Phần 1
Cô gái của Amakusa, Itsuwa phồng má với ánh mắt bực bội.
Khi nghe tin Kamijou Touma đang đi trên máy bay chở khách siêu thanh của Thành phố Học viện, cô đã hớt ha hớt hải thay đồ, chuẩn bị và phóng ra sân bay London để làm hướng dẫn viên vì cô biết tiếng Nhật, nhưng, khi máy bay hạ cánh, Kamijou Touma lại không có mặt. Chắc chắn chuyện bất thường gì đó đã xảy ra vì rốt cuộc cô chỉ đón được cái lồng con mèo tam thể được đăng kí với nhãn thú nuôi.
Cô đã nghĩ đây sẽ là cơ hội cho cô và thậm chí quyết định sẽ mua bộ đồ Linh-Hồn-Hầu-Gái-Hở-Hang, vì vậy mà cô đã thất vọng biết bao khi bị gạt sang một bên như thế. Itsuwa trở về phố Nhật ở London cùng với lồng mèo và hiện giờ cô (một vị thành niên) đang ngồi bên bàn trà nốc nguyên một chai rượu. Cô còn lấy mực khô để sẵn trên dĩa nhỏ.
Chàng trai nọ lẽ ra phải tới London với tư cách quản lý của Index Librorum Prohibitorum.
Một vài đồng đội của Itsuwa như anh chàng thấp bé Kouyagi và cô Tsushima nhìn sang Itsuwa với vẻ mặt áy náy. Ushibuka nhỏ con nhận một cú sốc bởi chính cậu là người bí mật giấu chai rượu ngâm khoai tây dưới sàn nhà bếp.
“À, ờ, Itsuwa…? H-hình như có chút nhầm lẫn gì đó, em không cần phải buồn vậy đâu…” người đã cưới vợ Nomozaki nói với cái cười rộng gượng ghịu trên mặt trong lúc giấu tay Ushibuka sau lưng.
Ushibuka đang vùng vẫy và la lối,
“Cô ta! Cô ta trộm! Cô ta ăn trộm chai Nam tước Khoai tây của tôi!!”
Đáp lại, Itsuwa rót rượu vào ly thủy tinh, quay mắt về phía họ với cái nhìn lúng túng và nghiêng đầu sang bên,
“Hức… tôi khô…ông… thấy buồn… hức… Chết tiệt, à đúng, đúng rồi. Tai sao tôi phải…?”
Cô tiếp tục lẩm bẩm một cách khó khăn trong cơn nấc. Nghe như cô đang giận.
“…Thiệt là… Nam tước Khoai tây là quái gì…? Rượu này có tên kì ghê… Uống vào chẳng biết nó là khoai tây hay khoai lang nữa…”
“Thế thì đừng uống! Đừng có trộm đồ quý của tôi!!” Ushibuka la lên với hai hàng nước mắt chảy dài.
Vừa lúc đó lão già Isahaya bước vào phòng với vẻ mặt hồ hởi và đưa ra thông báo,
“N-này!! Có vẻ như cậu bé đó không hề đổi chuyến bay và hiện đang tới London đó!!”
Itsuwa vội vã đứng dậy. Lúc cô đứng lên đụng chai rượu ngã xuống khiến chất lỏng cao cấp đổ lênh láng trên bàn.
“Hgyaaaaaahhh! Nam tước Khoai tây của tôi!!” Ushibuka rít lên, cô Tsushima chẻ vào cổ buộc cậu ta im lặng, nhưng Itsuwa chẳng đoái hoài gì đến.
Cậu ta đang đến London?
Tại sân bay, người ta bảo cô rằng cậu ta không có trên chuyến bay, nhưng có thật đã xảy ra nhầm lẫn gì và cậu ta vẫn ngồi trên chuyến bay đó không? Nếu vậy… liệu cậu ta có qua đây ghé thăm không?
Thân người Itsuwa tỏa ra ánh sáng hân hoan, nhưng niềm vui của đột nhiên vụt tắt.
Cô nhận ra mình đang trong tình cảnh thảm hại như thế nào.
Người ta sẽ thấy cô trong bộ dạng lếch thếch này chăng? Người ta sẽ nghĩ sao nếu thấy cô ngồi uống rượu khoai tây, mỗi hơi thở đều nồng nặc mùi cồn và mép miệng dính mực khô?
“Thôi xong rồi!! Nếu cậu ta thấy thì xong thật rồi!!”
Itsuwa quyết định phải làm gì đó vẻ ngoài của cô, vì thế cô nuốt hết đống mực, xịt hơi bạc hà vào miệng, đi rửa mặt và dũi thẳng lưng. Nhưng tất cả hành động này giống y như người say rượu hay làm, nó khiến cô đỏ mặt như ông già gân sức trong cuộc đua ngựa.
(Kh-không, cậu ta đến London đâu nhất thiết phải ghé qua phố Nhật. Bình thường cậu ấy sẽ dừng chân ở khách sạn và tới thẳng Cung điện Buckingham, vì thế cậu ấy sẽ không tới đây ngay đâu! Mình phải lo sửa sang bản thân lại cho đàng hoàng đã…)
Itsuwa mới lấy lại được suy nghĩ lạc quan thì lão già Isahaya lắc đầu với vẻ mặt nhẹ nhàng,
“Không Itsuwa à. Cậu bé đó đã tới đây rồi.”
Itsuwa giật mình.
Cô suy nghĩ trong lúc đôi chân run cầm cập.
(Nhưng tại sao!? Mình không nghĩ ra sao cậu ta có thể ghé đây được…!!)
Tuy nhiên cô nảy ra lí do cậu ta tới đây đầu tiên.
(À, phải rồi. Mình lấy con mèo tại sân bay… khốn kiếp!! Đâu có gì ngạc nhiên nếu cậu ta qua đây lấy lại con mèo chứ!!)
Itsuwa hoàn toàn bối rối, tiếng bước chân càng lúc càng rõ hơn.
Tiếng hô của lão già Isahaya “Cậu ta kìa!!” vọng vào tai Itsuwa.
Căn phòng thiết kế theo kiểu Tây Âu, nhưng cửa làm theo kiểu cửa kéo Nhật đặt ngay lối đi vào. Đầu tóc nhím in bóng rõ mồn một lên lớp giấy mỏng của cánh cửa.
(Mình-mình-mình-mình-mình-mình-mình-mình-mình phải làm gì đây!?)
Itsuwa hoàn toàn rơi vào thế bí.
Mặt Itsuwa tái mét khi cánh cửa mở ra ngay trước mắt cô. Itsuwa dám chắc cô say đến nỗi mùi cồn phả trong từng hơi thở và thậm chí trong từng lỗ chân lông. Cả con mèo cũng chạy xa khỏi cô như muốn nói, “Cô bạn trẻ, mùi hôi này thật không thể chấp nhận được”. Nhận ra tình trạng không thể thay đổi của mình, đầu óc Itsuwa nhảy loạn xạ hết lên.
(Waaaaaaaaaaahhh!!)
Và rồi…
“Ta đa!! Tatemija Saiji tóc nhím tới đâ – bghaaaaaaaaaaaaahhhh!?”
Ngay sau khi người đồng đội tóc nhím đen lộ mặt với màn đùa giỡn trái tim hầu gái của cô, Itsuwa không chỉ lật bàn, cô cầm cả cái bàn bằng một tay và đập bay Tatemiya một cách không thương tiếc. Anh chàng cao lớn bị tống khỏi phòng và Isahaya, kẻ tòng phạm với Tatemiya trong trò đùa quái ác này, tái xanh cả mặt.
Phần 2
Sky Bus 365 là máy bay chở khách lớn mà Kamijou và Index đã chọn sau khi bỏ rơi chú mèo tội nghiệp. Khoang hành khách chia làm hai tầng và, dù số lượng khách lớn nhưng không gian cho mỗi chỗ ngồi lại khá rộng rãi. Chỗ ngồi kinh tế thường khiến người ta liên tưởng đến sự chật chội tù túng của ghế trong rạp phim, tuy nhiên điều đó không đúng với Sky Bus 365. Ngay cả chỗ ngồi rẻ nhất cũng đủ rộng để giãn chân thoải mái và đi kèm dịch vụ mát xa.
Chỉ có một vấn đề duy nhất…
“… Cứ tưởng ít nhất phải có một chuyến bay đến London mình có thể đặt chứ,” Kamijou lầm bầm.
Các chuyến bay đến London đã hết vé. Kamijou và Index vẫn trên đường tới Anh, nhưng chuyến họ đang đi bay tới Edinburgh của Scotland rồi sẽ tới London trên máy bay gia đình nào đó. Cách làm này là nhờ lời khuyên cô nhân viên trẻ tại bàn dịch vụ.
Tình cờ rằng, Scotland nằm ở phía bắc Vương Quốc Liên Hiệp trong khi London nằm ở phía nam.
Kamijou và Index tìm thấy chuyến bay này với hai lần hủy vé và tất nhiên phải tốn tiền. Nhằm ngăn cậu không đón taxi phi về nhà, Tsuchimikado đã rút hết mọi thứ trong ví của Kamijou, thế nhưng, còn lại một chút may mắn, cậu đã mua được vé nhờ chức năng điện thoại của ví.
(… Nhưng mà chức năng này của ví giống như thẻ tín dụng. Hi vọng mình vẫn còn tỉnh táo khi nhận tờ hóa đơn…)
Trái ngược với hành động ôm đầu như những nhân viên văn phòng, Index hoàn toàn lạc quan. Cô bé đang mải mê ngắm nhìn cái nơi kì lạ mà người ta gọi là “sân bay” này. Cô bé mặc bộ quần áo giản dị thay cho bộ đồ sơ gắn kẹp an toàn bởi họ không cho cô bé đi qua cổng dò với đầy những thứ nguy hiểm trên người.
“T-Touma, ghế này có game nè!!”
“Có nút trên đó nhưng không phải game đâu. Thật ra, TV thường cũng có… Này! Bỏ tay ra khỏi đó, Index! Em bấm vào kênh trả phí-mỗi lượt xem rồi!!”
“Bò hoặc cá!! Bò hoặc cá!!”
“Vâng, anh biết em muốn dùng đồ ăn máy bay, thế thì đừn- … Trời!! Kênh phim mới ra đó đắt khủng khiếp lắm!!”
“Nút này là gì? Wahyah!! Một cốc sạch với dây bật ra này!!”
“Mặt nạ oxy khẩn cấp đấy!!”
Trò quậy phá của Index ắt hẳn gây chú ý ghê lắm, bởi vì người phục vụ tóc vàng với thân hình đẹp vội chạy tới. Index vẫn mải lo bấm lung tung tất cả các nút vì thế Kamijou buộc phải cúi đầu xin lỗi thay cô bé.
Sau khi nghe các qui tắc cơ bản trên máy bay, Index nhìn lại với vẻ thắc mắc.
“Vậy là có game tốn tiền và game không tốn tiền?”
“Đã nói rồi: trên màn hình đó không có game nào để chơi đâu. Mấy nút đó bày ra để bẫy hành khách vào xem kênh trả phí thôi. Đây, xem những kênh miễn phí này vui biết chừng nào- ..ủa!?”
“Touma. Nó chỉ có mấy con số nhỏ nhỏ và nói gì đó về tất.”
“Khỉ thật. Họ cố tình chèn mấy thứ nhảm nhí để bắt em qua kênh trả phí đây mà.”
Kamijou cảm thấy hơi chán nản, cậu nghe thấy một người đàn ông trung niên trên TV nói về kinh tế thế giới bằng cái giọng tẻ nhạt. Rõ ràng, vụ nổ Eurotunnel khiến thị trường trở nên hỗn loạn.
Index từ từ ngồi thẳng lên và nói,
“Mà nè, Touma. Khi nào đồ ăn máy bay có vậy?”
“Đồ ăn máy bay? Hừm, hiện quá giờ ăn tối rồi, nên có lẽ suất tiếp theo khoảng sau 9 giờ nữa, chắc thế. Dường như mọi người xung quanh đã ăn hết rồi và chúng ta không có bữa khuya do ngồi trên ghế ít tiền.”
“…!!!???”
“Khôôôông! Anh biết tin này rất sốc với em, nhưng đừng có gặm đầu anh Kamijou đây, Index!! Qui định đã thế rồi, anh biết làm gì được!!”
Tuy vậy, Kamijou cũng thấy đói cồn cào bởi họ bị Tsuchimikado đánh khí gây mê và đưa tới sân bay mà chưa kịp ăn tối. Cậu nhìn quanh tìm kiếm có cửa hàng nào trong máy bay hay không và thấy biển báo gốc nước uống miễn phí ở đằng trước chỗ ngồi.
Kamijou nói khẽ.
“Index. Anh sắp làm một chuyến hành trình đây.”
“T-tới Vương quốc Cơm nắm hả!?”
“Không, anh không đến mảnh đất trong mơ đó đâu, nhưng anh có thể lấy cho tụi mình ít cà phê.”
Kamijou đứng dậy khỏi ghế và tới gốc nước uống. Sky Bus 365 là một máy bay chở khách cực lớn, hàng ghế được chia thành 3 dãy đôi bởi hai lối đi. Khoang ghế ngồi có thể chứa hơn 500 người và ngăn cách bởi lớp tường thành 3 khu kinh tế, doanh nhân và hạng nhất. Nó cũng được tách làm hai tầng để gấp đôi sức chứa.
Theo như cậu thấy trên máy bay có nhiều khách ngoại quốc. Một số người đang ngủ, đắp tấm mền làm vật liệu sạch dày 3 mm bởi NASA. Hầu hết họ là người làm ăn trở về nhà sau khi tới Thành phố Học viện vì công việc.
Kamijou ngồi ở nơi xa nhất, hàng ghế kinh tế. Góc nước uống miễn phí nằm sát bức tường ngăn cách hàng ghế kinh tế và doanh nhân.
(Đây có phải biện pháp chống khủng bố?)
Ngành hàng không ngày nay không cho bất cứ ai mang hộp nhựa hay cả kem đánh răng lên máy bay để ngăn chặn có người mang chất nổ lỏng. Đổi lại, họ đặt gốc nước uống miễn phí làm xoa dịu những hành khách cảm thấy sự tự do của mình đã bị tước đoạt.
Góc nước uống có dụng cụ mà ta thường thấy trong nhà hàng gia đình. Đấy là cốc giấy đặt ở dưới, bấm nút và thức uổng sẽ đổ xuống. Nhưng cái này không có nhiều lựa chọn. Chỉ gồm có cà phê, trà đen, nước cam và bốn thức uống có ga nổi tiếng nhất thế giới. Phần cà phê chỉ được dán nhãn “cà phê”. Nếu như cà phê uống có vị đắng hay chua thì đó là do quá xui. Chẳng có cả lựa chọn nóng hay lạnh.
(Thôi, có còn hơn không, nhưng lỡ mất buổi ăn tối vẫn khó chịu quá… Ủa?)
Đôi mắt Kamijou tập trung về một chỗ.
Cạnh chồng cốc giấy là một đống bánh qui vuông. Vị mặn của chúng sẽ giúp trà ngon hơn, nhưng người ta cũng có thể chất đầy bụng nếu ăn số lượng lớn.
(Hể… Ngành hàng không bây giờ cũng miễn phí cái này nữa à. Ồ, còn có cả bơ, việt quất và vài thứ để phết lên nữa. Mình nghe đâu tình hình làm ăn của hàng không đang khó khăn vì giá dầu đắt đỏ và vì thế trở thành chiến tranh dịch vụ, nhưng không ngờ họ còn làm những thứ này. Chắc mình lấy một ít. Nãy giờ không để ý mình đói cỡ nào, giờ thức ăn trước mặt thì dạ dày mình sắp lủng tới nơi rồi!!)
Kamijou với tay lấy bánh, nhưng rồi khựng lại.
“…”
Có một hộp nhỏ đặt cạnh đĩa bánh.
Và trên dĩa có dán tờ ghi chú. Nét chữ ngộ nghỉnh dường như viết bằng tay bởi nhân viên phục vụ.
Đó là giá của bánh qui.
Phần 3
Kamijou quyết định không rờ tới đống bánh, vì thế cậu và Index phải ngồi trong chiếc Sky Bus 365 lớn này với cái bụng trống rỗng cho tới 9 giờ sau, khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Pháp.
Dường như máy bay phải tiếp nhiên liệu bởi vì nó không phải dạng bay liên tục, nhưng còn có một nguyên nhân khác nữa.
Sau tiếng bíp điện tử, một người phụ nữ đọc thông báo. Cũng với thông báo đó được phát lại bằng tiếng Anh, Trung Quốc và rất nhiều ngôn ngữ khác cho tới khi tiếng Nhật tới tai Kamijou.
“Do ảnh hưởng từ tai nạn Eurotunnel, chuyến bay này sẽ giúp vận chuyển hàng hóa từ Pháp sang Anh. Chúng tôi xin lỗi vì sự trì hoãn, xin quý khách hãy vui lòng chờ đợi cho tới khi hành lý được đưa lên.”
Sau khi nghe hết đoạn thông báo, Kamijou mở TV nhỏ gắn trên ghế và nói.
“À, đúng rồi. Trên mấy kênh tin tức họ nói người ta sẽ vận chuyển mọi thứ bằng đường biển và hàng không vì đường hầm đó không dùng được nữa.”
“Touma, khi nào chúng ta bay tiếp.”
“Những lúc gian khó, người ta phải giúp đỡ lẫn nhau, Index à.”
Khung cảnh ngoài cửa sổ lấp đầy bởi bóng đêm. Đồng hồ sinh học của Kamijou đang réo lên “Lên máy bay lúc mặt trời lặn và 9 giờ sau cũng là mặt trời lặn? Thế là thế nào!!”. Nhưng đó chính là ma thuật của việc bay ngược vĩ tuyến.
Dù không thấy nhưng nhất định một phần nào đó trên thân máy bay được mở ra để đưa một số lượng hàng hóa lên.
“Touma. Tới giờ bò hoặc cá chưa?”
“Em phải chọn một trong hai. Ở đâu em nảy ra ý tưởng ăn cùng lúc hai món thế? Đừng bảo em tính ăn luôn phần của anh nhé!”
“Hừm!! Ông mặc quần áo đi làm đằng kia đang ăn sandwich kìa!!”
