Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

29 85

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

281 7341

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

(Đang ra)

Ore no Iinazuke ni natta Jimiko, Ie de wa Kawaii Shika nai

Hidaka Yuu

"Onii-san, chúc mừng anh đã lấy được vợ. Người này sẽ trở thành vợ anh.

7 67

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

19 135

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

16 132

Volume 20 - Thế chiến III (phần 1) - Chương 1: Thiện ác cùng nhập quốc — World_War_III.

Phần 1

Đến cả màn hình điện tử chỉ ngày 30 tháng 10 dường như cũng đang rung lên trong giá lạnh.

Lò sưởi của chiếc xe đã hỏng hoàn toàn.

Hamazura Shiage lái một chiếc xe cũ kĩ, tồi tàn suốt theo nền đất phủ đầy tuyết, hai tay đang cầm lái của cậu thì lạnh ngắt. Cho dù có đi xa đến đâu thì trước mặt cậu vẫn chẳng có gì ngoài đất trống phủ tuyết trải dài. Con đường nhựa trước mặt cậu đã bị bao phủ hoàn toàn bởi tuyết. Toàn bộ khu vực trống trải đến nỗi cậu không chắc là mình sẽ kịp nhận ra nếu chẳng may bị lạc đường.

Đây chỉ đơn giản là một khung cảnh gần như không hề thấy ở Nhật Bản.

Cậu nghe nói rằng Hokkaido cũng khá bát ngát, nhưng nó cũng chẳng được mênh mông đến mức này.

Toàn bộ khu vực trông như một sa mạc tuyết khổng lồ.

Họ đang ở miền tây nước Nga.

Họ đang ở gần biên giới với Liên minh các Quốc gia độc lập Elizalina.

Nhằm tránh khỏi sự truy bắt của Thành Phố Học Viện, hai người đã phải sử dụng chiếc máy bay chở khách siêu thanh ở chế độ lái tự động để chạy tới Nga. Bọn họ chẳng có đủ thời gian để chuẩn bị nên cả hai đều không có lấy một đồng trên người.

(…Chắc là không thể phàn nàn gì nhiều vì mình ăn cắp nó, nhưng khốn thật. Có thể vấn đề không nằm ở máy điều hòa mà là vì bọn mình không mặc đầy đủ. Sự cần thiết của quần áo ở đây khác hẳn so với ở Nhật Bản…)

Màu sơn của chiếc xe hoàn toàn bị bong ra và gỉ sét màu nâu có thể nhìn thấy xuyên qua nó. Trong khi đang lái xe, Hamazura tranh thủ liếc sang ghế ngồi bênh cạnh mình.

Một cô gái nhỏ nhắn mặc bộ đồ thể dục màu hồng đang ngồi đấy.

Cô tên là Takitsubo Rikou.

Tình trạng sức khỏe của cô đang rất tồi tệ do tác dụng phụ của một loại thuốc(?) gọi là Thể tinh chất. Cô tựa người một cách yếu ớt trên ghế ngồi, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên má, trông cứ như người đang bị sốt cao. Hamazura muốn đưa cô đến bác sĩ nhưng cậu biết rằng đó không phải là cách giải quyết vấn đề. Thể tinh chất là một chất cực kỳ tối mật của Thành Phố Học Viện. Một bác sĩ bên ngoài thành phố không thể tìm ra phương thức điều trị cho Takitsubo.

Hai người đang trên đường chạy trốn khỏi Thành Phố Học Viện, nơi duy nhất có thể chữa trị cho Takitsubo.

(Bọn mình không thể chiến đấu với Thành Phố Học Viện chỉ với sức của hai đứa. Và cho dù có thể đi chăng nữa, hủy diệt hoàn toàn thành phố cũng đồng nghĩa với việc phá hủy công nghệ cần thiết để cứu chữa Takitsubo. Dù làm gì đi nữa, bọn mình vẫn phải trở về Thành Phố Học Viện và nhờ cậy công nghệ của họ nhằm chữa cho cô ấy.)

Tuy nhiên, nếu họ đầu hàng và quay về Thành Phố Học Viện, Hamazura và Takitsubo sẽ không được tự do làm điều họ muốn. Và khả năng họ bị giết hại cũng không hoàn toàn thấp. Vì vậy, cậu cần thảo ra một kế hoạch để đảm bảo sự an toàn cho hai người.

(Thế thì mình sẽ chiến đấu với họ bằng việc tìm “thứ gì đó” khi chạy trốn đến Nga và dùng nó để “thương lượng”. Nếu mọi thứ suôn sẻ, mình sẽ dùng bất cứ thứ gì để giúp Takitsubo hồi phục. Đó là hy vọng duy nhất của bọn mình.)

“Hamazura, đó là gì vậy ?”

“Không gì cả” Hamazura đáp lại với một nụ cười. “Anh chỉ đang nghĩ là dù có định làm gì thì mình vẫn cần tiền. Số tiền trong ví khi hai ta chạy khỏi Thành Phố Học Viện chẳng đủ dùng và thậm chí còn không thể xài được vì nó không phải là tiền Nga. Bọn mình cần kiếm một chút tiền bằng cách nào đó.”

Họ luôn có thể bán chiếc xe mà cậu đang lái, nhưng Hamazura không thấy đó là kế hoạch tốt nhất. Tìm kiếm một người mua chấp nhận xe ăn cắp chẳng dễ dàng gì. Hamazura có thể làm được ở Thành Phố Học Viện, nhưng cậu không biết cách thức làm ăn ở Nga là như thế nào.

Và cậu còn chẳng biết tiếng Nga. Thành Phố Học Viện và Nga đang có xung đột quy mô lớn, vậy nên nhiều rắc rối có thể phát sinh nếu một gã châu Á nói tiếng Nhật bị phát hiện.

Thế có nghĩa là…

“Xem ra bọn mình đành phải cướp vậy.”

“Nhưng…” Takitsubo do dự.

Tuy vậy, đó là lựa chọn duy nhất của họ trong lúc này.

Như thể đáp lại kế hoạch của họ, một cửa hàng tạp hóa nhỏ chợt hiện ra trước mắt hai người. Cửa hàng liên kết với một trạm xăng và có bán đồ hộp và một số thực phẩm trữ lạnh dành cho những du khách đường dài.

“Đợi anh ở đây nhé,” Hamazura nói với Takitsubo, cậu đỗ xe cách xa cửa hàng một chút. “Anh sẽ trở lại với một ít tiền”.

…Tuy nói vậy, nhưng thực ra Hamazura cũng khá lo lắng.

Trước hết, cậu chẳng ở Nhật Bản. Việc sử dụng súng ở đây cũng hoàn toàn khác. Cậu có một khẩu súng lục nhỏ, nhưng người bán hàng có thể có súng lục hoặc thậm chí súng trường để tự vệ.

Và…

(Đang có chiến tranh.)

Takitsubo đã dịch một số bản tin tiếng Nga nghe được trên radio của chiếc xe, nhưng từng lời vẫn mang một cảm giác không thật đối với cậu.

(Với người Nga, bọn mình là kẻ thù số một. Nếu họ phát hiện ra mình đến từ Thành Phố Học Viện thì có bị tấn công hội đồng cũng chẳng phải là kỳ lạ.)

Chiến tranh.

Chỉ nói lên những từ ấy thôi thì chưa đủ. Cậu luôn nghĩ rằng chiến tranh là một thứ gì đó diễn ra ở một nước xa xôi nào đấy mà người ta chỉ thấy trên tivi, nhưng nó đang diễn ra rất "gần" với cậu ngay trong lúc này. Dù thế, Hamazura vẫn chưa hiểu được sức nặng thật sự của hai từ đó, chẳng rõ là do không có đủ thời gian để nghĩ về nó khi chạy khỏi Thành Phố Học Viện, hay là đơn giản chỉ vì họ chưa từng bị lôi vào một chiến trường đầy bom rơi và đạn lạc. Theo những tin tức trên radio, quân lực của thành phố Học Viện được triển khai để sơ tán và bảo vệ các cơ sở có liên hệ và làm việc với Thành Phố Học Viện tại Nga. Tuy nhiên, Hamazura vẫn chưa cảm nhận được nguy hiểm đích thực.

Cậu hoàn toàn mù tịt về những gì sắp xảy ra.

Hamazura thực sự không quan tâm ai thắng, ai thua, hay việc nó có tác động như thế nào với những lãnh đạo trên thế giới. Miễn là cuộc chiến này kết thúc một cách mau lẹ, và những người sẵn lòng bảo vệ cậu lẫn Takitsubo có được quyền kiểm soát tình hình, cậu chẳng quan tâm đến điều gì khác ngoài việc đó.

Hamazura đã lo nghĩ đến những điều ấy, nhưng thứ khiến cậu bận tâm nhất lại nằm ở chuyện khác. Cậu có lẽ đang nghĩ về vấn đề chiến tranh nhằm xua đi nỗi lo thực sự của mình.

Nỗi lo đó là về việc cậu phải tấn công cửa hàng với một nhân viên bên trong. Có lẽ đó là một lý do hoàn toàn ích kỷ, nhưng việc này thực sự rất khác so với trộm một chiếc xe hay một cây ATM. Khi Hamazura nghĩ về khả năng sẽ phải dùng khẩu súng trên tay, cậu cảm thấy có thứ gì đó nặng trĩu trong tâm can của mình.

Hamazura kiểm tra chốt an toàn của khẩu súng trong túi hết lần này đến lần khác.

(Mình phải đảm bảo...đảm bảo là mình sẽ không làm người bán hàng bị thương!!! Tất cả những gì mình cần là thứ bên trong máy tính tiền. Mình sẽ chỉ chĩa súng vào anh ta, không gì khác. Nếu mình muốn bắn cảnh cáo, mình phải bắn chỉ thiên!!!).

Nhắc đi nhắc lại những thứ đó trong đầu, cậu thốt ra một lời cầu nguyện vu vơ. Ngay trước lúc bước vào trong cửa hàng, cậu kéo mũ trùm đầu lên và đeo bao tay lấy được trong chiếc xe ăn trộm.

Hamazura mở cửa rồi rút súng ra.

(Mình phải chắc chắn là người bán hàng không bị thương!!).

Thế rồi, cậu chợt trông thấy nữ nhân viên với tay chân bị trói bằng băng keo và cố nói “Nnn! Nnn!”, miệng của cô đã bị che lấp.

Cậu cũng thấy một gã đàn ông đeo mặt nạ trông như một tên đô vật chuyên nghiệp đang giữ cô xuống và nhấn lưỡi dao sắc bén vào cổ họng cô.

Gã đàn ông vạm vỡ cao khoảng 2m và hắn không chỉ một mình. Hắn còn có hai tên đi kèm. Chúng nhìn Hamazura khi cậu mở cửa và bước vào.

“Mày là thằng quái nào vậy ?” Chúng nói bằng tiếng Nga.

Hamazura chẳng hiểu chúng và cậu chỉ biết đáp lại bằng cách tuôn ra mấy từ tiếng Nhật mà cậu dự định nói.

“Tao là cướp đây. Đưa hai tay lên”.

Takitsubo nghe được vài tiếng súng nổ liên tiếp.

Cô quay đầu trong lúc ngồi ở băng ghế sau của chiếc xe ăn cắp và nhìn thấy Hamazura Shiage rời khỏi cửa hàng. Có vẻ như vụ cướp đã xong. Cậu đang cầm vài túi giấy khá lớn ở cả hai tay. Ít nhất một trong số chúng đầy thức ăn bởi một ổ bánh mì Pháp dài ngoằng lộ ra từ trong đó. Một chiếc túi khác chứa một chiếc khăn len và thứ gì đó trông giống như một cái áo khoác được gấp lại.

Hamazura mở cửa xe và bước vào, Takitsubo hỏi cậu.

“Hamazura, anh thành công rồi ư?”

“Người bán hàng cảm kích tới mức cho anh hàng đống đồ!! Thậm chí chúng ta còn có xăng cho chiếc xe nữa!!”

“?”

Trong lúc Takitsubo nhìn với một vẻ mặt đầy thắc mắc, chiếc xe ăn trộm một lần nữa lại lăn bánh.

Phần 2

Accelerator đang trốn trong một chiếc xe lửa chở hàng trên tuyến đường sắt quốc tế.

Tuyến đường sắt này cắt ngang lục địa Á-Âu và là một trong những tuyến đường sắt dài nhất thế giới. Bình thường, nó phải mất hai tuần để đi từ ga đầu đến ga cuối, nhưng lúc này thì điều đó không còn đúng nữa. Cũng vì Đệ tam Thế Chiến bùng nổ mà một lượng lớn hàng hóa quân đội cần được vận chuyển với quy mô lớn. Lịch trình ban đầu và các quy tắc an toàn hầu như bị lờ đi để con tàu có thể chạy với tốc độ cao nhất.

Hoặc là cả hai thứ trên hẳn đã có tác dụng, hoặc là bọn họ đã dùng một sản phẩm mẫu của cơ sở nào đó, bởi vì con tàu chở hàng chứa Accelerator đang chạy với tốc độ hơn 500 km/h. Tốc độ của nó tương đương với một tàu cao tốc. Đầu tàu trông như mũi của một chiếc chiến đấu cơ hay một chiếc tàu vũ trụ, còn thành của chiếc xe thì nhám như một bộ đồ bơi hiện đại.

(Chiến tranh à? Thật nực cười.)

Có một thoáng Accelerator đã nghĩ rằng cuộc chiến này là một nước đi chiến thuật của Thành Phố Học Viện nhằm truy đuổi Last Order và hắn, nhưng Accelerator sau đó kết luận rằng hắn đã nghĩ hơi quá. Nhờ vào những ngày lăn lộn trong mặt tối của thành phố đó mà hắn biết hành động công khai này không giống chúng chút nào. Chúng là những kẻ thích mọi thứ diễn ra trong bí mật.

