Một cỗ xe ngựa đi trên con đường rừng tăm tối không chút ánh đèn. Một nắp đèn cũ kĩ treo trên xe hệt như hình ảnh người ta thấy trong các câu truyện kể. Nữ hoàng Anh và Tổng giám mục ngồi trong xe ngựa bốn chỗ ngồi với nội thất hoài cổ, tạo nên một bức tranh tuyệt hảo để in ra sách.
Tuy nhiên, họ bị khóa vào ghế ngồi bằng 50 loại khóa khác nhau, vì thế đây không hẳn là câu chuyện nên kể cho trẻ nhỏ trước giờ đi ngủ. Cần phải nói thêm rằng London bị xâm chiếm bởi cuộc đảo chính và họ đang được áp giải như tù nhân khiến cho câu chuyện giống một cơn ác mộng hơn.
Elizard và Laura ngồi cạnh nhau, một hiệp sĩ ngồi hàng ghế đối diện với vai trò hộ tống.
“…Vậy cuối cùng là, gần như hết tất cả hiệp sĩ đều rơi vào tay Nhị Công chúa Carissa. Bà đúng là một nữ hoàng thất sủng.”
“Vâng, còn cô là thủ lĩnh giáo hội, thế nhưng chẳng một mống pháp sư nào của Necessarius để tâm tới chuyện cứu cô. Phải chăng họ đã bỏ rơi cô hay đặt lòng trung nơi khác? Khó nói lắm.”
Cả hai thủ lĩnh hi vọng vào sự giải cứu của phe còn lại và giờ họ thở dài, biết rằng chuyện đó sẽ không xảy ra. Tình cảnh giống như tài xế taxi hớn hở thấy một vị khách giơ tay ra, nhưng tới gần mới vỡ lẽ họ chỉ vươn vai duỗi người.
Laura cựa quậy cơ thể bị trói buộc làm phát ra tiếng kêu lẻng xẻng.
“Hừm. Họ nhất định phải là chuyên gia mới tôn lên nét quyến rũ của ngực tôi bằng một đường trói trên lẫn dưới. Nhưng họ không nên đánh giá thấp Tổng giám mục Thuần Anh Giáo Hội!!”
“…Ừ, tôi chắc cô ổn vì đệm cao su thì làm gì biết đau.”
“Đồ ngu!! Đây là hàng thật! Chờ chút, không, không phải chuyện đấy. Nghiên cứu lịch sử tra tấn rồi hãy nghiên cứu lịch sử săn phù thủy. Nói cách khác, tất cả loại hình giam giữ, các thiết bị tra tấn và dụng cụ hành hình phát triển trong cái đất nước này đều chịu tác động của chúng tôi. Vì thế, khá là nực cười nếu tôi không biết mở chúng, bà không nghĩ thế sao?”
Nghe thế, hiệp sĩ hộ tống nhấc nửa bàn chân lên, nhưng nữ hoàng trả lời lại lạnh tanh.
“Tôi rất nghi ngờ chuyện đấy.”
“Gì ki-?”
“Tôi biết cô từ lâu, lâu lắm rồi. Tôi hiểu rõ cô muốn khoe mẽ, nhưng tôi biết chắc cô sẽ thất bại, vì thế hãy để tôi chấm dứt trò hề này trước khi nó dâng hi vọng người khác lên cao: Dừng lại. Nếu còn cố thì cô sẽ phải vật lộn với sợi xích thắt chặt hơn sau 30 giây nữa. Tôi biết cô không thể chịu đựng cảm giác bị tấn công từ mọi phía cùng một lúc, thế nên đừng tự ép bản thân quá làm gì.”
“T-tôi làm được!! Tôi là thủ lĩnh của Thuần Anh Giáo Hội và là người đứng đầu Necessarius! Một người như tôi phải có khả năng chơi được hết mọi loại phép thuật trên khắp thế giới này!!”
“…Vâng, vâng. Và chính lí do ấy trói gông cô như thế này đây. Tôi hiểu lắm chứ.”
