Con quái vật tóc vàng tên Aiwass bước đi bằng hai chân, còn tay nó thì giữ một chiếc điện thoại gần bên tai.
Nó đang ở trên một thanh thép nhô ra từ hệ dàn của một công trình đang thi công. Aiwass vừa ngẩng đầu chiêm ngưỡng ánh trăng vừa bước đi trên thanh thép ấy. Nó không hề liếc mắt xuống dưới chân mình dù chỉ một lần, cứ như chỗ đứng cực kỳ chật hẹp ấy chẳng khiến nó phải mảy may bận tâm. Có lẽ làm vậy cũng không đem lại giá trị gì và thực thể này chẳng có hứng thú với điều ấy. Lý do chỉ đơn giản vậy thôi.
“Chuyện này lạ thế sao, Aleister?” Aiwass thản nhiên trò chuyện qua chiếc điện thoại không rõ lấy từ đâu ra.
Người ở bên kia đầu dây giữ im lặng một thoáng rồi mới lên tiếng trả lời.
“Nếu muốn, cậu có thể di chuyển mà chẳng cần dùng đến hai chân. Việc thảo luận về những toan tính của tôi cũng tương tự như vậy, cậu đâu cần cái điện thoại đó để liên lạc với tôi. Nhìn cậu đúng là khiến tôi ngỡ ngàng, làm vậy không hiệu quả chút nào.”
“Đứng vững bằng chính đôi chân của mình và đàm đạo qua một công cụ sinh ra bởi thành tựu của một nền văn minh, điều này mang giá trị riêng của nó. Nhưng một người tối ngày lộn ngược đầu và nổi lềnh bềnh trong một ống thủy tinh chỉ để tăng hiệu quả công việc chắc không hiểu được sự tuyệt vời của giá trị ấy.“
Hiệu quả và giá trị.
Xem ra đây chính là điểm khác biệt rõ rệt giữa hai con quái vật này.
“À phải rồi. Về #1 mà cậu cuối cùng cũng có được sau hơn 50 năm dày công tạo dựng cái thành phố này…”
“Cậu ta không tiến triển như cậu đã mong đợi sao?”
“À, cậu vẫn có thể xoay sở đưa nó vào khoảng sai số cho phép mà, phải không? Nhưng tâm tính của cậu ta non trẻ hơn tôi nghĩ. Cậu ta khinh rẻ bản thân và luôn coi mình là tà ác, nhưng tôi tự hỏi liệu cậu ấy có nhận ra rằng đó chỉ là lớp vỏ bọc che giấu khát khao hướng thiện ẩn sâu bên trong. … Có điều, hình tượng Imagine Breaker mà #1 luôn theo đuổi lại khác, cậu thiếu niên đó không hề đứng về chính nghĩa hay tà ác. Chàng trai Imagine Breaker ấy chỉ đơn giản là hành động dựa trên những cảm xúc mãnh liệt trong tim. Chẳng qua trong mắt người khác thì những gì cậu ta làm lại tình cờ đều là những điều tốt.”
Aiwass ngước nhìn ánh trăng, một nụ cười thoáng xuất hiện trên gương mặt của nó. Biểu cảm như muốn nói cuộc tán gẫu này có nhiều giá trị và đem lại hứng thú cho nó hơn cả sự tận diệt của thế giới.
“Có khi nào, cậu ngưỡng mộ hai chàng trai đó không?” thực thể này chợt hỏi.
“...”
“Có rất nhiều dạng anh hùng khác nhau. ...Có những người chẳng cần ai thôi thúc mà vẫn đứng lên hành động theo những gì con tim mách bảo. ...Cũng có những người mang trên vai gánh nặng tội lỗi trong quá khứ và nỗ lực hết mình để quay về với lẽ phải. ...Và còn có những người chẳng được lựa chọn bởi ai, cũng không mang một tố chất nào cần có của một người hùng, song vẫn trở thành anh hùng vì một người thân yêu của họ. Mỗi người trong số đó đều là những kẻ sẽ tiếp tục gượng dậy, cho dù có bị quật ngã bao nhiêu lần đi chăng nữa.”
