Phần 1
Acqua Hậu phương và Thủ lĩnh Hiệp sĩ đứng cạnh nhau.
Acqua nắm thánh vật Ascalon và Thủ lĩnh Hiệp sĩ nắm thanh trường kiếm đã từng là cái lõi của một thứ vũ khí lớn hơn.
Thủ lĩnh Hiệp sĩ lẩm bẩm gì đó, dường như đang nói với người bạn cũ của mình và cũng có thể ông đang tự nói với chính mình.
“…Xem ra lại một lần nữa đến lúc ta phải giao phó sau lưng lại cho anh rồi.”
“Tức là không chuyển sang Hrunting được nữa? Nhớ đừng có làm vướng chân tôi.”
“Im đi.”
Sau vài lời qua lại, Thủ lĩnh Hiệp sĩ giương nhẹ kiếm lên và nhìn thẳng tới trước.
Ông không còn phải để mắt tới người mà ông đang nói chuyện. Giống như lúc xưa khi hai người bọn họ đánh bại vô số những kẻ thù hùng mạnh với nhau, ông hầu như đặt hết lòng tin và người đàn ông này.
“Đi thôi. Hãy xem mỗi người chúng ta đã tiến bộ bao xa trong 10 năm qua.”
Cùng với tiếng động lớn, mặt đất chẻ ra.
Mặt đất chịu không nỗi lực chân của hai người đàn ông phóng tới cùng lúc.
Acqua tiếp cận bên phải và Thủ lĩnh Hiệp sĩ vòng qua bên trái.
Hai người vẽ vòng cung và đâm kiếm tới Carissa với một tốc độ mà mắt thường khó theo kịp.
“Chậc.”
Carissa đánh trả Acqua trước. Cô xoay người né cây kiếm dài 3.5 mét và sử dụng động lượng quay để vung Curtana gốc quanh người. Những mặt cắt không gian tạo ra làm thành tấm khiên chặn đứng thanh trường kiếm của Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
“Ngươi sẽ phải rơi đầu,” Carissa thì thầm với Acqua ở khoảng cách sát rạt.
Ngay lập tức sau đó, hai thanh kiếm chém vào nhau. Acqua và Ascalon chống đỡ cú chém nghiêng dốc của địch thủ. Cảnh giác sức mạnh của Curtana gốc, hắn tránh để hai lưỡi kiếm chạm nhau. Thay vào đó, hắn lùa cho hai quai kiếm khóa chặt với nhau.
(…Ơ…!?)
Cho tới trước thời điểm này Carissa luôn luôn áp đảo trong tất cả trận so gươm, vì thế lực dội bất ngờ này làm cô ngạc nhiên.
Chấn động từ cú va chạm đẩy hai người bọn họ về sau. Dù trượt dài trên mặt đất, họ vẫn nằm trong tầm tấn công lẫn nhau.
Cả hai tung ra đòn tấn công tất trúng cùng lúc.
“!!”
“!?”
Không màng đến chiều dài của kiếm, cả hai ra sức tấn công với ý định cho đối phương dính được một đòn chí tử. Giống như trong giây phút cuối cùng của trận đấu kiếm phương tây, chỉ cần một sự khác biệt nhỏ nhoi cũng có thể quyết định được ai là kẻ chiến thắng.
Thế nhưng…
“Đừng nghĩ rằng… chỉ có duy nhất các người chiến đấu ở đây!!”
“Cái gì-…?”
Kanzaki Kaori lao vào từ bên cạnh dù cho thương tích đầy mình. Kết giới ban nãy giúp cô phòng thủ được chút ít trước tên lửa bom chùm, nhưng vụ nổ từ đợt bắn thứ hai đã cào nát người cô. Không ngạc nhiên mấy khi Thánh là người đầu tiên trong tất cả thành viên Anh giáo có thể đứng dậy. Cô sử dụng đòn tấn công có thể trảm xuyên thiên thần của đạo một thần, Yuisen. Đấy là một chiêu thức không thể làm ngơ được, vì vậy Carissa đổi đường kiếm để đỡ đòn vào phút cuối.
Hiển nhiên, cô đã để lộ sơ hở cho Acqua khi làm vậy.
Và Thủ lĩnh Hiệp sĩ lao tới cùng lúc đó.
“Ooooooooooooooooooooo!!”
Không chỉ một, mà hàng loạt tiếng gầm vang lên như một rung động duy nhất.
Nhiều bóng hình lướt đi với tốc độ siêu thanh, tạo ra những chấn động nhẹ nhàng lan truyền trên chiến trường.
Carissa đá vào chân Acqua để làm hắn mất thăng bằng khiến cho đường kiếm lệch đi một chút. Không chờ đợi cho Ascalon đánh hụt cô hoàn toàn, Carissa phản lại thanh Shichiten Shichitou của Kanzaki bằng Curtana gốc và nhảy lùi tránh đòn tấn công của Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
Không như lúc nãy, bây giờ cô phải lấy hết sức ra để tránh né.
Tuy nhiên, ba con người mạnh mẽ kia không chỉ dừng lại ở đó.
Một trận cuồng phong các tia lửa cuốn thẳng tới Carissa. Trước các đợt tấn công tiến tới từ những hướng khác nhau, Carissa đá tung các đống xà bần và mặt cắt không gian nằm xung quanh, kết hợp với Curtana gốc để đỡ, gạt và phản lại từng cái một. Acqua và Kanzaki chém xuyên các đống đá, đánh trả lại các mặt cắt không gian hay tận dụng chúng theo một cách nào đấy có lợi cho họ.
Giữa đường kiếm của Curtana và sự xuất hiện các mặt cắt không gian có một thời gian xác định.
Bốn người tiếp tục đánh với một tốc độ mà khoảnh khắc ngắn ngủi ấy lại trở thành sự trì trệ quá lâu.
Âm thanh hít lấy không khí lọt vào tai Kanzaki.
Trong một thế giới nơi cuộc trò chuyện hay thậm chí từ ngữ cũng trở nên tốn thời gian thì đấy chính là điều thu hút sự chú ý của Carissa.
Nhị Công Chúa đá tung hai mảnh vỡ không gian nằm dưới chân và đập chúng vào nhau giống như động tác đánh xèng. Chúng vỡ vụn.
Cùng với sóng xung kích, các mảnh vỡ tỏa ra như pháo hoa.
“!?”
Tất cả bọn họ dừng lại trong nháy mắt để chống lại đợt sóng. Carissa lợi dụng động lượng sản sinh từ đó và nhảy lùi 50 mét.
Với những quái vật như họ, đấy khoảng cách họ có thể đi qua trong cái chớp mắt.
“…Ta hiểu rồi…”
Một giọt máu chảy xuống từ trán Carissa.
Cô không bị thương bởi Kanzaki, Acqua hay bất cứ ai. Vết thương ấy gấy ra bởi mảnh vụn của mặt cắt không gian mà cô phá hủy để có thời gian né tránh.
“Có vẻ ta đã chạm tới giới hạn bản thân trong cái trò otedama này. Cho dù có sức mạnh ưu việt, đánh cùng lúc với ba quái vật ở cấp Thánh quả thật khó chịu.”
“Ta không tin sự thành công của mọi việc trên đời đều phải đi kèm với một người đặc biệt,” Kanzaki lặng lẽ nói, sử dụng phương pháp thở đặc biệt để lấy lại sức mạnh. “Bọn ta có thể chiến đấu hết mình vì có những người luôn giúp đỡ bọn ta. Hiện giờ tất cả các pháp sư đang nhắm vào cô tự mọi hướng, cô phải liên tục tập trung phòng thủ trước những đòn tấn công có thể bắn ra từ các điểm mù, làm giới hạn lựa chọn của cô.”
“Có lẽ.” Carissa đảo mắt nhìn quanh. “Đúng là số lượng đồng minh có được sẽ quyết định kẻ chiến thắng trên chiến trường.”
