Phần 1
Accelerator, Tsuchimikado Motoharu và Musujime Awaki đang ngồi trong chiếc Campervan do một trong những tên thuộc hạ lái.
Bây giờ là lúc ăn trưa.
Các món thức ăn nhanh xếp thành dãy trên chiếc bàn nhỏ đặt lên sàn xe. Accelerator và Tsuchimikado đang ăn những món mà họ tự tay mua – đùi gà rán cho Accelerator và một bánh hamburger lớn cho Tsuchimikado. Dù cùng nhau ăn trưa nhưng bọn họ cũng chẳng thân thiện với nhau lắm.
Trong khi đó, Musujime Awaki vừa nhìn bọn họ vừa nhai món rau sà lách siêu sạch giao hàng tận nơi từ Mediterranean.
“…Hai người đang tự giết bản thân mình đấy.”
“Nya. Ăn mỗi mấy cái lá cải xanh cũng đâu tốt cho sức khỏe lắm, ~nya. Muốn giữ sức khỏe và vóc dáng thì phải biết cân bằng giữa thịt với rau, phải không? Cứ ăn mỗi thịt hoặc rau thì không hay đâu.”
“Hả!? Ngươi nói chết vì thịt không phải là một cái chết sung sướng sao? Thế này gọi là có chết thì cũng làm những gì mình thích!”
Accelerator liếm phần dầu bám trên ngón cái, Musujime tiếp tục,
“Vậy là, cậu không biết được gì từ chúng sao, SCHOOL ấy?.”
“Tôi đã thử truy cập vào Ngân hàng, nhưng chẳng có gì ngoài cái tên. Có vẻ như cấp độ bảo mật ngang ngửa với nhóm chúng ta. Chỉ có 2 cái tên GROUP và SCHOOL được ghi lại.”
Tuy nhiên, Musujime chen ngang,
“…Khi tôi cố tìm kiếm thì rất nhiều tên các tổ chức khác hiện ra.”
“Có nhiều hơn hai nhóm sao?”
Tsuchimikado cắn miếng hamburger và nhanh tay túm lấy miếng thịt trồi ra từ một bên chiếc bánh.
“GROUP, SCHOOL, MEMBER, ITEM và BLOCK… theo như tôi tìm hiểu thì có tất cả 5 nhóm. Những nhóm còn lại biết được rất ít, nhưng tôi nghĩ bọn họ cũng như chúng ta thôi – những tổ chức không chính thức thành lập bằng cách gom một số người lại với nhau.”
Musujime vừa nói vừa đếm trên đầu ngón tay,
“SCHOOL là nhóm đã cố gắng ám sát Oyafune Monaka. Nếu đúng là thế, liệu chúng có liên quan gì với vụ tấn công căn hộ của tay Quản lý và chiếc xe áp giải không? Unabara Mitsuki buộc phải ngụy trang cũng vì bọn chúng.”
“Ai biết được. Tuy nhiên, hi vọng cậu ta ra dấu mình đang làm gián điệp trong SCHOOL. Có thể cậu ta sẽ coi bọn họ là kẻ thù và sẽ phá hủy bọn chúng một cách không nương tay.”
Accelerator lắng nghe Tsuchimikado và Musujime nói chuyện, vừa ngụm tách cà phê trên tay.
…Rốt cuộc, tại sao cái nhóm SCHOOL đó lại tổ chức ám sát Oyafune Monaka?
Phần 2
(Bọn họ thích làm gì thì làm sao?) Hamazura Shiage nghĩ thầm.
Giờ là buổi trưa và họ đang ở trong một quán ăn gia đình thuộc Quận 7, nhưng cô gái tên Mugino Shizuri đang ngồi trên ghế và ăn một hộp cơm bento mà cô đã mua ở đâu đó, không thèm giấu diếm. Cậu thấy tội nghiệp cho anh hầu bàn thấp dáng đang nóng mặt đứng gần đó.
“Ủa? Hộp bento cá hồi này hình như có vị khác so với hôm qua phải không ta?”
Dù ở trong nhà hàng, cô vẫn mặc một chiếc áo khoác thu ngắn tay sáng. Cô bắt chéo đôi chân vận trong tất len, ngồi cạnh cửa sổ và lẩm bẩm câu trên một cách thắc mắc. Hamazura chỉ biết nghỉ trong đầu, “Nó giống y hộp hôm qua đó chị hai.”
Tất cả những con người ngồi quanh cái bàn này đều lập dị.
“Tóm lại, tôi đã chán ngấy cá thu hộp rồi. Phải là cà ri. Cà ri thì ngon phải biết.”
Một nữ sinh với mái tóc vàng hoe và màu mắt xanh, tên gọi Frenda đang ngồi bên cạnh Mugino, nói trong lúc xăm soi khẩu phần bên trong hộp, có lẽ cô không quen với việc dùng đồ mở hộp vì có một thứ gì đó giống như băng keo PVC quấn quanh hộp và phía trên đã bị đốt nóng chảy bởi một vụ nổ bằng cầu chì điện. Hamazura nghĩ có lẽ đây là dụng cụ hay dùng để phá mấy ổ khóa cửa.
Kinuhata Saiai, cô gái ngồi đối diện Frenda với vẻ ngoài ngoan hiền, khoảng 12 tuổi và mặc một chiếc áo len bằng bông. Cô không để ý đến hành động của những kẻ lập dị kia (không phải vì cô giỏi làm ngơ hay vì não cô bị phẳng; con người cô vốn dĩ là vậy.) và lướt qua một cuốn tạp chí phim ảnh.
“Một bộ phim hạng C siêu bí ẩn sản xuất bởi công ty phim Hồng Long của Hồng Công… Nghe có vẻ hấp dẫn đây. Mình siêu hứng thú với bộ này rồi. Phải xem qua mới được. Cậu nghĩ sao, Takitsubo-san?”
Kinuhata nói với cô gái đang mơ màng, ngồi cạnh cô, tên là Takitsubo Rikou. Cô không hề động tới thức ăn và đang ngồi một cách thẩn thờ trên chiếc ghế sofa với tay, chân duỗi ra một cách uể oải, nhìn mơ hồ vào khoảng không xung quanh.
“…Một tín hiệu đang tiến đến từ phía nam tây-nam…”
Những cô gái này là ITEM.
ITEM là một trong số những tổ chức phi chính thức của Thành Phố Học Viện với vai trò chính là ngăn chặn bọn “cấp cao”, bao gồm cả Ban Giám Đốc, không lạm dụng chức quyền. Nhóm chỉ có bốn người, nhưng họ có tầm ảnh hưởng đến hướng phát triển của thành phố và toàn bộ giới khoa học. Họ là nhóm có độ tuyệt mật ngang với GROUP và SCHOOL.
Hamazura Shiage không phải là thành viên chính thức của ITEM.
Cậu chỉ là một phần trong tổ chức dưới quyền của họ và tất cả những công việc quái dị kiêm lái xe đều đổ hết lên đầu cậu.
Trước đây, cậu đã từng là người đứng đầu của tổ chức vũ trang Level 0 trong những con hẻm tối, Skill-Out, nhưng kế hoạch của họ đã thất bại và họ phải gánh lấy những tổn thất nặng nề. Từ đó kiếp làm kẻ đứng trên những người khác cũng kết thúc với cậu. Giờ đây mỗi ngày cậu phải làm tạp dịch cho tổ chức mặt tối của Thành Phố Học Viện.
(Thiệt tình…)
Có một chuyện cứ làm cậu thấy bứt rứt không yên kể từ khi gia nhập vào đây.
(Làm thằng đực rựa duy nhất trong cái nhóm này thật khó chịu.)
Bàn có 6 chỗ ngồi, nên Hamazura ngồi xuống ghế gần lối đi nhất. Cậu được giao cho nhiệm vụ bồi bàn.
“Như vậy,” Mugino Shizuri bắt đầu nói sau khi ăn hết hộp cơm cá hồi thường ngày. “Trước buổi trưa, có người đã ám sát Oyafune Monaka, một trong những thành viên của Ban Giám Đốc. Họ muốn chúng ta điều tra vụ lần này.”
“Nè, tóm lại, tôi chưa có thông tin gì hết.”
Frenda phàn nàn và Mugino dừng nói trong vài giây,
“Hửm?”
Liền sau đó cô ta nhìn Hamazura.
“Hamazura. Cập nhật thông tin chi tiết vụ đó lên điện thoại mọi người đi.”
“Rồi rồi.” Hamazura trả lời bâng quơ.
Cậu không thể ca thán gì về mấy mệnh lệnh đó. Đây là công việc của cậu. Cậu lấy điện thoại ra và bắt đầu gửi dữ liệu đã lưu cho tất cả những người khác ngoại trừ Mugino.
“Hừm.”
Tất cả các thành viên của ITEM kiểm tra thông tin trên điện thoại của họ.
Và cái xuất hiện trên màn hình là một đoạn phim cấp ba mà cậu tải về từ internet.
Tất cả bốn thành viên của ITEM ngay lập tức dập tắt điện thoại. Khi ánh mắt khinh miệt của họ tập trung vào cậu, tim cậu như bị tên bắn xuyên.
“Không, chờ tí!! Để tôi gửi lại! Chỉ là một sai sót thôi!!”
Hamazura Shiage từng là thủ lĩnh của hơn 100 tên Skill-Out bất hảo mà giờ lại phải lớn giọng giải thích với 4 cô gái này.
Nhưng tất cả phản ứng của các thành viên ITEM là…
“Hamazura…”
“Tóm lại, Hamazura à, anh đồi trụy lắm.”
“Té ra cậu thích mấy cô gái mặc đồ thỏ bunny à, Hamazura?”
“Đừng lo, Hamazura. Em sẽ ủng hộ anh.”
Hamazura hơi cáu trước những lời chọc ngoáy của bọn họ và nhanh chóng gửi thông tin vụ ám sát Oyafune Monaka.
Sau khi xem qua, Kinuhata ngạc nhiên nói.
“Ồ, đây chính là siêu kế hoạch của SCHOOL. Nhưng tôi siêu chắc chúng ta đã hạ tên sát thủ bắn tỉa ba ngày trước rồi…”
“Có thể bọn chúng đã thuê một tên khác. Tôi cho rằng bọn chúng làm ngơ ‘lời cảnh báo’ của chúng ta.”
“Tóm lại, chẳng phải chúng ta thảo luận tại sao bọn họ lại nhắm vào Oyafune Monaka lúc trước sao?” Frenda vừa nói vừa lấy nĩa cắm phập vào bên trong hộp cá thu. “Oyafune là thành viên Ban Giám Đốc, nhưng bà ta vô dụng. Bà ta chẳng có sức ảnh hưởng gì, giết bà ta đâu có mang lại lợi lộc gì. Với lại…”
“SCHOOL tìm mọi cách thay thế tay bắn tỉa bị hạ và bỏ ngoài tai lời ‘cảnh báo’ của chúng ta để ám sát Oyafune,” Takitsubo thêm vào đoạn Frenda nói giữa chừng.
Mugino gật đầu đồng ý.
“Giết Oyafune Monaka hoàn toàn vô nghĩa. Vậy mà SCHOOL ra sức lên lịch bắn tỉa dù biết rất rõ chúng ta đã để mắt đến chúng. Tại sao bọn chúng lại làm vậy?...Thấy sao, Hamazura-kun!”
Hamazura giật bắn người.
(Hả!? Tại sao cô ta lôi mình vào cuộc tranh luận như muốn mình nói thứ gì hay ho vậy!? Đừng có đổ hết lên tôi những lúc này chứ!!)
“À, ừm!! Chờ chút! Tôi gần nghỉ ra rồi. Chờ một chút rồi tôi sẽ nói!!”
Cậu trả lời một cách quả quyết, nhưng lại chẳng nói được gì sau đó.
Và phản ứng của bốn thành viên của ITEM là…
“Thôi nào, Hamazura…”
“Tóm lại, cái điệu bộ bối rối của anh trông gớm giếc quá đi.”
“Có siêu nhiều những loại người gớm giếc khác nhau, nhưng anh là loại tởm nhất đó, Hamazura.”
“Đừng lo, Hamazura. Em sẽ ủng hộ anh cho dù mọi người chê anh gớm giếc.”
Các cô gái thở dài thất vọng. Chàng trai level 0 Hamazura chỉ còn biết khụy xuống sàn và quỳ bất động ở đó.
Mugino mặc kệ cậu ta và nói tiếp.
“Đó, như mới nói lúc nãy, ám sát Oyafune Monaka chẳng có ích gì hết. Điều đó không thể phủ nhận. Vậy mà SCHOOL vẫn chọn bà ta làm mục tiêu. Suy ra chúng làm thế vì giết bà ta chẳng đem lại lợi lộc gì hết”
“Vì giết bà ta chẳng đem lại lợi lộc gì hết? Tôi siêu không hiểu.”
“Ồ, thế này, có thể SCHOOL không thực sự quan tâm đấy là ai. Có thể chúng chỉ cần tạo ra sự náo động, chúng muốn một tên VIP nào đó chết mà không dính nhiều rắc rối. Nói cách khác chúng chọn một VIP có bảo vệ an ninh mỏng nhất.”
Mugino nói giống như cô đang rất thích thú chuyện này.
“Những kẻ VIP khác… hừm, thử nghĩ về Ban Giám Đốc xem. Không có thành viên nào khác tổ chức đọc diễn văn ngoài trời vào lúc này. Tên khốn Shiokishi còn mặc giáp suốt 24/7 nữa. Không có cách nào thành công nếu chúng nhắm vào một kẻ như vậy, nên tôi đoán chúng sẽ chọn một ai đó dễ dàng hơn. Và nói trắng ra Oyafune Monaka có lớp an ninh bảo vệ kém nhất.”
“…Tóm lại, tôi thấy tội cho bà Oyafune kia.”
“Nếu những giả thuyết trên đúng thì rốt cuộc SCHOOL có âm mưu gì? Đây là lí do vì sao hệ thống bảo đảm an toàn cho VIP rất quan trọng.”
Mugino ưỡn bộ ngực căng tròn trong lúc nói.
“Cùng với 12 thành viên của Ban Giám Đốc, có rất nhiều cá nhân và tổ chức được gán mác VIP trong Thành Phố Học Viện. An ninh của họ tốt hơn so với người thường, và mỗi khi tính mạng họ gặp nguy thì rất nhiều người từ khắp nơi được triệu tập lại. Những con đường xe cứu thương chở họ đi qua sẽ bị chặn hoàn toàn để thông lối, kèm theo đó rất nhiều thuốc thang mang về từ bệnh viện cho họ.”
“Nói cách khác,” Mugino dừng lại trong giây lát, “các người nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi có kẻ ám sát bất thành một VIP?”
“Rất nhiều người sẽ được gọi đến để bảo vệ nơi họ ẩn náu. Các nhà nghiên cứu và trang thiết bị đặc biệt, mọi thứ cần thiết sẽ được mang đến. À há. Có vẻ như SCHOOL muốn làm gì đó nhân lúc mọi chuyện đang hỗn loạn.”
