Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 16 - Acqua Hậu Phương - Chương 4: Ai bảo vệ ai? — Leader_is_All_Members

Phần 1

Misako Mikoto bước đi một cách mệt mỏi giữa con phố đêm khuya. Để lấy dây đeo Gekota cô phải chạy sô thử qua các nhà tắm trong Quận 22, tuy nhiên giữa chừng lại gặp báo động khẩn cấp “thiếu oxy” hay gì đó. Sau đó, trong lúc ngồi nghỉ trong nhà, cô chợt nhận ra trời đã về khuya. Cái lạnh thấu xương khiến cô chẳng còn muốn tắm nữa.

“A, thiệt tình… Chắc phải về tắm lại trong kí túc xá thôi,” tuy muốn vậy nhưng không rõ vì lí do gì cánh cổng Quận 22 đã bị khóa.

Hiện giờ vụ “cảnh báo thiếu oxy” có lẽ đã giải quyết xong và cánh cửa bị khóa kia lẽ ra phải mở ra rồi. Dường như một lỗi hệ thống gì đó khiến cho người gác cổng gãi đầu gãi tai không biết làm sao để mở được.

Lúc bình thường Mikoto sẽ lên tiếng cằn nhăn ngay, nhưng phía sau người gác cổng là tiếng bước chân đi qua đi lại một cách thiếu kiên nhẫn, tiếng la ó cùng với lời chửi rủa của hàng tá người khác. Mặt người gác cổng mỗi lúc một tái mét hơn. Giờ còn bồi thêm lời nào nữa cũng tội cho ông ta, Misaka nghĩ vậy nên thôi không làm gì cả.

(Hừm, chẳng biết chuyện gì xảy ra.)

Ngẫm lại, Mikoto phải nhận cả núi rắc rối vì một ai đó. Cô thắc mắc không biết những vụ ầm ĩ bên cậu ta là gì.

“Ui da!?”

Đột nhiên thứ gì đó giống như tia lửa điện nháy ra từ tóc Mikoto, gây ra tiếng xẹt xẹt. Hiếm khi thấy năng lực của cô vượt khỏi tầm kiểm soat, dù chỉ là một chút.

Mikoto cười lễ độ và cùi đầu xin lỗi người đàn ông lúc này đã bỏ chạy đi chỗ khác. Không có khả năng tự kiểm soát năng lực của mình thật là một điều đáng xấu hổ, điều chỉ có riêng ở Thành phố Học viện.

Lúc này cô lại tự chuốc thêm rắc rối cho mình. Giả sử bây giờ mà có một pháp sư họ sẽ cho rằng đó là “phép đuổi người”, hiệu quả của kĩ thuật phát tán ảnh hưởng lên giác quan những người xung quanh và điều khiển sức mạnh của họ.

(Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy ta?)

Nghĩ đi nghĩ lại giờ cô chẳng thể nào lên mặt đất cho tới khi cánh cổng mở ra. Cô ngước nhìn lên bản đồ Quận 22 và quyết định đi tới khách sạn cao cấp ở tầng 7.

(Chẳng biết giờ này còn đăng kí phòng được không… sợ bà quản lý kí túc xá ghê. Chắc phải gọi Kuroko tới và dịch chuyển mình ra khỏi đây.)

Vừa nghĩ cô vừa đi vòng xuống cầu thang tầng 7.

Thình lình có người xuất hiện từ trong bóng tối. Rõ ràng người đó đi đứng không bình thường. Xiêu vẹo một cách đáng ngờ. Một tên biến thái chăng? Mikoto nhíu mày, nhưng khi người đó hiện dần ra dưới ánh đèn đường thì mặt cô sửng sốt vì ngạc nhiên.

Kamijou Touma.

“Ủa, anh làm gì ở đây!?”

Mikoto nhanh chóng chạy tới. Bình thường cô sẽ không hành xử như vậy. Mikoto biết cậu ta hay đi lang thang suốt buổi tối, thói quen khó bỏ mà cô không ưa chút nào. Họ thường xuyên chạm mặt và cãi vả nên chuyện lo lắng chao nhau rất hiếm thấy.

Tuy nhiên lúc này Mitkoto đang đối diện với tình huống buộc cô phải phá vỡ lối hành xử lúc bình thường ấy. Lí do là bởi Kamijou Touma đang trong tình trạng không bình thường.

Mặt cậu tái nhợt cứ như bị ngâm trong biển băng. Những dải băng quấn khắp người long ra vì di chuyển quá nhiều. Vài chỗ còn thấm đỏ. Quần áo cậu ta mặc cũng kì lạ. Không phải bộ đồng phục mà cô thường thấy, mà giống như quần áo sau phẫu thuật cho bệnh nhân.

“Misaka…?”

Kamijou nói rồi tựa người vào cột đèn đường. Trên ngực và tay cậu có các miếng dán điện cực, dây nối kéo dài lết thết dưới đất sau lưng. Chúng bị rút ra chăng? Nhìn vào mắt cậu ta Mikoto còn sốc hơn.

Chỉ khi nhìn kĩ người ta mới thấy đồng tử Kamijou giãn ra một cách bất thường. Ánh mắt cậu không tập trung. Nó giống như cậu đang nhìn xuyên qua lớp sương mù. Khuôn mặt thẫn thờ như thể cậu không nhận ra hay không thể thực hiện thao tác như một người bình thường được.

“…”

Môi Kamijou khẽ mấp máy, nhưng Mikoto chẳng nghe lọt được từ nào. Rồi sau đó cậu nhấc mình ra khỏi ánh đèn và tiếp tục đi. Cậu định đi qua Mikoto nhưng ngay lúc đó gối cậu kiệt sức. Khi cậu sắp sửa khụy xuống đất, Mikoto đưa tay giữ cậu lại.

“Ngốc! Anh, sao anh lại bị thương ra nông nỗi này!? Mấy tấm điện cực đó… đừng nói anh vừa mới trốn khỏi bệnh viện nhé!?”

“Tôi phải… đi.”

Cuối cùng cô cũng nghe được những gì cậu nói khi đã đứng gần nhau.

“Họ, có lẽ, vẫn đang chiến đấu. Vì vậy, tôi phải đi…”

Mikoto nhận ra người cậu ta đang run rẩy qua câu nói ngắt quãng đó. Cô có cảm giác mơ hồ rằng cậu ta dính vào hàng loạt các sự kiện mà cô chẳng hề biết, nhưng cô cho rằng mấy chuyện đó chỉ như cãi cọ hay đánh nhau gì thôi. Từng có lần cậu ta đánh bại người mạnh nhất Thành phố Học viện, nhưng cô nghĩ đấy là lần duy nhất trong đời Kamijou phải đối diện với hiểm nguy. Ai mà ngờ cậu ta đứng trên ranh giới giữa sự sống và cái chết không biết bao lần?

Nếu là thế thì Mikoto có thể hiểu được một chuyện.

(…Mất trí nhớ.)

Nếu luôn phải vật lộn trong những trận chiến có thể cắt giảm tuổi thọ như vậy thì không đời nào cơ thể cậu còn lành lặn được. Liệu việc mất trí nhớ là do cú sốc tinh thần hay vì tổn thương vật lý não bộ? Mikoto không biết. Tuy nhiên, dù lí do là gì đi nữa thì chuyện cũng đã rồi. Khắp người cậu bầm dập đến mức này.

(Mình phải dừng anh ta lại), Mikoto nghĩ. Cậu ta lê lết đi như đang chết dần chết mòn, dù trải qua những chuyện có thể cướp đi kí ức cậu vẫn cố gắng đối mặt với thách thức.

“…?”

Kamijou bất giác nhìn cánh tay của mình sau khi được Mikoto kéo dậy. Gương mặt cậu ngơ ngác không hiểu tại sao Mikoto lại giúp cậu. Nó cho thấy Kamijou thật sự tin rằng nếu cậu giấu nhẹm tất cả mọi chuyện có thể làm người khác lo lắng thì không ai sẽ ra tay giúp đỡ hay lên tiếng vì cậu.

Suy nghĩ đó làm Mikoto giận run lên từ tận đáy lòng.

“Tại sao… anh không nói gì hết?”

Mikoto vô ý nói ra. Biết rằng mình không thể nuốt lại, cô tiếp tục nói.

“’Tôi muốn cô giúp tôi’ hay ‘Giúp tôi một tay’… Không, chẳng cần cụ thể như vậy. Chỉ cần mấy câu như ‘Tôi sợ’ hay ‘Tôi thấy lo’, ít nhất hãy nói gì đi chứ!”

“Misaka,… cô nói cái gì-…”

“Tôi biết.”

Mikoto cắt ngang những lời nói tránh trớ của cậu ta nhằm tiếp tục lừa gạt, hay chính xác hơn, để giữ Mikoto không bị liên lụy.

“Tôi biết anh đã mất trí nhớ!”

Giật mình. Kamijou cảm thấy rúng động như thể cuộc đời của cậu đã được phán quyết. Nhìn thấy vẻ mặt hoang mang của Kamijou, Mikoto cũng thấy sững sờ.

Rồi sao?

Người con trai này từng một lần cứu mạng cô. Không chỉ vậy mà cậu còn cứu cả 10000 em gái mà cô tha thiết bảo vệ.

Trong lúc Mikoto đang tuyệt vọng, đơn độc chiến đấu với Level 5 mạnh nhất Thành phố Học viện thì cậu chợt xuất hiện trước mặt cô.

