Cuộc đảo chính đã chấm dứt.
Đồng thời, mọi người mất đi sức mạnh có được từ phép Quốc kì Anh của Nữ hoàng và trở về lại là “người bình thường”. Những con người ấy dường như đã bình tĩnh trở sau khi mất đi sức mạnh, hoặc có thời gian suy nghĩ khi trận đánh kết thúc bởi học sinh và công nhân viên chức bắt đầu nhìn cảnh tượng khủng khiếp này với ánh mắt đầy hoài nghi.
“… Có lẽ ta hơi nhiệt tình quá rồi,” Nữ hoàng Elizard nói với cái cười mang chút giễu cợt bản thân.
Bà nhặt lên cây Curtana thứ hai mà bà quăng đi lúc nãy. Thanh kiếm huyền thoại bị gãy trong trận đấu với Carissa. Bà đang nghĩ tới việc cho cậu bé kia phá hủy luôn thanh này thì Elizard nhìn thấy một người đang tiến tới.
Đó là Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
“Thật đau đớn rằng chính tôi là người khơi dậy tất cả mọi chuyện… nhưng giờ chúng ta phải làm gì?”
“Thôi nghĩ vẩn vơ mấy chuyện đã qua đi, đồ ngốc. Ta nghĩ tinh thần hiệp sĩ của nước này bảo ông phải tỏ ra cứng rắn trước một quý cô cho dù nó giết ông chứ,” Elizard đáp lại người đàn ông đã giúp dựng lên cuộc đảo chính khuấy đảo đất nước kia. “Và chuyện xảy ra hôm nay chẳng có vấn đề gì cả. Mỗi người tham gia vào sự việc này sẽ có cách giải thích hiện tượng bí ẩn của riêng họ, nhưng an tâm họ sẽ không tìm ra được sự thật đằng sau. Kết quả này sẽ là một câu chuyện hay để họ kể lại cho con cháu sau này.”
“Nhưng người không thể phủ nhận khả năng ai đó nhận ra đây là phép thuật.”
“Chúng ta sẽ xử lí chuyện đó nếu có xảy ra,” Elizard trả lời lập tức.
Không phải bà chưa nghĩ tới tình huống đó. Trái lại, nếu bà không nghĩ thông suốt, bà đã không thể dốc sức làm nên phép thuật vĩ đại như thế.
“Nếu đã như thế, chúng ta có thể thừa nhận. Chúng ta có thể nói rằng phép thuật thực sự tồn tại và nó đang thầm lặng bảo vệ họ đằng sau cuộc sống mỗi ngày. Có thể nói đây như lần tái sinh của nước Anh, quốc gia của ma thuật.”
“Nhưng…”
“Lịch sử thay đổi không ngừng. Không có qui luật nào nói rằng phép thuật phải luôn luôn che dấu khỏi con mắt của người đời. Và chúng ta không phải những người đầu tiên làm vậy. Trong một số bộ lạc Phi châu, có những người như thầy phù thủy ra quyết định cho cả bộ lạc. Nói cách khác, họ trao chính phủ vào tay người biết sử dụng phép thuật. Hình thức chính phủ đó không phải bất khả thi. Nó không khác gì một cuộc cách mạng có thể xảy ra bất cứ lúc nào nếu lịch sử rẽ sang một hướng thích hợp.”
Thốt ra từ miệng Elizard, người vừa tống một cuộc cách mạng vào mặt Carissa kẻ gần như đã nắm quyền Liên hiệp Anh, những lời nói ấy thật có sức nặng.
Elizard tiếp tục nói một cách cực kì phấn khởi.
“… Giờ thì. Chúng ta hãy đi nhặt Carissa ở bất cứ nơi nào mà nó rớt xuống đi. Hửm? Cậu bé ta cần phải tuyên dương đi đâu mất rồi?”
Tam Công Chúa Villian bồn chồn nhìn ngó xung quanh, cách xa một tí nhóm giáo phái Anh và các hiệp sĩ, những người đặt dấu chấm hết cho cuộc đảo chính. Cô đang tìm một người, nhưng có vẻ cô không gặp may lắm. Cuối cùng cô dừng bước như chịu thua và lẩm bẩm đôi điều với vẻ mặt u ám.
“… Vậy là William bỏ đi thật mà không nói lời nào.”
“…”
Thủ lĩnh Hiệp sĩ đứng cạnh cô, không biết phải nói thế nào, nhưng cuối cùng ông gật đầu.
“Dường như Giáo hội chính thống Nga có động tĩnh đáng chú ý. Nó sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến cuộc chiến giữa khoa học và phép thuật. Dựa theo thông tin từ một đồng đội của hắn trong Ghế Phải của Chúa, William nói rằng hắn phải hành động để ngăn chặn cuộc xung đột này theo hướng khác với Thuần Anh Giáo Hội.”
“Một đồng đội…” Villian khẽ nói. “Kể cả ngài, mọi người đều gặt hái được nhiều thứ trong 10 năm qua. Có lẽ chỉ mình tôi là người ngồi yên chẳng làm được gì.”
Dường như Villian đau lòng hơn một người bình thường khi William không nói lời từ biệt.
Nhìn thấy gương mặt cô, Thủ lĩnh Hiệp sĩ cảm thấy chút áy náy.
“(… Tên khốn đó. Lúc nào cũng ỷ lại thói tùy tiện của một tên lính đánh thuê mà đẩy hết cái khó cho ta.)”
“?”
Lời lẩm bẩm của ông hẳn đã vọt ra khỏi miệng bởi Villian ngước nhìn ông với vẻ thắc mắc.
Thủ lĩnh Hiệp sĩ nhanh chóng lấy lại vẻ cung kính và nói.
“Tôi có lời nhắn từ một tên lính đánh thuê nọ. Hắn bảo đây là chuyện cần phải nói cho cô, và không ai khác ngoài cô thưa Quý cô Villain.”
“Chuyện đó là gì…?”
“Hắn nói: ‘Một ngày nào đó, khi cuộc chiến này kết thúc và thế giới trở nên yên bình, tôi sẽ trở về nước Anh. Hi vọng khi tôi trở về, tôi sẽ có thể treo biểu huy của tôi lên hành lang cung điện Buckingham nơi nó đáng lẽ phải hiện diện. Hi vọng tôi có sức mạnh để bảo vệ thanh kiếm cùng biểu huy gắn trên nó và hi vọng cô cũng sẽ có sức mạnh để vượt qua mọi khó khăn, chướng ngại gặp phải trong quá trình sửa chữa điện Buckingham.’… Tôi cho rằng việc yêu cầu cô trở thành vị công chúa xứng đáng với lời thề ấy là cách diễn đạt cho lời cầu hôn của tên lính đánh thuê đó.”
“…”
Đôi mắt Tam Công Chúa Villian mở to một cách ngạc nhiên, nhưng thực chất Thủ lĩnh Hiệp sĩ đã thêm vào vài từ mà William Orwell không hề nói.
(…Ờ thì, hắn là người kiệm lời. Nếu nói lại đúng nguyên văn thì nghe có hơi lỗ mãng.)
