hiệp sĩ hỏi lạnh lùng. “Ngươi đã xác định mình sẽ chạy hoặc chết chưa?”

“Không,” William Orwell từ chối hai lựa chọn ấy. “Hai lựa chọn cho ta hiện giờ là giết ngươi hoặc không giết ngươi.”

“… Được. Xem ra ngươi đã đưa ra lựa chọn cho mình.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ thở dài.

Tuy không nói thẳng, nhưng rõ ràng mục tiêu của hắn là cứu Tam Công Chúa.

Sự rút lui của tên lính đánh thuê ít nhiều sẽ đảm bảo cho sự thành công của cuộc xâm lược và đàn áp Liên hiệp Anh, điều dẫn tới kết cục Tam Công Chúa bị hành quyết. Hắn chính là pháo đài cuối cùng của cô, vì vậy thật khó mà nghĩ hắn sẽ bỏ chạy.

“Vậy là ngươi thật sự không từ bỏ.”

“Nói nhiều vô ích,” William đáp lại tức thì.

Người đứng đầu hiệp sĩ tặc lưỡi.

“Nói thật, ta không cam lòng nhìn Tam Công Chúa bị xử tử và không hài lòng vài điểm trong cách thức của Nhị Công Chúa Carissa.”

“…”

“Tuy vậy, quý cô Carissa đã khơi mào cuộc cách mạng. Mỗi một hiệp sĩ trong đất nước này biết rằng cô ấy không phải người bị ngăn cản bởi những lời nói suông.”

Trận đánh đã ngã ngũ.

Nắm giữ chiêu thức tất thắng trong tay, Thủ lĩnh Hiệp sĩ thốt lên những lời cuối cùng tới tên lính đánh thuê.

“Giờ lịch sử đã bắt đầu chuyển mình, chúng ta không thể hành xử lơ là. Nếu cuộc cách mạng này trở thành chiến tranh lạnh kéo dài quá lâu, toàn bộ sức mạnh Vương quốc Liên hiệp Anh sẽ sụp đổ và bọn ngoại bang sẽ dễ dàng đánh bại chúng ta khi thời điểm ấy đến.”

Lòng thương những người yếu đuối thấm nhuần trong tinh thần hiệp sĩ.

Lí do Thủ lĩnh Hiệp sĩ giương kiếm lên đã ở đó ngay từ lúc đầu.

“Để cứu đất nước, chúng ta phải cất kiếm vào bao và dựng nên một trật tự mới. Vấn đề lớn nhất là ai sẽ đứng trên đỉnh chóp. Nếu như vị trí ấy trở lại với Nữ hoàng bệ hạ, cuộc khủng hoảng này là không thể tránh khỏi. Vì thế, phải có người khác ngồi vào ngai vàng này. Giữa Đại Công Chúa tài trí, Nhị Công Chúa thao lược, và Tam Công Chúa đức hạnh, câu trả lời đã tỏ tường.”

“Sáo rỗng,” William Orwell phun ra. “Ngươi nghĩ rằng có thể chồng chất một lí do vô nghĩa trên một lí do vô nghĩa khác rồi khỏa lấp vào khoảng trống man rợ ấy của ngươi bằng hai từ ‘công lý’ sao?”

“Và ngươi vẫn không chịu mở miệng biện giải?”

“Bộ điều ấy cần ta phải nói ra sao?” tên lính đánh thuê nói mặc cho vết thương đang rên rỉ.

Người đứng đầu hiệp sĩ đoán trước những câu tiếp theo hắn sẽ nói và cắt lời.

“Vậy ra ngươi muốn hỏi ta chuyện gì sẽ xảy đến nếu như hành động quân đội không đi kèm nhân tính? Câu trả lời của ta là không có thứ gì là tuyệt đối. Chúng ta chỉ quyết định bên nào cần chọn thôi.”

William nắm giữ thanh kiếm với vô vàn phương thức tấn công, một mặt bên khắc biểu huy.

“Hiểu rồi. Tuy nhiên, ta đã xác định được lí do của ta là gì.”

“Cái gì?”

“Hừm. Đấy cũng là một điều không đáng phải nói ra.”

Hắn không cần một cơ may chiến thắng nào.

Tên lính đánh thuê dồn sức vào hai tay cầm cán của thanh đại kiếm đã nhuộm đỏ bởi máu hắn, cặp mắt trừng thẳng vào người đứng đầu hiệp sĩ.

(Hắn là mẫu người đàn ông như vậy.)

Thủ lĩnh Hiệp sĩ khẽ cau mày và nâng kiếm để phần mũi chĩa thẳng về trước.

Đòn đánh tối thượng của ông hàm chứa Sức Cắt, Khối Lượng Vũ Khí, Tốc Độ Di Chuyển, Bền Bỉ Kiên Cố, Tầm Tấn Công, Tính Năng Đặc Biệt và Chính Xác Tuyệt Đối.

“Nếu đã vậy…”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ không do dự.

Ông chốt câu cuối cho người bạn cũ và đồng thời là kẻ thù của ông.

“Không rút lui, ngươi sẽ chết.”

Hai người đàn ông đồng thời di chuyển.

Tiếng nổ xung kích dội khắp trời đêm.

William Orwell chạy.

Hắn chạy tới trước.

Dồn nén hết sức mạnh, hắn tiếp cận sát đối thủ nhanh hết mức có thể.

Bên kia, Thủ lĩnh Hiệp sĩ không tiến dù chỉ một bước.

Ông di chuyển trọng tâm và hai tay chém mạnh thanh kiếm xuống với toàn bộ sức lực.

Ông không cần phải áp sát kẻ địch.

Chỉ cần chặt kiếm xuống, ông đã tung ra đòn đánh hàm chứa Tầm Tấn Công ảo diệu xa đến không tưởng, Tốc Độ Di Chuyển phi thường không cho đối phương né tránh, Sức Cắt và Khối Lượng Vũ Khí kinh người không cho phòng thủ, Bền Bỉ Kiên Cố tuyệt vời ngăn thanh kiếm không bị gãy.

Đó là tất sát kĩ.

Và Thủ lĩnh Hiệp sĩ vung kiếm xuống một cách không thương tiếc trước khi tên lính đánh thuê kịp chạm vào ông.

Tiếng không khí bị xẻ dài một đường cứa ra khắp xung quanh.

Ngay lập tức sau đó, một nhát chém dài quá tầm kiếm bổ xuống từ trên đầu William. Tên lính đánh thuê tức khắc đưa Ascalon lên.

Hai đòn đánh chạm nhau và dội ra.

Đòn đánh tất thắng của Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã dừng lại.

“!?”

(Chẳng có gì đáng nói ở đây.)

William vừa nghĩ vừa lướt tới.

(Một tất sát kĩ với độ sắc, sức nặng, tốc độ, độ cứng và tầm xa siêu việt...Nếu hắn thực sự sử dụng một chiêu thức như thế, vết thương để lại trên vai ta sẽ không chỉ là vết cắt sâu!!)

Đúng vậy.

Quả thật Thủ lĩnh Hiệp sĩ có thể tự do sử dụng Sức Cắt, Khối Lượng Vũ Khí, Tốc Độ Di Chuyển, Bền Bỉ Kiên Cố, Tầm Tấn Công và Chính Xác Tuyệt Đối như một dạng thức tấn công.

Tuy nhiên, William chưa bao giờ thấy ông dùng đồng thời nhiều hơn một thứ.

Nói cách khác, mỗi lần ông chỉ có thể dùng một đặc điểm. Nếu ưu tiên cho Sức Cắt, Tầm Tấn Công sẽ mất tác dụng và nếu ưu tiên cho Tầm Tấn Công, Khối Lượng Vũ Khí sẽ không được phát huy. Nguyên nhân là mỗi đòn tấn công của Thủ lĩnh Hiệp sĩ sẽ áp dụng đặc điểm ấy lên mức cực hạn, nên ông không thể sử dụng chúng đồng thời được.

Lí do ông không thực hiện “tất sát kĩ” ấy không phải vì do dự. Trên chiến trường thực sự, ông không có lí do nào để chần chừ mà không sử dụng toàn bộ sức mạnh.

Một đòn đánh tối thượng và tiện dụng như thế không hề tồn tại.

Do đó, William có cơ hội chiến thắng.

Với đường kiếm ưu tiên cho Tầm Tấn Công, tên lính đánh thuê sẽ có thể cản phá.

“Ôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôôô!!”

Thế rồi William dồn Thủ lĩnh Hiệp sĩ vào tầm đánh.

Hắn chém ngang thanh kiếm dài 3 mét 5.

“!? Tốc Độ Di Chuyển!!”

“Chưa đủ.”

Cánh tay Thủ lĩnh Hiệp sĩ đưa lên cực nhanh nhưng chỉ vừa đủ đỡ được đòn tấn công của tên lính đánh thuê.

Tuy nhiên, nó lại không hề có sức nặng hay sự cứng cáp.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ bị đẩy lại một chút bởi cú chém đầy uy lực.

Khoảnh khắc ấy chỉ kéo dài chưa đầy một giây.

Trong lúc đó, William xoay thanh kiếm bằng cổ tay và dồn sức vào đầu nhọn gần cán kiếm. Hắn lại vung Ascalon.

Ánh sáng hóa trắng.

Khi sử dụng những thanh kiếm lớn như của William và Thủ lĩnh Hiệp sĩ ở khoảng cách gần, sức mạnh của chúng bị giới hạn. Đầu nhọn gắn gần cán kiếm để giải quyết tình huống trên. Mục đích ban đầu của nó dùng để xé các dây thần kinh con rồng ra khỏi thịt của nó bằng nguyên tắc đòn bẩy.

William tụ phép vào một điểm khiến cho sức mạnh ghê gớm của nó càng tăng thêm.

Nếu Thủ lĩnh Hiệp sĩ không cản phá đòn này, ông sẽ bị đánh bại.

