Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 15 - Battle Royale - Chương 3: Vùng đất phong ấn sức mạnh. Reformatory

Phần 1

Mồ hôi lạnh toát khắp người Baba Yoshio.

Hắn là một thành viên của MEMBER giống như Giáo sư. Hắn hỗ trợ cho Giáo sư bằng một con rô bốt bốn chân điều khiển từ xa.

“Mấy tên khốn... Vừa mới bắt đầu thôi mà đã chết rồi!!”

Hắn nguyền rủa ông ta, dù vậy người chết thì không thể nào tới cứu hắn được.

Baba tặc lưỡi và chuẩn bị tẩu thoát. Hắn ta đang ẩn nấp dưới lòng đất cách phía trên hàng chục mét trong khu xây dựng ngầm của Quận 22. Cụ thể, hắn đang ở trong hầm chống bom nguyên tử dành cho VIP có tên “Khu nghỉ dưỡng mùa hè”. Đây là khu vực dành riêng cho thành viên Ban Giám Đốc, nhưng, vì không được sử dụng thường xuyên, hắn đã phá hệ thống an ninh và tận hưởng trong này. Nội thất bên trong được thiết kế giống như những căn biệt thự đắt tiền và thậm chí còn có đường dây mạng nữa, vì thế đây trở thành một thiên đường đối với một tên hacker như Baba. Hắn đã dòm ngó nơi này từ lâu, nhưng khi đã lọt vào đây rồi hắn vẫn cảm thấy đây là một nơi quá xa xỉ.

Tuy nhiên, nơi này không an toàn tuyệt đối.

Hắn không biết kẻ địch sở hữu sức mạnh gì, nhưng chắc chắn lớp tường dày này không có tác dụng với các siêu năng lực gia dạng teleport. Giáo sư chắc chắn đã bị tên Level 5 của Thành Phố Học Viện giết chết. Một kẻ như thế sẽ dễ dàng phá nát cửa căn hầm. Chưa kể có khả năng kẻ địch sẽ ập đến cùng với vũ khí tối tân nhất như khẩu súng chống phòng hộ.

(Chẳng mấy chốc hắn sẽ phát giác ra nơi này. Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây!!)

Hắn sắp xếp các vật dụng, máy móc xung quanh laptop vào trong túi xách, gom các xấp tiền hắn lấy trộm được trong “Khu nghỉ dưỡng mùa hè” rồi chạy thẳng ra thang máy.

Nhưng chẳng có tín hiệu nào khi hắn bấm nút.

“...?”

Hắn chạy tới cửa cầu thang ở hướng khác, nhưng cánh cửa đã bị khóa.

Bỗng dưng căn phòng chìm trong ánh sáng màu đỏ. Giật mình, Baba nhìn sang màn hình điều khiển của căn hầm. Trên đó ghi “Vì lí do an ninh, tất cả mọi cánh cửa sẽ bị khóa.”

Hai con mắt Baba mở to ra, hắn nghe thấy một tiếng động lạ.

Âm thanh nghe giống như thác đổ.

Nó rất ồn, có thể nghe thấy rõ tiếng ầm ầm qua lớp tường dày.

“Nước...!?”

Trong đầu Baba hiện lên những tình huống tồi tệ có thể xảy ra.

Nếu có kẻ xả hàng tấn nước xuống cầu thang hay thang máy...

Cánh tay rô bốt của hắn – không phải cánh tay người – sẽ không thể mở cánh cửa dưới áp lực nước kinh khủng như thế. Và cho dù cánh cửa có mở được đi chăng nữa, một biển nước sẽ nhấn chìm hắn trong vô vọng.

MEMBER có một siêu năng lực gia dạng teleport tên Saraku (Accelerator gọi hắn là Kill Point), nhưng hắn đã bị đánh bại ở Quận 23. Chẳng còn ai có thể cứu hắn trong tình thế này.

“Chậc!!”

Baba nhanh chóng lấy laptop ra và bật lên. Sau đó hắn cắm dây kết nối mạng để liên lạc với thành viên khác của MEMBER. Giáo sư và Kill Point đã chết, nên chỉ còn một người có thể liên lạc nữa mà thôi. Đó là cô gái mà Giáo sự gọi với cái tên pháp sư.

Tuy nhiên, câu trả lời lại cho email giải thích tình hình của hắn đến rất nhanh và súc tích.

“Nếu tôi nhớ không nhằm, thông tin anh thu thập về các tổ chức lưu trữ trong những máy chủ khác nhau. Vì thế, tôi không cần anh nữa. Tôi sẽ đuổi theo kẻ địch. Tôi không có thời gian rảnh để dọn dẹp cái đống lộn xộn của anh.”

“Con đĩ!!” Baba gào lên.

Hắn nghĩ tới việc vứt bỏ hết sĩ diện để cầu cứu mấy tên thuộc hạ hoặc “người gọi điện”, nhưng rồi màn hình máy tính đứng im. Hắn có một linh cảm rất xấu về chuyện này và hối hả sửa chữa. Tuy nhiên, có vẻ như cáp kết nối đã bị cắt bỏ. Giờ hắn không thể biết thêm thông tin gì mới nữa.

Baba tháo laptop ra và rên rỉ. Hắn cố vặn ốc nghĩ xem thử chuyện gì đang xảy ra, nhưng hắn chỉ có thể đi đến một kết luận duy nhất.

Hắn đã sập bẫy.

Khi đã chấp nhận sự thật đấy, hắn cảm nhận được áp lực vô hình đang vồ lấy hắn từ bức tường dày tưởng như an toàn, vô hại trước đó. Hắn còn bao nhiêu thức ăn? Liệu oxy có cạn không? Khi nào lực lượng ứng cứu tới? Hay tất cả sẽ xảy đến?

Sự kiên nhẫn của Baba nhanh chóng cạn kiệt khi những suy nghĩ cứ chạy vòng vòng trong đầu và cuối cùng hắn ném cái cặp xuống đất, vò đầu bứt tóc bằng cả hai tay và phát ra tiếng gào thét như một con thú.

Hắn đang ở một nơi an toàn nhất thế giới. Hắn có đủ thức ăn và oxy để sống nốt quãng đời còn lại. Thế nhưng tâm trí của Baba Yoshio đã bị ăn tươi nuốt sống bởi con quái vật có tên trí tưởng tượng.

Phần 2

Quận 11.

Thành Phố Học Viện không tiếp giáp với biển, nên các mặt hàng chỉ có thể được mang vào và đưa ra bằng đường bộ hoặc đường hàng không. Quận 11 với bức tường biên giới đóng vai trò như cửa khẩu cho đường bộ.

Các thành viên của BLOCK và Unabara Mitsuki đang có mặt tại đây.

Những tòa nhà hình vuông sắp thành dãy quanh khu vực. Không giống như những tòa nhà bình thường, những tòa nhà ở đây hầu như không có tường và giống như gara xe. Những chiếc xe chạy bằng điện của Thành Phố Học Viện đỗ tại đây để chuẩn bị chuyển ra ngoài.

Những khu nhà kho của Quận 11 rất lớn và có hơn 7000 tấn nguyên vật liệu vào/ra mỗi ngày.

Khu vực xung quanh cánh cổng quản lý vào ra được điều khiển rất chặt, nhưng Quận nhà kho không thể được bảo vệ từ đầu tới cuối. Quận 11 như một bến cảng. Những giao kèo mờ ám thường diễn ra khi màn đêm buông xuống giống như trong các bộ phim mafia cũ.

Và…

(Kia là bức tường biên giới…)

Unabara nhìn sang hướng đó.

Cho dù đang đứng cách xa 500 mét, bức tường vẫn toát ra vẻ uy nghiêm bởi kích thước đồ sộ của nó. Có một lối đi ở trên đỉnh bức tường giống như Vạn Lý Trường Thành và, nhìn từ ống nhòm họ có thể thấy rõ những con rô bốt an ninh hình cái trống đang đi đi lại lại trên đó.

Một số pháp sư đã lách qua bức tường, nhưng đó chỉ vì bức tường được bảo vệ bởi các cảm biến “khoa học” khiến nó trở nên vô dụng trước các mánh lới “phép thuật”.

(Hi vọng là như thế. Chắc không có khả năng Aleister có thể tính trước đến nước này và để bọn họ lẻn vào.) 

Tuy nhiên, do chức năng quan sát của vệ tinh đã bị vô hiệu hóa, sức mạnh hệ thống an ninh đã xuống cấp nghiêm trọng. Bây giờ đến cả một người bình thường không thể sử dụng ma thuật cũng có cơ hội xâm nhập. 

Phía bên kia của bức tường, 5000 lính đánh thuê mà Saku đã triệu tập đang chờ đợi.

Bọn chúng nhất định đã tản ra và ẩn mình trong những tòa nhà và xe cộ gần đó trong lúc chờ đợi thời khắc vệ tinh an ninh của Thành Phố Học Viện sụp đổ.

Unabara biết tất cả điều đó, nhưng cậu không có cơ hội để đưa thông tin cho người khác biết.

Những thành viên còn lại của GROUP không hề biết điều này. Cậu cũng không rõ cấp trên của Thành Phố Học Viện đã biết gì về sự việc này hay chưa. Tất cả bọn họ chắc đang thở phào vì đã ngăn chặn được việc chiếm quyền điều khiển vệ tinh.

(BLOCK kêu gọi những người này nhằm tăng khả năng đạt được mục đích… Nhưng chúng đang âm mưu chuyện gì? Chúng sẽ tấn công vào đâu…?)

“Lo lắng hả, Yamate?” Teshio Megumi đột nhiên tới gần và hỏi cậu.

Yamate chính là kẻ mà Unabara đang đóng giả.

“Không có gì…” Unabara trả lời ngắn gọn.

Bình thường, cậu hay bám theo người cậu muốn giả dạng ít nhất một tuần. Nếu cậu không nắm rõ hành vi người đó thì tốt nhất không nên nói năng tùy tiện.

Teshio dường như không nghi ngờ gì cách ứng xử của Unabara.

Cô ta chỉ đơn giản nghĩ cậu thấp thỏm lo lắng trước một kế hoạch lớn như thế

“Chúng ta đã vô hiệu hóa vệ tinh, nhưng mấy con rô bốt chết toi đó vẫn lẩn quẩn trên kia.” Saku Tatsuhiko nói.

Teshio quay mặt về người đàn ông-gấu.

“Có vấn đề gì sao?”

“Không. Mấy con rô bốt kiểu đó không được trang bị súng, chúng không thể làm hại gì ta. Bọn chúng có thể thâm nhập vào trong nếu biết chọn đúng thời điểm.”

“Tại sao đám rô bốt không được vũ trang?” Unabara quyết định tham gia vào cuộc trò chuyện.

Saku liếc sang cậu.

“Có nhiều lí do. Đám rô bốt đó thường được dùng để canh gác bên ngoài. Nếu chúng gặp trục trặc và bắn những người đi đường ngoài kia thì sẽ có chuyện lớn xảy ra. Chưa kể tới vấn đề thay đạn. Mẫu rô bốt đó không thể nạp đạn nên một khi đã hết đạn, chúng sẽ vô dụng.”

“Nếu chúng ta bị phát hiện, thì chúng sẽ bật còi báo động, vậy thôi sao?” Teshio Megumi nói với vẻ thất vọng. “Nếu đã thế tại sao chúng ta không xông thẳng vào mà phải dùng cách thức rắc rối này?”

“Không. Đám rô bốt an ninh trên bức tường có hệ thống liên lạc đặc biệt. Khi chuông báo động vang lên, chúng sẽ gửi tín hiệu trực tiếp tới trạm điều khiển khu vực của Quận 23 và những chiếc trực thăng không người lái sẽ bay tới. Đó là những chiếc ‘Lục Vũ (Sáu cánh)’, công nghệ tối tân đưa ra trong buổi triển lãm ‘Đánh chặn’. Nếu để bị phát hiện thì chuyện sẽ không suông sẻ đâu.”

Saku nhìn vào chiếc đồng hồ đeo trên tay.

“10 phút nữa, đám rô bốt an ninh sẽ thay ca.”

“…”

“Chúng vận hành bằng điện nên không thể hoạt động suốt 24 giờ được. Chúng buộc phải nạp điện ở đâu đó. Đó là lí do bọn chúng phải chia thành 2 nhóm, một hoạt động và một nạp năng lượng.”

Rõ ràng vì quá trình thay ca này mà có một lỗ hổng an ninh kéo dài 20 đến 30 phút.

Bình thường, điều này chẳng gây ra vấn đề gì bởi vệ tinh của Thành Phố Học Viện vẫn quan sát thành phố và những khu vực xung quanh từ trên cao.

Nhưng tình hình hiện giờ đã khác.

20 phút đó sẽ là một khoảng trống hoàn toàn.