“Cái-quái-!? Được, được rồi!! Tôi sẽ cho bà coi! Xem đây!!”
Laura hét lên và cố gắng thoát khỏi xiềng xích của 50 loại khóa khác nhau, mái tóc dài màu vàng của cô ta không hiểu vì sao bắt đầu rực sáng.
Hiệp sĩ hộ tống đưa tay lên kiếm, nghĩ rằng cô ta sẽ dùng tóc để mở khóa bằng cách nào đấy, nhưng một chuyện khác xảy đến.
Nói ngắn gọn, ánh sáng biến thành tia chớp.
Nếu phải diễn ta cụ thể hơn, bên trong xe lắp đầy bởi ánh vàng chói lọi khiến cho tên hiệp sĩ kia không thể mở mắt. Có cảm giác như thứ gì đó sắp sửa phát nổ.
Tên hiệp sĩ la hét theo bản năng.
“Aaaaaaaa!? Đ-đồ ngu! Tôi tưởng cô sẽ dùng thủ thuật mở khóa nào, chứ cái này là một vụ n-…!!”
“Im cái coi!! Chỉ cần tháo bỏ được 50 sợi xích này là tôi thắng!!”
Với tiếng nổ to đùng, cỗ xe ngựa phát nổ từ bên trong.
Hai con ngựa kéo xe hí lên và động lượng từ vụ nổ bắn người lái xe bay xuống con sông kề bên. Các mảnh vỡ tỏa ra xung quanh như hoa nở, Laura Stuart đứng thẳng dậy hai tay chống hông ngay giữa xe ngựa đã không còn bánh.
“Hừm, chắc tại tôi bị kẹp tóc làm vướng. Biết trước sẽ ra thế này rồi.”
“…T-tôi hiểu rồi. Giờ tôi biết rõ cái kiến thức phổ thông bé tí của cô nó như thế nào rồi,” nữ hoàng rên rỉ trong lúc vẫn còn bị trói vào ghế. “Mà thôi, chỉ cần cô thoát ra là được rồi. Nhanh tay cởi trói cho tôi. Chúng ta phải rời khỏi đây ngay trước khi những hiệp sĩ khác đánh hơi thấy gì đó và-…”
“Hừm, tôi không biết phải làm gì với mớ dây nhợ trên người bà đây…”
“…Này.” Elizard nghiêm túc hỏi, cảm thấy một cơn ớn lạnh lạ thường. “Cô hiểu tình hình bây giờ chứ? Nếu lời mấy tên hiệp sĩ kia nói là đúng thì gần như toàn bộ Vương quốc Liên hiệp Anh đã bị cuộc đảo chính thâu tóm hết rồi. Đứa con gái Carissa của tôi chủ mưu tất cả mọi chuyện và nó có thể cắt đứt quan hệ với Thành phố Học viện rồi bắn tên lửa sang Pháp. Chúng ta cần phải cố gắng hết sức để vượt qua nghịch cảnh gần như vô vọng này, vì thế không có thời gian để…”
“Ờ, nhưng trái tim băng giá của bà khiến tôi đau lòng lắm. Hừm, nghĩ ra rồi. Nếu bà làm tôi hài lòng bằng cách nói ‘Tôi biết lỗi rồi, ôi Tổng giám mục vĩ đại. Một người nhỏ mọn như tôi chỉ có thể nghe theo lời khuyên của giáo hội thôi’, thì tôi có thể hạ hỏa mà đưa ra quyết định có lý trí hơn.”
“Cái-sao cô…!!”
Gò má Elizard co giật, nhưng cãi nhau chẳng đưa mọi việc đi tới đâu. Trách nhiệm của Nữ hoàng tại vị là phải đặt vận mệnh đất nước lên trên cám xúc cá nhân. Bà không còn cách nào khác mà phải xuống nước lần này. Tuy nhiên, ngay khi nữ hoàng chấp nhận số mệnh thê thảm ấy, bà nghe thấy một tiếng tách.