“Bền Bỉ Kiên Cố!!”

“Muộn rồi.”

Ngay sau câu nói ấy, đầu nhọn gần cán kiếm với mục đích dành cho cận chiến chọc thủng lớp phòng thủ của Thủ lĩnh Hiệp sĩ và đâm xuyên vào phần ngực phải của ông.

Phát kiếm này là để cứu Tam Công Chúa, người bị cuộc đảo chính quân sự đuổi bắt hòng đem đi hành quyết mặc cho không có tội danh nào được kết.

Tiếng nổ vang lên.

Xung quanh không còn một bóng chim bay đi trong hãi hùng.

Quá nửa số cây của khu rừng bao quanh đã bị thổi bay, vì thế muông thú và chim chóc đã chạy biệt tăm từ lâu rồi. 

Phần 8

Trong lúc đó, ở một chuyến tàu khác chuyến của Kamijou Touma có ba người đang ẩn nấu.

Ba người ấy là Agnese, Lucia và Angelene.

Các cô gái đang có mặt trên chuyến tàu thường 10 toa khởi hành từ Edinburgh tới London. Đoàn tàu băng băng chạy trên tuyến đường ray bắc-nam xuyên đảo Anh.

Tuy nhiên, nhờ vắng bóng những chuyến tàu khác bởi tác động của cuộc đảo chính, đoàn tàu đang lao đi nhanh hơn vận tốc thông thường rất nhiều và lướt hẳn qua trạm ga mà bình thường nó sẽ dừng lại.

Cơn gió lạnh tạt lên má Agnese.

Họ không ở trong toa cũng không ở trên nóc tàu. Họ bám trên thành ngoài. Sở trường của Lucia là cho nổ tung bánh lái lớn bằng gỗ và dùng những mảnh vỡ để tấn công, nhưng hiện giờ những mảnh vỡ ấy được găm lên thành nhôm của tàu để làm điểm tựa cho tay chân bám vào.

Bấu chặt vào chúng như leo núi, Agnese uốn người nhìn qua cửa sổ. Mọi khi trong toa sẽ tràn ngập học sinh và nhân viên, công nhân, thế nhưng thứ duy nhất còn giữ được vẻ ngoài bình thường là ánh đèn huỳnh quan sáng trưng. Bên trong chất đầy các công cụ để bảo trì kiếm và giáp kèm với thánh vật liên lạc, tất cả dường như thuộc về sở hữu của hiệp sĩ.

Thấy vậy, Agnese nói qua kẽ răng.

“(… Dường như các sơ bị bắt được nhốt chung ở các toa trước còn bọn hiệp sĩ thì ở toa sau.)”

Lucia và Angelene gật đầu.

“(… Vậy đây là đoạn giữa?)”

“(… N-nếu vậy, cắt mối nối ở đây thì chúng ta sẽ không phải giáp mặt hiệp sĩ trong lúc giải cứu họ.)”

Phần lớn các sơ trong lực lượng Agnese cũ đã bị bắt ở Edinburgh. Họ không bị chặt đầu ở đó là do chúng muốn ít nhất mở một cuộc xét xử công khai để có cái cớ hợp pháp mà thực thi công lý thay vì giết chóc một cách man rợ, hoặc cũng có thể Nhị Công Chúa Carissa muốn xóa sổ cả một đám cựu thù trong lễ đăng quang nữ hoàng.

Dù thế nào đi nữa, các sơ bị bắt sẽ không có được kết cục tốt đẹp khi đoàn tàu dừng bánh ở London.

Vì vậy, Agnese và hai người kia biết rõ nhưng việc cần làm.

“(… Làm thôi. Sơ Lucia và Angelene, sử dụng vũ khí tầm xa của hai người tấn công tên lính canh qua cửa sổ.)”

Tấn công từ ngoài cửa sổ sẽ khiến cho bọn chúng tưởng rằng đoàn tàu đang bị bắn tỉa từ một nơi nào đó.

Trước sau gì bọn chúng cũng tìm ra vị trí “ngắm bắn”, nhưng sẽ chẳng thành vấn đề nếu họ hoàn thành mọi chuyện trước khi việc đó xảy ra.

“(… Tôi sẽ dùng trượng Lotus phá hủy mối nối giữa hai toa rồi tấn công thẳng vào bọn hiệp sĩ lớ ngớ. Hai người yểm trợ cho tôi.).”

“(… X-xin hãy cẩn thận. Tấn công bất ngờ là ý hay, nhưng vẫn chưa rõ liệu ba người chúng ta có thể thắng được một hiệp sĩ khi đối đầu trực diện không.)”

Angelene trông bồn chồn lo lắng, Agnese tính vỗ nhẹ lên má cô nhưng bị mất trớn khi trèo qua mấy mảnh gỗ và phải nhanh chóng bám lại vào cọc cắm.

Ba sơ nhìn nhau gật đầu và bắt đầu hành động.

Lucia và Angelene leo từng cọc gỗ lên nóc tàu. Agnese vừa nhìn họ vừa di chuyển men theo thành tàu ra sau toa. Cô đang tới chỗ nối hai toa tàu.

“Tutto il paragone. Il quinto dei cinque elementi. Ordina il pastorale che mostra pace ed ordine. (Hòa hợp với vạn vật. Hỡi nguyên tố thứ năm trong năm nguyên tố. Hãy mở ra gậy phép tượng trưng cho hòa bình và trật tự.)”

Vũ khí của cô, thanh trượng Lotus được cột vào vai bằng dây thừng.

Khi câu thần chú cất lên từ đôi môi nhỏ bé của cô, đôi cánh của bức tượng thiên thần cúi người ở phần cuối trượng mở ra như hoa.

“Prima. Segua la regola del figlio di Dio e della croce, due cose diverse sono connesse. (Hình tượng thứ nhất. Theo sự hòa hợp trong qui luật giữa Con Thiên Chúa và thánh giá, kết nối một vật khác với một người khác.)”

Khi đã gần đến mối nối, cô dùng một tay bám vào cọc gỗ cắm lên thành tàu, tay còn lại siết chặt trượng Lotus.

Cây trượng đánh một đòn vào không khí, vượt ra ngoài tầm với của chính nó. Cường độ của lực do phép tạo ra phụ thuộc vào sức mạnh tác động vào nó. Hay nói cách khác, nó phụ thuộc vào sức mạnh bàn tay Agnese.

(Tất nhiên mình không thể bẻ gãy mối nối thép chỉ bằng sức tay mình được.)

Cô nhìn xuống đường ray lao đi vun vút dưới chân.

(Nếu mình cà trượng xuống đất và sử dụng lực va chạm với đường ray để tác động lên mối nối, mình nhất định sẽ phá được.)

Cô vặn người một chút để kiểm tra vị trí mối nối rồi chậm rãi dưa trượng xuống dưới đường ray.

Thình lình, cánh cửa giữa hai toa tàu mở toang và một tên hiệp sĩ giáp bạc bước ra. Agnese định trèo lên cửa tự động để tiến tới gần mối nối hơn thì phải cuống cuồng tìm cách trốn, nhưng đã quá muộn.

Tuy nhiên, thánh vật liên lạc để lại trên ghế đột nhiên phát ra tiếng ồn nhỏ. Chỉ cần ngoáy đầu một tí là tên hiệp sĩ có thể thấy Agnese, nhưng hắn vội vã chạy lại chỗ thánh vật.

Hắn thốt lên trong lúc lắng nghe bản truyền tin.

“Tên Imagine Breaker đó lẻn lên chuyến tàu chở hàng đến Folkestone? Thằng ôn. Bộ hắn tính trả đũa lại quý cô Carissa sao?”

“(… Được đó, cậu chàng ơi! Yêu anh lắm!!)”

Agnese ra hiệu cho Lucia và Angelene trên nóc tàu, đưa chỉ thị cho họ rồi đổi đích nhắm của trượng Lotus.

Cùng lúc khi cánh cửa tự động bị thổi tung, phần nóc ngay trên đầu tên hiệp sĩ sụp xuống. Tên hiệp sĩ hốt hoảng rút kiếm, nhưng ba người bọn họ đã ra tay trước.

Mặc dù bị bất ngờ tấn công từ ba phía, hắn vẫn đỡ được đòn tấn công của Lucia và Angelene.

Thật ngu xuẩn khi nghĩ rằng có thể thắng trong cuộc đối đầu trực diện với một thành viên của hiệp sĩ, kẻ vay mượn sức mạnh từ Curtana gốc và Lục địa-Toàn Anh.

Vì vậy Agnese không tấn công hắn ta mà nhắm xuống mặt sàn ngay dưới chân.

“…!?”

Phản ứng tức thời của tên hiệp sĩ làm hại hắn. Một người bình thường sẽ không thể đạp thủng mặt sàn, nhưng bộ giáp bạc nặng nề kia dễ dàng đè vỡ như thể được làm từ Styrofoam.

Và hiển nhiên, nhiêu đây chưa đủ để kết thúc một hiệp sĩ kì cựu.

(Không hay rồi. Nếu mạnh tay hơn tí nữa thì toa này sẽ bị gãy làm hai và lũ sơ bị nhốt ở các toa trước sẽ lọt khỏi tay chúng ta mất!!)

Suy nghĩ cặn kẽ như thế chỉ trong chớp mắt và lập tức dừng lại, tên hiệp sĩ này hẳn phải rất khôn ngoan.

Cây trượng Lotus của Agnese bỏ qua khoảng cách và tấn công cơ thể hiệp sĩ một cách tàn nhẫn. Nó xuyên qua lớp giáp dày và trực tiếp đánh thẳng vào da thịt.

Nó đánh trúng một điểm yếu của con người.

Cụ thể hơn, là hạ bộ tên hiệp sĩ.

Hệt như hai samurai lướt qua nhau và trao đổi đường kiếm trong mấy bộ phim lịch sử, tên hiệp sĩ nín thin thít trong vài giây.