“Chuẩn bị càng nhiều xe càng tốt. Đừng quên thay các biển số xe.” Saku Tatsuhiko ra lệnh cho một người trong đám thuộc hạ. “Dùng những chiếc xe điện đã lên lịch đưa ra ngoài đang đậu trong mấy gara. Chúng ta cần chúng để chở khoảng 5000 người.”

Phần 3

20 phút lỗ hổng an ninh bắt đầu.

Đứng giữa các gara xe vuông vắn trong Quận nhà kho 11, Unabara Mitsuki tập trung cao độ vào con dao Obsidian trong túi áo.

Cậu không có cơ hội nào để liên lạc với Accelerator và những thành viên khác của GROUP.

Cho dù cậu liên lạc được cũng không có gì đảm bảo họ sẽ tức tốc chạy tới đây.

Theo những gì cậu nghe Saku Tatsuhiko nói trên radio của hắn, đám lính đánh thuê sẽ quăng dây cắm vào lối đi trên đỉnh tường. Hắn cầm ống nhòm lấy từ một tên thuộc hạ và nhìn thấy rất nhiều người đang trèo lên bức tường.

(…Hết cách rồi,) Unabara nghĩ.

Ngọn thương Tlahuizcalpantecuhtli là một loại phép thuật dạng bắn, phản chiếu ánh sáng của sao Vệ Nữ và tháo gỡ bất cứ thứ gì mà nó chiếu trúng. Dù lợi hại vậy nhưng nó không thể tấn công nhiều mục tiêu cùng một lúc.

(Vấn đề chính là phải tấn công cái gì.)

Có tới 5000 tên lính đánh thuê.

Bắn vào một tên trong số chúng hoàn toàn vô nghĩa. Điều đó chẳng mang lại lợi lộc gì mà chỉ khiến cậu có thêm 4999 kẻ địch.

Cậu có thể bắn vào một trong những thành viên chủ chốt của BLOCK.

Nếu giết tên thủ lĩnh Saku sẽ mang lại chút hiệu quả, nhưng cả kế hoạch đã vượt quá mức mà mọi chuyện có thể chấm dứt hoàn toàn bằng cách hạ tên cầm đầu.

(Mình cần phải nhắm thứ gì đó có tầm ảnh hưởng lớn hơn…)

Unabara đưa mắt ra khỏi ống nhòm.

(Phải tấn công cái gì mà chỉ cần một đòn là có thể ngăn cản bọn chúng đây?)

Cậu vội vã tìm kiếm xung quanh.

Cảm nhận được sự căng thẳng tột độ, nhưng cậu không có thời gian để chần chừ.

(Thấy rồi!!)

Cậu rút lưỡi dao Obsidian ra.

Và hướng ánh sáng phản chiếu từ sao Vệ Nữ vào…

Bãi đỗ xe gần đó.

Saku Tatsuhiko và Teshio Megumi đứng nhìn ngơ ngác khi Unabara rút lưỡi dao ra. Chúng không hề có kiến thức về phép thuật nên không hiểu cậu đang làm gì.

Một âm thanh lớn phát ra.

Bãi đổ xe đúc từ bê tông cốt thép mà Unabara đang chạy tới bắt đầu sụp đổ xuống cứ như các cột trụ bị tháo rời từng cái một. Khi các mảnh vỡ của tòa nhà cắm xuống đất, chúng cày nát mặt đất và thổi tung bụi lên trời.

“Cái gì-….? YAMATEEEEEEE!!”

Unabara nghe thấy Saku gào thét sau lưng.

Liều sau đó, cậu nghe thấy âm thanh kim loại lách cách của hàng loạt khẩu súng nhắm vào cậu.

Unabara mặc kệ và tiếp tục chạy.

Hàng tấn sắt thép, bê tông trút xuống như mưa hệt như sập hang động. Những mảnh vỡ này bảo vệ Unabara khỏi những viên đạn bay đến từ phía sau. Những chiếc xe điện bị nghiền nát giữa không trung, làm văng tứ tung các mảnh vỡ sắc nhọn và gâm xuống nền đất. Trong cái rủi có cái may, những chiếc xe đó không dùng nguyên liệu đốt như xăng, ga do đó không phát nổ.

Unabara nhắm lưỡi dao Obsidian xuống thấp hơn.

Cậu khoét một đường ống trên mặt đất bằng ánh sáng sao Vệ Nữ và nhảy vào đó để tránh bị các mảnh vỡ tòa nhà đè chết.

Tuy nhiên, hằng hà sa số những mảnh vỡ công trình trút xuống nhiều đến nỗi chúng bắt đầu chèn vào trong đường ống ngay sau lưng Unabara.

“Ooooooo!!”

Cậu chạy, vấp ngã và té xuống rồi bò lê lết tới phía trước.

Cuối cùng, tòa nhà gara cũng sụp đổ hoàn toàn.

Trận thác đổ bê tông cốt thép đã tác động mạnh vào đường ống, khiến cho bên trong trở nên chật ních cả phía trước lẫn phía sau Unabara.

Phía trên đường ống bị phá hủy để lọt những tia sáng vào.

Unabara vịn tay vào lớp tường đất xung quanh và bắt đầu trèo lên, mắt ngẩng nhìn bầu trời xanh trên đầu.

Và những gì cậu thấy là…

Phần 4

Trung Tâm Điều Phối An Ninh Cấp Cao Hàng Không của Quận 23 nhận được tín hiệu khẩn cấp từ khu vực xung quanh bức tường biên giới của Quận 11.

Tuy nhiên, các trực thăng không người lái chưa được điều đi ngay lập tức. Có khả năng tín hiệu nhận được bị lỗi. Quyết định cuối cùng nằm trong tay người điều khiển. Khi cắm giác cắm vào mạch điện, mệnh lệnh được truyền đi và các máy bay trực thăng không người lái sẽ xuất phát thi hành nhiệm vụ.

Bình thường, người điều khiển sẽ phải thực hiện nhiều thao tác phức tạp dài tới hàng chục trang giấy.

Nhưng do khả năng điều khiển vệ tinh tạm thời ngừng hoạt động, điều kiện phòng thủ đặc biệt được thiết lập. Người điều khiển bỏ qua các thao tác rườm rà và cắm giác cắm để truyền lệnh.

Ba máy bay trực thăng không người lái trong tình trạng sẵn sàng đang đậu trên mặt đất.

Chúng là những nghệ-thuật-vũ-khí HsAFH-11, hay còn gọi là “Lục Vũ”.

Nhận được mệnh lệnh, trục rô tơ bắt đầu quay và chúng từ từ rời khỏi mặt đất.

Phần 5

Những chiếc máy bay trực thăng không người lái Lục Vũ bay trên bầu trời Quận 11.

Chúng tương tự như chiếc AH-64 Apache có một “cánh” mỗi bên với súng và tên lửa trang bị trên đó.

Trực thăng là máy bay tạo lực nâng nhờ trục rô tơ quay nằm ngang và di chuyển bằng cách bẻ góc rô tơ.

Theo khái niệm đó, chiếc Lục Vũ quả thực đạt chuẩn trực thăng.

Nhưng với hai động cơ tên lửa đóng vai trò động cơ thứ cấp và tốc độ tối đa 2.5 Mach của mình, không biết có thể gọi chiếc Lục Vũ này là trực thăng hay không.

Máy bay trực thăng không người lái sử dụng trí thông minh AI để kiểm tra khu vực gara sụp đổ trước và sau đó kiểm tra các đối tượng khả nghi đang trèo qua bức tường cao vài trăm mét của Thành Phố Học Viện.

Tổng cộng có khoảng 5000 người.

Sau khi xác nhận hết kẻ địch, hệ thống AI chuyển sang chế độ tấn công tự động.

“Mẹ kiếp, Yamate…!!”

Ba chiếc Lục Vũ bắt đầu khai hỏa ngay lúc Saku Tatsuhiko la hét trong giận dữ.

Một tiếng kim loại bật ra, cánh mỗi bên trực thăng tách thành ba phần. Bây giờ chúng thực sự đã có “6 cánh”. Những cái cánh mỏng manh này thậm chí còn có khớp và cử động giống hệt như cánh tay người nhưng được trang bị rất nhiều loại vũ khí.

“Chúng tới kìa!!” Teshio Megumi la lớn cùng lúc với âm thanh những khẩu súng máy gầm lên.

Tiếng súng bắn nghe không giống như xả băng đạn mà giống một vụ nổ hơn.

Teshio Megumi nhảy nấp đằng sau chiếc xe tải mà họ dùng để đi tới đây, nhưng chúng đột nhiên bị thổi bay sau khi lãnh đạn. Ánh sáng màu cam nuốt chửng chiếc xe hệt như bị nổ. Teshio bị hất bay đi vài mét rồi rơi xuống đất, sau đó cô mau chóng tìm chỗ nấp khác.

“!? Bọn chúng dùng đạn Hỏa Tiễn!?”

Những viên đạn đúc từ kim loại chịu nhiệt cao và có những đường rãnh khắc trên thân khiến cho ma sát không khí nung nóng lên đến 2500 độ. Khi những viên đạn đó xé nát lớp giáp, chúng thiêu đốt mạch điện tử và nhiên liệu bên trong.

Màn rải đạn lên những tên lính đánh thuê đang trèo qua bức tường cao hàng trăm mét bắt đầu.

Những tên lính đánh thuê phát nổ giống như bong bóng khổng lồ. Cho dù đứng từ xa vẫn có thể thấy máu văng tung tóe. Đòn tấn công có lực công phá mạnh đến nỗi khiến cho những kẻ không trúng đạn cũng rơi xuống. Những chiếc trực thăng càn quét phần còn lại, bắt đầu từ những tên bắn trả.

Cứ đà này, tất cả sẽ bị giết.

Teshio Megumi hét về phía Saku Tatsuhiko đang đứng cách cô không xa.

“Chúng ta phải bỏ mặc bọn lính đánh thuê thôi!! Di chuyển số lượng lớn trong lúc bị tấn công chẳng khác nào một con mồi khổng lồ cả!!”

“5000 người đó! Cô có biết tôi phải vất vả thế nào để đạt đến nước này không!? Cô nghĩ tôi sẽ để mọi chuyện đổ sông đổ bể hả!?”

“Bọn lính đánh thuê sẽ hiểu lầm chúng ta bán đứng chúng. Những người ở bên ngoài không còn vào nữa. Chúng ta phải rút lui cùng với những người lọt được vào trong này!!”

“Khốn kiếp Yamate… Tao sẽ giết mày!!” Saku gào rú với giọng đặc sệt.

“Ha ha. 25 tỉ yên cho mỗi chiếc trực thăng coi bộ cũng làm ăn ra hồn đó chứ…” Unabara lẩm bẩm trong lúc nấp sau đống xà bần sau khi leo ra khỏi đường ống.

Cảnh thảm sát này do chính tay cậu tạo ra, nhưng nó vẫn làm cậu thấy ớn lạnh.

Cậu nhìn thấy một vài tên bắn tên lửa đất đối không đặt trên vai chúng.

Tuy nhiên, chiếc Lục Vũ bắn một thứ gì đó trông giống như quả bóng mềm về phía tên lửa. Bụi sắt trải ra từ quả bóng kèm theo một dòng điện cao áp. Một “tấm lưới” 20 mét bao phủ bốn phương tám hướng thành một không gian điện áp cao và khiến cho những quả tên lửa phát nổ.

Những chiếc Lục Vũ bắn trả lại bằng một lượng lớn tên lửa tấn công tầm rộng, làm cho toàn bộ khu vực chìm trong biển lửa.

(Có vẻ như mình đã hạn chế được số lượng bọn lính đánh thuê hết sức có thể rồi…)

Unabara dựa lưng vào tấm bê tông và lấy hai tay che mặt. Cậu xé lớp da giả dạng từ Yamate, và lấy lại khuôn mặt của Unabara Mitsuki. Đồng thời, dáng người và giọng nói của cậu cũng biến đổi cùng với khuôn mặt.

Cậu không cần phải vay mượn khuôn mặt thành viên của BLOCK nữa.

(Bây giờ vấn đề là làm sao thoát khỏi đây. Chắc chắn mấy chiếc Lục Vũ đó cũng coi mình như kẻ địch.)

Mục tiêu của Lục Vũ là tiêu diệt những tên lính đánh thuê đang trèo qua bức tường.

Nếu cậu chờ cho đến lúc chúng thực hiện xong nhiệm vụ, những chiếc trực thăng sẽ tự động rút lui.

Tuy nhiên, âm thanh không khí liên tục bị xẻ nát bởi những viên đạn tạo áp lực lên tim Unabara.

Ngẩng đầu nhìn lên từ đằng sau đống xà bần, cậu thấy một trong các Lục Vũ đang chĩa nòng nhắm về phía cậu.

“Hình như mọi chuyện không như mong muốn rồi!!”

