Part 1
Hôm nay là ngày 30 tháng 9.
Vì là ngày cuối cùng của tháng 9, tất cả các trường của Thành Phố Học Viện chỉ có lớp học buổi sáng. Chuyện này đơn giản là vì các trường sẽ chuyển sang sử dụng đồng phục mùa đông ngày hôm sau.
Thành Phố Học Viện được tạo ra từ việc tái xây dựng vùng phía tây chiếm một phần ba của Tokyo và nó có khoảng 1.8 triệu học sinh đang sống bên trong. Chuyện này làm cho các doanh nghiệp quần áo rất bận rộn vì không có gì hơn việc đổi sang đồng phục mùa đông.
Các số đo và đơn đặt hàng thực tế được thực hiện trong khoảng thời gian Daihaseisai, nên chuyện duy nhất còn lại là học sinh nhận lấy đồng phục mùa đông mới của mình. Mặ dù vậy, tình trạng tắc nghẽn vẫn đủ lớn để yêu cầu xử lí đặc biệt. Chỉ có lớp học buổi sáng cũng là tập tục của việc cho học sinh thời gian để mặc đồng phục mùa đông của mình và 'phá chúng”.
Nhưng với những học sinh không lo về việc nhận đồng phục mới, nó chỉ đơn giản nghĩa là họ có một nửa ngày ở trường.
Một trong những học sinh như vậy là một chàng trai tên Kamijou Touma. Cậu đã theo học một trường trung học nào đó vào năm nay, và đồng phục mùa đông cậu đã mua lúc vào trường vẫn còn vừa vặn. Như vậy, câu đã thoát được việc phải giải quyết với cửa hàng bận rộn vào hôm nay.
Vị trí của cậu không hề đặc biệt. Hầu hết học sinh cùng năm với cậu đều ở vị trí tương tự nhau. Chỉ có những học sinh năm hai và năm ba mới phải cuống cuồng lao tới các cửa hàng. Những học sinh năm nhất hầu hết đều hoàn toàn rảnh rỗi.
Hiện giờ, các học sinh đang nghỉ giải lao 10 phút giữa tiết ba và tiết bốn.
Kamijou Touma, học sinh trung bình đề cập trước đây, mở cửa sổ ra hành lang và ngây người nhìn chằm chằm ra khung cảnh. Tiết toán trước đó đã làm cậu chán đến gần chết và cậu vừa mới rửa mặt ở vòi nước để đánh thức bản thân mình.
Cậu có chiều cao và trọng lượng trung bình, nhưng cậu có chút cơ bắp. Chuyện này không phải vì cậu ở trong đội thể thao. Cậu có những cơ bắp đó từ việc chiến đấu hay chạy trốn trong những con hẻm tối. Mái tóc đen nhọn của cậu chứng tỏ rằng ít nhất đôi lúc cậu cũng kiểm tra những tạp chí thời trang và pháo đài trong tim làm cậu thể hiện vài sự quan tâm đến vẻ ngoài của mình như là một học sinh trung học. Nhưng cái cách cậu nhìn quanh và mở miệng rộng để ngáp liên tục làm cho sức phòng thủ của pháo đài đó dường như khá yếu.
Kamijou Touma tựa khủy tay của mình lên thành cửa sổ và tân hưởng sư mát mẻ của cơn gió nhẹ mùa thu lúc bây giờ khi cái nóng còn sót lại của mùa hè đã nhạt dần.
“Hà… Mình muốn gặp ai đó tử tế quá,” cậu lẩm bẩm.
Ngay sau khi cậu nói, một cú đấm đẩy thẳng đánh vào ở hai bên thái dương của Kamijou như thể đầu cậu bị nghiền bởi cái kiềm.
Tác động tạo ra tiếng ồn lớn.
Đứng bên phải cậu là Tsuchimikado Motoharu và bên trái là Aogami Pierce.
Họ đều là bạn cùng lớp của Kamijou Touma.
“Đồ ngốc, hai cậu làm gì thế hả!?” Kamijou hét lên khi cậu quay đầu quanh.
Nhưng để đáp lại Tsuchimikado chỉ để đôi mắt đằng sau cặp kính mát của mình lấp lánh khi cậu ta nói, “…Nyah. Kami-yan, khi nghe cậu nói thế, nó chỉ nghe giống như là cậu đang giỡn mặt với bọn tớ vậy.”
“Mấy lời đó có thể sẽ như ngòi nổ làm vài cô gái lạ nào đó rơi ra từ một trong những lớp học quanh đây đấy. Phải, luôn luôn là vậy với cậu, Kami-yan! Tớ có cảm giác cậu có thể chiến thắng một bộ hoàn chỉnh từ siêu AI robot nữ đến nữ thần mùa xuân tầng lớp cao đấy!!”
Như thường lệ, hai người họ đang nói những chuyện vô nghĩa hay gì đó khác, nhưng dường như họ không có bất kì tổn hại thực sự nào cả.
Ba chàng trai mặc chiếc áo khoác có cổ màu đen và chiếc quần màu đen. Kamijou đã cởi chiếc nút áo khoác nên chiếc áo thun màu đỏ bên trong có thể nhìn thấy được. Bình thường, áo sơ mi được mặc ở bên dưới, nhưng từ ví dụ tạo bởi Aogami Pierce và mái tóc vàng, sợi dây chuyền của Tsuchimikado, và như vậy, rõ ràng là nhà trường không nghiêm ngặt về những chuyện như vậy.
“Vậy hai cậu ra đây làm gì?”
“À, phải rồi. Nhìn cái này nè,” Aogami Pierce nói.
Cậu ta đưa ra một tạp chí manga hàng tuần bán chạy nhất Nhật Bản. Tình bạn của cậu ta đợc thể hiện rõ trong cái thực tế cậu ta không dùng nó để đánh Kamijou.
Aogami Pierce lật bìa sau của tạp chí manga.
Trang hiển thị quảng cáo màu cho sản phẩm được đặt hàng qua thư.
“Cậu có thấy ‘Tay cầm mát xa vai-kun’ liệt kê ở đây không?”
“Ừ?”
“Nghe hay, đúng không? Gần đây, vai phải của tớ bị đau kì lạ, nhưng khi tớ tự mình bắt đầu mát xa nó, thì vai trái tớ cũng bắt đầu bị đau.”
Hình ảnh của sản phẩm vô cùng nhỏ, nhưng nó cho thấy một thiết bị nhựa hình chữ U. Có lẽ nó dài đâu đó giữa khoảng 15 và 20cm. Phần chữ U sẽ phù hợp trực tiếp với phần vai khi nó được sử dụng. Chúng đến trong một thiết lập kinh tế của cả hai cái.
“Nghĩ tới chuyện này, tớ thấy quảng cáo này ở chương trình quảng cáo đặt hàng qua thư lúc nửa đêm trên TV.”
“Tớ cũng vậy! Nếu họ quảng cáo nó nhiều như vậy, thì nó phải thấy rất, rất tốt rồi!!”
“Ể?” Tsuchimikado nói nghe có vẻ không rõ ràng. “Đó có thể là trò bịp đấy. Đặc biệt là vì không có cách nào để định lượng được thứ gì đó thấy tốt hay xấu thế nào đâu. Cậu có thể sẽ thấy nó rất khủng khiếp nhưng họ chỉ cần khăng khăng những người trong nhóm thử nghiệm nghĩ nó thấy tốt nếu cậu phàn nàn đấy. Cậu không nghĩ thế à, nyah?”
“Keh! Người như cậu được cô em kế mát xa mỗi ngày thì không hiểu được đâu!!”
“Không phải mỗi ngày đâu. Chỉ có ba ngày một lần thôi, nyah!!”
Cách hướng và chủ đề của cuộc nói chuyện thay đổi từ dòng này sang dòng khác là bình thường trong cuộc trò chuyện của họ, nhưng Kamijou vẫn lúng túng việc hai người họ muốn gì ở mình.
Và rồi họ làm nó khá rõ ràng.
“Vậy nên, Kami-yan nè, cậu nghĩ sao? Tớ nghĩ nó chắc chắn sẽ hoạt động tốt.”
“Không, tớ không nghĩ cậu sẽ tìm được niềm vui nào từ thứ đó đâu, nyah.”
Kamijou thở dài khi cậu nhận ra họ chỉ cần ý kiến thứ ba để phá vỡ mối ràng buộc của họ.
Cậu cũng tự hỏi tại sao hai người họ lại quá phấn khích với cái máy mát xa vai này ngay từ lúc đầu.
“Mấy cậu biết đấy, tớ không phải là chuyên gia khi nói về mát xa vai, nên tớ nghĩ ngờ bất cứ thứ gì tớ nói ra sẽ có tính thuyết phục. Không phải cái kiểu đánh bại mục đích này là tìm ra ý kiến đa số à?”
“Đừng có quá cầu kì vô dụng về chuyện này chứ, đồ ngốc!!”
“Tớ không vô dụng!!”
Chỉ sau khi tiếng hét theo phản xạ thì Kamijou mới muộn màng nhận ra động lực đằng sau chỗ năng lượng của Aogami Pierce và Tsuchimikado.
Và tiếp tục với nó dù nhận thức đó đơn giản là cách cuộc tranh luận hoạt động.
“Tớ nghi ngờ nó sẽ có nhiều tác dụng. Cậu nói về việc có vai cứng, nhưng khu vực đau và mức độ cứng của mỗi người khác nhau. Hơn nữa, cậu không nghĩ tác dụng sẽ khác giữa một đứa con trai và một cô gái à? Nó nghe có vẻ đáng nghi với tớ từ lúc nó tuyên bố nó có thể chữa được bất cứ và tất cả độ cứng vai rồi.”
“Nói rồi mà, nyah. Cậu không thể đánh bại em kế khi nó có liên quan đến mát xa vai đâu.”
“Tớ phải làm thế nào để biết được mà không thử nó lên bản thân chứ!? Và tớ sẽ không gặp phải vấn đề này nếu như từ lúc đầu có một cô gái đưa cho tớ cái mát xa vai rồi!!” Aogami Pierce hét lên khi cậu bắt đầu đánh nhẹ Tsuchimikado. Kamijou xem cuộc xung đột vô ích đó như là một bên thứ ba.
“Tớ có ý này,” cậu nói khi cậu tách Aogami Pierce và Tsuchimikado ra. “Hay là chúng ta thử đi? Tớ biết một người thường có vấn đề với vai cứng khá thích kiểu đặt hàng qua thư đấy”
Part 2
Một cô gái tên Fukiyose Seiri đang ở trong lớp của Kamijou Touma.
Cô có ý thức mạnh mẽ về công việc là là thành viên của ủy ban Daihaseisai vài ngày trước đây. Cô có mái tóc đen được chia ra để đằng sau tai và cô có một bộ ngực lớn cho một học sinh. Cô có bầu không khí nghiêm khắc về nội quy trường và cô đã chuẩn bị sách sách khoa và vở ghi chép cho tiết kế tiếp dù giờ giải lao vẫn chưa kết thúc. Cô mặc một bộ đồng phục thủy thủ dài tay. Với ngoại lệ duy nhất về cái váy hơi quá ngắn của mình, mọi thứ từ khăn quàng cổ đến giày trong nhà của cô đều được đo hoàn hảo về tính đồng bộ.
Cô chỉ có một thói quen là sưu tập những món hàng đặt hàng qua thư có liên quan đến sức khỏe.
Cô chắc phải cảm thấy phần nào xấu hổ về chuyện đó cô đã giữ bí mật cái thực tế ấy khỏi mọi người trừ một anh chàng nào đó.
Fukiyose Seiri đang bình thản nói chuyện với Himegami Aisa, người bạn cùng lớp ngồi ở ghế bên cạnh, thay vì cuống cuồng so sánh bài tập với những cô gái khác.
"Fukiyose có đây không!?”