“...Aiwass.”
“Có vẻ như cả ba dạng anh hùng ấy đều sở hữu những thứ mà cậu không có. Thế nên cậu ngưỡng mộ họ cũng không phải là chuyện lạ. …Nhớ lại thì lần đó, cậu chỉ biết ngã gục và oán thán mà.”
“Aiwass,” Aleister lặp lại.
Tuy chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng rõ ràng đã có chút biến đổi trong giọng nói ấy, giọng nói nghe vừa giống một người đàn ông lại vừa giống một phụ nữ, vừa như người lớn mà cũng giống trẻ em, vừa là thánh nhân và cũng là tội đồ. Một ngữ điệu mang theo những cảm xúc không giống với bất cứ người thường nào.
Thái độ của Aiwass vẫn không hề thay đổi.
Có lẽ nó chẳng thấy điều này mang giá trị nào đáng để tỏ vẻ hứng thú.
“Tôi sẽ lợi dụng bất kể thứ gì. Trong đó có cả cậu nữa. Có thể cậu thấy thích thú vì kế hoạch của tôi gặp phải vài lỗi nhỏ. nhưng để tôi nói cho cậu một điều. ...Không gì có thể đảm bảo ưu thế tuyệt đối ấy sẽ nằm mãi trong tay cậu đâu.”
“Tôi sở hữu quyền năng này đâu phải vì tôi muốn, tôi cũng chẳng cần khư khư giữ lấy nó làm gì.” Aiwass nói qua điện thoại. “Nhưng thôi được rồi. Tôi sẽ lại xuất hiện nếu có một thứ mang giá trị nhất định và đem lại hứng thú cho tôi.”
Yomikawa Aiho chợt tỉnh giấc khi mặt trời còn chưa mọc, nhưng bản thân cô cũng không rõ vì sao. Là một thành viên ưu tú của Anti-Skill, sau nhiều năm hoạt động, cô đã trở nên nhạy bén với xung quanh và có thể nhận ra sự hiện diện của kẻ khác. Cô bèn rời phòng ngủ của mình mà không bật đèn lên và phát hiện cánh cửa sổ đang mở toang một cách bất thường trong phòng khách.
Cô thận trọng kiểm tra khắp căn hộ và nhận thấy hai điều. Thứ nhất, Last Order, cô bé đang được cô cưu mang, đã biến mất. Thứ hai, nhiều vết máu vương vãi trên sàn kéo dài từ cửa sổ tới căn phòng của cô bé ấy.
Yomikawa chợt biến sắc, nhưng rồi cô phát hiện thêm một thứ.
Đó là một lời nhắn nhỏ.
Mấy chữ cái xiêu vẹo được viết bằng máu. Tuy không để lại tên, nhưng Yomikawa lập tức đoán ra ai là kẻ đã viết chúng. Cô không hiểu chính xác thì lời nhắn ấy có ý nghĩa gì, nhưng đây là những gì được viết: “Tôi sẽ cho cô thấy, tôi có thể cứu con nhãi này.”
Vài chấn động liên tiếp khiến toàn thân Accelerator rung rinh. Không gian xung quanh gã rất tối tăm, hắn đang ở trong công-te-nơ của một đoàn tàu chở hàng. Chuyến tàu này khởi hành trước giờ lăn bánh của chuyến tàu chở khách đầu tiên trong ngày và đích đến của nó là bên ngoài Thành Phố Học Viện. Dĩ nhiên thì hàng hóa sẽ bị kiểm tra khi qua bức tường biên giới, nhưng Accelerator biết một cách để qua mắt quy trình ấy nhờ vào những ngày lăn lộn trong mặt tối của thành phố.
Không có một giọng nói nào phát ra.
Xung quanh im lặng một cách bất thường, có ai ngờ là trong sự tĩnh mịch kỳ lạ ấy vẫn còn hai con người đang thở. Accelerator khuỵu gối bất động trên sàn, hắn đang bế trên tay một thân hình nhỏ nhắn. Cô bé Last Order hoàn toàn mê man và nằm rũ rượi trong tay gã. Sự xuất hiện của Aiwass là một gánh nặng quá lớn cho con bé, Accelerator chưa bao giờ thấy Last Order kiệt quệ như vậy.
