Chiếc chuông nối với cánh cửa tự động vang lên.
“Hm? Ồ, một vị khách.”
“…Đặt cái máy trò chơi cầm tay xuống nếu ông không muốn tôi cho ông vài chấn thương liên quan tới từ ‘phục vụ khách hàng’,” cô gái với đôi bím tóc nâu, Shirai Kuroko, vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người thợ cắt tóc kiêm chủ cửa tiệm không có dấu hiệu mong muốn khách hàng vào cửa tiệm của mình. Một vài nam nhân viên trẻ lập tức bước tới từ phía sau tiệm và bắt đầu cúi đầu xin lỗi Shirai.
Cô không thể tin được rằng chỉ những nhân viên mới làm ở đó được 3 tháng mới lo cho cửa tiệm, nhưng cô phải thừa nhận là ông chủ tiệm rất lành nghề. Shirai bước vào một trong các khoảng trống được phân cách bởi những tấm vải treo lên giống như phòng y tế trường và ngồi vào thứ trông giống như ghế trong văn phòng nha sĩ.
Người chủ cửa tiệm uể oải vòng ra đằng sau Shirai và tháo những sợi dây ruy băng khỏi mái tóc cô với những ngón tay mịn màng hơn nhiều so với những gì ta nghĩ về đàn ông.
Người chủ tiệm, Sakashima Michibata, vuốt chòm râu dê của mình bằng một tay và nói.
"Dạo gần đây tôi khá thành thạo việc uốn tóc bằng cách sử dụng bàn ủi và tôi muốn thử kiểu Siêu Mũi Khoan 14, vậy nên thế nào? Muốn thử kiểu bánh sừng trâu không? Cô có thể khá oai, Shirai-chan, nên tôi nghĩ những lọn tóc xoăn vòng nhỏ cao cấp sẽ hợp với cô đấy.”
“Tóc tôi xoăn tự nhiên, nên dẹp đi và duỗi thẳng cho tôi để kiểm soát được nó.”
“Ừmm…vậy xoăn nhé?”
“Tôi nói là duỗi thẳng!!” Shirai trợn mắt hét lên khi Sakashima bắt đầu đặt cái thiết bị hình chén nửa bán cầu lên đầu cô.
“Rồi, rồi. Cô chẳng vui tí nào… Giờ thì, làm phần ngọn của cô kiểm soát được nào.”
Anh ta rút ra một cây kéo mỏng.
“Cô thực sự phải đang gặp khó khăn nhỉ, Shirai-chan.”
“Với cái gì cơ?”
“Ở ngôi trường phát triển siêu năng lực danh tiếng như Tokiwadai, cô phải được phép của giáo viên về cửa tiệm cô chọn để cắt tóc, đúng không? Dù rằng, vì nhà trường đã chọn tôi làm cửa tiệm được chỉ định, nên tôi kiếm được nhiều tiền dễ dàng. Chắc hẳn phải thấy khá gượng ép với tất cả chỗ quy định đó lắm.”
“Ừm thì, phàn nàn về nó thì cũng chẳng dẫn ông tới đâu cả. Ông có thể lấy được mẫu gen cơ bản từ tóc và máu, và họ không muốn ai đó bí mật thu thập nó và lập bản đồ DNA của ai đó.”
“Hmm.”
Trong tay trái của mình, người chủ tiệm cầm một số chiếc lược khác nhau với kích cỡ khoảng trống giữa các răng khác nhau. Anh ta ngước nhìn một tập hợp nhiều chiếc camera lớn nhỏ. Số lượng camera quá mức đã được lắp đặt bởi trường trung học Tokiwadai, không phải bởi công ti an ninh.
Sakashima Michibata nắm lấy một nhúm tóc của Shirai giữa những ngón tay của mình.
“Nghĩ tới nó, tôi nghe nói có một khoản trợ cấp mới cho nghiên cứu phát triển năng lực Dịch chuyển tức thời. Rõ ràng là, việc xử lí tọa độ không gian thứ 11 khó đến nỗi mà không được ưa chuộng ngay cả với những nhà khoa học.”
