Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

6 9

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

283 7421

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 165

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

15 168

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

(Đang ra)

Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

みょん

Kẻ tự xưng là kẻ thua cuộc nhưng về cơ bản lại là nhân vật chính tốt bụng, cuối cùng lại chạy khắp nơi để giúp đỡ mọi người!? Một câu chuyện rom-com thôi miên mọi lứa tuổi!

10 173

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

(Đang ra)

Đau khổ vì tình, tôi trở thành Vtuber và trở nên nổi tiếng với các chị gái

Nito Rin; NitriN; 二兎凛

Không chỉ vậy, cả người thiết kế và tạo chuyển động model của cậu ấy, cùng với các VTuber yêu thích của cậu cũng bắt đầu thích Yuki…?

34 2140

Volume 19 - DRAGON - Chương 3: Sự hủy diệt mở đường dẫn lối — Battle_to_Die.

Phần 1:

Accelerator và ba người còn lại của Group tụ họp trong chiếc li-mô.

Bầu không khí trong xe đang cực kỳ căng thẳng.

Mặc dù giữa bốn người bọn họ chưa từng có cái thứ gọi là thái độ “hoà thuận”, nhưng không khí lúc này như muốn báo hiệu cho cảnh nồi da xáo thịt. Áp lực nặng nề tới mức một con thú nhỏ sẽ lăn đùng ra chết vì hoảng sợ nếu thả nó vào trong xe.

“...Cuối cùng thì chỉ có lão già Shiokishi là rung đùi đắc chí.”

Accelerator nói với thái độ như muốn văng tục.

“Những kẻ muốn biết sự thật về ‘Dragon’ đều bị khử. Kiểu này thì cái bọn mà ta trấn áp ở Hula Hoop chắc cũng đi hết ráo rồi.”

“Cậu vừa nhắc tới cái tên Sugitani phải không?”

Tsuchimikado tựa lưng vào tường và lên tiếng với một vẻ mặt trầm ngâm.

“Nhớ rồi, lúc lão liên lạc để giao việc cho chúng ta, có một thoáng lão đã gọi hai tên thuộc hạ—Sugitani và Minobe—để chỉnh lại máy thu hình.”

“Vậy thì sao nào?”

Musujime chán ngán nói trong lúc lơ đãng chơi đùa với đuôi tóc.

“Rốt cuộc thì Dragon là cái gì chứ?”

Nếu có thể trả lời thì bọn họ đã không phải lao tâm khổ tứ thế này. Cô cũng biết là vậy, nhưng vẫn buột miệng nói ra câu hỏi đó.

Unabara chú tâm quan sát thái độ của Tsuchimikado.

Thấy gã pháp sư đồng nghiệp không có chút phản ứng gì, cậu quyết định tham gia vào cuộc đối thoại.

“...Khác với phe khoa học các cậu, nếu hỏi ý kiến của một người thuộc phe ma thuật như tôi, cái từ ‘Dragon’ dễ khiến người ta liên tưởng tới những hình ảnh ẩn dụ trong tín ngưỡng. Chẳng hạn như… Angel (Thiên thần).”

“!!”

Nghe điều này, Accelerator bất giác giật mình.

Hắn nhớ lại ngày 30 tháng 9.

Vào tối hôm ấy, Accelerator đã có một cuộc tử chiến với biệt đội Hound Dog và Kihara Amata để bảo vệ Last Order. Hắn đã chứng kiến những hiện tượng kỳ lạ, trong số đó là sự xuất hiện của nhiều chiếc cánh ánh sáng. Mặc dù vẫn còn nhiều thứ mà hắn chưa hiểu rõ về sự kiện ấy, Accelerator từng thử điều tra và đã phát hiện một số thông tin đáng quan tâm.

Sự xuất hiện của những chiếc cánh đó có liên quan tới Kihara Amata và Last Order.

Ngoài ra, thứ vi-rút mà Kihara dùng hôm ấy được gọi là ANGEL.

Không cần biết nó là ma thuật hay mê tín dị đoan… Thành Phố Học Viện sẽ chẳng bao giờ từ bỏ những thứ có giá trị nghiên cứu phát triển.

Nhưng ý kiến của Unabara cũng chưa chắc đã đúng. Chỉ dựa trên những gì đã biết thì chưa thể khẳng định rằng những thứ đó có dính dáng tới Dragon… nhưng nếu như ‘Angel’ và Dragon có mối liên hệ với nhau thì Last Order cũng là một yếu tố liên quan tới bí mật trọng đại nhất của Thành Phố Học Viện.

(...Rốt cục thì bọn chúng đang che giấu điều gì?)

Last Order và các đơn vị Sister khác vốn là khí tài mà Thành Phố Học Viện đầu tư cho ‘thí nghiệm’ liên quan tới Accelerator. Tuy nhiên, khi ‘thí nghiệm’ đó bị thất bại, các nhân bản này lẽ ra đã không còn hữu dụng nữa, nhưng bây giờ lại xuất hiện khả năng họ có liên quan mật thiết tới mặt tối của thành phố này.

Nếu vậy, hắn buộc phải lật lại mọi mặt của vấn đề để xem xét.

Hay nói một cách dễ hiểu, câu hỏi được đặt ra là: Phải chăng dự án tiến hóa lên Level 6 ngày xưa chỉ là ngụy trang cho nhiều âm mưu được che giấu khác?

Nếu tất cả mọi thứ đều là mưu đồ của một ai đó... thì không lẽ… cái dự án ấy được đề xướng chỉ để đi đến thất bại?

(... Thế thì mình và con nhãi đó bị dính vào chuyện quái quỷ gì mà không biết đây?)

Accelerator không biết đám Spark Signal mưu tính điều gì khi chiếm đóng salon tư nhân nọ. Nhưng mà cái ý tưởng đổi phe để tiến gần hơn tới Dragon mà hắn từng cân nhắc trong một thoáng giờ chỉ đáng vứt vào sọt rác. Điều đó khiến hắn cảm thấy bất lực và chán ngán.

“Mà này,...”

Unabara bỗng lên tiếng,

“Vụ việc liên quan tới lũ Spark Signal và Hula Hoop dù gì cũng đã kết thúc rồi, vậy các cậu nghĩ sao nếu chúng ta… dừng ở đây hôm nay?”

“Thế còn Dragon thì sao?”

Accelerator cộc cằn nói.

“Bọn bay muốn cong đuôi bỏ chạy mà không thu lại chút đầu mối nào hả?”

“... Nhưng còn cách nào khác chứ? Không lẽ cậu muốn chúng ta đột nhập vào hang ổ của Shiokishi?”

Tsuchimikado bực bội gắt.

“Với Shiokishi, một kẻ luôn mặc bộ giáp cơ giới 24 tiếng một ngày, tính cảnh giác của lão ta không phải trò đùa đâu. Thành trì của lão cũng vững chãi ngang với hầm tránh bom hạt nhân ấy chứ. Hạ nó hoàn toàn chẳng dễ chút nào, vì nó được thiết kế để đối phó với những kẻ như chúng ta.”

Accelerator không nói gì mà lập tức liếc sang Musujime.

Cô có thể dùng Move Point để giúp họ vượt qua giới hạn của không gian ba chiều.

Nhưng Musujime chỉ nhún vai.

“Vấn đề không phải là làm cách nào để đột nhập.”

“Ý ngươi là sao?”

“Chẳng cần biết phương pháp mà chúng ta sử dụng, đối đầu trực tiếp và tấn công thẳng vào pháo đài của lão ta rõ ràng là hạ sách. Shiokishi là một kẻ mà tìm cả thành phố này chỉ có 11 người khác là đứng ngang hàng với lão. Nói thẳng ra, nếu chúng ta không có quyết tâm để thực hiện một vụ to như Hula Hoop thì đừng mong nghĩ đến chuyện dây với lão.”

“...Ngang hàng à… Nói vậy, nếu chúng ta có thể thuyết phục một thành viên của Ban giám đốc đứng về phía mình, hoặc chỉ cần gây sức ép chính trị cho lão, thì chúng ta có thể tiến thêm một bước trong việc moi ra sự thật từ lão già ấy.”

“Nghe được đấy, nhưng chúng ta lấy đâu ra một đồng minh như thế?” Unabara nhắc.

Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, Musujime Awaki và Unabara Mitsuki, bốn người bọn họ đều có những người mà họ cần bảo vệ. Chính vì vậy mà phương án tấn công khủng bố để gây áp lực ép ban lãnh đạo tiết lộ bí mật về Dragon như đám Spark Signal không phải là kế hoạch khôn ngoan.

Gã số một chợt nghĩ về cô bé nọ, và trong lúc mải nghĩ ngợi, hắn vô tình nhìn ra cửa sổ của chiếc li-mô… thế rồi, hắn cất tiếng:

“...Xem ra không có thời gian để thong thả bàn luận nữa rồi.”

“?”

Tsuchimikado và hai người kia không hiểu ý hắn muốn nói, họ bèn quay mặt ra phía cửa sổ để xem Accelerator đã thấy gì.

Ngay sau giây phút đó,

Bùm*!!

Chiếc li-mô lãnh trọn một quả tên lửa chống tăng di động và biến thành một đống phế liệu bốc cháy ngùn ngụt cùng với vụ nổ.

Dĩ nhiên, chỉ thế thì chưa đủ để giết Accelerator và ba người kia.

Chiếc li-mô có thiết kế nhiều lối ra. Tsuchimikado và Unabara đã nhảy khỏi xe theo hai hướng khác nhau, Musujime thoát thân nhờ Move Point, còn Accelerator vận dụng năng lực để phá tan thân xe rồi trốn thoát theo hướng ngược lại.

Bốn người bọn họ nhanh chóng tái hợp rồi lập tức phản công...—— Đùa thôi, không có chuyện đó đâu.

Thân ai nấy lo. Đó mới là cách làm việc của các thành viên trong Group.

(...Lão già Shiokishi chết tiệt đó!!! Sau lần đối thoại hồi nãy, lão đã nhận ra bọn ta muốn biết về Dragon nên quyết định khử luôn cả lũ chăng?)

Accelerator nhảy vào một con hẻm trong lúc phỏng đoán nguyên nhân của vụ việc.

(...Nếu vậy thì khả năng lão cử một biệt đội nắm rõ ‘điểm yếu’ của mình là rất cao. Thay vì tìm ra một cách dễ và nhanh nhất để giết mình, chúng sẽ chơi đòn câu giờ và đợi tới khi thiết bị điện cực này hết pin. Nếu ngu ngốc đối đầu với chúng thì mình sẽ bị vờn tới chết.)

Hắn đột nhiên nhớ ra tay tài xế của chiếc li-mô, nhưng Accelerator nhanh chóng vứt gã ra khỏi tâm trí. Trước và sau khi chiếc xe nổ tung, hắn tuyệt nhiên không nghe thấy một tiếng thét nào. Tên lái xe đó hẳn là người của bọn chúng, và hắn đã sớm cao chạy xa bay trước khi quả tên lửa phóng tới.

(...Nhưng cũng chẳng việc gì phải cong đít chạy như một thằng hèn. Xác định rõ lực lượng của đối phương cũng tốt. Ít nhất vẫn tốt hơn là ù ù cạc cạc chẳng rõ kẻ địch là ai. Tìm hiểu về phương pháp triển khai lực lượng của chúng, rồi tấn công vào ‘điểm mù’ để tiêu diệt kẻ địch một cách nhanh nhất, làm vậy nghe ổn đấy.)

Để thực hiện chiến thuật này, trước mắt hắn nên tung hỏa mù đã. Accelerator quyết định cắt đuôi chúng rồi vòng lại và theo dõi lực lượng của địch.

Bỗng nhiên,

Thiết bị điện cực của Accelerator không rõ vì sao mà đột ngột ngừng hoạt động.

(—?!)

Mất đi lực chân có được nhờ khả năng chi phối vector, Accelerator đột ngột ngã rụng và đập mạnh xuống mặt đất. Vấn đề lúc này của hắn không nằm ở chân tay hay da thịt, mà nằm trong não bộ… chính xác thì từ phần sâu nhất trong tâm não, một cảm giác tê liệt bỗng lan rộng.

Nó gần giống với cảm giác lúc say khướt hay lúc lim dim chưa tỉnh hẳn khi mới ngủ dậy. Suy nghĩ của hắn bị vỡ ra thành từng mảnh nhỏ và mỗi mảnh mất đi mối liên hệ với nhau. Mặc dù hắn hiểu rằng mình đang nằm sõng xoài trên đất, nhưng hắn không thể làm gì để xử lý tình huống ấy.

Tấn công Accelerator lúc hắn co quắp như một con giun thế này thật quá dễ dàng.

Thiết bị điện cực trên cổ hắn đã bị điều khiển từ xa bởi ai đó.

Việc thiết bị này vẫn bị ảnh hưởng dù hắn đang ở sâu trong một con hẻm nghĩa là kẻ địch sử dụng một loại bức xạ điện từ diện rộng để chi phối nó từ khoảng cách xa.

Năng lực của Accelerator bị lệ thuộc vào mạng lưới điện tử cấu thành từ gần một vạn nhân bản quân dụng. Thế nên, bằng cách can thiệp vào mạng lưới ấy, đối phương có thể khiến Accelerator mất đi khả năng vận dụng sức mạnh.

Nếu là Accelerator lúc bình thường, hắn có thể lập tức đi đến kết luận rồi nghĩ ra chiến lược phản công.

Nhưng ngay lúc này, cả phần não đảm nhiệm việc ‘tính toán kế hoạch’ cũng bị tước khỏi hắn.

“...”

Nghiến chặt răng trong lúc nằm trên mặt đất, Accelerator nhìn về phía tay phải của hắn.

Trên tay gã được gắn cây nạng đặc chế dành cho những tình huống như thế này.

Mặc dù nó được thiết kế thêm các động cơ và thiết bị cảm biến chuyển động, nhưng đến cuối thì nó làm sao có thể thay thế cho chức năng vận động mà Accelerator đã mất. Đối với Accelerator, kẻ đang sõng xoài trên mặt đất, vấn đề cấp bách nhất là hắn không thể đứng dậy cho dù có muốn đến thế nào.

Lúc này thì nhiều tiếng chân bỗng vang lên từ trong bóng tối của con hẻm.

Hắn vẫn có thể hiểu rằng mình đang gặp nguy hiểm, nhưng não bộ không thể đảm nhiệm những tư duy cụ thể như ‘làm gì trong tình huống này’.

“...”

Lại thêm những tiếng bước chân khác vang tới từ hướng ngược lại với mấy tiếng chân vừa rồi, đúng hơn là từ hướng ra của con hẻm. Cho dù hai hướng đều có kẻ địch, Accelerator vẫn không đủ khả năng suy nghĩ tường tận. Một kẻ nào đó tóm lấy cổ tay, khiêng hắn đi rồi nhét hắn vào ghế ngồi bên cạnh ghế lái xe của một chiếc xe hơi thể thao. Gã bất lực chẳng thể chống cự dù chỉ là một chút. Chiếc xe nổ máy rồi lập tức lăn bánh, nhanh chóng lao vào đại lộ về đêm.

Dường như khoảng cách giữa hắn và biệt đội của Shiokishi đang được kéo dài ra, các nhiễu xạ điện từ diện rộng trở nên yếu dần. Accelerator dần dần khôi phục lại các cảm giác. Hắn bấm nút đưa thiết bị trên cổ về chế độ sinh hoạt bình thường và hơi trầm ngâm nhìn cái nạng mà hắn tự chế trong một thoáng. Đoạn hắn bèn quay sang nhìn gã tài xế.

“... Là mày.”

Đó là một gương mặt quen thuộc.

Tay lái xe chính là anh chàng trạc tuổi học sinh phổ thông bị vạ lây trong vụ nổ ở quận 3 hồi nãy. Cậu ta đáng lẽ phải đang ở bên cạnh người phụ nữ được đưa tới quận 7 chứ…

“Chắc cậu ngạc nhiên vì chuyện này lắm.”

Cậu học sinh giảm tốc độ của chiếc xe xuống giới hạn cho phép và nói:

“Lúc có biến thì cơ thể tôi cứ tự động di chuyển như vậy đó, nhờ thế mà tôi mới có cơ hội gặp lại người đã giúp… à không, phải nói là ân nhân đã cứu hai sinh mạng thân yêu của tôi khỏi bàn tay tử thần.”

Cậu trai vui vẻ tươi cười với Accelerator.

Nhưng hắn lại rút khẩu súng lục trong túi quần rồi chẳng hề phân vân chĩa vào đầu cậu học sinh kia.

“... Lăn lộn lâu trong cái thế giới cặn bã này, người ta có thể nghiệm ra một số bài học.”

Hắn tiếp tục nói với thái độ khinh bỉ.

“Mày nghĩ là tao tin việc mày chỉ tình cờ có mặt ở đó chắc? Và khó tin hơn là rất đúng lúc nữa. Dù gì thì đó cũng là một kế hoạch tấn công được sắp đặt bởi Shiokishi, một lão già thâm hiểm trong Ban giám đốc. Làm gì có chuyện bọn chúng lại để một kẻ chịu ơn tao lọt vào hiện trường chứ.”

“...”

“Mày cũng như tao, một cư dân trong mặt tối của thành phố này. Ai là kẻ đứng đằng sau mày? Hay đây là chiêu bẫy trong bẫy của lão Shiokishi?”

Cậu trai bị chĩa súng vào đầu chỉ tập trung lái xe mà chẳng nhìn Accelerator.

“Đúng vậy…”

Cậu cất tiếng với giọng nói nghe như đến từ hàm răng đang nghiến chặt.

“Tôi cũng là một kẻ thuộc về thế giới ngầm như cậu. Nhưng đẳng cấp của hai ta thì khác hẳn nhau. Công việc của tôi chỉ là hỗ trợ cho đám tay to các cậu, đơn giản chỉ là một tên trong hàng tá tên lâu la.”

“Tuy nhiên,” cậu tiếp tục nói,

“... Cho dù tôi có nhơ bẩn đến đâu, điều đó cũng không thay đổi sự thật là cậu đã cứu những gì mà tôi coi trọng hơn cả bản thân mình. Và tôi cũng chưa khốn nạn tới mức trơ mắt nhìn ân nhân của mình phải chết thảm đâu.”

“...”

“Đây không phải là chuyện cho và nhận, chuyện này không chỉ ở mức đó, đây là một món nợ mà tôi nhất định phải trả. Làm ơn hãy để tôi giúp cậu. Nếu thấy không thích, cậu cứ việc nổ súng cũng chẳng sao.”

Accelerator nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu học sinh phổ thông một lúc.

Cậu ta chẳng hề biến sắc.

Cậu biết chắc chắn gã ngồi cạnh sẽ không bắn mình.

Accelerator đành cau có rời họng súng khỏi gương mặt cậu.

“Tiếp tục lái xe đi.”

“Cậu muốn tới đâu?” Anh chàng học sinh nắm chặt tay lái và hỏi, miệng nở một nụ cười.

Accelerator hờ hững trả lời mà chẳng mấy để tâm:

“Tao sẽ băm vằm lão thất phu Shiokishi.”

Để hoàn toàn che đậy mọi thông tin về Dragon, Shiokishi của Ban giám đốc đã quyết định giương nanh vuốt với đám Accelerator. Khi lão ta hay tin đợt tấn công này chưa đủ để khử mục tiêu, lão hẳn sẽ chuyển sang lợi dụng ‘một điểm yếu khác hiệu quả hơn’.

Nói cách khác, dùng Last Order làm con tin.

Accelerator phỏng đoán rằng, tình hình hiện tại đối với Shiokishi vẫn chưa gay go đến mức buộc lão phải đi nước cờ đó. Nếu không thì lão đã dùng con tin ngay từ đầu để đe dọa đám Accelerator rồi.

Bọn họ buộc phải giải quyết cho xong trước khi lão quyết định dùng phương án thứ 2.

Nhưng họ nên phòng ngự hay phản công?

Lập tức quay về đón Last Order rồi bắt đầu một cuộc sống chạy trốn chui lủi… Mặc dù Accelerator có thể chọn phương án này, nhưng hắn không cho rằng nó là cách tốt nhất. Hắn sẽ không dùng cách ấy, vì thứ mà hắn cần che chở không chỉ là một cô bé nọ, mà là tất cả những gì cô bé đó thương yêu. Gã phải bảo vệ cả Yomikawa Aiho và Yoshikawa Kikyou nữa. Vừa đối đấu vời kẻ địch vừa lo lắng cho mọi thứ như vậy, dù hắn có là Accelerator, siêu năng lực gia số một, thì chuyện đó cũng quá khó.

Vậy hắn phải làm sao đây?

Sau khi cân nhắc tất cả mọi yếu tố này, Accelerator nở một nụ cười cực kỳ hung tợn.

Những gì cần làm đã quá rõ rồi.

Tiên hạ thủ vi cường,

Tiêu diệt kẻ địch trước khi kẻ địch tiêu diệt mình.

Trận chiến sắp tới sẽ là cuộc chạy đua xem phe nào có thể xóa sổ đối phương trước.

(... chỉ đơn giản thế thôi.)

Ha, gã siêu năng lực gia số một của Thành Phố Học Viện chẳng thể ngừng cười, hắn tâm niệm một điều trong đầu:

(... Với một kẻ mà hai tay đã nhuốm máu của bao người, cách này quả là phương án thích hợp nhất!!)

Phần 2:

Một cơn đau nhói lên trong đầu Kinuhata.

Khẩu súng đặc chế của Stephanie gây tổn thương xuyên qua cả Offense Armor của cô bé. Không có thứ sức mạnh đó hỗ trợ, Kinuhata chỉ là một thiếu nữ yếu đuối (hay cô tự nhận là thế). Nếu đạn cứ nã tới liên tục, sớm hay muộn cô bé cũng nhận phải một vết thương chí mạng.

(...Ui. Nếu ăn hơn 7 phát liên tiếp ở khoảng cách dưới 5 mét là tệ lắm đó!!)

Kinuhata phân tích sơ qua dựa trên thương tích mà cô bé nhận phải.

Cô bèn phi người khỏi con đường trên mặt đất để lao vào một con dốc dẫn xuống khu vực ngầm.

Vì bọn khủng bố mà trung tâm mua sắm dưới mặt đất này có vẻ đang bị phong tỏa.

“Nya ha ha!”. Hai tay mang khối thép dài hơn một mét, Stephanie cất tiếng cười.

Cô vừa nói vừa cầm trên tay thứ hỏa khí nhìn rất lạc lõng trong khung cảnh đô thị Nhật bản:

“Lối thoát đó có vẻ hơi thẳng quá, đâu đủ tốt để né đạn?”

“!?”

Stephanie tiếp tục xả súng mà chẳng một chút do dự.

Những tiếng súng của chế độ bắn liên thanh vang lên với quãng nghỉ cực ngắn, tới mức nghe cứ như chỉ có một âm thanh kéo dài duy nhất.

Kinuhata đã chạy trốn xuống dưới mặt đất, còn Stephanie vẫn nhắm bắn cô bé từ phía trên con dốc. Nghĩa là chướng ngại vật và mặt đường đóng vai trò như lớp khiên chắn khá dày.

Thế mà cơn mưa đạn xối xả vẫn mặc kệ trở ngại để ập tới Kinuhata.

Cảm giác như có một cơn tuyết lở vậy.