Cuối cùng, hắn the thé mấy chữ.

“… Đánh như thế là không hào hiệp…”

Chắc chắn nhờ hiệu ứng từ Curtana và Lục địa toàn Anh giúp hắn không bị ngất xỉu sau phát đánh đau thấu trời xanh ấy.

Agnese Sanctis khịt mũi, ưỡn ngực và phản biện.

“Ờ, ta là sơ mà!!”

Tiếng đập không mấy dễ chịu đó lập đi lập lại cùng một vị trí “hiểm ác” khiến cho bộ giáp bạc run bần bật. Do bị mũ che nên không thấy rõ được khuôn mặt tên hiệp sĩ, nhưng chắc ai cũng tưởng tượng được nét mặt nhăn nhúm của hắn ta như thế nào.

“Hừm, có vẻ đòn tấn công của ta là hiệu quả nhất vì nó bỏ qua khoảng cách. Ta có thể đánh trực tiếp vào da thịt bên trong bộ giáp dày,” Agnese vừa nói vừa chọt chọt cây trượng vào bộ giáp vô cảm để xem hắn còn phản kháng hay không.

“A wah wah wah wah!” Angelene la lên và đỏ mặt. Có lẽ để tránh nhìn vào màn tra tấn thiếu tế nhị kia, cô tới chỗ thánh vật liên lạc để nghe lén vài thông tin từ bọn hiệp sĩ.

“Ư-ừm… Dường như anh chàng tóc nhím thoát khỏi tàu chở hàng cùng với một nữ pháp sư của Tân Quang.”

Lucia thở dài.

“Thiệt tình, rốt cuộc là sao? Mà thôi tôi nghĩ ít nhiều chắc đó cũng là chuyện thường ngày của cậu ta.”

“V-và hình như họ lao xuống mặt nước và trôi theo dòng chảy tới chỗ Tam Công Chúa Villian đang chạy trốn. Hiệp sĩ đang truy đuổi cả ba người họ.”

“Cái tình huống gì thế này!? Chuyện Momotaro của người Nhật ngày nay à!?” Lucia hỏi vặn lại và Angelene chùn vai.

“Đừ-đừng hỏi tôi… S-sơ Agnese, cô cũng nói gì đi chứ… Ểểể!!”

Angelene kinh hãi thét lên khi nhìn qua Agnese.

Cô thấy Agnese đang dùng vũ lực để moi thông tin từ tên hiệp sĩ. Cô đang xoay cây trượng Lotus một cách khó hiểu.

“Ái chà. Té ra ngươi thích bị đánh hơn là vuốt ve hả? A ha ha. Ngươi có ý gì khi uốn éo thân người thế kia? Ồ, gì đây? Chỗ này cũng phản ứng lại hở? Hình như chỗ này của ngươi nhạy cảm hơn rất nhiều nghe. Hê hê hê. Một quý ông như ngươi lại thấy sướng khi bị người ta chọt ngoáy lỗ này sao? Dâm dê. Không biết cắm hết cây trượng này thẳng vào trong thì sao ta?”

“Gáááááááááá!! S-sơ Agnese nói toàn những điều tục tĩu kìa!!”

“… Này sơ Angelene. Sao giờ cô còn ngạc nhiên? Sơ Agnese từng như thế này hồi vụ xử Orsola trong sự kiện Luật thư rồi.”

“V-vâng, như-nhưng… Tôi cứ tưởng sơ Agnese bên trong thực sự là một hầu gái đáng yêu trong sáng!! Tôi tưởng bị chàng trai kia nhìn thấy trong lúc khỏa thân đã khơi dậy điều gì đó mới mẻ bên trong cô ấy rồi chứ!!”

“Vâng. Sơ Agnese là loại người thích tốc váy người khác nhưng ghét việc chính mình bị tốc váy.”

“Kh-khủng khiếp quá!?” Angelene ngượng chín mặt.

“…Tôi nhớ cô từng làm điều tương tự,” Lucia nói kèm với cái thở dài bực mình. “Chúng ta phải mau dừng cô ấy lại thôi. Cách thức tra khảo để lấy thông tin kia có thể không chứa động cơ tình ái hay dâm dục đằng sau, nhưng có vẻ tên hiệp sĩ kia sẽ bị suy đồi hóa nếu chúng ta không ngăn chặn lại.”

“Ch-chúng ta có thể làm được không khi sơ Agnese đã như vậy!?”

“Đưa cô ấy trở về trạng thái bình thường dễ mà. Cô không nhớ tôi vừa mới nói gì sao?”

Lucia nhìn chằm chằm vào mông Agnese trong lúc cô ta say sưa vặn vẹo cây trượng Lotus đủ đường đến mức chẳng nghe thấy hai người bọn họ nói gì.

“Sơ Angelene. Có việc cho cô đây. Như tôi đã nói, sơ Agnese là người rất ghét việc chính mình bị tốc váy.” 

Phần 9

Hai bóng hình hiện lên trong màn đêm.

Một của William Orwell.

Một của Thủ lĩnh Hiệp sĩ.

Hai người đứng yên lặng như tờ, dù cho họ tông vào nhau với tốc độ siêu thanh. Thanh trường kiếm của Thủ lĩnh Hiệp sĩ phòng thủ thất bại và đang chĩa lửng lờ trong không khí; William dùng đầu nhọn gần cán của thanh đại kiếm, đâm xuyên lớp phòng thủ của Thủ lĩnh Hiệp sĩ và cắm vào ngực phải ông.

Đầu nhọn gắn ở cán kiếm không giống như một cây đinh.

Khớp với chiều dài 3.5 mét của thanh đại kiếm, đầu nhọn cũng to như một cái cộc.

Nếu như, đòn tấn công này không phải chí tử thì xương sườn phải cũng đã bị tán nhuyễn thành bột.

Hai gương mặt ẩn nấp trong bóng tối phản chiếu lẫn nhau.

Một đau đớn.

Một hững hờ.

Tuy nhiên,

Gương mặt nhăn nhó trong đau đớn lại thuộc về William.

Còn Thủ lĩnh Hiệp sĩ lại nhìn hắn một cách lãnh đạm.

Đòn đánh của William không phải chết người, nhưng lực bộc phát của nó lẽ ra phải khiến cho Thủ lĩnh Hiệp sĩ trở nên bất động.

Nhưng thực tế ông không dính một vết thương nào.

Đầu nhọn lẽ ra phải đâm vào trong ngực phải lại chẳng xuyên nổi lớp giáp của ông, đến một giọt máu cũng không thèm nhỏ.

Cảm giác mềm xốp như bọt biển bất thường khiến khuôn mặt William đanh lại trong hoài nghi.

(Lực công kích bị chuyển dời chăng… không, không thể được. Có khi nào…!?)

“Ngươi có biết một chiến binh Na Uy tên Thororm không?”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nói vẫn với vẻ mặt lạnh tanh cùng với đầu nhọn vẫn còn cắm trên ngực.

“Ông ta sử dụng một phép khiến cho sự sắc bén trên lưỡi gươm của kẻ thù Biến thành không. Thành ra, không đòn đánh nào gây hại được ông, chỉ có thanh kiếm Thororm là vật duy nhất có thể chém nát kẻ địch.”

“Ý ngươi, là…”

“Ta đã tạo ra một kĩ thuật cho phép biến sức tấn công của bất cứ tứ gì mà ta nhìn nhận là vũ khí trở thành số không. Và để ta nói cho ngươi biết, dù có là khoa học hay phép thuật cũng như nhau. Theo lí thuyết, ta thậm chí có thể vô hiệu cả vũ khí hạt nhân. Có thể lấy vài kẻ từng đối đầu để chứng minh… phải rồi, nó có thể chống lại những thứ ngang với chiêu trảm kiếm của Thánh miền Viễn Đông, vốn được tạo ra để đấu với thần thánh.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ chậm rãi lắc đầu.

“Lúc nãy ta đã nói ta chuẩn bị rất nhiều át chủ bài,” ông tiếp tục.

“Thời gian hiệu lực với mỗi loại vũ khí tối đa là mười phút. Tất nhiên, những viên đạn hay mũi tên rơi xuống đất không cần kể vào làm gì, và bom cũng không tự nhiên phát nổ sau mười phút khi đã thất bại trong lần kích hoạt đầu tiên, muốn vậy cần phải có thiết bị ngăn không cho bất kì ‘kích nổ’ nào bật lên nữa – mà cũng không liên quan tới ngươi. Nói chung, ta vừa tạo ra mười phút gia hạn… nhưng ắt hẳn ngươi biết rất rõ kẻ ban tặng cho đối phương ngần ấy thời gian trên chiến trường thực sự sẽ có kết cục ra sao.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhìn thẳng William.

“Ta từng bị hạ gục bởi một đòn đánh lén ghê gớm ở Dover, rất lâu về trước – nó thấm thía đến nỗi ta mong muốn xử lí những chuyện như thế này.”

“-!!”

Nắm lưỡi kiếm bằng đôi tay trần, William thu Ascalon về một cách mau lẹ. Ngay lúc khoảng trống vừa mở ra, hắn tung hàng loạt nhát chém, mỗi nhát bằng một phương thức khác nhau, phát ra những màu sắc khác nhau.

Ánh sáng đỏ - lưỡi rìu để cắt gân con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng xanh – lưỡi kiếm sắc như dao cạo để lạng lớp mỡ con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng màu lục – đầu nhọn như cái mở nắp trên lưỡi kiếm để nhổ vẩy con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng màu vàng – phần chấn cưa của kiếm để mổ bụng con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng màu tím – lưỡi cưa lớn ở sống kiếm để cắt xương con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng màu hồng – đầu móc gắn trên cán kiếm để nhổ răng con ác rồng.

“Biến thành không.”

