Một chiếc xe chở hành đang kêu ầm ầm băng qua Thành Phố Học Viện được tạo nên từ phần phía tây Tokyo. Ba thiếu niên đang ở trên xe. Komaba Ritoku, Hanzou, và Hamazura Shiage. Tụi nó đều là thành viên của một nhóm tội phạm được gọi là Skill-Out.
Người đang cầm bánh lái, Hamazura, rõ ràng là còn quá trẻ để có bằng lái. Nhưng tụi nó đã vi phạm hai quy tắc khiến cho chuyện này dường như chẳng còn phù hợp.
Thứ nhất, chiếc xe chở hàng đó bị lấy cắp.
Thứ hai, một máy ATM (họ dùng máy hạng nặng để móc nó lên) được đút ở ghế sau của chiếc xe chở hàng.
Chiếc xe chở hàng mà những thiếu niên này ở trên đang băng băng trên con đường thẳng tắp hàng tua bin gió và bên dưới chiếc khinh khí cầu đang trôi nổi trên bầu trời xanh.
“Ồ, tuyệt. Một trong những thứ này có hai mươi triệu yên ở trong sao?”
Mắt của Hanzou phát sáng khi nhìn vào chiếc máy ATM với cái màn hình nứt và phần thân bị nghiền nát. Nó nói với Hamazura đang ngồi ở ghế tài xế trước mặt mình.
“Bọn tao đã đúng khi do thám mày. Bọn tao sẽ không bao giờ có thể tách và ăn cắp một cái thiết bị được gia cố chống lại động đất mà không có ai đó có thể vận hành thiết bị xây dựng được.”
“Nhắc mới nhớ, lúc trước bọn mày thu thập tiền thế nào vậy?”
“Hm? Ăn cắp thứ gì đó dễ dàng rồi biến khỏi nơi đó.”
“Chán ngắt!!”
“Ừm, kéo ai đó trông yếu ớt vào một con hẻm rồi đấm chúng thì nhanh hơn, nhưng, mày thấy đấy, Thủ lĩnh Komaba sẽ không để cho chúng ta động tay vào bọn con gái mỏng manh đâu.”
“Nhưng cách đó khá thú vị đấy!!” Hamazura nói khi nó và Hanzou cười một cách tối dạ.
Komaba không phản ứng lại khi bị đem vào cuộc nói chuyện. Hamazura kiểm tra gương chiếu hậu và thấy một gã to lớn đang ngồi khó khăn ở băng ghế sau như ai đó ngồi ở băng ghế dự bị ở Koshien.
“Mà có chuyện gì với Komaba-san vậy?”
“Mày thấy chuyện đó lúc trước rồi, phải không? Chuyện tên mang súng cung xâm nhập vào cái trường tiểu học đó vào đầu học kì 3 rồi Thủ lĩnh Komaba đã đánh hắn bay 5 mét chỉ bằng nắm đấm của mình đấy. Có thể có vẻ khác với tính cách, nhưng khi một bé gái thích anh ấy thì anh ấy thực sự xấu hổ lắm đấy.”
Đôi vai của gã kích cỡ gorilla sẽ làm im bặt một đứa trẻ đang khóc giật lên.
“Ể…? Komaba-san đang tìm một cửa hàng trực tuyến trên cái PDA đó mà, đúng không? Nó đã dừng lại và nhìn vào bộ trang phục Santa cỡ XL và bộ râu trắng gần 10 phút rồi đó.”
Đôi vai của gã giật còn mạnh hơn nữa.
“Ừ, tao nhớ những gì con bé đã nói mà, thủ lĩnh. Con bé hỏi liệu Santa Claus có thực sự tồn tại không, đúng không? Vậy là một Santa tội phạm sẽ đến thăm con bé vào cuối năm sao!?”
Khi hai tên ngốc cười lớn tiếng vào chuyện đó, Komaba đột nhiên ép cái PDA trong hai tay mình như thể đang vắt một miếng vải.
“Fgaaaaaaaaahhhhhh!!”
“Ể-ểểể!? Sự e thẹn của Thủ lĩnh Komaba đang khiến anh ấy nổi điên rồi!!”
