Lúc mở mắt, Accelerator thấy mình đang ở trong xe cứu thương.
Tuy nhiên, trang thiết bị bên trong khác hẳn với một chiếc xe cứu thương thật sự. Dường như chiếc xe này không đi tới bệnh viện. Nó đang đưa hắn tới một nơi khác.
Hắn không thể nhìn thấy ai đang cầm lái từ vị trí của hắn. Không còn ai khác trên xe. Dưới sàn xe cạnh hắn là một chiếc điện thoại. Nó bắt đầu reng lên ngay lúc hắn nhận ra nó cứ như đang có kẻ nào đó quan sát.
Accelerator nhặt lên và một giọng nói quen thuộc phả vào tai hắn.
“Lần này cậu ra tay hơi quá rồi đó.”
“…Lại là ngươi. Ta không ngồi đây nghe giảng đạo từ những kẻ chỉ đứng nhìn mà không làm cái chó gì như các ngươi. Những kẻ có quyền kiêu căng trước ta là những kẻ thực sự đánh cược mạng sống để ngăn cản ta.”
“Cậu hiểu mà, phải không?”
“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi một cách bực bội bởi kẻ ở đầu dây bên kia không chịu lắng nghe. “Ờ, ta hiểu.”
“Tôi chính là người đã cho cậu thông tin về Kakine Teitoku, vì vậy tôi sẽ nhẹ tay với cậu. Tôi chỉ ước giá như cậu sử dụng thông tin của tôi một cách đúng đắn hơn.”
“Hình phạt của ta là gì?”
“Hừm, hỏi hay lắm. Tăng món nợ của cậu có vẻ như chẳng có tác dụng gì, trong khi cậu lại quá quan trọng không thể trừ khử được. Tôi phải làm gì với cậu đây?”
Cái kiểu lòng vòng ấy chọc tức Accelerator, nhưng người ở đầu dây bên kia đột nhiên hỏi một câu bất ngờ.
“Nhân tiện tôi muốn hỏi, cậu thực sự muốn trở lại à?”
“Hả?”
“Tôi chỉ tò mò thôi. Sau cú trượt dài và tuyên bố cậu sẽ đứng trên ngọn tháp cao nhất của bóng tối, cậu vẫn không từ bỏ ánh sáng chứ?”
“Tất nhiên là không.”
“Hiểu rồi.”
“Ngươi tính ngăn cản ta sao?”
“Tôi sẽ cho cậu cái quyền đấu tranh. Mặc dù tôi không đảm bảo rằng tôi có tư cách để ban tặng cậu điều đó.”
“Tuyệt,” Accelerator nói và cúp máy.
Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, nhưng rồi cất nó vào túi, vươn tay kéo tấm màn cửa sổ và nhìn ra.
(…A.)
Hơi ấm của cô gái nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại trong tay hắn.
Hắn tự nhủ với chính mình và siết mạnh nắm đấm như muốn giũ bỏ mọi giác quan.
(Ta sẽ vượt qua bọn chúng. Ta sẽ vượt qua Thành phố Học viện, bọn cấp trên chó chết và tất cả những kẻ khác.)
Hắn có chiếc USB chứa bản thảo thiết kế của công tắc điện cực trong túi.
Hắn đã cố gắng mày mò, nhưng thiết kế không phải đơn giản. Để tạo Phần 1, hắn cần Nguyên liệu 2 và Thiết bị 3 và, để có được chúng, hắn lại cần Thiết bị 4 và 5. Chưa kể tới việc tất cả đều được làm từ công nghệ của vị bác sĩ mặt ếch kia. Cảm giác như cậu đang đứng trước một trong những đòi hỏi bất khả thi của Công chúa Kaguya. Có lẽ phải mất một khoảng thời gian để phân tích bộ điện cực, loại bỏ hết những phần không cần thiết và tạo ra một bản sao.
Dù vậy Accelerator thề rằng nhất định hắn sẽ làm được.
Vì cuối cùng hắn cũng đã có được một gợi ý nhỏ giấu trong túi.
Unabara Mitsuki rời khỏi cánh cổng bệnh viện.
Xochitl người với tư cách sát thủ của tổ chức hẳn đang rất phẫn uất với kết thúc này. Cô đã không thể trừ khử mục tiêu, cô đã không thể nhận lấy cái chết và, vũ khí tối thượng của cô, nguyên bản cấm thư đã bị tước đoạt khỏi người cô. Cuộc sống của cô bây giờ còn đau đớn hơn cái chết.