Chỉ có người đàn ông trực tiếp nhận được lời nhắn ấy mới rõ phần gốc thế nào và những phần tô điểm ra sao. Thủ lĩnh Hiệp sĩ khẽ thè lưỡi ra tránh để cho Villian thấy và nghĩ ngợi sâu xa.
(Biết rõ tính cách ta thế nào mà anh vẫn đưa lời nhắn kiểu như vậy. Anh biết rõ ta sẽ nói lại như thế nào, phải không, William?)
Kanzaki và các thành viên Amakusa đang chữa trị vết thương từ lúc nãy, nhưng giờ họ đã xong xuôi và đang tập hợp lại một chỗ.
Người lên tiếng đầu tiên là Tatemiya Saiji.
“… Thế là một lần nữa Kamijou Touma chiếm phần ngon nhất. Tôi chỉ có thể xem đây như một món nợ lớn khác mà cô cần phải trả cho cậu ta, thưa Nữ Tu Sĩ. Và những người khác vẫn đang thích thú ngồi xem cái đống nợ lên đến mức cho vay nặng lãi rồi.”
“Từ từ đã! Sao anh nói giống hệt Tsuchimikado vậy!? Vụ này tôi không dính nhé! Ý tôi là, tất cả chúng ta đồng tâm hợp lực làm hết sức có thể, vì thế kết quả phải chia đều cho mọi người. Chẳng có nợ nần gì ở đây cả, đúng không?”
“Vậy là cô sẽ theo bộ Hầu Gái Thiên Thần Sa Ngã Khêu Gợi chăng? Hửm? Ồ, cô vẫn chưa thử bộ Hầu Gái Thiên Thần Sa Ngã. Mọi người nghĩ cô ấy sẽ chọn cái nào?”
“Đừng có dựa vào đó mà tự ý quyết định! Tôi sẽ không bao giờ mặc lại thứ này nữa đâu!! N-Nomozaki, Isahaya!! Tôi không ngờ các người già như thế còn hùa theo mấy cái này!! Xin các người đừng có hô hào bắt tôi phải mặc nữa!!”
Kanzaki nói đi nói lại, nhưng đám đàn ông của Amakusa đều trước sau như nhất. Họ đang nài nỉ cô mặt bộ Hầu Gái Thiên Thần Sa Ngã Khêu Gợi ngay bây giờ bởi họ vẫn chưa được thấy cảnh đó.
Trong khi đó, cách xa đám om sòm kia một chút…
“(… C-cậu ấy đã chiến đấu vì tất cả mọi người, vậy mình có thể coi như nợ cậu ấy lần này, phải không ta? Nếu thế thì… mình… ừm… cũng có quyền làm vậy… Aaa… ☆)”
“Trời đất. Kia có phải khuôn mặt dâm tà của một cô gái trong trắng không?” Tsushima khẽ lầm bầm và chỉ vào Itsuwa, lúc này đã chẳng còn biết đến trời trăng mây gió là gì nữa.
Và rồi…
“A-à-aaaaaaa~~… Cuối cùng mình cũng lết được tới điện Buckingham rồi…”
Nghe thấy câu tiếng Nhật quái lạ, Kanzaki quay lại và nhìn thấy Tổng Giám Mục Laura Stuart đang ngồi rủ rượi trên lưng còn ngựa vì vài lí do nào đó.
“Ch-chết tiệt, Elizard… Vừa lúc lấy được lá cờ từ Bảo tàng Anh quốc là bà phi nước đại bỏ tôi lại một mình với con ngựa… Ôi… mình không nhịp theo được với bước đi của con ngựa. C-cái lưng tôi…”
Trong khi Laura ngồi một cách khốn khổ, con ngựa lại tỏ ra phật lòng. Nó hí lên một tiếng như tuyên bố một phiếu ghét cho Laura.
“Hờờờ… Rốt cuộc cũng chỉ vì thế mà mình thành kẻ vô dụng. Chẳng hiểu sao mình lại tới đây làm cái gì nữa?”
“… Cô nói thế… nhưng tôi chắc cô âm thầm làm việc. Từ việc một phép thuật cấp quốc gia như Quốc kì Anh chưa bao giờ được đem ra dùng trước đó khiến tôi tin rằng nó không thể được kích hoạt bất cứ khi nào Hoàng gia muốn. Tôi dám cá cô đã cho phép hoặc bắt nó phải mở khóa.”
Nghe thấy thuộc hạ của mình chỉ ra, Laura nở một nụ cười đầy ẩn ý thay vì xác nhận hay phủ nhật điều đó.
Mặc cho nghi ngờ của Kanzaki, Laura Stuart nhờ cô một việc khá bất ngờ.
“A-aaa, tôi chẳng còn sức để dừng con ngựa nữa. K-Kanzaki… dừng con ngựa và đỡ tôi xuống đi.”
“Ể? T-tôi không làm được. Tôi không rành về ngựa lắm.”
“Nhưng nhìn quần áo cô xem! Cô giống như mấy người chăn bò ở Miền Tây ấy!”
“Không, đó là vi tôi phải tập hợp các đồ vật cần thiết để tạo nên phép thuật của tôi. Tôi không biết gì hết về lũ ngư-… gáááááááá!? Nó… nó nhai túm tóc của tôi!!”
Kanzaki sững sờ nhìn mái tóc đen của mình dính đầy nước dãi, nhưng trông có vẻ con chiến mã thích cô ấy. Trong lúc nó tìm cách chơi đùa với cô, Laura chầm chậm bước xuống nền đất cứng.
“Đ-được rồi. Giờ cái cậu bé mà Kanzaki cần rửa mắt bằng bộ cánh cực kì mát mẻ đâu? Tôi nghe nói cậu ta đang ở Anh, thế nên tôi muốn nhìn thấy cậu ta ít nhất một lần.”
“Khư. Cô đúng là biết cách châm chọt vào nỗi đau của người khác dù đến siêu trễ! Và xét đến những sự kiện pháp thuật mà cô đẩy cậu ta vào, chẳng phải cô mới là người cần mặc bộ Hầu Gái Thiên Thần Sa Ngã Khêu Gợi sao!?”
Nhị Công Chúa Carissa nằm sóng xoài trên một con đường ở London.
Còn một khoảng thời gian trước hoàng hôn. Đảo chính đã kết thúc, nhưng các con đường vẫn trống không do ảnh hưởng của nó vẫn còn.
Cô tự hỏi mình đang ở đâu.
Cô nghĩ mình cách cung điện Buckingham khoảng 2 hay 3 km gì đó. Nhìn chung, cô bị đấm văng đi xa đến nỗi cô gặp vấn đề trong việc xác định chính xác mình ở đâu.
“…”
Carissa nhìn qua bàn tay phải của cô.
Đến lúc này, bàn tay vẫn ngoan cố nắm chặt cán Curtana gốc. Tuy nhiên, phần lưỡi đã gãy gần hết nửa và sức mạnh phép thuật của nó đã biến mất. Sức mạnh thủ lĩnh thiên thần hẳn quay về lại Curtana thứ hai. Mặc dù cô không chắc mẹ cô có muốn giữ nó không.
