Phần 1:
Aiwass.
Đó là cái tên mà thực thể ẩn sau mật danh Dragon tự gọi chính nó.
Đối diện với Aiwass, Accelerator thận trọng quan sát nhất cử nhất động của thực thể tóc vàng này.
Nhưng mọi suy tính trong đầu hắn đều chẳng dẫn đến một quyết định nào cho động thái tiếp theo.
Toan tính của Accelerator và Group dựa trên cơ sở vén màn tuyệt mật của Dragon rồi lợi dụng thông tin đó để đàm phàn trên thế cân bằng với giới lãnh đạo của thành phố. Tuy nhiên, họ chỉ dự tính sử dụng thông tin ấy mà chưa bao giờ ngờ được, chính Dragon lại xuất hiện đơn giản như thế này.
Có lẽ đâu đó trong thâm tâm, Accelerator đã tin rằng hắn sẽ chẳng bao giờ tìm ra chân tướng của Dragon. Chính vì thế mà những dòng suy nghĩ của hắn như bị đóng băng khi thực thể này đột nhiên xuất hiện trước mặt như vậy.
“Trông cậu có vẻ ngạc nhiên,” Thực thể tóc vàng tên Aiwass cất tiếng mà chẳng hề thay đổi thái độ.
Mái tóc vàng ánh kim như tỏa ra một luồng sáng dịu nhẹ.
“Không lẽ sự xuất hiện của tôi lại khó hiểu với cậu đến thế sao?”
Dĩ nhiên là vậy.
Tại sao thứ thực thể mà Thành Phố Học Viện che giấu bằng mọi giá lại xuất hiện trước hắn? Accelerator nghĩ đến vài khả năng và đưa ra lý giải mà hắn cho là hợp lý nhất.
“... Ngươi làm việc cho Shiokishi à? Nếu là viện quân thì tới quá muộn đó.”
“Cậu nghĩ thế thật ư?” Aiwass lắc đầu.
Mặc dù mỗi lời, mỗi cử chỉ của Aiwass đều thể hiện rất rõ chủ ý của nó, nhưng Accelerator vẫn không thể nắm được những gì thực thể này đang nghĩ trong đầu..
“...”
Accelerator giữ im lặng trong một thoáng rồi gạt bỏ cái kết luận mà hắn vừa nêu. Nhớ lại thì Shiokishi có vẻ ghét… à không, sợ Dragon. Kể cả điều đó không đúng đi nữa, phản ứng vừa nãy của lão không giống với thái độ dành cho một thuộc hạ.
Nhưng nếu vậy, nghi vấn lại quay về với câu hỏi: Tại sao Aiwass lại xuất hiện trước Accelerator lúc này?
“Tôi đã nhận ra, cậu có một mức giá trị nhất định… và tôi rất tò mò.” Aiwass lên tiếng.
Những lời được nói ra với một thái độ rất vô tư, tới mức đem lại cảm giác như những gì mà Group, Shiokishi và mọi kẻ khác đã nỗ lực làm từ trước tới nay đều chẳng có ý nghĩa gì với nó.
“Tôi muốn cậu được gặp mình, nên tôi mới hiện diện. Cậu không hài lòng sao?
Có điều gì đó không ổn ở đây.
Nhưng không có vẻ gì là thực thể trước mặt đang che giấu bất cứ thứ gì.
Giống như thẳng thừng tuyên bố việc Accelerator không bị đánh gục trong lặng lẽ như Tsuchimikado và những người khác hoàn toàn là vì nó đã nhìn nhận giá trị và có chút hứng thú tiếp chuyện với hắn.
(Làm gì bây giờ…?)
Accelerator hơi hạ thấp trọng tâm.
Từ trước tới nay đã từng xuất hiện nhiều kẻ đe dọa mạng sống của Accelerator như Kihara Amata của Hound Dog hay Kakine Teitoku của School, nhưng Aiwass thì hoàn toàn khác hẳn. Hắn không cảm nhận được một chút ác ý nào tới từ thực thể này.
Aiwass là một yếu tố tối quan trọng với giới lãnh đạo của Thành Phố Học Viện.
Tuy nhiên, có nhiều hơn một cách để tận dụng yếu tố ấy. Hạ gục Aiwass tại đây dĩ nhiên sẽ đem đến thiệt hại đáng kể cho kế hoạch mà bọn chúng đang triển khai, nhưng có lẽ còn phương án khác hiệu quả hơn để xử lý chuyện này.
Vấn đề là Accelerator hoàn toàn mù tịt về vai trò của Aiwass.
Ít nhất cũng phải biết được những thông tin cơ bản đó, nếu không, hắn sẽ chẳng thể nghĩ ra một cách tốt nhất để lợi dụng thực thể này.
Trạng thái tâm lý của Accelerator lúc này giống như một chú chó bị xích lâu ngày, và Aiwass vẽ đường cho nó chạy với một vẻ ngạc nhiên.
“Đây là một kết quả khác với những gì mà tôi dự liệu. Tôi đã nghĩ việc đánh gục đồng bạn của cậu sẽ khiến cậu ra tay trả đũa rồi bị đo ván trước mặt tôi chỉ trong 3 giây chứ.”
“... Được! Phát biểu này mới đúng là đòn khiêu khích hoàn hảo,” Accelerator khẽ đáp lại.
Aiwass quả thật đã nhẹ nhàng hạ gục Tsuchimikado Motoharu, Musujime Awaki và Unabara Mitsuki.
Tuy nhiên, điều đó chưa đủ để thúc đẩy Accelerator phải manh động. Như Accelerator đã nói nhiều lần, hắn coi Group chỉ như một thứ công cụ để lợi dụng.
Hắn trước hết phải moi được bất cứ thông tin nào có thể đã.
Sau đó mới ra quyết định cho động thái kế tiếp.
Xác định xong những gì cần làm, Accelerator bèn hướng ánh mắt về với Aiwass.
“Ngươi là gì? Tại sao ngươi được che giấu dưới mật danh Dragon?”
“Tôi phải giải thích từ chỗ đó cơ à?” thực thể tóc vàng đáp lại với ngữ điệu như không giấu nổi ngạc nhiên trước sự tối dạ của Accelerator. “Thân phận của tôi cũng chẳng là gì to tát. Tôi chỉ đơn thuần là một hboieTHỰC THỂab, nên-...”
Lời nói của Aiwass bỗng dưng nhòe đi.
Accelerator nhíu mày, nhưng chính Aiwass cũng có vẻ bối rối và đưa tay lên sờ cổ họng như để kiểm tra lại giọng nói.
“...Hừm. Vậy ra tôi không thể diễn đạt mức độ ý nghĩa cỡ đó trong thế giới này. Ngôn ngữ loài người không có đủ từ vựng. Thế này thì việc giải thích sẽ khó đây. Cậu không phiền nếu tôi nói lan man một chút chứ? Diễn giải thẳng ra thì cũng đơn giản thôi, nhưng làm thế sẽ gây ra wgbudSỤP ĐỔwsrui…”
Có vẻ như Aiwass không hề đùa cợt.
Giọng nói của nó nghe khá kỳ cục. Mỗi khi lời nói bị nhòe đi, nguồn âm cứ như cũng bị biến tướng và chệch theo. Điều đó khiến âm thanh nghe rất quái gở. Nó đem lại cảm giác hơi giống một dàn âm thanh bị cài đặt sai vậy.
“Cậu có biết khái niệm Fuse Kazakiri không?”
“...?”
Khi nãy Shiokishi cũng nhắc tới cái tên đó, nhưng Accelerator không nắm rõ về nó lắm. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Aiwass thở dài.
“Giải thích mọi thứ từ đầu đến đuôi thì phiền phức lắm. Nhớ kỹ những gì tôi sắp nói rồi sau này tự nghiền ngẫm nhé. Để xem nào, có thể nói Fuse Kazakiri là một thiên thần nhân tạo. Xét trên các đặc tính của cô ta, định nghĩa đó không hề sai, nhưng nó cũng chưa diễn giải được bản chất thực sự của Fuse Kazakiri. Cô ta thực ra giống như một dây chuyền sản xuất để tạo hình cho tôi, Aiwass.”
Accelerator hầu như không hiểu được hết những gì mà Aiwass nói, nhưng cái từ ‘thiên thần’ bám dính lấy tâm trí hắn.
Khi Kihara Amata dùng thứ vi-rút đó lên Last Order, hàng loạt chiếc cánh ánh sáng đã xuất hiện. Dường như vụ việc hôm đó thực chất là một phần trong kế hoạch chuẩn bị cho Aiwass.
“Thử so sánh nó với một tinh thể nhé. Và một chất quen thuộc sẽ là…nước và muối. Đúng rồi, liên tưởng tới nước muối đi. Hãy coi trường khuyếch tán AIM là một lượng nước muối cực kỳ đậm đặc. Tuy nhiên, chỉ vậy thì chưa đủ để gây ra hiện tượng kết tinh. Nhằm tăng hiệu suất cho quá trình kết tinh, người ta cho thêm một ngoại chất vào trong lượng nước muối đó. Ngoại chất này có thể là một cái que, hay cũng có thể là một hạt bụi, hay thậm chí là một nsrioTHIÊN THẦNgau như Fuse Kazakiri. ...Tuy sự kết tinh thì đơn giản như thế, nhưng nếu muốn tinh thể được tạo ra mang một hình dạng và kích cỡ cụ thể nào đó, chất lượng của ‘mầm tinh thể’ phải được chuẩn bị thật kỹ càng,”
“...Ý ngươi muốn nói, ngươi là một thực thể tạo thành dựa trên Fuse Kazakiri?”
“Về mặt kỹ thuật, phải nói Fuse Kazakiri là một dây chuyền sản xuất được tinh chỉnh nhằm phục vụ cho mục đích tạo ra tôi mới đúng. Tôi không phủ nhận việc mình được sinh ra theo khuôn mẫu của Fuse Kazakiri. Mặc dù, ‘sinh ra’ không hẳn là một từ chính xác. Đúng hơn thì phải dùng từ uyHIỆN HỮUidvif… chết tiệt, ngôn ngữ của con người không truyền đạt được ý tôi. Thay vì ‘sinh ra’, hãy dùng từ ‘xuất hiện’ vậy. Nó chưa hẳn là từ chính xác nhất, nhưng tôi không biết diễn giải thế nào cho chuẩn hơn nữa.”
Aiwass chầm chậm di chuyển ngón tay trỏ từ trên ngực xuống dưới bụng của nó.
“Aleister có vẻ ưa đi đường vòng, nhưng tôi không phải là một thứ có thể được tạo ra bằng công nghệ nhân bản.”
Nếu thực thể này là một khối tập hợp của trường khuyếch tán AIM thì dĩ nhiên nó không phải là con người.
Mặc dù chuyện này càng lúc càng khó tin, nhưng Accelerator chẳng hề cười.