Tức thì cánh cửa lớp học mở toang ra và tiếng hét đi vào ở cùng một hướng, cô hơi nhăn mặt. Đó là Kamijou, Aogami, và Tsuchimikado, bộ ba đại ngốc của lớp học được gọi chung là Lực lượng Delta. Ba người này đã gây ra đủ kiểu rắc rối trong quá khứ, nhưng Fukiyose lặng lẽ thề cô sẽ tiếp tục sự hiện diện trong tâm trí của mình là không có vấn đề gì xảy ra cả. Nhưng rồi Kamijou mở miệng và nói.
“Tớ xin cậu đấy, Fukiyose, để bọn tớ xem cậu thấy hai thứ này tốt thế nào đil!!”
Âm thanh đổ bể đến từ đầu của cô gái ngực bự.
Trước khi từ “sự hiện diện của tâm trí” có thể đi qua tâm trí mình, cô chặn Tsuchimikado Motoharu và Aogami Pierce bằng một cú đấm thẳng ở mỗi bên. Biểu hiện của Kamijou Touma cứng đờ người lại vì sốc khi thấy chuyện vừa xảy ra với hai người kia, và rồi cậu nhận lấy một cú đánh mạnh mẽ từ cái trán cứng của Fukiyose. Khi cô nhìn xuống những kẻ cấu đổ gục lên đất, Fukiyose gạt bụi ra khỏi tay mình. Đó là thời điểm Tsukuyomi Komoe, cô giáo cao 135 cm của họ, bước vào lớp học.
“Được rồi, cả lớp. Tiết cuối cùng hôm nay là tiết hóa, nên…gyahhh!? Lớp chủ nhiệm của mình biến thành chiến trường du côn vô luật lệ rồi sao!?”
Komoe-sensei hoàn toàn sửng sốt bởi cảnh trước mặt mình, nhưng Fukiyose đáp lại với vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng.
“Chuyện đó là cần thiết để bảo vệ hòa bình.”
"Thế giới đã xảy ra chuyện gì chứ!? Fukiyose-chan hành động như lực lượng gìn giữ hòa bình vậy nè!!”
Cậu chắc đã nghe thấy Komoe-sensei trên bờ vực nước mắt vì Kamijou rên rỉ.
Trong khi vẫn đổ gục trên sàn, cậu nói, “S-sensei… Chẳng có ai sai ở đây đâu…”
“Vậy thì sao chuyện này lại xảy ra chứ!?” Komoe-sensei than thở.
Để đáp lại, Kamijou chỉ ngón tay run rẩy hơi thấp dưới mặt của Fukiyose Seiri.
“…Em biết Fukiyose-san có hai thứ có thể thấy tốt, nhưng cô ấy không để cho bọn em xem thứ ấy!!”
Nghe thấy thế, mặt của Komoe-sensei chuyển sang màu đỏ củ cải và cô đổ gục thẳng về phía sau. Thậm chí không hề kiểm tra trên mình, Fukiyose Seiri từ từ tiếp cận với nắm đấm siết chặt chuẩn bị cho một cuộc tấn công khác.
Part 3
Bốn cô gái đang ở trong một bệnh viện.
Khu vực họ đang ở không ra khỏi khu vực hạn chế, nhưng hầu như mọi người không bao giờ đến đó bởi vì nó cách xa đường tới lối ra. Trong bệnh viện, nó được gọi là khu vực nghiên cứu lâm sàng, nhưng những tia nắng ấm áp vẫn chiếu qua cửa sổ dù với cái tên đó.
Các cô gái đang đứng ở hành lang.
Cả bốn người họ đều có mái tóc nâu dài ngang vai và nước da trắng đến nỗi nó gần như là trong suốt. Họ đều tương tự nhau về vóc dáng và mắt họ giống nhau trên mọi phương diện từ hình dáng và màu sắc đến tròng mắt và võng mạc. Mặc dù trong thời tiết này, họ đều mặc đồng phục mùa hè trường trung học Tokiwadai: váy xếp xám, áo ngắn tay ngắn, và áo len không tay mùa hè.
Họ đến từ những cái tên khác nhau.
Những Sister.
Radio Noise.
Mẫu vật quân sự sản xuất hàng loạt của một Level 5.
Do kĩ thuật tăng tốc sự tăng trưởng sử dụng thao tác di truyền và thuốc, tuổi thọ của họ bị giảm mạnh. Họ đang trải qua những phương pháp điều trị khác nhau trong bệnh viện này để khắc phục điều đó, và họ sẽ bắt đầu giai đoạn hai của việc điều trị hôm nay.
Họ đã sống trong bệnh viện cho đến thời điểm này, nhưng giờ họ sẽ được hướng ra bên ngoài từng chút một để hồi phục chức năng.
Một vị bác sĩ với mặt ếch nói chuyện với những Sister đó.
Ông đang cầm một cái bìa kẹp của những bồi bàn sử dụng.
“Mấy cô ổn với việc mặc đồng phục mùa đông của trường trung học Tokiwadai khi ở ngoài chứ?”
“Đó không phải là vấn đề, Misaka #10032 đáp,” Một trong bốn cô gái nói.
Họ chỉ có thể phân biệt bằng số hiệu chứ không phải là tên. Vị bác sĩ mặt ếch đã không quyết định chuyện đó. Nó rõ ràng đã được quyết định từ khi họ được sản xuất.
“Kích cỡ giống nhau có ổn với các cô không?” vị bác sĩ nói khi ông viết “yêu cầu” của họ lên bìa kẹp.
Đáp lại câu hỏi của ông, bốn Sister thậm chí không trao đổi ánh nhìn nào. Biểu hiện của họ làm nó rõ rằng họ cảm thấy đó là một câu hỏi ngu ngốc.
“Thậm chí không cần phải lấy số đo. Bọn tôi đều hợp cả, Misaka #10032 đáp.”
“Mọi Misaka đều có cùng thông tin di truyền. Bọn tôi là mẫu vật sản xuất hàng loạt, Misaka #13577 thêm vào.”
“Vì chúng tôi đều được làm từ cùng một quá trình, thậm chí không cần phải lo về sự khác biệt, Misaka #10039 kết luận.”
“M-Misaka…”
Cô gái cuối cùng lấp lửng.
“…?”
“…?”
“…?”
Ba Sister còn lại quay về phía người làm ra lời nhận xét không rõ ràng, và Số Hiệu 19090 ngăn ánh nhìn của mình và thu người lại. Từ cách cô sử dụng tay mình, có vẻ như cô đang giấu phần trên của mình.
10032, cô gái mà một anh chàng nào đó gọi là Misaka Imouto, nhìn qua với một chút nghi ngờ trong mắt . Rồi cô tiếp cận #19090 như thể cô vừa nhận ra gì đó.
Cô nắm cả hai bàn tay của mình với ngón tay kéo dài, chuyển bàn tay đó lộn ngược xuống, và đưa ngón tay của mình vào khoảng trống giữa cơ thể và váy của #19090.
“Ừm!? Theo thông số, chúng ta lẽ ra đều giống hệt nhau, nhưng đây lại đủ chỗ cho hai ngón tay, Misaka #10032 nói trong báo cáo khẩn cấp!!”
“Nhưng mọi Misaka đáng lẽ phải như nhau, Misaka #13577 nói khi cô thể hiện cơn sốc của mình!”
“Eo cô ấy có thể khác nhưng còn mấy cái còn lại thì sao? Misaka #10039 nói khi cô hoàn toàn bình tĩnh đề nghị một cuộc kiểm tra kĩ lưỡng.”
Để thực hiện kết hoạch đó, #10032 kéo ngón tay của mình khỏi chiếc váy và di chuyển chúng lên trên, nhưng #19090 sử dụng cả hai tay để ngăn chúng. Không như những vật mẫu khác, khuôn mặt cô nhuốm đỏ và nét mặt của cô đa dạng hơn.
Với cái nhìn sửng sốt trên khuôn mặt mình, vị bác sĩ mặt ếch nói, “Khuôn mặt và thể chất của cặp song sinh cùng trứng có thể phát triển khác nhau do sự khác biệt về chế độ ăn uống và thể dục, nên chuyện này có thể cũng tương tự. Chẳng có gì ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi trong phong cách giữa các nhân bản cả.”
Vị bác sĩ âm thầm hối hận vài chuyện ông đã nói trước đó.
Tình hình này xảy ra là do ông đã dạy họ rằng con gái gầy thì tốt hơn, và cô gái tốt hơn, thì họ sẽ có càng nhiều lựa chọn với con trai. Chuyện đó đơn giản là sở thích định kiến của chính vị bác sĩ mặt ếch, nhưng những Sister biết rất, rất ít con trai. Vì lẽ đó, họ cho rằng vị bác sĩ mặt ếch là ví dụ điển hình của một đứa con trai bình thường và có thể đã đi đến kết luận “Nếu người đàn ông này nghĩ vậy, thì có lẽ anh chàng trung học đó cũng nghĩ vậy, Misaka quyết định giữa những suy nghĩ bối rối của mình”.
Và ông không biết kiến thức đó đến từ đâu, nhưng họ cũng đã biết được rằng có một chiếc nhẫn đặc biệt đeo ở ngón đeo nhẫn và và một cô gái sẽ là tốt nhất khi cô có thể nhận được nó. Ông không chắc có nên gọi thông tin đó chính xác hay không, nhưng dù sao nó đã khiến những Sister phát triển tính cá nhân ngày càng nhiều hơn. (Mặc dù bản thân những Sister không nhận thức được nó.)
“Vậy nên Misaka này đã lén sau lưng những Misaka khác và gian lận bằng chế độ ăn uống, Misaka #10032 nói khi cô tiếp tục điều tra.”
“#20001 aka Last Order đáng lẽ phải giữ kiểm soát mọi Misaka. Cô ấy đang làm gì vậy chứ? Misaka #13577 hỏi khi cô mang lại khái niệm về nhiệm vụ và trách nhiệm.”
“Cô ấy còn quá nhỏ đến nỗi không biết được mục đích của những hành động ấy, Misaka #10039 phỏng đoán khi cô tiếp tục giữ mức độ đầu mình.”
Trong khi những Sister nói chuyện qua lại, vị bác sĩ mặt ếch lên tiếng một lần nữa.
“Chuyện này có phải chuyện đáng không vậy? Mấy cô đều là mẫu vật cơ bản giống nhau, nên chẳng lẽ mấy cô không thể đạt được kết quả tương tự như những gì #19090 làm sao?”
“…!!”
“…!!”
“…!!”
Ba trong số những Sister quay về phía người còn lại với tốc độ cao.
19090, Sister đã có được kĩ thuật giảm cân trước những người khác, từ từ lùi lại.
“Misaka sẽ làm theo những gì năng lực quản lí mối nguy hiểm bảo mình và chạy đi! Misaka nói khi-…!!”
Trước khi cô có thể kết thúc việc hét lên, những cô gái khác nhảy về phía cô.
Part 4
Một người phụ nữ tên Yoshikawa Kikyou đang ở cùng một bệnh viện những Sister đang điên cuồng đâu đó ở trong.
Cô là cựu thành viên của nhóm nghiên cứu lên kế hoạch và thực hiện thứ nghiệm dùng để tạo ra một cấp độ mới gọi là Level 6 tồn tại ở trên phân loại hiện tại của Thành Phố Học Viện về Level 0, Level 1, Level 2, Level 3, Level 4, và Level 5.
Theo thú nhận của mình, cô có tính cách thật thà chứ không phải tốt bụng. Cô đã tạo ra tổng cồng trên 20,000 nhân bản và giết hơn một nửa số đó trong cuộc thí nghiệm. Người làm công việc giết chóc thực sự là một học sinh Level 5 là ứng viên để đạt được Level 6, nhưng việc đó không thể biện minh được.
Hiện tại, thí nghiệm không chỉ bị đóng băng mà là đã kết thúc sau khi lỗ hổng nghiêm trọng được tìm thấy bên trong nó.