Carissa nằm im lặng một hồi lâu.
Cô nghĩ về ý định đằng sau việc chiến đấu chống lại chín mươi triệu người. Bảo vệ người dân? Những con người mạnh mẽ như thế sẽ không đánh mất lòng tự trọng chỉ vì những nước khác hơi ác nghiệt. Xét cho cùng, chính Carissa là người sợ chuyện đó nhất.
Thế rồi…
“Ha ha. Đúng là khôi hài. Ta nghĩ nhìn thấy cô rớt xuống đất, mình mẩy lắm lem máu với bùn đất chắc sẽ là cảnh hiếm thấy, nhưng ta không ngờ nó lại thú vị thế này,” một giọng nam nói.
Carissa cố kéo cơ thể đầy thương tích của mình đứng lên để nhìn rõ mặt người đàn ông trong trang phục toàn màu đỏ kia. Cơ thể hắn trông không nở nang lắm, nhưng cô có thể cảm nhận một áp lực kì lạ từ hắn.
“Ngươi là ai…?”
Carissa dồn sức xuống tay phải, nhưng nhớ lại hiện trạng của Curtana gốc, cô tặc lưỡi rồi ném cán kiếm đi.
“Chính xác ngươi là ai…?”
“Ta là Fiamma Cánh Hữu. Nếu chừng này gợi ý còn không đủ thì cô thực sự cẩn phải cải tổ lại cơ quan tình báo của mình đi thì hơn.”
“!!”
Fiamma Cánh Hữu.
Hắn là thành viên cuối cùng trong Ghế Phải của Chúa, nhóm điều khiển Giáo hội Công giáo La Mã trong bóng tối, và hắn là thành viên có sức mạnh to lớn nhất. Theo như các bản báo cáo mà cô từng đọc, hắn đã phá nát một nửa nhà thờ St. Peter chỉ bằng một đòn đánh và hiện giờ vẫn còn chưa rõ liệu Giáo hoàng, người bị tấn công, đã hồi phục lại hay chưa.
Sau khi nhớ lại mẩu thông tin ấy, Carissa chợt ngước lên như nhớ lại điều gì đó.
“Thiên thần liên kết với ngươi là Michael… Curtana cũng dùng sức mạnh cùng một thiên thần, chẳng lẽ ngươi muốn lấy thanh kiếm này!?”
“Hửm? Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi. Ta nghĩ ta có thể đã làm như thế.”
Fiamma có vẻ đang đùa giỡn trong khi Carissa cẩn thận quan sát hắn.
Cô thử khiêu khích để xem phản ứng hắn thế nào.
“Nhưng Curtana gốc đã mất đi chức năng của nó rồi. Nếu ngươi muốn nhân lúc mọi chuyện đang hỗn loạn do cuộc đảo chính diễn ra để cướp lấy nó thì ngươi không gặp may rồi.”
“À, thế thì tiếc thật. Nếu được thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn,” Fiamma lẩm bẩm như thể hắn không thật sự nghiêm túc suy xét chuyện đó.
Nhưng hắn suy nghĩ mong lung giống như hắn thực sự quan tâm.
“Không, ta nghĩ chắc không được. Nó có loại sức mạnh bên phải, nhưng khả năng nó sẽ không kéo dài. Chỉ cần sức mạnh của ta truyền sang nó, nó có thể vỡ tung.”
“Ngươi đang nói cái gì thế?”
“Ồ, chỉ là mấy tin đồn nhảm ấy mà. Nhân tiện, cô đúng một nửa. Ta tới đây nhân lúc hỗn loạn để cướp một thứ mà Thuần Anh Giáo Hội cất giữ sâu trong bóng tối, nhưng thứ ấy không phải Curtana.”
Fiamma làm vài cái vỗ tay hài hước.
“Aaa, ta nghĩ cô chỉ đúng phần tư thôi. Nói tóm lại, đây là lí do vì sao ta dùng Giáo hội Công giáo La Mã để ép chính phủ Pháp gây ra tình trạng bất ổn trong Vương quốc Liên hiệp Anh.”
“Cái gì…?”
“Thật sự, ta có thể chọn cách đẩy Pháp và Anh vào một cuộc chiến tranh nghiêm trọng và thu lượm nó từ London một khi thành phố bị cháy thành tro tàn, nhưng nhờ cô mà mọi chuyện đơn giản hơn nhiều. Nhờ trò chơi nực cười của cô, ta dã đạt được mục đích mà không cần phải biến thủ đô này thành ổ chứa của giết người, cướp bóc và hãm hiếp.”
Carissa giận sôi lên.
Không có Curtana, Nhị Công Chúa không còn lại nhiều phép tấn công trực tiếp. Một người ở cấp độ như cô bây giờ không thể đánh lại một kẻ như Fiamma.
Trong lúc Carissa xông tới trước, Fiamma không buồn cử động một ngón tay.
Một chấn động dữ dội tống Carissa bay về sau 100 mét.
“Thôi mà, đừng làm thế. Ta đã hoàn thành việc ta cần làm ở đây. Ta chẳng có lí do gì để đấu đá với một cô công chúa thích mơ mộng. Bà già Nữ hoàng kia thì là chuyện khác, nhưng con tép riu như cô thì ta có thể tha cho mà sống.”
Thứ gì đó trông to lớn mọc lên vai phải Fiamma. Nó giống một cái cánh hoặc bàn tay, nhưng nhìn nó giống như là vật thể bí ẩn không thuộc về thế giới này.
“Chậc. Nó bị gãy trong không khí. Ta thật sự rờ vào một thứ khó xài rồi.”
Fiamma tiến đến với tiếng bước chân vang to như có chủ ý.
“Cái vật thể kia là gì mà thậm chí khiến cho Curtana phải lu mờ? Ngươi định lẻn vào đây và cướp lấy thứ gì sau khi ra sức khơi mào chiến tranh!?”
Carissa ho ra máu trong khi hét lên một cách giận dữ, nhưng thái độ của Fiamma vẫn nhởn nhơ một cách đáng ghét.
“Cô không biết à?” Nụ cười như chia nửa khuôn mặt hằn lên miệng Fiamma, hắn dang rộng tay ra như muốn khoe khoang. “Chỉ là một mảnh châu báu thôi. Một thứ mà gia đình Hoàng gia các người bí mật sử dụng.”
Nghe hắn nói, cơ thể Carissa như đống băng.
Cô biết Fiamma ám chỉ cái gì.
“Không lẽ ngươi nói rằng… nó thực sự tồn tại…!?”
“Ra là cô không biết thật. Nó để ngay chính giữa cung điện Buckingham mà, ta cũng thấy hơi ngạc nhiên đó. Hẳn nó phải là một vật cực kì bí mật. Ta đoán đó là lí do tại sao các pháp sư được lệnh trốn đi sau khi lấy hết các vật dụng quan trọng khi cuộc đảo chính bắt đầu, nhưng lại không mang nó theo.”
