Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Volume 15 - Battle Royale - Chương 4: Khoảng cách mong manh giữa tự ti và kiêu ngạo. Enemy_Level5

Phần 1

Sau cùng, cậu để dòng sông cuốn trôi đống tro tàn.

Hamazura Shiage không thể ném nó vào máy xử lí rác tự động. Cậu biết hành động này chỉ để an ủi, thỏa mãn chính bản thân cậu và làm vẩn đục dòng sông, nhưng cậu ghét cái ý tưởng vứt những gì đã từng là con người vào trong một cái máy.

(…Mình thật tồi tệ.)

Cậu tạm biệt Takitsubo rồi bước đi lang thang trên con đường dọc bờ sông và suy nghĩ mong lung.

(Mình không tội nghiệp gì người ở trong túi, mình chỉ sợ mình chính là kẻ tiếp theo. Mình làm vậy chỉ vì không muốn chết như thế.)

“Khốn kiếp…”

Cậu cố gắng ngăn tự hỏi chính mình có nên quay lại với ITEM và bước đi trên con đường của họ không.

Có một ai đó đang gọi cậu.

Hamazura mặc kệ người đó và tiếp tục rảo bước, nhưng người đó túm lấy vai cậu từ đằng sau.

Trước khi kịp ngoảnh đầu lại, một cú đấm nện vào người cậu.

Cậu lãnh phải cú đánh vào sau gáy và ngã xuống mặt đất dơ bẩn.

Cậu nghe thấy tiếng cười và nhìn lên. Đứng đó là 3 thằng con trai mà cậu chưa thấy mặt bao giờ. Một trong số chúng đang cầm gậy đánh gôn. Hắn là kẻ đánh ngã Hamazura.

(…!? Ăn cướp?)

80% dân số Thành phố Học viện là học sinh. Có những lúc, các khu kí túc xá học sinh hoàn toàn trống trơn. Các nhóm vũ trang gồm những tên lưu manh chuyên đi ăn cắp và tận dụng những khoảng thời gian như vậy.

“Tao nói đúng mà. Tao thấy gã này hồi trước rồi. Hắn thuộc Skill-Out Quận 7, phải không?”

“Chẳng phải tụi nó bị diệt rồi sao?”

“Ai cần biết? Đập trước rồi hỏi sau.”

Bọn chúng cười đồng thanh. Hamazura bị đá liên tiếp vào người từ mọi hướng trước khi cậu kịp mở miệng. Chúng chẳng nói gì mà chỉ cười.

“Mày biết không, Skill-Out? Nhớ hồi trước, bọn tao phải sống lê lết ngày qua ngày.”

“Thằng đầu sỏ của mày… Komaba, phải không? Thằng đó đúng là cái gai trong mắt. Vì hắn mà bọn tao không thể làm ăn.”

“Để trả ơn nó, tụi tao sẽ cày nát mặt mày đến mức người ta chỉ biết gọi mày là ‘thằng A, thằng B’ thôi. Hiểu không thằng ranh?”

Hamazura muốn nói đó không phải là lỗi của cậu, nhưng một cú đá thụi vào bên sườn. Cậu thở không ra hơi do đó chẳng nói được lời nào.

(Chết… tiệt…)

Khuôn mặt lạ cùng túi ngủ hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu không thể nào gạt bỏ cảnh người đó bị thiêu cháy trong lò nung và tro cốt bị dòng sông cuốn trôi ra khỏi đầu. Viễn cảnh cậu sẽ bị giết chết như vậy và sự khốn nạn, tầm thường của cuộc đời một tên Level 0 choáng hết trí óc cậu.

Rồi tự nhiên một ống sắt dày cỡ một ngón tay cái dùng để dẫn khí ga từ đâu lăn tới.

Hamazura Shiage không hề lưỡng lự.

“!!”

Cậu nắm ống sắt hình chữ L và vung thật mạnh.

Ống sắt đập trúng mắt cá chân của thằng khốn nạn chó đẻ đã đánh cậu bằng gậy gôn, cậu cảm nhận được xương hắn bị gãy. Tên ngu đần đó ngã xuống đất và ôm chân kêu la, Hamazura đứng dậy mặt đầy máu như đổi vai với hắn. Cậu tiếp tục đập thêm một nhát nữa.

Hai tên lưu manh kia la lên, nhưng Hamazura mặc kệ chúng.

Cậu đập tiếp ống sắt xuống tên nằm dưới đất và hét lên những âm thanh thỏa mãn.

Một trong hai tên kia lấy ra cây búa khi nghe thấy những tiếng kêu man rợ đó.

Hamazura nghĩ lần này cậu sắp gặp rắc rối nghiêm trọng. Ống sắt rất cứng, nhưng vẫn khó để đánh ngất xỉu một ai đó với chỉ một đòn. Nếu trận đánh này kéo dài, có thể chúng sẽ thay phiên nhau hành cậu ra bã.

Nhưng đôi tay của cậu vẫn không muốn dừng lại.

Cảm giác sờn sờn từ vải tổng hợp của chiếc túi màu đen hiện lên thật rõ ràng, thật tươi mới trong lòng bàn tay cậu.

Và rồi…

“Hướng này, Hamazura!!”

Ngay lúc đó, cổ của tên cầm búa văng sang một bên với một tiếng vỡ vụn. Trước khi Hamazura nhận ra tên đó bị đánh bằng một viên gạch, ai đó đã tóm cổ tay cậu.

“Đi thôi, thằng ngốc! Chạy khỏi chỗ này mau!!”

Hamazura cảm thấy một cảm giác kì lạ giống như tê dại trong lúc bỏ chạy với cổ tay bị kéo đi.

Sau khi được hộ tống một đoạn, cậu cuối cùng nhận ra được giọng nói đó là ai.

“Có phải… Hanzou đó không?”

Đó là một chàng trai từng là thành viên của Skill-Out như cậu, người đã kề vai sát cánh cùng cậu trong rất nhiều phi vụ. Hamazura nhớ lại hồi còn ở Skill-Out và đoán chắc Hanzou nhất định đang tính trộm một máy ATM nào đó mới lãng vảng quanh đây.

Hanzou nói một cách sửng sốt.

“Thằng ngu! Bộ quên hết luật lệ mấy con hẻm tối rồi sao? Nếu chơi trò ai thắng ai thua thì rốt cuộc người chết sẽ là mày. Nếu còn muốn sống thì mày hãy bỏ ý nghĩ hiếu thắng ấy đi!”

Hai người dừng lại khi không còn thấy ai đuổi theo.

Hamazura nhìn vào gương mặt của Hanzou bằng cái nhìn tò mò.

“Sao mày lại cứu tao? Tao đã làm Skill-Out tan rã và chạy trốn sự trừng phạt mà.”

“Chuyện đó không đến lượt mày nói,” Hanzou đáp lại một cách cộc lốc. “Mày cần phải biết rằng tụi tao không đứa nào oán giận mày hết. Tụi tao nghĩ đó không phải là lỗi của mày. Cho dù thủ lĩnh lúc đó là ai thì cuối cùng Skill-Out cũng sụp đổ thôi.”

“…”

“Mà cũng chẳng phải chuyện gì đáng để nhắc lại. Mặc dù, tao thừa nhận hồi đó vui thật, tao đề ra kế hoạch, mày hỗ trợ bọn tao và Komaba dẫn quân đi đánh.”

“Ờ,” Hamazura nói với giọng thờ ơ. “Mày nói đúng. Một cuộc sống chó má, nhưng lại vui cực kì.”

“…Bây giờ mày đang làm gì đó?”

“Chẳng biết. Tao có cảm giác dù đi đâu thì mọi chuyện vẫn vậy thôi. Cho dù trở về Skill-Out thì mọi chuyện không còn như trước kia nữa. Tao nghĩ giờ trở lại cũng chẳng có nghĩa lí gì.”

Hamazura trải lòng và quay lưng lại với Hanzou.

Hanzou lấy một thứ ra và ném cho Hamazura.

“Cầm đi. Từ vụ lần trước tao nghĩ mày chẳng có thứ gì để phòng thân.”

Đó là một khẩu súng ngắn nhỏ mà chiều dài chỉ đến nửa lòng bàn tay cậu.

“…Đây là súng cho đàn bà.”

“Thì đã làm sao? Một vũ khí khó dùng một chút mới là món vũ khí hoàn hảo. Nếu nó vừa vặn với bàn tay của mày thì chỉ khiến mày giết người vô tội vạ thôi.”

Hamazura xoay khẩu súng một vòng trên ngón tay rồi cất vào thắt lưng.

Lần này cậu rời khỏi con hẻm mà không ngoáy đầu nhìn Hanzou.

Công việc tiếp theo của ITEM đang chờ đợi cậu.

Phần 2

Hamazura Shiage trở về một trong những căn cứ của ITEM.

“Về trễ thế, Hamazura,” Mugino Shizuri nói một cách hờ hững.

Họ đang ở trong một tầng của tòa nhà cao cấp thuộc Quận 3. Một nơi toàn những dịch vụ nghỉ dưỡng, thư giãn như phòng tập và hồ bơi. Người dùng ở đây phải thuộc tầng lớp khá cao. Để bước chân vào đây, một người cần phải có thẻ thành viên và cấp bậc của thành viên đó cần được kiểm tra để sử dụng những dịch vụ tương ứng. Dịch vụ đăng kí thành viên này rõ ràng là một sự phân biệt giai cấp trắng trợn.

Hamazura và những người khác thuộc tầng lớp VIP.

Mỗi phòng riêng đều có thể đặt trước theo hợp đồng thường niên và chỉ những thành viên cấp bậc “hai sao” trở lên mới có quyền, cho nên căn phòng mang lại một cảm giác rất sang.

Tuy gọi là phòng riêng nhưng nó còn rộng hơn một căn nhà ba gian. Mugino đang ngồi trên chiếc sofa.

Hamazura nhìn một lượt những người đang có mặt và thắc mắc hỏi.

“Frenda đâu?”

“Biến rồi,” Mugino xẳng giọng trả lời. “Chết hay bắt cóc gì đó, tôi không biết. Và chúng ta không có thời gian để tìm người thay thế, nên từ giờ ITEM chỉ hoạt động với ba người. Với lại, SCHOOL cũng chỉ còn 3 mạng, nên không phải lo. Không khó để đánh lại bọn nó đâu, vì chúng ta đã có Takitsubo.”

Mugino nói ba người.

Hamazura cau mày vì không được tính vào, nhưng nói ra cũng chẳng giải quyết được chuyện gì.

“Hamazura. Anh bị thương,” Takitsubo nói lúc nhìn vào mặt cậu.

“Không có gì,” cậu đáp lại. “Mọi người tính làm gì đây? SCHOOL đánh cắp Tweezers rồi, phải không?”

“Đúng vậy,” Mugino thừa nhận. “Vì thế bây giờ đến lượt chúng ta tấn công. Năng lực AIM Stalker của Takitsubo có thể truy tìm và định vị bất cứ ai từ trường khuếch tán AIM mà nó đã nhớ. Chúng ta đã đánh với tụi nó một trận tại phòng thí nghiệm nghiên cứu hạt, nên chúng ta có thể lần ra dấu vết bọn chúng. ITEM tồn tại để ngăn chặn bọn thượng lưu và các tổ chức bí mật nổi loạn. Bắt tay vào công việc nào.”

Hamazura nhìn Takitsubo.