Ánh sáng màu trắng – đầu nhọn dùng cho cận chiến cuối cán kiếm để moi dây thần kinh con ác rồng.

“Cái này đã về không lúc nãy rồi!! Ngươi đã xong chưa?!”

Âm thanh chuỗi dội bom liên hoàn bỗng dưng im bặt.

Ascalon, không ngừng chém ở cự ly gần nhất có thể, bị Thủ lĩnh Hiệp sĩ chụp lấy bằng đôi tay, như thể nó làm bằng ván nhựa styrofoam. Hai cặp mắt trừng lẫn nhau, đôi tay William bồi thêm sức mạnh vào cán kiếm, phát ra tiếng siết mạnh mẽ.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ, lúc này đang ở thế thượng phong, sẵn sàng thanh kiếm đỏ thẫm bằng tay còn lại.

“Đến đây là hết.”

Ánh mắt bọn họ chạm nhau nảy lửa.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đè thanh đại kiếm của tên lính đánh thuê xuống và nói với giọng kiên định.

“Hoặc ngươi có thể từ bỏ vũ khí và sử dụng phép thuật – phải, nếu là ngươi, ngươi có thể dùng con dấu cổ ngữ hay thứ tương tự để giết chết ta. Sao không thử đi?”

Lời đề nghị của ông chỉ là đùa cợt – giọng nói ông đã phản ánh điều ấy.

Tốc độ của Thủ lĩnh Hiệp sĩ và William ngang nhau. Nếu hắn bỏ qua kĩ thuật khống chế cơ thể ông để nhường chỗ cho loại phép khác, hắn sẽ bị chém chết trong nháy mắt.

“Sức mạnh này được ban cho ta từ Curtana gốc để bảo vệ nước Anh. Một tên lính đánh thuê kẻ đẩy đất nước mình vào biển lửa theo cảm tính mà không nghĩ đến hậu quả sẽ không bao giờ có thể giết được ta.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ chĩa thanh kiếm đỏ thẫm vào William.

Một phát kiếm nữa để kết thúc mạng sống tên lính đánh thuê, ông nói lời vĩnh biệt một lần nữa, vào giây phút cuối cùng.

“Hãy về với Thiên Đàng, cùng với Tam Công Chúa.”

“… Ngươi vẫn chưa biết sao?”

Đúng lúc ấy thì câu nói này vang lên.

Câu nói từ người bạn lẫn kẻ thù của ông.

“Ta đã nghĩ mình không cần phải nói điều này ra.”

“Cái gì…?”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đưa ánh mắt hoài nghi lên thanh kiếm mà ông đang khóa chặt bằng đôi tay mình, thanh Ascalon.

Hay đúng hơn, ông nhìn một bên của nó – với biểu huy khắc trên ấy.

“Ngươi – ngươi định làm gì? Ngươi có ý đồ gì?”

“Thật ngu ngốc. Đến nước này, ngươi vẫn còn hỏi sao?”

Nghe thế, Thủ lĩnh Hiệp sĩ càng cảm thấy mơ hồ.

William Orwell không phải người theo chủ nghĩa lạc quan. Ở một khía cạnh, có lẽ hắn ta quen thuộc với những thảm kịch chiến tranh hơn so với người chỉ ở trong nước Anh như Thủ lĩnh Hiệp sĩ.

Một tên lính đánh thuê như thế phải hiểu rõ – giữa ‘sức mạnh quân sự’ và ‘đức hạnh con người’, chiến lược nào sẽ hỗ trợ tốt hơn cho công cuộc bảo vệ nước Anh. Loại trừ Carissa và phò tá Villian – với tinh thần mềm yếu của cô ấy họ sẽ không thể chống lại nổi Pháp, nước đã trở thành mũi giáo cho Giáo hội Công giáo La Mã.

Gã đàn ông này luôn có một cái tâm.

Tuy nhiên, thật khó mà tưởng tượng con đường dẫn đến sự diệt vong này lại xuất phát từ chính trái tim kiên định của William.

Chẳng lẽ Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã tính sai một bước nào đó?

Tên lính đánh thuê William Orwell này chiến đấu vì điều gì?

Và một lần nữa, ông nhìn lại vũ khí của William.

Hay chính xác hơn, hình biểu huy gắn gần cán kiếm.

(Không…)

Biểu huy ấy vốn dĩ để phong tước một tên lính đánh thuê trở thành hiệp sĩ.

Cuối cùng, cơ hội ấy đã vuột mất, để lại một khoảng trống ám ảnh trong hành lang điện Buckingham.

(Không thể…)

Tấm khiên phân làm tư và được tô xanh bởi nhiều họa tiết.

Phía trên xếp quanh ba linh vật màu lục – Rồng, Kì Lân và một người phụ nữ.

(Không thể nào!)

Bốn phần và ba vật.

Biểu huy này chỉ có thể đại diện cho một thứ duy nhất.

(Không thể nào!!)

Phần nền màu xanh là Anh, Scotland, Wales và Bắc Ireland.

Ba linh vật màu lục là ‘Gia đình Hoàng gia’, ‘Hiệp sĩ’ và ‘Giáo hội’.

Tấm biểu huy này tượng trưng cho sự thống nhất của tổ chức được biết đến với tên gọi Vương quốc Liên hiệp Anh.

Đối với tên lính đánh thuê này, giết ai và phò tá ai chẳng có ý nghĩa gì.

Mong muốn của hắn – không cần biết Nhị Công Chúa hay Tam Công Chúa là ai – hợp nhất sức mạnh của ba công chúa cùng Nữ hoàng.

“… Ngươi không đùa chứ?”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ rên rỉ.

“Bộ ngươi thực sự nghĩ vậy sao?”

Vẻ mặt William Orwell từ từ giãn ra.

Như thể hắn đang nói, cuối cùng ngươi cũng nghĩ được đến nước này ư?

“Ta đã nói điều này chẳng có gì đáng để nêu ra cả.”

“Không bao giờ có chuyện đó xảy ra.”

“Chẳng hề gì.”

Mặc cho tình thế hoàn toàn vô vọng, William vẫn trả lời một cách thư thái đến đáng sợ.

“Đây không phải ‘lí do’ diễn tả bằng lời, để cho người người thấu hiểu. Đúng như những gì ngươi nhắc đi nhắc lại nãy giờ, đây chỉ là hành động cảm tính của một tên lính đánh thuê bất tài vô dụng. Không cần phải nói lên. Chỉ cần hành dộng theo niềm tin của mình, một cách âm thầm.”

“…”

Lạ thay, Thủ lĩnh Hiệp sĩ lại là người cứng họng không biết nói gì.

Mặt khác, như tên lính đánh thuê nói, kiếm của họ sẽ không dừng tại đây.

Dù suy xét bao nhiêu đi nữa, hành động của ông cũng xuất phát từ lợi ích cho Anh, mới khiến ông thực hiện cuộc cải cách này.

Nếu như Nhị Công Chúa không dấy quân chiếm quyền trong tình thế hiểm nguy này, không biết sẽ có bao nhiêu kẻ thù xâu xé họ.

(… Rốt cuộc điều cần làm chẳng có gì thay đổi.)

Cả hai đều có lí do của riêng mình.

Ngôn từ là không cần thiết.

Một sẽ thắng, và một sẽ bại.

Tất cả chỉ có vậy.

(Thế nhưng giờ đây vũ khí đã mất, ngươi không có cửa nữa rồi.)

Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã chặn đứng Ascalon bằng tay, và thanh kiếm của ông sẵn sàng cắt rụng William bất cứ lúc nào.

Kĩ thuật của Thororm giảm sức tấn công của vũ khí về không chỉ có hiệu lực trong mười phút. Nhiệm vụ của ông cần được hoàn thành trước khi kẻ địch hùng mạnh kia, William Orwell lấy lại sức mạnh vũ khí.

“Ta phải kết thúc chuyện này ngay.”

“Đúng thế.”

Và thế rồi, sau câu hồi đáp dấy lên chút ngờ vực trên gương mặt Thủ lĩnh Hiệp sĩ, ngay lập tức, William Orwell dồn hết sức lực vào Ascalon và kéo cán kiếm – chỉ phần cán kiếm trượt ra.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ tay nắm giữ lưỡi kiếm Ascalon lúc này đã vô hại, cảm thấy thăng bằng của ông đổ ra sau.

(Hắn tự tay phá nó?)

Nhưng ông đã sai.

Nối dài từ phần cán William Orwell kéo ra là một lưỡi kiếm dài một mét khác.

Đó là thanh kiếm cao quý cuối cùng, giấu mình trong cây đại kiếm 3.5 mét.

Bình thường, một phần lưỡi kiếm sẽ gắn vào cán (hoặc được giữ nhờ hai chốt) và được giữ yên nhờ đinh ốc hoặc nêm giúp nó không bị tuột ra trong lúc vung kiếm.

Với Ascalon thì ngược lại.

Xếp gọn trong đại kiếm, ẩn mình trong lưỡi kiếm gắn chặt vào phần cán, hãy còn một thanh kiếm nữa.

Mánh khóe này có thể dùng được bởi thanh Ascalon quá lớn.

Và…

Do được giấu kín, Thủ lĩnh Hiệp sĩ không nhận ra thanh kiếm bên trong.

William xoay lưng lại, cố gắng giấu nó sau thân hình lực lưỡng của hắn. Rồi từ tư thế ấy, hắn xoay người thật mạnh, tung ra đòn đánh thần tốc theo đường nằm ngang.

Không khí vỡ ra bởi tiếng kêu rên siết.

“?!”

Lần đầu tiên biểu cảm Thủ lĩnh Hiệp sĩ thay đổi. Ông phải lấy hết sức lui lại; giáp ông bị xé, và một vết thương kẻ thẳng trên ngực ông. Tia máu bắn ra ngay sau đó.

Đúng vậy.