“Không phải thế đâu. Chiều không gian thứ 11 gần như đến từ thuyết lượng tử liên quan tới Schrödinger. Cấp trên chỉ là cảm thấy như có một cuộc khủng hoảng vì không có nhiều siêu năng lực gia Dịch chuyển tức thời cho lắm. Người ta dùng thuật ngữ ‘siêu năng lực’ để nói về mọi loại năng lực, nhưng có vài năng lực xuất hiện dễ dàng còn vài cái thì không.”
“Đó là một trong các bí ẩn, nhỉ? Tôi khá chắc những học sinh lớp 1 đều trải qua Chương trình đào tạo như nhau mà không có tiết tự chọn nào vậy mà sau cùng cũng chia thành những sức mạnh khác nhau mà vài cái có thể tạo ra lửa, vài cái có thể tạo ra gió, và cứ thế.”
Khi nói, Sakashima cắt khoảng 5 milimet ngọn tóc của Shirai. Lưỡi cắt được đặt ở góc độ tối ưu nhất để không tàn phà những tế bào và để lại một vết cắt gọn gàng.
“Tất nhiên, tôi cũng thắc mắc tại sao họ lại đang phát triển những sức mạnh này.”
“…Làm ơn đừng chối bỏ cội nguồn lí do tồn tại của Thành Phố Học Viện.”
“Ồ, tôi cũng hiểu đó là một triển vọng hấp dẫn, nhưng nó khiến tôi nghĩ có một người nào đó đằng sau tất cả đang mơ ước cuộc sống vĩnh hằng hay thống trị thế giới hay gì đó.” Michibata vừa bẻ cổ vừa di chuyển chiếc kéo. “Tôi tự hỏi liệu sách giáo khoa về siêu năng lực dành cho học sinh như cô có nói tới náo động về việc phát triển siêu năng lực thời kì chiến tranh lạnh không. Mỹ và Liên Xô đã đầu tư lượng tiền lố bịch vào nó như là một phần của cuộc đối kháng trẻ con của họ với nhau và…ừm, nó kết thúc trong thất bại.”
“Đó là Dự Án Stargate, đúng không?”
“Ồ, vậy ra cô có biết về nó!” Sakashima đáp với giọng ngốc nghếch và Shirai thở dài.
"Chúng tôi đã học về nó ở tiết lịch sử. Họ không biết mình đang làm gì và cứ liên tục lặp đi lặp lại những thí nghiệm quy mô lớn mặc dù họ còn không biết liệu những chỉ số mà mình đang nhận được được coi là thành công hay thất bại. Cuối cùng, đó chỉ là một đám khoa học gia mò mẫm xung quanh và lãng phí ngân sách liên bang mà thôi.”
“Hmm. Chính thức thì, dự án phát triển siêu năng lực dành cho mục đích quân sự, nhưng tôi thắc mắc liệu đó có thực sự là sự thật không. Tôi nghĩ có một động cơ cá nhân đầy cảm xúc ích kỉ đằng sau. Cô biết mà, người có mong muốn trở nên ‘đặc biệt’ hay ‘được chọn’ đấy.”
Sakashima chải mái tóc của Shirai và nắm lấy nhúm tóc kế tiếp.
(Thừa nhận nó thật khó chịu, nhưng thế này không tệ lắm.)
“…Nhưng tất cả chuyện đó là sao?”
“Sao là sao?”
“Việc phát triển siêu năng lực trong thời kì chiến tranh lạnh đó. Ý tôi là, Thành Phố Học Viện của Nhật Bản mới là nơi đã thành công trong việc phát triển chúng, đúng không? Vậy thì Mỹ và Liên Xô kiếm đâu ra ‘những mẫu vật siêu năng lực gia’ chứ?”
“Thì, họ sẽ không nhận được trợ cấp nếu có tỉ lệ thành công bằng 0%, nên có lẽ họ đã nói dối,” Shirai đáp.