Thành Phố Học Viện đã thực hiện một kiểu chiến dịch công khai tại thành phố Avignon của Pháp, nhưng đó là vì nơi ấy có một thứ gì đó đáng để làm vậy. Mặc dù hắn cũng chẳng biết thứ đó rốt cuộc là cái gì.

Song…

(Cho dù gạt bỏ khả năng đây chỉ là một kế hoạch để tóm mình thì cuộc chiến này nhất định vẫn ẩn chứa một mục đích nào đó.)

Thành Phố Học Viện rất có thế lực. Bình thường thì họ sẽ dùng ảnh hưởng và sức ép của mình để ngăn chặn một cuộc chiến tranh quy mô lớn diễn ra trước hết. Ấy vậy mà họ lại để một cuộc chiến có quy mô đủ để hủy diệt phe khoa học trên toàn thế giới nổ ra. Chính vì thế mà việc hắn nuôi hoài nghi về thứ ẩn sau cuộc chiến này cũng chẳng phải là chuyện điên rồ.

Và Thành Phố Học Viện đã đáp trả lại kẻ đã gây chiến với họ. Xem ra họ muốn thứ đó đến mức sẵn sàng cho cuộc chiến này tiếp tục.

Accelerator hoàn toàn không quan tâm đến nó.

Đó chẳng phải là thứ gì quan trọng đối với hắn.

(…Khốn thật.)

Hắn không ở một mình.

Last Order, một cô bé trạc mười tuổi, đang nằm cạnh hắn.

Cô là một nhân bản tạo ra từ tế bào của siêu năng lực gia Level 5 hạng 3. Cô bé đã bị sử dụng để mang một con quái vật tên là Aiwass tới thế giới này, việc này đã tạo ra gánh nặng lên não bộ cô bé. Vì vậy mà cô chỉ có thể nằm đó một cách yếu ớt, thậm chí còn chẳng thể đi lại trên đôi chân của chính mình.

Last Order mặc một chiếc áo có cổ bên ngoài áo ngực, nhưng cô còn có một chiếc chăn bông dày đắp trên người. Cái chăn vốn có sẵn bên trong toa tàu. Accelerator cũng tìm được vài trang phục mùa đông màu trắng và đã khoác một bộ lên người.

“…Chúng ta đang ở đâu đây? Misaka Misaka hỏi sau khi nhìn quanh.”

“Trong một đoàn tàu.”

“Thế Yomikawa và Yoshikawa đâu? Misaka Misaka mở miệng hỏi.”

“Họ không ở đây ngay bây giờ, nhưng chúng ta sẽ gặp lại họ sớm, Tao hứa đấy.”

“Em hiểu rồi…” lời của Last Order bị đứt đoạn một chút. ”Nhưng giá họ cũng ở đây, chúng ta có thể nhờ Yomikawa làm súp Salisbury, Misaka Misaka nói với một chút thất vọng.”

“…”

“Nhưng em rất vui, Misaka Misaka lên tiếng với tâm trạng nhẹ nhõm. Em cuối cùng cũng thấy mặt anh lần nữa, Misaka Misaka nói trong lúc duỗi tay ra.”

Tuy nói thế, nhưng đôi tay mảnh khảnh của cô bé chẳng có chút động đậy.

Cô chỉ nhúc nhích được mấy ngón tay.

Chẳng rõ là cô bé có nhận ra điều đó không, nhưng Last Order chỉ tiếp tục nói.

"Anh ở lại rồi ăn tối với em và mọi người nhé, Misaka Misaka đưa ra đề nghị. Súp Salisbury của Yomikawa ngon lắm, Misaka Misaka hớn hở khoe."

Ngược lại với nụ cười trên khuôn mặt, giọng cô bé có vẻ như việc nói chuyện cũng rất khó khăn.

(…Tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này?)

Accelerator nghiến chặt răng của mình trong lúc khuỵu gối trên sàn.

(Nó đã làm gì nên tội? Nó đã làm gì mà phải chịu cảnh đến ngón tay cũng chẳng động đậy nổi thế này? Tại sao những thứ chết tiệt đó lại xảy ra với nó cơ chứ ?)

Hắn càng nghiến chặt hàm của mình thì cái tiếng động không mấy dễ chịu càng phát ra rõ ràng hơn.

Ở đó, con bé không được tự do hay an toàn gì cả.

Accelerator cảm thấy oán giận cực độ với trò đùa của số phận. Hắn thừa biết có căm hận ai đó cũng chẳng giải quyết được vấn đề ấy, nhưng hắn không thể kiềm chế nổi cơn phẫn uất này.

Hắn nắm chặt cây nạng trong tay, chặt tới mức như sắp bóp nát tay nắm của nó.

Một cuộc chiến quy mô toàn cầu đang lan rộng trên hành tinh này.

Nhiều kẻ từ các quốc gia trên thế giới sẽ chiến đấu vì lợi ích của những người quan trọng với họ.

Nhưng không một ai chiến đấu vì cô bé đó.

Mặc dù thực tế là vô số người trên thế giới đã sẵn sàng hi sinh mạng sống của họ, nhưng không có một ai đứng lên để bảo vệ một cô bé vô tội cả.

“…Khốn nạn”. Accelerator lẩm bẩm.

Hắn đã đi xa đến thế này để chiến đấu chống lại bất công. Cũng vì cái kế hoạch của một kẻ nọ mà Last Order đã bị đẩy đến bờ vực của sự hủy diệt. Và để cứu cô bé, để chống lại số phận khắc nghiệt ấy, Accelerator đã vứt bỏ vị trí lẫn niềm kiêu hãnh của mình để đến nước Nga.

Tới Nga đi.

Aiwass - một thực thể cực kỳ mạnh mà hắn không thể đánh bại - đã chỉ dẫn như vậy. Nó đã nói rằng hắn có thể bảo vệ mạng sống của Last Order nếu xoay sở tìm được một thứ gì đó ở đây.

Accelerator không biết được mình phải tìm cái gì.

Trên thực tế, hắn còn chẳng chắc là mình có tin những gì Aiwass nói hay không.

Nhưng…

(Mình sẽ làm điều đó.).

Accelerator âm thầm hạ quyết tâm.

(Dù gì đi nữa, cứ chui rúc trong Thành Phố Học Viện không phải là cách để cứu nó, mình thừa hiểu điều này. Thế có nghĩa là mình phải tìm cách khác. Chuyện này không dính dáng gì đến điều mà Aiwass nói cả.)

Accelerator là siêu năng lực gia Level 5 hạng nhất của Thành Phố Học Viện, còn Last Order là một nhân bản đặc biệt giữ vai trò trung tâm trong kế hoạch của thành phố đó. Có khả năng là phía Nga sẽ xem họ như một thứ vũ khí chiến lược lợi hại hay một căn cứ quân sự quan trọng. Tuy nhiên, hắn chẳng quan tâm. Hắn không thích bị xem là con tốt của cái thành phố thối nát ấy, nhưng hắn cũng chẳng cần chỉnh sửa những kẻ nhầm lẫn. Accelerator chỉ có một mục đích và hắn sẽ làm mọi cách để theo đuổi mục tiêu đó, kể cả là tiêu diệt mọi thứ và mọi kẻ cản đường hắn đi chăng nữa.

Một tiếng động bất chợt vang tới từ phía trên.

Đó là tiếng kim loại dày cộm bị lõm đi.

Có vẻ như công-te-nơ của chiếc tàu chở hàng vừa bị bẻ cong bởi gì đó. Accelerator nhìn lên và tiếng động ấy vang lên thêm hai lần nữa.

Nó không chỉ tới từ một toa xe.

Cả tiếng ồn khi xe lửa phóng vun vút cũng không át được âm thanh đó, và nó vẫn tiếp tục vang đến từ khắp nơi của con tàu. Tiếng động ấy không chỉ tới từ nóc xe. Nó còn đến từ tường và bên dưới sàn tàu nữa.

Cũng lúc này, hắn chợt nghe thấy ai đó kêu lên bằng tiếng Nga, theo sau là vô số tiếng súng vang lên.

Tiếng kêu nhanh chóng chuyển thành tiếng hét.

Accelerator cho rằng ai đó đã nhảy lên đoàn tàu khi nó đang chạy với tốc độ cao.

Và không phải ai cũng nhảy lên được một chiếc tàu đang chạy nhanh hơn 500km/h.

“Có chuyện gì vậy? Misaka Misaka hỏi thăm tình hình “ cô bé lên tiếng.

Accelerator chậm rãi nhìn xuống Last Order, cô bé đang nằm trên sàn tàu. Gã số một rút ra một chiếc khăn tay từ túi áo của cô bé, gấp lại một chút, và che mắt cô bé lại.

Hắn không muốn con bé phải thấy một thế giới nhuốm màu máu.

“…Không có gì đâu.”

Nói xong, Accelerator đưa ngón tay lên thiết bị điện cực quanh cổ.

Cái công tắc cho phép hắn khởi động năng lực của con quái vật mạnh nhất Thành Phố Học Viện đang nằm ở đó.

“Anh sẽ không chiến đấu như hồi trước nữa, phải không? Misaka Misaka hỏi thêm cho chắc ăn.”

“…Không đâu, tao hứa.” Hắn nói dối cô bé.

Bình thường thì Last Order có thể ngắt kết nối của hắn với Mạng lưới Misaka để tước đi sức mạnh của gã hạng nhất ấy. Tuy nhiên, cô bé đã không làm vậy. Có lẽ là do cô chẳng còn đủ sức làm điều đó với tình trạng lúc này.

Trong giây lát, Accelerator nhìn xuống gương mặt của Last Order cùng với cái khăn tay đang che khuất đôi mắt cô bé.

Cuối cùng, hắn lặng lẽ đứng dậy.

Hắn đứng dậy để tận diệt những kẻ dám đe dọa mạng sống của con bé.

Ngay sau đó, cơ thể mảnh khảnh của Accelerator xuyên thủng lớp trần bằng thép và hạ cánh xuống nóc tàu.

Hắn vừa xuất hiện một cách bất ngờ, để lại một vết nứt nhìn như nhựa vỡ trên nóc toa. Trông thấy Accelerator, đám người vừa tấn công đoàn tàu bèn lùi lại vài bước.

Bọn chúng mặc những bộ giáp cơ giới màu trắng.

Khoảng mười tên lính mặc những bộ giáp giống nhau đang đứng đó.

Phần trên của bộ giáp mảnh khảnh một cách đáng ngạc nhiên, trong khi phần chân thì lại cực kỳ dày. Chúng hẳn là mẫu áo giáp đặc biệt được thiết kế thiên về tốc độ. Chúng được trang bị mọi thứ cần thiết để có thể di chuyển với tốc độ cao, giữ được thăng bằng và giảm độ sốc từ các va chạm.

Có rất nhiều loại giáp cơ giới khác nhau. Có loại được sử dụng để lao động, có loại được dùng trong công tác cứu nạn, và có loại dành cho các hoạt động quân sự như những thứ trong cuộc xâm lược Avignon. Có vẻ như vài loại mới nhất đã đổ bộ vào Nga vì Đệ tam Thế Chiến, nhưng những bộ giáp trước mắt Accelerator hoàn toàn khác hẳn. Chúng đem đến ấn tượng rằng Thành Phố Học Viện đã chẳng hề tiếc rẻ mà dốc biết bao tiền của vào phát triển lẫn bảo trì để đảm bảo tối đa tính năng cho chúng. Thượng cấp của đám người này hẳn rất muốn họ thành công trong nhiệm vụ hiện tại.

Accelerator không chút nao núng dù đang bị vô số khí giới chĩa vào.

Đôi mắt đỏ ngầu của hắn quét ra xung quanh, rồi hắn khẽ lẩm bẩm vài từ.

“…Lũ rác rưởi. Tốt nhất đừng chọc giận tao.”

Một người lính Nga run rẩy trong sợ hãi.

Người lính này không trải qua những khóa huấn luyện khắc ngiệt để chiến đấu ngoài tiền tuyến. Anh ta đặc biệt chuyên về hậu cần và chỉ đảm nhiệm việc vận chuyển khí tài quân sự tới địa điểm đã định. Tuy vậy, anh vẫn là một binh sĩ. Thường thì tinh thần của anh không yếu đến mức để bị đe dọa bởi những khẩu súng chĩa vào mình.

Nhưng, những gì diễn ra trước mắt anh nằm hoàn toàn ở một thế giới khác.

Những cỗ máy chiến binh màu trắng kia đã đột ngột nhảy lên đoàn tàu này.

Không lâu sau đó, một con quái vật lạ mặt với mái tóc trắng và đôi mắt đỏ chợt xuất hiện, rồi con quái vật ấy tiến hành hủy diệt từng cỗ máy chỉ với một đòn đánh.

Tên quái vật đã xuyên thủng nóc tàu, phá vỡ bức tường, tạo ra một cơn gió cực mạnh thông qua lỗ hổng đó và đá vài tên lính ra ngoài. Hắn đã dùng tay và chân trần để xé toạc công-te-nơ thép dày 5cm, cứ như là nó được làm bằng giấy. Đó không phải là chuyện mà người thường có thể làm được. Người lính biết Thành Phố Học Viện của Nhật đang áp dụng khoa học để đào tạo siêu năng lực gia, nhưng được chứng kiến tận mắt lại là một chuyện khác.

“Tch. Xem như chẳng đủ để giết chúng.” Tên quái vật nói trong khi nhìn ra ngoài.

Hắn đã đá bọn chúng ra khỏi đoàn tàu đang chạy với vận tốc 500 km/h và đó là những gì hắn nói. Cả hai bên đều là những con quái vật.