Dẫu vậy, Xochitl vẫn sống.
Thân xác cô chỉ còn lại một phần ba khiến cô trông chẳng khác gì một lớp da bọc lấy cơ thể giả tạo, nhưng cô vẫn còn sống. Điều đó làm Unabara vui mừng. Đó không khác gì thỏa mãn cho chính bản thân, nhưng thực sự cậu rất vui mừng.
“Ư…”
Ý thức cậu mờ đi.
Một biển thông tin được nạp vào đầu cậu kể từ khi cậu nhận lấy nguyên bản. Tuy nhiên, nó không hợp nhất tốt lắm với cơ thể con người của cậu. Nếu cậu lơ là chú ý đi một chút thì một cơn đau dữ dội sẽ chạy dọc từ đầu tới chân giống như có cát sắt lấp trong những nếp nhăn não cậu.
(Có lẽ mình mất quá nhiều máu…)
Unabara Mitsuki thò tay vào túi.
Cậu lấy ra nguyên bản thật sự tách ra từ Xochitl. Cấm thư là những văn tự viết trên da thú. Cậu trải những trang kiến thứ ra vài mét và lướt qua chúng một lượt.
Cơn đau thuyên giảm đôi chút.
Khi mọi đau nhức đã không còn, cậu sẽ thực sự thấu hiểu được nguyên bản.
(Ha ha. Nếu Thuần Anh Giáo Hội mà phát hiện chuyện này thì mình sẽ bị trục xuất chắc chắn luôn.)
Nhưng nguyên bản ấy là sức mạnh.
Và cậu cần sức mạnh.
(…Mình đã từng tuyệt vọng khi bước chân vào bóng tối của Thành phố Học viện.)
Cậu cẩn thận cuộc tấm da lại và bỏ vào túi.
(Chuyện gì đã xảy ra với tổ chức? Tại sao một cô gái tốt như Xochitl lại biến thành sát thủ? Mình cần phải trở lại nơi đó một lần nữa.)
Unabara Mitsuki hướng tới phía trước với sức mạnh mới trong tay.
Cậu không biết bóng tối sâu thẳm thế nào, nhưng chàng phù thủy Aztec không hề do dự.
Từ đằng xa, Musujime Awaki nhìn vào nhà tù vị thành niên bốc khói.
Một thứ gì đó giống băng cứu thương quấn quanh cái chân đỏ thẳm của cô. Đó là lớp da hữu cơ nhân tạo làm từ sợi ngũ cốc. Cô cảm thấy lạ lẫm, nhưng rồi khả năng hồi phục của cô sớm muộn cũng sẽ hợp nhất và biến nó thành da người mà không để lại vết sẹo.
“…”
Cô tiếp tục nhìn nhà tù mà không màng đến vết thương đau đớn.
Đồng đội cô đang ở đây. Cô đã trở thành con tốt thí cho mặt tối của Thành phố Học viện để đảm bảo an toàn cho họ. Nhưng khi nhà tù bị tấn công, Thành phố Học viện không hề gọi lực lượng Anti-Skill đến. Vậy mà khi những tên lính đánh thuê vượt tường biên của Thành phố Học viện, những chiếc trực thăng tối tân nhất, HsAFH-11’s, lại được gửi đến ngay lập tức.
(Đúng như mình nghĩ, mình chỉ có thể tin họ thôi.)
Tuy vậy, cô không thể nổi dậy chiến đấu ngay bây giờ. Thành phố Học viện đang nắm giữ mạng sống của họ. Dù giải thoát họ khỏi nhà tù họ cũng không có nơi nào chạy trốn. Gần đây cô đã triệt phá Skill-Out khi họ đang thực hiện kế hoạch bí mật trong các con hẻm tối. Trớ trêu thay, nếu cô nhất quyết cứu thoát những đồng đội thì họ sẽ bị Skill-Out thanh trừng. Có lẽ bọn cấp trên đã cử Musujime thực hiện nhiệm vụ lần đó nhằm tạo ra sợi xích trói buộc này.
Thế nhưng…
(Ta sẽ trả món nợ này,) Musujime thề.