“Nhân viên hàng không phải vất vả lắm mới vừa làm vừa ăn… Nè, Index! Sao em bắt đầu hành động như con thú vậy!? Dù em có trừng kiểu gì miếng sandwitch đó cũng không bay về đây đâu! Ơ!!... Hửm?”
Trong lúc xua tay, khủy tay Kamijou đụng phải cái gì đó.
Cậu nhìn qua và thấy một thứ chưa có trước đấy. Một lát vuông của lớp tường trong cạnh cửa sổ tách ra như cửa kéo xe. Bên trong chứa hơn 20 sợi cáp sặc mùi nguy hiểm.
(Hả, hở. Mình lỡ tay mở thứ không nên mở sao?)
“…”
Kamijou nghĩ vài giây rồi lấy toàn thân đẩy sập nó lại.
Cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp chắc nghe hết cuộc trò chuyện giữa họ vì cô đi xuống và nói với họ bằng tiếng Nhật lịch sự.
“Tôi rất xin lỗi. Chúng tôi sẽ cố hết sức đáp lại sự mong mỏi của quý khách.”
“Đ-đ-đừng lo. Chúng tôi không yêu cầu hoàn tiền hay gì đâu,” Kamijou chối phăng và vẫy tay một cách luống cuống.
Cậu lái sang chuyện khác để tránh thu hút sự chú ý của cô nhân viên.
“Chuyện là, việc vận chuyển vật liệu cần thiết bằng máy bay có đáng không?”
“À,” cô nhân viên máy bay dường như gặp vấn đề trong việc diễn giải. “Tất nhiên, những vật dụng mang từ các nước khác đến hầu hết không thể tìm thấy ở Vương Quốc Liên Hiệp Anh. Đường ray trong đường hầm dưới đáy biển bị đóng nên phải bù đắp lại bằng đường biển và hàng không thôi.”
“Vật liệu không thể tìm thấy ở Liên Hiệp Anh à?”
“Dù Anh là quốc đảo, hầu như hải sản đều phải nhập khẩu. Nếu chỉ chở bằng đường biển thì tình hình có thể xấu đi do đó máy bay cũng được sử dụng. Với lại, tôi tin rằng trong lượng hàng hóa trên chuyến bay này có cả …thức ăn lỏng như yến mạch.”
“Thức ăn lỏng?”
“Vâng, tôi không biết căn bệnh đó tên gì, nhưng có những người không thể ăn thức ăn bình thường, họ cần thức ăn đã được chế biến đặc biệt. Thực tế, loại thức ăn này chỉ được sản xuất từ một cơ sở ở Pháp trực thuộc công ty thức ăn nào đấy.”
“Khó khăn ghê nhỉ,” Kamijou nói và nhìn ra lại cửa sổ.
Tất cả các container được đưa lên máy bay, tất nhiên, đều cần thiết. Thời gian tiêu tốn để đưa chúng lên chắc chắn sẽ giúp ích được cho những người trong Liên Hiệp Anh.
“…Thức ăn…” Index thì thầm. “…Thức ăn... máy bay…máy bay thức ăn… thịt… bò… bò hoặc cá!!”
“Gá!! Index, anh rất hiểu cơn đói của em đã đạt đỉnh điểm vì chưa được ăn gì hết, bình tĩnh chút đi!! Chốc nữa là tới giờ ăn thôi!!”
“Chốc nữa’ là bao lâu!?”
“… Khoảng một giờ hay gì đó?”
“!!!???”
“C-con ngốc này!! Đầu anh Kamijou không có vị của bò hay cá đâu… Gá!!”
Index hóa thành thú ăn thịt người và bay sang tấn công Kamijou. Kamijou cảm thấy áy náy vì nhân viên máy bay chạy đi và nói sẽ sớm trở lại.
Cậu gào thét trong lúc bị cắn.
“Nè Index!! Em đang làm phiền những vị khách khác đấy!! Người gì đâu lại đòi được ăn trước những người khác hả!?”
“Nhưng cái bụng rỗng của em đã vượt quá 3 lần giới hạn rồi!! Anh phải hiểu em đang trong tình trạng không thể chịu nổi thêm một giây nào chứ!!”
Trước khi đi khỏi, cô nhân viên đưa cho Index một món đồ chơi phát tiếng kêu (nó giống một quả bóng và có lẽ quà tặng cho số điểm tích được bằng việc mua vé). Index tạm chơi với nó bằng cách bóp và làm nó phát ra âm thanh như huýt sáo.
Kamijou và Index tranh cãi đủ mọi chuyện, thế nhưng, dù họ đợi bao lâu đi nữa cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp không trở lại.
Khuôn mặt Kamijou thộn ra một cách lố bịch và rồi một thông báo khác đến.
“… Xin lỗi vì chậm trễ. Việc đưa hàng hóa đã xong. Chúng ta chuẩn bị cất cánh. Hành khách hãy ngồi vào chỗ và thắt dây an toàn.”
“Hửm? À, máy bay sẽ nghiêng khi cất cánh, đứng trên lối đi thì nguy hiểm lắm. Anh chắc họ cũng buộc chặt giỏ đựng thức ăn máy bay rồi, có lẽ họ sẽ không mang ra cho tới khi bay lên mây.”
“…”
“Ờ, máy bay sẽ ổn định khoảng 20 phút nữa, cho tới lúc đó hãy chờ nhé, ok? Khoan, Index, sao trông em yểu xìu thế?”
Không có phản ứng lại.
Cậu chỉ nghe thấy tiếng con thú gầm gừ.
Kamijou cảm thấy cơn nguy hiểm gần kề và ra sức suy nghĩ.
(Làm ơn bưng thức ăn máy bay ra càng sớm càng tốt!!)
Nhưng vì level 0 nên cậu không thể dùng thần giao cách cảm.
Cậu nghe thấy hàm răng Index đập vào nhau không ngừng.
Phần 4
Sky Bus 365 cất cánh an toàn.
Máy bay bắt đầu lên cao và đèn dây đai tắt.
Các dịch vụ thư giãn trên không của máy bay chở khách lớn lại bắt đầu.
Có một người đàn ông đang nhìn Kamijou và Index từ xa.
Thực ra, nói đúng hơn hắn đang chằm chằm nhìn họ một cách sững sờ.
Người đàn ông đang đứng trên lối đi.
Hắn không phải hành khách kinh tế như Kamijou hay Index. Để tránh mọi sự nghi ngờ, hắn đã mua vé doanh nhân. Hắn vào phòng vệ sinh đặt bên trong lớp tường ngăn cách hàng ghế kinh tế và doanh nhân rồi về lại hàng ghế kinh tế như thể hắn ngồi ở đây.
(Chuyện gì thế này?)
Gã đàn ông lấy tờ ghi chú ra một cách thắc mắc.
Hắn đã được dặn không nhìn vào tờ ghi chú nếu không còn cách nào khác. Hắn chỉ nên kiểm tra lại tờ ghi chú nếu có chuyện gì rất quan trọng xảy đến. Gã đàn ông nhận thấy tình hình hội đủ điều kiện và nhanh chóng lật các trang giấy chứa đầy những dòng chữ và số ngổn ngang.
Số ghế được ghi trên một trong các trang.
Hắn kiểm tra lại để chắc rằng hắn không nhìn lầm.
Ghế ngồi mà tên Châu Á tóc nhím kia đang ngồi lẽ ra phải trống.
Đồng đội của hắn đã lấy tên giả đặt ghế ấy.
“…”
Gã đàn ông trỏ vào số ghế được ghi và đưa ra kết luận duy nhất.
(Mẹ kiếp. Ghế đã bị một người hủy chuyến bay lấy rồi…!?)
Cho dù đã được đặt trước, nó vẫn được xem như hủy nếu hành khách đó không đến trước giờ chót. Lúc này hành khách khác có thể đặt chỗ. Chắc chắn vì thế mà tên tóc nhím người châu Á này ngồi vào ghế đáng lí phải trống kia.
Gã đàn ông nắm được tình hình.
Tuy nhiên, hắn không nghĩ ra được cách giải quyết.
(Phải làm gì bây giờ…)
Nếu cứ đứng giữa lối đi như thế này thì hắn sẽ bị nghi ngờ, vì thế hắn từ từ bước đi và tiến về cầu thang phía kia. Sky Bus 365 có hai tầng. Nếu hắn đi lên tầng trên và luồn ra phía sau tầng dưới, sẽ ít có nguy cơ bị người khác nghi ngờ vì hắn sẽ không bị nhìn thấy.
Hắn đặt tờ ghi chú trở lại vào túi, đi xuống lối đi, ngang qua tên châu Á tóc nhím. Lúc đó hắn quay đầu lại và nhìn tên châu Á đó.
(Làm sao bây giờ? Mình không thể hoàn thành kế hoạch nếu không dùng cái ghế đó.)
Phần 5
Có vẻ thức ăn máy bay vẫn chưa được mang ra.
Cho dù máy bay cất cánh khỏi đường băng, bay lên mây, ổn định, cô nhân viên vẫn không trở lại.
(Không biết có được dùng bữa ăn sớm hay không? Đồng nghiệp và cấp trên cô ấy chắc sẽ không nổi nóng vì mình yêu cầu như thế đâu ha?)
“Hừm, anh cảm thấy hơi lo. Anh nghĩ anh phải đi coi thử cô nhân viên đó đâu rồi.”
“Em cũng đang lo món bò hoặc cá đây!!”
“Nếu em đi theo thì rối tung lên hết, cứ ngồi ở đây đi.”
Nếu cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp bị trách mắng, thì cậu tính sẽ bảo cô ấy không cần phải mang tức ăn sớm ra cho họ. Nếu Index mang bụng đói chạy vào và hô hào câu khẩu hiệu “Bò hoặc cá!! Bò hoặc cá!!”, thì mọi chuyện chỉ tệ càng thêm tệ.
Kamijou đứng dậy khỏi ghế ngồi, bước chân qua Index rồi ra lối đi. Cậu đang đi tới “tường” ngăn cách khu kinh tế và doanh nhân. Chỗ này có rất nhiều tiện nghi bao gồm nhà vệ sinh, gốc uống nước miễn phí, phòng chế biến thức ăn máy bay và cầu thang dẫn lên tầng trên.
(Hừm. Mình phải làm gì nếu cô ấy bị khiển trách thật…?)
Cậu lo lắng đi dọc lối đi và vào khu vực “tường”. Như mọi khi, ánh sáng chỗ này tối hơn trong khoang hành khách.
Cậu nhìn quanh nhưng không thấy cô nhân viên.
(Ủa? Cô ấy không có ở đây à?)
Kamijou đoán cô ấy đang chuẩn bị bữa ăn, nên cứ đinh ninh cô ấy ở đây, nhưng dường như cậu đã lầm.
Kamijou thấy một cánh cửa dẫn vô căn phòng nhỏ trông như khu vực chuẩn bị thức ăn, nhưng cậu không chắc mình có nên mở cửa hay không, vì thế cậu rút tay lại.
Cậu áp tai lên cửa, nhưng chẳng có tiếng động nào cho thấy có người làm việc bên trong.
(Chắc mình không nên lẩn quẩn quanh để tìm kiểm cô ấy… Mình chẳng có rắc rối nào vì thế không cần phải đuổi theo họ.)
Kamijou tính trở lại chỗ Index nên xoay người.
“Kyaah!?”
Cậu nghe thấy tiếng kêu và cảm thấy ai đó đụng phải câu. Hình như có người đi ngang qua và bị cậu tông ngã xuống đất.
Nhìn xuống, Kamijou thấy cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp.
Cô đang ôm chồng giấy bằng hai tay, nhưng giờ chúng nằm tứ tung khi va phải Kamijou. Những tờ giấy A4 có các dòng chữ nhỏ trên đó giống như được đánh từ phần mềm soạn thảo, nhưng là tiếng nước ngoài, vì thế Kamijou chẳng biết nó nói gì.
Với lại bây giờ không phải lúc lo đọc.
“Wah! Xin lỗi, cô không sa-…”
Trước khi Kamijou kịp cúi đầu xin lỗi, cô nhân viên mau chóng ngồi dậy. Cô thu lượm các tờ giấy với tốc độ kinh ngạc trong khi vẫn còn ngồi dưới sàn.
Rồi cô nói.
“C-cậu có nhìn thấy...?”
Kamijou Touma trả lời thành khẩn.
“Không, tôi không thấy gì dưới váy cô cả!!”
“?”
Cô nhân viên với thân hình đẹp và bộ váy kín mít nhìn cậu ta một cách khó hiểu.
Dường như đấy không phải là điều cô lo lắng.
(??? Thế cô ấy tưởng mình thấy gì…?)
Kamijou cuối cùng nhìn xuống đống giấy mà cô đang ôm.
Nhưng trước khi cậu đọc được cái gì, cô vội vã đứng dậy.
“T-tôi vô cùng xin lỗi. Tôi sẽ mang bữa ăn tới ngay bây giờ!!”
“À, ừm…” Kamijou mở miệng nói, nhưng, cô nhân viên xin lỗi một lần nữa, cùi chào rồi bỏ đi đâu đó.
(…Vừa rồi là sao vậy…?)
Kamijou dõi theo với vẻ thắc mắc.
Cậu không có trí nhớ hoàn hảo như Index nên Kamijou không thể nhớ lại nội dung trang giấy mà cậu chỉ lướt mắt qua.
Kamijou chỉ nhớ mang máng được một chút dòng chữ alphabet…
(Chúng là gì nhỉ? Số hiệu máy bay chăng?)
Phần 6
Tính từ đầu máy bay, Sky Bus 365 được chia làm ba khu là hạng nhất, doanh nhân và kinh tế.
Nhưng ngoài ra, tất nhiên, còn một khu vực khác nữa ở phía trước.
Đó là buồng lái.
Trước mặt, hai bên và cả phần nhỏ trên trần cũng được phủ kín hàng tá công tắc và nút bấm. Có tổng cộng bốn ghế ngồi. Hai ghế đằng trước dành cho phi công chính và hai cái đằng sau cho phi công dự bị. Lúc này có một phi công và hai phụ lái trong buồng, để lại một ghế trống.
“Báo cáo từ trạm điều khiển đã in xong,” cô nhân viên tóc vàng thông báo.
Cô dùng tiếng Nhật.
Thông thường cô không được phép vào buồng lái. Đấy không chỉ là vấn đề đạo đức mà là qui tắc của ngành hàng không. Lí do nhân viên máy bay có mặt trong buồng lái rất đơn giản.
Họ rơi vào tình huống khẩn cấp.
“Thế ra đó là email đe dọa mà hãng hàng không nhận được,” một người đàn ông trong bộ quân phục trắng nói.
Ông là phi công của máy bay chở khách.
Đầu tóc đen được cắt ngắn và làn da sậm đen.
Từ ngôn ngữ sử dụng có thể đoán ra ông là người Nhật.
Ông không nói với nhân viên máy bay.
Ông đang nói thông qua tai nghe tới trung tâm điều khiển của sân bay quốc tế Thành phố Học viện.
“Tình hình xấu lắm phải không?” nhân viên an ninh sân bay hỏi.
Phi công nói như rên rỉ.
“Vâng, đúng vậy. Không ai có thể chấp nhận chuyện ấy được.”
“Nhưng như thế máy bay của ông có nguy cơ bị tấn công,” nhân viên an ninh tiếp tục nói với giọng cay đắng.
“Như vậy kẻ địch là nhóm người Pháp chống-Anh…”
“Trong lịch sử, Anh và Pháp có lúc là kẻ thù có lúc là đồng minh, nhưng nhóm ấy dường như chỉ nhìn tập trung vào mặt tiêu cực.” Không biết từ đâu nhân viên an ninh sân bay Thành phố Học viện lấy được thông tin, nhưng có vẻ như anh ta đúng. “Hơn nữa có vẻ họ nghĩ rằng vụ đánh bom Eurotunnel do nước Anh cố ý gây ra và chỉ có Pháp chịu thiệt hại. Vì thế, họ muốn trả lại từng ấy thiệt hại cho Anh.”
“Và thế là họ tính làm tê liệt hoàn toàn tuyến đường hàng không hả? Thật là một yêu cầu vô lý,” ông nói với trọng trầm.
Eurotunnel đối với Pháp không hơn gì “một tuyến đường bộ quan trọng”, nhưng nó là “tuyến đường bộ độc nhất dẫn đến các nước khác” đối với Liên hiệp Anh. Viên phi công không tài nào tìm ra lí do để Anh đánh bom đường hầm ấy.
“Kẻ gửi mail đe dọa này được xác nhận thuộc phía Pháp, nhưng dường như một kẻ khác sẽ thực hiện cuộc tấn công. Người bị thẩm vấn từ chối trả lời, có lẽ khó mà lấy được thông tin bằng cách thông thường.”
“Nếu kéo dài quá thì thật không hay. Từ Paris tới Edinburgh tốn 40 phút đến 1 giờ,” phi công vừa bình tĩnh nói vừa nắm cầu vai.
“Nếu bọn khủng bổ làm thật, có khả năng cao chúng sẽ hành động trong khoảng thời gian đấy,”
“Nhưng có thật liệu chúng sẽ tấn công?” phi công đáp lại. “Chúng sẽ cho máy bay bao gồm một trong đồng bọn của chúng đâm xuống.”
“Mục tiêu chính như trong mail đã giải thích. Tốt nhất ta hãy liệu trước tình huống kẻ tòng phạm trên máy bay sẵn sàng hi sinh nếu yêu cầu không được đáp ứng.”
“…”
“Đáp ứng điều kiện hay cho rơi Sky Bus 365 thì tổn thất chúng muốn gây ra đều được thỏa mãn. Với chúng, kết quả nào cũng là thành công.”
“… Chuyện này thật khủng khiếp. Tôi chỉ muốn quay đầu và bay về sân bay Paris.”
“Nếu ngài quay đầu lộ liễu như thế, có khả năng kẻ khủng bố sẽ chú ý và tấn công. Với lại, ngài không có lượng nhiên liệu cần thiết để chuyển hướng bay một cách từ từ mà không gây sự chú ý cho hắn… Cũng vì lượng hàng hóa thêm vào lúc nãy và giá dầu cao. Nhưng tôi chắc ngài đã rõ tình hình bây giờ như thế nào rồi.”
“Tức là chúng ta phải tự tìm ra kẻ khủng bố trước khi chúng hành động. Khốn kiếp thật,” viên phi công lẩm bẩm.