Giống như mọi khi, tay chân của cô bé dang ra một cách uể oải. Có lẽ cách nói chuyện ngập ngừng của cô xuất phát từ việc lúc nào cũng cảm nhận được trường AIM từ những người khác.

“Tìm kiếm Dark Matter thế nào rồi?”

“Ai vậy?”

“Tên Level 5 số hai. Hắn là tên khốn đứng đầu SCHOOL.”

Takitsubo lấy ra một hộp nhỏ chứa một loại bột trắng.

Kinuhata nhìn vào cái hộp kì lạ đó.

“Cô siêu mệt rồi đó, Takitsubo-san. Cô còn không thể sử dụng năng lực mà không có Thể Tinh Chất nữa.”

“Không tệ đến mức đó đâu. Với tớ thế này là bình thường thôi,” nói xong Takitsubo liếm ít bột trắng.

Đôi mắt cô sáng trở lại.

Giống như trở lại trạng thái bình thường, Takitsubo Rikou đứng lên và duỗi người ra.

“Bắt đầu tìm kiếm trường khuếch tán AIM. Kết thúc quá trình lọc ra phổ AIM giống và tương đồng. Kết quả trường khuếch tán AIM duy nhất sắp được thông báo. Còn 5 giây trước khi quá trình tìm kiếm kết thúc.”

Cô nói như một cái máy.

Và câu trả lời là…

“Kết luận: Dark Matter đang ở trong tòa nhà này.”

Trước khi mọi người kịp há mồm ngạc nhiên, một sự việc ập đến.

Cánh cửa phòng bị đá tung từ bên ngoài.

Một kẻ đang tiến vào.

Nhìn thấy hắn, Mugino Shizuri nói một cách bực bội.

“Dark Matter…!!”

“Tôi thích bà chị gọi tôi bằng tên hơn. Kakine Teitoku tôi xin mạn phép.”

Hắn xỏ một bộ vuốt bằng máy kì lạ.

“Tweezers…”

“Ngầu thật, đúng không? Tôi tới đây để tuyên bố chiến thắng.”

“Ha. Ngươi chỉ là Kế Hoạch Dự Bị kẻ không được Alesiter chọn. Lúc trước, ngươi còn trốn chui trốn nhủi khắp nơi, giờ tự tin như vậy sao?”

“Ờ, phải. Quên cảm ơn cô vì những chuyện đã làm lúc ở phòng thí nghiệm hạt. Nhờ cô mà tôi mất một trong bốn thành viên chính thức của SCHOOL.”

“Ngươi quên mất tên bắn tỉa bị giết vài ngày trước rồi sao? Hay ngươi đã thay thế hắn?”

Cuộc nói chuyện giữa hai Level 5 đột nhiên bị cắt ngang.

Nguyên nhân là Kinuhata Saiai. Cô nâng một cái bàn gần đó lên bằng một tay mà không hề đứng dậy khỏi ghế sofa. Cô gái 12 tuổi, cầm trên tay chiếc bàn với đầy những thứ trang trí khiến nó nặng ít nhất vài chục kí, ném mạnh về phía Kakine Teitoku.

Một tiếng bể to vang lên.

Cái bàn vỡ thành nhiều mảnh, nhưng vẻ mặt Kakine không hề thay đổi.

“Đau nghe,” giọng nói tự nhiên như thể hắn đang nói thật. “Ta bực lên rồi. Ta sẽ đập nhóc trước vậy.”

Tuy nhiên, Kinuhata không chấp nhận giơ tay chịu trận.

Cô chạy lại gần bức tường và phá hủy bằng một phát đánh. Cô nắm tay Hamazura và Takitsubo, nháy mắt với Mugino rồi nhảy vào qua lỗ hỏng.

Bên kia cũng là một căn phòng xa xỉ. Có người trong này, nhưng bằng nắm đấm của mình, Kinuhata đánh dạt họ sang một bên. Khi họ chạy ra hành lang, một người đàn ông trông giống như thuộc hạ của SCHOOL đứng đó, nhưng cô cũng đánh bay hắn đi bằng nắm đấm của mình.

Kinuhata Saiai không có thể lực siêu phàm. Năng lực của cô cho phép cô tự do điều khiển ni tơ trong không khí. Năng lực của cô mạnh đến nỗi cô có thể điều khiển ni tơ nén để nâng một chiếc xe hay thậm chí cản phá đạn. Tuy nhiên, tầm tác dụng lại rất ngắn. Nó chỉ vươn ra khoảng vài centimet từ bàn tay cô. Do đó nó làm cô giống như nâng vật nặng bằng tay.

“Hamazura. Hãy tìm một chiếc xe cho chúng tôi siêu nhanh lên,” Kinuhata nói. “Một trong những lí do SCHOOL có mặt ở đây là vì Takitsubo. Bọn chúng biết chỗ ẩn náu của chúng ta, vì thế siêu-chắc chắn bọn chúng biết hết thông tin về chúng ta. Hình như bọn chúng nhận thấy năng lực của Takitsubo sẽ mang lại rắc rối cho chúng nên đã tới tận đây để loại trừ bộ định vị duy nhất của chúng ta.”

“Khả năng truy tìm của Takitsubo?” Hamazura nói.

Nhìn đống đổ nát sau lưng, cậu thoáng nghĩ Mugino và Kinuhata mới là người đáng lo.

“Cho dù bọn họ không giết hết ITEM, mọi hoạt động của chúng ta sẽ siêu đình trệ nếu họ bắt mất Takitsubo-san. Sự có mặt của cô ấy sẽ quyết định chúng ta là người đuổi hay kẻ bị truy đuổi. Nếu tôi là họ, tôi sẽ khử cô ấy trước.”

“…”

“Mặt khác, chỉ cần Takitsubo-san an toàn thì chúng ta vẫn có thể lật ngược thế cờ. Vì vậy hãy đưa cô ấy lên xe và chạy đi siêu xa khỏi nơi này. Nếu trồn vào những chỗ khác ngoài mấy căn cứ của ITEM thì bọn họ sẽ mất khá lâu để tìm ra hai người.”

Nói xong, Kinuhata lấy trong túi ra một cây súng điện.

Cô đặt vào tay Takitsubo.

“Lúc nào cậu cũng nhìn thẩn thờ lên trời trông siêu nguy hiểm lắm, vì vậy ít nhất hãy cầm cái này phòng thân. Cậu sẽ không chết nếu vô tình tự chích bản thân mình đâu.”

Họ nghe thấy tiếng nổ.

Nó phát ra từ căn phòng của Mugino và Kakine.

“Đi đi. Anh cần phải siêu khẩn trương lên,” Kinuhata vừa nói vừa đẩy hai người bọn họ.

Cậu chưa kịp nói lời nào thì cô đã chạy trở lại trận chiến.

Phần 3

Cơn chấn động lan ra từ vụ nổ khiến tòa nhà lắc lư một cách ghê sợ.

Kinuhata Saiai bước vào bên trong hành lang của tòa nhà trong lúc những người khách bỏ chạy tán loạn.

Một số tên thuộc hạ của SCHOOL nằm lay lắt dưới nền. Chính Kinuhata đã hạ chúng. Cô bước cạnh từng tên và đá văng mấy khẩu súng ngắn và súng máy.

Đột nhiên mặt cô bị thúc mạnh sang một bên.

Lúc nhận ra cô vừa trúng đạn, nhiều phát bắn liên tiếp nã trúng người cô khiến cơ thể nhó nhắn của cô bị đánh bật xuống sàn. Cô thả người trôi theo luồng đạn rồi lần ra phía sau cái cột gần đó.

(…Bắn tỉa. Nhưng ở đâu?)

Cô bị bắn trúng phần đầu, ngực và bụng dưới. Tất cả đều là cơ quan thiết yếu. Nếu không có tấm khiên từ năng lực của mình hẳn cô đã chết chắc rồi. Cô cùi người xuống và lượm lên một viên đạn móp.

(Đạn sắt… Không lẽ là súng bắn tỉa điện từ? Dựa vào độ móp của đầu đạn và giả sử tốc độ khởi đầu dưới vận tốc âm thanh, tên bắn tỉa nhất định cách đây khoảng 500 đến 700 mét.)

Nghĩ vậy, Kinuhata với tay thọc vào túi. Vật cô nắm giữa 5 ngón tay là một thanh kim loại dài 30 cm làm hoàn toàn bằng sắt với một khối kim loại to bằng cái li uống nước gắn cuối thanh. Nó giống một cái lúc lắc nhiều hơn là một quả lựu đạn kiểu cũ, nhưng thật sự không phải vậy.

Chúng chính là những đầu tên lửa chống tăng cầm tay.

Những người khách sửng sờ và nói gì đó nhưng cô bỏ ngoài tai.

Cô nắm thân tên lửa giữa các ngón tay sang một bên và cầm dây kéo ở phần đuôi bằng tay còn lại. Tư thế của cô giống giương một cây cung hơn là kéo một cây pháo giấy. Cô chờ một giây và nhảy ra khỏi cây cột, mắt nhìn vào quang cảnh đằng sau lớp cửa kính vỡ. Ngay lập tức, cô lãnh một viên đạn giữa hai mắt, nhưng cô mặc kệ và đứng vào thế ngắm.

Cô kéo dây một cách dứt khoát.

Cùng với tiếng không khí phụt ra, sức ép từ khí nén đẩy tên lửa bay khỏi lòng bàn tay. Sau khi bay khoảng 10 mét, nó phụt cháy và nhanh chóng bay một mạch 500 mét với những tia lửa phía sau.

Tên lửa đâm trúng vào tòa nhà đối diện và phát nổ như pháo hoa. Tòa nhà được thiết kế chống động đất nên không bị sụp hoàn toàn.

“Chà, đẹp nghe. Chắc tên khốn Sunazara đó nổ banh xác với khẩu súng điện từ rồi, nhỉ? Với lại, hắn chỉ là tên thay thế tạm thời, nên ta cũng chẳng trông mong gì lắm.”

Cô nghe thấy một giọng nói vui vẻ.

Kinuhata quay người lại vừa lúc Dark Matter Kakine Teitoku bước ra từ hành lang.

“À, thì ra cô là tàn dư của dự án Dark May (Tháng Năm Đen Tối). Buồn thay. Thời điểm đó cũng là lúc họ thấy mô hình tính toán của Accelerator phát huy và cố gắng tối ưu Thực Tại Cá Nhân của mỗi siêu năng lực gia, phải không?”

“…”

“Rồi kết quả là, cô có khả năng phòng thủ tự động. Mặc dù, vốn dĩ ban đầu cô là loại điều khiển không khí. Cũng giống như phản hồi của Accelerator, nhưng cô chỉ đạt đến giới hạn tự động thiết lập lớp phòng thủ quanh người. Cô từng nghĩ mình thảm hại đến nhường nào chưa?”

“Không hẳn,” Kinuhata trả lời một cách nhanh chóng. “Tôi siêu vui so với những mẫu thử nghiệm khác của dự án. Não họ bị người ta cắt như cắt bánh Giáng sinh để kiểm tra thử Thực Tại Cá Nhân nằm ở đâu trong não họ.”

“Ra thế,” Kakine nói một cách thờ ơ.

Kinuhata quan sát cẩn thận kẻ đứng trước mặt và nói.

“Chuyện gì đã xảy ra với Mugino?”

“À, chẳng có gì đâu,” Kakine trả lời ngắn gọn.