“Cô bé đó là một ca khó đấy.”
Hắn nhớ lại những lời mà thực thể nọ đã nói sau khi dễ dàng đánh bại hắn.
“Nó phụ thuộc vào kế hoạch của Aleister, nhưng sớm muộn gì thì tình huống xấu nhất cũng sẽ đến. Quá trình đưa sự tồn tại của tôi vào trong kế hoạch của cậu ta sẽ giết chết con bé. Đừng dựa dẫm vào vị bác sĩ đó nữa. Nói thẳng ra, ông ấy cũng chỉ là con người. Kỹ năng của vị bác sĩ ấy chẳng phải là hoàn hảo và cho dù có một cách để cứu con bé với công nghệ của thành phố này, Aleister chắc chắn sẽ để mắt đến nó. Dĩ nhiên, phá hoại kế hoạch của cậu ta bằng cách hủy diệt thân thể này của tôi cũng chỉ là một trong nhiều phương án. Nếu cậu không muốn sau này phải hối hận, hãy tìm một con đường khác với con đường mà cậu đang đi.”
Rốt cuộc thì thực thể đó có ý gì khi nói vậy?
Aiwass hẳn là đã thấy được vài giá trị nào đó và có hứng thú với chuyện này bởi nó vẫn tiếp tục chỉ dẫn:
“Tới Nga đi.”
Accelerator chỉ im lặng lắng nghe.
Aiwass không phải là một đối thủ mà hắn có thể băm vằm chỉ bằng sự phẫn nộ của mình, điều này càng đem đến sự phẫn uất tột cùng cho hắn, tới mức từng nơ-ron trong não cứ như đang bốc cháy phừng phừng.
“Cụ thể hơn, hãy tới Liên minh các Quốc gia độc lập Elizalina. Khu vực đó hiện đang trở thành trung tâm của một cuộc chiến quy mô thế giới. Mọi tri thức cũng như công nghệ của các nền văn minh sẽ được tập trung tại đó dưới hình thức quân sự và khí giới. ...Và một hệ thống các định luật hoàn toàn khác mà cậu chưa từng thấy cũng sẽ xuất hiện.”
Aiwass vẫn tiếp tục nói mà chẳng thèm để ý tới suy nghĩ của đối phương.
“Nhớ kỹ cái tên Index Librorum Prohibitorum. Nó không trực tiếp có mặt ở đó, nhưng sẽ có một vật rất quan trọng liên quan tới nó.”
“...”
Tà ác cũng chẳng là gì trước sức mạnh áp đảo ấy.
Accelerator sẽ phải làm gì? Cảm giác lúc này của hắn giống một người lao vào chốn hoang dã với một bản đồ GPS trong tay, nhưng màn hình lại đột nhiên biến mất. Hắn không biết mình phải đi đâu nữa.
Hắn là con quái vật mạnh nhất của Thành Phố Học Viện. Không ai phát hiện ra hắn lẩn trốn trên toa tàu, nhưng giả sử người ta trông thấy Accelerator lúc này, tất cả sẽ có chung một cảm nhận.
Trong hắn giống như một đứa trẻ bị cha mẹ ruồng bỏ và đang khuỵu gối trong kiệt sức sau một đêm lang thang khắp đô thị rộng lớn.
Một tiếng *rắc* bỗng vang lên.
Đó là âm thanh khi hắn bóp nát chiếc điện thoại trong tay. Phương tiện duy nhất kết nối hắn với Group, Yomikawa Aiho và Yoshikawa Kikyou giờ đã biến mất.
Accelerator ôm cô bé ấy trong tay, hai môi hơi mấp máy. Hắn lẩm bẩm vài từ mà cố không để phát ra một tiếng động nào quá lớn.
“Vậy thì chúng ta sẽ tới Nga.”