Chẳng phải trong thần thoại Na Uy, Thororm đã bị giết bởi một lưỡi gươm giấu dưới ống tay áo đó sao?

Lời nói xuyên tim ông, sắc bén hơn cả chông nhọn.

Phương sách cuối cùng của hắn, ý chí chiến đấu bất khuất của hắn, và đòn đánh không lời của hắn.

Trước minh chứng cho lời lẽ của William Orwell, Thủ lĩnh Hiệp sĩ bất giác la lên.

“HAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

Không chỉ có mình Thủ lĩnh Hiệp sĩ hét lên.

William Orwell, với thanh kiếm cao quý cuối cùng trong tay – hay đúng hơn là cốt lõi thực sự của thánh kiếm Ascalon – đuổi theo người Thủ lĩnh Hiệp sĩ đang tháo lui, phá vỡ lớp phòng thủ của ông.

Cho dù là vì vết thương nghiêm trọng, hay do bị mất máu thì chuyển động của Thủ lĩnh Hiệp sĩ bắt đầu có dấu hiệu chậm lại.

Tuy nhiên, nó chưa phải là vết thương chí mạng.

Ông vẫn còn hai con đường.

Hoặc chẻ đôi William với thanh trường kiếm đỏ thẫm, hoặc vô hiệu hóa cây kiếm của William với kĩ thuật Thororm.

(Phá kiếm.)

Ông ra quyết định một cách nhanh chóng.

(Cho dù tên lính đánh thuê này bị giết, nếu thanh kiếm thể hiện cho niềm tin của hắn vẫn còn đó, thì chiến thắng này không phải của ta!)

Bởi vì ông tin vào công lý của chính ông, ông sẽ không kết thúc bằng cách rút lui chiến thuật, mà phải giẫm nát hoàn toàn cái công lý của đối phương.

Mặc cho vết thương sâu hoắc trên ngực, Thủ lĩnh Hiệp sĩ tiến lên để phá hủy thanh kiếm cuối cùng của William. Nếu ăn chắc cú đánh này thì sau đó trận đánh sẽ ngã hoàn toàn về phía ông.

“Biến thành khô-!!”

Đôi môi đang cố mấp máy, buộc phải dừng lại.

Không có lưỡi kiếm nào trên tay William Orwell.

Hai tay hắn đang nắm chặt cán kiếm, nhưng lưỡi kiếm phía trên lại không có ở đó.

(Hả… đâu mất tiêu rồi!?)

Kĩ thuật Thororm mà Thủ lĩnh Hiệp sĩ sử dụng có thể biến sức tấn công của bất cứ thứ gì mà ông nhìn nhận như vũ khí trở thành không.

Ngược lại, phép sẽ vô tác dụng nếu thứ đó không được xem như vũ khí.

Đột nhiên ông nhìn thấy thứ gì đó sáng lấp lánh.

Nối dài từ phần cán William đang giữ là một sợi dây cực mỏng. Và ngón cái của hắn đang ấn vào một bộ phận trông như nút bấm.

(Hắn bắn nó lên ư?!)

Tận dụng khoảnh khắc bối rối của Thủ lĩnh Hiệp sĩ, hắn gắn lưỡi kiếm trở lại bằng cách bấm nút cuộn dây và tung ra đòn đánh thứ hai.

Dù không gây ra tổn thương lớn nào nhưng nó cũng gây ra những tác động đáng kể,

(Chỉ cần nhìn thấy là xong! Biến thàn-!!)

Ngay khi đôi mắt ông chuyển ánh nhìn lên cổ hắn, một thứ gì đó lọt vào đáy mắt ông.

Đấy là một nhánh cây dài hai mét, to như cánh tay người.

Miếng gỗ gãy và rơi xuống đất bị William dẫm lên một đầu khiến nó bị dựng thẳng như cái bập bênh.

Thanh kiếm phía trên, hay khúc cây phía dưới.

Cả hai đều là vũ khí nhưng chẳng cần phải nói thứ gì nguy hiểm hơn.

(Ngươi nghĩ có thể câu giờ sao?!)

Không chút do dự, cặp mắt ông hướng lên.

Ông sẽ biến sức mạnh của thanh kiếm báu đã chém trọng thương ông trở về không.

(Giờ-!!)

Tự tin với chiến thắng chắc chắn, ông siết mạnh hơn cán kiếm đỏ thẫm.

Tuy nhiên, có điều bất thường.

Trên cán kiếm William nắm và sợi dây mỏng nối tới lưỡi kiếm lơ lửng phun ra một chất lỏng nhựa cây tựa hồ như ống kính hiển vi. Cứng lại như keo khi tiếp xúc không khí, những mảnh nhọn mọc tứ tung mọi hướng và tái sinh về với hình dáng của thanh sắt nguyên thủy.

Đúng vậy.

Nó biến thành thứ vũ khí mà William Orwell quý nhất, thanh sắt khổng lồ.

“!!”

“!!”

(Có kịp không đây?)

Đòn đánh quyết định.

Chiến thắng sẽ là của Thủ lĩnh Hiệp sĩ nếu ông có thể chặn đòn tấn công này lại; chiến thắng sẽ nằm trong tay William nếu thanh sắt của hắn nhanh hơn ông.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ tập trung cao độ vào thanh sắt khổng lồ đang ở ngay sát mắt ông.

(Biến thành không!!)

Tên lính đánh thuê trảm thanh sắt xuống bằng tất cả sức lực có được.

Người đứng đầu hiệp sĩ, không hề phòng bị, đáp trả hắn bằng một phát đánh kiếm mãnh liệt.

Hai vũ khí đồ sộ chạm nhau.

Bùm!! Tiếng ầm nổ ra.

Âm thanh rung động của da thịt tông nhau vang rền ra xung quanh.

Ngay lúc ấy,

Trong khoảnh khắc cuối cùng, kĩ thuật của Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã phát huy tác dụng.

Thanh sắt lớn mà William cầm bị rút hết sức mạnh về không; dù cho đó có là đòn tấn công bất ngờ nhanh hơn cả âm thanh, nó vẫn không thể gây ra một chút tổn hại nào cho Thủ lĩnh Hiệp sĩ được.

Trong màn đêm tĩnh mịch, hai người đàn ông lặng lẽ đứng im.

Ai ai nhìn vào cũng thấy được kết quả hiển nhiên.

“… Ha.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ mở miệng trước.

Ông có thể tùy nghi sử dụng các “đặc điểm” vũ khí xuất hiện trong truyền thuyết, vận dụng chúng như đòn tấn công. Trong đòn đánh cuối cùng, cái ông chọn là “Sức Cắt”, thứ có thể chém xuyên mọi thứ. Đối diện với thanh kiếm có thể xé nát mặt đất nếu lỡ chạm vào thì cho dù đối phương có là Thánh, một cú đánh trực diện sẽ là chí tử.

“Than ôi, đúng là một kết cục buồn tẻ.”

“…”

Tên lính đánh thuê không đáp lại lời ông.

Thế rồi, thân người Thủ lĩnh Hiệp sĩ đong đưa và đổ sang một bên.

Thanh sắt của William đã cắm vào một bên cổ ông.

Hay đúng hơn, cán của thanh sắt – và của thanh kiếm.

Nhìn kĩ lại đấy là một phần trong cơ cấu dùng để bắn lưỡi kiếm ra – vòng xuyến nhỏ gắn chặt lưỡi kiếm vào cán, đã được kéo ra một tí và đâm vào cổ ông.

Thủ lĩnh Hiệp sĩ có thể biến bất cứ thứ gì mà ông nhìn nhận là vũ khí trở nên vô hại. Ngược lại, cho dù đấy là thứ nằm ngay trước mắt ông từ hồi nào đi nữa, nếu ông không coi nó là vũ khí, ông không thể hóa giải sức tấn công của nó.

“Mười năm rồi kể từ lúc chúng ta chọn đi hai hướng khác nhau… Ta cứ nghĩ… ta đã rèn luyện bản thân đủ rồi… thế nhưng, lại một đòn đánh lén khác hệt như hồi ở Dover, hử...”

Thanh kiếm đỏ thẫm của ông bị đòn tấn công của William đánh bật, tuột khỏi tay ông và văng xa đến chỗ bọn thuộc hạ.

“Dẫu vậy… khiến cho một hiệp sĩ, phải hổ thẹn… đúng là, một kẻ tự cao… Chắc chắn, hãy… khắc, tên ta… lên biểu huy của ngươi… lên sự thống nhất của nước Anh…”

Trận đấu đã được định đoạt.

“Giờ, nghĩ lại… ngươi… trước giờ… vẫn là người như vậy…”

Thân người ông chúi tới hơn chút rồi ngã rập xuống đất.

Ông chưa chết.

Giống như bị đánh bởi sống kiếm katana, ông bị đánh ngất xỉu bằng một đòn vào cổ.

Dù ông không can thiệp vào sức tấn công của nó, ngay từ đầu, Thủ lĩnh Hiệp sĩ không phải là người yếu đến mức chết bởi một cái vòng xuyến. Và William Orwell, biết rõ điều đó, vẫn nương tay trong đòn đánh cuối cùng kia.

Lí do quá rõ ràng.

“Dù sao ta cũng chỉ là một tên lính đánh thuê thất bại, nông cạn và xỏ lá. So với một hiệp sĩ chính quy ngươi đây, ta chiến đấu thoải mái hơn nhiều.”

Hắn lẩm bẩm một mình.

“Xin lỗi vì điều này, ta không mang theo một thanh gươm phù hợp nào để chặt đầu một người bạn cũ cả.”

Một câu nói vô bổ - điều hiếm thấy ở hắn. 

Phần 10

Kamijou Touma đã tới Folkestone.

Cậu đang run bần bật bởi sủng ướt trong dòng nước sông lạnh lẽo, nhưng cậu không buồn kêu ca chuyện đó. Có lẽ căng thẳng do đứng ngay giữa lòng địch khiến cho giác quan của cậu mờ đi.