Kinuhata biết rất rõ. Một Level 4 như cô không thể nào đối đầu với một kẻ có thể đánh bại Level 5 Số 4 của Thành phố Học viện một cách dễ dàng như vậy. Khi đánh nhau ở phòng nghiên cứu hạt, cô đã lờ mờ đoán ra, nhưng giờ cô mới được chứng kiến tận mắt.

“Thế con bé AIM Stalker đâu? Ta chỉ cần biết nhiêu đó. Nếu khai ra nó đang ở đâu, thì ta có thể thả cô đi.”

“Ngươi nghĩ có người ngu đến mức tin vào điều đó sao?”

“Đúng. Frenda của ITEM chẳng hạn.”

“…”

“Ta chỉ muốn cho cô biết cô vẫn có sự lựa chọn. Và chắc cô cũng biết cô không thể đánh bại Dark Matter với lớp phòng thủ Level 4. Ta không phải loại cô có thể đánh bại với một kế hoạch thiên tài hay gì đâu.”

Kinuhata không nói lời nào.

Kakine đặt lại câu hỏi một lần nữa với cô gái đang trừng mắt nhìn hắn một cách im lặng.

“AIM Stalker ở đâu?”

“Có lẽ ta không có quyền từ chối ngươi rồi…” Kinuhata nói với một nụ cười mỉm trên môi.

Cô tóm lấy một cái ghế gần đó và ném đi.

Tuy nhiên…

Một vụ nổ khó hiểu phát ra từ Kakine.

Cái ghế bị nổ tung và thổi bay cùng với Kinuhata.

Cả người cô bị hất văng ra xa 10 mét, đập vỡ bức tường sau lưng và rơi vào một căn phòng khác.

Kakine vừa nhìn vừa cười thích thú.

“Coi trọng danh dự hơn mạng sống. Cảm động đấy nhưng lại không thực tế.”

Kakine ra lệnh cho một tên thuộc hạ lôi cô dậy.

“Lôi nó đi? …Ý cậu nói nó vẫn còn sống à?”

“Cô ta là loại siêu năng lực gia khó chết.” 

Phần 4

Hamazura Shiage và Takitsubo Rikou chạy xuống thang máy.

Cậu ấn vào nút trên tường và đèn báo hiệu nhanh chóng nhảy lùi từ tần 48 xuống tầng 25. Trong lúc đó, Hamazura lấy đồ nghề bẻ khóa ra.

(…Bãi đỗ xe ở dưới lòng đất. Chỗ đó toàn xe đắt tiền, nhưng mình không có thời gian để ngắm nghía. Mình sẽ lấy cái xe gần thang máy nhất.)

Thang máy dừng lại tầng 25.

Một tiếng “ting” kêu lên và cánh cửa tự động trượt sang hai bên.

“A, bọn nó kia rồi.”

Giọng nói như bóp chết mọi hi vọng của Hamazura.

Một thành viên của SCHOOL đang bước tới từ hành lang. Tên Level 5 Số Hai, kẻ đã đánh bại Mugino Shizuri, từ từ tiến gần tới họ với bộ vuốt kì lạ trên tay.

“Ta đang tìm cô. Ta nhớ cô lắm. Cô là siêu năng lực gia tìm kiếm, phải không?”

Hắn vừa nói vừa kéo một vật bằng tay trái và ném về phía họ. Nó bay trong không khí vài mét rồi lăn xuống chân Hamazura. Đó là người mà họ mới chia tay lúc nãy, Kinuhata Saiai.

“…!!”

“Cô ta lựa chọn đúng đấy. Nòng cốt của ITEM không phải là Level 5; mà là cô. Nếu để cô chạy thoát thì phiền toái lắm, cô biết không?”

Những lời lẽ của Kakine ngụ ý rằng họ không thể chạy thoát được một khi hắn đã có mặt tại đây.

Mỗi một bước hắn tiến tới là một khắc đếm lùi đến cái chết của Hamazura và Takitsubo.

Hamazura nghĩ tới khẩu súng giấu trong tay áo. Cậu nhìn vào cánh cửa cầu thang đang mở bên cạnh và cố hết sức nói nhỏ với Takitsubo.

“(…Bước vào thang máy rồi đi xuống đi.)”

“(…Nhưng Hamazura.)”

“(…Cho dù tôi có bỏ rơi cô và tháo chạy khỏi bọn SCHOOL thì ITEM cũng sẽ bị xóa xổ! Khốn kiếp, hết đường thật rồi!!)”

Kakine Teitoku dừng lại.

Hắn đứng lại, nhưng không có nghĩa họ sẽ chạy thoát. Họ đã đứng trong tầm tấn công của tên Level 5.

“Giờ ngươi tính làm sao đây? Các ngươi tính nói lời vĩnh biệt đến bao giờ hả?”

“…!! ĐI!!”

Hamazura xô Takistubo vào trong thang máy.

Tuy nhiên, Takitsubo với tay tóm lấy Hamazura.

Họ xoay một vòng rồi đổi vị trí cho nhau như khiêu vũ. Takitsubo đẩy Hamazura vào trong thang máy. Hamazura ngẩn người ra bởi hàng động không lường trước vừa rồi và ngã bệt xuống sàn.

Chỉ còn lại cánh tay của Takitsubo ở trong thang máy.

Cô ấn vào nút B1 đưa cầu thang xuống tầng hầm.

“Cô làm cái quái gì-…?”

“Xin lỗi, anh Hamazura.”

Takitsubo nhìn cậu qua khe cửa đang khép dần.

“Em đã cho mọi người biết những gì anh nói lúc ấy. Em không muốn anh cũng biến thành tro như vậy.”

Mắt cô ánh lên một niềm vui nho nhỏ.

“Đừng lo. Em là Level 4 còn anh là Level 0. Em sẽ bảo vệ anh, Hamazura.”

“…!!”

Trước khi cậu kịp nói bất cứ lời nào, cánh cửa đã khép lại và thang máy tốc độ cao bắt đầu trượt xuống. Một chuyện khủng khiếp đã xảy ra, nhưng cả người cậu lại thấy nhẹ nhõm một cách kì lạ, có lẽ đó là vì cậu đã thoát khỏi nguy hiểm.

Ngồi xuống và tựa lưng vào thành, Hamazura ngẩng đầu lên trần thang.

(Cứ tưởng siêu năng lực gia không đếm xỉa gì đến một kẻ như mình…) Hamazura nghĩ, cảm nhận cái cảm giác nhẹ tênh do thang máy tạo ra.

Cậu nhìn lên trần và hai tay ôm mặt.

(Cứ tưởng mình chỉ như một món đồ tiện lợi. Hóa ra nếu có chết, mình sẽ không bị đốt thành tro trong lò nung và bị ném vào thùng rác?)

“Khốn kiếp,” Hamazura lẩm bẩm.

Cậu không phải là người duy nhất chịu đựng cảm giác tội lỗi khi đốt cái túi đen đó trong lò nung. Cô gái đứng nhìn sau lưng cậu cũng cảm thấy điều tương tự. Có lẽ Takitsubo Rikou thực sự muốn bảo vệ những Level 0 hoặc cảnh tượng thiêu hủy xác chết ấy đã thay đổi con tim cô.

Dù thế nào đi nữa thì có một chuyện vẫn không đổi.

Takisubo Rikou đã dũng cảm đối mặt với người đứng thứ hai Thành phố Học viện để cứu Hamazura, một Level 0.

“…Khốn kiếp,” Hamazura Shiage lẩm bẩm và chống một tay lên tường rồi từ từ đứng dậy.

“…KHỐN KIẾPPPPPPPP!!”

Cậu đấm mạnh bàn tay vào nút trên bảng điều khiển để dừng cầu thang lại.

Hamazura nghiến chặt răng và hít một hơi thật sâu, thật dài.

Thật sự mà nói, cậu biết chắc mình không có cơ may chiến thắng. Tên Kakine đó là một Level 5 và hắn không phải là kẻ địch duy nhất. Ngoài hắn ra còn có mấy tên thuộc hạ mặc đồ đen nữa.

Nhưng…

“Có nơi nào dành cho Level 0 không? Tất nhiên là có! Còn lối đi nào cho họ ngoài cách sống cướp bóc không? Tất nhiên là có!!”

Lời của một tên Level 0, một kẻ hoàn toàn khác với cậu, kẻ mà cậu đã đụng độ ở trung tâm dữ liệu Đại học Dangai, tự nhiên vang vọng trong tâm trí cậu.

“Nếu ngươi chịu dùng phần sức mạnh dựng nên Skill-Out đó để giúp những kẻ yếu hơn thì mọi thứ đã thay đổi!! Nếu ngươi chịu lấy sức mạnh bỏ ra để chiến đấu chống lại siêu năng lực gia mà giúp đỡ những người khác, thì không ai trong Thành phố Học viện này có thể coi thường ngươi cả!!”

“…Ờ.”

Hamazura Shiage bấm vào tầng 25 mà lúc nãy cậu đã từ biệt với Takitsubo, cánh cửa khép lại.

“Mày nói đúng, thằng khốn nạn ạ.”

Cậu đã tự cắt đứt con đường sống duy nhất và trở lại với chiến trường mà tên Level 5 đang đợi sẵn đó.

Phần 5

Thang máy dừng lại tầng 25.

Hamazura bước qua cánh cửa tự động và nhìn thấy một cảnh mà cậu đã lường trước.

“Ồ, ngươi trở lại à?”

Người thốt ra câu nói đó là Kakine Teitoku, Level 5 của SCHOOL.

Cạnh hắn, Kinuhata Saiai vẫn nằm dưới đất giống hệt như lúc nãy.

Nhưng giờ còn có thêm Takitsubo Rikou nằm úp mặt xuống sàn, đầu bị bàn chân của tên Level 5 dẫm lên khiến cậu không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô. Cậu còn không thể biết cô ấy còn sống hay đã chết.

Kakine bẻ khớp cổ và tiếp tục nói.

“Chà, cô ta khá lắm mặc dù không có kĩ năng thực chiến nào. Cô ta chắc chắn sử dụng khả năng tìm kiếm để can thiệp vào trường khuếch tán AIM và ‘bẻ ngược dòng chảy’ nhằm chiếm quyền điểu khiển sức mạnh của ta. Nói thật, nếu mạnh hơn chút nữa cô ta có thể trở thành Level 5 thứ 8 rồi.”

Từng lời khen ngợi của hắn nghe như đang chế giễu Takitsubo.

Hamazura không nói lại lời nào. Thay vào đó, cậu rút khẩu súng ngắn giấu trong tay áo ra và nhắm tới trước.

“Ủa, anh vẫn chưa xong à?” một giọng nói bất chợt vang lên.

Một cô gái trong chiếc áo đầm đi vòng từ một góc phía sau Kakine.

(Con nhỏ lái chiếc cần cẩu!!)

Trong một chốc, Hamazura không biết nên nhắm vào ai. Thế rồi…

“Ngươi nên dừng lại đi.”

Sau lời nói đó, cả người Hamazura Shiage khựng lại.

“Lúc trước giết ngươi là cần thiết, nhưng giờ bọn ta đã có Tweezers, vì vậy không cần phải giết mấy tên lính quèn như ngươi nữa.”

(…!?)

Không phải cơ thể cậu bất động. Cơ thể cậu hoàn hoàn không có vấn đề gì cả. Chỉ là cậu không thể gạt bỏ cái “cảm giác” đang lớn dần trong tim cậu.