Tuy nhiên, việc đó không làm cho mọi thứ liên quan đến cuộc thí nghiệm biến mất trong không khí mỏng. Nhưng cô gái được tạo ra chỉ để bị giết và siêu năng lực gia không nhận được lệnh gì khác ngoài giết họ vẫn là đứa trẻ con người ngay cả khi họ có tính cách đặc biệt hay sống trong môi trường đặc biệt đi nữa. Áp lực của chuyện này lên họ không thể tưởng tượng nổi. Vấn đề cá nhân của họ đã đủ tệ rồi, nhưng vết nứt sâu giữa họ và mối quan hệ giữa họ chỉ có thể gọi là thảm họa. Thành thật mà nói, chẳng có cách nào để khoảng trống giữa họ có thể nối liền lại.
Nhưng…
“Không! Misaka Misaka nói khi từ chối anh! Misaka không đi xuống! Misaka sẽ không bao giờ đi xuống! Chiếc túi này là lãnh thổ của Misaka! Misaka Misaka nói khi phản đối mạnh mẽ trong khi ngồi trên chiếc túi anh đang giữ!!”
“Sao mày…!! Đừng có vùng vẫy trên chiếc túi ai đó đang mang trên vai họ, con nhóc khốn kiếp!! Mày quên tao vẫn đang phục hồi à!?”
(Nạn nhân trong câu hỏi sôi nổi hơn bao giờ hết.)
Accelerator, người đã thực hiện việc giết chóc, đang đứng trên đôi chân lắc lư với cây gậy như tonfa hiện đại trong tay phải và một chiếc túi thể thao đeo trên vai trái của mình. Mái tóc màu trắng và đôi mắt màu đỏ của anh là đặc điểm đáng chú ý nhất của anh và anh giờ đang mặc bộ đồ màu xám chủ yếu.
Last Order, một trong những người bị giết, đang ngồi kiểu seiza trên chiếc túi thể thao của Accelerator với một tay trên hai bên dây đeo như nó là một cái xích đu. Cô chỉ có thể làm việc này thành công vì cô trông giống như một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, nhưng cô vẫn có thể là quá nhiều với một người cần một cây gậy. Cô có mái tóc nâu dài ngang vai và đôi mắt màu nâu. Cô mặc một chiếc áo yếm màu xanh nhạt với áo sơ mi đàn ông mở nút đeo bên trên nó.
Accelerator đã nhập viện sau khi bị bắn vào trán ngày 31 tháng 8, nhưng anh cuối cùng cũng được giải phóng sau khi dành một tháng nằm ở đây. Về mặt kĩ thuật, cơ thể anh chưa được chữa lành, nhưng anh đã trải qua tất cả những điều trị thích hợp. Hậu quả của tổn thương mà những mảnh hộp sọ bị vỡ của anh gây ra chưa biến mất và anh vẫn phải mang cái điện cực kiểu vòng cổ quanh cổ để bổ sung một phần chức năng của não. Không có cái đó, anh thậm chí không thể nói hay tự mình đứng lên bằng hai chân. Nhưng sau vết thương mà mình đã trải qua, thật là một phép lạ khi anh có thể trở về lại với cuộc sống bình thường.
Và đó là lí do ba người đó hiện đang đứng ở cổng chính bệnh viện.
Yoshikawa cũng đã bị bắn vào cuối tháng trước và viên đạn sượt qua tim cô, nên cô không ở trong tình trạng tốt nhất để trông nom những đứa trẻ đó, nhưng dù sao cô vẫn phải thực hiện trách nhiệm này.
Không phải là cô không có lựa chọn nào ngoài việc làm điều ấy.
Cô muốn làm nó.
“Được rồi, nghe đây. Đây là lối vào, nên mày đừng có chơi quanh và gây rắc rối cho người khác ở đây nữa đi. Mày có thể chơi tiếp sau khi chúng ta thả chỗ hành lí này và bình tĩnh một chút.”
“Misaka không có chơi! Misaka Misaka nói khi ép trung tâm trọng lực của mình càng ngày càng xuống dưới và vật thể với biểu hiện nghiêm túc!!”
“Nếu cái cảm giác giải trí chảy ra từ mày không phải là chơi, thì mày gọi nó là cái quái gì hả!?” Accelerator hét lên khi cái túi thể thao vẫn còn đe dọa sẽ san bằng mình. Yoshikawa lờ đi cuộc nói chuyện đó và bước ra từ lối ra và nhẹ nhàng vẫy người lái taxi đang chờ họ. Ông ta lái tới chỗ họ với chuyển động luyện tập.
Accelerator giơ chiếc túi Last Order đang ngồi trên về phía tài xế và nói, “Tôi sẽ ném tất cả những thứ này vào cốp xe, nên nhanh và mở nó đi.”
“Anh xem Misaka là hành lí à!? Misaka Misaka nói khi chạy trốn về ghế sau trong khi run rẩy!!”
Accelerator ném chiếc túi thể thao vào ghế sau để nó đè lên Last Order bên dưới và ngồi xuống một cái ghế trống.
Vẫn còn chỗ ở hàng ghế sau, nhưng Yoshikawa đi vòng qua hàng ghế hành khách để cô không phải đối phó với chấn động phía sau.
Để cho chắc, cô nói với tài xế, “Chúng chỉ thấy hơi ham chơi khi ở bệnh viện quá lâu thôi.”
“Ah ha ha. Đúng là chuyện tốt với bọn nhóc có nhiều năng lượng như thế.”
“À, đứa nhỏ không quen với xe hơi nên nó có thể nôn ra đấy”
“!?”
Cơ thể của tài xế co giật vì điều đó. Yoshikawa đoán ông ta mới vào làm việc. Cô có thể nghe thấy âm thanh của cuộc tranh đấu khi Accelerator nắm lấy chiếc túi thế thao của mình và dịch chuyển nó ra xa khỏi Last Order mà anh có thể. Lời cảnh báo của Yoshikawa chỉ là lừa bịp để chắc chắn rằng tài xế lái họ đi êm hơn, nhưng dường như nó không được xem như trò lừa như cô đã nghĩ.
Chiếc taxi khởi hành thuận lợi như thể nó đang giao trứng sống.
Yoshikawa thông báo cho tài xế điểm đến của họ và kiểm tra đồng hồ số trên máy đo. Lúc này là trước buổi trưa.
Vì anh tin vào tuyên bố về việc Last Order nôn, Accelerator nắm lấy mặt cô và đẩy cô đi khi cô cố tiếp cận. Khi cậu làm vậy, cậu nhìn vào phần phía sau đầu của Yoshikawa với vẻ khó hiểu.
“Ta đi đâu đây?”
“Đến trường một người tôi biết đang làm việc. Tôi đã sắp xếp để chúng ta gặp nhau ở đó. Cậu đang định bỏ ngôi trường hiện tại của mình, đúng không? Tôi chắc là cậu biết chuyện đó nghĩa là gì đấy.”
Hầu hết học sinh của Thành Phố Học Viện sống trong kí túc xá. Có một số người sống nhờ ở tiệm bánh thành phố, nhưng đó đều là những trường hợp rất hiếm.
Rời khỏi một ngôi trường (về kĩ thuật chúng là viện phát triển siêu năng lực bao gồm trường học) nghĩa là mất đi chỗ ở của một trong kí túc xá của trường đó. Accelerator liên tục bị nhắm đến bởi những tên côn đồ của Thành Phố Học Viện và chúng cũng đã biến rác căn phòng của anh, nên anh không có vấn đề gì với việc bỏ lại căn hộ ấy. Từng mảnh đồ nội thất đã bị phá hủy, nên nó không còn giá trị về nơi ở nữa. Tuy nhiên, mất đi nơi trú ẩn thực sự duy nhất vẫn là một vấn đề lớn.
Lí do Accelerator chọn rời khỏi ngôi trường ấy dù với rủi ro đó là…
“Tôi không muốn bất cứ cái gì liên quan đến Level 6 chết tiệt đó nữa.”
Tổ chức trực tiếp tiến hành cuộc thí nghiệm đó đã bị phá hủy, nhưng sự biến mất của tổ chức sử dụng những Sister không hoàn toàn giải phóng họ khỏi lời nguyền của nó. Nó là một phạm vi khác, nhưng trường của anh có một lớp học đặc biệt. Anh là học sinh duy nhất trong lớp và về cơ bản nó là một cái chuồng hình vuông cô lập anh như động vật thí nghiệm.
Nếu anh thực sự muốn rời khỏi thế giới đẫm máu ấy, anh phải ném đi tất cả những điều đó. Phòng thí nghiệm, trường học, kí túc xá…mọi thứ.
Từ bây giờ, anh phải chọn một ngôi trường không có mục đích mạnh mẽ đằng sau nó như vậy. Anh không biết liệu có bất kì nhà nghiên cứu nào sẽ không nhảy vào nghiên cứu một đối tượng nghiên cứu hấp dẫn như Accelerator không, nhưng anh sẽ làm hết sức để tìm một người như vậy.
Accelerator và Last Order là những người đặc biệt mà họ sẽ không bao giờ tìm thấy một nơi sinh sống bên ngoài Thành Phố Học Viện.
Và nếu anh ở lại trong Thành Phố Học Viện nhưng không đi học, lựa chọn duy nhất của anh là sống trong những con hẻm như một thành viên của Skill Out. Nếu Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện chọn con đường đó, nó chỉ sẽ dẫn đến sự hủy diệt hoàn toàn.
Accelerator nhăn mặt.
“Vậy là Ban Giám đốc quyết định để chúng tôi dưới quyền kiểm soát của cô à? Tôi cho chuyện này hoàn toàn phù hợp với lĩnh vực nghiên cứu của cô đấy.”
Là một thành viên nghiên cứu liên quan đến cuộc thí nghiệm, Yoshikawa đã từng giúp sản xuất Last Order và những nhân bản khác và giúp đỡ trong việc cấp dưỡng cho Accelerator.
Thậm chí sau khi nghiên cứu liên quan đến Level 6 đã bị dừng lại, anh vẫn là Level 5 mạnh nhất Thành Phố Học Viện và là một vật liệu nghiên cứu hoàn hảo. Nếu Yoshikawa có thể nghiên cứu anh và tìm ra một số cách mới để sử dụng anh cho việc phát triển siêu năng lực, anh quả thực sẽ rất có giá trị.
Accelerator cảm nhận được ảnh hưởng và kế hoạch ai đó từ hậu trường.
Hầu hết mọi người Accelerator đã từng gặp có thể tóm gọn với thuật ngữ “quái vật”. Miễn là nó cho phép anh thoát khỏi lời nguyền của những con loại người lớn đó, anh quyết định nó có thể sẽ dễ dàng hơn khi để lại quyết định cho Yoshikawa. Tất nhiên, nếu anh không đồng ý với phương pháp của cô, anh chỉ cần nghiền nát cô và thử nơi khác .
Nhưng…
“Không,” Yoshikawa Kikyou đáp mà không hề quay lại.
“Cái gì?”
“Tôi không phải giám hộ kế tiếp của cậu. Nghĩ chuyện này hợp lí đi chứ. Với công việc của mình đã mất, về cơ bản tôi thất nghiệp. Hơn nữa, sau chính cuộc thí nghiệm và ngày 31 tháng 8, tôi đã tham gia vào sự kiện liên quan đến cậu hai lần lúc này rồi. Nếu Ban Giám đốc vẫn quyết định bổ nhệm tôi làm người giám hộ của cậu, họ chắc sẽ bị sa thải mất.”
“…Vậy thì cái gì chứ? Cô chỉ ở đây để chạy những công việc lặt vặt cho một nhà nghiên cứu mới mà chúng tôi được giao à?”
“Cậu nhất định nghi ngờ sâu xa quá rồi đó. Nhưng trong môi trường cậu đã lớn lên, tôi cho rằng điều đó sẽ không đến như là một bất ngờ đâu. Tuy nhiên, quan điểm đó không đúng trong hai cách khác nhau. Trước tiên, tôi định giao cậu cho ai đó tôi biết. Thứ hai, người này không phải là một nhà nghiên cứu.”