Khẩu súng đặc chế đó có uy lực đủ mạnh để biến một chiếc xe bọc thép thành miếng bọt biển trong 3 giây. Chỉ qua vài giây mà Kinuhata đã nhận ra lớp mặt đường nhân tạo chẳng là gì trước hỏa lực của nó. Và cũng trong lúc ấy, loạt đạn bay tới găm thẳng vào thân hình mảnh dẻ của cô bé.

Cơ thể cô đập mạnh xuống mặt đường rồi nảy lên như một quả bóng rổ. Cô bé phải cuộn người lại và lăn trên đất để tránh bị hỏa lực tập trung. Lớp trần của khu vực dưới lòng đất và mặt đường phía trên cũng bị phá hủy, một chiếc xe hơi đỗ trên phố chợt rơi xuống dưới này.

(!!)

Kinuhata không bỏ lỡ cơ hội ấy.

Cô bé chộp lấy cái xe vừa rơi xuống chỉ bằng một tay. Lớp kim loại ở chỗ bị tóm méo mó cong lại và phát ra một âm thanh ghê rợn. Trông giống như khi người ta nắm lấy tấm vải, hàng loạt “vết nhăn” lan rộng ra xung quanh.

Kinuhata tóm lấy khối kim loại hơn 500 cân đó không phải để dùng làm lá chắn.

Cô bé sẽ quăng nó như một thứ vũ khí ném để nghiền nát Stephanie.

Đó cũng là lúc mà Stephanie bước trên đống đổ nát và quyết định nhảy xuống phía dưới.

Vì địa hình bị tàn phá mà chỗ đứng của cô không được vững, Stephanie rơi vào tình huống mà cô khó có thể lập tức nhảy sang một bên để né.

Và Kinuhata tính ném cái xe bằng tất cả sức mạnh để chắc chắn nó sẽ giết chết Stephanie.

(Dẹp lép như con tép này!!)

Cô bé vặn thân trên rồi xoay vòng cùng chiếc xe để lợi dụng thêm lực ly tâm, lúc này chỉ cần thả tay là một cú ném mang sức mạnh của một quả cầu thép to tướng dùng để phá dỡ nhà cửa sẽ đè bẹp Stephanie.

Một binh sĩ hay lính đánh thuê từ bên ngoài không thể có cửa thắng khi đối đấu với một siêu năng lực gia Level 4 của Thành Phố Học Viện.

Đó là quan điểm của Kinuhata.

Nhưng khẩu súng của Stephanie nhả đạn trúng thùng xăng một cách chuẩn xác.

Viên đạn đã bay tới ngay trước khi Kinuhata chuẩn bị thả tay ném cái xe.

(Hả—?)

Thân sau của xe bung ra như một lon sô-đa bị vỡ toạc và lượng nhiên liệu bên trong thùng xăng nổ tung không khác gì một quả bom.

Âm thanh cứ như bị biến mất.

Ánh sáng chói lòa che phủ tầm nhìn của Kinuhata.

Cơ thể của cô bé bị hất văng bởi vụ nổ. Trung tâm mua sắm ngầm thường được chiếu sáng khá hạn chế vào giờ này, nhưng ánh sáng chói chang và hơi nóng dữ dội bỗng tràn ngập khắp khu vực, rồi khói đen nghi ngút bốc lên trên.

Cơ hội đảo ngược tình thế của Kinuhata đã bị vô hiệu hóa bởi đòn phản kích của Stephanie.

Nhưng cô bé không chỉ ngạc nhiên trước sự nhanh trí và tốc độ của cô ta...

...mà còn vì ngọn nguồn đằng sau điều đó.

(Quái lạ, cô ta dường như… quen với điều này? Cô ta chỉ là người ngoài, nhưng sao lại nắm rõ lý thuyết trong sách lược chiến đấu với siêu năng lực gia như mình vậy…?)

Bình thường thì không thể có chuyện đó được.

Ngay cả trong Thành Phố Học Viện, nơi mà siêu năng lực là một thực tế đương nhiên của cuộc sống, không có mấy người có thể đối phó với một siêu năng lực gia Level 4 như Kinuhata dễ dàng như thế. Một người ngoài mà có thể áp đảo Kinuhata chỉ với chiến lược và công nghệ của bên ngoài quả là chuyện khó tin.

“Không lẽ nào…”

Như vừa nhận ra điều gì, Kinuhata ngẩng phắt đầu.

Vẫn mang theo khẩu shotgun máy đặc chế, Stephanie bước xuống đống đổ nát và tiến tới.

“Phải chăng cô…”

“Nhóc nhận ra rồi hả. Trước khi trở thành lính đánh thuê, tôi từng là công dân của một đất nước thanh bình. Tôi quyết định ra đi để giúp đỡ những sinh linh phải chịu khổ do chiến tranh. Tôi luôn cảm thấy áy náy vì chuyện mình được sống êm ấm trong khi ngoài kia còn bao nhiêu số phận khốn khó phải sống trong cảnh sợ hãi bởi súng, đạn, bom, mìn.“ Cô gái tóc vàng nở một nụ cười và chĩa họng súng nóng rực vào Kinuhata. “Đúng vậy, nguyên quán của tôi chính là Thành Phố Học Viện. Sunazara-san đã ngạc nhiên lắm khi thấy tôi dùng kỹ năng trấn áp của Anti-Skill để giải quyết địch thủ.”

Hóa ra đó là lý do mà Stephanie Gorgeouspalace lại thành thạo các phương pháp đối phó với siêu năng lực gia như vậy.

“Tôi tin chắc là cô nhóc dùng ni-tơ trong không khí để phòng ngự trước các đòn tấn công,” Stephanie rời họng súng khỏi Kinuhata và chĩa nó về một hướng hoàn toàn khác. “Vậy trước tiên tôi phải tìm cách vô hiệu hóa nó đã. Cũng may là khu mua sắm này hình như có khá nhiều các nhà hàng. … Nghĩa là cũng có nhiều bếp gas với bình gas lắm nhỉ?”

Cô liền bóp cò súng.

Phần 3:

Accelerator quá giang trong chiếc xe thể thao đang lăn bánh giữa đêm tối của cậu học sinh phổ thông. Hắn đã xoay sở liên lạc được với Tsuchimikado bằng điện thoại, và đúng như hắn nghĩ, các thành viên còn lại của Group vẫn đang trên đường trốn chạy.

“Tốt quá. Xem ra cậu là người đầu tiên thoát khỏi vòng vây của kẻ địch. Cậu đi thẳng tới quận 21 nhé, ở đó có một đài quan trắc trên núi.”

“Hử? Ngươi nói hang ổ của Shiokishi nằm ở trên núi hả?”

“Không. Nếu muốn hạ gục Shiokishi, một thành viên chính thức của Ban giám đốc, chúng ta cần phải chuẩn bị trên cả mặt trận chính trị nữa… Nghĩa là ta cần một hậu thuẫn có quyền lực ngang hàng với lão. Thành viên trong Thập nhị lãnh đạo toàn là mấy kẻ cổ quái. Người duy nhất có thể giúp chúng ta là vị lãnh đạo đang ở đó lúc này.”

“Kaizumi Tsugutoshi trong Ban giám đốc cũng có thể coi là một người tốt, nhưng vấn đề là đứa nữ sinh phổ thông mà ông ta thuê làm cố vấn—Kumokawa Seria——quá xảo quyệt, vậy nên chúng ta không thể trông chờ gì ở ông ta trong vụ này,” Tsuchimikado miễn cưỡng nói.

“Vậy cái người có thể sẽ giúp chúng ta đó là ai?”

“Oyafune Monaka.” Tsuchimikado lập tức đáp lại.

“Bà ta chính là người đứng ra tổ chức buổi tham quan đài thiên văn với mục đích từ thiện cho đám trẻ bị bắt trong vụ Hula Hoop… và cũng là người lương thiện nhất trong Ban giám đốc. Mặc dù tôi không thích phải làm thế này chút nào, nhưng đúng là người này nợ chúng ta. Nếu chỉ làm phiền bà ta một lần này thôi, tôi nghĩ chúng ta vẫn còn cửa để thương lượng.”

Và thế là chiếc xe thể thao đổi hướng tới quận 21.

Khu vực này là nơi duy nhất có địa hình đồi núi trong Thành Phố Học Viện… Tuy nói vậy, nhưng đó là đem so sánh với các khu vực khác, chứ ngọn núi cao nhất ở đây cũng chỉ cỡ 200 mét. Dù quận này được biết đến chủ yếu bởi các trung tâm nghiên cứu tài nguyên nước và động thực vật, nhưng đồng thời nó cũng khá nổi tiếng nhờ những đài thiên văn trong khu vực.

Các ăng-ten chảo cỡ nhỏ với đường kính 1 mét có lẽ là kính thiên văn vô tuyến nằm trải dài trên con đồi, chúng được sắp xếp liên tiếp và cách nhau một khoảng cố định. Người ta cố tình lắp đặt rất ít các nguồn sáng nhân tạo ở đây. Chiếc xe chở Accelerator lăn bánh trên con đường tối tăm ngoằn ngèo đó. Có thể thấy nhiều vết lốp xe in dấu khắp nơi, chắc là họ thưởng tổ chức mấy giải đua không chính thức vào cuối tuần tại khu này.

Đài thiên văn mà Accelerator cần tới nằm ở lưng chừng núi.

Nằm trên con dốc là một mặt phẳng nhân tạo được xây từ xi-măng. Khi chiếc xe thể thao đi vào bãi đỗ, Accelerator trông thấy một chiếc xe buýt nhỏ, nhưng trong xe không có một ai. Xem ra thì đám trẻ lúc trước bị tụi Spark Signal bắt cóc giờ đang tiếp tục tận hưởng chuyến đi thực địa của chúng.

“Cho tao xuống đây là được rồi, còn mày thì quay về đi.” Accelerator nói trong lúc mở cửa xe và chống cây nạng xuống mặt đường.

Cậu học sinh phổ thông vội vã phản đối:

“Kh-khoan! Tôi đã nói là muốn trả món nợ này. Đến một thằng tép riu như tôi cũng hiểu là cậu đang vướng vào một chuyện không đơn giản. Làm sao tôi có thể bỏ đi giữa chừng được?”

“Tao chưa làm được gì to tát đến mức gọi là ơn nghĩa cả. Nếu cứ nhận thêm giúp đỡ từ mày thì chính tao sẽ thành kẻ mang nợ.”

Acclerator chống cây nạng đứng đó và tiếp tục câu nói:

“... Với lại, nếu dính sâu hơn vào vụ này thì mày cũng sẽ trở thành mục tiêu của chúng. Tao chẳng quan tâm tới chuyện sống chết của một thằng lâu la, nhưng nếu vì chuyện mày giúp tao mà người phụ nữ đang mang thai đó bị bắt làm con tin thì đến tao cũng chẳng ngủ ngon được.”

“Cậu…”

“Nếu thực sự cần giúp đỡ, tao sẽ chủ động liên lạc. Mày tạm thời nằm vùng và chờ đợi thôi. Sở hữu một con tốt bí mật có thể di chuyển tự do cũng là một quân bài quan trọng trong sinh tồn. Nếu vẫn muốn giúp thì để tao dùng mày theo cách đó vậy.”

“Rõ rồi. Vậy chúng ta trao đổi số điện thoại đi. Nếu có bất cứ nguy hiểm gì thì gọi ngay cho tôi nhé.”

Hai người họ mở điện thoại rồi dùng chức năng hồng ngoại để trao đổi thông tin.

Xong việc, cậu học sinh đành miễn cưỡng lái xe rời khỏi đài thiên văn này.

(...Giờ thì,...)

Accelerator thở ra một hơi ngắn.

Số điện thoại mà hắn gửi cho cậu trai là một địa chỉ giả. Điện thoại của hắn cũng đã từ chối số của cậu ta. Như thế, mối liên hệ giữa hai người giờ đã bị xóa sạch. Đây là cách làm việc của hắn.

Từ bãi đỗ xe này, hắn ngước mắt nhìn lên tòa kiến trúc to lớn tại đài thiên văn.

Một thành viên trong Ban giám đốc—Oyafune Monaka, hiện đang ở đó. Bà là một VIP có khả năng giúp bọn hắn hạ bệ Shiokishi, và đồng thời cũng là người lương thiện nhất trong Ban giám đốc, hay nói cách khác, một người hoàn toàn trái ngược với Accelerator.

Mặc dù hai người chưa từng trực tiếp gặp mặt, nhưng Oyafune nợ Accelerator hai lần.

Một lần, như Tsuchimikado đã nói, đó là khi hắn cứu đám trẻ tại Hula Hoop.

Lần khác là lúc xảy ra xung đột giữa năm tổ chức Group, Item, School, Block và Member, hắn đã phá bĩnh một kế hoạch ám sát Oyafune Monaka.

Gã Tsuchimikado ranh ma đã dặn hắn nhớ dùng hai sự kiện đó để ép bà ta hợp tác bằng mọi giá… Nhưng nhìn lại những gì Accelerator đã làm từ trước tới nay, có thể thấy rõ việc “đòi nợ” đó hoàn toàn không hợp với con người hắn chút nào.

(...Chậc. Lại phiền phức rồi đây!!)

Accelerator gãi đầu rồi dựa vào cây nạng bước về phía đài thiên văn. Dù thế nào thì trước mắt hắn phải gặp được Oyafune đã, nếu không thì chuyện sẽ chẳng đi đến đâu.

Tuy nhiên,

“Làm ơn về đi.”

Vừa mới tới nơi mà đã gặp trở ngại rồi, Accelerator nghĩ thầm.

Nhân tiện mà nói. người vừa đuổi hắn đi tại một bãi đỗ xe khác gần đài thiên văn hơn không phải là Oyafune, mà là một người đàn ông thấp bé có vẻ là thư ký của bà. Người đàn ông nhỏ con, không rõ giữ cấp bậc nào trong hằng hà sa số thư ký của một vị lãnh đạo, đứng trước mặt Accelerator, cách ông ta nhìn chòng chọc vào hắn như muốn dùng ánh mắt để phong tỏa con đường dẫn tới Oyafune Monaka.

“Chủ tịch Oyafune trong quá khứ đúng là có đường lối riêng. Sở trường của ngài ấy là thương thuyết mà không cần dùng đến bất cứ thứ vũ lực quân sự nào. Thậm chí vài người còn gọi nó là ‘sự xâm lăng hòa bình’. Chủ tịch là một người được nể sợ bởi tất cả các đại sứ đến từ những quốc gia khác.”

Vị thư ký nhỏ con vung vẩy bàn tay chưa từng đấm ai bao giờ, và tiếp tục nói:

“Nhưng đó là chuyện của ngày xưa. Ngài ấy đã chán ngán cuộc sống lèo lái qua lại giữa hai bờ sáng tối rồi. Cậu là người quan sát thế giới thanh bình từ trong bóng tối, chắc cậu hiểu từ bỏ những thứ đó khó khăn ra sao, và nâng niu những gì đang có quan trọng tới nhường nào? Hay cậu đã sa ngã tới mức không còn hiểu được điều này?”

Chậc, Acclerator cáu kỉnh trong bất lực.

Hắn đang cực kỳ giận dữ, nhưng không phải vì thái độ của người đàn ông thấp bé trước mặt.

(... Thằng khốn Tsuchimikado đó! Cái gì mà ‘Người duy nhất có thể giúp chúng ta’ chứ? Có mà phiền toái nhất thì có. Dám sai ta đi làm cái việc vặt như một thằng lâu la thế này. Lần sau gặp lại mà không dần ngươi nhừ tử thì ta thề không làm người.)

Accelerator tức sôi máu, nhưng hắn cố không biểu lộ ra ngoài.

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”

“...Cậu… bỏ cuộc thật ư?”

“Đây chẳng phải là điều ông muốn sao? Hay ông thích tranh cãi thêm để rồi hai bên chúng ta lao vào tàn sát nhau?”

“Cho dù có xảy ra chuyện đó, những gì tôi cần làm vẫn không thay đổi.”

Viên thư ký chợt nhận ra khả năng xảy ra một tình huống như thế là hoàn toàn có thể, gương mặt ông bỗng tát mét. Nhưng dù đối diện với rủi ro ấy, người đàn ông này vẫn đứng yên mà chẳng hề tránh sang một bước.

Accelerator thắc mắc:

“Một câu hỏi cuối cùng. Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra với bà già Oyafune đó?”

“...Là con gái của ngài ấy.” Vị thư ký nhỏ bé thẳng thắn trả lời.

“Ngày trước, Ban giám đốc từng cân nhắc thông qua dự luật cho phép xuất khẩu vũ khí ra ‘bên ngoài’, Chủ tịch Oyafune khi ấy thuộc phe phản đối đã chiếm lấy thế thượng phong bằng khả năng thương thuyết của ngài. Bởi ngài ấy thực sự căm ghét chiến tranh. Nhưng lúc đó, văn phòng của chủ tịch nhận được một bưu kiện, bên trong là một tấm ảnh của con gái ngài và một khẩu súng lục chưa được dùng bao giờ… Mặc dù không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng tôi tin nó là một thông điệp từ Shiokishi, kẻ thuộc phe ủng hộ việc xuất khẩu vũ khí.”

“...”

Accelerator nhăn mày, mặc dù chỉ là trong khoảnh khắc, nhưng chân mày hắn rõ ràng đã nhíu lại.

Vị thư ký nhỏ con chắc là đã chấp thuận gã ‘siêu năng lực gia số một’ mà ông vừa đuổi đi, ông bỏ cái nhìn chằm chằm đầy ác cảm của mình rồi tiếp tục nói:

“Từ ngày đó, Chủ tịch Oyafune đã lùi bước khỏi vũ đài thương thuyết. Ngài ấy đã sống mà không chạm vào mặt tối của thành phố này, nhưng vẫn cố gắng hạn chế các mưu đồ trong bóng tối của đối phương bằng cách hoạt động trên những mặt trận nằm ngoài sự chú ý của chúng… Chủ tịch đã cố gắng sống và làm việc với một mục tiêu như vậy. Sự cân bằng tinh tế đó là một tỉ lệ vàng mà chỉ Oyafune Monaka, một người lão luyện trong nghệ thuật ‘đàm phán’ mới có thể đạt được… Nếu những người như các cậu xen vào, thế thăng bằng ấy sẽ bị sụp đổ. Con gái và những người xung quanh ngài ấy sẽ lại đối diện với nguy hiểm.”

Ra là thế, Accelerator khẽ lẩm bẩm.

Khi người đàn ông nhỏ con quay đi cũng là lúc Oyafune Monaka chợt phát hiện ra cuộc trò chuyện này. Bà chậm chạp chạy về phía hai người. Mặc dù biểu cảm trên gương mặt của viên thư ký thay đổi vô cùng đột ngột, nhưng bà có vẻ không để ý chuyện đó.

“Xin lỗi, cậu là…?”

Oyafune nhìn Accelerator với một biểu hiện kỳ lạ. Accelerator từng một lần cứu mạng bà từ tay một tên bắn tỉa, nhưng đó là việc lặng lẽ xảy ra sau hậu trường, nên vị lãnh đạo này không biết hắn là ai cả.

“...Không có gì đâu.”

Hắn không muốn lôi chuyện cũ ra phô trương.

Tsuchimikado đã dặn hắn dùng nó để thương lượng, nhưng từ trong thâm tâm, hắn cảm thấy, nếu phải mặt dày trơ trẽn như vậy thì thà rơi thẳng xuống địa ngục còn hơn.

“Tôi chỉ vừa hỏi đường thôi.”

Nói xong những gì cần nói, Accelerator quay lưng về phía hai người.

Nhưng lúc này, chính vị thư ký lại là người mở miệng hỏi:

“...Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với cậu? Có những thứ không thể đem ra mà bàn luận, tôi cũng hiểu và phần nào đoán được một chút. Nhưng dù gì thì cậu cũng đã tới tận đây. Rốt cuộc thì là vì chuyện gì?”

“Ông có biết cũng đâu giải quyết được điều gì.” Accelerator chán nản đáp lại.

“Với một thứ vốn đã bị từ chối, gặng hỏi thêm chỉ khiến ông thấy áy náy mà thôi. Rắc rối giữa tôi và lão thất phu Shiokishi đó, ông không biết thì hơn.”

“Ah.”

Câu nói đó lại khiến nét mặt viên thư ký biến đổi một lần nữa.

Tuy không biết chi tiết sự việc nhưng ông đại khái cũng đã nắm được vấn đề. Vì một lý do nào đó, bọn họ phải đối đầu với một thành viên của Ban giám đốc, và họ cần sự giúp đỡ của Oyafune, người có địa vị tương đương. Không có sự hậu thuẫn của bà, họ khó lòng mà hạ bệ Shiokishi, mà cho dù có thắng được lão, họ cũng sẽ bị liệt vào thành phần phản loạn.

Viên thư ký bất giác né tránh ánh mắt của Accelerator.

“...Tôi rất tiếc.”

“Đó là vấn đề của tôi. Ông không cần phải để tâm làm gì.” Accelerator chỉ hờ hững đáp.

“Nếu biết trước thế này thì tôi đã tự mình giải quyết chuyện đó. Dù chẳng đễ dàng gì, nhưng ít ra thì mấy người cũng không phải dây dưa vào vụ này.”

Sau trận chiến sắp tới với Shiokishi, Accelerator chắc chắn sẽ bị coi là một tên khủng bố.

Hắn sẽ mất hết mọi hỗ trợ và không thể tiếp tục cuộc sống mà hắn đang có. Gã sẽ chẳng thể gặp lại Last Order. Thậm chí nếu xảy ra mâu thuẫn nội bộ vì quyết định này, hắn có lẽ còn phải đối đầu với cả Tsuchimikado Motoharu, Unabara Mitsuki và Musujime Awaki nữa.

Nhưng,

...

Thế thì sao chứ?

Chẳng phải hắn đã hạ quyết tâm từ lâu rồi sao? Để bảo vệ Last Order, dù có phải biến mình thành kẻ địch của con bé, hắn cũng bằng lòng. Thế nên, việc hắn phải làm đã quá rõ ràng. Cho dù hắn không thể lôi kéo Oyafune vào vụ này, con đường của hắn vẫn được mở ra ngay trước mắt rồi.

“Xin lỗi vì đã làm phiền. Quên hết chuyện chúng ta vừa trao đổi đi. Tôi sẽ tự tay xử lão già đó.”

Chẳng thèm chờ đợi một lời đáp, Accelerator hoàn toàn quay lưng và toan bước đi,

Đúng lúc đó,

“Ah, đúng là anh rồi?”

Một giọng nói khác bỗng vai tới tai hắn.

Nó đến từ một cậu bé còn chưa tới mười tuổi. Cậu là một trong số các học sinh tiểu học tham gia vào chuyến thực địa với mục đích từ thiện tại đài thiên văn này, và đồng thời cũng là cậu bé con tin mà Accelerator cứu sống tại Hula Hoop.

“Anh là người hùng hồi nãy mà, phải không? Anh làm gì ở đây vậy?”

“...Chẳng làm gì cả.”

“Em nghe thấy hết rồi.”

Lời này khiến cả Accelerator và viên thư ký hướng ánh mắt về phía cậu bé. Còn cậu thì thản nhiên bước tới gần họ, hay đúng hơn là tới gần con quái vật mang danh siêu năng lực gia số một của Thành Phố Học Viện.