Máy bay chở khách Sky Bus 365 chia làm hai tầng. Rất ít máy bay trên thế giới rộng như chiếc này. Nó có sức chứa hơn 500 người. Kiểm tra từng người một tiêu tốn hơn một giờ đồng hồ họ có. Chưa kể phát giác tên tội phạm bằng cách quan sát từ xa mà không dò hỏi họ là một việc khó thậm chí đối với cảnh sát.
“…Chúng tôi đều là kẻ non tay ở đây.”
“Ngài vẫn phải làm. Một siêu năng lực gia Teleport của Thành phố Học viện có thể đi vào máy bay nhưng không ai từ lực lượng cảnh sát có thể làm được điều đó.”
Cái cách nhân viên Thành phố Học viện đề cập tới teleporter như một giải pháp khả dĩ làm cho phi công không thấy gì ngoài nỗi cay đắng.
“Còn nữa… Mà, tôi chắc ngài cũng biết, nhưng cố hết sức đừng để cho hành khách biết được chuyện này. Một máy bay không lối thoát sẽ thực sự trở thành địa ngục một khi hỗn loạn phát sinh.”
“Tôi biết. Tôi là người gánh vác mạng sống tất cả hành khách trên vai. Tôi không đốn mạt đến nỗi lấy hành khách ra làm lá chắn đâu.”
Khi phi công nói đến đây, một kênh thoại khác đột nhiên chen ngang vào.
Đó là kênh trong máy bay.
“Khẩn cấp! Ai đó, hình như là kẻ khủng bố, đã bắt đầu hành động!!”
“!?”
Câu nói của nhân viên máy bay khiến cho viên phi công chết điếng.
Báo cáo tiếp tục.
“Một người bị thương nhưng còn tỉnh. Kẻ đó tấn công đột ngột từ đằng sau nên không thấy được nhân dạng. Chúng ta làm gì, sếp!?”
Phần 7
Cơn đói của Index đã đến cực hạn.
“Đồ-ăn-máy-bay! Đồồồồ-ăănnnn-máááááyyy-baaaayyyyyy! Bòòòòò hoooặặặcccc cááááaaaa…!”
“…Mình cảm thấy một áp lực nặng nề ngay bên phải. Hệt như có con sư tử ngồi cạnh bên vậy. Kamijou ơi mày phải làm gì đây?”
“Bò hoặc cá không những chưa ra, mà mấy người giàu có bên cạnh tụi mình đang ăn bánh qui mà họ bắt anh phải trả tiền kìa. Bụng em đang sôi lên đây nè.”
“Biết rồi, nhưng Tsuchimikado cuỗm hết mọi thứ trong ví rồi, anh chẳng thể làm gì được. Giờ trong túi chỉ còn lại tiền Bản-…”
Index nhìn cậu một cách thắc mắc.
“… Chờ một chút. Chuyến bay này đi từ Thành phố Học viện đến Liên Hiệp Anh, vì thế có thể trả bằng Bảng Anh.”
“…!!!???”
“Trời ạ!! Em có quyền để giận anh, Index à, nhưng nếu giờ em cắn vỡ sọ anh bằng mấy răng nanh đó thì không có bánh qui để ăn đâu.”
Cuối cùng Kamijou cũng khiến cho con quái thú không há miệng ra trước mắt cậu.
Sau khi tự cứu mạng mình trong đường tơ kẻ tóc, cậu đứng dậy khỏi ghế và đi tới góc nước uống miễn phí.
(… Nãy giờ mình đi qua đi lại nhiều lần rồi nhỉ? Hi vọng không có ai nghi ngờ gì mình.)
Kamijou đã lo xa vì khi đi lên lối đi, cậu thấy nhiều người cũng bước ra và duỗi chân duỗi tay sau thời gian ngồi quá lâu. Ghế có chức năng mát xa, nhưng đây là hàng ghế kinh tế. Nó không thể thư giãn toàn bộ cơ thể được.
Góc nước uống miễn phí nằm bên trong “tường” ngăn cách khu vực kinh tế và khu vực doanh nhân. Đủ loại tiền giấy các quốc gia khác nhau được bỏ vào hộp trong suốt cạnh đĩa bánh. Một bảng đen có tỉ lệ qui đổi tiền tệ viết trên đấy. Có vẻ như Bảng Anh được chấp nhận.
(Xem nào… 3 bảng thì được 10 bánh qui. Khoan, bao nhiêu yên là 3 bảng?)
Kamijou không thể nào định giá một thứ gì đó dựa trên tiền nước ngoài được, vì thế cậu mua đại mà không biết nó mắc hay rẻ.
Bỏ tiền vào hộp, cậu bóc lấy một hộp 10 chiếc bánh.
“…Hử?”
Đang chuẩn bị quay lại chỗ Index thì cậu chợt dừng lại.
Ngoài góc nước uống miễn phí, khu vực “tường” còn có phòng tắm, phòng kho chứa dụng cụ dọn dẹp và một căn phòng nhỏ dùng để chứa và hâm nóng thức ăn máy bay.
Một trong các cánh cửa chỉ khép hờ.
Đấy là cánh cửa phòng thức ăn mà lúc nãy Kamijou thấy đóng.
(… Cửa phòng này để mở thế liệu có ổn không ta?)
Máy bay hay rung lắc mỗi khi cất cánh và hạ cánh, ngoài ra thỉnh thoảng còn do nhiễu loạn. Nếu cánh cửa để hờ như thế nó có thể đột ngột đóng hoặc mở và làm dập tay ai đó hoặc hư bản lề. Kamijou biết tới việc này từ một tài liệu mà cậu từng thấy.
“Chắc mình phải đóng lại thôi… nhỉ?” cậu lầm bầm trong lúc tiến tới cánh cửa.
Kamijou cho rằng chẳng ai sẽ nổi giận nếu cậu đóng một cánh cửa, nhưng hai hàng lông mày của cậu vẫn nhăn lại khi gần nắm được tay cửa.
Cậu nhìn thấy thứ bên kia cánh cửa.
Căn phòng nhỏ, chỉ dùng để làm nóng thức ăn máy bay nên có nhiều lò vi sóng để trên giá sắt.
Những điều ấy không thành vấn đề.
Có thứ gì đó đỏ thẫm nhỏ lộp bộp lên một trong các lò vi sóng để trên tường. Vết bẩn đó rộng 15 cm và dài 50 cm. Sau khi nghĩ vài giây, Kamijou cho rằng chắc ai đó với bàn tay bẩn đã chống lên tường để đứng dậy.
Cậu thắc mắc vết ố màu đỏ thẫm đó là gì.
Phòng này để làm nóng thức ăn máy bay, vì thế cậu nghĩ trong này sẽ có mấy món kiểu như thịt hầm hay súp.
“Cậu thấy rồi phải không?” một giọng nói chợt vang lên từ sau lưng.
Giọng phụ nữ.
Kamijou quay lai và nhìn thấy cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp đứng đó.
Cô tiếp tục nói với vẻ mặt xin lỗi.
“Cậu thấy vũng máu rồi phải không?”
Cô đã phát ra thông tin mà trước đó cậu chưa hề hay biết.
“V-vậy đó-“ cậu bắt đầu lấp bấp, nhưng lời không kịp tuột ra khỏi miệng.
Cậu nghe thấy một chấn động mạnh.
Phải mất hơn một giây cậu mới nhận ra đó là âm thanh cánh tay cậu bị xoắn và toàn bộ người bị quật xuống sàn.
Cô nhân viên dạng chân đè cậu nằm úp xuống. Cô đưa mặt tới sát lỗ tai cậu và xin lỗi một cách nhỏ nhẹ để chỉ mình cậu nghe thấy.
“(…Xin lỗi. Tất cả nhân viên máy bay được huấn luyện kĩ thuật chiến đấu tay không, vì thế chúng tôi có thể giải quyết mọi rắc rối xảy ra trên máy bay mà không cần vũ khí. Mặc dù, chúng tôi chỉ luyện tập những gì chỉ dẫn trong sách thôi.)”
“Ch-chuyện gì đang xảy ra…?”
Cô nhân viên không nói gì thêm với Kamijou và thay vào đó sử dụng cánh tay không giữ tay cậu để bấm vào công tắc giống như nút radio.
“Sếp, chúng ta có sự cố,” cô nói bằng tiếng Nhật.
Cô nói với giọng nói lạnh như tiền.
“Trước khi kịp lau vết máu, một hành khách đã lỡ thấy nó. Tôi vẫn chưa rõ người này đã biết sự việc xảy ra trên máy bay hay chưa. Tôi nên làm gì với cậu ta bây giờ?”
Phần 8
Cô nhân viên tóc vàng ghìm chặt Kamijou và dường như dang chờ đợi ai đó.
Khoảng thời gian im lặng trải dài.
Và rồi cô nhân viên lên tiếng.
“Tấn công khủng bố…”
“Chị là khủng bố!?”
“Kh-không!!” cô vội vã phủ nhận. “Trạm điều khiển sân bay cho biết có một kẻ khủng bố trên máy bay. Nếu chúng tôi không làm theo diều kiện của chúng, kẻ khủng bố sẽ lợi dụng một yếu điểm trong thiết kế của Sky Bus 365 khiến nó rơi xuống… Hay nói cách khác, cho nổ tung nó.”
“… Thật hả!?”
“Vệt máu mà cậu thấy là của một nhân viên khác. Cô ấy đột ngột bị tấn công từ sau. Có thể khẳng định do kẻ khủng bố gây ra.”
“Chị không nghĩ tôi là kẻ khủng bố đấy chứ?”
Kamijou có dự cảm không hay chút nào về tình huống hiện tại, nhưng có vẻ cô nhân viên lắc đầu. Tuy nhiên, Kamijou không thể thấy mặt của cô vì cậu đang bị đè úp mặt xuống sàn.
“Tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này… Nhưng tôi không thể tiết lộ thông tin cho các hành khách khác biết. Tuy rằng đây là tình huống nguy hiểm, nhưng nếu thông tin đó lọt ra ngoài nó sẽ gây ra hoảng loạn. Mọi người có thể bị thương và thậm chí còn có thể kích động tên khủng bố tấn công.”
Có vẻ như cô không biết phải làm gì.
Giống như, cô nói tất cả cho cậu biết vì cô cảm thấy nợ những gì cô gây ra cho cậu.
Cô đã hoàn toàn khóa chặt khả năng di chuyển của Kamijou bằng kĩ thuật tự vệ, nhưng cô vẫn cảm thấy không an tâm.
“Chị tính sẽ làm gì?”
“À…”
Trước khi kịp nói, trợ giúp đã tới.
Trợ giúp cho cô, không phải cho Kamijou.
Một người đàn ông cao lớn mặc bộ quần áo trông như quân phục có mặt. Trông ông ta như phi công máy bay.
Người đàn ông nhìn xuống nơi Kamijou đang nằm và nói bằng tiếng Nhật.
“… Chúng ta phải cách ly cậu ta khỏi những hành khách khác.”
“Nh-nhưng chúng ta có làm thế được không? Đúng là chúng ta có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn cho hành khách, nhưng chúng ta không có quyền giam giữ họ.”
Người giữ chặt Kamijou lại chính là người lưỡng lự.
Phi công, ngược lại, không chút dao động.
Gương mặt ông thoáng dằn vặt, nhưng chừng đó chưa đủ để thay đổi quyết định của ông.
“Cô nghĩ rằng bảo cậu ta đừng nói gì hết rồi cứ thế để cậu ta về chỗ ngồi là xong sao? Chắc chắn cậu ta sẽ hoảng sợ và làm cho những hành khách khác hoảng sợ theo. … Tôi cứ nghĩ cô phải hiểu rõ tình hình. Cô đã làm đúng chỉ thị giữ chặt cậu ta.”
“…”
“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, đành phải giam cậu ta cho tới khi mọi chuyện được giải quyết. Để cám ơn sự hợp tác của cậu ta, chúng ta sẽ hoàn lại tiền vé. Nếu cậu ta vẫn còn làm to chuyện, chúng ta cứ để cho cơ quan luật pháp hàng không giải quyết.”
“Ch-chờ chút đã!!” Kamijou chen vào. Cậu bị úp mặt xuống sàn với một tay bị giữ chặt đằng sau lưng, nhưng cậu vẫn lớn tiếng nói. “Tôi nghe nói trên này có một kẻ khủng bố. Nếu thật vậy chẳng phải ông nên tập trung vào việc đó hay sao!? Ông có chắc rằng tự mình tìm được hắn? Mọi sự giúp đỡ nhỏ nào cũng đều cần thiết hết phải không? Nếu vậy, hãy để-…!!”
Phi công tặc lưỡi ngắt lời Kamijou.
Ông liếc nhìn cô nhân viên rồi hướng ánh mắt xuống Kamijou.
“… Chúng tôi sẽ giam giữ cậu nhằm ngăn cậu làm chuyện ấy.”
“Cái gì?”
“Nghe đây. Có hơn 500 hành khách trên chuyến bay này. Kẻ khủng bố trà trộn trong số đó nắm toàn bộ tính mạng hành khách. Trong tình huống như thế, chúng tôi không thể để một tay mơ như cậu chạy lung tung gây rối được.”
Kamijou tức tối trước lời lẽ như tìm cách khiêu khích đánh nhau của viên phi công, nhưng ông ta chỉ tiếp tục buông ra những lời lạnh lùng.
“Liệu chúng tôi có thể phó thác 500 mạng sống cho cậu được không?”
“…!?”
“Với tư cách là phi cơ trưởng của máy bay này, đó là trách nhiệm của tôi. Vì thế, tôi sẽ lựa chọn phương án nào mà tôi thấy là an toàn nhất cho mọi người trên chuyến bay cho dù nó có khiến tôi bị sa thải đi chăng nữa. Đừng nói cậu sẽ giúp đỡ trừ khi cậu chuẩn bị sẵn sàng gánh hết mọi hậu họa. Cậu không thể và cũng không cần phải nhận hết trách nhiệm.”
Phi cơ ra hiệu cho cô nhân viên rời khỏi Kamijou.
Ông không thả Kamijou.
Ông ra lệnh giam cậu ta sang nơi khác.
“Phòng làm nóng thức ăn đang mở, giam cậu ta vào trong ấy đi. Nếu xảy ra sự cố gì nghiêm trọng, mọi trách nhiệm cứ để tôi gánh hết.”
Phần 9
Cánh cửa đóng lại và Kamijou nghe thấy tiếng ổ khóa kêu lách cách.
Căn phòng chẳng có gì ngoài các lò vi sóng và vệt máu trên đó, vì thế cậu chỉ còn biết ngồi lên giá sắt.
Khi phi công bỏ đi và cô nhân viên sắp đẩy cậu vào căn phòng nhỏ này, cô đã khẽ cúi đầu ra vẻ xin lỗi.
“T-tôi vô cùng xin lỗi. Chúng tôi phải làm thế này để ngăn không cho các hành khách ngoài kia hoảng loạn.”
Ắt hẳn cô cảm thấy cậu xứng đáng nghe một lời giải thích về tình huống khiến cậu bị tống vào trong căn phòng này.
Kamijou nhớ lại những lời mà cô nhân viên nói cậu.
Rõ ràng, thông tin có một kẻ khủng bố trên máy bay gần như chính xác. Bức email đe dọa gửi cho cơ quan hàng không có nội dung như sau:
Có một yếu điểm trong thiết kể của mẫu máy bay chở khách Sky Bus 365. Chúng tôi đã làm một vài phép thử và kiểm chứng. Nếu không hủy trạm ghi tổng của bốn hãng hàng không lớn nước Anh, yếu điểm của Sky Bus 365 chở khách từ Thành phố Học viện đến Edingburgh sẽ khiến nó rơi xuống.
“Trạm ghi tổng?”
“Đó là một máy tính chuyên quản lý vé bay của hành khách và nhãn hành lý. Không có nó, cơ quan hàng không sẽ bị ngưng trệ. Lượng thông tin cần xử lí quá nhiều không thể làm bằng tay được.”
Bọn khủng bố muốn họ phá hủy trạm ghi tổng bằng một con virus máy tính đính kèm email.
“Hình như, nếu một trạm ghi tổng bị nhiễm virus trong lúc kết nối mạng thì dữ liệu của nó sẽ bị xóa hoàn toàn và file log về vụ tấn công này sẽ đăng lên blog của hãng hàng không. Nếu định dạng file log được phân tích, một file giả có thể được tạo ra và che dấu vụ tấn công trạm ghi tổng. Tuy nhiên, có vẻ file log đã bị mã hóa, cần vài ngày để hoàn thành việc phân tích.”
Cô luôn thêm vào những từ “hình như” và “có vẻ”, vì vậy Kamijou đoán rằng nhân viên máy bay không có kinh nghiệm trong lĩnh vực ấy.
“… Yếu điểm cấu trúc là gì thế?”
“Chúng tôi không biết. Các chuyến bay nhắc đến trong email đã được khám xét. Chúng đều thuộc mẫu Sky Bus 365 như chiếc này. Cả thảy gồm có máy bay số 5991 từ Paris đến Moscow, số 4135 từ Neath tới New York và số 7558 từ Marseille tới Bắc Kinh. Tất cả động cơ các máy bay trên đều bị ngưng hoạt động 15 giây trong lúc bay. Những phần có thể liên quan đều được tháo rời và kiểm tra, nhưng chẳng tìm thấy điều gì đáng ngờ, nên bây giờ chúng vẫn được sử dụng.”
Ba máy bay đó đều tập dợt trong trường hợp có khủng bố.
Và lần này là một cuộc tấn công thực sự.
Hay ít nhất đó là những gì các nhân viên điều tra kết luận.
“Thế còn vết máu kia? Chị có nhắc rằng một người trong đội ngũ nhân viên bị tấn công, phải không?”
“Chúng tôi cũng không biết vì sao kẻ khủng bố lại làm thế. Vẫn chưa rõ hắn sẽ làm gì để lợi dụng yếu điểm ấy. Nhưng chắc chắn việc tấn công nhân viên là một phần thiết yếu trong kế hoạch của hắn.”
Trước khi cánh cửa đóng lại, Kamijou thoáng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô nhân viên.
“… Vậy là tên khủng bố muốn cắt hết đường bay đến Liên Hiệp Anh,” Kamijou lẩm bẩm một mình trong căn phòng nhỏ.
Hãng hàng không có thể làm theo yêu cầu và phá hủy trạm ghi tổng hoặc từ chối và để Sky Bus 365 rơi. Dù bên nào cũng sẽ gây thiệt hại vô cùng lớn cho ngành công nghiệp hàng không Anh.