“…”
Accelerator nheo mắt khi suy nghĩ chín chắn những gì Yoshikawa đã nói
Anh không tin cô.
Anh không thích việc có con nhóc bên cạnh mình, nhưng anh sẵn sàng nghiền nát bất cứ kẻ địch nào ngay cả với bất lợi đó. Sẽ nhanh hơn khi kẻ địch để lộ bản thân ở đây hơn là việc dành một khoảng thời gian dài liên tục cảnh giác với kẻ tấn công không rõ nào đó.
(…Chuyện này ngày càng chán quá.)
Và rồi cô bé hoàn toàn hồn nhiên gọi là Last Order đưa ra lời nhận xét vô tư.
“Người duy nhất tôi biết không phải là một nhà nghiên cứu là Yomikawa, Misaka Misaka nói khi giơ tay lên để đưa ra câu trả lời của mình.”
“Đúng rồi đó,” Yoshikawa vui vẻ đáp.
Yomikawa là một người phụ nữ làm việc như là một thành viên Anti-Skill của Thành Phố Học Viện và là một trong số ít bạn của Yoshikawa Kikyou trong thế giới công cộng. Accelerator và Last Order biết cô ấy như là một người phụ nữ mặc bộ đồ theo dấu đã trông nom hai người họ trong bệnh viện trong khi Yoshikawa vẫn mất năng lực từ vết thương đạn bắn của mình.
Accelerator tặc lưỡi khi khả năng đó không đến trong tâm trí cho đến khi Last Order đề cập đến nó
Nghe thấy điều đó, Yoshikawa nói, “Ủa? Tôi nghĩ có lẽ cậu sẽ thỏa mái một chút sau khi nghe câu trả lời chứ.”
“Vậy thì hay là cô cho tôi câu trả lời thấu đáo đi?”
“À thì, cậu sẽ thấy tôi có nói dối hay không khi chúng ta đến nơi. Có thể sẽ tốt nhất nếu như cậu thực sự không sửa thói quen xấu thận trọng về những lời ngây thơ của người khác đi đấy. Đặc biệt là khi cậu biết giá trị của những gì cậu phải bảo vệ.”
Yoshikawa không chịu thua gì cả. Accelerator nhìn ra ngoài cửa sổ xe hơi trong sự khó chịu khi một vật ngăn ánh nhìn của anh từ hàng ghế hành khách. Bản thân Last Order dường như không biết gì về cuộc trao đổi à nói, “Ể? Vậy là không phải Yomikawa à? Misaka Misaka nói khi bắt đầu giật giật trên vai của anh.”
Part 5
Vào buổi trưa, trường học đã kết thúc một ngày.
Kamijou không phải là một phần của câu lạc bộ hay nhóm nào, nên cậu chỉ phải tiến về phía kí túc xá của mình.
Cậu đặt đôi giày da của mình lên tủ giày và tiếp tục bước ra khỏi sân trường.
“Mình đã làm gì sai à?” cậu lẩm bẩm.
Tất nhiên cậu đang nghĩ về chuỗi sự kiện máy mát xa và cú đánh đầu của Fukiyose Seiri.
(Hừm. Mình nói quá thân thiết à? Nhưng ngay cả khi mình nói làm ơn và gọi cô ấy là “Fukiyose-sama”, cô ấy vẫn đánh mình. Và ngay cả khi mình bắt đầu với “Thưa bà, màu sắc của mùa thu chắc chắn đã khắc đậm thêm”, cô ấy vẫn đập đầu mình khắp phòng. Mình tự hỏi cái gì đã làm cô ấy khó chịu thế chứ.)
Chàng trai đó lớn lên đã quen với vieehc bất hạnh luôn luôn đổ xuống người mình, nên cậu vẫn kiên cường khi liên quan đến cú đánh trực tiếp. Đó là tại sao cậu không có băng gạc gì cả dù với việc đánh đập mà cậu đã nhận lấy. Kamijou Touma đã tăng độ bền đáng kinh ngạc từ việc đầu liên tục bị cắn bởi một cô gái chết đói.
Và không bao giờ nhận ra những vấn đề cơ bản dù suy nghĩ sâu xa mà mình đã đưa ra, cuối cùng cậu quyết định sử dụng từ theo mùa tình cờ hơn. Trong khi đó, Kamijou tiếp tục đi qua những cảnh quan đô thị chuẩn của Thành Phố Học Viện.
Ngày 30 tháng 9, dấu vết của cái nóng cuối cùng đã bị quét sạch đi. Những cơn gió nhẹ nhàng làm quay những cánh quạt của tua-bin gió cho thấy cậu không cần phải sử dụng máy điều hòa. Chương trình dự báo thời tiết trên màn hình lớn ở trên tường của cửa hàng bách hóa đã chuyển từ việc nói “coi chừng say nắng” sang “thời tiết đang thay đổi, nên hãy giữ con mắt cẩn thận đến sức khỏe của các bạn”.
Và rồi…
“Đây rồi! Đây rồi! Anh đây rồi! Chết tiệt cuối cùng tôi cũng tìm thấy anh rồi!!”
Giọng nói của cô gái hét lên câu nói đó chứng minh sự sụp đổ của tiếng Nhật hiện đại mà các nhà phê bình ngôn ngữ học thường cảnh báo.
Kamijou quay qua và nhìn (thứ đáng lẽ là) một cô gái đáng yêu của một ngôi trường giàu có danh tiếng, trường trung học Tokiwadai, tiến về phía cậu với tốc độ cao.
Đó là Misaka Mikoto.
Cô có mái tóc nâu dài ngang vai và thấp hơn Kamijou khoảng 7cm. Thay vì bộ đồng phục mùa hè mà cậu đã quen nhìn thấy cô ấy mặc, cô đang mặc một chiếc áo khoác màu be và một chiếc váy xếp ca rô màu xanh đậm. Cô đã nhận được bộ đồng phục mùa đông hoàn toàn mới vào ngày hôm nay hoặc là ngày hôm trước, nhưng chiếc váy đã ngắn đi. Phù hợp với một học sinh của một ngôi trường giàu có, cô đang cầm thứ giống như hộp đựng đang violon ngoài chiếc cặp mỏng.
Mỗi khi Kamijou thấy mặt cô ấy, một cái nhìn khó chịu xuất hiện trên khuôn mặt cậu.
“À, chuyện này…ư…thật xui xẻo.”
“Đừng có phản ứng như thế mỗi khi nhìn thấy tôi!! Gyahh!” Mikoto hét lên.
Kamijou đã nhận được cú ddamsas và cú đập đầu từ Fukiyose Seiri sáng nay, nhưng cậu cảm thấy xui xẻo hơn về cuộc gặp mặt này. Chuyện đó có thể chỉ là tự nhiên vì cô gái này được gọi là Railgun và cô có thói quen gửi giáo sét và những thứ như vậy vào được của cậu.
Kamijou điều chỉnh tay cầm cái cặp mỏng của mình như thể nó khá nặng.
“Vậy cô cần gì ở tôi đây? Nói ngắn gọn thôi. Và cứ tiếp tục đi nếu có thể nhé. Tôi muốn về nhà.”
“Lời nhận xét đầu tiên không đủ chọc tức tôi, nên anh phải tiến xa hơn nữa à?” Mikoto nghiêng đầu sang một bên với đôi môi cong lên thành nụ cười xấu xa. “Thực tế, anh thậm chí có quyền đối xử tôi khủng khiếp thế à?”
“Cô đang nói gì vậy?”
Kamijou cảm thấy vài ý dịnh xấu xa từ những lời nói thẳng của Mikoto, nên cậu từ từ tránh bản thân mình khỏi cô ấy.
Sau đó, át chủ bài của trường trung học Tokiwadai đáng lẽ phải có hành vi hoàn hảo của một quý cô thượng lưu khoanh tay và nói, “Trò chơi trừng phạt♪”
Chân mày của Kamijou Touma giật giật.
Trò chơi trừng phạt trong vấn đề này là trò đánh cược giữa Kamijou và Mikoto trong Daihaseisai, đại hội thể thao của Thành Phố Học Viện bắt đầu từ 19 tháng 9 và kéo dài 7 ngày sau đó. Đơn giản là, người nào có trường xếp hạng thấp hơn phải làm bất cứ chuyện gì người kia nói.
Trong thành phố phát triển siêu năng lực, việc sử dụng siêu năng lực được cho pháp trong lễ hội thể thao. Và học sinh trường trung học Tokiwadai có thể sử dụng những thứ như giáo sét tới vài trăm triệu vôn và ngọn gió như tường đạt tới 80 m/s thổi bay những học sinh của trường đối phương như một thảm họa thiên nhiên.
Kamijou là một học sinh cao trung trong khi Mikoto là học sinh sơ trung, nhưng sự khác biệt tuổi tác đó không đủ để bù cho mối đe dọa cấp độ thảm họa thiên nhiên đó. Tất cả mọi người trong lớp của cậu đã bị đè bẹp khủng khiếp trong cuộc đối đầu trực tiếp giữa họ vào ngày thứ ba. Hơn nữa, vài thành viên trong lớp Kamijou như Tsuchimikado, Himegami, Fukiyose, và bản thân cậu đã bị thương trong sự cố ngày đầu tiên của Daihaseisai. Tất cả những trường hợp khác nhau đó đã dẫn đến sự thất bại của cậu. Xếp hạng chung trường của cậu rất khủng khiếp và họ chắc chắn không có cơ hội chống lại một trường có uy tín như Tokiwadai trong tình trạng đó.
Nhưng thua là thua.
Điều đó có nghĩa là Misaka Mikoto hoàn toàn có quyền đưa ra trò chơi trừng phạt. Nhưng…
“Hử? Chuyện đó vẫn còn giá trị à?”
“Đừng có tự ý làm như thế!! Tôi thực sự đang muốn bắt anh làm bất cứ chuyện gì tôi yêu cầu đây! Ha! Anh nên biết ơn tôi vì vẫn giữ đúng như vậy thay vì thêm lãi vào đó!!”
Mikoto ưỡn ngực trong niềm tự hào chiến thắng.
Vài học sinh đi ngang tò mò nhìn qua.
Phản ứng quá thái của cô dường như là sự bùng nổ của những bất mãn qua cái thực tế cô muốn làm chuyện này sớm hơn nhưng lại không thể nhờ vào thời gian Kamijou đang ở bệnh viện và ở Italy. Kamijou bắt đầu lên tiếng phàn nàn về ý tưởng thêm lãi, nhưng cậu chọn lấy con đường trưởng thành và giữ lưỡi.
Thay vào đó, cậu thở dài và nói, “Tôi đoán chắc được thôi, nhưng thực sự không có nhiều chuyện tôi có thể làm đâu.”
“Hừm, vậy là anh đang cố nói theo cách của mình để thoát khỏi chuyện này như thế, đúng không?”
“Không, đó không phải ý định của tôi.”
“Tôi cho là anh đúng đấy. Người tầm thường như nanh thực sự không thể làm gì nhiều, đúng không? Nhưng đừng lo. Khi anh có thể không làm được, tôi đã đủ tuyệt vời để xem xét chuyện đó rồi. Tôi định nhờ anh chuyện mà ngay cả một tên ngốc như anh cũng có thể làm được, nên hãy chắc chắn làm việc chăm chỉ với đầy đủ khả năng tầm thường của anh đi nhé.”
“…”
Một âm thanh đổ bể kì lạ phát ra từ thái dương của Kamijou.
Tức giận sẽ không dẫn đến chuyện tốt lành gì trong tình huống này, nhưng Kamijou Touma không phải là một học sinh đủ sáng suốt để suy nghĩ hợp lí vào thời điểm đó.
“Được thôi,” Kamijou đáp với cái đầu cúi xuống.
Vì lí do nào đó, Mikoto thở phào nhẹ nhõm khi cô nghe thấy lời đáp bình thường của Kamijou.