(Chết tiệt. Lối nào mới là trạm Eurotunnel!? Hi vọng Index chưa bị đưa đi khỏi đó…)

Kamijou nhìn đăm đăm vào bóng đêm sâu hun hút của con đường núi không ánh đèn.

Cậu đã gặp cô pháp sư bí ẩn của Tân Quang và Tam Công Chúa Villian trên đường đến đây, nhưng họ không theo cùng cậu nữa. Ba người bọn họ gặp đội trinh sát của Amakusa và hai cô gái đã được họ đưa đi. Dường như Amakusa đã nhận được tin từ Agnese rằng họ đang có mặt ở Folkestone, vì vậy Amakusa dùng thủy phi cơ cứu hộ để bay đến địa điểm đã định và gửi trinh sát đi tìm họ. Chẳng hiểu vì lí do gì Floris lại la lên “Anh lừa tôi, đồ khốn nạn!!” khi thấy Amakusa, còn Kamijou thì đứng thộn ra thắc mắc như thế là nghĩa làm sao.

Dường như một kẻ địch mạnh tên Thủ lĩnh Hiệp sĩ đang ở Folkestone bảo vệ cho Nhị Công Chúa Carissa. Ông đã đánh bại Kanzaki Kaori – một Thánh và hành tung hiện giờ không rõ.

Họ muốn tránh bị truy đuổi sau khi Kanzaki bị thương và quan trọng hơn là Tam Công Chúa Villian cũng ở đây, vì vậy Amakusa không còn lựa chọn nào khác là phải chuyển sang thế phòng ngự. Hiện tại họ đang chạy trốn cuộc truy bắt của hiệp sĩ rồi chờ cơ hội chui lên chiếc thủy phi cơ.

“Chúng tôi lúc nào cũng có thể chia nhỏ lực lượng để cử vài người đi với cậu…”

Khi thành viên Amakusa đưa ra lời đề nghị, Kamijou liền đồng ý, nhưng cậu đổi quyết định sau một hồi bình tĩnh suy xét tình hình.

“Không, mọi người cần phải tập trung vào chiếc thủy phi cơ kia. Chúng ta không thể để Villian bị bắt lại. Với lại chẳng phải Kanzaki đang được chữa thương bằng phép đó sao? Thay vì đi với tôi, mọi người nên cố gắng đưa cô ấy trở lại chiến trường càng sớm càng tốt.”

“Nhưng mà…”

“Sau khi cứu Index thì tôi sẽ trốn khỏi Folkestone kiểu gì hả? Vậy tôi sẽ nhờ mọi người đứng canh điểm tập kết. Như thế tôi sẽ an tâm hơn.”

Bằng cách gián tiếp liên kết tất cả với nhau như một nhóm lớn, cậu cuối cùng cũng khiến cho các thành viên của Amakusa miễn cưỡng chấp nhận. Dường như họ không thích bỏ rơi người khác.

Tam Công Chúa hiện đang là mục tiêu truy nã hàng đầu.

Tập trung tất cả sức mạnh của Amakusa để bảo vệ cho cô ấy và Kanzaki sẽ hợp lý hơn.

(… Thật không ngờ mặt Itsuwa đỏ bừng lên và mọi người phải ngăn không cho cô ấy đi cùng với mình. Chắc chắn cô ấy rất nóng lòng muốn cứu Index. Mình nghĩ có lẽ hai người bọn họ đã trở nên thân thiết sau vụ việc Acqua Hậu phương.)

Kamijou vô tư nghĩ vậy, mặc dù cậu có nguy cơ lãnh một nhát thương nếu Itsuwa biết được cậu đang nghĩ gì.

Tóm lại, giờ cậu chỉ có một mình.

“…?”

Kamijou chợt ngẩng đầu lên.

Cậu vừa nghe thấy tiếng động.

Tức thì sau đó, một màn sóng xung kích như vụ nổ dội vào tai câu.

(!? Gì thế này…!?)

Cậu bất thần quỳ xuống rồi nhìn lên.

Thế nhưng, cậu vẫn không thấy gì trong màn đêm.

Kamijou cảm giác rằng chẳng có gì tốt lành đang đợi chờ phía trước, nhưng nếu không xông vào hiểm nguy thì cậu không thể cứu Index được.

Kamijou từ từ tiến dần đến nguồn tiếng ồn kia.

Cậu đang chậm rãi đi trên con đường hẹp phủ lá. Tới đoạn kia thì con đường trở nên vỡ nát khó mà đi được. Xa hơn chút nữa có thể thấy những viên sỏi đen nát vụn và các thân cây to bị đánh dạt đi.

Y như đoạn trước, chỗ này cũng không đèn đường.

Tuy nhiên, có một nguồn sáng.

“Kia là…?”

Có gì đó cách cậu đúng 10 mét.

Kamijou nghĩ đấy là cỗ xe ngựa.

Đằng trước cỗ xe với vẻ ngoài cũ kĩ có treo một hộp đèn, ba mặt bọc gương tráng bạc. Có lẽ đây là tổ tiên của loại đèn pin bây giờ. Dường như nó thực sự dùng lửa thay cho nguồn sáng khác. Ánh sáng bập bùng hắt le lói vào màn đêm.

Tuy vậy, đó chưa phải là nguồn sáng duy nhất.

Ánh sáng còn đến từ các tia lửa do kiếm chạm nhau và những bộ giáp thép bạc.

Một chiến trường đích thực nơi con người đánh nhau với con người.

Nhìn kĩ hơn, có thể thấy cỗ xe không hề lành lặn.

Một trong bốn bánh bị gãy khiến nó nghiêng một cách không tự nhiên.

Trận chiến trải rộng ra xung quanh cỗ xe vỡ bánh. Thực tế, dùng cụm từ trận chiến nghe có vẻ không đúng. Ít nhất, trông nó không giống như một trận đấu công bằng giữa hai bên.

Vô số hiệp sĩ trong giáp bạc đang tập trung tấn công từ nhiều phương hướng.

Ngay chính giữa là một người đàn ông với cây vũ khí dài 3.5 mét.

Chắc chắn đang có chuyện gì đó, nhưng mắt Kamijou không thể theo kịp được.

Cậu chỉ biết rằng các đòn tấn công và phòng thủ được triển khai với tốc độ chớp nhoáng, tạo ra một màn trình diễn tia lửa bắn ra từ những bộ giáp bạc và lũ hiệp sĩ đang bị đẩy ra xa, rất xa.

Một trong số chúng rơi xuống ngay bên cạnh Kamijou.

Đấy không phải chuyện ngẫu nhiên.

Không hề ngoáy đầu lại, người đàn ông đứng giữa vòng vây kia lia mắt nhìn Kamijou.

Một thân hình tráng kiện.

Bộ đồ màu xanh.

Vũ khí khổng lồ.

Nhận ra tất cả những điều trên, một cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Kamijou. Cảm giác không mơ hồ như một điềm gở báo trước. Tín hiệu nguy hiểm đang đánh liên hồi trong Kamijou Touma do những trải nghiệm khó quên tại Quận 22 của Thành phố Học viện, khi mạng sống cậu như chỉ mành treo chuông.

Kẻ gây ra trải nghiệm kinh hoàng ấy nhìn thẳng vào mắt cậu và nói.

“Hừm. Lại là cái khuông mặt khó ưa kia.”

“Acqua… Hậu phương!?” Kamijou bất giác la lên.

Gã đàn ông cao lớn kia nắm giữ một sức mạnh to lớn khác thường dù là thành viên Ghế Phải của Chúa. Hắn đã từng bị đánh bại ở Thành phố Học viện, nhưng đấy là nhờ sự giúp đỡ từ mọi thành viên của Amakusa cũng như Kanzaki Kaori, một Thánh. Dù vậy, họ cũng chỉ thắng được trong đường tơ kẽ tóc.

(Hắn… còn sống!? Mình cứ tưởng hắn phát nổ trong hồ dưới lòng đất rồi chứ! Không lẽ hắn sống sót rồi trốn thoát khỏi Thành phố Học viện!!)

Trong cơn rối bời, Kamijou vẫn đưa ra được một số khả năng.

Thân thể cứng đờ của cậu lắc lư.

(Nhưng tại sao Acqua lại ở đây? Chẳng lẽ Ghế Phải của Chúa muốn biến cuộc đảo chính phiền toái này trở nên tệ hại hơn nữa!?)

Kamijou không biết vì sao gã đàn ông kia lại có mặt ở đây, nhưng tuyệt nhiên hắn không phải là kẻ mà một mình cậu có thể đối phó.

Kamijou nghiến răng và lẩm bẩm với chính mình, không hề nhận ra rằng mình đang nói quá to.

“(… Chết tiệt. Riêng cuộc đảo chính đã làm cho tình hình xấu lắm rồi. Còn bao nhiêu chuyện xui xẻo ngẫu nhiên đổ xuống nữa đây trời!?)”

“Chẳng có ngẫu nhiên gì ở đây,” Acqua đáp lại Kamijou dù đang đứng cách khá xa.

Trong lúc Kamijou trở nên cẩn trọng hơn với giác quan nhạy bén của hắn, Acqua chỉ về phía cỗ xe gãy bánh.

“Nếu mục tiêu lâu dài của ngươi là dập tắt cuộc đảo chính và mục tiêu trước mắt là giải cứu Index Librorum Prohibitorum, thì ta và người có vài điểm chung trong hành động.”

“Hả?” Kamijou nói rồi nhìn sang hướng mà Acqua chỉ.

Hé lộ từ cánh cửa khép hờ, cậu thấy một mũ trùm như của bộ áo sơ thò ra. Đó không phải loại mũ thường. Nó có màu trắng và những họa tiết bằng chỉ vàng trông như một tách trà.

“Index!!” cậu la lên, nhưng không có tiếng trả lời.