Thậm chí, Accelerator cảm thấy, nếu Aiwass tự nhận nó là người thì điều đó mới gọi là lố bịch.
“Giờ thì sao nhỉ?” Aiwass nói. “Tôi xuất hiện chỉ vì tò mò, nhưng làm gì bây giờ? Và cậu muốn làm gì? Cậu sẽ thử đập tan tham vọng của Aleister bằng cách tận dụng những thông tin mà tôi đưa ra chứ?”
“...Ngươi đùa đấy à?” Accelerator chợt đề cao cảnh giác khi nghe câu vừa rồi. “Ta không biết lão Chủ tịch ấy âm mưu cái gì, nhưng ngươi chính là trung tâm của nó. Phá hoại kế hoạch của Aleister đồng nghĩa với việc biến một thực thể hỗ trợ bởi các biện pháp nhân tạo như ngươi về với hư vô.”
“Đúng thế.” Aiwass gật đầu, vô tình khiến mái tóc vàng khẽ phấp phới. “Vậy thì sao?”
“Cái gì…?”
“Đàm đạo một chút về lịch sử nhé,” Aiwass đột ngột chuyển chủ đề. “Loài người trên Trái đất này làm rất nhiều việc trên danh nghĩa bảo tồn môi trường. Họ nói hầu hết tất cả động, thực vật sẽ tuyệt chủng nếu tình hình hiện tại không thay đổi, thế nên họ sốt sắng thu gom rác thải, giảm thiểu khói bụi mà họ tạo ra.”
“Ờ, đúng là có những người rất tâm huyết với những việc như thế.”
“Loài người các cậu làm vậy chỉ để nhận được sự chú ý của người khác thôi sao?”
“Ý ngươi muốn nói cái quái gì?”
“Tôi chỉ đơn thuần muốn nói rằng, lịch sử chẳng hề thay đổi một chút nào,” Aiwass trơn tru đáp lại. “Hành tinh này đã từng trải qua kỷ băng hà. Môi trường sống bị biến đổi dữ dội và phần lớn động thực vật đã bị tuyệt chủng. ...Nhưng lịch sử có bị khép lại không? Cho dù những sinh vật bé nhỏ trên bề mặt Trái đất có sống hay chết thì dòng chảy thời gian vẫn tiếp diễn không ngừng. Kể cả một cuộc chiến tranh hạt nhân quy mô thế giới có nổ ra ngay bây giờ và toàn bộ sự sống trên Trái đất có bị tận diệt đi chăng nữa, những thể sống mới sẽ xuất hiện trong tương lai, thay thế cho những gì đang tồn tại.”
“...”
“Điều này cũng tương tự như vậy. Tôi có lẽ không nên trở thành một phần trong lịch sử của không gian này. Nhưng xem ra cái người mang tên Aleister rất cố chấp trong ham muốn sử dụng tôi, tuy nhiên, nếu kế hoạch của cậu ta gặp phải trở ngại to lớn thế nào thì điều đó cũng không thành vấn đề đối với tôi. Có thể sẽ phải mất một vạn năm, hay mười vạn năm nữa, nhưng tôi sẽ có một cơ hội khác để asbuHIỆN HỮUoagbv… ý tôi là ‘xuất hiện’. Mà thậm chí chuyện đó cũng chẳng có mấy ý nghĩa với tôi.”
Aiwass từ từ giang rộng hai tay và khiến mái tóc dài màu vàng lại phấp phới.
“Giờ thì cậu sẽ làm gì? Nếu cậu giết tôi tại đây và đem lại sự ngạc nhiên cho Aleister thì thú vị ra phết đấy. Dĩ nhiên, đó là nếu cậu đủ bản lĩnh để làm thế.”
Accelerator không thể hiểu được thực thể này.
Một mắt xích quan trọng nào đó nhất định đã bị bỏ sót bởi trong hắn không hề xuất hiện chút hung ý nào. Đó là cảm giác lúc này của hắn. Nó không phải là vấn đề làm thế nào để tìm ra một cơ sở. Cho dù có tính toán thêm bao lâu đi chăng nữa, Accelerator không nghĩ là hắn có thể phát hiện ra sơ hở nào. Ra tay chiến đấu cũng chẳng đem lại chút ý nghĩa gì. Ý tưởng ấy ngu ngốc không kém gì việc chạy trên mặt đất để đuổi theo ánh dương đang khuất dần sau đường chân trời.
Thấy Accelerator chẳng có động tĩnh gì, Aiwass cất tiếng với hai tay vẫn đang giang rộng.
“Ồ? Đây thật sự là lựa chọn của cậu sao? Vậy để tôi nói cho cậu một điều: Aleister có thể rất tự tin vào khả năng của bản thân, nhưng cậu ta không phải là một người hoàn hảo.”
“Sao cơ?”
“Kế hoạch mà cậu ta dày công tạo dựng giờ đã bắt đầu rạn nứt ở vài chỗ rồi.”
Dù đang nói về một vấn đề ảnh hưởng trực tiếp tới chính sự tồn tại của nó, nhưng Aiwass chẳng có vẻ gì là để tâm tới điều ấy.
“Với mỗi hiện tượng thất thường xảy ra, Aleister luôn tin rằng cậu ta sẽ lại thu được gì đó có lợi cho kế hoạch, tuy vậy, những vết rạn nứt nhỏ bé đã bắt đầu lan rộng ra từng chút một. Cứ thế này, chúng sẽ dẫn tới những diễn biến mà chính bản thân Aleister cũng không ngờ tới. Ví dụ như…”
Accelerator chợt nảy ra một cảm giác chẳng lành về điều mà Aiwass sắp nói ra.
Hắn cảm thấy như mình sắp phải nghe một điều không nên nghe.
Nhưng Aiwass vẫn tiếp tục.
Nó cất tiếng cứ như việc đùa giỡn với tâm trí của một sinh linh nhỏ bé và khốn khổ là trò tiêu khiển duy nhất trong cái thế giới chán ngắt này.
“Ví dụ như, Last Order, một trong những nhân tố làm nên nền móng của kế hoạch ấy, đến một lúc nào đó chắc chắn sẽ ‘hư hại’ nếu tiến độ của kế hoạch vẫn như hiện tại. Tuy thế, cô bé đó cũng chỉ là một nhân bản, vậy nên vấn đề này có thể được giải quyết dễ dàng bằng cách tạo ra một nhân bản khác có chức năng tương tự.”
Chỉ một câu này là quá đủ,
Accelerator lập tức vứt bỏ mọi lý lẽ lẫn lo ngại và quyết định ra tay.
Phần 2:
(Đây là đâu?)
Hamazura Shiage chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy dọc theo một lối đi tối om.
(Mình đang ở chỗ quái nào thế!?)
Cậu đang chạy một mình. Cho tới vừa nãy, cậu chưa từng rời Takitsubo dù chỉ một giây, nhưng giờ thì cô gái ấy đã không còn ở cạnh cậu nữa. Nguyên do rất đơn giản. Hai người họ buộc phải chạy theo hai hướng khác nhau. Bóng dáng phía sau đang tiếp cận một cách chậm rãi, cứ như là để từ từ tra tấn tinh thần của cậu, áp lực mà người này đem tới kinh khủng như vậy đó. Nó không đến từ sức mạnh thể chất hay siêu năng lực của cô gái ấy. Mà áp lực đó chỉ đơn thuần được sinh ra từ nỗi khiếp sợ cùng cực.
“…Haaamazuraaa.”
“!?”
Tiếng gọi vang tới từ đầu bên kia của bóng tối.
Hamazura dồn hết sức vào chân rồi nhảy sang một bên mà chẳng kịp quan sát xung quanh. Cậu va vào một lan can bằng kim loại rồi ngã nhào ra ngoài. Lúc này thì cậu mới nhận ra lối đi ấy là một cây cầu giữa không trung, nhưng đã quá muộn, cả người cậu bắt đầu rơi tự do.
Nhưng như vậy còn tốt hơn là ở lại trên đó.
Ngay sau cú nhảy ấy, một tia sáng chết chóc lướt qua nơi Hamazura vừa đứng, nó nung chảy chỗ lối đi ấy và biến cây cầu kim loại thành một thác nước màu cam.
Meltdowner.
Siêu năng lực gia Level 5 giữ vị trí số 4.
“Gah!!”
Trong lúc tâm trí đang gợi lại những danh hiệu đó thì lưng cậu chợt dộng mạnh xuống sàn. Hamazura vừa rơi khoảng 3 mét và ngã xuống một lối đi bắc ngang không trung khác. Bên dưới những lưới kim loại tạo nên chỗ đứng ấy lại có một mặt sàn nhân tạo nữa.
Khu vực này khá là rộng lớn.
Không gian tại đây có chiều rộng hơn 100 mét và chiều dài thì phải đếm bằng cây số. Và nằm sâu hơn dưới chân Hamazura là nhiều máy bay tiêm kích cỡ nhỏ, chúng được xếp thành một hàng dài. Nhìn lướt qua thì cậu áng chứng có khoảng 20 chiếc.
(Xem ra đây là quận 23, nơi tập trung nghiên cứu kỹ thuật hàng không.)
Chỗ này trông không giống một cơ sở lắp ráp và tu sửa thông thường. Có lẽ đây là khu vực thử nghiệm cho các mẫu phi cơ mới. Chuyến tàu mà Hamazura và Takitsubo lẻn lên lúc nãy hẳn là chuyên chở nguyên vật liệu cho nơi này.
Hamazura bỗng nghe thấy nhiều tiếng bước chân.
Chúng vang lên từ trên đầu cậu, khả năng cao là tới từ lối đi dẫn đến chỗ Hamazura vừa nhảy xuống. Cậu bèn nhanh chóng nấp sau một vật dạng hình hộp có vẻ là buồng lái của một cần trục.
“Vẫn như mọi khi, chỉ cong đít chạy là giỏi. Nhưng làm thế có được không đó? Mày bỏ quên Takitsubo-chan yêu quý này!”
“…!!!!!!”
Hamazura nghiến chặt răng.
Vì đang nấp nên cậu không thể nhìn rõ, nhưng cậu thừa biết một điều. Mugino Shizuri hẳn là đang kéo lê thân thể rã rời của Takitsubo bằng một tay. Lý do mà cô gái ấy chưa bị giết khá dễ hiểu: Mugino muốn hành hạ Hamazura hết mức có thể.
Cậu thật sự muốn nhảy ra khỏi đó ngay lập tức.
Tuy nhiên, đối phương không phải là thứ quái vật mà cậu có thể hạ gục bằng cách đối đầu trực diện. Vớ vẩn là cậu sẽ hóa ra tro chỉ trong một giây. Nhỡ chuyện đó xảy ra thì còn ai để bảo vệ Takitsubo nữa. Một khi không còn Hamazura để hành hạ, Mugino sẽ xuống tay hạ sát Takitsubo ngay.
