Phần 1
Ngày 9 tháng 10.
Hôm nay là kỉ niệm ngày độc lập của Thành Phố Học Viện, một ngày lễ chỉ gói gọn trong thành phố.
Đến cả bệnh viện ở Quận 7 cái không khí thảnh thơi cũng đã tràn ngập từ sáng sớm. Bác sĩ mặt ếch ra trước cổng và đắm mình trong ánh nắng dịu nhẹ.
Một cô bé 10 tuổi nhỏ nhắn đứng bên cạnh vị bác sĩ.
Tên cô bé là Last Order.
Trong sự kiện 30 tháng 9 vừa rồi cô bé bị nhóm Hound Dogs (chó săn) dẫn đầu bởi Kihara Amata bắt cóc, và Testament được dùng để cài một loại dữ liệu đặc biệt vào trong não cô bé. Tiến trình loại bỏ dữ liệu đó vẫn còn tiếp tục cho đến bây giờ; khi quá trình loại bỏ hoàn tất thì cô bé được xuất viện.
“Cuối cùng cũng được xuất viện mà không có ai đến thăm cháu sao?”
Vị bác sĩ hỏi với giọng ngạc nhiên, nhưng Last Order không để tâm đến điều đó và nói,
“Misaka sẽ đi taxi một mình, Misaka – Misaka vừa nói vừa cố gắng ưỡn ngực.”
“Dù sao, virus trong đầu cháu đã bị loại bỏ hoàn toàn, nên không còn điều gì đáng lo nữa. Yomikawa-san đã trả tiền taxi rồi, cháu hãy đến thẳng nhà của cô ấy, được chứ?”
Vừa nói xong thì có một chiếc taxi đang đi vòng qua bệnh viện.
Vị bác sĩ mặt ếch ra hiệu bắt taxi và đẩy hành lí nặng trịch của Last Order ra ghế sau.
Anh tài xế nhìn sang họ và hỏi,
“Quý khách muốn đi đâu?”
“Khu vui chơi ở Quận 6! Misaka – Misaka vừa nói-“
“Tòa nhà số hai của khu chung cư Gia Đình ở Quận 7. Đừng quên nhé?”
Vị bác sĩ mặt ếch cắt ngang lời nói của Last Order, dẫu sao ông cũng đã nhận việc trông coi cô bé.
Tài xế cười gượng,
“Đã rõ.”
“Có cần tôi nói cho cậu địa chỉ chi tiết không?”
“Không cần đâu ạ. Khu vực này toàn kí túc xá học sinh nên các khu chung cư ở khá xa và không nhiều. Tôi có thể dùng bộ định vị trên xe để tìm nếu biết được tên chung cư.”
Khi vị bác sĩ rút người ra khỏi taxi, cánh cửa tự động đóng lại. Last Order tựa hai tay trên cửa sổ và nhìn ra ngoài, taxi bắt đầu lăn bánh rời khỏi bệnh viện.
Khi taxi đã đi khuất, ông trở lại với công việc. Sải bước trên mặt sàn láng bóng, ông đi vào khu vực ghé thăm, nơi chỉ được bày biện những chiếc sofa đơn giản với mấy cái bàn, và mua một tách cà phê từ máy bán hàng tự động gần đó.
Máy bán hàng tự động sử dụng những chiếc cốc giấy. Nước Cà phê không có trong này, thay vào đó là những hạt cà phê sấy khô sẵn. Tuy mất một chút thời gian pha chế, nhưng mùi vị và độ đậm thì không chê vào đâu được.
Phù, vị bác sĩ thở dài và,
(Cuối cùng việc điều chỉnh các Sister cũng xong, phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt-)
Ngay lúc đó, mạch suy nghĩ của bác sĩ mặt ếch bỗng dừng lại.
"Chột"
Ai đó đang dí mũi súng vào lưng ông.
Cả người bác sĩ mặt ếch đứng im như tượng.
Tiếng thở nhè nhẹ ngay phía sau lọt vào tai ông; ông dừng lại một chút, rồi nói,
“Cậu trở về từ Avignon rồi sao?”
“Chậc. Vậy là ông đã biết mọi chuyện.”
Một giọng nói quen thuộc. Accelerator.
Accelerator đang đứng tựa vào cây nạng hiện đại bằng tay phải, nhưng họ đang ở trong một bệnh viện phức hợp nên trông hắn không nổi bật lắm. Và hắn đang lấy thân người để che đi khẩu súng trong tay trái khỏi ánh mắt của những người khác.
Bác sĩ không đưa tay lên.
Không muốn làm cho các bệnh nhân sau lưng hoảng loạn, ông không làm hành động lộ liễu đó mà chỉ thì thầm,
“…Màn hỏi thăm sức khỏe thân tình ghê ha?”
“Tôi muốn thông tin. Thiết kế bộ điện cực.”
Accelerator đang ám chỉ đến cái thiết bị vòng quanh cổ hắn. Nhìn giống như một món trang sức, nhưng thực tế có một điện cực được cài trong đó, có khả năng chuyển hóa sóng não của Accelerator thành những tín hiệu khác nhau và cho phép kết nối có giới hạn đến mạng giao tiếp điện đặc biết có tên là Mạng lưới Misaka.
Bác sĩ mặt ếch, người đã chuẩn bị điện cực đó cho hắn, trả lời với giọng điệu không hề thay đổi,
“Tại sao cậu cần bản thiết kế? Chẳng phải tôi sẽ sửa nếu nó không hoạt động sao?”
“Cứ đưa bản thiết kế đây.”
“Last Order muốn gặp cậu lắm. Lúc nãy cậu ra mặt sớm hơn thì tốt rồi.”
“Dẹp đi. Đó không phải chuyện của ông.”
“Sai. Bởi vì bệnh nhân muốn gặp cậu. Sắp xếp cuộc gặp cho họ là công việc của tôi.”
“Chậc… Biết trước thì tôi đã không chọn lúc này. Đồ đầu ếch.”
Accelerator nói với giọng cực kì khó chịu.
Bác sĩ mặt ếch lấy từ trong túi áo khoác ra một thứ trông giống như hộp đựng mũi bút chì. Một thanh USB. Giữ thật chặt, ông đưa cánh tay ra phía sau.
“Ông đã chuẩn bị rồi hở.”
“Tôi nói vời cậu rồi mà, nhớ không? Chuẩn bị những thứ bệnh nhân cần là việc của tôi.”
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn vào chiếc máy bán hàng vẫn đang pha chế.
“Tuy nhiên, không phải tự chế tạo ra sẽ rất khó khăn sao? Tất cả những bộ phận quan trọng đều do một tay tôi làm ra đó, cậu thấy không? Nếu cậu muốn làm ra một điện cực lý tưởng, cậu phải bắt đầu làm ra máy móc chuyên dụng trước cái đã.”
“…”
Accelerator lấy thanh USB và lặng lẽ rút khỏi sau lưng vị bác sĩ mặt ếch.
Ông quay lại.
Chẳng có ai cả. Accelerator đã dùng khả năng điều khiển vector nhảy lên bậc cầu thang gần nhất và biến mất tăm, chẳng để lại một vệt bóng.
“…”
Bác sĩ thở dài một hồi lâu vào khoảng không trống trải.
Một tiếng bíp điện tử kêu lên. Bác sĩ mặt ếch đón lấy tách cà phê nóng hổi từ máy bán hàng tự động, và nhấm nháp cái chất lỏng đăng đắng.
Phần 2
Unabara Mitsuki đang ở trong một căn phòng chung cư Quận 7.
Tòa nhà số hai khu chung cư Gia Đình.
Đó là một căn hộ 4 phòng rộng rãi dùng để ở. Nhưng nếu có ai nhìn vào trong sẽ thấy căn hộ này chỉ có một người sống. Ai cũng có thể đoán được chỉ cần liếc sơ qua nội thất căn hộ trống trơn này. Kể cả hàng xóm bên cạnh đó cũng có cảm giác tương tự.
Unabara kiểm tra trong lúc đang nói chuyện với Tsuchimikado qua điện thoại.