Con quái vật đảo mắt ra xung quanh.

Ngay lập tức, một cỗ máy chiến binh phá vỡ bức tường giữa hai toa tàu. Nó xuất hiện ngay bênh cạnh con quái vật tóc trắng. Tuy vậy, hắn không có một chút lo lắng mà chỉ vung một bên tay, chỉ thế mà đối phương đã bị thổi bay cùng với đống phế liệu từng là áo giáp của gã.

Món đồ mà cỗ máy chiến binh vừa cầm liền rơi xuống chân tên quái vật.

Có vẻ như đó là thứ mà bọn người vừa rồi đã đánh cắp.

Nó là một chiếc vali làm từ duralumin. Một cái còng được gắn với tay cầm của nó. Chiếc còng ban đầu được đeo vào tay của một người lính Nga, nhưng cỗ máy khi nãy đã xé đứt sợi dây xích bằng ngón tay của nó.

Tên quái vật tiến lại gần cái vali, nhưng người lính Nga không ngăn cản hắn.

Nếu con quái vật ấy hướng chú ý sang anh thì cái chết là kết cục không tránh khỏi.

Giống như việc bị nhốt chung chuồng với một con dã thú vậy.

Cái vali bị khóa, nhưng tên quái vật mở nó ra dễ dàng như mở ví tiền của hắn. Gã chỉ đơn giản là bẻ khóa hoàn toàn bằng sức lực.

“…Cái quái gì thế này ?” hắn lẩm bẩm.

Anh lính Nga không được thông báo thứ gì ở bên trong cái vali. Cái mà tên quái vật tìm thấy bên trong là vài tá văn bản viết trên giấy da. Chúng trông như những câu thần chú kỳ dị hay những vòng tròn ma thuật viết bằng một loại mực cổ.

Nó chỉ là một thứ vô nghĩa.

Có nhiều người mang những cảm giác mong đợi hoặc hồi hộp một cách mơ hồ khi nghĩ về bùa chú cầu may, nhưng có ai thật sự nghĩ một con quỷ sẽ xuất hiện dưới dạng vật chất để đem đến tác dụng của những lá bùa ấy? Mọi người sẽ nghĩ như thế nào nếu ai đó nghiêm túc kể rằng một vụ thảm sát đã được thực hiện bởi một con quỷ?

Nhưng…

Anh lính cho rằng cấp trên sẽ chẳng bắt anh còng chiếc vali vào tay nếu như nó chỉ là một vật vô nghĩa. Và mấy cỗ máy của Thành Phố Học Viện vừa đột kích để đoạt lấy cái vali đó.

Anh lính Nga chẳng hiểu được tình hình hiện tại là sao. .

Có phải cấp trên của anh đã sử dụng nó như một chiến thuật nghi binh và Thành Phố Học Viện đã rơi vào tròng?

Hay những mảnh giấy da trong chiếc vali kia thực sự quan trọng đến nỗi khiến Thành Phố Học Viện gửi lực lượng đặc nhiệm săn lùng nó?

“…Thú vị đấy,” tên quái vật lẩm bẩm.

Một nụ cười hiện rõ trên khuôn mặt con quái vật như để ngụ ý cho tính bất thường của cuộn giấy da hơn bất cứ thứ gì.

“Vậy ra đây là nhiệm vụ có mức ưu tiên ngang với việc thu hồi siêu năng lực gia mạnh nhất của Thành Phố Học Viện ư? Ta chưa nhận ra mục đích đằng sau chuyện này, nhưng nó có thể liên quan tới ‘hệ thống các định luật khác’ mà con quái vật chết tiệt đó đã nói.”

Phần 3

Kamijou Touma cũng đang ở Nga.

Lúc này mới là cuối tháng mười, nhưng toàn bộ khu vực đã hoàn toàn bị bao phủ bởi tuyết trắng. Vài cm tuyết chẳng đủ để khiến giao thông bị tê liệt, nhưng cậu đang bước đi với đôi giầy bóng rổ của mình. Tuyết tan chảy thành nước lạnh, ngấm vào giày và tra tấn bàn chân cậu với những cơn nhức nhối buốt giá.

Kamijou đang mặc bộ đồng phục học sinh của mình. Tuy thường nghĩ nó không tiện lợi, nhưng cậu giờ đây khâm phục khả năng thích nghi với môi trường mà nó có. Tất nhiên, đó là vì nó sử dụng công nghệ dệt của Thành Phố Học Viện. Cậu vẫn muốn có một chiếc áo khoác, nhưng đây không phải là lúc để phàn nàn.

Chiến tranh.

Chỉ nghe thấy từ đó chưa đủ để cậu hiểu được cục diện trước mắt. Theo lời nữ hoàng Elizard của Anh thì sau khi quan sát tình hình quốc tế, bà cho rằng cuộc chiến này đã nổ ra một cách "bất thường". Thực tế là đã có sự ngấm ngầm thông đồng giữa Giáo hội Công Giáo La Mã với Giáo hội Chính thống Nga, và kẻ đứng sau giật dây có lẽ chính là Fiamma Cánh Hữu.

Nhưng liệu đó đã là tất cả chưa?

Nếu chỉ có một nguyên nhân duy nhất thì cậu chỉ việc tập trung giải quyết nó.

Nhưng chẳng phải Thành Phố Học Viện đã sẵn lòng phản ứng bằng vũ lực quân sự? Chẳng phải chính họ đã gửi đi một lượng lớn quân lực cùng vũ khí không người lái ngay khi chiến tranh bắt đầu đấy sao? Cứ như là họ đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu.

Không lẽ ở đó cũng đang có chuyện gì diễn ra trong bí mật ư?

Kamijou đứng khá gần ở trung tâm của cuộc chiến tranh ấy, nhưng cậu chỉ là một học sinh trung học, thế nên cậu không nắm được những gì diễn ra trong bóng tối.

Tuy nhiên, nếu việc cản Fiamma có thể ít nhất tạm chấm dứt cuộc chiến thì cậu biết mình cần làm gì. Và Kamijou cũng có một lý do rất cá nhân để đối đầu và ngăn chặn kế hoạch của hắn.

Có một cô gái mang tên Index.

Cô lưu trữ trong đầu 10 vạn 3 ngàn ma đạo thư, nhưng ngoài điều đó thì cô cũng chỉ là một cô gái bình thường. Và có một kẻ muốn chiếm lấy kho tàng tri thức ấy của cô.

Fiamma Cánh Hữu.

Hắn đã cướp đoạt một món linh khí từ nước Anh, nó cho phép hắn truy cập những tri thức trong đầu Index từ xa. Bằng cách kích hoạt nó, hắn đã đặt gánh nặng lên tâm trí của Index và khiến cô bất tỉnh.

Để cứu Index, Kamijou cần phải đánh bại Fiamma nhanh nhất có thể và phá hủy món linh khí ấy.

Và để làm được điều đó, Kamijou đã đến nước Nga, nơi mà Fiamma Cánh Hữu đang ẩn náu.

Nhưng…

“…Tại sao Lessar lại ở đây?” Kamijou lẩm bẩm một cách uể oải.

Giờ thì một vài người trong các bạn hẳn sẽ bối rối khi nghe cái tên Lessar. Lessar là một cô gái đến từ quân dự bị của một hội pháp thuật Anh tên Tân Quang. Khi Nhị công chúa Carissa dùng thanh Curtana Nguyên Bản để thực hiện đảo chính, cô là một trong những pháp sư đã bí mật khai quật và vận chuyển thanh Curtana đó.

Lessar có làn da trắng và một vóc dáng nhỏ con. Nhìn ngoại hình thì có lẽ cô mới bước vào tuổi thiếu nữ, mái tóc đen dài của cô có phần đuôi được tết thành bím. Cô mặc một bộ đồ trông như đồng phục môn bóng vợtvới một chiếc áo khoác, nhưng thứ thu hút cái nhìn đầu tiên chính là chiếc đuôi kéo dài từ mông. Cái đuôi trông như một sợi dây xích nhẵn nhụi chạy xuyên suốt một chiếc ống trong suốt và nó có thứ gì đó trông như mũi tên gắn ở cuối, vì điều này mà Lessar để lại ấn tượng như một cô tiểu quỷ tinh nghịch. Lần đầu gặp nhau thì hai người từng là kẻ địch.

Kamijou cảm thấy là họ đã giải quyết mọi vướng mắc mà không để lại thù hằn nào sau cuộc đảo chính, nhưng cậu không nghĩ Lessar lại là kiểu người vội vã đâm đầu vào Nga như thế.

Đáp lại câu hỏi của Kamijou, đuôi của Lessar bỗng cựa quậy sột soạt.

“Hmm? Tôi tới đây không phải là do lệnh của Hoàng Gia Anh, cũng chẳng phải vì tôi có mối thù với Fiamma Cánh Hữu, và càng không phải do tôi muốn gia nhập Thế lực Kamijou hay thứ tương tự,” cô đáp lại với một thái độ hờ hững. “Tôi chỉ đang nghĩ bọn tôi nên giúp anh ở đây thì hơn, anh mà bỏ mạng thì thiệt cho Vương quốc Anh lắm. …mà thực ra, có lẽ tôi không nên dùng từ 'bọn tôi'. Bayloupe mà biết thì chị ấy lại bóp mông tôi như lần trước quá.”

Đang trả lời giữa chừng thì Lessar lại chuyển sang tự lẩm bẩm một mình. Kamijou đã cảm thấy chút ít trong lần gặp nhau đầu tiên, nhưng giờ thì cậu chắc mẩm rằng cô gái này chính là một dạng tự cho mình là trung tâm.

Không nhận ra được Kamijou đang nghĩ gì, một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên gương mặt tươi tắn của Lessar.

“Thế đấy, anh có thể coi là tôi đang vừa giúp anh và vừa lợi dụng anh. Cứ xem như là anh đang có một pháp sư chuyên nghiệp làm thủ hạ, nghe không tệ chút nào, đúng không?”

“Lessar…cô có đủ mạnh không đấy? Tôi nhớ tất cả những gì cô đã làm chỉ là mang theo một cái vali kỳ lạ và chạy khắp Luân-đôn giữa đêm thôi mà.”

“Vậy ông anh có muốn nếm mùi bản lĩnh của tôi ngay tại đây không? Necessarius không thể giúp anh, đúng chứ? Thế nên tôi sẽ rất hữu dụng đấy. À, xét khả năng vận dụng găng tay thép thì tôi còn giỏi hơn Bayloupe. Miễn là chị ấy không sử dụng cái Gjallarhorn, tôi sẽ không thua đâu. …Mặc dù tôi không thể khiếu nại chuyện đó trong thực chiến được.” Lessar nói thêm. “Và!!! Găng tay thép của tôi đã được nâng cấp!! Ta-da!! Đây là Phiên Bản Đặc Chế của Lessar! Nó có một thứ giống như tia laser màu đỏ, khi được bắn ra, nó cho phép mấy "ngón tay" cầm nắm vật ở cách xa mà không cần đụng vào khi tôi vung nó!!!”

“…Tôi có nhờ cô giúp gì đâu.”

“Anh thực sự không nghĩ là tôi có thể giúp à? Có phải tôi bị lu mờ bởi ấn tượng để lại từ cuộc đảo chính không…?” Lessar lẩm bẩm trước khi chuyển sang khoe những mặt hữu dụng của mình. “Mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nếu có ai đó dịch được tiếng Nga cho anh, đúng chứ?”

“Mà còn chuyện này, làm thế nào mà cô biết tôi đang đột nhập vào Nga?”

Sau cuộc đảo chính, cậu chỉ nói với Elizard và Stiyl về dự định tới Nga, nhưng cậu chẳng hề giải thích thời điểm cụ thể hay cách mà cậu sẽ dùng. Ấy vậy mà Lessar đã xoay sở tìm được cậu.

Kamijou cảm thấy hơi kém cỏi khi đụng phải người quen sau khi tự đột nhập vào Nga mà không cho ai hay. Đây không phải là lúc để lo mấy chuyện đó, nhưng cậu vẫn cảm thấy như thế.

Lessar dường như vừa phát hiện nét bối rối trên gương mặt của Kamijou.

“À há. Anh đang nghĩ là anh không thể phản bội Index, người đang ngủ trong một nhà thờ ở Luân-đôn đúng không? Suy cho cùng thì anh tuyên bố ra đi để cứu cô ấy, nhưng đến cuối lại gặp vài cô gái khác ngay tức thì.”

“Gh…!?”.

“Vậy em có vài tin tốt cho anh đây. Lessar của anh có đuôi mọc từ váy, nhưng em không mang quần tất gì đâu. Em chỉ mặc quần chíp ở dưới thôi.”

“Chuyện đó liên quan quái gì đến việc giúp tôi!?”

“Vòng ra sau!! Vén nó lên!! Và quên hết các cô gái trong quá khứ đi!!”

“Đồ ranh con, đừng để thằng này phải động tay động chân!!!” Kamijou hét lên, hai bên thái dương nổi cả gân máu.

Tuy vậy, Lessar chỉ hỏi lại với một vẻ vô tư lự, cái đuôi vẫy vẫy như thể cô hoàn toàn sẵn lòng cho cậu thấy nội y của mình.

“Vậy anh định tìm Fiamma Cánh Hữu như thế nào trên đất Nga này?” Cô nói bằng một giọng ám chỉ rằng cậu chẳng có kế hoạch gì hết. “Nước Nga khá là rộng đấy. Nó trải dài khắp lục địa Á-Âu từ đông sang tây. Không phải chỗ nào cũng có một đất nước với gần 9 múi giờ khác nhau đâu. Nó quá lớn để có thể tình cờ bắt gặp một người duy nhất.”

“Cô thật sự nghĩ vậy sao?”

“?”