Giống như cảm giác cậu không thể giẫm gãy cổ con mèo dưới chân mình.

Giống như cảm giác cậu không thể giết một đứa trẻ yếu ớt và cướp mọi thứ của nó.

Giống như cảm giác cậu không thể chĩa mũi súng vào Takitsubo Rikou.

“Nhìn vẻ mặt có lẽ bên trong ngươi là một con người tốt. Lẽ ra ta phải xài phép này ngay từ đầu mới phải.”

Nụ cười rộng xuất hiện trên khuôn mặt giả tạo của cô ta.

“Khả năng Measure Heart của ta có thể tự do điều chỉnh khoảng cách trái tim con người với nhau. Ngươi nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta thiết lập khoảng cách bây giờ bằng với những người mà ngươi biết?”

“Hự…!!”

(Gì đây? Siêu năng lực Tâm lý à!?)

“Sao không dừng lại đi. Bây giờ khoảng cách tới ta là 20. Nói cách khác, khoảng cách giữa ta và ngươi bây giờ giống như của ‘Hamazura Shiage – Takitsubo Rikou’. Ngươi sẽ không thể bắn ta như ngươi không thể bắn Takitsubo Rikou. Nếu ngươi xả thân để quay lại cứu cô ta thì ngươi sẽ không bao giờ làm tổn thương cô ta, phải không?”

Tay cầm súng của cậu đang run.

Cậu không thể bắn. Cậu biết rất rõ Takitsubo và cô gái áo đầm kia là hai người khác nhau, nhưng cậu không thể bóp cò được.

Lúc đó Kakine phá trò tiêu khiển của cô ta.

“Chán quá. Cô làm như chúng ta là kẻ xấu vậy.”

“Một chàng trai và một cô gái bảo vệ lẫn nhau như thế này đúng là một thước phim cảm động. Thật là một cảnh hiếm có làm tôi không nỡ phá nó đi.”

“Ừ, thật không may là cô ta sẽ chết cho dù chúng ta có làm gì đi nữa.”

Hamazura bắt đầu mở miệng khi nghe những thấy điều đó.

“Ng-người vừa nói cái quái gì thế!?

Kakine đá cái hộp rỗng bên cạnh Takitsubo về phía Hamazura.

“Đây là Thể Tinh Chất. Ngươi có biết cô ta sử dụng hết tất cả số thuốc còn lại không?”

“Cô ấy đã… sử dụng nó để kích hoạt năng lực…”

“Nói thẳng ra, nó chủ tâm gây ra hiện tượng đào thải khiến sức mạnh một siêu năng lực gia trở nên mất kiểm soát. Nếu muốn biết chi tiết hơn thì nó được sử dụng để tạo ra sự bùng nổ sức mạnh siêu năng lực gia trong phòng thí nghiệm nhằm phân tích sự mất kiểm soát hoạt động thế nào. Hầu hết các trường hợp chỉ có hại, nhưng cũng có những cá biệt hiếm hoi mà trạng thái mất kiểm soát rất hữu dụng. Cô ta chắc chắn là một trong những dạng siêu năng lực gia như thế.”

Kakine thuyết giảng tất cả những đống trên bằng cái giọng buồn tẻ, chán ngắt.

“Trong trạng thái này, cô ta không còn trụ được lâu đâu. Nếu không bao giờ sử dụng năng lực nữa thì cô ta sẽ không sao, nhưng chỉ cần sử dụng một hai lần thôi là cô ta tự sẽ hủy hoại mà chết.”

Tự hủy hoại. Nét mặt Hamazura đanh lại khi nghe thấy từ đó. Kakine mặc kệ và nói tiếp.

“Bọn ta không cần phải giết cô ta. Nếu không còn khả năng tìm kiếm, ta không quan tâm cô ta sống chết ra sao.”

“Như ngươi thấy đó, cô ta tự chuốc lấy,” cô gái áo đầm nói. “Do cô ta tự ép bản thân sử dụng Thể Tinh Chất để đánh lại bọn ta. Nếu bọn ta thật sự ra tay, thì chẳng một miếng thịt nào còn sót lại đâu.”

Hamazura đứng đó trừng mắt nhìn bọn chúng một cách bất động, nhưng rồi cậu mặc kệ hai thành viên của SCHOOL và bấm thang máy.

“Giờ, ngươi sẽ làm gì?” Kakine hỏi một cách ngắn gọn trong lúc Hamazura chờ thang máy lên. “Nên giết hay nên thả cô ta đây?”

“Chúng ta cứ thả cô ta đi, nhé? Một thành viên ITEM bên bờ vực cái chết không thể cản đường chúng ta.”

Hamazura nghiến chặt răng khi cô gái nói “bên bờ vực cái chết”, nhưng cậu vẫn không thể bóp cò. Cậu bị bẫy hoàn toàn trong sức mạnh Measure Heart của cô ta.

“Nhưng giết cô ta thì dễ hơn.”

“Con nhóc năng lực tìm kiếm này sử dụng AIM của anh để can thiệp vào chính Thực Tại Cá Nhân của anh, phải không? Anh không tính kiểm tra thử sao? Sức mạnh mất kiểm soát của anh nguy hiểm hơn nhiều so với phân nửa thành viên ITEM bị đánh bại. Tôi thì không muốn chết dưới bàn tay của anh đâu.”

Kakine Teitoku bẻ khớp cổ như thể không thích bị người khác sai khiến.

Kakine không hề có súng vì lòng tin vào sức mạnh của hắn. Nhưng nếu sực mạnh của hắn mất kiểm soát, kẻ bị đe dọa tới tính mạng đầu tiên không ai khác chính là hắn.

“Được rồi, đi thôi. Kiểm tra thì dễ, nhưng ở đây chúng ta không có trang thiết bị.”

Thật trùng khớp, cánh cửa thang máy mở ra.

“Chết tiệt!!” Hamazura chửi rủa và cố gắng tập trung sực mạnh để bóp cò.

Nhưng cô gái kia không hề nao núng.

“Khoảng cách của ta hiện giờ là 20. Cùng khoảng cách trái tim với ‘Hamazura Shiage – Takitsubo Rikou’. Nhưng ta có thể thu nhỏ hơn nữa đó.”

“!!”

“Ngươi không muốn trái tim mình bị nhuốm màu dối trá, đúng không? Hãy sống vui vẻ với cô gái chết yểu đó đi.”

Hai người họ bước vào thang máy và cánh cửa tự động khép lại.

Hamazura nhìn xuống hộp thuốc Thể Tinh Chất dưới chân và Takitsubo nằm bất động đằng kia. Cậu chầm chậm ngồi xuống.

(Chỉ cần sử dụng sức mạnh thêm một hai lần nữa, Takitsubo sẽ chết…)

Một tên lưu manh ngu ngốc như Hamazura không biết cái chết sẽ đến với cô như thế nào. Nhưng chắc chắn đó không phải là thứ gì tươi đẹp.

(Mình phải làm gì đây?)

Hamazura nhìn Takitsubo. Người cô không nhúc nhích một chút nào. Cô vẫn còn bất tỉnh. Hẳn cô đã chịu nhiều đau đớn bởi vì cả người cô ướt đẫm mồ hôi.

Takitsubo Rikou đã chiến đấu hết mình với Kakine.

Để cứu Hamazura Shiage.

Cô đã dùng tới thứ thuốc Thể Tinh Chất.

(…)

Hamazura lặng lẽ siết chặt tay.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới chuyện này và cũng không có khả năng để làm thế. Cho dù vậy, cậu đã nhận được một thứ giúp cậu có động lực để cử động tay chân.

“Khốn kiếp…”

Cậu không thể mang Takitsubo Rikou trả lại cho ITEM. Đó là tổ chức mà mỗi cá nhân đều có thể dễ dàng bị thay thế nếu biến mất vì lí do nào đó. Cho dù đang ở trong tình trạng thoi thóp như thế này, Takitsubo cũng sẽ bị ép sử dụng siêu năng lực.

Hamazura cất khẩu súng vào trong tay áo bằng cánh tay run rẩy. Cậu kiểm tra ổ đạn xem thử còn bao nhiêu viên. Có thể do khấu súng nhỏ nên nó chẳng có bao nhiêu. Không, cho dù cậu có hàng ngàn hàng vạn viên đạn có lẽ cũng không đủ để cậu vượt qua chuyến này. Bóng tối của Thành phố Học viện đang đuổi theo sau lưng Takitsubo và có thể đến cả ITEM cũng trở thành kẻ thù. Liệu cậu có đánh lại không?

“Thật khốn kiếp!!”

Cho dù không thể, cậu vẫn phải làm.

Nếu Takitsubo còn sử dụng siêu năng lực nữa thì mọi chuyện sẽ kết thúc thực sự.

Kinuhata nằm bất động bên cạnh Takitsubo, nhìn cậu một cách lặng lẽ. Dường như cô đã hiểu chuyện gì đang xảy ra khi nhìn thấy điệu bộ mất bình tĩnh của cậu.

“…Anh làm thế là đúng. Hãy dẫn Takitsubo-san rời khỏi đây.”

“Cám ơn.”

“Tôi không nói để nghe anh cám ơn. Tôi chỉ nói ra mong muốn của anh thôi. Chúng tôi không cần những người siêu vô dụng như anh và Takitsubo-san trong nhóm nữa, vì vậy hãy rời khỏi đây đi.”

Kinuhata mỉm cười.

Cô đã bị thương. Máu trào từ trong miệng cô ra. Nhưng cô vẫn mỉm cười khi thấy Hamazura cố làm mọi chuyện vì Takitsubo.

“Còn chuyện gì tôi có thể làm cho cô không?”

“…Hừm. Sử dụng Code 52 để liên lạc với đám thuộc hạ, gọi nhóm xóa chứng cứ và xe cứu thương đến. Anh thấy đó, tôi siêu bất động rồi đây.”

“Hiểu rồi,” Hamazura nói.

Bỏ Kinuhata lại như thế thật không phải, nhưng cầu cần phải mang Takitsubo cao chạy xa bay.

(Chỉ cần không sử dụng siêu năng lực nữa thì mọi chuyện sẽ ổn. Dù bị loại khỏi ITEM nhưng thế còn tốt hơn là bị hủy hoại.)

Điện thoại cậu chợt rung lên.

Đó là Mugino Shizuri.

“Haamazuraaa. Takitsubo Rikou có đó không?”

“…Cô không sao chứ!? Cô đánh với Kakine phải không? Chuyện gì-…!?”

“A, im đi. Tới giờ phản công bọn SCHOOL rồi. Chúng ta cần phải sử dụng năng lực của Takitsubo để theo dấu bọn chúng. Nếu nó có đó thì mang qua đây. Cho dù phải giết Takitsubo thì cũng phải bắt nó tìm cho ra bọn chúng.”

Phần 6

Hamazura mau chóng rời khỏi tòa nhà, cõng Takitsubo trên lưng lúc này đã như một cái xác. Cậu không làm theo lệnh của Mugino Shizuri, ép cô phải dụng siêu năng lực. Ngược lại, cậu đang cố chạy càng xa càng tốt nhằm giữ Takitsubo khỏi tầm tay của ITEM.

Cậu đang đứng trên một cây cầu nhỏ. Phía dưới là tuyến đường ray, không phải dòng sông. Đây là một trong những nơi mà các tuyến đường ngầm dẫn lên trên mặt đất. Phía bên kia cây cầu là một chiếc xe thể thao đang đậu.

