15 tháng ba, 8:10 tối.
Chẳng có gì nhiều đã xảy đến với Haratani Yabumi vào ngày White Day. Giờ là ngày hôm sau, và nó đang dạo quanh vô định ở khu mua sắm thì vài tên thanh niên Skill-Out vô giáo dục lớn tuổi hơn nắm lấy gáy nó và kéo nó vào một con hẻm tối, ẩm ướt—một chút rắc rối rất giống shounen manga. Nó bị đấm vài lần, và rồi bị lấy ví và điện thoại, mà gập đôi lại như là ví kĩ thuật số. Nếu nó không liên hệ với trung tâm dịch vụ sớm, nó sẽ kết thúc với việc trải nghiệm một thảm họa giống như để thẻ tín dụng của mình bị đánh cắp.
“Được rồi. Chúng ta không muốn thằng này khóa điện thoại, nên hay là trói nó lại để có chút thời gian nhỉ?”
“Hả? Thật sao? Nhưng chim thành phố rất tàn bạo mà. Nếu chút thịt không thể kháng cự nào rơi trước mặt chúng, chúng sẽ mổ nó liền.”
“Điện thoại ví đúng thực là tiện lợi. Chỉ cần có thể lấy được số của thằng này, thì sẽ chẳng còn hạn mức tín dụng nữa.”
Pyaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhh!? Tại sao mình lại lấy một cái điện thoại mới với những chức năng mà mình sẽ không bao giờ sử dụng chỉ vì người phụ nữ ở trung tâm dịch vụ yêu cầu nó chứứứứứứứứ!?
Trước kia thì mấy tên cướp sẽ chỉ lấy ví của nó, thả nó đi, và thế thôi. Sự tiện nghi của nền văn minh đôi khi có thể rất đáng sợ. Chỉ cần sở hữu chúng, cuộc khủng hoảng của người dùng sẽ trải qua một cuộc tiến hóa lớn.
Haratani Yabumi, bị bao quanh bởi năm sáu tên thanh niên lớn tuổi hơn, tự hỏi làm sao để thoát khỏi chuyện lần này.
Nhưng sau đó một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Ông anh thiếu gan dạ quá đấy. Ông anh sẽ không làm ai hài lòng theo cách đó đâu!!”
Nhìn tới lối vào con hẻm, Haratani thấy một bóng người đứng tạo một tư thế.
Năm sáu tên thanh niên quay về phía hình bóng và giữ im lặng trong một giây.
Đoàng!!*
Trước khi ai đó biết được hình bóng đó là ai, một trong những tên tội phạm bỗng lôi ra một khẩu súng lục và bắn hình bóng.
Hình bóng bí ẩn đổ gục xuống đất. Tên tội phạm chặc lưỡi thờ ơ. Sự bất mãn với Chúa của Haratani rỉ ra khỏi tim nó.
Cái kiểu chuyển sự kiện nực cười gì thế chứ!?
“Frwaaaaaaaaaaaahhhhhhhh!!”
Hình bóng bí ẩn đứng ngay lên trở lại. Toàn bộ mọi chuyện chỉ mất khoảng ba giây. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi hình bóng đứng ngay lên trở lại như một con lật đật gây rối loạn nhịp độ của những tên tội phạm.
Mặc dù rõ ràng đã nhận một phát bắn vào tim, nhưng cậu ta lại có áp lực của ai đó đã thức cả đêm và tiến tới với những bước nặng nề.
“Ông anh đúng thực là thiếu gan dạ khi sẵn lòng bắn người khác mà không cảnh báo trước đấy. Hay đó là hạn chế? Đó là hạn chế mà ông anh còn thiếu à? Ừm, tổng thể tôi muốn nói ông anh chỉ là một đứa trẻ quăng cơn giận quá dễ dàng đó!! Ông anh không nghĩ sẽ rất buồn nếu nó tệ đến nỗi ông anh sẽ ở trong một vị trí mà giới truyền thông có thể nói những gì nó muốn về ông anh sao!?”
Tên tội phạm không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nên hắn quyết định bắn một lần nữa. Hắn tiếp tục kéo cò, nhưng hình bóng chỉ lắc lư chút đỉnh thay vì ngã xuống đất.
Chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi tên thanh niên trở nên khá giận dữ và hắn hạ ánh nhìn xuống khẩu súng của mình ngay tức thì.
“Tại sao mày không chết đi hả…?”
“Gan dạ! Đó là do gan dạ!!”
“Phải có gì hơn thế chứ!?”