Lessar chỉ trân trối nhìn Kamijou trước lời đáp ấy của cậu.

“Cô thử đoán xem tôi đã chiến đấu với bao nhiêu pháp sư cho tới hôm nay? Bây giờ thì tôi đã phần nào nắm được xu hướng hành động của giới pháp sư mấy người rồi.”

Phần 4

Eo biển Dover là một eo biển dài 30 kilômet giữa Anh và Pháp.

Xuyên suốt lịch sử, nó là một nhân chứng quan trọng mỗi khi quan hệ giữa hai nước trở nên bất ổn. Vùng biển này có một lịch sử đẫm máu và giờ đây, nó tiếp tục bị vấy bẩn bởi máu và sinh mạng của con người.

"Việc xây dựng đội hình bao gồm cả Thuần Anh giáo hội và hiệp sĩ đã hoàn tất."

Kanzaki Kaori lặng lẽ đáp lại bằng cách gật đầu.

Họ không đứng trên đất liền mà họ đang ở trên tàu. Vô số những con tàu dài gần 100 mét làm bằng gỗ tưởng chừng như đang che phủ hoàn toàn mặt biển. Những chiếc tàu được gia cố bằng ma thuật khiến chúng vững chắc hơn cả một chiếc tàu chiến và đang di chuyển một cách mau lẹ.

Đó là một cảnh tượng hiếm thấy.

Tuy vậy, thứ kì lạ nhất không phải là số lượng tàu.

Mà là việc chiến tranh giữa các pháp sư đã bành trướng tới mức này.

"Thời thế quả thực đã thay đổi," Agnese Sanctis, người đứng cạnh Kanzaki nói.

Cô gái nhỏ nhắn phóng ánh mắt ra xa với bàn tay đặt trước lông mày, trông cứ như một động tác chào cờ vụng về.

"Có vẻ như cuộc đảo chính hồi tuần trước được người ta gọi là Halloween kiểu Anh. Giống như Quái vật Nessie hoặc những hình vẽ trên cao nguyên Nazca, nó được xem như là một trong bảy điều bí ẩn nhất thế giới hay sao ấy. Con người quả là cứng rắn. Thậm chí khi đối mặt với thứ mà họ không thể lĩnh hội được thì họ cũng chấp nhận nó."

"Đúng vậy, xem ra không ai nhận ra đó thực sự là ma thuật," Kanzaki nói và thở dài. "Nhưng họ lờ mờ biết rằng Thành Phố Học Viện đang khoa học hóa việc phát triển 'sức mạnh siêu nhiên'. Tuy đó lại là một hệ thống khác, nhưng nó cho họ chỗ dựa. Bởi họ biết những thứ đó có tồn tại đâu đấy trên thế giới, vậy thì một chuyện tương tự xảy ra quanh họ sẽ trở nên dễ chấp nhận hơn."

Đang nói thì cổ họng cô như bị nghẹn lại. Tri thức của phe khoa học đã giúp ổn định nội bộ phe ma thuật. Nó đồng nghĩa với việc nếu thiếu tri thức đó, sự hoảng loạn có thể nghiêm trọng hơn. Kanzaki bắt đầu lưu tâm đến "một thứ gì đó" đã ăn sâu vào suy nghĩ của bản thân mà chẳng hề hay biết.

"Dù gì đi nữa," Kanzaki liền thay đổi chủ đề, "nếu vượt qua được đây, bọn họ sẽ tiến thẳng tới Luân-đôn. Tôi muốn tránh xung đột trực tiếp được chừng nào hay chừng đó, nhưng chúng ta buộc phải tự vệ nếu quân Pháp tấn công."

"Gần như 100% là bọn họ sẽ tấn công." Cô nữ tu chỉ huy cả một lực lượng nói một cách mỉa mai. "Anh và Pháp đã ở thế nóng về chính trị từ trước cuộc đảo chính. ...Và đáng nói hơn, tất cả đều nhờ vào sự chống lưng của những lãnh tụ bên Giáo hội Công giáo La Mã. Với sự hỗ trợ đó, Đệ tam Thế Chiến hẳn đang lan rộng tới đây. Và ẩn sau bức tranh toàn cục này chính là bàn tay của Giáo hội Công giáo La Mã và Giáo hội Chính thống Nga. Với tình hình hiện tại thì chuyện Pháp tấn công Anh là quá rõ ràng rồi. Câu hỏi chỉ là họ sẽ tấn công trên tư cách tiên phong cho Giáo hội Công giáo La Mã, hay chỉ đơn giản là họ tấn công để đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ thù địch trong lịch sử lẫn trong giới ma thuật của hai nước."

Sau khi Agnese dứt lời, một tín hiệu chợt tới từ Agata, một nữ tu thuộc đơn vị của cô.

"Sự can thiệp từ phía Pháp đã được xác nhận!! họ đang tới đây, tất cả hãy đề cao cảnh giác!!"

Eo biển Dover vẫn luôn tạo ra những cơn sóng biển, nhưng đại dương như đang đóng băng từ phía biên giới Pháp. Giống như băng đá lan rộng tức thì, nước biển bỗng nhiên đông cứng lại.

"Muối ư!?"

"Chậc. Đối phương vừa tạo ra đường đi cho họ và đồng thời ngăn cản việc di chuyển của chúng ta nữa!!!"

Những bóng đen lướt nhanh như những mũi tên.

Không phải chỉ có một hoặc hai cái bóng.

Hơn 1000 pháp sư từ biên giới của Pháp lao tới phía Kanzaki và những người khác bằng cách băng qua mặt biển đã đông cứng. Cứ như thế thì phe Anh sẽ bị tiêu diệt. Họ sẽ bị tiêu diệt như một con cá hổ kình mắc cạn bị xâu xé bởi một đàn quạ.

Nếu không thể sử dụng những chiếc tàu, hơn một nửa kế hoạch của Kanzaki và những người khác sẽ trở nên vô dụng.

Tuy vậy, điều đó không ngăn cản được họ.

Cùng với Kanzaki, những pháp sư thuộc giáo phái Amakusa chuyên về cận chiến nhảy ra khỏi tàu để chặn những pháp sư của Pháp.

Sau đó, Kanzaki chợt nhận ra một thứ kì lạ dưới chân.

"!?"

Cô vội vã nhảy sang một bên.

Một cái hố đã hình thành trên phần đất muối cô vừa đứng. Nếu chỉ chậm hơn một chút thôi thì cô đã bị rơi xuống biển rồi. Khi đó đối phương chỉ việc tập trung tấn công trong khi cô không thể di chuyển một cách bình thường.

(Họ vốn là kẻ địch khó nhằn mà chúng ta phải dốc hết sức để đối phó, giờ lại thêm cái này nữa ...!?)

Phía Anh đang ở thế bất lợi vì bị kẹt trên những chiếc tàu bất động.

Nhưng nếu họ nhảy xuống vùng đất muối dưới kia, kẻ thù sẽ chiếm thế chủ động và tấn công họ.

Dù làm thế nào thì họ cũng rơi vào thế bất lợi.

Những kẻ thực sự muốn gây chiến sẽ không đời nào để kẻ địch của họ có cơ hội để nắm được chút ưu thế.

Thế rồi...

"Các ngươi không được để những thứ như thế cầm chân mình. Ta tưởng các ngươi phải là lực lượng bảo vệ nước Anh chứ!" một giọng nữ đáng sợ cất lên.

Gần như ngay lập tức, một lớp màng mỏng xuất hiện phía trên mảng đất muối như sơn thêm cho chúng. Lần này thì không phải là nước đi của Pháp. Hiện tượng trên lan rộng khắp mặt biển như thể đang xâm chiếm nước Pháp từ Anh.

Bọn họ giờ đã có một chỗ đứng chắc chắn.

Kanzaki mạnh mẽ bước xuống và dùng bao kiếm để đánh bay 20 tên pháp sư người Pháp một lúc.

Trong lúc xông pha, cô nhìn về phía mà tiếng của người phụ nữ vừa cất lên.

Đang đứng đó trong y phục đỏ rực là Nhị công chúa của Anh quốc.

Phần 5

Fiamma Cánh Hữu là lãnh đạo của tổ chức bí mật Ghế phải của Chúa thuộc Giáo Hội Công giáo La Mã. Thường thì hắn sẽ sai khiến các phân đội khác nhau thuộc giáo hội với 2 tỉ tín đồ khắp thế giới này.

Tuy nhiên, các thành viên khác trong Ghế phải của Chúa—Vento Tiên Phong, Terra Cánh Tả và Acqua Hậu Phương—hoặc là đã bị đánh bại, hoặc đã tự mình rời khỏi tổ chức.

Vậy thì Fiamma đã làm gì để bù đắp cho sự thiếu hụt nhân lực từ những thất bại đó?

Và hắn đã lợi dụng yếu tố nào của liên minh La Mã-Nga?

"Câu trả lời của tôi chính là quân đội Nga," Kamijou nói trong lúc bước lững thững trên tuyết. "Tất nhiên là Fiamma không coi họ như đồng đội. Họ có thể chẳng là gì ngoài những con tốt thí được dùng để câu giờ và để đảm bảo không ai thọc gậy bánh xe hắn. Nhưng hắn sẽ lợi dụng mọi thứ có thể từ họ. Để tự do hành động ở Nga thì dùng người Nga sẽ hiệu quả hơn là dùng một tổ chức của Công giáo La Mã, đó là lẽ đương nhiên. Tôi có thể đoán được đại khái nước đi của Fiamma bằng việc quan sát động thái của quân đội Nga. Nếu lần theo những đầu mối đáng nghi mà tôi phát hiên được, tôi có thể tìm ra hắn."

"Fiamma đến nước Nga để tìm Sasha Kreutzev, phải không?"

"Đúng là vậy, nhưng tôi không hiểu tại sao." Kamijou đầu hàng trước câu hỏi của Lessar. "Nhưng nếu đó là tất cả những gì mà Fiamma cần thì hắn đã chẳng phải nhọc công đến đây."

"Eh?"

"Hắn có thể dễ dàng ra lệnh cho quân đội Nga và Giáo Hội Chính thống Nga săn lùng cô ấy. Fiamma chỉ việc ngồi an tọa trước lò sưởi và đợi kết quả, nhưng hắn đã không làm vậy."

"Vậy...còn thứ gì khác sao?"

"Đúng vậy, còn một thứ gì đó mà Fiamma phải đích thân thực hiện."

Trong lúc Kamijou giải thích, Lessar quan sát gương mặt cậu lần nữa.

Cô không thể hiểu được cậu thực ra là một gã thông minh hay chỉ là một tên ngốc.

Vấn đề có lẽ nằm ở lĩnh vực mà cậu chuyên về. Giống như khi chơi xếp hình, đôi khi phải có được vài mảnh ghép nhất định thì cái đầu của anh chàng này mới phát huy được khả năng của nó. Một người giỏi chơi game có thể sở hữu phản xạ nhạy bén và phát triển khả năng quan sát vật thể chuyển động, nhưng họ không thể vận dụng chúng vào một lĩnh vực khác như võ thuật. Đại loại là như vậy.

Rất có thể cô gái đang ngủ say trong một nhà thờ ở Luân-đôn chính là một mảnh ghép đối với cậu.

"Nhưng nước Nga đang lâm vào một cuộc chiến tranh thế giới. Quân đội phải thực hiện chiến dịch trên khắp đất nước. Và họ đã không ngờ là Trung Quốc cùng Ấn Độ lại đứng về phía Thành Phố Học Viện. Tôi cá rằng họ đang vội vã điều động quân về hướng đó ngay lúc này. Anh thật sự có thể tìm ra hành tung của Fiamma giữa đống hỗn loạn ấy ư?"

"Fiamma chắc chắn đang che giấu kế hoạch của hắn," Kamijou đáp. "Hắn đang lợi dụng quân đội Nga mà không để cho họ biết. Vậy thì ta cần lưu ý tới những động thái mang nguyên do hợp lý, nhưng khi nhìn từ góc độ khác thì chúng lại có ý nghĩa khác hẳn, giống như trò đánh lừa thị giác vậy. ...Ví dụ như một động thái đem lại phản ứng bất thường khi ta tính thêm yếu tố 'ma thuật' vào nó." 

"Và đó là lí do anh đến đây?"

"Ngoài điều đó ra thì không còn điều gì khác."

Kamijou lẩm bẩm vài từ khi phóng ánh mắt ra khung cảnh trắng xóa trước mặt.

"...Đợi anh nhé." 

Phần 6

Liên minh các Quốc gia độc lập Elizalina hình thành từ những nhóm quốc gia đối lập với đường lối làm việc của Nga. Họ có đơn vị tiền tệ chung giống như Liên minh châu Âu và người dân không cần hộ chiếu để đi lại giữa các nước.

Nga đã xem họ như cái gai trong mắt và ngay từ trước cuộc chiến này, họ đã luôn âm mưu xâm lược Liên minh ngay khi có thể. Và giờ thì cơ hội ấy đã đến trong sự hỗn loạn của chiến tranh.

"Có vẻ như quân đội Nga đang xây dựng một căn cứ quân sự gần biên giới," Lessar giải thích, cô hẳn đã thu thập thông tin từ các vùng dân cư lân cận từ trước. "Cơ cấu vũ trang được bố trí bao gồm phương tiện chuyên chở với bệ phóng tên lửa và lựu pháo. Xem ra họ định phóng các khối chất nổ tới biên giới của Liên minh Elizalina từ khoảng cách cỡ 30 đến 40 kilomet."

Bán kính 40 kilomet là một phạm vi lớn hơn cả Thành Phố Học Viện, và những chiếc xe bọc thép sẽ được triển khai xung quanh căn cứ để nhân đôi hoặc thậm chí nhân ba tầm bắn hiệu quả.