“Một kế hoạch chán ngắt,” Kinuhata thêm vào.
“Đúng là chúng có thể tận dụng những ‘lỗ hổng’ trong lúc đấy, nhưng nó không chắc chắn. Gọi thêm nhiều lực lượng an ninh chẳng có mấy tác dụng ở Quận 23, hay ‘tòa nhà không cửa sổ’. Tất cả mọi chuyện sẽ làm cho mục tiêu của chúng từ ‘nơi có khả năng tấn công’ thành ‘nơi tạm thời tấn công được’.”
“Có thể vụ ám sát chỉ là kế dương đông kích tây của chúng. Nếu SCHOOL làm thật, chúng có thể xông vào bất cứ nơi nào.”
“Nhưng,” Mugino nói, “để có thể làm được điều đấy, chúng phải gấp rút tìm ra một tay bắn tỉa mới và thực hiện kế hoạch ám sát Oyafune Monaka. Chúng phải có tài lực rất lớn mới có thể đưa mọi thứ vào guồng.”
“Vậy tóm lại, Oyafune Monaka chỉ là mồi nhử có hệ thống an ninh lỏng lẽo và SCHOOL vẫn tiếp tục kế hoạch tấn công mục tiêu thực sự cho dù chúng là ai và chúng ở đâu?”
“Đúng,” Mugino nhanh chóng gật đầu.
Đúng lúc đó, Hamazura chợt lên tiếng.
“…Khoan. Vậy rốt cuộc đó là một cuộc ám sát ‘bất thành’ à?”
“Bất thành hay không không phải vấn đề. Nếu Oyafune chết thì phải tốn rất nhiều thời gian và sức người để thực hiện CPR, khám nghiệm tử thi và phân tích cơ thể bà ta. Vì dù sao bà ta cũng là một trong 12 thành viên tối cao của Ban Giám Đốc Thành Phố Học Viện. Họ sẽ dùng tất cả những công nghệ bí ẩn của Thành Phố Học Viện để lật cái xác bà ta lên.”
“Ọe,” Hamazura đáp lại với vẻ ghê sợ.
Mugino tiếp tục nói như chưa nghe thấy lời cậu ta.
“Chúng ta cần phải xem thử nơi nào có an ninh yếu đi sau vụ ám sát Oyafune Monaka bất thành… Không. Thế vẫn chưa đủ. Chúng ta cũng phải xem xét chuyện gì sẽ thay đổi nếu vụ ám sát vừa rồi thành công. SCHOOL chắc chắn đã tính trước nước cờ phải đi dù chúng ám sát thành công hay thất bại. Vì vậy phải có những nơi mà an ninh bị yếu đi trong cả hai trường hợp. Và đó sẽ là nơi có khả năng SCHOOL xuất hiện cao nhất.”
Mugino Shizuri đứng dậy khỏi ghế một cách quyết đoán.
Cô nói với Hamazura mà không thèm liếc cậu lấy một cái.
“Hamazura, đi tìm cho chúng tôi một chiếc xe. Xem ra chúng ta cần phải lên đường sớm thôi.”
Hamazura rất ghét cái cách nói chuyện như mình quan trọng lắm của cô ta, nhưng cậu không thể cãi lại.
Cậu ở đây là để làm tạp dịch cho họ.
“Chết tiệt, mình đã từng là thủ lĩnh hơn 100 thằng Skill-Out, vậy mà…”
Những lời đó vô tình lọt ra ngoài.
“Đúng thế. Giờ sao?”
(…Khốn kiếp thật.)
Lần này cậu ta chỉ dám chửi thầm trong bụng và rời khỏi quán ăn gia đình để đi tìm một chiếc xe.
Phần 3
Unabara Mitsuki đang ở trong một tòa nhà cho thuê thuộc Quận 10.
Tòa nhà có rất nhiều không gian trống và hiện cậu đang có mặt trong một căn phòng không ai thuê. Lí do có thể vì trong Thành Phố Học Viện chỉ gồm hầu hết là học sinh và họ thì ở trong kí túc xá.
Có khoảng vài chục người mặt đồ đen trong căn phòng nhỏ này và 4 người với dáng vẻ sếp sòng đứng sắp thành hàng. Một cái bàn nằm đó, phía trên bày ra những súng, laptop, dụng cụ cải trang và kem dưỡng da.
(…Mọi chuyện đi trật kế hoạch hết rồi.)
Hiện tại, cậu không phải là “Unabara Mitsuki”.
Cậu đã đánh hạ một trong những kẻ tấn công và “mượn” khuôn mặt của hắn.
(Hắn yếu quá nên mình không hề nghĩ hắn lại là một trong những thành viên chủ chốt của tổ chức này…)
Kế hoạch của cậu ban đầu là cải trang thành một tên lính quèn, sau đó tìm cách làm công việc vặt nào đó rồi trốn khỏi cái nhóm này, thế nhưng có vẻ như kẻ bị cậu đánh hạ lại là một trong những thành viên lãnh đạo.
Có nghĩa chuyện đánh bài chuồn khỏi đây sẽ rất khó khăn. Mọi hành động của cậu đều gây sự chú ý và hơn nữa cả cái nhóm này luôn bám dính theo dù cậu đi đâu.
Vì lẽ đó, cậu đã không có một cơ hội tốt nào để tẩu thoát và buộc phải di chuyển từ Quận 7 đến Quận 10.
“Sao vậy, Yamate?” giọng nói đến từ bên cạnh cậu.
Một phụ nữ cao ráo đứng đó. Cô ta gầy, nhưng cả người toàn cơ bắp. Trông cô không có vẻ cứng ngắc của con người mà giống như là được tạc ra từ đá. Thoáng nhìn, người ta sẽ nghĩ cô ta làm công việc cho thế giới ngầm, nhưng, theo những gì cậu nghe được, cô từng đứng vào hàng ngũ của Skill-Out.
Sau một thoáng suy nghĩ, Unabara nhớ lại những gì người phụ nữ cơ bắp này nói với cậu.
Yamate.
Rõ ràng đây chính là cái tên hiện giờ của cậu.
“Không có gì.”
“Gắng gượng lên. Sự thành bại của kế hoạch lần này phụ thuộc vào sức mạnh của cậu.”
Những lời cô ta nói rất nhã nhặn. Nghe có vẻ như cô ta đối tốt với cậu hoặc đang coi thường cậu.
“SCHOOL đã bắt đầu hành động,” một người đàn ông cao lớn như con gấu nói. “Chúng ta là người đã gửi cho bọn họ thông tin tên Quản lý, nhưng… Chậc. Bộ bọn họ không thể chờ thêm một chút hay sao?”
“Mọi chuyện có vẻ không được suông sẻ. Vượt mặt Thành Phố Học Viện rất khó. Nhưng cũng vì vậy chúng ta không thể đầu hàng bây giờ.”
(…)
Unabara sắp xếp thông tin cậu nhận được trong lúc lắng nghe người phụ nữ nói.
Dường như tổ chức này gọi là BLOCK.
Dường như tổ chức này có cấp độ bảo mật và quyền lực ngang với GROUP.
Dường như họ đang có một âm mưu gì đó, nhưng một tổ chức khác, SCHOOL, đã bắt tay hành động cùng một ngày trước khi họ kịp thực hiện kế hoạch và do đó đã ngáng đường họ.
Để đưa mọi chuyện trở lại đúng như dự định hết mức có thể, BLOCK đã che mắt cho SCHOOL bằng vụ nổ đó. Tới đây là những gì Unabara nắm được.
(Và…)
BLOCK từ bỏ việc phải giải quyết những hệ lụy mà SCHOOL gây ra và chuyển sang thực hiện kế hoạch của họ.
(SCHOOL và BLOCK. Mọi chuyện bắt đầu phức tạp rồi đây…)
Người phụ nữ cơ bắp quay sang nói với người đàn ông-gấu.
“Thế người đó sao rồi?”
“…Ờ, kẻ gọi điện hả? Chẳng vấn đề gì. Mấy tên mặc bộ giáp dưới trướng hắn ta đang bận giải quyết hậu quả ở Avignon. Tên đó giờ không thể làm gì được đâu. Hắn đang gặp rắc rối. Hắn thường truyền chỉ thị từ cấp trên, nhưng một khi chúng ta đủ sức vùng lên hắn sẽ bị khiển trách rồi bị xử thôi. Với lại, đội Chó Săn (Hound Dog) và tên cầm đầu Kihara Amata đã bị tiêu diệt trong sự kiện 0930 rồi. Không lo tụi nó sẽ nhúng mũi vào chuyện chúng ta.”
(Vậy ra tố chức này có kẻ truyền chỉ thị xuống giống như GROUP của mình.)
Tuy nhiên, việc kẻ ở đầu dây bên kia cuộc gọi là một người hay nhiều người là chuyện không chắc chắn. Nhiều người có thể thao túng một tổ chức và một tổ chức có thể nằm dưới quyền điều khiển của một người. Cũng có thể trông giống như đó là nhiều người nhưng thực chất chỉ có một người đổi giọng nói để đánh lừa. Tất cả vẫn còn là bí ẩn.
(Cho dù là một hay nhiều người thì cũng không thể là một tổ chức quá lớn được. Một nhóm lớn không thể hồi đáp nhanh như thế.)
Unabara gác chuyện giọng nói trong điện thoại sang một bên. Cậu tập trung vào cuộc nói chuyện của BLOCK và bắt đầu suy đoán cơ cấu của tổ chức này.
(Ít nhất bây giờ bọn chúng không làm theo lệnh của cấp trên hoặc của Thành Phố Học Viện. Chúng tính làm gì khi mấy bộ giáp đã không còn nữa?)
Unabara liếc nhìn sang bên cạnh. Những tên thuộc ha trong tổ chức dưới quyền của BLOCK đang đứng đó. Họ đang tiếp tay cho một cuộc nổi loạn, tuy nhiên…
(Không biết có bao nhiêu người trong số họ nhận ra.)
Cho dù cấp trên bảo bọn họ đây là trường hợp khẩn cấp và lệnh cho họ phải tập hợp lại tại điểm A, thì trong thế giới ngầm đa phần đó là nói dối. Trong thế giới phức tạp đầy rẫy những hành động mờ ám này, không ai nhận một mệnh lệnh mà không suy xét thiệt hơn. Rốt cuộc, người ta chỉ tin vào những gì họ tận mắt chứng kiến. Nhiều thông tin có khả năng là giả và BLOCK sẽ bắn vỡ sọ nếu có kẻ dám quay lưng lại với tổ chức. Nếu buộc phải tin một trong hai, thì người ta sẽ chọn cái thứ hai. Đó là cách thức để sinh tồn.
(Đúng là đòn trừng phạt khắc nghiệt. Bọn chúng luôn lừa dối tụi thuộc hạ, nên trước sau gì lòng tin giữa bọn chúng cũng sẽ rạn nứt.)
“Được rồi,” người đàn ông-gấu nói như thể hắn ta đã dàn xếp mọi chuyện.
“Tôi sẽ không để ai làm trì trệ thêm nữa. Bắt đầu thôi. BLOCK đã chịu đựng quá đủ. Tôi sẽ không nai lưng ra làm việc cho bọn cấp trên như thế này nữa.”
Hắn ta không làm bất cứ hành động gì sau khi hùng hồn tuyên bố. Thay vào đó, hắn liếc mắt nhìn quanh.
Unabara hỏi.
“Chuyện gì thế?”
“Không có gì. Tôi chỉ muốn kiểm tra an toàn như thường lệ thôi.”
Người đàn ông-gấu vừa vỗ hai tay vào nhau vừa nói. Thấy tín hiệu, một cô gái với gương mặt ảm đạm bình tĩnh bước tới đằng trước.
“Tetsumou… Chúng tôi cần kĩ năng Polygraph của cô. Phải đảm bảo không có tên phản bội nào nằm trong số chúng ta.”
“Sẵn sàng. Đọc tâm trí người khác là việc tôi làm tốt nhất.”
(…!?)
Unabara Mitsuki nghĩ khuôn mặt cậu vừa để lộ vẻ ngạc nhiên ra ngoài.
Cậu giả vờ cầm một hộp kem ở trên bàn và nhìn xung quanh. Với bốn thành viên lãnh đạo (bao gồm cả Unabara) và bọn thuộc hạ, tính ra có khoảng vài chục người ở đây. Mọi việc sẽ chuyển biến xấu nếu cậu bị phát hiện ngay tại nơi này.
“À, quên nhắc các người. Chỉ cần bất cứ ai từ chối bị ‘đọc’, thì người đó là kẻ phản bội. Tôi thích mọi chuyện phải rõ ràng.”
Sau khi người đàn ông cao lớn tuyên bố, cô gái tên Tetsumou bắt đầu nắm tay đồng đội từng người một. Một giọng nói nhân tạo, máy móc phát ra từ miệng khi cô bắt tay.
“Saku Tatsuhiko. Tuổi: 28. Thủ lĩnh của BLOCK. Nhiệm vụ chính là kiểm soát mức độ hợp tác với các tổ chức đồng mình bên ngoài Thành Phố Học Viện.”
Sau người đàn ông-gấu tới lượt người phụ nữ cơ bắp.
“Teshio Megumi. Tuổi: 25. Thành viên chính thức của BLOCK. Vừa là thành viên của Anti-Skill, cô…!?”
Gương mặt Tetsumou đột nhiên méo mó. Trong một thoáng, không khí căng thẳng trải khắp phòng, nhưng Teshio không hề tỏ ra lo lắng.
“…Cô không cần phải đọc thêm nữa đâu. Tại sao đứa trẻ đó không có cha mẹ và không nói chuyện chẳng phải là một quá khứ vui vẻ gì.”
Tetsumou gật đầu và đưa mắt về hướng Unabara.
Ngay lúc đó hộp kem dưỡng da trên tay Unabara trượt xuống.
“…À, xin lỗi.”
Hộp kem lăn đến chân của một tên thuộc hạ. Khi Unabara với tay lấy, chàng trai trẻ kia bước tới và trả lại hộp kem.
“Bước lên đây rồi thì cậu có thể làm trước,” Unabara mời.
Chàng trai trẻ bước tới trước mặt Tetsumou, chen ngang vào thứ tự kiểm tra và chìa tay ra trước mặt cô ta. Có vẻ như cậu ta muốn mình được kiểm tra trước.
Một chuyện xảy ra ngay lúc hai người bắt tay nhau.
“Aaaaaaaaaaaaaa!?”
Tay của chàng trai trẻ và Tetsumou bừng cháy trong ngọn lửa đỏ. Với một tiếng bùm, máu văng tứ tung trong không khí. Còn có cả một vài ngón tay. Tetsumou giữ cánh tay phải, nhưng do cơn đau và mất máu quá nhiều làm cô ta ngã khụy xuống sàn và bất tỉnh.
Chàng trai trẻ vội vã lấy thùng y tế, nhưng người đàn ông-gấu chặn cậu ta lại.