Vì cậu bé đã từng được hắn cứu sống, cậu không hề có một chút e ngại nào trước con quái vật ấy.

“Mặc dù em không hiểu lắm, nhưng mà anh sắp phải chiến đấu, đúng không? Anh sẽ lại cứu những người khác như lúc cứu em hồi nãy, phải chứ?”

Cậu bé hồn nhiên nhìn thẳng vào Accelerator và nói:

“Nếu thế thì em cũng muốn chiến đấu cùng anh.”

...Trò đùa quái đản gì thế này? Accelerator bất giác úp mặt bó tay.

“Đừng có mà nói nhảm, ranh con. Ai sẽ chiến đấu gì cơ?”

“Thế không lẽ anh định thấy chết mà không cứu à?”

Câu nói này như một nhát dao, và trong ba người đang đứng nghe, Oyafune là người bị nhát dao ấy đâm mạnh nhất.

Viên thư ký nhỏ con biết chắc chuyện gì sắp xảy ra, ông lặng lẽ nghiến chặt răng trong bất lực.

“Em biết rồi, anh sẽ không đấu đá vì những lý do vô nghĩa. Em cũng biết anh sắp phải bước vào chốn cực kỳ nguy hiểm. Em biết vẫn còn nhiều người khác như em cũng đang gặp nạn, nên em muốn sát cánh với anh.”

Cậu bé hoàn toàn chẳng hiểu sự tình bên trong, nhưng vẫn phát biểu rất kiên định.

Nhìn vào khả năng chiến đấu của họ là đủ để thấy suy nghĩ của cậu mới ngây thơ và nực cười làm sao.

Dù vậy, Accelerator không hề phớt lờ hay ngoảnh mặt bỏ đi. Tuy vẫn có chút coi thường, nhưng hắn đáp lại với thái độ rất nghiêm túc:

“...Tao không cần giúp đỡ đâu.”

“Nhưng mà—”

“Chẳng phải là tao hoàn toàn đơn độc lúc ở Hula Hoop à? Mày có thấy đám khủng bố cùi bắp đó gây được chút khó khăn nào cho tao không?”

“Em bị che mắt, có thấy gì đâu.”

“Thế sao. Vậy để tao nói cho mà biết: không có vấn đề gì hết. Lần này cũng sẽ như vậy thôi.”

Rất tiếc là không đúng.

Không chỉ Accelerator, kẻ đứng trên đỉnh cao nhất của bóng tối, mà cả Oyafune Monaka và viên thư ký nhỏ con đều hiểu được một điều.

Accelerator quả thật rất bá đạo.

Nhưng, hắn có thể thỏa sức tung hoành trong bóng tối chính là nhờ sự trợ giúp từ những quan to như Ban giám đốc, cho tới các ban, ngành, cơ sở đã chu cấp về mặt phương tiện, kỹ thuật và công nghệ,... Mất đi tất cả những sự hỗ trợ đó, và biến toàn bộ lực lượng quân sự của Thành Phố Học Viện thành kẻ địch của mình, hắn sẽ phải đối diện với nguy hiểm vô cùng.

Đây không còn chỉ là vấn đề của Accelerator...

...mà còn là vấn đề ảnh hướng tới tất cả những người mà hắn muốn bảo vệ.

Thiết bị điện cực của hắn sẽ bị chi phối từ xa, kẻ địch sẽ vô hiệu hóa năng lực của hắn bất cứ lúc nào chúng muốn. Giống như trận chiến với Kihara Amata và đội Hound Dog, hắn không thể tránh khỏi cảnh phải vật vã trong một cuộc loạn chiến.

Nhưng dù vậy,...

“Tao là siêu năng lực gia Level 5 mạnh nhất, tao không cần một thằng nhãi phải lo cho mình.”

Accelerator chẳng hề đả động đến những nguy cơ kia.

Không có lý do gì để cậu nhóc phải biết những điều đó.

Để đảm bảo cậu bé không dấn sâu hơn vào bóng tối của thành phố này, nhưng đồng thời cũng không nói về những hiểm họa mà cậu có thể sẽ phải đối diện, Accelerator chọn cách răn dạy:

“Nghe cho kỹ đây! Cho dù có ai đó bị hãm hại ngay trước mắt, những kẻ không do dự rút vũ khí để tiêu diệt bọn xấu cũng chẳng tốt đẹp hơn chúng là bao. Không một chút cảm thông cho đối phương, không cho chúng một cơ hội để hối cải, một kẻ tàn sát người khác chỉ vì lý do cá nhân chắc chắn không phải là một người tốt. Đừng có đi vào vết xe đổ đó. Những chuyện như thế để một thằng như tao làm là được rồi.”

Sự can đảm và sâu sắc ẩn sau lời nói ấy, chỉ ai biết về mọi việc đã xảy ra từ trước tới nay mới có thể hiểu được.

Oyafune Monaka và viên thư ký chắc cũng chỉ hiểu được phần nào.

“Một mình tao đã là quá đủ, mày không cần phải theo đâu.”

“...Em không thích thế.”

Trước những lời nói như muốn từ chối mọi ý tốt của hắn, cậu bé phản đối bằng một giọng lí nhí:

“Em cũng có thể chiến đấu mà.”

Ngẩng đầu lên để nhìn gã siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện, cậu nhóc dùng hết sức bình sinh để hét lên:

“Em không muốn để thành phố này lọt vào tay những kẻ xấu xa đó!”

Chắc hẳn các thư ký khác, hay có lẽ là lực lượng an ninh riêng của Oyafune, đã bắt đầu nhận ra vụ việc huyên náo này,... vài người trong số họ chạy tới và nhẹ nhàng đặt tay lên vai cậu bé. Mặc dù cử chỉ của họ rất ân cần, nhưng nó thực ra là cách để họ khiến cậu bé tránh xa khỏi Oyafune. Tuy bị ép phải đi, nhưng cậu không hề rời mắt khỏi Accelerator dù chỉ một chút, mãi tới khi giáo viên của cậu đến đón, cho tới tận giây phút đó, cậu vẫn chằm chằm nhìn hắn.

Accelerator cũng vẫn nhìn về hướng cậu nhóc được dẫn đi, cho dù cậu đã khuất dạng được một lúc.

Và không chỉ hắn, cả một thành viên trong Ban giám đốc của Thành Phố Học Viện - Oyafune Monaka - cũng đứng trầm ngâm như vậy, bà nhìn về hướng đó rồi cất tiếng:

“...Cậu vừa nhắc tới Shiokishi phải không?”

“Chủ tịch Oyafune!” Viên thư ký nhỏ con cố gắng xen vào, nhưng Oyafune vẫn nhìn thẳng vào mắt của Accelerator.

Từ sự kiện lần đó với con gái của bà, Oyafune hiểu rất rõ sự đáng sợ của Shiokishi trong chính trị.

Và bà cũng hiểu được những hiểm nguy mà hắn sẽ phải đối mặt khi chống lại một thành viên chính thức của Ban giám đốc.

Mặt khác, Accelerator lại trả lời với thái độ từ chối:

“Bà không cần phải để tâm đến chuyện đó đâu.”

“Theo tôi thấy...Đúng như cậu bé đó nói, cậu định quyết chiến tới cùng.” Oyafune bèn thở dài.

Hẳn là bà đang nhớ lại mấy lời cuối mà cậu nhóc thốt ra.

—không muốn để thành phố này lọt vào tay những kẻ xấu xa đó.

Tuy cậu bé không thể hình dung nổi kẻ địch là ai, nhưng ‘những kẻ xấu xa’ mà cậu nói chắc là một hình tượng vu vơ mô tả cái bóng tối chui lủi trong Thành Phố Học Viện này.

Và cũng vì một lời đó mà Oyafune Monaka phải ngẫm nghĩ.

Mặc dù bà biết rõ về mặt tối của thành phố này, nhưng lại nhắm mắt làm ngơ với nó, vậy thì bà cũng khác gì ‘những kẻ xấu xa’ đó đâu?

Oyafune Monaka, một chính khách không cần tới bất cứ vũ lực nào mà chỉ dùng khả năng thương thuyết để đương đầu với thế giới, bà đã làm việc với nguyên tắc không để ai phải đổ máu của mình. Nhưng đứng trước mấy từ ‘những kẻ xấu xa’ đó, bà cũng không đủ tự tin để ngẩng cao đầu đối diện với nó.

“...Tôi phải làm gì đây?”

“Tôi biết thế quái được.” Đáp lại lời tự vấn của Oyafune, Accelerator cáu kỉnh lên tiếng.

“Cuộc đời của bà, bà tự biết chọn lựa.”

Trước mấy câu nghe như lời quở trách này, Oyafune không kiềm nổi cảm xúc và bỗng bật cười.

Có thể nói ra một cách thẳng thắn như vậy, chắc là vì Accelerator luôn sống theo cách ấy, với một mục đích duy nhất, và lúc này cũng thế: để bảo vệ một thứ gì đó.

Oyafune Monaka chống tay vào một vật gần đó.

Nó là chiếc xe chống đạn màu đen dùng để đưa đón bà.

Oyafune đặt tay phải lên thân xe, rồi tiếp tục làm vậy với tay trái. Vị lãnh đạo lúc này đang đứng song song với chiếc xe.

Rầm*!

Bà nện hai nắm đấm của mình xuống chiếc xe chống đạn ấy.

Chủ tịch Oyafune! Viên thư ký nhỏ bé thất thanh kêu lên.

Nhưng bản thân Oyafune chẳng quan tâm. Đã lâu quá rồi, quả thật đã rất lâu rồi, bà mới nếm cái cảm giác khi bản thân nhận phải sự đau đớn. Bao cảm xúc tiêu cực bên trong bỗng tan biến. Bà quay sang nhìn Accelerator rồi nói:

“...Tôi cuối cùng cũng thức tỉnh rồi.”

“Đừng nói nhảm. Tôi đã quyết định sẽ xử lý việc này một mình.”

“Cuộc đời của tôi, tôi tự biết chọn lựa.”

Đứng trước Accelerator, kẻ đang cố hết sức để hiểu chuyện gì vừa xảy ra với bà, Oyafune lập tức nói thêm.

“Khi nhận được tấm ảnh của con gái và khẩu súng lục hạng nặng đó, tôi cứ nghĩ lùi bước mới là cách tốt nhất để bảo vệ những người mà tôi thương yêu.”

“...”

“Nhưng tại sao tôi không nghĩ theo cách này chứ? Con gái tôi bị liên lụy vì tôi quá nhu nhược đến mức để chúng coi thường mình. Nếu tôi không diệt trừ tận gốc của cái xấu thì cho dù thời gian cho trôi qua bao lâu đi nữa, những người quan trọng với tôi sẽ không thể thực sự thoát khỏi hiểm nguy.”

Oyafune đối diện với gã siêu năng lực gia Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện.

Ngay lúc này, vị thế của hai người cuối cùng cũng đã ngang bằng.

Tại một đẳng cấp khác hẳn với đám lâu la chỉ biết dựa vào sức mạnh, xét về bản chất, hai người họ đang đứng ở cùng một vị trí.

Accelerator đã từng được thấy ánh mắt như thế từ những người mà hắn quen biết.

Thành viên của Anti-Skill, Yomikawa Aiho, và cựu nghiên cứu gia Yoshikawa Kikyou.

“Hãy tới chỗ Shiokishi cùng tôi! Làm thế là tốt nhất. Hang ổ của ông ta, dù có bị tấn công trực tiếp hay công kích trên mặt trận chính trị thì nó vẫn vững như bàn thạch. Nhưng nếu một người cũng là thành viên của Ban giám đốc như tôi nhảy vào cuộc chiến, vấn đề về chính trị có thể được giải quyết.”

“Chậc,” Acclerator cau có.

Còn viên thư ký nhỏ con thì vẫn quyết liệt phản đối:

“Chủ tịch Oyafune!! Cách đó…!!”

“Đây là điều mà tôi đã quyết. Cho dù cậu ta có bỏ đi, tôi vẫn sẽ đơn độc đối đầu với Shiokishi. Nếu vậy thì hai bên hợp tác chẳng phải tốt hơn sao?”

Lúc này thì người đàn ông thấp bé đã cảm nhận được ý chí mãnh liệt của Oyafune, ông quay sang ném cho Accelerator một cái nhìn trừng trừng đầy phẫn nộ. Hắn vừa nói sẽ không lôi kéo vị lãnh đạo này vào cuộc, nhưng sự việc lại thành ra thế này.

“Cậu ta chỉ nhắc tôi ‘tự lựa chọn’ mà không hề đòi hỏi gì cả. Và tôi chỉ đơn giản là quyết định con đường mà mình sẽ đi. Xin anh đừng vô cớ oán trách cậu ấy. Anh không nhận ra là cậu ấy đã giữ ý hết mức có thể rồi sao?”

“Chết tiệt…!!”

Viên thư ký văng ra một câu rủa mà bình thường ông không hề thốt lên. Rồi ông bèn mở cửa chiếc xe chống đạn màu đen, lục lọi bên trong ngăn chứa tại ghế trước và lôi ra một khẩu súng.

Nhưng nó không được đem ra để chĩa vào Accelerator hay Oyafune Monaka...

...Mà hoàn toàn ngược lại.

“Với một người xuất chúng như Chủ tịch Monaka, ngài ấy không được phép bỏ mạng vì những chuyện như thế này. Một người như ngài ấy đáng lẽ phải như cá lớn được vùng vẫy trong đại dương, bởi vì ngài có đủ khả năng để đem lại hạnh phúc cho nhiều người hơn nữa.”

Trong lúc kiểm tra ổ đạn với một kỹ năng vô cùng nghiệp dư, vị thư ký liếc nhìn Accelerator.

“Này! Nếu cậu tới đây để xin sự hợp tác thì ít nhất hãy làm tròn nghĩa vụ của mình! Bảo vệ ngài ấy bằng mọi giá! Nếu cậu để Chủ tịch Monaka phải chết, ta sẽ biến cậu thành tổ ong bằng những viên đạn này!”

“Nghe cũng khí phách đấy chứ, ông khá hợp để trở thành một ác nhân đó.”

“Đừng nói ra mấy lời rùng rợn bằng cái giọng đầy ca ngợi như thế.”

Họ vừa trao đổi vừa mở cửa xe. Accelerator, Oyafune Monaka và viên thư ký của bà chui vào trong chiếc li-mô chống đạn màu đen.

Đích đến lần này của họ là nơi bóng tối của Ban giám đốc ngự trị—hang ổ của Shiokishi.

Mang theo ác nhân mạnh nhất lịch sử với mình, thuyết khách của Ban giám đốc—Oyafune Monaka tái xuất trên vũ đài chính trị của bà. 

Phần 4:

Hình như đã xảy ra chuyện gì đó với Kinuhata Saiai.

Đây là kết luận mà Hamazura và Takitsubo đi đến sau khi hai người xoay sở lẻn ra khỏi tòa nhà salon tư nhân trong lúc Anti-Skill đang mải điều tra.

“...Mình nhận được email mà Kinuhata gửi vào điện thoại này.”

Takitsubo đã cho Hamazura xem tin nhắn của Kinuhata trên chiếc điện thoại mang kiểu dáng rất dễ thương của cô. Bên trong được viết: “Em sẽ giúp hai người trốn thoát, nên ở yên đó đợi một chút nhé.” Tin nhắn này được gửi tới cũng một lúc rồi, nhưng tuyệt nhiên chưa thấy động tĩnh gì từ Kinuhata cả.

Cuối cùng thì hai người họ đã tự thoát khỏi salon tư nhân đó.

“Này, cậu liên lạc được với con bé chưa? Hi vọng là nó không chui vào đó trong khi mình thì đã ở ngoài này rồi.”

“Mình vẫn gọi mãi từ nãy tới giờ, nhưng không có tín hiệu gì cả.”

Takitsubo cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại với ánh mắt thất thần.

Hamazura không chắc đó là do thói quen của cô hay là do di chứng để lại bởi Thể tinh chất vì từ lúc mới quen nhau, cô vốn đã dùng thứ thuốc đó khá thường xuyên.

“Hamazura à, bọn mình làm gì bây giờ?”

“Kinuhata là siêu năng lực gia Level 4, con bé còn mạnh hơn cả hai đứa mình. Nếu nó đã dặn dò như vậy, thì tốt nhất là bọn mình nên đợi nó liên lạc trước thôi. Chắc không có chuyện gì nghiêm trọng đâu, phải là thứ gì điên rồ lắm mới hại được người như—”

Hamazura đột ngột im bặt vì một khu vực tại quận 3 này chợt nổ tung.

Vụ nổ không đến từ một tòa nhà nào cả, mà là từ khu vực dưới lòng đất. Mặt đường tại đó bỗng nứt toạc ra và lửa hồng bùng lên từ bên dưới.

Và không chỉ một vụ nổ duy nhất xảy ra.

Nhiều tiếng nổ tiếp tục vang lên, và càng có thêm nhiều ngọn lửa bùng lên từ dưới mặt đất. Mặt đường vỡ tung và nuốt chửng mấy chiếc xe hơi đỗ trên phố. May thay, cũng vì vụ khủng bố ở salon tư nhân mà xung quanh chỉ có lèo tèo vài người đi đường, và xem ra không có ai bị rơi xuống dưới cả.

Đối với Hamazura, không hiểu sao mấy vụ nổ trông cứ như đang tiến dần tới chỗ hai người bọn họ.

Cậu đứng đó quan sát vài mấp máy than thở:

“Thôi nào!! Đùa nhau à!! Còn chưa dứt lời mà một thứ ‘điên rồ’ đã xảy ra thật!!”

Cậu không biết Kinuhata có dính dáng gì tới mấy vụ nổ đó không, nhưng chắc nó cũng liên quan tới đám người trong mặt tối mà Hamazura và Takitsubo đã từng thuộc về..

“Mà cái gì nó nổ ấy nhỉ?”

“Có lẽ là khu mua sắm dưới lòng đất ấy, Hamazura.”

Takitsubo chỉ về phía một đám đông chạy ra từ một cửa tiệm bách hóa. Có vẻ như họ đang cuống cuồng bỏ chạy vì đám khói đen bốc lên từ khu vực ngầm.

Hamazura đảo mắt ra xung quanh rồi phát hiện một lối vào dẫn tới cửa soát vé của khu vực tàu điện ngầm, lối đi ấy cũng được thông với trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Cậu liền chạy xuống cầu thang nơi khói đen bốc lên nghi ngút và nhận ra một màu cam đang tràn ngập dưới này.

Trông cảnh tượng cứ như những ngọn lửa địa ngục.

Đám cháy vẫn chưa lan tới chỗ Hamazura đang đứng. Nhưng màu cam chói chang được phản chiếu từ xa, qua lớp đá lát trên sàn với trần nhà và qua cả những tường kính, vô hình chung tạo thành một lớp rào cản bằng ánh sáng. Không khí dưới này nóng nực vô cùng, nó khiến cậu cảm thấy như đang đứng trong một cái lò nướng khổng lồ.

Cậu không biết cụ thể sự tình và cũng không chắc chắn là Kinuhata đang ở dưới này.

Hamazura bỗng chùn bước.

Cơn bão lửa phừng phừng đó quá nguy hiểm để tiếp cận, nhất là khi cậu không chắc người mình cần tìm có ở trong đó hay không. Tuy nhiên, chuyện sẽ càng chẳng đi đến đâu nếu cậu cứ chần chừ ở đây, đám cháy sẽ sớm bao vây Hamazura trước khi cậu kịp đưa ra quyết định.

(Làm gì bây giờ? Lao vào đó hay quay lại…?)

“Ở kia kìa, Hamazura!!”

Takitsubo chỉ vào một thứ ở phía bên kia của ngọn lửa. Nhìn thật kỹ, nó là bóng dáng của một ai đó. Cái dáng dấp nhỏ con ấy bị kẹt ở đầu bên kia do lớp tường bằng lửa đã chặn hết lối đi.

Thấy thế, Hamazura bèn hét thật to:

“Kinuhata!!”

Bỗng nghe tên mình được gọi, Kinuhata ngạc nhiên quay mặt nhìn về phía Hamazura. Trông thấy cậu, cô bé chẳng hề có thêm một chút an tâm mà còn hét lại với biểu cảm còn căng thẳng hơn cả khi nãy.

“Siêu nằm xuống đi!! Chỉ tìm chỗ nấp thôi không đủ đâu!!”

Vừa nghe xong câu này, Hamazura bỗng nhận ra một bóng dáng khác cao ráo hơn nhiều cũng đang đứng ở phía bên kia ngọn lửa.

Chủ nhân của bóng dáng ấy đang cầm thứ gì đó dài và hẹp, nhìn có vẻ giống một khẩu súng máy hạng nhẹ, và người này chĩa nó về phía cậu.

“!!”

Hamazura nhảy sang và đẩy Takitsubo ngã xuống sàn. Mấy viên gạch nóng rực khiến họ không tránh khỏi bị bỏng, nhưng nó chẳng phải chuyện đáng lưu tâm nhất lúc này.

Hàng loạt đạn xối xả bay tới từ phía bên kia ngọn lửa.

Chúng để lại vết tích dày phải ngang với eo của một người. Và xem chừng thì nó cũng chẳng phải loại đạn súng trường bình thường. Loạt đạn ấy không chỉ đập tan cửa kính mà còn xâu xé cây cột bê-tông gần cầu thang nữa.

“Nya ha ha!”

Sau vài giây, đợt xả súng ngừng lại.

Cơn bão tàn khốc ấy được xả ra không phải để giết Hamazura và Takitsubo. Mục tiêu mà dáng dấp cao ráo ấy ưu tiên lúc này hẳn chỉ là Kinuhata. Cái bóng dáng có lẽ thuộc về một người phụ nữ đó lại chĩa khẩu súng vào Kinuhata và lên tiếng:

“Cô nhóc dùng ni-tơ để tạo một lớp giáp phòng ngự, nên tôi nghĩ mình có thể vô hiệu hóa nó bằng cách làm gì đó với không khí xung quanh. Nhưng quét sạch ni-tơ đúng là khó thật, tại nó chiếm khoảng 70% khí quyển cơ mà.”

(Thủ phạm của vụ này là cô ta ư…?) Vẫn nằm trên sàn, Hamazura cố gắng thu thập nhiều thông tin hết mức có thể. Có lẽ là người phụ nữ kia đã khiến những bình gas trong mấy nhà hàng xung quanh phát nổ và biến khu mua sắm ngầm này thành một biển lửa.

Cách cô ta cầm khẩu súng khiến cậu liên tưởng tới các thành viên của Anti-Skill mà cậu gặp như cơm bữa hồi còn là một tên du côn.

Tuy nhiên, Anti-Skill chiến đấu với mục đích bảo vệ trẻ em và học sinh,... họ đâu có mạnh tay thế này khi trấn áp siêu năng lực gia.

(Phải chăng cô ta cũng thuộc về mặt tối của thành phố này? Mà cái khẩu súng to tướng ấy rõ ràng là khác hẳn với mấy khẩu súng tiểu liên gọn nhẹ mà bọn khủng bố đã dùng…)

Đối phương nắm rất rõ sức mạnh của Kinuhata và đang cố tận dụng điểm yếu của nó.

Hamazura bèn rút ra khẩu súng lục cỡ nhỏ.