Trong lúc Fiamma ngân nga như hát, cánh tay thứ ba bên vai phải hắn chậm rãi cử động.
Nếu nó bộc phát năng lực thật sự, Carissa rất có thể sẽ bị thổi tan thành cát bụi.
“Vậy, giờ cô sẽ làm gì? Cô sẽ chịu thua và sống tiếp hay tiếp tục cố gắng và bỏ mạng?”
“Câm miệng…”
Carissa từ từ đứng dậy và chùi vết máu trên miệng.
Thế đứng của cô xiêu vẹo do không giữ được thăng bằng, nhưng ánh mắt của cô vẫn đanh thép.
“… Ta cảm giác giờ ta đã hiểu ra… tại sao Giáo hoàng chống đối ngươi đến cùng như vậy…”
“Ồ, thế à? Vậy thì cô có thể nhập hội với lão ta dưới địa ngục.”
Một thứ gì đó như cơn gió mạnh tấn công Carissa.
Carissa mở to mắt và cố gắng kéo thân xác tả tơi của cô tới trước.
Thế rồi…
Cùng với âm thanh chói tai, nắm đấm của một chàng trai tung tới từ bên cạnh, cản phá đòn công kích của Fiamma.
Cường độ của nó quá lớn, đến nỗi chàng trai bị thổi bật về sau khi đánh trúng nó, nhưng Carissa đỡ lấy cậu từ đằng sau. Giày họ chỉ trượt một đoạn trên mặt đất, nhưng khó khăn lắm họ mới còn đứng vững được.
“Cô làm cái quái gì thế…?” Kamijou nhỏ nhẹ nói và xoay cánh tay để kiểm tra tình trạng nó thế nào.
Có trục trặc gì đó với xương và khớp của cậu bởi Carissa nghe thấy những tiếng gãy kì lạ.
Kamijou mặc kệ chúng và trừng mắt nhìn Fiamma, thế nhưng hắn chỉ cười.
Cái cười như cất lên từ trong tâm can của hắn.
“Ka ha ha!! Hôm nay là ngày gì đây? Ngôi sao may mắn đã chiếu xuống ta hay sao thế này!? Ta cứ nghĩ người là mảnh cuối cùng trong trò xếp hình, nên ta không bao giờ nghĩ lại có hai mảnh quan trọng ở đây luôn!”
“… Người là tên quái nào?”
Fiamma cười ngặt nghẽo đến độ không thèm trả lời câu hỏi của Kamijou.
Carissa trả lời thay hắn, trông cô như sắp ngã quỵ.
“Hắn là Fiamma… Fiamma Cánh Hữu. Căn bản hắn là thủ lĩnh Ghế Phải của Chúa.”
Đáp án bất ngờ trên thực sự gây sốc cho Kamijou.
Cuối cùng, Fiamma nhìn sang Kamijou, miệng hắn vẫn còn cười.
“Ôi, coi kìa. Ít nhất hãy để ta tự giới thiệu chứ.”
“Fiamma…”
Hắn là thành viên cuối cùng trong Ghế Phải của Chúa, nhóm người điều khiển Giáo hội Công giáo La Mã. Hắn chính là cội nguồn của tất cả các cuộc chiến. Nếu hắn bị đánh bại, xung đột dai dẳng này có thể chấm dứt.
Nắm tay Kamijou siết chặt lại hơn bao giờ hết và cánh tay thứ ba mọc ra từ vai Fiamma cử động như thể đáp lại khiêu khích. Hắn vừa liếm môi vừa nói.
“Ngươi muốn chơi à? Được thôi. Ta có thể hơi cứng người chút vì ta mới chỉ khởi động chân tay.”
“Câm đi!!” Kamijou giận dữ hét lên và xông tới trước.
Ngay lúc đó, một vụ nổ ánh sáng bùng phát từ cánh tay thứ ba của Fiamma.
Tiếng động mất đi.
Kamijou chỉ còn cảm nhận cú va chạm khủng khiếp lên cánh tay bị kéo giãn của cậu.
Khi ánh sáng tản đi, Kamijou và Fiamma vẫn còn trừng mắt nhìn nhau.
Đòn tấn công vừa rồi đủ sức xóa sổ một nhà thờ lớn ra khỏi bản đồ.
“Thì ra là thế. Quả xứng danh bàn tay phải hiếm có mà ta theo đuổi. Tận mắt chứng kiến gần như thế này thật sự khiến ta ngạc nhiên vì sự tương đồng giữa chúng.”
Đòn tấn công của hắn đã bị đánh tan, nhưng Fiamma trông rất hài lòng.
Cánh tay thứ ba vặn vẹo như một sinh vật độc lập, uốn éo như một con rắn đang hứng chịu cơn đau và nó bắt đầu tan biến trong không khí.
“Hết giờ rồi sao?” Fiamma lẩm bẩm.
Hắn nhìn Kamijou, lúc này đang căng mắt tập trung về cánh tay thứ ba.
“Đừng ngạc nhiên thế. Cánh tay phải mà ngươi dùng rất giống cái này. Thực tế, chúng giống như nhau ở cả tính chưa hoàn thiện.”
Cánh tay thứ ba của Fiamma bắt đầu vặn vẹo một cách rõ ràng hơn.
Lần đầu tiên, Fiamma khẽ cau mày.
“Nhưng ta nghĩ không nên tham lam quá. Có lẽ hôm nay tới đây là được rồi. Ta có thể dễ dàng giết chết ngươi, nhưng ta không biết liệu thánh vật mà ta chôm được có bị phá hủy theo luôn không… Sớm muộn gì ta cũng sẽ lấy mạng ngươi, không việc gì phải vội vã.”
“Thánh vật mà ngươi lấy cắp được…?”
“Trông ngầu cực kì luôn. Muốn xem không?”
Bỗng nhiên Kamijou nhìn thấy thứ gì đó trên tay Fiamma. Đó là ổ khóa kim loại. Trông nó giống như ổ khóa số, nhưng chứa nhiều số hơn bình thường. Không, nó được chạm khắc những kí tự abc thay cho các con số. Mỗi vòng xoay lý ra không đủ chỗ để nhét hết 26 chữ cái, nhưng thật kì lạ chúng lại có mặt hết như thể có một mẹo nghệ thuật nào đó ở đây. Nhìn không giống như tất cả các chữ cái được khắc lên mà đúng hơn những chữ cần thiết được hiển thị trên các vòng xoay phẳng như màn hình LCD.
(Thứ gì thế này…?)
Kamijou nhăn mặt lại một cách hoài nghi.
“Không!! Đừng có sử dụng!!” Carissa nài nỉ hét lên.
Tuy nhiên, Fiamma không nghe. Hắn dùng ngón cái quay thánh vật trong lòng tay phải để xoay mặt số của ổ khóa hình ống xi lanh.
Ngay lập tức sau đó, một âm thanh kinh khủng phát ra.
Một thứ màu trắng xuyên nát mặt đường và bắn lên từ bên dưới.