Các pháp sư nhắm vào cô, chờ đợi để khai hỏa đòn tấn công tầm xa vào giữa các đòn tấn công của Thánh và Thủ lĩnh Hiệp sĩ nếu cơ hội mở ra.
“Nhưng đấy là lí do ta chưa bào giờ nghĩ chiến thắng của ta sẽ đến theo cách đó.”
Vầng khí tàn ác tỏa ra xung quanh Nhị Công Chúa Carissa.
Ngay sau đó, cô đá lên mảnh vỡ không gian dưới chân bằng một lực khủng khiếp. Chân cô chứa sức mạnh giới hạn của thủ lĩnh thiên thần khiến cho khối sắt cô ta đá lên trông nhẹ như viện đạn dù chiều dài của nó lên đến 5 mét.
Cô không đá nó về phía Acqua, Kanzaki hay Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
Cô bắn chúng bay tới chỗ các hiệp sĩ đang điều trị cho các thành viên Anh giáo.
“Cái gì-…?”
Cùng với một tiếng nổ, nhiều người bị bắn tung lên trời.
Trong khoảng khắc Kanzaki quay đầu sang bên kia, Carissa đã vung thanh Curtana. Nó tạo ra một mảnh vỡ mặt cắt không gian dài 100 mét. Vật thể có hình dạng như tấm ván hình chữ nhật bí xoắn ở chính giữa, gợi nhớ tới hình ảnh chong chóng tre.
Carissa cho nổ tung ở một đầu chong chóng tre, tạo ra động lượng để xoay nó. Chong chóng tre màu trắng mờ nghiêng 45 độ và lao tới tấn công nhóm người ấy như một cỗ máy chém khổng lồ.
“Chết tiệt!!”
Thủ lĩnh Hiệp sĩ bật tới nhanh hơn cả âm thanh, đứng chắn trước hòng đánh bật lưỡi dao xoay.
Một chấn động tống mạnh vào lưng ông.
Đấy không thể từ Carissa được. Ông tập trung hết sức vào mọi khả năng tấn công của cô ta từ đầu tới giờ.
Thứ đánh trúng Thủ lĩnh Hiệp sĩ đến từ một pháp sư bị thương bên lực lượng Anh giáo mà đáng lẽ phải là đồng mình của ông.
“…A…”
Người pháp sư trông sững sờ hệt như Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
Người pháp sư không hề có ý xấu; đó là một phát bắn nhầm.
Nhưng Thủ lĩnh Hiệp sĩ vẫn mất thăng bằng trong lúc lưỡi dao xoáy tiếp tục hung hăng lao tới.
“!?”
Thủ lĩnh Hiệp sĩ vội đưa kiếm ra với ý định chặn nó lại, nhưng ông không thể dồn sức được do đứng không vững. Thất bại trong việc phản lại lưỡi dao, Thủ lĩnh Hiệp sĩ bị đánh ngã xuống đất và lưỡi dao đổi hướng khiến cho nó vùng vẫy xung quanh như một sinh vật sống. Điều này làm cho tổn thất nó gây ra nặng nề hơn.
“Cho dù một nhóm có tập trung liên kết như thế nào, sự thật vẫn không đổi rằng đấy là tập hợp các cá nhân đơn lẻ.”
Carissa trỏ Curtana gốc lên trời và vẽ một đường lớn. Một mặt cắt không gian lớn xuất hiện như trần nhà đồ sộ treo lơ lửng trên không và nghiêng xuống. Cô định đè nát một lượng lớn pháp sư bằng thứ này.
“Vì thế, mọi tổ chức luôn có một điểm yếu cho phép mối liên kết giữa các cá nhân bị cắt. Cho dù ý nghĩ phép thuật hay sóng não khoa học có gắn kết, những điểm yếu đó không hề biến mất.”
Để bảo vệ đồng đội, Kanzaki ra sức cắt nhỏ chúng bằng Nanasen, nhưng Nhị Công Chúa Carissa nhảy tới. Nhận phải cú đá như trời giáng vào bụng, Kanzaki bị tống ra một khoảng xa.
“Và một nhóm hình thành từ những cá nhân đơn lẻ không gì hơn một sản phẩm của ảo tưởng.”
Sau khi bắn phá bằng hàng chục phép tầm xa nhưng không ăn thua, các pháp sư vội vã bỏ chạy và tránh được vật thể ấy trong đường tơ kẽ tóc. Cú va chạm tạo ra chấn động hệt như động đất. Trước đó, Acqua luồng giữa mặt đất và mặt cắt không gian trông như trần nhà kia bằng những bước nhảy tốc độ cao rồi đột kích Carissa bằng Ascalon.
“Với lại, quân số của nhóm càng nhiều, sẽ càng có thêm những điểm yếu để chia lìa chúng ta.”
Hai thanh kiếm chạm nhau ở gần tay cầm, toát ra âm thanh đinh tai.
Tuy nhiên, giờ mối liên kết giữa họ đã tan rã đến mức này, sức chiến đấu của họ bị giảm xuống ở cấp độ cá nhân chứ không còn là một nhóm nữa. Và ở cấp độ này, ngay cả Acqua, kẻ bị thương trong trận chiến ở Thành phố Học viện, không thể mạnh bằng Carissa, kẻ sở hữu sức mạnh của thủ lĩnh thiên thần chừng nào cô ta còn ở trong Vương quốc Liên hiệp Anh.
Sau vài đường kiếm trao đổi, Acqua nhảy lùi lại. Hắn không ngã, nhưng bên sườn hắn hiện lên vết ố màu đỏ thẫm.
“Cho dù các ngươi có một ngàn hay mười ngàn tên, ta cũng không nao nung,” Carissa tuyên bố và gác Curtana gốc lên vai.
Đây không phải trận ẩu đả của con nít.
Không phải không có cách để đạt lợi thế hơn cô ta. Nếu như có một cơ hội để người khác giành lấy và đạt lợi thế hơn Carissa, cô ta sẽ lập tức khóa nó lại. Với khả năng khóa hết mọi cơ hội giành lấy lợi thế của một rừng người, cô ta luôn luôn thắng thế.
“Ta đã quá quen với việc một chọi số đông rồi. Đừng quên rằng ta là thiên tài trong lĩnh vực quân sự kể cả so với những người tài giỏi khác trong Hoàng gia.”
Như thể những lời ấy là tín hiệu, cơn ác mộng bắt đầu sang hồi mới.
Phần 2
Có một nhóm người đang quan sát trận chiến.
Họ không phải pháp sư, nhưng cũng không thể nói họ hoàn toàn vô can với cuộc chiến này. Họ là gia nhân, đầu bếp và người làm vườn làm việc cho Hoàng gia trong điện Buckingham.
Những người duy nhất thực sự thân tín với Hoàng gia là những người trải qua huấn luyện phép thuật và chuyên gia nghe lén, được biết đến với tên gọi hầu gái Hoàng gia hoặc sĩ quan thân cận. Tuy nhiên, những người này khác. Hầu hết họ được Tam Công Chúa Villian mang vào và là thường dân, không hề có liên đới gì đến Hoàng gia.
Họ tìm cách vào được London, nhưng họ không thể đặt chân lên điện Buckingham nơi trận chiến nảy lửa đang diễn ra. Tuy nhiên, lưỡng lữ đã làm lộ ra cái non nớt của họ. Dẫu sao, nơi họ nghĩ là an toàn có thể bị Carissa nghiền nát bất cứ lúc nào nếu cô ta muốn.
Họ dõi mắt theo trận chiến mà không hề hay biết điều đó.
Cho đến bây giờ, họ hạnh phúc vì là người Anh hơn so với những gì họ nghĩ trước đây. Họ đã được Villian tận tâm che chở, vì vậy họ muốn bảo vệ cho cô và mong được chiến đấu cho Hoàng gia.
Nhưng họ không biết phải làm gì trước cảnh tượng dữ dội kia.