Vừa la, Unabara vừa rút lưỡi dao Obsidian ra và vung tới.

Ánh sáng phản chiếu từ sao Vệ Nữ kích hoạt Ngọn thương Tlahuizcalpantecuhtli và tháo rời chiếc Lục Vũ.

Nhận được báo cáo những gì đã xảy ra, hai chiếc Lục Vũ kia xoay khẩu súng ở một bên cánh về phía Unabara.

Chúng thực hiện động tác trên không hề gặp chút khó khăn. Những sải cánh có khớp nối và có thể cử động, nhắm vào Unabara như cánh tay người.

Ngọn thương Tlahuizcalpantecuhtli có thể tháo rời tất cả mọi thứ.

Nhưng nó không thể tấn công nhiều mục tiêu đồng thời.

“Kh!!”

Cậu vội vàng nhảy ra sau đống xà bần, nhưng chiếc trực thăng nhanh, nhanh hơn rất nhiều.

Con mưa đạn mà chiếc trực thăng sắp xả xuống sẽ băm nát cậu thành từng mảnh.

(Kết thúc rồi sao…!?)

Unabara giương lưỡi dao Obsidian trong vô vọng, nhưng trước khi cậu kịp làm gì thì một chuyện xảy ra.

Cậu nghe thấy một tiếng “bộp”.

Đó là tiếng động một siêu năng lực gia Level 5 tóc trắng đáp xuống một trong những chiếc trực thăng không người lái. Hắn tóm lấy rô tơ đang quay với tốc độ cao bằng đôi tay trần và dừng nó lại. Chiếc Lục Vũ không có cách nào đối phó với tình huống quái đản này do đó rơi xuống mặt đất và phát nổ.

“Hắn” bước ra từ đống lửa.

Unabara Mitsuki cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Accelerator-san…?”

“Ta nghe có chuyện xảy ra ở bức tường biên giới, lúc tới nơi thì thấy cái đống này,” Accelerator nói với giọng tẻ nhạt và chuyển bộ điện cực trở về chế độ bình thường rồi dựa vào nạng. “Mấy tên khác đã xử lí vụ Trung Tâm Cách Ly Virus, ta cũng phá hủy ăng ten vệ tinh, cứ tưởng mọi thứ thế là chấm dứt. Ngờ đâu chuông báo động cứ réo liên hồi báo có kẻ xâm nhập hay gì đấy.”

“Ha ha. Tôi nghĩ cậu cũng đoán ra bọn họ đã lợi dụng cậu.”

“Ta biết ngươi không gọi lũ Lục Vũ tới chỉ để cho vui. BLOCK đâu?”

“Trốn thoát rồi,” Unabara vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán. “Tôi nghĩ bọn họ đã đưa được vào trong 100 tên lính đánh thuê từ bên ngoài.”

“Từ bên ngoài… Chậc. Thì ra vụ phá vệ tinh là vì chuyện này. BLOCK, MEMBER rồi lính đánh thuê. Cả ngày hôm nay phải đi giải quyết mấy của nợ này là sao?”

Accelerator tặc lưỡi một cách bực mình khi ngẫm lại những thứ hắn đã làm hôm nay và tiếp tục nói,

“Rốt cuộc ngươi để bọn chúng lẻn vào? Thứ vô dụng chó chết.”

“À, lúc đầu có tới 5000 tên luôn.”

“Thất bại vẫn là thất bại.”

Chiếc Lục Vũ bay ngang qua như cắt lời hắn.

Nhưng lần này nó không nhắm vào Unabara.

Sau khi khảo sát một lượt, chiếc trực thăng không người lái còn lại bay trở về Quận 23.

“Hình như nhiệm vụ ‘dọn dẹp’ đã xong.”

“Có lẽ bọn chúng không muốn bị phá hủy bởi người phe mình,” Unabara nhún vai nói. “Vì dù sao mỗi chiếc cũng đáng giá 25 tỉ yên mà.”

Phần 6

Tsuchimikado Mikado, Accelerator, Musujime Awaki và Unabara Mitsuki gặp lại nhau ở Quận 11. Unabara đã ở ngoài rìa sự việc một lúc lâu, nên cậu hỏi Tsuchimikado.

“Trung Tâm Kết Nối Ngoại Vi là nơi nào thế?”

“Chỉ là một cơ sở nhỏ. Những bước thủ tục quá rườm rà rắc rối nên Musujime và tôi đã cho nổ tung trung tâm cơ sở đó rồi. Nhưng vẫn còn 3 trạm nữa, nên vấn đề kết nối không có gì đáng lo.”

Lần này, tới lượt Musujime, người đã đồng hành với Tsuchimikado, đặt câu hỏi cho Unabara.

“Chúng ta có thể xem như BLOCK là tổ chức chủ mưu tất cả sự kiện vừa rồi không? Chẳng phải chúng ta đã đi đến kết luận rằng SCHOOL đứng đằng sau vụ ám sát Oyafune Monaka sao?”

“Dường như BLOCK và SCHOOL không làm việc trực tiếp với nhau. Chúng đều có kế hoạch và thực hiện riêng lẻ. Chúng chỉ có một điểm chung đó là đều móc nối với tay Quản lý.”

“Chậc. Còn mấy tên khốn MEMBER đâm lén đằng sau, lần này đúng là nhức não thật.”

Tsuchimikado quay mặt nhìn sang hướng khác nhưng vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Unabara và Accelerator.

Khu vực gần bức tường biên giới đầy rẫy mùi tanh của thịt và máu, nhưng vẫn có vài tên sống sót. Những tên này chưa bị giết nhưng không thể trốn đi và bị BLOCK bỏ lại.

“Được rồi, tới giờ tra hỏi,” Tsuchimikado nói một cách hờ hững. “Chính xác 5000 lính đánh thuê các người muốn tấn công nơi nào?”

“C-các người nói cái gì thế?”

“5000 nghe có vẻ nhiều nhưng chưa đủ để lật được Thành Phố Học Viện. Ta đang hỏi các người được thuê vì lí do gì, lính đánh thuê à. Các người tính âm mưu chuyện gì với chừng đó người?”

“…”

Tên lính đánh thuê nhìn vào 4 gương mặt của GROUP.

Trông vẻ mặt hắn giống như đang có điều gì mâu thuẫn.

Hắn ta trông có vẻ lưỡng lự, nhưng nhìn khung cảnh ghê rợn xung quanh khiến hắn tin rằng BLOCK đã thất bại hoặc bọn họ đã bị bán đứng ngay từ đầu. Cuối cùng, hắn cũng chịu mở miệng.

“…Quận 10.”

“Quận 10?”

Đó là nơi đất rẻ nhất và chẳng có mấy nhà máy cơ sở nào quan trọng. Đấy là nơi tập trung những thứ như các khu đất bán dành cho thí nghiệm động vật và phòng thí nghiệm liên quan đến năng lượng hạt nhân.

Hắn tiếp tục nói.

“Chúng tôi dự định tấn công vào nhà tù vị thành niên ở Quận 10?”

“!!”

Musujime Awaki là người giật mình khi nghe thấy câu trả lời trên.

Cô tóm lấy cổ áo hắn.

“Tại sao các người tấn công chỗ đó…? Có phải các người muốn giải cứu một tên tội phạm VIP nào đấy không!?”

Accelerator suy nghĩ trong lúc đứng nhìn Musujime mất dần sự kiên nhẫn.

Nhà tù vị thành niên của Thành Phố Học Viện được dùng để giam những tên tội phạm siêu năng lực gia. Hắn không biết nhiều về nhà tù trên, nhưng nghe nói ở đó có những trang thiết bị chống lại siêu năng lực gia. Nếu điều đó là sự thật, sử dụng một lực lượng toàn những con người bình thường sẽ nâng cao khả năng thành công lên rất nhiều.

Tên lính đánh thuê, đang bị Musujime tóm cổ áo, cuối cùng nói thêm một điều nữa.

“Mục tiêu của chúng tôi… là Move Point.”

Hai hàng lông mày của Musujime Awaki ép lại.

Tên lính đánh thuê chắc chắn không biết đứa con gái trước mặt hắn là ai.

“Chúng tôi có nguồn tin cho biết đồng đội của Move Point đang bị giam giữ ở đó. Nếu bắt giữ họ, chúng tôi có thể thương lượng với cô ta.”

(Lí do gì khiến bọn chúng nhắm vào mình?) Musujime nghĩ.

Nhưng cô lập tức nhận ra câu trả lời.

“’Người dẫn đường đến 'tòa nhà không cửa sổ' của Aleister’…”

“Đúng vậy. Vị trí con đường đó hoàn toàn bí mật bởi vì cô ta chính là đường dẫn trực tiếp tới Aleister. Nhưng sau đó BLOCK nắm trong tay thông tin ấy. Do dó bọn họ đã điều tra để tìm ra một thứ có thể thương lượng với Move Point.”

“Các ngươi muốn thương lượng cái gì với người dẫn đường?” Tsuchimikado hỏi.

“Chúng tôi muốn biết thông tin về con đường nguyên vật liệu được đưa vào trong tòa nhà không cửa sổ. Đến cả bom nguyên tử cũng không thể phá hủy từ bên ngoài, nhưng nếu lọt được vào bên trong thì sẽ là một câu chuyện khác. Nghe nói bên trong không có lối vào và ngỏ ra, nhưng chắc chắn nguyên vật liệu phải được đưa vào từ một ngỏ ngách nào đấy. Từ đó chúng tôi nảy ra ý tưởng thâm nhạp vào và cho nổ tung tòa nhà không cửa số từ bên trong.”

“Cho nổ tung?”

“BLOCK nói họ đã chuẩn bị bom nổ đồng bộ đa lớp. Đó là vũ khí chiến thuật mà Thành Phố Học Viện các người tạo ra.”

Một qua bom nổ đồng bộ đa lớp là một quả bom lớn có sức công phá mạnh đã được tối ưu hóa.

Một vũ khí chiến thuật thông thường tạo ra một vụ nổ lan tỏa ra khu vực xung quanh, trong khi một quả bom nổ đồng bộ đa lớp tập trung toàn bộ sức công phá vào một điểm duy nhất. Vũ khí này được tạo ra nhằm phá hủy những thành lũy kiên cố trong môi trường đô thị mà không gây thiệt hại nào cho dân thường.

“Sự hỗn loạn trên thế giới cần phải ngăn chặn. Tôi là lính đánh thuê, nên tôi biết rõ những gì tôi đang nói. Thế giới này đã chạm đến ngưỡng giới hạn. Chẳng bao lâu nữa sẽ có đánh nhau. Chiến tranh cần phải được ngăn chặn trước khi nó bắt đầu.” Hắn vừa nói vừa nhìn vào mắt từng thành viên trong GROUP. “Đưa Move Point về phe chúng tôi quả thật rất khó. Một kẻ không tin tưởng được mãi vẫn là kẻ không tin tưởng được. Do đó chúng tôi không điều tra gì nhiều hơn. Nếu thông tin về sức mạnh của Move Point chính xác, thì kế hoạch sẽ tiến triển rất nhanh nếu có sự giúp đỡ của cô ta, nhưng không có gì đảm bảo điều đó. Chúng tôi giả sử trong tình huống xấu nhất cô ta không-…”

“Đúng vậy,” Musujime cắt ngang lời tên lính đánh thuê. “Nhân tiện, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?”

Hắn bỗng nhăn lại một cách khó hiểu và rồi khuôn mặt hắn tái xanh ngay sau đó.

“Kh-không thể nào. Chẳng lẽ-…!!”

Trước khi kịp nói dứt câu, gần 10 cây đinh cắm xuyên khắp người tên lính đánh thuê.

Hắn bất tỉnh do choáng vì cơn đau, nhưng có vẻ như vẫn còn sống. Musujime thả tay ra khỏi tên lính đánh thuê rách rưới, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, hàm răng nghiến chặt.

Điều cô muốn bảo vệ hơn bất cứ thứ gì trên đời, điều cô muốn bảo vệ bất chấp cái giá phải trả đang bị tước đoạt khỏi tay cô. Ba người còn lại chìm trong im lặng. Họ không thể nói được lời nào, bởi chính mỗi người đều cảm thấy giống như cô, đều có một ai đó mà họ sẵn sàng xả thân để bảo vệ.

Aleister sở hữu một loại công nghệ kì lạ cho phép ông ta quan sát tất cả từ phía trên. Tuy nhiên, ông ta sẽ không nhúng tay vào. Ông cần phải ở đó, mỉm cười ngắm nhìn những con người kia cắn xé lẫn nhau trong khu vườn của ông.

“Đi thôi.”

Cuối cùng, Tsuchimikado thúc giục những người khác.