Lúc đó cô đã quyết định gánh hết mọi thứ và tìm tới cái chết, cái cách cậu xuất hiện như giẫm đạp lên trái tim Mikoto. Cách thức cậu giải quyết không hề có tí thanh lịch, một cách thức thô thiển xúc phạm sự riêng tư của cô. Tuy nhiên nhờ đó mà cô và các Sister đã được cứu sống. Cô không thể phủ nhận cách thức đó của Kamijou Touma. Nếu cậu ta cũng được cứu nhờ cách đó thì mặc kệ. Đó là lí do Mikoto lên tiếng.

“Tôi biết anh đang giấu diếm chuyện gì đó rất lớn, nhưng đâu nhất thiết anh phải tự gánh vác hết như thế? Bị đánh tơi tả đến thế này, đánh đến mất cả trí nhớ, vì lí do gì mà anh không ngừng chiến đấu như thế?”

Kamijou nghe hết những lời đó. Sự im lặng của cậu càng cổ vũ cho Mikoto tiếp tục.

“Tôi cũng có thể chiến đấu.”

Như chấp nhận thách thức và xông lên với ý chí kiên cường, những điều cô không thể nói trước đây giờ tuôn trào khỏi miệng cô một cách tự nhiên.

“Tôi cũng có thể có ích cho anh!”

Chẳng phải vì vị trí thứ ba trong bảy Level 5 Thành phố Học viện. Nó không phát xuất từ cái danh nhỏ nhoi như thế. Thậm chí nếu bây giờ cô mất hết sức mạnh và trở thành một Level 0, Mikoto có thể thề rằng cô vẫn sẽ nói giống y như vậy.

“Không có lí do gì anh phải tự làm tổn thương mình như thế! Hãy nói cho tôi đi. Anh tính đi đâu, anh muốn đánh ai? Tôi sẽ chiến đấu cùng anh. Tôi sẽ giúp mọi chuyện dễ dàng hơn.”

“Mi – saka…”

“Anh hãy nếm thử nó một lần đi, cảm giác của người phải chờ đợi anh! Hãy nằm xuống giường bệnh và nếm thử cảm giác của người không thể làm gì mà chỉ biết đứng nhìn từ xa! Giống như hồi anh cứu các Sisters. Anh bảo tôi mở lời cầu anh giúp đỡ, rồi anh một mình đi gặp Level 5 mạnh nhất Thành phố Học viện. Tại sao anh không làm theo chính cách nghĩ đó? Tại sao có mỗi mình anh là không cầu cứu người khác!?”

Mikoto nhìn thẳng mặt Kamijou và trách mắng. Gương mặt cậu thoáng chút ngạc nhiên. Tuy vậy đó không phải vì Mikoto ném vào mặt cậu những sự việc đã lãng quên. Cậu ngạc nhiên vì những chuyện cậu giấu kín trong lòng giờ đã phơi bày ra hết. Điều đó cho thấy cậu vẫn còn kí ức về Accelerator và các Sisters.

Mikoto cảm thấy nhẹ nhỏm, nhưng mặt khác cô tự trách tính ích kỉ của bản thân vì để cảm xúc xen vào tình huống này. Hiện giờ cái cô cần lo lắng là tình trạng sức khỏe của Kamijou chứ không phải nỗi phiền muộn trong lòng.

Kamijou Touma không để ý, hoặc giả có đi nữa, cậu cũng làm ngơ.

“T-tóm lại! Mau đi thôi! Tới bệnh viện! Có nói với anh đi nữa chắc chỉ như nước đổ lá khoai nên tôi sẽ không thả cho tới khi nào chúng ta ở bệnh viện thôi!!”

Mikoto một tay nắm cánh tay Kamijou một tay lấy điện thoại ra và mở bản đồ tìm kiếm bệnh viện.

“…Hiểu rồi.”

Kamijou thừ người ra từ đầu đến giờ, cuối cùng cũng lên tiếng, dường như cậu thoáng cười.

“Anh tìm ra rồi sao?”

Cho dù gần như ngã quỵ, thân người Kamijou vẫn tỏa ra một sức mạnh kì lạ. Mikoto cảm thấy đây là giây phút căng thẳng nhất. Vì thế cô càng siết chặt tay Kamijou hơn.

“Nhưng cô sai rồi,” Kamijou nói như thể khóa chặt tất cả những điều Mikoto muốn nói.

“Tôi chẳng biết chi tiết ra sao vì đã mất trí nhớ.” Cốt cách của Kamijou Touma vẫn còn đó.

“Tôi không thể nhớ được quá khứ. Tôi chẳng tưởng tượng ra tôi thế nào khi đối diện giây phút định mệnh đó. Nhưng những thứ như ‘anh bị đánh tả tơi’, ‘anh chiến đấu đến mất cả trí nhớ’ hay ‘không có lí do gì để anh tự làm mình tổn thương’…”

Chuyện mất trí nhớ đã bị phát giác. Đây là một sự việc nghiêm trọng. Tuy nhiên, cốt cách thật sự của Kamijou Touma không nằm trong phần kí ức bị mất đi ấy.

“Không phải vì liều mạng đến mất trí nhớ mà tôi mới nói ra những lời đó đâu.”

Gương mặt Mikoto đông cứng lại.

Kết luận ấy chính là nền tảng thật sự của Kamijou Touma. Chính vì vậy mà cậu ta giấu đi việc mình mất trí nhớ. Đây là lỗi của người khác, nếu "cậu ta" không đánh mất trí nhớ thì chuyện đâu ra nông nỗi này, cậu không cần phải nói những câu nhàm chán nhằm giữ người khác khỏi liên lụy.

Một quá khứ cậu không còn thấy nữa.

“Cho dù tôi không còn nhớ những sự việc trong quá khứ, nhưng chính vì chúng mà tôi mới đứng được ở đây. Cái ‘tôi’ quá khứ vẫn đang cổ vũ ‘tôi’ hiện tại. Những gì cậu ta để lại không phải ở ‘cái đầu’, mà trong ‘trái tim’ này. Vì thế, có mất trí nhớ cũng chẳng thành vấn đề, tôi vẫn hiểu những gì tôi cần làm.”

Kamijou Touma không nhớ được mình đã từng có thứ gì hoặc làm nên điều gì đáng tự hào hay chưa. Với lẽ đó, cậu không thấy hối tiếc. Nếu được gặp lại bản thân của quá khứ, cậu sẽ vui vẻ cười và nói "cám ơn" mà không hề do dự. Cậu tin chắc như vậy.

“Xin lỗi Misaka. Cô mau trở về đi.”

Mikoto nhận ra bàn tay mình đã buông lơi. Cánh tay Kamijou Touma dứt ra với một sức mạnh phi thường.

“Tôi đi đây. Đây không phải chuyện tôi có thể giao phó cho người khác. Chẳng có ai cưỡng ép tôi phải làm điều này…Chỉ là, tôi sẽ đi. Sau cùng thì chẳng có gì thay đổi. Nếu một bánh răng trong đầu rơi ra khiến tôi mất đi trí nhớ nó cũng không thay đổi những điều tôi nên làm. Kamijou Touma này không phải loại người thoái lui chỉ vì mất đi chút kí ức.”

Cậu ta quay lưng và bỏ đi. Nếu muốn đi theo dáng người xiu vẹo kia hẳn cô đã làm rồi.

(Mình phải làm gì đây…)

Thế nhưng cô đứng đó. Lưng cậu vẫn còn ngay đây, nếu vươn tay ra cô có thể nắm đươc.

(Anh ta không nói mình sai. Mình cần phải đưa anh ta vào bệnh viện ngay bây giờ. Hoặc mình cũng có thể tham gia chiến đấu với anh ta… Nhưng, mình biết anh ta không nói dối. Có lẽ tình thế này có một ý nghĩa đặc biệt nào đó mới khiến cho anh ta còn đứng được trên đôi chân của mình.)

Trong lúc Mikoto suy nghĩ, Kamijou khuất xa dần.

Trong lúc Mikoto còn đắn đo suy nghĩ, Kamijou vẫn không dừng lại.

(Nhưng làm sao mình có thể cản anh ta được chứ. Giờ đi theo tiễn một đoạn có lẽ tốt hơn. Chấp tay cầu Chúa cho anh ta trở về lành lặn là điều tốt nhất mình có thể làm được. Ngoài hai chuyện đó ra còn lại đều vô ích. Anh ta chắc chắn chẳng chịu nghe một lời nào đâu...)

Lưng cậu đang từ từ mờ dần. Không kịp nữa rồi.

Dù muốn cản cậu lại, Mikoto vẫn không thể cất bước.

(Phải làm gì bây giờ? Không thể để như vậy được.)

Có lẽ trong lời nói của Kamijou Touma không hề có lấy một câu nói dối. Cậu đã khẳng định quyết tâm. Cậu quyết định chiến đấu vì chính cậu muốn thế. Nếu cần một lí do để can ngăn thì nó phải chính đáng. Cô hiểu điều đấy. Đến thằng ngốc còn hiểu điều đấy.

Thế nhưng cô không thể chấp nhận được.

Dù thế nào cô cũng không thể chấp nhận.

(…Ra là vậy.)

Chậm rãi, cô đưa tay đặt lên ngực.

Misaka Mikoto nhận ra một điều.

Nó không cần gì đến nguyên nhân hay lí lẽ hay phẩm giá hay diện mạo hay e thẹn hay thân phận, nó chỉ là một phần trong trái tim cô, là một phần con người Misaka Mikoto. Thứ trần trụi, xấu xí, ích kỉ, vô lý – nhưng lại rất chân thành, rất thẳng thắn và rất “người”.