Cho dù đó là cuộc đảo chính của quân đội hay nội chiến lớn bằng phép thuật, thứ vượt qua các định luật vật lý, chúng đều quá sức các gia nhân. Họ tự nhủ sẽ chiến đấu dưới ga điện ngầm, thế nhưng họ chỉ biết trơ mắt đứng nhìn với đôi chân run rẩy tại thời điểm quyết định. Và lần này cũng y như vậy. Không ai nghĩ đến danh dự hay xấu hổ. Những con người nhỏ bé này quá “sợ hãi” khi thấy diễn biến trận chiến ngay trước mắt. Nó vượt quá ngưỡng để lòng dũng cảm hay công lý trong tim họ có thể lên tiếng. Hành động của họ bây giờ có lẽ mới đúng như một con người.
Bạo chúa Carissa là biểu tượng của niềm tuyệt vọng.
Giờ lí do đảo chính thực sự của cô đã phơi bày, các gia nhân còn run hơn nữa.
Ngay cả khi chiến đấu với những quái vật như Acqua Hậu phương và Kanzaki Kaori, trong mặt sân đổ nát của điện Buckingham và mất phần lớn các hiệp sĩ, vẻ hung ác trên gương mặt Nhị Công Chúa vẫn không hề dịu đi. Thực tế, cô thậm chí đáp trả mãnh liệt và khác nghiệt hơn cho những kẻ chống đối cô. Những đòn công kích của cô khiến cho số đông các pháp sư dày dặn phải nằm đo đất.
Thật quá khó để đặt chân vào trận chiến này.
Nếu dám cả gan bước vào họ sẽ bị phanh thây ngay lập tức. Rất có khả năng họ sẽ làm vướng víu tay chân một trong các pháp sư khiến cho họ bị đánh bại hay tệ hơn là ảnh hưởng đến kết quả toàn cục trận chiến.
Nghĩ đến những điều đó, họ không còn cách nào khác mà phải chôn chân nơi đang đứng.
Dưới con mắt của dân thường, họ thấy mình không thể tham dự được.
“Không phải chúng ta không có lựa chọn,” một ai đó nói.
Họ chỉ là người thường. Phía bên kia ma thuật được đem ra sử dụng, họ còn có thể làm được gì hơn. Có một chàng trai đang cố gắng chiến đấu chỉ với nắm tay phải mặc dù là người thường, nhưng dường như cậu có một sức mạnh đặc biệt nào đấy. Nếu họ có thứ sức mạnh đặc biệt cho phép họ chống lại ma thuật, hay là kiểu người sẵn sàng đánh lại tên khủng bố cướp máy bay thì họ sẽ không hề ngần ngại mà xông lên. Thế nhưng họ không hề có thứ sức mạnh nào như vậy.
Chính vì thế họ mới không còn lựa chọn nào khác.
“Các người thực sự nghĩ vậy chăng?” câu hỏi đặt ra.
Các gia nhân vội vàng quay lại và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
“Các người thực sự nghĩ sự khác biệt giữa các người và cậu bé kia chỉ nằm ở khả năng cánh tay phải chăng?”
“…”
Các gia nhân chìm trong im lặng khi nghe thấy câu hỏi từ một người khác.
Họ biết rõ chứ.
Họ biết chàng trai kia không xông pha ở tuyến đầu chỉ vì sức mạnh của tay phải. Họ thấy rằng đúng hơn chuyện chàng trai đang chiến đấu ở tuyến đầu với bàn tay phải có sức mạnh đặc biết ấy chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên. Nói cách khác, tham gia hay không tham gia vào nội chiến nằm ở lòng can đảm và sự gan dạ.
“Các người có những điều đó không?” người phụ nữ hỏi. “Ta không quan tâm cảm giác của riêng các người ra sao. Lí do chủ quan của các người không dính líu gì ở đây. Ta chỉ muốn hỏi, liệu các người có còn chút dũng khí nào để đứng lên chiến đấu chống lại cơn ác mộng đang đe dọa quốc gia không?”
Vài người nhìn lên khi nghe thấy câu hỏi ấy.
Tất cả mọi người ngước lên, quyết định rằng họ không cần phải vùi đầu trong hổ thẹn nữa.
Đáp án đã hiện ra.
Các gia nhân quyết định họ sẽ không chịu thua cậu ta khi nói đến cảm xúc cá nhân và lòng nhiệt huyết. Lí do đã ghim chân họ xuống đất, ngăn không cho chính bản thân họ chạy trốn dù rùng mình trong cơn sợ hãi chính là khao khát được chiến đấu. Đấy là điều giúp họ đứng đây quan sát trận chiến.
Vì vậy họ nói.
Tất cả đồng thanh nói rằng họ muốn đánh.
“Tốt lắm,” người phụ nữ nói, Nữ hoàng Elizard, với nụ cười đầy quyền uy như vị thuyền trưởng của con tàu lớn. “Vậy hãy đi với ta. Ta sẽ bù đắp vào những phần các người còn thiếu.”
Bà đã có tất cả những gì bà cần.
Việc còn lại chỉ là đón nhận chiến thắng.
Phần 3
Âm thanh ồn ã chẻ đôi không khí trên mặt sân điện Buckingham.
“…!!”
Carissa nhanh chóng đưa Curtana gốc lên, nhưng cô vẫn nhận thấy chấn động trên tay. Cô nhìn sang khuôn mặt của kẻ tấn công, người bất ngờ xông vào với tốc độ siêu thanh cùng tiếng hét lâm trận sung mãn nhất từ trước tới giờ.
“Vậy là cuối cùng người cũng ra mặt, Mẹ!!”
Thứ đánh vào thanh kiếm cô chính là Curtana thứ hai.
Nguyên thủ quốc gia thực thụ cắt vào giữa hai người đang bị áp đảo là Acqua và Thủ lĩnh Hiệp sĩ. Bà chém bằng thanh kiếm định người làm vua khác.
Hai thanh Curtana va chạm lẫn nhau và ánh mắt của hai người Hoang gia trừng lẫn nhau.
“Ta không quan tâm com gì, nhưng nếu có làm gì đi nữa, hãy chắc rằng kế hoạch của con tốt hơn của ta. Ta phải tới để ngăn con lại vì rõ ràng nó sẽ tệ hơn cách ta làm.”
“Ha! Người nhớ ngai vàng tới mức này sao!?”
Âm thanh khó chịu bộc phát.
Hiển nhiên Curtana gốc mạnh hơn Curtana thứ hai. Hai thanh kiếm không khóa chặt nhau. Thanh gốc đang từ từ ăn mòn thanh thứ hai.
Khi thanh gốc ăn sâu vào chừng một cm, cả hai nhanh chóng tung kiếm.
Họ giao kiếm ba lần với tốc độ cực nhanh.
Mỗi lần va chạm các tia lửa tóe ra từ Curtana thứ hai. Trông chúng không giống như làm bằng thép mà giống kim loại mềm bị nạo đi trong quá trình chạm khắc.
“… Dù có chuẩn bị kĩ càng đến đâu, trận chiến giữa hai nhóm cuối cùng thành trận đấu giữa hai Curtana. Như thể tất cả những suy nghĩ dày công tính kế trong trận chiến này đều trở nên ngu ngốc.”
Carissa cười tự chế giễu mình, tay nắm chặt thanh Curtana gốc không tí sứt mẻ.
Cách biệt sức mạnh đôi bên đã hiện rõ.
“Nhưng trong một trận đấu Curtana, con không thể thua. Thanh gốc của con có hơn 80% sức mạnh còn thanh thứ hai của người chưa đến 20%. Hẳn người biết kết quả sẽ được quyết định bởi cán cân sức mạnh vì cả hai chúng ta đều sỡ hữu cùng loại sức mạnh.”
Đáp lại, Elizard khẽ cười.
Đó không phải đóng kịch. Nụ cười của bà trông thật tự nhiên.
“… Thật ngạc nhiên con lại là một phụ nữ nhỏ bé như thế, con gái của ta à.”
“Cái gì?”
