Ngày xửa ngày xưa, có một thành phố nọ.
Thành phố được bọc trong lớp tường thành, nhà vua và thần dân của ông sống trong thành phố ấy.
Một ngày kia, có một con rồng bay tới thành phố từ vùng lân cận.
Nhà vua và người dân cùng nhau chiến đấu để chống lại con rồng, nhưng thất bại.
Con rồng hung hăng và dữ tợn khạc lửa, trút giận xuống thành phố.
Để xoa dịu con rồng, vua và người dân mỗi ngày mang tới hai con cừu.
Tuy nhiên, lượng cừu có hạn.
Khi số cừu không đủ, người dân gửi một cừu và một đứa trẻ.
Cuối cùng cũng đến lượt con gái nhà vua, nàng công chúa, phải dâng mình cho rồng.
Nhà vua cầu xin người dân tha cho công chúa.
Người dân không đồng tình vì họ đã hy sinh chính đứa con của họ.
Vì vậy, công chúa cùng con cừu được đưa đến nơi ở của con rồng.
Công chúa than khóc cho số phận bi thảm của mình.
Lúc ấy, có một vị hiệp sĩ lang bạt tiến đến bên nàng trên lưng con ngựa.
Chàng cầm cây thánh kiếm cùng với một ngọn thương, là một hiệp sĩ trong tất cả các hiệp sĩ.
Tên chàng, được cho là, St. George.