(...Chó chết. Đm! Chó chết!! Tại sao? Tại sao? Tại sao lại là cô ả này chứ!?)
Cậu rút ra khẩu súng lục bằng cánh tay đang run rẩy và tháo băng đạn để kiểm tra còn bao nhiêu viên. Trong lúc cậu mải làm vậy, giọng nói của Mugino vẫn tiếp tục vang dội khắp khu vực thử nghiệm phi cơ này, nghe như một con quỷ đang lải nhải và liên tiếp chế nhạo cậu.
“Mày sợ hết hồn vì không hiểu tại sao tao vẫn sống hả? Cyborg, nhân bản, hay thiết bị na-nô☆!? Thử đoán xem, nếu đúng sẽ có thưởng đó, nhưng tao chắc là mày không nghĩ ra nổi đâu, nhìn cái mặt mày đần độn đến thế cơ mà.”
Cô ả vẫn tiếp tục phóng những tia sáng chết chóc xuống dưới.
Mugino chẳng hề nhắm tới Hamazura, nhưng rung động sinh ra từ những phát bắn Sóng-hạt-siêu tốc ấy vẫn khiến cậu run rẩy trong lo sợ.
“Đáp án này, có vẻ như bọn chúng đã dùng ‘Di sản tăm tối’ để lại bởi một thần y mệnh danh Heaven Canceller. Dựa trên một cơ cấu sinh học hòa tan dạng dầu để chi phối tốc độ hồi phục của cơ thể, nó đem lại quá trình phân bào siêu tốc. Tao không nghĩ là vị bác sĩ đó biết nó được dùng vào những việc như thế này, nhưng mấy chuyện đó chẳng quan trọng. Lúc này thì tao chỉ muốn thưởng thức sự khốn khổ của mày thôi.”
Hamazura ngó đầu ra ngoài một chút để kiểm tra tình hình.
“Haaamazuraaa. Muốn chơi trốn tìm thì tùy mày, nhưng có khi mày phải lộ diện sớm đi. Nếu không thì tao đành quay sang chơi với Takitsubo-chan dễ thương của mày vậy.”
“Aghh!!” một tiếng rên cất lên.
Mugino vừa túm lấy tóc Takitsubo rồi nhấc cả người cô lên như để dùng làm khiên chắn.
Mugino liền đưa cánh tay trái lên gần da thịt của Takitsubo, cánh tay ánh sáng ấy được tạo thành từ nhiều vòng lặp Meldowner.
“Gya ha ha!! Để xem, đốt nó từ chỗ nào bây giờ? Có khi tao thử nướng cái khuôn mặt nhỏ nhắn này xem sao. Hay là thiêu trụi cái l*n hồng hào của nó nhỉ!! Ê, mày nghĩ sao hả, Hamazura? Tốt nhất là mau chui ra đi, không là tao lỡ tay đốt nó ra tro mất! Hay là mày vẫn cương được khi chơi một cái lỗ như thế!?”
(Mẹ kiếp…)
“Tao đếm từ ba đến một. Nếu mày không lộ diện thì tao sẽ nướng cháy cái l*n của Takitsubo ngay. Dĩ nhiên, nếu mày muốn bỏ mặc nó để giữ mạng thì cứ việc nấp đó mà xóc lọ trong lúc tao thiêu trụi trinh tiết của con bé này.”
Mugino chẳng hề đếm chậm rãi như thường lệ.
Thay vào đó…
“Ba-hai-một-xong!!”
“Cái đm!!”
Vì hồi đếm cực nhanh ấy của Mugino mà Hamazura phải vội vã nhảy ra từ sau buồng lái của cần trục. Cậu lập tức chĩa súng vào Mugino, nhưng cô ả lại nhanh tay hơn. Chưa kể là Mugino còn có Takitsubo làm lá chắn nữa.
“Ngoan lắm, Hamazura.”
Một tiếng nổ vang lên, ngắt đi mọi âm thanh khác.
Mugino chỉ vừa làm một động tác đơn giản như búng tay, nhưng nó gây ra một đòn công phá còn kinh khủng hơn cả đạn pháo của tàu chiến. Đòn tấn công ấy bay sượt qua Hamazura và bắn trúng một thùng phuy. Nhiên liệu bên trong chiếc thùng ấy chợt phát hỏa và vụ nổ hất văng cậu 5 mét lên không trung.
Cô ả đã có thể giết Hamazura bất cứ lúc nào nếu muốn.
Lý do duy nhất mà Mugino chưa làm vậy là vì cô ta muốn hành hạ cậu thật nhiều trước khi xuống tay kết liễu cậu.
(...Chết tiệt…)
Hamazura chỉ có thể lăn trên sàn để chuyển sang tư thế nằm ngửa, cậu chẳng biết làm gì khác nữa. Thực tế phũ phàng lại nhắc nhở cậu rằng “gã Level 0 từng đánh bại Mugino Shizuri” chỉ là hư danh mà thôi. Lần đó chẳng qua là cậu được cứu bởi may mắn và kỳ tích. Mugino không phải là thứ quái vật hạ đẳng mà cậu có thể hạ gục liên tiếp. Hamazura Shiage không sở hữu một quân chủ bài nào để đối phó với cô ta. Cậu không thể chiến thắng.
“Hamazuraaa, Hamazuraaaa!!”
Cậu nghe thấy Takitsubo gọi tên mình.
Giọng nói của cô gái ấy như tiếp thêm sức lực cho cậu, nhưng Mugino đã sớm ra tay trước khi cậu kịp đứng dậy.
Tuy nhiên, cô ả không hề xuống tay hạ sát Hamazura. Ngay từ đầu, chủ ý của Mugino đã là hành hạ cậu chán chê trên địa ngục trần gian trước khi tiễn cậu xuống địa ngục thực sự.
Mugino Shizuri bèn quay sang Takitsubo Rikou.
“Sao? Mày định đóng vai nữ chính bi thương à? Đừng làm trò! Mày có phải loại yểu điệu thục nữ gì đâu. Mày có sức mạnh để chiến đấu mà.”
“!?”
Một tiếng nấc như vừa cất lên từ cổ họng đang co thắt của Takitsubo.
Mugino thản nhiên quăng cơ thể rã rời của Takitsubo sang một bên rồi đút bàn tay bằng da thịt còn lại của mình vào trong túi. Cô ả lấy ra một vật chỉ to cỡ hộp đựng ruột chì kim.
Nó là một hộp chứa Thể tinh chất.
“Nếu phát huy hết tiềm năng của AIM Stalker, mày có thể đảo chiều dòng chảy từ trường khuếch tán AIM rồi nhờ đó mà chi phối năng lực của tao, không sai chứ?”
Cô ả búng cái hộp đựng Thể tinh chất ra trước mặt bằng mấy ngón tay. Chiếc hộp bé nhỏ ấy va canh cách trên sàn rồi dừng lại ngay gần Takitsubo. Đây là tia hi vọng cuối cùng để Takitsubo đảo ngược tình thế. Tuy nhiên, cơ thể của cô chắc chắn sẽ ‘tan rã’ nếu lại dùng thứ thuốc ấy. Sức khỏe của cô gái này vốn đã rất yếu do tác dụng phụ của Thể tinh chất rồi. Nó không cho phép cô liều lĩnh thêm nữa. Nếu lại dùng Thể tinh chất, dù chỉ là một lần thôi, tất cả sẽ kết thúc.
Nhưng…
“Nếu mày muốn bỏ chạy thì cứ việc.”
Từng lời của Mugino Shizuri đem lại cơn sốc vô cùng cho trái tim mỏng manh của Takitsubo.
Không, nó không chỉ là một cơn sốc. Nó còn tàn bạo tới mức như đang bóp nát trái tim của cô.
“Nhưng nếu thế thì Hamazura sẽ bị tao thiêu ra tro, tất cả chỉ vì mày đã bỏ mặc nó. Gya ha ha ha!! Tao chẳng quan tâm mày chọn gì! Dù là đường nào thì tao cũng được thưởng thức một cảnh thú vị!!”
“Uuh…”
Takitsubo duỗi tay ra.
Cô đưa tay tới gần chiếc hộp, dù thừa biết nó sẽ hủy hoại chính cơ thể của mình.
Cô có một lý do.
Cô làm vậy để cứu Hamazura Shiage, người đang bị Mugino giày vò và sẽ sớm bị sát hại.
“Uuuuuuuuuuuuuuhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”
Với một tiếng rên rỉ như tới từ một con thú nhỏ đuối sức, Takitsubo chộp lấy chiếc hộp chứa Thể tinh chất. Một quyết định không khác gì cầm dao tự đâm vào tim mình, cô mở tung nắp hộp một cách vội vàng, cứ như sợ bản thân sẽ lưỡng lự trong phút cuối. Nhìn cảnh này, Mugino phá ra cười sặc sụa. Cô ả không thể kìm hãm sự khoái trá khi được chứng kiến một cô gái bị dồn vào đường cùng bởi chính mong muốn bảo vệ người thương yêu của cô ấy.
(…Hamazura…)
Takitsubo nhắm chặt hai mắt và há miệng.
Cô đưa hai bàn tay đang run rẩy lên và toan dốc hết chỗ thuốc ấy vào miệng mình.
Song…
“Muginoooooooooooooooooooooooooooo!!” Hamazura Shiage gào bằng cả bình sinh.
Ngay sau tiếng hét ấy, âm thanh của một động cơ cỡ lớn vang dội khắp khu vực. Mugino nhận ra nó là tiếng động đến từ tay cần của một cần cẩu được dùng để lắp ráp các phi cơ, cô ả bèn lùi lại mấy bước. Đoạn cáp thép và lưỡi câu được nối với tay cần để cẩu vật nặng vung xuống như một cây chùy gai. Mugino đã né được đòn này, nhưng nó quét trúng Takitsubo ngay đúng thời điểm cô sắp dùng Thể tinh chất.
Âm thanh của va đập vang lên ngay sau đó.
Chiếc hộp chứa Thể tinh chất bị hất văng ra xa, còn Takitsubo thì bay qua lan can và rơi xuống tầng dưới.
“Ha ha ha,” Mugino cười sằng sặc.
Nó không phải là điều mà cô ả dự liệu, nhưng chuyện vừa xảy ra cũng không kém phần thích thú.
“Gya ha ha ha ha ha!! Làm trò gì thế, Hamazura? Mày đang bảo vệ ai vậy!? Đầu mày nghĩ cái gì mà lại kết liễu nó như thế!?”
Nhưng rồi Mugino bỗng giật mình và ngừng cười.