Chiếc phi cơ siêu thanh đang chở Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou vẫn tiếp tục lướt trên bầu trời nhờ vào hệ thống lái tự động. mặc dù bộ lái ấy cũng chỉ đủ để ổn định chiếc máy bay và giúp nó bay thẳng. Tuy chuyến bay không thể cứ kéo dài mãi như thế được, nhưng Hamazura không sở hữu bất cứ kỹ năng nào để an toàn hạ cánh cho chiếc phi cơ khổng lồ này.
(...Không còn cách nào khác, đành phải nhảy khỏi máy bay với dù thôi.)
Vừa suy tính, Hamazura vừa sắp xếp các khối chất nổ khắp máy bay. Chiếc phi cơ này vốn nằm trong một cơ sở thử nghiệm, và nó sử dụng những công nghệ tân tiến nhất của Thành Phố Học Viện. Cậu không thể để một quốc gia khác nhăm nhe thu hồi nó, mà cậu cũng không muốn cái phương tiện khổng lồ này rụng xuống nơi nào có người. Cho nó nổ tung khi đang bay qua biển hoặc chốn hoang vu nào đó là tốt nhất.
Sau khi hoàn thành việc sắp xếp chất nổ, Hamazura hướng tới khoang hành khách thay vì quay lại buồng lái. Takitsubo đang ngồi ở đó, toàn thân rã rời và tựa lưng vào bức tường.
“Tất cả xong hết rồi. Làm vậy ổn chứ?”
“...Ừ. Để đề phòng rò rỉ công nghệ, chiếc máy bay này mang một hệ thống bảo mật có chức năng làm tan chảy mạch điện chính bằng một loại a-xít cực mạnh trong trường hợp nó bị rớt ngoài thành phố. Bọn mình còn cẩn thận đặt thêm chất nổ nữa, nguy cơ bị một nước khác thu hồi và dùng công nghệ lấy được từ nó để chế tạo vũ khí là gần như không thể...”
Giọng nói của cô gái nghe rất uể oải.
Hamazura không phải là một nhà khoa học, cậu hoàn toàn không hiểu Thể tinh chất đã ăn mòn cô bạn của mình đến mức nào. Tuy nhiên, cậu biết rằng tình trạng của cô chẳng thể tự dưng mà khá lên được. Và cậu cũng biết chắc nền y học bên ngoài thành phố chẳng thể chữa trị cho Takitsubo.
Đến cuối thì cô không thể sống mà không dùng tới công nghệ của Thành Phố Học Viện.
(Chỉ chạy khỏi Thành Phố Học Viện chưa phải là chiến thắng. Thậm chí có hạ bệ cả nền khoa học của nó cũng chẳng làm được gì.)
Hamazura lặng lẽ hạ quyết tâm trong đầu.
(Tình huống tuyệt nhất là có thể khiến Thành Phố Học Viện đầu hàng. Nhưng mình không có bản lĩnh để làm được điều đó, vậy nên mình cần tập trung để “thua theo cách có lợi nhất”.)
Ít nhất thì cậu cần phải thương lượng để đảm bảo an toàn cho Takitsubo.
Giống như việc chiếc máy bay siêu thanh mang nhiều công nghệ đến mức phải dùng một loại a-xít để tiêu hủy nó, một siêu năng lực gia cấp 4 như Takitsubo hoặc bản đồ gen của cô ấy mang đầy những thông tin tuyệt mật và không được phép để lọt vào tay các quốc gia khác. Cậu sẽ dùng yếu tố này để đe dọa và thương lượng với Thành Phố Học Viện. Đó là cách duy nhất để giúp Takitsubo sống sót.
Hamazura sẽ đảm bảo chuyện đó xảy ra, cho dù có phải đặt hết mọi quân bài thương lượng lên bàn giao dịch chỉ để đổi lấy sự an toàn cho cô gái ấy.
“??? Hamazura, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì.”
Cậu gượng cười rồi gài chất nổ vào cánh cửa bên hông máy bay của khoang hành khách. Để vụ nổ không ảnh hưởng tới cô, Hamazura nâng thân hình rũ rượi của Takitsubo lên và đưa cô bạn ra xa khu vực đó.