“…Trước hết, tôi sẽ đến căn phòng của Quản lý. Tôi sẽ bắt đầu điều tra ngay bây giờ. Những chỗ có thể cất giấu thông tin… PC, đầu ghi HD video và cả máy game console đều được trang bị các phương tiện lưu trữ, phải không?”
“Cho dù chỉ có một chút khả năng thì cứ lấy về hết. Lấy cả những chip nhớ trong nồi cơm điện và máy giặt, tháo bung chúng ra rồi tìm từng mẫu thông tin.”
Có vẻ mình lại bị sai vặt rồi, Unabara lầm bầm.
“Tóm lại, những công việc của tay Quản lý này là gì vậy?”
“Tôi đang kiểm tra đây.”
Tsuchimikado trả lời, có vẻ chán chường.
“Khoảng 10 giờ trước, một tổ chức tội phạm đã hình thành bằng lực lượng của tên Quản lý. Thực ra chúng tới để bù vào phần nhân lực còn thiếu sót. Và có lẽ chúng trả tiền để mua lấy súng đạn từ bên ngoài. Sự việc sẽ sớm xảy ra thôi. Điều tra và ngăn chặn trước khi chúng kịp ra tay là công việc của chúng ta.”
“Có cần thiết phải đưa cả GROUP vào chuyện này không thế?”
“Cứ làm đi. Biết là cậu muốn ý kiến lắm, nhưng tất cả mấy công việc gửi xuống GROUP đều như vậy cả. Toàn thứ tào lao.”
Đã rõ, Unabara trả lời.
Dạo quanh căn hộ trống trải, cậu dán những miếng giấy nhỏ lên vật dụng như PC và đầu đọc video. Cậu không có ý định vác những thứ nặng nề như tủ lạnh hay máy giặt. Bây giờ cậu chỉ việc dán giấy lên các vật dụng và bảo mấy nhóm thuộc hạ khiên đi sau đó.
(Chà, dán kín khắp nơi rồi.)
Khi gần hoàn thành công việc, Unabara tìm thấy một thứ làm cậu lưu tâm.
Tiền giấy.
Rất nhiều những cục tiều giấy để trên một cái kệ tủ cao đến thắt lưng.
Điều này không có gì lạ, nhưng cậu có cảm giác nó được để riêng ra với ví tiền. Unabara kiểm tra căn phòng một chút, thử tìm những thẻ rút tiền và sổ ngân hàng.
Bày trí trong căn hộ này gần giống như một căn hộ bình thường. Tuy nhiên, cảm giác của Unabara cho biết xấp tiền để trên đầu tủ có gì đó bất thường. Suy từ việc nó được để riêng ra với những ví tiền, có thể kẻ đó muốn giữ đống tiền này không bị lẫn lộn với tiền của người khác.
Unabara xem xét lại đống tiền một lần nữa và gọi lại cho Tsuchimikado.
“Tsuchimikado-san, cậu có thiết bị nào đọc thông tin từ chip IC không?”
“Làm gì?”
“Tôi tìm thấy năm xấp tiền giấy. Chắc chắn các chip IC được gắn vào tiền Nhật phát hành bởi ngân hàng Thành Phố Học Viện. Tôi nghĩ chúng ta nên kiểm tra chúng luôn.”
“OK, tôi đã chuẩn bị hết rồi…Bên tôi chẳng có thông tin nào đáng giá hết. Tôi sẽ hoàn tất bên phòng kho của chung cư, rồi sau đó qua chỗ cậu-“
Không thể nghe thấy tiếng của Tsuchimikado nữa.
"BÙMM!!"
Một quả tên lửa từ đâu bay vào, phá nát cửa kính và phát nổ ngay giữa căn phòng.
Rất nhiều tiếng bước chân “rầm-rập-rầm-rập” vang lên từ phía cổng.
Những kẻ mang áo giáp màu nâu thẫm nhanh chóng phá cửa xông vào phòng, thậm chí chúng còn cẩn thận dò quét bẫy. Đầu được che bởi mặt nạ, năm kẻ được trang bị tận răng này không thể hiện chút cảm xúc.
Liên lạc một cách im lặng bằng tín hiệu tay, chúng chia thành hai nhóm và lùng sục căn hộ 4 phòng chìm trong biển lửa này, giờ còn rộng hơn bởi bức tường mỏng bị phá banh và nằm trên máy điều hòa bị rớt xuống trước đó. Bộ phận xả nước dập lửa không hoạt động, đến cả chuông báo cháy cũng tắt lịm. Chúng đã cắt hết lớp bảo vệ của căn hộ trước đó.
Không trao đổi với nhau bằng lời nên chỉ còn lại tiếng kim loại “cạch cạch” vang vọng trong căn phòng.
Đó là tiếng lớp giáp nặng va vào kim loại bởi việc lùng sục và di chuyển của chúng.
(Đen thật…)
Unabara vừa thở dài vừa quan sát tình hình. Cậu đang tựa lưng vào bức tường nhà bếp, quan sát mọi chuyện qua một cánh cửa đã cong oằn vì sức phá hủy của vụ nổ.
Cậu kịp thời nhảy vào trong phòng bếp ngay lúc quả tên lửa bay xuyên cửa sổ.
Cậu rút con dao Obsidian từ bên hông ra.
(Căn phòng bị thổi tung thế này thì mọi thông tin chắc chắn đã bị xóa hết. Có lẽ những tên đó lo sợ thông tin từ tay Quản lý bị lộ nên đã đến đây gửi lời chào hỏi tới mình.)
Cậu đang ở tầng 3.
Lặng lẽ di chuyển, Unabara mò đến bên cạnh cửa sổ bị phá. Nhìn từ trên này, có thể thấy chúng có khoảng 15 người trùm đồ đen. Có thể còn nhiều người khác nữa ở những chỗ khuất; cậu đã hoàn toàn bị bao vây.
Sức công phá từ ngọn thương ma thuật Tlahuizcalpantecuhtli cực kì mạnh, tạo ra một tia sáng chói lòa, có thể làm tan rã bất kì thứ gì chúng đánh phải.
Tuy nhiên, cậu chỉ có thể nhắm vào một đối tượng tại một thời điểm.
Nói cách khác, đổi lại cho “một phát, một mạng, cho dù con mồi mạnh cỡ nào” thì đã trở thành “một phát, một mạng, cho dù con mồi có yếu cỡ nào”.
(Kẻ địch có súng tiểu liên 9mm và súng ngắn 9mm. Nếu chúng đồng loạt nã vào đây thì mình sẽ thành con búp bê rách nát dù ma thuật của mình có mạnh cỡ nào đi chăng nữa.)
Quan trọng hơn, Unabara suy nghĩ.
(Không đúng lúc. Mấy bọn ruồi muỗi này chườn mặt ra thật không đúng lúc tí nào.)
Không có cách nào để có thể bứt phá qua đám người áo đen đó do lối vào cổng chỉ có một và xung quanh căn hộ là bức tường. Cậu sẽ bị chúng tóm lại và bắn nát thành thịt băm.
Giả sử chúng chỉ điều động vài tên tấn công vào đây, thì phần lớn những kẻ còn lại đang bao vây chung cư sẽ bắn phá hết tất cả những lối thoát mà con mồi của chúng có thể tháo chạy. Với lại, cho dù đợt tấn công đầu tiên có bị triệt hạ, thì đợt tiếp theo chúng sẽ không chọn cách xông thẳng vào, và vì biết đối tượng không bị giết chết bằng một quả tên lửa, chúng sẽ cho nổ banh và phá hủy toàn bộ khu chung cư.
(…Huấn luyện kĩ càng đó chứ. Dù bị mắc kẹt ở đây bọn chúng cũng không hề nới lỏng lực lượng. Bế tắc thật rồi…)
Unabara Mitsuki một lần nữa siết chặt con dao Obsidian.
Trước khi kịp nhận ra, đôi tay cậu đã thấm đẫm mồ hôi.
(Giờ, phải làm gì đây?)
