Kamijou Touma tỉnh dậy trên giường bệnh.
Cậu đang nằm trong căn phòng quen thuộc, dường như cậu được chuyển tới bệnh viện Quận 7 nơi bác sĩ mặt ếch làm việc. Không ngừng đâm đầu vào đủ loại rắc rối, mỗi lần tỉnh dậy cậu lại thấy mình trong căn phòng đặc biệt này, Kamijou thắc mắc không biết mình có làm phiền người khác không. Nó làm cậu thấy xấu hổ.
“A, cậu tỉnh rồi hả?”
Itsuwa ngồi trên ghế cạnh giường mở lời hỏi thăm. Kamijou định ngồi dậy nhưng cậu không thể nhấc nổi người. Tình trạng này còn hơn cả bị thương nghiêm trọng, cậu cảm thấy nặng nề lạ thường, không thể dùng được chút sức lực nào. Giống như cả người cậu bị gì xuống bởi sự mệt nhọc trong người.
Trong khi Kamijou thấy khó chịu cái cảm giác uể oải này thì Itsuwa lại thở phào nhẹ nhỏm, cô nói,
“Không sao đâu, cậu không cử động được cũng đúng thôi. Lúc cần phải nghỉ ngơi thì cậu lại trốn khỏi bệnh viện, đã vậy còn đánh lén Acqua nữa.”
Nghe những lời đó của Itsuwa, Kamijou biết được ít nhất Acqua đã rút lui. Trận chiến đã kết thúc mà không có thương vong cho hai bên, dù là dân thường hay Amakusa. Tuy nhiên Kamijou cảm thấy không thực cho lắm.
Thật sự Kamijou chẳng nhớ được gì nhiều sau khi rời khỏi bệnh viện. Hình như cậu gặp Mikoto trên đường tới đó nữa, nhưng có lẽ nó giống mơ hơn thực. Hơn nữa, cậu đã tự nhủ sẽ chôn kin chuyện mất trí nhớ. Cho dù muốn nói “Tớ chẳng nhớ vụ đó” hay “Tớ quên chuyện gì nhỉ?”, nhưng cậu quyết định bỏ qua chúng và cười trừ.
“…Nhưng mà… hay thật đó! Tên Acqua ấy, hắn là thành viên Ghế phải của Chúa và là Thánh nữa, vậy mà chúng ta thắng… nói sao đây nhỉ? Giống như cột mốc lịch sử hay gì đó.”
“Ai-ai là người có công lớn nhất trong chuyện này nhỉ!? Chuyện chúng ta đánh bại hắn có thể coi như hợp đồng tác chiến. Chúng ta cũng không dính phải thương vong nào hết! Giống như ông già Noel bị chảy máu chân nhưng vẫn thực hiện cú lộn vòng và phát quà…”
Itsuwa đỏ mặt và đặt tay trên bộ ngực to đùng của cô. Dường như chuyện đánh bại Acqua không chỉ đơn giản là kết thúc nhiệm vụ. Vì phe ma thuật không quen thuộc với cái tên Kamijou lắm nên họ đi đến một kết luận: Itsuwa là người góp công lớn nhất.
Cần phải nhắc lại rằng chìa khóa để thực hiện đòn tấn công đó chính là phép “Diệt Thánh” của Itsuwa; tuy nhiên có vẻ như Itsuwa không nhận ra điều đó. Có thể Itsuwa là cô nàng ngốc bẩm sinh hoặc cũng có thể cô tỏ ra khiêm tốn, nhưng nếu thế thì thật ngu ngốc. Đứng vào vị trí của Acqua thì chuyện lần này không thể dễ dàng cho qua được.
“A, phải rồi, hôm nay là ngày mấy? Tớ…tớ có bị đánh vắng không?! Chết tiệt, chắc phải giải thích mỏi miệng rồi đây! Sao tớ cứ bị dính vào mấy chuyện không đâu thế này!?”
“A…không… cậu chưa thể ra khỏi giường được đâu!”
Kamijou cố gắng ngồi dậy nhưng Itsuwa lấy tay đè đôi vai đẩy cậu nằm xuống lại. Kết cục là mặt hai người chỉ cách nhau chừng năm cm. Quá bất ngờ, mặt Itsuwa đỏ bừng lên ngay trước mắt Kamijou, còn cậu thì cảm thấy một bức tường hơi thở giữa hai người bọn họ. Dù vậy cậu lại chẳng nghĩ gì đến chuyện đẩy cô ra.
Đúng lúc đó, “Touma đúng là Touma.”
Nhìn về hướng phát ra giọng nói, họ thấy Index đứng như tượng với cái nhìn chằm chằm. Dù cô bé trông rất bình tĩnh nhưng chẳng hiểu sao dưới đất cạnh cô bé có một cái bình bị bể.
Như thể được Chúa báo trước cho biết tai họa sắp ập đến, Kamijou nói một cách hốt hoảng,
“Á, khoan!? Khoan đã, Index! Anh biết em chẳng nói được gì vì quá sốc! Nhưng chẳng lẽ em nỡ lòng bơ anh chàng Kamijou này và những người khác?”
“…Vài phút trước em còn ngồi trong này. Mới ra khỏi phòng có tí mà thành thế này rồi. Tại sao anh không xin lỗi em vì tự ý rời khỏi bệnh viện?”
“Ừ phải, đúng đó! Tớ cũng đồng ý! Cậu chạy đi tìm Acqua mặc dù bị thương! Như thế là liều lĩnh lắm đấy! Nếu lỡ có xảy ra chuyện gì thì biết làm sao!?”
“Acqua?! Chị đang nói tới Acqua Ghế phải của Chúa phải không?! Anh đi đánh nhau với một kẻ mạnh như vậy mà không nhờ vả em?! Thế là thế nào hả Touma?!!!”
“Ểêêêhhhhh!? Này, Itsuwa, cậu về phe nó từ khi nào thế?! Không lẽ đây là kĩ thuật đổi phe của Amakusa?!”
Bên ngoài dãy hành lang dài của bệnh viện, Kanzaki Kaori đứng gần cửa phòng và lắng nghe cuộc cãi cọ. Cô cũng đến đây để thăm bệnh một người, nhưng cô đánh mất cơ hội làm người đầu tiên (Itsuwa đã nhanh hơn cô một bước), và giờ cô đang bối rối không biết nên làm gì tiếp theo.
… Làm gì bây giờ? Theo lịch thì ngày mai mình phải quay về London rồi. Đây là cơ hội duy nhất, nhưng ai ngờ Itsuwa với “con bé” đó lại ở đây chứ?
“Này chị bé…nếu cứ lưỡng lự như thế thì thời gian ít ỏi của chị bé vụt mất đấy.”