“Mày vừa làm cái gì đó?”
“Tôi không biết. Tôi chẳng hiểu chuyện gì vừa xảy ra nữa.”
“Mày đã làm cái quái gì hả?”
“Tôi cũng chỉ là nạn nhân mà thôi!!”
Saku không nói thêm một lời nào nữa. Hắn lấy ra khẩu súng ngắn từ trong vỏ, bật khóa, chĩa nòng vào giữa hai con mắt của cậu ta, và bóp cò.
“Khoan, tôi không hề là-!?”
Cậu ta hoàn toàn chết lặng, nhưng tiếng súng vẫn vang lên.
Chàng trai trẻ mình đầy máu ngã xuống.
Saku nhìn xuống cái xác đỏ thẫm và nói.
“…Dù sao chúng ta cũng truy ra nó trước khi nó kịp hành động. Rốt cuộc nó đã làm cái trò gì?”
“Giờ phải làm sao? Chúng ta có tiếp tục nữa không?”
Saku lắc đầu trước câu hỏi của Unabara. Có vẻ như Tetsumou không còn giá trị sử dụng nữa.
“Chẳng có thời gian để tìm người thay thế đâu. Chúng ta sẽ chuẩn bị dụng cụ xác nhận sau vậy.”
Hắn ta chẳng hề quan tâm đến Tetsumou và ra lệnh cho bọn thuộc hạ xử lí cái xác.
(…)
Unabara liếc nhìn cái xác của chàng trai trẻ nằm bất động dưới sàn.
Trước khi chàng trai đó bắt tay với Tetsumou, cậu ta đã trả lại hộp kem cho Unabara. Lúc đó, Unabara đã bôi một ít kem lên tay cậu ta. Và một lượng nhỏ chất nổ dạng lỏng đã được trộn vào trong đó.
Unabara dúi vào tay cái xác một ít kem. Lần này, nó có lẫn một chất hóa học dùng để xóa dấu vết chất nổ lỏng.
(Có thể cậu ta là kẻ thù, nhưng… Không, mình không thể suy nghĩ như thế ngay lúc này.)
Unabara không để những gì cậu nghĩ hiện lên trên mặt, và Saku nói giống như hắn ta đã làm chủ lại tình hình.
“Còn bây giờ. Chúng ta bắt đầu được chưa?”
Hắn đang nói với laptop trước mặt hắn.
Phần 4
Tiếng còi báo động điện tử hú lên trong chiếc xe du lịch.
Các thành viên của GROUP đã ăn uống xong xuôi và đang ngồi bàn kế hoạch cho cuộc điều tra sắp tới, nhưng họ phải dừng lại giữa chừng.
Giọng nói hốt hoảng của người lái xe phát ra từ màn loa.
“T-tình huống khẩn cấp! Tôi gửi dữ liệu ngay bây giờ!!”
Accelerator và những thành viên khác nhìn vào loa mà từ đó giọng nói của người lái xe phát ra.
Bản đồ Thành Phố Học Viện hiện lên trên màn hình gắn vào bức tường phân cách buồng lái xe với chỗ ngồi phía sau.
“Trung tâm Cách ly Virus của Quận 5?”
“Đó chính là cơ sở mà các virus máy tính của Thành Phố Học Viện được phân tích và các phần mềm antivirus được làm ra. …Hình như có ai đó đã hack vào.”
Tsuchimikado vừa nói vừa quan sát những cột kí tự hiện ra liên tiếp trên màn hình.
Cho dù sự việc xảy ra, họ không hề nghĩ đến việc liên lạc Anti-Skill để cầu cứu sự giúp đỡ. Một chuyện có thể được giải quyết bởi người bình thường sẽ không bao giờ đến tai của GROUP. Nếu Anti-Skill có thể giải quyết hết mọi thứ, GROUP sẽ không bao giờ được sinh ra.
Accelerator nói cứ như chuyện này làm hắn thấy mệt mỏi.
“Bộ chúng ta phải nhúng tay vào chuyện này sao? Ngươi nói có rất nhiều tổ chức khác như GROUP mà. Sao không để cho bọn họ làm?”
“Trách nhiệm của chúng ta khác với bọn họ, nên chẳng thể đảm bảo họ sẽ hành động đâu. Và có khả năng rất cao một trong số các tổ chức này đã phản bội lại Thành Phố Học Viện. Chúng ta phải đi thôi.”
Tsuchimikado tiếp tục nói.
“Trung tâm Cách ly Virus đó có một số virus chưa qua phân tích và một số virus chủ tâm tạo ra bởi các nhà nghiên cứu của Thành Phố Học Viện. Nếu chúng bị tuồng ra ngoài… Chắc chắn sẽ gây ra sự hoảng loạn.”
“Nó có thể ‘tuồng ra’ xa đến mức nào?” Musujime nói với nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
Có một khoảng cách 20 đến 30 năm giữa khoa học kĩ thuật bên trong Thành Phố Học Viện so với phần còn lại của thế giới. Với virus cũng vậy. Một virus thế hệ cũ của Thành Phố Học Viện có thể là một mối đe dọa hoàn toàn mới đối với máy tính “bên ngoài”. Và nếu một chủng loại virus hoàn toàn mới mà ngay cả các phần mềm antivirus của Thành Phố Học Viện chưa thể phá được bị lọt ra “ngoài” thì…
“Tôi dám chắc an ninh của Thành Phố Học Viện tập trung vào việc kiểm soát đầu vào hơn là kiểm soát đầu ra. Vì thế phải có một nơi nào đấy chịu trách nhiệm việc này.”
“…Trạm Kết nối Ngoại vi.”
Thành Phố Học Viện cắt đứt với mạng internet thông thường và một mạng nội bộ được thiết lập. Tất cả các đường dây bên ngoài kết nối tới mạng nội bộ phải thông qua Trạm Kết nối Ngoại vi.
“Có tất cả 4 trạm ở phía đông, tây, nam, bắc phải không?”
Họ nghe thấy âm thanh từ màn loa xe. Người tài xế buộc phải trả lời.
“Quá trình ngắt kết nối khẩn cấp tại Trạm Kết nối Ngoại vi đã bắt đầu. Trạm phía bắc ở Quận 3 đã ngắt. Trạm phía đông ở Quận 12 đã ngắt. Trạm phía nam ở Quận 2 đã ngắt. …!? Trạm phía tây ở Quận 13 không có phản hồi! Tôi không thể xác nhận khu đó đã ngắt hay chưa!!”
“Ha ha! Lại một kế hoạch dễ đoán khác!!” Accelerator cười lên sau khi nghe hết đoạn báo cáo.
Tsuchimikado nở một nụ cười táo bạo.
“Giống y như bọn họ đang dụ chúng ta. Tôi không biết họ là ai, nhưng chắc bọn họ muốn bị đập tơi bời đây mà.”
Chiếc xe du lịch bắt đầu rẽ hướng về Quận 13.
Giọng nói mất bình tĩnh của người lái xe vọng ra từ loa.
“C-còn vụ ám sát Oyafune Monaka bất thành thì sao?”
“Chúng ta sẽ xử lí vụ đó sau.”
“Thực ra có thể SCHOOL là kẻ đứng đằng sau chuyện này.”
“Hừm… Thế còn Unabara-san thì sao đây?”
“Chúng ta chưa bao giờ có ý định cứu hắn ta cả.”
Phần 5
Hamazura Shiage đang điên đầu vì cái tiếng bíp bíp điện tử trong con hẻm tối.
Âm thanh đó phát ra từ máy liên lạc cầm tay trong túi Mugino Shizuri.
“Này, cô không nghe thật đó hả?”
“Không sao, không sao. Nếu tôi không nhận vụ này thì sẽ có người khác thôi.”
Tuy vậy, cái máy vẫn tiếp tục kêu réo không ngừng. Nó cứ như đang nài nỉ, van xin và sau cùng Mugino bắt đầu bực run người, buộc phải cầm lên và hét thẳng vào cứ như cô ta muốn ăn tươi nuốt sống nó.
“Im mẹ đi, đồ ngu!! Không hiểu đây không muốn trả lời hả!?”
“Lúc nào cũng vậy! Tôi liên lạc với cô đâu phải vì tôi muốn!!”
Nó không phát ra từ loa ngoài, nhưng giọng nói lớn đến nỗi nó dễ dàng lọt tai Hamazura giống như chính cậu đang nghe máy vậy. Người đầu dây bên kia là một người đàn bà bí ẩn luôn ra lệnh cho ITEM.
“Có sự cố khẩn cấp xảy ra ở Trung Tâm Cách ly Virus Quận 5, cô hãy tới đó rồi giải quyết đi!”
“Hở!?”
“Không có 'hở' này ‘hở?’ nọ gì cả! Cô lúc nào cũng vậy! Đội Thiết Giáp đang bận truy tìm xác một kẻ nào đó tên ‘Terra Cánh Tả’ ở Avignon rồi. Cho nên hãy làm đi!!”
“Tôi đang bận, giải quyết chuyện đó sau được không?”
Mugino nói với vẻ rõ ràng cô chẳng muốn làm chuyện này.
“Lúc nào cũng thế cả!” người đàn bà hét lại. “Chắc các người biết rõ, công việc của ITEM là xóa sổ và tiêu diệt những thành phần nổi dậy trong Thành Phố Học Viện. Vì vậy nhấc cái mông lên làm việc đi!”
“Biết rồi, nhưng…”
“Và các người đã giết tên bắt tỉa của SCHOOL trước đó rồi phải không? Các người đã bảo sẽ không có ai ám sát nữa, có phải không? Cô lúc nào cũng vậy! Nếu những gì cô nói là đúng thì mọi chuyện đâu có ra nông nỗi này!? Tôi cứ tưởng mọi chuyện đã xong xuôi rồi, nên tôi đã báo rằng mức độ nguy hiểm đã giảm xuống… Chính tôi mới là người đang điên tiết đây nè, cho nên hãy làm việc đi!!”
Có cảm tưởng như bà ta đang la hét người hầu bàn vì đã đưa nhầm thực đơn cho bà.
“Chết tiệt. Đúng là…Tôi sẽ bảo nhóm khác lo vụ ở Trung Tâm Cách Ly Virus, nên cô hãy ngồi viết bản báo cáo về vụ ám sát bất thành đó đi. Và nhớ viết càng sớm càng tốt.”
“Xin lỗi, nhưng không cần đâu.”
“Và vì cái lí do quái gì hả!?”
“Bởi vì chúng tôi chuẩn bị giết hết mấy tên khốn SCHOOL đó.”
Tiếng la hét của người đàn bà bỗng nhiên im bặt.
“Ờ… cô có thể đảm bảo bắn vào tụi nó ít nhất 10 phát mỗi tên không?”
“…Ok, hơi bất ngờ nghe. Với tư cách người quản lý, bà không có ý định ngăn cản chúng tôi sao?”
“Đừng lo, thuộc hạ của ta. Tôi ghét cay ghét đắng cái lũ SCHOOL từ lâu lắm rồi. Và tất cả những thứ làm tôi đau đầu đều phải biến mất khỏi trái đất này!!”
“Ga ha ha ha ha!!” người đàn bà cười giống như một chỉ huy quân đội rồi cúp máy.
Cô bỏ máy liên lạc cầm tay vào lại trong túi, nét mặt của Mugino giống như đang tự hỏi người như thế liệu làm quản lý tổ chức có được không. Rồi cô nhìn quanh.
“Này, Hamazura. Cậu có thể lái xe cho chúng tôi không?”
“Cô nói cứ như móc lốp tôi vậy… Nhưng tôi nghĩ tôi lái được.”
Nói xong, Hamazura tiến đến một chiếc xe khách đậu bên đường. Có một chiếc kính quang thể nối dưới đáy điện thoại của cậu ta dùng để tạo ra sợi quang mỏng hơn sợi mì, đưa vào ổ khóa để kiểm tra thứ tự sắp xếp trong trục khóa. Hamazura sử dụng hình ảnh bên trong ổ khóa hiển thị trên màn hình điện thoại rồi dùng một số sợi dây để mở khóa.
Hamazura ngồi vào ghế lái rồi kiểm tra ổ khóa động cơ nằm phía dưới bánh lái.
“Hở, kĩ năng tiện lợi ghê,” Mugino vừa ngồi vào ghế vừa nói với giọng khâm phục thực sự.
Kinuhata, Frenda và Takitsubo ngồi vào hàng ghế sau. Đây là một chiếc xe gia đình bốn chỗ ngồi giống như taxi trong thành phố, nhưng với 5 người thì hơi chật một chút.
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Học viện nữ sinh Kirigaoka ở Quận 18. Có một phòng thí nghiệm nghiên cứu hạt ở gần đấy. Đó là nơi duy nhất hơi lộn xộn do các vệ sĩ riêng được gọi và một số thiết bị được vận chuyển đi. Do đó an ninh sẽ rất kém. Kế hoạch của bọn chúng nhìn một cái là ra.”
“Có một chỗ thôi sao? Thế thì dễ như chơi rồi.”
“Xin lỗi, tôi quên nói có rất nhiều nơi, nhưng chỉ có một chỗ có mặt chúng thôi.”
“Hiểu rồi,” Hamazura trả lời một cách uể oải. “Nhưng tại sao là phòng thí nghiệm nghiên cứu hạt? Nếu đó thực là mục tiêu của SCHOOL vậy thì chúng muốn gì?”
“Ai biết. Nhưng làm cái này tốt hơn so với vụ bà Oyafune Monaka, phải không? Vậy mau chóng lên đường và dọn dẹp đống rác mà tụi nó để lại đi.”
“Hừm,” Hamazura vừa cất giọng vừa nổ máy.
Takitsubo nói vọng từ hàng ghế sau.
“Hamazura, anh có bằng lái xe chứ?”
“Cái cần để lái xe không phải là cái bằng mà là kĩ năng.”
Dứt lời, Hamazura nhẹ nhàng chuyển sang chế độ lái xe tự động.
Phần 6
Accelerator và những người khác đang phóng qua Quận 7 trên chiếc xe du lịch.
Tsuchimikado nhìn đồng hồ trên tay một cách lo lắng.
“…Còn 10 phút nữa trước khi chúng ta đặt chân tới Quận 13.”
Trạm phía tây chưa bị ngắt, nhưng họ có thể ngắt được bằng cách đi đến đó và cắt đứt sợi cáp kết nối. Các nhà chức trách khó tính bỏ kinh phí ra xây dựng không thích điều này, nhưng chẳng còn lựa chọn nào hết.
Còi báo động điện tử lại kêu lên lần nữa.
Tsuchimikado hét lên.
“Chuyện gì nữa đây!?”
“Xác nhận có hack vào Quận 23! Một vệ tinh dưới quyền điều khiển của một phòng thí nghiệm nghiên cứu không gian đang bị tấn công mạng!!”
(Vệ tinh?) Accelerator cau mày.