“Dù chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu muốn tôi nhận cô gái này hả?”

Người đang nói là Yomikawa Aiho của Anti-Skill, đang đứng chống hông ngoài xe với vẻ mặt sửng sốt.

Những ngỏ ngách mà Hamazura và Takitsubo có thể đi và những nơi mà họ có thể ẩn náu đều là của ITEM, vì thế Mugino sẽ tìm ra một cách dễ dàng. Cậu quyết định sẽ giao cô ấy đến một nơi hoàn toàn khác.

“Hamazura, cậu biết tôi làm gì đúng không? Tôi là Anti-Skill. Cậu nghĩ tôi sẽ để cậu đi sau khi đưa cho tôi cô bé bất tỉnh một cách mờ ám thế này sao?”

“…Im đi,” Hamazura nói và nghiến chặt răng.

Yomikawa khẽ nhíu mày khi nghe thấy giọng nói thiếu bình tĩnh thường không có ở cậu.

“Tôi sẽ giải thích cho cô sau. Muốn tôi tới trình diện ở đâu cũng được! Giờ hãy mang cô ấy tới nơi nào an toàn nhất có thể!! Cô ấy đang rất yếu. Cô ấy đã dùng thứ thuốc Thể Tinh Chất gì đó. Tôi không biết nó là gì, nhưng cô ấy có thể bị nguy hiểm tính mạng bất cứ lúc nào.!!”

“Thể Tinh…? Này, Hamazura. Cậu vừa nói Thể Tinh Chất sao!?”

Nét mặt Yomikawa thay đổi hoàn toàn khi nghe thấy cụm từ đó, nhưng Hamazura không giải thích gì thêm.

Vì tình huống đang xấu đi.

“…Haaamazuraaa.”

Bỗng nhiên, giọng ai đó gọi cậu từ phía sau.

Cậu quay phắt lại và nhìn thấy Mugino Shizuri đứng đó, máu nhuộm đỏ từ đầu tới chân ở phía bên kia cây cầu. Một phần là máu cô ta, nhưng phần còn lại của kẻ khác. Cậu nhận ra thứ mà cô ta đang kéo đi bên tay phải như một cái giẻ rách.

“Frenda…”

Nhưng, đó chỉ là nửa thân trên của cô ta.

Nửa phần dưới của cô ta đã biến đâu mất, và có một thứ gì đó sền sệt màu đỏ thẫm đang nhễu xuống từ mặt cắt.

“Đúng vậy. Nó sợ SCHOOL và đã phản bội ITEM để bỏ trốn. Thế nên ta phải chỉnh sửa nó lại một tí… Cậu đang làm gì đó? Chắc không cần ta phải chỉnh sửa thêm đâu, phải không?”

Mugino thả nửa trên Frenda xuống đất.

Cô ta không hề quăng một cái nhìn cho Frenda.

Đó, thật sự là những gì còn sót lại của Frenda, đồng đội của Mugino.

Mặt Hamazura đanh lại khi thấy thứ nằm dưới đất bởi vì, không giống như Takitusbo, đó thực sự là một xác chết. Cho dù vậy, cậu vẫn không do dự. Cậu đỡ cô gái đang cõng trên lưng xuống cho Yomikawa nói nhỏ nhẹ.

“…Xin hãy đi đi.”

“Hamazura. Tôi đã nói tôi là Anti-Skill. Tôi không thể nhận cô bé này mà-…”

“CHẠY ĐI!!” Hamazura hét lên cắt lời cô. “Tôi biết cô không thể làm ngơ chuyện giết người, nhưng cô ta rất ghê gớm! Tôi không thể nói rõ được, kĩ năng của Frenda rất giỏi. Còn người đang đứng kia có thể giết cô ta chỉ bằng một phát! Vì thế tôi mới bảo cô hãy mang Takitsubo và rời khỏi đây!!”

Nói xong, Hamazura nhìn Takitusbo đang bất tỉnh với vẻ mặt như muốn gục ngã.

“Làm ơn… tôi không muốn cô ấy chết. Có thể lúc trước tôi đã sống một cách lãng phí, nhưng giờ cuối cùng tôi cũng biết tôi muốn làm gì. Vì vậy xin cô hãy đi đi. Một mình tôi không thể bảo vệ cô ấy. Nếu cô không giúp, tôi sẽ mất hết tất cả!!”

“Hamazura…”

“Cô nghĩ mình cô có thể làm được gì sao!? CÔ TA LÀ LEVEL 5. CON QUÁI VẬT SỐ 4 CỦA THÀNH PHỐ HỌC VIỆN NÀY! TÔI SẼ CỐ CẦM CHÂN, XIN CÔ HÃY MANG TAKITSUBO RỜI KHỎI ĐÂY!!”

Cậu hét to đến nỗi tưởng chừng như cổ họng sắp bị xé toạc. Yomikawa nín lặng trước con người đang tuyệt vọng kia. Cô lưỡng lự, nhưng sau cùng gật đầu như thể ánh mắt của Hamazura đã lay chuyển tâm can cô.

“Khi đưa cô gái này tới nơi an toàn, tôi sẽ trở lại cùng với toàn đội Anti-Skill. Cậu hãy cố gắng sống sót đến lúc đó.”

“…Chắc chắn rồi,” Hamazura đáp lại.

Yomikawa gạt phăng chút do dự còn lại, ngồi vào ghế lái và nhấn ga. Chiếc xe phóng đi thật nhanh cùng với Takitsubo.

Hamazura nghe thấy những tiếng cười khúc khích.

Cậu quay người lại và nhìn thấy Level 5 Mugino Shizuri đang bước từng bước dọc cây cầu.

“Đặt cược tính mạng vào trận đấu. Cảm giác như bị tê dại đi, phải không, Hamazura?”

“Tôi…” cậu bắt đầu lên tiếng.

Tiến sát tới trước mặt, Mugino quất tay sang một bên. Cô đánh trúng Hamazura khiến cậu bay đập bụng vào lan can sắt với một tiếng “thịch”. Cú tông mạnh làm cậu cảm thấy buồn nôn. Chân tay cậu rã rời, cậu phơi mình trên thành lan can như chiếc chiếu futon. Hamazura nhìn thấy những đường ray chạy dọc phía dưới.

“Cậm miệng. Ta không hỏi ý kiến cậu.”

Mugino mặc kệ tiếng rên rỉ của Hamazura.

Đấy không phải là sức mạnh Level 5 của cô. Đây chỉ là sức mạnh từ cánh tay. Cô cố ý sử dụng sức mạnh vật lý đơn thuần để không có gì gọi là sự khác biệt giữa Level 5 và Level 0.

Mugino vẫn không từ bỏ. Cho dù có giết chết Takitsubo, cô vẫn phải tìm cho ra chỗ ở của SCHOOL.

“Ha ha,” Hamazura cười trong tư thế ngắc ngoải trên thành lan can. “Sao cô không giết phức tôi luôn cho rồi?”

“Hả?”

Mugino quẳng cái nhìn cáu tiết về phía cậu.

Rồi mắt cô nheo lại.

Trong tay Hamazura Shiage là hộp Thể Tinh Chất mà Takitsubo Rikou sử dụng.

“Cô ấy cần cái này để sử dụng AIM Stalker, phải không?”

“Đồ khốn, cái hộp đó…!!”

Đúng lúc lửa giận lóe lên trong mắt Mugino, Hamazura bước lên thành lan can và nhảy khỏi cầu.

Một đoàn tàu chạy ngang qua đúng lúc cậu nhảy xuống.

Hamazura đập mạnh xuống tàu. Cậu tưởng nóc tàu khá bằng phẳng nhưng thực tế nó có nhiều chỗ lồi lõm nơi mấy chiếc điều hòa được lắp đặt. Lúc tiếp nóc, người cậu lộn vòng khiến cho da bị rách ra giống như bị dũa, và suýt nữa đã rơi khỏi tàu do quán tính. Nhưng rốt cuộc cậu cũng bám trụ lại được.

Nằm duỗi chân tay trên nóc tàu, Hamazura cười đắc thắng.

(Mình làm được rồi. Không có Thể Tinh Chất, Takitsubo không thể sử dụng siêu năng lực. Chỉ cần mình không để thứ này rơi vào tay Mugino, cô ấy sẽ không phải chiến đấu nữa…)

Đột nhiên tàu ngừng lại.

Hamazura trượt dọc trên nóc tàu theo quán tính. Cậu cố dừng lại rồi nhìn quanh một cách ngạc nhiên. Cậu thấy Mugino đang đứng ở phía cuối toa tàu. Chắc chắn cô ta đã nhảy xuống tàu cùng lúc với cậu. Tay cô ta thọc sâu xuống đất. Các cáp điện của hệ thống đường ray Thành phố Học viện nằm dưới đất. Mugino đã sử

dụng sức mạnh của cô để cắt đứt nguồn điện khiến đoàn tàu dừng lại.

Từ cách đó vài trăm mét, Mugino Shizuri nói.

Hamazura không thể nghe thấy được, nhưng từ cử động miệng, cậu biết chắc chắn đó là…

Tao – sẽ - giết – chết – mày.

Phần 7

Đứng trên toa tàu, Hamazura nhận thức rõ những gì Mugino nói.

Siêu năng lực gia Level 5 đã dừng đoàn tàu nở một nụ người rộng đến mang tai khiến gương mặt cô như bị chia làm hai phần.

“…!!”

Tóc tai Hamazura như dựng đứng cả lên. Cậu nhanh chóng vọt xuống tàu và chạy dọc theo con đường rải sỏi. Hai bên bị vây kín bởi lớp tường bê tông vững chắc khiến cậu như đang ở dưới lòng sông, may thay cậu tìm thấy một cầu thang sắt gần đó. Cậu mau chóng chạy lên cầu thang để mò lên mặt đất.

Cậu quay lại nhìn.

Mugino đang trèo lên cầu thang ngay phía sau. Cô chỉ cách cậu khoảng 20 30 mét và trừng mắt nhìn cậu qua đám người đi đường. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô ta đã coi cậu như là con mồi duy nhất.

(Chết tiệt!! Lẫn vào đám đông cũng không thoát được cô ta!!)

Cậu băng qua đám đông đang tận hưởng ngày nghỉ, tiếp tục chạy. Nhưng chẳng mấy chốc cậu đã kiệt sức. Cậu nhìn quanh và phóng vào một tòa nhà gần đó. Cậu phá tung cánh cửa, không thèm kiểm tra nó có khóa hay không rồi nhảy vào.

“…Khỉ thật. Đây là nơi nào?”

Nơi này khác với những tòa nhà bình thường. Những cái cây cao hơn Hamazura một chút mọc rải rác khắp căn phòng. Phía trên đầu, những sợi dây vươn ra và quấn vào các nhánh cây. Chúng là những cây nho tím. Nhìn xuống đất, cậu thấy những hộp thủy canh xếp thành hàng. Ánh sáng màu xanh tím xung quanh nhất định là tia UV để tăng cường khả năng quang hợp.

(Thì ra đây là hệ thống trồng cây tự động để lấy nhiên liệu ethanol sinh học…)

Công nghệ nhiên liệu etahnol sinh học đang được xem là giải pháp thay thế cho khí ga. Thông thường người ta sử dụng mía hoặc ngũ cốc, ở đây có lẽ là sản phẩm mang thương hiệu cao cấp. Hình như, những kẻ lắm tiền ở Quận 3 muốn có sự phân biệt giữa nhiên liệu của họ và người bình thường. Cảm tưởng như họ cho xe mình uống rượu vậy.