Khẩu súng này rất tiện để mang theo, nhưng kích cỡ nhỏ gọn của nó đồng nghĩa với độ chuẩn xác rất kém khi bắn từ xa. Để đảm bảo viên đạn sẽ trúng đối phương, cậu không được cách xa kẻ địch quá 30 mét.

(Khẩu súng máy của cô ta rõ ràng là xịn hơn. Nếu phát hiện ra mình có ý định nổ súng, cô ta sẽ không nhẹ tay như vừa rồi mà sẽ nhả đạn giết mình ngay. Nên làm gì bây giờ? Làm thế nào để tiếp cận mà không để cô ta nhận ra?)

Người phụ nữ đó tiếp tục nói mà chẳng đợi cậu suy tính:

“Nhưng nếu một vụ nổ xảy ra cùng với một số điều kiện nhất định, nó có thể tạo ra trạng thái chân không trong giây lát. Dĩ nhiên, đó là một hiện tượng xảy ra rất cục bộ, vậy nên nó chỉ như một lỗ thủng chạy qua khoảng vài chục xen-ti-mét thôi.”

“!? Siêu chạy đi, Hamazura!!”

“Nếu tôi nhả đạn qua lỗ hổng đó, năng lực của cô nhóc chẳng giúp được gì đâu nhỉ?”

Hàng loạt tiếng nổ vang lên cùng một lúc.

Chúng như đang vây lấy thân hình mảnh dẻ của Kinuhata. Ánh sáng chói lóa che phủ tầm nhìn của Hamazura. Cơn sóng xung kích ập tới chỗ cậu và Takitsubo như được lan truyền qua một đường ống.

Hamazura lập tức lấy tay che miệng và mũi của Takitsubo rồi nhắm chặt mắt lại. Nếu vẫn hít thở dưới cơn sóng nhiệt này, cổ họng và nội tạng của họ sẽ bị thiêu đốt mất.

Đợi khi cơn gió nóng rực ấy trôi qua, Hamazura mới dám mở mắt.

Ở bên kia ngọn lửa, chủ nhân của thân hình cao ráo chĩa khẩu súng máy vào Kinuhata.

Theo như đối phương nói, Kinuhata Saiai không thể dùng lớp giáp để bảo vệ bản thân trong môi trường chân không cục bộ. Chỉ cần một viên đạn bắn qua lỗ hổng ấy, nó sẽ xuyên thủng cơ thể không có chút khả năng phòng ngự của cô bé.

“Kinuhata!!”

Không có một phản ứng nào đáp lại tiếng gọi này.

Tất cả những gì cậu nghe được là tiếng súng rùng rợn lặp lại liên tiếp đến từ khẩu súng máy của người phụ nữ cao ráo kia.

Phần 5:

Accelerator và những người khác lại tái hợp một lần nữa.

Địa điểm lúc này của họ là quận 2, nơi tập trung các cơ sở liên quan tới những thứ gây ra một lượng lớn tiếng ồn như xe cộ và chất nổ. Khu vực này được bao quanh bởi một lớp tường cách âm, và được lắp đặt các thiết bị có tác dụng phát ra những sóng âm ngược pha để giảm thiểu ô nhiễm tiếng ồn.

“Nó chắc là một nét đặc trưng của quận này, chẳng có mấy người sống ở đây… nhưng lại có rất nhiều cơ sở quân sự. Với Shiokishi, một kẻ giỏi thiết kế vũ khí, thì nơi này quả thật như là nhà của lão.”

Tsuchimikado nói với giọng điệu mỉa mai.

Bọn họ đang đứng ở một trạm xăng kiêm tiệm bán đồ ăn nhanh, cảm tưởng như một trạm dịch vụ trên xa lộ vậy.

“Vậy chúng ta biết địa điểm hang ổ của lão Shiokishi rồi chứ?”

“Theo lời Oyafune, lão ta nương náu trong một công trình lánh nạn thử nghiệm ở quận này.”

Accelerator vừa giải thích vừa rủa.

“Nơi này dùng rất nhiều chất nổ, đúng không? Đó là vì người ta xây dựng các mẫu công trình lánh nạn ở đây, rồi oanh tạc chúng từ tứ phía bằng sóng xung kích để thử độ bền và vững chãi của mấy công trình ấy. Giấu cây phải giấu trong rừng, Shiokishi đặt pháo đài mạnh nhất của lão ở chỗ này với tất cả các công trình trong khu vực làm ngụy trang.”

“Bà Oyafune đó…”

Tsuchimikado ngoảnh mặt nhìn và nhận được một nụ cười đáp lại từ bà lão ấy, vị lãnh đạo này hiện đang khoác trên mình một bộ âu phục.

Nhận ra cái nhìn chằm chằm của hắn, bà chỉ giải thích ngắn gọn:

“Hm. Mọi thứ đều được sắp đặt xong xuôi hết rồi.”

“Vị thư ký đó có nói ông ta sẽ đợi ở một ‘nơi an toàn’, phải chứ?” Tsuchimikado nhún vai thắc mắc.

Accelerator mặt khác chỉ nhìn Oyafune và lên tiếng:

“Cái ông thư ký đó mà lại chấp nhận kế hoạch này...”

“Mah~ ông ấy chỉ là không thích liều lĩnh thôi.”

Chẳng rõ đây có tính là câu trả lời hay không, nhưng Oyafune chỉ vu vơ đáp lại như thế.

Tsuchimikado liền vỗ tay hai lần rồi nói:

“Nếu đã chuẩn bị xong mọi thứ cần thiết thì nhanh chóng thu xếp vụ này thôi. Chúng ta đâu phải kiểu người gặp nhau tận mặt chỉ để bàn chuyện phiếm.”

Phía bên kia chiến tuyến là Shokishi, một trong 12 thành viên của Ban giám đốc, khuôn mặt ông ta đang lộ rõ nét căng thẳng.

Không gian bên trong tòa kiến trúc dạng đường ống được bao bọc bởi lớp giáp kiên cố này có thể nói là rộng rãi, nhưng nội thất khá đơn sơ. Nhìn chung thì nó đem lại cảm giác như đang ở trong một chiếc tàu chiến hay tàu sân bay. Thị hiếu của chủ nhân nơi này chỉ được thể hiện qua vài thứ khác nhau như mấy cái tủ sang trọng hay những chiếc ghế ngồi.

Đối với Shiokishi, ‘sự an toàn’ mới là món đồ xa xỉ nhất, và đây chính là kết quả của bao tâm sức và tiền bạc mà ông ta đã bỏ ra. Trên thực tế, số tiền mà ông ta chi cho cả khối quân mật này còn lớn hơn cả chi phí để mua một tòa lâu đài trung cổ ở Châu Âu rất nhiều.

Nhưng ngay lúc này,...

Cái ‘sự an toàn’ mà ông trùm tư bản này si mê đến phát cuồng đang bị lung lay tới tận gốc rễ của nó.

“...Bọn ta đều là thành viên trong Ban giám đốc, nên việc thi hành một cơ chế giám sát giữa những kẻ có quyền lực ngang nhau là rất cần thiết…”

Giữa mười hai người bọn họ quả thực là có một hiệp ước như thế.

Cùng là thành viên chính thức trong Ban giám đốc, họ luôn phải có sự cân bằng trong quyền lực. Để đề phòng việc một trong 12 người vượt lên nắm giữ nhiều quyền hành hơn, ý kiến của từng người trong họ cần phải được nhìn nhận một cách bình đẳng. Với một đất nước mang thể chế dân chủ như Thành Phố Học Viện, đây là một cơ cấu rất cần thiết… và là một chủ đề được biết đến rộng rãi, được công nhận, và thường xuyên được đưa ra thảo luận.

Dĩ nhiên, với các vị quan to ấy thì nó chỉ là thứ hình thức bên ngoài.

Mười hai người này đều chú trọng xây dựng uy thế trên lĩnh vực sở trường của bản thân, họ luôn chờ đợi cơ hội để nhổ cái gai trong mắt, rồi lèo lái con thuyền mang tên Thành Phố Học Viện theo hướng có lợi nhất cho họ, kể cả khi cái lợi đó chỉ có chút xíu thôi.

Chuyện một người có thể lợi dụng cái cơ chế ban ra chỉ để làm cảnh ấy quả là khó tin.

(...Liệu có thể gạt phứt nó đi không nhỉ?)

Shiokishi cân nhắc. Bình thường mà nói, với mấy thứ văn bản hình thức như thế này chỉ cần làm qua loa lấy lệ là được rồi.

Nhưng ông ta không thể làm thế với lần này.

Shiokishi lại một lần nữa dùng mạng lưới thông tin dành riêng cho Ban giám đốc để xác nhận, ông ta phát hiện ra giữa 12 người họ quả thực có rất nhiều bản thỏa thuận nhỏ lẻ. Mặc dù mỗi văn bản đó chẳng có mấy ảnh hưởng to lớn, nhưng thật không ngờ là từng văn bản trong số chúng đều có liên hệ tới cơ chế giám sát giữa các thành viên có quyền lực tương đương. Nếu lão cố thông qua một văn bản, một bản khác sẽ nhảy vào gây khó dễ. Nếu tìm cách gạt bỏ văn bản mới này, điều đó lại dẫn đến mâu thuẫn với các bản thỏa thuận khác. Cái sự dai dẳng này khiến lão liên tưởng đến việc bỏ bao năm để dệt một lưới nhện và rồi đến cuối cũng dồn được con mồi vào đường cùng.

“Con quỷ cái đó… Ta cứ nghĩ nó chỉ là bản thỏa hiệp nhảm nhí mà mụ ta giãy dụa đưa ra sau khi mất hết thế lực, nhưng hóa ra mụ đã tính đến nước này ngay từ đầu.”

Nghĩ đến sự dai dẳng ấy, và cả việc ông ta không hề nhận ra cái bẫy này cho tới ngày nó được kích hoạt, Shiokishi bỗng cảm thấy lo ngại. Suốt thời gian qua, lão cứ cho rằng mình mới là người đặt Oyafune Monaka dưới sự quản chế.

“Xin ngài hãy đưa ra đối sách.” Tên sát thủ mà lão đã tự tay nuôi nấng, kẻ đang đứng cạnh lão - Sugitani lập tức lên tiếng.

“Căn cứ này có cả biện pháp phòng ngự vật lý lẫn chính trị để đối phó với sự xâm phạm từ thế lực thứ ba, nhưng vì Oyafune Monaka đã khởi động cơ chế giám sát giữa các thành viên có quyền lực tương đương, khả năng phòng ngự chính trị giờ đã vô dụng. Ngoài ra…”

“Nếu thông tin thu được từ ca-mê-ra là chính xác, Oyafune hiện đang sở hữu Group dẫn đầu bởi Accelerator dưới trướng mụ, hoặc có lẽ chỉ là liên minh. Cho dù chúng ta có kháng lại buổi thanh tra và chống trả trong căn cứ đến cùng, tình hình cũng chưa chắc đã ‘an toàn’. …Không cần biết chúng ta phòng bị kỹ càng đến mức nào, nếu ta bị ám sát thì mọi việc sẽ kết thúc. Với thực lực hiện tại của đối phương, nếu so sánh chúng với đầu đạn hạt nhân cũng chẳng phải là nói quá đâu.” Shiokishi, kẻ được che chở từ đầu đến chân bởi bộ giáp cơ giới, xiết chặt năm ngón tay như sắp lên cơn điên đến nơi.

Ngược lại với lão, Sugitani vẫn đứng bình chân như vại bên cạnh:

“... Tuy thế, liệu chúng có thực sự sẽ dùng vũ lực để xâm chiếm nơi này không? Cho dù chúng viện cớ ‘buổi thanh tra bị từ chối’ để có thể hợp pháp tấn công chúng ta đi nữa, làm thế sẽ dẫn đến nội chiến giữa các thành viên trong Ban giám đốc.”

“...Chúng chắc chắn sẽ tấn công.” Shiokishi vừa nói vừa đi lại trong căn phòng, bước từng bước bằng bàn chân được che phủ bởi bộ giáp mang dáng dấp Tây phương.

“Bởi vì chuyện này liên quan đến Dragon, dù chỉ có một manh mối mong manh, chúng vẫn sẽ theo đuổi đến cùng.”

“Chưa nói đến Group, nhưng Oyafune chắc gì đã có ham muốn với Dragon.”

“Nói về động lực thì mụ già đó mới là thứ phiền phức nhất. Đừng thấy mụ ta hiền hòa như vậy mà xem thường, Oyafune Monaka trong quá khứ từng là một người dám đối đầu với cả một quốc gia chỉ vì một đứa trẻ mà mụ chẳng hề quen biết đã rơi lệ. Không cần biết chúng ta tung ra quân bài chính trị nào đi nữa, nó cũng không thể ngăn mụ lại được. Nếu mụ ta đã bắt đầu nước đi thì thứ duy nhất có thể giúp chúng ta chống lại mụ là vũ lực.”

“Thế cách khống chế con gái bà ta, Oyafune Suama thì sao?”

“Cách đó ngăn được Oyafune nhưng vô dụng với Group. Bây giờ đâu phải lúc phí phạm nhân lực vào những việc không cần thiết?”

Có lẽ vì lão đã mường tượng ra tình huống như thế này cả trăm lần, Shiokishi lập tức giải thích:

“Phân chia lực lượng để bắt con tin như thế, ngộ nhỡ chúng chiếm được căn cứ này thì sao? Kể cả chúng ta khống chế được con tin thành công, điều đó cũng chẳng nghĩa lý gì nếu ta bị một con dao kề vào cổ, vì như thế đâu thể gọi là ‘an toàn’.”

...miễn là nắm được trong tay những thứ quý giá của đối phương, cho dù có bị chĩa súng vào đầu thì ta vẫn còn lối thoát… lối tư duy này là không tưởng đối với Shiokishi. Kể cả là khi nói đùa, lão cũng không đời nào mạo hiểm đặt mạng sống của mình lên bàn cờ.

Nghĩ một hồi, Shiokishi cuối cùng cũng quyết định.

“Chúng ta đương đầu với chúng ngay tại đây.”

Sugitani không có một chút phản đối, gã luôn răm rắp tuân lệnh.

Biết rằng sự ngoan ngoãn ấy của gã là một cách để tạo cảm giác an toàn cho mình, thái độ của Shiokishi bắt đầu điềm tĩnh lại và lão tiếp tục:

“Đây sẽ là trận chiến cuối cùng. Triệu hồi tất cả lực lượng đã được gửi đi để tấn công Group và bắt con tin về đây. Để số quân lực trong căn cứ này chống đỡ đòn mở đầu của Group trước, rồi số còn lại đột kích từ bên ngoài và bao vây kẻ địch. Tấn công mạn sườn của đối phương rồi tiêu diệt chúng.”

“Thế còn chuyện Oyafune được quyền tấn công hợp pháp thì xử lý ra sao?”

“Chúng ta không thể ngó lơ chuyện đó được. Bảo phòng phân tích thông tin xem xét toàn bộ đống văn bản đề nghị của chúng. Kể cả phải viện lý do như ‘con dấu quá mờ’ cũng được, miễn là đống văn bản và lý lẽ ấy không được thông qua thì chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.”

Shiokishi, kẻ được bao bọc toàn thân bởi bộ giáp dày cộm suy tính một cách nhanh chóng.

Bộ não của ông ta hoạt động nhanh nhất mỗi khi xảy ra tình huống liên quan tới ‘sự an toàn’.

“Nguyên do đằng sau mọi hành vi đều có dính líu đến lợi ích riêng cả. Lý lẽ chỉ là lớp vỏ giả tạo dành cho những kẻ mang mưu đồ chẳng mấy tốt đẹp, vứt nó sang một bên thì những thứ còn lại đều có thể dùng vũ lực để giải quyết. Nếu vậy, miễn là chúng ta chiến thắng, việc thuyết phục các thành viên khác trong Ban giám đốc sẽ dễ dàng hơn nhiều. … Từ trước đến nay chúng ta luôn giành chiến thắng theo cách này, bây giờ cũng như vậy, và tương lai vẫn sẽ thế.”

“Vậy thì,...”

“Bắt đầu thôi. Dù gì đi nữa, nếu không tiêu diệt Oyafune Monaka và Group, ta sẽ chẳng thể ăn ngon ngủ yên.”

Ở một góc khác của căn cứ có dạng đường tròn này, đám Accelerator bỗng dừng bước.

Đằng sau mấy cỗ xe đang đỗ, xung quanh mấy tòa nhà, và dưới mái hiên của các nhà máy, nấp sau cảnh tượng khá bình dị nếu chỉ nhìn qua này là các lực lượng vũ trang chuyên nghiệp, kẻ địch khoác trên mình áo đặc chủng chống đạn và được trang bị súng tiểu liên.

Chúng là thuộc hạ của Shiokishi.

Bọn Accelerator dừng bước để ra hiệu cho đối phương.

Nhưng chúng chẳng hề hạ súng, cũng không có biểu hiện sẽ đầu hàng.

Thậm chí kẻ địch còn để lộ dấu hiệu quyết chiến tới cùng.

Các bộ giáp cơ giới cao gần 7 mét lần lượt nhảy xuống từ mấy tòa nhà. Chúng lập tức thiết lập các chiến xa bọc thép và hàng rào phòng ngự. Trang bị trên mấy bộ giáp và chiến xa là những khẩu súng thần công như pháo của xe tăng.

Tsuchimikado bỗng bật cười:

“Shiokishi thuộc về phe chủ trương quân sự mà. Đến vũ trang mà lão chuẩn bị cho đám thuộc hạ cũng ghê ghớm quá mức như thế đấy.”

“...Các cậu nghĩ sao? Đối phương là một thành viên trong Ban giám đốc, chắc chắn chúng biết quân lực thông thường đâu ăn thua gì với Accelerator.”

“Ngươi vẫn chưa nhận ra à?”

Accelerator chống nạng và hất hàm chỉ về một hướng. Trên đỉnh của căn cứ mà Shiokishi đang cố trấn thủ này có một quả cầu bằng kim loại trông như quả bóng rổ, nó có vẻ là một radar đa hướng.

“Cái đó là thiết bị quấy nhiễu trường khuyếch tán AIM. Bộ phận chính của nó chắc là một phần của mái vòm. Ở Trại cải tạo chẳng phải cũng có một thiết bị quấy nhiễu AIM nhằm cản việc phạm nhân dùng năng lực để trốn thoát đấy sao? Cái thiết bị trên kia là phiên bản đặc biệt dành cho Ban giám đốc, và nhìn vào tình hình hiện tại thì mục tiêu ưu tiên hàng đầu của chúng hẳn là ngươi đó, con ngốc. Với một căn cứ có thể chịu được cả đòn tấn công hạt nhân thì đối thủ mà chúng e ngại nhất là những kẻ mang năng lực “Dịch chuyển”, những kẻ có thể đột phá mọi sự phòng ngự trong không gian ba chiều ấy.”

Nghe thế, Musujime liền rút cây đèn pin quân sự từ thắt lưng rồi múa nó vài vòng trên tay. Đoạn cô cau mày:

“... Mặc dù năng lực của tôi vẫn hoạt động, nhưng có cảm giác như nó bị ép đổi hướng. Nếu chúng ta mà dịch chuyển thì hẳn là bị chôn sống dưới đất ngay.”

“Là một thành viên của Ban giám đốc, và là một chuyên gia về vũ khí. lão Shiokishi chắc chắn hiểu được sức mạnh quân sự của ta. Thế thì lão phải biết đám thuộc hạ này không thể hạ ta được.” Accelerator khinh khỉnh mở miệng.

“Nhưng, nếu chúng lấy được một mẫu trường khuyếch tán AIM từ những trận chiến trước, chúng có thể tính toán ngược lại từ dữ liệu đó rồi phát ra các sóng điện gây nhiễu. Với tiến triển thu được từ việc phân tích dữ liệu, chúng ít nhất cũng có thể khiến năng lực của bọn ta mất đi kiểm soát và dễ dàng tiêu diệt Musujime và ta. Đó là kế hoạch của lũ khốn ấy.”

“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Oyafune Monaka để lộ một chút căng thẳng, bà hỏi với giọng của một người không tiện để chiến đấu chút nào.

“Rõ ràng quá rồi còn gì.” Ngược lại với bà, Accelerator chỉ bẻ cổ răng rắc và đưa ngón tay lên.

Trên cổ hắn là nút công tắc của cái thiết bị điện cực.

“Chúng ta đột phá vào chính diện.”

Phần 6:

Là một thành viên của Ban giám đốc, Shiokishi nổi tiếng được bảo vệ vô cùng kỹ lưỡng. Điều này dường như bắt nguồn từ việc ông ta luôn mặc một bộ giáp cơ giới gần như 24 tiếng trong một ngày. Và dĩ nhiên, căn cứ của vị lãnh đạo này cũng rất vững chãi. Nằm lẫn với các tòa công trình khác ở quận 2, căn cứ dạng đường hầm với đường kính 200 mét này được khẳng định có thể chống chọi lại cả vũ khí chiến lược.

Chỉ có điều là…

“Sức mạng cỡ đó vẫn chưa đủ.” Mấy lời khe khẽ của Accelerator được cuốn đi theo chiều gió.

“Trước một pháo đài luôn tự tin vào khả năng hứng chịu cả đòn tấn công hạt nhân, ít nhất cũng phải làm như thế này.”

Bùm!!! Một tiếng nổ vang lên, rung chuyển cả đất trời.

Nửa trước của đường hầm lãnh trọn đòn công phá của Accelerator, phải tới một phần ba của nó bị phá tan nát, hàng loạt mảnh vỡ bay tứ tán trong không khí.

Những gì Accelerator đã làm rất đơn giản. Hắn nhặt một chiếc xe đỗ gần đó rồi ném nó thật mạnh vào mục tiêu. Không có gì bất thường trong các định luật vật lý liên quan, thứ mà hắn dùng cũng chẳng làm từ chất liệu gì đặc biệt. Nhưng với khả năng ‘điều khiển mọi vector’, một cú ném của hắn có thể phá tan căn cứ ấy.

“Đi thôi.” Thủ phạm của đống đổ nát mở miệng với thái độ buồn chán và tắt thiết bị điện cực đi. Để tiết kiệm năng lượng, gã Level 5 chỉ có thể tiến tới bằng cách dựa vào cây nạng của mình. Nhưng không còn một ai có thể cản đường hắn. Cơn sóng xung kích khổng lồ tỏa ra khi hắn tàn phá căn cứ đã phá hủy các khớp của mấy bộ giáp cơ giới, lật nhào các cỗ chiến xa, và đánh ngất đám lính.

Accelerator bước qua bức tường đổ nát và tiến vào bên trong.

“Viện quân của bọn chúng sẽ tới trong khoảng 10 đến 20 phút. Chúng ta sẽ tận dụng thời gian đó để khống chế Shiokishi và ép lão phải đầu hàng.”

“Phiền phức thật. Nếu cậu có thể tung chiêu vừa rồi liên tục, sao không oanh tạc chỗ này từ xa để nghiền nát lão già đó cho rồi?”

Musujime lên tiếng cũng với cái giọng buồn chán đó, nhưng Accelerator cáu kỉnh đáp lại:

“Muốn nghiền nát lão già đó thì đợi đến khi chúng ta moi được thông tin về Dragon từ lão đã.”

“N-này…” Oyafune liên tục ngoảnh mặt nhìn lại phía sau.

“Tsuchimikado-san biến mất rồi.”

