Quận 15 từng là khu vực thịnh vượng nhất của Thành Phố Học Viện. Ở cái nơi tập trung nhiều đài truyền hình và các cơ sở truyền thông khác này, bất động sản từng bị đội giá cao nhất thành phố.
Đây từng là một tòa nhà mang dáng dấp pha trộn giữa căn hộ để ở và văn phòng làm việc. Tòa nhà này được thiết kế một cách hoang phí tới mức một người thà mua hẳn một dinh thự kèm sân vườn để ở còn dễ dàng hơn là sống tại nơi đây.
Siêu năng lực gia số một của Thành Phố Học Viện, Accelerator, đang đứng tại tầng cao nhất của tòa nhà này.
Nơi đây là chỗ trú ngụ của một người được gọi là Depart, và cũng là nơi hắn ta làm việc. Giả dụ có ai mở một nhà hàng tại đây, chưa cần biết thức ăn ngon dở thế nào, chỉ với khung cảnh thơ mộng của buổi chiều tà nhìn qua những khung của sổ to lớn cũng đủ để hấp dẫn một lượng khách kha khá.
“Đừng ghen tị với tôi nhé, dù gì thì nơi này cũng chỉ là chỗ ẩn náu, chẳng phải là nơi để tôi sống bình yên. Nếu có ai đó đánh hơi tới chỗ này, tôi sẵn sàng bỏ của chạy lấy người, làm sao mà sống êm đềm ở một nơi như thế được?” Ông chủ của nơi đây - người có dáng dấp của một sinh viên đại học - vừa nói vừa nhún vai khi đang ngồi trên ghế.
Hắn ta không có vẻ gì là cảnh giác tới xung quanh, cả khi đối mặt với Accelerator - gã siêu năng lực gia tóc trắng, mắt đỏ, một tay chống nạng nhưng vẫn tỏa ra cái cảm giác ‘dù có tàn phế thì ta vẫn nện ngươi nhừ tử được’.
Hẳn là hắn đã quen với những tình huống thế này. Chỉ cần nghĩ tới mặt hàng làm ăn của Depart là đủ để hiểu, những kẻ tìm tới gã đều không phải hạng ruồi muỗi.
“Tôi không hứng thú nghe trình bày dài dòng. Cậu chỉ cần đưa ra yêu cầu như gọi món trong quán ăn, và cho tôi biết cậu cần gì.”
Đối diện với sự im lặng từ phía Accelerator, Depart vẫn không có một chút căng thẳng.
“Vậy cậu đang tìm thứ gì? Phương tiện chạy trốn? Một nơi trú ẩn an toàn? Hay là “trao đổi”? Nếu là rửa tiền thì tỉ lệ đang là 1 : 0.8, dạo trước thì là 1 : 0.75, làm vào lúc này thì có lợi hơn đấy. Mà ngoại hình của cậu có vẻ quá nổi bật, hay là cậu cần giới thiệu một mối hóa trang hay phẫu thuật để thay đổi nhân dạng?”
Như một anh bồi trình bày thực đơn, những gì gã giới thiệu đều là thứ cần thiết cho chạy trốn hoặc che giấu hành tung. Thành Phố Học Viện là một nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài bởi an ninh nghiêm ngặt, việc chạy trốn mà không để bị phát hiện thực không đơn giản chút nào. Bởi vậy mới cần chuẩn bị trước nơi trú ẩn, hay che giấu thân phận, lẻn vào một toa tàu chở hàng để thoát khỏi thành phố (dĩ nhiên là khả năng thành công vẫn thấp).
Nghe thế, Accelerator vẫn chẳng hé nửa lời. Hắn từ từ quan sát căn phòng rộng rãi.
“Nơi trú ẩn an toàn hả? Xem ra đây cũng là một nơi như thế, nghĩa là chỗ này được coi là hàng mẫu, phải chứ?”
“Chính xác, dù gì nó vẫn là mặt hàng kinh doanh chính của tôi mà. Tôi bắt đầu sự nghiệp làm ăn từ kinh doanh nơi trú ẩn. Thế nên tôi khá tự tin vào những gì mà hàng của tôi đem lại, chất lượng là ưu tiên hàng đầu trong phương châm kinh doanh của tôi. Từ những dinh thự hạng nhất cho tới các loại nhà lưu động đỗ ở mấy hẻm núi thuộc quận 21, tôi có chìa khóa cho tất cả chúng. Cậu muốn xem qua ảnh không?”
Màn chào hàng xem ra kết thúc tại đây, nhưng Accelerator vẫn không đáp lại.