Phần 3
“Có cháy ở Quận 7. Tình hình hỏa hoạn đã được xác nhận. Hệ thống an ninh và bộ phận tự động dập cháy của tòa nhà không hoạt động, yêu cầu điều động xe cứu hỏa ngay lập tức.”
Tại trung tâm liên lạc khẩn cấp nơi thông tin được truyền đến cho Anti-Skill và Judgment, một nữ tổng đài đang truyền tải thông tin được hiển thị trên màn hình của cô cho các tổ chức có thẩm quyền.
“Ngoài ra yêu cầu một đội Anti-Skill đến hỗ trợ lính cứu hỏa cũng như điều tra các nhân chứng tại hiện trường. Và…”
Nữ tổng đài đưa mắt ra khỏi màn hình, cố lấy tờ giấy viết tay hướng dẫn về tại nạn hỏa hoạn được dán lên tường liên lạc điện thoại.
Ngay lúc đó, phân đội tại hiện trường đang đợi chỉ thị bỗng phản hồi,
“Đã rõ.”
Sau khi giọng nói đó xác nhận thì quá trình truyền lệnh kết thúc.
“…ủa?”
Cô nữ tổng đài hoàn toàn bối rối.
Hiển thị trên màn hình, tất cả những thông tin truyền tải quan trọng đã được thực hiện hết.
Phần 4
Đã 15 phút trôi qua kể từ khi quả tên lửa thổi tung căn phòng.
Tsuchimikado Motoharu và Musujime Awaki đang ở trong căn hộ của tòa nhà số hai khu chung cư Gia Đình.
Chẳng có lính cứu hỏa hay nhân viên Anti-Skill tại hiện trường. Đó đây những người đi đường đứng vây quanh tòa nhà, nhưng không có ai trong đấy cả. Vì dẫu sao, đã có một vụ nổ xảy ra. Và chẳng một ai dám bước vào khi trông thấy ngọn lửa đang bừng cháy và những hư hại do nó gây ra.
Căn hộ đó vốn được xây như một căn hộ gia đình, nhưng người sử dụng căn phòng đó hầu như chỉ ở một mình. Trên hết, người thuê nhà rất có quyền thế, hơn tất cả các học sinh cộng lại. Do Thành Phố Học Viện đã điều động Anti-Skill chuẩn bị cho chiến tranh và chuyển hết các công việc giảng dạy cho giáo viên khác nên khu chung cư rất vắng ngay cả trong ngày lễ độc lập.
“Ở đây.”
Từ một căn hộ 4 gian, do quả tên lửa phá tung phần giữa căn hộ đến cả đồ đạc và lớp tường bên trong cũng nát vụn, nhờ thế mà giờ chỉ còn lại có 2 phòng. Bất cứ ai cũng có thể thấy được phòng tắm nếu đứng từ ngoài cổng nhìn vào.
“Tụi nó đã xóa sạch chứng cứ rồi. Có gọi mấy tên ngoại cảm lão luyện tới cũng chẳng giúp ích được gì cho chúng ta.”
Musujime lẩm bẩm, mắt dán xuống mặt sàn cháy đen.
Kẻ đến sau cùng, Accelerator, cuối cùng dựa vào tay nạng và nói,
“Chậc. Cứ mỗi lần ta nghĩ đây là một buổi triệu tập thì y như rằng lại có việc dọn rác từ cấp trên ban xuống.”
Tsuchimikado nói, mắt không hề nhìn Accelerator,
“Cậu làm xong mấy việc vặt rồi sao?”
“Im đi.”
Accelerator miễn cưỡng phủ nhận rồi đảo mắt nhìn quanh.
“Chỗ này là nơi tên ngốc Unabara biến mất hả?”
“Ờ. Hiện giờ, tên Quản lý đã bị bắt sống và đang được nhóm lính áp giải trên một chiếc xe cảnh sát, nhưng tôi không tin tưởng lắm mấy lời khai nói suông của hắn. Hắn chỉ rên rỉ và nói mấy câu như ‘thông tin chỉ có trong đầu tao thôi’. Tôi cử Unabara đến đây để kiếm thêm thông tin, thế nhưng…”
Tsuchimikado nói, với giọng buồn tẻ,
“Trong khoảng thời gian đó, có lẽ cậu ta đã bị tấn công từ tầng ba. Trong tình thế này, tôi chẳng rõ bọn tấn công nhắm đến Unabara hay là muốn bịt miệng tên Quản lý, nhưng xem xét xung quanh có lẽ khả năng thứ hai cao hơn. Theo báo cáo của Unabara trước đó thì ở đây có mấy thứ như máy tính cá nhân, đầu ghi HD, nhưng tất cả đã bốc hơi hết. Mọi thứ đều bị lấy đi, kể cả mấy thiết bị gắn chip AI.”
“Ít ra vẫn còn sót lại một số thứ ở đây.”
Musujime lấy chân đẩy một lò vi sóng đen kịt. Nó lập tức lăn vòng trên sàn.
“Có thể cái lò vi sóng này là một trong số những thiết bị không gắn chip AI. Loại mà người ta không thể cất giấu thông tin thì bị bọn họ vứt đi như thế này đây.”
Khám xét căn phòng một lúc họ phát hiện ra còn có thêm một TV bể nát và một cái bàn là điện. Còn lại những thứ quan trọng đã bị lấy đi hết.
Accelerator ngồi xuống cái nệm giường đã bị lòi hết ruột ra.
Rồi cất tiếng với vẻ không mấy hứng thú.
“Chậc, đúng là phiền phức. Chúng ta chẳng biết cái khỉ gì về thông tin của tên khốn Unabara. Và chúng ta cũng chẳng biết chuyện quái gì xảy ra với hắn. Mệt thật, lần sau nếu việc của các người thì tốt hơn các người tự làm lấy.”
Hắn đá nhẹ vào cái lò vi sóng đang lăn lông lốc trên sàn.
Ngay lúc đó, cánh cửa bằng nhựa của lò vi sóng bật ra để lộ phần bên trong.
“…hửm?”
Đó là những xấp tiền giấy.
Năm xấp tiền nhuốm đen không hiểu sao được cất trong lò.
“Có lẽ chúng ta đã quá lo lắng cho Unabara rồi.”
Musujime cúi người xuống cầm xấp tiền lên, vừa cười mỉm vừa nói,
“Chắc chắn có mấy con chip chống-làm giả trong đống tiền này. Phải có gì đó viết trong đây. Bỏ chúng vào lò vi sóng thì sẽ tránh được tín hiệu dò của radio. Thậm chí nếu đối phương có mang theo máy cảm biến thì nó cũng sẽ bị đánh lừa là không tìm ra.”
“…Tên khốn đó nhanh tay giấu chúng vào đây sao?”
Accelerator vừa đặt câu hỏi xong, Tsuchimikado, đang đứng tách ra so với hai người còn lại, cất cao giọng, ‘hửm?’.
Nhìn kĩ có thể thấy xác một người đàn ông được nhét vào bên trong căn buồng mà Tsuchimikado vừa mới mở. Quan sát gần hơn sẽ thấy một phần da dưới bắp đùi bị xé toạc.
Tsuchimikado thở dài và nói,
“Tác phẩm của Unabara.”
“Dưới cái bắp chân hả? Sở thích bệnh hoạn của tên khốn đó à?”
Musujime nhăn mặt khi nghe những lời đó. Chân của cô đã từng bị thương trong một tai nạn lớp học. Vết thương đó đến giờ vẫn chưa lành hẳn. Tệ hơn nữa, vết thương đấy khiến cô phải trang bị dụng cụ rung động tần số thấp để giảm stress sau mỗi lần sử dụng siêu năng lực.
Tsuchimikado lắc đầu,
“Cậu ta sử dụng da người để tạo ra một loại bùa chú. Các người không biết về phép thuật nên tôi sẽ giải thích vắn tắt thôi… cơ bản là, cậu ta có khả năng giả dạng người khác.”