Cậu muốn phóng đến cỗ xe ngay lập tức, nhưng nếu không để mắt đến Acqua thì thật quá nguy hiểm.

Trái ngược với vẻ dè chừng căng thẳng của Kamijou, Acqua dường như không có chút hứng thú nào với Kamijou. Hắn thờ ơ quay lưng lại với cậu và bước xa khỏi xe ngựa.

“Nếu mục đích của ngươi là cứu cô ta thì nhanh lên. Một mặt nào đó, chỗ này nguy hiểm hơn một thành phố bị xâm chiếm như London.”

“…?”

Kamijou nhìn thành viên Ghế Phải của Chúa, kẻ thiếu cái sát khí thù địch, bằng ánh mắt hoài nghi.

Tuy nhiên, mọi chuyện không chỉ dừng ở đây.

“Hừm. Nhìn khung cảnh này, ta nghĩ Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã bị đánh bại,” một giọng nói chợt vang lên.

Kamijou và Acqua quay qua hướng đó vừa lúc một người phụ nữ bước ra giữa mấy hàng cây. Cô ta là thành viên Gia đình Hoàng gia với bộ đầm màu đỏ phủ lá nhiều nơi. Trong lòng bàn tay phải, cô ta nắm thanh kiếm không lưỡi không mũi.

“Ta lệnh cho hắn mang hai thủ cấp về trong lúc ta tìm cách sử dụng thứ này sao cho vừa tay, vậy mà hắn lại cong đuôi bỏ chạy chỉ vì bị thương? Chẳng được cái tích sự gì ngoài việc gây thêm rắc rối.”

Cô ta là Nhị Công Chúa Carissa.

Kẻ cầm đầu cuộc đảo chính.

“!!”

Kamijou thủ thế, nhưng Nhị Công Chúa không đếm xỉa đến cậu.

Ánh mắt cô đang chiếu xuống Acqua trong lúc tay phải xoay xoay thanh Curtana gốc.

“Phiền quá đi. Hắn chạy rồi, ta buộc phải tự thân xử lý mấy con muỗi này.”

“Những rắc rối của cô sẽ sớm biến mất bởi cuộc đảo chính sẽ chấm dứt ở đây.”

“Đừng có xem thường ta quá đáng. Ngươi quên rằng ta còn có Curtana gốc sao?”

Nhị Công Chúa nở nụ cười uể oải, ngắm nhìn Acqua đang chĩa thanh kiếm khổng lồ lên.

Hắn không nhắm vào Carissa. Hắn đánh vào một cái cây gần đó bằng mặt kiếm và sử dụng sóng xung kích để đẩy Kamijou sang bên.

Trong khi đó, Nhị Công Chúa Carissa đưa thanh kiếm kì lạ lên quá đầu.

“Đây là thanh kiếm nghi thức vốn dĩ dùng để cắt Vương quốc Liên hiệp Anh ra khỏi phần còn lại của Trái Đất và điều khiển mọi thứ bên trong vương quốc. Nếu áp dụng năng lực đặc biệt ấy, ta thậm chí có thể làm như thế này.”

Cô trảm thanh kiếm xuống.

Khoảnh khắc tiếp theo, Kamijou Touma được tận mắt chứng kiến cảnh tượng không gian bị cắt lần đầu tiên trong đời.

Tầm xa của nó ngắn hơn 20 mét.

Cùng với một âm thanh kì quái, thứ gì đó chạy theo đường thẳng qua chỗ mà Acqua và Kamijou mới đứng tức thì. Một thứ trong như vòng đai hay bức tường dày như bề rộng Curtana gốc. Nó có màu trắng như những miếng nhựa mẫu trước khi được đưa đi sơn màu. Dưới cái nhìn của Kamijou, vật thể ấy dường như chưa hé lộ hết hình dáng của nó.

“Ta có thể cảm nhận được nó trong những lần tập luyện trước. Thánh vật này khá già, nhưng khuynh hướng của nó dường như thay đổi chút ít tùy theo người cầm nó, dựa theo kiến thức quân sự hiện đại… Ta chắc rằng mẹ ta cũng làm được điều tương tự bởi bản tính bà cũng giống ta.” Giọng nói Carissa tràn đầy thích thú. “Ngươi có biết rằng mặt cắt của vật thể ba chiều là màn hai chiều không? Và cắt một vật thể hai chiều sẽ cho ra một mặt cắt một chiều.”

Sau một tiến keng, vật thể hình vòng đai bí ẩn đang lửng lờ một cách phi lý trên không bắt đầu rơi xuống ngay bên cạnh Kamijou.

Trông nó như đồ gốm, nhưng cân nặng thực tế của nó vượt xa rất nhiều so với vẻ bề ngoài. Dù đã chạm đất, nó vẫn tiếp tục chìm xuống đống sỏi đen.

“Tương tự như thế, khi một không gian cao hơn ba chiều không gian của chúng ta bị cắt, mặt cắt xuất hiện trong thế giới này sẽ ở dưới dạng ba chiều. Kết quả, mảnh vỡ của mặt cắt giống như vầy đây.”

Nhị Công Chúa gác Curtana gốc lên vai.

Cô ta không tấn công.

Dù vậy, không gian vẫn bị cắt ra theo đường quỹ đạo của thanh kiếm và một vật thể màu trắng rớt xuống cạnh chân cô ta.

“Việc cắt đồng thời nhiều chiều không gian liên kết với nhau đều có tác dụng với không gian cao hơn hoặc thấp hơn. Có lẽ mặt cắt duy nhất được tạo ra mà chúng ta có thể hiểu được là những mặt cắt có thể xuất hiện trong thế giới ba chiều.”

(Cái gì…?)

Kamijou hoàn toàn đứng sững.

Nếu những điều cô ta nói là sự thực, thanh kiếm kia là thứ vũ khí kì lạ có thể cắt không gian, một khái niệm tồn tại nhưng trừu tượng hơn bất cứ thứ gì. Không cần biết một người có thể bao bọc trong bao nhiêu lớp thép bảo vệ, Curtana gốc có thể cắt xuyên không gian để chẻ người đó làm đôi.

Dù vậy, Kamijou không thấy chút sợ hãi. Bởi tầm vóc của nó quá lớn. Vũ trụ hiện vẫn không ngừng giãn nở kể từ vụ nổ Big Bang, nhưng không ai có thể cảm nhận một cách trực quan sự giãn nở ấy bằng ngũ quan cả. Nhị Công Chúa Carissa đang sử dụng một sức mạnh tầm cỡ như vậy.

“Phép cắt không gian.”

Carissa xoay thanh kiếm Curtana gốc với một sợi dây khóa vào cổ tay, một nụ cười từ từ giãn ra trên mặt cô trong lúc những mảnh vỡ của thế giới – những vật thể mặt cắt tràn xuống.

“Đây là lần đầu ta sử dụng cái này, nhưng nó dễ dàng hơn so với tưởng tượng của ta rất nhiều. Nếu có một khiếm khuyết chăng nữa, thì đó là nó quá dễ dàng làm nhạt đi phần nào việc tận hưởng.”

Cuối cùng, Kamijou cũng lôi được não bộ của mình thoát khỏi cơn sốc.

Nhị Công Chúa là thủ lĩnh của cuộc đảo chính.

Cậu từng nói chuyện đàng hoàng với cô lúc ở cung điện Buckingham và thậm chí còn vui cười với cô. Cậu không muốn phải tham gia vào một trận đánh tay chân với cô ta nếu có thể, nhưng dường như mọi chuyện khó có thể kết thúc chỉ bằng cách thương lượng. Và nếu lỡ cậu làm rối tung, Index, người đang bất tỉnh trong chiếc xe ngựa kia, sẽ gặp nguy hiểm.

(… Chết tiệt. Chắc chỉ còn cách nói chuyện sau khi đánh nhau thôi!!)

Carissa giương thanh kiếm không những có thể cắt căn hầm nguyên tử mà cả Trái Đất hay bản thân vũ trụ.

Kamijou nhìn sang Acqua.

Liệu cậu có thể tin hắn được không?

Dù có nói gì, sự thật rằng Acqua vẫn là thành viên Ghế Phải của Chúa thuộc Giáo hội Công giáo La Mã. Nhưng hắn đã đánh với lũ hiệp sĩ do Thủ lĩnh Hiệp sĩ dẫn dắt mới vừa rồi.

Có vẻ họ có chung một kẻ địch.

Kamijou thoáng chần chừ, nhưng thời gian không cho phép cậu nghĩ nhiều về chuyện ấy.

“Này, ngươi có thể câu giờ cho ta không?”

“…”

Acqua nhăn mày lại như mọi khi trong lúc Kamijou nói, mắt vẫn không rời Carissa.

Hắn mặc kệ Kamijou, nhưng cậu ta vẫn nói tiếp.

“Hình như khả năng cắt không gian nguy hiểm ấy chỉ có trên phần lưỡi. Mặt kiếm chắc chắn chỉ là sắt thép bình thường. Ngươi chỉ cần đánh vào chỗ đó khiến cô ta lảo đảo chỉ trong một giây cũng được. Rồi sau đó ta sẽ phá hủy thánh vật đó bằng tay phải của ta.”

“Ối chà, sợ ghê,” Carissa thốt lên với giọng điệu châm chọc. “Nếu ta nhớ không lầm, đấy là Imagine Breaker phi thường của ngươi đúng không.”

Cô ta ngừng xoay Curtana gốc.

Mũi bằng của kiếm chĩa xuống đất.

Với thanh kiếm trong tay, cô ta nói.

“Vậy hãy cho phép ta cho ngươi thấy cách ta xử lí chuyện đó thế nào.”

Carissa đâm phần mũi của Curtana gốc xuống đất.

Âm thanh rền rỉ của sóng xung kích vang dội trong tai Kamijou.