Có thể đó là thứ được vận chuyển dưới đường ray tàu điện ngầm. Mặt đường bị thổi tung trong bán kính 10 mét từ trung tâm vụ nổ. Kamijou đứng ngay phần mép của nó nên cậu bị đẩy ngược trở lại còn Carissa suýt nữa là rơi xuống dưới lòng đất.
Sức công phá thật là kinh khủng.
Tuy nhiên, đấy không phải chuyện làm Kamijou kinh ngạc.
(Cái gì-…!?)
Mà chính là danh tính của thứ đã bất ngờ tấn công.
Đó là con người.
Đó là cô bé với mái tóc bạc và cặp mắt màu xanh lục.
Đó là sơ đội chiếc nón trắng có họa tiết trang trí như một tách trà.
Đúng vậy.
“… Index…!?”
Kamijou bất giác lớn tiếng gọi tên cô.
Tại sao cô bé lại xuất hiện theo tín hiệu của Fiamma? Và làm cách nào cô bé có thể gây ra sức công phá mà rõ ràng với sức của người bình thường là không thể? Cô bé lẽ ra không dùng được ma thuật, thế thì làm cách nào cô bé có thể gây ra một chuyện chắc chắn cần phải có ma thuật đi kèm như vậy?
Hai điều trả lời cho vô số câu hỏi của cậu.
Thứ nhất là những điều mà Fiamma sắp nói.
“Ta nghĩ các ngươi có thể gọi cái này là bộ điều khiển ngoại vi cho John’s Pen, thiết bị an toàn được cài đặt lên Index Librorum Prohibitorum. Đây là báu vật chỉ được nắm giữ bởi người đứng đầu của Hoàng gia và Thuần Anh Giáo Hội. Tất nhiên có những nguy cơ làm ô uế các pháp thư gốc, vì vậy đây là phương án cuối cùng. …Các ngươi không thấy lạ sao? Cho dù cô bé có muốn thế nào, các ngươi thực sự nghĩ rằng chúng sẽ để Index Librorum Prohibitorum người nắm giữ 103 000 pháp thư ở ngay giữa thành phố của khoa học mà không có bất kì biện pháp bảo đảm nào ư? Và chính Tổng Giám Mục đã tạo ra hệ thống tàn nhẫn này đấy.”
Thứ hai là điều mà chính Index nói.
“Vâng, tôi là thư viện pháp thư…thuộc về Necessarius, xứ đạo thứ không…của Thuần Anh Giáo Hội. Tên chính thức của tôi…là Index Librorum Prohibitorum, nhưng…biệt danh rút gọn thành…ksssssshhhhhhhh.”
Index vô cảm nói, cô bé đột nhiên rung lắc một cách không tự nhiên trước khi ngã xuống đất.
“Index!!”
“Ồ, John’s Pen bị hư chỗ nào hở? Thôi, xui chút là cơ nó không thể điều khiển hoàn toàn, nhưng như thế cũng được. …Nếu ta điều chỉnh thánh vật một chút để tăng ‘đầu ra’, ta có thể tự do truy cập kiến thức của 103 000 pháp thư.”
Fiamma hớn hở như một người cầm món đồ chơi và phát hiện nó hay ho đúng như hắn mong đợi.
“Ngươi đã làm gì…? Ngươi đã làm cái quái gì với Index hả!?” Kamijou la to hơn, nhưng Fiamma chỉ chìa tay ra và làm cái nhún vai.
“Ta không biết. Cái này là lỗi của bọn chúng vì không bảo trì nó hợp lý.”
“Thằng chó đẻ!!”
Siết chặt tay, Kamijou lao tới với ý định sẽ đấm vào mặt Fiamma lần này.
Tuy nhiên, Fiamma Cánh Hữu ra tay trước cậu.
Hắn ra lệnh cho cánh tay thứ ba và một chùm ánh sáng chói lóa bắn vào Kamijou.
“Chà, ta phải trở về Nga và thu thập ‘vật liệu’ cần có để triệu xuống một thiên thần, vì thế ta sẽ để ngươi quyền điều khiển cánh tay phải đó cho tới lần gặp sau.”
“…!?”
Kamijou cố gắng đẩy ngược phát bắn bằng tay phải, nhưng Fiamma đã biến mất khi cậu lấy lại tầm nhìn. Tất cả còn lại là thân thể máu me của Carissa, Index bất tỉnh và những mảnh vỡ mặt đường do Index gây ra.
Rất nhiều tiếng bước chân vang vọng khắp tòa nhà.
Sasha Kreutzev, một thành viên trong Annihilatus của Giáo hội chính thống Nga, ngẩng đầu lên. Cô đặt cuốn sách dày cộp đang đọc xuống bàn, làm một ngụm trà pha rượu bandy, rồi chậm rãi đứng dậy khỏi ghế.
Cô nhìn sang cửa sổ nơi cấp trên của cô, Vasilisa, đang kiểm tra điều kiện bên ngoài.
“Tệ rồi. Đây là lí do mà mình khuyên họ việc liên minh với Giáo hội Công giáo La Mã là ý kiến tồi. Có vẻ tầm ảnh hưởng của Ghế Phải của Chúa đã vươn tới Giáo hội chính thống Nga. Lệnh bắt giữ em đã được ban bố, Sasha-chan à, và ngay đến cả các đồng đội của ta trong Giáo hội chính thống Nga cũng bị thâu tóm.”
“Câu hỏi thứ nhất: Có phải Giám mục Nikolai Tolstoy đang cố gắng lợi dụng hành động của người khác nữa?”
“Em có biết tên khốn đó âm mưu gì không?”
“…”
Sasha im lặng một lúc.
Xét dưới góc nhìn ma thuật và Cơ Đốc giáo, có khả năng chuyện đó liên quan đến lượng Telesma lớn được đưa vào người cô. Sasha không nhớ rõ lắm, nhưng theo các phân tích những dấu vết còn sót lại, dường như toàn bộ một thiên thần được cất giữ tạm thời bên trong cơ thể cô.
Vasilisa làm mặt nghiêm trọng.
“Hừm. Có thể em quá dễ thương nên hắn ta muốn cướp em từ tay chị đây mà. …Nếu thế, chị chỉ cần lấy đầu lão già đó là xong.”
“Câu trả lời của tôi không màng tới ý kiến kì cục của chị: Đây có thể do Giáo hội Công giáo La Mã muốn gì đó ở tôi nên Giáo hội chính thống Nga trở thành tay sai của chúng. Câu hỏi thứ hai: Chị định sẽ làm gì?” Sasha hỏi cụt ngủn. “Một giải thích khác cho câu trên: Cho dù kế hoạch của Giám mục Nikolai Tolstoy có như thế nào, bổn phận của chị là phải tuân lệnh nếu đây là mệnh lệnh chính thức từ giáo hội. Nếu còn giúp tôi nữa, chị sẽ bị trừng phạt.”
“Mweeeeeen,” Vasilisa kêu lên một tiếng kì quái.