Trong lúc nhìn vào vết thương bắp đùi của cái xác, Tsuchimikado nói,
“Tên Unabara đó đã hoàn toàn hoán đổi với cái xác này rồi. Giờ hắn đang lẩn vào đám người đã tấn công nơi này, âm thầm chờ cơ hội ra tay.”
Nói tóm lại, Tsuchimikado kết luận,
“Cái tên hay đeo mặt nạ đó vẫn còn sống. Nhưng tôi không biết giờ hắn đang cười thầm ở cái chốn nào nữa.”
Phần 5
Họ đang làm gì thế nhỉ?, Uiharu Kazari nghiêng đầu thắc mắc.
Trước mặt cô là một taxi đang dừng lại như gặp đèn đỏ. Bên trong, một cô bé 10 tuổi đang cãi nhau với tài xế… Hay đúng hơn, chỉ có một mình cô bé đang nói liên hồi mà thôi.
Uiharu không đứng gần xe nhưng vẫn nghe rõ giọng nói oang oang của cô bé.
“Misaka muốn xuống xe, xuống xe – sao chú không để Misaka xuống!? Misaka – Misaka cố gắng phản đối trong lúc hai tay chống hông và phồng má!!”
“À, cháu thấy đó, chú đã nhận được địa chỉ cần tới rồi. Dừng xe ở đây-“
“Misaka sẽ cố tìm cách tẩu thoát nhân lúc chú tài xế lơ là!! Misaka – Misaka vừa nói vừa nhảy xuống xe thật nhanh và chạy vào con hẻm tối!!’
Trong lúc hét lên, cô bé đã đi vào con hẻm nhỏ mà ngay đến cả một chiếc xe đạp cũng khó lọt qua.
Uiharu bước lại gần xe taxi trong lúc anh tài xế lắc đầu ra vẻ ‘đầu hàng’.
“Ủa? May quá, cô là Judgment phải không?”
Anh tài xế nói khi thấy dải băng trên cánh tay của Uiharu.
Judgment là một tổ chức học sinh có nhiệm vụ giữ gìn trật tự trong Thành Phố Học Viện. Mặc dù những việc đó chủ yếu chỉ diễn ra trong trường học nhưng cách giải quyết thì không khác lắm với những người bình thường.
Uiharu nói với vẻ mặt lúng túng,
“Ưm, anh gặp phải rắc rối gì sao? Đứa trẻ đó xuống xe và bỏ đi mà không trả tiền à?”
“Không phải, không phải vậy đâu.”
Anh tài xế nói với vẻ mặt xấu hổ,
“Tôi đã nhận được tiền trả trước từ một người trông có vẻ là bảo hộ của cô bé, và lí ra phải chở cô bé đến nhà người bảo hộ. Vậy mà cô bé chạy đi mất, tôi cũng không thể thối tiền lại được.”
“À. Hành khách có thể làm những gì họ muốn, anh cứ giữ lấy tiền thừa coi như hoa hồng đi.”
“Phí taxi là 1200 yên. Người đó trả trước cho tôi tới tận 5000 yên lận. Nếu lấy thì tôi áy náy lắm.”
Người ở đâu tốt ghê, Uiharu nghĩ thầm.
Anh tài xế nhìn vào con hẻm xem ra quá hẹp cho cái xe của anh,
“…Dù thế nào, tôi phải ra khỏi xe đuổi theo cô bé mới được, phải vậy thôi.”
“Có cần em đi tìm giúp không?”
“Vâng, tôi rất biết ơn nếu cô chịu giúp.”
Anh tài xế bấm vào cái máy bên trong xe để lấy hóa đơn, đặt số tiền thừa lên trên và đưa cho Uiharu. Uiharu không thể đòi thêm tiền công vì trách nhiệm của dải băng Judgment đang quấn trên cánh tay cô.
“Xin hãy mang cô bé trở lại.”
“Đã rõ.”
Uiharu cất tiền vào trong túi váy và xin địa chỉ của anh tài xế phòng có chuyện trước khi quay đi và bước vào con hẻm nhỏ hẹp.
Nhìn vào khoảng không tối tắm, thiếu sáng, cô gọi,
“Bé ơi, tên em là gì? Ừm, bé Tóc chỏm ơi!?”
“Biệt danh của Misaka là Last Order!! Misaka – Misaka vừa nói vừa – hả!?”
Câu trả lời chưa dứt thì Uiharu đã lần theo âm thanh và tóm lấy cô bé.
Phần 6
Khói đen bốc lên.
Chiếc xe cảnh sát đã tông vào hàng rào chắn và dừng lại. Nhưng chỉ có một nửa phía trước. Chiếc xe đã bị đứt làm hai, phần sau đang lăn vòng ở giữa lòng đường.
Chiếc này cùng một mẫu với Anti-Skill, nhưng nguồn gốc thì khác. Xe được lái bởi những tên thuộc hạ của GROUP. Theo lệnh của Tsuchimikado, bọn họ bí mật áp giải một nghi phạm.
“Aaaa, khỉ thật…”
Lồm cồm bò dậy từ bên trong một nửa còn lại của chiếc xe là một nam sinh viên đại học – Quản lý. Bước chân xuống đường trong lúc 2 tay bị còng run rẩy, hắn ta nhăn nhó bởi cơn đau vùng bụng. Vết thương do viên đạn gây ra bị hở và máu một lần nữa chảy ra, nhuộm đỏ vết máu đã khô trước đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy bóng dáng một người đang tiến tới, hắn nở một nụ cười hiền lành.
“Xin lỗi về chuyện này. Tôi ngu quá.”
“Đừng bận tâm, tôi mới là người phải nói câu đó.”
Người đàn ông đó đeo một cái kính kim loại. Không, không chỉ có thế. Nó không những che phần mắt của ông ta; nó bao bọc hầu hết phần đầu giống như vành đai sao Thổ. Nhiều vòi ống cắm chi chít xung quanh cùng với vô số sợi cáp kết nối tới một cái máy sau lưng ông ta.
Quản lý đưa hai tay ra trước mặt người đàn ông kì lạ và nói,
“Xin lỗi, ông có thể mở thứ này được không? Nhờ ông việc này thật không đáng, nhưng tìm chìa khóa còn lâu hơn nữa. Với lại chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Tôi hiểu rồi, người đàn ông nói, chuyển động mấy ngón tay một cách nhanh nhẹn giống như rút một lá bài.
Trong tích tắc, cả hai tay và đầu của Quản lý bị bóp nát.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!?”
Tên Quản lý, đang nằm quằn quại trong cơn đau khôn cùng, nhìn lên người đàn ông với đôi mắt đầy vẻ đau đớn và kinh ngạc. Người đàn ông, nhìn thẳng vào cặp mắt đó, nói một cách ngắn gọn với giọng hờ hững trong lúc nhắm vào cơ quan chính yếu của tên Quản lý.
“Tiếc quá.”
Phần 7
GROUP là một nhóm máu lạnh.
Ba thành viên còn lại đã đẩy việc điều tra vụ mất tích bí ẩn của Unabara sang một bên. Tuy nhiên, dù có một chút thông tin manh mối cũng không chắc họ có đi cứu cậu ta hay không. Qui tắc của GROUP là mỗi thành viên phải tự giải quyết lấy vấn đề của mình.
Và như thế,
“Tin từ nhóm lính. Có vẻ như chiếc xe cảnh sát chở Quản lý đã bị tấn công.”
“Bắn giết nhau?”
“Nah. Nói ngắn gọn thì tất cả mọi người trừ tay Quản lý đã bị bất tỉnh. Dù sao chúng ta cũng đã mất cơ hội lấy khẩu cung trực tiếp từ hắn.”
“Chẳng lẽ không có đầu mối ai đã làm vụ này sao?”
“Đó là lí do vì sao tên đó đã để lại đống tiền này lại.”
Bây giờ, họ phải bắt đầu từ những xấp tiền giấy.
Ba thành viên của GROUP đã rời khỏi tòa nhà số hai khu chung cư Gia Đình, trở về một trong số những nơi ẩn náu của họ và quyết định kiểm tra thông tin được cất giấu bên trong những con chip IC của xấp tiền.