Hamazura không có chút phản ứng gì trước lời chế nhạo vừa rồi. Biểu cảm của cậu không hề mang sự xấu hổ hay hối tiếc trong nó. Và Mugino muộn màng nhận ra một điều. Hamazura cố tình nhắm vào Takitsubo ngay từ đầu. Cậu đã ngăn cô gái sử dụng Thể tinh chất và còn đem cô tránh xa khỏi Mugino. Cho dù phải đả thương người con gái mà cậu muốn bảo vệ, cậu cũng đành làm vậy để giúp cô thoát khỏi lưỡi hái của tử thần trước mặt.
Mugino bèn nghĩ lại.
Có một vật đã được móc vào lưỡi câu của tay cần, nó là một bộ giáp cơ giới được mặc bởi các công nhân khi họ xử lý những vật thể nguy hiểm như bom hay vũ khí của các chiến đấu cơ. Hamazura đã móc nó vào lưỡi câu và hi vọng nó có thể phần nào bảo vệ Takitsubo yếu đuối, dù chỉ là thêm một chút thôi.
“...Mugino Shizuri…”
Tại sao cậu có thể tiến xa như vậy?
Câu trả lời rất đơn giản.
“Xem ra chỉ giết cô một lần thôi là chưa đủ.”
Anh chàng Level 0 từng đánh bại siêu năng lực gia giữ vị trí số 4 lại đứng lên đối diện với gian khó một lần nữa.
Và cũng như mọi lần, cậu làm vậy nhằm bảo vệ một người con gái mang tên Takitsubo Rikou.
Phần 3:
Accelerator bấm nút công tắc của thiết bị điện cực.
Giờ thì gã siêu năng lực gia số một có thể thoải mái vận dụng năng lực chi phối vector của hắn. Gã có thể phản hồi lại mọi đòn tấn công cũng như tạo ra sức công phá cực kỳ khủng khiếp từ một lực rất nhỏ. Chỉ với khả năng đó, không có một địch thủ nào mà hắn không thể đánh bại.
Dường như nét mặt vô cảm của Aiwass vừa biểu lộ một chút giễu cợt.
Thực thể này đã khẳng định Last Order sẽ sớm ‘hư hại’ nếu kế hoạch của Aleister vẫn tiếp diễn như hiện tại.
Và thái độ của nó còn ngầm mang ý khiêu khích: Thử giết tôi xem. Với bản lĩnh đó, cậu còn chẳng đủ sức để khiến sự hiện hữu của tôi phải tiêu tan, dù chỉ là một thoáng.
(...Được thôi.)
Accelerator điều khiển các vector hỗ trợ lực chân và lao như bắn về phía Aiwass.
(Dù ngươi có là khối tập hợp của trường khuếch tán AIM hay thiên thần hay là cái gì đi chăng nữa cũng vậy, ta sẽ không nương tay nếu ngươi dám đe dọa tới con nhãi đó. Thích thì chiều, ta sẽ tiễn ngươi về với hư vô ngay tại đây!!)
Aiwass chẳng hề động đậy né tránh. Nó chỉ nhìn thẳng vào Accelerator với hai tay vẫn đang giang rộng. Còn Accelerator thì lao tới và vung cánh tay với năm ngón đang xòe ra. Hắn chỉ cần chi phối các vector để hủy diệt Aiwass từ bên trong.
Nhưng một cơn sốc chẳng hiểu từ đâu đột nhiên chạy ngang thân trên của hắn.
Nó như đến từ một nhát chém cực ngọt bởi một lưỡi đao sắc bén. Ngay khoảnh khắc mà Accelerator nhận ra điều này, cơ thể hắn đã văng ra sàn và lăn mấy vòng về phía sau. Máu tươi tuôn xối xả ra ngoài, máu không chỉ tuôn ra từ vết thương ở thân trên, mà còn từ miệng và mũi của hắn nữa. Nghe qua cứ tưởng là chuyện đùa, nhưng thật khó hiểu khi nội tạng hắn vẫn chưa lòi ra ngoài từ vết thương chí mạng ấy.
“Gh...bhaaaaaaaaaahhhhhhhhh!?”
Hắn không hiểu điều gì vừa xảy ra. Trong quá khứ đã từng có những kẻ như Kihara Amata và Kakine Teitoku đột phá thành công lớp phản hồi của hắn, nhưng Aiwass thì khác. Đòn tấn công vừa rồi không hề dựa trên một nguyên lý nào cho phép nó vượt qua bức tường phản hồi cả. Ngay cả sau khi lãnh trọn chiêu ấy, hắn vẫn không thể giải thích được chuyện vừa xảy ra với cơ thể của mình.
“Ấy chết. Lỗi của tôi,” Aiwass thản nhiên cất tiếng.
Thứ gì đó vừa mọc ra từ sau lưng và đẩy mái tóc dài của nó sang bên. Là một đôi cánh. Đôi cánh ấy tỏa ra hào quang chói lọi tới mức khiến người ta có cảm giác ánh sáng đó gây hại cho cơ thể người hơn cả phóng xạ hạt nhân. Nó chính là thứ vừa chém Accelerator.
Đôi cánh ấy rất kỳ lạ.
Màu sắc của nó không hẳn là màu vàng. Nó tỏa ra một màu bạch kim nhàn nhạt với màu trắng ở trung tâm. …Miêu tả như vậy cũng chưa hẳn chính xác, nhưng ít nhất thì nó là cách mà não bộ của Accelerator diễn giải thông tin ấy. Đôi cánh đó đem lại cho hắn một cảm giác rất khó nói vì hắn không thể lý giải được những gì đang nhìn thấy.
“Aleister chết tiệt. Cậu đã thêm thứ gì đó vào vi-rút snKIẾN TẠObozl. Xem ra cậu thiết lập bseouKHẢ NĂNGgbu tự phòng vệ vào trong beuoDIỆN MẠOdnm của tôi thông qua Last Order. Xin lỗi nhé. Có vẻ như một thiết bị chống tự sát đã được nbspgTHÊMnpisr vào. nspidhĐÔI CÁNHgprws này có thể tự chuyển động, cậu phải nghĩ ra cách gì để xử lý nó nếu muốn sbgpGIẾTnapedv tôi.”
Lời nói của Aiwass càng lúc càng bị biến tướng.
Tuy nhiên, Accelerator chẳng hề lắng nghe. Đôi mắt của hắn chợt chuyển sang một màu đỏ bất thường, một màu đỏ tỏa ra hung quang còn ghê rợn hơn cả đống máu tuôn ra từ cơ thể hắn. Vẫn trong tư thế nằm sõng xoài trên sàn, bàn tay hắn bóp nát cả một mảng sàn nhà.
“abeoughabaeougbaoGIẾTwobnoweuferya…!!”
Từ sau lưng Accelerator, một đôi cánh đen ngòm đột nhiên bật tung ra. Đôi cánh tối tăm ấy trái ngược hoàn toàn với đôi cánh bạch kim của Aiwass. Con ác quỷ mà thân trên vừa được nhuộm đỏ và cả miệng cũng chuyển sang một màu của máu đang từ từ trỗi dậy, động tác rất nhẹ nhàng, cứ như trọng lực chẳng có chút tác động nào lên cơ thể hắn.
“Theo đuổi Chân Ý là toàn bộ Chính Luật, hm?”
Dù vậy, Aiwass chỉ lắc đầu khi nhìn đôi cánh đen ấy.
Accelerator không biết điều này, nhưng câu nói vừa rồi của Aiwass là lời trích từ trụ cột tư tưởng của một pháp sư nọ, và nó cũng được ghi chép trong cuốn Luật Thư.
“Thật đáng tiếc, nó không tới từ rggrAEONipiregj phù hợp. rsgSỨC MẠNHnophe của cậu thuộc về thời của Osiris. Chỉ với nó thì cậu không thể hosefĐỐI CHỌIqierd với một kẻ từ Horus như tôi.”
Một tiếng gầm vang dội khắp không gian.
Nó là cơn sóng xung kích tạo ra bởi sự va chạm giữa hai đôi cánh, một bên đục ngầu tăm tối và một bên tỏa hào quang bạch kim.
Chấn động ấy lập tức biến thành một cơn bão.
Luồng gió dữ dội thổi bùng lên với Accelerator và Aiwass là tâm lốc. Tuy nhiên, trận đấu không hề cân sức. Tại chiêu thứ nhất, đôi cánh đen của Accelerator bị xé toạc tới tận đầu cánh và tới chiêu thứ hai thì nó bị chém thành nhiều mảnh. Một tiếng rống kinh dị hơn bất cứ tiếng hét nào vang dội khắp khu vực này. Aiwass tung đôi cánh bạch kim của nó một lần nữa. Máu tươi phun ra và bị thổi bay khắp không khí bởi luồng gió dữ dội.
Giữa hai kẻ này chỉ đơn giản là có sự khác biệt quá lớn về đẳng cấp.
Đôi cánh đen của Accelerator quả thật rất hung bạo, nhưng nó chỉ như một đứa trẻ vung vẩy cây chùy bằng gỗ. Mặt khác, đôi cánh của Aiwass thì giống một danh kiếm sắc bén được ngự bởi đệ nhất cao thủ.
Âm thanh của thứ gì đó rơi xuống sàn chợt vang lên.
À không, nó là âm thanh của một người ngã gục trên sàn.
“Chỉ vậy thôi sao?” Aiwass lên tiếng khi nhìn cảnh Accelerator nằm sõng xoài giữa vũng máu của chính hắn.
Nếu là người thường thì chắc chắn đã chết rồi, nhưng Accelerator vẫn còn thở. Hắn đang vận dụng năng lực chi phối vector của mình trong vô thức, gã dùng nó để điều khiển sự tuần hoàn máu thay cho những mạch máu đã vỡ nát. Vì vậy mà những dòng máu đỏ tươi đang bồng bềnh chảy quanh hắn như chất lỏng bị đổ ra ngoài trong môi trường không trọng lực.
Nhưng gã cũng chỉ làm được đến vậy.
Hắn chỉ đủ sức xoay sở để giữ được mạng. Accelerator không thể làm gì hơn để cải thiện tình hình này.
“Tôi thử khiêu khích cậu tấn công bằng cách nhắc đến Last Order, nhưng ai ngờ là lại dễ đến thế. Cậu non nớt quá, với sự chín chắn cỡ đó thì cậu đừng mong đối phó được Fuse Kazakiri. Aleister chết tiệt, lần này cậu lại dục tốc nữa ư? … Chuyện với Kakine Teitoku cũng khiến tôi để tâm lắm đó.”
Nói xong, Aiwass quay lưng bỏ đi. Thực thể này bước khỏi chỗ đó bằng chính đôi chân của nó. Cái cách di chuyển của những kẻ phàm trần ấy quả thật rất lạ, thà rằng đột ngột biến mất hoặc giang cánh bay đi thì hợp với nó hơn.
Và rồi Aiwass chợt cảm nhận được một thứ gì đó, một vết nứt chợt xuất hiện ngay chính giữa cơ thể của nó.