“Cậu ta ở lại bên ngoài để cầm chân kẻ địch. Chúng ta chưa thể chắc chắn rằng đối phương đã bị vô hiệu hóa hoàn toàn, và cũng không biết chúng có lực lượng truy quét nào không.”

“Tôi và Accelerator gặp phải vài rắc rối do trường khuyếch tán AIM của bọn tôi bị đối phương phân tích, nhưng anh bạn đeo kính đó không lệ thuộc vào năng lực nên không có vấn đề gì.”

Mặc dù nét mặt của Oyafune như muốn hỏi liệu Tsuchimikado có thể cầm cự một mình không, nhưng cả Accelerator lẫn Musujime đều không quan tâm. Nếu cậu ta chết, thì mọi thứ liên quan tới cậu sẽ kết thúc tại đây. Group là một nhóm được liên kết bằng thực lực như vậy. Chỉ có nói ít làm nhiều mới là cách để một người được công nhận là thành viên của nó.

Đòn tấn công của Accelerator khiến đường hầm tan tành một cách hỗn độn, trông nó như một quả trứng tráng bị thực khách dùng dĩa chọc tung ra. Mấy người bọn họ cứ tiếp tục tiến lên phía trước. Mặc kệ khái niệm ‘lối đi bình thường’, họ bước qua các bức tường bị phá hủy, sụp đổ và vỡ nát để tiến sâu hơn nữa vào bên trong.

Thỉnh thoảng trên đường đi, đám Accelerator trông thấy những kẻ thuộc lực lượng tư nhân của Shiokishi nằm sõng xoài trên sàn. Bọn chúng hẳn là bị đánh ngất bởi cơn sóng xung kích từ cú ném khi nãy của Accelerator.

“Giờ mới thực sự là ‘buổi thanh tra’ mà chúng ta nói lúc trước. Đích thân đàm đạo với Shiokishi là nhiệm vụ của Oyafune, chúng ta chỉ ở đây trên vai trò vệ sĩ thôi.”

“Mặc dù chúng ta là người phá hoại cái chỗ này, nhưng bà ta mới là người phải đứng đầu chiến tuyến.”

Musujime vừa mới dứt lời thì một biến cố bất ngờ bỗng xảy ra.

Một bức tường đột ngột rơi xuống như máy chém, ngăn cách Oyafune khỏi Accelerator với Musujime, và chặn đứng lối đi một cách hoàn hảo.

“Musujime!!”

“!!”

Năng lực của cô cho phép dịch chuyển tự do, bỏ qua mọi giới hạn của không gian ba chiều. Nhưng Musujime chỉ nhìn vào bức tường và lắc đầu.

“Không có phản ứng. Có gì đã xảy ra ở bên kia rồi, Oyafune không còn ở đó nữa.”

“Chậc. Đồ vô dụng.”

Đang lúc Accelerator định đưa ngón tay lên thiết bị điện cực trên cổ thì tiếng bước chân bỗng vang lên.

“Xin được lĩnh giáo hai người vài chiêu.”

Kẻ vừa cất tiếng là một người đàn ông mặc âu phục. Accelerator đã từng gặp người này. Hắn là tên sát thủ dưới trướng Shiokishi, kẻ dùng khẩu súng lục caliber lớn để trừ khử mấy tên khủng bố sót lại của Spark Signal tại salon tư nhân ở quận 3. Tên gã dường như là Sugitani.

Sugitani lôi một bao thuốc lá từ túi áo và dùng miệng để rút ra một điếu thuốc.

“Tôi nhớ là mình đã mong rằng chúng ta không phải tái ngộ trên hai chiến tuyến đối lập như thế này.”

“Bọn ngươi rõ ràng là kẻ gây sự trước.”

“Tôi cũng đã nói cậu nên biết mình cần làm gì để tránh cái kết này.”

Để châm điếu thuốc, Sugitani đút gói thuốc vào trong túi áo rồi rút ra một chiếc bật lửa trông rất rẻ tiền. Nó là một chiếc có vỏ làm từ nhựa trong suốt, loại được bày bán khắp nơi trong mấy cửa hàng tiện lợi. Trông nó chẳng hợp với bộ đồ chỉnh tề của hắn hay bầu không khí lúc này chút nào.

“Ngươi biết về Dragon chứ?”

“Tôi biết.”

Sugitani trả lời ngắn gọn rồi đưa bật lửa lên gần miệng toan châm điếu thuốc.

Ít nhất thì đó là những gì xảy ra trong mắt Accelerator.

Tuy nhiên, ngay sau động tác đó thì một tiếng *pu* khẽ vang lên, nghe như thứ gì đó vừa được bắn ra.

Cùng lúc với thời điểm chiếc bật lửa phát ra âm thanh ấy, Musujime Awaki đứng cạnh Accelerator bỗng ngã vật ra sàn như vừa bị thứ gì bắn trúng. Cô còn không kịp thốt lên một tiếng. Đòn tấn công lạ lùng ấy đã đánh gục Musujime.

(Vậy ra cái thứ bên trong không phải là gas dùng cho bật lửa bình thường…)

Có khả năng cái bật lửa đó là một vật chứa khí áp suất cao, và chất khí bên trong được giải phóng cùng một lúc để bắn ra một viên đạn gây mê cực nhỏ. Sugitani, kẻ vừa tung ra chiêu thức ám muội ngay trước mặt hai người, nhổ điếu thuốc mà hắn dùng cho màn diễn xuống đất rồi nói với Accelerator:

“Nền tảng tác chiến trong chiến tranh hiện đại không phải là đối đầu trực tiếp bằng mọi thứ đang có, mà là phân định thắng thua trước khi trận chiến diễn ra.”

“...”

“Đây là lệnh của Shiokishi. So với Accelerator, kẻ chỉ có sức mạnh hủy diệt vô biên, người có thể di chuyển qua mọi vật cản như Musujime cần được ưu tiên hạ gục trước.”

“Ngươi là ai?”

“Koga. Một trong các hậu duệ của tộc Koga.”

Sugitani giải thích với thái độ như đang tự mỉa chính mình.

“Nó là tổ chức của những kẻ giảo hoạt nhân danh công lý để làm những việc như thế này từ thời xa xưa.”

Vừa nói, hắn vừa rút ra một khẩu súng lục caliber lớn.

Nhưng khẩu súng ấy có lẽ chưa phải sát chiêu thực sự. Nhìn vào cách hắn chiến đấu từ trước tới nay, có thể thấy chiêu số của hắn đâu đơn giản như vậy.

Hoặc, cũng có thể hắn biết đối phương đề phòng nhiều mưu mẹo hơn nên quyết định dùng súng để đối đầu trực diện.

Sugitani là một kẻ ưa chuộng liên hoàn kế như vậy đó.

Đối diện với Accelerator, kẻ đang cố không để lộ chút sơ hở nào bằng cách quan sát mọi nhất cử nhất động của gã, Sugitani lên tiếng:

“Oyafune chết chắc rồi.”

Câu nói đó khiến Accelerator bất giác cau mày.

“Hai vị lãnh đạo thuộc Ban giám đốc ấy giờ đã đối mặt trực tiếp với nhau, và Shiokishi đang mặc một bộ giáp cơ giới đặc chế. Uy lực của nó không phải là thứ mà Oyafune có thể đối phó, cho dù bà ta có giấu trong người vũ khí gì đi chăng nữa. Bà lão đó sẽ bị xé xác bởi một bộ giáp mạnh hơn cả máy móc thi công xây dựng.”

“Ta không nghĩ Shiokishi lại chịu đặt mạng sống bản thân vào nước đi của lão như thế đâu .”

“Đó chỉ là thứ mà ta muốn làm. Với lại, Shiokishi lúc này có thể đang kích động, nhưng ông ta biết mình cần làm gì. Ta không nghĩ một người đàn ông mặc giáp lại thua một bà già đâu.”

Sugitani không hề phô trương thanh thế, mà chỉ đơn giản là nêu ra sự thật.

“Bằng cách loại trừ Oyafune, mọi sự đối lập chính trị cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó thì các ngươi sẽ bị truy quét bởi chính lực lượng quân sự của cả Thành Phố Học Viện này, và rồi với các phương án thích hợp, bọn ta sẽ khống chế những ‘quân chủ bài’ như Last Order, khi ấy thì trận chiến này sẽ kết thúc.”

Phần 7:

Hai thành viên trong cơ quan quyền lực cao nhất của Thành Phố Học Viện—Ban giám đốc—hiện đang đối mặt với nhau.

Giữa họ là một chiếc bàn.

Mặc dù việc thiếu sót ấm trà và đĩa bánh là một điểm trừ, nhưng ít nhất thì không khí vẫn toát ra cái cảm giác của một buổi hội đàm giữa hai nguyên thủ cấp cao. Và cũng nhờ đòn tấn công khi nãy của Accelerator khiến căn phòng rạn nứt nhiều chỗ, những ánh sao lung linh rọi qua mấy vết nứt cũng phần nào tô điểm thêm ít nhiều cho khung cảnh này.

Oyafune và Shiokishi

Hai vị lãnh đạo từng nhiều lần va chạm trong quá khứ giờ lại đang thảo luận với nụ cười nồng ấm trên môi.

“Mm. Thứ tôi muốn rất đơn giản, nó không phải tiền bạc, không phải quyền lực, cũng chẳng phải là mạng sống của anh.”

Người châm ngòi trước là Oyafune,

“Từ giờ trở đi, tôi mong anh có thể bãi bỏ hoàn toàn cái điều khoản ‘tận dụng cả sinh mạng con người làm nguồn lực’ trong mọi kế hoạch mà anh điều hành và khởi xướng, cũng như trong chiến trận nữa. Nó đâu nhiều nhặn gì, phải không? Ngoài anh ra, những người khác đều tuân thủ nguyên tắc này mà.”

Quả thật, mới nghe qua thì những gì Oyafune yêu cầu rất đơn giản

Nhưng Oyafune Monaka hẳn sẽ ép Shiokishi phải ‘hoàn toàn’ thi hành những lời đó. Chỉ mở miệng nói suông vài câu như ‘tôi hiểu, tôi sẽ không làm vậy nữa’ chắc chắn là không đủ. Oyafune sẽ chẳng để ông ta yên nếu Shiokishi không giải thể quân lực riêng dưới trướng ông ta, và từ bỏ luôn quyền hạn can thiệp vào việc chỉ huy các lực lượng vũ trang.

Nhưng làm vậy không khác gì tịch thu mọi thứ mà Shiokishi đang sở hữu.

Giống như việc tuyên bố những gì làm nên một Shiokishi vĩ đại sẽ bị tước đi, và biến ông ta thành một lão già què quặt.

“Ngoài ra, chúng ta nói một chút về Dragon đi.”

“Chuyện đó có thực sự cần thiết để chị phải để tâm không?”

“Không hẳn là tôi, mà là những người bạn trong Group nhờ tôi hỏi về nó.”

Shiokishi im lặng trong giây lát. Rồi ông ta liếc nhìn bà lão trước mặt qua cái mũ sắt của bộ giáp và hỏi:

“Oyafune-kun, chị biết bao nhiêu về Dragon?”

“Chẳng biết gì cả. Nếu thẩm quyền phê duyệt văn bản nằm trong tay tôi thì may ra tôi đã có thể nắm được đầu mối nào đó. Nhưng tôi đâu có thứ quyền hạn đó. Anh phải là người hiểu rõ điều ấy nhất chứ.”

“Nó là thứ tuyệt đối không thể đưa ra ánh sáng.” Shiokishi chẳng quan tâm tới chuyện bất đồng ý kiến, ông ta chỉ khẽ nói,

“Tất cả những gì tôi đang làm chỉ là hoàn tất một việc tối quan trọng nhằm bảo vệ Thành Phố Học Viện này. Dragon là một từ mang nguy hiểm đến vậy đó. Chị gọi tôi là kẻ hung ác, nhưng đó là vì chị chẳng biết gì về Dragon thôi. Mà tôi cũng không định tiết lộ cho chị điều gì đâu.”

“Tôi cũng vậy,”

Oyafune vẫn giữ nụ cười ôn hòa và lập tức đáp lại,

“Nếu cần thiết, tôi cũng không ngại nhúng tay vào những việc hung ác. Nếu nó có thể góp phần cứu lấy những người cần được cứu khỏi bàn tay của anh, tôi sẽ điều tra Dragon đến cùng.”

“Vậy thì cuộc trò chuyện này chẳng đi đến đâu rồi.”

“Theo tôi, Thành Phố Học Viện mà cả tôi và anh đều muốn bảo vệ mang ý nghĩa khác nhau đối với hai ta. Có lẽ bởi vậy mà con đường chúng ta đi lại khác biệt đến như thế.”

“Vậy sao.” Shiokishi chỉ thở dài đằng sau chiếc mũ sắt.

Bùm!!

Ngay sau đó, ông ta tung nắm đấm được bao bọc bởi một loại hợp kim đặc biệt bằng toàn bộ sức mạnh của bộ giáp về phía Oyafune.

Bộ giáp cơ giới mà Shiokishi đang mặc là phiên bản đặc chế còn tốt hơn cả mẫu áo giáp quân dụng dùng trong Thành Phố Học Viện. Thay vì tập trung vào tính linh hoạt và hệ thống vũ khí, thiết kế của nó đặt độ bền và sự vững chắc lên hàng đầu. Điều đó cũng nói lên uy lực của nắm đấm đang lao tới Oyafune kinh khủng đến mức nào.

Cả máy móc thi công cũng chẳng thể so sánh với nó.

Bà lão yếu ớt kia chắn chắn sẽ bị nghiền nát dưới nắm đấm ấy.

Song,

“...Ông chưa từng cân nhắc tới điều này sao?”

Trang 242

Cơ thể của Oyafune không những chẳng bị nát như tương, mà còn không có lấy một vết xước.

Bà không hề đỡ lấy nắm đấm của Shiokishi, và cũng chẳng động đậy để né nó. Nắm đấm sắt ấy chỉ đơn giản là ngừng lại giữa không khí một cách đột ngột. Bộ áo giáp trông cứ như vừa mất đi khả năng cử động và biến thành một bức tượng bằng kim loại nặng nề.

“Cũng giống như việc ông che chở bản thân bằng một bộ áo giáp, Oyafune Monaka cũng biết tìm cách tự bảo vệ mạng sống của bà ấy.”

“Cái...gì…?”

Trong tay của bà lão là một con dao làm từ đá vỏ chai.

Vì sự phá hoại của Accelerator mà trần nhà có một vết nứt và ánh sáng từ sao Kim đã rọi xuống qua nó. Món hiện vật trong tay bà có khả năng phản chiếu thứ ánh sáng đó để phân rã mọi vật thể.

Tuy thế, món đồ ấy rõ ràng không thuộc sở hữu của Oyafune Monaka.

Bà lão đưa tay lên mặt mình.

Lớp da bỗng tróc ra như một chiếc mặt nạ. Một làn da sẫm màu lộ ra bên dưới lớp da ấy trong khoảnh khắc, nhưng kẻ lạ mặt này lập tức “đắp” lên nó một diện mạo khác.

Và lúc này, người đứng trước mặt Shiokishi chợt hóa thành…

“Unabara, Mitsuki…”

“Oya, dùng cái tên đó liệu có ổn không? Tôi cứ nghĩ ông sẽ gọi tôi là Etzali chứ?”

Unabara đáp lại và hơi nhích con dao trên tay.

Lúc này thì bộ áo giáp bảo vệ Shiokishi bắt đầu rã ra thành nhiều mảnh. Từng chiếc ốc vít bị tách rời, khoảng trống giữa các phiến kim loại nới rộng ra, còn bánh răng và động cơ thì loảng xoảng rơi xuống sàn nhà.

Chẳng mất bao lâu để ông lão trong trang phục tuxedo phải lộ diện. Nhìn cảnh Shiokishi đổ mồ hôi lạnh do mất đi lớp bảo vệ, Unabara lộ vẻ khinh miệt bằng giọng điệu mỉa mai,

“Ngài đúng là may mắn thật đấy. Nếu phạm vi hiệu dụng của ‘Ngọn giáo’ này phủ hết cơ thể thì lúc này ngài đã bị ‘tách rời’ ra rồi.”

“Nhỡ chuyện đó xảy ra trước khi bọn tôi moi được thông tin về Dragon thì phiền hà lắm,” cậu nói thêm.

Mặt khác, Shiokishi chỉ đang rũ bỏ đống kim loại còn lại của bộ giáp khỏi cơ thể.

“Hóa ra…con mụ Oyafune hèn nhát đó cũng chỉ dám đứng ngoài mà nhìn…!”

“Ông nghĩ thế sao?” Hai mắt của Unabara hơi nhíu lại.

Gương mặt của cậu mang biểu cảm như khi phải nghe người mà mình tôn trọng và khâm phục bị kẻ khác sỉ nhục.

“Bùa của tôi dùng da người làm vật liệu sống, vậy mà Oyafune không có một chút do dự. Dù chỉ là da tay thôi, nhưng tôi nghĩ lột đi 10cm da cũng đau đớn lắm đấy.”

Unabara tay nắm chặt dao, bước từng bước tới gần Shiokishi.

“Nói chuyện một chút về Dragon nào. Hay ông muốn nghiến răng nếm thử sự đau đớn mà người-ông-vừa-gọi-là-hèn-nhát đã phải trải nghiệm.”

“Urgh… Minobe!”

Shiokishi lùi lại và nhấn một nút bấm mà ông ta đã giấu trong bộ tuxedo từ trước.

Một cánh cửa cạnh họ mở ra và hai người đàn ông vạm vỡ xuất hiện. Một trong hai kẻ này hẳn là gã ‘Minobe’ mà Shiokishi vừa gọi.

Như một tấm khiên che chắn cho Shiokishi, hai gã lao ra đứng trước mặt Unabara.

“Ngươi nghĩ phân đội an ninh của ta chỉ có Sugitani thôi sao?”

Shiokishi nở một nụ cười thiếu tự nhiên trên khuôn mặt cứng đơ.

“Để phòng việc những kẻ xung quanh phản bội ta, đám cận vệ được chia làm “đội Sugitani” và “đội Minobe”. Ngộ nhỡ có biến cố nào đó xảy ra, chúng sẽ lao vào tàn sát lẫn nhau… Ngươi cũng có bản lĩnh đấy, nhưng đây không phải là đối thủ mà một mình ngươi có thể đối phó.”

Tận dụng cơ hội trong lúc hai gã đàn ông lực lưỡng cầm chân Unabara, Shiokishi tìm đường tẩu thoát.

Unabara chợt biến sắc.

Nhưng khi Shiokishi chạy tới lối ra, ông ta đột ngột khựng lại ở ngưỡng cửa. Vị lãnh đạo đứng như trời trồng và kinh ngạc nhìn vào thứ gì đó.

“Tại sao?”

Shiokishi quay mặt lại, dường như quên cả việc chạy trốn.

Ông ta đặt nghi vấn cho hai gã vệ sĩ vạm vỡ của mình.

“Tại sao ngoài hai ngươi, những người khác đều chết hết rồi?”

Một trong hai kẻ to cao bèn mở miệng.

Tuy nhiên, gã chẳng hề trả lời câu hỏi của Shiokishi, mà chỉ nhìn thẳng vào mặt Unabara rồi nói,

“Không ngờ là lại sớm thế này, Etzali ạ.”

Một âm thanh nặng trịch vang lên.

Thành viên của Ban giám đốc—Shiokishi, chợt nhận ra một vật gì đó vừa đâm vào bụng mình. Một con dao, một con dao mà ai đó vừa ném. Nhưng nó không phải là dao làm từ thép bình thường, mà là một loại dao được dùng bởi một bộ lạc nọ, và được đẽo gọt từ đá vỏ chai.

Nhưng nó không thuộc về Unabara.

Kẻ vừa phi con dao ấy là người mà đáng lẽ phải bảo vệ Shiokishi, gã đàn ông có tên Minobe.

Nhìn con dao bị găm vào bụng bởi một kẻ chẳng hề ngoảnh mặt đoái hoài đến mình, Shiokishi đứng chết lặng. Rồi thân thể ông ta lảo đảo sang một bên và rụng xuống.

Cái tên Etzali.

Và đá vỏ chai, một lựa chọn thiếu hợp lý hơn nhiều so với kim loại.

“Không lẽ…!”

“Ngươi chưa bao giờ ngờ tới một tình huống thế này ư?”

Hai gã đàn ông lực lưỡng đồng thời đưa tay lên mặt.

“Rằng một kẻ khác cũng dùng phương pháp y như ngươi để thâm nhập vào mặt tối của Thành Phố Học Viện.”

Lớp da trên bề mặt bị tróc ra. để lộ hai dung mạo khác. Và vóc dáng cũng như giới tính nhanh chóng biến đổi theo khuôn mặt. Đây là một hiện tượng giống hệt với lúc mà Unabara sử dụng ma thuật Aztec.

Hai kẻ đứng trước mặt cậu lúc này là một gã đàn ông khoảng 25 đến 30 tuổi, và một cô gái trạc 15.

“Tecpatl… Tochtli!!”

Tecpatl, thành viên của tổ chức mà Unabara… không, Etzali từng thuộc về, gã là kẻ phụ trách chiến lược quân sự. Còn Tochtli từng là đồng đội và là bạn của Xochitl.

“Kế hoạch ban đầu của bọn ta là xâm nhập vào lực lượng cận vệ của Shiokishi, rồi tìm cách thay thế lão. Nhưng lão già ấy chưa bao giờ cởi bộ áo giáp ra cả. Nếu bọn ta dùng vũ lực để phá nó, bộ phận cảm biến sẽ báo động cho Sugitani ngay. Đúng lúc ta đang vắt óc suy tính thì các ngươi tấn công vào chỗ này. Chuyện là vậy đó.”

Người đàn ông da nâu, Tecpatl, nhìn Unabara và nói với thái độ lãnh đạm.

“Nếu Shiokishi bị hạ bệ tại đây thì việc thay thế lão chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Ta đã định từ bỏ vụ này rồi… ai ngờ đến cuối lại nhận được một món quà tuyệt vời thế này.”

“...Kể cả ông đem đầu tôi về Tổ chức đi chăng nữa, tôi không nghĩ nó có giá trị gì đâu.”

“Ấy, nhầm to rồi.” Tecpatl nhún vai.

“Bởi vì, mục đích đằng sau việc thâm nhập vào Thành Phố Học Viện và thay thế Shiokishi chính là để lần ra hành tung rồi thanh trừng ngươi đấy. Nhưng, tại vì ngươi gia nhập vào cái Group gì đó nên các biện pháp tình báo thông thường không truy ra dấu vết của ngươi được. … Nói tóm lại, chỉ cần bọn ta lấy được đầu ngươi thì mọi việc sẽ đâu vào đấy cả thôi.”

Phần 8:

Musujime Awaki đã bị hạ gục.

Thế nên, trận chiến chỉ đang diễn ra giữa Sugitani và Accelerator. Vẫn chăm chú quan sát gã sát thủ tự xưng là hậu duệ của tộc Koga, Accelerator chạm vào công tắc của thiết bị điện cực trên cổ.

“Có chết cũng đừng oán trách ta đấy.”

“Oán trách gì chứ, ta đâu nhỏ nhặt tới mức để bụng vài lời hoang tưởng.”

Hai gã lập tức lao vào nhau cùng một lúc.