“Con muốn gánh hết trách nhiệm cho nền quân chủ yếu kém này và bảo vệ người Anh bằng cách trở thành một tên bạo chúa, tiêu diệt hoàn toàn các thế lực thù địch toàn cõi châu Âu và giao lại quyền điều hành đất nước cho người dân. Đấy là một kế hoạch rất cao quý, nhưng con có thoáng thấy tầm nhìn hạn hẹp của mình ở phần biên của nó không?”
“…”
Carissa không đáp lời lại.
Cô trả lời thay bằng Curtana gốc. Elizard đánh trả lại, nhưng thanh thứ hai càng lúc càng hư hại thêm.
Dù thế, sắc mặt Elizard không thay đổi một chút.
“Con có thực lòng muốn thay đổi đất nước này không? Cho dù các trụ cột chính định hình nên chính phủ này phải bị đập bể, con có muốn bảo vệ người dân không? Nếu thế thì đừng dựa vào bất kì một hệ thống đã tồn tại từ trước. Nếu muốn làm thế, ít ra phải được như thế này.”
Dứt lời, nữ hoàng vạch một đường kiếm lớn rồi thả tay cho Curtana thứ hai bay thẳng tới Carissa. Carissa nhanh chóng đánh bật đi, nhưng chợt nhận ra một chuyện.
Quỹ đạo bị bẻ góc, Curtana thứ hai vọt thẳng bầu trời đen tối và biến mất.
Nữ hoàng Elizard đã vất đi thanh kiếm mang lại sức mạnh cho bà.
“Người… đang nghĩ gì thế?”
Hành động quá liều lĩnh làm nữ hoàng lộ quá nhiều sơ hở khiến Carissa phải đề cao cảnh giác.
Với kế hoạch dựa trên sức mạnh Curtana, hành động vừa rồi thật không thể nào hiểu được.
Người đã làm nên hành động ấy, Nữ hoàng, nói với vẻ tự tin chắc nịch.
“Đây là cách mạng.” Elizard đứng không chút phòng bị trước Carissa. “Chưa bao giờ có cuộc cách mạng nào ở mức độ như thế này. Vứt bỏ cả cơ cấu nhà nước. Một người muốn lật đổ chế độ đình trệ như hiện giờ không thể chọn lấy chế độ đó cho cô ta được. Nếu một hành động đầu tiên trong lịch sử này mà làm con ngạc nhiên, vậy thì con vẫn còn bị ràng buộc bởi các cột trụ to lớn của đất nước này.”
(Có phải ý bà ta rằng sự khác nhau nằm ở dũng khí?)
Carissa đoán có thể Nữ hoàng chỉ muốn cổ động cho những người đang hoảng loạn. Quả thật nó có hiệu quả. Chẳng có gì ngạc nhiên nếu có kẻ ngốc nào đó nghĩ Elizard là người làm chủ tình hình ở đây.
Tuy nhiên…
(Vậy ta sẽ trả lời như một tên bạo chúa. Nếu ta chém bà ta ngay tại đây, tất cả sẽ kết thúc!! Cái chết của Elizard sẽ tiễn chúng xuống vòng xoáy tuyệt vọng không có lối thoát!!)
Sau khi suy nghĩ kĩ càng, Carissa vung Curtana gốc lên nhằm chẻ đôi Nữ hoàng như thể cái chết này sẽ là công cụ lan truyền sợ hãi hiệu quả nhất.
Thế nhưng, cô chợt nhận ra một việc.
Lúc đấy đã quá muộn.
“Đây là… không thể nào…!”
Có gì đó không đúng với Curtana gốc.
Carissa nhìn lên người biết chính xác chuyện gì đang diễn ra, Nữ hoàng Elizard. Bà nói.
“Ta đã nói với con rồi: đây là một cuộc cách mạng.”
Tiếng quần áo giũ phần phật trong không khí. Một mảnh áo lớn – không, một lá cờ - xuất hiện trong tay Nữ hoàng. Mặt trước là quốc kì hiện tại của Vương quốc Liên hiệp Anh và mặt sau là cờ xanh trên nền trắng, hình ảnh từng là quốc kì của xứ Wales.
“Quốc kì Vương quốc Liên hiệp Anh là sự hợp nhất lá cờ của Anh, Ireland và Scotland. Xứ Wales đã sáp nhập vào Anh tại thời điểm lá cờ được tạo ra. Để thể hiện lòng tôn kính với mỗi nền văn hóa, chúng đều được thể hiện lên mặt trước và sau của lá cờ… Khôi phục nó từ Bảo tàng Anh quốc đúng là có hơi khó chút.”
Anh, Scotland, Wales và Bắc Ireland.
Biểu tượng của bốn vùng văn hóa làm nên Liên hiệp Anh.
Và đấy cũng là nền tảng sức mạnh cho Curtana gốc.
“Tất nhiên, không phải ai cũng làm được điều này nếu có nó trong tay… Thật sai lầm khi không đưa cái chết của ta lên ưu tiên hàng đầu. Xét cho cùng, đây là một trong các phép thuật cấp quốc gia chỉ có thể thực hiện được bởi Hoàng gia.”
Elizard vẫy lá cờ và nó trải rộng trên trời đêm.
“Quốc kì Anh.”
Sau khi đọc lên tên phép một cách lặng lẽ, bà hít một hơi thật dài.
“Nghe lệnh ta,” bà cất cao giọng.
Giọng nói vang vọng của bà như thế nó sẽ còn âm vang như thế dù có truyền đi bao xa.
“Hãy nhận lấy sức mạnh to lớn ấn chứa trong Curtana và Lục địa-Toàn Anh, điều tạo nên bởi bốn nền văn hóa. Hãy nhận lấy sức mạnh ấy và giải phóng tất cả để nó có thể phân phát đồng đều cho mỗi công dân nước Anh.”
Phần 4
Sau lời nói của Elizard, Curtana gốc mất đi sức mạnh.
Không.
Sức mạnh tích tụ trong nó chảy đi nơi khác.
“Cùng với sức mạnh này, Ta, Nữ hoàng tại vị Elizard, gửi lời nhắn sau đến với tất cả người dân Anh.”
Curtana cung cấp sức mạnh tối cao cho Nữ hoàng và các hiệp sĩ.
Nhưng cái gì phán xét quyền làm vua hay nữ hoàng?
Nếu lần theo câu hỏi ấy đến tận gốc, người ta sẽ thấy được danh tính thực sự của phép mà Elizard đã dùng.
“Rất nhiều chuyện xảy ra trong những ngày này khi đảo chính nổ bắt đầu. Quân đội bị sai khiến, các thành phố bị xâm chiếm, một tàu khu trục nã pháo vào Dover, các trận đánh chống lại hiệp sĩ và thậm chí một đầu đạn bom chùm đã bắn vào thủ đô. Nhiều người nhận phải tổn thất từ chuyện này mà không có chút manh mối cái gì đang diễn ra.”
Đúng thế.
Vốn dĩ, bất cứ người Anh nào cũng có tư cách.
“Nhưng có một sức mạnh chống lại các bạn.”
Gia đình Hoàng gia Anh được thành lập sau biết bao nhiêu trận chiến. Nếu các sự kiện lịch sử diễn biến khác đi một chút, có thể người khác sống trong Liên hiệp Anh giờ này đã trở thành “Hoàng gia”. Nếu xét đến những dân nhập cư từ bên ngoài và các hôn nhân chính trị, khả năng ấy có thể còn cao hơn nữa.
Vì vậy, chỉ có một điểm nhấn quan trọng duy nhất: có phải là người Anh hay không.
Đây không phải vấn đề dòng máu hay quốc tịch. Cái cốt lõi là người đó có yêu nước Anh và xem nước Anh như là nhà của minh không.