Một giọng nói chợt tới từ phía sau lưng khiến Kanzaki giật mình. Quay người lại, cô thấy tên tóc vàng, đeo kính râm Tsuchimikado Motoharu.
Tsuchimikado nhẹ nhàng đưa tay lên một bên miệng và nói với cái cười sốt sắng,
“Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng, cô cũng sắp xếp lịch làm việc và có chút thời gian để về Nhật, vậy mà chỉ vì Index với cô bé Amakusa đó mà không thể mở lời cám ơn sao?”
“T-tôi biết rồi! Nhưng mà…chuyện đó…nói riêng một mình thôi đã xấu hổ lắm rồi. Giờ có cả Itsuwa và ‘con bé’ đó nữa…nói chung tôi chỉ cần đợi thêm chút ít nữa thôi…”
“Thế bộ cánh thiên thần sa ngã đó…có mang theo đó không?”
“Cá-cái gì? Sa-sao cậu lại lôi chuyện đó ra đây?! Thứ đó còn khó dùng hơn Shichiten Shichitou!! Nếu có làm theo kế hoạch ngu ngốc đó và mặc nó vào thì nhất định phải là cuộc nói chuyện 1-1! Không đời nào tôi lại mặc bồ đồ đó trước mặt Itsuwa và ‘con bé’ kia! Cậu có biết trí nhớ vĩnh cửu của ‘con bé’ đó siêu phàm cỡ nào không?!”
Chỉ nghĩ đến thôi là đã muốn chết ngượng rồi.
Kanzaki lắc đầu thật mạnh, cố gắng giũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, nhưng có vẻ Tsuchimikado đoán trước phản ứng đó nên gật đầu trầm ngâm, “Với chị bé quả quyết mà thẹn thùng này thì…Hưm…ừm!! Hôm nay tôi đã chuẩn bị một bộ ‘thiên thần sa ngã khêu gợi’ cải tiến!”
“Nói cho tôi biết chỗ nào của nó được ‘cải tiến’?”
“Ể? Cô hỏi thế là sao? Nhìn đi: mấy đường xẻ thì rộng hơn, còn lớp trong suốt dưới váy, và…”
Kanzaki ghìm chặt Tsuchimikado với toàn bộ sức mạnh cánh tay trước khi cậu kịp căng hoàn chỉnh bộ quần áo đó. Dù bị kẹp chặt bằng sức mạnh của Thánh, Tsuchimikado vẫn còn cười được.
“Thế kế hoạch của chị bé sao đây? Này chị bé, mau giải thích những gì cần làm nhanh đi. Chẳng lẽ cô tính vô cảm ơn người ta bằng điệu cười tầm thường cùng vẻ mặt ửng đỏ ấy? Nghĩ kĩ đi, chị bé ngốc! Bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi! Đừng nghĩ cậu ta sẽ chấp nhận cái chiến thuật cùi bắp đó nhé!”
Dù ẩn sau cặp kính râm, đôi mắt Tsuchimikado vẫn sáng lên thấy rõ. Cô nàng Kanzaki thanh cao, điềm tĩnh đánh phải xuống nước trước cái nhìn của cậu ta.
Kanzaki lùi lại một bước và nói một cách luống cuống, “Thế cậu muốn tôi làm gì? Cho dù có nợ cậu thêm lần này, chỉ cần nằm trong khả năng thì tôi sẽ cố hết sức làm!”
“Vừa giữ vừa cọ xát. Cái này chắc cô làm được chứ?”
“Thế-thế là sao?”
“Đồ nai tơ ngốc nghếch! Được rồi, để tôi hỏi nhé: này chị bé, chúng sinh ra là để làm gì? Đặc điểm độc nhất của loài động vật có vú – chính chúng, cặp ngực của cô – chúng sinh ra để làm gì? Nói tôi nghe xem!”
“Ít-ít ra không phải cọ xát chùi rửa hay treo giữ đồ vật gì trên đó!”
Bài giảng của Tsuchimikado không có tác dụng với Kanzaki, và nó khiến cô lúng túng. Dối diện với một Kanzaki ngây thơ chẳng thể hiểu nỗi thâm ý của cậu, Tsuchimikado đành bó tay.
“Nhưng hỏi thật nè chị bé, đi vô một cách thảnh thơi như vậy liệu có được không?”
“Sa-sao kia?”
“…Cô ta, nếu là cái cô Itsuwa đó, cô ta sẵn sàng mặc bộ cánh thiên thần sa ngã khêu gợi ấy mà không nghĩ ngợi một giây nào!”
“C-cái bộ đồ đó?? Đời nào cô ta dám mặt…!!!”
Hai người bọn họ bắt đầu thì thầm với nhau.
Tsuchimikado nói với nụ cười quỉ quyệt, “Chắc không? Itsuwa không chín chắn như cô đâu, nhưng chính vì thế mà cô ta có thể làm nên kì tích. Cho dù cái kế ‘khăn ướt’ đó thất bại bao nhiêu lần ta vẫn dễ dàng nhận ra nỗ lực để chiếm trái tim Kami-yan lớn như thế nào. Itsuwa thất bại vô số lần, nhưng sau mỗi lần cô ấy lại biết được điều mình còn thiếu, học được điều mới, thứ sẽ cho cô ấy một lợi thế không hề nhỏ - chính nó, một thứ gì đó giống như bộ cánh thiên thần sa ngã khêu gợi này… đến lúc đó tôi không rõ ‘đòn tấn công’ của cô ấy có sức công phá đến cỡ nào đâu?”
“Kh-không thể nào! Không thành viên Amakusa nào lại dám làm như vậy cả!”
“Giờ nói mới để ý, giữ và cọ xát chắc chẳng thành vấn đề với kích thước cặp bưởi của Itsuwa…”
“Cho hỏi lại: ’Chính xác chúng ta phải giữ cái gì!?”
Nghe thủng câu hỏi ngây thơ đó của Kanzaki, Tsuchimikado chẳng thể nói nên lời, cậu bắt đầu thấy đau đầu. Chắc phải thay đổi chiến thuật thôi.
“Tóm lại ấy, tôi thấy chị bé là kiểu người như vậy… luôn bỏ chạy vì xấu hổ… bộ cô không biết ơn Kami-yan sao?”
“Không phải như vậy! Chỉ là mấy bộ đồ ‘thiên thần sa ngã khêu gợi’ này ghê quá! Tôi chỉ muốn cảm ơn cậu ta theo cách bình thường thôi!”
“Itsuwa chắc chắn sẽ không từ chối đâu, đúng không? Đó là vì lòng biết ơn của cô ta với Kami-yan mạnh hơn cô. Nói thật cho cô biết, chỉ cần mặc bộ ‘thiên thần sa ngã’ phiên bản bình thường thì sức mạnh của Itsuwa cũng tăng lên đáng kể rồi. Nếu mà mặc phiên bản cải tiến nữa thì… cô có biết điều này là nghĩa làm sao không?”