Nhưng…
Rồi đầu cậu vọt lên nhìn chằm chằm trực tiếp vào mắt Mikoto và cậu tập hợp đầy đủ tất cả sức mạnh của mình để kêu lên.
“Được rồi!! Cứ tiếp tục và ra lệnh cho nô lệ yêu quý của cô, Kamijou Touma, làm bất cứ chuyện gì cô muốn đi!!”
Đám đông xung quanh họ đột nhiên sững lại tại chỗ.
Họ nhìn qua lại giữa Kamijou và Mikoto, và rồi bắt đầu thì thầm với nhau. Sau khi tạm dừng một vài giây, đám đông người di chuyển ra xa khỏi hai người họ như làn sóng.
“Cái gì…? Chờ đã…nô lệ…ểể!? Anh nói gì vậy chứ!?”
Mặc dù cậu nhìn thấy màu sắc rút lui trên mặt của Mikoto nhanh như đám đông cách họ, Kamijou không phải là kiểu người dễ dàng với cô ấy và dừng lại ở đó.
Kamijou cung kính quỳ trên mặt đất, rút ra một cái thảm bàn từ trong chiếc cặp mỏng của mình, và bắt đầu quạt với biểu hiện hoàn toàn nghiêm túc mà không có bất kì sự chế nhạo gì cả.
“Đảm bảo một môi trường thoải mái cho cô tự nhiên bước đi mà không nói gì cả, thưa cô. Tôi có thể không được dùng vào kiểu nhiệm vụ thế này, nhưng tôi sẽ cố hết sức mình. Tôi xin cô tha thứ cho bất cứ lỗi lầm gì.”
“Chờ đã, đồ ngốc!! Anh nhiệt tình quá rồi đấy! Và đừng có quạt từ dưới váy tôi!!” Mikoto hét lên khi khuôn mặt tái nhợt của cô nhanh chóng nhuốm màu đỏ và cô dùng cả hai tay để giữ chiếc váy ngắn của mình. Cô đang mặc quần bên dưới, nhưng chuyện này lại nhiều hơn việc nó thấy như thế nào.
Và rôi…
“Onee-samaaa!!”
Một cô gái tóc bím trong chiếc áo cộc tên Shirai Kuroko mạnh mẽ tiến về phía họ, phá qua đám đông đã rút đi do sốc.
“Ch-chuyện gì thế này…!?”
Bình thường, cô có thể sẽ hoặc là ôm lấy Mikoto hoặc là nắm lấy cả hai tay của cô ấy, nhưng lần nào phần cơ thể phía trên của cô cũng bị đánh bật ra phía sau như thể cô đang chạy vào một bức tường vô hình giữa bản thân và Mikoto. Cảnh tượng lớn trước mặt cô dường như khá sốc.
“K-Kuroko?”
Trong khi (trông như) Mikoto cô khai có một anh chàng lớn tuổi hơn quạt cho mình khi cậu ta lễ lạy dưới chân, cô quay đầu về phía đàn em lớp dưới của mình với biểu hiện sững người lại.
Nhưng dường như Shirai Kuroko không thể nghe thấy giọng nói của onee-sama yêu quý vì cô chỉ đứng tại chỗ run run.
Ánh mắt của cô gắn chặt với Kamijou Touma (trông như) đã trở thành người đầy tớ trung thành của Mikoto.
Shirai nói, “Th-thật là một cảnh lệ thuộc dũng cảm và thẳng thắn… Nhưng đáng lẽ đó phải là vị trí của mình!!”
Đôi mắt của Shirai có sự dố kị, ghen ghét, và một chút tôn trọng.
“Dừng lại đi, hai tên ngốc!! Đừng có cúi đầu với tôi như thế chứ! Đây là cái nghi lễ gì à!? Mấy người đang làm tôi giống như giáo chủ giáo phái nào đó đấy!!” Misaka Mikoto hét lên, nhưng Kamijou Touma chỉ tiếp tục nghiêm túc quạt cô từ phía dưới trong khi Shirai Kuroko không thể dừng run rẩy vì sợ hãi với độ đáng gờm đối thủ.
Part 6
Tsukuyomi Komoe thở dài mệt mỏi trong phòng giáo viên.
Mức độ mệt mỏi đó không hợp với chiều cao 135 cm và hình dáng 12 tuổi của cô, nhưng nó rất đáng. Cô không chỉ bị buộc phải giải quyết tình trạng bạo lực giữa học sinh của mình vào buổi sáng (trong khi nó không nổi bật nhiều quanh Kamijou Touma, chuyện đó vẫn có chút rắc rối với một cuộc sống học đường bình thường), mà cô còn có một lí do khác.
Lí do khác này được rải lên phía trên chiếc bàn sắt của cô.
Những tờ giấy in giá rẻ có chữ Khảo sát Nghề nghiệp Tương lai in trên đầu. Trong năm đầu, đây là một khảo sát rất chung chung chỉ đơn giản là hỏi kiểu công việc mà học sinh muốn làm trong tương lai. Dù học sinh tiếp tục việc học hành của mình hay là kiếm việc làm, trường và ngành học sinh sẽ chọn nếu tiếp tục việc học hành, hoặc là công ti chúng nhắm tới và phương pháp mà chúng sẽ dùng để được tuyển nếu đi thẳng tới việc kiếm việc làm đều là những câu hỏi ở những dòng dưới.
Nhưng…
"Hà…”
Komoe-sensei giữ đầu bằng tay.
Tsuchimikado Motoharu nghiêm túc hết mức có thể khi cậu ta viết “Em muốn đến vương quốc hầu gái. Ở đó, em sẽ bắt đầu một cuộc đảo chính, và là kẻ chủ mưu, em sẽ biến một cô hầu gái không vui thành hoàng hậu của mình.” Aogami Pierce viết “Em muốn trở nên nổi tiếng” trong chữ lớn không hợp với hộp trả lời. Kamijou Touma viết “Miễn là em có thể hạnh phúc, em không quan tâm mình làm gì cả” như một mong ước thiết tha đe dọa đem đến nước mắt trong mắt cô.
(Có người quan trọng nào đó đã nói giới trẻ hiện nay ngày càng thiếu mong muốn về một công việc cụ thể, nhưng mình nghĩ đây không phải là chuyện em ấy muốn nói…)
Trong tất cả khả năng, ba chàng trai này không chỉ đơn giản là viết những điều tùy ý với cây bút chì kim của mình vì họ không quan tâm đến cuộc khảo sát này. Nhiều khả năng họ hoàn toàn nghiêm túc về những câu trả lời này. Và đó là vấn đề thực sự.
Vào thời điểm đó, một nữ giáo viên trong bộ trang phục theo dấu tên Yomikawa Aiho tiến lại gần.
“Nè. Cô có muốn hút thuốc hay đi uống để thay đổi chút không?”
“Rượu không được phép trong lúc làm việc…”
Bình thường, Tsukuyomi Komoe sẽ trả lời rất to và bắt đầu một bài thuyết giảng về ý nghĩa của một giáo viên, nhưng sự mệt mỏi của mình ngày hôm nay đã làm cô đưa ra câu trả lời yếu ớt.
Yomikawa liếc qua bàn của Komoe-sensei.
“Vậy tôi đoán là hút thuốc rồi.”
Komoe-sensei rút một điếu thuốc trong chiếc hộp Yomikawa cầm và đưa nó vào miệng.
“Hử? Cái này có mùi chất lượng cao đấy.”
“À thì, tôi lấy được những thứ này từ quán bar cho hút thuốc mới mở gần đây. Chúng có giá 70 yên một cái đó.”
Với việc không có khu vực hút thuốc được mở rộng trong thời gian gần đây, những cửa hàng đặc biệt được làm cho việc hút thuốc đã xuất hiện. Những quán bar với hàng loạt các sản phẩm thuốc lá từ khắp nơi trên thế giới thay thế cho cocktail đã trở nên phổ biến. Ví dụ này là 70 yên mỗi điếu thuốc, những họ cũng có xì gà từ Nam Mĩ có giá 3000 yên mỗi điếu.
Thông thường, toàn bộ trường học là khu vực không cho hút thuốc, nhưng Thành Phố Học Viện thực sự thường cho phép hút thuốc bên trong. Chuyện này là do các giáo viên thường xuyên làm việc như các nhà nghiên cứu trong những lĩnh vực khác nhau, nên Ban Giám đốc quyết định nó có lợi nhất cho toàn thể Thành Phố Học Viện để chắc chắn những giáo viên đó vẫn có thể duy trì tập trung.
Và vậy nên những giáo viên yêu cầu cho phép hút thuốc lá được cung cấp máy lọc không khí nhỏ hiệu suất cao. Komoe-sensei mở ngăn kéo của chiếc bàn sắt và lấy ra bốn cái máy nhỏ kích cỡ bằng 2 bao thuốc lá. Cô đặt chúng lên bốn góc bàn làm việc.
Mỗi cái trong số chúng sẽ hút không khí từ một hướng duy nhất. Với bốn cái được sử dụng, chúng di chuyển không khí trên bàn theo vòng tròn như nó được quay bởi một cái máy giặt. Luồng không khí thậm chí còn không đủ mạnh để di chuyển một mảnh giấy mỏng, nhưng nó vẫn đủ để nắm bắt khói thuốc, hút nó vào, chuyển vào trong bộ lọc, và thả ra không khí đã được lọc. Vật mẫu mới nhất này sử dụng nguyên lí khí động học tới mức cao nhất và cũng giữ chi phí thấp vừa đủ để chúng có thể được cung cấp cho những giáo viên miễn phí. Nó là một món đồ tuyệt vời dùng trong cuộc sống hàng ngày.
“Được rồi.”
Komoe-sensei bật máy lọc không khí đặt trên góc bàn của mình.
Yomikawa Aiho, giáo viên mặc bộ đồ theo dấu màu lục với bộ ngực lớn đến khó tin, đặt một điếu thuốc lên miệng mình và châm nó với cái bật lửa nhỏ đặt trên bàn của Komoe-sensei.
“Rõ ràng, mấy cái này là đồ hiếm của Bỉ…Ư. Cái này tệ quá. Tôi không thể lấy được bất kì hương vị tinh tế nào cả.”
“Yomikawa-sensei, đó là vì khẩu vị của cô đã bị giảm đi bởi vì hút chúng quá nhanh thay vì thưởng thức hương vị của từng cái đấy.”
“Tôi không muốn nghe chuyện đó từ Người Hút thuốc Trắng Tsukuyomi-sensei dễ dàng hút gấp 5 lần mình đâu.”
Hai người phụ nữ phả khói ra tại bàn làm việc.
Khi khói trắng chạm tới đỉnh bàn, nó rải ra mọi hướng, nhưng dường như đụng trúng một rào cản vô hình khi nó tới góc bàn. Nó ngừng di chuyển và rồi bắt đầu xoắn ốc xung quanh cho đến khi bị hút vào bốn góc bàn.
Máy lọc không khí chỉ có tác dụng trên bàn. Komoe-sensei ổn trên chiếc ghế của mình, nhưng Yomikawa phải nghiêng người về phía trước một chút để cho đầu mình tới đủ gần. Có vẻ như hệ thống này vẫn còn một số chỗ phải cải thiện.
“Dường như họ sẽ tăng giá các sản phẩm thuốc lá một lần nữa. Tôi không thể tin được.”
“Vẫn còn tốt hơn giá đồ ngọt và manga đấy.”
Tám mươi phần trăm dân số Thành Phố Học Viện được tạo thành từ học sinh. Ngay cả với những ngoại lệ của sinh viên đại học, đáng ngạc nhiên là vài người trong thanh phố được phép hút thuốc hoặc uống rượu. Chuyện này nghĩa là thuế của những thứ trên không ảnh hưởng nhiều đến việc tăng ngân sách. Vì lí do đó, nó thường được hiểu bên trong Thành Phố Học Viện rằng thuế sẽ được đặt lên những thứ trẻ con thích.