Komaba không điều khiển bánh lái, nhưng chiếc xe chở hàng vẫn trượt sang một bên một cách bất thường.
“Này, Hamazura. Có cách cụ thể nào để mở một cái máy ATM không?” Hanzou hỏi trong khi họ vẫn đang quay trở lại nơi ẩn náu của mình trên chiếc xe chở hàng.
“À, tao sẽ tháo nó ra. Nó có một cái vỏ an toàn nên không thể mở nó sai cách được.”
“Một cái vỏ?”
"Nó có sơn huỳnh quang ở bên trong. Nếu mày mở nó sai cách, nó sẽ khiến cho toàn bộ tờ tiền không thể sử dụng được. Nên đừng có chạm vào nó cho đến khi chúng ta quay trở lại nơi ẩn náu.”
Nhưng ngay khi Hamazura vừa mới đưa ra lời cảnh báo của mình xong…
“…Hamazura. Mày nghĩ cái này là gì…?”
“Nè, Komaba-san!! Mới chỉ có 5 giây thôi, tao đã bảo mày là đừng có—Chờ đã, cái gì?”
Hamazura nhìn hàng ghế sau thông qua chiếc gương chiếu hậu và rồi dừng cử động.
Được giữ trong những ngón tay dày của Komaba Ritoku là một thanh dài, hẹp tương tự như một ổ USB.
Khuôn mặt của Hamazura tái đi và nó thì thầm với Komaba.
“…Nó trông giống như một…cái máy phát GPS…”
Ngay sau lúc nó nói xong, một tiếng còi chói tai vang lên đằng sau họ. Những ánh đèn đỏ khiến nó không cần thiết phải kiểm tra. Đó là một chiếc xe thể thao được lái bởi Anti-Skill, những người gìn giữ sự yên bình của thành phố.
Và ở giữa con đường khoảng 100 mét phía trước là một con robot chướng ngại đặc biệt hình trụ lớn với lớp đệm dày ở phía trước. Nó trông giống như một cuộn giấy được đặt đứng lên ở một đầu và nó đang mở ra để tạo thành một bức tường đệm để chắn con đường.
Ngay sau khi nó hoàn thành, 2 hay 3 chiếc xe Anti-Skill lái tới phía bên kia tấm đệm và củng cố nó.
Hanzou ôm đầu trong tay.
“Rắc rối ở cả phía trước và phía sau ư!? Này, Hamazura, chúng ta phải làm gì đây!?”
“Ừm…”
Hamazura nghĩ trong một giây.
“Chúng ta vượt qua.”
Chiếc xe chở hàng gầm lên với tốc độ khổng lồ về phía chướng ngại như thể chân ga được nhấn hết mức có thể và những thành viên Anti-Skill đang đợi ở gần chướng ngại nhanh chóng nhảy khỏi đường. Ngay sau khi một nữ Anti-Skill nhảy ra khỏi chiếc xe được đậu trên đường để đề phòng, chiếc xe chở hàng vượt qua chướng ngại khi hạ gục mọi thứ.
Tám mươi phần trăm công dân của Thành Phố Học Viện là học sinh, nên hầu hết tội phạm đều là tội phạm vị thành niên. Chướng ngại không có sức mạnh của một khối bê tông mà khi đụng trúng sẽ dẫn đến cái chết tức thì. Ngoài ra, chiếc xe chở hàng đã nhắm vào chiếc xe được đậu trước nhất theo chiều dọc, nên điều đó mở ra một khoảng trống giữa hai chiếc xe và vượt qua chướng ngại khi làm vương vãi những bộ phận kim loại của miếng giảm chấn ra khắp nơi.
Chiếc xe truy đuổi chiếc xe chở hàng ở phía sau điên cuồng đạp phanh trước khi nó tông trúng phần còn lại của chướng ngại.
Chẳng bao lâu sau, chiếc xe chở hàng đột ngột rẽ tại một ngã tư và biến mất.
“Ồ.”
Người phụ nữ Anti-Skill đã đáp lên nhựa đường sau khi nhảy khỏi chiếc xe đã tạo thành một phần chướng ngại của mình nhìn vào tình trạng của mọi chuyện và mỉm cười trong sự thích thú.