“N-nó có nghĩa gì?”
“Nó có nghĩa, chị bé, chị đã thua Itsuwa rồi đó.”
“Ểh!?”
“Haiz..chẳng biết sau này Amakusa sẽ đi về đâu… người đàn bà này chỉ biết cho mình thôi à; cô ta chẳng bao giờ biết ‘hạ mình’. Kiểu người này làm sao có thể dẫn đường cho các con chiên lạc lối đây? Chị bé, phải chăng lúc đối diện với thử thách, cô chỉ biết nghĩ đến bản thân và bỏ rơi mọi người sau lưng?”
“Sao nặng lời thế, chỉ là một bộ đồ hở hang thôi mà… có cần phải nói tới mức đó không?”
Cho dù cô luôn giữ vững lập trường, nhưng những lời nói của Tsuchimikado bắt đầu làm tim Kanzaki dao động. Chẳng biết có phải do tình cảm của cô dành cho Kamijou hay không nhưng chỉ một chốc sao đầu óc cô rối tung cả lên.
Kh-không! Tất cả đều là âm mưu của Tsuchimikado! “Thiên thần sa ngã khêu gợi’ gì chứ! Làm sao có thể đánh giá một người phụ nữ chỉ dựa vào thứ đó!? Khoan, không phải như vậy! Không phải chuyện có phải phụ nữ hay không, mà mình phải dùng cách nào để tỏ lòng biết ơn đây… nhưng nếu không làm theo kế hoạch của Tsuchimikado…mình chẳng nghĩ ra được cách nào hết!! Aaa! Mình không thể yếu đuối như vậy được! Mình…! Đây nhất định là cái bẫy của Tsuchimikado! Ừ phải, nhưng mà…bình tĩnh nào! Phải bình tĩnh mới nghĩ thông suốt được!
“Hửm? Chị bé?”
Thấy Kanzaki mải mê suy nghĩ, Tsuchimikado cảm thấy hơi lo.
Dù có nghe hay không nghe Tsuchimikado, vẻ mặt bối rối của Kanzaki từ từ biến mất, thay vào đó là sự điềm tĩnh thường thấy, cô ngồi xuống hành lang. Với động tác cực kì chậm rãi, Kanzaki lấy khoảng 20 viên gạch không biết từ đâu ra rồi tung chúng lên.
“GNRAAAAAAAAAAAAAAHHHHH!!!”
Kanzaki giáng cú đấm từ trên xuống. Chẳng biết số phận những viên gạch đó ra sao, nhưng có một điều chắc chắn là tay cô đã chôn sâu xuống nền.
Tiếng những viên gạch bể nát vang vọng dãy hành lang, Kanzaki nói với Tsuchimikado bằng cái giọng lạnh như tiền, “Được rồi; tôi nghĩ thông suốt rồi.”
Người đàn bà đó tự nhiên đổi tính thất thường làm Tsuchimikado cảm thấy chột dạ.
Thôi chết, tính chọc cô ta chơi nhưng hình như mình làm quá rồi sao?
Mồ hôi chảy trên mặt Tsuchimikado. Kanzaki duỗi thẳng tay ra, các ngón tay nhọn như bút chì khép lại như sắp ra đòn chặt Karate. Có cảm giác như Kanzaki chuẩn bị bổ vỡ sọ Tsuchimikado bằng tay không.
“Tsuchimikado?”
“V-vâng?”
“Tôi sẵn sàng rồi. Đưa nó đây.”
Mười phút trôi qua, sau khi đấm vào cái mặt cười nham nhở của Tsuchimikado, Giáo Hoàng giáo phái Amakusa, Kanzaki Kaori bước tới trước một bước dài với điệu bộ khác hẳn hoàn toàn so với dự định ban đầu rồi lao vào một căn phòng nào đó trong bệnh viện như một cơn bão.
Sau phi vụ này, không cần biết thế giới có ra làm sao hay thậm chí bị quăng vào hỗn loạn cũng phải lấy lại bằng được thanh danh của nữ Giáo Hoàng. Có một điều chắc chắn: từ nay trở đi, sau hình bóng thiên thần thứ ba này (ngoài Misha Kreutzev và Kazakiri Hyouka) Kamijou Touma mỗi lần thấy thiên thần là sợ khiếp vía.
Cuộc đàm phán với Thuần Anh Giáo Hội đang diễn ra.
Hàng tá tài liệu bày ra trước mặt họ, người đàm phán chiến tranh và đối tác đang thảo luận nhiều phương án cho kế hoạch đầu hàng.
Hàm ý của họ nhầm chọn ra kết cục có lợi nhất. Sau khi lắng nghe chưa đầy nửa phút, Giáo Hoàng buộc phải thốt lên.
“Thật đáng nguyền rủa!”
Ông đang cực kì giận dữ. Thất bại của Acqua Hậu phương có hai ngụ ý: Một là, nó giáng một đòn nặng nề vào sức mạnh chiến đấu của họ, và thứ hai, bên địch chứng tỏ sức mạnh siêu việt của họ là thật.
Làm thế nào mà Acqua có thể bị đánh bại được kia chứ?
Kamijou Touma.
Kẻ sở hữu thứ sức mạnh độc nhất. Có vẻ như cậu không phải nguyên nhân trực tiếp gây ra thất bại của Acqua. Rất nhiều người không ngừng tập hợp lại xung quanh để bảo vệ cho cậu. Nói ngắn gọn, vòng tròn bạn bè bảo vệ này chính là sức mạnh lớn nhất của cậu ta chứ không phải Imagine Breaker.
“…”
Giáo Hoàng suy nghĩ mong lung. Chắc chắn cậu ta là một kẻ địch nguy hiểm.
Đương lúc ông ngụp lặn trong dòng suy nghĩ chảy siết với vẻ mặt đăm chiêu, tiếng bước chân vang vọng trong tai ông.
“Ông trông cho Acqua thất bại sao? Thằng nhóc đó trưởng thành ghê. Rốt cuộc bất cứ kết quả nào toàn rước lấy sự chỉ trích thì chẳng thể nào dàn xếp được nữa. Ha… Giáo hội Công giáo La Mã vĩ đại xóa mọi chứng cứ cho việc làm đảo điên thế giới…mọi thủ phạm rồi sẽ mau chóng bị xử.”
Tiếng bước chân vang dội khắp Basilica di San Pero thành phố Vatican. Khi người phát ngôn ló dạng thì gương mặt Giáo Hoàng trở nên khó chịu.