Dĩ nhiên, đây là chiến tranh, mà chiến tranh thì không thể kết thúc một sớm một chiều được. Một khi căn cứ đó được hoàn thành, họ hẳn sẽ khai hỏa hàng ngàn những quả đạn chết người vào trong không trung.

"Nhưng đó không phải là mục đích thật sự."

"..."

"Nếu thực sự muốn oanh tạc Liên minh thì họ chỉ việc để không quân điều vài chiếc máy bay ném bom hay máy bay cường kích. Bằng cách đó thì khoảng cách có xa tới đâu cũng không quan trọng. Họ vẫn có thể khiến toàn bộ Liên minh chìm trong biển lửa ngay lập tức...Theo tôi, quân đội Nga chỉ đang rung cây dọa khỉ bằng đống vũ trang đáng gờm ấy. Thật ra thì họ không có lý do gì để cất công xây cái căn cứ đó."

Bất thình lình, một âm thanh xé gió vang lên từ phía trên đầu của Kamijou và Lessar. Đó không phải là tiếng máy bay dân dụng thông thường. Đó là tiếng rú đặc trưng của chuyển động siêu thanh.

Tuy nhiên, đó không phải là tiếng máy bay của Không quân Nga.

Mà là ngược lại. Đó là tiếng một oanh tạc cơ siêu thanh của Thành Phố Học Viện đang xé toạc trời Nga. Nhưng nó không trên đường biến vài thành phố thành đống gạch vụn. Hình như nó đang chở các nguyên vật liệu và vũ khí cần thiết cho một căn cứ quân sự đang được xây dựng ngay trong lãnh thổ Nga.

Thường thì người ta không dùng quân nhảy dù theo cách đó.

Đúng là đổ bộ vào giữa vùng địch rồi xây dựng một pháo đài sẽ đem lại khá nhiều lợi thế, nhưng điều này chỉ khả thi khi nó có thể duy trì hoạt động. Nếu không thể đảm bảo một tuyến tiếp tế vật liệu và khí tài thì pháo đài ấy sẽ sớm bị cô lập.

Tuy nhiên, Thành phố Học Viện đã vượt qua trở ngại đó bằng sức mạnh của công nghệ vượt trội.

Máy bay ném bom siêu thanh của họ có thể di chuyển trên không với vận tốc hơn 7000 km/h. Những chiếc máy bay quái vật ấy có thể dễ dàng vượt qua mạng lưới phòng không của Nga và cắt đuôi những máy bay đánh chặn bằng tốc độ kinh hoàng. Bằng cách sử dụng chúng, một lượng lớn vật liệu có thể được tiếp tế cho pháo đài một cách nhanh chóng và hiệu quả. Vì thế mà lãnh thổ rộng lớn của Nga đang lấm chấm mọc lên những pháo đài thần tốc của Thành Phố Học Viện.

"Ghê gớm nhỉ," Lessar nói với thái độ vô tư khi quan sát những công nghệ tới từ xứ sở khoa học xa xôi. "Anh đã nghe phản hồi của Thành Phố Học Viện về lời tuyên bố chiến tranh của Nga chưa? Có vẻ họ nói rằng họ chẳng có lí do để tham gia cuộc chiến, nhưng họ không muốn bàng quan khi mà họ có thể ngăn chặn nó. Nếu chỉ đơn thuần so sánh sức mạnh vũ trang thì đúng là Thành Phố Học Viện bỏ xa mọi đối thủ."

"...Nga phải muốn bắn hạ những chiếc máy bay đó chứ? Vì chúng vận chuyển những vũ khí đem lại lợi thế cho Thành Phố Học Viện mà." Kamijou thốt lên sau một hồi suy nghĩ về điều mà Lessar đã nói.

Cậu chăm chú nhìn lên bầu trời, cứ 20 hay 30 phút thì một chiếc máy bay quân sự lại bay qua.

"Chỉ cần nghe tiếng động cơ thôi thì đến chó mèo cũng nhận ra là có cả một tuyến vận chuyển lớn trên đầu chúng. Thế mà căn cứ này chỉ có vũ khí đối đất. Nó còn chẳng có một đường băng cho chiến đấu cơ. Thực tế là tôi chưa thấy máy bay chiến đấu Nga ở đâu cả. Có gì đấy không ổn."

Phải chăng kinh nghiệm của một người thuộc phe khoa học đã cho phép Kamijou khẳng định điều đó?

Lessar là một chuyên gia về chiến trận, nhưng khi nói tới hoạt động của khoa học quân sự thì cô chỉ là tay mơ.

"Làm thế nào mà anh phát hiện được điều này?"

"Từ bản đồ," Kamijou rút ra một tấm bản đồ được gấp lại, nó giống như mấy thứ mà người ta bán ở mọi nơi.

Lessar sửng sốt.

"Anh có thể suy luận ra tất cả những thứ đó từ một tấm bản đồ ư?"

"Không, tôi không phải quân nhân chuyên nghiệp hay gì cả. Chỉ nhìn vào đội hình quân đội thì tôi không thể kết luận chuyện gì đang xảy ra sau hậu trường." Kamijou lắc nhẹ tấm bản đồ để bung nó ra. "Nếu đúng là họ đang thực hiện một chiến dịch quân sự quan trọng, họ đã không để người dân bán tấm bản đồ này. Nga đã đảm bảo những bản đồ của vài khu vực nhất định không được bày bán, nhưng lại chẳng có động thái gì cho khu vực này. Điều đó rất kỳ lạ, nhất là khi ta xét thêm quy mô to lớn của căn cứ ấy. Họ không muốn khu vực lộ vẻ quan trọng, thế nên họ cố tình nới lỏng an ninh. Nhưng chính điều đó đã khiến nó nổi bật hơn."

"A," Lessar trầm trồ thán phục, hoặc có lẽ cô chỉ đang đáp lại một cách tùy hứng. "Vậy là Fiamma đang ở trong căn cứ đó?"

"Tôi còn chẳng đám khẳng định là ở đó thực sự có căn cứ nào hay không."

"Nhưng quân đội Nga đang đóng quân tại đó, đúng không? Chúng ta phải làm sao để xâm nhập vào nơi ấy đây?"

"Để xem..."

Kamijou bỗng hạ thấp giọng rồi ngừng hẳn khi nghe thấy tiếng động cơ vang tới từ xa. Âm thanh ấy nghe trầm hơn một chiếc xe bình thường. Chúng hẳn là phát ra từ các cỗ xe tải to lớn.

Lọt vào mắt hai người là một đoàn xe đồ sộ lăn bánh trên tuyết. Kamijou không thể chắc chắn chúng là loại xe gì, nhưng chúng được gia cố bởi kim loại ở nhiều chỗ và đem lại cảm giác của những cỗ xe quân sự.

Nếu chỉ có vậy thì chúng cũng chẳng đáng nghi lắm, suy cho cùng thì đất nước này đang trong cảnh chiến tranh.

Tuy thế, có một điểm rất kỳ lạ ở đoàn xe này.

Đi đầu đoàn xe và hộ tống phía sau là hai cỗ xe ngựa. Mấy con ngựa được làm từ kim loại màu bạc. Đó không phải là giáp trụ, mà những con ngựa ấy thực sự được làm từ kim loại.

Các cỗ xe ngựa không chỉ làm từ gỗ và vải. Thay vào đó, chúng có vẻ như được bọc bằng một lớp giáp kiểu Tây phương.

Đoàn xe đang đi tới từ hướng của pháo đài mà Kamijou và Lessar toan xâm nhập.

Lần này đến lượt Kamijou sửng sốt.

"Chúng là gì thế?"

"Ồ, kiến thức khoa học quý báu của anh đi đâu mất rồi?"

"Tôi không nói về những chiếc xe. Mấy con ngựa kỳ lạ kia rõ ràng không khoa học chút nào. Hay ý cô là quân đội Nga đã tự chế tạo thành công ngựa rô-bốt?"

"Hừm, tôi đoán đó là Sleipnir của Giáo Hội Chính Thống Nga. Tôi nghe nói họ dùng chúng để băng qua những cánh đồng tuyết."

"...Vậy đối phương của chúng ta quả thật là pháp sư."

"Đúng thế, đống xe tải chắc là mượn của quân đội. Các pháp sư kia có thể không biết nhiều về công nghệ cao nhưng họ vẫn dư sức lái xe tải."

Kamijou cố gắng theo nhịp của Lessar và nằm xuống để nấp sau đám tuyết, nhưng cái lạnh lại đâm xuyên qua lớp quần áo không chống thấm và khiến cậu phải bật dậy.

"Nếu không quen thì đừng làm một cách nửa vời như vậy, mấy động tác thiếu tự nhiên đó chỉ khiến anh thêm khả nghi thôi." Lessar cáu kỉnh nói.

"Tôi biết, tôi biết," Kamijou thở ra vài hơi khói trắng và đáp lại. "Cô nói họ đến từ Giáo hội chính thống Nga, nhưng có gì trong những chiếc xe đó? Không lẽ chúng chứa đầy linh khí phục vụ cho chiến tranh hay sao?"

Cậu chỉ thuận miệng hỏi vậy chứ không nghĩ là cô biết, nhưng Lessar lại đưa ra một câu trả lời mà cậu không ngờ tới.

"Chắc đó là dân làng."

"?"

Lessar chộp lấy bản đồ từ Kamijou và chỉ dọc theo khu vực chính của "cái căn cứ đáng ngờ"

"Trên bề nổi thì họ vội vàng xây dựng một căn cứ để tấn công Liên minh Elizalina phải không? Vấn đề là trước khi tiến hành xây nó thì khu vực xung quanh hẳn là phải có dân cư."

"..."

Vai của Kamijou hơi giãy nảy.

Không biết cô có nhận ra điều đó không, nhưng Lessar chỉ tiếp tục vô tư giải thích.

"Và nếu đoàn xe được canh chừng bởi những con Sleipnir đấy tiếp tục vượt qua chúng ta, nó sẽ đến trại tập trung cho tù nhân chính trị. Tôi không biết chúng viện cớ gì để đưa dân làng đến đó, nhưng tước đoạt nơi sinh sống của người đân như thế... chắc tụi Giáo hội Chính thống Nga chẳng quan tâm tới chuyện sống chết của họ. Chúng có lẽ đã ép họ phải rời làng để có thể sử dụng cái căn cứ bí mật đó."

"Có bao nhiêu ngôi làng trong khu vực này?" Kamijou chỉ vào tấm bản đồ bên cạnh. "Có bao nhiêu ngôi làng nằm ở khu vực xây dựng căn cứ?"

"Có khoảng 8 ngôi làng với 20 đến 30 người trong mỗi làng. Có vẻ như khu vực này rất hoang vu vì nó chẳng được phát triển gì nhiều. Nói ra điều này thì hơi khó nghe, nhưng chúng có thể nhồi nhét dân làng trong những chiếc- đợi đã, anh đi đâu đấy?"

Lessar kêu lên khi thấy Kamijou chợt chạy đi.

Cậu tiến đến gần một ngôi nhà gỗ. Với một khu vực đồng không mông quạnh và đường chân trời hiện rõ khắp mọi hướng thế này, các túp lều trên núi có thể được dùng như một khu vực nghỉ ngơi.

Vì lý do nào đó mà một chiếc xe bốn bánh đang đỗ ở bên ngoài ngôi nhà gỗ trống không. Từ kí hiệu trên thân xe, có thể thấy nó thuộc quân đội Nga. Kamijou đoán rằng quân đội có thể đã sử dụng ngôi nhà cho các hoạt động do thám hoặc thám báo trong khu vực.

Cậu tiến lại gần chiếc xe, chẳng hề ngần ngại dùng khuỷu tay để phá cửa kính, rồi mở cửa từ bên trong.

Lessar không hề lui lại khi nghe tiếng kính vỡ.

Thay vào đó, cô lại thở dài.

"Sao anh lại lôi ra hộp công cụ? Đừng nói là anh đang tìm cách cứu dân làng chỉ với cái xà beng đó nhé."

"Chúng ta không biết được đối phương có bao nhiêu tên hay chúng sử dụng thứ ma thuật nào. Đây không phải là tình huống mà ta cứ xông vào rồi đến đâu thì đến. Tôi chưa bao giờ đâm đầu vào nguy hiểm chỉ vì tôi muốn cả."

Lessar nhấn ngón trỏ vào thái dương như để phản ứng trước việc Kamijou không hề phủ nhận ý định giải cứu dân làng của mình. Cô đã có chút ngờ ngợ trong suốt cuộc đảo chính ở Luân-đôn, nhưng giờ thì cô chắc chắn là cái đầu của cậu cũng có vấn đề.

(...Nhưng cũng nhờ thế mà mình mới có cơ hội cám dỗ anh ta làm việc cho vương quốc Anh. He he.)

Trong khi Lessar bí mật quyết định mục tiêu của cô, Kamijou đâm thanh xà beng hình chữ L vào trong tuyết. Cậu rút một sợi dây nylon khá bền từ hộp dụng cụ và buộc nó vào thanh xà đang cắm trên tuyết, mắt liếc xuống chiếc điện thoại đang hiển thị thời gian.

"?"

Cậu cắm một cọc sắt xuống, cách cây xà beng một khoảng, và cũng buộc một sợi dây vào nó. Nhìn cách cậu kéo dây thật căng, Lessar bỗng cau mày.

(...Anh ta đang đo đạc ư?)

Cô nảy ra ý nghĩ đó vì cô biết phương pháp để đo chính xác kích thước của các phần khác nhau cho những ma pháp trận cần thiết trong đại lễ ma thuật.

"Anh đang đo gì vậy?"

"Cô không biết à? Tôi đang đo hướng. À, nói chính xác thì tôi đang đo đường bay."