Cô khắc sâu trong tim sự thật mà cô đã nhận ra và cảm giác đã đâm chồi vào ngày đó. Lòng tin vào những kẻ không biết mặt để bảo vệ những người đồng đội nay đã không còn. Kể từ bây giờ, cô sẽ chỉ tin vào những thứ mà cô có thể thấy bằng chính đôi mắt, sờ bằng chính đôi tay của mình.
Musujime Awaki nhìn lại nhà tù một lần cuối và quay lưng.
Cô bỏ đi một cách lặng lẽ và nghĩ.
(Tớ nhất định sẽ giải thoát các cậu khỏi nơi đó.)
Tại một thời điểm không hẹn trước và ở một nơi bí mật, Accelerator, Tsuchimikado Motoharu, Unabara Mitsuki và Musujime Awaki gặp lại nhau.
Tsuchimikado đang giữ một chiếc găng tay máy. Chúng có những móng vuốt dài ra từ ngón trỏ và ngón giữa. Thiết bị vấy máu này là thứ thuộc về Kakine Teitoku trước đó.
Chiếc găng tay Tweezers.
Accelerator nhìn nó một cách ngạc nhiên.
“Hóa ra ngươi lợi dụng lúc hỗn loạn rồi thu hồi thứ này. Thật không thể tin ngươi lẫn trốn trong đám đông lúc đó.”
“Có một thiết bị nano gọi là Underline chứa trong này. Dường như SCHOOL cố gắng thu thập Underline từ không khí để nghiên cứu.”
(Thế quái nào hắn biết nhiều như vậy?) Accelerator hoài nghi, nhưng hắn nghĩ có lẽ Tsuchimikado cũng có những bí mật của riêng mình.
Unabara trông không được khởi sắc cho lắm, cậu từ từ hỏi.
“Dữ liệu bên trong nói gì?”
“Underline chính là cốt lõi trong mạng lưới liên lạc trực tiếp của Aleister. Thông tin ẩn giấu bên trong hoàn toàn ở cấp độ khác so với những gì ở trong ngân hàng dữ liệu.”
Nghĩ lại, lúc Accelerator tấn công dinh thự của Thomas Platinumburg, một trong những thành viên của Hội Đồng Quản Trị, hắn đã thử lấy cắp thông tin trong đó. Nhưng hắn không thể truy cập thông tin vượt một mức nhất định, có thể dữ liệu được chia làm nhiều lớp bảo mật khác nhau giữa mạng thường và mạng đặc biệt tạo nên bởi Underline.
Musujime nói với vẻ mặt chán ngắt.
“Đúng là rắc rối. Thế thông tin được giấu trong thiết bị nano này là gì?”
“Chờ chút. Sắp có kết quả rồi.”
Màn hình nhỏ trên Tweezers phát ra một tiếng bíp. Kết quả phân tích cho ra những dòng chữ lộn xộn kéo xuống với tốc độ rất nhanh và sau đó được thay thế bằng kết quả hoàn chỉnh.
“Nhiều đoạn code có vẻ như là bí mật về mặt tối của Thành phố Học viện.”
“Có khi nào nó cho biết chuyện sắp xảy đến không?”
“Xem nào, những cái tên… GROUP, SCHOOL, ITEM, MEMBER và BLOCK… Cái này về Tweezers… Phần dữ liệu này là Hikoboshi II rồi tiếp đến là sơ đồ nhà tù vị thành niên…”
“Những đoạn mã bí mật? Ngươi nói nghe to tát lắm, nhưng đó chỉ là thông tin lũ cấp trên thu thập để kiểm soát hành động của GROUP. Giờ coi mấy dữ liệu đó chẳng giúp ích cho-…”
“Còn một cái nữa,” Tsuchimikado nói và tất cả thành viên trong GROUP tập trung về màn hình của Tweezers. Phần này sẽ làm sáng tỏ nghi ngờ của Tsuchimikado liệu thông tin sắp hiện ra có khác so với những phần còn lại hay không.
Và quả vậy, một mẩu thông tin mới xuất hiện.
Tsuchimikado chậm rãi đọc dòng chữ lên.
“Tổ chức cuối cùng trong danh sách là…DRAGON.”
Trải qua tất cả mọi chuyện, họ đã khám phá được một điều nhỏ nhoi.
Giờ đây với chiếc chìa khóa mới mà bốn thành viên GROUP nắm giữ, họ lại bắt đầu một phi vụ mới.
Ghi chú
Công chúa Kaguya: là câu chuyện cổ tích dân gian của Nhật, còn được biết đến với tên Nàng tiên ống tre.