Kể từ bây giờ, đây là chuyện của Musujime Awaki chứ không còn là của GROUP nữa. Nhưng không một ai trong số họ phàn nàn gì. Giống như lần Unabara trà trộn vào trong BLOCK, những thành viên của GROUP xem đây là một tình huống khác so với việc phải nhảy vào nguy hiểm vốn dĩ đã là một phần công việc từ một ai đó phía trên ban xuống.

“Chúng ta cần đến Quận 10. BLOCK vẫn có trong tay khoảng 100 tên lính đánh thuê. Chúng ta không biết họ được trang bị những gì, nhưng chắc chắn không phải thứ dễ nhai.”

Phần 7

Accelerator và ba người khác của GROUP đang rời khỏi Quận 11 trên chiếc xe cứu thương. Họ đang hướng đến nhà tù vị thành niên ở Quận 10.

“Nhà tù đó là nhà tù vị thành niên duy nhất của Thành Phố Học Viện. Mặt đất được chia làm hai phần một cho nam và một cho nữ.” Tsuchimikado nói trong lúc thao tác trên một máy vi tính xách tay. “Thành Phố Học Viện hiện không có luật xử tội phản loạn. Vì lẽ đó, bạn của Musujime không thể bị truy tố hợp pháp được. Họ không thể bị giam trong những cơ sở bình thường.”

“Tức là có phòng bí mật?”

Unabara hỏi Musujime, nhưng có vẻ như cô không biết gì cả.

“Đúng là phiền phức. Chúng ta không có sơ đồ thiết kế hay sao? Nếu không hack được thông tin đường đi bí mật thì sao ngươi không moi ra từ máy tính của công ty xây dựng?”

“Đây không phải là một kiến trúc thông thường. Tôi không chắc công ty xây dựng còn giữ sơ đồ thiết kế hay không.”

Tsuchimikado nhìn vào màn hình.

Trên đó hiển thị khá ít dữ liệu về nhà tù, nhưng bản thiết kế vẫn chưa hiện ra nên cậu không thể làm gì được.

Accelerator chợt nhận ra một điều khi nhìn vào màn hình.

“Nhà tù này không có bộ phận cứu hỏa.”

Hắn lướt qua dữ liệu trên màn hình một lần nữa.

“Hỏa hoạn không thường xuyên xảy ra, nên họ đã loại bỏ chức năng này để tiết kiệm kinh phí. Nhưng điều đó có nghĩa lính cứu hỏa bên ngoài phải đến đây cứu hỏa mỗi khi có cháy. Họ nhất định có bản đồ thiết kế mới có thể chạy khắp cái nhà tù mê cung đó.”

Nghe vậy, Tsuchimikado chuyển hướng hack.

Cậu nhanh chóng có được đáp án.

“Đây rồi. Khu vực bí mật bị che dấu, nhưng nếu có cầu thang bí mật, nó nhất định phải nằm ở đây. Khu vực dành cho bọn phản loạn phải ở trên khu này.”

Vì chỉ có một cầu thang bí mật nên khu vực dành cho kẻ phản bội không bị phân ra theo giới tính. Tất cả đều là phòng giam đơn nên sẽ không có khu vực chung.

“Khu vực này là bí mật, cậu có nghĩ BLOCK cũng có thông tin này không?”

“Ha. GROUP và BLOCK có cùng cấp độ bảo mật. Bất cứ thứ gì chúng ta tìm được thì chúng cũng có thể tìm ra. Hơn nữa thông tin trên Musujime lại nằm trong cùng mục phân loại trong ngân hàng dữ liệu.”

Musujime trừng mắt nhìn Accelerator, nhưng cậu không hề nao núng và tiếp tục nói.

“Tsuchimikado. Hệ thống phòng thủ của nhà tù này như thế nào?”

“Nhà tù sử dụng loại bộ giáp MPS-79 đời cũ. Họ cũng có thiết bị chống siêu năng lực gia, nhưng tôi nghĩ mấy đồ chơi đó chẳng làm được trò trống gì. Nhà tù chỉ có một công cụ để chống lại những siêu năng lực gia mất kiểm soát trong khi BLOCK sử dụng vũ khí thực thụ. Những tên lính đánh thuê còn lại ở Quận 11 sử dụng dao, súng ngắn, súng săn, bom mìn và một số vũ khí khác từ ‘bên ngoài’, nhưng chắc chắn BLOCK đã cải tiến chúng với công nghệ vũ khí tối tân nhất. Theo như Unabara nói, hơn 100 tên lính đánh thuê đó luôn trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu. Chúng ta không biết BLOCK có bao nhiêu người và sức mạnh của chúng ra sao. Điều quan trọng là chúng có thể giết được hay không bởi các bộ giáp là một mục tiêu khó nhai và rất cứng.”

“Không phải chuyện đó,” Accelerator chen vào. “Nhà tù chứa đầy các siêu năng lực gia nguy hiểm. Trong đó có thiết bị chống siêu năng lực gia kiểu gì?”

“Họ có 25 kiểu khác nhau bắt đầu bằng bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM.”

“Vậy chúng ta không thể sử dụng năng lực trong đó?”

“Vẫn có thể. Về căn bản, nó sẽ làm mất sự tập trung của siêu năng lực gia và chi phối trí óc khiến người đó dễ dàng bị những siêu năng lực gia ngoại cảm theo dấu. Nó sẽ khiến ta yếu đi một chút, nhưng chưa đủ để loại bỏ hoàn toàn năng lực của ta.”

“Tuy nhiên,” Tsuchimikado tiếp tục, “trong điều kiện đó siêu năng lực của ta rất dễ bị mất kiểm soát. Những siêu năng lực sử dụng nhiều quá trình tính toán phức tạp bị ảnh hưởng nặng nhất. Một siêu năng lực gia bình thường sẽ chỉ bị thương, nhưng nếu là cậu và Musujime thì sẽ rất nguy hiểm. Hai người cần phải hết sức cẩn thận nếu không muốn tự giết chính mình một các lãng nhách như thế.”

Phần 8

Chiếc xe cứu thương dừng lại trước nhà tù vị thành niên Quận 10, Accelerator, Tsuchimikado Mikado, Unabara Mitsuki và Musujime Awaki bước xuống từ cửa sau.

Họ không thể nhìn thấy gì từ bên ngoài bởi lớp tường cao gần 15 mét bao bọc xung quanh nhà tù. Tuy nhiên, họ có thể ngửi thấy mùi nguy hiểm từ vị trí đang đứng.

“…!!”

Musujime nghiến răng và bắt đầu đi vào trong từ cánh cổng đã bị phá nát, nhưng Accelerator khẽ cau mày rồi dựa vào thanh nạng.

“Có gì đó không ổn.”

“Vậy là cậu cũng để ý,” Tsuchimikado vừa nói vừa chậm rãi rút khẩu súng ngắn từ trong túi ra. “Không có tiếng ồn nào cả. Nếu BLOCK và bọn lính gác đánh nhau, chúng ta phải nghe thấy tiếng súng.”

Bốn người bọn họ bắt đầu bước vào trong, đi vòng qua bùng binh có mấy chiếc xe chở tù nhân đỗ quanh. Khi bước tới trước một khoảng sân rộng 20 mét, Accelerator cảm thấy một cơn đau nhẹ ở vùng thái dương.

“…vậy ra đó là bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM.”

Hắn nhìn lên trên và thấy một số sợi kim loại mỏng kéo dài từ bức tường cao 15 mét, phủ kín toàn bộ nhà tù. Nhất định chúng sản sinh ra một loại sóng điện từ trường đặc biệt nào đó.

Chúng được thiết lập để phản xạ trường khuếch AIM của siêu năng lực gia, khiến siêu năng lực gia tự gây trởi ngại cho chính họ. Accelerator chưa hề nghe qua việc Anti-Skill sở hữu loại thiết bị này, vì thế nhất định nó tiêu tốn rất nhiều điện và năng lượng vận hành do đó chỉ có thể dùng được trong một số khu vực giới hạn.

(Dường như nó không vô hiệu hóa khả năng đi lại, nhưng tốt nhất không nên chuyển điện cực sang dạng tấn công.)

Dù vậy, Accelerator nghĩ hắn vẫn có thể sử dụng siêu năng lực của mình trong nhà tù này. Hắn chỉ không muốn sử dụng nếu không rơi vào tình thế bắt buộc phòng trường hợp năng lực của hắn trở nên mất kiểm soát. Khả năng rất cao sau đó hắn sẽ bị chính sức mạnh của mình trói buộc.

(Bên trong này còn có nhiều loại thiết bị khác nữa. Không lẽ rừng thiết bị này dựng lên đều có dụng ý?)

Nếu biết được họ sử dụng loại thiết bị gì thì hắn đã có thể nghĩ cách vượt mặt chúng. Nhưng dòng suy nghĩ của hắn chợt dừng lại. Hắn vừa nhận ra cái cảm giác khó chịu về cái nhà tù này đến từ đâu.

Những cái xác.

Chúng đều là xác của những tên lính đánh thuê mà BLOCK triệu tập từ bên ngoài. Gần 50 tên nằm gục dưới đất, máu me khắp người. Một số bị bắn vào thái dương, số khác mất đầu do bị bắn ở cụ ly gần bằn súng và nhiều tên cổ họng bị cắt bởi dao. Bọn chúng bị giết bằng nhiều cách thức khác nhau, nhưng tựu chung đều có một điểm giống nhau.

“Bọn chúng đều chết do chính vũ khí của mình…” Tsuchimikado nói.

“Tự sát chăng…? Không, đây là-…” Unabara lẩm bẩm.

Và rồi…

“Tìm ra ngươi rồi,” một giọng nói cất lên từ phía sau.

Accelerator quay người lại và thấy một cô gái đứng chắn cánh cổng. Cô gái thấp bé đó mặc bộ đồ màu đỏ giống như đồng phục học sinh của trường nào đấy. Nhưng mắt cô lại phảng phất một ánh sáng kì lạ. Đó không đơn thuần chỉ là ánh mắt của kẻ sát nhân.

“Ta đoán ngươi là một trong mấy con chó của BLOCK.”

“Không, ta là MEMBER. Ta chỉ lợi dụng cái tổ chức đó; ta không hề có hứng thú đứng cùng hội với bọn chúng.” Cô gái trả lời một cách cộc lốc.

Cô ta chắc chắn đã ra tay tấn công những tên lính đánh thuê nằm rải rác xung quanh. Đánh bại hết 50 tên lính đánh thuê mà không dính lấy một vết sẹo, tuy nhiên cô ta không đá động gì tới chuyện đó. Cô ta dường như thật sự không quan tâm đến đám lính đánh thuê hay BLOCK.

(Lại MEMBER…!?)

Accelerator đã chạm trán một kẻ trong MEMBER lúc ở Quận 23, nhưng có lẽ bọn chúng không liên minh với BLOCK. Thực sự hắn không biết chúng đang âm mưu gì hay tổ chức nào bị coi là kẻ địch của chúng. Nhưng những chuyện đó không quan trọng bởi bất cứ kẻ nào dám trở thành kẻ địch của hắn giống như tên đó đều sẽ bị xử không nương tay.

Tuy nhiên, có một người nhận ra cô ta.

“…Không lẽ nào. Cô là…?”

Đó là Unabara Mitsuki, một mật vụ mà tên và khuôn mặt vẫn còn là ẩn số.

“Cuối cùng ngươi cũng chịu hỏi ta là ai sao, Etzali?”

Cô ta nhìn thẳng vào mặt Unabara Mitsuki rồi gọi cậu bằng một cái tên hoàn toàn khác.

Hay chính đó là tên thật của cậu.

Unabara sửng sốt đến nỗi không thể cử động. Cô gái lấy tay vuốt lên mặt. Khuôn mặt cô ta biến mất. Gương mặt Châu Á được thay thế bằng làn da màu đen cùng với những đường nét thanh tú như được chạm trổ.

“Ta phải cám ơn BLOCK. Siêu năng lực gia ở đây bị giới hạn, nên ta sẽ không lo bị lũ bạn ngươi phá đám.”

Nghe thấy giọng nói đó, nhìn thấy gương mặt đó, vẻ mặt Unabara đanh lại.

“Xochitl, sao cô lại tới đây? Tôi tưởng cô không biết những loại phép thuật này chứ. Và đáng lẽ cô phải giữ chức vụ trong ‘tổ chức’ có thể tránh xa những công việc dơ bẩn này chứ!!”

“Chỉ có một nguyên nhân duy nhất,” cô gái tóc nâu tên Xochitl nói với gương mặt không hề biến sắc. “Ta đã từ bỏ tất cả để đuổi theo ngươi đến tận Thành Phố Học Viện này, quân phản bội khốn kiếp!”

“Thì ra là vậy,” Tsuchimikado lẩm bẩm và nhìn sang Unabara.

Unabara nói khe khẽ.

“…Tôi sẽ chặn cô ta lại. Ba người đi trước đi.”