“Mình nghĩ mình đã tìm thấy một đứa ngốc hứa hẹn nhiều trò vui rồi.”
Hanzou quay đầu lại nhìn vào hiện trường biến mất đằng sau họ với tốc độ cao và huýt sáo.
“Tuyệt quá!! Tao không thể tin được là mày vượt qua được một cái chướng ngại chỉ bằng lực không đấy!”
“Ừm, mày phải biết được bức tường đó là loại gì. Nếu nó là loại sẽ ngăn cản mày ngay cả khi nó phá hủy chiếc xe hay cố tình để mày vượt qua rồi đâm thủng lốp của mày thì phương pháp này sẽ kết thúc tồi tệ lắm đấy.”
Không có biểu hiện như thường lệ trên khuôn mặt, Komaba mở cửa sổ xe và ném máy phát GPS ra ngoài.
“…Có lẽ chúng ta nên kiếm một chiếc xe khác…”
“Chúng ta cần phải đi xa hơn trước đã. Không có dấu hiệu của việc truy đuổi, nhưng tốt hơn là—”
Lời nói của Hamazura bị cắt ngang giữa chừng.
Một chiếc xe chuyên biệt lớn trông giống như một chiếc xe tải chở dầu đã lái ra khỏi một con đường ven. Nó trông giống như một chiếc xe tải chở dầu, nhưng đó là một chiếc xe trông cực kì mạnh mẽ với rất nhiều thứ trông giống như bộ giáp góc cạnh ở bên trên.
“!?”
Trước khi Hamazura có thể phản ứng lại, mặt trước của chiếc xe tải tông vào chiếc xe chở hàng như thể nó đã sượt qua góc phía sau. Chiếc xe chở hàng giữ tốc độ của mình nhưng lại bị buộc phải xoay khoảng 60 độ. Lan can chắn đáng lẽ phải ở ngay phía bên cạnh giờ lại nhìn ngay trước mặt họ. Hamazura thậm chí còn không cố bù lại bằng cách xoay bánh lái; nó để cho chiếc xe trượt đi và xoay sở để tránh kết thúc với việc xoay tròn.
Những chiếc lốp xe kêu rít lên và những đường đen được cọ xát lên mặt đường.
Nếu đạp hệ thống phanh, chiếc xe sẽ thực sự mất kiểm soát, nên Hamazura dẫm ga và ổn định chiếc xe.
“Chuyện quái gì thế chứ!?” Hamazura hét lên khi quay lại nhìn đằng sau mình.
Đó là khi mắt nó quay tới một điểm.
Nó thấy một ánh đèn đỏ nhỏ xíu ở trên nóc chiếc xe tải chuyên biệt lớn.
“Đồ ngu!! Đừng nói là mày đang cố nhái hàng xe Anti-Skill đấy!!”
Ngay khi Hamazura hét lên điều đó, chiếc xe tải rẽ qua đột ngột như thể đang đong đưa phần chở dầu ở trên lưng thẳng về phía chiếc xe chở hàng.
Biểu hiện của Hanzou thay đổi.
“Ôi, mẹ kiếp!! Chúng nó thực sự đang cố giết chúng ta đấy!!”
Một người phụ nữ với bộ ngực lớn đang ngồi ở ghế tài xế xe tải như thể cô đã cho xem phù hiệu của mình và ép buộc mượn chiếc xe tải. Cô có một thiết bị phóng đại âm thanh như một cái loa trong một tay.
“Ư-ừmm. Đây là Yomikawa Aiho của Chi nhánh 73 Anti-Skill. Với tội danh ăn cắp, phá hoại tài sản, âm mưu giết người, và cản trở người thi hành công vụ, tôi sẽ đem đám rác rưởi các cậu xuống địa ngục!”
“Tch!! Bà cô Ngực đó hẳn phải có ác cảm mới đặt cản trở người thi hành công vụ lên đỉnh danh sách thì có!!”
Ngay khi Hanzou hét lên điều đó và rút ra một khẩu súng lục, chiếc xe tải tiếp cận với mã lực khổng lồ như thể đang đáp trả lại.