Kamijou cắm thêm vài chiếc cọc xuống tuyết và kéo căng chuỗi dây sát mặt đất.

"Oh, vậy là anh không định lao ra chiến đấu bằng xà beng."

"Đến tôi cũng chẳng ngu như thế. Cô nghĩ đống xe tải ấy được bao nhiêu người hộ tống? Tôi đâu dại gì mà gây sự với một nhóm pháp sư chuyên nghiệp. Bọn họ là chuyên gia giết chóc đấy. Cô tưởng tôi là một nhân vật chính chui ra từ shounen manga hay sao? Tôi không thể giành chiến thắng với từng đó đối thủ. ...Tay phải của tôi có thể có một sức mạnh đặc biệt, nhưng nó không thể giúp ích nhiều khi tôi bị áp đảo bởi số đông. "

"Vậy anh đang định làm gì thế?"

"Tôi muốn hỏi cho chắc đã: Đám người của Chính thống giáo Nga đó không màng đến chuyện sống chết của người dân, phải không?"

"Nếu có quan tâm thì chúng đã không đưa họ vào trại tập trung như vậy. Chắc là anh không biết mấy nơi đó tốt xấu thế nào, bởi vì anh đến từ một đất nước thanh bình như Nhật Bản mà."

Không hiểu vì sao mà Kamijou bỗng mỉm cười.

"Tốt. Vậy thì cách này sẽ có tác dụng."

"Hỏi lần nữa: anh định làm gì thế?"

"Chẳng phải là gì ghê gớm đâu. Tôi chỉ tận dụng những gì mình có thôi."

Kamijou hoàn tất việc căng thêm mấy sợi dây rồi chỉ ngón tay lên trời.

Lessar nhìn lên và thấy một vệt mây dài và hẹp, để lại bởi một chiếc máy bay. 

Phần 7

Brassa P. Marhaisk đang cau mày.

Đi đầu đoàn xe chở tù nhân là cỗ xe ngựa tám bánh do Brassa cầm lái, nó được kéo bởi những con Sleipnir. Chiếc xe trông giống một con bọ giáp xác được bao bọc bởi nhiều tấm kim loại màu bạc như áo giáp. Tuy nhiên, lý do mà Brassa đang cau mày không phải là vì sự khó chịu. Tất cả các tài xế trên mấy cỗ xe đều mang nét mặt tương tự, họ nhíu mắt lại để nhìn qua khung cửa kính nằm ngang, dài và hẹp, nó chỉ đủ để họ quan sát phía trước. Dù là xe cơ khí hay xe ma thuật thì chúng đều giống nhau ở điểm này.

Mọi thứ trước mắt Brassa chỉ mang một màu trắng của tuyết.

Rất khó để phân biệt đâu là đường nhựa, đâu là mặt đất.

Nếu chỉ nhìn qua thì dường như người ta có thể mặc kệ lối đi mà băng qua bất cứ con đường nào mà họ muốn, nhưng cái ấn tượng đó không đúng chút nào. Vấn đề chính là tuyết. Nếu chỉ nhìn từ phía trên thì họ không thể nhận ra lớp tuyết dưới chân đã chất cao bao nhiêu. Họ cũng chẳng biết được liệu có thân cây nào đã bị đổ và vùi trong tuyết không.

Bất cẩn va vào những chướng ngại đó sẽ khiến con ngựa tám chân bị hỏng, và Brassa muốn tránh điều đó. Thêm nữa, tuy Nga là một đất nước rộng lớn, nơi có nhiều khu vực đô thị phát triển thuộc hàng bậc nhất thế giới, nhưng ở những chốn hoang vu thì quả thực là đồng không mông quạnh. Mắc kẹt tại đây cũng tệ không khác gì đi lạc trên sa mạc.

Nơi này là kiểu khu vực mà có nhìn vào bản đồ cũng chỉ giúp người ta biết rằng xung quanh không có một thứ gì cả. Trên thực tế thì mấy tấm bản đồ đã không được cập nhật trong vài năm gần đây, thế nên họ không thể biết được liệu thực sự có thứ gì ở chốn khỉ ho cò gáy này không. Đi lạc khỏi những con đường nhỏ hẹp ẩn dưới tuyết là điều mà ai cũng muốn tránh.

“Còn bao lâu thì tới cơ sở giam giữ?” một giọng nói chán chường vang tới từ một trong số mấy chiếc xe tải.

Dĩ nhiên, nó được phát ra từ một món linh khí ma thuật.

“Chúng ta nhồi nhét quá nhiều người vào đây, mẹ kiếp! Trong này cứ như phòng tắm hơi ấy.”

“Mở cửa ra cho thoáng. Chỉ 10 giây thôi là mày nhớ cái nóng đấy ngay,” Brassa đáp lại gã pháp sư đồng nghiệp.

Và rồi một tiếng rú the thé vang tới từ trên trời.

Đó là một trong số những oanh tạc cơ siêu thanh của Thành Phố Học Viện.

Brassa biết chúng được gọi là HsB-02. Theo một bản báo cáo mà hắn đã đọc, chính chúng là thủ phạm đã biến thành phố Avignon của Pháp thành biển dung nham. Hình như chúng đang trên đường vận chuyển khí tài chứ không phải là thực hiện oanh tạc, nhưng hắn vẫn không thể giữ bình tĩnh mỗi khi phát hiện một chiếc bay qua trên đầu.

“Mẹ nó chứ!! Quân đội Nga đang làm trò gì vậy? Họ không thể bắn hạ chúng bằng tên lửa đất-đối-không hay sao?” gã tài xế trong chiếc xe tải lên tiếng.

“Chúng bay với tốc độ 7000 km/h. Họ không thể phát hiện và theo dõi chúng, tên lửa cũng chẳng khai hỏa đủ nhanh. Cứ như là lũ Thành Phố Học Viện đang mỉa mai lý thuyết không chiến bằng công nghệ của chúng vậy.”

“Thế còn mấy chiếc MiG và Sukhoi thì sao? Chiến đấu cơ của ta đủ sức đối đầu với máy bay tàng hình của Hoa Kỳ, đúng không?”

“Biết chết liền. Kiến thức khoa học của tao cũng có hạn.”

Brassa bực bội liếc nhìn chiếc oanh tạc cơ to lớn lướt trên bầu trời.

(Chỉ tại thần chú đối không của thánh John mà thời đại pháp sư bay lượn trên trời đã bị chấm dứt. Nếu không thì…)

Nếu chiếc máy bay đó thả một quả bom xuống thì Brassa và những người xung quanh sẽ tiêu tùng ngay tức thì. Để oanh tạc cơ đưa xe tăng hạng nhẹ đổ bộ theo đường không cũng là một vấn đề, nhưng đối phương đã chẳng thèm dùng những oanh tạc cơ ấy cho nhiệm vụ “oanh tạc”, điều này khiến Brassa cảm thấy nhục nhã hơn là an tâm.

“(...Lũ khốn. Ta thừa biết các ngươi có thể thấy bọn ta dưới này.)” hắn lẩm bẩm.

Ngay khoảnh khắc kế tiếp, lửa thổi bùng lên trên con đường mà đám Brassa đang đi trên.

“!?”

Nó xảy ra chỉ cách đoàn xe khoảng 300 mét trước mặt. Brassa vội vã ra lệnh cho những con Sleipnir đang kéo xe dừng lại. Cả đoàn xe bèn dừng bánh trên con đường ấy.

Brassa tưởng tứ phía chỉ có tuyết và tuyết, nhưng hắn chợt trông thấy một ngôi nhà gỗ dành cho những người đang đi đường thì xe chết máy hoặc gặp phải vấn đề nào đó. Vụ nổ đã xảy ra ngay cạnh ngôi nhà ấy. Khi nhìn kỹ hơn, hắn phát hiện ra một chiếc xe bốn bánh đang đỗ tại đó.

Vụ nổ vẫn tiếp diễn.

Cả ngôi nhà gỗ cũng bị thổi bay. Cái công trình nhân tạo duy nhất giữa khung cảnh bao la này đã tan tành bởi vụ nổ.

Và nó chẳng phải là một vụ nổ bình thường.

Nó chạy trên mặt đất theo một đường thẳng kéo dài hơn 3 cây số. Tuyết trắng lập tức bị thổi bay lên không trung và mặt đất bừng lên một màu cam nóng rực. Cảnh tượng trông cứ như là lãnh thổ Nga đang bị xới tung và nung chảy, khiến mắc-ma phải phun trào.

“Cái gì thế!? Chúng tiến hành oanh tạc ư!?”

Bình thường thì Brassa sẽ không thể trả lời câu hỏi ấy, nhưng hắn nghe nói oanh tạc cơ siêu thanh của Thành Phố Học Viện đã cắt thành phố Avignon của Pháp khỏi bản đồ một cách ngọt xớt. Hắn nghe nói chúng sở hữu thứ vũ khí sử dụng ma sát không khí tạo thành từ tốc độ hơn 7000 km/h để gây ra uy lực phá hoại khủng khiếp.

“Cuối cùng thì bọn chúng cũng ra tay!!”

Mồ hôi lạnh tuôn ra từ lưng của Brassa. Đoàn xe này bao gồm nhiều xe tải và các cỗ xe ngựa, khi di chuyển giữa chốn hoang vu này, nó trở thành một mục tiêu nổi bật nếu nhìn từ trên trời. Đám Brassa không có chỗ nào để ẩn nấp, và những cỗ xe dồn lại thành một đống, khiến chúng dễ dàng bị phát hiện và theo dõi bằng ra-đa.

“Này, mày không dùng kết giới đuổi người hay gì đó để ngăn chúng nhắm tới chúng ta được sao?!”

“Làm gì có thời gian để chuẩn bị mấy thứ như thế,” Brassa đáp lại sau khi nhận thức được mức độ nguy hiểm mà hắn đang gặp phải. “Không ổn rồi. Chui ra khỏi đây mau. Chúng sẽ tiếp tục oanh tạc cho tới khi tiêu diệt được chúng ta, cứ ở trong xe là chết chắc.”

“Nhưng lũ khốn ấy đang tấn công bằng một thứ siêu vũ khí của Thành Phố Học Viện!! Nếu chui ra ngoài thì lấy gì để bảo vệ bản thân khỏi vụ nổ!!”

“Mày không thấy độ phá hoại vừa rồi à!? Chỉ với những linh khí đang có thì cả đống xe tải lẫn xe ngựa sẽ tan thành từng mảnh!! Tốt nhất là không được để chúng nhắm được chúng ta. Nếu tản ra rồi nấp trên tuyết cùng với trang phục màu trắng thì cơ hội sống sót sẽ tăng lên đáng kể đấy!!”

“Thế còn lũ dân làng mà ta đang chở thì sao!?”

“Kệ xác chúng.” Brassa chộp lấy cây trượng của hắn và lao tới cửa xe. “Chúng ta chỉ đang chở chúng tới trại tập trung. Chúng có tan xác bởi bom đạn thì liên quan quái gì tới ta?!”

Những gì Kamijou Touma nhờ Lessar làm thực ra khá đơn giản.

“Cô nói găng tay thép của cô đã được cải tiến, phải không? Nó có thể nắm được vật thể ở xa bằng cách dùng một thứ la-de màu đỏ thay vì bốn lưỡi dao như ngón tay kia, đúng chứ?”

“Vậy thì sao?”

Kamijou chỉ ngón tay lên trời và đáp lại câu hỏi của cô gái.

“Vậy cô có thể tóm được thứ kia không?”

“?”

Lessar bỗng sửng sốt, nhưng cô vẫn làm theo chỉ dẫn của cậu.

“Đợi đã. Còn một chuyện nữa. Cô có thể cắm cây găng thép ấy xuống đất và điều khiển nó từ xa chứ?”

“...Tại sao tôi lại phải làm thế?”

“Vậy là cô không làm được hả?”

“Không, tôi làm được,” Lessar trả lời rồi cắm ngược cây găng thép xuống tuyết và lùi lại vài mét. Cô sau đó truyền một chút ma lực vào món linh khí, ra lệnh cho nó “nắm” một vật ở xa.

Cái vật ở xa đó chính là chiếc oanh tạc cơ đang bay với tốc độ 7000 km/h ở độ cao 10 000 mét.

Ngay sau khoảnh khắc tiếp xúc, chiếc găng thép như bị oanh tạc cơ trên trời kéo lê đi và xới tung mảnh đất của Nga.

Đó chỉ là ứng dụng đơn giản của ma sát không khí.

Bằng cách dùng vận tốc 7000 km/h để cắt ngang một khu vực ở độ cao thấp, nơi không khí tập trung nhiều, người ta có thể tạo ra năng lượng cực lớn.

Cùng với tiếng nổ inh tai, một đường thẳng màu cam chạy dọc trên nền đất phủ tuyết, khớp với đường bay của chiếc oanh tạc cơ. Nó kéo dài khoảng 3 cây số. Mặt đất bị nung chảy như mắc-ma và thổi bay lớp tuyết trắng. Chiếc găng thép hẳn là không chịu nổi ma sát, nó liền tan thành từng mảnh giữa chừng, khiến đường kẻ hủy diệt vừa rồi cũng chấm dứt.

Lessar là người bàng hoàng nhất ở đây.

“Ối trờiiiiiiiii ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!? G-Gă-Găng tay thép của tôi!! Cái đó là Phiên bản Đặc chế độc nhất và duy nhất của Lessar!!!!!!!!!!!!!!”

“Tốt lắm. Hiệu ứng tạo ra khá giống với lần ở Avignon. Thế chắc là đủ để lừa đám pháp sư của Chính thống giáo Nga.”

Những chiếc xe tải và xe kéo được bảo vệ bởi thần chú kiên cố đã bị bỏ lại giữa thảo nguyên phủ tuyết. Kamijou có thể trông thấy nhóm pháp sư đầy bản lĩnh mà một cậu học sinh bình thường không thể đánh bại đang hối hả chạy xa khỏi đoàn xe.