Cảm giác này Mikoto chưa hề biết đến. Chính xác nó là gì cô không biết. Tuy vậy, hôm nay, ngày này, giờ này, phút này, Misaka Mikoto đã hiểu.

Ngủ yên trong cô là một cảm giác to lớn dễ dàng lay động tâm can cô. Một cảm giác có thể dễ dàng lấn át khả năng khống chế thực tại cá nhân của bất cứ một Level 5 Thành phố Học viện nào.

Kamijou Touma mất hút vào trong bóng tối.

Misaka Mikoto rốt cuộc không thể cản cậu ta lại.

Không phải bởi hành động của cậu đánh bại ý chí của cô.

Đó là vì cảm xúc mà cô vừa nhận ra nén chặt lòng ngực khiến cô đến cả một ngón tay cũng không nhúc nhích được.

Phần 2

Thanh sắt của Acqua Hậu phương rung lên.

Đó không phải phép thuật đặc biệt hay thánh vật gì mà chỉ là sức người đơn thuần. Mỗi lần Kanzaki dùng “Yuisen” sức lực vận dụng tăng theo. Nhưng vì kẻ địch là Acqua, cô không biết khi nào mình sẽ tới điểm giới hạn. Cứ thế, khoảng cách giữa hai người tăng dần, và cuối cùng - cô chạm ngưỡng giới hạn.

Một tiếng nổ.

Thanh sắt giáng mạnh xuống thanh Shichiten Shichitou, thổi bay cả người Kanzaki.

“GGYYYAAAA!!!!?”

Liên tục chiến đấu khiến cơ thể cô nát vụn giống như đống xà bần. Kanzaki bắn đi như đạn pháo, bay xa hàng trăm mét mà không chạm đất, tông hết đống gạch này đến đống gạch khác, biến mỗi mảnh vỡ bê tông thành cát bụi.

“Kết thúc chưa, Thánh miền Viễn Đông?”

Sự thất vọng phảng phất trong câu nói của Acqua.

Bị chôn vùi dưới đống đổ nát, Knazaki không còn sức đứng dậy để đáp trả lại lời hắn.

Lượng sức mạnh trong người cô bây giờ còn không bằng một nửa cú đánh khiến cô rướm máu như thế này.

(…Thứ gì…)

Không chiến thuật, không mẹo vặt nào có thể sử dụng được nữa.

Làm sao cô có thể tiếp tục chiến đấu với kẻ có sức mạnh vượt trội như thế?

(…Sức mạnh của hắn… thực sự là gì…?)

Kanzaki ho ra máu trong lúc suy nghĩ.

Kanzaki liên tục vét cạn sức lực trong cơ thể Thánh nhằm sử dụng phép “Yuisen” vì cô hiểu rõ thuộc tính Thánh vượt xa khả năng của con người như thế nào. “Yuisen” vốn dĩ là một kĩ thuật nhất chiêu đoạt mạng, tập trung rất nhiều sức lực. Nếu cô không thể làm như vậy thì cuối cùng cơ thể sẽ bị phá hủy.

Nhưng Acqua vượt qua ranh giới không tưởng ấy.

Vì thế sức mạnh của hắn trên cơ Kanzaki nhiều.

(- Mình không còn…đủ sức để thi triển…"Yuisen”.)

Phép này không chỉ tăng tốc cơ thể mà còn bảo vệ cơ bắp không vượt quá giới hạn chịu đựng của con người, đảm bảo tốc độ tăng đáng kể trong khi giữ được cân bằng cơ thể. Đây chính là “kết tinh” của nhiều loại phép. Nếu có người vượt qua giới hạn đó hay thêm vào một yếu tố khác thì sự cân bằng giữa các loại phép sẽ sụp đổ. Giống như trò chơi xếp hình giải đố vậy, thêm một miếng nữa ta sẽ không thể giải nó.

Đó là giới hạn của Thánh sử dụng lối đánh cận chiến.

Có thể Acqua có phép phòng hộ tinh tế hơn nhiều.

Dù Kanzaki nghĩ tới vài khả năng nhưng sau tất cả các phép thử cô đều thất bại.

Không ngoài dự đoán, nếu cô cố tăng sức mạnh cho ngang bằng hắn thì lập tức có vấn đề. Nếu cô sử dụng sức mạnh như Acqua, nếu bất kì ai thử nắm trong tay sức mạnh mà hắn sử dụng thì cơ thể người đó sẽ bị ăn mòn, trên cả phương diện vật lý lẫn phép thuật.

(Sức mạnh…của Acqua là…)

Thông thường, sức mạnh ban cho một Thánh không thể sử dụng hết 100%.

Họ có đặc điểm tương tự như “Con Thiên Chúa” nên Thánh có thể thừa kế sức mạnh của Người; cho dù chỉ là một phần nhỏ, nhưng xét cho cùng đấy vẫn là thứ con người không thể chạm vào được.

Họ được ban cho một phần sức mạnh, nhưng để sử dụng một phần của một phần sức mạnh ấy cũng đã là quá khó với một Thánh.

Đây chính là bộ mặt thật sự của Thánh.

Cho dù có đắp thêm sức mạnh như thế nào thì luôn có một đường ranh giới họ không thể vượt qua. Nếu phải dùng lời diễn tả thì đó giống như nắm trong tay sức mạnh mưa bão chỉ để tạo sương mù. Vì thế trong sức mạnh lấy ra thông qua thuyết Hình Tượng luôn có một giới hạn dựa trên ý chí của họ.

Tuy nhiên đó chưa hẳn không tốt. Nếu Thánh có thể sử dụng hết 100% sức mạnh, áp lực ghê gớm sẽ khiến cho cơ thể Thánh tự hủy hoại. Đây giống như cơ chế tự điều chỉnh hơn là phép thuật, vì từ khi mới lọt lòng họ đã điều khiển sức mạnh đó mà không biết chút phép thuật nào.

Thế nhưng,

(...Acqua, hắn không có ràng buộc giới hạn của...Thánh sao...?...Sức mạnh đó...đã nằm ngoài... khả năng điều khiển của con người rồi mà...?)

Ngoài mặt là Thánh, Acqua còn có sức mạnh Ghế phải của Chúa. Lí do hắn được gọi là Acqua Hậu phương vì hắn có nguyên tố của Tổng Lãnh Thiên Thần “Sức mạnh của Chúa”. Nói đến đây người ta sẽ nghĩ nó giống như thêm một chút sức mạnh cho hắn, nhưng trong thực tế, nó gấp đôi sức mạnh mà hắn buộc phải gánh vác.

Đúng vậy.

Điều kinh ngạc về Acqua là hắn có thể điều khiển 200% sức mạnh mà không bị hóa điên, bản chất của hắn không hề thay đổi.

(…Không thể nào. Chuyện này không thể đổ cho “năng lực” hay “thiên tài” được. Hai yếu tố xung khắc Thánh và Ghế phải của Chúa ở trong cùng một cơ thể. Chỉ riêng điều này đã là không thể rồi…)

Thứ gọi là “thiên tài” vừa gượng ép vừa dễ dãi.

Nhưng điều này hoàn toàn khác.

Vì đã đạt tới cấp độ này nên Kanzaki hiểu.

Thiên tài, năng lực, những từ này không phải thứ dễ có trong thực tế.

(…Có thứ gì…)

Kanzaki nghe thấy một âm thanh nhỏ.

Đó là tiếng bước chân của Acqua Hậu phương đứng trước mặt Kanzaki.

(…Thánh, và Ghế phải của Chúa…)

Nhìn thấy đối thủ hùng mạnh trước mắt, Kanzaki tự hỏi.

(…Tại sao hai sức mạnh này có thể cùng tồn tại…!)

“Hự!!”

Trước khi bàn chân Acqua dẫm lên người, Kanzaki lộn vòng sang bên và gắng sức cầm thanh Shichiten Shichitou dưới đất lên.

Cùng lúc đó, Acqua nhấc thanh sắt dài hơn năm mét, quét một đường xới tung đống xà bần và mặt đất.

Tính tấn công bất ngờ nhưng thanh kiếm Kanzaki chỉ vừa vặn chuyển từ thế công sang thủ.

Thanh sắt và kiếm chạm nhau, phát ra tiếng kim loại đinh tai nhức óc. Trước khi thanh sắt có thể cà xuống mặt cô, Kanzaki cắm thanh kiếm xuống đất nhằm giảm lực tác động. Tuy nhiên nó vẫn đẩy cô lùi về sau 10 mét.

“Ngươi vẫn còn muốn đánh sao?” Acqua lên tiếng, giọng ngạc nhiên.

Nhưng đó chỉ là hành động chế giễu địch thủ.

“Vùng vẫy nữa thì ích gì? Không còn cơ hội đâu. Chỉ cần nghĩ tới những tuyệt chiêu ngươi có và có thể xài thì biết ngay được kết cục. Nếu cầu nguyện thì có khi phép màu sẽ xuất hiện đấy, nhưng dựa dẫm vào điều đó thì chẳng khác gì hủy hoại đi lòng kiêu hãnh của những người hiếm hoi được gọi ‘Thánh’.”

“…Những người hiếm hoi, hả?” Kanzaki lẩm bẩm, tàn tạ và méo mó.

Cô nói như vọng ra từ đáy lòng.

“Đây không phải sức mạnh ngươi nỗ lực mà có, nó được nhồi nhét từ khi mới lọt lòng. Ngươi có thứ sức mạnh đó ngay từ khi mới sinh ra, ngươi thấy thõa mãn lắm sao?”

“Hỏi thế để làm gì?”

Acqua không hề có ý định trả lời câu hỏi của cô.