Cô ta lấy vài tờ giấy cũ từ trong cặp ra. Chúng dường như là các hợp đồng công việc của cô. Cho dù có thối nát, cô vẫn ở một vị trí cao hơn, vì thế cô có cả đống giấy tờ phiền phức cần phải xử lí.
“Toryahh!”
Vasilisa bỗng nhiên xé các hợp động thành giấy vụn.
“Khoan, chị đang-…? Câu hỏi thứ ba: Chị đang làm cái gì thế?”
“Ừm, chị phản bội Giáo hội chính thống Nga, chống lại đất nước này và hủy hết các hợp đồng liên quan.”
Trong lúc cửa miệng Sasha lặng lẽ mở ra và đóng lại trong cơn sốc, Vasilisa làm cái nháy mắt trông muốn nổi da gà.
“Yay!! Chị đã thành kẻ thù của thế giới rồi!! Bây giờ chị không cần phải nghe lệnh giáo hội nữa, vì vậy chị sẽ luôôôôôn ở bên em, Sasha-chan!”
“C-chị say rồi hả? Câu hỏi thứ tư: Chị có còn tỉnh táo không?”
“Mặc xác đi. Em chỉ cần chạy trốn. Nhanh lên, chị đã thu xếp vài bộ quần áo, ít tiền và mọi thứ cần để em có thể trốn thoát vào trong cặp rồi, cầm lấy và nhảy khỏi cửa sổ trốn đi nhé.”
Trong lúc cái miệng Vasilisa tía lia liên hồi, cô mở cửa số, lấy ra một cái cặp khác và ném cho Sasha lúc này đang đứng bối rối cạnh cửa sổ. Lực đẩy của cái cặp xô Sasha ra ngoài cửa sổ và rời khỏi tòa nhà.
Lớp tuyết còn mới chờ đợi phía dưới, vì thế cô không bị thương khi rơi xuống.
Vasilisa khẽ thở dài trước khi cánh cửa bị đá mạnh, phá tung cả ổ khóa. Nhìn sang, cô thấy một phụ nữ đẹp mê hồn cũng thuộc Annihilatus như cô bước vào.
“Ủa, ta nghe nói Sasha Kreutzev tới đây…”
Tên cô ta là Skogsfru.
Cái tên ấy bắt nguồn từ một nàng tiên Nga. Tiên là thực thể sống trong các khu rừng và đem lòng yêu con người, nhưng tình dục của họ quá bạo lực khiến cho các bạn tình con người thường bị giết chết.
Cơ thể người phụ nữ này được cột lại bởi bộ cánh quấn chặt, nhưng áo quần làm từ dây và da dường như để tăng thêm vẻ gợi dục của cô ta hơn là một công cụ hữu hiệu để trói người khác. Cô ta là bậc thầy trong mọi loại hình phép thuật giới tính.
“Ôi chao, bộ đồ quyến rũ kia đúng kiểu tôi thích…nhưng có phải lão khốn Nikolai cử cô tới đây quấy rối tôi vì bảo vệ sự trinh trắng của Sasha-chan chăng?”
“Hừm, ta cũng muốn ‘chơi’ với con bé Sasha Kreutzev…Ta thực tình không có hứng với mụ già như cô, nhưng họ sẽ nổi khùng nếu ta không làm chuyện cần làm. Bọn cấp trên xem ra muốn có một vị trí tốt bên Giáo hội Công giáo La Mã. Xin lỗi nhé, nhưng cô đầu hàng cho nhanh có được không?”
“Giờ thì có vấn đề rồi đây,” Vasilisa lầm bầm.
Cô đặt ngón trỏ lên bờ môi và hỏi.
“Cô nghĩ tại sao tôi được chọn làm người điều đình cho Annihilatus?”
“Hả?”
“Bởi vì tôi là người mạnh nhất trong tổ chức.”
Với một tiếng gầm, một thứ vô hình cuộn xoáy.
Skogsfru nhíu mày nhìn thứ bao quanh Vasilisa.
“Hỡi mụ già ăn thịt người trong căn nhà một chân, xin hãy ban sức mạnh cho đứa con trung thành và may mắn này,” Vasilisa hát bằng giọng một bé gái chẳng khớp với số tuổi của cô ta chút nào.
Tên Vasilisa bắt nguồn từ nữ chính trong một mẩu chuyện thần tiên của Nga. Cô gái bị chị và người mẹ kế hà hiếp. Một bà phù thủy ăn thịt người sống trong rừng sâu đem lòng ngưỡng mộ sự hiếu thảo với người mẹ quá cố của cô, trao cho cô một vật ma thuật mang lại hạnh phúc cho cô thay vì ăn thịt cô.
“Mụ già ăn thịt người của căn nhà một chân.”
Vasilisa từ tốn lấy ngón trỏ khỏi miệng và đưa năm ngón tay ra phía trên lòng ban tay như thể đang cầm một ly brandy lớn.
Cô đang kêu gọi Cách Thức Đạt Được Hạnh Phúc mà mụ phù thủy trao cho nữ chính trong câu chuyện thần tiên.
“Xin hãy cho con hộp đèn đầu lâu. Chiếc đèn phát ra ngọn lửa để thiêu chết người mẹ kế ác độc.”
Sau tiếng nổ, trận đấu giữa hai pháp sư bắt đầu.
Sau khi rơi khỏi cửa sổ rồi đáp xuống lớp tuyết giá lạnh, Sasha Kreutzev cố gắng chạy băng qua mặt đất lạnh lẽo, để cho nỗ lực của Vasilisa không trở thành công cốc.
Nhiệt độ hạ xuống tận năm độ âm.
Như thế hãy còn ấm. Nhiệt độ trong khu vực chung quanh này đã xuống -20 độ và có thể làm đông cứng xích xe tăng.
Sasha dùng ma thuật để tự cô lập mình một chút đồng thời duy trì thân nhiệt. Cô đi thẳng qua một vùng trắng mênh mông, gió thổi tung lớp tuyết lên khỏi mặt đất. Cứ mỗi lần một cơn gió mạnh tạt qua, màn tuyết trắng lại bay lên che mờ tầm nhìn cô.
Dẫu vậy, bất kì kẻ truy đuổi nào vẫn có thể lần theo chính xác vị trí của cô.
Thứ gì đó đằng xa sáng lên. Khi vừa nhìn thấy chúng, đống tuyết bên cạnh cô bị bắn tung tóe tạo ra miệng hố to đùng. Sasha vội nằm úp xuống đất. Phát bắn thứ hai rồi thứ ba bắn tới đánh trúng mặt đất tạo thêm nhiều miệng hố.
Sasha không thể di chuyển và cô đoán chắc một nhóm khác đang tiến đến. Sleipnir là con ngựa sắt 8 chân, một phương tiện đi lại trên các địa hình băng giá. Những kẻ lái trên thánh vật này là những thành viên của Annihilatus đang truy đuổi cô.
(Cứ đà này…!!)
Sasha nghiến răng, nhưng rồi đột nhiên một ai đó nắm lấy tay cô. Người đó kéo mạnh cô đứng dậy.