Giọng nói của cậu lạc hẳn đi.

“Tên cô ta là Xochitl. Một pháp sư Aztec thuộc ‘tổ chức’ mà tôi đầu quân trước đó.”

Cô gái Xochitl nói, vẫn với vẻ mặt lạnh tanh đó.

“Ta chỉ cần Etzali. Các ngươi muốn đi đâu ta không quan tâm, nhưng hãy hỏi bọn chúng trước.”

Một tràng súng vang lên.

Accelerator và Tsuchimikado nấp đằng sau xe chở tù nhân đỗ gần bùng binh. Ngay sau đó, họ nghe thấy tiếng bước chân thình thịch từ một trong các dãy nhà.

“Vậy là bọn lính đánh thuê của BLOCK nấp trong đó chờ xem chuyện gì xảy ra… Chúng ta có cần xử lí chúng không?”

Tsuchimikado hỏi Xchoitl, nhưng cô phớt lờ cậu ta. Xochiitl thực sự chỉ giết những kẻ ngán đường cô ta, nên cô không quan tâm đó là BLOCK hay lính đánh thuê.

Tuy nhiên, trong lúc họ bị đám lính đánh thuê cầm chân, BLOCK sẽ càng lúc càng tiến sâu vào trong nhà tù. Và bọn họ tới đây để bắt đồng đội của Musujime làm con tin.

“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi.

“Chết tiệt. Các ngươi đi trước đi.”

“Nhưng cậu…”

“Ta không thể đi mà không có cái nạng này được. Ta không thể sử dụng siêu năng lực một cách tùy tiện và bọn ta cũng không thể trông cậy vào năng lực Move Point của ngươi. Kẻ đi chậm nhất buộc phải ở lại để chặn bọn chúng là lẽ đương nhiên,” Accelerator nói thật nhanh. “Tsuchimikado, ngươi hỗ trợ cho Musujime. Chúng ta không biết bọn BLOCK có bao nhiêu người trong kia. Các ngươi phải liệu trước việc chiến đấu với hàng chục, hàng trăm tên.”

Hắn không ra một lệnh nào cho Unabara.

Accelerator ở đây cầm chân bọn lính đánh thuê đang tràn ra từ dãy nhà, Unabara sẽ lo liệu thành viên của MEMBER Xochitl và Tsuchimikado cùng với Musujime sẽ giải cứu những người bị nhốt trong phòng giam đặc biệt.

Bốn thành viên của GROUP nắm rõ nhiệm vụ mỗi người, đưa mắt nhìn nhau và gật đầu.

“Đi thôi!!”

Bốn người bọn họ phóng đi, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của riêng mình.

Phần 9

Tsuchimikado và Musujime chạy tới cầu thang bí mật và tìm thấy chính xác nơi họ đoán sẽ là phòng giam đặc biệt cho những tù nhân phản bội.

Có khoảng 2, 3 tên lính đánh thuê tiến tới, nhưng Tsuchimikado đã hạ bọn chúng bằng khẩu súng ngắn. Do Xochitl đã hạ phần lớn bọn chúng cộng với việc Accelerator đang cầm chân hầu hết phần còn lại nên chẳng còn bao nhiêu tên cản đường họ.

Musujime cảm thấy một cơn đau đầu nhẹ.

“…trong này bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM còn mạnh hơn lúc nãy.”

“Các cánh cổng, tòa nhà và mỗi phòng giam đều có gắn thiết bị. Mỗi thiết bị đều cộng dồn ảnh hưởng với nhau. Đây là nhà tù vị thành niên duy nhất của Thành Phố Học Viện do đó cũng là nơi duy nhất có trang bị chống siêu năng lực gia trên thế giới. Cách phòng bị thông thường chưa đủ đâu.”

Tsuchimikado nhất định đang cảm thấy điều tương tự.

Có cảm giác như nó làm rối loạn khả năng ngắm mục tiêu hơn là kiềm chế năng lực của cô. Cô có cảm tưởng cô sẽ bị chính sức mạnh của mình nuốt chửng nếu sử dụng một cách bất cẩn.

“Musujime. Năng lực của cô rất mạnh, nhưng chỉ xảy ra một chút sai sót cũng có thể lấy đi tính mạng của cô. Tốt nhất cô không nên sử dụng ở đây.”

“Cậu nói cứ như mất hết sức mạnh thì tôi chẳng đáng một xu vậy.”

“Suỵt.”

Tsuchimikado đặt ngón tay lên miệng ra dấu im lặng cho Musujime.

Cầu thang và đường hành lang nối với nhau theo hình chứ L, cậu nghe thấy tiếng động phát ở góc giao nhau. Đó là âm thanh một ai đấy đang cố dùng sức bẩy tấm chốt cửa kim loại bằng cách chèn thanh sắt vào kẻ hở.

Tsuchimikado lặng lẽ đưa súng lên. Musujime thường dựa vào siêu năng lực của mình để chiến đấu nên giờ trong tay cô không có khẩu súng nào, cô lấy ra cây đèn pin có thể sử dụng như một chiếc dùi cui.

Tsuchimikado và Musujime nhảy vào hành lang.

Đó là một lối đi nhỏ hẹp. Những cánh cửa bằng sắt xếp thành dãy hai bên và một người đàn ông to như một con gấu đang chèn một thứ giống đất sét lên. Một người phụ nữ cơ bắp đang đứng nhìn gã đàn ông thực hiện công việc.

Bọn họ ngẩng mặt nhìn hai kẻ xâm nhập mới tới.

“Các người chắc chắn là GROUP mới có mặt ở đây,” người đàn ông-gấu nói.

Musujime không xông thẳng vào ngay lập tức vì những thiết bị chống siêu năng lực gia bao gồm cả bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM trang bị trong đây. Tsuchimikado nhắm thẳng vào giữa hàng lông mày của người đàn ông. Nhưng trước khi cậu kịp bắn, hắn đã gắn vào cục đất sét một sợi dây.

“Đây là chất nổ dẻo còn cái này là ngòi nổ điện.”

Vẻ mặt người phụ nữ cơ bắp trở nên nghiêm nghị.

“Saku!!”

“Vô ích thôi, Teshio. Chúng ta phải tận dụng những con tin ở đây.”

Người đàn ông cao lớn tên Saku từ từ lấy tay ra khỏi quả bom với ngòi nổ bên trong.

Hắn đang cầm trong tay một thiết bị. Đó là công tắc kích nổ quả bom.

“…Nếu ngươi sử dụng ở đây thì chính ngươi là kẻ đầu tiên bị nổ banh xác.”

“Lượng thuốc nổ đã được tính trước và hướng nổ cũng đã được ta điều chỉnh rồi. Tất cả sức công phá sẽ bị đẩy vào trong.” Saku chỉ vào quả bom gắn trên cửa. “Chấn động từ vụ nổ sẽ đập nát bất cứ thứ gì bên trong phòng giam. Và cánh cửa sắt này chẳng giúp ích gì đâu. Phá hủy cánh cửa thì dễ, nhưng đảm bảo kẻ bên trong còn sống mới là khó. Hai ngươi xuất hiện cản đường ta làm ta chưa thể hoàn thành được.”

“…!!”

Một tiếng nổ lớn đột nhiên phát ra.

Sức mạnh của Musujime bùng nổ. Ánh sáng vài bóng đèn huỳnh quang bỗng tắt phụt, nhiều mảnh vỡ găm vào tường và xuống nền.

Thế nhưng Saku và Teshio vẫn không tỏ ra một chút nao núng.

“…Musujime Awaki, Move Point.” Saku cười khẩy, tay nắm chặt công tắc kích nổ. “Tốt, chúng ta khỏi phải tốn thời gian. Bọn ta có cả con tin lẫn người cần thương thuyết. Hãy bắt đầu nào, kẻ dẫn đường đến tòa nhà không cửa sổ.”

“Và nếu ta từ chối?”

“Không đâu. Ngươi thực sự muốn mất kiểm soát sức mạnh sao?”

Musujime im lặng. Nếu không vì mấy thiết bị chống siêu năng lực gia, cô đã rải mưa đinh xuyên người hắn.

“GROUP hả? Các người có rút được bài học gì từ vụ 0930 không?”

“Cái gì?”

“Bọn ta thì có. Bọn ta từng nghĩ cái thế giới khốn nạn này bị Aleister điều khiển từ đầu chí cuối, nhưng sự thực không phải vậy. Vẫn còn cách để thoát khỏi bàn tay của hắn và giấu mình khỏi tai mắt của hắn. Thật tuyệt, phải không? Nó tuyệt đến nỗi cái ý nghĩ chúng ta phải trói mình vào cái Thành Phố Học Viện này từ rất lâu trở nên kì cục đến nực cười. Sau vụ 0930 và nổi loạn ở Avignon, cơ hội đã đến với bọn ta. Bọn ta không thể nào bỏ lỡ thời cơ này.”

“Các ngươi muốn tiến tới thế giới mới bằng cách giẫm đạp lên kẻ khác. Đấy chẳng phải điều gì đáng tự hào. Hành động của các ngươi làm ta nhớ tới những cuộc tranh giành tàn sát Thời kì Phát Kiến”

“Thì ra là thế. Mơ ước một thiên đường không thể với tới là điều mà con người hằng mong muốn.”

Tsuchimikado liếc nhìn công tắc Saku đang cầm trong lúc lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.

Bằng bản lĩnh của mình, cậu có thể bắn bay công tắc ra khỏi tay Saku. Tuy nhiên, cậu không đảm bảo 100% thành công, chưa kể tới nguy cơ viên đạn trúng ngay nút công tắc và thổi tung cánh cửa. Nếu chuyện đó xảy ra, đồng đội của Musujime sẽ bị giết dù cậu ta có nấp chỗ nào trong phòng giam.

Musujime nghiến răng thật chặt đến nỗi tưởng như cả quai hàm cô sắp long ra.

Thấy vậy, người phụ nữ cơ bắp, Teshio nói với Saku.

“…Đe dọa con tin ở đây không có tác dụng đâu.”

“Cô nói cái quỷ gì thế, Teshio? Mọi thứ bắt đầu từ đây. Đây mới là lúc giá trị con tin phát huy tác dụng.”

“Con tin đáng lẽ được dùng để bắt Move Point ngồi vào đàm phán bởi vì chúng ta không biết cô ta ở đâu. Giờ Musujime đang ở ngay trước mắt. Vai trò của con tin chấm dứt. Kích nổ bom ở đây chỉ làm cô ta cứng đầu thêm thôi.”

Teshio nhìn vào quả bom gắn trên cánh cửa.

“Nghĩ lại, từ đầu tôi đã phản đối vụ này rồi. Tôi chỉ đồng ý bắt con tin vì nó thật sự cần thiết. Giờ thì không cần nữa, chúng ta hãy thả con tin đi.”

“Chúng ta không thể, Teshio. Lúc này đây, chúng ta có 38 con tin trong tay! Cô có hiểu đó là gì không!? Là cơ may cho chúng ta đó. Chúng ta có rất nhiều, chết vài đứa chẳng sao cả!! …Không lẽ cô bắt đầu thương sót cho mấy đứa trẻ này vì ở trong Anti-Skill quá lâu!?”

“…Saku.”

“Đừng cản đường tôi!! Tôi sẽ giết tên khốn Aleister đó!! Đây chỉ là bước đầu. Mọi chuyện không thể kết thúc ở đây!! Tôi không thể phung phí công sức từ trước tới giờ. Nếu cô dám cản đường, tôi sẽ giết luôn cả cô, Teshio!! Tôi không muốn, nhưng…”

Saku không nói nốt câu.

Vì ngay lúc đó Teshio đã tung nắm đấm vào cái xác to lớn của hắn hết sức có thể.

Nghe tiếng động cũng đủ biết cú đấm mạnh đến nhường nào. Tên đầu sỏ của BLOCK chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra với hắn. Người hắn đập vào tường rồi rơi xuống đất. Đây là lần đầu tiên Musujime tận mắt chứng kiến nước dãi của một người chảy ra từ miệng. Cô ta đã đấm hắn không một chút nương tay.

“…Đừng phí thời gian vào những chuyện vô nghĩa.”

Người phụ nữ cơ bắp Teshio đưa tay lên cánh cửa sắt. Cô tháo ngòi nổ ra khỏi đống chất nổ dẻo gắn trên cửa, gỡ quả bom ra và ném xuống đất.

“Thế này được chưa?” cô ta hỏi một cách chậm rãi.

“…Cô đang làm gì thế?” Musujime hỏi bằng ánh mắt dữ dằn.

“Xin thứ lỗi vì sự khiếm nhã của bọn tôi. Cô muốn đánh tôi thế nào tùy ý.”

Teshio không hề chớp mắt ngay cả khi Tsuchimikado chĩa súng vào cô.