“Ta đã nói lúc trước. Trong số những lời nói dựa trên niềm tin, có bao nhiêu trong số chúng là thật?”

Kanzaki và Acqua xông tới cùng một lúc.

Hai người đâm sầm vao nhau, bắn ra những tia lửa do kim loại va chạm.

“Lí do ngươi nổi giận chỉ vì điều đó, phải không? Vì có trong tay sức mạnh phi thường vượt xa cái lũ Amakusa khác, vốn chỉ là con người bình thường, khiến họ dính vào trận chiến giữa các Thánh. Tất cả chỉ vì thế, phải không?”

“…!!”

“Nhưng, đây là chiến trường. Cách biệt năng lực, đặc điểm vũ khí trong tay, số lượng chiến binh. Nguyên tắc trên chiến trường là tiếp tục chiến đấu cho dù đã biết sự khác biệt đó. Nếu ngươi than vãn rằng ngươi ghét dính líu thì ngay từ đầu ngươi không nên có mặt ở ‘đây’ mà cút xéo sớm đi.”

Thế trận lúc này trở thành một chiều.

Thất thế trước sức ép của Acqua, Kanzaki tiếp tục ngã về sau.

“Vứt bỏ hết những kẻ không có khả năng chiến đấu; trên chiến trường không cần những kẻ vô dụng như thế.”

Kanzaki như sắp ngã quỵ, Acqua tiếp tục nói, “So gươm với nhau thì chỉ cần chiến binh là được rồi.”

Đó là niềm tin của Acqua.

Khác với những thành viên còn lại trong Ghế phải của Chúa, người đàn ông này chỉ muốn đập nát cánh tay phải của Kamijou.

Không phải một Thiên Thần, mà là Đức Mẹ - đây thực sự là cách mà kẻ nắm giữ“Đức Mẹ Nhân từ” sẽ làm.

Thật lòng Kanzaki cũng nghĩ đến điều tương tự.

Ở một nơi ác liệt như chiến trường, khả năng chiến đấu của một người không thể cân đo đong đếm dù đã trải qua rèn luyện hay chưa. Cho dù có được trang bị tận răng, nếu một người đã muốn chết sẽ chết. Nếu thực sự căm ghét, họ có thể cử một mình Kanzaki, một Thánh lãnh hết mọi rủi ro và để họ ở một chiến trường khác an toàn hơn. Chẳng còn cách nào khác.

Cho dù cân nhắc tương quan lực lượng đôi bên thì chỉ còn những hiểm họa từ phục kích. Nhưng trên chiến trường thực sự mọi chuyện lại khác, có nhưng rủi ro ác mộng chỉ xảy ra ở những tình huống nhất định, vạch ra và tránh né mọi rủi ro là chuyện không thể.

Kanzaki trách móc sự non nớt của mình.

Sức mạnh không đủ, cô không thể nào điều khiển được diễn biến thay đổi khôn lường trên chiến trường, khiến cho các đồng đội của cô ngã xuống. Cô đã suy xét chuyện này “hồi trước”, lúc còn là Giáo Hoàng, chính vì không thể chịu được sự thật đó nên cô rời bỏ Amakusa.

Tuy nhiên,

(Đây…)

Kanzaki Kaori đặt mình vào góc nhìn của Acqua, nghiến răng thật chặt.

(Đúng là một suy nghĩ kiêu ngạo.)

Các pháp sư Amakusa chết bởi vì họ quá yếu. Nếu tất cả họ đều có sức mạnh như Thánh, họ sẽ không chết. Có thật vậy không? Chuyện đó là không thể. Thế còn cậu ta? Người chiến đấu cùng mọi người, chiến thắng cùng mọi người, tươi cười cùng mọi người. Cậu ta là cái gì?

Đến phút cuối, cô không thể làm nên cái gọi là chiến đấu cùng nhau. Không phải vì Kanzaki không tin tưởng vào năng lực của giáo phái Amakusa. Không phải tính cách hay ý chí, mà là thực lực của cô. Chính vì thế mà Kanzaki không thể giao phó cô cho họ được. Cô sẽ không bị họ níu chân cũng như không phải gánh chịu những tổn thất không cần thiết.

Chẳng lẽ giáo phái Amakusa yếu ớt đến vậy?

Ai mới thực sự là kẻ yếu đây?

Cho dù cô có thắng được trong tình trạng đáng thương này, cô sẽ được gì?

Cho dù mọi chuyện diễn tiến như hi vọng của mọi người, cho dù thế giới chuyển mình theo hướng tích cực, thì cuối cùng, cô có thể đứng cùng với họ khi sức mạnh của họ không bì kịp cô?

Chắc chắn họ sẽ rơi lại đằng sau.

Trong không khí hân hoan và cười nói, chỉ có một người đứng lặng lẽ ngoài xa.

Đó là Thánh.

Người sinh ra với năng lực không ai có – và tiếp tục sử dụng nó như một đặc quyền của “kẻ được chọn”. Cô còn tiếp tục ngu ngốc và kiêu ngạo đến lúc nào nữa đây?

“Mình đúng là… đại ngốc.”

Kanzaki tự trách mình.

Tất cả những gì cô làm từ trước đến giờ chỉ là một dạng tiềm thức của bạo lực.

Hay nói cách khác, Acqua Hậu phương, Ghế phải của Chúa, Kanzaki Kaori đều giống nhau.

“Người đặc biệt” điều khiển mọi việc, những “người khác” chỉ cần im lặng và làm theo, đó vì tốt cho các người thôi, không cần làm những việc vô nghĩa, không cần phải phung phí nguồn lực giới hạn, mọi người chỉ cần cười, không cần làm gì khác, cứ im miệng mà nghe lời đi. Kanzaki đã vô tình yêu cầu đồng đội làm như vậy mà không hề hay biết.

“…”

Kanzaki lau máu trên miệng và nắm chặt thanh Shichiten Shichitou.

Chuyện cô nên làm.

(Hiểu rồi.)

Lựa chọn duy nhất lúc này để có thể cứu lấy “đồng đội” cô.

Lựa chọn giúp cô có thể nhận ra “đồng đội” của mình mà mà không một ai bị ánh sáng làm lu mờ.

(Mình hiểu rồi!)

Điều xác định kẻ thù, sai lầm mà Acqua Hậu phương mắc phải, lựa chọn mà cô cần làm để sửa lại lỗi lầm.

Bí ẩn trong sức mạnh của Acqua Hậu phương, lối đi duy nhất để chống lại sức mạnh to lớn ấy.

(Mình đã hoàn toàn hiểu rồi!!)

Một vấn đề được giải quyết, những cái còn lại sẽ tự tháo rời từng nút một. Thanh Shichiten Shichitou trên tay cô ngân lên tiếng kêu, đấy là giọt sức mạnh cuối cùng trong người Kanzaki Kaori. Cô tin vào lựa chọn của mình, và không hối hận khi đặt chút sức lực cuối cùng vào niềm tin ấy.

Kẻ địch là Acqua Hậu phương, kẻ sử dụng sức mạnh của Thánh và Ghế phải của Chúa.

Đối diện với kẻ địch mạnh nhất từng gặp, Kanzaki Kaori đưa ra quyết định cuối cùng. 

Phần 3

30 mét phía trên trận chiến của hai Thánh dưới tầng 5, xung quanh cái hố to như miệng núi lửa, các thành viên Amakusa thẫn thờ dõi theo trận đấu. Đột nhiên, họ nghe thấy giọng nói.

“…Hãy…”

Giọng nói của một vị Thánh thực thụ, một trong hai mươi người trên thế giới.

“…Hãy cho tôi.”

Giọng nói của cựu Giáo Hoàng đã từng dẫn dắt họ.

“HÃY CHO TÔI SỨC MẠNH! MỌI NGƯỜI HÃY CHO TÔI SỨC MẠNH!!”

Giọng nói của Kanzaki Kaori.

Thoạt đầu Tatemiya, Itsuwa và những người khác chẳng hiểu cô nói gì. Dù não họ có xử lí thế nào, họ cũng không thể tin những lời lẽ đó dành cho họ.

Nhưng đúng thật Kanzaki nói lên những lời đó cho Tatemiya và mọi người.

Chính là Kanzaki Kaori người mà họ nghĩ sẽ không bao giờ có thể đuổi kịp trong suốt quãng đời còn lại, chính là Kanzaki Kaori mà họ nghĩ rằng sự cách biệt đã được phân chia rạch ròi kể từ khi cô sinh ra, chính là Kanzaki Kaori người nói rằng cô không muốn làm tổn thương đồng đội và rời bỏ họ.

Ngay lúc này, cô đang kêu gọi giúp đỡ.

Ngay lúc đối mặt với kẻ địch mà Kanzaki không thể thắng, cô yêu cầu sự giúp sức.

“— AH”

Lúc đó, vài người cảm thấy cơ thể mình run lên.

Những người khác cảm thấy nước mắt mình chảy dài trên má.

Điều đó cho thấy lời nói và hành động của Kanzaki Kaori gây xúc động đến nhường nào.

Cuối cùng họ cũng được Giáo Hoàng nhìn thấy.

Họ không còn là công cụ của cô nữa mà trở thành đồng đội, có thể sánh vai và chiến đấu cùng cô.

Một chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đó.

Điều gì khiến Kanzaki Kaori phải cầu xin sự giúp đỡ của giáo phái Amakusa?

Lí do rất đơn giản.

Cho dù mạnh như Kanzaki Kaori vẫn có kẻ địch mà cô không thể đánh lại.

Cho dù vậy cô vẫn có lí do để đứng trước mặt kẻ địch hùng mạnh ấy.