Vệ tinh duy nhất mà Thành Phố Học Viện phóng lên từ chỗ đó là một vệ tinh do thám chính thức dùng để đo đạc thời tiết. Sử dụng nó, người ta có thể quan sát Thành Phố Học Viện và các khu vực xung quanh một cách rất chi tiết, nhưng…
“Chuyện càng lúc càng thú vị. Vệ tinh Hikoboshi II có hệ thống laser đối đất cỡ lớn bên trong, đúng không?”
“Không hay rồi. Quá trình hack vào Trung Tâm Cách Ly Virus vẫn đang tiếp diễn phải không?” Musujime thêm vào.
“Tụi nó đang cố chia nhỏ lực lượng ứng cứu. Trung Tâm Cách Ly Virus thực chất chỉ là mồi nhử hòng ngăn chúng ta đưa hết lực lượng sang bên kia, nhưng không vì thế mà chúng ta làm ngơ nó được. Dù chỉ là mồi nhử nhưng hiểm họa của nó vẫn hết sức nghiêm trọng.”
“Cậu có nghĩ chuyện này cũng do SCHOOL làm không?”
“Tôi không biết. Có thể do mấy tổ chức khác.”
“Ch-chúng ta phải làm gì đây!? Mọi người muốn tôi lái đi đâu!?”
“Ha ha. Còn phải hỏi sao?”
Nói xong, Accelerator lấy chân đá vào cánh cửa của chiếc xe du lịch RV.
Hắn ta chắc chắn đã bật công tắt điện cực lên, bởi vì khả năng biến đổi vector của hắn ta đã khiến cho cánh cửa bay thẳng ra ngoài đường.
Tsuchimikado hét lớn.
“Accelerator!!”
“Ta không thích chơi với mồi nhử của mấy tên khốn đó. Ta sẽ tới Quận 23. Ta sẽ ngăn chặn vụ hack bằng cách phá hủy cái ăng ten lớn dùng để liên lạc với vệ tinh. Các người có thể làm nốt chuyện kia mà không có ta.”
Sau khi đã nói xong những gì cần nói, Accelerator nhảy ra khỏi xe một cách không do dự.
Cú nhảy khiến hắn bay theo một quĩ đạo phi tự nhiên. Hắn bay qua hàng rào phân cách và đáp xuống ghế ngồi của một chiếc xe mui trần đang lái theo hướng ngược lại. Một người bình thường đã bị dập nát bởi sự thay đổi vận tốc đột ngột, nhưng đó chẳng là gì với khả năng điều chỉnh vector.
Người hốt hoảng nhất chính là người lái chiếc xe mui trần.
“Hả-ủa!? Cá-cái? Cái gì thế!?”
“Ta sẽ trả tiền công và tiền xăng cho.”
Người lái xe nghe thấy một âm thanh nhỏ.
Anh ta có thể cảm thấy một thứ gì đó chạm vào má mình, nhưng anh không thể quay cổ xem thử nó là gì. Tuy nhiên, anh thấy một cục kim loại màu đen giống như một khẩu súng ngắn từ chiếc gương đặt trong xe.
“Chở ta đến Quận 23. Và nhớ nhìn đường cho cẩn thận.”
Phần 7
(Chán quá.)
Đó là những gì Hamazura Shiage nghĩ trong lúc ngồi trên ghế chiếc xe lấy trộm đang đậu bên lề đường.
Cậu đang ở gần Học viện nữ sinh Kirigaoka Quận 18. Cách 100 mét trước mặt là một tòa nhà vuông vức. Đó chính là phòng thí nghiệm nghiên cứu hạt mà SCHOOL tấn công còn ITEM thì nhảy vào phá đám. Chắc chắn một trận chiến nảy lửa giữa hai nhóm đã xảy ra.
Hamazura vừa nhìn vào tòa nhà vừa thều thào.
“Oa… Nửa tòa nhà đã bị phá hủy, còn có mấy tia sáng nữa. Chắc là Mugino Shizuri rồi. Cô ta lúc nào cũng tung hết sức mạnh Level 5 của mình như mọi khi.”
Tòa nhà bằng bê tông sụp xuống trong lớp bụi khói xám. Hamazura có thể cảm thấy mặt đất đang rung chuyển dù đang ngồi trong chiếc xe đánh cắp.
(Level 5 à?)
Cựu thủ lĩnh Skill-Out, Komaba Ritoku đã thực sự tin rằng họ có thể đánh bại những kẻ như vậy.
Hamazura không biết Skill-Out vẫn còn ý định chiến đấu nữa hay không khi mà thủ lĩnh của họ đã không còn.
“…Chậc.”
Cậu lờ đờ vỗ lên bánh lái vì chán chường.
Dù gì thì một kẻ chạy trốn khỏi Skill-Out như cậu và giờ làm việc cho bọn siêu năng lực gia không có quyền nói bất cứ thứ gì về chuyện đó.
Cậu mở cửa xe rồi bước ra ngoài với vẻ bực dọc.
Đáng lẽ cậu phải ở trong xe sẵn sàng phóng đi khi ITEM ra bất cứ lúc nào và quan sát những khu vực đỗ xe an toan gần đấy, vì thế ra khỏi xe không phải là một việc hay ho gì. Nhưng Hamazura cần phải thay đổi không khí một chút.
Hôm nay là ngày lễ nên chẳng có nhiều người quanh Học viện nữ sinh Kirigaoka. Hơn nữa, có 3 chiếc xe thể thao đang đậu ở bãi đỗ xe.
Hamazura ngạc nhiên khi thấy một chiếc trong số chúng.
(Trời!? Đây chẳng phải chiếc Booster mẫu 89 hay sao!? Chiếc này được mệnh danh là hoàng đế 4 chỗ ngồi!! Không không, trộm một chiếc nổi bật như thế này mạo hiểm quá, nhưng mà… Kệ mẹ luôn, hôm nay chúng ta sẽ về nhà trên chiếc Booster!!)
Hamazura bắt đầu lấy dụng cụ bẻ khóa từ trong túi áo ra trong lúc nhịp thở trở nên bấn loạn vì phấn khích, chỉ cần được nghe tiếng ống bô xả khí nhỏ nhẹ của chiếc xe trứ danh cũng đã làm cậu sướng tê người. Cậu tiến lại gần chiếc xe thể thao cao cấp thuộc về một người sành sỏi nào dó.
“Hamazura!!”
“Vâng!?”
Hamazura nhanh chóng cất cái bẻ khóa vào trong túi và quay phắt người lại khi nghe thấy giọng một người phụ nữ sau lưng cậu.
Một nữ giáo viên trong áo len màu xanh lá đang đứng đó.
Dù bận áo len, dáng vẻ người phụ nữ đó rõ ràng rất đẹp. Thực ra, cô ta đẹp đến nỗi làm người ta muốn trách móc cô vì đã mặc cái áo len tầm thường ấy, nhưng điều đó chẳng là gì với Hamazura.
Cô ta là kẻ thù không đội trời chung với Skill-Out, Anti-Skill.
Cậu nhớ rất rõ tên cô ta là Yomikawa Aiho.
“Hở? Cậu làm gì ở đây? Tôi nghe nói cậu bị tóm trong vụ Trung tâm dữ liệu Đại học Dangai mà. Té ra đó không phải là cậu à? Tôi cảm thấy vui lắm.”
Cô nói chuyện với cậu với vẻ thân thiết, nhưng họ chỉ như kẻ xấu người tốt vô tình gặp nhau ngoài đường. Dẫu vậy, tại sao cậu lại cảm thấy thiện chí từ người phụ nữ đã tóm cậu trên đường giữa đêm và tống cậu vào xà lim?
“Sao cô lại có mặt ở đây hả bà già xấu xí?”
“Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.”
Vừa nói Yomikawa vừa chỉ tay về phía phòng thí nghiệm nghiên cứu hạt.
Hamazura đưa tay lên ôm trán.
Bọn thuộc hạ của ITEM có thể che dấu rất nhiều thứ, nhưng ngay cả họ cũng không thể nào giấu nổi cái phòng thí nghiệm đang bị phá tanh bành kia.
Yomikawa chống tay lên hông và cười với Hamazura.
“Cậu biết không, tôi lúc nào cũng muốn chúng ta có thể hợp tác với nhau.”
“Hả? Cô nói cái quái gì-…?”
“Sao cậu dựa vào giống như đang dòm ngó ổ khóa xe vậy? Cậu không buộc tôi phải lấy còng tay ra chứ phải không?”
Hamazura dựng vai lên.
Cậu không thể để bị bắt tại đây được nên cậu lắc đầu lia lịa.
“Không không! Một em bé!! Có một em bé kẹt trong chiếc xe này!!”
“Cái gì!?” Yomikawa thốt lên rồi mau chóng chạy tới chiếc xe, tì tay lên lớp cửa kính và ngó vào trong.
Vừa chạm vào, còi báo động của xe kêu lên.
Tiếng còi đinh tai nhức óc càng làm cho Yomikawa cuống cuồng lên và Hamazura giả vờ huýt sáo giống như mình không liên quan. Đó cũng là lúc một chiếc xe tải phóng ra với tốc độ kinh hồn từ phòng thí nghiệm bể nát.
“!?”
Chiếc xe tải lướt qua Hamazura và Yomikawa vừa lúc Mugino Shizuri chạy ra từ phòng thí nghiệm. Cô ta đang kéo lê gáy một thành viên khác của ITEM, cô nàng ngốc Takitsubo Rikou.
Họ nhảy lên hàng ghế sau của chiếc xe Hamazura đã trộm trước đó.
“Hamazura!! Dẹp cái trò tìm cách đánh mụ đàn bà đó và bước qua đây! Chúng ta phải đuổi theo chiếc xe tải đó!!”
“Tôi không có đánh đấm gì cô ta hết!!” Hamazura hét lại và chui vào trong xe.
Thật tiếc vì một chút nữa thôi cậu đã cuỗm được chiếc Booster 89, nhưng cậu cũng không thể lấy chiếc xe đó ngay trước mũi Yomikawa được.
Cậu nhảy lên ghế lái và khởi động xe trong lúc Yomikawa gọi vọng lại.
“Chờ chút, Hamazura!! Cái xe đó là sao hả!?”
“Mắt đui à!? Tôi có bằng lái xe rồi!!”
Cậu phun ra một câu nói dối dở tệ và đạp chân ga mạnh quá mức cần thiết chỉ vì cậu muốn tránh xa Yomikawa càng nhanh càng tốt. Động cơ gầm rú cùng với lốp xe kêu rít trên đường và rồi phóng đi bỏ lại người phụ nữ mặc áo len đằng sau.
Sau khi lái đi khỏi, Hamazura chợt nhận ra một chuyện.
“Này này. Kinuhata và Frenda đâu rồi?”
“Chừng đó chưa đủ giết được tụi nó đâu. Bây giờ phải bắt kịp cái xe tải trước!!” Mugino trả lời với giọng cáu tiết.
Mép của áo khoác ngắn tay bị cháy đen và má của cô phồng lên giống như bị ai đó đấm vào mặt. Nhìn thấy những dấu hiệu đó từ bên cạnh, Hamazura cố nặn óc tưởng tượng chuyện gì đã xảy ra trong phòng thí nghiệm.
“Sao chuyện này lại xảy ra được? Chẳng phải cô là Số 4 sao?”
“Bọn chúng cũng có một Level 5. Thằng khốn đó tên Kakine Teitoku. Hắn Số 2.” Mugino trả lời một cách tức tối. “Nhưng bọn chúng cũng không rời khỏi đây lành lặn đâu. Tụi tôi đã hạ một thành viên của SCHOOL. Mặc dù hắn chẳng phải một tên gì ghê gớm lắm.”
Cô ta vẫy vẫy một mảnh chiếc mặt nạ bằng máy, chắc đây là chiến lợi phẩm khi đánh bại tên đó. Nó có thể bao trùm 360 độ quanh đầu người đội giống như vành đai sao Thổ và có rất nhiều ống gắm trên đó. Những sợi dây từ những lỗ cắm bị cắt dở giống như cỏ bị cắt. Hamazura không biết cái thứ này dùng để làm gì, nhưng những vết máu loang lỗ trên đó làm cậu thấy sợ.
“Vậy cô tính làm gì khi bắt kịp chiếc xe đó?”
“Đá đít cái lũ trên xe và lấy lại hàng.”
“Hàng?”
“’Tweezers (Cái Gắp)’. Một thiết bị gắn tay để tương tác với vật thể hiển vi.”
“…Chắc cô không định giải thích nó là cái gì đâu nhỉ.”
“Nói chung đó là cái mà SCHOOL tìm kiếm!! Cậu không cần phải hiểu. Chỉ cần đuổi theo chiếc xe đó!! Mà khoan, chúng ta có thể đuổi kịp với cái xe này không?”
“Đừng lo.”
Người vừa nói không phải là Hamazura, mà là Takitsubo.
Cô đang ngồi ở hàng ghế phía sau với chân và tay duỗi thẳng ra.
“Khả năng theo dấu trường AIM – AIM Stalker của em có thể theo dõi chủ nhân của bất kì trường khuếch tán AIM nào. Em đã ghi nhớ rồi. Cho dù họ có rời khỏi thái dương hệ, em vẫn có thể tìm thấy và đuổi theo họ.”
“Thấy chưa?” Hamazura nói thêm. “Với một bộ định vị tuyệt vời như thế thì chúng sẽ không thoát khỏi tay ta được đâu. Câu hỏi đặt ra là cô tính làm gì một khi đã đuổi kịp chiếc xe-…”
Hamazura phải dứt câu giữa chừng.
Có một chiếc cần cẩu di động bay ra từ một bên của con đường.
“!?”
Cậu không kịp bẻ lái.
Chiếc cần cẩu khổng lồ tông vào giữa chiếc xe 4 chỗ ngồi mà Hamazura và những người khác đang đi. Tiếng va chạm khủng khiếp vang vọng đến tận óc. Phản ứng lại với chấn động, túi khí từ trong tay lái phồng ra, nhưng cũng chẳng giúp ích được gì nhiều vì họ vị tông từ bên sườn.
Hamazura đang lái chiếc xe theo đường thẳng, nhưng giờ nó lại chạy theo phương ngang cứ như bị chiếc cần cẩu di động đẩy đi vậy.
Họ tông gãy thanh rào chắn, kéo lê lên lề đường và va vào bức tường một tòa nhà.
Chiếc xe 4 chỗ ngồi hoàn toàn bị kẹp giữa chiếc cần cẩu màu vàng và bức tường bê tông.
Kẻ ra tay không hề quan tâm đến sự náo loạn và tổn hại gây ra cho khu vực xung quanh.
Dường như chúng cố ý muốn giết Hamazura và những người khác.
“…Aaa…”
“Chết tiệt…Bọn SCHOOL. Chúng thật sự muốn chiếc xe tải kia trốn thoát nên đã tìm cách giữ chân chúng ta.!!” Mugino gầm gừ.