Với Nhị Công Chúa làm tâm, một cơn bão tàn phá hình mái vòm bùng nổ với bán kính 500 mét.

Cô sử dụng sức mạnh của dòng chảy ma thuật trong phép cắt không gian và sử dụng nó theo một hướng khác. Mặc dù sức công phá tạo ra chưa đủ mức cần thiết để cắt không gian, sóng xung kích tàn dư vẫn lan tỏa ra mọi phương hướng trong thế giới ba chiều.

Nó đơn thuần là một vụ nổ.

Mặt đất bị cày xới, cây cối bị đánh ngã và bức tường công phá ập đến Kamijou ngay tức khắc.

“Oooooooooooooooooooo!?”

Kamijou vừa la vừa đưa tay phải lên.

Tuy nhiên lại thất bại.

Sức mạnh ấy quá lớn và liên tục, vì thế tay phải Kamijou không đủ sức để xóa bỏ nó hoàn toàn. Cậu đã mất trí nhớ, nên chỉ còn lại hiểu biết, nhưng áp lực hiện giờ buộc cậu nhớ lại Innocentius và Dragon Breath.

Một áp lực kinh người đè lên tay phải Kamijou, cậu nghe thấy tiếng lạo rạo ớn lạnh của xương, cơn đau đang chạy dọc theo cánh tay cậu.

Bị xô đẩy bởi thứ sức mạnh ấy, chỉ mất hai giây là chân cậu bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

Khi đã bay lên không trung, chuyện còn lại không cần nói cũng biết.

Cơ thể Kamijou bị thổi bay lên cao hơn nữa.

Vụ nổ có bán kính lên đến 500 mét.

Cả người Kamijou bị bắn bay chéo lên trời cho đến khi cậu cách mặt đất 200 mét. Khi lực công phá đẩy cậu lên cân bằng với trọng lực, Kamijou Touma lơ lửng trong một thoáng, đôi mắt nhìn lên bầu trời đêm thưa sao của Folkestone.

(Phải làm gì đây…?)

Cú rơi của cậu bắt đầu đếm lùi.

Và khổ ở chỗ tay phải Kamijou không có thứ sức mạnh thuận tiện nào giúp cậu tiếp đất sống sót từ độ cao 200 mét.

(Làm gì bây giờ?)

Nanh vuốt luôn luôn hiện hữu của trọng lực bắt đầu ghì kéo Kamijou xuống. 

Giữa dòng 3

Nữ hoàng Elizard đang cưỡi ngựa.

Con đường bà đi không phải lối đi thanh lịch trải bụi dành cho những người cưỡi ngựa. Thay vào đó, bà đang len lỏi trên con đường lát gạch chật hẹp nối từ Windsor tới London. Mới lúc nãy bà còn đi trong rừng tối, còn giờ thì quang cảnh đồng cỏ trải ra trước mắt bà xa đến tận chân trời.

(… Thiệt tình. Cờ Liên hiệp Anh là sự hợp nhất của cờ Anh, Scotland và các đảo khác như một biểu tượng cho sự thống nhất của chúng ta, thế mà hiện giờ chúng ta lại rải rác thế này. Coi bộ mình phải khôi phục nó lại từ London để liên kết chúng ta lại một lần nữa…)

Bà đã đi được 50 cây số.

So với những đoạn đường rừng và đường đồi trước đó, ở đây dễ đi hơn. Nếu dùng xe thì bà đã có thể tới London trong vòng 30 phút (tất nhiên phải vượt tốc độ cho phép).

Thế nhưng…

(Xem ra giới hạn của con ngựa tới mức này thôi, dù có là chiến mã đi nữa.)

Elizard giữ dây cương và thở dài.

Một số giống ngựa thuần chủng hay xuất hiện trong các cuộc đua ngựa có thể phi nhanh hơn một chiếc xe hơi, nhưng tốc độ ấy chỉ đạt được trên những bề mặt mềm như đường bụi hay đồng cỏ. Nếu như ngựa chạy tốc độ tối đa trên nền bê tông cứng, móng nó sẽ bị bể.

Hơn nữa, ngựa chỉ có thể duy trì tốc độ với quãng dường đua ngắn hoặc trung bình, vì thế chúng không thể chạy một mạch với vận tốc như thế khi khoảng cách lớn hơn 50 km.

Thành ra, Nữ hoàng chỉ đi nhanh cỡ 20 tới 30 km/h, thỉnh thoảng dừng chân nghỉ chút để không vắt kiệt sức con ngựa.

(Con ngựa đeo loại mống đặc biệt thích hợp với các con đường công cộng, mình có thể tăng cường sức mạnh vật lý và sức bền của nó bằng một trong các phép của mình… nhưng có lẽ không nên ép nó. Nếu có thể sử dụng mấy vòng phép cỡ lớn đặt dọc theo con đường để tăng sức con ngựa thì nó sẽ đi nhanh hơn rất nhiều, tiếc là mình không có được sự chuẩn xác như vậy.)

Các vòng phép đặt dọc theo con đường nằm dưới sự kiểm soát của chính phủ Anh, vì thế những người chịu sự ảnh hưởng của Nhị Công Chúa có thể đoán biết bà sử dụng nó. Nếu để bị phát giác, mọi chuyện sẽ phiền hà thêm.

Chuyến đi chậm chạp trở về thủ đô không khiến gương mặt bà nhăn nhó bực tức.

Thay vào đó, Elizard tỏ ra thương hại cho con ngựa mà bà đang lạm dụng quá sức nó.

“Xin lỗi vì buộc ngươi phải theo ta trên một hành trình hiểm nguy như thế này.”

Con ngựa hiển nhiên không hiểu tiếng người, nhưng Nữ hoàng vẫn nói ra. Nó không phản ứng lại, nhưng cũng không tỏ ra bất mãn, sợ, hay bối rối trong những bước chân mạnh mẽ của nó. Ngắm nhìn khối cơ bắp tiếp tục đưa bà đi tới, bà biết rằng mình đã được ban cho một thuộc hạ tuyệt vời thực sự.

Ánh đèn pha xe hơi chiếu sáng từ phía sau.

Nghĩ rằng có thể đấy là quân truy đuổi của hiệp sĩ hoặc Hoàng gia, bà với tay xuống Curtana thứ hai ở bên hông, nhưng may thay không phải chúng.

Một thanh niên áo quần lòe loẹt lái trên con mui trần sặc sỡ đi tới bên cạnh Elizard và con chiến mã. Chàng thanh niên cầm bánh lái trông lòe loẹt, nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh cũng màu mè không kém.

Mà thực ra, nhìn kĩ lại thì…

“Yaaaay! Kế hoạch quá giang đã thành công!”

“C-cô giỡn chơi hay thật vậy!? Bộ cô đứng trong rừng chờ xe đi ngang qua thật sao!?”

Ngồi trên ghế, Laura Stuart cười và gật đầu với Elizard, lúc này đang cưỡi trên con ngựa với bộ mặt còn sốc.

Chàng thanh niên nhép miệng lên.

“Lúc đầu tôi sợ vì cứ tưởng cô ta là ma bám xe hay kiểu thế, ai ngờ cô ta là một kẻ biến thái phiền phức. Tính đá cô ta ở đoạn nào đó quanh đây, nhưng nếu bà quen, bà có thể lấy cô ta đi giùm không?”

“Xin lỗi nhé. Tôi sẽ chở ả ngốc kia cho.”

Elizard thành khẩn xin lỗi, tóm người phụ nữ ngồi trên xe bằng một tay và kéo cô ta lên lưng con ngựa.

Đến lúc này, chàng thanh niên mới chợt nhận ra một chuyện.

“Ủa? Đó là ngựa hả? Đúng là ngựa rồi!”

“… Thì tất nhiên.”

“Ga ha ha! Con ngựa mới kêu brừm! Nó vừa kêu brừm đấy! Ôi hay thật! Tôi không nghĩ mình từng được nhìn thấy ngựa gần như thế này! Chụp một bức nhé!”

“Đừng, đừng có lấy điện thoại ra, đồ ngốc! Đèn flash sẽ làm nó sợ đó! Và cậu cũng không nên dùng điện thoại trong lúc lái xe!!”

“Rồi, chụp đây.”

Ting! Sau một âm thanh điện tử, cậu ta đã lấy được hình con ngựa.

Elizard theo bản năng nhoẻn ra nụ cười nữ hoàng uy nghi mà bà thường dùng trước ống kính.

“Ơơ, mẹ nó. Con ngựa mờ quá. Nhìn chẳng thấy cái gì. Bà già ngồi trên nhìn giống như đang lên thiên đàng hay sao ấy. Khoan…? Hình như tôi từng nhìn thấy bà rồi thì phải. Bà có phải một trong cô dì mợ của tôi không?”

“…”

Vẫn còn nhoẻn cười, Nữ hoàng Elizard đưa tay ra lấy Curtana thứ hai.

Thanh kiếm nghi thức này tuy chỉ còn lại một phần năm sức mạnh, nhưng nó vẫn đủ sức chặt những vật không quá lớn.

Với một tiếng cắt, chiếc xe bị chẻ gọn một đường và hỗn hợp làm mát tràn ra khiến cho động cơ bốc cháy.

Nữ hoàng cất lên tiếng “hừm” chiến thắng về phía chiếc xe đã đứng lại, không còn khả năng đi tiếp được nữa.

“Aaa. Bà phá mẹ cái xe mà tôi đứng chờ cả buổi.”

“Hự! Ồ, quên mất! Nếu ta lấy cái xe đó đi về London thì tiết kiệm được biết bao nhiêu thời gian!!”

Nghe Laura nói, Elizard cảm thấy hối hận vì hành động vừa rồi, nhưng bà mau chóng lái suy nghĩ theo hướng tích cực.

Bà nắm lại dây cương.

“Tôi nghĩ chắc không thể bỏ cô ở lại được rồi.”

Elizard và Laura tiến thẳng về London.