“Nhưng tôi sẽ không đầu hàng cho tới khi chiến thắng. Tôi cũng có lí do để giết Aleister. Tôi sẽ không đe dọa bất cứ con tin nào, nhưng tôi sẽ khiến cô phải đau đớn cho đến khi khai ra thông tin mới thôi.”

Phần 10

Unabara Mitsuki và Xochitl đứng đối mặt nhau trên sân thể chất của nhà tù vị thành niên.

Cô gái tóc nâu lấy ra một món trang sức bằng lông từ trong túi áo và cài lên mang tai.

“Ngươi quá hổ thẹn đến mức phải dùng khuôn mặt giả tạo kia để đối mặt với ta sao, Etzali?”

“Xin lỗi, nhưng tôi thích khuôn mặt này. Và tôi không còn quyền sử dụng khuôn mặt kia từ lúc rời khỏi ‘tổ chức’.”

“Ngươi sai rồi,” Xochitl nhẹ nhàng nói như thể cắt lời cậu. “Ngay lúc này, người còn không có quyền được sống.”

“!!”

Unabara cảm nhận được sát khí bất thường và lấy lưỡi dao Obsidan ra khỏi túi theo phản xạ. Cậu không muốn phải dùng Ngọn thương Tlahuizcalpantecuhtli lên người động đội cũ trước kia.

“Ngươi tìm kiếm điều gì ở chốn này?” Xochitl nói bằng giọng vang rền đến kinh ngạc.

Cánh tay phải của Unabara từ cổ tay đến cùi chỏ như bị khóa lại. Trong một thoáng chốc cậu không biết phải làm gì vì quá ngạc nhiên, lưỡi dao Obsidian cậu đang nắm bỗng quay mũi chĩa vào mặt cậu.

“Gì thế này!?”

Cậu ngay lập tức dùng tay trái nắm bàn tay phải lại.

Mũi dao từ từ hướng thẳng vào mắt. Cậu không thể chặn hoàn toàn, có lẽ vì tay phải mạnh hơn tay trái.

Xochitl đứng đó, mặt không hề biến sắc.

Cô thậm chí không tỏ ra một chút phấn khích trước lợi thế đang có. Giống như cô đang coi một vở kịch nhàm chán vậy.

(Hự…! Nếu mình… không nghĩ ra cách…!!)

“Aaaaaaaa!!” Unabara la lên và bẻ trật khớp cổ tay phải một cách cương quyết.

Cậu cảm thấy cơn đau dữ dội khi các khớp xương chà sát lên nhau khiến cảm giác trên bàn tay phải biến mất. Bàn tay mất khả năng cầm nắm khiến lưỡi dao rơi xuống đất.

Nắm chặt cổ tay, cậu bước lùi về sau.

Xochitl chỉ xuống đất và nói bằng giọng của một cái máy.

“Ngươi làm rớt vũ khí. Không tính nhặt lên sao?”

Phép thuật cô ta nhất định có khả năng điều khiển vũ khí đối phương. Nó khống chế vũ khí, mượn sức mạnh của đối phương rồi buộc họ phải tự sát, vì thế đôi tay của cô không bị vấy máu. Để thoát khỏi phép này, cậu phải bỏ tất cả các loại vũ khí, bùa chú và chiến đấu bằng những phép thuật chỉ có thể thi triển bằng tay không hoặc các phần khác của cơ thể. Trong khi đó, Xochitl có thể vận dụng toàn bộ vũ khí đặc biệt và kĩ năng để tấn công cậu.

Điều đó đẩy cậu vào một tình huống vô cùng bất lợi, như thể trở về thời kì đồ đá.

(Tuy nhiên…)

Xochitl mà cậu biết không dùng những loại phép thuật tàn độc này. Cô từng là “Tử thi tượng (Thợ xác chết)”. Tuy nghe rùng rợn, nhưng công việc của Xochitl là lượm lặt những thông tin còn sót lại từ xác chết và xác định di nguyện của người đó có chính xác hay không. Cô chỉ tiến hành làm phép khi đã chôn cất người chết cẩn thận.

Cô học qua rất nhiều phép thuật về cái chết, nhưng tuyệt nhiên chỉ vì mục đích tốt. Xochitl trước kia là người rất ít khi làm tổn thương người khác.

“…Chuyện gì đã xảy ra? Không, chuyện gì đang xảy ra với ‘tổ chức’ hiện giờ!?”

Xochitl không trả lời lấy một câu.

Cô vung cánh tay và một thanh kiếm to lớn không thể giấu trong lòng bàn tay chợt xuất hiện. Khác với lưỡi dao của Unabara, lưỡi kiếm của cô ta được làm từ chalcedony trắng. Đó là một thanh kiếm 2 lưỡi, nhưng mỗi bên đều có nhiều răng cưa sắc cạnh giống như con dao rừng.

(Một macuahuitl…!?)

Đây là một loại vũ khí mà binh sĩ Aztec sử dụng. Nền văn minh Aztec không sử dụng kim loại để làm ra vũ khí, thay vì chặt chém như katana của Nhật, thanh kiếm gỗ này có một lưỡi dao bằng đá lắp vào 2 bên khiến nó có thể cắt như một cái cưa.

“Ta sẽ lắng nghe những gì ngươi nói. Tất nhiên, nếu như ngươi may mắn không bị đập cho lòi óc.”

Giơ macuahuitl lên, Xochitl xông thẳng vào cậu.

Unabara phải chiến đấu bằng tay không, cậu đang ở tình thế vô cùng bất lợi.

“Chết tiệt!!”

Cậu không thể thua được.

Unabara nhảy lùi về sau. Xochitl chém hụt và tiếp tục xông tới, Unabara dùng chân đá tung cát lên. Trong lúc Xochitl dừng lại do cát bay vào mắt, Unabara đá vào mạn sườn cô.

Tuy nhiên, cô ta chém ngang thanh macuahuitl.

Unabara liền thu chân lại, và một vết cắt bén như dao cạo xuất hiện trên đôi giày da của cậu.

“Đòn đánh vừa rồi hợp với ngươi đó, quân phản bội,” Xochitl nói một cách bình tĩnh.

Unabara nhận thấy cách nói chuyện của cô khác thường. Nếu là trước kia, cô sẽ rất do dự khi phải sử dụng vũ khí chết người. Bởi vì công việc của cô là chắt lọc thông tin từ xác chết nên cô hiểu rõ sự khủng khiếp của vũ khí hơn bất kì người khác.

Vậy mà…

“Nhưng cho dù có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa thì ngươi không còn lựa chọn nào khác mà phải chiến đấu bằng tay không. Ta có thể cho ngươi quyền chống cự, nhưng thân xác ngươi sẽ từ từ, từ từ bị cắt thành từng mảnh.”

“…Thứ vũ khí đó không hợp với cô.”

“Ngươi cho rằng nó hợp với ngươi hơn? Ngươi rời khỏi ‘tổ chức’, che dấu khuôn mặt và đắm chìm vào Thành Phố Học Viện yên bình.”

“Xochitl…”

“Nếu vậy thì ngươi là một tên phản bội thực sự. Nếu không, thì ngươi đã tự lừa dối bản thân và không có quyền lên tiếng. Dù thế nào, ngươi cũng đáng phải chết.”

Cầm thanh kiếm Aztec bằng hai tay, Xochitl xông thẳng vào cậu. Đôi mắt, gương mặt, bàn tay và nhịp chạy đều dứt khoát không một chút thương xót.

Cô ta thực sự muốn lấy mạng cậu.

Cậu có thể né được vài đường kiếm, nhưng không thể giữ mãi như vậy. Chỉ cần một nhát trúng thôi, cậu sẽ chết vì mất máu. Hơn nữa, rất khó để rút lui bỏ chạy. Cậu cần có một khoảng cách nhất định để bỏ chạy. Nếu quay lưng bỏ chạy có thể giúp cậu tránh bị chẻ làm hai thì cậu đã làm rồi.

Mặt khác, phép thuật của Xochitl vẫn đang được kích hoạt vì thế cậu không thể sử dụng vũ khí để chống trả. Nếu cầm bất kì thứ gì lên, cậu sẽ bị tấn công bởi chính thứ đó.

Thật tiến thoái lưỡng nan.

“Chết tiệt!!”

Unabara tặc lưỡi và tìm cách rút lui. Mũi kiếm macuahuitl xé toạc áo và cắt đi vài sợi tóc của cậu.

“Kết thúc rồi.

Xochitl bước tới và đâm thật mạnh thanh kiếm xuống từ khoảng cách mà cô chắc chắn sẽ đâm trúng. Cô đã canh thời điểm để Unabara không thể tránh được.

Gương mặt cô không thể hiện chút cảm xúc nào dù cậu ta từng là đồng đội cũ hay từng ở chung trong một ‘tổ chức’.

Cô đâm mạnh thanh kiếm xuống.

(…!?)

Unabara đưa cánh tay đã bị trật khớp lên đầu. Xochitl nhìn thấy và mỉm cười. Hẳn cô đang nghĩ cánh tay vô dụng kia làm sao có thể làm lá chắn được. Cô dồn hết sức nặng cơ thể lên lưỡi cưa macuihuitl và đâm xuống với tốc độ phi thường.

Lưỡi cưa đâm thủng áo khoác và xén vào lớp thịt của cánh tay Unabara. Tiếng lạo rạo của kiếm và xương chạm nhau. Unabara nhăn mặt vì đau đớn.

Tuy nhiên…

Tất cả chỉ có vậy.

Cánh tay Unabara không bị cắt lìa.

Thay vào đó, cậu lấy hết sức rút tay lại trong khi thanh kiếm vẫn còn cắm trên đó.

“Cái gì-…!?”

Xochitl đứng sửng trước chuyện vừa xảy ra, Unabara giáng một cú đá vào bụng cô ta. Cơ thể nhỏ bé văng ra xa, mất dần động lượng và rơi xuống đất.

“…Người Aztec không có khả năng rèn vũ khí bằng kim loại, nên thanh kiếm của họ không thể sắc như kiếm thường. Thay vì làm từ một khối sắt ra, thanh kiếm Aztec gồm 2 phiến đá lắp vào hai bên thân kiếm bằng gỗ. Một chiến binh lão luyện cũng không thể cắt xương với vũ khí này, do đó đòn đánh chủ đạo là cứa vào vùng động mạch chủ. Tóm lại, thanh kiếm của cô không thể cắt gãy xương tôi.”

Unabara thở một cách khó nhọc, thanh kiếm vẫn còn cắm trên tay.

“Tại sao cô lại nghĩ tôi sẽ đầu hàng và giơ tay lên đỡ? Cô nghĩ nó sẽ cắt ngọt cánh tay tôi và chém tiếp vào người tôi, nên cô không hề nghĩ tới khả năng động tác đó lại là một lá chắn thực sự. Nếu tiếp tục tránh đòn, cuối cùng tôi sẽ chết vì mất máu thôi.”

Xochitl là một cô gái nhỏ nhắn và không thành thạo sử dụng vũ khí chiến đấu nên kế sách của cậu đã thành công. Một chiến binh thực thụ đã có thể chém nát cậu mà không cần phải cắt gãy xương.

“Đấy là vì sao tôi nói thứ vũ khí này không hợp với cô.”

Unabara nhìn xuống Xochitl, lúc này đang nằm bất động và thở một cách khó khăn.

Cậu lấy thanh kiếm khỏi tay cô ta, nhưng vẫn không thể sử dụng bất kì vũ khí nào. Bây giờ cậu có thể bẽ gãy hoặc bóp cổ cô ta cho đến chết. Do sự khác nhau rõ rệt về kích thước cơ thể, cậu có thể dễ dàng nhảy lên người và ngăn cô ta di chuyển trước khi cô ta kịp rút ra một cây vũ khí nào khác.

(Xochitl…)

Nhưng Unabara không thể làm vậy.

Cậu không thể nào làm vậy.

“Tôi sẽ không lấy mạng cô. Hãy rời khỏi đây đi,” Unabara nói một cách cay đắng, cậu bẻ lại khớp tay bị trật và lắc cánh tay cho tới khi thanh kiếm bị rút ra và rơi xuống đất.

Một nụ cười nhoẻn trên đôi môi Xochitl.

Đó cũng là lúc cả người cô gái tóc nâu bắt đầu co giật.

Phần 11

Lối hành lang dưới mặt đất trải dài và hẹp.

Với nhiều hệ thống chống siêu năng lực gia bao gồm bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM được trang bị trong này, sức mạnh của Musujime không thể phát huy. Nếu bất cẩn sử dụng, sức mạnh của cô có nguy cơ mất kiểm soát và ngay lập tức giết chết cô.

Vì thế Tsuchimikado không trông đợi gì vào cô và chưa dám áp sát Teshio mà không biết cô ta sẽ tấn công kiểu gì. Cậu đưa súng lên và bắn vài viên để ngăn cô ta chạy thoát.