Gã chỉ hướng mắt về một góc của căn phòng. Khung cửa sổ phản chiếu một thứ gì đó bị che khuất bởi đống nội thất. ”Thứ gì” trông có vẻ như một bao cát đang bị treo tại đó.
“Nó cũng là hàng à?”
“Hừm? Hóa ra cậu hứng thú với thứ đó à? Tiếc là nó không phải hàng để bán, chỉ là sở thích cá nhân của tôi thôi.”
Depart quay ra nhìn thứ bị treo bởi đống dây xích, nét mặt có vẻ lúng túng. Biểu hiện của hắn lúc này trông như một người vừa bị bạn bè phát hiện ra sở thích quái đản của mình.
Thứ bị treo tại đó là một thiếu nữ khoảng 15 tuổi.
Cô gái chỉ có vài mảnh đồ lót che lấy làn da trắng trẻo, cổ tay bị còng và treo tại đó lơ lửng như một bao cát, không mảy may động đậy.
Toàn thân cô đầy những vết bầm, trông cô còn chẳng có sức lực để mà che đậy cơ thể của mình. Người thiếu nữ yếu đuối chỉ yên vị tại đó, đu đưa một cách yếu ớt. Tiếng thở là thứ duy nhất khiến người khác biết cô vẫn còn sống, nhưng đôi mắt thì không còn chút sinh khí.
Accelerator nhìn cô gái rồi mở lời:
“Sở thích của ngươi thấy mà gớm. Xem ra nó cũng khá đắt hả?”
“Cũng thường thôi. Đừng phá nó nhé. Cho dù đây chỉ là nơi trú ẩn tạm thời thì việc dọn dẹp xác chết vẫn phiền phức lắm. Mà chưa kể đến phí dọn dẹp, con bé đó nói riêng thôi cũng khá đắt đấy. Táy máy vào nó là cậu nợ tôi ít nhất 7 triệu.”
“Đắt thế mà ngươi vẫn hành xác nó tới mức này. Có vẻ như ngươi mua nó không phải vì mục đích đồi bại.”
“Thì tôi đã bảo nó chỉ là sở thích cá nhân. Con bé đó chỉ như bao cát cho tôi tập dượt thôi. Chứ nó đâu đủ tiêu chuẩn cho mại dâm. Đừng bảo là cậu có hứng với pettankos nhé ? Hơi bị khó tin đấy.”
(Pettanko = ngực phẳng)
Accelerator liền lấy ra một phong bì từ chiếc túi xách được cầm bởi cánh tay không chống nạng và thả nhẹ xuống bàn. Từ bên trong rơi ra tới mười xấp tiền, mỗi xấp phải đến 1 triệu buộc lại với nhau.
Nhìn xấp tiền, Depart chỉ biết nở một nụ cười gượng:
”Ái chà!”
“Đống đấy là trả trước. Ta nhận phải một công việc chán òm, chán tới mức phát cáu lên đây, ta không đảm bảo là không xuống tay giết đứa nào đâu nhé.”
“Được rồi, vậy tôi nói trước, mạng con bé giá 7 triệu. Phí dọn dẹp và phi tang thì chưa tính.”
Âm điệu của Depart mang chút gì đó tiếc nuối. Hắn bảo đó là sở thích cá nhân nhưng cuối cùng vẫn đem ra giao dịch thế này. Chắc hắn nghĩ tìm cách mua “món” mới bù lại là được.
“Nhưng tôi hơi bị tò mò, sao cậu lại hứng thú với con bé ấy? Đừng nói cậu là dạng chỉ được kích thích bởi thứ gì đó đã qua tay thằng khác nhé?”
“Hử? À ra vậy, ngươi có chút hiểu lầm rồi.”
Đối diện với Depart, Accelerator nhẹ nhàng phủ nhận :
“Cái ta mua không phải là con bé treo ở kia...”
“?”
“...mà là cái mạng của ngươi ấy.”
Trong một thoáng, Depart chưa kịp hiểu lời của Accelerator.
Bụp, Rắc!
Ngay sau đó, hắn ta nghe một âm thanh như tiếng gãy của mũi.
“Aaaaaaaaaaargh?! Mày làm trò gì thế?”
Đi kèm với tiếng thét là cơn đau thấu xương. Depart ngã từ chiếc ghế xuống sàn nhà, một chiếc túi nhỏ rơi ngay cạnh hắn. Mặc dù hắn thừa biết vừa bị Accelerator ném chiếc túi đó vào mặt, hắn vẫn không hiểu được chuyện quái quỷ này.