Chiêu này chắc sẽ không có tác dụng nếu như hai người chỉ dùng thứ chất nổ bình thường nào đó để ngụy tạo một vụ oanh tạc từ trên không. Một gã tay mơ như Kamijou không thể phân biệt, nhưng có rất nhiều loại bom khác nhau, mỗi loại lại có hiện tượng bùng nổ khác nhau và gây ra âm thanh khác nhau. Có những người có thể phân biệt được đâu là một vụ nổ khí đốt, đâu là một vụ nổ do oanh tạc.

Nhưng kiểu oanh tạc sử dụng ma sát không khí là công nghệ độc quyền của Thành Phố Học Viện. Nga không có một thứ vũ khí nào tương tự như thế.

Chính nhờ điều đó mà Kamijou mới có thể lừa được đám người ấy.

Dù đối phương có là pháp sư chuyên nghiệp hay binh sĩ cứng cỏi thì cậu vẫn có thể lừa họ ít nhất một lần bằng cách đó.

“Nếu đang hộ tống những vị khách quan trọng mà họ sẵn sàng bán mạng để bảo vệ thì cách này sẽ vô dụng. Nhưng họ không hề quan tâm tới dân làng, vậy nên họ sẵn sàng bỏ mặc những người dân đó trong tình thế hiểm nghèo.”

“Anh nói cứ như là anh làm được gì to tát lắm ấy, cái găng tay thép đó là của tôi!! Anh định đền bù như thế nào đây!?”

“Nói vậy mới nhớ, rốt cuộc thì một linh khí ma thuật có giá bao nhiêu thế? Mà không biết người ta có đem linh khí ra bày bán như hàng chợ không nhỉ?” Kamijou thuận miệng hỏi trong lúc chạy về phía đoàn xe cách xa 300 mét.

Lessar vừa lẩm bẩm một mình vừa chạy theo cậu.

Kamijou vòng ra phía sau của một chiếc xe tải, nhưng cậu không biết cách mở cửa. Cậu thử lay cái thanh chắn kim loại, nhưng nó chẳng hề xê dịch lấy một chút. Lessar nói những kẻ vận chuyển người dân là pháp sư của Chính thống giáo Nga, nhưng khóa xe này hẳn không liên quan gì đến ma thuật, vì chẳng có gì xảy ra khi cậu chạm tay phải vào nó.

Lessar bèn luồn tay vào từ một bên, và với một động tác đơn giản tới bất ngờ, cô khéo léo mở cửa sau của chiếc xe tải một cách dễ dàng.

Những người dân đang co rúm bên trong cỗ xe, từ đàn ông tới phụ nữ, và cả trẻ em, tất cả đồng loạt hướng chú ý vào hai người.

Bọn họ đều mang một vẻ bối rối và hoang mang.

Mọi người rất hoảng sợ vì họ cứ tưởng chiếc xe đã chở họ tới một nơi tồi tệ, và họ cũng rất bối rối bởi hai kẻ vừa mở cửa xe trông không có vẻ gì là liên quan tới Giáo hội Chính thống Nga.

Kamijou toan mở miệng nói gì đó để giúp họ an tâm, nhưng cậu chẳng biết tiếng Nga. Cậu định dùng ngôn ngữ cử chỉ để ra hiệu, nhưng lại sớm bỏ cuộc. Thay vào đó, cậu thì thầm với Lessar.

“Cô giúp tôi nói với mọi người là chúng ta đang giải thoát cho họ được không?”

“Phiền phức thật,” Lessar thẳng thừng nói. “Tôi chả thấy việc này có lợi gì cho Vương quốc Anh cả.”

Kamijou chỉ tay ra xa và trả lời.

“Nếu không nhanh lên thì đám pháp sư của Chính thống giáo Nga sẽ nhận ra sự khả nghi và quay lại đấy.”

“...”

Lessar có vẻ hơi khó chịu, nhưng cô vẫn làm theo lời cậu. Nhìn cô lo liệu chuyện giao tiếp, Kamijou an tâm chạy sang một chiếc xe khác. Cánh cửa của cỗ xe này cũng giống như xe trước, nhưng lần này thì cậu xoay sở mở được. Phải giải thích lại từ đầu thì rất mệt, thế nên cậu ra hiệu bảo người dân bên trong đi về phía Lessar.

“Họ định thoát khỏi đây bằng cách nào vậy?”

“Bằng mấy chiếc xe tải. Tôi chắc là kiểu gì cũng có vài người trong đó biết lái xe. Lúc này thì họ chỉ cần tới một thị trấn gần nhất là được.

...xem nào, tôi nghĩ là mọi thứ đều ổn. Nhưng mấy cỗ xe chẳng được yểm bùa chú ngụy trang mấy. Trông chúng giống với xe của quân đội Nga, hy vọng là họ không bị chiến xa của Thành Phố Học Viện tấn công.”

“Hai ta nên dùng chiếc xe kéo ở đằng trước. Cái xe được bọc kim loại như bọ giáp xác ấy.” Kamijou đảo mắt nhìn cỗ xe kéo nhỏ nhắn. “Nhìn từ bên ngoài thì đó là chiếc xe khó nhất để thấy được mặt mũi của người ngồi trong. Tôi rõ ràng là dân châu Á, còn cô… cô thì tôi không biết, nhưng dám cá là người Anh với người Nga cũng có nhiều nét khác biệt dễ thấy. Nếu chúng ta để người khác phát hiện thì không hay đâu. Cỗ xe bọc giáp kia là phương tiện tốt nhất để tiếp cận cái căn cứ nọ…nhưng vẫn còn một vấn đề. Tôi có thể phiền cô một chút không?”

“Đừng bảo là anh không biết lái xe kéo đấy.”

“Này, tôi đố cô tìm được một thằng học sinh cấp ba biết lái xe kéo giữa thời buổi này đấy.”

“À ừ, tôi chỉ là học sinh cấp 2 thôi,” Lessar vừa buông lời vừa tiến tới cỗ xe kéo bọc giáp.

Xem ra cô khá là tự tin. Kamijou bèn lững thững bước theo Lessar, nhưng ai đó đột nhiên tóm lấy vạt áo cậu.

Kamijou quay đầu lại và trông thấy một cô bé.

Cô nhóc có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng cô cũng nhận ra là anh chàng này và mình không dùng chung một ngôn ngữ.

Kamijou nhẹ nhàng gỡ bàn tay của cô nhóc khỏi áo, cậu toan mở miệng nói bằng tiếng Nhật mà chẳng để tâm tới chuyện cô có hiểu được hay không.

Nhưng chẳng có lấy một lời thoát ra khỏi miệng cậu.

Một người phụ nữ đã hốt hoảng tóm lấy tay cô nhóc rồi kéo cô ra xa, người này trên tay bế một em bé, có lẽ là mẹ của cô nhóc đó. Cậu không hiểu được người mẹ đang nói gì, nhưng đôi mắt ấy ẩn chứa sự thù hằn và nỗi sợ trong nó.

(...Đây là chiến tranh thế giới mà. Thành Phố Học Viện nói riêng và người Nhật nói chung là kẻ thù của người Nga.)

Kamijou bỗng thấy tim mình như vừa nhói lên, nhưng cậu chỉ nói vài lời bằng tiếng Nhật mà không để lộ một biểu cảm chua chát nào.

“Một ngày nào đó, nếu anh lâm vào cảnh tương tự, em có thể giúp anh mà. Thế nên đừng để tâm chuyện này.”

Một tiếng còi bỗng vang tới từ cỗ xe kéo bọc giáp. Kamijou rất thán phục trước việc tiếng còi ấy nghe không khác gì tiếng còi xe hơi bình thường, cậu vừa chạy về phía chiếc xe vừa nghĩ ngợi.

Phần 8

Phải ngồi trong cỗ xe ngựa này thì người ta mới hiểu, thực ra nó chẳng thoải mái gì cho cam. Bên trong có một linh khí giống với máy điều hòa nhiệt độ, nên Kamijou và Lessar không thấy lạnh, nhưng cả cỗ xe lại nồng nặc mùi mồ hôi. Lớp thép dày cộm bọc kín xung quanh khiến họ không thể quan sát bên ngoài và tạo ra một cảm giác tù túng kỳ lạ.

Trang 81

Lúc này thì cỗ xe bọc giáp đang ngừng lăn bánh, Lessar ngồi ở ghế lái xe bên trong. Đến cả vị trí đó cũng chẳng thông thoáng chút nào. Nó được bọc kín bằng các tấm kim loại. Những sợi dây cương nối với mấy con ngựa sắt được luồn qua một khe hở.

“Trời ạ! Tôi biết là bên trong sẽ nóng, nhưng thế này thì thật quá mức chịu đựng.”

“...Mấy thiết lập của cái điều hòa này có khác biệt quá lớn, nếu chúng ta cho hạ nhiệt độ thì tôi cá là trong này sẽ lạnh cóng ngay. Và nếu chạm tay phải vào thì tôi sẽ phá hủy nó mất.”

“Ái chà, nóng quá! Nóng hết chịu nổi rồi! Chắc tôi phải tháo vài cúc áo và lấy váy để quạt quá.”

“Bfhhh!!! Cái quái gì th-!? Đang yên đang lành mà cô làm trò gì vậy!?”

“Quyến rũ anh chứ làm gì nữa, mau để bản năng chế ngự cơ thể đi nào!! Nếu anh đè tôi xuống rồi làm cho xong việc này thì Vương quốc Anh sẽ có thêm một thành viên xung kích đáng giá!!”

“À há!! Ra thế. Hóa ra cô là kiểu nhóc con hay cười cợt và bô lô ba la đủ thứ, nhưng thực ra chẳng biết tí gì về mấy khái niệm nhục dục mà mình nói ra!! Là một đàn anh với nhiều kinh nghiệm sống hơn, dù chỉ là một chút, để tôi nhắc cô một điều, những gì cô đang gợi ý là cực kỳ nguy hiểm!! Cô phải biết giữ gìn cẩn thận hơn!!”

(Đồ ngốc, anh chui vào tròng rồi!!)

Cô tiểu quỷ tên Lessar nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi từ chiếc váy ngắn và chộp lấy một sơ hở để phản công, miệng nở một nụ cười đầy tà ý.

“Ô-kê, hiểu rồi!! Vậy tôi sẽ cho anh thấy tôi nghiêm túc tới mức nào!!”

Phần 9

Và cùng lúc ấy, trên mặt trận ở eo biển Dover, Itsuwa - cô gái thuộc giáo phái Amakusa đang lăn xả với ngọn giáo trên tay - chợt cảm thấy lạnh gáy.

“H-hawahhhhh!?”

“!? S-Sao thế, Itsuwa?”

Itsuwa ngập ngừng né tránh ánh mắt của Tatemiya Saiji, người đang ngạc nhiên bởi tiếng kêu kỳ lạ vừa rồi.

“K-không có gì… Em chỉ… tự nhiên có một cảm giác chẳng lành…”

Phần 10

Dĩ nhiên, những linh cảm của cô gái đang tuổi thanh xuân đầy e thẹn ấy đã không xảy ra. Thay vào đó, Lessar đang nắm dây cương của những con Sleipnir và điều khiển cỗ xe ngựa với một vẻ không hài lòng.

”Tôi đã hơi lo về chuyện dùng mấy con ngựa sắt của Chính thống giáo Nga, nhưng cơ bản thì nó chẳng khác gì xe ngựa bình thường cả.”

“Xe ngựa bình thường theo cô là thế nào vậy…?”

Nhờ sử dụng cỗ xe ngựa của Chính thống giáo Nga mà hai người đã giảm được sự khả nghi. Tuy nhiên, chỉ với thế thì Kamijou không nghĩ là họ có thể đặt chân vào địa hạt của pháo đài được canh phòng nghiêm ngặt ấy.

Sau khoảng nửa tiếng di chuyển bằng cỗ xe ngựa, Lessar đỗ nó giữa một cánh đồng tuyết trống trải.

“Chúng ta sắp tới gần tuyến phòng thủ của pháo đài đó. Nói thẳng ra thì chúng ta sẽ bước vào phạm vi tấn công của tên lửa và lựu pháo nếu cứ tiến tới thế này. Tôi không nghĩ là những linh khí phòng ngự cài đặt trên xe có thể chịu được mấy thứ đó đâu.

“Nhưng có rất nhiều vết xe trên tuyết trông như là để lại bởi một chiếc xe có kích cỡ tương tự. À mà thôi, tôi cũng nghĩ là chuyện không thể suôn sẻ mãi được. Chỉ cần biết rằng pháo đài đó đang đón những cỗ xe tương tự là đủ rồi. Điều đó cho ta thấy nó chắc chắn không phải là một căn cứ quân sự bình thường.”

“Căn cứ quân sự bình thường theo anh là thế nào vậy…?”

Pháo đài đó chỉ kéo dài 10 cây số khắp mọi hướng. Nó được coi là căn cứ tiền phương và nằm ngay cạnh biên giới với Liên minh Elizalina, vậy mà hoạt động của nó không giống với những gì mà người ta trông đợi ở một căn cứ như thế cả. Một phần kế hoạch của Fiamma nhất định được giấu tại đó.

Một tuyến phòng thủ được đặt tại khoảng cách 40 cây số xung quanh căn cứ ấy.

Dĩ nhiên thì nó không được bao quanh bởi tường cao như Vạn Lý Trường Thành. Các tháp canh đã được thiết lập tứ phía quanh căn cứ và hàng loạt đạn pháo sẽ khai hỏa vào bất cứ bóng dáng khả nghi nào.