“Fiamma Cánh Hữu…đừng nói là…ngươi đã ra khỏi Nội tâm…”
“Coi khuôn mặt chán chường của ông kìa.” Kẻ nói chuyện với Giáo Hoàng chỉ là một ẩn sĩ trẻ tuổi.
Fiamma Cánh Hữu nhìn gương mặt thất vọng của Giáo Hoàng,
“Cái tài của người lãnh đạo nằm ở chỗ họ có thể ăn nói hùng hồn dù trong lúc khủng hoảng nguy cấp. Phản ứng của ông quá xoàng về mặt này; chỉ cần dựa vào điểm này cũng có thể đánh giá khả năng làm lãnh đạo của ông ở mức nào.”
“Ngươi muốn làm gì?” Giáo Hoàng cẩn trọng dò hỏi.
Vento Tiên phong đang trong quá trình hồi phục, Terra Cánh tả đã chết và Acqua Hậu phương thì vẫn chưa rõ sống chết ra sao. Nếu cục diện thay đổi khiến cho sức mạnh của Ghế phải của Chúa bị giảm sút, Giáo Hoàng có thể lấy lại quyền lực từ tay Fiamma. Từ trước kia, Fiamma Cánh Hữu đã là một dạng tồn tại khó chịu trong Ghế phải của Chúa, đến mức biểu tượng sức mạnh siêu việt và quyền lực tối thượng đều nằm ở Fiamma.
Giáo Hoàng nói một cách nặng nề,
“Đòn đột kích bất ngờ vào Thành phố Học viện của Vento. Chiến dịch trên diện rộng và việc lộ mặt ra thế giới của Terra. Đến cả sức mạnh hủy diệt của Acqua…tất cả đều thất bại. Giờ ngươi sẽ làm gì? Để ngừng mọi hoạt động của trung tâm đầu não phe Khoa Học, một kế hoạch đập tan Thành phố Học viện là cần thiết.”
Chắc chắn ông nhận thức sự vươn lên đáng lo của Thành phố Học viện; đến mức ông phải dựa vào sự chỉ đạo của Ghế phải của Chúa. Bởi vì nếu chỉ có một mình, cho dù ông có lôi kéo những bầy tôi ông cũng không thể tập hợp được một đội quân nào cả.
Trái ngược với dự đoán của Giáo Hoàng, Fiamma đáp lại một cách vui vẻ,
“Đầu tiên, chúng ta phải bắt nước Anh quì xuống.”
Cái gì kia?
Làm ngơ vẻ sửng sốt của Giáo Hoàng, Fiamma nói tiếp,
“Hiện giờ do việc liên minh với Giáo hội Chính thống Nga nên toàn bộ Châu Âu trừ Anh đều nằm trong tay chúng ta. Với nguồn lực của tất cả các nước dưới trướng, chúng ta có thể khiến cho nước Anh chết đói. Nhân lực, vật liệu, kinh tế…tất cả nguồn cung cấp đều có thể cắt bỏ. Họ là quốc đảo. Hoàn toàn bị cô lập và không thể mọc cánh bay đi, sức mạnh của họ tuy sẽ từ từ nhưng chắc chắn suy giảm cho đến kiệt quệ chỉ sau một tháng.”
Giáo Hoàng không nghĩ ra được Fiamma có ý đồ gì nên ông không suy đoán nữa.
Thay vào đó, ông hỏi trực tiếp hắn, “Ta không hiểu việc này sẽ mang lại điều gì.”
“Chẳng phải có một mối liên kết giữa Thành phố Học viện và Anh sao? Nếu Anh bị tấn công nó sẽ gây tổn thất lớn cho Thành phố Học viện, ta tin như thế. Nếu đe dọa con tin đầy tiềm năng là Anh thì Thành phố Học viện sẽ không thể nào tiếp tục cuộc chiến với vẻ mặt bình tĩnh được. Vì thế họ sẽ tấn công với cái cớ ‘Bảo vệ đồng minh’.”
“Nói cách khác, nếu Thành phố Học viện tấn công trước, hành động của Anh sẽ chững lại. Thuần Anh Giáo Hội là một trong ba nhánh chính của đạo Cơ Đốc. Đó là một điều không thể chối cãi. Tuyên chiến với Giáo hội Công giáo La Mã và Giáo hội Chính thống Nga, hai nhánh lớn khác là điều không tưởng. Với việc đồng minh của họ là Thành phố Học viện – trung tâm phe khoa học – bị hủy diệt thì Anh có thể an toàn không một vết xước.”
“Không phải. Không phải vậy đâu, Giáo Hoàng đáng kính,” Fiamma cắt ngang. “Thành phố Học viện không phải mục tiêu của ta.”
Giáo Hoàng nín thở. Ông không thể lĩnh hội hết những gì Fiamma nói.
Fiamma tiếp tục,
“’Thứ đó’ ở trong nước Anh. Chúng ta phải có ‘thứ đó’ bằng mọi giá. Người dân của chúng ta đã ngoan ngoãn dâng ‘thứ đó’, ta nghĩ vậy. Để có được ‘thứ đó’, một chiến dịch lớn là cần thiết. Giáo hội Công giáo La Mã phải tăng thêm binh lực cho mọi hoạt động của mình.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy?”
"Hửm? Ta không muốn trả lời. Việc này cũng không hẳn nằm ngoài ý muốn của ông: có 'thứ đó' trong tay, Thành phố Học viện, và có thể là toàn bộ Phe Khoa Học, sẽ bị xé toạc."
Giáo Hoàng vẫn không hiểu được kế hoạch của Fiamma ra làm sao, ông hỏi,
“Thứ…thứ đó là cái gì?”
“À…” Fiamma nói một cách ngắn gọn. Thứ đó chính là:
… … … … … … … … … … …
… … … … … … … … … … …
Rầm!
Âm thanh vang vọng khắp xung quanh.
Giáo Hoàng bật ngược trở lại đập người vào cột trụ lớn trong giáo đường Basilica di San Pietro.
“Ngu xuẩn...,” ông đã hiểu rõ ý đồ của hắn, “Ngươi có còn là tín đồ đạo Cơ Đốc nữa không?”
Fiamma trả lời hời hợt, “Hỏi làm gì khi ông đã biết rồi?”
“Ta nguyền rủa ngươi!”
“Vai trò đồng minh và người bạn tạm thời của Giáo Hoàng đến đây là đủ. Dù sao nó cũng ảnh hưởng rất lớn đến mục tiêu của ta.”
Fiamma buông lời mỉa mai, nhưng Giáo Hoàng mặc kệ hắn. Ông không có thời gian để xét nét giọng điệu của hắn.