Làm thế nào mà một tên khập khiễng phải chống nạng lại ném mạnh như thế chỉ bằng một tay. Cơn đau cảm giác như vừa ăn một quả bóng chày từ máy bắn bóng vào mặt.
“Cái đ…! Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì thế?”
Từ ngăn kéo của chiếc bàn làm việc đắt tiền, Depart liền rút ra một khẩu súng lục. Mặc dù đối diện với một khẩu súng chĩa về phía mình, Accelerator vẫn không mảy may để tâm. Bàn tay vốn cầm chiếc túi xách giờ đang giữ nút công tắc của thiết bị điện cực gắn quanh cổ, và gương mặt hắn lộ rõ nụ cười ác độc đầy sát khí.
Hắn cất tiếng trong khi vẫn cười:
“Theo chuẩn của ngươi... một mạng người giá khoảng 7 triệu đúng không?“
“… Ơ?!”
Không lẽ nào?! Depart không giấu nổi vẻ run sợ.
Như để khẳng định tình huống xấu nhất cho Depart, Accelerator tiếp tục nói:
“Thật đúng là, cái gã khốn khiếp ở đầu dây bên kia toàn giao cho ta mấy việc tẻ nhạt không. Ta đang phát bực lên đây, và giờ thì ta đã trả tiền, ngươi cũng nhận rồi — vậy không vấn đề gì nếu ta xin cái mạng của ngươi chứ?”
Nỗi sợ tột cùng vô hình tấn công tâm trí của Depart, hắn kèo cò súng một cách run rẩy...
Âm thanh của máu thịt bị xé toạc và những tiếng rít ghê rợn vang lên cùng một lúc.
Năm phút sau.
Accelerator đá một mảnh thịt bằng mũi giày rồi tắt thiết bị quanh cổ với một vẻ mặt buồn chán. Hắn không mảy may có lấy một vết xước. Miễn là năng lực còn khởi động, hắn có thể phản hồi mọi đòn tấn công.
Hắn nắm chiếc nạng bằng một tay còn tay kia rút ra một chiếc điện thoại, bấm số rồi đưa nó lên tai:
“Xong rồi đấy. Mấy việc vớ vẩn thế này nhạt muốn chết. Hả? Cần gì á? Để xem nào, một đội thu hồi để dọn dẹp cái đống bầy nhầy lưu lại của gã kia, chỉ nghe mùi thôi cũng khiến ta phát ốm. Với lại,...”
Nói đến đây, Accelerator ngưng giọng một chút.
Hắn hướng ánh mắt về phía cô gái vẫn đang bị treo ở kia, rồi bật công tắc cho thiết bị ở cổ một lần nữa.
Chỉ cần nhẹ nhàng đưa ngón tay chạm vào đống xích đang trói buộc cô gái, hắn khiến chúng rơi ra loảng xoảng.
“...với lại, một bộ quần áo nữ giới. Kích cỡ à?! Chịu, cứ mang một bộ nào đó mặc được là ổn, chi tiết thì quan trọng gì. Và nhớ gửi đội thu hồi chỉ gồm thành viên nữ thôi đấy. Ta mà thấy thằng đàn ông nào thì đừng hỏi vì sao hắn không nguyên vẹn trở về.”
Sau khi yêu cầu những thứ cần thiết, hắn cúp máy, rồi cầm một đống tiền trên bàn ném về phía cô gái.
Accelerator tắt thiết bị ở cổ, hắn quay mặt đi mà chẳng ngoái lại nhìn cô. Khập khiễng dựa vào cây nạng bước về phía lối ra, hắn cất tiếng một cách thờ ơ:
“Từ giờ trở đi hãy sống một cách tự do. Cả cuộc đời phía trước, thất bại hay thành công đều do ngươi tự quyết định.”
“…”
Cô gái vốn không biết phản ứng ra sao, tới lúc này mới từ từ ngước cổ về phía Accelerator. Cặp môi run run mấp máy, như tự nói với chính bản thân, cô ráng sức hỏi:
“Anh là…?”
“Là kẻ xấu.”
Accelerator đẩy cánh cửa, và ngân nga trả lời:
“Một gã xấu xa mà giá trị chẳng hơn thứ cặn bã.”
Đây là chuyện thường ngày của hắn, hay nói chính xác hơn là của họ.
Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, Unabara Mitsuki, và Musujime Awaki.
Bốn người ngày được gọi là GROUP, cho tới ngày hôm nay, họ vẫn đang xua đi đám mây giông che phủ Thành Phố Học Viện.