“Lối này. Đúng thật là, chuyện càng ngày càng phiền phức ra.”
Đó là một người phụ nữ lạ vận trong bộ trang phục toàn một màu vàng. Cô ta trang điểm đậm và xỏ khuyên.
Quần áo của người phụ nữ này kì lạ vô cùng.
“C-câu hỏi thứ nhất: Cô trốn ở đâu-…?”
“Bên đây. Tuyết sẽ che lối vào hang động.” Người phụ nữ màu vàng tiếp tục kéo Sasha. “Ta đã đúng khi thay đổi chuyến đi để đến Nga thay vì Anh. Dựa theo tình hình, ta đoán chắc Fiamma sẽ bắt ngươi.”
“Ư-ưm…Câu hỏi thứ hai: Cô từ đâu-…?”
“Đâu, đâu, đâu hoài. Ngươi là cái gì, du khách tham quan chỉ biết làm theo mấy câu hướng dẫn hả? Ngươi tính chạy đi đâu nếu như không có ta ở đây?”
“Ưưư…” tiếng ư ử đó là tất cả những gì cô có thể nói với gương mặt rất có thể khiến cho Vasilisa phải té xỉu.
Cô mải lo tập trung việc chạy trốn mà không nghĩ tới một kế hoạch cụ thể nào. Nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên khi cô tự nhiên trở thành đối tượng bị truy nã khắp nước Nga rộng lớn.
Tuy vậy, người phụ nữ màu vàng chỉ làm bộ mặt cáu tiết.
“Thôi, sao cũng được. Nói chung, liên minh Giáo hội Công giáo La Mã – Giáo hội chính thống Nga đã phủ sức ảnh hưởng Ghế Phải của Chúa tới đây. Ngươi sẽ không thể yên nghỉ cho tới khi rời khỏi đất nước này.”
“…”
“Ta cho rằng biên giới gần đây nhất là ở gần Liên minh các quốc gia độc lập Elizalina. Ta không có nghĩa vụ phải giúp ngươi nhiều làm gì, nhưng ta không ưa kẻ đang truy bắt ngươi. Nếu có thể làm cho chúng thộn mặt ra, ta sẵn sàng làm mọi thứ mà ta không hay làm.”
“Câu hỏi thứ ba: Cô nói Liên minh các quốc gia độc lập Elizalina, nhưng…?”
“Nhắc lại: ta không phải hướng dẫn viên. Đó là tập hợp các quốc gia nhỏ tuyên bố độc lập vì chúng không đồng ý với những việc Giáo hội Công giáo La Mã làm những năm gần đây. Ở đó, những điều Giáo hội chính thống Nga và Giáo hội Công giáo La Mã muốn không có hiệu lực.”
“Không, không phải chuyện đó…Nhắc lại câu hỏi thứ ba: Dường như chúng ta là đối tượng quan trọng của liên minh La Mã – Nga, vì thế tới đó khác gì tạo cái cớ cho chúng gây ra chiến tranh…không, một cuộc xâm lược quân đội diễn ra?”
“Đã quá trễ. Màn tấn công lên các quốc gia tuyên bố độc lập của quân đội Nga đã bắt đầu.” Lời nói của người phụ nữ áo vàng khiến Sasha nuốt nước bọt. “Bọn Nga tin rằng chúng sẽ thắng cuộc chiến này nếu làm thân với Giáo hội Công giáo La Mã. Tự tin rằng chúng là kẻ thống trị mới của thế giới nên chúng đã hăng máu lên và đem quân đi xâm chiếm các nước đó. Nếu không làm gì, chẳng bao lâu nữa chúng sẽ oanh tạc Liên minh Elizalina từ trên không.”
“Không thể nào…nhưng…câu trả lời đầu tiên: Không thể chắc chắn 100% lí do đó sẽ tạo ra tia lửa thấp lên đám cháy bị kịch như thế.”
“Ngược lại thì có, đồ ngốc,” người phụ nữ áo vàng phản bác lại ý kiến của Sasha. “Nếu mục tiêu quan trọng như chúng ta có mặt ở đó, Nga sẽ không thể tùy ý đánh bom bừa bãi. Chúng không thể mạo hiểm giết luôn cả những người chúng cần. Với lại, Thuần Anh Giáo Hội và Thành phố Học viện, những kẻ muốn chống lại Ghế Phải của Chúa – thực ra chỉ có Fiamma Cánh Hữu, ta nghĩ vậy – sẽ tự nhiên tìm tới Liên minh Elizalina. Đây là cơ hội tốt để can thiệp vào cộng đồng quốc tế cũng như cơ hội ngăn không cho Nga tấn công.”
“Câu hỏi thứ tư: Thế-…?”
“Ờ, từ bây giờ ngươi phải ẩn nấu trong quán trọ, ít nhất hãy trả tiền thuê để tỏ ra chút lịch sự.”
Sasha ngoan ngoãn gật đầu với người đồng minh không ngờ tới này.
Người phụ nữ áo vàng nhìn xuống trang phục của Sasha một cách bức bối.
“Và cái khỉ gì ngươi đang mặc thế kia? Nếu đã chạy trốn chẳng phải ngươi nên mặc những bộ càng ít gây chú ý càng tốt sao?”
“Câu trả lời thứ hai: Tôi không nghĩ người chỉ mặc toàn đồ màu vàng có quyền ý kiến quần áo của tôi, nhưng cấp trên của tôi đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết rồi.”
Vừa nói, Sasha vừa lấy ra bộ đồ khác để thay từ trong chiếc cặp mà Vasilisa đưa cho.
Đấy là bộ cánh Cô gái phép thuật Kanamin.
“Khoan, sao ngươi lại cất nó vô? …Hả? Ngươi bảo ngươi sẽ quay lại để đấm tên cấp trên khốn kiếp của ngươi? Ê, dừng lại! Này xin ngươi đó, đừng, đừng, đừng, đừng!!”
Kamijou Touma phóng tầm mắt ra xa, vẻ mặt thất thần.
Nhiều người chạy tới khu vực xung quanh con đường nơi Index nằm. Đến cả các pháp sư bậc thầy của Thuần Anh Giáo Hội cũng tỏ ra lúng túng.
Dù họ có chờ bao lâu, Index dường như không tỉnh lại.
Kanzaki Kaori ngẩng mặt lên nói sau khi khám xét một hồi.
“Nhịp thở và mạch bình thường. Tính mạng cô bé không có gì nguy hiểm.”
Trái tim Kamijou không thấy chút thảnh thơi nào sau những lời đó.
Cậu vẫn không hiểu chính xác chuyện gì đã xảy ra.
“…Chuyện gì thế này?” một giọng nói lặng lẽ.
Đấy không phải giọng Kamijou. Đó là Stiyl Magnus vừa mới đến cùng với Laura Stuart. Khi nhập bọn với mọi người, điều đầu tiên anh ta thấy là cơ thể nằm bất động của Index.