“Nhìn thế nào đi nữa thì nơi ẩn náu này là giống y cửa hàng trống ở khu mua sắm phức hợp dưới lòng đất. Nếu lỡ lũ tuần tra nhìn thấy thì sao?”
“Đến lúc đó chúng ta đã cuốn gói khỏi nơi này rồi. Chúng ta có nhiều chỗ ẩn náu khắp nơi; mấy cái shop này dựng lên cũng với mục đích đó.”
Tsuchimikado nói một cách hững hờ, đoạn đặt thiết bị quét tiền lên sàn.
Và thứ kết nối với laptop thông qua cổng cáp là,
“…Gì thế?”
Musujime tò mò hỏi. Tsuchimikado nhìn cô và cười khúc khích.
Đó là máy dò cảm biến cho điện thoại di động ở bên cạnh máy tính tiền trong cửa hàng bách hóa.
“Hừm… Dùng cái thứ này khá bực, nên tôi đã gọi người mang máy dò mã rồi.”
“Ra sao thì ra, ta chả quan tâm.”
Accelerator nói rồi ngồi xuống một chiếc ghế và xoay xoay cây súng ngắn.
“Phá mã đi.”
“Biết rồi.”
Tsuchimikado trả lời ngắn gọn, cầm lấy một trong năm xấp tiền và đưa vào trong thiết bị.
Đến cái tên của quốc gia cũng không hiển thị trên màn hình. Nó chỉ bao gồm những con số lộn xộn. Tsuchimikado thao tác với chiếc máy, sau cùng chuyển chúng thành những từ có nghĩa.
“Tự nhiên trúng mánh rồi ha.”
Tsuchimikado chớp mắt trước những kí tự hiển thị trên màn hình.
“…Hình như đây là danh sách mua hàng của tên Quản lý. Hắn ta giao dịch với một tên bắn tỉa chuyên nghiệp. Ồ hay rồi, chỉ cần nhìn qua khẩu súng thôi đã thấy phiền.”
Cậu đưa xấp thứ hai vào dụng cụ.
“Tay xạ thủ tên là Sunazara Chimitsu. …Biệt danh không biết. Bản ghi lịch sử cá nhân và khả năng của hắn không đáng tin. Nhưng nhìn số tiền 700 000 yên chuyển giao thì hắn ta là một món hàng đắt giá đây.”
Tiếp theo là xấp giấy thứ ba.
“Phần này là vũ khí của tên bắn tỉa. Vũ khí chuẩn bị cho hắn… khẩu MSR-001. Khẩu súng bắn tỉa điện từ.”
Tsuchimikado nói với vẻ nhức đầu.
“Điện từ hả?”
“Như cái tên của nó, đây là khẩu bắn tỉa sử dụng lực điện từ để đẩy viên đạn đi. Tất nhiên đây là sản phẩm của Thành Phố Học Viện. Cấu tạo của nó đơn giản hơn so với khẩu Railgun. Tốc độ đạn vào khoảng 280 m/s. Gần bằng tốc độ âm thanh.”
“…Ghê thật. Tôi nghe nói một khẩu bắn tỉa bình thường cũng tốt lắm rồi.”
Tuy nhiên, Tsuchimikado vừa cười vừa nói,
“So về hỏa lực thì đúng vậy. Tuy nhiên, khẩu này không dùng thuốc súng, cho nên sẽ không có độ giật. Vì không bị dính phản lực mà hầu hết các khẩu bắn tỉa khác có nên thiết bị ngắm sẽ hoạt động rất chính xác. Khi dùng loại có thuốc súng, ta cần phải bỏ ra một chút sức lực để giữ khẩu súng không bị rung trong lúc bắn. Hơn nữa…”
“Hơn nữa sao?”
“Nếu không dùng thuốc súng thì sẽ không phát ra tiếng động. Rất thích hợp để ám sát.”
Nói xong, Tsuchimikado đưa xấp tiền thứ tư vào trong dụng cụ.
Tuy nhiên trên màn hình hiển thị lỗi.
Nó không thể đọc được những thông tin cần thiết.
“Khốn thật. Mấy con chip IC chắc đã bị hư do nhiệt hay chấn động. Từ mấy dữ liệu đầu vào rời rạc, có thể phần này sẽ tiết lộ danh tính tổ chức đã thuê tên bắn tỉa.”
Cho dù cậu đưa xấp tiền vào ra thiết bị bao nhiêu lần, nội dung của nó cũng không thể đọc được.
Tsuchimikado từ bỏ và đưa xấp cuối cùng vào.
Hiển thị trên màn hình là một bản phác thảo sơ lược một số địa điểm nào đó.
Đó là một lược đồ, vẽ trên đó không thứ gì ngoài một số tòa nhà quan trọng. Có một chấm đỏ ở giữa bản đồ và những con số được viết bên cạnh những tòa nhà xung quanh, xác định những thông số như có bao nhiêu tòa nhà ở đó và khoảng cách. Những thông tin kiểu này giống với bản đồ chụp vệ tinh.
Tsuchimikado mỉm cười khi nhìn thấy nó,
“Dường như đây là bản kế hoạch của tên bắn tỉa. Không lẽ tay Quản lý đã chuẩn bị kĩ tới mức này?”
“Hờ. Một cửa hàng tạp hóa lớn, chỗ kia.”
“Địa điểm là phía trước quảng trường phòng hòa nhạc Quận 7…”
Musujime nhìn lên phía trên trần nhà,
“Nằm ngay trên đầu chúng ta.”
“Phòng hòa nhạc trước quảng trường đang được dùng cho buổi diễn văn của một trong các thành viên Ban Giám Đốc. Tôi dám chắc kẻ VIP đó chính là mục tiêu bắn tỉa. Tên bà ta là Oyafune Monaka. Tôi không rõ đối phương dùng kế hoạch gì để tấn công phía trên, nhưng có vẻ chúng đã chuẩn bị rất kĩ để ám sát Oyafune. Ngăn chặn vụ này thì công việc của chúng ta coi như xong… Về phần Unabara, thì, quên đi. Người có ‘số điểm’ thấp nhất trong nhiệm vụ lần này sẽ phải chịu phạt và đi cứu cậu ta về.”
“Phiền phức. Bây giờ phải chơi trò đuổi bắt với tên bắn tỉa à? Sao không kết thúc công việc chán ngắt này bằng cách hoãn buổi diễn văn luôn đi?”
Accelerator nói với vẻ cáu gắt, nhưng Tsuchimikado lắc đầu.
“Điều đó là không thể.”
“Hả?”
“Đơn giản. Vì buổi diễn văn đã bắt đầu.”
Phần 8
Accelerator và Tsuchimikado cả hai đã rời khỏi khu mua sắm phức hợp dưới lòng đất và có mặt tại phòng hòa nhạc phía trước quảng trường ở ngay phía trên họ.
Họ không dùng lối đi thông thường như cầu thang hay thang máy, mà sử dụng năng lực Move Point của Musujime. Năng lực này thật tiện lợi, nhưng có một điểm yếu là cô gặp khó khăn trong việc di chuyển bản thân. Và vì thế Musujime ở lại trong nơi ẩn náu, tiếp tục phân tích mấy con chip IC của xấp tiền.
Vì hôm nay là ngày lễ nên có rất nhiều học sinh tập trung về quảng trường. Mặc dù bài diễn văn ngoài trời của thành viên Ban Giám Đốc chẳng mấy hấp dẫn, nhưng nhìn quanh có thể thấy ở đây có đến hai ba trăm học sinh.
Khoảng cách từ chỗ của Accelerator đến Oyafune Monaka là khoảng 100m.
Một sân khấu đơn giản hay dùng cho lễ hội văn hóa được dựng lên ở giữa quảng trường; một phụ nữ trung niên đang đứng trên đó. Khoảng bốn người bảo vệ trong bộ đồ đen dàn quanh bà, thế nhưng,
“Không đời nào ta nhận việc này.”
Accelerator thốt ra.