Hơn hết lại đúng vào lúc tuyến đường bộ độc nhất, Eurotunnel, bị phá hủy.
(Có khi nào bọn khủng bố cũng liên can đến vụ đó?)
Kamijou nghĩ ngợi một chốc rồi cuối cùng lắc đầu.
Với lượng thông tin ít ỏi trong tay, một tên nghiệp dư như cậu chẳng thể nào đoán ra sự thật.
Tâm trí cậu giờ chuyển sang căn phòng nhỏ nơi cậu đang bị giam giữ.
(Đây không phải là cách các người nên đối xử với khách hàng. Mặc dù, nhận lấy hết trách nhiệm cho hơn 500 tính mạng đúng là có hơi quá…)
Kamijou thả lỏng vai.
Cậu nghĩ tới một kết cục lạc quan hơn.
(Hi vọng lần mở cửa tới mình sẽ nghe được tin tốt.)
Phần 10
Kể từ đầu máy bay, chiếc Sky Bus 365 được phân làm ba khu là hạng nhất, doanh nhân và kinh tế. Nó còn chia ra làm hai tầng, tính tổng cộng có 6 khu.
Cầu thang dẫn lên tầng hai đặt ở “tường” phân chia giữa hai khoang kế nhau. Khu vực “tường” độ dày thực tế khoảng 7 mét gồm phòng vệ sinh, góc uống nước miễn phí và một vài phòng bên trong.
Có một cửa sập tại một trong các khu vực “tường”.
Đó là cửa cứu hỏa thông với khoang chứa hàng.
Khoang chứa hàng của Sky Bus 365 là khu vực rộng phía dưới ghế ngồi hành khách. Kết nối khoang chứa hàng với khoang hành khách không có mục đích gì đặc biệt, nhưng nhờ thế các nhân viên máy bay có thể dập tắt hỏa hoạn xảy ra trong khoang hàng hóa. Đó là mục đích của cửa sập khẩn cấp.
“…”
Một gã đàn ông đang đứng trước cửa sập.
Âm thanh điện tử nhỏ từ chối hành động của hắn ta.
Hắn có một thẻ khóa trong tay.
Hắn đã tìm đủ mọi cách để lén lút tấn công một nhân viên máy bay nhằm lấy tấm thẻ này.
(…Mẹ kiếp.)
Hắn cố đưa tấm thẻ lên máy quét một lần nữa.
Nhưng, đúng như dự đoán, hắn chỉ nhận được âm thanh từ chối giống lần trước.
(Chết tiệt. Không mở nó ra thì mình chẳng làm được gì…)
Tiếng gì đó như rên rỉ thoát ra từ cổ họng của hắn.
Tên khủng bố đang cầm một điện thoại màu đen. Hắn có chương trình cần thiết trên đó. Chỉ cần cắm dây cáp với dây nối phần dưới điện thoại là hắn có thể tải chương trình cần thiết lên Sky Bus 365 để hoàn thành quá trình chuẩn bị cho việc lợi dụng yếu điểm cấu trúc máy bay.
Vị trí vốn dĩ hắn phải tới là một ghế ngồi ở khu kinh tế. Tên tòng phạm đã đăng kí ghế đó với tên giả, nhưng một tên châu Á tóc nhím đã chiếm ghế đó do suất bay của tên tòng phạm bị hủy.
Hắn có thể dùng sức lực của mình để đuổi cổ cậu ta đi, nhưng hành động thô bạo ấy sẽ khiến hắn nhận thêm tới 100 kẻ địch.
Đây là lựa chọn duy nhất của hắn.
Để thực hiện kế hoạch dự phòng trong trường hợp chuyện không diễn ra đúng theo kế hoạch chính, hắn phải mở được cửa sập.
(Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp!! Lũ nhân viên không có quyền mở cửa sập. Nhưng bọn phi công có quyền cao hơn lại ở trong buồng lái. Nếu mình cứ xông thẳng vô đó thì đâu cần kế hoạch yếu điểm cấu trúc lằng nhằng chết toi này làm gì.)
Không chịu từ bỏ, gã ra khỏi khu vực “tường” đến khu kinh tế. Giá như tên tóc nhím người Châu Á kia đừng có ngồi đó, hắn đã không cần phải làm hành động liều lĩnh là tấn công nhân viên máy bay.
(Chó chết. Mọi chuyện sẽ tệ hại nếu phải dùng thứ trong khoang hàng hóa! Chỉ cần cái ghế đó trống thôi thì đã êm đẹp rồi…!!)
“…Hả?”
Tên đó không ở đây.
Có thể tên đó đã đi vệ sinh hay đâu đấy vì tên tóc nhím không còn trên ghế ngồi nữa. Với lại, đứa con gái tóc bạc mắt xanh, có vẻ như đi theo tên đó, cũng rời khỏi ghế và loanh quanh xuống lối đi.
(Thời cơ đã đến.)
Đây là cơ hội cuối cùng cho hắn đoạt lấy Sky Bus 365 mà không phải dùng thứ trong khoang hàng hóa.
Gã lấy găng tay từ trong túi ra. Nếu đi thắng xuống hắn sẽ chạm mặt với con bé tóc bạc kia, vì thế hắn quyết định sử dụng cầu thang, vòng ra sau tầng 1 rồi tiến đến ghế ngồi từ sau lưng con bé.
Phần 11
Kamijou Touma chưa quay lại.
Index nãy giờ chờ cậu ta trở lại cùng với bánh qui, nhưng rốt cuộc cô bé không chịu nỗi cơn đói cồn cào và rời khỏi ghế đi tìm cậu ta.
(Touma nhất định ăn hết phần ngon cho riêng mình rồi.)
Tuy nhiên, cuộc truy lùng của Index nhanh chóng kết thúc. Cô bé tưởng rằng Kamijou đi xuống lối đi rồi vào khu vực “tường”. Chỗ đó cách đây không xa, nhưng cô bé chẳng thể tìm ra chút vết tích nào của cậu.
“?”
Index làm mặt nhăn nhó rồi quay lại chỗ ngồi.
Rồi một chuyện khiến cô bé dừng lại.
Ai đó đang ngồi vào ghế của Touma.
Đó là một người đàn ông da trắng mặt bộ trang phục màu đơn giản. Trông hắn mới ngoài đôi mươi và cao một cách lạ thường. Hắn trải một tờ tạp chí tiếng Pháp trước mặt, Index không thể nhìn thấy nửa phần dưới khuôn mặt làm cô bé không biết hắn ta trông thế nào.
(Chắc anh ta ngồi lộn chỗ.)
Cô bé có trí nhớ hoàn hảo, vì thế cô biết mình không sai.
Tuy vậy, cô bé không vội vã ngồi vào ghế của mình mà nói với người đàn ông bên cạnh cô bé.
“Ghế này là của Touma.”
Vai gã đàn ông giật mạnh khi nghe thấy giọng cô bé.
Nhìn kĩ hơn, hắn chỉ giữ tờ tạp chí bằng một tay. Lúc nhìn sang cánh tay còn lại đang làm gì, cô bé thấy hắn đang cầm một điện thoại màu đen. Tờ tạp chí cũng che khuất phần vạt áo khiến Index nghĩ đấy cũng là một phần của điện thoại. Có vật gì đó nhìn như là dây cáp và một thứ gì đó như đồ cắt móng tay.
“… Khốn kiếp. Mình không có nổi 120 giây sao?” hắn lầm bầm bằng tiếng Pháp.
Index nhìn chằm chằm hắn với cái nhìn thắc mắc và gã đàn ông nhanh tay hành động không cho cô bé kịp nói lời nào.
Hắn ngã tờ tạp chí lên đùi rồi thọc tay về phía cô bé.
Trong tay hắn đang nắm vật gì đấy.
Đó là một vật nhọn và sắc, hắn dí vào mạn sườn Index sao cho những hành khách khác không thấy.
“An ninh sân bay chủ yếu ở máy dò kim loại,” hắn nói bằng tiếng Pháp. “Vì thế con dao bầu bằng xương động vật này có thể lọt qua dễ dàng một cách đáng ngạc nhiên. Nó đủ sắc để đâm xuyên nội tạng và cắt đứt động mạch máu.”
Gã dí sát con dao để đảm bảo cô bé không cử động.
(…Tệ thật rồi. Bước đầu tiên đã không thành rồi từ đó chẳng chuyện nào theo đúng kế hoạch hết!!)
Hắn chỉ còn cách một nước đi trước khi bị chiếu bí.
Nếu con bé cạnh hắn la lên, mọi chuyện kết thúc. Hắn có thể giết con bé, nhưng điều đó có thể rước cho hắn hơn 100 kẻ địch trong khu kinh tế. Bị mắc kẹt trong đám người hoảng loạn là điều hắn sợ còn hơn việc bị bắt bởi lũ người thực thi pháp luật. Đó không phải là chuyện hắn có thể đương đầu với chỉ một con dao.
“…Ngươi tính làm gì?” cô bé hỏi.
Gã đàn ông không có lí do để trả lời, nhưng hắn vẫn nói. Hắn như nói với chính bản thân hơn là với cô bé.
“Tải một chương trình. Một chương trình giúp ta can thiệp vào bộ ổn định hạ cánh khẩn cấp bằng cách truyền dữ liệu trong điện thoại này.”
“Hạ cánh khẩn cấp?”
Hắn mặc kệ cái cau mày của cô bé và đưa tay qua bức tường dưới cửa sổ cạnh ghế. Hắn kéo ra một sợi dây tròn, nhét vào kẽ hở trong bức tường rồi kéo nó sang một bên. Một đường thẳng xuất hiện trên tường hệt như cắt bằng dao.
Gã đàn ông cắm móng tay vào kẻ hở mỏng ấy rồi kéo về phía hắn. Một lát tường mở ra như cửa kéo xe hơi. Bên trong có hơn 20 sợi dây cáp.
“Nếu chúng làm theo điều kiện của ta thì ta đâu phải dùng cái này. Thực lòng ta chẳng muốn dùng nó chút nào…”
Giọng hắn tắt dần.
Sợi cáp nối dài từ đầu cắm của đáy điện thoại của hắn phải gắn được vào cáp bảo vệ trong tường, nhưng nó không khớp. Có một đường nứt nhỏ chạy dọc theo dầu cắm hai sợi cáp cần nối.
Tiếng lạch cạch hai đầu nối gắm vào nhau sắp sửa khiến hắn phát điên. Hắn nhăn nhó và tặc lưỡi mấy lần, nhưng dù có thử đi thử lại bao nhiêu kết quả vẫn vậy.
Hai sợi cáp không nối với nhau được. Hắn không thể tải chương trình lên.
“À, Touma có mở cái này ra,” cô bé cạnh hắn lên tiếng, nhưng hắn chẳng thèm nghe.
“Chó má!!” câu chửi rủa bằng tiếng Pháp khiến những hành khách khác quay mắt về phía hắn.
Hắn đóng sầm lát tường lại và im lặng nhìn đăm đăm lên trần máy bay, cánh tay cầm dao vẫn chĩa vào cô bé.
(Giờ phải làm sao đây?)
Hắn không thể tải lên chương trình từ ghế ngồi khu kinh tế. Hắn không thể dùng yếu điểm cấu trúc để “thương lượng” nữa.
Cách thức ấy giờ đi tong thật rồi.
(… Đúng là tình huống tồi tệ nhất mình gặp phải. Nói không ngoa gần nửa mục tiêu của kế hoạch bể hết rồi. Chỉ còn biết dựa vào cái đó nữa thôi… nhưng mình không muốn dùng nó!!)
Hắn lấy lại bình tĩnh.
Cái ghế khu kinh tế giờ không còn tác dụng gì nữa, giờ hắn phải tìm cách mở cho được cánh cửa sập. Hắn phải nghĩ ra cách gì đó để lấy tấm thẻ chìa khóa từ một người có quyền cao hơn nhân viên máy bay trong thời gian còn lại.
Ấy vậy, hắn còn vướng phải một vấn đề khác.
Có một cô bé ngồi bất động cạnh hắn.
Nếu thả cô ra, cô bé sẽ kể cho mọi người xung quanh về vụ tấn công khủng bố. Hắn phải khiến cô bé im lặng bằng cách nào đó.
Hắn không còn lựa chọn nào khác.
Nuốt nước miếng rõ to, hắn cất dụng cụ và điện thoại vào trong túi và ra lệnh cho cô bé trong khi vẫn giấu con dao đằng sau tờ tạp chí Pháp.
“Đứng lên. Chống cự là ta đâm.”
Kế hoạch đã đổ vỡ.
Ngay cả kẻ hiện thời chịu trách nhiệm thực hiện cũng không còn kiểm soát được tình hình nữa.
Phần 12
Kamijou, hiện đang bị nhốt trong căn phòng làm nóng thức ăn máy bay với một lô lò vi sóng, chợt ngẩng đầu dậy.
(..Bước chân?)
Cậu nghe thấy âm thanh đó từ phía bên kia cánh cửa.
Và không chỉ của một người.
Ít nhất là hai.
Kamijou thắc mắc không biết họ là ai, rồi một âm thanh từ đằng xa vọng tới tai cậu.
Nghe như tiếng huýt gió.
(…Có phải Index không?)
Cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp đưa cô bé một món đồ chơi hình trái bóng vì cô bé lồng lộn lên khi chưa thấy thức ăn máy bay mang ra. Trông nó giống như quà tặng và phát ra tiếng kêu mỗi khí bóp vào.
Âm thanh giống như Index không chủ tâm bóp nó. Nó kêu lên từng quãng hệt như nằm trong túi và ép vào người bên cạnh trong lúc đi.
Nếu món đồ chơi đó là quà tặng vì tích được số điểm bay nhất định thì Index không phải là người duy nhất có nó, tuy vậy Kamijou vẫn cho rằng đó là cô bé.
Nếu thật đấy là Index, thì ai đi với cô bé? Có thể cô bé đã bị cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp tóm.
Nhưng rồi một ý nghĩ khác đột nhiên lóe lên trong đầu Kamijou.
Ý nghĩ như tạt một gáo nước lạnh lên tâm trạng lạc quan của cậu.
(Khoan. Đời có bao giờ tốt với mình như thế không? Có thể có nguy hiểm gì đây.)
Cậu ngẫm lại lí do vì sao cậu bị giam vào căn phòng này.
(Không, không thể nào…)
Kamijou bác bỏ khả năng đấy, nhưng tiếng bước chân bỗng dừng lại.
Tiếng huýt sáo đồ chơi cũng im bặt.
Cậu nghe được tiếng mở cửa.
Âm thanh bên trong mảng “tường”. Không có hành khách nào ở quanh đó.
Và…
“Bước vào nếu không muốn bị đâm.”
Giọng đang nói là tiếng Pháp nên cậu không tài nào hiểu được.
Nhưng giọng thô cộc đó rõ ràng không phải giọng của đội ngũ nhân viên máy bay.
(Chết rồi!!)
Kamijou toan chạy tới cửa và la lên, nhưng làm thế chỉ đánh động tên tội phạm và có thể chẳng mở được cửa.
Cánh cửa không làm bằng kim loại, nhưng không dễ dàng phá được bằng một cú đẩy. Nó dùng ổ khóa từ, nên các sợi dây kim loại không có tác dụng với nó.
Trong lúc cật lực suy nghĩ, bên kia cánh cửa có động tĩnh.
Dường như kẻ đe dọa và nạn nhân đi vào căn phòng khác ở bên cạnh.
(Khốn thật!!)
Kamijou đảo mắt nhìn quanh và thấy một xe đẩy thức ăn bằng nhôm. Nó có hình vuông khối như xe nôi em bé.
Cậu nắm thanh vịn xe rồi xoay nó về phía cửa.
“Ooooooooohhhhhhhh!!” Kamijou vừa la vừa chạy tới.
Xe đẩy lao vút tới cửa.
Cùng với âm thanh va chạm lớn, phần trước xe đẩy tông mạnh vào. Cánh cửa bị phá tung. Ổ khóa bị gãy và cánh cửa bật ra giống như ăn phải cú đá. Quá đà, Kamijou và xe đẩy tiếp tục trượt ra ngoài hành lang.
Cậu bỏ tay ra khỏi xe và ngó quanh.
Khu vực “tường” có một số phòng bên trong, nhưng chỉ có một cái đóng cửa.
Cậu nắm tay cửa và đẩy tung nó vào.
Đó là căn phòng kho nhỏ để cất dụng cụ vệ sinh, gồm có vài cây chổi và các ki hốt rác nhựa.
Một gương mặt quen thuộc đập vào mắt cậu.
Đó là Index.
Cô bé bị ép úp mặt xuống sàn và một gã đàn ông mà Kamijou chưa hề thấy qua trước đó đang siết cổ Index. Hắn giữ trong tay một quần ống cao su mà có lẽ lấy được trong phòng kho và quấn quanh cái cổ mảnh khảnh của Index.
(Hắn làm gì thế?)
Nhanh hơn ý nghĩ bản thân, cánh tay Kamijou đã bắt đầu hành động.
“?”
Gã đàn ông đè lên Index chắc chắn mải tập trung việc kết liễu bởi hắn không hề chú ý mối nguy hiểm cho tới khi Kamijou tóm lấy cổ áo sau gáy hắn.
Kamijou nắm chặt áo hắn rồi kéo xoay thật mạnh.
Lực li tâm ném gã đàn ông ra khỏi căn phòng kho. Cùng với một tiếng va chạm lớn, thân người hắn bay đập thẳng vào bức tường mà chân không hề chạm đất trước.
Dưỡng khí trong buồng phổi hắn bị tống hết ra ngoài và hắn trượt xuống sàn.
Kamijou không quan tâm chuyện đó.
Tiếng hét kì lạ ngay cả cậu cũng không hiểu đang tuôn ra một cách dữ dội từ cổ họng Kamijou trong lúc cậu đưa chân lên và đạp xuống mạn sườn gã đàn ông.
Lần này, hắn né được đòn đánh.
Hắn lăn sang bên.
Như một cách để giảm bớt trọng lượng máy bay do giá nhiên liệu lên cao, lớp tường trong làm khá mỏng. Lòng bàn chân Kamijou chọc thủng bức tường.
Ngay lúc đó gã đàn ông vung tay.
Kamijou cảm thấy nóng rát ở mặt sau của đùi.
Khi nhìn xuống, cậu thấy một con dao làm bằng xương động vật.
“…”
Kamijou không nắm bàn tay lại.