Chiếc cần cẩu lùi lại khoảng 10 mét. Một cô gái 14 tuổi đang ngồi trong buồng lái với lớp gương bảo vệ bao quanh. Cô ta thấp và gầy, ăn mặc hở hàng trong chiếc áo đầm với tấm lưng trần. Đây là kiểu ăn mặc của những đứa con gái trong các câu lạc bộ hộp đêm.
Hamazura nghĩ cô ta định tông vào họ lần nữa, nhưng cậu đã lầm.
Cô gái điều khiển và kéo dài cần cẩu ra. Nó không có cái móc sắt dùng để nâng dỡ kiện hàng.
Nó có một quả cầu bằng sắt đường kính vài mét dùng để phá hủy các công trình.
“Mẹ kiếp!!” Mugino chửi và mở cửa sau, nhưng cánh cửa đã bị bẻ cong đến mức không thể mở được.
Hamazura kéo cần để hạ ghế ngồi xuống.
“Chúng ta có thể thoát ra từ cửa gương đằng trước!! Nhanh lên!!”
Cậu đạp bể cửa kính và nhảy ra trước mũi xe. Mugino và Takitsubo trèo qua hàng ghế để tới đằng trước.
Trong lúc đó quả cầu kim loại bắt đầu xoay như một con lắc.
Quả cầu sắt khổng lồ bay ào tới họ. Mugino thoát khỏi cửa kính trước và Hamazura nhanh chóng nắm tay Takitsubo và kéo cô ấy ra, nhưng quả cầu sắt đã quất thẳng vào mạn xe.
Tiếng vỡ ầm ỉ.
Cú va chạm quăng ba người bọn họ từ mũi xe xuống đất. Hamazura cố gắng ngẩng đầu dậy, nhưng Mugino đã nắm lấy tóc phía sau cậu. Cậu bị ép chặt xuống đất và ngay sau đó chiếc xe phát nổ. Thật ngạc nhiên tất cả bọn họ vẫn còn sống.
Động cơ chiếc cần cẩu phát ra những âm thanh lạch cạch.
Nó vẫn tiếp tục tấn công cho dù có nhiều người đi đường vây quanh sau khi nghe thấy vụ nổ.
Mugino Shizuri tặc lưỡi.
“Chia ra.”
“Cô không định đánh lại chớ, quí cô Level 5?”
“Tôi cần phải đuổi theo ‘Tweezers’ trên chiếc xe tải đó. Tôi không có thì giờ rảnh quan tâm mấy bọn ruồi muỗi. …Với lại sức mạnh con nhỏ lái chiếc cần cẩu kia rất khó chịu.”
Nói xong, Mugino băng ngang qua đường và đi vào một con hẻm nhỏ.
Takitsubo chạy theo hướng khác.
Hamazura chạy hết tốc lực vào một con ngỏ giữa các tòa nhà, nhưng cậu nghe thấy tiếng bước chân ướt sũng phía sau lưng.
(Bỏ mẹ! Cô ta đuổi theo mình!!)
Hamazura chạy đến khô khốc cuống họng. Đó chỉ là một cô gái nhỏ bé biết lái xe cần cẩu thôi, nhưng cô ta là thành viên của SCHOOL, cái nhóm đã đánh ngang ngửa với ITEM. Cậu hoàn toàn mù tịt về khả năng của cô ta, nhưng đó phải là thứ sức mạnh ghê gớm đến nỗi một Level 5 như Mugino buộc phải thừa nhận rất “khó chịu”.
Hamazura tiếp tục tháo chạy, trèo lên cầu thang sắt thoát hiểm ở một bên của tòa nhà và nhảy đại vào một tầng nào đó.
Tòa nhà này hình như là một kí túc xá học sinh.
Cậu chạy xuyên qua hành lang và nghe thấy tiếng cửa mở sau lưng.
(Cô ta bắt kịp mình rồi sao…!?)
Cậu quay người lại theo phản xạ.
Đúng như cậu nghĩ, cô gái thấp bé đã đi vào tòa nhà cùng một cánh cửa với cậu. Cô gái mặc áo đầm cầm một khẩu súng ngắn dánh cho các quí cô. Tóm lại, cậu đã bị đồn vào đường cùng.
(Mình sẽ chết ư!?)
Hamazura đập lòng bàn tay vào bức tường.
Cậu ấn vào một cái nút gần đó và một cánh cửa sắt kéo xuống giống như một lưỡi dao hành quyết. Cánh cửa này được dùng cho mục đích chống lại sức mạnh siêu năng lực. Đôi mắt cô gái nheo lại và bắn vào Hamazura.
Bằng bằng! Hai phát súng vang lên.
Hamazura nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng, khi mở mắt ra, chẳng có cái lỗ nào trên cánh cửa sắt. Nhìn sang màn hình đặt bên cạnh nút bấm trên tường, cậu thấy cô gái đứng đó tặc lưỡi và nhìn xuống khẩu súng.
Hình như khẩu súng của cô ta không đủ hỏa lực để phá cánh cửa.
(…Thế có nghĩa dù cô ta có làm gì cũng không thể bắt được mình.)
Cậu cảm thấy nhẹ nhỗm giống như mọi căng thẳng đã tan biến.
Rồi sau đó cậu ta làm một hành động ngớ ngẩn nhất trên đời, cậu ta đưa hai tay lên, vừa lắc lắc cái mông vừa chọc “Lêu lêu lêu lêu lêu!!”
“…”
Thấy cái dáng thô bỉ đó qua màn hình phía bên kia cánh cửa, cô cất khẩu súng vào dưới đùi và vòng tay ra sau lưng.
Thứ mà cô gái lôi ra từ phía sau thắt lưng là một khẩu súng ngắn với cái nòng to như một hộp cà phê.
Đó là một khẩu súng phóng lựu 40mm loại nhỏ.
“Ôi, ôi mẹ ơi. Cái đó giết mình chắc luôn.”
Hamazura chạy thật nhanh ra hành lang, nhưng cô gái đã khai hỏa khẩu súng phóng lựu không một chút thương tiếc.
Cánh cửa nổ tung và thổi vào hướng của Hamazura. Cậu bị những mảnh vỡ văng trúng và bay ra xa 5 mét trước khi té xuống hành lang.
“Aa….aaaaaa!?”
Cậu tìm cách đứng dậy và chạy khập khiễng trên hành lang, một tay chống vào tường để giữ thăng bằng.
Phía trước cậu là sân thượng, như vậy cậu đã đi vào ngỏ cụt.
Dường như phía cuối hành lang chẳng có một thang máy hay cầu thang nào cả.
Từ hàng rào chắn nhìn xuống thì đây là tầng 3 của tòa nhà.
Tuy nhiên, sau lưng cậu là cô gái bí ẩn của SCHOOL.
Cậu không hề suy xét lại hành động mà mình sắp làm.
(Phải nhảy xuống từ tầng ba thôi!! Thà nhảy đại xuống đó còn tốt hơn gấp trăm lần nếu phải đối mặt với một kẻ mạnh như cô ta! Kẻ yếu có cách sống sót của kẻ yếu mà!!)
“Há há!! Làm kẻ thất bại thật là tuy….y…yệ…ệt….!!”
Hamazura vừa cười thật lớn vừa chạy, bước lên hàng rào chắn và nhảy bay khỏi tầng ba.
Cậu không thèm nhìn xuống trước khi nhảy.
Với một kẻ đuổi theo như vậy, cậu không có thời gian để kiểm tra cái gì ở dưới kia và cậu nghĩ nếu nhìn xuống phía dưới chắc sẽ khiến cậu quá sợ hãi mà không dám nhảy.
Nhưng nhảy xuống từ tầng 3 chẳng phải là chuyện đáng cười.
(Khốn. Hi vọng dưới kia có cái gì đỡ cho mình!!)
Hamazura nhìn xuống mặt đất giữa lúc bay trong không trung và, cậu thấy một bà mẹ trẻ đang vui vẻ đẩy xe nôi.
Trong lúc bay trên cao, đầu Hamazura Shiage như muốn hét lên “không” hết mức có thể.
“Gwoooooooohhhh!?”
Cậu đang cố đập chân đập tay để bơi ra xa hai mẹ con kia. Dù có hiệu quả hay không, cái thân xác nặng nề của cậu đáp xuống cách đúng 15 cm bên cạnh cái xe nôi.
Một cơn đau thấu trời chạy dọc từ gót chân đến mắt cá chân.
Bà mẹ trẻ đưa hai tay lên miệng một cách sửng sốt và đôi mắt đứa bé mở to đến quên cả khóc.
“Ơ, xin lỗi…Cậu là ai?” bà mẹ trẻ hỏi.
“Tôi là vị anh hùng từ trên trời rơi xuống. Chỗ này nguy hiểm lắm, mau trốn đi, quý cô.”
Hamazura nở một nụ cười tươi rói và chạy vào con hẻm tối.
Phần 8
“Chậc!!” Cô gái mặc áo đầm cất khẩu súng phóng lựu, bấu chặt tay vào hằng rào chắn, nhìn xuống mặt đất từ tầng 3.
Mục tiêu với hành động ngớ ngẩn cô đuổi theo nãy giờ đã chạy khuất bóng.
Chỉ còn lại đứa bé trong xe nôi và một bà mẹ trẻ phía dưới.
Cô gái lấy điện thoại ra và gọi cho một đồng đội trong SCHOOL.
“Tôi đã mất dấu mục tiêu. Chỉ còn lại một đứa bé, một bà mẹ và một cái xe nôi quanh đây. …Anh có nghĩ tên đó có khả năng hóa trang thành một đứa bé, một bà mẹ hay một cái xe nôi không?”
Cô bị chửi là đồ ngu và bảo đi chết đi, vì vậy cô tắt máy và cất vào lại trong túi áo.
(Mình đã đánh giá thấp vì nghĩ hắn chẳng thể làm gì được. Đáng lẽ nên sử dụng sức mạnh ngay từ đầu…)
Cô nhìn xuống dưới đất với vẻ bực tức, quay lưng như thể từ bỏ và đi vào lại trong kí túc xá để tìm một cái thang máy.
Phần 9
Chiếc mui trần mà Accelerator ngồi bên trong đang hướng thẳng về Quận 23.
Hắn ném một cái nhìn sắc bén vào người đang khiếp đảm bên cạnh và lấy điện thoại trong túi ra.
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn bấm ba con số gọi Anti-Skill.
Khi đặt điện thoại kề tai, hắn không nghe thấy giọng nhân viên trong trung tâm liên lạc của Anti-Skill. Thay vào đó hắn nghe thấy giọng người đàn ông ra lệnh cho GROUP.
“Cậu muốn làm gì đấy?”
“Tôi đoán ông sẽ chen vào nếu tôi gọi số này. Nếu không thích tôi sử dụng ông theo cách này, thì đừng ra vẻ ta đây biết hết nữa.” Accelerator trả lời. “À nhân tiện, có vẻ như mọi chuyện đã thay đổi. Các người đang bận bịu với SCHOOL, nên chắc các người không thể điều khiển người khác chỉ bằng mấy câu nói qua điện thoại. Ông chưa hề nói chuyện với chúng tôi gần đây, vì ông đang bận ngập đầu giải quyết mọi thứ, phải không?”
“Cậu thực sự nghĩ vậy sao?”
“Muốn giải quyết êm thấm ư? Tội nghiệp.”
Accelerator và người đàn ông giữ im lặng một lúc.
Cuối cùng, Accelerator cũng nêu ra lí do hắn thực hiện cuộc gọi.
“Đưa tôi thông tin về vệ tinh đang bị hack, Hikoboshi II. Vị trí nơi khẩu laser bắn xuống là ở đâu?”
“Ồ, đó là tất cả những gì cậu muốn biết sao? Cậu có thể hỏi một câu thích đáng hơn mà.”
“Tôi chẳng ngu đến bỏ mạng để tin vào những gì ông nói đâu.”
“Cậu nặng lời quá rồi,” người đàn ông đáp lại. “Nói ngắn gọn, hệ thống laser của Hikoboshi II là một vũ khí đánh bom quang học bằng cách sử dụng ánh sáng trắng. Hiện giờ nó không chỉ sử dụng cho mục đích quân sự. Mục tiêu sẽ bị nung nóng đến nhiệt độ 4000 độ C, nhưng vì ánh sáng trắng có khả năng phá hủy nhân tế bào giống như tia cực tím nên nó có thể gây ung thư rất nhanh.”
(Thứ đồ chơi quái lạ.) Accelerator nghĩ. Hắn hỏi,
“…Tầm tác động là bao nhiêu?”
“Bán kính dao động trong khoảng 5 mét đến 3 ki lô mét. Với lại, nó không thể bắn liên tiếp được. Mỗi giờ nó chỉ bắn được một lần. Và vì ánh sáng bị khúc xạ một cách ngẫu nhiên độ chính xác của nó sẽ gặp một chút lỗi.”
“Tôi không thể nói hết mọi thứ vẫn còn đang trong giai đoạn thử nghiệm được,” người đàn ông nhẹ nhàng nói thêm.
Accelerator cúp máy mà không đáp lại lời nào.
Hắn vừa nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại vừa suy nghĩ trong lúc thọc nòng súng vào anh tài xế bất đắc dĩ bên cạnh.
(Đốt cháy toàn bộ khu vực trong bán kính 3 ki lô mét hả? Bọn chúng muốn gì đây…?)
Điện thoại hắn kêu lên.
Hắn nghĩ người đàn ông lúc nãy gọi lại, nhưng không phải.
“Xin hỏi…Accelerator-san đó hả? Unabara đây.”
Khó mà nghe rõ được giọng cậu ta bởi âm thanh nghe giống như cậu đang hạ thấp giọng hay lấy tay che kín điện thoại.
“Tôi hiện đang cải trang, nên nói bằng cái giọng này rất nguy hiểm. Tôi chỉ nói vắn tắt thôi.”
“Ờ, vậy ngươi đang nói chuyện với ta trong căn cứ bí mật của SCHOOL hả? Xin lỗi, nhưng ta không muốn nghe ngươi van xin hay cầu cứu. Ta phải ngăn chặn bọn chúng hack vào vệ tinh. Nếu ngươi nói ngươi có thể ngăn chặn bọn SCHOOL, ta sẽ lắng nghe.”
“Tôi không ở trong SCHOOL.”
“Hả?”
“Tổ chức tôi đang trà trộn vào đúng là bọn đang hack vệ tinh, nhưng bọn chúng là BLOCK không phải SCHOOL.”
“…”
Theo những gì Unabara nói, tổ chức BLOCK đó đã thực hiện kế hoạch hôm đó cũng như SCHOOL.
“Phiền phức. Thế còn tên bắn tỉa đã tấn công Oyafune Monaka của SCHOOL thì sao?”
“Đừng hỏi tôi…Khoan, tấn công bắn tỉa?”
Unabara hỏi với giọng bối rối, nhưng rồi cậu mau chóng quay lại chuyện cần nói.
“Trước đó, bọn họ tấn công vào Trung Tâm Cách Ly Virus và một trong các Trạm Kết Nối Ngoại Vi, khiến cho lực lượng ứng cứu của Thành Phố Học Viện lúng túng. Quá trình hack sẽ xong trong vòng… 20 phút nữa. Hikoboshi II sẽ nằm gọn trong tay BLOCK.”