Dường như có một lỗi vừa xuất hiện trong khối tập hợp trường khuếch tán AIM đang điều khiển sự hiện diện của Aiwass. Nghĩ tới yếu tố nào đã gây ra lỗi ấy, Aiwass chợt ngoảnh mặt lại. Thân thể của nó đang bắt đầu tan biến từ đuôi tóc, nhưng biểu cảm của nó vẫn chẳng thay đổi.
“Ngươi nói…” một tiếng nói lắp bắp vang lên.
Là giọng nói của Accelerator, nhưng hắn chẳng nói bằng thứ ngôn ngữ không giải mã nổi mà Aiwass cũng đã dùng. Hắn lúc này đang cất tiếng bằng ngôn ngữ của người trần mắt thịt.
“...Ngươi bảo là…ngươi xuất hiện bằng…khối trường khuếch tán AIM…trong Thành Phố Học Viện này… Con nhãi đó…bị một thứ vi-rút tác động và… Fuse…Kazakiri đã được tạo ra… nhằm khống chế...diện mạo của ngươi…”
“Xem ra cậu cũng đã nghĩ qua về nó.”
Aiwass nở một nụ cười, cùng lúc với nụ cười ấy, các ngón tay của nó cũng bắt đầu tan biến.
Hai mắt của nó nhìn vào cây nạng của Accelerator.
“Cậu lấy thiết bị gây nhiễu dùng để chặn đứng tín hiệu can thiệp từ ngoài lên thiết bị điện cực rồi thiết lập cho nó chặn cả Mạng lưới Misaka nữa. Mạng lưới ấy giống như hoa tiêu dẫn đường cho cả khối trường khuếch tán AIM trong Thành Phố Học Viện. Nếu chặn được mạng lưới Misaka ở khu vực này thì đúng là có thể khử đi mầm tinh thể cục bộ và biến nó trở lại thành nước muối.”
Trong khi thực thể này giải thích thì hai chân của Accelerator càng lúc càng thêm run rẩy.
Nhưng Aiwass không hề làm gì hắn.
“Cậu có hiểu điều đó nghĩa là gì không? Nó chẳng khác gì tự tay cắt đi sợi dây sinh mạng đang níu giữ cậu với thế giới này.”
“...”
Tiếng máu rơi lõm bõm vẫn tiếp tục.
Accelerator chỉ đủ sức giúp bản thân tránh bị mất máu đến chết bằng cách vận dụng năng lực để giữ máu chảy trong huyết quản. Nếu hắn chặn đứng Mạng lưới Misaka, nghĩa là năng lực cũng bị phong ấn theo, số phận của hắn sẽ quá rõ ràng.
“Câm...cái miệng…ngươi lại…” Accelerator lắp bắp với hai môi run rẩy.
Tín hiệu gây nhiễu được thiết lập để mạnh dần theo thời gian. Hắn sẽ sớm mất đi khả năng đi đứng lẫn nói chuyện. Gã biết mình phải kết thúc đối phương trước khi ngã xuống, Accelerator bèn dốc hết chút sức lực còn lại để rút ra khẩu súng lục.
Hắn lấy ra một loại vũ khí của con người thay vì một thứ sức mạnh bí ẩn của thiên thần hay ác quỷ nào đó.
Accelerator đã bước trên con đường nhuộm máu này với mục đích bảo vệ một cô bé tên Last Order. Để làm được điều đó, hắn thậm chí còn sẵn sàng biến mình thành kẻ địch của con bé và trở thành đệ nhất ác nhân.
Gã ác nhân ấy không phải là hạng người quỳ gối van xin tha mạng trong một tình huống như thế này.
Hành vi hèn nhát như vậy không thuộc về ác đạo mà Accelerator đang cho cả thế giới thấy.
Chính vì thế mà hắn không hề do dự trong quyết định của mình.
Kể cả khi quyết định đó khiến hắn ngã gục, khiến hắn đổ máu, hay khiến nội tạng của hắn lòi ra từ vết thương, hắn vẫn sẽ kéo cò súng để bảo vệ Last Order, vì đó là ác vọng của hắn.
“Theo đuổi Chân Ý là toàn bộ Chính Luật,” Aiwass khẽ ngân nga.
Hai tay của nó đã bắt đầu tan biến tới tận khuỷu tay và đôi cánh bạch kim với tâm trắng cũng hoàn toàn ngừng di chuyển, cứ như một cỗ máy bị tháo mất bánh răng. Toàn thân của thực thể này cũng dần trở nên trong suốt, để lộ một vật hình lăng trụ tam giác giấu trong đầu nó. Bề mặt của vật này cứ liên tục động đậy và tạo ra mấy âm thanh *lách cách* như bàn phím.
Nhận ra khẩu súng của Accelerator đang chĩa thẳng vào vật đó, Aiwass giang rộng hai cánh tay đang tan biến và mỉm cười chào đón viên đạn ấy.
“Được rồi. Cho tôi thấy Luật của cậu đi.”
Một tiếng súng vang lên.
Đi sau tiếng súng đó là một âm thanh nghe như thủy tinh bị đập vỡ và tiếng động nặng trịch của một người ngã vật ra sàn.
Phần 4:
Mugino Shizuri nhảy xuống tầng dưới từ lối đi vừa bị nung chảy.
Âm thanh khi cô ả đáp xuống chỗ đứng làm từ mấy tấm lưới kim loại vang dội khắp cơ sở thử nghiệm máy bay tiêm kích này. Hamazura Shiage cũng đang đứng tại tầng đó. Cậu đang tựa cơ thể đầy thương tích của mình vào mặt ngoài của một buồng lái cần trục trong lúc lén lút quan sát gương mặt ‘độc nhãn’ của Mugino.
“Giết tao một lần chưa đủ?” Mugino lặp lại lời của Hamazura trong thích thú, còn cánh tay ánh sáng tạo bởi nhiều vòng lặp Meltdowner thì nổ tanh tách như đang phụ họa. “Chưa đủ. Chưa đủ đâu. Nếu mày muốn dây với tao thì học cách động não trước khi phàn nàn đi!!”
Cánh tay ánh sáng của cô ả chợt kéo dài ra, phóng đi như bắn.
Nhưng Hamazura đã di chuyển trước.
Nếu muốn phản kích, Hamazura phải đưa tay lên để giương súng, nhắm nó vào cô ta, rồi mới bóp cò nhả đạn. Với từng ấy thời gian thì Mugino dư sức bắn tan xác cậu rồi.
Thế nên Hamazura không làm vậy.
Thay vào đó, cậu nổ súng mà chẳng nhắm vào Mugino. Dĩ nhiên, điều đó khiến viên đạn bay bay theo một hướng hoàn toàn khác. Nó găm trúng vào một bình xịt chữa cháy gần đó.
Chất khí bên trong được giải phóng, bọt trắng phun ra khắp nơi.
(...Định lợi dụng màn khói để trốn à?)
“Đừng coi thường tao, Hamazura!!”
Cứ như cách một khán giả phản ứng với màn trình diễn rẻ tiền, Mugino bắn ra nhiều tia Meltdowner. ánh sáng của chúng khiến bóng đen của một thân hình lộ ra trong màn khói. Cô ả liên tiếp phóng ra những tia sáng chói lòa vào mấy điểm chí mạng của bóng dáng ấy và thổi bay nó đi.
“Chậc. Định hành nó sống dở chết dở, nhưng lỡ tay giết nó mất rồi.” Mugino lẩm bẩm, tiếc là chuyện xảy ra không được như vậy.
Thứ mà cô ta bắn trúng là một đống thùng các-tông chồng chất lên nhau được xếp cạnh chỗ Hamazura vừa đứng. Trong lúc Mugino bị con bù nhìn ấy đánh lừa, cậu đã tranh thủ nhảy từ lối đi bằng lưới này để xuống tầng trệt.
“Ha ha. Ha ha ha ha ha. Tẩu thoát bằng màn khói và thế thân? …Mày học mấy cái nhẫn thuật ấy ở đâu vậy!?”
Bực bội, cô ả bèn phóng thêm mấy tia sáng xuống phía dưới rồi cũng đích thân nhảy xuống.
Nhiều chiếc chiến đấu cơ được xếp thành hàng trong không gian rộng lớn này. Chúng chỉ là nguyên mẫu, nhưng đều được hoàn chỉnh và sơn phủ đàng hoàng. Mấy chiếc máy bay tiêm kích này hẳn là được sắp xếp để chuẩn bị cho quá trình thử nghiệm tải trọng vũ khí, vì dưới cánh của chúng được lắp đặt khá nhiều bom và tên lửa.
(Đâu rồi…)
Mugino quét con mắt còn lại ra tứ phía xung quanh.
Hamazura Shiage hẳn là đang lén quan sát cô ta từ chỗ nấp nào đó và chờ đợi một cơ hội. Cậu cũng hiểu rằng chỉ cắm đầu bỏ chạy thì sớm muộn gì cũng lãnh một phát bắn vào lưng.
“...”
Trong một thoáng chốc, cô ả liếc nhìn một trong số các chiến đấu cơ, nhưng Mugino không nghĩ rằng Hamazura sẽ phản công bằng cách sử dụng nó. Mặc dù mấy khẩu súng liên thanh 20-30 mm hay các loại tên lửa trang bị trên kia có thể gây ra chút khó khăn cho cô ta, nhưng Mugino không cho là chuyện đó sẽ xảy ra.
Cô ta không tin một gã du côn hạng bét như Hamazura Shiage có thể điều khiển một phương tiện quân sự như máy bay chiến đấu. Và cứ cho là cậu biết cách vận hành thì họ vẫn đang ở trong một khu chứa. Các chiến đấu cơ ấy đang ở trạng thái đứng yên, nếu phát hiện ra bất cứ động thái nào, Mugino vẫn kịp tàn phá chúng chỉ bằng một đòn.
Mugino nhếch mép cười trong lúc bước chầm chậm dọc theo không gian dài hàng cây số này.
(Đúng rồi. Phải thế chứ! Nếu thằng cùi bắp ấy dám đứng lên đối đầu, mình có thể giết nó chỉ với một động tác. Nó cần phải vùng vẫy để mình có thể từ từ hành hạ...)
“Mày đââââuuu rồiiii, Haaamazuraaa?” Mugino vừa ứng khẩu ngân nga mấy vần điệu vừa vung vẩy cánh tay ánh sáng của mình.
Bỗng nhiên…
“Đây này,” một giọng nói cất lên đáp lại.
“!?”
Tiếng nói phát ra từ khá gần đó. Sau chiêu màn khói lúc nãy, Mugino đã biết được Hamazura có trong tay một khẩu súng lục. Thế nên lần này, cô ả lập tức xoay người và nhanh chóng tung ra Meltdowner mà chẳng thèm quan sát kỹ mục tiêu. Một tia sáng chói lòa được phóng ra và nung chảy một chiếc chiến đấu cơ trên đường bay của nó.