Thay vào đấy cậu cầm lấy tay vịn của xe đẩy thức ăn lúc này gãy tan tành và nằm ở một góc của hành lang.
Kamijou không hề do dự.
Gã đàn ông lùi lại trước thứ vũ khí nguy hiểm mà Kamijou đang cầm.
Đúng lúc đó tiếng bước chân lọt vào tai Touma.
Các nhân viên máy bay chắc chắn nghe thấy tiếng phá cửa của Kamijou.
Trước tình thế này, dường như gã đàn ông đã đưa ra nước đi tiếp theo.
Hắn cất con dao vào trong túi rồi chạy lên cầu thang để tẩu thoát lên tầng trên. Kamijou không chắc có nên đuổi theo hắn hay không, cuối cùng cậu quyết định chạy tới chỗ Index đang nằm co ro trong phòng kho.
“Index!!” Kamijou hét vào tai khiến cô bé khẽ động đậy. Quanh cổ cô bé có vết bầm tím, nhưng có vẻ như cô không bị vết thương nghiêm trọng nào.
Đôi môi nhỏ bé của Index mấp mái.
“Hả? Bộ ổn định… hạ cánh… khẩn cấp…?”
Cô bé nói những từ ngữ mà bình thường cậu ít khi nghe thấy.
Những thuật ngữ mà Kamijou không bao giờ ngờ tới nó có thể thốt ra từ miệng một người kém về máy móc như Index.
Vừa lúc đó viện trợ tới.
Một nhân viên và một người cao lớn, phi công trưởng của máy bay, xuất hiện. Có vẻ như ông ta đặt ưu tiên vụ khủng bố lên hàng đầu nên đã nhường tay lái lại cho phi công dự bị.
Trông họ không vui khi nhìn thấy cánh cửa bị phá banh của phòng làm nóng thức ăn, tuy vậy, lúc nhìn thấy Index nằm gục dưới sàn và vết cắt trên đùi Kamijou, họ nắm bắt ngay rằng đã có chuyện không hay xảy ra.
Kamijou giải thích mọi việc và đặt ra một câu hỏi.
“Bộ ổn định hạ cánh khẩn cấp là gì vậy? Có thể đó là điều Index nghe thấy từ miệng tên khủng bố.”
“… Cậu có biết tiếp đất bằng bụng là sao không?” phi công chậm rãi trả lời. “Hẳn cậu đã nghe nhắc đến trên mục tin tức vài lần. Đó là khi máy bay hạ cánh mà không sử dụng bánh xe khiến nó trượt dài trên đường băng tạo ra các tia lửa như pháo hoa. Cậu có biết nó nguy hiểm nhường nào không?”
“Ờ… Tôi đoán với chừng đó tia lửa, thùng xăng có thể bốc cháy.”
“Thùng nhiên liệu máy bay chở khách nằm trong các cánh chính. Chúng thường sẽ không bắt lửa khi có tia lửa do ma sát trong quá trình tiếp đất bằng bụng.”
“Vậy…?”
“Điều đáng nói là động cơ. Chúng ở vị trí phía dưới cánh chính. Sky Bus 365 được thiết kế sao cho động cơ không chạm đất trong quá trình tiếp đất bằng bụng, nhưng rung động dữ dội sẽ lan truyền vào trong động cơ. Trong lúc động cơ quay, ống phun phun ra nhiên liệu vốn dễ cháy hòa trộn với không khí tạo thành hỗn hợp giống như bom. Nếu rung động không cân bằng truyền đến khu vực ấy, có khả năng nó sẽ phát nổ. Ngọn lửa từ động cơ có thể dẫn xuống ống nhiên liệu rồi đi vào thùng nhiên liệu ở hai bên cánh chính khiến nó nổ tung.” Phi công tiếp tục giải thích cho Kamijou. “Đó là lí do vì sao bộ ổn định hạ cánh khẩn cấp có mặt trên Sky Bus 365. Nó tự động phát hiện chấn động trong quá trình tiếp đất bằng bụng bằng một loại cảm biến và tắt hết động cơ. Nó đồng thời khóa luôn van nhiên liệu nhằm ngăn không cho lửa từ động cơ bén sang thùng nhiên liệu. Máy bay sẽ hạ cánh và chạy dọc đường băng do quán tính rồi từ từ giảm tốc.
“Tắt hết các động cơ…?” Kamijou cảm thấy một cảm giác bất an trong lòng, cậu diễn tả nó lên bằng lời. “Vậy nếu thiết bị đó bây giờ mà gặp trục trặc…”
Ba người bọn họ im lặng.
Viên phi công rên rỉ và nói.
“… Tôi ít nhiều đã nắm được tình hình. Bao gồm cả người bạn bị thương kia của cậu. Thật không may chúng tôi lại chẳng giúp ích được gì…”
“(Ông thì hiểu cái quái gì.)” Kamijou lầm bầm trong cửa miệng.
Phi công không nghe thấy và tiếp tục nói.
“Điều quan trọng nhất là cậu không bị vết thương nào trầm trọng hơn vết thương bây giờ. Nhưng giờ không chỉ nhân viên mà một hành khách cũng đã bị thương, chúng tôi thực sự không thể để mọi người biết được việc này. Nếu chuyện này lộ ra, 500 hành khách còn lại sẽ tìm cách bảo vệ an toàn cho mình và hỗn loạn sẽ xảy ra.”
Cung cách nói chuyện điềm tĩnh của ông làm Kamijou phát bực.
Dù đây không phải vấn đề của cậu, Kamijou vẫn không thể chịu ngồi im để người khác quyết định mọi việc cho cậu được.
“Việc này thật không công bằng với hai người, nhưng chúng tôi buộc phải tiếp tục giam giữ hai người chỗ khác. Tôi có trách nhiệm phải bảo vệ tính mạng các hành khách và, nếu cần thiết, tôi thậm chí sẽ- …”
Điều tiếp theo Kamijou biết, là bàn tay phải cậu vung lên.
Trong lúc nắm tay đi lên, cậu nhớ ra trong tay mình vẫn còn đang cầm tay vịn xe đẩy.
Tuy nhiên, cậu không thể dừng tay được.
Cú đánh mạnh đẩy người phi công bật về sau.
“… Mẹ kiếp,” Kamijou nói như gầm gừ. “Chịu trách nhiệm tính mạng hành khách là sao? Chỉ bởi vì tôi nghe theo lời ông mà mọi chuyện mới như thế này! Ông có hiểu chuyện gì đang xảy ra không!? Làm thế quái nào ông vẫn làm ra vẻ quan trọng trong khi chẳng có một chút ăn năn về sai lầm của ông hả!?”
Viên phi công nói gì đấy trong lúc lấy tay xoa mũi, nhưng Kamijou tiếp tục tấn công ông ta với vũ khí trên tay.
“Bạn tôi bị tấn công!! Ông bảo ông sẽ bảo vệ 500 hành khách, nhưng ông đã để lọt mất một người!! Bộ ông chỉ xem con người như cái tên trên giấy hay sao! Đây hoàn toàn khác với cái trách nhiệm bảo vệ những hành khách xa lạ của ông! Tôi có quyền đấm vào mặt tên đó. Ông muốn làm cái mẹ gì tùy ông, tôi sẽ làm theo cách của tôi!!”
Kamijou nhìn sang Index đang bị cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp giữ rồi quăng thanh vịn sang bên.
(…Khỉ thật. Nếu mình mà nhanh hơn một bước.)
Cậu liền chạy lên cầu thang mà tên khủng bố tẩu thoát.
“… Đồ cặn bã. Tôi sẽ đánh ông tới chừng nào xỉu mới thôi.”
Lời lẽ nặng nề ấy thật không giống cậu như mọi khi.
Kamijou chẳng phải là người duy nhất không còn là chính bản thân mình.
“…A,” viên phi công bị tấn công mà không được báo trước lầm bầm.
Ông ta vuốt sạch mũi của mình rồi nhìn về hướng Kamijou bỏ đi. Ông từ từ với tay tới microphone trên tường. Các nhân viên máy bay dùng nó để nhắc nhở hành khách khi nào thắt dây an toàn, nhưng nó còn có thể ra mệnh lệnh cho buồng lái.
Phi công chỉnh sang kênh thoại chỉ gửi đến buồng lái rồi nói với giọng trầm.
“Wash…”
Đấy là tên của 1 trong hai phi công dự bị.
“Đưa bánh lại cho Richmond. Đúng, đúng vậy. Tình huống khẩn cấp. Cậu mở hộp rồi mang Archery tới đây.”
Cô nhân viên tóc vàng nhìn viên phi công một cách sững sờ sau khi nghe xong câu đó.
Archery là vũ khí duy nhất trên chiếc Sky Bus 365 được chuẩn bị trong buồng lái phòng trường hợp có tấn công nhằm chiếm buồng lái. Do luật kiểm soát kiếm và súng đạn của Nhật nên nó được chế tạo thành một cây súng bắn cung, nhưng cấu trúc của nó không giống cung hay nỏ và mũi tên cũng không hoạt động như cái thông thường. Khi cò được kéo, ni tơ sẽ đẩy một mũi tên kim loại dài hơn 40 cm lên tới tốc độ cao. Nó ngang cỡ một khẩu súng trường săn.
Viên phi công khịt mũi khinh khỉnh trước cái nhìn của cô nhân viên.
“…Thằng nhóc đó sẽ không thèm nghe lời ai, thậm chí còn dám động tay động chân với đội trưởng của chiếc may bay này. Cần phải coi nó như một đối tượng nguy hiểm. Tóm lại, ta có thêm một tên khủng bố. Tôi không cho phép một thằng con nít hỉ mũi chưa sạch không biết mình dang làm gì chạy lung tung trên máy bay này.”
Cô nhân viên rùng mình.
Archery sẽ sớm đến đây.
Phần 13
Kamijou leo lên tầng trên qua một cầu thang và nhìn quanh. Lúc này đã qua hoàng hôn, khoang hành khách được thấp lên ánh đèn nhẹ, nhưng khu vực “tường” cậu đang đứng tối om.
Gã đàn ông trong bộ côm lê không có ở đây.
Khu doanh nhân ở phía trước và khu kinh tế ở phía sau.
Cả hai bên, hành khách đều trải báo, đeo tai nghe, coi TV hoặc giết thời gian bằng cách khác.
(… Lối nào? Hắn đi lối nào?)
Kamijou quyết định quay lại khu kinh tế. Cậu biết gã đàn ông ấy trông ra sao, nhưng cậu có cảm giác tất cả hành khách dường như đang ngụy trang theo cách nào đó.
Kamijou không sở hữu trí nhớ hoàn hảo như Index.
Có cảm giác rằng hình ảnh khuôn mặt gã đàn ông phai dần dù cậu mới còn thấy hắn lúc nãy.
(Nếu có cách dụ hắn ra thì mình có thể tìm hắn dễ dàng…)
Kamijou tặc lưỡi rồi khựng lại.
Kẻ khủng bố muốn thương lượng với hãng hàng không Anh về việc phá hủy trạm ghi tổng. Nói cách khác bất kì một sự cố đáng chú ý nào cũng sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn cho tới khi kết quả thương lượng được thông qua.
Máy bay đâm xuống đất có thể là một sự cố đáng chú ý.
(Hiểu rồi.)
Kamijou gật đầu và trở lại khu vực “tường”.
(Tìm được cách dụ hắn lòi mặt ra rồi.)
Tiếng còi chói lọi lọt vào tai gã khủng bố.
Hắn đi ngược hướng với Kamijou và ngồi một cách tự nhiên vào ghế của hắn trong khu doanh nhân. Chẳng có chỗ nào để chạy trốn trong máy bay. Cách tốt nhất để thoát khỏi kẻ truy đuổi là trà trộn vào những hành khách còn lại.
Đương lúc ngồi thì tiếng báo động như muốn xuyên thủng lồng ngực của hắn.
Chắc chắn đó là chuông báo động khẩn cấp vì mặt nạ oxy tự động thả xuống trước mỗi ghế ngồi. Thoạt tiên, các hành khách nhìn nó một cách chết lặng, nhưng rồi sự náo loạn bắt đầu lan ra nhanh như lửa bén tóc.
(Cái gì? Chuyện gì đang xảy ra thế này?)
Gã khủng bố bấu chặt thành ghế và dáo dác nhìn quanh.
(Mặt nạ oxy được thả xuống tức là máy bay gặp trục trặc… Nhưng mình còn chưa tải chương trình cần thiết lên. Mình chưa chiếm quyền bộ điều khiển ổn định hạ cánh khẩn cấp Sky Bus 365 mà!!)
Tiếng còi đinh tai vẫn tiếp tục vang lên.
Có thể do sự hoảng loạn của hành khách xung quanh nhưng hắn cảm thấy máy bay đang rung lắc dữ dội.
(Chết rồi.)
Mục tiêu của gã… không, của cả nhóm hắn là phá hủy trạm ghi tổng của bốn hãng hàng không lớn nước Anh. Các hãng hàng không vẫn chưa phản hồi. Dù cho nhóm hắn không muốn, nếu chiếc Sky Bus 365 này thực sự rơi…
Trạm ghi tổng sẽ không bị phá hủy.
Không chỉ có thế. Vụ rơi máy bay có thể bị cho là một tai nạn xóa mọi dấu vết của cuộc tấn công khủng bố.
(Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mẹ kiếp! Mình phải làm gì đó!!)
Hắn đứng bật khỏi ghế.
Gã khủng bố phải làm gì đó với tình thế hiện tại, nhưng hắn không biết phải làm như thế nào.
Trong lúc ấy, viên phi công đang tức tối.
Trong tay ông là món vũ khí bắn duy nhất của Sky Bus 365, Archery, tay còn lại nắm microphone trên tường, nhưng giờ ông đứng chết trân bởi tiếng còi báo động chói tai.
Tuyến liên lạc chỉ nối tới buồng lái.
”Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế!? Cậu không tự nhiên hạ độ cao đó chứ!?”
“D-dạ không. Máy bay vẫn ổn đinh. Đây không phải chuông tự động từ một trong các thiết bị. Đó là chuông từ một trong các công tắc.”
“Mấy tên khủng bố khốn kiếp!!” ông gầm lên trong lúc còn giữ cây Archery.
Có vẻ như ông đã quên hết việc Kamijou là hành khách chuyến bay và chỉ coi cậu ta như một tên khủng bố.
“Bọn chúng tưởng có thể muốn làm gì thì làm trên máy bay của tôi, thế thì chúng đã lầm… Này, Richmond!! Tắt chuông báo động! Nếu không có vấn đề gì với các thiết bị thì hãy nhanh chóng mở thông báo tự động! Thông báo nói đây là báo động nhầm và không có gì phải lo hết!!”
Sau khi hét vào microphone, ông ném nó xuống sàn rồi nhấc Archery lên. Thằng nhóc đó đã đi cầu thang lên tầng trên. Dù có rộng lớn, Sky Bus 365 vẫn chỉ là một máy bay chở khách, vì thế ông ta có thể sớm tóm được cậu ta nếu cẩn thận tìm kiếm.
”Khốn kiếp. Ta sẽ ngăn mấy tên điên này lại cho dù có phải bắn vào tay hay chân chúng,” ông thốt ra rồi chạy thẳng lên cầu thang.
Đột nhiên giọng nói của phi công dự bị phát ra từ microphone nhỏ mà ông ném xuống sàn.
“Đ-đội trưởng!! Tình huống khẩn cấp!!”
Microphone được gắn sát mặt người sử dụng, việc ông có thể nghe thấy tiếng phi công dự bị cho thấy anh ta hét to đến cỡ nào.
“Chuyện gì? Bọn chúng lại làm gì nữa hả!?”
“Tôi không rõ!” phi công dự bị lớn tiếng nói lại. “X-xin ngài hãy quay trở lại buồng lái! Một mình tôi không thể xử lí chuyện này được… Chết tiệt! Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Đ-đồng hồ nhiên liệu!! Nó đang tụt xuống một cách vô lý! Tôi nghĩ có thể thùng nhiên liệu đã bị thủng một lỗ!!”
“Có thật không…?”
Viên phi công cảm thấy một áp lực lạnh toát đè lên bụng mình.
Chuyện này làm sao có thể xảy ra chỉ bằng cách bấm chuông báo động trên tường. Liệu nó có liên can gì đến bộ ổn đinh hạ cánh khẩn cấp chăng?
(…Chuyện quái gì thế này?)
Ông đang giữ Archery trong tay với khả năng giết chết một người không vũ trang. Ông đang đấu tranh không biết nên đuổi theo tên khủng bố hay quay lại buồng lái.
“Đội trưởng, giờ tôi phải làm gì!? Cứ đà này chúng ta sẽ không kịp tới sân bay mất! Chúng ta thậm chí có thể phải hạ cánh khẩn cấp trên một tuyến đường chính!!”
“Chết tiệt!!”
Sau câu báo cáo cuối cùng ấy, viên phi công đã nghĩ thông suốt.
Thay vì chạy lên tầng trên, ông tức tốc lao tới buồng lái cùng với phi công dự bị đã mang Archery tới cho ông.
Phần 14
Có một nhà thờ được biết đến với tên gọi nhà thờ St. George nằm trong cung điện Lambeth ở London.
St. George là một cái tên phổ biến, vì thế rất nhiều trường học, bệnh viện, công viên, nhà thờ và những công trình khác sử dụng. Vô số nhà thờ mang tên St. George tại London. Đây chỉ là một trong số đó.
Nhà thờ về đêm thường khoác lên mình bầu không khí lạnh lẽo và trang nghiêm tạo ra bởi ánh nến lập lòe và ánh trăng thấm lên các cửa gương mờ đục, nhưng nơi này thì không. Trong đây có hàng tá màn hình gắn lên trên bục giảng kinh và những hàng ghế dài cùng hộp thiết bị liên lạc hình vuông với các sợi cáp trải dài dưới đất. Tất cả chúng đều được cung cấp cho họ từ đầu não phe khoa học, Thành phố Học viện, vì là đồng minh. Ánh sáng từ màn hình LCD và màn hình LEDs làm xáo trộn màn đêm yên tĩnh của nhà thờ.
Một số lượng lớn sơ đang tìm cách vận hành những cỗ máy kì lạ một cách bối rối trong khi hai nhân vật kia giữ được sự bình tĩnh trên ghế ngồi.
Một trong số họ là người đứng đầu phe Thuần Anh Giáo Hội, tổng giám mục Laura Stewart.