“...Vậy là họ sơ tán tất cả người dân trong một khu vực rộng lớn hơn cả Thành Phố Học Viện.”

“Đúng thế, nhưng khu vực này chủ yếu là chốn hoang vu, nên dân số còn chẳng bằng một ngôi làng ở Nhật.”

Điều này nhắc Kamijou nhớ ra, Nga là một đất nước rộng lớn tới mức nào. Ở một đảo quốc như Nhật Bản, người ta khó có thể tìm được một khu vực bao la chỉ gồm thiên nhiên hoang dã như thế này.

“Thế chúng ta làm gì bây giờ?” Lessar cất tiếng hỏi từ ghế lái xe. “Nếu cứ đặt chân vào tuyến phòng thủ thì ta sẽ banh xác bởi tên lửa và đạn pháo ngay. Tốc độ của chiếc xe này không đủ để né tránh mấy thứ đó. Bộ anh không cần lập ra kế hoạch nào sao? Thêm nữa, tôi không tin là chúng có sơ hở nào để ta tận dụng mà lẻn vào đâu.”

“Thực ra, tôi nghĩ là có đấy,” Kamijou đáp lại lời nhận xét mang chút thách thức của Lessar. “Như tôi đã nói, Fiamma đang lợi dụng quân đội Nga, nhưng hắn sẽ không tiết lộ các chi tiết của kế hoạch ma thuật cho họ. Chắc là hắn đã đưa ra một động cơ chính đáng nào đó để lừa họ khơi mào Đệ tam Thế chiến. Nếu vậy thì hắn cần một con đường bí mật để vận chuyển những dụng cụ ma thuật cũng như khí tài.”

“Ý anh là chúng ta có thể xâm nhập vào pháo đài đó nếu tìm ra con đường ấy?”

“Phần lớn người Nga không biết về ma thuật. Ít nhất thì tôi không nghĩ là binh sĩ bình thường có thể chiến đầu bằng pháp thuật. Dùng lối đó sẽ dễ hơn là đột phá chính diện.”

“...Fiamma Cánh Hữu rất mạnh, phải không? Tôi nghe nói hắn là kẻ đứng đầu Ghế phải của Chúa. Các cạm bẫy ma thuật và thuộc hạ mà hắn bố trí chắc khó xơi lắm đấy.”

“Và đó chính là thời điểm để tôi tỏa sáng.”

Kamijou mỉm cười và vẫy bàn tay phải như để khoe.

Cánh tay phải của cậu chứa một năng lực gọi là Imagine Breaker, nó có thể hóa giải mọi thứ sức mạnh siêu nhiên.

“Đối đầu với binh sĩ chuyên nghiệp được vũ trang súng trường và lựu đạn không phải là kiểu trận chiến dành cho tôi. Chiến đấu với một nhóm pháp sư đông đảo cũng vậy. Tôi đã tưởng là lần này khác hẳn với mọi khi, nhưng giờ thì màn kịch mới bắt đầu đây. Cuối cùng thì tôi cũng có được sân khấu dành cho mình.”

Kamijou Touma chăm chú nhìn qua khung cửa kính hẹp như khe hở trong cỗ xe ngựa.

Cậu lẩm bẩm vài từ, mặt đối diện với bóng dáng của cái pháo đài thấp thoáng tại đường chân trời.

“...Ta sẽ tới sớm thôi, Fiamma ạ.”

Phần 11

Đang đứng sâu trong thủ đô Mát-xcơ-va là một người đàn ông có tuổi mang quân phục, một bộ quân phục hào nhoáng không dành cho các binh sĩ trên chiến trường. Người đàn ông này đang ở trong một tòa nhà như lâu đài, nhưng nó thực ra là một pháo đài với danh nghĩa của một cơ sở quân sự chính quy. Bộ quân phục của người đàn ông ấy được đính vô số huân chương. Chỉ mới vài phút trước thôi, ông ta luôn tin rằng mình đã kinh qua bóng tối sâu thẳm nhất của Nga. Tuy nhiên, có vẻ như điều đó chẳng phải là sự thật nữa.

Rất nhiều quân nhân trong y phục tương tự cũng đang tụ họp ở đó.

Không chỉ giống nhau ở y phục và sự nghiệp, những người này còn có địa vị ngang hàng.

“...Thượng Phụ Giáo Chủ của Giáo hội Chính thống Nga à? Xem ra thế giới này đã biến chuyển theo một hướng khó ai ngờ.”

“Chúng ta khơi mào cuộc chiến này theo ý họ, nhưng liệu ta có thể thực sự đẩy lùi binh lực của Thành Phố Học Viện không?”

“Đáng ngạc nhiên là có rất nhiều kẻ đứng về phía Thành Phố Học Viện. Lợi ích đem lại bởi công nghệ khoa học quả thực đã vẽ nên một ranh giới rạch ròi.”

“Nhìn vào bản chất thì vấn đề này đã bành trướng thành một cuộc chiến giữa những kẻ thuộc Công giáo La Mã và Chính thống giáo Nga với phần còn lại của thế giới. Thật tệ là ta đã không lôi kéo được Ấn Độ và Trung Quốc.”

“Tôi vẫn chưa hiểu được Thành Phố Học Viện đang nhắm tới điều gì. Triển khai thêm các vũ khí không người lái và phô trương sức mạnh quân sự đâu đem lại lợi lộc gì cho chúng.”

“Ý anh là chúng có mục đích khác ngoài việc đánh chặn và phòng thủ ư?”

“Có lẽ là các xi-lô phóng tên lửa.”

“Chúng ta không thể để những xi-lô đó bị chiếm đóng được. Với công nghệ của chúng thì chuyện khởi động chức năng phóng hỏa tiễn mà không cần tín hiệu thích hợp là hoàn toàn khả thi. Và rất có thể là chúng sẽ đem thêm tên lửa vào.”

“Thế nghĩa là…?”

“Tôi đề nghị chúng ta tiến hành thực hiện thứ-mà-ai-cũng-biết.”

Tất cả bỗng chìm trong im lặng sau lời vừa rồi.

Bọn họ đã thảo luận về điều đó không biết bao nhiêu lần. Đề xuất ấy nghiêm trọng tới mức, sau vô số buổi tranh cãi, họ vẫn chưa thể thống nhất bật đèn xanh cho thứ-mà-ai-cũng-biết đó.

Cuối cùng thì một giọng nói cũng cất lên, phá vỡ bầu không khí lặng lẽ.

Chủ nhân của giọng nói ấy vừa lên tiếng vừa nhìn chằm chằm vào đống tài liệu trên bàn.

“Báo cáo điện Kremlin…”

Giữa dòng 1

Thành Phố Học Viện cũng đang ráo riết với vô số công vụ.

Trong phòng riêng ở ký túc xá, Misaka Mikoto đang ngồi trên chiếc giường của mình. Cô đàn em cùng phòng - Shirai Kuroko - hiện không có mặt ở đó. Có vẻ như cô đang bận bịu với vài việc bên Judgment.

Các học sinh được nghỉ học ngày hôm nay.

Nguyên nhân không phải do một cơn bão sắp đổ bộ hay gì đó tương tự.

Tuy nó “vẫn” rất thấp, nhưng khả năng một tên lửa đạn đạo hay máy bay ném bom vượt qua hệ thống phòng thủ và oanh tạc Thành Phố Học Viện chẳng phải là con số 0.

Trong khi cả Thành Phố Học Viện lẫn Nga đều có vẻ quyết chiến thì chính phủ Nhật Bản lại bày tỏ sự phản đối với cuộc chiến này. Điều đó chẳng đáng ngạc nhiên cho lắm. Suy cho cùng thì Nhật Bản không có quân đội, thế nên họ không thể lao đầu vào chiến tranh được. Người Nga coi đây là một cuộc chiến tranh quy mô thế giới, vì vậy mà những nỗ lực ngăn chặn của Hoa Kỳ đều vô ích.

Cho rằng họ không có cơ hội chiến thắng trong một cuộc chiến tổng lực, chính phủ Nhật Bản đã gây áp lực để ép Thành Phố Học Viện phải mau chóng đáp ứng yêu cầu của Nga và né tránh xung đột

Và để đáp lại, Thành Phố Học Viện đã trình chiếu một đoạn phim cực kỳ đơn giản.

Đó là cảnh những tên lửa đạn đạo nổ tung ngoài tầng khí quyển.

Và không chỉ có một hay hai quả tên lửa.

Hơn 30 vật thể đồng loạt phóng vun vút trên bầu trời đã bị bắn hạ bởi vũ khí phòng thủ của Thành Phố Học Viện.

“Chúng tôi sẽ không ép buộc các vị điều gì,” một phát ngôn viên của Thành Phố Học Viện lên tiếng trên kênh truyền hình di động 1seg. “Tuy nhiên, chúng tôi cũng không có nghĩa vụ bảo vệ bất cứ ai ngoài những đồng minh của mình. Nga đã phóng nhiều tên lửa đạn đạo mà không cảnh báo. May thay, chưa một quả tên lửa nào được xác nhận là chứa đầu đạn hạt nhân, nhưng chúng tôi không biết khi nào thì họ sẽ phạm cấm kỵ ấy. Chúng tôi mong được hành động theo những gì mình cho là đúng. Nhưng mặt khác, Nhật Bản đã đầu tư cho hệ thống tác chiến Aegis và tên lửa PAC-3 bằng một lượng lớn tiền thuế, nên có lẽ chuyện này không thành vấn đề với các vị.”

(...Cái này rõ ràng là một lời đe dọa.)

Thành Phố Học Viện muốn nói rằng, họ sẽ gỡ bỏ mạng lưới phòng thủ trên toàn Nhật Bản nếu chính phủ Nhật có ý định can thiệp vào chuyện này. Mặc dù nhiều vũ khí đánh chặn mà Hoa Kỳ cung cấp cho Lực Lượng Tự Vệ quả thực là xuất sắc, nhưng chúng vẫn không thể so sánh với những vũ khí đi trước thời đại 20 đến 30 năm của Thành Phố Học Viện. Cả trẻ con cũng biết vũ khí của Hoa Kỳ chưa phải là chuẩn xác 100%, và đây là một tình huống mà để lọt một quả tên lửa thôi cũng sẽ đem lại tấn thảm kịch.

Đại khái thì Thành Phố Học Viện đang dùng tên lửa của Nga để đe dọa Nhật Bản, nhưng dân chúng chẳng quan tâm tới chuyện đó. Họ chỉ muốn đảm bảo rằng đống tên lửa ấy không giáng xuống đầu mình.

Chính vì thế mà công chúng đang đem lại áp lực rất lớn cho các chính trị gia. Họ không muốn giới lãnh đạo khiêu khích thành phố đó. Người dân gần như là đang van xin để thành phố của mình được nằm trong khu vực an toàn. Với áp lực từ luồng ý kiến của công chúng, các chính trị gia chỉ biết khoanh tay nhìn Thành Phố Học Viện muốn làm gì thì làm.

Lời tuyên bố chiến tranh đã được công chiếu cho cả thế giới và Mikoto đã tìm hiểu một chút trên internet.

Cô biết là một thế lực bất thường như Thành Phố Học Viện sẽ không chấp nhận những yêu cầu đó.

Tuy thế, cô vẫn có một cảm giác bất an lạ lùng. Trong khi thao túng người dân một cách gián tiếp bằng nỗi sợ, Thành Phố Học Viện vẫn giữ được hình ảnh “đồng minh của công lý”, trên danh nghĩa thì họ đang bảo vệ dân chúng mà không hề vấy bẩn đôi tay của mình. Cái sự trong sạch ấy kỳ quái đến mức cứ như mọi thứ đã được gột rửa bằng thuốc tẩy. Dường như chẳng có thứ gì ẩn giấu đằng sau mọi chuyện cả, Mikoto thấy điều này rất lạ.

(Một thứ gì đó, hừm?)

Mikoto liếc nhìn một chiếc điện thoại khác với chiếc mà cô đang dùng để xem đoạn phim.

Chiếc điện thoại đó được trang trí với một sợi dây đeo Gekota.

Cô đã thử gọi cho anh chàng đầu tổ quạ nọ không biết bao nhiêu lần, nhưng đều bất thành, cô vẫn chưa liên lạc được với cậu ta. Và trong cuộc gọi gần đây nhất với cô, anh chàng đó nói là cậu ta đang ở Luân-đôn khi cuộc đảo chính diễn ra.

Cô đã tưởng nó chỉ là trò đùa vớ vẩn.

Nhưng...biết đâu…?

Biết đâu anh ta vẫn chưa trở về Thành Phố Học Viện thì sao?

Mikoto cho rằng chuyện này đáng để cô bỏ công tìm hiểu.

Kể từ lúc Nga tuyên bố chiến tranh, người dân trong Thành Phố Học Viện đã bị hạn chế quyền sử dụng sân bay ở Quận 23. Và xét khoảng thời gian giữa cuộc đảo chính ở Anh với Đệ tam Thế chiến thì hẳn là cậu ta sẽ gặp khó khăn trong việc trở về.

Thành Phố Học Viện có vẻ như được ngăn cách khỏi mọi biến loạn bên ngoài, nhưng nó thực ra nằm ở trung tâm của cuộc chiến này.

Nếu anh chàng đó vẫn đang ở ngoài thành phố thì những nguy hiểm tiềm tàng sẽ tăng mạnh.

Mikoto không thể ngó lơ chuyện đó. 

Chú thích

 Tranh minh họa cho 

 Lacrosse (Bóng vợt) là một môn thể thao xuất xứ từ Bắc Mỹ, tương đối phổ biến ở Anh

 Sleipnir là một con ngựa tám chân trong thần thoại Bắc Âu, nó là con của Loki và một con ngựa đực.

 1seg hình như là một dịch vụ truyền thông di động của Nhật thì phải