Nhưng trước khi nó chạm mục tiêu, Mugino bỗng nhận ra.
Nơi cô ả vừa bắn vào có một chiếc máy kéo và một quả bom dài, hẹp được gói gọn trong một vật hình ống nước to lớn. Đặt phía trên chúng là một bộ tai nghe được vặn to hết cỡ để âm thanh vang cả ra bên ngoài, và một dây soi dùng để quan sát bên trong khi bảo dưỡng các phi cơ, chúng đều có khả năng kết nối với mạng cục bộ không dây.
Mugino còn không có thời gian để suy tính.
Trước khi cô ta kịp nghĩ được gì, 200 cân bom vừa bị bắn trúng bởi một tia Meltdowner đầy nhiệt lượng chợt nứt ra và nổ tung, nó lập tức tác động tới cả các quả bom khác cũng như tên lửa và cả nhiên liệu của máy bay, hậu quả là một vụ nổ dây chuyền dữ dội.
Hamazura đang nấp ở một khoảng cách xa, nhưng cậu cũng chẳng thoát thân lành lặn.
Cậu đã tình cờ tìm được một phương tiện giống máy kéo chạy bằng điện được dùng cho việc di chuyển mấy chiếc phi cơ. Hamazura khi đó đã lén lái nó ra xa và nấp ở một nơi cách vụ nổ khoảng 500 mét. Bức tường che chắn cho cậu là một chiếc xe tải nhỏ chất đầy các dụng cụ sơn vẽ để đổi màu cho mấy chiếc chiến đấu cơ. Cậu sau đó đã dùng một máy truyền thanh để phát giọng nói của mình qua bộ tai nghe vừa nãy, và rồi vụ nổ ập tới và thổi cậu lăn mấy vòng trên mặt đất.
“Gwaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhh!!”
Cậu cứ tưởng màng nhĩ của mình sắp vỡ tung đến nơi. Một áp lực khác thường lan tỏa từ bên trong khiến hai con ngươi của cậu như muốn lòi ra. Nhưng lúc này thì Hamazura chỉ lo cho sự an toàn của Takitsubo. Ít nhất thì cậu đã cố tình đặt bộ tai nghe ở một vị trí xa với nơi mà cô gái ấy văng xuống, và chưa kể đến bộ giáp cơ giới nữa. Chế độ bình thường của bộ giáp không có khả năng phản ứng mau lẹ, còn chế độ cơ động chỉ có thể kích hoạt bằng một mã điện tử đặc biệt, nên bộ giáp không thể dùng để chiến đấu, nhưng nó vẫn đủ sức giúp Takitsubo chịu được ảnh hưởng của vụ nổ. Tuy nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn hi vọng tốt nhất là cô gái ấy nằm ngoài phạm vi của nó.
Dù gì đi nữa, Mugino hẳn đã dính trọn vụ nổ vừa rồi.
Thật may cho Hamazura là cô ta vẫn có cái thói quen coi thường kẻ địch ấy. Mặc dù với sự chênh lệch giữa hai người, Mugino có xem thường cậu cũng là điều dễ hiểu, nhưng sự chủ quan ấy vẫn tạo ra những sơ hở không đáng có trong phòng ngự và khiến cô ả mất cảnh giác một chút.
(200 cân bom vừa rồi được dùng cho việc hủy diệt các boong-ke dày cộm và vững chãi. Người trần mắt thịt sao chịu được vụ nổ vừa rồi. Dù có là Mugino thì chắc cũng tiêu thôi. Mình phải nhanh tìm Takitsubo rồi chuồn lẹ khỏi đây.)
Hamazura vứt chiếc máy truyền thanh và cái màn hình be bé của đoạn dây soi sang một bên rồi chạy ngược về hướng mà cậu vừa tới từ đó.
Một con gió hừng hực thổi qua.
Mặt sàn bị xới tung bởi vụ nổ và sự tàn phá còn lan tới tận khu vực dưới lòng đất. Mấy lối đi trên đầu cũng bị vặn cong và thổi bay. Chẳng hề lo ngại chuyện một vụ nổ thứ hai hay thứ ba có thể xảy ra bất cứ lúc nào, Hamazura chạy khắp nơi, vừa dáo dác tìm kiếm vừa cất tiếng gọi tên Takitsubo.
Thế rồi cậu nghe được âm thanh của chuyển động.
“Takitsubo?”
Hamazura quay mặt lại.
Song…
“Haaamazuraaa.”
Hơi ấm đột ngột biến mất khỏi cơ thể cậu và phản ứng cũng tới quá muộn. Cánh tay bằng ánh sáng đang vươn ra từ trong đám khói đen. Hamazura xoay người để né tránh, nhưng một âm thanh chẳng hề dễ chịu chợt phát ra từ tai cậu, nó nghe như tiếng của dầu ăn được đổ vào một cái chảo nóng rực.
“Gaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhh!?”
Mugino xuất hiện từ trong đám khói và liếc mắt xuống cảnh Hamazura đau đớn quằn quại trên sàn.
“Mày tưởng là thứ vũ khí sản xuất hàng loạt đó mà đủ để giải quyết tao, #4 sao, Hamazuraaa?”
“Chết tiệt! Đm, đm, đm!!”
Hamazura gắng sức đè nén cơn đau dữ dội đang gặm nhấm vành tai, cậu chĩa khẩu súng bằng hai tay rồi bóp cò.
Nhưng Mugino đột ngột biến mất.
Cô ả đã phóng Meltdowner và dùng nó như một động cơ tên lửa. Hẳn là cô ta cũng thoát thân khỏi 200 cân bom vừa rồi bằng cách tương tự. Với âm thanh vun vút như tiếng vũ khí vung xuống, Mugino lao như bắn ra khỏi tầm nhìn của Hamazura.
“Mày không nghĩ là đòn phản công lộ liễu như thế ăn thua gì với tao chứ!?”
Mũi giày của Mugino cắm vào giữa lưng Hamazura khi cậu vẫn đang ngồi trên sàn, cú va chạm ấy hất văng cậu mấy mét lên không. Hamazura còn chẳng thể kêu lên một tiếng. Cả hơi thở cũng bị ngừng lại, cậu rơi xuống sàn… à không, cậu rơi qua vết nứt để lại bởi vụ nổ và văng xuống tầng ngầm bên dưới.
Hàng loạt chấn động lan tỏa khắp người Hamazura.
Cơn đau dữ dội tập kích cơ thể cậu, tới mức cậu cứ ngỡ là xương sống lưng của mình vừa bị trật, nhưng Hamazura không có thời gian để lo nghĩ cho mấy thứ lặt vặt ấy. Cậu cảm nhận được sát khí đằng đằng đang tỏa ra từ phía trên, Hamazura dốc hết sức lực để lăn thân thể của mình trên sàn. Ngay sau đó, những tia sáng của Mugino nối đuôi nhau liên tiếp bắn xuống.
“Chạy! Chạy nữa đi!! Vùng vẫy chạy khỏi dã thú đi nào, chú lợn con!! Để tao thưởng thức buổi săn này thêm chút nữa!!”
Một mảnh vỡ đã đâm vào người cậu. Hamazura cũng chẳng biết là cậu vừa lăn vào nó, hay nó vừa văng vào người mình. Bất chấp chuyện đó, cậu bật dậy và nhảy vào một chỗ nấp. Mugino hẳn là khá bực mình vì lại để mất dấu con mồi, cô ả bèn nhảy xuống khu vực ngầm bên dưới.
(...Đây là đâu? Cửa ra ở chỗ nào?)
Trốn đằng sau một góc nhỏ, Hamazura liếc mắt quan sát xung quanh.
Khu vực này khá kỳ lạ. Căn phòng vuông vắn với chiều rộng khoảng 100 mét, nhiều chiếc ụ nhô ra một cách đều đặn ở một bên tường. Còn bên đối diện được gắn nhiều thiết bị trông giống mấy lỗ thông hơi của hệ thống điều hòa không khí. Một bức tường khác được gắn một lớp kính cường lực, và bên kia của tấm kính là một không gian trông giống như phòng điều khiển.
Bọn họ đang ở trong một cơ sở thử nghiệm máy bay chiến đấu.
Nghĩa là…
(Hình như chỗ này là nơi thử nghiệm ma sát không khí cho chiến đấu cơ?)
Hamazura đang tựa người vào một mẫu vật hình viên nang, nguyên mẫu này có kích cỡ tương đương với buồng lái của một chiếc chiến đấu cơ thật. Tuy chỉ là một mẫu thử nghiệm, nhưng nó được bao bọc bởi kính cường lực và được làm từ vật liệu tổng hợp giống hệt với một chiến máy bay tiêm kích xịn.
Có vẻ như mẫu vật này được cố định trên không và nằm trên một thứ trông như cái thang xếp, nhưng nó vừa bị hất văng xuống bởi chấn động từ vụ nổ. Lớp kính cường lực bao phủ buồng lái đang hé mở tới phân nửa.
“Haaamazuraaa.”
Hamazura Shiage giật nảy mình khi nghe câu gọi ấy. Cậu vội vã đảo mắt tìm kiếm và cuối cùng cũng trông thấy lối ra. Tuy nhiên, nó nằm khá xa với cậu. Nếu bây giờ lao ra và chạy tới đó thì cậu sẽ ăn trọn đến 500 phát bắn trước khi kịp tới nơi ấy chứ.
Hamazura không thể dùng lối ra để thoát thân.
Cậu phải kết thúc chuyện này ngay tại đây.
Tuy thế, cậu không nghĩ là mình có thể giết Mugino bằng khẩu súng lục trong tay. Cô ta là kẻ đã dùng sức mạnh của mình như một động cơ tên lửa để thoát khỏi vụ nổ của 200 cân bom. Một gã tầm thường như cậu không thể bắn trúng Mugino chỉ với một khẩu súng 9mm.
Nếu muốn hạ gục cô ta, cậu phải sử dụng một đòn công kích diện rộng cực mạnh để đảm bảo cô ả không thể chạy thoát. Nhưng Hamazura chỉ là một gã Level 0 chứ chẳng phải là siêu năng lực gia cấp cao. Cậu không có đòn tấn công nào mạnh như vậy cả.
“Điên thật, càng lúc càng lố lăng. Mày có thể đang gặp rắc rối, nhưng tao mới là đứa cảm thấy khó chịu,” nữ siêu năng lực gia Level 5 nói lan man trong khi bước chân của cô ả đang tiến gần tới chỗ cậu, nếu cô ta đảo một vòng thì tất cả sẽ kết thúc. “Nhưng ít nhất thì tao vẫn may mắn hơn Kakine Teitoku. Hình như thằng đó được thu hồi trong tình trạng nguy kịch hơn cả tao. Não bộ của nó bị bửa ra làm ba phần. Và mỗi phần đó được nhét vào một bình chứa ngập đầy thứ chất lỏng nhầy nhụa, chưa nói đến một cỗ máy to hơn cả cái tủ lạnh được cài đặt hỗ trợ bên sườn để duy trì chức năng cho mấy nội tạng bị dập nát của nó. Một thời là #2, nhưng giờ chẳng khác gì một cỗ máy vô tri chỉ dùng để sản xuất ra cái sức mạnh Level 5 của nó.”