Người còn lại là chỉ huy phe Hiệp Sĩ, Thủ lĩnh Hiệp sĩ.
Trái ngược với biểu hiện nhẹ nhàng của Laura, gương mặt Hiệp sĩ nghiêm nghị.
“Rốt cuộc, người đứng đầu phe Hoàng Gia lại không có mặt. Tôi nghĩ việc không có đủ 3 phe tập trung để thảo luận là điềm gở rồi đấy.”
“…Nữ Hoàng và những người còn lại của gia đình Hoàng Gia nắm quyền điều khiển cảnh sát, nghị viện, một số mật vụ khác nên họ cần bỏ công sức cần thiết ra để điều hành tất cả. Người chỉ đơn giản không có thời gian để lui tới những nơi như thế này.”
Laura đáp lại bằng cái thở dài.
Sức mạnh của ba phe Vương quốc Liên hiệp có một mối quan hệ rõ ràng.
Gia đình Hoàng gia có quyền lực hơn phe Hiệp sĩ.
Phe Hiệp sĩ có quyền lực hơn Thuần Anh Giáo Hội.
Thuần Anh Giáo Hội có quyền lực hơn gia đình Hoàng Gia.
Đó là lí do vì sao mỗi phe đều có đại diện của mình trong quốc hội cho thấy sức ảnh hưởng mỗi bên. Nếu Hoàng Gia yếu đi, rất nhiều chuyện sẽ trở nên khó khăn cho Laura và Giáo hội. Cô rủa thầm Nữ hoàng trong bụng, thắc mắc không biết có phải bà ta cố tình giở trò hay không.
Thủ lĩnh Hiệp sĩ không nhận ra mối bận tâm của Laura và tiếp tục nói,
“… Điều quan trọng bây giờ là ảo ảnh cô ếm lên dường như đã bắt đầu phát huy tác dụng.”
“Hơ hơ. Thật tình chiếm quyền điều khiển mấy cỗ máy khổng lồ của khoa học từ xa rất khó, nhưng tạo ảo ảnh khiến họ đọc sai thông tin thì là chuyện đơn giản.”
“Hóa ra cô phù phép lên máy đo nhiên liệu buồng lái,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ nói khi nhìn liếc nhìn qua dàn máy tính đặt trong nhà thờ.
Rất nhiều màn hình LCD và thiết bị đo đạc vây quanh hai ghế ngồi. Đây là bộ mộ phỏng luyện tập giống hết buồng lái của Sky Bus 365. Như vậy, nó đang được dùng dể “ếm” ảo ảnh.
“Bọn người trên máy bay chắc giờ đang rất hoang mang. Kim đồng hồ xuống quá nhanh làm họ nghĩ rằng nhất định thùng xăng đã bị thủng. Họ sẽ nghĩ mình không thể tới kịp sân bay.”
“Thì ra là thế. Vì thế họ sẽ thực hiện hạ cánh khẩn cấp trên tuyến đường chính không có công trình của quốc gia nào đó thay vì đáp xuống sân bay.” Chân mày Thủ lĩnh Hiệp sĩ khẽ nhíu lại với vẻ không hài lòng. “Thật sự trong bản báo cáo nói rằng kẻ khủng bố không định cho máy bay rơi ngay lập tức, nhưng chúng ta vẫn chưa rõ yếu điểm của máy bay chở khách mà bọn chúng nói. Một cú hạ cánh khẩn cấp trong tình thế này khá khó. Nếu lỡ có sai sót gì, đây sẽ là một thảm họa.”
“Ồ? Thế ngài muốn nó nổ tung trong một thành phố lớn, trong khu dân cư, trên đường băng của sân bay quốc tế hay trạm điều khiển của sân bay sao? Trong tình huống xấu nhất số thương vong có thể lớn gấp nhiều lần số hành khách trên chuyến bay.”
“…”
Thủ lĩnh Hiệp sĩ im lặng trong một thoáng.
Laura chộp lấy một sơ đi ngang gần đó với báo cáo trên tay và hỏi.
“Tuyến đường nào có khả năng họ sẽ hạ cánh khẩn cấp?”
“Hầu như họ sẽ đáp xuống giữa Kendal và Carlisle trên đường chính dẫn đến Scotland.”
Laura cắn móng tay.
Thủ lĩnh Hiệp sĩ quắc mắt.
“… Điệu bộ đó là nghĩa làm sao?”
“Phong tỏa khu vực quanh đường chính và các con đường khác dẫn đến nó. Chúng ta cũng cần một số thiết bị để đối phó với tên khủng bố. Tôi nghĩ Robin Hood của phe Hiệp sĩ sẽ làm tốt việc này.”
“Vậy là người vạch ra kế hoạch đáng thất vọng của nhà thờ đang muốn ra lệnh cho Hiệp sĩ, những người bảo vệ đất nước này.”
“Tôi sẽ nhường hết công lao cho ngài nếu ngài chịu nhận công việc này. Theo báo cáo, kẻ khủng bố không phải pháp sư và cũng không mang theo súng hoặc bom. Nếu máy bay hạ cánh an toàn, tôi e ngài khó mà kiểm soát hết được 500 người trên ấy. Tôi cho ngài một công việc dễ như chơi để giúp ngài có thêm kinh nghiệm đấy.”
“Nực cười,” Thủ lĩnh Hiệp sĩ thốt lên. “Cô muốn đẩy nhanh thế nào cũng được, nhưng cô sẽ làm gì nếu máy bay vỡ thành từng mảnh giữa không trung?”
“Trong trường hợp ấy, chúng ta sẽ cứu sống Index Librorum Prohibitorum ngay trên máy bay. Chúng tôi từng sử dụng phép thuật đó để tóm Lidvia Lorenzetti khi ả cố gắng trốn thoát khỏi máy bay thuê nọ. Cho dù máy bay có nổ tung trên không, chúng ta có thể chụp được ai đó ở dưới đất nếu như đó chỉ là một người.”
“Từ tận sâu trong trái tim, tôi mong rằng cô nên chết càng sớm càng tốt.”
Phần 15
Gã khủng bố cảm thấy mái bay đang chóc xuống.
Mũi máy bay nghiên xuống chứng tỏ nó đang nhanh chóng hạ độ cao.
(Hạ cánh khẩn cấp? Không hay rồi!!)
Hắn âm mưu phá hủy trạm ghi tổng. Nếu máy bay hạ cánh khẩn cấp trước khi Vương quốc Liên hiệp Anh đưa ra quyết định có làm theo yêu cầu của bọn chúng, cuộc “thương lượng” sẽ không thể tiếp diễn.
Và từ trước tới nay một khi máy bay hạ cánh khẩn cấp cuối cùng sẽ bị cảnh sát bủa vây. Hắn nghe đồn rằng lớp tường và cửa gương mỏng trên máy bay này không chỉ giúp nó giảm bớt trọng lượng nhằm sử dụng ít nhiêu liệu; nó được thiết kế như vậy để cho các loại súng trường lớn có thể bắn xuyên thủng vào trong máy bay.
Sân bay Anh hay đường chính đều là lãnh thổ địch.
Nếu máy bay hạ cánh xuống đó, mọi chuyện sẽ đổ sống đổ bể.
“Mẹ kiếp!”
Tên khủng bố chạy thẳng ra khu doanh nhân. Hắn định đi tới khu hạng nhất và tấn công vào buồng lái, nhưng hắn dừng lại giữa chừng. Cửa buồng lái được thiết kế chắc chắn nhằm ngăn khủng bố tấn công. Nó không phải là thứ hắn có thể phá hủy mà không có một kế hoạch cụ thể.
Trong lúc hắn còn đang rối tung, máy bay tiếp tục hạ độ cao.
Tên khủng bố nhận thấy cảm giác trôi nổi giống như người ta đứng trong thang máy.
“Mình phải… mình phải làm gì đó…” hắn lẩm bẩm một mình rồi đi vào khu vực “tường” giữa khu doanh nhân và hạng nhất. Giống như khu vực “tường” khác, có một microphone cho các nhân viên tiện liên lạc thông báo.
Hắn chụp lấy nó.
Với bàn tay còn đang run rẩy, hắn chuyển sang kênh thoại liên lạc trực tiếp tới buồng lái và bắt đầu hét vào nó bằng tiếng Pháp.
“Dừng hạ cánh khẩn cấp ngay!! Tao sẽ cho máy bay rơi ngay lập tức!!”
“!?”
Hắn nghe thấy tiếng thở của ai đó ở đầu dây bên kia.
Hắn tiếp tục gào lên.
“Tao đã nắm được yếu điểm cấu trúc Sky Bus 365. Tao có thể cho nó rơi bất cứ lúc nào! Nếu mày không muốn 500 người trên này chết thì mau đưa máy bay lên lại độ cao cũ đi!!”
Đó là một lời nói dối trắng trợn. Ghế kinh tế không còn sử dụng được nữa, giờ hắn phải tìm cách mở cánh cửa sập lên để triển khai kế hoạch dự phòng. Tuy nhiên, hắn nói dối một cách không do dự.
“Tôi không thể làm được.”
Tên khủng bố không lường trước được câu trả lời đó.
Giọng nói căng thẳng ở bên kia đầu dây đang trả lời rõ từng chữ một.
“Vì lí do nào đấy, kim đồng hồ nhiên liệu đang giảm xuống rất nhanh. Dường như đã bị rò rỉ xăng. Theo tình hình hiện tại chúng tôi không thể nào đáp kịp tới sân bay Edinburgh. Chúng tôi cũng không thể bay trở lại London! Chưa kể toàn bộ động cơ có thể phát nổ nếu nhiên liệu bắt lửa!!”
Có là thế cũng mặc kệ.
Tên khủng bố không quan tâm máy bay có nổ hay không.
Với hắn, chỉ cần mọi chuyện kết thúc bằng một vụ tấn công khủng bố là được.
“Mẹ kiếp, tao sẽ giết hết chúng mày! Được rồi, tụi mày có ba phút. Trong ba phút đó mà không làm cho máy bay lên độ cao như cũ, tao sẽ bắt đầu giết lũ hành khách từng đứa một!!”
“Ông có hiểu tình huống bây giờ như thế nào không!?”
Câu hét ấy như tiếng rít chói tai khiến cho hắn ướt đẫm mồ hôi và giọng nói trở nên bối rối.
“Mày mới là người không hiểu! Tao có mạng sống hành khách trong tay!! Tao có 500 con tin trong tay. Cho dù có giết một nửa bọn chúng, tao vẫn còn rất nhiều đứa!! Đừng có quên điều đó!”
Sau khi nói xong những điều cần nói, tên khủng bố đập microphone trở lại tường như thể hắn đấm vào đó. Hắn ngồi bệt xuống sàn.
Hắn cầm lấy con dao bằng xương trong túi.
Liệu bọn chúng sẽ bay lên hay tiếp tục bay xuống?
Cặp mắt sợ hãi của hắn tập trung về một hướng trong lúc hàm răng va lập cập vào nhau.
Phần 16
Trong nhà thờ St. George, tổng giám mục Laura Stewart đang nhíu mày với vẻ mặt khó hiểu.
“… Thật kì lạ.”
“Gì thế?” Thủ lĩnh Hiệp sĩ hỏi lại.
Laura không nhìn vào màn hình; cô đang nhìn tấm bảng trắng bên cạnh. Một bản đồ Vương quốc Liên Hiệp Anh đính lên bằng vài cục nam châm tròn, nhưng có một cục nam châm chạy dọc theo bản đồ.
“Máy bay chở khách đang nâng độ cao. Có vẻ như họ hủy việc hạ cánh khẩn cấp rồi.”
“Cô ra lệnh bỏ ảo ảnh đi hả?”
“Không.”
Laura bắt đầu lẩm bẩm như nói với chính bản thân.
“Tôi sẽ không bỏ ảo ảnh cho tới khi họ hạ cánh xuống đường chính. Thế mà ảo ảnh từ xa lại mất tác dụng. Chuyện này là…”
“Tổng giám mục! Tình huống khẩn cấp!!” một sơ trẻ chạy tới nói. “Chúng tôi phát hiện một sự can thiệp trên diện rộng từ hướng Scotland. Ảo ảnh của chúng ta bị khóa bởi một bên thứ ba!! Kim đồng hồ nhiên liệu đã trở lại bình thường!!”
“Can thiệp…?”
Hai hàng lông mày Laura xô lại một cách khó chịu lần đầu tiên trong đêm nay.
(Ai? Và vì mục đích gì…?)
Hiển nhiên, đấy là một sự can thiệp bằng phép thuật. Thế nhưng, tên khủng bố được xác nhận chỉ là một tên tội phạm không có liên hệ gì đến pháp thuật. Cũng không có vẻ bất cứ một pháp sư nào đang giúp đỡ cho bọn chúng.
“Từ Scotland… Sự can thiệp đến từ bên trong Vương quốc Liên hiệp Anh.”
Nét mặt Thủ lĩnh Hiệp sĩ chuyển sang thứ cảm xúc dễ hiểu hơn Laura rất nhiều.
Đó là cơn giận dữ.
“Từ khi nào pháp sư Pháp lẻn vào trong nước? Hay hội pháp thuật Anh đã phản bội chúng ta? Dù thế nào đó cũng là lỗi của cô, Tổng giám mục. Tôi cứ tưởng cô dùng toàn bộ quyền lực của Thuần Anh Giáo Hội để ngăn những sự cố kiểu này phát sinh kia chứ.”
“…Tôi biết.”
Chắc chắn một cơn thịnh nộ đang bừng lên bên trong Laura Stewart mà cô không thể hiện ra mặt. Cô lên tiếng thay cho biểu hiện cảm xúc.
“Có gì đó trong chuyện này hơn là một đám tội phạm thích phô trương.”
Laura cắn móng tay.
Tức thì sau đó, một đốm lửa màu cam xuất hiện đằng sau cô. Đấy là đầu thuốc lá. Laura nói với pháp sư đang ngậm điếu thuốc trong miệng.
“Đúng lúc lắm, tôi muốn cậu hãy đi chuẩn bị cho chiếc Sky Bus 365. Cậu cần gì?”
“Xem nào,” gã pháp sư tóc đỏ vừa nói vừa lặng lẽ phả khói thuốc. “Tôi cần một phương tiện vận chuyển. Hiệp sĩ điều khiển lực lượng quân đội, vậy xin ngài có thể liên lạc với sân bay Không quân được không?”
Phần 17
Tên khủng bố ngẩng mặt lên.
Độ nghiêng máy bay đang thay đổi. Ngược lại so với lúc nãy, mũi máy bay đang được nâng lên.
Bọn họ đã trở lại với độ cao ban đầu.
(Mình… dừng việc hạ cánh khẩn cấp rồi sao?)
Hắn nhìn quanh trong hơi thở hổn hển.
Bọn họ hẳn đã làm gì đó trong buồng lái, vì tiếng còi đinh tai đã ngưng. Thông báo tự động với nhiều ngôn ngữ khác nhau cho hành khách biết rằng vừa rồi chỉ là báo động nhầm và đừng nên lo lắng.
(Mình…làm được rồi hả?)
Trong khu vực “tường” giữa khu doanh nhân và hạng nhất, tên khủng bố cuối cùng đã cảm thấy yên tâm. Kế hoạch tấn công vẫn dậm chân tại chỗ, nhưng hắn chưa thất bại hoàn toàn. Nếu hắn tìm ra được cách mở cửa sập khoang hàng hóa, hắn vẫn còn thời gian để lật ngược tình thế.
Đúng lúc ấy…
“Té ra ngươi ở đây.”
Tên khủng bố quay phắt lại hướng phát ra giọng nói.
Thằng nhóc tóc nhím châu Á đang đứng ngay trước cửa dẫn đến khu doanh nhân.
Kamijou Touma không hiểu hoàn toàn tình hình hiện tại là thế nào.
Cậu chỉ bấm chuông báo động khẩn cấp chứ không gây ra bất cứ chuyện gì khiến cho máy bay hạ thấp độ cao. Cậu cho rằng các phi công máy bay đã làm gì đó.
Sau khi gây hỗn loạn để dụ tên khủng bố lộ mặt, Kamijou nhìn ngó xung quanh tìm kiếm một kẻ có hành động đáng ngờ.
Và cậu đã tìm ra hắn.
Tên khủng bố đang ở trong khu vực “tường” giữa khu doanh nhân và hạng nhất.
Hắn nắm microhone trong tay và hét vào buồng lái.
“…”
Tên khủng bố nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kamijou trong vài giây.
Liền sau đó hắn thò tay vào túi áo.
Con dao bằng xương nằm trong đấy.
Con dao được chạm khắc cẩn thận này đủ bén để cắt động mạch hay đâm thủng nội tạng mà máy dò kim loại sân bay không đời nào phát hiện ra được.
Vì thế Kamijou đã ra tay trước khi hắn kịp rút nó ra khỏi túi.
Cậu mau chóng áp sát hắn và dùng lòng bàn tay ấn mạnh vào khủy tay đang co vào lấy dao của tên khủng bố.
Cảm nhận rõ mũi dao sắc nhọn tì lên da qua lớp áo, tên khủng bố đứng cứng ngắc.
Kamijou nói với hắn mặc cho tên khủng bố có hiểu tiếng Nhật hay không.
“Ngươi có muốn bị đâm bởi chính con dao của ngươi không?”
“!?”
Mồ hôi lạnh túa ra khắp người, hắn vội xoay người để giật bàn tay Kamijou ra. Nhưng trước khi hắn kịp làm, Kamijou ngửa đầu ra sau rồi cụng vào trán tên khủng bố một cú thật mạnh.
Cú va chạm nảy lửa khiến hắn ngã loạng choạng ra sau.
Kamijou thúc gối vào bụng tên khủng bố nhầm thu ngắn khoảng cách vừa mở ra giữa họ.
Cả người tên khủng bố bị nâng lên không trung trong một giây trước khi ngã khụy xuống sàn. Kamijou giáng tiếp đòn đánh khác, tuy nhiên…
“…”
Hắn đút tay vào trong túi áo côm lê và cười mỉm.
“Không phiền chứ?”
Kamijou không hiểu tiếng Pháp, nhưng từ giọng điệu giọng điệu tự tin ấy cho hay hắn là kẻ chiến thắng.
Trước khi Kamijou kịp hành động, hắn rút con dao trong túi áo ra.