“Ta không thể nói hết chi tiết, nhưng trong đêm nay, các bạn sẽ trở thành anh hùng như nhau. Các bạn sẽ là những con người chiến đấu, sử dụng hiện tượng bí ẩn mà các bạn thấy được nhưng không hiểu được! Ngay lúc này, các bạn có thể làm được mọi thứ!! Và ta muốn các bạn hãy lựa chọn. Vì ai và với ai các bạn sẽ chiến đấu? Hãy tự đưa ra quyết định cho mình.”
Và cuối cùng, Nữ hoàng còn ném ra một thứ cho những người có thể, có thể thôi, trở thành vua hoặc nữ hoàng.
“Ta chân thành cám ơn tới bất kì ai muốn sát cánh bên ta! Nếu các bạn muốn giúp cho bên đảo chính hơn, như thế cũng tốt! Và nếu các người đưa ra một lựa chọn thứ ba khác thì cũng không thành vấn đề!! Chỉ vì có được sức mạnh này không có nghĩa các bạn phải miễn cưỡng chiến đấu!! Hễ ai cảm thấy chuyện này phiền phức thì chỉ cần âm thầm ước ‘trả lại’ sức mạnh là được. Nếu có người khác mà các bạn tin tưởng hơn bản thân, thì hãy âm thầm ước cho sức mạnh ấy ‘truyền’ sang người đó!! Ngay tại đây, ngay lúc này, sức mạnh đó thực sự là của các bạn. Các bạn sẽ chiến đấu hay các bạn sẽ bỏ chạy? Mọi người được quyền tự do chọn lựa cho mình!!”
Họ nắm trong tay một phần sức mạnh mà họ có thể đã có.
Họ có sức mạnh thực sự để chuyển dời hay thay đổi đất nước.
“Đừng làm theo lời người khác vì họ bảo các bạn phải làm vậy hay người khác nói rằng làm thế mới là đúng! Thậm chí đừng nghe theo lời ta!! Sắp đặt mọi thông tin các bạn có theo thứ tự ưu tiên của cá nhân mà trái tim bạn cho là đúng, rồi hãy suy xét bằng cái đầu. Khi chỉ còn lại những khái niệm công lý, dũng khí và gan dạ của chính bản thân, hãy hành động theo đó!!”
Có lẽ điều Nữ hoàng Elizard trao cho họ là một điều giản đơn. Đấy chính là nền móng cho chế độ dân chủ, thứ được cho là quan trọng nhất.
“… Các bạn đã mỏi mệt vì bị những kẻ quyền cao chức trọng hơn các bạn bảo gì làm nấy chưa?”
Đây chỉ là một lá phiếu.
Tuy nhiên, những con người này giờ nắm giữ “sức mạnh” thật sự cho phép họ tác động đến đất nước.
"Bây giờ là thời điểm để những người hùng trên khắp nơi đứng lên với vai trò của các cử tri trong cuộc tổng tuyển cử!!" Nữ Hoàng Elizard hét vang.
Ngay lúc này…
Tại một nơi nào đó, một cậu bé ngước nhìn lên. Mọi thứ rơi vào tình trạng khẩn cấp bởi vụ tấn công khủng bố bất ngờ và cuộc chiến không ai đoán trước. Cậu bé bị binh lính lôi ra khỏi nhà và đưa tới rạp hát trên xe tải. Cậu được cho hay nếu dám bước ra khỏi rạp hát, người ta sẽ bắn cậu, vì thế cậu chỉ trốn co ro, sợ sệt trong bóng tối. Tuy nhiên, khi nghe thấy giọng nói âm vang trong đầu, cậu bé từ từ đứng dậy.
(…Mình có thể chạy. Mình có thể bỏ mặt chuyện này cho người khác.)
Cậu nhớ lại những điều kiện đã được giải thích. Chiến đấu chỉ là một trong số các lựa chọn. Giọng nói bảo cậu suy nghĩ cho bản thân trước khi đưa ra quyết định.
(Mình sẽ chiến đấu.)
Cậu đã quyết như vậy.
Trong lúc chạy tới cầu thang tối thui dẫn tới hành lang ra ngoài, cậu bé đi ngang qua cha mẹ mình. Trông họ không chút ngạc nhiên nào khi thấy cậu. Cả ba chỉ gật đầu lần nữa.
(Tôi muốn chiến đấu!!)
Cậu bé cùng cha mẹ hướng thẳng ra ngoài cửa với cùng một suy nghĩ như nhau.
Họ bước qua ranh giới cuối cùng mà người ta bảo họ sẽ bị bắn nếu vượt qua.
Không cần biết có sức mạnh hay không.
Họ chỉ cần sự dũng cảm trong tim để bước qua ranh giới ấy.
Tại một nơi nào đó, một tên lính đang canh chừng rất nhiều người bị nhốt trong khách sạn lớn, hắn siết chặt bàn tay run rẩy. Hắn tham gia cuộc đảo chính vì hắn nghĩ đấy là con đường có lợi nhất cho Anh, nhưng dường như ngăn chặn cuộc đảo chính sẽ cứu kẻ khơi mào nó. Vậy hắn đã chiến đấu vì cái gì?
Tên lính dựa lưng và tường và trượt rủ xuống sàn. Hắn mất hết động lực chiến đấu và đưa mắt nhìn dòng người London túa ra từ cánh cửa khách sạn. Có lẽ tất cả bọn họ sẽ trở thành anh hùng như Nữ hoàng đã nói. Tuy vậy, một con rối giúp đỡ cho cuộc đảo chính như hắn không có quyền làm thế.
Và rồi một người đến đứng trước mặt tên lính. Người đó cúi xuống như thể muốn nhìn ngang tầm mắt với một đứa trẻ và nói với hắn.
Người này chắc là một rong số những người bị nhốt trong khách sạn. Người đàn ông trung niên này dường như muốn chống lại bạo chúa để bảo vệ cho gia đình. Vị anh hùng đích thực đang chiến đấu với tư cách của một người cha quay sang tên phản diện, kẻ đã giam cầm ông và nói.
“Chúng tôi cần sức mạnh của anh. Hãy chiến đấu cùng chúng tôi. Anh chính là người chở chúng tôi bằng xe tải đúng không? Xin hãy đưa chúng tôi trở lại với chiến trường.”
Trong một thoáng, tên lính lặng lẽ ngồi suy nghĩ. Cuối cùng, hắn đưa tay vào túi, lấy ra chìa khóa xe tải và một lần nữa đứng trên đôi chân bằng chính sức lực của hắn.
Tại một nơi nào đó, tên trùm hội pháp thuật cùng cơ quan đầu não trong Liên hiệp Anh đang thở dài.
“Sếp. Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Ngu. Ngươi hi vọng chúng ta sẽ giao nộp tuổi trẻ và tham dự vào cuốc chiến này chắc? Bà ta nói chúng ta có thể ‘trả lại’, thì cứ thế mà làm.”
“Bộ chúng ta không nhân cơ hội này để tìm cách phân tích Curtana sao?”
“Phân tích nó chỉ tổ chọc tức mụ già đeo vương miện kia thôi. Chúng ta phải tránh xa vụ này, trốn dưới radar và quan sát nó từ bên ngoài.”
“Tôi hiểu rồi. Nhưng, thưa sếp, em của sếp, Cô Patricia trông có vẻ háo hức lắm.”
“Vậy thì lôi nó về đây, đồ ngốc!!”
Giọng tên trùm hội pháp thuật vang vọng khắp trời đêm London.
Tại một nơi nào đó, Bayloupe, cô gái của tổ chức Tân Quang, nhấc thân thể bị thương lên. Sau khi để thua trong trận đánh với giáo phái Anh, cô được đưa đến một nhà thờ để chữa trị lẫn giam cầm, nhưng khi cuộc đảo chính bắt đầu, cô bị nhốt vào một căn phòng bí mật.
Cô rút một cây bút từ hộp gần đó và nhanh chóng vẽ vòng ma thuật để kích hoạt phép liên lạc.
Cô không cần phải đắn đo nghĩ đến việc liên lạc với ai.
“Có nghe đó không hả, Lessar?”
Phản hồi tới ngay tức thì.