“Nếu ông anh khăng khăng đòi tôi nói, thì tôi cũng là hạng bảy của bộ bảy Level 5 Thành Phố Học Viện được gọi là Số 7 Sogiita Gunha, nhưng đó chỉ là chi tiết không đáng kể thôi. Vấn đề ở đây là sự gan dạ ngập tràn thiêu cháy trong tôi đây này!!”
Anh chàng gan dạ bí ẩn tự gọi mình là Sogiita dang rộng tay, cong lưng lại như một cây cung, và thông báo điều này với bầu trời. Haratani không biết nó hoạt động thế nào, nhưng một vụ nổ khói màu đỏ, xanh, và vàng xuất hiện phía sau cậu ta.
Haratani hoàn toàn chết lặng.
Những tên tội phạm tụ lại với nhau và bắt đầu thì thầm với nhau.
“Nếu hắn là hạng bảy của bộ bảy, thì điều đó nghĩa là hắn là kẻ yếu nhất Level 5, đúng không?”
“Điều đó nghe như chuyện mà những Level 0 như bọn mình có thể đối phó được.”
Số 7 mà bọn chúng đang thảo luận không thể giữ im lặng.
“Không không!! Tôi đã nói rồi! Toàn bộ chuyện Level 5 và chuyện Số 7 đều là chuyện ngoài lề nhàm chán thôi!! Thứ quan trọng ở đây là sự gan dạ!! Không có quá trễ đâu! Vậy nên hãy nghe t—Ui! Đừng có đánh tôi bằng khóa xích xe đạp và đâm tôi bằng cái cuốc băng! Ui ui ui ui! Các người đều thiếu gan dạ hết rồi!!”
Nó trông như một cảnh hài hước, nhưng khoảng giá trị vật chất của mười tập phim dành cho những bộ phim truyền hình hồi hộp kéo dài hai tiếng hiện diện trong một cơn bão bạo lực.
Và sau tất cả, Sogiita Gunha đơn giản là sẽ không chết. Những kẻ tấn công cậu ta bắt đầu cảm thấy chuyện này thật kì lạ, mặc dù những cái tay tấn công của bọn chúng không hề chậm đi chút nào.
“Daaarashaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!”
Số 7 kích động hét lên, tạo thành một vụ nổ xoay quanh mình. Những tên xấu xa bị ném bay khỏi chân mình cùng với hiệu ứng âm thanh đặc biệt-như 'BÙÙÙM!!'.
“Các người đã làm những gì mình muốn lúc nãy rồi!! Tôi sẽ không cho phép chuyện đó nữa đâu! Tôi giờ sẽ cho các người thấy sự gan dạ thực sự là gì!!”
Chẳng có lí do thực sự nào để làm ầm lên như thế, bởi vì cuộc tấn công cuối cùng của cậu ta đã lạnh lùng hạ gục những tên tội phạm. Cái thực tế cậu ta đã ném vào những cuộc tấn công phụ khiến chuyện này có chút không rõ ràng rằng ai mới là kẻ xấu. Haratani bắt đầu bình tĩnh nghĩ những tên tội phạm mới là những người cần phải thể hiện sự gan dạ đích thực để thoát khỏi chuyện này.
Sau đó…
“Heh. Tao cho rằng đó là tất cả những gì được mong chờ từ những con cá chiên bé nhỏ như tụi nó.”
Một sự hiện diện mới xuất hiện từ bóng tối. Haratani nghe thấy những tiếng bước chân khi một con quái vật được sinh ra từ bóng tối của Thành Phố Học Viện tiến lại gần. Một món vũ khí hình con người cơ bắp khổng lồ tạo ra vẻ ngoài của hắn. Hắn trông như loại người đã vượt qua ba quốc gia cùng với một nhóm lính đánh thuê ngoại quốc trên đường tới đây.
“Tao là Yokosuka Kẻ Nghiền Nội Tạng. Có vẻ mày đã thể hiện chút tình thương với người của tao nhỉ.”
Tầng lớp trung lưu thấp hơn Haratani Yabumi nghĩ người đàn ông này phải đang lên một kế hoạch nào đó nhằm lật đổ một thế giới ở đâu đó cách xa hắn thay vì trấn lột người trong các con hẻm, nhưng giọng nói của trái tim Haratani không chạm đến được tên trùm cuối cơ bắp đó.
“Tuy nhiên, mày đã nhúng mũi vào chuyện người khác. Lại chẳng có sự ăn năn nào ở đây cả. Giờ thì mày đã đứng trước mặt một chuyên gia chiến đấu chống lại siêu năng lực gia như tao, Yokosuka-sama Kẻ Nghiền Nội Tạng, mày—”
“Xin lỗi, tôi vừa xì hơi!!”