“Nơi này đẹp ghê.”

Hamazura điếng người khi nghe thấy giọng nói sau lưng.

“Mày quả là có mắt, biết chọn chỗ đẹp để chết, Hamazura à. Chết một mình là tốt nhất.”

Chưa kịp bỏ chạy, một cú đánh giáng mạnh vào lưng cậu.

Tiếng va đập vang lên , Hamazura bay tới trước vài mét rồi ngã xuống đất. Rất nhiều hộp thủy canh bị tông văng chỗ khác, một số cây nho bị đứt do không hứng được cũ ngã của cậu khiến Hamazura lăn thêm vài vòng nữa.

Chỉ với đòn đó, Hamazura cảm thấy cơn đau vang dội khắp người như sắp chết.

Thật ngạc nhiên vì không cái xương nào bị gãy sau cú đánh uy lực ấy.

“Mẹ kiếp…!!”

Hamazura gượng dậy và bỏ trốn khỏi nơi này như đang kéo lê chính bản thân mình. Phía trước có cầu thang, cậu liền chạy lên. Cậu nhìn thấy những thiết bị màu bạc nặng gần gấp đôi cậu, sắp thẳng tắp như một tấm lưới vuông, nối với nhau bằng những ống kim loại. Nó giống như máy sản xuất bia mà người ta vẫn thường thấy trong các chương trình quảng cáo. Thực chất, những quả nho phía dưới được ủ lên men để lấy cồn, nên những thiết bị này cũng hoạt động tương tự. Vì thế chắc chắn quanh đây còn có máy tinh chế để biến cồn thành nhiên liệu xe.

So với tầng dưới, chỗ này có rất nhiều mảng chắn tầm nhìn.

(Cho dù có là Level 5 cũng không phải không có cách đánh bại.)

Hamazura lách qua những khe hỡ giữa các đường ống và dựa lưng vào sau một cái máy có kích cỡ của một căn phòng nhỏ. Sau đó, cậu nhanh chóng vắt óc nghĩ ra tất cả những thứ có thể tận dụng được.

(Lúc bị chiếc xe cẩu tấn công gần phòng thí nghiệm hạt, cô ta đã không dùng siêu năng lực để phá hủy quả cầu sắt. Còn với đoàn tàu lúc nãy thay vì phá hủy con tàu thì cô ta lại dùng sức mạnh của mình để cắt đứt cáp.)

Hamazura nghiến chặt răng bởi cơn đau nhức toàn thân và chợt nảy ra một ý có thể giúp thoát khỏi tình huống này.

(Dường như siêu năng lực của Mugino cần tốn một khoảng thời gian để nhắm đổi lại cho uy lực khủng khiếp. Nói cách khác, cô ta rất yếu trước những đòn tất công bất ngờ. Cô ta không thể xử lí những đòn tấn công chớp nhoáng.)

Không phải do Mugino không chịu rèn luyện sức mạnh của mình, mà đó chính là điều tất yêu do năng lực của cô ta quá mạnh. Nếu sử dụng siêu năng lực một cách bất cần, cô ta sẽ có nguy cơ bị thiêu đốt bởi đòn tấn công của chính mình.

Nhưng chỉ cần đó là điểm yếu của cô ta thì cậu cóc cần biết lí do gì đằng sau.

Tầng này có rất nhiều chỗ nấp, Hamazura Shiage đã có một tia hi vọng chiến thắng.

Nhưng…

“Haaamazuraaa!!”

Tiếng gầm gừ vang lên, Hamazura ngửi thấy cái mùi nguy hiểm đang gần kề.

Cậu vứt cái giả thuyết vừa rồi sang một bên và nằm sấp xuống đất đúng lúc “thứ đó” lao đến.

Một loạt chùm sáng.

Mugino Shizuri như tâm một cỗ máy bắn phá những chùm sáng ra khắp xung quanh. Chúng không phải là những chùm hạt electron tạo ra bằng cách hấp thụ ánh sáng. Giống như ánh sáng, các electron vừa có tính chất sóng vừa có tính chất hạt, nhưng Mugino có khả năng điều khiển electron ở trạng thái “lưỡng tính sóng hạt”.

Khi một electron đạt trạng thái kết hợp đập vào một vật thể, chúng không thể tự quyết định sẽ cư xử như một hạt hay sóng, vì thế chúng “dừng” tại đó. Thông thường, electron có khối lượng xấp xỉ bằng không do đó động lượng sẽ không lớn, nhưng trạng thái “dừng” sẽ tạo ra một bức tường chắn khiến chúng có một sức tàn phá khủng khiếp và bắn vào vật thể với tốc độ chóng mặt như lúc chúng va vào bức tường.

Đó chính là Meltdowner.

Hay còn được gọi bằng thuật ngữ chuyên môn là Pháo Sóng Hạt Cao Tốc.

Không giống như Số 3 Railgun, cô ta là một Level 5 sử dụng electron không bằng dạng sóng hay dạng hạt.

Mỗi chùm sáng xuyên thủng kim loại như một tờ giấy, làm tan chảy một lớp tường dày và khiến mọi thứ ngã sang màu cam. Nhiệt độ tăng cao tác động vào cồn khiến chúng nổ tí tách khắp nơi. Hamazura né được những đòn bắn trực tiếp nhưng lại bị một mẩu kim loại cỡ miếng gảy đàn guitar cắm vào vai trái. Và đó không phải là miếng duy nhất. Có tới 4, 5 miếng kim loại như thế cắm vào người cậu.

“Aaaaa!!”

Hamazura bất giác la lên, tay ôm lấy bả vai rướm máu.

Bị chắn tầm nhìn khắp nơi, Mugino bắn phá hết tất cả. Một khi đã san bằng tất cả rồi, Hamazura buộc phải đối mặt với cô ta một cách vô vọng.

“Mấy cái máy trong này giống như mấy con cá trong trò vớt cá vàng ở các lễ hội. Chà… quên mất tên trò đó rồi. Dù sao, ta sẽ phá hết mấy khiên Meltdowner chướng mắt này.”

Số 4 của Thành phố Học viện.

Những cái máy to lớn nằm khắp nơi vài giây trước đó đã bị biến thành đống nát vụn chỉ sau một đòn tấn công. Tất cả mọi thứ có thể làm lá chắn đã bị phá hủy, thậm chí đến cả bức tường bên ngoài cũng bị hư hại nghiêm trọng. Mugino đứng giữa bãi tan hoang, tưởng chừng như cả tòa nhà có thể sập bất cứ lúc nào và từ từ, từ từ dãn ra nụ cười trên khuôn mặt.

“Mấy tên khoa học khốn kiếp đó nói bản năng sinh tồn giữ ta không sử dụng sức mạnh một cách tới hạn, nếu không ta đã dư sức giết con nhỏ Railgun trong nháy mắt. Mà, cũng chẳng trách được, vì nếu làm thật thì chính ta sẽ bị nổ tung.”

Nỗi sợ hãi phủ khắp người Hamazura Shiage.

Con quái vật Level 5 đang từ từ tiến đến.

Phần 8

Một sự tàn phá khủng khiếp như một trận cuồng phong gây ra bởi Meltdonwer Mugino Shizuri.

Hamazura quay lưng và bỏ chạy một cách điên cuồng, cố gắng tránh cô ta càng xa càng tốt.

Cậu chạy lên tầng nhiên liệu ethanol dược thảo, Mugino gọi vọng lên.

“Hamazuraaa. Đừng cố nhúng mũi vào chuyện của ta, đưa hộp Thể Tinh Chất và Takitsubo ra đây. Ta không thể nào ngủ yên một khi chưa giết sạch bọn SCHOOL.”

Trong lúc hối hả chạy lên, Hamazura từ chối yêu cầu cầu của Mugino.

“Không. Tôi sẽ không để Takitsubo sử dụng Thể Tinh Chất. Cô ấy đã đến giới hạn rồi.”

“Vậy thì đã sao? Nếu Takitsubo có chết, chúng ta có thể thay thế bằng siêu năng lực gia khác. Nó là đứa duy nhất có khả năng truy tìm bằng AIM Stalker, nhưng sử dụng một kẻ năng lực khác cũng tốt. Ai cũng được, chỉ cần ta tìm ra chỗ ở mấy tên SCHOOL khốn kiếp đó.”

Hamazura lên đến tầng nơi mà những chất chiết xuất từ cây nho tập trung lại, nhưng Mugino đã thổi tan nát tất cả chỉ trong phút chốc.

Hamazura nói trong lúc nấp đằng sau núi kim loại đang tỏa nhiệt hừng hực.

“Xin lỗi, nhưng tôi không thể nghe theo cô được.”

“Hả?”

“Cô không thể thắng tên Kakine đó. Trận đánh lúc ở phòng nghiên cứu hạt và trận vừa rồi, cô đã bỏ chạy những hai lần.”

Nói xong câu trên, cậu dám chắc nghe thấy tiếng nghiến răng ken két.

Dù vậy, cậu vẫn nói tiếp.

“Sau khi chạm trán hắn ta, tôi đã hiểu. Đây không phải chuyện Số 4 hay Số 2. Cô đã thua Kakine ở một mặt khác. Tìm ra được chỗ trốn của hắn ta thì làm được gì?”

Quả thật SCHOOL được tạo ra từ những kẻ đáng sợ, nhưng đồng thời họ vẫn còn chút nhân tính để tha cho những người yếu đuối hơn. Ngay đến lúc Takitsubo tung toàn bộ sức mạnh trước mặt họ, họ cũng không kết liễu cô ấy.

Cậu không nghĩ một người như Mugino Shizuri, kẻ có thể chĩa nanh vuốt vào chính đồng đội của mình chỉ vì họ không thích thứ gì đấy, có thể “mạnh” hơn Kakine và những kẻ còn lại của SCHOOL. Cho dù sức mạnh cô ta có vượt trội như thế nào, ấn tượng đó vẫn không thể nào phai nhạt được.

“Đây không phải vấn đề thắng thua. Nếu cô đánh cược mạng sống và dành thắng lợi, tất cả những gì cô đạt được chỉ là sự thỏa mãn cho chính bản thân cô. Tôi không thể giao Takitsubo cho một người như thế được. Tôi không thể để mạng sống của cô ấy kết thúc một cách vô nghĩa như thế được!”

“Ha. Ha ha!!”

Nghe thấy câu trả lời của Hamazura Shiage, Mugino cười khinh khỉnh.

Hamazura chạy từ chỗ nấp này sang chỗ nấp khác, cố gắng tạo khoảng cách trong lúc Mugino từ từ tiến tới.

“Nó dụ mày như thế nào hả, Hamazura? Mày phải lòng cái khuôn mặt dễ thương của nó hả? Hay vì nó nói chuyện tử tế với một thằng Level 0 như mày?”

Hamazura không trả lời lại, cái cười của Mugino càng to hơn.

“Đồ ngu. Mày tưởng bất cứ ai ăn nói tử tế là người tốt còn những kẻ độc mồm thì là người xấu sao!? Mày làm như mày là trung tâm của thế giới ấy!!”

“…Tôi biết,” Hamazura nói.

Cậu không phủ nhận.