Vento Tiên phong, Terra Cánh tả, Acqua Hậu phương. Ba người bọn họ đều có cách nghĩ và triết lý riêng biệt. Dù khác nhau nhưng họ luôn hành động như một thành viên của nhóm Ghế phải của Chúa. Thừa hưởng sức mạnh của các Tổng Lãnh Thiên Thần, trở thành La Persona Superiore a Dio và cứu rỗi nhân loại. Tuy rằng tính kiêu ngạo của họ dễ làm người khác lầm tưởng họ coi thường Chúa.
Nhưng người đứng trước mắt ông lại khác.
Fiamma Cánh Hữu khác hoàn toàn so với các thành viên còn lại trong Ghế phải của Chúa.
Hắn nói rằng hắn muốn cô lập đảo Anh bằng liên minh Giáo hội Công giáo La Mã và Giáo hội Chính thống Nga. Nhưng dù ai có nói gì chắc chắn Anh quốc sẽ không chịu ngồi yên. Nếu họ ép nước Anh vào đường cùng thì Anh sẽ phản kháng lại bằng tất cả sức mạnh. Đến lúc đó cả Châu Âu sẽ trở thành chiến trường. Đó không còn là chuyện cử một hoặc hai người tới Thành phốHọc viện nữa – đó là chiến tranh toàn diện.
“Tên đốn mạt…ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi làm chuyện đó sao?”
Chắc chắn ông sẽ không cho phép. Giáo Hoàng cuối cùng nhận ra cuộc chiến không nên xảy ra sắp sửa bắt đầu… nhưng nếu hành động ngay bây giờ ông vẫn có thể ngăn chặn được.
“Ông tính làm gì?” Nhìn vào khuôn mặt của Giáo Hoàng, Fiamma chậm rãi lắc đầu, “Một mình ông có thể làm gì để chống lại Fiamma Cánh Hữu, thủ lĩnh Ghế phải của Chúa?”
“Ngươi không còn quyền lực nào ở đây nữa.”
“Ông tưởng thế sao? Cho dù Ghế phải của Chúa bao gồm những con người phi thường thừa hưởng các thuộc tính thần thánh đi nữa thì, rốt cuộc, họ cũng chỉ là con người. Các vị trí Tiên phong, Hậu phương, Cánh tả, Cánh Hữu có thể thay thế bất cứ lúc nào chừng nào ta còn sống.”
“Ta sẽ không để ngươi có cơ hội đắc ý đâu.” Giọng Giáo Hoàng trầm xuống, “Fiamma Cánh hữu, hãy yên nghỉ bây giờ…và có lẽ mãi mãi.”
BÙM!!!
Tiếng nổ vang lên. Nhưng chẳng có gì xảy ra, chẳng có gì thay đổi. Không gian xung quanh đột nhiên rung lên kèm theo một âm thanh lạ, giống như ở trong một cái hộp lớn bị bóp méo bởi lực tác động bên ngoài.
“Hỡi các Tông đồ, từ Tông đò thứ nhất đến Tông đồ thứ mười hai, những người tin vào cùng một Chúa, các ngươi hãy lấp đầy ta bằng sức mạnh, các ngươi hãy hiểu ý định của Người và các ngươi hãy giáng đòn trừng phạt kẻ thù.”
Hàng loạt ánh sáng nhảy múa trong không khí. Thoạt nhìn chúng giống như những quả cầu ánh sáng, nhưng dường như bên trong chúng là những hình thể tựa như thập giá ngược hay vỏ sò. Các đốm sáng độc đáo vây quanh Fiamma, hình thành nên những mặt phẳng như bề mặt trái bóng, phong ấn cơ thể hắn thật chặt.
Lúc đó Fiamma lẩm bẩm.
“Thì ra ông dùng hình tượng Con Thiên Chúa và Mười hai vị Tông đồ? Ấn tượng đấy. Tuy nhiên, làm sao Giáo Hoàng có thể sử dụng dấu hiệu của kẻ phản bội Judas?”
“Đừng hiểu lầm. Đúng thật Judas phản bội Chúa thông qua việc phản bội Đứa con của Người, nhưng điều khiến cho Judas được tôn làm Tông đồ chính ở lòng vị tha, sự hiểu biết và tình yêu với Chúa. Chôn sống kẻ ngươi căm ghét thì dễ dàng, nhưng ý định thực sự của Chúa là hướng nhân loại xa khỏi xung khắc ấy.”
Bên trong kiến trúc phát nổ.
Một phòng giam 30 mặt bằng phép bao quanh Fiamma, không những giam hãm cơ thể vật lý của hắn mà còn tách rời phần xác và phần hồn. Hắn bị bẫy trong một “nhà tù vô hại”, chẳng có gì ngoài không gian trống rỗng.
“Sau sự phản bội của Judas, ông đã treo cổ tự vẫn do mặc cảm tội lỗi. Đó là cảm giác đen tối nhất, lạnh lẽo nhất, đau đớn nhất; dù nhìn đi đâu ông cũng không thể tìm ra hi vọng. Hãy nhớ cho kĩ những cảm giác ấy trong chuyến trải nghiệm vô tận sắp tới.”
Fiamma không nghe thấy gì cả, nhưng Giáo Hoàng vẫn tiếp tục nói.
“Kể từ giờ phút này, ngươi sẽ bị nhốt trong bốn mươi năm. Hãy gặm nhấm ‘sự cô độc’ mà Judas đã nếm trải, và xem lại sự chín chắn trong linh hồn của ngươi.”
Bên trọng vật thể ba mươi mặt, đứng một cách sững sờ, miệng Fiamma khẽ nhếch lên. Dấu hiệu cho sự phản kháng cuối cùng với toàn bộ sức mạnh của hắn.
“Đầu hàng đi. Ta là Giáo Hoàng của Giáo hội Công giáo La Mã. Sức mạnh của ta bây giờ là sức mạnh thần thánh của hơn hai tỉ tín đồ truyền đạt qua hai ngàn năm lịch sử. Phép này không thể nào phá hủy chỉ với sức của một người đâu.”
Basilica di San Pietro là thành lũy lớn nhất cao nhất, làm tăng sức mạnh phép lên. Cùng với sức mạnh của tòa thánh Vatican, hai điều trên trở thành thánh vật tăng sức mạnh của Giáo Hoàng lên rất nhiều.
“Hừm”
Giọng nói của Fiamma vẫn còn đó. Sắc mặt Giáo Hoàng chuyển sang sửng sốt. Không một ai bị trói bởi phép thuật như thế có thể làm được việc như vậy.
Fiamma cất tiếng nói,
“Tội nghiệp làm sao…chỉ hai tỉ tín đồ thôi ư? Chỉ hai ngàn năm lịch sử thôi ư?”
Thế giới biến mất.