Cho dù có nói thế nào đi chăng nữa, một kẻ có dao sẽ có lợi thế hơn một người không tất sắt trong tay. Cho dù hai người bọn họ đồng thời đánh trúng nhau, tên khủng bố chỉ bị đấm trong khi Kamijou sẽ bị ăn dao vào bụng và chết.
... Theo lí thuyết là thế.
Con dao bằng xương bị gãy ngay tại cán khi Kamijou thúc gối lên hắn.
“… Thiệt hả trời?”
Tên khủng bố tiếp tục nhìn thao láo vào cán dao mà hắn đang giữ cho tới khi hắn nhận ra một việc và ngước nhìn lên.
Vừa lúc Kamijou Touma đang từ từ tiến tới với nấm tay siết chặt như thép nguội.
Kamijou nói bằng tiếng Nhật dù biết rằng hắn có thể không hiểu lấy một chữ.
“Không phiền chứ?”
Trong khu vực “tường” vang lên âm thanh hàng loạt cú đấm tung vào tên khủng bố.
Sau tất cả mọi chuyện hắn đã làm, Kamijou Touma cảm thấy một đấm thôi vẫn chưa đủ.
Phần 18
Tên khủng bố nằm dưới sàn trong căn phòng nhỏ của khu vực “tường” giữa khu doanh nhân và khu hạng nhất, tay chân bị Kamijou trói chặt.
Cây kim đồng hồ thùng nhiên liệu hạ xuống đột ngột dường như là do lỗi đọc nhầm của phi công, nên máy bay không bị hề hấn gì. (Đội trưởng đang trong tâm trạng bực dọc không muốn tiếp chuyện với Kamijou, nên cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp đã chuyển thông tin ấy cho Kamijou.)
Họ đã dừng việc hạ cánh khẩn cấp, nâng cao độ và đang trên đường bay đến sân bay Edingburgh như kế hoạch ban đầu.
Kamijou đang lo cho Index bởi cô mới bị tên khủng bố siết cổ, nhưng coi bộ chuyện không đến nỗi nghiêm trọng.
“Bò hoặc cá! Bò hoặc cá! Nếu mọi việc giải quyết rồi thì chỉ còn ăn đồ ăn máy bay thôi!!”
“…Index. Không ngờ em khá là vô tư dù bị đe dọa bằng một con dao và bị siết cổ đến nỗi thâm tím cả da thịt.”
Mọi chuyện đến lúc này dường như đã lắng xuống.
Tuy nhiên…
“…”
“Gì thế, Touma?”
Có gì đó không đúng. Cậu có cảm giác giống như đánh mất một mảnh ghép hình ngay trước khi hoàn thành bức tranh.
“Tại sao hắn lại chọn thời điểm này để tấn công nhỉ?”
“À, có lẽ hắn thuộc nhóm chống-Anh, nên chẳng phải hắn chỉ muốn gây chuyện với hãng hàng không Anh thôi hay sao?”
Cô nhân viên nói với ánh mắt ngờ vực. Có thể cô không muốn Kamijou lảng vảng chung quanh nữa. Nhưng Kamijou tiếp tục nói lên suy nghĩ của cậu.
“Nhớ lại hình như hắn sợ máy bay thực hiện hạ cánh khẩn cấp trong Vương quốc Liên hiệp Anh khiến cho cuộc thương lượng chấm dứt. Nếu như hắn ra tay sớm hơn thì hắn đã có thừa thời gian để thương lượng. Rồi bọn chúng có thể tha hồ giở đủ mọi chiêu trò để buộc Vương quốc Liên Hiệp Anh đầu hàng.”
“Dù sao hắn cũng đã bị bắt. Cậu không cần phải lo lắng nữa đâu.”
Trong lúc nói chuyện từ nãy đến giờ, cô nhân viên vẫn đang cố trấn áp Index đang la làng “Bò hoặc cá!!”
(Mình cả nghĩ quá chăng? Nhưng nếu hắn đánh cướp được máy bay sớm hơn thì hắn có thể buộc phi công hạ cánh xuống sân bay của bất cứ quốc gia nào mà chúng đang bay ngang. Vậy mà…)
Kamijou từ từ bước đi và suy nghĩ.
(Giả sử như, hắn vì nguyên nhân nào đó phải chờ đúng thời cơ mới hành động, thì nguyên nhân ấy có thể là gì? Nếu đội ngũ máy bay cứ gửi email đe dọa cho hãng hàng không Anh và buộc họ phá hủy Trạm ghi tổng như trong thư, chẳng có lí do nào phải làm chuyện đó trên không phận Anh. Dù máy bay có rơi ở đâu, kết quả rằng một chuyến bay đến Vương quốc Liên hiệp bị tấn công hoàn toàn không thay đổi.)
Và rõ ràng đây không phải chuyện tên khủng bố tự nhiên nảy ra ý định thực hiện trên máy bay. Bọn chúng đảm bảo thử khả năng điều khiển bộ ổn định hạ cánh khẩn cấp bằng cách ngưng động cơ của các máy bay khác trong vòng 15 giây.
Nếu bọn chúng đã thử đi thử lại, ắt hẳn chúng đã chuẩn bị sẵn để đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra. Liệu kế hoạch của bọn chúng có đổ vỡ nếu tên khủng bố trên máy bay không thể sử dụng bộ ổn định hạ cánh khẩn cấp không?
Chắc chắn còn có cái gì đó.
Liệu có kế hoạch dự bị nào để đảm bảo tính thành công không?
(…Chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó khiến hắn đợi đến giờ cuối cùng trong 10 giờ bay đến ra tay.)
Điều đặc biệt duy nhất trong khoảng thời gian ấy là…
(À phải rồi. Máy bay dừng lại sân bay Paris để nhận thêm hàng hóa vận chuyển!!)
Kamijou cuối cùng dừng chân lại.
Cậu nói cho Index và cô nhân viên lúc này đang nhìn cậu với vẻ mặt thắc mắc.
“…Còn một tên nữa.”
“?”
“Khoang chứa hàng hóa!! Hắn đợi cho đến khi chúng ta nhận thêm hàng hóa rồi mới hành động. Thế thì tại sao? Tại vì hắn phải đợi tên tòng phạm nấp trong đống hàng hóa được chuyển lên Sky Bus 365!!”
Index và cô nhân viên giật mình trước kết luận của Kamijou.
“Một người lên máy bay như một khách bình thường không thể mang theo vũ khí, nhưng tên tòng phạm lên máy bay thông qua thùng container. Nếu sự cố xảy ra khiến kế hoạch ban đầu không thể thực hiện, hắn có thể đi qua cánh cửa sập chỉ có thể mở từ bên này để tiến hành kế hoạch thứ hai.”
“Tức là lí do hắn không ra tay trong 9 giờ bay đầu tiên là vì hắn phải chờ để gặp được tòng phạm ở Pháp? Vì thế hắn mới phải chờ đến khi các thùng container được đưa lên rồi mới hành động?”
“Nếu vậy mọi chuyện sẽ chuyển biến xấu nếu chúng ta không làm gì,” Kamijou vừa nói vừa gõ chân xuống sàn. “Kẻ đó đi vào trong khoang chứa hàng mà không qua cổng kiểm tra thông thường. Hắn nhất định được trang bị súng và bom. Một khi hắn phát hiện kế hoạch của bọn chúng thất bại, hắn có thể sử dụng súng ống để giết hết tất cả mọi người.”
Máy bay chở khách đang bay ở cao độ 10 000 mét, nên không khí khá loãng. Một người bình thường khó mà thở trong điều kiện ấy được. Vì thế, các máy bay chở khách sản sinh áp suất nhân tạo giúp hành khách cảm thấy thoải mái hơn. Giống như thổi khí vào bong bóng.
Một viên đạn dễ dàng khoét một lỗ trên máy bay-bong bóng này. Lúc đó mọi chuyện sẽ kết thúc. Không khí trong máy bay sẽ thoát hết ra ngoài, vì thế một lỗ nhỏ cũng có thể gây ra thiệt hại lớn.
“… kia có phải là cổng vào duy nhất của khoang hàng hóa không?”
“V-vâng. Phải có thể của phi công dự bị hoặc cao hơn mới có thể mở khóa được.”
Cô nhân viên hẳn không rành về khoang hàng hóa nên trả lời cầm chừng.
“Một thẻ khóa hả…? Kêu lão phi công đó giúp một tay có lẽ khó.”
Viên phi công có Archery, nhưng Kamijou không tin ông ta sẽ cho cậu mượn vũ khí bắn đó. Kamijou đã lấy lại danh dự cho chính cậu bằng cách đánh bại tên khủng bố kia, nhưng cậu nghĩ ông ta đã để cảm xúc lấn át lí trí.
Cô nhân viên sau đó nói.
“…Có thể đội trưởng không giúp, nhưng tôi có thể lấy thẻ khóa từ một trong các phi công dự bị.”
“…Thật hả?”
“Tất nhiên rồi, chứ làm sao tôi lấy được Archery.”
Cô nhân viên ra vẻ hối lỗi, nhưng Kamijou mừng vì cậu có thể mở được cửa sập khoang hàng hóa.
“Ngoài ra, khoang hàng hóa được chia làm ba lô. Hàng hóa nhận thêm từ Pháp tất cả đều ở lô giữa.”
Điều may mắn là tên khủng bố ở trong đấy.
Nhưng chỉ có một lối vào.
“…Ngay lúc cánh cửa mở ra cũng là lúc nguy hiểm nhất.”
“Nhưng chẳng còn lối vào nào khác,” cô nhân viên lưỡng lự nói.
“Khoan. Tôi có thể dùng ống thông gió được không?”
“Nó không giống trong phim đâu. Ống thông gió của Sky Bus 365 bề ngang chỉ cỡ 30 cm. Không có cách nào nhét nỗi một người vào đó đâu.”
“Không, ý tôi không phải vậy.”
“?”
“Vậy ý anh là sao hả Touma?”
Kamijou đáp lại vẻ mặt ngây ra của Index và cô nhân viên.
“Chỗ uống nước miễn phí có thùng cà phê và trà đúng không? Lấy chúng cho tôi. Nếu lạnh thì hãy bỏ vào lò đun sôi. Tôi chỉ cần chúng thật, thật nóng.”
Phần 19
Một dãy các container xép thành hàng thẳng tấp trong khoang hàng hóa.
Các container này không phải loại dài người ta hay đưa lên tàu chở dầu tại bến cảng. Chúng là những khối vuông vứt như viên xúc xắc cạnh 2 mét. Hơn nữa chúng làm bằng nhôm nhẹ thay vì sắt. Logo hãng hàng không dán lên trên bề mặt màu bạc của chúng.
Một trong các container có cửa để mở và một gã đàn ông đang dựa lưng vào nó.
Tên hắn là Eiker Lugoni.
Hắn mặc trang phục của nhân viên sân bay quốc tế Pháp và cằm trong tay cây súng ngắn mới toanh. Túi xách dưới chân hắn chứa lựu đạn, thuốc nổ dẻo và các loại chất nổ khác. Tuy nhiên, đống chất nổ đó chỉ dùng trong tình huống xấu nhất.
Nếu có thể, hắn muốn tránh dùng bất cứ vũ khi quân dụng thông thường nào.
Trong kế hoạch này, Eiker và những kẻ khác nhận thông tin và bảo kê từ một số tổ chức khác sẵn lòng hợp tác với chúng. Điều kiện là bọn chúng phải chỉ cho các tổ chức đó những gì chúng biết đổi lại việc các tổ chức giúp chúng đánh cướp một máy bay mà không cần sử dụng vũ khí thật sự.
Nếu thất bại trong việc sử dụng bộ ổn định hạ cánh cho loại hình tấn công khủng bố mới này, chúng sẽ làm trò cười cho lũ kia.
Vậy mà tới giờ vẫn chưa thấy dấu hiệu cho hay rằng kế hoạch chính đã thành công.
Nhiều khả năng cuộc “thương lượng” với con tin Sky Bus 365 không thành. Hãng hàng không Vương quốc Liên hiệp Anh không đáp ứng điều kiện của bọn chúng bởi vì họ không thể nào nhận thêm tổn thất nữa.
(…Chắc tới giờ rồi.)
Trong khoang chứa hàng hóa, Eiker nhìn xuống mặt đồng hồ trên cổ tay. Máy bay sắp đáp xuống Edinburgh thế nhưng vẫn chưa có tín hiệu gì từ Musset, tên tòng phạm theo kế hoạch phải ở trong khoang hành khách và ra tay hành động. Dù hắn đang mất bình tĩnh hay làm hỏng kế hoạch, có cảm giác như mọi chuyện không diễn ra như mong đợi.
Ít ra, Eiker muốn cho máy bay này rơi.
Sử dụng lượng chất nổ sẵn có, hắn có thể phá hủy khoang hàng hóa, nhưng hắn sẽ không làm chuyện gì tốn công như vậy.
Eiker quyết định đợi thêm năm phút nữa, và, nếu vẫn không có gì xảy ra, hắn sẽ tấn công cửa sập. Nếu thành máy bay bị thủng một lỗ, sức hút do không khí tuột ra ngoài sẽ phá hủy Sky Bus 365. Eiker và Musset sẽ trở thành trò cười vì không đạt được kết quả thích đáng, nhưng như thế còn tốt hơn so với không làm được trò trống gì.
Đúng lúc đó hắn nghe thấy tiếng động tựa như tấm kim loại bị lõm vào. Và không chỉ có một. Hắn nghe thấy âm thanh đó nhiều lần liên tiếp.
Hắn đưa mắt nhìn quanh để tìm hướng phát ra tiếng ồn ấy, cuối cùng hắn nhìn lên.
Tiếng ồn phát ra trên kia. Có một đường ống chạy dọc trần khoang. Một trong các tấm kim loại dựng nên đường ống bị lõm nhiều chỗ hệt như có thứ gì đó bên trong đang di chuyển từng chút một.
(…Giỡn mặt ta chắc… Bộ định tấn công bất ngờ hay sao?)
Chuyện thường thấy trong phim ảnh, nhưng ống thông khí trong Sky Bus 365 quá nhỏ và mỏng để một người có thể chui qua. Quả thực đi thẳng trực tiếp từ cửa sập là tự sát, nhưng mắc kẹt đến nỗi không di chuyện được trong đường ống ấy thì đúng là ngu ngốc.
Eiker chĩa súng lên trên đầu.
Hắn lại nghe thấy tiếng lõm xuống.
Hắn cẩn trọng nhắm và bắn liên tiếp vào chỗ bị lõm.
Có lẽ do muốn giảm chi phí vì giá nhiên liệu cao, thành ống thông khí rất mỏng. Viên đạn dễ dàng đục một lỗ to cỡ ngón tay lên thành ống và dòng chất lỏng ấm chảy xuống.
Đúng vậy: chất lỏng nóng.
Nhưng quá nóng so với máu người.
“Cái-…!?”
Cơn đau rát không kém gì acid sulfuric bắn lên da. Hắn biết chất lỏng màu đỏ nhạt này từ mùi của nó. Đấy là trà. Khắp người hắn tắm trong chất lỏng sôi mà thậm chí còn bốc khói sau đó nữa.
Eiker không để ý rằng Kamijou mở và đóng cửa sập canh khớp với tiếng súng để che dấu tiếng động rồi lẻn vào.
“Này, khủng bố. Người có biết sự giãn nở vì nhiệt không?”
Khi một vật bị nung nóng, nó sẽ thay đổi kích thước. Một thí dụ dễ hiểu như tiếng kim loại lõm vào khi rót nước sôi xuống bồn kim loại sạch. Kamijou đã đổ trà nóng vào ống thông khí để đánh lạc hướng Eiker.
“!!”
Eiker lập tức chĩa súng về hướng phát ra giọng nói.
Nhưng trước khi kịp bóp cò, Kamijou tạt thứ trong xô mà cậu cầm bằng hai tay lên người Eiker giống như dập lửa trong nhà bếp.
Đó là cà phê đun sôi.
Chuyện gì xảy ra cho kẻ bị trút hết thứ đó lên người không cần giải thích.
“Gwaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhh!!”
Eiker thét lên rồi co quắp quằn quại, Kamijou mỉm cười và ném xô rỗng sang bên. Cậu nhẹ nhàng đá khẩu súng ngắn của Eiker vào vũng cà phê nóng hổi.
Nhưng Eiker chưa dừng lại tại đây.
Trong cơn la hét, hắn tóm lấy cổ áo Kamijou rồi nâng cậu lên bằng cả hai tay. Kamijou vừa mới giật mình khi cảm thấy đôi chân bị nhấc bổng thì Eiker đã quăng cậu xuống sàn. Với một tiếng va chạm lớn, cơn đau lan tỏa khắp lưng Kamijou tống hết không khí ra khỏi buồng phổi của cậu.
“Khặc… ặc…!?”
Kamijou không thể thở, nhưng thời gian không cho phép cậu ho lấy một cái.
Eiker với tay ra sau lưng rồi rút ra một con dao lớn.
“!!”
Eiker cắm dao thẳng vào mặt Kamijou, Kamijou xoay đầu thật mạnh sang bên. Tiếng keng đinh tai vang lên ngay cạnh lỗ tai cậu. Dường như nửa con dao đã bị gãy khi cắm xuống sàn, nhưng Eiker vẫn đâm nhát thứ hai xuống.
Kamijou với tay ra mặt sàn.
Cậu chụp lấy phần gãy con dao bằng ngón tay và đâm vào phần đùi dang quỳ của Eiker.
Eiker rống lên một tiếng thét nữa.
Hắn ngã nhoài sang bên và Kamijou lăn người theo hướng ngược lại để tránh xa hắn.
Nhưng rồi cậu nhận ra ngay sai lầm của mình.
Eiker đang quỳ một chân ngay cạnh vũng cà phê. Và nằm giữa đống cà phê vẫn đang bốc khói ấy là khẩu súng ngắn Kamijou đá văng ra.
Eiker cằm nó lên một cách không do dự.
Súng ngắn có thể làm từ nhiều loại vật liệu, khẩu của hắn được làm bằng thép không gỉ. Cũng có nghĩa nó dẫn nhiệt rất tốt. Khẩu súng đó ngập trong vũng nước sôi, hiển nhiên nó cực kỳ nóng, nhưng Eiker vẫn cầm lên. Hắn đang điên tiết.