Nếu Takitsubo không đôi xử tốt với cậu, trái tim cậu sẽ không sai khiến cậu làm những chuyện điên rồ này.

“Nhưng cô ấy không muốn một thằng ích kỉ, khốn kiếp như tôi phải chết. Cô ấy vốn là người như vậy! Một người tốt như cô ấy cần phải được sống vui vẻ. Tôi và cô đều không có quyền đứng trên đầu những người khác. Nếu chúng ta không tạo ra một xã hội nơi những kẻ ngốc dám đứng lên và những kẻ có quyền lực giúp đỡ những người khác, cái thế giới chó má này sẽ không bao giờ tốt đẹp lên!!”

Một khoảng im lặng.

Đột nhiên, một tia sáng chói lòa làm cậu tưởng như một vụ nổ hạt nhân bắn thẳng vào núi sắt mà Hamazura đang nấp. Cậu bị ngã về phía sau bởi luồng gió mạnh và rồi cảm thấy sự hiện diện của một người ngay sau lưng.

Trước khi kịp quay mặt lại, một cảm giác lạ lẫm đục vào lỗ tai phải của cậu.

Mugino Shizuri đâm cây tuốc nơ vít vào lỗ tai cậu.

“Trong đầu mày hình như có con ốc HƠI BỊ lỏng ra rồi đó.”

Đầu nhọn tuốc nơ vít từ từ xoáy vào trong.

“Cần ta vặn lại không?”

Cậu không thể di chuyển được. Nếu di chuyển đầu dù chỉ là một chút, tai cậu sẽ bị thương và chảy máu. Trong lúc giữ cây tuốc nơ vít bằng tay phải, Mugino chìa lòng bàn tay trái ra trước mặt Hamazura. Cô đang ra hiệu bảo cậu giao hộp Thể Tinh Chất ra.

Hamazura đưa tay vào trong túi.

Bên trong là hộp Thể Tinh Chất trống trơn.

(Chó chết thật…)

Nhằm nghiền mắt và nghiến chặt răng, Hamazura chuẩn bị tinh thần.

Cậu mặc kệ cây tuốc nơ vít và xoay người thật mạnh.

Phần 9

Hamazura mặc kệ cây tuốc nơ vít cắm trong lỗ tai và xoay người thật mạnh.

“Cái gì-…?”

Đúng như dự đoán, Mugino có vẻ ngạc nhiên.

Cây tuốc nơ vít khoét vào bên trong lỗ tai. Một cảm giác đau đớn tột cùng chợt bùng nổ trong đầu cậu và âm thanh bên tai phải trở nên đục mờ giống như nhét tai phone vào. Trên hết, một nửa tầm nhìn của cậu đã bị phủ một lớp màu đỏ vì một lí do nào đó.

Mặc kệ tất cả những điều đấy, Hamazura lấy hộp Thể Tinh Chất từ trong túi ra.

Đó là một cái hộp hình chữ nhật nhỏ như một cái gọt bút chì.

Nắm chặt trong tay, cậu dùng một góc của hộp cắt vào khuôn mặt Mugino.

Mắt phải Mugino bị chọc thủng giống như mấy tên thuyền trưởng cướp biển.

“Ooooo…AAAAAAAAAAAAAAA!!”

Cô ta ôm khuôn mặt máu me bằng hai tay và bước loạng choạng về phía sau.

Nhìn thấy cảnh đó, Hamazura cười khẩy.

“Tai Level 0 đổi mắt Level 5, hở? …Một cuộc trao đổi quá hời, cô thấy đúng không?”

Khuông mặt Mugino chìm trông giận dữ.

“HAMAZURAAAAAAAA!!”

Một quần sáng chói lòa phát ra.

Tay trái Mugino Shizuri bị thổi tung từ cổ tay đến khuỷu tay giống như bị tan chảy. Luồng sáng đó nhắm thẳng vào mặt Hamazura Shiage. Cô bắn Meltdowner ngay lập tức.

“…!!”

Hamazura nghiêng đầu sang phải ngay trước lúc nó bay trúng.

Cậu may mắn tránh được đòn tấn công chí tử vừa rồi trong đường tơ kẽ tóc.

Mugino vươn cánh tay phải ra gạt ngã Hamazura lúc này đã mất thăng bằng rồi ngồi lên trên người cậu. Hộp Thể Tinh Chất trượt khỏi tay Hamazura và lăn lông lốc dưới nền, nhưng Mugino không còn để tâm tới nữa.

Cô nhìn chằm chằm Hamazura bằng con mắt còn lại và hét với giọng nói chứa đầy giận dữ.

“Chuyện đó chẳng liên quan!! CHUYỆN ĐÓ CHẲNG CÓ LIÊN QUAAAAAAAAAAAAAN!! Một tai!? Một mắt!? Mày có thể cắt tay cắt chân, mày có thể moi ruột tao ra, nhưng mày không thể thay đổi sự khác biệt sức mạnh giữa tao với mày! Tao là Level 5! Tao là Số 4! Tao là Meltdowner! Đừng có tưởng mày ngon, con đĩ mẹ mày! Tao có thể giết cái loại Level 0 như mày 100 lần mà không cần động đến một ngón TAAAAAYYYYYYY!!”

Nước dãi bắn ra từ miệng; Mugino bóp cổ Hamazura bằng tay phải. Nếu cô ta kích hoạt siêu năng lực, đầu Hamazura sẽ biến thành cát bụi.

Hamazura Shiage cười trong lúc cần cổ cậu bị nắm như một cái ly.

Cậu ung dung như thể từ bỏ thứ gì đó.

“…Cô biết không, tôi không phải là một thằng ngốc. Tôi biết trước sau cũng ra thế này.” Hamazura vừa nói vừa lắng nghe từng hơi thở nặng nhọc của Mugino. “Cô là kiểu người không thể rời khỏi trò chơi khi chưa hoàn thành hết 100%. Chỉ cần lỡ tay chơi dở dù chỉ một chút, cô sẽ tức sôi máu lên và không thể thỏa mãn dù sau đó có hoàn thành game.”

“Hả?”

“Khi một người lỡ tay làm hỏng thứ gì đó dù chỉ một tí, họ sẽ tìm một mục tiêu khác để ghi đè nó lên. Khi không thể đạt được chiến thắng 100%, cô sẽ cố gắng đạt điểm số thật cao và thỏa mãn với chừng đó. …Chẳng có lí do nào cô phải ám ảnh một tên Level 0 như tôi cả. Cô có thể sử dụng sức mạnh Level 5 của cô mà giết tôi từ đằng xa.”

“Nói cách khác,” Hamazura vừa cười vừa nói, “nỗi ám ảnh chiến thắng quái đản đó đã tạo một cơ hội quyết định cho tôi.”

Một tiếng kim loại vang lên.

Đó là tiếng Hamazura vung tay đẩy khẩu súng ngắn trượt từ trong ống tay áo vào lòng bàn tay.

“Cái gì-…?”

Trước khi Mugino kịp thốt nên lời, Hamazura đã kéo cò.

BẰNG BẰNG BẰNG!! Tiếng súng khô khốc vang lên, hàng loạt viên đạn xuyên thủng phần thân trên cô ta. Hamazura bắn cho đến khi hết đạn và thậm chí khi ổ đạn đã trống trơn cậu vẫn bóp cò liên tiếp vài phát nữa.

“…”

Mugino nhìn xuống thân hình loang lổ trong cơn bàng hoàng.

Ngay sau đó, người cô ngã sang bên, gục xuống và nằm bất động.

“Thắng dễ quá, Level 5 à,” Hamazura nói và nhấc cái thân xác tàn tạ lên.

Cậu nhặt hộp Thể Tinh Chất và cho vào túi.

Nếu Hamazura Shiage rút súng ra ngay từ đầu, cậu đã không thể thắng. Cô ta sẽ sử dụng siêu năng lực của mình làm lá chắn. Chính vì thế cậu đã kiên nhẫn chờ đợi đến giây phút cuối cùng. Ngay cả lúc cô ta đâm cây tuốc nơ vít vào lỗ tai cậu cũng không sử dụng nó bởi cậu muốn cô ta khinh suất và nghĩ cậu không có một món vũ khí nào trong tay.

Trước đây, thủ lĩnh của Skill-Out, Komaba Ritoku đã gần như lấy mạng Level 5 mạnh nhất Thành phố Học viện bằng cách khóa sức mạnh của hắn. Hamazura cũng đã làm tương tự như thế.

Cậu chọc ngón tay út vào trong lỗ tai rỉ máu.

Có vẻ như màng nhĩ không bị gì. Cậu móc ra một cục máu khô mắc trong tai và cảm nhận thấy thính lực được cải thiện một chút.

“…Hết xẩy, đúng là một vụ trao đổi quá hời,” cậu thốt lên một cách ngạc nhiên và bắt đầu bỏ đi.

“…mazura.”

Hamazura rùng mình ớn lạnh khi nghe thấy một giọng nói như ngoi lên từ tận cùng của địa ngục.

Cậu từ từ quay người lại, và rồi…

“HAMAZURAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

Người đàn bà với chi chít lỗ trên người, một phần cánh tay trái tan biến và con mắt phải đỏ máu hùng hổ đứng dậy. Một quầng sáng chết người đang tụ lại bên tay phải cô ta. Cô ta đang cộng hưởng sóng hạt tốc độ cao trong tay. Một phát bắn như thế chắc chắn sẽ thổi Hamazura tan biến.

Khẩu súng ngắn bên tay trái đã hết đạn.

Vì thế cậu vứt khẩu súng đi.

“Aaaaaaaaaaaaaa!!”

Hamazura lao thẳng vào Mugino không một chút do dự.

Hai cánh tay giao nhau.

Nếu ngập ngừng dù chỉ một chút, thì cậu sẽ để lộ sơ hở.

Nếu để lộ một chút sơ hở, cái chết là điều tất yếu.

Nhưng cậu đã hạ quyết tâm. Cậu lao tới như một mũi tên, siết chặt nắm đấm như một hòn đá, tập trung cao độ vào khuôn mặt kẻ địch cần đánh bại và tung một cú đánh sấm sét.

Tiếng va chạm dữ dội vang lên.

Mugino Shizuri mất hết sức lực và ngã khụy xuống nền. Ánh sáng màu trắng đáng sợ trên cánh tay cô ta tan biến vào không khí như bị phân rã. Cảm giác nguy hiểm đã không còn.

Hamazura lượm khẩu súng ngắn đã vứt lúc nãy lên, nhìn xuống Mugino và lấy điện thoại trong túi ra. Cậu gọi vào số Yomikawa. Số này cậu có được nhờ Yomikawa đưa cho cậu, phòng những lúc cần ai đó nói chuyện thì cô sẽ là người lắng nghe.

“Hamazura đây. Không cần kêu gọi lực lượng Anti-Skill nữa.”

Cậu bước qua những đống đổ nát đến lối ra và nói.

“Đúng vậy. Mọi chuyện đã qua rồi.”

Phần 10

Hamazura rời khỏi tòa nhà nhiên liệu dược thảo Quận 3. Một vài thuộc hạ của ITEM đang chực chờ sẵn ngoài cửa để xóa dấu chứng cứ, nhưng không một ai dám ngăn cản cậu. Với họ, cậu là kẻ vừa đánh bại Level 5 Số 4 của Thành phố Học viện. Họ không dám nghĩ đến chuyện điên rồ đó.

“Yo.”