Accelerator điều khiển các vector dưới chân và phi tới chỗ đối phương như một viên đạn, còn Sugitani thì lấy ra một đống bật lửa từ trong túi. Gã quăng những chiếc bật lửa đặc chế ra phía trước rồi ném điếu thuốc đang cháy dở vào chúng, mấy chiếc bật lửa ấy vừa được mở chốt để giải phóng lượng chất khí bên trong.

Bùm!! Một lớp tường bằng lửa bùng lên giữa hành lang đổ nát.

Nhưng, chiêu này không ăn thua với khả năng ‘Phản hồi’ của Accelerator.

Hắn không chút lưỡng lự đâm xuyên qua bức tường lửa ấy,

(Hắn đâu rồi?)

Accelerator mất dấu đối phương và đột ngột hãm lại. Nhưng đã quá muộn, Sugitani lợi dụng đòn hỏa mù để luồn ra sau lưng Accelerator bằng thân pháp nhanh nhẹn của gã.

“Ta nhớ là Kihara Amata từng dùng kỹ thuật rút nắm đấm ngay trước thời điểm chạm vào lớp phản hồi để đột phá bức tường phòng ngự của ngươi.”

“!?”

Tiếng nói cất lên từ điểm mù của gã siêu năng lực gia, đi cùng với nó là một nắm đấm.

Accelerator vội lùi về phía sau.

“Ngoài ra, Kakine Teitoku có vẻ đã dùng loại vật chất không hề tồn tại trong vũ trụ để tạo ra các vector chưa từng tồn tại.”

Tuy nhiên, giọng nói và nắm đấm vẫn theo sát hắn.

Sugitani vận dụng thứ bộ pháp linh diệu vượt trên cả giới hạn của người thường để giữ nguyên khoảnh cách với Accelerator, trông gã cứ như là đang lướt trên mặt đất.

Một tiếng ‘boom’ vang lên sau đó.

Accelerator cảm thấy hơi ê ẩm trên mặt, trong khi Sugitani thì lần đầu tiên phải lùi bước.

“Ra là thế.”

Sugitani lúc lắc cổ tay của gã.

Xem ra thì nó vừa bị trặc và sưng vù lên ở chỗ khớp xương.

“Mấy trường hợp ngoại lệ đó là thành tựu trong sở trường riêng của bọn họ. Chỉ quan sát thì đúng là ta không thể tái hiện một cách hoàn hảo được.”

Tuy nói thế, nhưng một kẻ không sở hữu siêu năng lực gì mà có thể đấm trúng Accelerator quả thật cũng là cao thủ. Nếu kẻ ra đòn là hạng lâu la tiểu tốt, tay của hắn sẽ không chỉ bị sưng đâu, mà cơ thể hắn sẽ mất đi kiểm soát lưu thông máu và nội tạng bên trong cũng chẳng thể nguyên vẹn.

“Đồ khốn,”

Sau khi bình tĩnh phân tích, Accelerator khinh bỉ cất tiếng:

“Mặc dù ngươi cũng có cân lượng đấy, nhưng đến cuối vẫn chỉ là con tốt trong tay một lão già thâm hiểm. Làm việc cho một lão già chết tiệt như thế, ngươi vẫn dám vỗ ngực tự xưng là ‘hậu duệ của những người phục vụ công lý’ ư?”

“...”

“Lão thất phu Shiokishi ấy trông giống người tốt lắm à? Phục dịch lão già đó như vậy mà ngươi cũng thấy được sao? Nực cười, ai nhìn vào cũng biết được câu trả lời.”

“... Không sai, khái niệm ‘công lý’ luôn thuộc về kẻ mạnh. Kể cả điều đó không đúng đi chăng nữa, một chuẩn mực hoàn hảo cho ‘công lý’ không hề tồn tại.”

Nhưng, Sugitani chẳng hề lưỡng lự mà nói thêm,

“Vậy, bằng cách từ bỏ mọi thứ cho ‘Cái ác’, chẳng phải tất cả vấn đề trên thế giới sẽ được giải quyết như thế?”

Accelerator và Sugitani trừng trừng nhìn nhau.

Cảm nhận được ánh mắt nảy lửa của ‘Tà ác’, ‘Chính nghĩa’ đương đầu trực tiếp với nó và biện bác,

“Những gì mà ‘Cáiác’ của ngươi làm được chỉ là nhặt nhạnh vài miếng đồ thừa để lại bởi ‘Chính nghĩa’. Cỡ như ngươi cũng mới ngăn chặn được hai hay ba bi kịch thôi, chỉ có thế mà đòi đánh bại chúng ta, những người phải đối diện với hàng trăm, hàng ngàn tấn thảm kịch như chuyện cơm bữa ư? Lũ các ngươi chỉ như đám kền kền bu lấy xác chết, ngươi thực sự nghĩ rằng rỉa sạch đống đồ thừa ấy là đủ để thỏa mãn cả thế giới sao? Đừng làm ta cười.”

“Đồ cặn bã,” Nghe mấy lời vừa rồi, Accelerator đáp lại vẫn với thái độ khinh miệt,

“Từ giây phút mà ngươi cho rằng ‘đống đồ thừa’ ấy không còn quan trọng, ‘Chính nghĩa’ của ngươi không còn là cái tốt thực sự nữa rồi.”

“Tốt thực sự?” Chân mày của Sugitani nhíu lại.

“Ý ngươi là một tên ác nhân như ngươi cũng biết thế nào là một người-tốt-thực-sự ư?”

“...”

Câu trả lời lần này đi sau một chút lưỡng lự:

“Dĩ nhiên là biết… và biết rõ tới mức đầu ta cứ nhói lên mỗi khi nghĩ về gã đó.”

“Vậy sao.”

Sugitani vừa nói vừa đút tay vào túi.

“Tiếc là ngươi sẽ không được gặp lại cái người tốt ấy nữa đâu… Vì ngươi sẽ chết tại đây.”

Câu nói vừa dứt,

Thiết bị điện cực của Accelerator đột ngột ngừng hoạt động.

Gã siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện ngã vật xuống sàn nhà. Hắn cố gắng động đậy tứ chi, nhưng nó chỉ là nỗ lực vô ích.

“Ngươi bây giờ còn chẳng hiểu được ngôn ngữ của con người. Cái thiết bị trên cổ ngươi đã bị cải tạo thành một thứ có thể được điều khiển từ xa. Chỉ cần chúng ta ngắt kết nốt giữa ngươi với Mạng lưới Misaka, khả năng chiến đấu của ngươi sẽ là con số không to tướng.”

Lúc này, ánh mắt của Sugitani chợt lướt qua cây nạng của Accelerator.

Trông nó khác với những gì dữ liệu đã nói. Xem ra chiếc nạng đã được cải tiến đôi chút, hẳn là để hỗ trợ người dùng đứng lên kể cả khi thiết bị điện cực cạn hết năng lượng. Mặc dù trong tình huống lúc này thì nó cũng chẳng giúp được gì.

“Đây là ‘Chính đạo’ của ta.”

Vừa nói, Sugitani vừa rút ra một khẩu súng lục caliber lớn.

Nó là khẩu súng đã được dùng để trừ khử những tên khủng bố ở salon tư nhân tại quận 3. Để giết một Accelerator đã mất đi khả năng phản hồi, nó chỉ cần nhả một phát đạn duy nhất.

“Đây là cách làm của một người sống trong thế giới của những kẻ xấu xa, nhưng vẫn theo đuổi công lý.”

Đoàng!!! Một tiếng súng inh tai vang lên.

Phần 9:

Stephanie Gorgeouspalace bóp cò súng và khai hỏa bằng khẩu shotgun máy hạng nhẹ của mình.

Khối kim loại thô ráp ấy chói sáng một cách kỳ dị dưới ánh lửa ngập tràn khắp khu mua sắm ngầm này. Ở khoảng cách 10 mét, cơn bão đạn đó đủ uy lực để thổi bay một chiếc xe bọc thép chỉ trong vài giây, và thực sự biến nó thành một miếng bọt biển to tướng.

Kinuhata Saiai bảo vệ bản thân bằng Offense Armor, nhưng thứ năng lực ấy cũng có giới hạn của nó.

Bằng cách tạo ra nhiều vụ nổ liên tiếp từ các thùng gas, Stephanie đã thổi bay không khí để tạm thời tạo ra một khoảng chân không cực nhỏ gần Kinuhata. Trong khoảng chân không ấy, cô bé không thể phòng ngự bằng lớp tường ni-tơ của mình. Loạt đạn của Stephanie sẽ xuyên thẳng qua nó một cách dễ dàng.

Stephanie chẳng hề chần chừ.

Cô đã thẳng tay bóp cò để xả súng mà không bỏ lỡ thời điểm ngàn vàng đó.

Cơn bão đạn dữ dội ấy như muốn quét cả không khí, nuốt chửng đám khói và thậm chí còn khiến bức tường lửa phải chao đảo. Tiếng súng liên thanh nhấn chìm mọi tiếng ồn khác trong lúc loạt đạn xâu xé khu vực nơi Kinuhata đứng. Nó rõ ràng đã là một đòn chí mạng, nhưng Stephanie không dừng lại tại đó. Cô vẫn giữ chặt cò súng và xả đạn liên tục, liên tục mãi như không muốn ngừng.

Có một điểm khá khó để nhận ra bởi cô ta đang dùng thứ vũ khí quái vật như khẩu shotgun máy hạng nhẹ ấy. Nhưng phong cách chiến đấu của Stephanie Gorgeouspalace được dựa trên nền tảng kỹ năng của Anti-Skill.

Một siêu năng lực gia càng mạnh thì cách chiến đấu của người đó càng có xu hướng trở nên bất thường, nhưng Stephanie thì hoàn toàn ngược lại. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là kỹ năng của cô chỉ ở mức làng nhàng hay tầm thường.

Con người có thể hoàn thiện các kỹ năng cơ bản qua nhiều năm mài dũa nền tảng và bỏ đi những thứ không cần thiết. Một kẻ làm được điều này rõ ràng sẽ đạt được bản lĩnh rất cao cường.

Bản lĩnh ấy đang được chứng minh trong trường hợp này, loạt đạn của Stephanie đều găm trúng mục tiêu một cách chuẩn xác mà không phí phạm viên nào.

Cô nghe thấy một giọng nam gào lên từ phía bên kia của khu mua sắm, nơi bị ngăn cách với chỗ này bởi mấy bức tường bằng lửa.

“K-Kinu-Kinuhataaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Cứ như là cậu trai đang cất tiếng thét thay cho cô bé xấu số.

Nhưng nét mặt của Stephanie không lộ chút vui mừng nào.

Chẳng lẽ cô vừa thất bại ư? Không, không phải vậy. Nói chính xác thì cô còn chưa nhìn thấy gì do đám khói và lửa, nhưng cơ thể Kinuhata lúc này hẳn đã biến thành thịt vụn rồi.

Cô không hài lòng vì nó quá dễ dàng.

Stephanie đang báo thù cho Sunazara Chimitsu, nhưng chuyện lại kết thúc quá đơn giản thế này.

Cô còn muốn gây ra thật nhiều, thật nhiều đau đớn hơn nữa.

Tại sao nó lại kết thúc dễ dàng như vậy?

“...Đây hẳn phải là một trò đùa vô duyên.” Âm thanh *ken két* vang lên tận óc khi Stephanie nghiến chặt hàm răng, chặt tới mức cảm giác như xương sọ cũng bị uốn cong theo. “Đây không phải là kết cục mà tao mường tượng cho mày. Đây mới chỉ là bắt đầu thôi! Đừng để nó phải kết thúc như vậy!! Mày là người đã hạ gục Sunazara-san mà! Ông ấy đâu chết dễ dàng thế này!! Mày phải hứng chịu nhiều đau đớn hơn!! Và van xin tao tha mạng nữa!! Đứng lên ngay!! Đứng lên để tao tiếp tục giết mày!! Hồi sinh đi để tao còn có thể tàn sát mày thêm ngààààànnn lầầầầnnn nưưữưaaaaa !!!!!”

Uy lực của loạt đạn tạo ra một cơn gió giật, cảm tưởng như không khí vừa trương phình lên vậy.

Đám khói đen phả vào mặt Stephanie khiến cô vô tình hít phải nó và ho sù sụ. Cô đành phải nhả ngón tay khỏi cò súng và ngừng bắn.

Bức tường khói bắt đầu tan dần.

Cái thứ nằm sau đám khói đen ấy bắt đầu lộ ra,

“Không thể kết thúc thế này được,” Stephanie thốt lên.

Và rồi một tiếng súng vang lên.

Đi cùng tiếng súng ấy là một viên đạn găm thẳng vào bụng của Stephanie.

Cô bỗng nhận ra Kinuhata Saiai đang đứng ở bên kia đám khói và nắm trong tay một khẩu súng lục.

“Cái gì…?”

Không giấu nổi sự ngạc nhiên, Stephanie nhìn chằm chằm vào Kinuhata.

Cô bé không hề lành lặn. Một vết bầm tím hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trông như vừa bị ai đó đấm, và máu thì rỉ ra từ hai bên đùi của cô, nhưng chỉ vậy thôi. Cô bé không có một vết thương mà một người ăn phải loạt đạn ghém đáng lẽ phải có. Xương, thịt, nội tạng của cô vẫn nguyên vẹn.

Stephanie không hiểu nổi vì sao.

Cô bèn chĩa súng về phía Kinuhata.

Tuy nhiên, viên đạn vừa rồi ảnh hưởng tới thân thủ nhiều hơn là cô đã nghĩ.

Trước khi Stephanie kịp hướng họng súng vào Kinuhata, cô bé đã tiếp tục bóp cò. Một viên đạn thứ hai rồi thứ ba bay ra, găm thẳng vào hai tay của Stephanie và khiến khẩu súng to tướng văng đi, trượt dài trên sàn.

“Cô vừa bảo không muốn tôi chết, nhưng xem ra tôi mà không chết thì đem đến siêu rắc rối cho cô ngay.”

“Làm thế nào mà…?” Stephanie thắc mắc.

Cô bỗng phát hiện ra một thứ rơi trên sàn. Nó là một bình kim loại to cỡ bình thuốc xịt tóc. Tuy nhiên, lớp kim loại của chiếc bình trông dày hơn so với một cái bình cùng cỡ thông thường khác. Chiếc bình này bị toác ra từ bên trong, trông cứ như là vì không chịu nổi áp lực trong đó.

Trên lớp vỏ của cái bình được in vài chữ cái an-pha-bê.

Stephanie nhận ra nó là ký hiệu hóa học của một chất.

“...Ni-tơ lỏng ư….!?”

“Làm gì mà ngạc nhiên đến vậy? Nếu siêu cách ly nó bên trong một chiếc bình chân không thì mang nó theo người cũng đâu quá khó.”

Cơ bản mà nói, Kinuhata đã đưa ni-tơ lỏng ra ngoài nhiệt độ thông thường ngoài trời để lập tức cung cấp cho bản thân một lượng ni-tơ đủ dùng để bù cho khoảng chân không cục bộ mà Stephanie tạo ra.

Vẫn giữ chặt khẩu súng trên tay, Kinuhata hơi mỉm cười.

“Tôi là siêu năng lực gia có khả năng điều khiển ni-tơ. Nhưng thế cũng có nghĩa là không có ni-tơ thì tôi cũng siêu bất lực. Cô nghĩ một người siêu hiểu điểm yếu của mình như thế mà không biết chuẩn bị trước biện pháp đối phó sao? Và tôi còn là thành viên trong mặt tối của Thành Phố Học Viện, kiếm vài thứ mà tôi siêu cần cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì.”

Khẩu shotgun đặc chế nằm trên sàn bị lửa bén vào và khiến băng đạn bên trong chợt nổ tung.

Nhưng Kinuhata chẳng để tâm tới nó.

“Là cựu thành viên của Anti-Skill, cô quả thật rất thông thạo phương pháp chiến đấu với siêu năng lực gia, và cô còn nhìn thấu điểm yếu của tôi nữa. Tuy nhiên, có một điều mà cô không hiểu: Tôi là một người đã phải kinh qua bao sóng gió, xoay sở, vật lộn để có thể chiến thắng và sinh tồn.”

Vừa nói, Kinuhata vừa đút khẩu súng lục đi.

Nhưng không phải vì cô bé khoan dung tha mạng cho Stephanie.

Kinuhata chỉ muốn kết liễu đối phương bằng thứ năng lực mà cô tự tin với nó nhất.

“À, phải rồi.” cô bé cất tiếng như đang nói lời giã biệt. “Một siêu năng lực gia có lớp khiên vững chắc và đủ sức nâng một chiếc xe hơi cũng như ném nó thì gần như là bất bại trong cận chiến. Địch thủ mà tôi e ngại nhất là một tay bắn tỉa có khả năng tấn công một cách chuẩn xác từ một vị trí mà tôi không thể tiếp cận. …So với một kẻ chỉ có hỏa lực như cô, Sunazara Chimitsu đáng sợ hơn nhiều.”

Stephanie toan rút khẩu súng lục dự phòng mà cô giắt sau thắt lưng.

Nhưng Kinuhata đã nhanh tay hơn.

Cô bé nhắm vào Stephanie với cánh tay có thể nâng cả một chiếc xe hơi của mình.

Phần 10:

Người đàn ông đứng sau thao túng cả ‘tổ chức’ của Aztec, Tecpatl.

Đứng cạnh gã là cô gái từng là đồng đội của Xochitl—Tochtli, và hắn ta xuất hiện trước mặt Unabara lúc này chỉ để thanh trừng kẻ bản phội là cậu.

Đúng là một cặp đôi quái đản mà—trực giác của Unabara hét lên điều này trong đầu cậu.

Tochtli và Tecpatl vốn chẳng ưa nhau. Giữa hai người họ không hề tồn tại sự tin tưởng của những người đồng đội sát cánh bên nhau dù phải đối diện với cái chết, vậy thì liệu lòng tin ấy có thể được bù lại bằng mệnh lệnh và cấp bậc không?

Tuy nhiên, nó không phải là điều đáng lưu tâm nhất lúc này.

“...”

Unabara bất giác nhìn xuống con dao làm từ đá vỏ chai trong tay.

Ngọn giáo của Tlahuizcalpantecuhtli.

Nó là một hiện vật có khả năng phân rã mọi thứ giáp trụ tiếp xúc với ánh sáng sao Kim phản chiếu từ nó.

Và thứ này cũng có tác dụng với cả cơ thể con người nữa. Một khi ai đó tiếp xúc với ánh sáng từ Ngọn giáo của Tlahuizcalpantecuhtli, xương thịt của người này cũng sẽ bị ‘tách rời’ một cách gọn gàng.

Liệu cậu có đủ quyết tâm làm thế không?

Mặc dù bọn họ đã đường ai nấy đi, nhưng hai người này từng là đồng đội của cậu. Liệu cậu có thể dùng thứ vũ khí này lên họ không?

“Này này.”

Trước một Unabara vẫn đang do dự, Tecpatl chẳng có lấy một chút lo âu:

“Dùng một thứ yếu ớt như thế có ổn không đấy? … Ta cứ nghĩ ngươi sẽ dùng cái gì đó như thế này chứ.”

Vừa nói, Tecpatl vừa lôi ra một vật từ tay của Tochtli.

Trông nó giống như một cái cặp đựng sách của học sinh, một vật dạng hình hộp chữ nhật

Dưới bề mặt của nó là nhiều vết nứt mỏng và dài, trông giống như những vết nứt trên một ổ bánh mỳ mới ra lò. Từ bên trong của chiếc cặp đó, nhiều phiến đá dày chỉ vài mi-li-mét trượt ra.

Được khắc chi chít trên phiến đá là thứ công cụ mà người Aztec dùng để truyền đạt thông tin dưới dạng viết—có thể gọi nó là chữ cái, hoặc ký hiệu, hoặc thậm chí gọi là tranh vẽ cũng được.

(Không lẽ nào…?!)

Vừa nhìn thấy thứ đó, một cơn ớn lạnh bao phủ toàn thân Unabara, từ sâu thẳm trong đầu, tâm trí cậu như bị cái gì đó kích thích. Nó là cơn đau buốt óc nhói lên bên trong mỗi khi bộ não bị gặm nhấm bởi những tri-thức-chớ-nên-biết.

Và đây không phải là lần đầu tiên cậu có cảm giác này.

Như để khẳng định nghi vấn trong đầu cậu, Tecpatl cười nói,

“Đúng vậy, đây là một pháp thư ‘nguyên bản’.”

Nhìn cảnh Unabara choáng váng lắc đầu nguầy nguậy để cố giữ tỉnh táo, Tecpatl vẫn tiếp tục cười,

“Chắc ngươi đã biết chuyện Xochitl bị ‘tái cấu trúc’ và hợp nhất với một ‘pháp thư nguyên bản’. Với cục diện hiện tại, khi mà cả đám lính lác lâu la cũng được vũ trang bởi pháp thư, vậy thì ta, người đã nghĩ ra và khởi xướng kế hoạch ấy, sở hữu trong tay một cuốn pháp thư cũng đâu phải là chuyện không tưởng.”

“Ông…”

“Cho ta xem pháp thư của ngươi nào. Bọn ta biết Xochitl vẫn còn sống, nghĩa là pháp thư nguyên bản của nó hẳn là bị ngươi chiếm đoạt… Ta nói trước cho mà biết, pháp thư của ta không yếu đến mức có thể bị con dao kia phân rã đâu.”

(... Họ thực sự lợi dụng ‘pháp thư nguyên bản’ vào chiến trận ư? Chết tiệt, mấy chữ được khảm trên phiến đá đó là…)

Cậu không hề muốn đọc lại nó một chút nào. Những gì Unabara đang làm giống như nếm lấy thứ chất-độc-không-thuốc-giải bám dính trong não, cậu phân tích trong đầu cuốn ‘pháp thư nguyên bản’ mà Tecpatl đang sử dụng.

Nó có vẻ là Lịch đá Aztec

Lịch đá Aztec là một phiến đá hình tròn khổng lồ ghi chép bản lịch phức tạp của người Aztec, ngoài ra, nó còn nói đến quá trình tự hủy diệt và tái sinh của thế giới. Thứ từng được chôn giấu trong cơ thể của Xochitl là một phần trích dẫn từ Lịch đá Aztec. Cuốn pháp thư mà Tecpatl đang dùng hẳn là một bản trích dẫn từ một phần khác của phiến đá ấy.

Unabara ngẩng đầu.

Trong lúc cố gắng không để tâm trí vương vấn với pháp thư của Tecpatl, cậu cất tiếng,

“Nó có phải là bản ghi chép về Thỏ ngọc không…”

“Ngươi vừa thử ‘đọc’ thứ này thật đấy à? Trông thế mà táo bạo ra phết.”

Tecpatl đã chuẩn bị phương án để đảm bảo tri thức trong phiến đá không xâm chiếm tâm trí gã. Hắn ta thản nhiên vỗ lên phiến đá và tiếp tục nói,

“Nó là câu chuyện kể về lúc mặt trời thứ năm được tạo ra. Mặt trăng khi ấy cũng được sinh ra cùng lúc, nhưng ánh sáng của nó chói chang hơn cả những gì các vị thần đã nghĩ—tới mức mà người ta không còn phân biệt nổi đâu là trời, đâu là trăng. Để tránh điều đó, các vị thần đã ném thỏ vào mặt trăng nhằm làm dịu đi ánh sáng của nó… sử dụng thần thoại ấy, ta có thể tung ra một thứ như thế này.”