“…Tao sẽ cho máy bay rơi.” Eiker khắp người bị bỏng nói với Kamijou bằng tiếng Nhật cho khớp với ngôn ngữ mà Kamijou dùng. “Vụ nổ đường hầm Eurotunnel đã làm Pháp phải gánh tổn thất nặng nề. Vì thế bọn tao phải cho tụi nó nếm trải điều tương tự. Bọn nó lấy đi đường bộ, thì tụi tao sẽ lấy đi đường không!!”
“Chẳng có chứng cứ nào cho thấy Anh làm việc đó cả.”
Trong này có nhiều container. Chắc chắn phải có thứ gì đó mà Kamijou có thể sử dụng làm vũ khí, nhưng Eiker không cho cậu một cơ hội để mở chúng ra và tìm kiếm.
“Một quốc đảo như Anh không có lí do gì phải phá tuyến đường bộ duy nhất của họ!! Nếu thật sự làm thế họ chỉ tự gây tổn thất cho chính họ. Thực tế, bây giờ họ phải gánh chịu hậu quả vì nó!!”
“Không nhất thiết phải thế,” Eiker nói trong lúc khẩu súng nóng ít nhiều đã làm tan chảy bàn tay của hắn. “Từng một lần trong quá khứ, quá trình xây dựng Eurotunnel bị dừng vì vấn đề quân sự và chính trị. Tuyến đường hầm đó là tuyến đường bộ quan trọng đối với cả hai nước Anh và Pháp, nhưng trên đời lại có những kẻ ngu ngốc phủ nhận và cắt đứt sự liên kết đó.”
“…”
“Để đáp lại tình bằng hữu của nước Anh, bọn tao đã cho phép nối Eurotunnel. Vậy mà bọn chúng dám tự ý cắt đứt mối liên kết đó.”
“…Ngươi có bằng chứng gì không?” Kamijou cẩn trọng hỏi. “Có thực sự một trong hai bên có lỗi? Liệu có lí do gì để giao tranh vì việc này!? Một nhân viên máy bay đã nói cho ta biết bên trong thùng container này chứa gì. Đó là thức ăn lỏng cho những người không thể ăn được thức ăn thông thường. Một công ty của Pháp đã làm ra và chúng đang được vận chuyển để cứu giúp người Anh!! Chẳng phải đó mới là mối liên kết thực sự giữa Anh và Pháp sao? Tất cả mọi người trên thế giới chẳng ai có ý nghĩ điên rồ giống cái loại như ngươi hết!!”
“Đúng, đúng là không phải tất cả người Anh có lỗi, nhưng kẻ ngu muội có ở mọi nơi. Tao sẽ không để cho lũ ngu đần đó chạy thoát vì chúng ấn nấp giữa những người vô tội.”
Vừa nói, Eiker vừa dồn lực lên ngón tay giữ cò súng.
Lí trí của hắn chắc chắn đã tê liệt, bởi hắn đang cười.
“Chuyện gì sẽ xảy đến cũng đâu thành vấn đề, mày không cần phải lo lắng đâu, vì mày sẽ chết tại đây.”
“…Ngươi tính bắn khẩu súng bị ngâm trong cà phê đó sao?”
“Súng ống bây giờ vẫn bắn thoải mái dù có bị ngập trong bùn nửa tiếng. Ướt tí nước chẳng cản nổi viên đạn đâu. Nhưng tao nghĩ chẳng thể trách được một thằng nhãi Nhật Bổn mù súng đạn như mày.”
Nói xong hắn lập tức khai hỏa.
Kamijou nheo mắt theo bản năng, nhưng cậu cố không khép lại.
Và…
Khẩu súng kêu kích một cái, nhưng chẳng có gì xảy ra. Không có viên đạn nào nhả ra từ nòng súng.
Không thể do chốt an toàn hay súng hết đạn được.
Eiker thất thần bóp cò thêm lần thứ hai rồi lần thứ ba trong khi Kamijou siết chặt nắm tay phải.
“Ngươi có biết sự giãn nở vì nhiệt không?”
“!?”
Không chờ hắn đáp lại, Kamijou tung cú đấm. Một cảm giác đục lan tỏa từ khuôn mặt Eiker xuống khắp người hắn. Nhưng hắn chưa gục. Kamijou liền siết nắm đấm trái.
“Giống như đường ống lúc nãy. Khi một vật bị nung nóng, nó sẽ thay đổi kích thước!”
Tay trái cậu lao tới.
Đầu Eiker bật ngược ra đằng sau bởi cú va chạm như búa bổ.
“Khẩu súng cũng y chang! Một hay nhiều phần của nó nở ra trong lúc nằm dưới vũng nước sôi!!”
Kamijou tống tiếp một cú đánh bằng tay phải và lần này Eiker thực sự ngã gục.
Kamijou thở thật sâu.
Nguyên lí hoạt động của súng là đốt thuốc súng sau viên đạn tạo ra một vụ nổ nhỏ sản sinh áp lực và đẩy viên đạn đi. Súng sẽ bị nóng lên khi bắn 100 đến 200 phát trong một lần bắn, vì thế chúng được thiết kế để chịu nhiệt tốt. Nhưng nó lại trở thành nhược điểm nếu súng bị làm nóng không phải theo cách xả đạn thông thường.
(…Vừa rồi đúng là một canh bạc may rủi. Quả là may mắn… Không, phải nói mình xui ngay từ đầu vì dính phải chuyến bay có tên khủng bố này.)
Dù thế nào đi nữa, Kamijou kết luận rằng, trừ khi có kẻ khủng bố thứ ba tự nhiên nhảy ra còn không thì Sky Bus 365 đã được an toàn.
Kamijou cuối cùng thở phào.
Nhưng rồi cậu nghe thấy giọng nói.
Nhìn sang bên cậu thấy Eiker từ từ đứng dậy. Dưới chân hắn là một túi xách. Hắn đang lấy ra một quả lựu đạn.
“…!!”
Kamijou vội lao tới nắm cánh tay Eiker, nhưng Eiker nhanh hơn. Với cái cười rộng trên mặt, một tay hắn giữ lựu đạn tay còn lại nắm lấy chốt nổ.
Cứ đà này quả lựu đạn sẽ phát nổ.
Kamijou không có chỗ chạy trong không gian chật hẹp này. Trông nó giống như lựu đạn sát thương, nhưng vẫn thừa sức phá hủy thành máy bay Sky Bus 365. Nếu chuyện đó xảy ra thì mọi thứ sẽ kết thúc. Máy bay chở khách sẽ rơi xuống.
Ngay lúc đó Kamijou đột nhiên nghe được giọng nói.
“Ta thấy ngươi hãy còn non nớt như mọi khi. Sự chần chừ lấy mạng kẻ khác của ngươi đẩy những người xung quanh vào nguy hiểm.”
Kamijou nhận ra giọng kẻ này.
Eiker nhăn mặt trước biến cố bất thường ấy, nhưng không có gì có thể ngăn hắn kéo chốt lựu đạn.
Và rồi…
Phần 20
Viên phi công nghe thấy tiếng động lạ khi đang giữ tay lái. Ông quay sang radar và thấy một đốm sáng. Ông liền nhìn ra ngoài cửa sổ và giật bắn lên vì kinh ngạc.
Một máy bay vận tải lớn màu đen chắc chắn phải có chức năng tàng hình đang bay sát cạnh.
Nó chỉ cách vỏn vẹn có 10 mét. Nó giống như máy bay tiếp nhiên liệu trên không, nhưng chỉ hoạt động với máy bay chiến đấu cỡ nhỏ. Với hai máy bay cỡ lớn mỗi chiếc dài 80 mét, nó không còn là nhào lộn trên không nữa mà đã tới cảnh giới tự sát trên không rồi.
Cô nhân viên tóc vàng với thân hình đẹp phải trố mắt lên sửng sốt khi nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc đi xuống lối đi khu doanh nhân. Phía sau máy bay vận tải lớn mở ra và thứ gì đó đang được rải ra bên ngoài. Cô không biết những vật thể trong như hoa giấy được rải từ độ cao này là gì, nhưng cô thấy cảnh tượng ấy rất đẹp.
Index đang đứng trước cửa sập dẫn vô khoang hàng hóa, chờ Kamijou trở ra. Tiếng trầm trồ của mọi người thu hút sự chú ý của cô bé về phía cửa sổ, và điều Index thấy làm cô bé kinh ngạc. Kiến thức từ 103 000 cấm thư cho biết những bông hoa giấy kia chính là thẻ bài cổ ngữ.
Và một hiện tượng khác thường đang xảy ra ngoài thành máy bay gần Eiker.
Có thứ gì đó màu cam mọc ra từ bức tường. Đó là một thanh kiếm. Thanh kiếm lửa xé toạc thành máy bay chở khách rồi chui vào trong.
Ngọn lửa của thanh kiếm đốt cháy quần áo Eiker nhưng không gây tổn thương da thịt của hắn.
Rồi tiếp theo kẻ điều khiển thanh kiếm rút nó lại cho dù kết quả tốt hay xấu.
Ngay lập tức sau đó, một luồng gió mạnh bắt đầu thổi.
Tất cả không khí trong khoang hàng hóa bắt đầu bị cuốn hết về cái lỗ gần Eiker.
Tất nhiên, kẻ bị tác động đầu tiên là hắn.
Thân người Eiker bị ném mạnh lên lỗ như một cánh cửa bị dập mạnh. Bụng hắn lắp vào lỗ. Sky Bus 365 tránh được việc bị phá bung thành mảnh vụn nhờ nút nhét mang tên Eiker.
Nhưng…
“Gggggaaaaaaaahhhhhhh!!?” Eiker gào thét trong lúc da thịt hắn tiếp tục dính chặt vào lỗ hổng.
Da hắn gần như đang bị xé ra.
Trước cảnh tượng kì cục này, Kamijou chỉ nghe thấy giọng pháp sư lửa nói.
“Máy bay sẽ hạ cánh xuống Edinburgh trong vòng 10 phút nữa. Xem thử hắn có sống tới lúc đấy không. Dù muốn hay không ngươi cũng mang danh quản lý con bé, hãy cho ta thấy quyết tâm của ngươi đi.”
Sau khi nói xong những gì cần nói, giọng truyền đạt bỗng nhiên tắt phụt.
Kamijou thừ người ra trong một thoáng, nhưng rồi cậu nhận ra Eiker vẫn còn nắm trong tay quả lựu đạn và gào thét. Hắn định kéo chốt nổ trong lúc nước dãi đầy miệng.
Kamijou đánh văng quả lựu đạn khiến nó lăn ra một khoảng cách an toàn.
Eiker giờ đã mất đi chút kháng cự cuối cùng, Kamijou bảo hắn với nụ cười.
“Chờ đó nhé.”
Phần 21
Kẻ chủ mưu đứng đằng sau mọi chuyện đã xem bản tin trên TV.
Sky Bus 365 hạ cánh xuống sân bay Edinburgh của Scotland. Theo như bản tin máy bay gặp phải sự cố nhưng hành khách và phi hành đoàn đã cùng nhau giải quyết vấn đề. Trong lúc TV đang chiếu bản tin đáng mừng ấy, hắn đang xem xét rất nhiều tài liệu.
Mẫu thông tin làm cho kẻ này đau đầu là máy bay vận tải cỡ lớn.
Một chiếc máy bay vận tải của Lực lượng Không quân Hoàng Gia đã được sử dụng trọng cuộc giải cứu kia.
Nó sở hữu khả năng tàng hình đến từ công nghệ của Thành phố Học viện. Và dấu chấm xuất hiện trên radar là cực nhỏ.
Hắn thở dài.
(Nước Anh đã đến hồi tận của nó.)
Hắn thất vọng bởi sự thật rằng một vấn đề nhỏ như vậy mà phải dùng tới công nghệ đó của Thành phố Học viện. Cứ tình trạng này liệu nó có trở thành một cường quốc không? Cuộc chiến giữa Thuần Anh Giáo Hội và Giáo hội Công giáo La Mã chỉ là giấc mơ xa xăm… Ít nhất thì, người phải mượn sức mạnh của kẻ khác không thể làm lãnh đạo được.
Kẻ chủ mưu tắt TV, gom hết đống tài liệu lại và xếp chúng theo thứ tự trong lúc miên man nghĩ.
(Xem ra chúng ta phải hành động thôi.)
Giữa dòng 2
Này.
Đây là lần thứ hai anh cứu tôi rồi đấy, đúng không?
Phải rồi. Những tưởng tôi đã an toàn thoát khỏi đất cai quản của Giáo Hội Chính Thống Nga, nhưng nay chúng lại gia nhập với Giáo hội Công giáo La Mã. Nhờ vậy mà người Nga có thể mở rộng ảnh hưởng tới đất Công Giáo La Mã ở Pháp. Tôi nhức nhối lắm. Cái cảnh đuổi giết quá sức để thân già này có thể chịu đựng.
Chúng tôi cuối cùng cũng tái lập tổ chức và đổi tên mới, nhưng chính nhờ có anh mà Lữ đoàn Phẫu thuật Chiêm tinh mới trở nên nổi tiếng thế này.
Nói chung, lần này tôi phải cảm tạ anh. Lần trước… chà, chúng tôi cứ mải miết tìm kiếm lẫn nhau thế rồi anh biến mất tăm hơi không để lại lời nào. Tôi rất hối hận vì chưa kịp đền ơn anh.
Vâng, vâng. Chỉ cần anh còn tin tưởng chúng tôi là được rồi.
Tôi cho rằng thứ anh cần là… một vũ khí.
Nhưng tình cảnh nào khiến cho anh phải mất đi vũ khí?... Có lên tôi không nên hỏi. Coi nào, đừng liếc tôi như thế chứ. Tôi chỉ nghĩ đó phải là thứ gì đấy ghê gớm lắm.
Tóm lại, tôi có một bộ sưu tập vũ khí chất lượng. Giờ chúng tôi thoát khỏi xiềng xích của Nga, nên tôi đã chu du khắp thế giới. Tôi đã kiếm tìm, thu lượm và làm những phi vụ buôn bán vũ khí cả cũ lẫn mới từ khắp mọi chân trời. Tôi còn có những cây với kích cỡ dị thường mà hẳn anh sẽ thích cho coi, nhưng chúng rất là hiếm.
Tôi có thể mang chúng ra cho anh thử.
Anh bảo vũ khí nào rồi cũng bị gãy trong tay anh? Anh biết mà, tôi sẽ không mang ba thứ sắt vụn ra một khi muốn đền ơn ai đó đâu. Tôi sẽ mang ra món tốt nhất tôi có, không phải đồ rẻ tiền. Tôi sẽ cho anh thấy những thanh kiếm thật sự. Chúng còn hơn cả những điều được ghi trong sử sách; chúng có thể tạo ra một trang sử mới.
… Này khoan, đừng đi vội. Màn giới thiệu tệ hại của tôi coi bộ chẳng ra trò trống gì, chắc miệng mồm tôi kém. Thôi cứ tới đây. Tôi sẽ dẫn anh tới món vũ khí số một mà tôi bất đắc dĩ lắm mới lấy ra.
Hử? Tôi không làm ra vẻ quan trọng đâu. Bởi đấy không phải là thứ mình tôi có thể khiên lên. Tôi có thể dùng máy chuyên dụng để mang nó ra, nhưng để anh cầm lên thì nhanh hơn.
Lối này, lối này.
Vâng, vâng. Phía sau nó. Cởi bỏ dây thừng và vải phủ đi.
Sao?
Có thể tôi hơi ngoa, nhưng kinh ngạc lắm phải không?
Đây là Thánh Kiếm Ascalon.
Ha ha. Đừng đứng sững ra thế. Tôi biết, tôi biết mà. Trong huyền thoại chẳng có thanh kiếm nào có tên vậy cả. Đây là thánh vật được một nhà nghệ thuật tạo ra vào cuối thế kỉ 16 dựa theo huyền thoại thánh kiếm. Nó được tạo ra từ những số liệu tính toán chuẩn xác, cần thiết để có thể chém con rồng dài 50 foot trong huyền thoại nếu như nó có thật. Đây là vũ khí trảm rồng thuộc hàng quái vật.
Toàn bộ khối thép này nặng 200 kg và dài 3.5 mét.
Người tạo ra thanh kiếm viết rằng nó là vũ khí một tay, nhưng khi làm ra để có thể thực sự trảm được rồng, nó trở nên to lớn một cách lố bịch.
Cầm đi. Không ai có thể xứng với nó hơn anh.
Anh cũng phải giữ nó cho bền.
Nhớ lại chuyện anh cứu giúp Lữ đoàn Phẫu thuật Chiêm tinh cũ, đấy chẳng hơn gì bèo dạt mây trôi. Anh không có lí do gì để liên lạc với chúng tôi cả, và giờ anh hỏi chúng tôi cho anh một cây vũ khí. Tôi nghĩ anh đang gấp rút chuẩn bị cho một trận chiến.
Mà thôi, tôi chắc rằng anh sẽ lao ra chiến trường dù tôi có nói gì đi chăng nữa. Và tôi sẽ không ngăn cản anh. Nhưng có một điều tôi muốn nói trước khi anh đi. Điều mà một người thợ rèn nọ sống ở Anh gửi gắm cho tôi. Cũng như tôi, ông ta dường như là người không dễ dàng gì quên được anh sau khi anh đột ngột biến mất. Hình như anh có nói việc hủy bỏ, nhưng lão già ấy đã bí mật hoàn thành nó.
Ha ha. Anh không cần phải quắc mắt lên vì chuyện ấy đâu.
Dù mọi chuyển đẩy đưa như thế nào, anh cũng là người nhờ ông ta làm mà, phải không?
Vì rốt cuộc nó là biểu huy của anh.
Ghi chú
Vương quốc Liên hiệp Anh bao gồm bốn xứ Anh, Scotland, Wales và Bắc Ireland, gọi tắt là Liên hiệp Anh. Liên hiệp Anh khác với England (Anh) và Britain (gồm Anh, Scotland và Wales).
Tập tin được tạo ra bởi một máy chủ web hoặc máy chủ proxy có chứa tất cả thông tin về các hoạt động trên máy chủ đó, ở đây là các thông tin về quá trình hoạt động của máy bay.
Loại vũ khí không nằm trong các vũ khí tiêu diệt hàng loạt (như bom nguyên tử, vũ khí sinh học, vũ khí hóa học...) bao gồm súng đạn thông thường, bom, mìn, rocket, tên lửa v.v...
Lựu đạn sát thương cá nhân, trái với lựu đạn phá công trình, xe cộ.
1 foot = 30.48 cm, 50 foot = 15.24 m.