Hamazura cuống cuồng đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
“Xem ra thì lão Chủ tịch tối cao muốn tái sử dụng bọn tao hết mức có thể, nhưng chẳng rõ là vì sao. Mà tao cũng chỉ biết một điều là mày chắc chắn sẽ bỏ mạng tại đây.”
Cậu đang tìm kiếm một thứ gì đó có thể giúp mình lật ngược tình thế. Và rồi cậu cũng nhìn thấy một tia hy vọng.
“Này, Hamazura.”
Nhưng bỗng nhiên…
“Tại sao?”
Cậu chợt nhận ra ngữ điệu của Mugino vừa thay đổi. Hamazura ngớ người ra trong giây lát rồi lắc đầu trấn tĩnh lại. Cậu không muốn nghĩ tới cảnh ấy. Nếu nghĩ tới nó, cậu sẽ không đành lòng làm cái việc mà mình sắp làm. Cậu sợ rằng mình sẽ lưỡng lự trong cục diện mà một khoảnh khắc sơ suất cũng dẫn tới cái chết này.
Nhưng Mugino vẫn tiếp tục cất tiếng.
“...Tại sao tôi lại biến thành một con quái vật kinh tởm thế này?”
(Chó chết!!!!!!)
Hamazura cố gắng đè nén câu rủa ấy trong im lặng.
Lời vừa rồi chính là điều mà cậu không muốn nghe nhất. Mặc dù Mugino Shizuri đúng là một quái vật, nhưng con quái vật ấy cũng là một cô gái. Cậu không rõ Mugino ám chỉ khía cạnh nào khi nói ‘con quái vật kinh tởm thế này’. Có thể là cô muốn nói con quái vật được hồi sinh bằng những công nghệ kỳ dị, hay là con quái vật cầm đầu Item và lăn lộn trong thế giới ngầm, hoặc có khi cô đang ám chỉ việc mình trở thành một con quái vật Level 5. Nhưng dẫu thế nào thì Hamazura Shiage cũng không thể trả lời câu hỏi ấy. Thứ duy nhất mà nó đem lại cho cậu là sự phiền não.
Hamazura chợt dao dộng bởi những nỗi niềm nhỏ bé ẩn sâu bên trong, cậu lại đặt một câu hỏi cho chính bản thân.
Trang 335
Giết cô gái ấy liệu có phải là lựa chọn đúng đắn?
Liệu cậu có nên nhẫn tâm xuống tay với cô ấy như giết một con thú rồi mỉm cười và coi đó là một kết thúc có hậu?
“Tưởng là tao sẽ nói thế sao, Haaamazuraaa?”
Một tiếng động inh tai vang lên.
Chỉ trong tích tắc, Mugino đã vòng ra sau mẫu buồng lái rồi tung một cước vào bụng Hamazura. Và nó không chỉ dừng ở đó, liên tiếp 7, 8 cú đá nặng nề được tung ra, cơn đau thấu xương lan tỏa tận sâu trong nội tạng của Hamazura.
“Gya ha ha!! Co quắp như thế thì làm được gì hả!? Cái miệng của mày chỉ để nôn ra máu thôi sao? Ít nhất cũng phải cho tao thưởng thức vài tiếng thét thảm thương chứ!!”
“Gh…Geh! Ặc!?”
(...Mẹ kiếp. Nội tạng của mình ra sao rồi?)
Lục phủ ngũ tạng của cậu cứ như bị kẻ khác xóc lên. Mấy nội tạng bên trong lay động một cách bất thường, cảm giác giống như một sinh vật sống liên tục ngọ nguậy trong một túi vải. Đây là lần đầu tiên cơ thể Hamazura phải trải nghiệm cảm giác như thế.
(Tim, gan, phèo phổi vẫn nằm đúng chỗ chứ? ...Chẳng biết chúng có bị lộn tùng phèo hết lên không?)
“Thôi nào, im lặng thế là đủ rồi. Có lẽ tao phải nhẹ chân để mày hồi phục chút ý thức vậy.”
Mũi giày của ả tung ra còn mạnh hơn lúc nãy.
Không khác gì một lon nước ngọt bị ném vào thùng rác, cả người cậu bay vào trong cái buồng lái đang hé mở. Một tiếng nổ lách tách phát ra. Cánh tay ánh sáng của Mugino bỗng phình to hơn cả lúc nãy.
“Để tao trộn lẫn mày với sắt nung chảy rồi nặn ra một kiệt tác xem sao, tới lúc nó nguội đi chắc sẽ thành một tác phẩm nghệ thuật thú vị.”
Cậu không có thời gian để cân nhắc thêm.
Hamazura lập tức bóp cò súng. Tuy nhiên, mấy viên đạn không trúng Mugino. Loạt đạn tiếp tục bay qua và xuyên thủng lớp kính của phòng điều khiển. Cô ả nở một nụ cười hung tợn, nhưng nét mặt của Hamazura vẫn chẳng thay đổi. Cậu đã bắn trúng mục tiêu của mình. Cậu thừa biết là mấy viên đạn đó chẳng thể trúng Mugino. Loạt đạn ấy đã phá vỡ cửa kính chịu lực và xuyên thẳng vào trong căn phòng, còn những mảnh kính thì rơi liên tiếp xuống bảng điều khiển. Chúng đã rơi trúng mấy nút bấm trên đó và tín hiệu khởi động được gửi đi khắp hệ thống máy móc đồ sộ.
Tiếng rú của máy móc lập tức vang lên.
Mugino nhìn quanh với thái độ đầy thắc mắc và nhận ra mấy vật thể trông như ống thông khí đang chuyển động trên bức tường. Hamazura tranh thủ trườn sâu hơn vào trong buồng lái. Tuy chỉ là mẫu thử nghiệm và không có bảng điều khiển, nhưng bên trong vẫn có một nút bấm. Cậu nhấn nó và lớp kính đang hé mở liền hạ xuống rồi đóng chặt buồng lái.
Mugino chợt hiểu ra và quay đầu nhìn Hamazura qua lớp kính.
Hai môi của cô mấp máy, tiếc là Hamazura không thể nghe được gì bởi lớp kính cách âm.
Nhưng cậu trông thấy rất rõ đôi mắt đang ngân ngấn mấy giọt lệ của cô gái ấy.
Ngay sau giây phút đó, không gian bên ngoài buồng lái bắt đầu ngập tràn những luồng gió giật dữ dội màu cam.
Căn phòng này là một khu vực thử nghiệm khả năng chống chịu ma sát. Khi các máy bay tiêm kích di chuyển trên tốc độ âm thanh, chúng hứng phải ma sát cực lớn với không khí. Nhiệt độ bề mặt có thể lên tới hàng trăm độ C. Nơi đây được sử dụng để kiểm tra liệu các mẫu máy bay có thể chịu được ma sát cỡ đó không. Tuy nhiên, do người ta không thể tạo ra luồng gió với tốc độ âm thanh, họ sử dụng một loại gió mạnh đặc biệt được trộn lẫn với một lượng lớn bụi sắt để gia tăng ma sát, giống như dùng một cây giũa vậy.
Hamazura được che chở bởi mẫu buồng lái kia.
Nhưng Mugino thì không nhận được sự bảo vệ đó.
Một âm thanh inh tai nhức óc vang lên khi căn phòng vuông vắn rộng 100 mét ngập tràn những luồng gió giật mãnh liệt, chúng tạo ra ma sát lên tới hàng trăm độ. Mugino có thể di chuyển với tốc độ cao bằng cách vận dụng năng lực như động cơ tên lửa, nhưng cô ta chẳng thể thoát thân khi cả căn phòng đều bị tác động bởi cơn gió. Cơ thể cô văng đi như bị một chiếc vỉ đập ruồi khổng lồ quét trúng và va mạnh vào một bên tường.
Sau cảnh đó, Hamazura không còn quan sát thêm được gì nữa.
Mọi thứ bên ngoài buồng lái bị nhuộm một màu cam và cậu chẳng thể trông thấy gì. Nó giống như nhìn ra khung cảnh trắng phau ngoài cửa sổ khi tàu con thoi lao qua các tầng khí quyển.
Hamazura úp mặt xuống hai tay.
Chiến thắng này không đem lại một chút vui mừng nào cho cậu.
Cậu nhắm nghiền hai mắt và cầu trời cho cái địa ngục trần gian này biến mất càng sớm càng tốt. Liệu giết Mugino có thật sự là lựa chọn duy nhất của cậu không? Câu hỏi ấy cứ vang vọng trong tâm trí của Hamazura.
Và rồi, cơn gió cuối cùng cũng đã qua.
Hamazura vẫn bất động trong một thoáng, nhưng đến cuối thì cậu cũng chậm rãi đứng lên từ ghế ngồi trong buồng lái. Cậu nhấn nút để mở cửa kính và nhảy khỏi đó. Không khí nóng rực phả vào da thịt cậu, cảm giác cứ như đang đứng trong một lò nướng khổng lồ.
Mugino Shizuri ra sao rồi?
Cậu không có thời gian để kiểm tra.
“Hamazura. Hamazura!!” một giọng nói quen thuộc vang lên.
Cậu ngửa cổ lên và trông thấy Takitsubo qua vết nứt trên trần, hậu quả để lại bởi 200 cân bom. Hamazura vẫy tay ra hiệu rằng mình vẫn ổn.
Cậu đã chọn Takitsubo Rikou và vứt bỏ Mugino Shizuri.
Cậu nghĩ về nó một lần nữa rồi mới bước chân bỏ đi.
Đúng lúc này thì chuông điện thoại vang lên. Cậu bắt máy và giọng nói của Kinuhata Saiai cất lên từ đầu bên kia.
“Hamazura!! Nghe này, anh phải siêu chuồn khỏi đó thật nhanh, nhanh nhất có thể!!”
“Kinuhata…?”
“Bọn chúng siêu biết anh đang ở trong một cơ sở thử nghiệm máy bay của quận 23 rồi! Một biệt đội của Thành Phố Học Viện đang siêu tới đó để bắt anh. Nếu bị tóm thì tôi siêu chẳng thể đảm bảo là anh sẽ sống sót đâu!! Đem theo Takitsubo-san và chạy khỏi đó siêu nhanh đi!!”
“Cái gì cơ?”
Hamazura nhíu mày trong kinh ngạc.