Hơn nữa,

Tia hi vọng cuối cùng để đánh bại kẻ địch khó nhằn này đã hé dạng,

Cho những thành viên rất tầm thường của Amakusa như Tatemiya và Itsuwa.

“…”

Ngay lúc này, ngay bây giờ, không ai muốn lãng phí một giây phút nào nữa.

Những kẻ yếu đuối bỏ rơi vũ khí của mình giờ lại cầm lên, từng cái một.

Không ai từ chối lời thỉnh cầu của cô.

Có người băng dán đầy mình, có người chảy máu từ miếng băng dán, có người bị rách hết băng dán, nhưng nào có hề gì.

Cho dù mỗi người trong số họ phải đối diện với kẻ địch mà họ không thể đánh lại, cho dù kẻ đó là “con quái vật” khiến cho Kanzaki Kaori phải có một trận đấu bán sống bán chết, cho dù họ phải đứng trước mặt hắn một lần nữa, không một ai cảm thấy sợ hãi. Trái tim họ ngập tràn niềm sung sướng vì có thể trở thành sức mạnh của Giáo Hoàng, có thể chiến đấu cùng nhau với người ấy một lần nữa, niềm hạnh phúc tột cùng đó khiến họ quên đi nỗi đau xác thịt.

Vài người rống lên tiếng hét sung trận, số khác lau nước mắt như thể họ là người hạnh phúc nhất trên Trái Đất và một số thì đắm mình lặng lẽ trong sự sung sướng. Những con người dựa vào bức tường giờ đứng lên trên chính đôi chân của họ, Giáo Hoàng “thay thế” Tatemiya Saiji cuối cùng cũng cất đi trách nhiệm nặng nề trên đôi vai và thở phào nhẹ nhỏm.

“…Đi thôi.”

Với tư cách Giáo Hoàng Thay thế của giáo phái Amakusa, Tatemiya Saiji đưa ra mệnh lệnh cuối cùng.

Nhưng dường như chưa đủ, nên một lần nữa, anh dùng hết sức lực của mình,

“ĐI NÀO!! TỚI NƠI MÀ AMAKUSA CẦN TỚI!!”

Sau phát lệnh ấy những thành viên Amakusa nhảy xuống, hết người này đến người khác, hướng thẳng tới chiến trường.

Họ biết mình yếu thế nào,

Dẫu vậy, lí do chiến đấu vẫn không hề lay chuyển.

Do đó, giáo phái Amakusa sẽ đồng tâm hợp lực đánh lại kẻ địch hùng mạnh kia.

Cùng với người phụ nữ đó, cùng với người thủ lĩnh mà họ nhận ra.

Phần 4

(Cái gì…?)

Acqua Hậu phương không thể nào lí giải được hành động của Kanzaki.

Trong trận chiến giữa Thánh, ai ai cũng đoán được kết cục ra sao khi các pháp sư bình thường lâm trận. Chính vì ghét điều này, vì thế Kanzaki đã kéo Acqua Hậu phương rời xa khỏi họ và đánh một trận tử chiến.

Vậy mà,

“WOOOOHHHHH!!”

Họ nhấc kiếm lên và xông tới, họ chĩa thương vào hắn. Những con người như đã chết rồi đột nhiên sống lại, tập trung và tạo thành thế trận xung quanh một Kanzaki bầm dập như thể họ đang bảo vệ cho cô.

Với Acqua, đây chỉ như một bức tường bằng kẹo.

Hắn nắm chặt thanh sắt và ra lời cảnh báo.

“Ngươi lại cầu cứu những kẻ yếu đuối đó… ngươi muốn thí mạng sống của họ để cứu lấy mình sao?”

“Ngươi nghĩ vậy à?”

Kanzaki Kaori nói và siết chặt Shichiten Shichitou bằng đôi tay máu me.

Nụ cười hiện lên trên mặt cô.

“Thật sự, đã có nhiều đồng đội bị thương và ra đi, ta từng sợ hãi điều tương tự sẽ xảy ra nên rời bỏ giáo phái Amakusa.”

Cô dừng lại, như để nhấn mạnh hơn.

“Không phải sự yếu đuối của họ gây ra những thảm kịch đó.”

“…”

“Mà là ta, kẻ nghĩ rằng họ ‘yếu đuối’, kẻ không tin tưởng vào năng lực của họ mà gây ra những chuyện đáng tiếc. Tận sâu trong tim, ta coi thường họ, không giao phó sau lưng ta cho họ. Chỉ vì thế mà ta gạt phăng đi sức mạnh mà lẽ ra ta đáng phải có, tiếp tục chiến đấu dù còn non nớt, cuối cùng để lộ lỗ hổng lớn trước mặt kẻ thù! Sự kiêu ngạo, lòng tự phụ khi nghĩ rằng ‘ta sẽ bảo vệ mọi người’, CHÍNH TA MỚI LÀ NGƯỜI GÂY RA TẤT CẢ CHUYỆN ĐÓ!!”

Cô nhận ra điểm yếu của mình, nhưng chỉ khi tiếp tục tiến lên phía trước cô mới trở nên mạnh mẽ và chín chắn hơn.

Một nguồn sức mạnh mới mẻ len qua từng thớ thịt trong cái thân xác rẻ rách của Kanzaki Kaori.

“Vì thế ta sẽ vượt qua nó. Ta tin họ, ta muốn giao phó phía sau của ta cho họ, để sử dụng toàn bộ sức mạnh của chúng ta. Ta muốn trở về với giáo phái Amakusa!! Chúng ta đều là thủ lĩnh của nhau, tất cả đều là bạn!! CHẲNG CẦN MỘT KẺ BỀ TRÊN NHƯ ‘THÁNH’!!”

(Hả…?)

Kanzaki Kaori lấy lại sức mạnh mà trước đây cô không tin.

Đó là trái tim của cô.

Trái tim xúc cảm của người tuyệt đối tin vào hành động của họ, một trái tim mạnh mẽ.

Tuy nhiên, thật sự mà nói chẳng còn bao nhiêu cơ hội chiến thắng. Cho dù cộng thêm 50 người thì với Acqua cũng chỉ như thêm 50 con chim, chẳng có gì thay đổi. Hắn không cần phải trổ hết sức mạnh để đối đầu với Amakusa. Trong trận đấu với Kanzaki họ dễ dàng bị thổi bay bởi bất cứ hiệu ứng nào phát sinh.

(Muốn vực dậy tinh thần lẫn nhau à? Đúng là ấu trĩ.)

“Một hi vọng vô căn cứ chỉ như điều ước vọng tưởng.”

Sức mạnh lấp đầy cơ thể Acqua.

“CÁC NGƯƠI NGHĨ CHỪNG ĐÓ CÓ THỂ ĐÁNH BẠI TA SAO!!”

Như muốn cuốn phăng mọi thứ vô dụng xung quanh, Acqua vung mạnh thanh sắt. Kanzaki Kaori xông tới tầm đánh thanh sắt không một chút sợ hãi.

Shichiten Shichitou và thanh sắt chạm nhau, để giảm bớt tác động, các thành viên Amakusa ngay lập tức dựng lên phép phòng thủ. Cho dù có được hỗ trợ niềm tin bao nhiêu, sự cách biệt sức mạnh giữa hai bên vẫn không đổi. Nhưng dù vậy, dù có như thế Kanzaki vấn tiếp tục xông vào Acqua.

“Thánh được sinh ra với đặc điểm cơ thể tương tự như ‘Con Thiên Chúa’, nhiều người trong số họ làm theo thuyết Hình Tượng và chấp nhận một phần ‘Sức mạnh của Chúa’.”

Theo thông tin nhận được, Kanzaki và Amakusa đã chia cách nhau được vài năm.

Nhưng họ không cần trao đổi với nhau bằng lời mà vẫn có thể xóa nhòa ranh giới ấy và phối hợp nhịp nhàng với nhau.

“Cho dù có là ‘Thánh’, sức mạnh đó không thể sử dụng một cách tùy ý như ngươi. Thế nhưng ngươi lại có sức mạnh vượt xa so với một Thánh thông thường. Tại sao vậy?”

Cú va chạm giữa hai người bọn họ như một ảo ảnh.

Đòn phản công của Acqua khiến đội hình của Kanzaki và các thành viên Amakusa chao đảo.

Dù vậy giáo phái Amakusa vẫn tiếp tục chiến đấu.

“— Câu trả lời chính là ‘Lễ thờ Đức Mẹ’!!”

Đúng vậy, nghĩ kĩ lại chính Acqua đã nói thẳng trước đó.

Hắn là người sử dụng sức mạnh của Đức Mẹ.

Nhưng ban đầu hắn đã có sức mạnh của Tổng Lãnh Thiên Thần “Sức mạnh của Chúa”. Trái ngược lòng khoan dung của Đức Mẹ, “Sức mạnh của Chúa” là thứ hủy diệt thành Sodom và Gomorrah và sẽ còn tiếp tục rực cháy cho tới Ngày Phán xét Cuối cùng khi đến ngày tận thế; xung quanh nó còn có nhiều huyền thoại khác nữa. Vậy tại sao không sử dụng “đòn đánh trực tiếp” mà chọn cách đi đường vòng, sử dụng sức mạnh của Đức Mẹ?

“Thuộc tính của ngươi không chỉ có ‘Sức mạnh của Chúa’ đúng không? Bên cạnh ‘Sức mạnh của Chúa’, một phần cơ thể ngươi tương tự như Đức Mẹ vì thế ngươi mới có thể sử dụng sức mạnh Đức Mẹ!!”

