Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3604

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1361

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 377

Volume 15 - Battle Royale - Mở đầu: Viên đạn tốt nhất dành cho ngươi đó cưng à. Management

Có những góc khuất.

Chẳng hạn như, khu nhà kho bảo vệ của một cửa hàng bách hóa lớn.

Các nhân viên cửa hàng nghĩ những bảo vệ bên ngoài sử dụng nhà kho, và những người bảo vệ lại nghĩ các nhân viên cửa hàng đang sử dụng nó. Vì đây là khu vực không dành cho khách hàng nên không có lấy một camera an ninh được cài đặt, và cũng chẳng một ai thèm để mắt đến nó. Thành thử, dù mọi người đều biết khu nhà kho này nhưng không một ai bước vào đó, biến nó trở thành một căn phòng mà đến cả người giữ chìa khóa cũng không bước vào trong.

Khu nhà thường được đóng chặt bằng một cánh cửa sắt.

Tuy nhiên hôm nay lại khác.

Tsuchimikado Motoharu sử dụng chiếc chìa khóa cậu đã lấy được trước đấy và mở một cánh cửa nằm trong một góc của khu nhà. Phía bên trong, nội thất được thiết kế như một quán bar nho nhỏ.

Trước mặt cậu là một chiếc sofa lớn có thể ngồi được mười người; bên cạnh đó là một cái bàn nhỏ, dài. Xa hơn chút nữa là một chỗ như quầy tính tiền. Chỉ cần bước qua ngưỡng cửa là thế giới đã hoàn toàn thay đổi.

“Kính chào,”

Nhận ra Tsuchimikado bước vào quán, giọng một người đàn ông tươi cười tuồng ra từ phía trong.

Đứng đối diện với quầy tình tiền là một anh chàng thấp hơn cả Tsuchimikado, có lẽ là sinh viên đại học. Bộ côm lê phục vụ ăn khớp với vẻ ngoài lông bông của gã: không cà vạt, ba nút áo không cài để hở phần ngực trần ra.

Tên hay gọi của gã đàn ông với bốn, năm cái điện thoại treo đong đưa trên cổ này là Quản lý.

Tì khủy tay xuống quầy rồi nghiêng người tới trước, hắn nói, “Chà, thất lễ, thất lễ. Khoe cái vẻ hào nhoáng cũng là một cái cần trong làm ăn kinh doanh; cái này để tạo không khí cho chúng ta dễ dàng nói chuyện ấy mà. Nếu thấy chướng quá thì tôi sẽ cất đi, cậu thấy sao?”

“Nah, không sao cả.”

Nghe Tsuchimikado nói xong Quản lý liền nở một nụ cười toe toét.

Tsuchimikado quẳng chiếc chìa khóa cậu đang giữ và Quản lý chụp lấy bằng một tay. Sau những màn xã giao, Quản lý nhấc người ra khỏi quầy và lái sang chuyện khác.

“Giờ, tôi thắc mắc không biết cậu tìm kiếm món nào ở đây. Hôm nay mấy cái bom cảm biến phá cửa loại tốt đã giao hàng hết rồi. Mấy bọn rửa tiền khốn vậy đó. Cũng như mọi khi, chúng tôi đang thiếu hàng do cái điều lệ mới từ vụ hôm 30 tháng 9. Còn lại thì vẫn buôn bán như thường.”

Có rất nhiều vụ cướp giật và ăn trộm xảy ra gần đây.

Hầu hết trong mấy vụ đó, bọn chúng thường phân chia những vai trò khác nhau như chở hàng, bẻ khóa, phá cửa và rửa tiền, nhưng nhiều trong số chúng, vấn đề “Tụi tao muốn cướp, nhưng tụi tao không có hàng” thường hay gặp phải.

Quản lý là kẻ cung cấp nhân lực cần thiết cho chúng và ăn tiền từ đó.

“Bây giờ net với mail có khắp nơi rồi; những người trực tiếp tới đây nói chuyện như cậu hiếm đó nghe.”

“Thế là không hay sao?”

“Ha. Bây giờ thì không sao cả. À, phải rồi, cậu muốn làm một ly không?”

Tsuchimikado lướt mắt nhìn chiếc tủ đằng sau Quản lý. Thấy những cái hộp to đùng, cậu khẽ nhíu mày.

“Tôi không uống sơn pha loãng đâu.”

“Ấy, đừng hiểu lầm. Mấy hộp dung môi đó để chùi sạch mực dầu; rất quan trọng trong mấy vụ làm ăn kiểu này đó. Rượu được cất ở bên trong. Còn có những món hàng xịn khác nữa.”