Câu nói của gã còn chưa dứt,

Bùm*!!

Cái gì đó bắn ra từ tay của Tecpatl, và nó phá tan bức tường của căn cứ này từ trong ra ngoài.

Đòn tấn công vừa rồi đã dễ dàng xuyên thủng một pháo đài đủ sức chống đỡ cả bom hạt nhân, và thậm chí còn trúng thẳng vào đám quân lực của Shiokishi đang chiến đấu bên ngoài.

“Đừng có né.” Tecpatl vừa nói vừa cười.

“Ngươi thấy không, nếu ngươi né là vài chục người bên ngoài sẽ toi mạng đấy. Nguyên mẫu của đòn đánh này là một cú oanh tạc có thể bắn tới cả thiên thể trên vũ trụ… Nhưng xem ra thì ‘xương thỏ’ của ta không bì được so với thứ được dùng trong truyền thuyết.”

Unabara bỗng choáng ngợp.

Tuy nhiên, cậu kinh ngạc không phải vì uy lực phá hoại của đòn vừa rồi.

Cậu đang chằm chằm nhìn vào Tochtli, người đứng cạnh Tecpatl.

Ngón tay trỏ của cô gái ấy vừa đột ngột thõng xuống như râu mực, và còn run lẩy bẩy.

“... Ông đã làm gì?” Unabara mấp máy môi hỏi.

“Ông vừa làm gì Tochtli thế?!”

“Xương thỏ ấy. Chẳng lẽ ta phải nói thẳng ra thì ngươi mới hiểu à?”

Thứ Tecpatl dùng cho đòn vừa rồi giống như một kiểu vũ khí bắn. Rồi thêm cả thuật ngữ ‘xương thỏ’ nữa, không quá khó để hình dung chuyện gì vừa xảy ra.

(Tại sao Tochtli lại ngoan ngoãn vâng lời…)

Unabara nhìn chằm chằm vào cô gái da nâu với ánh mắt đầy nghi vấn. Đúng lúc này, Tochtli mở miệng, và âm thanh cất lên.

“… … ah, … awa… … ugu…”

Lần này, mọi hơi ấm như biến mất khỏi cơ thể Unabara.

Mấy từ vừa rồi còn chẳng phải là lời nói rành mạch gì cả. Cả bộ não để suy nghĩ lẫn trái tim, chắc chẳng còn gì nằm dưới sự kiểm soát của cô gái nữa. Nhìn cái cảnh Unabara kinh ngạc đến á khẩu, Tecpatl cuối cùng cũng phá ra cười như không thể nhịn nổi,

Tại sao cô gái lại giúp hắn ta tới mức đó.

Tochtli và Tecpatl rõ ràng là hai kẻ không bao giờ có thể hợp tác với nhau.

Câu trả lời rất đơn giản.

Nếu là một người bình thường, có ai tỉnh táo mà lại đi hiến xương của mình cho kẻ khác không? Hẳn là cô gái này đã bị gây mê bằng một cách nào đó.

“Hahahaha! Nhìn con bé này đi, thú vị không? Cơ thể nó đã mất đi hơn một nửa số xương bên trong rồi. Cuốn pháp thư có ghi chép cách dùng đá vỏ chai để thế vào chỗ xương bị bắn đi, nhưng nghe nói quá trình ấy đau đớn kinh khủng lắm. Ấy vậy mà ta phí phạm bắn một mẩu xương đi như vừa rồi. Hê, với ta, miễn là ‘xương thỏ’ có thể được thay thế thì chuyện vẫn ổn thôi.”

“Tec, patl…” Hai môi của Unabara không thể ngừng run rẩy.

Lúc này, ngón tay đang thõng ra như râu mực của Tochtli bắt đầu sưng phồng từ bên trong rồi bị ép phải phục hồi lại hình dạng cũ. Ở chỗ miếng xương bị rút ra bởi pháp thuật tàn bạo, đá vỏ chai xuất hiện và lấp đầy chỗ trống ấy, man rợ vô cùng.

Có ai hiểu được nỗi đau đớn ấy lớn đến nhường nào?

Và có ai cảm nhận được nỗi nhục mà cô gái kia đang phải hứng chịu?

“Tecpatl!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”

Unabara gào lên trong căm phẫn và đưa tay lên mặt.

Cậu xé toạc lớp da đang che giấu gương mặt thật của mình, một dung mạo với làn da nâu chợt lộ ra.

Phản ứng với sự phẫn nộ của cậu, một vật bỗng cựa quậy.

Cuộn sách phép bằng da thú tự động khai mở và tuôn ra từ trong ngực áo của Unabara. Cậu chế ngự ý chí của mình để có thể điều khiển cuộn da đang trườn trong không khí như một con rắn đó.

Trang 266

Pháp thư... của Unabara là thứ từng được chôn giấu trong cơ thể của Xochitl, được ghi chép trong đó là khả năng ‘phản kích lại kẻ dùng vũ khí’. Cô gái có lẽ đã xây dựng một thần chú ép kẻ dùng vũ khí phải tự sát, nhưng Unabara hiện tại vẫn chưa thể sử dụng thần chú cỡ đó được.

Pháp thư… của Tecpatl sử dụng xương của Tochtli, thứ được khắc trên nó là ‘oanh tạc từ xa’. Dựa trên truyền thuyết ném thỏ vào thiên thể, cuốn pháp thư này chú trọng vào những thần chú đối không để hủy diệt thần phú bay của kẻ địch hoặc bùa chú cường hóa của đối phương.

Một trận đấu giữa hai pháp thư.

Unabara không còn nghĩ đến việc kiềm chế nữa rồi. Cậu dấn thân vào tử địa mà Tecpatl cũng không dám bước vào. Trong đầu cậu lúc này chỉ còn ý muốn ‘hạ gục Tecpatl’.

“Được lắm.”

Cùng là người sử dụng pháp thư trích dẫn từ Lịch đá Aztec, Tecpatl đặt tay lên phiến đá rồi nói:

“Thế này mới là một trận đấu chứ. Hãy vắt kiệt hết tri thức và tranh đấu cho vị trí người dẫn lối của Aztec nào.”

Bùm*! Một tiếng nổ vang lên.

Nhiều tia sáng phun ra từ tay của Tecpatl, còn cuộn phép của Unabara thì trải rộng ra và chặn đứng chúng. Để phản công, vô vàn hạt bụi được rắc trên cuộn phép như hóa thành cơn bão cát và toan thổi bay mấy phiến đá của kẻ địch.

Chỉ những cơn sóng xung kích từ các đòn tấn công của hai người cũng đủ để thổi phồng đường hầm của căn cứ này.

Đây không phải là một trận đấu dễ dàng. Tình hình còn vượt xa cả ước tính ban đầu của Unabara.

Tuy thế, cuộn pháp thư chưa chắc đã là cứu cánh của cậu.

(... Urgh, khốn kiếp, đau đầu quá…?!)

Bọn họ càng giao chiêu thì tri thức càng tiếp tục tràn vào đầu Unabara. Đi cùng với nó là cơn đau dữ dội lan ra khắp cơ thể. Cậu vừa cắn răng chịu đựng vừa điều khiển cuộn da bay phấp phới.

Pháp thư luôn giúp những kẻ có thể truyền bá tri thức trong nó. Bởi vậy, nó không phải là thứ vũ khí hoàn toàn nằm trong sự chế ngự của người dùng. Nếu xuất hiện một kẻ phù hợp hơn chủ nhân hiện tại, nó sẽ không chút thương tiếc quay sang sát hại người-không-còn-hữu-dụng-với-nó và chuyển sang kẻ mới kia.

Như là một cuộc ‘thử thách’.

Không cần biết chuyện sống hay chết, những pháp thư luôn đưa ra lựa chọn có lợi nhất cho chúng.

(...Không sao…)

Unabara cắn chặt răng.

Mấy dòng máu đỏ tươi tuôn ra từ kẽ răng của cậu.

(... Ta có một kẻ địch cần phải hạ gục, vì mục tiêu đó, ta sẵn sàng hi sinh cả thân thể này!)

Nhưng, chỉ với ý chí thì không đủ để phân định thắng bại.

Tay của Tecpatl liên tục phóng ra những tia sáng, cho tới khi nó áp đảo giới hạn phòng ngự của Unabara. Một vài viên đạn ánh sáng xuyên qua lớp khiên làm từ cuộn da phấp phới và va mạnh vào thẳng ngực của Unabara. Cơ thể của cậu may mắn vẫn nguyên vẹn hoàn toàn là nhờ vào sự bảo vệ của cuộn pháp thư. Cậu văng đi và lăn mấy vòng trên mặt đất rồi mới dừng lại.

Đáng tiếc, cậu không còn chút sức lực nào để đứng lên nữa.

Tecpatl tiến gần tới Unabara, người đang cố sức tung cuộn phép ra.

“Chênh lệch kinh nghiệm giữa ta và ngươi quá lớn. Thêm nữa, biện pháp phòng vệ trước ‘chất độc’ khi dùng pháp thư của ngươi cũng thật kém cỏi. Nếu muốn tận dụng pháp thư làm vũ khí, việc chuẩn bị một phương án chống tri thức tràn ngược là sự đề phòng tối thiểu.”

“...”

Mặc dù nhận phải cái nhìn trừng trừng của Unabara, nét mặt của Tecpatl vẫn chẳng thay đổi.

Ánh sáng bắt đầu tập trung trong tay hắn.

Thứ ánh sáng tạo ra từ xương của Tochtli.

“Chuyện gì… đã xảy ra với Tổ chức?”

“Ngươi muốn biết điều đó ư?” Tecpatl bật cười.

“Chiến tranh đã kết thúc, cuộc chiến giữa chúng ta và lũ người vô tổ chức tự xưng là ‘Cảnh sát thế giới’ ấy. Ta từng tin rằng một khi trận chiến đó kết thúc, chúng ta sẽ lại có thể sống trong thanh bình. Bởi vậy ta đã ủng hộ cuộc chiến.”

Tràng cười vẫn tiếp tục vang lên.

“Nhưng chẳng có gì thay đổi hết. Tình trạng của chúng ta, vị thế của chúng ta, chẳng thay đổi chút nào. Bọn ta đã chiến đấu gian khổ như thế, cuối cùng chỉ để duy trì lợi ích cho vài lão già cầm quyền thôi sao?”

Tràng cười ấy cuối cùng cũng ngừng.

“Mấy lão già thối tha khuấy đảo mọi thứ bằng những lời dối trá đó đã bị ta giải quyết hết rồi. Nhưng cho dù chúng ta có trừng phạt chúng nghiêm khắc thế nào, điều đó cũng không thay đổi được hiện tại. Và cứ như thế, chúng ta đã mất đi kim chỉ nam lẫn mục tiêu của mình. Bọn ta không còn biết đi về đâu nữa!”

Bùm*! Một tiếng nổ vang lên.

Lần này, đòn tấn công tới từ Tecpatl chắc chắn là một đòn chí mạng.

Tuy nhiên, Unabara không hề bỏ mạng..

Phát bắn từ tay của Tecpatl đã bay vòng lại và xuyên thủng chính cơ thể của hắn.

“...Hả…?” Nhìn xuống lỗ thủng to tướng trên bụng, Tecpatl rên lên.

Mặt khác, Unabara vẫn nằm trên mặt đất và bình thản hỏi,

“Ông biết điều này không? Pháp thư không chỉ là công cụ hay vũ khí đơn thuần. Mấy thứ này có xu hướng giúp đỡ những kẻ có thể truyền bá tri thức lưu trữ trong chúng nhiều nhất, và nếu cần thiết, chúng còn thẳng tay hãm hại cả người dùng hiện tại.”

Tận lúc này, Tecpatl mới nhận ra.

Unabara đã dùng máu của cậu để vẽ gì đó trên sàn. Chúng chính là những từ ngữ được khắc trên phiến đá. Việc làm này của cậu chính là sao chép ‘nguyên bản’, tạo ra một ‘bản mới’ của pháp thư và bởi thế, cậu đã lưu truyền tri thức bên trong nó. Rồi Tecpatl lại tấn công Unabara, thành thử, pháp thư nguyên bản ấy đã tung ra một đòn phản công.

“... Nếu thực sự là một kẻ phù hợp cho tri thức chép trong nguyên bản, ông đã không gặp phải kết cục này. Nhằm chống lại việc bị nhiễm độc bởi pháp thư, ông chuẩn bị một biện pháp để ngăn tri thức tràn ngập tâm trí. Ông còn chẳng dám tự đọc những kiến thức bên trong, nói gì là truyền bá nó. Vậy thì liệu pháp thư ấy có chịu nằm trong tay ông để rồi đi vào đường cùng không?”

Không có lời nào thốt lên để đáp lại câu hỏi này.

Đang khuỵu gối trên sàn, Tecpatl cuối cùng cũng ngã vật ra đó. Cái bóng dài ngoằng của chiếc ‘cặp đựng sách’ và mấy phiến đá tỏa ra một cảm giác kỳ dị đến rợn người, cứ như là nó đang vẫy gọi Unabara vậy. Chấp nhận hoặc là chết. Unabara dường như cảm nhận được lời tuyên bố này.

(... Hê, xem ra cái số mình đúng là thu hút mấy thứ nguyên bản này thật.)

“...Được rồi…”

Unabara Mitsuki trả lời câu hỏi mà cuốn sách phép đưa ra.

Một cuốn sách phép thứ hai. Tốc độ nhiễm độc sẽ lại tăng nhanh hơn nữa, nhưng Unabara chẳng hề lưỡng lự.

“Tuy nhiên,”

Cậu rời mắt khỏi Tecpatl. Một lần nữa, lọt vào tầm nhìn của cậu là một cô gái không còn khả năng hiểu tiếng người nữa—Tochtli.

Unabara không có nghĩa vụ phải làm thế này.

Nhưng nếu không làm vậy, cậu sẽ chẳng còn mặt mũi nào để nhìn Xochitl nữa.

“Trước khi vào việc, ta muốn ngươi giúp ta một chuyện.”

Giao kèo được thiết lập.

Để cứu lấy sinh mạng của một cô gái, Unabara Mitsuki lại dấn sâu hơn vào bóng tối.

Phần 11:

Sugitani lặng lẽ đứng đó với khẩu súng lục caliber lớn chĩa vào mục tiêu.

Nằm trên sàn là Accelerator.

Mùi thuốc súng không nhầm đi đâu được xộc lên mũi gã.

Và lẫn với nó là mùi tanh của máu.

Tuy nhiên,

Nó không phải là máu của Accelerator.

Sugitani đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, nhưng giờ lại bị một viên đạn găm vào bụng.

“Tại sao…”

Sugitani bắt đầu loạng choạng.

Gã tựa người vào tường, rồi cũng mất hết sực lực và từ từ sụp xuống.

Hoàn toàn ngược lại với gã, Accelerator nhanh nhẹn bật dậy từ mặt sàn. Làm được động tác như vậy mà không có sự hỗ trợ của thiết bị điện cực đúng là chuyện không tưởng. Nhưng thiết bị điều khiển từ xa trong tay Sugitani đang hoạt động rất bình thường, hắn đáng lẽ không thể sử dụng thiết bị trên cổ chứ…

“Ngươi cũng nhận ra là cây nạng của ta đã được cải tiến, phải chứ?”

Accelerator khinh khỉnh giải thích cho Sugitani.

“Mấy cái chân hỗ trợ đi đứng và động cơ chỉ là ngụy trang mà thôi. Thứ ăn tiền thật sự là một bộ phận có khả năng ngăn cản sự can thiệp từ các thiết bị bên ngoài.”

“Ngươi nói sao?”

“Nếu ta để thứ này chặn hết mọi bước sóng thì nó vô tình sẽ chặn luôn cả Mạng lưới Misaka mất. Bởi vậy, ta cố tình chờ đợi các ngươi dùng thứ bức xạ kia để khống chế ta. Sau đó, ta có thể phân tích kỹ lưỡng bước sóng ấy và thiết lập cho bộ phận bên trong chiếc nạng này, bằng kỹ nghệ đảo ngược, ta đã tìm ra bước sóng thích hợp nhất để chặn đứng bước sóng can thiệp của các ngươi.”

Đúng vậy.

Lúc chiếc li-mô bị tấn công, lực lượng của Shiokishi đã dùng thứ ‘bước sóng không chế diện rộng’ lên thiết bị điện cực của Accelerator. Hắn khi đó đã tận dụng cơ hội để lấy được một mẫu của bước sóng mà đối phương sử dụng.

Và giờ thì ‘bước sóng khống chế diện rộng’ ấy đã bị chặn đứng bởi cây nạng, và vì vậy không thể can thiệp vào thiết bị điện cực của hắn.

Nghĩa là Accelerator chẳng hề mất đi năng lực, hắn vẫn có thể đi đứng và trò chuyện.

Gã siêu năng lực gia liền rút ra khẩu súng giắt trong bao, và chĩa nó vào Sugitani.

“Còn đây là ‘Ác đạo’ của ta.”

Con quái vật nói với giọng điệu buồn tẻ.

“Ta và ngươi chẳng có gì khác nhau hết. Ta chắc chắn không phải là một ‘người tốt’, và ngươi, một kẻ tương tự, ngươi cũng là một ác nhân không hề tầm thường.”

Nghe mấy lời này, Sugitani bất giác mỉm cười.

Ngay sau giây phút ấy, hai kẻ này liền bóp cò không chút lưỡng lự.

Vài tiếng súng vang lên.

Viên đạn của Accelerator găm thẳng vào Sugitani, còn đạn của Sugitani đều bị ‘phản hồi’ đi.

“... Chán chết.”

Đưa thiết bị điện cực về chế độ sinh hoạt, Accelerator quay bước, tiến sâu hơn vào bóng tối trong căn cứ.

“Nếu đã tự nhận mình là ‘người tốt’ thì nhớ nỗ lực nhiều hơn cho ‘cái tốt’ ấy.”

Sugitani đã ăn vài viên đạn, và mặc dù đang bất tỉnh, nhưng gã vẫn còn thở mạnh.

Đây là Ác đạo của hắn.

Phần 12:

Kinuhata ngồi trên sàn và thở hổn hển dưới bầu không khí nóng nực do đám cháy ở khu mua sắm ngầm này.

Còn Stephanie thì tả tơi nằm gần đó.

Xem ra Hamazura và Takitsubo đang ở đầu bên kia của bức tường lửa, nhưng chạy xuyên qua đám lửa ấy để gặp họ thì khá là phiền phức. Tốt hơn là lên mặt đất trước và tụ họp với hai người ở trên đó.

Kinuhata xoa bên má bị bầm và nhìn sang Stephanie.

“... Kể cả đối thủ có là một kẻ siêu mạnh như tôi đi nữa, nhưng cô phá hoại thế này có hơi quá không vậy?”

“Tôi đã chiến đấu vì Sunazara-san, thế là giữ ý lắm rồi đấy,” Miệng ho ra máu, Stephanie vẫn đáp lại.

Kinuhata công nhận rằng Stephanie quả là một người phụ nữ mạnh mẽ.

“Chắc là cô tự chế cái khẩu shotgun máy hạng nhẹ kia, nhưng làm thế nào mà cô siêu xoay sở được cả một chiếc trực thăng tiêm kích Lục Vũ? Có ai đó hậu thuẫn cho cô à?”

“...?”

Câu trả lời là một sự im lặng bất thường.

Kinuhata đánh hơi thấy điều gì đó không ổn trong thái độ im lặng ấy.

Cô bé bèn hỏi lại một lần nữa.

“Làm cách nào mà cô siêu điều động được cái trực thăng tiêm kích Lục Vũ để tấn công bọn tôi lúc nãy?”

“Cô nhóc nói cái gì thế?” Nét mặt của Stephanie ngây ra, cô nhìn Kinuhata rồi trả lời. “Nếu tôi chuẩn bị được một chiếc trực thăng chiến đấu trong thành phố này thì tôi đã oanh tạc từ ngoài tầm tấn công của nhóc rồi.”

“...”

Kinuhata như bị hóa đá.

Thế rốt cuộc là kẻ nào?

Một chiếc Lục Vũ chắc chắn đã tấn công vào chiếc xe ăn trộm mà Hamazura lái lúc trước. Thứ vũ khí đặc dụng không người lái ấy thuộc về lực lượng phòng không của Thành Phố Học Viện, nó không phải là thứ được dùng chỉ để truy quét một tên trộm quèn.

Người phụ nữ bên kia đầu dây đã nói cô ta không có liên quan. Thiếu nữ diện váy từng ước giá như cô ta có thẩm quyền điều động thứ đó.

Và giờ thì Stephanie cũng phủ nhận điều ấy.

(Còn có kẻ nào khác ngoài Stephanie đang siêu nhắm tới bọn mình? Và kẻ này còn có thẩm quyền để thoải mái siêu điều động một chiếc Lục Vũ?)

Đúng lúc ấy, bức tường bê-tông gần đó chợt nổ tung.

Lực lượng đặc nhiệm trong trang phục màu đen lao qua bức tường và xông vào.

Họ không tới vì Stephanie.

Thậm chí, họ có vẻ đang lao tới chỗ Kinuhata.

“Hamazura!!!” Kinuhata hét lên khi cô bé bị khống chế trên sàn. “Siêu chạy đi!! Tôi không phải là mục tiêu của chúng đâu!! Mà là anh đó!!!”

Kinuhata Saiai sở hữu một năng lực mạnh mẽ và giữ một vị trí đặc biệt. Nhưng thế có nghĩa là cô bé tự biết giá trị của mình là bao nhiêu và những kẻ nhắm tới mình là loại người như thế nào.

Vụ việc với chiếc Lục Vũ không khớp với những điều đó.

Nếu vậy, kết luận cuối cùng chỉ có thể là chiếc Lục Vũ đó nhắm vào kẻ mang một giá trị chưa rõ ràng, Hamazura Shiage.

“...!!”

Từ bên kia của ngọn lửa, Hamazura hét lên điều gì đó.

Tuy nhiên, Takitsubo liền kéo tay cậu để giục cậu chạy trốn. Hamazura hơi phân vân, không biết phải làm gì trong một thoáng, nhưng cậu quyết định bỏ chạy cùng với Takitsubo. Kinuhata cũng nghĩ rằng đó là quyết định chính xác. Cô bé là một siêu năng lực gia hữu dụng và vẫn còn giá trị với Thành Phố Học Viện. Họ sẽ không loại bỏ Kinuhata nếu như có thể lợi dụng cô, và cô bé cũng định tiếp tục làm việc thuận theo ý họ như thế.

Sau khi Hamazura và Takitsubo đã khuất bóng, Kinuhata nghe thấy những tiếng chân vang tới từ lối vào của khu mua sắm ngầm. Cô bé liếc nhìn về hướng đó trong khi đang bị đám người áo đen khống chế. Người vừa tới là thiếu nữ diện váy. Cô gái ấy sử dụng thứ năng lực có tên Measure Heart và là thành viên của một nhóm mới được thành lập từ tàn dư của Item, School, và mấy đội khác.

Trên danh nghĩa thì hai người là đồng đội, nhưng họ vứt cho nhau những cái lườm sắc lạnh.

“Cô siêu làm trò gì thế?”