Cậu có thể hiểu nếu họ gửi lực lượng để truy quét Takitsubo hay Kinuhata, nhưng tại sao họ lại mạnh tay như thế với một gã du côn tầm thường như cậu? Vì sự xuất hiện khi nãy của Mugino mà cậu hoảng sợ đến mức quên luôn cả thắc mắc, nhưng giờ nhớ lại thì không hiểu cái biệt đội truy đuổi cậu khi nãy là vì cớ gì?
Nhưng dù gì thì cậu cũng không còn thời gian để bận tâm mấy chuyện đó.
Hamazura vội vã lao tới lối ra của khu vực thử nghiệm này, cậu chạy lên tầng trên theo lối cầu thang bộ và hội ngộ với Takitsubo trên đó.
“Nói là chạy, nhưng biết chạy đâu bây giờ!? Dù có to lớn, nhưng Thành Phố Học Viện vẫn là một nơi ngăn cách với bên ngoài bởi một bức tường. Nếu đối phương cứ tiếp tục truy đuổi thì sớm muộn gì bọn tôi cũng bị tóm!!”
“Anh không biết sào huyệt bí mật nào của Skill-Out hay sao!?”
“Mấy chỗ như thế chỉ trốn được tụi băng đảng thôi, tôi chẳng biết chỗ nào có thể thoát được sự lùng sục của các đội đặc nhiệm cả!!”
Cậu nắm chặt tay của Tatkitsubo trong lúc hai người chạy qua một nhà chứa máy bay, miệng thì mải trao đổi qua điện thoại. Ngay trong lúc này, đối phương hẳn là đang tiếp cận bọn họ. Cứ thế này thì hai người sẽ sớm bỏ mạng mất.
Đột nhiên, Hamazura chợt ngừng bước.
Có một cách chắc chắn có thể giúp họ thoát khỏi sự truy lùng của Thành Phố Học Viện.
“Này, Kinuhata. Máy bay chở khách siêu thanh của Thành Phố Học Viện có chức năng lái tự động, phải không?”
“Hamazura, đừng bảo là anh định…”
“Tôi biết là bộ lái tự động không giúp gì cho cất cánh và hạ cánh, nhưng tôi chỉ cần đưa nó lên trời thôi! Cô có sách hướng dẫn gì ở đó không!? Bọn tôi chỉ cần cho nó cất cánh. Còn hạ cánh thì không quan trọng. Cùng lắm là mang dù rồi nhảy ra giữa trời!!”
Vừa nói, Hamazura vừa dán mắt vào một thứ.
Một chiếc máy bay khổng lồ với chiều dài gần 80 mét đang đỗ tại đó, bên cạnh các chiến đấu cơ khác. Nó là loại máy bay chở khách siêu thanh có thể di chuyển với tốc độ trên 7000 km/h. Để thoát khỏi lực lượng đặc nhiệm của Thành Phố Học Viện, hai người phải chạy khỏi thành phố này.
Họ cần một thang lên chuyên dụng nếu muốn lên chiếc máy bay đó.
Tuy nhiên, một lối đi bị phá hủy và rơi chéo xuống do tác động của 200 cân bom khi nãy. Hamazura và Takitsubo men theo lối đi ấy để tới cạnh sườn của chiếc phi cơ. Thật may là nó không khóa. Họ mở một cửa sập và chui vào bên trong.
“Hamazura, anh vẫn nghe được tôi nói chứ? Cái nhà chứa máy bay ngầm ấy được thiết kế để giúp phi cơ cất cánh ngay tại đó trong trường hợp các máy bay tiêm kích khác đỗ siêu chen chúc và gây cản trở lối đi. Cơ bản thì nó siêu sử dụng máy phóng điện từ với dốc nghiêng.”
“Bọn tôi phải làm gì để phóng nó lên trời?”
“Hệ thống điều khiển của máy phóng được siêu kết nối với buồng lái. Nếu khởi động máy tính chỉ huy thì anh có thể đưa nó cất cánh chỉ với vài lượt siêu thao tác trên màn hình cảm ứng.”
Hamazura liền chạy tới đầu máy bay, nơi đặt buồng lái, cậu mở cánh cửa và bước vào một căn phòng với cần lái và hơn 100 nút bấm. Cậu bắt đầu cảm thấy quay cuồng nhưng vẫn thao tác theo lời của Kinuhata. Có vẻ như cô bé đang tra cứu mấy tài liệu hướng dẫn ở đầu dây bên kia.
Nhiều màn hình sáng lên và tiếng gầm bắt đầu phát ra từ bốn động cơ khổng lồ. Biểu đồ thể hiện trạng thái của máy phóng được hiển thị trên một màn hình. Cậu nghe theo chỉ dẫn của Kinuhata và thao tác trên màn hình cảm ứng, sau vài lượt bấm, một số chấm đỏ chuyển sang màu xanh lục.
Cánh cửa của nhà chứa máy bay bỗng nhiên mở ra và một nhóm người mặc đồ đen xuất hiện. Phát hiện ra chiếc máy bay chở khách siêu thanh đang chuẩn bị cất cánh, họ lập tức hành động. Đám người này không hề phí phạm đạn dược một cách vô ích. Thay vào đó, họ lái một chiếc máy kéo và toan cho nó đỗ tại một vị trí có thể cản đường phóng.
“Đm!?” Hamazura thốt lên, nhưng cậu không thể hủy lệnh cho máy phóng.
Với một âm thanh inh tai, chiếc máy bay bắt đầu di chuyển với tốc độ cao theo đường ray của hệ thống phóng điện từ. Gã đàn ông vừa lái chiếc máy kéo để cản đường phi cơ vội vã nhảy khỏi nó bởi chiếc máy bay siêu thanh đang lao thẳng tới.
Đúng lúc Hamazura tưởng là họ sẽ va chạm với cái máy kéo thì một điều không thể ngờ được đã xảy ra.
Một tia sáng cực lớn lướt qua và thổi bay chiếc máy kéo. Trước khi Hamazura kịp nhận ra tia sáng ấy là gì, hệ thống phóng điện từ bắn chiếc phi cơ vào con dốc nghiêng trong đường hầm thông lên mặt đất. Chiếc máy bay siêu thanh đang chở Hamazura và Takitsubo phóng vút lên bầu trời đêm, trơn tru cứ như một chiếc máy bay bằng giấy được một bàn tay khổng lồ phóng đi.
Hamazura thận trọng tới mức không dám táy máy vào hệ thống điều khiển.
Chương trình lái tự động dần ổn định quỹ đạo của máy bay. Miễn là họ không bay vào vùng nhiễu động không khí thì chuyến bay này sẽ chẳng có vấn đề gì.
(Mugino…)
Tia sáng cứu cánh vừa nãy hẳn là của cô gái đó. Cậu không biết vì sao cô ta lại phóng tia sáng ấy, nhưng cậu có dự cảm là họ sẽ còn tái ngộ một lần nữa.
“Hamazura…” Takitsubo cất tiếng bên cạnh cậu.
Hamazura ôm chầm lấy cô bạn trong vòng tay của mình. Chỉ với cử chỉ ấy mà bao nhiêu căng thẳng bỗng tan biến, hai người cùng ngồi sụp xuống sàn của buồng lái.
Gian nan lần này cuối cùng cũng đã qua.
Cô gái ấy hiện đang an toàn trong vòng tay cậu.
Phần 5:
Accelerator nằm sõng xoài trên mặt sàn nhuộm đỏ. Hắn đã mất rất nhiều máu, nhưng kỳ lạ thay, gã siêu năng lực gia không cảm thấy một chút đau đớn nào. Tứ chi chẳng thể xê dịch dù chỉ một li, nhưng hắn không mảy may sợ hãi. Hay có lẽ hắn còn chẳng có sức lực để mà lo sợ nữa.
(Kết thúc…chưa…?)
Accelerator đã đặt cược sinh mạng của mình vào đòn vừa rồi. Viên đạn cuối cùng ấy đã xuyên thủng khối lăng trụ tam giác mà hắn trông thấy trong cơ thể bán trong suốt của Aiwass. Hắn còn nghe được âm thanh của thủy tinh vỡ tan. Dù không biết thứ đó là gì, nhưng hắn tạm cho rằng nó là điểm yếu của Aiwass.
Song…
“Cũng tàm tạm.”
Lần này…Lần này thì nỗi tuyệt vọng thực sự giáng xuống Accelerator. Không hiểu từ đâu, Aiwass đã xuất hiện và đứng cạnh hắn. Hắn không biết thực thể này xuất hiện từ lúc nào. Hắn chẳng rõ nó đã phục hồi ra sao, cũng không dám chắc rằng viên đạn vừa rồi có xi nhê gì với nó, hắn thậm chí còn mù tịt về vật hình lăng trụ tam giác kia. Trận đấu đã tới nước này, nhưng Accelerator vẫn không thu về được chút thông tin quý giá nào.
“Nếu tôi chỉ ở đẳng cấp cỡ Fuse Kazakiri thì đòn vừa rồi chắc cũng đủ để giải quyết chuyện này. Kể cả nó không ‘giết’ được tôi theo đúng nghĩa đen thì ít nhất có lẽ vẫn khiến tôi biến mất vài năm trước khi có thể tái xuất hiện. Khi đó thì Aleister buộc phải khảo duyệt lại toàn bộ kế hoạch của cậu ta và nhờ vậy, cậu có thể tìm ra một cách để giải cứu Last Order trong khoảng thời gian ấy.”
Aiwass vô tư nói, dường như thực thể này chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của chính nó.
“Tuy nhiên, xem ra Aleister cẩn trọng trong việc thiết kế hệ thống phòng vệ hơn là tôi đã nghĩ. Cậu ta lo xa quá. Nói chung thì thì khả năng phòng vệ này có vẻ còn tốt hơn tôi tưởng.”
“...Chết tiệt…”
Accelerator ráng gượng dậy.
Nhưng hắn đã mất quá nhiều máu. Gã siêu năng lực gia chẳng thể động đậy tứ chi của mình. Nhìn gã vùng vẫy trong bất lực, Aiwass vẫn tiếp lời.
“Thế này thì có lẽ không công bằng cho cậu lắm, vì cậu đã tung hết những gì đang có để chiến đấu với tôi, nhưng mà…”
Aiwass hơi mỉm cười.
Một vầng hào quang thiên thần sáng rọi chợt xuất hiện trên đầu nó.
Vầng quang ấy tỏa ra ánh bạch kim nhàn nhạt với tâm trắng nằm chính giữa.
Aiwass - một thực thể hiện diện trước một người chỉ vì lý do xuất phát từ sự tò mò dựa trên giá trị chủ quan của nó, con quái vật tóc vàng ấy mở miệng nói ra lời cuối cùng.
“Xem ra tôi còn biến đổi được nữa.”
Một âm thanh nổ ra.
Ý thức của Accelerator bị cắt đứt một cách tàn nhẫn.
Tia hi vọng cuối cùng để bảo vệ một cô bé nọ đã bị dập tắt.