“Cái quái gì đang xảy ra thế này!? Bao lâu…Cô còn tính lừa đối mọi người và tổn thương cô bé đến bao lâu nữa đây!?” Stiyl hét lên, dẹp bỏ quan hệ cấp trên – thuộc hạ và tóm cổ áo Laura. Tuy nhiên, sắc mặt Laura chẳng thay đổi gì đáng kể.
“Thôi đi. Các thiết bị an toàn cài đặt lên Index Librorum Prohibitorum là những phương tiện cần thiết để bảo đảm quyền con người cơ bản cho cô bé,” Elizard xen vào từ bên cạnh.
Stiyl chìm vào im lặng trong lúc Nữ hoàng tiếp tục.
“Nếu không có thiết bị nào cho phép điều khiển cô bé từ xa, khả năng một kẻ nào đó bắt cóc cô bé là rất lớn. Chúng ta có thể phải giam cầm cô bé vĩnh viễn trong căn phòng của Tòa tháp London, với tứ chi bị cắt hết để cô bé không thể chạy trốn.”
“Bà… nói thật sao?”
“103 000 pháp thư ấy không phải là thứ chúng ta có thể xử lí bằng cảm xúc cá nhân. Nếu không thể điều khiển hoàn toàn cô bé, chúng ta sẽ không có cách nào phản đối lại ý kiến cho rằng cần phải giết cô bé vì nó quá nguy hiểm. …Chuẩn bị nhiều thiết bị an toàn là điều cần thiết để ngăn những tranh cãi cực đoan như vậy xảy ra.”
“Khốn kiếp thật mà!!” Stiyl nguyền rủa và mạnh tay đẩy Laura ra xa.
(Chuyện gì thế này?)
Chỉ mới lúc nãy, mọi người còn đoàn kết với nhau. Tất cả đều dẫn đến cái kết có hậu. Nhưng chỉ vì tên Fiamma Cánh Hữu xuất hiện, mọi thứ đã đổ bể. Trong chớp mắt, liên kết giữa họ đã tan rã và chỉ còn lại tranh cãi.
Thành viên cuối cùng Ghế Phải của Chúa.
Fiamma Cánh Hữu.
“Một trong các thành tố quan trọng làm nên John’s Pen, cổ áo, đã bị Imagine Breaker phá hủy, vì vậy không thể đưa ra bất kì dự đoán nào theo kế hoạch ban đầu nữa,” Elizard nói với Kamijou. “Trục trặc này xảy ra là do chúng ta không thử khả năng điều khiển từ xa của thánh vật khi cổ áo bị phá hủy. Nếu Fiamma cố gắng lấy tri thức của cô bé trong tình trạng thế này, nó có thể làm hại cơ thể cô bé nhiều hơn.”
Nói xong, bà quỳ xuống cạnh Index và bế cô bé lên bằng đôi tay bà.
“Cậu biết cần phải làm gì rồi đúng không?” Elizard nói như thể ra lời thách thức. “Chúng ta sẽ trông coi cô bé. Chúng ta vốn tạo ra cơ thể cho nó, nên chúng ta sẽ thực hiện trị liệu đặc biệt và cắt đứt mọi can thiệp từ Fiamma. Tuy nhiên, chừng đó là chưa đủ. Trừ khi hắn bị đánh bại và thiết bị điều khiển từ xa bị phá hủy, nếu không sự an toàn của cô bé sẽ không được đảm bảo.”
“…”
Vì an nguy của Vương quốc Liên hiệp Anh, bà không thể rời bỏ đất nước.
Điều này hoàn toàn đúng và Kamijou không phản đối gì.
Và cậu không bao giờ ép bất cứ ai phải giúp cậu.
“Stiyl,” Kamijou gọi tên pháp sư tóc đỏ. “Tôi sẽ đấm vào mặt tên Fiamma. Trong khi tôi đi, anh hãy chăm sóc cho Index.”
“…Ngươi nói nghiêm túc hả? Ngươi bảo ta ngồi xuống không đuổi theo kẻ đã làm cô bé ra thế này!?” Stiyl la lên trông như sắp tung nắm đấm vào mặt Kamijou, nhưng Kamijou tóm lấy cổ áo Stiyl và kéo anh tới gần.
Kamijou thì thầm vào tai Stiyl.
“(…Anh có thể đảm bảo những người sắp đặt âm mưu lên Index sẽ không làm gì nó nữa không?)”
“…!?”
“(…Tôi không biết cái chó gì về cách ma thuật hoạt động, vì thế tôi có thể bị lừa dù cho có canh chừng 24/7. Và mọi chuyện coi như chấm hết nếu họ từ chối không cho tôi vào các cơ sở phép thuật do tay phải này của tôi. Vì vậy tôi mới nhờ anh!! Tôi biết anh chính là một pháp sư sẽ không dễ dãi làm theo những gì giáo hội nói và sẽ bảo vệ Index nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra!!)”
Nói xong những điều cần nói, Kamijou đẩy Stiyl ra.
Cậu không thích phải nghĩ như thế, nhưng cậu cần phải vậy. Fiamma đã lần nữa chỉ ra sự khác biệt giữa một nhóm và những cá nhân được tập hợp lại theo một nhóm ra sao.
Kamijou quay sang Nữ hoàng Elizard và nói với bà bằng vẻ mặt cay đắng.
“…Có thể hắn nói điều này để đánh lạc hướng chúng ta, nhưng nếu như những điều Fiamma nói là thật, mục tiêu tiếp theo có thể là Sasha Kreutzev. Thành viên Ghế Phải của Chúa có thể sử dụng phép thuật thiên thần, vì thế Sasha là con mồi ngon khó có thể bỏ qua… Vì dù sao, một tổng lãnh thiên thần thực sự từng cư ngụ bên trong cơ thể cô ta.”
“Ta muốn giấu chuyện chúng ta đã mất quyền kiểm soát Index Librorum Prohibitorum hết sức có thể. Tuy nhiên, như thế đồng nghĩa với việc chúng ta phải viện ra một cái cớ để cứu cô bé. Nói cách khác…”
“…Tôi không cần ai giúp hết,” Kamijou lẩm bẩm.
Không phải cậu không có cảm giác gì. Cơn giận dữ sục sôi trong lòng ngực cậu nãy giờ cuối cùng đã phun trào ra khắp người cậu.
“Tôi sẽ tự tìm lấy sự giúp đỡ. Tôi sẽ tới Nga để đấm vào mặt tên khốn Fiamma đó.”
Có hai chuyện Kamijou Touma chưa nói.
Chuyện thứ nhất là việc cậu mất hết trí nhớ về những sự cố liên quan tới Index.
Chuyện thứ hai là về cánh tay thứ ba mọc lên từ vai phải của Fiamma Cánh Hữu.
Sức mạnh thần bí ấy xuất hiện như thế nó vọt ra từ cánh tay phải thực sự của Fiamma và hắn nói rằng cánh tay phải họ sử dụng tương tự như nhau.
Có hàng đóng câu hỏi mà cậu cần hắn trả lời.
Và sau khi hỏi xong, Kamijou thề rằng cậu sẽ không do dự mà đấm vỡ mặt hắn.