“Lúc mới nhận lệnh, tôi cũng ngỡ ngàng lắm. Chẳng hiểu sao họ lại bắt tôi làm việc với mấy gã sót lại bên Hound Dog. Tôi cứ nghĩ là cô biết câu trả lời cơ?”

Thiếu nữ diện váy đột nhiên đổi chủ đề.

“Cô có biết là Aleister đã lập ra một kế hoạch nào đó và đang thực hiện nó không?”

Kinuhata chợt cau mày.

Thiếu nữ diện váy vẫn tiếp tục mà chẳng màng tới thái độ của cô bé.

“Xem chừng thì hai nhân tố bất định là Kamijou Touma và Accelerator vẫn nằm trong khoảng sai số cho phép. Chính vì thế mà họ được đặt vào trung tâm của kế hoạch. Vì khi họ giãy dụa, sự vùng vẫy ấy có thể được tận dụng để đem lại lợi ích cho kế hoạch. Mặc dù tôi cũng chẳng biết cái kế hoạch ấy là gì. Tuy nhiên, Hamazura Shiage thì khác.”

Một thoáng im lặng trôi qua trước khi cô gái tiếp tục lên tiếng.

“Anh chàng Level 0 đó là một nhân tố đáng lẽ đã phải chết trong cuộc xung đột giữa Group, School, Item, Member và Block. Thế mà anh ta chẳng biết bằng cách nào lại xoay sở một mình hạ gục kẻ giữ vị trí số 4, Mugino Shizuri, và vẫn sống cho tới hôm nay. … Xem ra đến cả Aleister cũng không thể tính toán mọi thứ một cách hoàn hảo được.”

Vẫn bị mấy gã mặc đồ đen khống chế, Kinuhata căng óc ra suy nghĩ trong lúc lắng nghe.

Những gì cô ta nói liệu có thật không?

“Hamazura Shiage là một gã Level 0 chẳng có sức mạnh hay hữu dụng gì, nhưng anh ta đang nỗ lực để tự mình đạt được một điều gì đó. Anh ta đang dần có được một giá trị mới mà đến cả Aleister cũng không dự đoán được.”

Thiếu nữ diện váy nhìn chằm chằm vào Kinuhata như muốn khiêu khích cô bé.

Hay có lẽ cô gái này đang thử moi ra một câu trả lời từ cô.

“Tùy vào cục diện mà anh ta có thể gây hại cho kế hoạch của Aleister hơn cả Kamijou Touma hay Accelerator. Dường như vì thế mà Thành Phố Học Viện đang tung ra mọi thứ chỉ để loại bỏ người này. Cô nghĩ sao? Liệu anh ta có thực sự đáng giá đến thế không?”

Cậu chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cậu chỉ biết tiếp tục chạy.

Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou nắm tay nhau chạy giữa màn đêm. Hai người đã thoát khỏi khu mua sắm dưới lòng đất, chạy xuyên qua đám đông, rồi nhảy lên một công-te-nơ trên một toa tàu chở hàng. Chuyến tàu này vẫn chạy dù đã quá giờ hoạt động của các chuyến tàu chở khách. Họ ngồi xuống và thở hồng hộc trong lúc đoàn tàu vun vút băng qua các trạm dừng và đường hầm. Nhưng dù họ có thở sâu tới đâu, sức lực đã mất chẳng hồi phục được chút nào.

Nỗ lực chạy trốn như vậy, nhưng đối phương vẫn đeo bám hai người.

Chúng không giống một lực lượng đặc nhiệm thông thường.

Những bóng đen đuổi theo con tàu đang lao đi với tốc độ cao. Cậu không biết từ bao giờ, nhưng đối phương đã nhảy lên đoàn tàu và vài kẻ trong số chúng đang tiếp cận hai người từ trên nóc toa. Một người thường chỉ qua mấy khóa huấn luyện đặc công đâu thể có bản lĩnh cỡ này. Kẻ địch cứ như mấy bóng ma chui ra từ truyện kinh dị, trông chúng thừa sức để đấm văng cả Kuchisake-Onna. Hamazura không nghĩ là cậu có cơ hội chiến thắng nào trước đám người này.

Thân thủ của bọn chúng khiến cậu nhớ tới một thứ…

(...Hard Taping. Toàn thân họ được bao bọc bởi thứ vật liệu đàn hồi dạng trang phục, chúng có thể co dãn tùy theo phản ứng với tín hiệu điện trong cơ thể. Đó là thứ trang bị mà thủ lĩnh Komaba từng sử dụng!)

Nhưng nữ thần may mắn đã mỉm cười với Hamazura và Takitsubo.

Trước khi những bóng đen ấy kịp bao vây hai người, con tàu chở hàng bắt đầu hãm tốc lại. Chắc nó sắp tới trạm dừng cuối cùng. Hamazura giữ chặt thân hình mảnh dẻ của Takitsubo và nhảy khỏi đoàn tàu trước khi nó hoàn toàn ngừng lại. Thiếu chút xíu nữa thì cậu đã ngã và phải đổ máu trên đường ray đầy sỏi, nhưng cậu xoay sở vừa đủ để giữ thăng bằng.

Hamazura chẳng biết cậu đang ở quận nào nữa.

Một cánh cửa bên bức tường của đường hầm đang hé mở, cậu bèn lao vào đó và chạy xuyên qua hành lang nhỏ hẹp đằng sau. Hamazura không biết mình phải chạy về đâu hay chạy tới lúc nào. Không rõ sự tình của vụ việc, cậu không thể nghĩ ra một kế hoạch chi tiết được. Cậu đành quyết định cắm đầu cắm cổ chạy, cứ như bắt đầu một cuộc ma-ra-tông vô tận mà không rõ đường chạy thế nào.

Nhưng cậu có một chỗ dựa.

Cậu có Takitsubo bên cạnh mình.

Hamazura đã từng bị săn đuổi bởi siêu năng lực gia giữ vị trí số 4, Mugino Shizuri. Khi đó, cậu đã phải một thân một mình chiến đấu trong một tình huống vô vọng. Nhưng ngay lúc này đây, cậu không hề đơn độc. Cậu có một đồng đội đáng tin cậy ở bên. Thế nên, cậu chẳng hề sợ hãi như lần nọ. Cậu còn đủ tỉnh táo để biết rằng họ phải thoát khỏi tình thế này để còn có thể giải cứu Kinuhata nữa.

Nhưng đột nhiên, chỗ dựa tinh thần đó như bị sụp đổ.

“?”

Tay cậu vừa bị kéo giật lại, Hamazura nghĩ vậy. Khi nghoảnh mặt để kiểm tra, cậu nhận ra cô gái trong bộ đồ thể dục màu hồng vừa ngã quỵ trên sàn trong lúc vẫn nắm chặt tay cậu.

“Takitsubo?”

Hamazura vội vã dựng cô gái dậy, nhưng cơ thể cô nặng nề một cách bất thường. Nó không phải là sức nặng của một người vẫn còn lại chút lực bên trong. Cảm giác giống như ráng sức nâng một bao tải đầy bùn và nó khiến cậu phải nổi da gà.

“Hamazura…”

“Sao vậy, Takitsubo!? Có chuyện gì thế!?” cậu hốt hoảng hỏi, nhưng trong thâm tâm thì đã biết sẵn câu trả lời.

Takitsubo chỉ vừa mới xuất viện không lâu. Tình trạng của cô đã không được ổn lắm lúc gọi điện cho cậu từ trong salon tư nhân ở quận 3. Thậm chi cô còn mê man bất tỉnh lúc được cậu tìm thấy bên trong tòa nhà đó.

Và giờ thì nó lại tái phát.

Takitsubo không thể chạy hết sức trong một khoảng thời gian quá lâu như vậy được. Cô không còn đủ khả năng để tiếp tục bỏ chạy nữa rồi.

Nhưng kẻ địch sẽ chẳng cho họ thời gian nghỉ ngơi.

Ngay lúc này thì bọn chúng đang đánh hơi được hai người và dần tiếp cận.

“Cậu đứng được không, Takitsubo?”

Cô gái đang vã mồ hôi đầm đìa, và Hamazura chỉ biết hỏi vậy sau khi đè nén cơn hoang mang bên trong hết mức có thể. Dù thế, cô vẫn nhìn vào mắt cậu và lên tiếng.

“Chạy đi, Hamazura.”

Trái tim của cậu đã đạt tới giới hạn của nó rồi, nhưng lời này như càng muốn bóp nát nó hơn nữa.

“Cứ thế này thì cả hai đứa mình đều bị bắt mất. Cậu chạy trước đi, Hamazura.”

“Không đời nào.” Hamazura khẽ thốt lên.

Cậu tóm lấy cánh tay vô lực của Takitsubo và choàng nó qua vai mình, rồi cậu nâng thân hình mảnh khảnh của cô gái ấy lên gần tới vai.

“Hamazura.”

“Đừng nói gì.” Cậu ngắt lời cô bạn như muốn gạt bỏ mọi ý kiến của cô.

Mặc cho thân hình nhỏ nhắn, cô gái ấy vẫn nặng như mấy quả cầu sắt dùng để xiềng hai chân của tù nhân.

(Thế thì sao chứ?)

Cậu vẫn chỉ hướng về phía trước.

Hamazura cắn chặt răng rồi lê bước tiến lên trong lúc dìu cô bạn bên cạnh. Cậu sẽ không bỏ rơi Takitsubo. Cậu sẽ không để mặc cô ấy ở đây. Họ còn phải cứu Kinuhata Saiai nữa, vậy nên hai người không thể chỉ sống một cách chui lủi được. Cậu sẽ lật ngược thế cờ và giải thoát họ khỏi nghịch cảnh này. Chỉ với một mục tiêu đó trong đầu, Hamazura tiếp tục bước đi.

Nhưng cậu không trụ được lâu.

Cơ thể của cậu không bị Thể tinh chất ăn mòn như Takitsubo, nhưng thể lực của con người không phải là vô tận. Chỉ nội trong ngày hôm nay, Hamazura đã vướng vào nhiều cuộc chiến và đã phải chạy không biết bao nhiêu cây số. Sức chịu đựng của cậu cũng chỉ có giới hạn. Từng bắp thịt trong cơ thể như đang gào thét đòi đình công. Hai chân run bần bật, cậu biết mình sẽ ngã quỵ bất cứ lúc nào. Và đúng lúc ấy, cậu nghe thấy vô số bước chân vang tới từ phía sau. Cậu cũng nghe được âm thanh *lách cách* của những khẩu súng tiểu liên.

Cứ thế này, hai người sẽ bị kẻ địch bắt kịp.

Họ sẽ bị chúng tóm được và sát hại không thương tiếc.

Cậu dốc hết sức lực còn lại để ráng chạy, nhưng chút sức tàn ấy cũng sớm cạn kiệt. Hai người họ ngã bịch xuống đất khi đang ôm chặt lấy nhau. Hamazura lập tức gượng dậy và toan dìu Takitsubo đi tiếp, nhưng cậu không còn khả năng làm vậy. Cơ thể cô gái như một quả tạ nặng nề trói chân cậu.

“Hamazura à,” Takitsubo lên tiếng. “Bỏ đi, Hamazura. Mình sẽ cầm chân kẻ địch giúp cậu.”

“Không, đừng có nói vậy!!” Cậu quát lại.

Nhưng cơ thể cậu đã rã rời.

Hamazura quay sang ôm lấy Takitsubo với ý định che chắn cho cô khỏi súng đạn. Cậu thừa biết những viên đạn đó sẽ xuyên thẳng qua cơ thể mình, nhưng cậu vẫn ôm chặt cô trong vòng tay.

(...Có ai không.)

Hai mắt cậu rưng rưng mấy giọt lệ.

(Làm ơn, ai đó có thể làm được điều mà tôi không thể. Tôi cần một người hùng hiệp nghĩa xuất hiện và cứu lấy cô ấy…)

Cậu biết chuyện đó sẽ không xảy ra. Nếu thực sự tồn tại một người như thế, Hamazura Shiage đã không phải lâm vào cảnh này ngay từ đầu.

Nhưng cậu không biết làm gì ngoài việc cầu nguyện.

Cậu không muốn mất đi Takitsubo Rikou.

Những bước chân càng lúc càng tới gần và số lượng cũng dần tăng lên. Cậu không thể làm gì được. Chỉ qua tiếng động, Hamazura có thể cảm nhận được hàng loạt họng súng đang chĩa vào họ. Cậu chỉ có bên người một khẩu súng lục bé tí. Với cục diện này, cậu sẽ lập tức biến thành pho-mát Thụy Sĩ nếu dám rút súng ra.

Nó hoàn toàn là một tình thế vô vọng.

Không có một phép màu nào sẽ xảy ra.

Thế rồi vô số tia sáng bay sượt qua cậu.

Chúng thổi tung đám người không rõ danh tính đang truy đuổi họ và dễ dàng giải thoát hai người khỏi thế ngàn cân treo sợi tóc.

Cậu không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Hamazura chỉ đoán rằng nó là một loại siêu năng lực nào đó. Cả chục hay cả tá những tên vừa truy đuổi hai người đã chết không toàn thây. Nội tạng của chúng vương vãi khắp nơi và máu tươi nhuộm đỏ chỗ lối đi đó. Cậu không biết ai vừa ra tay, nhưng người này quả thực đã cứu họ. Hamazura chỉ ngồi đó, ngây người ra trong khi vẫn ghì chặt Takitsubo Rikou trong tay.

“Ha ha…” Não bộ của Hamazura từ từ nhận thức được cục diện mới này, một cảm giác nhẹ nhõm dấy lên trong cậu. “May quá. Mình không biết là ai, nhưng chúng ta được cứu rồi!!”

Và rồi…

“...Haaamazuraaa….”

Chỉ với tiếng gọi ấy, một cơn ớn lạnh cùng cực chạy khắp thân thể của Hamazura.

Cách gọi đó rất quen thuộc. Và một khi nhận ra nó, thứ siêu năng lực vừa được tung ra cũng lập tức hiện rõ trong bộ nhớ của cậu. Nó là Meltdowner, một thứ năng lực chi phối electron. Nó không chi phối dạng sóng hay dạng hạt của electron, mà chi phối chính những electron ấy. Thứ sức mạnh này thuộc về siêu năng lực gia Level 5 giữ vị trí thứ 4. Chủ nhân của nó đáng lẽ đã...đã...đã bỏ mạng trong tay Hamazura chứ.

Bóng dáng ấy đang bước tới gần hai người.

Trang 288

Đây hoàn toàn không phải là người hùng xuất hiện để cứu Hamazura.

Những bước chân quen thuộc đang dần tiếp cận như để tự hào khẳng định sự tồn tại của Meltdowner. Người đó tiến thẳng tới chỗ họ, giẫm cả lên mấy vũng máu và nội tạng sót lại của những kẻ xấu số khi nãy.

Hamazura nhận ra cô gái ấy.

Cô ta đã mất đi con mắt phải.

Và cô gái đó cũng không còn cánh tay trái nữa.

Một luồng sáng màu lam nhạt mà người ta có thể trông thấy khi hàn điện nằm gọn bên trong hốc mắt trống rỗng bên phải. Và phía tay bên trái cũng tương tự như vậy. Giống như để bù lại cho thứ đã mất, một cánh tay bằng ánh sáng chói lóa mọc ra từ bả vai. Âm thanh nghe như tiếng của dòng điện cao thế khi nướng cháy côn trùng phát ra liên tục, hẳn là nó phải được tạo thành từ năng lượng khá cao.

Những thứ đó được tạo ra từ siêu năng lực của cô gái ấy.

Chúng được tạo ra bởi thứ năng lực thuộc về kẻ giữ vị trí số 4, Meltdowner.

Nó chẳng phải là loại năng lực rẻ tiền có thể hiện hữu trong bất cứ ai. Theo những gì Hamazura được biết, chỉ có một người duy nhất trong Thành Phố Học Viện sở hữu năng lực đó.

Tiếng nói lắp bắp phát ra từ miệng của Hamazura Shiage.

Cậu thốt ra một cái tên mặc cho thanh quản và toàn thân đang run lập cập.

“Mugino...Shizuri…!?”

“Đừng để mấy thằng giẻ rách đó lấy mạng mày. Vì kẻ sẽ xé xác mày tại đây là tao!!”

Lần này thì nỗi tuyệt vọng thực sự nuốt chửng Hamazura và Takitsubo.

Phần 13:

Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, Musujime Awaki và Unabara Mitsuki, bốn người này hiện đang ở nơi sâu nhất trong cái công trình lánh nạn dạng đường hầm. Trước mặt họ là kẻ vừa thất trận, Shiokishi. Bộ giáp cơ giới của ông ta đã bị tan rã, và một con dao làm từ đá vỏ chai đang găm trên bụng của vị lãnh đạo này.

“Để bảo vệ những người thân xung quanh, bọn ta hiện có hai lựa chọn.”

Accelerator bẻ cổ răng rắc trong khi vẫn nắm chặt cây nạng.

“Một - bọn ta bắt ông nôn ra mọi thứ về Dragon, hoặc là hai - chúng ta thọc con dao kia vào sâu hơn rồi móc hết nội tạng của ông ra.”

“Dragon hả…” Shiokishi khẽ lẩm bẩm, dường như quên cả việc bụng mình vừa bị đâm.

“Ta thừa biết mục đích của các ngươi là thứ đó mà.”

“Đừng có mà phun ra mấy câu trí trá như ‘thực ra, ta cũng không biết rõ’ đấy.”

“Nếu được vậy thì nhẹ nhõm biết mấy. Nhưng đáng tiếc là ta có biết về nó. Chỉ vì ta ngồi ở địa vị cần phải biết. Chính vì vậy mà ta mới gặp bao rắc rối như thế này.”

Bốn người bọn họ bèn im lặng.

Chỉ có Shiokishi là tiếp tục lên tiếng.

“Nó là thứ không được phép đem ra ánh sáng. Nhưng nếu các ngươi cứ ép ta phải tiết lộ chi tiết, ta cũng đành chiều. Tuy nhiên, vì nghĩ cho các ngươi nên ta nói trước một điều: Tốt nhất là không nên biết. Đây không phải là hăm dọa, mà đơn thuần chỉ là lời khuyên của một kẻ trong cuộc. Thật lòng mà nói, ta không hề muốn biết về nó chút nào. Ngay cả lúc này, trong thâm tâm, ta vẫn nghĩ nếu mình không biết thì tốt biết bao.”

“Dragon là gì?”

Accelerator tra hỏi.

Dù nhận được lời khuyên như thế, họ vẫn chẳng hề chùn bước.

Theo Tsuchimikado và Unabara, Dragon là mật hiệu ám chỉ ‘thiên thần’. Hôm 30 tháng 9, Accelerator từng chứng kiến sự xuất hiện của nhiều chiếc cánh ánh sáng. Vụ việc với Kihara Amata, Last Order, thứ vi-rút hôm ấy và tất cả những chuyện xảy ra gần đây có vẻ đều liên quan tới nó.

“... Ngươi hỏi gì lạ thế?”

Trước câu hỏi vừa rồi, Shiokishi bỗng bật cười.

Giọng điệu của ông ta giống như ‘không thể nhịn cười vì đối phương đang hoàn toàn hiểu lầm mọi thứ’.

“Dragon ở khắp mọi nơi. Nhìn kìa, nó hiện đang đứng ngay đằng sau các ngươi đó.”

Hắn cứ nghĩ nó là một lời giễu cợt vớ vẩn.

Nhưng ngay sau đó, vài tiếng *bịch* nặng trĩu vang lên.

“Tsuchimikado?”

Accelerator bất giác ngoảnh mặt lại.

Hắn gọi tên bọn họ.

“Musujime? Unabara?”

Họ vừa ngã gục trên sàn. Ba người đã hoàn toàn bất tỉnh. Mặc dù không có một vết thương nào, nhưng cũng chẳng có dấu hiệu gì cho thấy họ sẽ sớm tỉnh lại. Group mà Accelerator thuộc về là một tổ chức luôn tự hào vào bản lĩnh chiến đấu trên mức trung bình của họ. Nhưng lúc này, các thành viên của nó đã bị hạ gục dễ dàng bởi một đòn tấn công bí ẩn. Thậm chí ba người còn không có cơ hội để phản kháng.

Thế rồi,

Accelerator trông thấy nó.

“Không phải là Fuse Kazakiri đâu!”

Vang tới tai của Accelerator, kẻ đang tròn mắt ngạc nhiên, là giọng nói của Shiokishi.

“Fuse Kazakiri chỉ là một dây chuyền sản xuất đơn giản để định hình cho Dragon mà thôi.”

Sau khi thốt ra mấy câu đó, Shiokishi lăn ra bất tỉnh vì mất máu. Mặc dù ông ta rên rỉ gục xuống đó, nhưng Accelerator chẳng có tâm trí để quay đầu nhìn.

Hai mắt của hắn đang dán vào thứ trước mặt.

Tóc dài, màu vàng ánh kim.

Một vóc dáng cao ráo và mảnh khảnh, khắp người tỏa ra hào quang. Và bộ đồ rộng lùng thùng bao phủ toàn thân. Mặc dù rất khó để khẳng định giới tính của nó, nhưng ít nhất thì ngoại hình mang nhiều nét của nữ giới.

Trên khuôn mặt nó là một biểu cảm đầy hạnh phúc, buồn bã, sầu đau và phẫn nộ, nhưng sâu bên trong ẩn chứa những cảm xúc hoàn toàn khác hẳn với loài người, nó là một biểu cảm vô cùng điềm tĩnh.

“—Dragon ư?”

Thứ đó bỗng mở miệng.

Dù nó mang hình dạng của con người, nhưng Accelerator cảm thấy không có gì vô lý hơn việc cái thứ đứng trước mặt hắn biết nói tiếng người.

“Ở một mức nào đó thì cái tên ấy không hoàn toàn sai. Hoặc, gọi tôi là ‘thiên thần’ cũng được… Ít nhất thì nó vẫn gần với sự thật hơn mấy lời đồn thất thiệt như ‘thể sống ngoài Trái đất’ , ‘thiên sứ hộ mệnh’ , hay ‘kẻ thực sự nắm giữ mọi bí mật về giới ma thuật cận đại’ . Mặc dù phải nói, sự tồn tại của tôi là một thứ khác hoàn toàn so với các thiên sứ được nhắc tới trong Kinh thánh. Thế nên, để mô tả chính xác sự hiện diện của tôi, dùng từ vừa được nêu thì hơn.”

Thứ đó trình bày.

“Kiên trì theo đuổi được đến mức này trong quá trình khám phá thì chỉ có vài người thôi. Bởi vậy, việc tôi xưng danh tại đây rất có ý nghĩa và giá trị. Vì lẽ đó, tôi sẽ trả lời câu hỏi của cậu.”

Danh tính thực sự của thứ mà đám Accelerator đã theo đuổi bấy lâu nay sắp được hé lộ.

“Tôi là kẻ đã truyền thụ những phần thiết yếu trong những tri thức cần biết cho một ma thuật gia cổ quái tên Crowley—Aiwass.”

Chú thích:

 Chi tiết về hai nhân vật này, xin tham khảo SS2 và NT07

 Một tộc ninja của Nhật, tồn tại từ khoảng thế kỷ 14.

 

 Khẩu liệt nữ, hay thiếu phụ miệng rộng, một hình tượng ma quỷ trong truyện dân gian của Nhật, là một người phụ nữ với miệng bị rạch đến tận mang tai.