Giáo Hoàng chỉ thoáng thấy qua thứ xuất hiện trên vai phải Fiamma cùng với ánh sáng chói lòa trong mắt hắn, bởi vì trong giây kế tiếp tầm nhìn của ông bị nhấn chìm trong màu trắng mênh mông cùng với cơn bão cuốn phăng mọi thứ xung quanh. Cơn bão phát nổ, phá hủy hết một phần ba thánh đường Peter Basilica từ trong ra ngoài.
Lớp ma thuật gia cố kiến trúc to lớn bị cắt đứt từng cái một, những công trình bảo vệ thành phố Vatican gần đó cũng bị tác động. Lớp ma thuật bảo vệ bị hư hại nặng nề, khiến cho lượng ma thuật khổng lồ chảy ra làm mọi thứ trở nên hỗn loạn, bóp méo không gian xung quanh.
Cơ thể Giáo Hoàng bị thổi bay xa một trăm mét rồi đáp xuống hòn đá trên đường diễu hành.
Ông nhìn vào Bailica di San Pietro vỡ nát với ánh mắt bàng hoàng. Thành trì lớn nhất và vĩ đại nhất trên thế giới; nhà thơ linh thiêng nhất của Đạo Cơ Đốc đã bị xé thành nhiều mảnh như một tờ giấy. Khung cảnh đổ nát mà Giáo Hoàng chứng kiến quá khủng khiếp, khiến ông quên đi cơn đau đang gào thét.
Đứng chính giữa Armageddon là Fiamma Cánh hữu đang bước tới quảng trường một cách điềm tĩnh. Có thứ gì đó kì lạ ở trên vai phải của hắn. Khác hẳn so với hai cánh tay con người của hắn, giống như chiếc cánh chưa phát triển hoàn chỉnh, đó là một cánh tay lớn kì dị với bốn ngón kèm theo những khối sáng vặn vẹo. Trong truyền thuyết Hy Lạp nữ thần Athena đã nhảy ra từ vết rìu chẻ trên trán vua của các vị thần, Zeus với đầy đủ vũ khí. Khung cảnh trước mắt Giáo Hoàng tương tự như truyền thuyết đó: cả hai đều không thể tin được.
“Chán thế. Bị phá dễ dàng như thế sao?”
Fiamma liếc nhìn sang cánh tay phải và cái thứ kì dị kia như kiểm tra động cơ xe, rồi tặc lưỡi ra vẻ bực mình.
Giáo Hoàng tựa người lên tảng đá và thều thào, “Cánh…tay đó…không lẽ…sức mạnh ấy là…”
“Đúng rồi đó. Cánh tay Phải của ta có thể tạo ra…điều kì diệu.”
Fiamma chầm chậm bước tới đống đổ nát, “Con Thiên Chúa sử dụng Tay Phải của Người để chữa lành căn bệnh và hồi sinh người đã chết. Đó là Tay Phải vẽ Thập giá và vẫy nước thánh trong Lễ rửa tội cho Chúa. Hơn nữa, Tay Phải của Tổng Lãnh Thiên Thần Michael được coi là vũ khí mạnh nhất trong lịch sử, đã đánh đuổi vô số Thiên Thần Sa Ngã; ngay cả Lucifer cũng bị đánh bại khi đối đầu với Tay Phải Tổng Lãnh Thiên Thần Michael. Một sức mạnh vô cùng siêu việt.”
Hiện thân cho sức mạnh Tay Phải: Thánh Hữu.
Người hiện thân cho ngọn lửa tiếp tục giải thích với cho người vĩ đại nhất của Giáo hội Công giáo La Mã,
“Tuy nhiên, sức mạnh vô cùng do Thánh Hữu tạo ra không phải là thứ cho con người điểu khiển. Nước thánh mà tín đồ vẫy hay Thập giá mà họ vẽ…chúng chỉ như cái bóng của sức mạnh huyền thoại. Không hơn không kém. Cho dù được thực hiện bởi Thánh hay thành viên Ghế phải của Chúa, tất cả cũng chỉ là con người. Nhớ kĩ điều này, Giáo Hoàng Giáo hội Công giáo La Mã: ta vẫn và mãi mãi là một con người. Đúng là một cơ thể phiền hà.”
Kẻ nắm giữ trong tay sức mạnh vượt xa bất cứ “con người” nào lại hạ mình và tự gọi bản thân hắn là con người.
Fiamma nói với Giáo Hoàng một cách buồn tẻ,
“Nói tóm lại, ta là hiện thân cho ‘Điều kì diệu của Tay Phải’, nhưng không thể sử dụng hết sức mạnh của nó được. Sức mạnh này tuy có to lớn, nhưng những chiến tích nó tạo ra chẳng khác nào trò trẻ con so với chủ nhân gốc của nó. Giống như ghi lại hình ảnh của một chiếc TV hiện đại bằng TV màn hình trắng đen cổ lỗ sỉ.”
Cánh tay khổng lồ đung đưa theo một điệu bộ kì lạ phía sau Fiamma. Hắn liếm một trong các ngón tay mảnh khảnh và nói,
“Không phải điều ngươi muốn sao?”
Nhà thờ vĩ đại mà con người xây, thành trì huyền bí dựng nên một cách tự nguyện, thánh đường Peter Basilica đã bị Fiamma Cánh hữu phá hủy.
“Tay Phải tạo ra mọi điều kị diệu sẽ giết hết mọi ác quỉ. Sức mạnh của Lẽ Phải nhấn chìm Chúa Quỉ xuống Địa ngục và giam hãm hắn trong một ngàn năm. Nếu ta có thể làm chủ được Thánh Hữu… ngươi không tò mò bên trong nó là gì sao?”
“Chẳng lẽ…”
Nếu hắn ám chỉ đến thứ đó, thì Giáo Hoàng đã đọc qua rồi. Sức mạnh vô định, dị thường mà một chàng trai của Thành phố Học viện nắm giữ. Tay Phải sẽ phá hủy mọi điều kì diệu mà nó chạm vào. Imagine Breaker.
“Nếu là ta thì có thể làm chủ được.” Fiamma cười và giơ cánh tay phải lên trời. Như đáp lại mệnh lệnh, cánh tay thứ ba cũng di chuyển theo, bắt chước động tác của Fiamma. “Nếu là một kẻ giống Chúa như ta thì có thể làm chủ được. Mọi thứ đã được chuẩn bị, tuy nhiên.”
Tuy nhiên, dù đã tập hợp mọi “nguyên liệu” hắn vẫn không thể tạo ra phép thuật cần thiết. Cái còn thiếu là thứ điều khiển nguồn sức mạnh vô hạn vượt xa hiểu biết và giới hạn con người. Giáo Hoàng chỉ biết đến một báu vật tri thức tập hợp đủ mọi cuốn sách ma thuật trên hành tinh này, một sự kết tinh của tri thức.