Có vẻ như ghế ngồi không chịu nổi nhiệt từ vụ nổ của Laura. Những đường nứt nẻ chạy dọc răng rắc và các sợi xích khóa chặt Nữ Hoàng Elizard vỡ tan.
“…”
“…”
Elizard và Laura nín thin trong một thoáng.
Cuối cùng, nữ hoàng đứng dậy và phủi bụi khỏi bộ trang phục đắt tiền. Sau đó bà cúi tới trước nhặt một thứ rơi xuống cùng với các mảnh vỡ.
“Ồ, nhìn xem. Cây Curtana thứ hai nè.”
“Khoan khoan! Tôi xin lỗi vì có hơi kích động một chút, vì thế đừng có chĩa thanh kiếm báu vật quốc gia đó lên tôi!!”
“Đừng lo, đừng lo. Cây kiếm này làm ra không phải để hại người. Nó là thanh kiếm nghi thức không lưỡi không mũi, nhớ chứ? …Nó chỉ có sức mạnh cắt đứt những thứ to lớn thôi mà, cô không cần phải lo gì đâu.”
“Tôi chết sao!? Khoan đã, nó vẫn còn rất ghê gớm dù bị thanh gốc lấy đi hầu hết sức mạnh!?”
Laura khụy xuống run rẩy, nhưng nữ hoàng không có ý định chẻ cô ta làm đôi. Nữ hoàng cất kiếm lại trong bao rồi thở dài mệt mỏi.
“Bây giờ chúng ta cần tới London, mấy chuyện vô nghĩa này để sau. Cô cứ chờ đến khi về được thủ đô đi,” Elizard nhìn quanh. “Xe ngựa bị phá banh rồi, chỉ còn cách đi bộ.”
“…N-nếu thế, tôi có một kế hoạch thiên tài đây.”
Laura từ từ lùi lại rồi nhìn vào khu rừng đen tối.
Thứ gì đó trông như ánh đèn xe đang tiến về phía này.
Elizard sửng sốt.
“Đ-đừng nói tôi là cô ám chỉ đến kế hoạch huyền thoại ấy chứ!!”
“Ta đa!! Là kế hoạch quá giang!! Này, đằng kia. Hỡi anh chàng lái chiếc xe bẩn thỉu! Có muốn làm một chuyến với một quý cô xinh đẹp này hông!?”
Laura Stuart đưa ngón tay cái lên và liếc mắt đưa tình.
Chiếc xe tải tới trạm dừng 50 mét phía trước cô, quay đầu một cách chậm rãi rồi phóng đi với kĩ thuật lái xe chuẩn mực.
Laura Stuart vẫn còn giữ ánh mắt quyến rũ cùng nụ cười trên môi và nói.
“…Giết nó.”
“Đồ ngốc, anh ta làm thế là phải rồi.”
Elizard nhìn quanh những mảnh vỡ xe vô dụng và vô tình phát hiện một thánh vật. Dường như đấy là thứ bọn hiệp sĩ dùng để liên lạc.
“Ra thế. William Orwell đã trở lại cùng với Ascalon.”
“Acqua Hậu phương của Giáo hội Công giáo La Mã hả? Với tư cách người đứng đầu Thuần Anh Giáo Hội tôi cảm thấy nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng một tên lính đánh thuê không chịu sự điều khiển lũ hiệp sĩ sẽ trở thành cánh tay phải đắc lực cho Tam Công chúa Villian. Có vẻ như vẫn còn chút hi vọng.”
“Cánh tay phải đắc lực hở?” nữ hoàng lẩm bẩm rồi ném thánh vật liên lạc sang bên. “…Liệu mọi chuyện có đơn giản thế không?”
“Tôi không thích cái kiểu nói tỏ vẻ ta đây thông minh chỉ có mình bà hiểu. Giờ chính xác chúng ta phải làm gì? Đừng bảo chúng ta sẽ cuốc bộ qua khu rừng đen tối này nhé.”