“Mẹ khốn kiếp,” Accelerator chửi rủa. “Tại sao tụi bên Quận 23 không đóng băng tạm thời trung tâm điều khiển vệ tinh đi?”
“Nhiều lí do lắm, nhưng nguyên nhân chính là cách đóng băng thông thường bằng tay phải tốn hơn một giờ.”
Khi gặp phải những vấn đề hàng không vũ trụ, giá cả đều rất đắt đỏ, vì thế mất kết nối tạm thời có thể mang đến tổn thất lớn. Accelerator biết rõ điều này, nhưng hắn vẫn cảm thấy tức vì họ không thể ngắt kết nối khi đã biết vệ tinh đang bị hack.
“BLOCK tính làm gì với Hikoboshi II.”
“Tôi đoán có lẽ nó liên quan tới vũ khí quang học trên vệ tinh.”
“Tụi nó muốn lấy cái đó ra để đòi điều kiện thương lượng hả?”
“Không, bọn chúng chỉ muốn tấn công.”
Accelerator tặc lưỡi.
“Mục tiêu là gì?”
“…Quận 13.”
(Quận 13?)
Accelerator nhíu mày.
Tsuchimikado và Musujime đang trên đường đến đó để xử lí vụ Trum Tâm Cách Ly Virus.
(Không lẽ tụi nó muốn xóa sổ GROUP…?)
Sau khi suy nghĩ vài giây, hắn loại bỏ giả thuyết đó. Một hành động qui mô lớn như chiếm quyền điều khiển một vệ tinh chứa nhiều rủi ro và không chắc chắn. Chẳng có gì đảm bảo GROUP sẽ chạy đến đó một khi sự kiện trên xảy ra.
“Nhưng bên đó chẳng có cơ sở vật chất nào đáng kể trừ cái Trạm Kết Nối Ngoại Vi. Chỉ toàn nhà trẻ với trường mẫu giáo.”
“Đấy chính là mục tiêu của họ,” Unabara trả lời với một giọng nói nhỏ thé đến phát bực, như thể cậu ghét phải giải thích điều sắp nói. “Trong tất cả các quận của Thành Phố Học Viện, Quận 13 có nhiều nhà trẻ với trường mẫu giáo nhất. Nếu bọn họ tấn công vào đó, phần lớn cư dân trẻ nhất sẽ bị giết. Và cậu thử nghĩ xem chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? …Nói trắng ra, cậu nghĩ có bậc làm cha làm mẹ nào muốn gửi con mình đến nơi đã xảy ra chuyện đó không?”
“…”
“Thành Phố Học Viện là thành phố học sinh. Cho dù dân số có bao nhiêu đi nữa thì trước sau gì họ cũng phải tốt nghiệp. Không có học sinh mới, dân số thành phố sẽ tiếp tục giảm cho đến khi nó không thể vận hành nữa.”
“…Vậy tụi nó muốn từ từ giết cái thành phố này qua những thế hệ tiếp theo hả?”
Thành Phố Học Viện nắm giữ rất nhiều công nghệ kĩ thuật hiện đại, nó sẽ không thể dễ dàng sụp đổ trước vấn đề tài chính – kinh tế. Tuy nhiên, điều đó vẫn không thể thay đổi sự thật rằng một Thành Phố Học Viện không trẻ em sẽ mất đi lí do tồn tại của nó.
Accelerator suy nghĩ vài giây.
“Ngươi có ngăn chặn bọn chúng được không?”
“Nếu làm được thì tôi đã không gọi cậu rồi.”
“Chúng ta có thể cho người dân Quận 13 đi sơ tán không?”
“Nếu gây hoảng loạn, có thể gây nguy hiểm đến trẻ em trong quận. Hôm nay là ngày lễ nữa. Các giáo viên có thể tập trung mấy đứa trong trường, nhưng tôi không chắc họ sẽ làm được gì với những đứa đi chơi lễ.”
“Ngươi đúng là vô dụng. Thế có nghĩa ta không còn lựa chọn nào khác mà phải phá hủy ăng ten liên lạc với vệ tinh.”
“Xin hãy làm đi. Tôi sẽ tiếp tục thu thập thông tin rồi báo cáo cho cậu nếu có thể.”
Sau khi nói xong, Unabara ngắt máy.
Accelerator cất điện thoại vào trong túi và nhìn thẳng về hướng chiếc mui trần đang chạy.
(20 phút nữa tụi nó sẽ chiếm quyền điều khiển Hikoboshi II.)
Chiếc mui trần sẽ tới Quận 23 hơn 10 phút nữa.
Không còn thời gian để chậm trễ.
“Nhanh lên. Ta cần phải tới một nơi.”
Một lần nữa, hắn thúc nòng súng vào anh tài xế và chiếc mui trần tăng tốc.
Phần 10
Uiharu Kazari và Last Order đang đứng tại sân ga Quận 7. Đây là lần đầu Last Order thấy một con tàu, nên cô bé đã chạy nhảy khắp nơi. Uiharu phải nắm tay để cô bé không chạy lung tung.
(Thiệt tình… sao mình phải làm việc này nhỉ?)
Uiharu đã đưa tiền thối taxi cho Last Order và dẫn đến Anti-Skill, nhưng có lẽ Last Order đã dùng một tuyệt kĩ bí mật nào đó bởi vì, trước khi Uiharu kịp để ý, cô bé đã biến mất khỏi trụ sở và chạy long nhong ngoài đường. Uiharu nhận ra rằng chuyện thế này sẽ còn tái diễn nếu cô cứ buông tay ra, nên cô quyết định giúp Last Order đi tìm người mà cô bé đang kiếm.
(Chẳng biết Last Order có năng lực gì nữa.)
Uiharu không thể nghĩ ra cái tên đó có ý nghĩa gì. Nhiều siêu năng lực gia có tên đơn giản đặt bởi trường như “Telekinesis” hay “Electromaster” và một số lấy theo cái tên đề nghị của học sinh như “Railgun”. Uiharu đoán tên của cô bé siêu năng lực gia này là do tự cô bé nghĩ ra.
“Sao tàu vẫn chưa tới? Misaka – Misaka nghiêng đầu thắc mắc.”
“Hình như có một tàu chở hàng sắp tới đó. À phải rồi, em nghĩ người mà em tìm kiếm đang ở đâu?”
“Hừm. Em có cảm giác người đó đang đi về hướng này, Misaka – Misaka vừa trả lời vừa nhíu lông mày.”
Dường như Last Order đang dùng một năng lực nào đó để tìm kiếm người kia, nhưng có vẻ không chính xác lắm.
“Em không biết có thể tìm được người đó không, Misaka – Misaka nói trong lúc bắt đầu thấy chán nản.”
“Không sao đâu.”
“Cám ơn vì lời động viên an ủi, Misaka – Misaka vừa nói vừa tỏ ra biết ơn dù đó chỉ là lời an ủi chung chung.”
“Chị sẽ cho em một món quà để cái chỏm tóc lấy lại tinh thần nhé.”
“Ơ!? Chị có thể tùy ý lấy hoa trên đầu xuống hả!? Misaka – Misaka nói với khuôn mặt ngạc nhiên.”
“Đó. Đây là hoa dâm bụt tượng trưng cho ‘sự cố gắng’ theo ngôn ngữ của loài hoa.”
“Và chị không biết ngượng khi tự tiện áp đặt ý nghĩa cho loài hoa này, Misaka – Misaka nói trong lúc đầu óc cảm thấy mơ hồ.”
Last Order bắt đầu nói huyên thuyên nhưng Uiharu chỉ cười và làm lơ.
Lúc đó một tiếng động lớn lọt đến tai Uiharu. Cô quay sang nhưng chẳng thế nhìn thấy gì hết, tuy nhiên rõ ràng đó là âm thanh ống bô nổ của một chiếc xe thể thao phóng với tốc độ cao.
“Mấy người đó đi đâu mà nhanh kinh khủng thế? Anti-Skill cần phải làm việc năng nổ hơn để bắt mấy người đó mới được.”
Uiharu nói trong lúc Last Order nhíu mày và bắt đầu suy nghĩ một chuyện gì đó.
Phần 11
Hamazura Shiage chạy từ con hẻm ra đường cái.
Cậu dừng lại và lướt mắt nhìn quanh trong lúc thở một cách nặng nhọc.
Có vài thằng con trai đang rong chơi ngày lễ nhìn cậu ta với ánh mắt lúng túng, nhưng cậu không thấy dấu hiệu nào của kẻ tấn công nữa. Cậu lau mồ hôi trên trán, mua một chai trà Ô Long từ máy bán hàng tự động gần đó, và cuối cùng tu một hơi thật đã.
(Òa, mình sống rồi… Chẳng biết ITEM thế nào. A, chết tiệt. Mình chỉ muốn vứt bỏ hết chuyện này rồi đi du lịch đâu đó.)
Nhưng chiếc điện thoại tàn nhẫn kêu lên.
Hamazura rên rỉ khi thấy cái tên hiện trên màn hình.
Đó là Mugino Shizuri của ITEM.
“Yo. Cậu bắt máy tức là vẫn còn sống. Và tôi nghĩ chắc cậu không bị bắt, còng tay rồi để người ta cầm điện thoại cho cậu nghe chứ.”
“Ờ, còn sống nhăn răng… Tôi là ‘người chiến thắng may mắn’ mà, thế tức là cô vẫn khỏe.”
“Tốt lắm. Như vậy là mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn rồi. Xin lỗi, nhưng cậu cần phải tới đây ngay lập tức. Có mấy chuyện lặt vặt cần cậu làm.”
Hamazura nhăn nhó khi nghĩ tới công việc sắp làm, Mugino tiếp tục.
Cô ta nói một với giọng lạnh như tiền.
“Có một cái xác tôi cần cậu tiêu hủy.”
Phần 12
Chiếc mui trần chở Accelerator dừng lại gần một trạm xe ở Quận 23.
Hắn đưa một số tiền cho anh tài xế trẻ và bước xuống xe.
Đây là trạm dừng duy nhất trong Quận 23.
Có rất nhiều đường ray băng qua, nhưng đường ray tàu chở hàng là cái gần nhất. Mặc dù đây là trạm dừng tàu cuối cùng nhưng đường ray vẫn tiếp tục nối dài. Nó dẫn tới trạm luân chuyển nơi những đoàn tàu được phục vụ, sửa sang và các công ten nơ được dỡ xuống.
Để ý thấy cái nạng đang ngán đường, Accelerator đi xung quanh nhà ga và tìm kiếm ăng ten. Hắn đang đi qua khu vực chứa công ten nơ với cái biển cấm người không phận sự bước vào.
(Còn không tới 10 phút nữa. Cứ như bản giao hưởng của một nhạc sĩ nổi tiếng.)
Sự tập trung của hắn chuyển sang bộ điện cực quấn quanh cổ.
(Ăng ten liên lạc vệ tinh cách đây vài cây số, một chiếc xe thường không thể tới đó nhanh được.)
Thời gian kích hoạt dự trữ là 30 phút. Hắn luôn tránh dùng nó hết mức có thể, nhưng giờ hắn chẳng còn lựa chọn nào khác. Tìm kiếm một chiếc xe quanh đây rất khó và “chạy” bằng khả năng điều khiển vector của hắn còn nhanh hơn nhiều.
Nghĩ vậy, Accelerator đưa tay ra sau gáy và bật công tắc lên. Tuy nhiên…
“Chà. Ta không thể để ngươi làm vậy được.”
Hắn nghe thấy một giọng nam êm ái ngay phía sau lưng.
Trước đó hắn đã để ý xung quanh không có bóng dáng một ai cả.
“!!”
Accelerator nhanh chóng lấy khẩu súng ngắn ra khỏi thắt lưng và quay lại, nhưng không có ai.
Thân người hắn chao đảo một chút khi hắn cố giữ thăng bằng với cái nạng.
Hắn sử dụng đầu súng để bật công tắc điện cực, nhưng…
“Đó là điểm yếu của ngươi, phải không?”
Ai đó chụp lấy tay hắn từ phía sau.
“Dù sức mạnh của ngươi có ghê gớm đến mấy, nếu không bấm cái nút này thì ngươi không thể kích hoạt nó lên được, hửm?”
Trước khi Accelerator có thể giải phóng bàn tay đang bị nắm, một đòn đánh giáng mạnh xuống từ bên đầu. Cảm giác này không giống như nắm đấm của bàn tay. Cảm giác rất đục giống như bị một ống sắt hay một cái búa nện vào.
Hắn cảm thấy một dòng chất lỏng nhễu ra trên đầu.
“! Ngươi… là người của BLOCK!?”
“Không không. Ta là MEMBER không phải BLOCK.”
Giọng nói đến từ phía sau.
MEMBER.
Một trong năm tổ chức giống như GROUP và SCHOOL.
(Mẹ kiếp. Hết bọn này lại đến bọn khác!!)
“Ta không có cùng mục đích như bọn họ. Ta chỉ muốn ngăn ăng ten vệ tinh không bị phá hủy mà thôi.”
Accelerator xoay người bằng gót chân, tuy nhiên chẳng có ai ở đó cả.
Nhưng hắn không hề ngập ngừng.
Trong lúc mắt vẫn nhìn về trước, hắn vung chân về phía sau và đá trúng kẻ tấn công. Cú sốc đó đã giúp hắn gỡ bàn tay ra, rồi liền sau đó hắn bắn về sau 2, 3 phát đạn mà không quay lưng lại.
“…!? Hự!!”
Cảm giác mình bắn trúng, Accelerator nhanh chóng bật công tắc điện cực quanh cổ.
Hắn chuyển từ chế độ bình thường sang chế độ tấn công.
Tiếp đến hắn quay lưng lại một cách quyết đoán.
Lại một lần nữa, không ai ở đó.
Hắn nhìn quanh và thấy một người đứng đằng sau một nhân viên đường sắt, người đã chạy về phía này sau khi nghe thấy tiếng súng.
Kẻ đó đã bị thương nhẹ ở một bên và phần đùi. Hắn mặc một áo khoác với phần dưới thấm máu. Hắn trông giống như một học sinh cao trung và đang áp một cái cưa kiểu tây vào cổ của nhân viên đường sắt từ phía sau.
Accelerator nở nụ cười khinh bỉ.
“Hóa ra ngươi là một siêu năng lực gia dạng teleport nhưng chỉ có thể biến ra đằng sau người khác. Đúng là một năng lực nhàm chán. Bình thường chỉ cần tự di chuyển được bản thân không thôi đã level 4 rồi. Ngươi còn thua cả một level 4.”
“…”
“Tên thất bại thảm hại. Ngươi không thể tự thực hiện phép tính 11 chiều để cho ra tọa độ di chuyển mà phải bù sự tính toán bằng cách lấy tọa độ vị trí của người khác. Năng lực đó rơi vào tay ngươi thật lãng phí.”