Cậu vừa bế cô lên thì Takitsubo liền vòng hai tay quanh cổ cậu.
Cô đưa khuôn mặt của mình lại gần gương mặt của Hamazura, rất nhẹ nhàng và tự nhiên, hai người môi kề môi.
Tuy chỉ kéo dài vài giây, nhưng nó quá đủ để đập tan mọi dự định bi quan của cậu con trai.
“Đừng bỏ em,” Takitsubo dịu dàng nói.
Hamazura bỗng nhận ra câu nói đó mang ý nghĩa lớn tới mức nào.
“Anh hiểu…”
Cậu ôm chặt cô gái ấy trong vòng tay và thốt lên:
“Có chết anh cũng không làm vậy đâu. Mẹ kiếp, không bao giờ. Không đời nào anh sẽ rời em!!
Nghe mấy lời mùi mẫn ấy, Takitsubo hơi nhoẻn miệng cười.
Tốc độ của chiếc máy bay siêu thanh chợt giảm xuống. Hamazura không rõ lắm, nhưng có vẻ như lúc cậu bận gài chất nổ, Takitsubo đã vọc gì đó trong các thiết lập của bộ lái tự động. Cô gái cũng không biết cách điều khiển máy bay, nhưng xem ra cô vẫn đọc cuốn sách hướng dẫn và điều chỉnh hệ thống một chút.
“Không biết bọn mình đang ở đâu nhỉ.”
“Nếu thông tin từ GPS là chính xác thì chúng mình đang ở trên không phận nước Nga. Em nghĩ là mình đang ở gần biên giới với Liên minh các Quốc gia độc lập Elizalina. Xung quanh khu vực này không có dân thường sinh sống, nên có cho nổ máy bay cũng không dẫn tới thương vong nào đâu.”
“Hiểu rồi,” Hamazura đáp lại.
Cho dù có ở đâu đi nữa, cậu sẽ tiếp tục thoát khỏi sự truy lùng của Thành Phố Học Viện và dùng mọi thứ trong tay để đảm bảo an toàn cho Takitsubo và đem lại hạnh phúc cho hai người họ. Hamazura đã có được một quyết tâm mới đó, cậu không chút do dự khởi động kíp nổ từ xa và cho nổ tung cánh cửa trong khoang hành khách.
Cánh cửa bị thổi bay chỉ trong khoảnh khắc.
Sự chênh lệch áp xuất tạo ra một cơn gió dữ dội, nó thổi bay hai người ra khỏi chiếc phi cơ cứ như không khí thoát khỏi một quả bóng bay. Họ đã mang theo dù trên người và nắm chặt tay nhau trong lúc rơi tự do, trông cứ như những người chơi nhảy dù theo nhóm.
Hai người họ sắp đáp xuống một chiến trường mới với mục đích tìm ra tia hy vọng bằng chính đôi tay của mình.
Và một cậu thiếu niên đầu nhím cũng đang tiến tới Nga.
Xung đột với Giáo hội Công giáo La mã và Giáo hội Chính thống Nga đã lên tới đỉnh điểm của cao trào. Cô gái lưu trữ trong đầu 10 vạn 3 ngàn pháp thư hiện đang lâm vào cảnh nguy hiểm. Để cứu cô gái đó, chàng trai này phải nhanh chóng đánh bại Fiamma Cánh Hữu, kẻ đứng sau giật dây nước Nga.
“Đợi anh nhé,” cậu trai khẽ lẩm bẩm.
Để cứu cô gái nọ, đôi chân không chút chần chừ dẫn cậu tiến vào một cuộc xung đột quy mô thế giới.
Họ sẽ không để nó kết trong bi thương.
Các nhân vật chính đang cùng tiến tới một đích đến, mỗi người bọn họ đều mang trong mình nhiều cảm xúc khác nhau.
Và chính lúc này, những con đường khác biệt của họ chợt giao nhau tại một nơi.
Vở kịch thực sự bắt đầu với chiến trường khốc liệt nhất thế giới là sân khấu