“Mẹ kiếp, y như nói với thiên hạ ‘hãy bắn vào tôi đi’ ấy. Kẻ VIP đó, bà ta không hề biết người ta chỉ cần nhìn sơ quần áo cũng đủ thấy bà ta không hề mặc giáp chống đạn.”
“Bớt nói đi. Chính vì thế chúng ta mới tham gia vụ này.”
“Những tên trong Ban Giám Đốc khác như tên khốn Shiokishi lúc nào cũng mặc giáp đầy mình. Hắn không sợ bị tấn công, nhưng hắn sẽ cảm thấy bất an nếu không có nó trên người.”
“Đúng là sở thích quái dị.”
Accelerator liếc sang Tsuchimikado đang đứng bên cạnh.
Hắn nhìn lên Oyafune Monaka trên sân khấu và hỏi,
“Có lí do gì đáng phải làm bia đỡ đạn cho bà ta không?”
“Ý gì đây?”
“Theo ta thấy đó là chuyện vô nghĩa. Tụi Ban Giám Đốc. Một nhóm những kẻ ô hợp. Làm như chúng là những kẻ quan trọng cẩn phải bảo vệ đến mức phải đưa thân ra đỡ cho chúng.”
Accelerator biết một người tên là Thomas Platinaburh. Giống như Oyafune Monaka, hắn ta là một trong những thành viên Ban Giám Đốc. Accelerator không nói chuyện nhiều với hắn, nhưng chỉ cần nhìn thấy sở thích nội thất trong nhà hắn Accelerator biết rõ Platinaburg là một kẻ coi thường người khác, giống như đó là lẽ tự nhiên.
“Có hai loại người trong những kẻ đứng đầu Thành Phố Học Viện.”
Tsuchimikado vừa chen qua đám đông buổi hòa nhạc trước quảng trường vừa nói với giọng nhỏ nhẹ,
“Đứng ở vị trí tối cao là những kẻ khốn kiếp đáng chết và những người tốt bị qui chụp như lũ đó mặc dù họ làm việc rất nghiêm chỉnh. Hầu hết bọn họ là loại người rất dở trong việc kiếm tiền và lúc nào cũng nhận phần thiệt về mình.”
“…”
Accelerator im lặng nhìn Tsuchimikado.
Hoan hô! Vỗ tay cho mấy kẻ ngốc đó nào.
“Oyafune Monaka có lẽ đang xin ý kiến về việc cho phép trẻ em trong Thành Phố Học Viện có quyền bỏ phiếu trưng cầu dân ý. Hầu hết cư dân trong cái thành phố này đều là học sinh, trẻ em nên quyền bỏ phiếu hầu như không có. Người lớn thì không thể lên tiếng về những chính sách mà phía trên đã quyết định. Cho dù ngày mai phía trên bảo phí tax sẽ tăng 30% thì họ cũng không thể ý kiến gì hết. Và vì thế bà ta mới nảy ra cái chuyện này. Ha ha, đúng là một người dễ hiểu [và phiền phức], phải không?”
Giọng nói Tsuchimikado pha lẫn một chút sinh khí.
“Giả dụ như, nếu quyền bỏ phiếu được thông qua, có thể chiến tranh cũng sẽ được ngăn chặn.”
“Ngươi điên à, ta không tin chuyện đó sẽ được thông qua dễ dàng đâu. Có thể vì hòa bình nhưng nó không hề thực tế. Bọn chúng thậm chí còn không hiểu ‘bạo lực’ nghĩa là gì nữa.”
“Đó thậm chí còn là khởi đầu cho việc bình đẳng chủng tộc và bình đẳng giới. Chuyện này không chỉ lôi kéo những người có sức ảnh hưởng đặc biệt. Tất nhiên một kẻ có thể dẫn dắt nhiều người là một thành quả lớn lao, nhưng lịch sử chỉ thật sự thay đổi khi sự thức tỉnh của con người thuyết phục chính họ rằng, sự vô dụng, yếu đuối của họ đã thay đổi, giúp họ vùng lên đấu tranh.”
Nghe xong những lời thuyết giảng của Tsuchimikado, Accelerator một lần nữa rà mắt xung quanh quảng trường.
Nơi đây có rất nhiều người trẻ tuổi tập trung về dù có là ngày lễ hay không.
Tsuchimikado cười nhẹ và nói,
“Tôi không biết cậu nghĩ sao, nhưng Oyafune Monaka đáng để ta bảo vệ. Vì thế tôi sẽ đặt cược cả mạng sống vào vụ này. Bà ta không hề bảo tôi phải nhúng tay vào, nhưng tôi cũng chẳng nhớ bà ta từng cấm tôi cả.”
Dở hơi, Accelerator lẩm bẩm.
Rồi hắn nhấc cái nạng lên và tiến về trước.
“Phiền phức. Mau chóng đập nát tên khốn bắn tỉa đi!”
Phần 9
Accelerator và Tsuchimikado đang đứng cách sân khấu của Oyafune Monaka chừng 100 m. Họ nên đến gần để dễ bề hành động, nhưng xét đến khả năng di chuyển bị giới hạn bởi đám đông vây quanh, họ không thể làm theo kế hoạch được.
Sử dụng hệ thống bản đồ GPS từ điện thoại giúp họ xác định vị trí của nhau.
“Có 32 địa điểm lý tưởng cho việc bắn tỉa. Nhưng vì có một tấm bảng kim loại đặt phía sau sân khấu, tầm ngấm đã bị giới hạn chỉ trong vòng 180 độ trước mặt. Nói cách khác,”
“Có 15 điểm ở 180 độ phía trước. Đập hết từng cái một và có lẽ chúng ta sẽ ngăn được tên bắn tỉa!”
“…Sunazara Chimitsu có lẽ đã vào vị trí bắn rồi, hắn không rỗi hơi ngồi đợi chúng ta tới sờ gáy đâu.”
Tsuchimikado vừa nói vừa nhìn đám đông xung quanh.
Cậu không nhìn vào người phụ nữ Oyafune Monaka đang cười hiền hậu kia, cậu cũng không lắng nghe lời diễn văn của bà hay tiếng vỗ tay của đám trẻ. Cậu đang xác nhận những chiếc xe đặc biệt đỗ trước quảng trường. Phía trên những chiếc xe giống như xe cần cẩu này, một cỗ máy giống như một chiếc quạt lớn được gắn vào.
“Bây giờ có lẽ hệ thống Phòng thủ gió chống bắn tỉa đã vào chỗ.”
“Hửm?”
“Cậu có lẽ biết việc bắn tỉa chịu ảnh hưởng của gió rất nhiều. Thiết bị đó sẽ tạo ra những cơn gió mạnh xung quanh VIP và làm lệch quĩ đạo viên đạn. Có bốn chiếc xe sẽ tạo gió xung quanh toàn bộ khu vực. Vì đây là những thiết bị thế hệ thứ ba, chúng sẽ sử dụng đối số ngẫu nhiên để tạo ra luồng gió ngẫu nhiên.”
Tsuchimikado đang giải thích, nhưng Accelerator bận tâm chuyện khác.
Hắn quay đầu sang bên cạnh, nhìn vào đám đông đứng kế bên, rồi đột nhiên hắn ta biến mất hút, giấu mình vào đám đông.
Tsuchimikado đảo mắt sang hướng ấy, và cách đó không xa chỗ của họ, một cô bé khoảng 10 tuổi và một nữ sinh cấp hai với rất nhiều hoa trên đầu vừa đi vừa nắm tay nhau.
“Vì thế Misaka đang đi tìm một đứa trẻ đi lạc, Misaka – Misaka vừa nói vừa thể hiện hành động!”
“Hả, à, ừm, trẻ lạc?”
“Có thể chị không hiểu, nhưng Misaka tin người đó đang ở quanh đây, Misaka – Misaka nói trong lúc phát biểu dự đoán của mình. Hình như phía trước rất nhộn nhịp, Misaka – Misaka vừa nói vừa bổ sung thông tin.”
“Haiz… đúng như mình nghĩ, cô bé tóc chỏm này hiếu động quá đi.”