“Chờ đã, aggh! Im lặng và lắng nghe những gì người ta nói đi!! Vậy nên, ừm, mẹ kiếp, tao tới đâu rồi? À phải rồi. E hèm. Giờ thì mày đang đứng trước mặt một chuyên gia chiến đấu lại siêu năng lực gia như tao, Yokosuka-sama Kẻ—”
“Cú Đấm Tuyệt Vờờời!”
“Tao đã nói lắng nghe những gì người khác—Bgrh!?”
Yokosuka-san Kẻ Nghiền Gì Gì Đó đang cố nói gì đó, nhưng hắn lại bất ngờ xoay ở tốc độ cao như một cái trực thăng tre. Khoảng cách giữa Số 7 và Ngài Nghiền lúc đó là khoảng mười mét, nhưng loại sóng xung kích hay psychokinesis kì lạ nào đó đã đánh thẳng vào hắn.
“Chờ đã… khụ… Cái… Cái đó là gì thế…?”
“Hh hh hhhnnn. Đó là giá trị thực sự của Số 7 Thành Phố Học Viện. Tôi tạo ra một bức tường psychokinesis không ổn định trước mặt mình và phá hủy nó bằng một chất kích thích được chính nắm đấm của tôi cung cấp cho. Việc đó làm nó gửi một vụ nổ hiệu ứng phụ tới khoảng cách xa. Đó là tuyệt chiêu của tôi, và tôi gọi nó là Attack Craaaaaaaaaaaaaaaaaaaasssssssssshhhhhhhhhh!!”
Cậu ta tiết lộ cái sự thật mới này bằng một vụ nổ.
Nhưng Haratani lại điềm tĩnh lên tiếng.
“Không, điều đó là không thể đâu.”
“?”
“Tôi không nghĩ chỉ áp dụng một chất kích thích vào trường sức mạnh psychokinetic lại sẽ có loại phản ứng đó đâu. Lĩnh vực nghiên cứu tôi chọn trong chương trình phát triển siêu năng lực là về thứ đó, nên tôi biết rất nhiều về nó.”
“…”
“…”
Người tấn công và kẻ bị tấn công đều im lặng khó xử.
Sogiita Gunha hạ ánh nhìn xuống nắm tay của mình trong một thời gian ngắn.
“Vậy thì tôi đã làm gì và tôi đã làm thế nào chứ?”
“Nààààààyyyyyy!! Cái quái gì thế hả!? Cái kiểu đối xử nửa vời với tuyệt chiêu của mình gì thế chứ!? Nghĩ tới những người đã bị nó đánh bại đi!!”
“Cú Đấm Tuyệt Vờờời!”
“Chiêu đó y chang như lúc đ—Brrhhfd!?”
Yokosuka-san Kẻ Nghiền Gì Gì Đó bay xoay tròn trong không khí.
Vai của Haratani rũ xuống. Nó đã được cứu, nhưng nó lại chẳng vui chút nào.
Ngài Nghiền thà chết còn hơn thua một người trông mong ở nhà tại một lễ hội, nhưng chấn thương vật lí mà hắn đã nhận là thật. Hắn cố đứng dậy, nhưng chân hắn lại đang run rẩy không thể kiểm soát.
“Kh. Q-quả đúng là Số 7.”
Ngài Nghiền còn không đủ sức để chạy đi, chứ đừng nói tới chiến đấu.
Hắn hẳn đã biết chuyện này sẽ kết thúc thế nào, bởi vì hắn nhìn vào mặt Sogiita và nói.
“…Hãy đồng ý với tao một chuyện.” Một nụ cười chân thành mà ta không mong sẽ thấy được ở một kẻ xấu xuất hiện trên khuôn mặt hắn. “Ít nhất hãy kết thúc chuyện này bằng đòn tấn công phi thường nào đó—không phải chiêu nghe nhàm chán như 'Cú Đấm Tuyệt Vời'. Hãy đánh tao bằng một đòn tấn công thực sự gần như nghe đáng để thua đó.”
Nghe thấy điều đó, Số 7 lặng lẽ gật đầu.
Cậu ta chậm rãi siết nắm tay của mình, và…
“Cú Đấm Tuyệt Vờờời!”
“Tao đã nói không đ—Bibrchfsda!?”
Ghi chú
psychokinesis (hay Niệm Lực) là một trong hai tiêu chí xếp nhóm siêu năng lực. Năng lực này cho phép ta tác động vật lí vào một vật thể theo ý muốn của mình.
cách gọi khác của psychokinesis.