“Con Thiên Chúa” và Đức Mẹ là hai mẹ con. Chẳng có gì lạ nếu họ có chung đặc điểm.

Hơn nữa, Đức Mẹ là nhân vật số hai sau “Con Thiên Chúa” trong đạo Cơ Đốc, bà tồn tại để hạ sinh “Con Thiên Chúa”, vì thế đứng trước các Thánh khác, bà có có sức mạnh vượt trội là điều hiển nhiên. Có rất nhiều người cầu nguyện cho Đức Mẹ thông qua lễ thờ, một Đức Mẹ đối xử công bằng va khoan dung, không giống như “Con Thiên Chúa” nghiêm khắc và cai trị thế giới. Điều này khiến các ban lãnh đạo Giáo hội Công giáo La Mã lo lắng “chẳng phải lễ thờ Đức Mẹ sẽ không còn phụ thuộc vào họ nữa sao?”

Thánh và Đức Mẹ.

Nếu trên đời này có ai nắm giữ được hai sức mạnh đó.

Thì chẳng còn ai khác ngoài Acqua Hậu phương.

Hệt như khả năng đó được gieo mầm từ khi hắn sinh ra, và đến lúc trở thành thành viên Ghế phải của Chúa thì năng lực của hắn đâm chồi nảy lộc.

Sức mạnh trong cơ thể đó to lớn đến cỡ nào?

“Ngươi có trong người hai dạng tồn tại chồng chéo lên nhau kể từ khi sinh ra. Thế nên xét về mặt sức mạnh của Thánh thì ta đã thua ngươi rồi.”

Các thành viên Ghế phải của Chúa khác so với người bình thường, họ nhắm vào vị trí “trên cả Chúa”. Vì thế không họ chỉ dừng lại ở dàng tồn tại Thánh đó.

Một Thánh nguyên gốc như Kanzaki khó mà tưởng tượng ra điều đó. Nhưng nếu có người sở hữu “sức mạnh” cao hơn Thánh và cả Thiên Thần thì có lẽ người đó có một yếu tố cân bằng khi vượt ra ngoài giới hạn, như chiếc máy bay cân bằng sau khi cất cánh với tốc độ cao.

Một dạng tồn tại còn siêu việt hơn cả Thánh.

Cao và cân bằng.

Acqua có thuộc tính của Thánh lẫn Đức Mẹ, vì thế khác với Thánh chỉ cân bằng khi “chạy tốc độ thấp”, hắn tiếp tục tiến xa hơn với sự cân bằng vững chãi. Do đó, hắn có thể điều khiển nguồn sức mạnh to lớn mà nếu là người khác sẽ không thể nào kiểm soát được.

Tuy nhiên,

“Tuy nhiên, ngươi vẫn có một ‘điểm yếu’.”

Kanzaki nói.

Chính xác, khác với máy bay tốc độ thấp, một máy bay di chuyển với tốc độ gấp nhiều lần âm thanh sẽ có nhiều nguy cơ và khó khăn hơn, ai cũng biết điều này.

“Ngươi gặp một điểm bất lợi so với ta, không, so với toàn bộ Thánh trên thế giới khi đối diện một loại phép có thể lấy mạng Thánh!”

Kanzaki ngừng lại.

Cô không nhìn vào Acqua, mà với những người còn lại.

Đó chính là,

“— Thánh Diệt!!”

“…”

“Có tấn công kiểu gì ngươi cũng chỉ phản đòn bằng thanh sắt kia hoặc né tránh. Chỉ với đòn tấn công này ngươi mới sử dụng phép ‘phòng thủ’ thực sự. Nói cách khác, đó chính là cơ hội chiến thắng của bọn ta!!”

Với một người trần mắt thịt, cố gắng nắm giữ sức mạnh của Thánh là chuyện cực kì khó khăn. Cố gắng sử dụng cả sức mạnh của Thánh và Ghế phải của Chúa càng bất khả thi, và đấy là điều mà Kanzaki, một Thánh thực sự, thấu hiểu.

Lúc đầu, Kanzaki thắc mắc liệu có một phép nào đó có thể khiến hai nguồn sức mạnh đó dung hòa một cách hoàn hảo hay không.

Nhưng không ngoài dự đoán, cô chẳng thể tìm ra một câu trả lời nào.

Bởi vì nó không hề tồn tại.

“’Thánh Diệt’ chưa bao giờ được thử trước đó cũng như không có mục tiêu để sử dụng. Vì thế Acqua, ngươi không thể nào đoán được chuyện gì sẽ xảy ra nếu lãnh phải đó, có đúng không?”

Lí do Acqua phòng thủ chống lại “Thánh Diệt” với tất cả sức lực là bởi vì sau khi trúng đòn, hắn không chỉ mất đi một phần sức mạnh hay không thể sử dụng sức mạnh trong vài giây.

“’Thánh Diệt’ sẽ phá hủy bất cứ ai có cơ thể tương tự như ‘Con Thiên Chúa’, tước đoạt sức mạnh bên trong và khiến cho Thánh không thể cử động. Thông thường ngươi sẽ trở lại trạng thái bình thường sau nhiều giây, nhưng đối với Acqua ngươi, kẻ có cả thuộc tính của Thánh lẫn Đức Mẹ, kết quả cuối cùng sẽ là – TỰ HỦY HOẠI BẢN THÂN!!”

Hắn sử dụng thuộc tính thiên bẩm và tinh xảo của Thánh để có sức mạnh hơn người.

Nói cách khác, đấy không phải là chuyện mà con người có thể làm.

Thường thì, một kĩ thuật ở cấp độ Chúa sẽ phá hủy mọi thứ nếu mất đi sự cân bằng. Giống như động cơ có thể chạy vượt tốc lên 1000km/h, với nguồn năng lượng lớn như thế nó cần được chăm sóc cẩn thận. Vì vậy, Acqua đã dùng toàn bộ sức mạnh để chống lại nó.

“…”

Bị nhìn thấu, Acqua chẳng nói một lời.

Nhưng biểu hiện trên gương mặt hắn thì khác.

Một nụ cười.

Khác với nụ cười ngạo mạn. Hắn, kẻ có thể coi như hoàn hảo, chỉ có một điểm yếu duy nhất. Và lúc này điểm yếu đó lộ ra, vậy mà hắn vẫn có thể cười một cách tự tin như vậy.

Việc bại lộ điểm yếu cho đối phương không làm hắn hoang mang.

Chiến trường đâu phải như thế.

Đòn đánh của Acqua càng trở nên hiểm ác, Kanzaki đỡ một cách khó nhọc bằng thanh kiếm và thở hổn hển. Cô điều chỉnh lại thanh kiếm một chút, dự tính dùng kiếm khí để tấn công.

Những đường kiếm khí không nhắm vào Acqua mà chẻ vào những tòa nhà phía sau hắn.

Lẫn trong đám bụi mù mịt ánh lên những đường dây kim loại sắc bén.

(…Thì ra thế, đó là mục đích của các ngươi hả…?)

Lúc Acqua nhìn lên, hắn thấy vô số cây kim vàng dựng thành vòng tròn. Sau đó Kanzaki sử dụng các sợi dây và “Nanasen” cắt xẻ các khối đá, gạch vụn dựng chúng thành sự vật mang ý nghĩa ma thuật.

Cuối cùng những đường kẻ ấy tạo nên một cây Thập Giá lớn, cộc sắt và vương miện hoa hồng.

Nói cách khác,

“Biểu tượng cho buổi hành hình đóng đinh ‘Con Thiên Chúa’.”

Vì thừa kế một phần sức mạnh của Thánh, hắn cũng thừa kế luôn điểm yếu ấy. Dù vậy, nếu chỉ chừng đó mà đánh bại được Thánh thì chẳng có ai phải vất vả như vậy.

Thực sự với một Thánh nguyên gốc như Kanzaki nó chẳng gây ra hiệu ứng gì đáng kể.

Tuy nhiên,

Acqua Hậu phương là một “Thánh đặc biệt”.

So với 20 Thánh hiếm hoi trên thế giới, hắn có thuộc tính còn quí hiếm hơn cả. Hắn sở hữu đồng thời sức mạnh của Thánh và Đức Mẹ. Để vận dụng được sức mạnh to lớn ấy hắn phải cân bằng cả hai. Đó là lí do Kanzaki Kaori chọn biểu tượng “hành hình”.

Phép “hành hình” thoạt nhìn có vẻ không liên quan gì đến Đức Mẹ, nhưng trong tình huống này thì khác.

Đúng vậy,

Bởi vì Đức Mẹ được xem như điểm nghi vấn lớn nhất trong lịch sử Cơ Đốc giáo.

“— !!”

Thình lình, Kanzaki cảm nhận một sức mạnh vật lý đang dâng trào xung quanh Acqua.

Một sự thay đổi đến một “Thánh bình thường” cũng có thể cảm nhận.

Nói cách khác, hắn, Acqua,

“Đang dao động.”

Kanzaki nói với lòng tin tuyệt đối.

Sức mạnh của Thánh và Đức Mẹ cùng tồn tại trong cơ thể Acqua. Cả hai đều bị tác động bởi yếu tố ngoại cảnh gây ra xung đột bên trong người, phát ra những tiếng kêu đáng sợ.

Thời cơ chín mùi đã đến.

Kanzaki Kaori hét lên từ sâu trong trái tim của mình.

Cây giáo của Longinus.

“SẴN SÀNG NÀO!!! HỠI NHỮNG KẺ CẦM THƯƠNG, THỜI ĐIỂM HÀNH HÌNH ĐÃ TỚI!”