Đây không phải chỏm tóc!! Nghe cô bé hét lớn, Accelerator chỉ biết úp mặt vào tay.
“(…Con nhóc đó sau lại lẩn quẩn quanh đây trong lúc này chứ!? 'Chúa' muốn giỡn với ta chắc!!)”
“(…Ha ha ha, do ăn ở thôi,)”
Tsuchimikado nói đùa. Nhưng sau khi để ý thấy có một cô gái trong trang phục hầu gái lẫn trong đám đông, cậu nhận ra mình cũng đang gặp phải rắc rối.
Chia nhau đi tìm những viên đạn lạc đi! Cả hai liền đồng thanh tán thành trước sự lựa chọn duy nhất,
“Tôi không nghĩ rằng hệ thống Phòng thủ Gió lại được đưa đến để làm chệch mục tiêu. Mọi chuyện đúng là phức tạp lên rồi.”
“Dòng chữ một bên chiếc xe cho biết nó là thiết bị lọc khí.”
“Đúng vậy, nó hoạt động cùng một kiểu như máy lọc khí hay dùng trong những khu vực hút thuốc của trường học, nhưng kích cỡ và hiệu suất thì hoàn toàn khác.”
Tsuchimikado nói với một chút tự hào; tuy nhiên, ánh mắt của Accelerator hoàn toàn lạnh tanh.
Hắn nói,
“…Nói thì hay lắm, nhưng chúng chẳng hoạt động gì cả!”
“HẢ!?”
Tsuchimikado hối hả hỏi lại. Những chiếc cánh quạt lớn đặt trên nốc những chiếc xe đã đột ngột dừng lại.
“Lẽ ra chúng phải quay như lúc nãy chứ…”
Chuyện này không thể do sơ sót của tụi vệ sĩ được.
Trong lúc suy nghĩ, Tsuchimikado chợt nghe thấy một tiếng “bẹp”, vang lên giữa đám đông ồn ào và hỗn loạn.
Tiếng động nghe như ấm nước kim loại bị móp vào.
“…”
Accelerator và Tsuchimikado đều tập trung lắng nghe nơi phát ra âm thanh đó.
Những chiếc xe Phòng thủ Gió đỗ ở những vị trí đặc biệt khác nhau. Đúng như họ nghĩ, những cánh quạt khổng lồ đã dừng hẳn. Và bên ngoài lớp vỏ hình trụ bao bọc phần dưới cánh quạt có những cái lỗ to bằng ngón tay cái.
“Khỉ thật, chính hắn đã làm chuyện này – Sunazara Chimitsu,”
Accelerator nói.
“Tên khốn đó…Hắn sẽ nhắm bắn bà Oyafune sau khi vô hiệu hóa các thiết bị Phòng thủ Gió!!”
“Khốn kiếp!!”
Tsuchimikado lẩm bẩm, rồi chen ngang qua đám đông để tiến lại gần Oyafune. Nhưng lượng người quá nhiều nên cậu không thể bước thật nhanh như mong muốn được. Và trong lúc đó tiếng “bẹp” như ấm nước kim loại bị đập móp vào vang lên từng khúc. Có thể Accelerator không nhìn thấy, nhưng chúng thực sự đang phá hủy tất cả những thiết bị Phòng thủ Gió đặt ở những nơi khác.
(Khỉ thật. Súng điện từ không dùng thuốc súng nên chẳng ai nhận ra mấy thiết bị đó bị bắn cả.)
Tất cả bốn hệ thống tạo gió nhân tạo đã bị vô hiệu hóa.
Tsuchimikado cố gắng thông báo tình hình khẩn cấp cho Oyafune Monaka, nhưng cậu không có đủ thời gian.
“Chậc!”
Trên sân khấu, Oyafune Monaka tiếp tục bài diễn văn. Những vệ sĩ xung quanh bà đang đứng đó mà không hề hay biết mối nguy hiểm đang gần kề.
Cứ thế này thì rốt cuộc sẽ bị chiếu tướng.
“Điên đầu quá!!”
Phần 10
Tên bắn tỉa, Sunazara Chimitsu đã gắn hoàn tất khẩu súng điện từ.
Hắn đang ở trong căn phòng khách sạn. Hắn đột nhập vào mà không qua các bước kiểm tra, thoải mái bật ống nhắm điện tử. Sau khi đánh sập hệ thống an ninh trên cửa gương, hắn cắt một cái lỗ hình vuông rồi đặt nòng súng điện từ qua lỗ.
Gọi là khẩu súng bắn tỉa điện từ, nhưng hình dáng của nó hoàn toàn khác một khẩu súng thông thường; trông giống như một cái hộp kim loại gắn thêm một cái ống thép to cỡ mắt cá chân người. Nòng súng được đặt trên một cái giá ba chân vốn là một cuộn cảm cực mạnh.
Bên cạnh Sunazara là một cái túi vali. Thứ nhất, nó đóng vai trò chứa những phần tháo rời của khẩu súng; thứ hai, bản thân nó chính là nguồn năng lượng dồi dào cho khẩu súng.
“…”
Khoảng cách tầm 700 m.
Tất cả những thiết bị Phòng thủ Gió ngán đường đã bị loại bỏ.
Oyafune Monaka đứng trên sân khấu rất xa lại cảm thấy rất gần như có thể với được khi hắn nhìn qua ông ngắm.
Nhắm vào đầu,
Sunazara Chimitsu nghĩ, rồi lập tức bóp cò.
Trong khoảnh khắc đó.
"BÙMM!!"
Đột nhiên một góc của phòng hòa nhạc trước quảng trường phát nổ, lửa cùng với khói đen bén ra từ đó.
Mục tiêu trượt chân ngã do chấn động từ vụ nổ. Nhờ thế mà viên đạn của Sunazara đã không bắn trúng Oyafune Monaka.
“Cái gì thế này…?”
Sunazara nhíu mày trước cơ hội ngon ăn bỏ lỡ. Trong lúc đó, những tên vệ sĩ hộ pháp như Gorilla đưa Oyafune Monaka xuống dưới sân khấu.
Sunazara tiếp tục nhiệm vụ.
Hắn bóp cò, nhưng viện đạn sắt bay trúng một trong những vệ sĩ của Oyafune Monaka. Thân người của tên vệ sĩ bật ra phía sau, nhưng nhìn kĩ chỗ trúng đạn không có máu, có lẽ hắn đã mặc áo chống đạn.
Những tên vệ sĩ còn lại nhanh chóng thay đổi đội hình. Cả người Oyafune đã hoàn toàn bị che lấp bởi những kẻ mặc đồ đen.
“Thật không đúng lúc.”
Bắn tỉa từ xa là cần phải rất tinh tế. Ví dụ như nếu hắn sử dụng đạn có thể bay với vận tốc âm thanh và khai hỏa từ khoảng cách 700 mét, viên đạn phải mất gần hai giây để bay trúng mục tiêu. Đối với những mục tiêu lớ ngớ hoặc đứng yên thì không khó lắm; nhưng nhắm bắn một cách chính xác vào chỗ chí mạng của mục tiêu đang di chuyện cộng thêm việc được bảo vệ bởi nhiều vệ sĩ là rất khó.
Sunazara Chimitsu nghĩ trong một chốc, rồi quyết định rút lui.
“Rốt cuộc cái gì đã gây ra vụ nổ?”
Như trả lời cho câu hỏi của hắn, đám khói đen từ chiếc xe đặc biệt với hệ thống Phòng thủ Gió bốc ra. Vẻ mặt Sunazara chuyển sang ngạc nhiên. Hắn đã rải mưa đạn chỉ để làm chúng ngừng hoạt động, hắn không hề cố ý làm cho chúng phát nổ.
“…”
Ngay lúc đó, Sunazara nín thở trong một khoảnh khắc.
Có một kẻ đang đứng rất gần chiếc xe đặc biệt đang cháy. Một kẻ với mái tóc trắng, đứng ngoài rìa và hòa lẫn vào đám đông, đang trừng mắt nhìn hắn. Tên đó đang chống một cái nạng với lửa và khói đen sau lưng.