Fiamma dường như đọc thấu tâm can của Giáo Hoàng qua nét mặt của ông, nụ cười của hắn trở nên rạng rỡ,
“Index. Người Anh đã chuẩn bị cho ta một món quà quá tốt.”
Thì ra là thế. Đó là lí do hắn muốn tấn công nước Anh: mục đích của hắn không phải tìm kẻ cần tìm, mà kéo cô bé trở lại nước Anh.
“Làm sao…ta…có thể để ngươi đi?” Giáo Hoàng nói lắp bắp.
Chống tay gượng thân xác đẫm máu, Giáo Hoàng cuối cùng đứng dậy được. Nếu ông làm theo lệnh của Ghế phải của Chúa, trở thành một trong các thành viên và hướng đến La Persona Superiore a Dio thì có lẽ ông có thể cứu rỗi nhiều tín đồ hơn nữa. Giáo Hoàng không muốn hướng tới dạng thực thể như thế vì lợi ích và địa vị chính bản thân ông; ông không muốn dùng những con chiên vô tội làm bàn đạp để trở thành Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng đứng lên. Trên vai ông là vận mệnh của hai tỉ tín đồ.
“Ta thật sự rất lấy làm thích thú.”
Vẫn giữ cánh tay trên trời, Fiamma cười,
“Dù đây hoàn toàn là chiến thắng của ta, cái tính ương bướng cứng đầu của ông làm nó thêm phần thú vị.”
Ngay sau đó, một vụ nổ phát ra. Chấn động tạo ra giữa họ không thể gọi là “va chạm” nữa.
Trong nháy mắt, cả người Giáo Hoàng bao trùm trong một xung lực cực mạnh thổi ông bay ra xa. Quảng trường Basilica di San Pietro bị phá tan thành nát vụn, dư chấn của vụ nổ làm cho mọi kiến trúc xung quanh sụp đổ. Basilica di San Pietro vốn đã hoang tàn giờ phải gánh thêm nhiều hư tổn khác.
Một phần bức tường ngoài phân cách Thành phố Vatican với thành Rome bị bắn thủng bằng cơ thể Giáo Hoàng và bay thẳng ra ngoài.
Sau cú rung chuyển dữ dội, những lính canh Vatican luôn tin rằng “nơi linh thiêng này sẽ không bao giờ bị đe dọa” ngay lập tức ùa tới. Thoạt tiên họ nhìn chằm chằm vào Fiamma một cách mơ hồ, không thể tin vào mắt mình một con người có thể gây ra sự tàn phá khủng khiếp như vậy. Vài người trong số họ cuối cùng sực nhớ lại bổn phận của mình và xông tới trước. Nhưng khoảnh khắc tiếp theo họ lập tức biến thành những tảng thịt máu me bay nhảy trong không khí. Kẻ chiến thắng đã được xác định.
“Hửm?”
Nhìn sang bên kia bức tường Vatican, Fiamma chợt nhận ra mức độ tàn phá quá nhỏ. Làn sóng xung kích mà hắn tạo ra phải san phẳng ra bên ngoài Roman hàng trăm mét, nhưng chỉ nội trong Vatican bị hư hại; tất cả mọi thứ bên ngoài hoàn toàn lành lặn.
“Hóa ra ông nhận hết mọi đòn tấn công vào mình? Đúng là lão già cứng đầu.”
Fiamma khịt mũi rồi quay lại ngắm nhìn Basilica di San Pietro lúc này đã gần như sập hoàn toàn. Hắn chẳng màng đến bọn tép tôm khác: cho dù có là Hồng Y Giám Mục hay những kẻ lãnh đạo cấp cao khác cũng không có gan chống lại hắn.
Fiamma Cánh Hữu không hề có ý định che giấu hành động của hắn, khung cảnh xung quanh như một thảm họa sau đợt tấn công khủng bố.
Thân thể đầy máu của Giáo Hoàng nằm bên ngoài tòa thánh Vatican.
Ông nghe thấy tiếng còi xe cứu thương.
Lúc đầu ông tưởng có người bị giết gần đó, nhưng vài giây sau ông nhận ra tiếng còi xe hướng thẳng về phía ông.
Ông ngước nhìn xung quanh nhưng không thấy một căn nhà nào bị phá hủy hết. Dù những mảnh vỡ văng gãy các cửa sổ nhưng xem ra không có thương vong nào. Vừa định nở nụ cười an tâm thì Giáo Hoàng nhìn thấy phía sâu trong một con hẻm nhỏ giữa các tòa nhà, có một cô bé lem luốc đang nhìn ông.
Ở đây nguy hiểm lắm! Dù rất muốn nói nhưng ông không thể cất thành lời được.
Chẳng biết có phải do ý thức của ông đang mờ dần hay không, nhưng có vẻ như cô bé đang la lớn gì đó với Giáo Hoàng. Cô bé không cầm băng cứu thương hay thuốc khử trùng, những thứ của Khoa học mà không muốn dựa dẫm vào. Nhưng dù vậy ông vẫn rất cảm kích hành động của cô bé. Ông rất mãn nguyện vì có thể đón nhận ý tốt nho nhỏ sau khi trải qua thảm kịch to lớn này.
Ông nghe thấy một giọng nói khác,
“Wow, ở đây náo loạn ghê.”
Giáo Hoàng ngẩng đầu lên, nhìn vào người phụ nữ với bộ trang phục toàn màu vàng.
Vento Tiên phong.
“Giáo Hoàng người được tôn thờ sẵn sàng chịu thương chỉ để cứu một con chiên lạc lối, với cái tình cảnh này, liệu ông ta có còn ghét chuyện được mọi người bầu chọn không? Hả ngài Giáo Hoàng thắng ghế nhờ lá phiếu.”
“…Anh.”
Mắt ông mờ dần, thế nhưng Giáo Hoàng vẫn cố gắng mấp máy đôi môi.
Mỗi từ nói ra làm ông nôn ra máu,
“Mục tiêu của Fiamma là nước Anh…”
“Đừng có nói bằng cái giọng ra lệnh đó với ta.”
Vento thè lưỡi ra cắt ngang lời ông,
“Nhưng mục tiêu của mọi người là giết tên khốn đó, cho nên lần này ta nhắm mắt cho qua.”
Vento ngừng lại, cô ta nhìn sang con hẻm nhỏ.
Một cô bé áo quần bẩn thỉu, cô bé đang nhìn Vento bằng ánh mắt căm ghét.
“Ánh mắt ghê nhỉ.” Vento gầm gừ, “Mày may mắn đó: nếu tao có vũ khí gốc trong tay thì mày đã chết từ lâu rồi.”