“Yeah, nghe rõ, Bayloupe. Floris và Lancis cũng kết nối rồi. Tóm lại, chúng ta làm gì bây giờ?”
“Chị không biết…” Bayloupe từ từ đứng dậy và gãi đầu. “Haiz. Giúp một tay khơi dậy cuộc đảo chính có vẻ không phải lắm, nhưng chúng ta làm những gì tốt nhất cho Liên hiệp Anh mà. Vì vậy chị nghĩ chúng ta không còn lựa chọn nào khác mà phải hành động mặc cho danh dự hay xấu hổ có nói gì đi nữa.”
Tại một nơi nào đó, các gia nhân và người làm vườn làm việc trong điện Buckingham đang lao thẳng tới chiến trường phía trước. Vấn đề liệu họ có phải là chuyên gia hoặc họ có đứng ngoài cuộc hay không đã được giải quyết hết. Bây giờ mọi người có thể chiến đấu như nhau chỉ cần họ có can đảm để dẫm bước đi đầu tiên.
“Quý cô Villian!!”
“Cô có sao không!? Cô có bị thương không!?”
Tam Công Chúa tỏ ra lúng túng khi bị một đám người vây quanh và gọi tên cô. Cô nghĩ rằng mẹ cô thực sự tỏa sáng hơn cô rất nhiều và không lấy gì làm ngạc nhiên nếu người ta quây quần xung quanh bà, vì thế Villian không hề nghĩ sẽ có nhiều người như vậy niềm nở tới bên cô.
“…Sao…?” cô thật lòng hỏi.
Cô được họ cứu thoát lúc ở cánh rừng Folkestone và một số đi cùng cô xuống ga điện ngầm, nhưng bây giờ thì phải khác. Trong hoàn cảnh này, trái tim của mọi người phải hướng về Nữ hoàng.
Thế thì tại sao họ lại tập trung bên cô?
“Không còn khác biệt nào giữa thành viên Hoàng gia hay gia nhân hết. Mọi người phải tự đưa ra quyết định và dùng sức mạnh của mình để giúp đỡ người khác. Tôi chỉ là một kẻ hoàn toàn vô dụng, chỉ biết tìm kiếm hi vọng ở người khác và trốn chạy. Mọi người không cần phải theo tôi đâu.”
“Nữ hoàng bệ hạ nói chúng tôi nên tự đưa ra quyết định và dùng sức mạnh ấy sao cho chúng tôi thấy hợp lý,” một trong các gia nhân nói và nhìn vào mắt Villian. “Vậy cô có cho chúng tôi dùng nó theo ý chúng tôi không? Hãy để chúng tôi thể hiện sự dũng cảm mà chúng tôi không thể bày tỏ khi cuộc đảo chính bắt đầu hay lúc ở dưới ga điện ngầm! Không ai trong chúng tôi muốn thấy cô bị tổn thương. Đấy là điều tất cả chúng tôi mong muốn, nhưng những kẻ khờ dại này thậm chí không thể cầm kiếm lên mà đánh! Vì vậy chỉ lần này thôi hãy cho chúng tôi sát cánh chiến đấu cùng cô!!”
Nghe thấy những lời thật tâm ấy, Villian cảm thấy xấu hổ.
Cô lẽ ra phải là công chúa của đức hạnh.
Làm sao để xứng đáng với điều đó khi mà cô không để tâm đến cảm giác thiết tha của những người ở ngay bên cạnh?
“… Vậy hãy để tôi dùng sức mạnh của mình theo cách tôi thấy đúng,” Villian nói, tay siết chặt cây nỏ bằng nguồn sức mạnh mới.
Và cô thầm nhủ trong tim mình: (Cho phép tôi bảo vệ tương lai với mọi người.)
“Khốn kiếp…” Nhị Công Chúa Carissa trầm giọng nói với Curtana gốc trong tay.
Đáp lại, Nữ hoàng Elizard đưa hai bàn tay trống lên và cười như chủ tịch một công ty lớn thể hiện niềm tự hào về công ty mà bà ta đã dành cả đời người xây nên.
“Đúng là một cuộc cách mạng, phải không? Nếu con muốn thay đổi lịch sử, con cũng phải làm gì đó để chấn hưng tất cả mọi người. Sẽ không ai theo con nếu con chỉ ban phát niềm vui đến cho những người đặc biệt.”
Nguyên thủ quốc gia – cũ và mới – trừng mắt sát nhau.
Tuy nhiên, Elizard nhìn lại đôi mắt điên tiết của Carissa bằng cái nhìn trầm tĩnh.
“Trò chơi con nít của con kết thúc rồi. Giờ ta sẽ cho con thấy cách thức thật sự để dẫn dắt đất nước.”
“Đừng có đùa!! Cái mà bà vừa làm là trao vũ khí cho những người không có sức mạnh và đẩy họ ra chiến trường trong khi bà an toàn trên ngai vàng mà thưởng ngoạn!! Bà muốn lấy lại địa vị đến mức sẵn sàng nhồi nhét vào người họ thứ sức mạnh mà họ không thể điều khiển để biến họ thành tấm khiên hay sao!?”
“… Tại sao con không thể nói lên suy nghĩ đó mà không dính đến thói kiêu ngạo của người trong hoàng tộc?”
Đáp lại cơn giận dữ của Carissa, Elizard rút lại nụ cười của bà.
Tuy nhiên, bà làm thế không phải vì bị Carissa áp đảo.
Mà ngược lại. Nụ cười của Nữ hoàng mất đi là để chế ngự Nhị Công Chúa.
“Ai quyết định người thường không thể sử dụng Curtana gốc!? Con tính sử dụng Curtana để thắng chiến tranh và cho phép người ta ngăn chặn một nhà nước sai lạc… Quả thật kế hoạch ấy có điểm tiện lợi, thế nhưng con vẫn đang sử dụng phần lớn sức mạnh từ Curtana gốc, thứ chỉ có thể sử dụng bởi những người đặc biệt. Con vẫn bị giam hãm bởi lời nguyền của người đứng đầu đất nước!! Thay đổi cỏn con này chẳng làm được gì hơn một chút xáo động. Nếu muốn một cách mạng thật sự đổi thay mọi thứ, con cần phải vứt bỏ nỗi sợ về địa vị của con!!”
“Cái gì…!?”
“Bài học cho điều ước kì cục của đứa con muốn tự giết mình hoàn toàn xuất phát từ tấm lòng của người làm mẹ như ta. Với lại, đất nước này không yếu đến mức nằm bên bờ vực tuyệt vọng như con nghĩ đâu. Con sẽ thấy rằng chín mươi triệu người mong muốn cứu con đến độ họ quyết tâm trở thành người hùng!!”
Trong lúc Nữ hoàng thuyết giảng, một tiếng ồn vang vọng khắp nơi. Carissa nhận ra đấy là tiếng bước chân của vô số con người, và gia nhân, người làm vườn, và những người có được kiến thức thật sự về ma thuật đang đổ hết về đây, biến nó trở thành mối nguy hại to lớn.
Mọi người trên khắp Vương quốc Liên hiệp Anh đang tập trung về đây dưới Quốc kì để bảo vệ đất nước của họ.
Phần 5
Index cảm thấy đầu óc ong ong kể từ lúc quả bom chùm phát nổ. Cô bé đã theo kịp diễn biến tình thế và tiếp tục phân tích phép thuật về Curtana gốc bằng kiến thức của 103 000 pháp thư.
Chính giữa tầm nhìn của cô bé, Carissa đang dùng Curtana gốc để đánh với Elizard, lúc này đã vất đi thanh Curtana của bà.
Rất nhiều những cái bóng bay lượn trong không khí nhằm bảo vệ cho vị Nữ hoàng tay không tất sắt hoặc trở thành vũ khí cho bà. Những cái bóng ấy không phải pháp sư. Một hầu gái chẳng biết gì ráo về phép thuật nhắm xuống Carissa từ phía trên 10 mét. Một thương gia trong bộ áo côm lê đập xuống đất mũi chông khổng lồ được tạo ra từ mặt cắt không gian. Sự pha trộn giữa thế giới thường và thế giới phép thuật tạo ra một cảnh tượng chưa bao giờ có trước đây.