Yomikawa Aiho vận hành bánh lái cỡ vòng hula của chiếc xe tải và cố gắng vượt qua chiếc xe chở hàng. Tên thiếu niên với chiếc khăn rằn cố gắng nghiêng người ra ngoài cửa sổ cùng với khẩu súng lục của mình, nhưng Yomikawa lại quay bánh lái để đong đưa phần chở dầu phía sau xe tải và tông vào chiếc xe chở hàng.
Cô nghe thấy một tiếng va chạm thú vị.
Chiếc xe chở hàng bị kẹt giữa xe tải và lan can chắn và buộc phải di chuyển tới trước, nhưng lan can chắn hẳn đã không thể chịu đựng được tác động bởi vì tấm kim loại xé ra. Chiếc xe chở hàng đã mất kiểm soát hoàn toàn và đâm sầm vào một nhà kho không người cùng với chiếc xe tải.
Sau khi phá hủy bức tường kim loại dày và làm phân tán một núi hộp các tông trong nhà kho, quỹ đạo của chiếc xe chở hàng và chiếc xe tải tách ra. Chiếc xe chở hàng tiến sâu thêm vào vùng núi hộp các tông còn chiếc xe tải thì đâm vào bức tường bên trong của nhà kho.
Túi khí trong bánh lái kích hoạt và đập vào mặt của Yomikawa.
“Uwpphh! …Đám nhóc chết tiệt. Giờ mình sẽ săn lùng chúng cho đến tận cùng Trái đất!”
Cô quyết định lùi lại khỏi bức tường, nên cô di chuyển cần cố và dẫm ga, nhưng chiếc xe tải lại không hề di chuyển ngược lại chút nào.
Khi cô nhận ra hoặc là phần khung xe đã bị nghiền nát hoặc nó bị chặn bởi thứ gì đó, cô thấy 2 hay 3 thiếu niên cùng với những khẩu súng.
“Ôi, tệ thật,” Yomikawa lẩm bẩm.
Cô mở cánh cửa phía bên tài xế và nhảy ra ngoài.
Một giây sau, một số lượng đạn bay vào từ phía bên hành khách.
(…Nổ ba phát ư?)
Yomikawa cau mày trong khi núp phía sau phần chở dầu của chiếc xe tải. Nổ ba phát nghĩa là ba phát bắn sẽ tự động được bắn ra mỗi khi bóp cò. Nó dùng để tăng cường hỏa lực, thế nhưng…
“Oww!? Hanzou, thằng ngu kia! Sao mày lại dùng cái khẩu nổ ba phát lớn đó hả!? Và mày thậm chí còn không thể chuyển chế độ nữa chứ!”
“Hả? Nhưng không phải bắn một loạt đạn cùng một lúc thì mạnh mẽ và tuyệt hơn ư?”
“…Mày thậm chí còn điều chỉnh độ dài của hộp đạn vì điều đó sao?”
(Được rồi, bọn nó đều là lũ ngốc, vậy nên mình sẽ có thể thắng trận này.)
Dù sao thì, tên thiếu niên đang thua độ giật của khẩu súng lục được biến đổi thành nổ ba phát nên không thể nhắm đúng cách. Yomikawa âm thầm tin rằng cô có thể chiến thắng trận này, nhưng sau đó cô nhận thấy những vật thể kích thước trái bóng đá lăn từ chiếc xe tải và tới quanh chân mình.
“Chết.”
Lần này, cô chạy hết tốc lực.
Toàn bộ ý tưởng về khẩu nổ ba phát của Hanzou là một minh chứng cho sự ngu ngốc của nó, nhưng khẩu súng đó vẫn có một lượng hỏa lực hợp lí. Hamazura cảm thấy chiếc xe tải mà người phụ nữ Anti-Skill đang trốn đằng sau đang cản trở, nên nó tập trung hỏa lực của mình vào bình xăng bên dưới ghế tài xế.
Sau đó nó thấy người phụ nữ chạy đi.
Cô hẳn đã lo bình xăng sẽ phát nổ.
“Được rồi, chúng ta đã đuổi cô ta đi rồi. Tao gần như muốn bắt bà cô với bộ ngực bự đó và cho cô ta cái gì là cái gì.”