Tiếng còi cứu thường lớn dần. Vento không nói gì thêm và biến mất hút vào trong con hẻm tối.
London, Little Venice.
Người có quyền uy lớn nhất Thuần Anh Giáo Hội, Tổng Giám Mục Laura Stuart đang nằm dài trên chiếc thuyền trôi lửng lờ gần miệng sông hợp lại bởi các con kênh. Nghe cái tên Venice người ta dễ dàng đoán ra nơi đây mô phỏng theo thành phố nước. Tuy nhiên có vài điểm khác biệt. Thứ nhất là khung cảnh chung quanh, thứ hai đây không phải thành phố nổi trên nước. Chỉ là một bến tàu hợp lại từ ba con kênh mà thôi.
Venice có hiêu ứng phép thuật mang lại lợi thế địa hình. Chúng được sao chép nguyên mẫu sang đây, nhưng ít người biết được điều này.
“Thuyền có mái thì tốt quá…” Laura trong có vẻ chán chường, cô liếc nhìn phía sau con thuyền. Dù có người đứng chèo đằng ấy nhưng bên mạn thuyền vẫn có gắn một động cơ nhỏ.
“Báo cáo.” Người chèo thuyền cập nhật tin tức hoạt động.
Tìm đủ mọi cách mới rời khỏi được thánh đường George Cathedral, vậy mà tên chèo thuyền này chẳng ý tứ gì cứ nói chuyện công việc hoài, Laura cong môi ra vẻ bực bội.
“Dường như có trận chiến nội bộ trong Giáo hội Công giáo La Mã, Giáo Hoàng cũng bị liên lụy. Chưa rõ ông ta còn sống hay đã chết. Chúng tôi xác nhận ông ta được đưa vào bệnh viện, tới bây giờ vẫn chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.”
“…”
Người chèo thuyền bắt đầu đưa ra giả thuyết dựa trên các báo cáo bên trong Rome và dòng chảy phép thuật, đối chiếu chúng với nhau để giải thích rõ hơn “cuộc nội chiến” này.
“Dựa theo lượng lớn phép thuật thu thập được, sức tàn phá có lẽ gấp hàng chục lần – không thậm chí nhiều hơn, nhưng mà… xin hãy cho tôi vài phút để tính lại. Có lẽ tôi đã nhầm lẫn đâu đó.”
“Cho dù anh có tính lại cũng thế thôi. Họ tìm thấy xác Giáo Hoàng trên con đường bên ngoài Vatican đúng không? Nếu vậy thì chuyện xảy ra quá rõ ràng rồi.”
Nằm dài trên thuyền, Laura lật người qua vị trí mà cô không thể nhìn thấy người chèo thuyền. Cô lẩm bẩm, “…Đúng là người tốt.”
Ẩn ý và suy nghĩ của cô ta, người chèo thuyền không thể nào đoán được. Vẻ ngoài của cô ta khiến người khác có ấn tượng sai lầm về tuổi tác của cô. Cách cô ta trải nghiệm mọi thứ khác nhiều so với người thường. Vì thế, người chèo thuyền không cách nào hiểu được lối suy nghĩ của cô ta.
“…giờ, chắc chắn anh đang cười như một thằng ngốc phải không, anh chàng tốt bụng.”
Rốt cuộc người chèo thuyền chỉ đoán được dựa trên những gì anh thấy.
Trong giọng nói của Laura phảng phất chút cô đơn.
Ở một góc của Thành phố Học viện, có một tòa nhà không cửa.
Nó vững chắc đến nổi một vũ khí hạt nhân tập trung năng lượng bắn vào một điểm cũng không thể phá hủy được. Cả công trình này được xây lên chỉ dành cho một “người”.
Giám đốc của Thành phố Học viện, Aleister Crowley.
“Người” ấy treo ngược và nổi lơ lửng trong một ống chứa chất lỏng lớn bằng gương, ông mỉm cười.
Ông ta đang nhìn vào màn hình hình chữ nhật hiện lên trong không khí. Nguồn thông tin chuyển đến từ Underline, một mạng lưới độc đáo gồm các cỗ máy nano dàn trải khắp Thành phố Học viện.
Thông thường màn hình sẽ hiển thị thông tin giờ lại ánh lên một màu xám đục. Do vụ nổ của Acqua Hậu phương khiến cho mạng lưới Underline bị sập trong vòng một giờ. Cho dù chúng là những cỗ máy nano tí hon chế tạo bằng công nghệ nano bậc nhất thì những vi mạch chỉ dài khoảng 70 nano mét. Dễ hiểu vì sao chúng bị phá hủy nếu trúng phải một cơn bão hay áp lực đủ lớn.
Trục trặc một nơi sẽ nhanh chóng ảnh hưởng ra toàn bộ mạng, khiến cả hệ thống bị sập. Tốn vài giờ để sửa chửa xong, đối với Aleister, khoảng thời gian chờ đợi ấy chẳng khác nào cắt đi đôi tay của ông. Biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt của ông là nụ cười điềm tĩnh.
“Đúng như dự đoán, ta cần phải nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này…”
Thế nhưng ông ta tỏ ra thích thú vì nhớ lại một thứ mà ông ta cần làm.
Các máy móc xung quanh Aleister phân tích thông tin thu thập được trước khi mạng lưới Underline bị tê liệt, đào ra những thông tin hữu ích từ một núi thông tin rác. Màn hình xám xịt bắt đầu lấy lại màu sắc rồi ngay lập tức hiển thị kết quả báo cáo.
Nội dung báo cáo là kết quả phân tích sức mạnh bàn tay phải của một chàng trai.
Công thức hóa học mỗi trạng thái nhảy lên màn hình, từ khả năng xử lí của bộ não tính toán theo lượng oxy hít vào cùng lượng carbon dioxide thải ra và sức mạnh bàn tay phải tính toán dựa trên trường khuếch tán AIM phủ khắp Thành phố Học viện.
Thông số nhập vào và ra, đây là thế giới của khoa học.
Aleister dõi mắt theo những con chữ chạy dọc màn hình, nụ cười của ông ta càng sâu hơn.
Một người lớn, và một đứa trẻ; một người đàn ông, và một người phụ nữ; một thánh, và một tội đồ. Trước mặt “người” bị ám ảnh bởi tất cả những đặc tính ấy, kết quả báo cáo như sau:
- Điểm tham chiếu những hiện tượng dị thường (So với điểm 0 trung tâm) đang ổn định ở mức 3.
- Tiến độ kế hoạch chính dậm chân tại chỗ.
- Mẫu thí nghiệm “Imagine Breaker” gây ảnh hưởng 98% kế hoạch.
- Số 1 Thành phố Học viện đang theo đúng tiến trình kế hoạch chính.