Nhìn thấy khung cảnh ngoạn mục ấy, các pháp sư Anh, những người đang được các hiệp sĩ chữa trị, đứng lên trên đôi chân họ một lần nữa. Chẳng biết vẻ sốt sắng kia là do phép Quốc kì Anh của Nữ hoàng hay do lòng tự trọng của các pháp sư chuyên nghiệp không cho phép họ lười nhác ngồi một chỗ trong khi các tên nghiệp dư lại chiến đấu hết sức mình.
Trông thấy lực lượng hùng hậu với Kanzaki Kaori, Acqua và Thủ lĩnh Hiệp sĩ đứng chính giữa, Nữ hoàng cười và khiêu khích đứa con của bà.
“Sao thế, Carissa? Trông con không được khởi sắc lắm! Ta thừa nhận ta sẽ nhận thất bại nếu xét đến sức mạnh giữa thanh gốc và thanh thứ hai, nhưng nghĩ thử xem liệu con có duy trì được lợi thế trong trò kéo một chọi chín mươi triệu không!?”
“Im đi!! Đừng có nghĩ ch-chừng này đủ đánh bại Curtana gốc của ta! Thanh Curtana của ta có thể mất một phần sức mạnh do sự cố dưới ga điện ngầm, nhưng nó hãy còn 80% sức mạnh còn lại!!”
“Đúng. Nhưng nếu con mất tập trung dù chỉ 1 phần ngàn giây, sức mạnh đó sẽ bị bàn tay của chín mươi triệu con người tước lấy. Nhớ đừng nên mải mê điều khiển những thứ bên trong, mà mất trập trung các đòn công kích từ bên ngoài!!”
“!? Thì ra đây là những gì bà toan tính, đồ quỷ kế đa đoan!!”
Hàng trăm hàng ngàn người như học sinh và nhân viên cửa hàng tiếp tục tràn về từ thành phố London tối om. Vài người cảm thấy dường như đích đến còn quá xa, nhưng vài chục phát bắn ánh sáng vẽ đường cong trên trời, bay thẳng tới Carissa, soi sáng đường cho mọi người.
“Đây chẳng khác gì một đội quân tình nguyện lớn đang tấn công cực kỳ chính xác vào buổi lễ làm phép ở một ngôi đền lớn. Đừng quên mỗi một giọt sức mạnh con mất đi sẽ đắp thêm vào sức mạnh bên ta.”
“Bà đừng hòng gạt tôi!! Cho dù có chia bao nhiều người đi nữa, nó không thể vượt quá 20% tổng sức mạnh! Bà không thể thắng bởi tôi đang giữ 80% còn lại!!”
Bằng cách phân phát sức mạnh của Curtana và trao cho mọi người Telesma, họ có thể sử dụng sức mạnh siêu nhiên. Họ cần phải có kiến thức ma thuật để tìm cách biến đổi nó và điều khiển nó.
Hiển nhiên, người thường không có tri thức đó.
Vậy ai đang giúp họ làm phần đấy?
“Ra thế. Vậy ta không thể để chuyện này cho mọi người được. Ta thực sự phù hợp trên chiến trường hơn là ngồi trên ngai vàng… Có một cuộc thi thố thật sự như thế này vui thật.”
“!? Sức mạnh kia…!! Nhưng bà đã quăng Curtana thứ hai rồi mà!!”
“Ngu xuẩn, Nữ hoàng vẫn là thần dân Anh. Ta cũng có quyền bỏ phiếu. Tuy chỉ có thể dùng nắm đấm, nhưng ta vẫn có đủ tự tin để đứng trên tuyến tiên phong.”
Ánh mắt Index khóa tại một điểm: Nữ hoàng tại vị Elizard.
Nếu có ai đang làm chuyện này thì chỉ có thể là bà. Khi bà ban phát sức mạnh Curtana ra đều cho mọi người, bà đã dùng phép liên lạc để đọc diễn văn lẫn truyền Telesma cho họ.
Bà đã thay đổi đặc điểm sao cho phù hợp với suy nghĩ của người sử dụng và điều chỉnh Telesma lại thành “hình thức thích hợp”, giúp chúng cân bằng khi người ta sử dụng nó. Nói ngắn gọn, bà hiện thực hóa việc sử dụng nguồn sức mạnh mới này cho những con người bình thường, để họ có thể hành động tùy theo trí tưởng tượng của họ.
Đó là khái niệm đơn giản có thể diễn tả bằng lời.
Lúc trước, bản thân Index từng gián tiếp thực hiện phép chữa trị bằng cách hướng dẫn cho Tsukuyomi Komoe (dù có trí nhớ hoàn hảo song kí ức trong những sự kiện khi cô bé rơi vào trạng thái John’s Pen thì rất mơ hồ).
Tuy nhiên, Index thực hiện được vì lúc đấy chỉ giảng giải cho một người.
Hướng dẫn cho chín mươi triệu người Anh và không ngừng ngăn bất cứ ai mất kiểm soát sức mạnh là một việc làm phi thường và bất khả thi đối với Index, cho dù cô bé có lật hết từng trang sách trong 103 000 pháp thư.
Nhưng đấy vẫn chưa phải là điểm đáng sợ nhất.
Học sinh và công nhân viên chức kéo về điện Buckingham có thấy được hiện tượng huyền bí ấy, và họ đang chiến đấu để ngăn chặn xung đột bằng thứ sức mạnh nhận lấy từ Elizard.
Dù tận mắt chứng kiến các hiện tượng siêu nhiên ấy, họ đều tiếp nhận chúng theo cách mà họ hiểu.
Có người nghĩ rằng sức mạnh trú ngụ trong con người họ được thức tỉnh.
Lại có người tin rằng chuyện đang diễn ra là kết quả may mắn bất ngờ từ lá bói cầu may.
Số khác có thể nghĩ Elizard là Nữ hoàng của người ngoài hành tinh tới đây từ con tàu vũ trụ.
Thậm chí có người còn đưa ra lời giải thích rằng Nữ hoàng vai mượn sức mạnh từ con thủy quái bí ẩn ở hồ Loch Ness.
Dù đưa ra rất nhiều lí giải khác nhau, hầu như không có lấy một người trong số chín mươi triệu công dân Anh trả lời chính xác đáp án.
Không giống như lúc Index hướng dẫn cho Tsukuyomi Komoe bằng cách nói thẳng kiến thức phép thuật ra, Nữ hoàng Elizard giấu nhẹm mọi gợi ý liên quan đến phép thuật. Phép thuật được đưa đến tay mọi người theo cách họ có thể thoải mái sử dụng chúng nhưng không biết được sự thật bản chất của chúng. Để làm thế, Elizard loại từ tất cả các khả năng khủng khiếp có thể vấy bẩn bộ óc người ta bằng tri thức của pháp thư.
Index nhìn các hầu gái và đầu bếp đang bay vòng quanh trên không trung.
Họ không biết điều kì diệu họ đang điều khiển là gì.
Nhưng họ thỏa mãn. Họ không lo lắng đến qui luật hay cách thức hoạt động của chúng. Họ chỉ vùng vẫy hết sức trong buổi dạ tiệc Halloween này.
Đấy chính là Elizard.
Bà chính là Nữ hoàng thực thụ, phép thuật đầy tràn và là người dẫn dắt đất nước nơi Thuần Anh Giáo Hội đặt nền móng.
(Có khi nào…?)
Cô gái với tri thức của 103 000 pháp thư nhìn ra trận đánh, bất chợt nảy ra một ý nghĩ mà trước giờ cô bé chưa suy xét đến.
Kamijou Touma cũng đang quan sát trận đánh.