“Đường nào thì tôi cũng xin miễn.”

Dù Tsuchimikado thẳng thừng từ chối, tay Quản lý vẫn cứ xởi lởi.

“Không có thời gian để nhắm tí rượu luôn sao. Ừ, phải thôi, công việc này là vậy mà. Chúng ta trở lại với chuyện làm ăn. Cậu muốn lấy món gì?”

“Xin lỗi. Tôi không đến để tìm hàng luôn.”

“?”

Tsuchimikado liền nói tiếp trong lúc tay Quản lý còn đang ngơ ngác.

“Tôi không tới đây với tư cách khách hàng. Tôi tới đây với tư cách người bắt giữ.”

Tên Quản lý há hốc miệng trong phút chốc.

Tuy nhiên, vừa thấy Tsuchimikado rút khẩu súng lục từ thắt lưng ra, hắn ta ngay lập tức nhảy nấp đằng sau quầy nước.

Tsuchimikado bóp cò một cách hờ hững.

Những phát súng “PẰNG! PẰNG! PẰNG” liên tiếp vang lên. Chúng khoét nhiều lỗ trên những cái thùng sơn pha trên kệ tủ đằng sau quầy nước, khiến mùi hôi khó chịu ngay lập tức ngập tràn căn phòng.

(Thằng khốn đó…!?)

Tên Quản lý, vẫn còn nấp co ro, với tay lấy áo chống đạn và khẩu tiểu liên giấu đằng sau quầy nước.

Ngay khi hắn nạp đạn xong và kéo nấp trượt để lên đạn, Tsuchimikado đột ngột dừng bắn. Quản lý ngẩng đầu lên để xem xét tình hình.

(Hắn hết đạn rồi sao?)

Tên Quản lý ướt sũng trong dung môi nghĩ thế, nhưng ngay lập tức hắn nhận được một câu trả lời khác.

Tiếng quẹt của chiếc bật lửa.

“!!?”

Cổ họng Quản lý khô cháy.

Trước khi hắn ta kịp mở miệng, Tsuchimikado ném chiếc bật lửa vào quầy nước.

Tên Quản lý không còn thời gian để suy xét gì nữa. Quăng đi áo chống đạn và khẩu tiểu liên, hắn nhảy ra khỏi cái quầy nước ngập trong vũng dung môi đó.

Chiếc bật lửa rơi xuống và một tiếng “PHỪNG!” của vụ nổ kèm theo ngọn lửa túa ra.

Tên Quản lý vừa thoát chết trong gang tấc, bất giác thấy nòng súng đang chĩa ngay bên cạnh hắn.

Hắn giơ hai tay lên cao và gào lên, “KHOAN, KHOAN! TÔI BIẾT RỒI, TÔI BIẾT RỒI! TÔI ĐẦU HÀNG-“

Tsuchimikado bóp cò một cách không do dự.

Một tiếng “PẰNG!” đinh tai vang lên, tay Quản lý khiếp đảm nhìn sang bên cạnh.

Chỗ đó, một cái lỗ màu đỏ đang mở ra.

“Th-thằng chó đẻ. Tao đã nói tao đầu hàng…”

Đang cố gắng nói nốt câu thì tên Quản lý ngã xuống sàn.

Tsuchimikado, với gương mặt lạnh như tiền, trước tiên kiểm tra tên Quản lý có còn thở hay không, sau đó lấy ra chiếc điện thoại.

Bấm chọn một số trong danh bạ, cậu báo cáo kết quả cho nhóm phụ trách một cách cộc lốc.

“Tới giờ dọn dẹp rồi.”

Người ở bên kia đầu dây nói chuyện gì đó.

Tsuchimikado tiếp tục đáp lại.

“Lát nữa, tôi sẽ tìm địa chỉ nhà hắn và kiểm tra một số thứ. Liên lạc với nhóm lính đi. Không, không phải xe cứu thương, xe cảnh sát ấy. Tôi sẽ dò thông tin theo địa chỉ, còn Accelerator… đi rồi?”

Tsuchimikado tặc lưỡi.

“Hiểu rồi; cậu ta đang làm việc chỗ khác. Thế thì thôi. Cậu đi đi, Unabara. Và nhớ dẫn Musujime theo để bảo vệ. Gặp lại sau.”

Tsuchimikado gập điện thoại lại.

Tsuchimikado Motoharu, Accelerator, Unabara Mitsuki và Musujime Awaki.

Bốn người bọn họ tạo thành GROUP.

Một nhóm nhỏ tồn tại trong thế giới ngầm, chống lại những vấn đề nổi cộm của xã hội.