Thành phố này chủ yếu là nơi dành cho việc học tập, nên ý kiến chung là chỉ tự nhiên khi đánh thuế những mặt hàng và những đam mê không cần thiết cho mục đích đó. Đổi lại, tiền thuê cho những kí túc xá tiêu chuẩn và chi phí cho đồ ăn trưa ở trường học (vài cái trong số chúng là “những nguyên mẫu” được làm bởi Thành Phố Học Viện) là cực thấp, nên cuối cùng nó bằng huề. Điều đó nói rằng, vẫn còn vài trường cố kiếm thêm tiền bằng xe buýt trường và sách giáo khoa.
“Nhưng chi phí sinh hoạt chủ yếu của học sinh đến từ học bổng hoặc là viện trợ của các chi nhánh. Nó dường như thực sự là một phương pháp xoay vòng với tôi,” Yomikawa nhận xét.
“Nếu họ trực tiếp làm giảm số tiền học bổng, họ sẽ bị ngập trong những lời phàn nàn. Đó cũng là cách tương tự mà mọi người phản ứng hoàn toàn khác nhau để tăng thuế lên thuốc lá và cắt giảm lương ngay cả khi lượng tăng lên cũng như vậy.”
“Thật vậy à?”
Yomikawa rút một cái gạt tàn di động trong túi bộ đồ theo dấu và gạt tro khỏi đoạn cuối của điếu thuốc.
Rồi cô nhận ra một điều.
Điếu thuốc của Komoe-sensei đang chầm chậm nhấp nhô ở góc miệng mình.
cô chưa bao giờ làm chuyện đó trước đây.
“Ha ha. Cô bị ảnh hưởng bởi cậu linh mục hút thuốc mà cô đã đề cập đó à, Tsukuyomi-sensei?”
Vai củaKomoe-sensei dựng lên.
Cô cuống cuồng chuyển điếu thuốc từ góc miệng lên giữa miệng.
“K-không phải! Thôi đi, Yomikawa-sensei, cô đang nói gì vậy chứ!? Ý tưởng thói quen của tôi bị ảnh hưởng chỉ là lố bịch thôi!!”
“Nếu cô nói vậy.”
Komoe-sensei đã mang tất cả sự phòng thủ của mình, nên Yomikawa dễ dàng chùn bước. Komoe-sensei cảm thấy mình đã trốn tránh vấn đề, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt cô đã nói lên sự thật.
“Mghh…”
Komoe-sensei duy trì sự cảnh giác của mình, nhưng Yomikawa phà thêm một ít khói và nói, “Giờ thì, đến lúc tôi phải đi rồi.”
“À, mấy đứa trẻ cô nhắc đã đến rồi à?”
“Đúng vậy. Chúng ở trong tình trạng khá xấu, nhưng tôi lại thích làm việc với một hoặc hai đứa ngốc. Nếu lớp tôi chẳng đầy cái gì ngoài đám học sinh thẳng thắn A, thì mọi chuyện sẽ chán lắm.”
“Chờ đã, chờ đã! Điếu thuốc của chúng ta vẫn còn khá dài, nên hút thêm chút nữa đã!”
Komoe-sensei nắm lấy tay của Yomikawa vì phòng giáo viên là nơi duy nhất họ dược phép hút thuốc.
Một vài phts sau, Komoe-sensei đã hút điếu thuốc của mình xuống tới đầu lọc và cô rời phòng giáo viên cùng với giáo viên thể chất mặc bộ đồ theo dấu.
Part 7
Accelerator có thể nghe thấy âm thanh của chiếc taxi lái đi đằng sau mình.
Anh không quay lại để nhìn nó.
Last Order đang nói gì đó bên cạnh, nhưng anh cũng không nhìn về phía cô.
Mắt anh bị gắn chặt với cảnh bí ẩn trước mặt mình.
Anh đang ở gần cổng chính của một trường trung học nào đó. Anh có thể thấy trường học bê tông cốt thép mà, ở đằng xa mà anh có thể nói từ khoảng cách đó, dường như hoàn toàn bình thường và trung bình mà không có gì bất thường về nó cả.
Nhưng đó không phải là vấn đề trong tầm tay.
Accelerator không nhìn vào ngôi trường.
Anh đang nhìn vào hai người phụ nữ trước mặt mình đang làm việc như là giáo viên ở ngôi trường đó.
Anh nhận ra một người trong số họ.
Cô có mái tóc dài cột đằng sau lưng và mặc bộ đồ theo dấu màu xanh lục. Tên cô là Yomikawa Aiho và cô cũng làm việc trong đội Anti-Skill của Thành Phố Học Viện. Cô không muốn chĩa vũ khí vào trẻ con, nên vị giáo viên thể chất điên rồ đó được biết là đảm nhận bất cứ ai đến Level 3 mà không có gì cả trừ cái khiên.
Nhưng cô cũng không phải là vấn đề.
Accelerator đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ khác.
“C-có chuyện gì à…?”
Người phụ nữ này đã nói mình tên là Tsukuyomi Komoe…nhưng thậm chí cô có thể nhỏ hơn cả Last Order đã một lần nữa bắt đầu ngồi kiểu seiza trên túi thể thao của Accelerator.
Accelerator suy nghĩ một chút, lướt qua người phụ nữ lùn một lần nữa, và hỏi, “Cái loại sinh vật không giải thích được này là gì thế? Cô ta đến từ cái nơi quái quỷ gì vậy hả?”
“Không, không phải đâu. Cô đến Thành Phố Học Viện sau khi tốt nghiệp đại học như bình thường mà.”
Accelerator nheo mắt với ý kiến chỉ có thể làm lẫn lộn tình hình thêm nữa đó.
Và rồi…
“Vậy là chúng đã hoàn thành nghiên cứu chống lão hóa tế bào rồi à? Khốn kiếp, vậy đây là một trong những phương pháp 250 năm mà tôi đã nghe thầm thì trong cuộc thí nghiệm đó à? Tôi đã nghĩ tôi biết tất cả những chuyện này sâu đến thế nào, nhưng công nghệ của Thành Phố Học Viện còn đi xa đến đâu nữa chứ!?”
“Ư-ưm…Em nhầm rồi đó.”
“Nghiên cứu này có thể chưa hoàn chỉnh và cô ấy bị bắt như một mẫu vật sống để phân tích, Misaka Misaka nói khi đưa ra biểu hiện khá nghiêm trọng. …Tội nghiệp. Cô ấy chắc đã phải trải qua nhiều nghiên cứu đến nỗi không có thời gian rảnh, Misaka Misaka nói khi sử dụng khăn tay trong tay.”
“Ừm! Sao chuyện này lại chuyển thành chuyện nghiêm trọng vì lời giới thiệu của tôi vậy nè!? Yomikawa-sensei, đừng có cười nữa và làm gì đó đi chứ!!”
Khi cô giáo nhỏ bé vô cùng bối rối, người phụ nữ trong trang phục theo dấu cười dữ dội đến nỗi cô phải giữ hai bên mình. Yoshikawa Kikyou, người đã mang Accelerator và Last Order đến đó, dường như đã không dự kiến chuyện Yomikawa mang theo người bạn đồng hành đó. Cô cười, nhưng đó là một nụ cười nhẹ trông nguy hiểm đại diện cho tinh thần nhà nghiên cứu rực cháy trong cuộc sống một lần nữa.
Khi cô tiếp tục cười, Yomikawa nhìn về phía Accelerator và nói, “Dù sao thì, tôi sẽ chăm sóc hai đứa từ bây giờ. Tôi có thêm vài phòng bổ sung, nên cứ thoải mái như kẻ ăn bám đi nhé.”
“…Chuyện này sẽ chỉ trong thời gian này thôi,” Accelerator inói với giọng không quan tâm.
“H-hiểu lầm đã được giải quyết chưa vậy?” Komoe-sensei hỏi, nhưng Yomikawa chỉ liên tục vỗ vào đỉnh đầu cô ấy và cười.
“Cô có chắc cô muốn tôi ở đó không?” Accelerator nói với giọng hoàn toàn bình thường. “Cô biết tôi đến từ hoàn cảnh nào, đúng không? Nếu cô chỉ nghĩ chuyện này chỉ dẫn đến việc cocktail Molotov ném vào chỗ của cô trong đêm khuya, thì cô đã coi thường chuyện này rồi đó. Che chở cho tôi cũng giống như là tham gia vào cái mặt tối chết tiệt của Thành Phố Học Viện rồi đấy.”
“Đó chính xác là lí do tôi nhận cậu.” Yomikawa cũng nói như chuyện này là một cuộc đối thoại hoàn toàn bình thường. “Cậu quên công việc của tôi là gì rồi à? Dễ dàng hơn để đối phó với mấy loại chuyện thế này khi là thành viên của Anti-Skill. Thêm vào đó, tôi nghi ngờ việc nhiều người sẽ tấn công thẳng nhà của một thành viên Anti-Skill đấy. Bóng tối của thành phố này hoạt động trong khu vực ta không thể nhìn thấy. Nếu chúng thực sự tuyên chuyến với chúng ta, ai biết bên nào sẽ nghiền nát bên còn lại chứ.”
“…”
Accelerator rơi vào im lặng khi anh suy ngẫm những gì Yomikawa đã nói. Trong khi đó Komoe-sensei nhìn quanh và nói, “Ủa? Khi nào mà không khí lại nặng nề thế này chứ?”
“Được thôi, đừng có khóc với tôi nếu cô bị giết đấy,” anh cuối cùng cũng nói.
“Cậu không cần lo về chuyện đó.”
“Chúng có thể thêm tên cô vào danh sách đấy.”
“Công việc của tôi là cải tạo những nhóm tội phạm đó. Nếu tôi để bản thân mình bị làm sợ hãi bởi những đứa trẻ đáng lẽ mình phải bảo vệ, tôi thậm chí không thể thực hiện bước đầu tiên rồi.”
Accelerator tặc lưỡi.
Đầu tiên là Last Order và giờ là người phụ nữ này. Cái kiểu mấy tên ngốc đó cứ hiện ra quanh anh. Anh cảm thấy đơn độc và hoàn toàn nằm ngoài nơi đang đứng đó.
Trong Accelerator thể hiện những suy nghĩ cay đắng đó, Yomikawa nở nụ cười không thuộc về khuôn mặt của người phụ nữ trưởng thành.
“Tôi yên tâm rồi. Có vẻ như cậu dễ cứu hơn những gì tôi nghe đó.”
“Cô nghiêm túc đó hả?”
Cô đang nói cô có thể cải tạo anh được hay không.
Cô không có cách nào biết được, nhưng Accelerator đã giết hơn 10,000 người bằng chính tay mình. Với sự thật đó trong tâm trí, rõ ràng đó là tại sao những lời của Yomikawa dường như lại quá xa vời với thực tế của Accelerator.
Nhưng…
Không nhận thức điều đó, Yomikawa Aiho tiếp tục nói.
“Ừ. Dù cậu có thể nói cái gì đi nữa, khi cậu nghe mình sẽ sống với tôi, cậu đã bắt đầu thông qua một danh mục để loại bỏ tất cả những điểm mù có thể rồi. Cậu muốn bịt ngay cả những lỗ hổng nhỏ nhất để ngăn chặn một cuộc tấn công thực sự. Việc đó có nghĩa là cậu đã có ý định thực sự bảo vệ chúng ta rồi, đúng không?”
“…”
Accelerator nhíu mày.
“Đó là tại sao tôi lại ghét những tên ngốc thậm chí không kiểm tra tình hình đúng đắn đấy,” anh lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.
Part 8
Kamijou chia tay với Misaka Mikoto.
Chuyện này đơn giản là vì cậu đang đói, cậu muốn thay bộ đồng phục đẫm mồ hôi của mình, và cậu có một lượng lớn soumen phụ mà cậu câng phải dùng hết ở kí túc xá.
Kamijou không biết khi nào soumen khô sẽ tệ đi, nhưng cậu có cảm giác tốt nhất là không giữ soumen của năm nay tới năm sau.