Một hầu gái cầm vũ khí của một hiệp sĩ bị thương lên và xoay quanh thanh kiếm khổng lồ trong khi hàng tá các sĩ quan cảnh sát tấn công những mảnh vỡ không gian hình lưỡi dao bằng hàng loạt cú đá bay trên không. Carissa đang cố hết sức điều khiển sức mạnh Curtana, vì thế cô không thê sử dụng tài năng quân sự của mình tới mức tối đa. Thành ra cô phải luôn đánh kiếm một cách dè chừng trong khi càng lúc càng bị khép góc.
Tất nhiên, các pháp sư chuyên nghiệp chưa thua.
Hơn 200 cựu sơ Giáo hội Công giáo La Mã đang đánh vũ khí đồng điệu với nhau như một nhóm. Một con Golem cao lớn tạo thành từ các vật thể chung quanh lao tới chắn các đòn tấn công của mảnh vỡ mặt cắt chiều không gian. Một máy bay vận chuyển bay ngang trời đêm, rải xuống vô số các thẻ bài và sinh ra ngọn lửa dị thường.
(Tuyệt quá…)
Kamijou thật sự ngạc nhiên.
Sự kinh ngạc ấy không chỉ vì cách Nữ hoàng Elizard lật ngược tình thế.
Đôi mắt Kamijou rực sáng lên trước khung cảnh rất nhiều người hùng chạy đến và lấp đầy mặt sân cung điện Buckingham.
(Nhân vật chính quá nhiều đến nỗi Index, Kanzaki, Acqua, mình và những người khác bị lu mờ đi. Đất nước kì lạ này bị sao vậy? Tất cả mọi người đều thủ vai chính hết.)
Điều cốt lõi của khung cảnh huy hoàng này không phải Nữ hoàng Elizard hay Quốc kì Anh.
Sức mạnh chỉ đơn giản như một công cụ.
Nòng cốt ở đây chính là những con người quyết định nắm lấy chúng và đứng lên chiến đấu theo ý chí của bản thân.
Kamijou nhìn Carissa.
Nhị Công Chúa vung Curtana gốc và thực hiện các đòn tấn công dữ dội hết cái này tới cái khác. Cô đứng ở tâm của một siêu bão có tên chiến trường và trông như cô sắp bị nuốt chửng bởi những làn sóng con người. Tuy thế, trong mắt Kamijou cô thật cô độc. Không biết vì sao, với cậu cô không giống “Nữ hoàng”.
Nhất định Carissa biết rõ trái tim bên trong người Anh tỏa sáng như thế nào. Chỉ là chúng đang ngủ.
Đó là vì sao cô thiết tha bảo vệ họ.
Xét cho cùng trận chiến này chẳng vì lí do nào khác hơn điều đó.
Tuy nhiên, cô đã quá dựa vào quân đội. Các đòn tấn công hủy diệt của cô hầu như không nhắm đến những kẻ bên ngoài. Cô đã cố làm tổn thương những người mà cô phải bảo vệ. Đến cuối cùng, nó giống như khẩu súng lục quá mạnh làm bị thương người bắn nó.
(Mình sẽ bảo vệ cô ta.)
Kamijou Touma siết chặt tay một lần nữa.
(Mình sẽ lôi cô ta khỏi chuỗi sự việc tiêu cực lố bịch này.)
Cậu ta một lần nữa bước chân vào chiến trường địa ngục nơi tràn ngập những đòn tấn công như vũ bão của Curtana gốc và các mảnh vỡ mặt cắt chiều không gian bắn ra như mưa tên.
Và rồi…
“C T O O C U! A A R T S T!! (Chuyển quỹ đạo Curtana hướng lên! Dừng nhát chém và phân phối lượng Telesma thừa!!)” Index hô lên và cánh tay giữ Curtana gốc của Carissa bất ngờ bị xoắn lên.
Bấy giờ Index đã hoàn thành phân tích phép thuật, cô bé can thiệp vào Curtana bằng phép Spell Intercept.
“Khư…!?”
Carissa nghiến răng và cố gắng lấy lại quyền điều khiển thanh kiếm.
Cô chỉ có thể bị dừng lại như thế trong vài giây.
Kamijou siết chặt tay hơn, nhưng từ vị trí của cậu sẽ không thể đến kịp.
Vì thế cậu tìm đến sự giúp đỡ từ một người bên phe cậu trên chiến trường.
Cậu sẽ tham dự vào đêm định mệnh này với mọi sức lực.
“Acqua!!” cậu hét lên và tên lính đánh thuê mạnh mẽ đáp lại.
Kamijou nhảy lên chỉ chừng vài chục xăng ti mét, Acqua đưa Ascalon vào giữa chân cậu mặt đất. Kamijou đáp xuống mặt kiếm khổng lồ như đáp lên ván lướt sóng.
Kamijou và Acqua không cần vạch ra chiến thuật hay thậm chí nói với nhau bất cứ một lời nào.
Họ không có thời gian cho chuyện đó và cả hai biết rõ những gì cần làm.
Lời nói vô bổ lúc này là không cần. Quyết tâm của Kamijou toát ra trên khắp người cậu và Acqua, kẻ thù trước đây của cậu, chấp nhập quyết tâm ấy và cho cậu mượn sức mạnh của hắn.
“…!!”
Acqua phả ra một hơi và tạt ngang Ascalon hết sức có thể.
Hắn bị thương, nhưng Acqua vẫn tung hết sức mạnh của Thánh. Không cần nói cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra với Kamijou.
Tiếng nổ vang lên.
Kamijou Touma bắn tới trước như một viên đạn dưới sức mạnh kinh người của Acqua.
(Cái-…?)
Trong khoảnh khắc, Carissa cứng họng theo đúng nghĩa đen.
Cô không thể tập trung chuyện khác ngoài việc cố gắng lấy lại quyền điều khiển Curtana gốc. Chàng trai với tay phải có thể xóa bỏ mất cứ loại phép thuật nào bay thẳng một đường qua các kẽ hở của đồng đội.
Khi còn cách cú va chạm chừng 0.1 giây, Nhị Công Chúa Carissa thấy rõ nụ cười sức mạnh trên gương mặt Kamijou Touma trong lúc nắm tay siết chặt của cậu lao tới.
Sau khi bay 30 mét xuyên không khí, cú đấm của Kamijou Touma đánh trúng Curtana gốc.
Với chỉ một cú đánh, thanh kiếm định người làm vua vỡ tan.
Carissa thậm chí còn không có thời gian để kiểm tra lại.
Cú đấm đánh tan kiếm tiếp tục bay tới và cắm thẳng vào mặt cô ta một cách không thương tiếc.
Giống như viên bi kim loại va chạm vào một chuỗi các viên bi khác đặt cạnh nhau, động lượng của Kamijou truyền sang cho Carissa khiến cô bị bắn lên trời đêm như viên đạn. Cô tông vào mái của điện Buckingham, bật sang hướng khác và bay đi thật xa.
Kamijou nghe thấy tiếng răng rắc của khớp xương cổ tay, cùi chỏ và vai bị trật.
Tuy nhiên, cậu đáp thẳng xuống dưới sau khi đi hơn 10 mét nữa, trước khi khuôn mặt cậu kịp nhăn lại vì đau đớn. Tất nhiên, đôi chân cậu không đủ sức để thắng lại nên cậu tiếp tục lộn thêm vài vòng.
(Hết rồi… sao…?)
Kamijou cố nói, nhưng cơ thể dập nát của cậu chỉ đủ sức phát ra tiếng kêu rên rỉ.
Tuy vậy, câu trả lời đã hiện ra ngay trước mắt dù cậu không nói ra được.
Cùng với âm thanh chói tai, cậu nhìn thấy mũi kiếm bị gãy cắm xuống nền đất sỏi đen. Nó từ từ vỡ ra và được gió cuốn trôi đi.
Curtana gốc đã không còn.
Điều đó đồng nghĩa Nhị Công Chúa Carissa đã bị đánh bại và cuộc đảo chính kéo dài đã kết thúc.