“Thì ra là thế.”
Sunazara đưa mắt ra khỏi ông ngắm và ngay lập tức tháo rời khẩu súng điện từ ra. Sau khi các bộ phận đã được cất vào trong túi vali, hắn lẩm bẩm,
“Ta sẽ nhớ khuôn mặt này.”
Phần 11
Lúc Tsuchimikado Motoharu khám xét căn phòng khách sạn thì chẳng còn ai.
Tuy nhiên, có một cái lỗ hình vuông bất thường khoét trên cửa gương.
“Chết tiệt!”
Tsuchimikado lấy điện thoại di động ra và gọi cho Accelerator.
“Bắt giữ thất bại. Tuy nhiên, với việc Sunazara đã bỏ trốn thì khả năng hắn tiếp tục ám sát là rất thấp. Bây giờ hãy hoãn buổi diễn văn của Oyafune và bảo bọn họ di chuyển sau khi các biện pháp an ninh được tái thiết lập.”
[“Ta nhận được tin của Musujime,”]
Accelerator nói từ đầu dây bên kia.
[“Có vẻ như cô ta đã dò ra được thông tin trong mấy con chip IC của xấp tiền bị lỗi. Nội dung thì đúng như dự đoán, danh tính của kẻ đã thuê tên bắn tỉa Sunazara Chimitsu.”]
“Và bọn họ là ai?”
Tsuchimikado hỏi và Accelerator trả lời với vẻ chán chường,
[“- SCHOOL.”]
“Cái gì?”
[“Giống như GROUP chúng ta… Một tổ chức giấu mặt trong thế giới ngầm Thành Phố Học Viện.”]
Giữa dòng 1
Một người đàn ông đang ngồi thảnh thơi trong một quán cà phê lúc giữa trưa.
Rất nhiều đĩa thịt xếp thành hàng trên bàn thực khách, nhưng không cái nào trong số đó có mặt trên bàn người đàn ông đang ngồi. Đến một tách cà phê cũng không thấy; chỉ có một đống ảnh được xả lên bàn một cách lộn xộn.
Người đàn ông, với hai tay bỏ vào túi áo thí nghiệm, mải mê nghiên cứu những tấm ảnh đặt rải rác trên bàn. Trên những tấm hình đó là thông tin về phổ năng lượng trường AIM của siêu năng lực gia trong ngân hàng dữ liệu.
Một cô gái trẻ mặc bộ đồng phục màu đỏ ngồi đối diện ông ta, đôi mắt nhìn ông một cách hoài nghi.
“Ông tìm thấy điều gì từ những bức ảnh này?”
“Rất nhiều thứ,”
Người đàn ông trả lời, không thèm nhìn lên.
“Một pháp sư như cô không hiểu đâu, có rất nhiều thông tin hàm chứa trong này. Đó không chỉ là năng lượng phát ra một cách yếu ớt từ những siêu năng lực gia. Đó còn là sự can thiệp không có chủ ý vào thực tại của chúng ta… thông qua những nghiên cứu trạng thái và cường độ của nhiều năng lượng khác nhau, chúng tôi có khả năng tìm thấy trái tim của các siêu năng lực gia.”
“Can thiệp – không có chủ ý…?”
Cô gái lẩm bẩm một cách hời hợt.
“Nếu quá trình phân tích trường khuếch tán AIM được đẩy mạnh, nó sẽ trở thành dữ liệu sau khi làm nổi bật biên giới của Thực Tại Cá Nhân mà một người tạo ra, nghiên cứu tính cách và xu hướng hành động của họ. Tôi tin dữ liệu này sẽ hữu dụng và dễ hiểu hơn rất nhiều so với những cuộc điều tra tâm lý.”
Một con thú màu bạc đang đứng đợi bên cạnh chiếc ghế của người đàn ông.
Đó là một con thú 4 chân biết đi cấu tạo từ hợp kim titanium và nhựa tổng hợp. Hình dáng cơ bản của nó giống với một con mèo nuôi, nhưng cái mũi của nó lại dài một cách bất thường giống như vòi voi. Vì con thú kim loại này có một chương trình hướng dẫn đi lại của chó được cài đặt nên nó linh động một cách đáng ngạc nhiên trong việc thích ứng với môi trường con người.
Con thú đó bắt đầu mở miệng.
[“Giáo sư.”]
Đó là giọng của một người đàn ông, và dường như là giọng tự nhiên không bị làm méo.
[“Có vẻ như GROUP và SCHOOL đã bắt đầu hành động.”]
Người đàn ông tên Giáo sư liếc mắt nhìn sang con thú nhân tạo.
Chức năng giao tiếp không phải có từ trí thông minh AI của robot. Chỉ là có một người khác, ở một đia điểm khác nói chuyện thông qua mạng không dây. Tóm lại, có thể coi đây là một cái điện thoại được thiết kế hơi cầu kì phức tạp một chút.
“Bọn chúng đã chạm trán nhau chưa?”
[“Không. Dường như GROUP đã thất bại trong việc bắt giữ họ. Hiện giờ không rõ họ có lần ra được bóng dáng của SCHOOL hay không.”]
Hừm, Giáo sư thở ra và,
“Dù sao thì, những nhóm khác, cũng đã bắt đầu hành động.”
Có những tổ chức nằm dưới quyền điều khiển trực tiếp của Aleister, người đứng đầu của Ban Giám Đốc.
Dù tốt dù xấu thì những tổ chức đó làm việc giống như tay chân cho ông ta. Họ chỉ là những tổ chức nho nhỏ và chỉ làm được những việc như vậy.
“Ngay từ đầu, những tổ chức như chúng ta, đều có lí do rõ ràng trong mỗi hành động của mình, nhưng do nhiều quyền lực kìm kẹp phía trên nên phải chịu nằm dưới sự kiểm soát. Tuy nhiên, vì sự hỗn loạn xảy ra trong sự kiện 0930, hầu hết những Bộ giáp đã được đưa đến để dọn dẹp Avignon. Lực lượng đó, theo lời của kẻ ở đầu dây bên kia, rất là cơ động. Theo ông ta đây là một cơ hội rất lớn vì không phải lúc nào những bộ giáp cũng có thể sử dụng tùy ý được.”
Giáo sư nói với giọng lè nhè.
“Thời cơ sẽ sớm đến thôi, phải không?”
Một giọng nói đột nhiên phát ra từ phía sau cô gái mặc đồng phục đỏ.
Một kẻ đang đứng tại vị trí mà lúc nãy chẳng thấy bóng một ai. Chàng trai trẻ cả người vận trong cái áo khoác phồng to.
Có cảm tưởng như cậu ta bước ra từ không khí.
“Có vẻ vậy,”
Giáo sư nói với giọng hồ hởi, vươn tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu lên con thú. Ông ta không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của chàng trai. Cô gái ở đối diện ngồi nghe cuộc nói chuyện, có vẻ không hứng thú.
Cô hỏi với vẻ mặt nghi ngờ,
“Làm sao ông có thể đoán biết hành động của họ một cách chính xác? Mặc dù thông tin gửi xuống từ cấp trên có thể sai?”
“Đó là vì bọn cấp trên nắm giữ một công nghệ có thể biến điều đó thành sự thật.”
Và rồi Giáo sư ngừng vuốt ve con thú.
Giáo sư đang ngắm nhìn lề đường đối diện bao quanh quán cà phê. Một cô gái trẻ trong trang phục hầu gái đi ngang qua. Nhưng Giáo sư không nhìn cô gái đó. Ông đang nhìn vào con robot dọn dẹp có dạng một cái thùng mà cô hầu gái đang quỳ phía trên. Ông ngắm nhìn con robot đang lướt qua ông một cách mượt mà.
Giáo sư liền gật đầu.
Ông rất đỗi ngạc nhiên.
“Chưa bao nghĩ tới điều này ha.”
[“Giáo sư, xin hãy cố kìm nén những ý tưởng quái lạ.”]