Một người đứng cách xa tòa nhà đang vẫy tay gọi cậu.

“Hanzou?”

Một tên lưu manh Quận 7 không có việc gì ở cái Quận 3 trù phú này. Hamazura thắc mắc không biết có phải cậu ta tình cờ có mặt ở đây hay không. Cậu ta chắc đã theo dõi trên kênh radio.

“Tao nghe rồi, Hamazura.”

“Nghe vụ gì? Với nghe được bao nhiêu?”

“Rằng mày đã đánh bại một Level 5 bằng chính sức lực của mày.”

Hamazura bất ngờ trước nguồn tin chính xác đến kinh ngạc mà cậu ta có, nhưng cậu nói một thứ khác chợt nảy ra trong đầu.

“Nó có ích lắm.”

“Nó?”

“Cây súng đàn bà. Nếu mày không đưa nó cho tao thì tao đã chết rồi.”

“Ha. Mày đúng là quái thai khi chỉ dùng cái đó mà đánh bại một Level 5.”

Hanzou lấy ra vài điếu thuốc đưa cho Hamazura và nói.

“Thấy chưa? Quà tao cho mày xài tốt lắm. Với chiến tích lần này, không ái có thể phủ nhận mày nữa. Mà tao nghĩ trước tới giờ cũng chẳng có mấy người ghét mày.”

“…”

“Về với tao đi, Hamazura. Nhiều người đang đợi mày đó.”

“Xin lỗi.” Hamazura châm điếu thuốc và mỉm cười. “Tao còn có chuyện phải làm.”

“Chậc. Tao ghen tị với mày quá.”

Hanzou nói thế nhưng không ép Hamazura thêm một lời nào nữa. Hamazura đã đối mặt với một con quái vật. Hanzou có thể nhìn thấy một sự thay đổi trong Hamazura.

“Mà thôi, sao cũng được. Tao phải về củng cố lại Skill-Out đây.”

“Xin lỗi nhé, anh bạn.”

“Nhưng đừng quên. Tao luôn chừa một ghế cho mày. Một khi đã làm xong chuyện của mày rồi, hãy trở lại.”

Hai người nói, cười, nhẹ nhàng cụng tay vào nhau và từ biệt.

Giữa dòng 4

Sau khi trầm mình trong phòng khách sạn một giờ, cô gái áo đầm trở về một trong số căn cứ của SCHOOL. Kakine Teitoku, Level 5, đang ở đây.

“Ồ, nãy giờ cô ở đâu thế?”

“Đi lấy một chút tiền. Mấy lão nhà khoa học vẫn kinh khủng như mọi khi. Họ tính toán kĩ đến từng li từng tí; chẳng xù ra một đồng bo nào.”

“Hừm. Một giờ cũng đâu có lâu lắm.”

“Không phải tôi làm chuyện gì tội lỗi đâu. Tuy ở trong khách sạn, nhưng chúng tôi chỉ nói chuyện một chút và ngồi lật mấy tờ tạp chí.”

“…Không làm tình hay gì đó sao?”

“Không. Tôi không cần phải làm thế. Tùy trường hợp thôi, nhưng khách hàng của tôi không phải dạng đó. Anh có biết tại sao những người giàu có thường lui tới quán bar và đưa tiền cho phụ nữ không? Không phải để thỏa mãn nhu cầu tình dục của họ. Họ muốn tạo dựng một mối quan hệ với người khác bên ngoài công chuyện làm ăn.”

“Tôi thực sự không hiểu cái thế giới đó,” Kakine nói.

Cô giải thích nói với vẻ mặt nửa hoài nghi.

“Anh có biết dạng người tham công tiếc việc không? Những người thích làm việc và vùi đầu vào đó, kết cục là gia đình tan vỡ. Với những người như thế, một mối quan hệ tạo ra bằng tiền có thể như một liều thuốc tâm hồn cho họ. Tiền chính là kết quả của công việc. Bằng cách vung tiền mua bạn và mua tình, họ sẽ cảm thấy thỏa mãn bởi họ nghĩ họ tạo dựng nên những mối quan hệ đó bằng chính bàn tay của họ và rằng họ còn có thể hòa nhập với xã hội. Tôi chỉ nhận tiền và xoa dịu nỗi phiền muộn của họ.”

“Hiểu rồi,” Kakine đáp lại một cách thờ ơ.

Câu trả lời cụt ngủn đó làm cho cô mất hứng.

“À, phải rồi. Cái nhóm ITEM đuổi theo chúng ta đã bị xóa xổ. Có một trận đấu tay đôi và Số 4 Mugino Shizuri đã thất thủ. Bây giờ tổ chức đó đã không còn.”

“Cái gì? Đấu tay đôi? Vậy ra Mugino đã thoát được đòn tấn công của tôi à… Nhưng ai đã hạ Mugino? Frenda hợp tác với chúng ta và biến mất, Kinuhata Saiai bị đánh bại và Takitsubo Rikou không còn khả năng chiến đấu trực diện nào nữa…”

Kakine chìm trong im lặng.

“Không lẽ nào…”

“Vâng. Chẳng thế nào là những thành viên chính, chắc chắn phải là một ai đó trong đám thuộc hạ của nhóm.”

Gương mặt của Level 0 quay trở lại từ thang máy để bảo vệ Takitsubo Rikou hiện lên trong đầu hai người. Kakine khẽ buông lời khen ngợi Hamazura Shiage.

Cô gái áo đầm nhìn Kakine.

“Quá trình phân tích ‘Tweezers’ tới đâu rồi?”

Kakine Teitoku đeo một găng tay kim loại trên tay phải với hai móng vuốt dài ở ngón trỏ và ngón giữa. Mắt thường không thể thấy được, nhưng bên trong móng vuốt là một đống silicon thu thập từ trong không khí. Tất nhiên, những đống này chỉ có chiều ngang 70 nanomet và phải dùng đến kính hiển vi điện tử để xác nhận sự có mặt của chúng.

“Có một chuyện luôn làm tôi băn khoăn,” Kakine lẩm bẩm và kẹp hai móng vuốt lại với nhau. “Lão khốn Aleister lúc nào cũng biết quá nhiều về hoạt động của chúng ta. Quá nhiều kể cả có giám sát kĩ càng từ camera an ninh, những con rô bốt tuần tra và vệ tinh quan sát. Cách thức lão ta thu thập thông tin luôn luôn là điều bí ẩn.”

“…”

“Câu trả lời chẳng có gì đặc biệt. Lão phát tán 10 triệu cỗ máy vô hình ra khắp thành phố. Chẳng có gì ngạc nhiên khi lão biết tường tận mọi chuyện.”

Hắn đang nói đến Underline.

Chúng là những cỗ máy hình cầu với ba sợi lông ở bên trái và ba sợi lông ở bên phải. Thay vì đi đứng trên mặt đất, chúng trôi nổi trong không khí.

Những cỗ máy tí hon này sử dụng dòng không khí đối lưu để nạp năng lượng, thu thập thông tin rời rạc, sử dụng tín hiệu lượng tử­ mà chúng sản sinh và thông qua những chùm hạt electron để truyền đạt thông tin giữa chúng, tạo thành một mạng lưới.

Underline là cổng thông tin trực tiếp đến tòa nhà không cửa sổ, chúng nắm giữ những thông tin mặt tối sâu thẳm của thành phố có thể làm chấn động cả thế giới nếu để lọt ra ngoài.

“Cho dù có biết đến sự tồn tại của Underline, tìm ra một cỗ máy hiển vi chẳng phải dễ dàng, và, cho dù có bắt được vài con cũng không thể lấy được thông tin từ chúng. Người ta phải mổ xẻ thiết bị nano đó ra và gắn vào đó một sợi dây. Chưa kể tới việc “quan sát” không cẩn thận tín hiệu lượng tử bên trong có thể sẽ làm sai lệch thông tin.”

Chính vì thế mà Tweezers rất cần thiết.

Cho dù thiết bị nano đó có nhỏ đến cỡ nào, một dụng cụ có thể nắm được hạt cơ bản sẽ không gặp trở ngại. Với nó, việc lấy thông tin từ trong Underline là hoàn toàn có thể.

Cô gái vừa nhìn Kakine vừa nói.

“Thế còn kết quả phân tích thì sao?”

“Chính xác như những gì tôi mong đợi,” Kakine trả lời. “Kết quả không tốt. Thực sự có quá nhiều dữ liệu trong Underline, nhưng chừng đó vẫn chưa là gì so với Aleister. Chúng ta cần phải thu thập thêm dữ liệu nữa.”

“Vậy anh tính làm thật sao?”

“…Ờ. Tôi sẽ giết Số 1 Thành phố Học viện. Đấy là cách duy nhất. Vai trò Kế Hoạch Dự Bị chưa đủ để tôi có thể đàm phán với Aleister một cách suông sẻ. Tôi phải trở thành trung tâm và bất biến của Kế Hoạch Chính.”

“Hiểu rồi,” cô gái đáp lại một cách lãnh đạm. “Anh thích làm gì thì làm, nhưng tôi sẽ không tham dự vào trận chiến với Accelerator đâu.”

“Hả?”

“Khả năng Measure Heart của tôi có thể thay đổi khoảng cách trái tim mọi người. Vì thế nếu thiết lập khoảng cách trái tim của tôi và Accelerator thật gần, tôi có thể sẽ khiến hắn ta do dự tấn công.”

“Và?”

“Nhưng không phải ai cũng phản ứng lại với kẻ địch giống như với người thân nhất của họ rồi ngừng tấn công. Một số người sẽ hóa điên và ra đòn tàn độc hơn bởi họ cảm thấy như người đó đã phản bội mình… Chúng ta có thể tin Accelerator không làm vậy không? Xin lỗi, nhưng tôi có cảm giác dù trái tim của tôi và hắn có xích lại gần nhau tới mức nào hắn vẫn sẽ tấn công tôi. Hắn đã lún quá sâu trong vũng lầy.”

“Hừm,” Kakine cười khẩy một cách thờ ơ.

Không có một chút thất vọng nào trong ánh mắt của hắn. Hắn đã không mong đợi gì cô ta sẽ hữu dụng trong trận chiến.

Cô gái nhìn vào bộ vuốt trên tay phải của Kakine.

“Nếu có kết quả, hãy cho tôi biết. Tôi muốn biết khi nào chúng ta có thể thương lượng trực tiếp với Aleister.”

“Được thôi,” Kakine đồng ý, cô gái rời khỏi căn cứ của SCHOOL.

Kakine Teitoku ngắm nhìn Tweezers và khẽ cười.

“…Accelerator, hở?”

Ghi chú

 Nanomet: 1 nanomet = 10-9 met.

 Lượng tử: tất cả mọi năng lượng đều ở trạng thái gián đoạn rời rạc, là đại lượng nhỏ nhất của một thực thể vật lý. Ví dụ, photon là lượng tử ánh sáng.

 Theo nguyên lý bất định, muốn “đo đạc” hay “nhìn” vật thể vi mô ta phải dùng ánh sáng chiếu vào, nhưng các ánh sáng được cấu tạo theo kiểu lượng tử (giống như hạt) vì thế sẽ gây ra hiện tượng va chạm với vật được chiếu ánh sáng và làm thay đổi trạng thái của nó, do đó không thể đo chính xác vận tốc và vị trí cùng một lúc. Vì vậy chỉ “nhìn” cũng có thể thay đổi thông tin có trong Underline.