“Hừm. Sao cô cứ thích phá hổng bầu không khí thế,” Elizard thốt lên và liếc nhìn chung quanh.
Đôi mắt bà dừng lại ở con ngựa kéo xe. Thiết bị trói chúng vào xe đã bị gãy. Nữ hoàng dẹp sạch chúng đi rồi dễ dàng cưỡi lên nó dù không có yên.
Dây cương dài làm ra để người cưỡi có thể sử dụng nó, nhưng Elizard thu ngắn chúng lại để sử dụng dễ dàng hơn. Thấy thế, khuôn mặt Laura vặn ra vẻ không hài lòng.
“Ểểể? Tôi không biết làm mấy chuyện mọi rợ như lái chiến mã bao giờ hết.”
“Được rồi, đi thôi. Đích đến của chúng ta là London!”
“Rõ ràng bà tính bỏ tôi lại!! Này, này, bà cũng thấy chuyện bắt xe là không thể nào rồi mà còn bỏ tôi lại một mình nữa hả!!”
Kamijou Touma cuối cùng cũng tới được kí túc xá nữ Anh.
Đây là lần đầu cậu đến nơi này, nhưng không có thời gian để thăm thú. Tất cả những vật dụng thật sự cần thiết đã được lấy đi và hầu hết mọi người đều chạy trốn hết rồi. Những người duy nhất còn lại là những người ở lại chiến đấu để câu giờ trước khi bọn hiệp sĩ đuổi kịp. Kamijou cảm thấy hơi áy náy khi nhờ họ chữa thương cho một pháp sư địch như Lessar, thế nhưng…
“Ồ, lâu ngày không gặp ha.”
“Ể? Orsola!? Tại sao một người khả năng chiến đấu bằng số không, và là người đầu tiên lẽ ra phải chạy trốn lại ở đây!?”
“Chẳng hiểu sao ai ai cũng nói thế làm tôi chẳng hiểu gì cả.”
Bà sơ chậm như rùa kia là Orsola Aquinas, một người quen của Kamijou. Cô là một phụ nữ ngực bự có biệt tài giải mã cấm thư.
Cô nhìn xuống vết thương của Lessar.
“Ôi, thì ra cậu lại đâm đầu vào rắc rối như mọi khi.”
“…Tôi không hiểu cô nói thế là ý gì, nhưng tôi có thể giao cô ta lại cho cô không?”
“Được, cậu muốn chữa lành cho cô ấy bằng phép thuật phải không?” cô nhanh chóng trả lời.
Kamijou đưa cô gái Tân Quang cho Orsola. Bà sơ này không quen những trận chiến thay đổi chóng vánh, nhưng cô lại có những kĩ năng nhất định khi nhắc đến những việc có thể làm từ từ. Cô không phải chuyên gia chữa thương ma thuật, nhưng ít nhất cô có thể sơ cứu khẩn cấp bằng cách nối lại các mạch máu bị đứt.
“Và cậu có giúp lại chuyện gì…?”
“Biết rồi, biết rồi. Tôi sẽ tham gia lực lượng hậu quân giúp những người khác chạy thoát,” Kamijou trả lời lại trong lúc bàn tay phải nắm hờ.
Imagine Breaker có thể cản trở quá trình làm phép, vì thế cậu rời xa khỏi Orsola. Cậu chạy qua một con hẻm tối có ánh đèn đường và đụng phải một sơ (vẻ mặt căng thẳng cực kỳ), người đang ở lại làm thành viên hậu quân.
Cô có mái tóc vàng và cặp mắt xanh, đang cố hết sức để nói với Kamijou bằng tiếng Nhật.
“Hầu hết mọi đường đi đều đã bị hiệp sĩ chặn, kể cả cổng sau mà cậu tới. Có vẻ xông thẳng ra ngoài là lựa chọn duy nhất…Cậu có giúp chúng tôi không?”