“!!”

Nắm giữ chìa khóa của “Thánh Diệt”, theo hiệu lệnh của Kanzaki, Itsuwa ngay lập tức lấy ra một khăn ướt phủ lên cây thương Friuli và vào vị trí sẵn sàng.

“…Thú vị đây.”

Nhưng trước khi kịp thực hiện, Acqua đã hành động.

“Giáo phái Amakusa đúng chứ? Cái tên này đáng để khắc lên ngực ta!!”

Acqua nhảy lên cao 20 mét – không, hắn bay xuyên qua cái hố to như miệng núi lửa nối giữa tầng 4 và tầng 5, cú nhảy ít nhất phải cao gấp đôi so với trước đó. Dù có hàng chục, hàng trăm sợi dây bủa vây chằng chịt trong không khí cũng không ngăn được Acqua.

Hố núi lửa phát ra một ánh trăng rực rỡ xuống mặt đường.

Lưng dối diện với mặt trăng nhân tạo, tay sẵn sàng thanh sắt.

“ – Đức Mẹ xua đuổi hết mọi ác quỉ.”

Lần trước đòn đánh như thiên thạch lao xuống mặt đất này đã đánh bại Kanzaki chỉ trong một chiêu, cho dù ở trong trạng thái tốt nhất cô cũng không thể đỡ được. Hơn nữa cú nhảy lần này cao gấp đôi, trong khi toàn bộ Amakusa không thể đón nhận đòn tấn công này. Toàn bộ tầng 5 sẽ bị phá sập.

“Bằng bức vẽ sức mạnh mang tên Chân Lý của Chúa, HÃY ĐỂ LÒNG NHÂN TỪ CỦA NGƯỜI VANG ĐẾN TẬN THIÊN ĐƯỜNG!”

Một tốc độ phi thường, một Acqua đang rơi xuống. Thanh sắt tắm mình trong ánh trăng kéo theo một vệt sáng màu trắng xanh.

(Hết rồi sao!?)

Lớp phòng thủ tạo nên bởi vô số sợi dây và được gia cố thêm bởi phép thuật của Kanzaki. Nhưng như thế vẫn chưa đủ, đòn tấn công của Acqua nhắm thẳng xuống mặt đất.

Trúng phải đòn này một lần, Kanzaki biết rằng nếu còn nhận thêm lần nữa cô sẽ chết chắc. Không chỉ Kanzaki mà có lẽ tất cả thành viên Amakusa cũng không thể toàn mạng.

(Tia hi vọng cuối cùng…!!)

Bên cạnh Kanzaki, Itsuwa nắm chặt tay và đưa thương qua đầu. Tuy nhiên phép “Thánh Diệt” vẫn chưa hoàn tất.

(Không thể đầu hàng…)

Kanzaki Kaori giương thanh Shichiten Shichitou lên.

Acqua tiếp tục lao xuống như biểu tượng của sự hủy diệt. Kanzaki trừng mắt nhìn hắn và chống chân thật chặt xuống đất, căng ngang thanh kiếm và tạo thế vững chắc.

Thế đứng này không phải để phản công.

Đơn thuần chỉ để phòng thủ. Tập trung tất cả biểu tượng trong lịch sử, dựng nên phép thuật vào giây phút cuối, biến bản thân Kanzaki thành tấm khiên.

(LÀM SAO MÌNH CÓ THỂ ĐẦU HÀNG ĐƯỢC KIA CHỨ!!)

Acuqa Hậu phương dùng tất cả sức mạnh lao xuống mặt đất.

Ánh sáng tỏa ra khắp nơi.

Thị giác, thính giác, vị giác, xúc giác tất cả mọi giác gian của Kanzaki dần dần tan biến.

Phần 5

Sự phá hủy.

Một cụm từ đơn giản, nhưng không thể nào hiểu được.

Năm giác quan của cô biến mất, chỉ còn lại một màn trắng xóa. Tiếng gạch vụn bị thổi bay, áp lực đè nén mọi thứ, bụi bay tứ tung, mùi gỉ sắt của máu hay bất cứ thứ gì bị phá hủy, không một cái nào động lại trong đầu cô. Sự phá hủy thực sự là như thế này, đến mức “mọi thứ biến mất” sao?

(…)

Có lẽ giác quan của cô cần thời gian phục hồi.

Kanzaki biết.

Dù chỉ từng chút, cô biết giác quan của cô đang dần khôi phục.

Việc cô không bị mất giác quan mà đang lấy lại chúng có nghĩa là…

(Chuyện gì thế này…?)

Đòn tấn công mà Acqua Hậu phương sử dụng lẽ ra phải phá hủy hết mọi thứ. Chẳng ai có thể sống sót bao gồm cả Kanzaki và các thành viên Amakusa. Tuy nhiên, tình huống lúc này giống như phép thuật của Acqua đã bị đánh tan, giống như không có gì bị phá hủy.

(Biến, mất…? Phép, thuật, biến mất?)

Kanzaki chậm rãi nhìn lên.

Dù tốt hay xấu, mạnh hay yếu phép màu ấy sẽ xóa sổ tất cả.

Cô chỉ có thể nghĩ đến một người có thứ sức mạnh điên rồ ấy.

“Không, không thể nào…”

Giác quan đã trở lại.

Giọng nói của cô đến tai cô; tất cả các giác quan quay trở lại như thể chúng đã chờ cơ hội này từ lâu. Cho dù có là trong mơ cô cũng không tin được lại chẳng có chuyện gì xảy ra. Quanh cảnh chung quanh giống hệt như lúc nãy, và người đứng đằng kia là,

Kamijou Touma.

Sau khi hứng trọn đòn đánh phép thuật của Acqua, cậu vẫn đứng đó nắm chặt thanh sắt của hắn như muốn bóp nát nó.

Quả thật, nếu đòn tấn công của Acqua Hậu phương chỉ sử dụng sức mạnh vật lý đơn thuần thì cánh tay phải của Kamijou đã nát vụn. Nhưng đó là đòn đánh bằng phép, cho dù đó là loại sức mạnh siêu nhiên nào cánh tay phải của cậu ta đều có thể xóa sổ nó.

Đòn đánh của Acqua bị phá hủy bởi hầu hết nó là phép thuật.

Cánh tay phải cậu ta vô hiệu hóa đòn tấn công đó một cách không thương tiếc.

“CÁI…!!”

“…”

Acqua sửng sờ vì kinh ngạc. Kamijou lên tiếng, nhưng lời nói của cậu không lọt một từ nào vào tai hắn. Sau đó, Kamijou từ từ ngã xuống như thể bị thanh sắt đánh trúng, nhưng không phải vì cậu đã dùng hết năng lượng mà vì cậu muốn phong tỏa Acqua.

“A!!”

Thấy thế Kanzaki liền hành động.

Nếu chỉ mình Kamijou, thì chỉ một cái vung tay của Acqua cũng đủ ném bay cậu. Nhưng nhân lúc Acqua còn chưa hết bàng hoàng, Kanzaki tận dụng cơ hội đó, vứt bỏ thanh kiếm và ôm chặt cứng thanh sắt cùng vai Acqua.

“LŨ KHỐN KIẾP!!”

Acqua la hét gì đó, nhưng hai người bọn họ chẳng buồn nghe.

Kamijou và Kanzaki cả hai đều nhìn về một hướng.

Itsuwa của giáo phái Amakusa.

Họ đang nhìn vào cô pháp sư tầm thường Itsuwa.

“Hãy để việc còn lại cho tôi…”

Itsuwa lấy khăn ướt quấn quanh cây thương, những thành viên khác của Amakusa cũng chuẩn bị sẵn sàng.

“ – TÔI NHẤT ĐỊNH SẼ ĐÁNH TRÚNG HẮN!!”

Cùng với tiếng hét, Itsuwa phát nổ.

Thân hình nhỏ nhắn của Itsuwa bao quanh bởi vô số phép thuật, tăng tốc và đẩy cô bay thẳng về phía Acqua.

Acqua cố gắng né đòn tấn công.

Nhưng sức mạnh Thánh của hắn đã bị một Thánh khác – Kanzki khống chế. Hắn cố gắng vùng vẫy khỏi cô và sử dụng sức mạnh Ghế phải của Chúa nhưng lại bị cánh tay phải của Kamijou hóa giải.

“Oh.”

Hắn không thể cử động trong chốc lát.

Nhưng chừng đó là quá đủ.

“OOOOOOOOOOOHHHHHHHHH!!!”

Acqua cất lên tiếng hú.

Không phải vì sợ hãi.

Hắn biết mình không thể tránh được, vì thế, với ý chí sắt đá không thể lay chuyển, hắn quay lại và đối mặt với Itsuwa. Ngay lúc bước chân tới trước, hắn cất lên tiếng hú để nâng cao ý chí chiến đấu.

“Thánh Diệt.”

Cây thương Itsuwa biến thành mũi tên ánh sáng. Phép thuật này bẻ gãy các qui tắc vật lý không gian và tấn công Acqua.

Không khí cùng âm thanh nổ tung.

Mũi tên đánh trúng bụng Acqua, xuyên qua phía sau, lần này nó thực sự đâm thủng người Acqua.

Ngay lúc Acqua trùng đòn trực diện, Kamijou và Kanzaki thả ra.

Thập giá ánh sáng xuất hiện sau lưng Acqua, mở rộng ra hai bên trước khi phát nổ. Tuy nhiên, dường như điểm chính giữa cây Thập giá mắc vào thứ gì đó trong người Acqua, đẩy hắn bay ra sau cùng với vụ nổ.