“…Không được phạm tội tình dục…”
“Tao biết mà, Komaba-san, tao biết mà. Dù sao thì, cái máy ATM. Sẽ rất phiền phức nếu cô ta gọi hỗ trợ và chúng ta bị bao vây. Không biết chiếc xe chở hàng còn chạy được không nữa.”
Khi Hamazura bắt đầu bước trở lại chiếc xe chở hàng đã đâm vào núi hộp các tông, thứ gì đó chạm vào chân nó.
Khi nhìn xuống, nó thấy một quả cầu kích thước quả bóng đá ở trên mặt đất.
Mặt của Hamazura cứng đờ, Hanzou thì tái nhợt, còn Komaba thì vẫn vô cảm như thường lệ.
“Này, Hamazura. Đó có phải là…?”
“…Ờ…”
Đó là loại pháo hoa lớn thường chỉ thấy trong một chương trình bắn pháo hoa.
Nhìn lại chiếc xe tải chuyên biệt lớn, họ thấy dòng chữ “Sản xuất Pháo hoa Fukuoka” ở mặt bên. Và họ thấy những hình bóng dạng quả bóng tương tự rải rác khắp nhà kho.
Đó là khi họ thấy thứ gì đó chớp sáng.
Đó là loại dây điện nào đó đã bị cắt đứt nằm ở gần bình xăng bên dưới ghế tài xế bởi khẩu nổ ba phát. Ánh sáng trắng xanh được phát ra bắt vào xăng đã đổ xuống đất.
“!?”
“!?”
“!?”
Tiếng hét của ba tên ngốc bị át đi bởi những bông hoa lớn bay lên bầu trời mùa đông.
Cuối cùng, Hamazura, Hanzou, và Komaba đã bị thổi bay lên trời như trong một vụ nổ kết thúc của một câu chuyện hài và Yomikawa đã quay lại để bắt rồi ném tụi nó vào tù. Có vài thiếu niên tội phạm vô giáo dục khác ở trong căn phòng, nhưng chúng nó hẳn phải cảm thấy thứ gì đó từ bộ ba bị phủ trong bồ hóng và bị đánh đập, bởi vì không có ai nhìn vào mắt của ba người đó.
Hamazura nắm lấy thanh phòng giam bằng cả hai tay và yếu ớt cúi đầu.
“…Tao đồng ý là việc đánh cắp cái máy ATM không phải là việc làm hay ho, nhưng không phải điều tệ hại nhất là bà cô với bộ ngực bự đó sao!? Vì cô ta mà toàn bộ số tiền trong cái máy ATM bị đốt sạch hết rồi!!”
“…Cô ta làm vậy để mọi chuyện sẽ yên bình hơn nếu cô ta cứ thả tội phạm đi. …Đúng là một Anti-Skill kinh khủng. Tao cho là bọn mày sẽ thấy những tên ngốc như thế ở trong mấy bộ phim cảnh sát… Tao thực sự ghét ngực bự mà…”
“A, mẹ kiếp!! Nè, Komaba-san, cô ta không được tính là một cô gái mỏng manh, đúng không!? Khi ra khỏi đây, tao sẽ cho cô ta thấy cái gì là cái gì! Tao sẽ nắm lấy chúng như thế này và nhét nó vào giữa chúng!!”
Không như thường lệ, Komaba đang phàn nàn cùng với Hamazura, nhưng Hanzou lại không nói một lời nào. Có lẽ cú sốc do bị pháo hoa nổ vào mặt là quá nhiều với nó, bởi vì nó đang ngồi trên sàn ở một góc phòng giam với đôi tay khoanh quanh đầu gối và không cử động.
Cuối cùng nó quyết định mở chiếc miệng khó nhọc của mình.
“Xin lỗi, Hamazura. Và cả Thủ lĩnh Komaba nữa. Tao thành thật xin lỗi.”
“Hử? Mày sao thế?”
Hai người kia nhìn vào nó và Hanzou quay mặt sang một bên như thể không thể chịu đựng được việc bị họ nhìn thẳng vào mặt.
Rồi nó nhanh chóng nói.
“…Tao nghĩ tao yêu rồi.”
“Ugheeh!?”
“Ugheeh!?”