“…Ta không muốn nghe mấy lời giảng dạy đó từ một kẻ chỉ biết dựa vào bộ điện cực. Nói chuyện phiếm đủ rồi. Giáo sư yêu cầu ta làm chuyện này, nên ta phải cản ngươi tại đây.”
“Đe dọa con tin hả? Tên đó còn chẳng thể nào làm cái khiên được. Mục tiêu của ta là ăng ten không phải ngươi.”
“Ngươi sẽ không bỏ mặc con tin đâu.”
Kẻ tấn công – Accelerator quyết định gọi hắn là Kill Point – cười khinh khỉnh.
“Nếu ngươi là người như thế thì người đã không bỏ công sức tới đây để ngăn chặn Hikoboshi II. Ta có thể lấy tính mạng tên này ra để cản ngươi. Nhưng nếu ngươi nghĩ mạng hắn vẫn chưa đủ thì ta có thể tạo ra cả một biển máu.”
Kill Point ấn lưỡi cưa vào anh nhân viên đường sắt trẻ khiến anh kêu lên một tiếng sợ hãi.
“…Thiếu óc thẩm mĩ,” Accelerator vừa nói vừa đưa súng lên. “Ngươi chẳng có cái mĩ học của kẻ phản diện.”
“Nếu định bắn thì ta khuyên ngươi hãy ngừng lại. Ta thấy hướng nhắm của ngươi hơi lệch một chút rồi đó.”
Để ý kĩ Accelerator mới nhận ra một cảm giác khác lạ.
Khi hắn bắn Kill Point ở đằng sau, tên đó dường như đã làm gì đấy với ống nhắm của khẩu súng. Accelerator có thể sửa lại nếu hắn muốn, nhưng chẳng có thời gian để làm chuyện đó trong tình thế căng thẳng này.
Cho dù nòng nhắm có lệch đi, kĩ năng của Accelerator thừa sức để bắn trúng mục tiêu một cách dễ dàng.
Nhưng đó là chuyện khác khi kẻ địch sử dụng con tin làm lá chắn.
Có những việc có thể giải quyết bằng trực giác và cũng có việc thì không.
“Hiểu rồi. Đây đúng là một tình huống thú vị.”
“Vậy, ngươi tính sao đây?”
“Tính thế này.”
Nói dứt câu, Accelerator chĩa mũi súng lên thái dương của chính mình.
Trước khi Kill Point kịp hiểu ra, Accelerator đã bóp cò một cách không do dự.
Bằng!! Tiếng súng vang lên.
“Ga…AAAAAAAAA!?”
Cả người Kill Point ngã về sau.
Một lỗ màu đỏ thẫm xuất hiện trên vai của hắn. Hắn cố gắng gượng dậy nhưng rồi ngã khụy xuống đất.
Accelerator đã đảo chiểu vector của viên đạn mà hắn bắn vào đầu mình, chuyển hướng bay về phía Kill Point.
Hắn vẩy súng sang bên ra dấu cho người nhân viên đường sắt rời đi.
Anh nhân viên bỏ chạy thục mạng. Accelerator chĩa khẩu súng lại đằng trước.
“Coi bộ nòng nhắm lệch thật.” Hắn đặt ngón tay lên cò súng. “Nhưng ta có thể sửa bằng cách đảo chiều vector khi nó bay vào đầu ta. Nòng nhắm chẳng là cái đinh gì so với sự chính xác trong năng lực của ta.”
“Khự…”
Kill Point đảo mắt nhìn quanh rồi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn thấy ánh mắt chế nhạo của Accelerator.
“Giỏi lắm. Ta không quan tâm quái gì đến kẻ chủ mưu sai khiến ngươi; đằng nào ta cũng sẽ bắn lòi óc ngươi. Muốn chạy đi đâu tùy, nhưng ngươi cũng sẽ bị ta băm thành cám thôi. Chạy đi, con lợn. Khi ngươi chìm trong hoảng sợ cũng là lúc hồi báo tử của ngươi vang lên.”
“…!!”
Kill Point cảm thấy cổ họng khô khốc.
Accelerator mặc kệ vẻ mặt kinh hoàng của hắn.
“Giờ. Ta sẽ dạy cho ngươi cái mĩ học mà ngươi còn thiếu.”
Một nụ cười giãn ra trên môi khi Accelerator nói.
“Đây mới thực sự chính là kẻ phản diện bậc nhất, đồ thối nát.”
Bằng bằng!! Nhiều phát bắn vang lên.
Kill Point giẫy nẩy một hồi, nhưng rồi bất động một lát sau.
Phần 13
Hamazura Shiage đang ở một nơi rất rộng.
Công việc còn lại của cậu sau khi trốn thoát kẻ truy đuổi của SCHOOL là thiêu hủy một vật thể không xác định nào đó.
Cậu đang ở trong một tòa nhà bỏ hoang không ai dùng đến. Giữa căn phòng trong một tầng của tòa nhà, một thiết bị nằm đó giống như trong thánh đường linh thiêng. Có một khối sắt to bằng cái công ten nơ – lò nung bằng điện thường dùng để tiêu hủy xác động vật trong phòng thí nghiệm. Nó tạo ra một nhiệt độ lên đến 3500 độ C để tiệt trùng, tiêu hủy xác chết và rất nhiều mầm bệnh có bên trong.
“…Thứ này lấy đâu ra năng lượng để chạy? Có cắm dây vào ổ điện cũng không đủ dùng.” Hamazura lẩm bẩm khi đứng nhìn cái thiết bị khổng lồ đó.
Việc của cậu rất đơn giản.
Cậu phải mở cánh cửa bằng sắt với cái tay vặn to như bánh xe, ném một cái túi màu đen vào trong đó, đóng cánh cửa sắt lại, và bật công tắt lò nung. Vì đã được lập trình sẵn, nên việc cần làm trước khi nó hoạt động chỉ là bấm cái nút màu đỏ.
Tốt nhất không nên nghĩ về cái thứ nằm trong túi.
Mugino Shizuri của ITEM đã nói như vậy.
Và Hamazura nghĩ đó là một lời khuyên đúng đắn.
Một tên thuộc hạ như Hamazura không cần phải nghĩ quá nhiều về những việc mà các tổ chức bí mật như ITEM và SCHOOL đã làm. Cậu có mặt ở đây bởi vì đó là điều cần làm để tồn tại trong cái thành phố này.
(…)
Nhưng khi cảm thấy sức nặng của cái túi trên đôi tay, cảm nhận được đường nét của quần áo làm bằng vải tổng hợp, khuôn mặt của một kẻ chưa bao giờ gặp bỗng hiện lên trong tâm trí cậu. Hamazura cố gắng xua nó ra khỏi đầu, rồi ném cái túi vào trong lò nung và đóng chặt cánh cửa sắt nặng nề lại.
Giờ chỉ cần bấm cái nút nữa là xong.
Dòng điện sẽ tạo ra nhiệt độ 3500 độ C, cơ thể đó sẽ bị đốt cháy, thông tin về gen sẽ bị phá hủy và chẳng mấy chốc cái thứ còn là con người trước kia sẽ biến thành tro bụi.
Hamazura thoáng nghĩ về người trong túi, nhưng cậu vẫn bấm cái nút màu đỏ.
Cậu cố gắng không nghĩ đến bất cứ thứ gì và mọi cảm xúc trên mặt cậu đã không còn.
Điều đó làm cậu thấy sợ một chút khiến ngón tay cậu run run. Lúc đó, ngón tay cậu vô tình ấn vào nút.
Quá trình “tiêu hủy” bắt đầu với tiếng ồn nhỏ.
Hamazura nhìn đăm đăm vào đó, không nói lên một từ nào và cuối cùng bước lùi về sau vài bước rồi ngồi bệt xuống nền nhà bụi bặm.
“…”
Ai nằm trong cái túi đó?
Đó có thể là một tên mạt hạng như cậu và cũng có thể là một siêu năng lực gia giỏi giang nào đó. Đó có thể là một đứa trẻ cũng có thể là một người trưởng thành. Đó có thể là kẻ thù, nhưng cũng có thể là đồng đội của Mugino nếu kẻ đó dám chống lại cô ta. Cậu không biết ngưới đó đã gây thù hằn gì với cô ta; có thể đấy hoàn toàn là một người xa lạ, vô tình bị kéo vào chuyện này.
Tất cả giờ chỉ còn lại tro tàn.
Bên trong thiết bị bằng sắt đặc kia, một con người đã bị biến đổi thành một thứ hoàn toàn khác.
Khi người đó đã trở thành “tro” và không còn chính thức được xem là “người” nữa, họ sẽ biến mất khỏi thế gian này không để lại dấu vết. Họ có thể sẽ bị ném vào máy chế biến tự động, nghiền nát, khuấy trộn và biến thành phân bón. Cho dù đống “tro” này được tìm thấy trong bãi rác, nó sẽ không được đối xử như nó đã từng là con người. Một cơ thể đã mất hết thông tin gen sẽ không được coi như vật liệu bằng chứng.
“Hamazura.”
Hamazura Shiage nghe thấy một ai đó gọi cậu từ phía sau, nhưng người cậu hoàn toàn bất động.
Lò nung điện kêu lên một tiếng beep và phát ra tín hiệu cho biết quá trình xử lí đã hoàn tất.
“Hamazura. Anh có sao không?”
Người đang gọi cậu phía sau là Takitsubo Rikou của ITEM.
Tên siêu năng lực của cô là AIM Stalker.
Khác với Hamazura, cô có sức mạnh level 4.
Cậu có thể sẽ sa vào con đường tà ác nếu sỡ hữu một sức mạnh như vậy, thế nhưng cậu vẫn rất đố kị.
“…Mạng sống của một người thực ra là cái gì?” Hamazura nói trong lúc mắt nhìn lò nung một cách trống rống.
Đây không phải lần đầu cậu thấy xác chết, nhưng cậu vẫn cảm thấy một sức nặng khôn tả đè nén trong lòng.
“Chết tiệt. Từ khi nào mà mạng một thằng level 0 lại trở nên rẻ rách như vậy…”
Cậu nghe thấy cô gái gọi tên cậu một lần nữa.
Cậu mặc kệ cô ta, đứng dậy và mở cánh cửa lò nung để hốt đống tro tàn.
Công việc của Hamazura Shiage vẫn chưa kết thúc.
Phần 14
Unabara Mitsuki đang ở trong một tòa nhà cho thuê thuộc Quận 10.
Nơi này đang là một trong những căn cứ của BLOCK.
Hiện giờ, ba thành viên của BLOCK và khoảng chục lính đánh thuê từ tổ chức dưới quyền đang tập hợp. Unabara Mitsuki phải đóng vai một trong những thành viên chính của chúng.
“…Gần tới giờ rồi,” Saku Tatsuhiko vừa nói vừa quay thân người to như con gấu.
Một laptop đặt trước mặt hắn. Trông nó chắc nịch, có những sợi dây nối dài dẫn thẳng đến một thứ giống như một bánh kẹp sandwitch nhiều tầng cỡ lớn. Đó là hệ thống gồm 15 CPU nối với các ống làm mát bằng dung dịch lỏng chạy dọc giữa chúng.
Teshio, người phụ nữ cơ bắp, nhìn vào màn hình rồi nói với Saku.
“Anh đã làm chưa?”
“Ít nhiều cũng được vài phần. Vì đã lấy Trung Tâm Cách Ly Virus làm mồi nhử, Quận 23 đang thiếu người.” Saku nói mà không nhìn vào mặt Teshio. “Đây là bước đầu để nói lời vĩnh biệt tới thế giới khốn nạn nơi mà mọi thứ đều thấm đẫm mùi hôi thối của Aleister.”
Saku không cần biết có ai nghe hắn nói không; hắn như đang nói với chính bản thân mình.
Dù vậy, giọng nói của hắn vẫn đầy vẻ quyền uy.
“Đây chỉ là bước đầu. Dù còn cách đích rất xa, nhưng chúng ta đang đi đúng hướng.”
“…”
Unabara nhìn lên đồng hồ trên tường.
BLOCK sẽ chiếm được vệ tinh sau vài phút nữa.
Accelerator không liên lạc lại nên cậu không thể biết ăng ten đã bị phá hủy hay chưa. Cậu hướng sự chú ý đến túi áo. Ngọn thương Tlahuizcalpantecuhtli đang thúc giục tâm trí cậu.
(…Mình có thể kết thúc chuyện này bằng cách phá hủy cái máy tính kia, nhưng sau đó mạng mình cũng chẳng còn.)
Mồ hôi ướt đẫm trên tay.
Cậu không thể không làm vậy được.
Nhưng rồi Teshio Megumi lên tiếng.
“Hình như đã có chuyện xảy ra ở Quận 23. Một số thành viên Anti-Skill đã bị hạ. Từ thông tin mà tôi lấy được, một nhân viên cứu hộ rất ngạc nhiên vì không có ai bị thương nghiêm trọng.”
Mọi người đều nhìn vào người phụ nữ đang nói.
“Có một chấm nhỏ từ chỗ Anti-Skill bị hạ đang hướng thẳng tới trạm kết nối ăng ten. Với một tốc độ rất nhanh. Nhanh hơn rất nhiều so với một người thông thường chạy bộ.”
“Tổ chức nào đứng sau chuyện này? Saku hỏi. “Chắc chắn đó là MEMBER, phải không? Đó chắc chắn là mấy con chó săn của Aleister.”
“Không,” Teshio nhanh chóng trả lời. “Đó là GROUP. Tôi biết tên tóc trắng đó. Nếu tôi nhớ không lầm, hắn là một Level 5 mới xuất hiện gần đây.”
(…Cô ta nhận ra Accelerator?)
Unabara thấy quái lạ, nhưng cậu lập tức hiểu ra.
Cái thứ Teshio đang giữ trên tay giống như một máy trạm hơn là một điện thoại. Và trên màn hình là một tấm ảnh giống như được chụp từ môt khoảng cách lớn.
Dựa theo những con số trên mép của tấm ảnh, nó đã được phóng to 4000 lần. Có thể một thành viên trong tổ chức dưới quyền của BLOCK đã đứng trực ngoài Quận 23 và chụp được tấm hình này.
Màn hình cho thấy Accelerator đang hướng thẳng đến ăng ten.
Với sức mạnh của mình, hắn có thể dễ dàng phá hủy chảo parabol bán kính 25 mét đó.
Nhưng BLOCK sẽ không chịu ngồi yên.
(Không xong rồi!...Mà thực ra, thế này lại hay. Cho dù có muốn tấn công, bọn chúng cũng không thể nhắm chính xác từ khoảng cách đó được.)
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Teshio Megumi sẵn sàng đợi lệnh.
Mọi ánh mắt đổ dồn về Saku.
“Quá hiển nhiên.”
Unabara cảm thấy căng thẳng chạy khắp người khi cậu nghe thấy giọng nói không một chút lo lắng ấy.
Chúng chắc chắn đã có biện pháp đối phó.