Trúng “Thánh Diệt”, cơ thể Acqua nảy vài lần xuống mặt đường bê tông, thanh sắt rơi khỏi tay hắn. Acqua rơi xuống hồ nhân tạo tầng 5. Như một viên đạn bắn xuống mặt nước, cơ thể hắn dần chìm xuống dưới và biến đổi.

Sự tàn phá của phép thuật.

Cơ thể Acqua Hậu phương tự hủy hoại.

Thuộc tính Thánh và Đức Mẹ phản ứng lại với “Thánh Diệt”, bắt đầu cắn xé lẫn nhau tạo nên một chuỗi phản ứng mà “Thánh Diệt” không thể gây ra.

Mặt hồ trong màn đêm tối om chợt hừng lên ánh sáng như ban ngày. Kamijou và những người khác chỉ nhìn thấy một màu trắng, tai họ chỉ có thể nghe tiếng nước sôi sùng sục, một âm thanh không dễ chịu chút nào.

Lúc Kanzaki Kaori mở mắt ra, Acqua đã không còn ở đó nữa.

Tuy nhiên, nước hồ đã sôi cạn, sinh ra cột hơi nước to như mặt hồ bốc lên và chạm vào những giàn thép trên trần rồi tỏa ra xung quanh. Hệt như một cây đại thụ khổng lồ ngàn năm tuổi tràn trề nhựa sống.

Giữa dòng 4

10 năm trước, trong cuộc xâm nhập lần đó.

William Orville xoa khuôn mặt bầm tím.

Người đánh hắn là Thủ lĩnh Hiệp sĩ.

Trong không khí im lặng ngột ngạt giữa hai người đàn ông, Tam Công chúa nước Anh đứng chôn chân không biết làm gì. Nàng bị người ta cáo buộc mất tư cách. Vì điều này mà cho dù nàng có rời khỏi lâu đài bao lâu cũng không thành vấn đề.

“Cú đấm vừa rồi cho việc lừa gạt tôi và tự ý bỏ đi.”

Thủ lĩnh Hiệp sĩ bẻ khớp tay và liếc nhìn William theo cách mà anh không bao giờ cho thiên hạ thấy.

“Chưa xong đâu, còn một cú đấm vì dám rời bỏ nước Anh. Hãy để tôi xác nhận lại cho rõ ràng. Tôi hỏi lại lần nữa! Anh thực sự tính rơi bỏ nước Anh hả?”

“Đúng, tôi muốn thoát khỏi đây.”

Ngay lúc William mở miệng nói ra, nắm đấm của Thủ lĩnh tống thẳng vào mặt William khiến hắn ngã nhoài ra sau. Âm thanh thịt chạm nhau làm công chúa sợ hãi, khiến nàng khóc thút thít và ôm hai tay che mặt.

Tuy nhiên, William kẻ bị đánh chẳng hề hấn gì.

“…Anh, uống say rồi hả?”

“Nếu tôi thực sự say thì đã đập bể đầu anh bằng một chai rượu rồi.”

Thủ lĩnh đặt túi xách xuống rồi lục lọi, tìm thứ gì đó.

“Đây là chai rượu whiskey ngon lành của Scotland, không dính một giọt caramel, ủ theo cách truyền thống trong hầm rượu whishey. Có vẻ giờ tôi phải tạm gác nó sang bên. Hôm nay anh bỏ đi, vì thế tôi phải đánh anh tới chết trước cái đã.”

“Anh tức giận vì cái lí do gì mới được chứ?”

Câu hỏi của William khiến Thủ lĩnh dừng tay lại.

Sau một hồi, anh nói.

“Anh không thể rủ bỏ thói quen làm tên lính đánh thuê sao?”

“Bộ anh không biết cảm giác không thể trèo cao hơn sao? Nhìn chắc có lẽ không biết rồi.”

“Tôi đã tốn bao công sức và cuối cùng cũng đưa anh được vào hàng ngũ Hiệp sĩ…vậy mà anh lãng phí ý tốt đó của tôi. Chẳng lẽ anh muốn như mấy nhà nghệ thuật đại tài, tài năng chỉ được nhận ra sau khi đã chết hằng trăm năm? Không lẽ anh muốn cuộc sống như vậy sao? Cách hành xử của anh chẳng khác gì lũ người đó.”

“Tôi chẳng biết gì về nghệ thuật, càng chẳng biết gì lối sống của người làm nghệ thuật.”

“…Vậy mục đích của anh là gì? Anh từ chối lời thỉnh cầu của tôi một cách cứng rắn hẳn nhiên phải có lí do gì đó.”

“Chẳng có gì đặc biệt hết.”

William Orville trả lời lạnh tanh.

“Hồi trước tôi đã nói rồi, Hiệp sĩ và lính đánh thuê khác nhau. Dù trong cái đất nước này Hiệp sĩ có quyền lực lớn nhưng vẫn có những chuyện mà họ không thể giải quyết được. Lính đánh thuê như tôi cũng vậy. Dù có tự do, tôi lại khó lòng lấy được sự tin tưởng của người khác hay tổ chức nào đó.”

“…Anh.”

“Dù ở phe nào, luôn luôn có rạn nứt bên trong. Sau vụ náo loạn ngày hôm nay thì chắc anh đã hiểu. Tổ chức càng lớn càng có nhiều thứ khó kiểm soát, vì thế cần phải có người đứng quan sát từ bên ngoài tổ chức, người này không thể là người đặc biệt được. Xã hội như một cỗ máy làm ra từ nhiều bánh răng, chúng liên tục tác động lẫn nhau, quay ngược lẫn nhau. Sự thật này không thể nào khác được.”

William nói đúng. Biết rõ tính hắn, Thủ lĩnh chỉ biết im lặng. Nhìn thấy người bạn cũ mình như vậy, William cười.

“Tại sao Hoàng gia lại sẵn lòng sử dụng cách thức thô bạo như thế để mở rộng lãnh thổ? Tôi rất thắc mắc lí do đằng sau. Nước Anh tạo ra từ Hoàng gia Anh, Hiệp sĩ Anh và Thuần Anh Giáo Hội. Hoàng gia rất dễ bị tác động bởi Thuần Anh Giáo Hội, anh hãy để mắt kĩ lưỡng hơn.”

Nghe những lời đó, lãnh đạo của Thuần Anh Giáo Hội xuất hiện trong đầu Thủ lĩnh.

Tổng Giám Mục Laura Stuart.

Người phụ nữ đứng trên đỉnh tháp quyền lực, ngang hàng với Thủ lĩnh Hiệp sĩ. Tuy nhiên cô ta liên tục làm khó dễ Thủ lĩnh. Cô ta là loại phụ nữ như vậy.

William tiếp tục,

“Vấn đề không chỉ riêng nước Anh. Giáo hội Công giáo La Mã, Giáo hội chính thống Nga và Thành phố Học viện, hành động của họ đang ngày càng trở nên khó đoán. Khi thế giới cứ tiến lên một cách ngu ngốc thì cái gọi là ‘tổ chức’ dễ dàng vượt khỏi tầm kiểm soát.”

“Vậy là anh không xem xét tới việc trở thành thành viên của Hiệp sĩ Anh hay nền tảng vững chắc cho đất nước sao? Anh có nghĩ qua chuyện này chưa?”

“Anh cho rằng chừng đó có thể giải quyết mọi chuyện sao? Sự việc ngày hôm nay là minh chứng hùng hồn nhất. Tôi chọn cách bảo vệ đất nước từ bên ngoài, anh sẽ bảo vệ từ bên trong. Như thế chúng ta sẽ có nhiều lựa chọn hơn. Cho dù một bên mất kiểm soát, bên còn lại có thể ra tay ngăn cản.”

“Coi bộ cứ nói hoài cũng chẳng thể đi đến đâu.”

Thủ lĩnh nói với vẻ mặt hiu quạnh. Như muốn xua đuổi sự cô đơn, anh đặt chai rượu whiskey Scotland vào tay William.

“Đây coi như quà tiễn biệt. Chúa Chamberlain nói cái này là tiền công trong năm nay.”

“…Sang quá đấy. Một mình tôi uống chẳng phải hơi phí sao?”

“Thế thì hãy tìm bạn trên đường đi và chia sẻ với họ.”

Thấy Thủ lĩnh đang tìm cách kiếm chuyện, William chỉ biết thở dài. Dù đi đến đâu, thân phận hai con người một Hiệp sĩ một lính đánh thuê vẫn không hề thay đổi. William thấy ngạc nhiên vì họ có thể gắn bó với nhau lâu như vậy.

“À phải rồi, tấm biểu huy của tôi đang được làm tại một lò rèn ngoại ô London. Giúp tôi hủy nó đi nhé. Nếu nó còn thì nỗi ám ảnh sẽ không nguôi.”

Đấy là câu nói cuối cùng của tên lính đánh thuê.

Không cầu kì cũng không lễ nghi; nếu Thủ lĩnh Hiệp sĩ giống như điền chủ lắm đất đai thì William giống như một lính đánh thuê tự do.

Sau khi gã lính đánh thuê bỏ đi, Thủ lĩnh lẩm bẩm với chính mình.

“…Sao anh có thể bỏ nó lại.”

Tam Công chúa nhìn mặt Thủ lĩnh, nhưng dường như tự thân Thủ lĩnh không nhận ra mình đang nói thành lời.

“…Sao anh có thể vứt bỏ nó như thế hả, tên vô lại.” 

Ghi chú

 Cây giáo của Longinus: Cây giáo hành hình Chúa Jesu trên cây Thập Giá.