“Kế hoạch như thế nào?”
“Sau khi gây choáng bọn hiệp sĩ bằng những đòn oanh tạc tầm xa có thể, chúng tôi sẽ tản ra và cố gắng chạy thoát theo mọi hướng. Sự lúng túng và do dự của kẻ địch sẽ cho chúng ta thêm chút thời gian, nhưng không thể biết những ai sẽ thoát thân được.”
(Sao nghe may rủi dữ.)
“Chính xác bọn hiệp sĩ muốn gì trong cuộc đảo chính này? Đất nước đang trong tình trạng thiếu thốn đủ thứ, đã thế tại sao họ lại tìm cách tự cô lập nữa…?”
“Từ những gì chúng tôi thu thập được trong quá trình nghe lén qua đường liên lạc, dường như họ đang nhắm vào tài nguyên biển,” cô nói. “Khả năng tự cung tự cấp của Vương quốc Liên hiệp Anh không ở mức độ thấp đến vậy đâu. Có rất nhiều trở ngại xảy ra mỗi ngày, nhưng con người không lập tức trở nên đói khát. Nữ hoàng Elizard rất cẩn thận đảm bảo không để những người bất mãn trở thành quân nổi loạn, nhưng hình như Nhị Công chúa Carissa đẩy mọi chuyện đi theo hướng ngược lại.”
“Thế là cô ta sử dụng lực lượng quân sự hùng hậu ở cấp độ quốc gia…”
“Vấn đề đáng lo ngại nhất về nguồn thức ăn là một nửa thực phẩm biển là nhập khẩu, nhưng họ có thể giải quyết phần nào bằng cách mở lại các cảng đã đóng. Dù thế nào, trước nguy cơ hàng trăm hàng nghìn người sẽ bị tàn sát, người ta sẽ không nghỉ đến việc nổi loạn. Bình thường, người ta có thể nhẫn nhịn chịu đựng hầu như mọi thứ dù bên hông có vác theo thanh kiếm sắc nhọn.”
“Nhưng thức ăn đâu phải vấn đề duy nhất. Còn dầu và kim loại như sắt thì sao?”
“Dường như họ tin rằng có thể đào được ở những ngọn núi dưới đáy biển. Vương quốc Liên hiệp Anh là quốc đảo được bảo vệ bởi các cản vật tự nhiên từ biển, những vật cản ấy được củng cố thêm bằng nhiều loại thiết bị cài đặt trên mặt biển. Carissa và hiệp sĩ có thể đã bí mất chuẩn bị để biến chúng thành những máy đào cỡ lớn. Tuy nhiên, nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì nữ hoàng đã không ngày đêm lo lắng về vụ nổ đường hầm dưới biển.”
Sơ quay lại bàn về chiến lược thực sự.
“Sau khi bức phá đám hiệp sĩ bao vây kí túc xá nữ, chúng ta sẽ chạy tới chỗ hẹn định trước, nhưng cậu có lẽ nên tới ga Waterloo… Tôi ít nhiều nắm được tình hình rồi. Đừng lo. Đường ray Eurostar sẽ dẫn cậu thẳng tới chỗ Index Librorum Prohibitorum ở Folkestone.”
“…Việc này khó,” Kamijou nói với vẻ mặt chua chát. Khuôn mặt Index hiện lên trong tâm trí cậu. “Một phát bắn vô tình trong trận đánh lúc nãy đã phá nát đường tàu treo và cáp điện. Đường ray đó không thể dùng được nữa.”
Từ London đến Folkestone cách nhau hơn 100 km. Quá xa để có thể đi bộ tới kịp thời nên cậu mới dùng tàu điện.