Mikoto đã hét lên “Cái gì!? Chỉ là soumen thôi mà!”, nhưng Kamijou đã được cô ấy thả đi bằng cách hét to lại “Vậy cô có muốn kẹt với việc ăn soumen ba bữa một ngày và dành cả ngày với những cách mới sử dụng nó cho salad, pasta, udon, và bất cứ cái gì khác cô đưa ra không!? Nếu vậy, tôi có thể gửi cho cô một thùng giấy khổng lồ đầy soumen đấy!!”
Vì cậu không có nhiều thời gian đế lúc họ đồng ý gặp lại, Kamijou chạy với tốc độ táo bạo về kí túc xá của mình.
“Chết tiệt. Giá mà mình nhận thấy được cái bẫy khi soumen giá quá rẻ đến vậy ở cái ngày giảm giá của siêu thị đó. Chắc đây là tại sao mà chẳng có ai chạm tới nó dù với cái giá hoàn hảo như vậy.”
Và trong thời điểm tệ hại, ngay sau khi cậu mua tất cả chỗ soumen này, ba mẹ cậu ở bên ngoài Thành Phố Học Viện đã gửi cho cậu một lượng lớn mì khô với lời nhắn “Bọn ta vừa mới trúng xổ số được cái này. Touma, con thích, soumen lắn, đúng không?” Khi những chuyện như thế xảy ra mỗi ngày, nó chỉ có thể mô tả là bất hạnh.
Khi cậu về tới tòa nhà kí túc xá, Tsuchimikado Maika sắp đi ra ngoài. Đây là kí túc xá nam, nhưng đạo đức xã hội đã bị xáo trộn rất lớn với việc cô hầu gái tập sự đó đến để dọn dẹp phòng ông anh kế của mình như bạn gái và một cô gái đói khát lười biếng trong phòng Kamijou.
Cô gái tên Maika này thường xuyên ngồi kiểu seiza trên đỉnh một con robot vệ sinh hình thùng tự động, nhưng cô đang đi bộ bình thường hôm nay.
Tóc mái cô được đẩy lên bởi dải băng diềm xếp đặc trưng của hầu gái, nên trán cô hoàn toàn có thể nhìn thấy được. Cô mặc một bộ đồng phục hầu gái dài tay màu xanh đậm, nhưng nó có vẻ như thực sự là đồng phục (mùa đông) được chỉ định dành cho trường của cô.
Cô đang theo học một trường hầu gái.
Khi Kamijou thấy Maika đi với những bước ngắn, cậu hỏi, “Ủa? Chuyện gì xảy ra với con robot vệ sinh thường ngày rồi?”
“He he. Em đang ở một tâm trạng quá tốt để dính với tốc độ chậm chạp của thứ đó.”
Biểu hiện của cô gái này thường khó đoán như Himegami Aisa, nhưng hôm nay khuôn mặt cô rõ ràng là rạng rỡ với niềm vui. Kamijou trông khó hiểu khi cố gắng tìm ra chuyện gì đã gây ra điều đó, và Maika đặt mu bàn tay phải lên má trái và phát ra tiếng cười độc đoán không phù hợp với một hầu gái.
“Oh ho ho! Đây nè. Mấy cái cổ tay áo này này rra chuyển thành hoàn hảo.”
“Cổ tay áo?”
“Phần cuối của tay áo này,” Maika nói trong khi cười teo toét. “Một hầu gái phải kín đáo, nên bọn em không thể dùng những phụ kiện quá sặc sỡ cho mái tóc hay bất cứ đâu. Đó là tại sao bọn em phải thể hiện cá tính của mình ở những nơi nhỏ như cổ tay áo hay cổ áo.”
“À, hiểu rồi,” Kamijou nói khi cậu nhìn kĩ hơn quanh tay của Maika.
Vải tay áo được gập lại ở cổ tay. Kamijou không chắc nó khác gì bình thường, nhưng cậu đoán chuyện này tương tự như niềm vui của một cô gái sau khi rút ngắn chiều dài váy bộ đồng phục đầu tiên của mình.
Với ánh nhìn mê mẩn, Maika xoa xoa tay áo lên gò má trông mềm mại của chính mình.
“Aa… Bao tay của kì này là một thành công lớn. Em đang ở tâm trạng rấttttttt tốt, em sẵn sàng lắng nghe bất cứ rắc rối nào mà anh có thể có.”
“Thật à? Vậy em biết làm thế nào để sử dụng hết đống soumen không?”
“Nếu anh nấu soumen, cắt nó ra thành từng miếng nhỏ, và trộn nó thành thành phần của gỏi, nó không có thay đổi mùi vị nhiều đâu. Đó là cách nhanh chóng để tăng khối lượng của chúng.”
Sau khi trả lời, Maika chạy lon ton đi đâu đó. Những tia sáng niềm vui có thể nhìn thấy cả cái lưng đang lùi lại của cô.
Kamijou nhìn ra hướng đó một chút.
“…Mình đoán mình phải ném nó vào cái gì đó có hương vị đậm để giấu đi vị của chính nó vậy.”
Với lời nhận xét lẩm bẩm tình cờ về câu trả lời của Maika, cậu tiến vào kí túc xá học sinh vì cậu không có lí do gì để ở ngoài.
Sau khi đi cái thang máy cũ kỉ lên tầng 7, cậu chỉ phải đi thẳng qua hàng cửa để đến phòng riêng của mình.
Khi cậu mở khóa cửa và bước vào, cậu thấy một cô gái đang đói tên Index đổ gục ngửa giữa sàn nhà. Cậu đoán cô ấy đói như thường lệ.
Kamijou ném cái túi mỏng xuống sàn và nói, “Hôm nay lại là soumen đấy.”
“Không!!” Cô gái tóc bạch kim trong bộ trang phục nữ tu trắng tinh ngồi dậy mạnh mẽ với sự bất mãn chứa đầy trong đôi mắt màu lục lấp lánh. “Touma, sao anh chẳng làm cái gì trừ món mì Nhật dạo gần đây vậy!? Cái kiểu nghi lễ gì vậy chứ!? Đây là kiểu quy định phép thuật cơ thể sử dụng văn hóa ẩm thực à!?”
Index đang phàn nàn lúc này, nhưng nó chẳng phải là vấn đề lớn vì cô sẽ vui vẻ ăn soumen mỗi khi nó được đặt lên bàn. Cô chỉ đơn giản là đang ngán soumen. Và ta chỉ có thể chán một món ăn mà về cơ bản là mình thích vì ta có xu hướng không ăn bất cứ cái gì mình không thích đủ để chán nó.
Kamijou gật đầu và nói, “Lãng mạn là khó khăn mà.”
“Touma?”
Index nhìn cậu như thể cậu là kẻ khả nghi nào đó, nhưng Kamijou không quan tâm.
Tình cờ, căn phòng còn có một kẻ ăn bám khác ngoài cô gái. Con mèo hoa đang tắm nắng ở ban công. Không lâu trước đây, nó thường chọn cuộn tròn trong một khu vực nó có thể cảm thấy một cơn gió nhẹ, nhưng nó chắc đã thay đổi thói quen khi mùa thay đổi. Con mèo không phải đối phó với soumen, nên nó vẫn hoàn toàn vô tư. Gần đây nó đã phát triển lớp lông mùa đông của mình, nên có lông mèo ở khắp nơi. Và Kamijou có cảm giác con mèo đang lớn lên từng chút một.
Kamijou lấy vài bộ quần áo để thay đồ bằng cách sử dụng phòng tắm kí túc xá và nói “Maika đã truyền một số kĩ thuật cho anh, nên hay là ta thử nó đi? Đến lúc gỏi soumen rồi!”
“Vậy là chúng ta không thể chỉ ăn gỏi thường thôi à!?”
Ngay khi Index phát ra tiếng kêu đó, hệ thống liên lạc đột nhiên vang lên.
“Ai thế nhỉ?”
Kamijou mỏ cửa và thấy Tsuchimikado Motoharu đang đứng đó.
“A, cậu đây rồi, cậu đây rồi, nyah. Kami-yan, cậu có thể giúp tớ chút không, nyah?”
Những từ ngữ đó làm Kamijou cảnh giác.
“G-giúp cái gì chứ? Đừng nói là cậu muốn tớ chìm vào hạm đội phép thuật quốc tế khác đó.”
“Kami-yan, cậu có thể nói chuyện như thế với cái mặt thẳng vậy à? …Có lẽ tớ nên thấy tiếc một chút cho cậu.” Tsuchimikado đưa cho Kamijou một cái nhìn thông cảm. “Không phải vậy đây. Maika đã làm quá nhiều đồ ăn, nyah. Con bé chỉ để lại một nồi hầm đây được nấu trong 10 tiếng, và tớ không thể ăn hết được. Nhưng sẽ rất lãng phí nếu bỏ nó đi, nên nếu cậu thích cậu có thể-…”
“…Tôi sẽ ăn nó!!”
Đó là Index hét lên, không phải Kamijou. Cô cũng bắn ra từ sau lưng chàng trai thực sự sở hữu căn phòng và nhanh chóng tiến tới Tsuchimikado. Tsuchimikado chắc hắn cũng ngửi thấy mùi như thức ăn trong câu hỏi vì con mèo hoa ngừng lười biếng quanh và chạy lon ton về phía cậu ta.
Kamijou muốn phàn nàn, nhưng cậu quyết định giữ miệng khi thấy Index phấn khích bất thường đến cỡ nào. Từ “quyết định khôn ngoan” trôi nổi đằng sau tâm trí cậu.
Và vậy nên cả nhóm bước về phía căn phòng của Tsuchimikado.
Đương nhiên, bố trí tổng thể căn phòng giống chính xác như phòng của Kamijou. Tuy nhiên, cái thiết bị tập luyện mà ta sẽ thấy trong phòng tập thể dục đang nằm ở đó, nên nó đưa ra một ấn tượng khác. Một bức tường có hai giá sách trên đó với một cái trong hai cái chuyển thành sân của một nhà sưu tập được lấp đầy với manga và những hầu gái đặc sắc, nhưng Kamijou quyết định đó là một nhiệm vụ mà một người bạn nên bỏ qua mà không có lời nhận xét.
“Đây này,” Tsuchimikado nói khi cậu ta chỉ vào cái bàn.
Maika chắc chỉ vừa mới đưa nó bởi vì cái nồi canh bạc được sử dụng để nấu ăn đang đang đặt trên bàn. Đường nhiên, một kí túc xá bình thường không có vật có ba chân có thể hợp với cái nồi lớn như vậy, nên những tờ báo cũ được đặt lên bàn.
Tsuchimikado tiến lại cái nồi và mở nắp. Một món hầm màu cam có thể nhìn thấy từ bên trong.
“Con bé nói cơ bản của món hầm là cà rốt, nhưng chúng bị nấu chín đến nỗi chúng hoàn toàn bị tách rời luôn, nyah. Rồi con bé ném vào rau và những thứ khác, vậy nên nó thành món hầm.”
“Không phải cà rốt thực sự rất ngọt à?”
Từ những gì Kamijou có thể ngửi thấy, đó dường như là vấn đề. Nó có thể là phương pháp để cho hương vị tự nhiên của rau củ làm ngọt nó mà không sử dụng nhiều, nếu có thể, đường.
Họ múc món hầm ra một chiếc đĩa nông lớn bằng một cái giá múc canh. Khoai tây và thịt heo đã được cắt ra thành những miếng lớn. Nó có khá nhiều loại rau khác nhau bên trong, nên có vẻ như nó sẽ có nhiều dinh dưỡng như đồ uống sức khỏe. Bất ngờ, nó có hành bên trong, nên họ không thể đưa nó cho con mèo. Kamijou không thể nhìn vào mắt con vật nhỏ bé khi nó lăn quanh và như thể nói “Ôi, thôi nào! Tôi cũng muốn nữa! Tôi cũng muốn nữa! Tôi cũng muốn nữa!!”