Đáp trả lại, Teshio đá một thứ gì đó dưới chân cô.

Đó là chiếc túi chứa đầy chất nổ mà Saku mang theo. Nếu lỡ tay bắn trúng, vô sô viên đạn nẩy sẽ dội khắp hành lang giống như trò chơi pinball. Thừa lúc Tsuchimikado ngập ngừng, Teshio phóng một mạch dọc hành lang. Bàn tay cô nắm lại thật chặt.

“!!”

Tsuchimikado kịp thời bóp cò trước khi cậu rơi vào tầm đánh của cô ta.

Tuy nhiên, Teshio đổi sang thế đấm bốc và cùi người tới trước ngay sát đầu gối của Tsuchimikado khiến viên đạn sượt qua cô.

Trước khi Tsuchimikado kịp nhắm khẩu súng vào Teshio, cô duỗi người ra và húc thật mạnh vào bụng cậu. Lãnh trọn một đòn tấn công đủ để phá một cánh cửa hay thậm chí một bức tường mỏng, cả người Tsuchimikado văng về sau vài mét.

Một tiếng thịch vang lên khiến cậu không thể thở.

“Đòn vừa rồi… Là kĩ thuật bắt giữ của Anti-Skill…?”

“Tôi đã điều chỉnh lại. Nếu Anti-Skill thực sự sử dụng đòn vừa rồi, lũ trẻ như cậu sẽ chết.”

Tsuchimikado bắn Teshio, nhưng Teshio dễ dàng né được bằng cách lách phần thân trên. Khi khẩu súng đã hết đạn, cô ta đá mạnh vào cánh tay Tsuchimikado khiến khẩu súng văng ra.

Lại thêm một cú húc nữa theo sau.

Sau một tiếng rầm, Tsuchimikado bị ép chặt giữa vai Teshio và bức tường sau lưng. Cô từ từ lùi lại, cơ thể cậu trượt xuống đất.

“!!”

Ngay sau đó, Musujime Awaki từ phía sau vung mạnh cây đèn pin xuống đầu Teshio.

Teshio giơ tay qua đầu và đỡ đòn tấn công.

“Kẻ mạnh không cần sức lực vượt trội hay tốc độ chớp nhoáng.”

Teshio tống một cú đấm vào mặt Musujime bằng tay còn lại. Cú đánh mạnh khiến người Musujime văng qua một bên và đập vào cánh cửa trên tường.

“Kẻ mạnh chỉ cần vận dụng những hiểu biết cơ bản để đánh bại kẻ địch một cách hợp lý.”

Teshio giáng tiếp một cú đá.

Tiếng va chạm lớn vang lên, cánh cửa cứng cáp cùng với Musujime bật ngược vào trong phòng giam. Musujime nghĩ nội tạng bên trong cô đã dập nát bét bởi chấn động từ cú đá. Cô ôm bụng nôn mửa, những chẳng có gì trào ra như thể cô họng cô bị bít lại.

Một người bạn của cô chắc chắn ở trong phòng giam này, vì cô nghe thấy tiếng ai đó gọi tên cô. Nhờ thế, cơ thể dập nát của cô lấy lại một chút sinh khí.

Teshio đứng chặn cửa phòng giam.

Musujime giơ đèn pin lên và đứng dậy một cách lảo đảo, một tay chống tường để giữ thăng bằng. Người bạn kia đang cố khuyên cô hãy nấp sau lưng cậu.

“…Cô muốn tôi nói ra con đường đưa nguyên vật liệu vào tòa nhà không cửa sổ, tòa nhà thậm chí không thể phá hủy từ bên ngoài bằng bom nguyên tử để cô có thể phá hủy từ bên trong bằng bom nổ đồng bộ đa lớp, phải không?”

“Giờ cô chịu nói rồi sao?”

“Cô không thể đánh bại Aleister kiểu đó được đâu. Nếu vậy thì bất cứ ai với năng lực teleport đều có thể giết ông ta cả. Cô thực sự nghĩ người như Aleister không hề có phòng bị cho những trường hợp đó sao?”

“Đúng là chúng tôi có thể không giết được Aleister. Hắn ta thực sự là một con quái vật. Nhưng,” Teshio nói, “hệ thống trợ sinh của hắn thì khác.”

“…”

“Chỉ là cái máy. Lí do một con quái vật như Aleister bị giữ trong một pháo đài kiên cố hơn cả hầm chống bom nguyên tử đã quá rõ. Tôi chắc chắn hắn không có hệ thống thay thế nào tại nơi khác. Nếu hệ thống đó bị nổ tung thì mạng hắn sẽ gặp vấn đề.”

“Không.”

Musujime cố điều chỉnh lại nhịp thở dù chỉ một chút.

“Thứ nhất, đó không phải là ‘tòa nhà không cửa sổ’. Đến điều này còn không biết thì cô chẳng nắm thông tin thật sự nào cả. Một kế khoạch dựng lên chỉ từ đống thông tin hạn hẹp đó sẽ không có cơ hội thành công.”

“Cái gì?”

“Cô không nhận ra sao? Một tòa nhà không cửa vào, không cửa sổ là bất khả thi. Có nhiều lí do để suy đoán như vậy. Ví dụ, tất cả mọi sinh vật đều cần cung cấp oxy để sống. Nó có thể hứng trọn đòn tấn công hạt nhân vì nó có thể ngăn chặn bức xa. Nó còn có thể chặn mọi loại tia vũ trụ khác từ các ngôi sao.”

“Tia vũ trụ?...Không lẽ nào…?”

“Không,” Musujime cắt ngang. “Không phải cái đó.”

Nhận ra sự vô dụng của mình, cô khẽ cười.

Dường như phản ứng vừa rồi khiến Teshio lơ là cảnh giác.

“Chừng đó gợi ý đủ để cô đoán tiếp chuyện còn lại. Tôi cũng từng nghĩ tới vài khả năng. Nhưng chẳng cái nào khớp với câu trả lời thực sự mà Aleister nắm giữ. Tất cả những ý tưởng đó đều là sự kết hợp từ những thông tin tôi biết được. Và tôi không chắc những thông tin Aleister trao cho tôi có thật hay không.”

“…”

“Chỉ có một điều tôi có thể nói cho cô, rằng kế hoạch trong đầu ông ta vượt xa tất cả sự tưởng tượng của bất cứ ai. Giống như, cả hành tinh này không gì hơn một công cụ có sẵn cho ông ta. Cô nghĩ cả một kế hoạch đồ sộ như thế có thể bị phá bỉnh bởi kế sách cỏn con đó hay sao?”

Musujime đang cố gắng câu giờ.

Cô đang tận dụng thời gian để khôi phục vết thương.

“Có thể là như thế nhưng điều đó cũng không thay đổi được ý định của tôi.”

“…Tại sao cô lại tiến xa tới mức này để giết Aleister.”

“Tôi đã từng hứng chịu một bi kịch trong cái thành phố này. Tôi không biết Aleister có dính líu gì đến chuyện đó hay không. Tôi chỉ muốn hỏi ông ta để biết sự thật. Chỉ vậy thôi.”

Teshio nói một cách cụt ngủn. Cô không có sự căm hận sục sôi để trả thù, nhưng chính vì thế mà lời nói cô ta chân thật. Không có một chữ nào thừa thải để nhuốm màu cho quá khứ đau thương.

“Lí do sáo rỗng.”

“Có lẽ.”

“Tôi đã từng ám ảnh bởi ‘sự thật’. Nhưng tôi chẳng nhận được một khắc bình yên nào khi mãi truy đuổi nó.” Giọng Musujime bình thản. “Nếu Aleister thừa nhận có dính líu vào tấn thảm kịch đó, liệu cô có chấp nhận? Nếu ông ta chối bỏ, liệu cô có chấp nhận? Dù câu trả lời là gì, cô cũng sẽ nghĩ đó là nói dối. Cô sẽ nghi ngờ ông ta còn giấu giếm điều gì khác. Nếu câu trả lời không mang lại ý nghĩa gì, thì hỏi cũng bằng không.”

“…Đúng thế.”

Teshio không nói thêm một lời nào nữa.

Cô đã chọn quyết định này, cô sẽ không dao động.

“Vậy cô tính làm gì?”

Musujime không trả lời lại.

Họ đang ở trong khu vực tối mật của nhà tù vị thành niên để giam giữ siêu năng lực gia. Nó được trang bị hệ thống chống siêu năng lực gia bao gồm bộ làm nhiễu trường khuếch tán AIM. Vì thế, cô không thể dùng Move Point để tấn công.

Nếu cắt bỏ sức mạnh đó di, Musujime Awaki chẳng khác nào một cô gái bình thường. Cô không có kĩ năng xạ thủ của Accelerator hay giỏi chiến đấu tay không như Tsuchimikado.

Nghĩ đến đó, cô mỉm cười.

Cô vừa cười vừa nói.

“…Vì lối suy nghĩ đó mà tôi chẳng thể bảo vệ một ai.”

Musujime vừa nói vừa luồn tay ra sau. Cô nắm những sợi dây và rút chúng ra. Những sợi dây của bộ rung động tần số thấp. Một thiết bị điện đo đạc sóng não bất ổn của cô và sản sinh ra kích thích tương ứng để giảm stress. Cô rút tất cả ra. Tiếp đó, cô ném cây đèn pin sang một bên.

Musujime giờ chẳng có gì trong tay, nhưng nụ cười trên môi cô vẫn không vụt tắt.

Thấy thế, Teshio của BLOCK nói với ánh mắt hiếu kì.

“Cô tính sử dụng nó sao?”

“Đúng vậy,” Musujime trả lời dứt khoát. “Xin lỗi, nhưng tôi sẽ tung hết sức lực ra.”

Một thanh sắt bỗng nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay mà vài giây trước không nắm giữ vật gì. Đó là phần gãy ra từ cánh cửa phòng giam. Nhưng tọa độ di chuyển lệch đôi chút. Musujime cảm nhận được da lòng bàn tay cô bị rách.

Vết thương tâm lí đã ăn sâu vào tim giờ hiện lên mồn một trước mắt cô.

Cô cố đè nó xuống và tiếp tục sử dụng Move Point.

Lần này, cả người cô biến mất.

Bằng cách sử dụng tính toán trong lí thuyết vector không gian 11 chiều, cô vượt qua giới hạn của không gian 3 chiều và xuất hiện ngay trước mặt người phụ nữ cơ bắp. Khi teleport, cô cảm thấy một cơn đau dạ dày dữ dội, nhưng cô mặc kệ và đâm thanh sắt vào bụng Teshio.

Teshio lùi lại.

Bản năng mách bảo Musujime cô sẽ không thể chiến thắng nếu để vuột mất cơ hội này.

Nhưng khi cố bước tới, cô nhận ra chân phải của mình không thể di chuyển được. Cảm giác như bị một loại keo siêu dính dán xuống nền, Musujime nhớ rất rõ cảm giác này.

Cảm giác ghê rợn khi nửa bắp chân trở xuống dính cứng xuống nền. Cô đã di chuyển sai tọa độ.

Đau đớn.

Sợ hãi.

Tê dại.

Những cảm giác cô từng nếm thử bỗng nhiên nổ tung trong dạ dày.

(Mình phải vượt qua…)

Musujime nắm thanh sắt thật chặt, mím môi và chịu đựng tất cả. Có một người bạn cô phải bảo vệ. Để bảo vệ sinh mạng đó, Musujime Awaki phải dẫm lên cái quá khứ kinh tởm đang gậm nhấm lấy cô.

(Mình sẽ vượt qua!! Mình sẽ vượt qua tất cả những gì thuộc về vết sẹo này!!)

Cô hạ quyết tâm và kéo đôi chân như thể rút nó ra khỏi bùn.

Cô nghe thấy âm thanh xé toạc.

Musujime Awaki không hề ngoảnh nhìn lại.

Cô bước tới trước.

Nhanh như một viên đạn, Musujime áp sát tới sát thủ của BLOCK kẻ đang đe dọa tính mạng đồng đội cô trong lúc nắm chặt thanh sắt và mặc kệ cơn đau do chân bị xé rách.

Một âm thanh đục phát ra từ phòng giam.

Teshio mất hết sức lực. Trông như cô đang dựa người vào Musujime, cô chỉ còn đủ sức nhép miệng thì thầm vào tai Musujime.

“…Cô đã nương tay.”

Thanh sắt trong tay Musujime. Tuy nhiên, trước lúc va chạm, cô đã xoay thanh sắt lại do đó bề phẳng đã đánh trúng Teshio thay vì phần lưỡi sắc cạnh.

“Đáng tiếc,” Musujime đáp lại một cách hờ hững, “đây mới là hình mẫu thủ lĩnh mà tôi muốn.”

Phần 12

Unabara Mitsuki không thể tin vào mắt mình.