“Không nhất thiết phải thế,” cô nói và Kamijou ngẩng mặt lên. “Cho dù họ có thanh Curtana gốc thì thủ lĩnh tối cao của hiệp sĩ, Nhị Công chúa Carissa hiện đang mở rộng ở Folkestone và chưa đóng quân ở một pháo đài đặc biệt nào. Để đối phó với đội quân kết hợp giữa chúng tôi và giáo hội, bọn hiệp sĩ phải vận chuyển người và của để nhanh chóng củng cố các vị trí phòng thủ. Nói cách khác, họ cần một chuyến tàu tới đó.”
“Tức là…?”
“Có một động cơ diesel dùng để kéo tàu khi gặp trục trặc năng lượng. Cho dù cáp điện bị cắt, nó vẫn chạy được. Bọn hiệp sĩ sẽ dùng cần cẩu để nâng tàu vượt qua khu vực bị phá hủy rồi đi từ đó. Nếu cậu lẻn vào chuyến tàu ấy…”
Một con đường tới Folkestone đang mở ra.
Sức mạnh tự nhiên tập hợp lại trong tay phải Kamijou khi cậu nghe thấy lời sơ kia nói.
Thấy thế, cô nở một nụ cười.
“…Tất nhiên, tất cả phụ thuộc vào việc thoát khỏi đây trước tiên cái đã.”
“Thế này quá tốt rồi…Chỉ cần có mục tiêu cụ thể là tôi đã nắm chắc chiến thắng rồi.”
Kamijou và sơ chuẩn bị cho trận đánh.
Một người đàn ông nọ tới thành phố Folkestone miền nam nước Anh.
William Orwell.
Nhìn thấy người đàn ông to lớn xông vào giải cứu Tam công chúa Villian với một thánh vật có tên Ascalon trong tay, Nhị Công chúa cười mỉm.
Hắn là cái gai trong mắt cô bởi hắn không chịu ảnh hưởng của bất kì tổ chức nào và không ngần ngại phá hủy một kế hoạch được lên cẩn thận hay kể cả hoàng gia, nếu là vì “lợi ích nước Anh”.
Cô đang suy xét một điều trong khi tất cả những người còn lại á khẩu trước vẻ ngoài của tên lính đánh thuê kia.
(Ascalon? Một thánh vật mô phỏng theo thánh kiếm trong truyền thuyết St. George ư?)
Carissa biết hắn giỏi về kĩ năng dùng nước và hắn phải mạnh phi thường do sức mạnh trong những ngày tháng làm lính đánh thuê được nhân lên gấp bội kể từ khi trở thành thành viên Ghế Phải của Chúa.
(Tại sao hắn phải chuẩn bị một thứ như thế? Folkestone là thành phố cảng và có một ngọn núi chứa nguồn nước cách đây không xa. Những hạt nước mà hắn quá thông thạo phải đầy rẫy xung quanh mới phải, thế thì tại sao phải dựa vào một vũ khí đơn thuần như Ascalon?)
Cô cũng biết lí do tên lính đánh thuê không sử dụng nước. Một liên kết vẫn còn tồn tại giữa Anh và Thành phố Học viện. Vì thế, họ đã nhận được thông tin cho hay tên Acqua Hậu phương này, kẻ điều khiển sức mạnh của Gabriel đã tấn công Thành phố Học viện và thất bại.
(Vết thương khiến hắn không thể điều khiển nước. Vì thế hắn phải dựa vào một thánh vật cao siêu như Ascalon. Nếu hắn mất đi một phần sức mạnh đẩy hắn xuống ngang hàng với Thánh, Thủ lĩnh Hiệp sĩ là đủ để đối chọi với hắn rồi. Và sức mạnh của Thủ lĩnh Hiệp sĩ không chỉ là nói suông. Hắn đã kiểm chứng điều đó trong trận đánh với vị Thánh miền Viễn đông kia.)
Kiểm tra kĩ lưỡng thông tin đã có cùng với lượng thông tin mới nhận bằng chính đối mắt của mình, Carissa mỉm cười.
Cô đưa ra một kết luận cuối cùng.
(Bây giờ, chúng ta có thể giết hắn. Chúng ta có thể giết tên lính đánh thuê phiền toái này.)