Và vậy nên họ bắt đầu ăn.
Đó là một bữa ăn tuyệt vời không ngờ đến, nhưng Kamijou vẫn lo lắng việc mình sẽ làm gì với chỗ soumen.
“Ăn thôi,” Kamijou nói với cái muỗng trong tay trước khi nhìn qua Tsuchimikado. “Cậu quả là hào phóng. Maika có thể nói mình là tập sự, nhưng khả năng nấu nướng của con bé ngang bằng với nhà hàng trung bình, cậu có nghĩ vậy không ?”
“Nyah. Đó là tất cả lí do tớ làm chuyện này đấy. Tớ không muốn lãng phí thứ gì đó có giá trị đến vậy chỉ vì tớ không thể tự mình ăn hết được. Và tớ chắc chắn mình không thể tự mình ăn nhiều đến thế được, nyah.”
“Tớ nghĩ vậy. Nhưng cậu không thể để giành nó sau này à?”
Tsuchimikado đông cứng tại chỗ.
Cậu ta thường ăn bên ngoài hoặc có cô em kế nấu cho mình, nên cậu không nấu nướng được nhiều với một người sống một mình. Đó chắc là tại sao khả năng đó chưa bao giờ xảy đến với cậu ta.
Kamijou Touma, chàng trai nấu ăn tại nhà, làm rõ thêm.
“Hơn nữa, nếu Maika làm nhiều thế cho cậu, không phải chuyện đó có nghĩa là con bé có thể sẽ không đến nhà cậu trong một khoảng thời gian sao? Con bé có lẽ đã làm thứ gì đó bổ dưỡng thế này để cậu có thể hâm nóng lại khi cần nên cậu sẽ không bị đói đấy.”
Con mèo bắt đầu vỗ cái gì đó như cái hộp với móng trước của mình.
Họ nhìn xuống và thấy một lọ kín dùng cho thức ăn thừa. Nó rất, rất lớn.
“…”
“…”
“…”
Kamijou Touma, Index, và Tsuchimikado Motoharu nhìn nhau.
Đưa ra lòng tốt tuyệt vời của Tsuchimikado Maika và sự tuyệt vọng của Tsuchimikado Motoharu, họ đều có thể đoán được nguy hiểm bao trùm nhiều đến thế nào trong tương lai của anh chàng kính mát đó nếu món hầm bị lấy khỏi cậu ta.
Sự im lặng tiếp tục kéo dài trong vài giây.
Con mèo kêu meo.
Sử dụng điều đó như dấu hiệu, Kamijou và Index gần như cùng lúc bắt đầu ngấu nghiến món hầm của mình.
Mặt của Tsuchimikado đã hoàn toàn trở nên tái đi.
“Chờ đã! Kami-yan, dừng lại, dừng lại!! Tớ nhầm rồi! Tớ không thể cho cậu bất kì cái gì trong đó được! Nghe tớ này! Món ăn của em kế tớ là của tớ và của mình tớ thôi!!”
“Ha ha! Xin lỗi, nhưng tớ không chờ đâu!! Và cậu có lẽ nên quan tâm nhiều hơn tới việc dừng Index đi!! Con bé sắp quay lại sau vài giây đấy!!”
“Nyahh!?” Tsuchimikado hét lên, nhưng Index không thể bị dừng lại. Chiếc muống của cô di chuyển nhanh đến nỗi trông giống như cô sẽ nuốt chửng toàn bộ nội dung của chiếc nồi.
Theo cách riêng, đây lại là một ngày yên bình khác.
Giữa dòng 1
Cung điện Lambeth ở London luôn có chức năng như là nơi ở chính thức dành cho Tổng Giám mục của Thuần Anh Giáo hội. Cơ sở này hiện được mở dành cho tham quan, nhưng bên trong tòa nhà vẫn còn bị giới hạn với những người bình thường và tất cả những thông tin về nó cũng bị hạn chế.
Đơn giản là, không ai biết bên trong như thế nào cả.
Hầu hết những gì ta có thể làm là tưởng tượng thứ bên trong có thể là gì từ vẻ lịch sử bên ngoài. Khu vực này được bao bọc trong sự bí ẩn và sự mê hoặc, và bất kì thành viên của Thuần Anh Giáo hội quan tâm đến địa vị xã hội và tầm ảnh hưởng đặt nó như là mục tiêu của mình. Không nói quá, nó có thể được gọi là một ngai vàng.
Tòa nhà không có liên quan gì tới người bình thường và cũng không có ai thấy sự riêng tư tuyệt đối của nó đáng ngờ cả. Nó cũng có mạng lưới phòng thủ phép thuật thậm chí còn lớn hơn cả Cung điện Buckingham nơi nữ hoàng ở. Tất cả mọi người từ vệ sĩ đến những người làm vườn và những người dọn dẹp thành thạo trong việc chống lại kẻ xâm nhập có phép thuật cận chiến. Cách bố trí của những trụ cột, mô hình trên giấy dán tường, Và cả lượng ánh sáng phát ra từ những ngọn đèn phương Tây đều chứa đựng phép thuật có chức năng như từng cái bẫy. Bản thân tòa nhà là một thiết bị khổng lồ, nên một kẻ xâm nhập có thể không đơn giản tránh được cạm bẫy. Mọi thứ liên quan đến tòa nhà được thiết kế với mục đích làm cho ý tưởng vô lí như vậy trở thành hiện thực. Do linh mục xác định sống ở đó và ý tưởng của thiếu nữ sắt, đôi khi nó được gọi mỉa mai là Phòng Làm móng.
Cung điện Lambeth hiện được bao bọc bởi sự im lặng ban đêm.
Có sự cách biệt thời gian khoảng 9 giờ giữa Nhật Bản và Anh.
Nhân sự ít hơn nhiều so với ban ngày, nhưng mức độ an ninh thực tế cao hơn rõ rệt. Nó chỉ đơn giản là làm cho giống như là lỏng lẻo hơn để không ai thấy được thực tế đó thôi.
Tổng Giám mục Laura Stuart đang ở trong nhà tắm.
“Hưm hưm hưm hưm hưm hưmm♪”
Với những người có thị kiến và khát vọng cao quý về Cung điện Lambeth, cảnh tượng của căn phòng ánh sáng rực rỡ chẳng có gì ngoài tiếng ồn vang vọng qua nó đó có thể gây sốc cho họ.
Nó được gọi là một phòng tắm, nhưng không gian rộng lớn là 20m vuông. Nhưng dù với kích thước đó, nó không được thiết kế như một phòng tắm lớn. Vài chục bồn tắm nhỏ bị nhồi nhét trong phòng.
Và mỗi cái trong số những bồn tắm đó có một số chức năng hôi mùi của phe khoa học. Có bồn tắm điện, bồn tắm ion âm, bồn tắm phun nước mát xa, và nhiều cái khác.
Chúng đều được gửi tới Laura từ một người quen trong Thành Phố Học Viện, dường như là quà tặng lễ Bon và quà cuối năm.
Hiện tại, Laura đang dùng hai tay giữ chiếc váy của bộ trang phục màu be của mình, ngồi ở cạnh bồn tắm phun nước, và để hai chân vào trong bồn.
Cô đã có cái bồn tắm như cái chậu dùng để rửa chân, nhưng Laura dường như thích để chân vào những cái còi phun nước đó.
Mái tóc vàng óng, dài gấp đôi chiều cao của cô, trông giống như mạng nhện với những giọt nước mưa đã gội qua nó, nhưng cô có thể dễ dàng sửa nó sau. Cô tập trung vào việc ngâm chân trong lúc này.
(Nnn… Giờ đây mới là hạnh phúc. Được rồi, sau khi mình thư giãn chân, mình có thể làm ấm toàn bộ cơ thể của mình trong bồn tắm điện.)
Trong khi Laura Stuart cố gắng loại bỏ sự mệt mỏi trong ngày, Stiyl Magnus có vẻ gần như phá vỡ cánh cửa khi anh ta đột nhiên tiến vào mà không gõ cửa.
“Tổng Giám mục!!” vị linh mục kì quặc với mái tóc nhuộm đỏ, một điếu thuốc trong miệng, nhẫn bạc trên tất cả mười ngón tay, một hình xăm mã vạch dưới mắt phải, và mùi nước hoa với thuốc lá trộn lẫn với nhau hét lên.
Laura nhảy lên bất ngờ.
Ngay cả khi đó chỉ là ngâm chân, cô có chiếc váy kéo lên một chút, để lộ đôi chân trần của mình. Laura cuống cuồng hạ thấp váy của mình, nhưng chuyển động đột ngột khiến hông cô bị trượt, làm cô ngã một cách tuyệt diệu ra khỏi cạnh bồn tắm mình đang ngồi.
Cú văng ồn ào của cơn sóng đổ xuống như thế lan ra khắp phòng .
Với bản báo cáo trong tay, Stiyl không để ý.
“Những gì báo cáo này nói có thật không!? Chuyện này tốt hơn không phải là một minh chứng kĩ năng của cô là một con ngốc hoàn chỉnh đấy. Những lời của Tổng Giám mục có thể làm cho thế giới chuyển động, nên cô cần phải-… Đừng có thổi bong bóng dưới nước và trả lời tôi đi! Cô đã viết cái này, đúng không!?”
Trong thực tế, cô chỉ thổi bong bóng vì cái vòi nước đang phun vào mặt và cô không thể thở được, nhưng Stiyl không thể thấy gì ngoài một người phụ nữ đang vẫy cùng trong bồn tắm với đôi chân dang ra thành hình chữ M và quần lót của cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Với một cú vẫy khác, Laura mạnh mẽ đưa đầu mình ra khỏi mặt nước.
“S-s-s-s-sao cậu lại đột nhiên xông thẳng vào phòng tắm của một phụ nữ khi vẫn mang giày chứ, Stiyl!? Và ngay cả khi tôi là thành viên của giới giáo sĩ…không, đặc biệt bởi vì tôi là một thành viên của giới giáo sĩ, tôi không thể để cậu nhìn thấy tôi như thế-…”
“Vui lòng. Cứ. Trả lời. Tôi đi!!”
“Dừng lại đi, Stiyl!! Nếu cậu đâm thanh kiếm lửa của cậu vào nước, bồn tắm sẽ sôi đấy!!”
Laura thực tế rơi ra khỏi bồn tắm khi cô cố chạy thoát. Trong khoảng khắc tiếp theo, nước không chỉ bị đun sôi; nó phát ra tiếng nổ nước ngầm nhẹ. Tổng Giám mục nằm trên sàn nhà ẩm ướt, đóng mở miệng khi cô thở hổn hển lấy không khí. Mái tóc dài, rất dài của cô bao lấy cô như cái kén, làm cô trong giống như con quái vật nào đó.
Mạch máu trên thái dương của Stiyl nổi lên và anh ta nói, “Vui lòng đọc lại báo cáo này và giải thích cụ thể cho tôi. Tôi chỉ muốn công việc của mình xong xuôi trước khi tôi có thể đi ngủ. Sao tôi phải chăm sóc một người phụ nữ cô đơn như vậy chứ?”
Nhưng Laura không lắng nghe.
“A!! Nước bồn đã làm bộ trang phục dính vào da tôi, để lộ những đường cong không trong sạch của cơ thể tôi rồi! Cậu không được nhìn đâu, Stiyl! Quay lại đi Tôi không định để bất cứ ai thấy quần lót của mình đâu!!”
“…”
Một âm thanh răng rắc có thể nghe thấy.
Đó là âm thanh Stiyl đang cắn đầu lọc của điếu thuốc.
“C-chờ đã, Stiyl! Nếu cậu tấm công trực tiếp tôi với thanh kiếm lửa của cậu, tôi sẽ bị đốt cháy đấy!!”
Laura và Stiyl đuổi theo với thanh kiếm lửa trên một tay.
Có vẻ như anh ta cũng sẽ không ngủ được cả đêm.