Trên mặt sân thể chất của nhà tù, cánh tay phải của Xochitl vỡ vụn. Đây không phải là một hiện tượng sinh học bình thường.

Giống như một người vô hình đang cởi bỏ lớp vỏ bên ngoài ra.

Lớp da rất giống con người, nhưng lột đi lớp da sẽ chẳng còn gì ngoài sự trống rỗng. Sự thay đổi bắt đầu từ ngón tay và đã ăn lan tới khuỷu tay.

“Xochitl…? Cái gì thế này!?”

“Cơ thể ta đã đến giới hạn.”

Tay và chân cô đã “rã thành từng mảnh”, nhưng cô vẫn cười và nói.

“Đây là bài học cho ngươi. Nếu muốn dùng Pháp thư để bù vào sự yếu kém của bản thân, đây sẽ là kết cục chờ đợi ngươi.”

“Không lẽ cô… đã đọc Pháp thư!”

“Không, còn hơn thế nữa. Ngươi là pháp sư Aztec nên người phải hiểu. Trong lễ tế, thịt người được ăn để có thể đưa lên thiên đường. Nói cách khác, có một kết nối ma thuật giữa ta và phần thịt hiến tế.”

Những lời lẽ đó gây sốc cho Unabara. Cậu đã nhận ra “ý nghĩa” ẩn sau phép điều khiển vũ khí kẻ khác khiến họ phải tự sát. Cô đã sấy khô chính thịt của mình thành một dạng bột và rải ra xung quanh. Bột ma thuật đó được coi như “một phần thân thể” của cô, nên cô có thể điều khiển nó như tay và chân của mình chỉ bằng ý nghĩ. Những vũ khí quanh cô cũng tương tự như thế.

Xochitl biến vũ khí của người khác thành một phần cơ thể vật lý của cô. Đấy chính là bản chất phép thuật của Xochitl.

Nhưng…

“Một phép thuật tách bỏ một phần thân thể trước sau gì cũng sẽ thất bại! Thế này thì không còn phép màu nào có thể cứu chữa được! Cô phải biết rõ điều đó chứ, Xochitl!!”

“Ta không quan tâm. Ta muốn trừng phạt kẻ đã phản bội tổ chức và đây chính là câu trả lời. Chỉ cần ta giết được ngươi trước khi nó ăn hết ta, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức.”

“Khốn kiếp!! Cái tổ chức đó làm toàn làm những chuyện man rợ, nhưng thật không ngờ họ lại làm một chuyện khủng khiếp thế này! Chuyện gì đã xảy ra khi tôi rời khỏi tố chức hả!?”

Unabara gào hỏi, nhưng lạ thay Xochitl chỉ nở nụ cười.

Chỉ trong chốc lát thôi cơ thể cô gái với mái tóc màu nâu này sẽ vỡ vụn. Với Unabara, cô giờ chỉ còn lại một phần ba cơ thể. Bây giờ có dừng thì cũng không có phương cách nào để cứu mạng cô. Cậu chỉ có thể đứng nhìn tảng thịt đó dần dần biến mất vào không khí.

(...Một phép thuật hay thánh vật không thể gây ra một chuyện dị thường như vậy.)

Unabara chỉ còn biết đứng nhìn một cách điên dại khi quá trình phá hủy đã lên tới phần bụng của cô.

(Tất cả bí mật ẩn sau chuyện này chỉ có thể là “nguyên bản”!!)

Nguyên bản của một Pháp thư là một dạng phép tự kích hoạt và không thể bị phá hủy bởi bất cứ ai. Xochitl đã được ban sức mạnh bằng cách hợp nhất với một trong những nguyên bản – hay chính xác hơn, trở thành một phần của nó. Nếu là như vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng. Làm cho những kẻ khác tự sát bằng chính vũ khí của mình giống hệt một đặc điểm phòng vệ mà một nguyên bản Pháp thư có. Người Aztec còn có những cuốn “cổ thư” được viết trên da động vật.

(Da động vật… Không thể nào!!)

Unabara nhìm chằm chằm vào da của Xochitl, giờ gần như đã vỡ thành từng mảnh.

Và những dòng chữ bên trong là…

“Aaaaaaaaaaaaaaaaa!!”

Unabara Mitsuki lướt nhìn và hét lên.

Chỉ có vài con chữ. Cậu không nhìn trực tiếp vào chúng; chúng gần như đập vào tầm nhìn của cậu. Não cậu như bị cắt làm hai. Đây không phải là một bản sao chép đã được chỉnh sửa. Đây là nguyên bản thực sự.

Unabara lấy hai tay ôm vùng thái đương đang nhức như búa bổ và tiếp tục suy nghĩ trong lúc vẫn chưa hết sửng sốt.

(Hự… Đó là chữ lấy ra từ phiến đá lịch.)

Lịch đá của là loại lịch của người Aztec sắp xếp theo hình vòng tròn. Tuy nhiên, người Aztec sử dụng đồng thời hai loại lịch dựa theo niềm tin về cái chết và sự hồi sinh của mặt trời, nên đó là một vật rất khó làm và cực kì phức tạp. Điều được mô tả bên trong lớp da của Xochitl là một bản luận tôn giáo mà phải tốn đến một chu kì lịch mới có thể đọc hết được.

Cậu không thể làm được chuyện này. Thậm chí ý nghĩ chống lại không thôi cũng thật điên rồ. Người ta nói rằng đến cả Index Librorum Prohibitorum cũng không thể phá được cuốn sách ma quỷ đó, vì vậy một tay pháp sư như cậu chẳng thể làm được gì hết.

Nhưng…

Dù vậy…

(Mình sẽ không để cô ấy chết…)

Tại sao một người không phải chiến binh như Xochitl lại làm những chuyện này? Tổ chức đã xảy ra chuyện gì? Có hàng tá câu hỏi cậu muốn biết đáp án. Vì vậy cậu không thể để cô chết được.

Cậu không thể phá hủy nguyên bản Pháp thư.

Cho dù phá được, Xochitl cũng sẽ tan biến theo sau đó vì cô là một phần của nó.

Unabara Mitsuki không thể đảo ngược tình thế này chỉ với sức một mình cậu được.

Thế nên…

(Nếu sức người không đủ thì mình sẽ mượn sức mạnh từ cuốn nguyên bản này!!)

Nguyên bản có thể chống lại bất cứ kiểu tấn công nào và không ai có thể làm xước nó, tuy vậy vẫn có một ngoại lệ. Một nguyên bản sẽ ban những điều được ghi chép bên trong cho những ai khao khát đạt được nó. Nếu cuốn sách thật sự ngăn cản “mọi can thiệp từ bên ngoài”, không ai có thể mở ra đọc và do đó, cuốn sách mất đi lí do tồn tại. Cậu không biết bằng cách nào, nhưng một nguyên bản có thể xác định ai là “người đọc” và ai là “không phải người đọc”, từ đó trao thông tin cuốn sách cho người cần.

Đó là lí do Unabara quyết định…

(Mình sẽ nhận lấy cuốn sách cấm.)

Nếu cậu có được quyền sở hữu nguyên bản, phép can thiệp tự động sẽ dừng lại. Một khi đã “nhận lấy”, cậu sẽ có khả năng gỡ nguyên bản ra khỏi người Xochitl. Lí do nguyên bản hợp nhất với cô không phải vì cô là ai. Chỉ cần đó là người khao khát kiến thức của cuốn sách.

Hơn nữa…

(Mình sẽ đánh lừa khả năng phán quyết của nó. Mình sẽ khiến cuốn sách nghĩ nó không thể truyền sang người mình nếu Xochitl chết! Chắc chắn rồi cuốn sách sẽ tự cứu cô ấy.)

Unabara Mitsuki không thể cứu Xochitl. Cậu chỉ còn cách khiến cuốn nguyên bản làm thay cậu bằng chính sức mạnh của nó. Tất nhiên, đây là một chuyện chưa hề có tiền lệ. Nếu cậu thất bại trong việc đánh lừa sức mạnh vô biên của nguyên bản, cái giá phải trả là mạng sống của cậu.

Nhưng Unabara Mitsuki không hề do dự.

Cậu bất chấp tất cả để cứu cô gái.

Phần 13

Kéo lê cái chân đầy máu, Musujime Awaki từ từ rời khỏi căn phòng giam hiu quạnh.

Những phòng khác bị khóa. Cô không thể giải thoát hết cho họ được. Cho dù cô cố sức thả họ ra, những kẻ tay to mặt lớn của Thành Phố Học Viện có thể khử họ.

Dù đã đánh bại BLOCK thì sự thật vẫn sờ sờ ra đó. Cô không thể thay đổi một sự thật rằng mạng sống đồng đội cô đang nằm trong tay kẻ khác.

Musujime nghe thấy một giọng nói sau lưng, “Tớ luôn luôn tin vào cậu.” Giọng nói phát ra từ một cửa sổ nhỏ dùng để đưa khay thức ăn vào. Cô nghe thấy giọng nói một người bạn phát ra từ đó. Cậu nói cậu tin cô. Cậu nói cậu quả không sai khi đã tin tưởng cô. Giọng nói cậu ta thật bình yên. Bình yên bởi cô đã cứu mạng cậu và lao vào nguy hiểm vì cậu.

Musujime Awaki đứng thẩn thờ một chút.

Cuối cùng, cô từ từ mở miệng. Nhưng không một lời nào thốt ra. Môi cô run nhiều hơn cô tưởng. Dù vậy, cô vẫn chậm rãi nói thành tiếng.

Mất khá lâu, nhưng cuối cùng cô chỉ nói được vài từ.

Tuy vậy đó là tất cả những gì họ cần.

“Xong chưa?” Tsuchimikado hỏi.

Musujime đẩy cậu sang một bên và đi về phía cầu thang.

Họ ra khỏi tòa nhà và tìm thấy Accelerator cùng với Unabara Mitsuki. Vì cả hai đều đã chiến đấu hết sức cho trận chiến của riêng mình, không ai trong số họ còn lành lặn cả. Dẫu vậy, bốn thành viên của GROUP đã tề tựu đông đủ tại đây.

Musujime không nói gì.

Nhìn cô, Tsuchimikado nói với giọng chán chường.

“Thôi, trở về với bóng tối nào.”

Giữa dòng 3

Bà ta chầm chậm bước xuống đường.

Nói về nơi đang đứng, không ai nghĩ bà ta lại có mặt tại chỗ này. Bà không hề phòng bị, đi lại tự do trên đường và hòa lẫn vào dòng người xung quanh. Bà giữ trong tay năm quả bong bóng khí heli khiến những đứa trẻ đi ngang qua nhìn chúng với ánh mắt thích thú.

Bà đang cầm điện thoại bằng tay kia.

“Anh biết đó, tôi là người đứng đầu của ITEM. Anh lúc nào cũng vậy… Sao cứ gọi cho tôi với mấy việc chẳng bao giờ được trả công thế?”

“Cô nói gì vậy? Tôi thừa nhận có chút nóng vội với nhóm BLOCK. Quyền lực của tôi có thể trở lại bất cứ lúc nào, vì vậy hãy thôi giấu giếm tôi vị trí và thông tin về BLOCK đi! Nếu tôi có thể đè đầu chúng trở lại thì sẽ không có bất cứ thiệt hại cho Thành Phố Học Viện đâu.”

“Chẳng có tổn thất nào đáng kể cả. Với lại, GROUP mới xóa xổ BLOCK trong nhà tù vị thành niên ít phút trước. Chúng không thể quậy phá được nữa.”

“A-à thì ra thế.” Người bên kia đầu dây thở phào nhẹ nhõm. “Vậy thì tôi…”

“Vâng,” bà nói một cách từ tốn. “Mối nguy hiểm của BLOCK đã không còn, nên anh không cần phải làm quản lý của chúng nữa.”

Bà nghe thấy tiếng nuốt nước bọt ở đầu bên kia.

Ông ta liền nói một cách hối hả chuyện gì đó, nhưng bà không còn nghe nữa. Cuộc nói chuyện giữa họ đã kết thúc. Bà cúp máy và bắt đầu bước tiếp xuống đường.

Bà thả bay một trong năm quả bong bóng lên trời.

“Giờ thì.”

Bà không thèm nhìn lên quả bong bóng đang biến mất dần và chơi đùa với những quả còn lại.

“Không biết quản lý bên SCHOOL sẽ nói gì đây.”

 

Ghi chú

 Thời kì Phát kiến: rơi vào sau thế kỉ 15, khi châu Âu đẩy mạnh các cuộc phát kiến địa lý, tiêu biểu là hành trình vòng quanh thế giới của Magellan.

 Chalcedony: một loại khoáng chất đá quí, thành phần chủ yếu là Silic dioxit giống thạch anh nhưng có cấu trúc tinh thể nhỏ hơn.