“Nhưng ngay cả bây giờ cô cũng thấy chuyện kiểu đó trên TV mà. Cô biết mà, như là chuyện những cựu điều tra viên ưu tú đảm nhận những vụ án chưa giải quyết được đấy. Tôi phần nào nghi ngờ việc tất cả đều là giả. Ít nhất, tôi không nghĩ bất cứ ai cũng sẽ muốn tạo ra thứ như siêu năng lực gia nếu chưa có ai từng chứng kiến một siêu năng lực gia.”
“…Ông có biết chuyện lừa đảo giả kim thuật trong thời Trung Cổ không? Hoàng gia và giới quý tộc đều tin vào giả kim thuật vì họ nghĩ họ đã chứng kiến nó tận mắt.”
“Bah. Xin lỗi, nhưng tôi không phải là loại người tin vào giả kim thuật, UFO, hay Ác Quỷ New Jersey.”
“…”
Biểu hiện của Shirai chuyển sang ngạc nhiên khó tin. Đó là kiểu biểu hiện mà cô sẽ có nếu được bảo là bánh hamburger của một chuỗi nhà hàng được làm từ thịt giun đất.
“Vậy thì ông đang nói cái gì chứ hả? Rằng vài thông tin về công nghệ Thành Phố Học Viện đã bị rò rỉ sang Mỹ và Liên Xô trong cuộc chiến tranh lạnh sao?”
“Vào khi ấy, thì đó sẽ là Liên Xô. À, nhưng điều đó là không thể. Công nghệ khoa học bên trong và bên ngoài Thành Phố Học Viện cách nhau từ 20 đến 30 năm. Ngay cả khi tất cả thông tin đều bị lọt ra ngoài, nó cũng chẳng sẽ giúp họ nhiều vì họ không có công nghệ để bẻ khóa mã hóa tiên tiến. Đó sẽ là một con đường khó khăn đấy.”
“Một siêu máy tính ‘bên ngoài' hồi đó sẽ không đủ mạnh để chạy cái máy trò chơi cầm tay mà tôi chơi.” Sakashima cười. “Họ sẽ không thể đọc được bất cứ cái gì từ một chiếc đĩa của Thành Phố Học Viện, chứ đừng nói tới bẻ khóa mã hóa.”
“Vậy thì ông đang nói cái gì chứ hả?”
“Ồ, Shirai-chan, cô có bao giờ nghe nói về Nguyên Thạch chưa?”
“…”
“Ôi trời. Tôi làm cô khó chịu sao?”
“Ừm, ờ. Ngày này qua ngày khác, sức mạnh của tôi được nghiên cứu bằng cách để các chất kích thích tác dụng vào bộ não qua điện cực, thuốc, và thậm chí cả đề xuất thôi miên, nên tôi mong ông đừng có mang chuyện đó ra.”
“Tôi chỉ thấy nó như sự khác biệt giữa một viên kim cương nhân tạo và một viên tự nhiên thôi,” Sakashima vừa nói vừa di chuyển chiếc kéo tới tóc mái cô. “Nếu một hiện tượng nào đó được gây ra một cách nhân tạo, thì, chỉ cần những trường hợp tương tự như trong thí nghiệm được tái tạo trong thế giới tự nhiên bằng yếu tố này hay yếu tố khác, hiện tượng tương tự sẽ xảy ra mà không có sự giúp đỡ của con người. Nếu cô không thích ví dụ kim cương, thì hay là súng điện với lại tia sét nhé?”
“Đó chỉ là giả thuyết thôi,” Shirai đáp với giọng nghe chán nản. “Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như thế, và, nếu nó thực sự tồn tại, thì kích thước mẫu sẽ là vô cùng nhỏ. Nó sẽ được coi như là một lỗi trong dữ liệu và thậm chí còn không xuất hiện trong kết quả tổng.”
“Hmm.”
Sakashima nheo mắt với một nụ cười vui vẻ.
Anh ta bỗng nhiên ngừng di chuyển chiếc kéo và nói Shirai như thể đang thách thức cô.
“Cô có nghĩ sét đánh khá thường xuyên không?”
“Có, mặc dù hiếm lắm nó mới đánh một người cụ thể.”