Cậu đoán có thể họ đã gài một loại bom nào đó gần ăng ten có thể kích nổ từ xa, nhưng người đàn ông-gấu lại cho ra một đáp án khác.
“Chúng ta hãy cầu cho hắn thành công.”
Thoạt tiên, Unabara Mitsuki chẳng hiểu gì ráo.
Nhưng rồi cậu lấy lại mạch suy nghĩ.
(Ôi, không…Không lẽ bọn chúng…!?)
“Với sức mạnh của chúng ta, tấn công trực diện Quận 23 sẽ rất khó khăn. Muốn làm được chuyện đấy thì cái ăng ten phải bị phá hủy trước. Vì thế chúng ta cần sự giúp sức từ mấy tên ngốc như hắn.”
“Thật ngạc nhiên, lần này chúng ta cả nghĩ rồi. Tên Level 5 đó đã tới chỗ ăng ten.”
“Lũ cấp trên đang quan sát hẳn đã mở đường cho hắn. Khu vực đó chứa đầy hỏa lực mạnh. Bình thường sẽ có một đợt tấn công không người lái như chiếc trực thăng chiến đấu HsAFH-11 giải quyết hắn. Mà chuyện đó cũng chẳng sao vì tên Level 5 đó có thể dễ dàng hạ chúng.”
(Tất cả mọi sự chú ý của chúng ta đều đổ dồn vào cái vũ khí quang học, nhưng chức năng chính của Hikobohsi II là quan sát Thành Phố Học Viện và những khu vực lân cận. Không có ăng ten, cả chức năng tấn công lẫn quan sát sẽ bị biến mất!!)
Unabara thoáng nghĩ đến điện thoại trong túi, nhưng sẽ cực kì khó khăn để chuồn ra ngoài liên lạc với Accelerator trong lúc này.
Teshio nhìn Saku.
“Chúng ta thực sự sẽ sử dụng những người ở bên ngoài Quận 11 sao?”
“Những người như bọn chúng sẽ hoàn hảo cho kế hoạch này. Sao? Cô không do dự khi sử dụng những người không liên quan vào vụ lần này chứ?”
Người đàn ông to lớn kết thúc chương trình hack trên laptop, tắt máy và ném nó cho một tên thuộc hạ.
“Đi thôi. 5000 lính đánh thuê đang đợi chúng ta ở ngoài kia.”
13 giờ 29 phút ngày 9 tháng 10.
Có một chiếc vệ tinh dừng hoạt động do ăng ten liên lạc đã bị phá hủy.
Khả năng phòng thủ của Thành Phố Học Viện xuống cấp nghiêm trọng do mạng lưới quan sát trên trời đã không còn.
Giữa dòng 2
Siêu năng lực gia Level 5 và là thành viên của SCHOOL – Kakine Teitoku đang ở Quận 4.
Đó là khu vực gồm rất nhiều nhà hàng sắp thành dãy kéo dài, dù cho đây là Thành Phố Học Viện nhưng vẫn có rất nhiều cơ sở chuyên về thức ăn. Một trong số đấy là nhà kho thịt đông lạnh. Hiện đang có một chiếc xe tải giấu trong đó.
“Không thấy dấu hiệu bọn ITEM. Có lẽ chúng ta cắt đuôi được chúng rồi.”
Kakine mở cốp xe sau và kiểm tra thứ bên trong.
Đó không phải thịt đông lạnh; đấy là một hộp kim loại lớn kích cỡ vừa bằng một cái tủ loại nhỏ.
“…Thì ra thứ này là ‘Tweezers’,” tên tài xế thuộc hạ của SCHOOL lẩm bẩm.
Nụ cười hiện trên mặt Kakine.
“Một thiết bị gắn tay để tương tác với vật thể hiển vi. Nói cho gọn, đây là những ngón tay máy cho phép cầm, nắm những hạt cơ bản nhỏ hơn cả nguyên tử. Cái tên cũng từ đó mà ra.”
Tất cả mọi vật chất trong vũ trụ này đều được tạo thành từ tổ hợp một số hạt cơ bản. Tại phòng nghiên cứu hạt, họ thường tiến hành tách các hạt cơ bản khỏi vật chất ra, khiến nó trở nên mất cân bằng rồi thực hiện thí nghiệm.
Cầm một vật thể nhỏ hơn nguyên tử rất khó với cánh tay máy truyền thống. ‘Tweezers’ được tạo ra để sử dụng những thứ như từ trường, sóng ánh sáng và điện trường nhằm “hút” chúng.
“Thao tác sai một chút là nguyên tử có thể bị phá hủy ngay.”
“Hả?”
“Không có gì.” Kakine nói. “Chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức cho việc thay thế tay bắn tỉa mà ITEM đã giết rồi ám sát Oyafune, nhưng tất cả đã được trả công xứng đáng.”
Tên tài xế nhìn chằm chằm vào thiết bị lớn kia.
“Nhưng cậu tính làm gì với cái thứ này?”
“Hả? Tôi vừa mới giải thích cho anh đó thôi. Tôi sẽ gắp một số vật thể tí hon. Con đường dẫn đến Aleister là đây.”
“???”
Khuôn mặt tên tài xế rõ ràng cho thấy hắn chẳng hiểu gì ráo, nhưng Kakine không giải thích thêm. Hắn mở cái hộp trong cốp xe tải, lấy một cái tuốc nơ vít và bắt đầu mở mấy con ốc của thiết bị.
“C-cậu tính phá nó hả?”
“Tôi sắp xếp lại.” Kakine nói với giọng của kẻ bị quấy rầy. “Anh có biết vì sao nó to như thế này không? Để giữ nó khỏi bị trộm. Nếu chỉ lấy những phần thiết yếu ra thì nó sẽ nhỏ đi rất nhiều.”
Tiếng lách cách tiếp tục một lúc sau.
“Tweezers” đã được lắp ghép thành hình dáng hoàn chỉnh.
Kakine đang cầm một thứ giống như găng tay kim loại. Ngón trỏ và ngón giữa của nó có móng vuốt dài bằng thủy tinh, và bên trong 2 móng vuốt thủy tinh đó còn có những sợi kim loại mỏng hơn. Phía trên mu bàn tay có một màn hình nhỏ giống như điện thoại di động.
Vuốt thủy tinh sẽ tách các hạt cơ bản ra và sợi kim loại sẽ tiến hành nhiều đo đạc khác nhau.
“N-nó nhỏ vậy sao?”
“Ờ, đây chính là nghệ thuật của công nghệ Thành Phố Học Viện. Tiến bộ quá nhanh cũng có khi trở thành một vấn đề.”
Kakine xỏ tay vào thiết bị để kiểm tra.
“Ok, cảm giác tốt. …Liên lạc với những người khác đi. Tới lúc tiến hành bước tiếp theo rồi.”
Tên tài xế gật đầu làm theo.
Ngay sau đó, một tiếng kim loại sắc lẻm vang lên khắp căn phòng đông lạnh.
Kakine và tên tài xế nhìn về phía lổ hổng trong như cánh cửa mới được khoét trên bức tường. Bức tường đổ sập xuống và ánh sáng chói chang của buổi ban trưa chiếu vào.
Không có ai ở ngoài kia.
Nhưng đòn tấn công vẫn ập xuống đầu họ.
“Gyah! Aaaaaaaaaa!?” tên tài xế đột nhiên hét lên.
Kakine nhìn sang và thấy lớp da mặt của hắn đang biến mất dần. Rồi đến lớp mỡ và cơ bắp. Cuối cùng, não của hắn biến mất chỉ còn lại bộ quần áo và khung xương rơi xuống sàn.
Âm thanh va chạm nghe cứ như chúng được làm bằng nhựa.
Kakine khẽ cau mày.
“Kakine Teitoku hả? Mất một đứa Level 5 cũng hơi tiếc.”
Giọng nói đến tai Kakine, nhưng hắn không thể phán đoán nó phát ra từ hướng nào.
Hắn tập trung vào mọi hướng và kích hoạt “Tweezers” mới được lắp ghép xong.
(Không ngờ mình phải dùng cái này ở đây.)
“…GROUP, ta đoán thế. Hoặc có thể là ITEM.”
“Xin lỗi, nhưng ta thuộc MEMBER. Ồ, này Kakine, cậu hút thuốc à?”
Giọng nói không rõ từ đâu nghe như của một người đàn ông trung niên.
“Khi muốn ngắt tàn thuốc, họ gõ nhẹ vào cái gạt tàn bằng ngón tay phải không? Khi còn là đứa trẻ, tôi chẳng hiểu tại sao. Tuy nhiên, tôi thấy nó hay hay, nên tôi hay gõ vào cái hộp kẹo.”
“Hả?”
“Ý ta cậu đang làm một việc tương tự như thế.”
“Ông đang làm trò hề với tôi à? Nghe như ông muốn thành một cái xác khô nhỉ.”
Ngay lúc đó một tiếng beep kêu lên từ “Tweezers” trên tay phải hắn.
Nhìn vào màn hình, hắn có thể thấy một số vật thể bằng máy tí hon lẫn trong đám hạt cơ bản của không khí mà thiết bị vừa thu thập được. Thật kì lạ là trong thế giới vi mô chỉ có thể quan sát bằng kính hiển vi điện tử lại có những vật do bàn tay con người làm ra.
“Thiết bị nano hả? Ông có món đồ chơi thú vị đó.”
“Không. Của tôi không tinh vi đến mức đó đâu. Chúng chẳng có mạch điện hay sức mạnh nào. Chúng chỉ phản ứng lại với một tần số nhất định. Chỉ là mấy hợp kim phản chiếu thôi. Tôi đặt tên nó là ‘Mimosa’”. Người đàn ông trung niên nói với giọng buồn chán. “Nhưng nếu dùng nhiều tần số khác nhau, chúng có thể bị điều khiển giống như người ta điều khiển radio xe bằng remote TV. Thường chúng bám trên các vi sinh vật trong không khí và nhờ đó mà lan tỏa ra khắp nơi.”
Một âm thanh mập mờ bao vây Kakine Teitoku.
Hắn nhanh chóng nhìn quanh, nhưng các Mimosa đã tấn công trước khi hắn kịp tìm đường thoát thân.
Vị Giáo sư của MEMBER đang đứng thư thả bên ngoài kho hàng đông lạnh cùng với một con thú bằng máy. Trong tay ông ta là một cái máy tính trạm nhỏ đang hiển thị thông tin trạng thái điều khiển Mimosa.
Giáo sư đang ở trong khu phố với các cửa hàng xây san sát nhau dọc hai bên đường. Các xe chở hàng được phép đỗ trong khu; phía kia một xe bán bánh crepe đang mở cửa với rất nhiều trái cây bên trong.
Con thú bằng máy bên cạnh Giáo sư nói.
[“Vậy là bọn chúng ở trong kho hàng đông lạnh Quận 4 đúng như những gì cấp trên đã nói.”]
“Đấy là sức mạnh của cấp trên. Thành Phố Học Viện chính là lãnh thổ của họ. Thành phố này chứa những công nghệ kì lạ. Chạy thoát khỏi tai mắt họ là chuyện bất khả thi.”
Giáo sư nói một cách từ tốn trong lúc cắn vào quả trái cây nhập từ các nước phía nam màu đỏ thẫm giống như thuốc độc.
“Nghệ thuật đã đẩy tôi xuống vực thẳm tuyệt vọng vào một mùa đông lúc tôi 12 tuổi.”
Con thú máy ngồi im lắng nghe lời nói của Giáo sư.
“Tôi rất ngưỡng mộ kiến trúc Châu Âu. Tôi yêu thích cái sự sáng tạo vĩ đại mà con người phải bỏ ra một thời gian dài chỉ để hoàn thành một ý tưởng đẹp đẽ. Nhưng, đồng thời, những kiệt tác ấy cũng rất khó hiểu. Thật dễ dàng khi ngắm nhìn bề ngoài của một kiến trúc và khen chúng đẹp. Tuy nhiên, để thấu hiểu từng chi tiết nhỏ trong thiết kế ấy, ta cần phải tốn một lượng thời gian sánh với sự vĩ đại đó. Thật lòng mà nói, có quá nhiều thứ phải chú ý khiến tôi trở nên nản lòng.”
[“Vì thế mà ông gắn bó với những công thức.”]
“Đúng vậy,” Giáo sư gật đầu. “Các công thức thật tuyệt vời. Chúng không lãng phí, chúng rất hiệu quả. Tất cả mọi vẻ đẹp đều chỉ bao hàm trong một không gian bé nhất. Không những thế, chúng còn mang vẻ đẹp của thơ Haiku. Người ta có thể ngắm nghía hết vẻ đẹp đó chỉ trong một dòng mà không bỏ sót một thứ gì. ...Tôi muốn tìm kiếm vẻ đẹp ẩn mình trong các ngõ ngách nhỏ bé của thế giới và lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đẹp tuyệt trần đó. Tôi sẽ cúi đầu trước bất kì kẻ nào để đạt được điều đó. Tôi không quan tâm người ta có gọi tôi là con chó của Aleister đi nữa.”
Giáo sư nhìn xuống đồng hồ trên tay.
Mimosa chắc đã tiêu diệt xong kẻ địch.
(Aleister sẽ không vui nếu mình giết thằng Level 5 Số Hai, nhưng chẳng sao vì hắn ta có thể tạo thêm vài đứa Level 5 nữa.)
“Ok, đi thôi. Công việc này sẽ hoàn tất một khi ‘Tweezers’ được thu hồi và xử lí xong ba thành viên khác của SCHOOL.”
[“Thế còn thành viên MEMBER, Saraku, tên bị hạ gần trạm xe Quận 23?”]
“Accelerator gọi hắn là Kill Point, phải không? Nếu hắn chưa chết thì cứ để đó. Có thời gian thì cậu hãy lôi hắn về.”
Vị Giáo sư nói.
Nhưng con thú máy không đáp lại.
Có một tiếng nổ lớn.
Nó phát ra từ kho hàng đông lạnh.
Áp lực làm nứt các cửa kính khu vực xung quanh đó. Nhiều người bỏ chạy la hét và có một chút náo loạn xung quanh xe bán hàng trong khu chợ đối diện lề đường.
Bụi tung mù mịt khắp nơi.
Kakine Teitoku chầm chậm bước ra khỏi lớp bụi.
Không có một vết thương trên người hắn.
Đến một vết xước cũng không.
“Yo. Tôi nghe nói ông rơi vào vực thẳm tuyệt vọng vào một mùa đông năm ông 12 tuổi hả?”
Giáo sự nhanh chóng gửi lệnh cho Mimosa, nhưng không có phản hồi. Hầu hết các vật thể hiển vi trong không khí bị thổi bay cùng với vụ nổ, do đó các Mimosa trong khu vực cũng bị thổi đi rất xa.
Giáo sư sững sờ, không biết phải làm gì, Kakine nở một nụ cười.
Hắn vừa cười vừa nói.
“Đã đến lúc ông rớt xuống một vực thẳm sâu hơn rồi đó.”