Part 1
Kamijou Touma đang ngồi trên một băng ghế ở một quảng trường nhỏ (không hút thuốc) được sử dụng như một điểm gặp mặt tại trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Cậu đang uống trà ô long từ một chai nhựa 200 mililit nhỏ cậu mua ở một cửa hàng.
Cậu hiện đang ở một mình.
Shirai Kuroko đã từng lượn đi lượn lại, nhưng Misaka Mikoto đã đánh cô vừa đủ để cô ấy dịch chuyển đi đâu đó trong khi la lớn “Em chỉ đang hành động vì lợi ích của chị, onee-sama à! Em chưa bao giờ nghĩ lòng tốt của em sẽ thành con dao hai lưỡi cả!!” Mikoto đã tự mình quay trở lại cửa hàng dịch vụ để hoàn tất thủ tục đăng kí điện thoại di động của họ. Kamijou thực sự đã trở lại cùng với cô ấy, nhưng cậu đã bỏ đi giữa chừng. Át chủ bài trường trung học Tokiwadai đã hét lên “Cửa hàng này cho ta một con Pyonko cùng với Gekota à!?” và bước vào một khí sắc kì lạ với đôi mắt lấp lánh. Kamijou quyết định tốt nhất là không đối phó với ai đó trong khi họ đang ở khí sắc khó chịu như vậy.
“…Mình hi vọng cô ta sẽ bình tĩnh sớm.”
Kamijou thở dài và nhìn xuống chiếc điện thoại di động của mình. Thật khó để nói được trong khi đang ở trung tâm mua sắm ngầm, nhưng bây giờ đã qua 4 PM rồi. Suy nghĩ thật lòng của cậu chẳng có gì ngoài, “Cài cái ứng dụng đó và điền những giấy tờ khác đúng là tốn thời gian thật.”
Và khi cậu thả lòng người trên băng ghế, Misaka Mikoto trở lại với cậu.
“Ồ, cô xong rồi à?”
Kamijou nói với cô ấy, nhưng Mikoto chỉ hơi ngoảnh mặt đi mà không nói một lời. Có vẻ như cô đang do dự trả lời, nhưng cậu không rõ câu hỏi của mình khó trả lời như thế nào chứ.
“?” Kamijou nghiêng đầu khó hiểu. “Gì vậy? Có chuyện gì à? Nghĩ đến nó, cô không có vỏ cho chiếc điện thoại mới. Có rắc rối gì à?”
“K-không phải, Misaka là…” Mikoto vẫy tay với chuyển động im lặng, mượt mà và rồi đưa tay lên trán mình. "Misaka này là một trong những Misaka luôn mang kính bảo hộ, Misaka #10032 nói khi cô đưa ra Số Hiệu của mình để giúp xác định bản thân.”
“Cô là Misaka Imouto à?”
Misaka Imouto nhanh chóng gật đầu đáp lại.
Cô gái này có cơ thể giống hệt Misaka Mikoto đến từng sợi tóc trên đầu, nên Kamijou khó có thể bị trách vì nhầm lẫn họ. Cô thường đeo cặp kính nhìn ban đêm chưa tinh lọc trên trán, nhưng vì lí do nào đó mà cô không đeo nó hôm nay.
Misaka Imouto dường như có kinh nghiệm về một vài kiểu tình huống đặc biệt.
“Anh có thấy Misaka cỡ này không? Misaka hỏi khi cô để tay ngang dưới ngực.”
Misaka Imouto đang chỉ chiều cao bằng hoặc có thể thấp hơn một chút so với Komoe-sensei. Biểu hiện của Kamijou tăng một chút bối rối khi cậu nhìn cô ấy.
“Các cô có kích thước khác nhau à?”
“Misaka sẽ coi việc đó như là không, Misaka nói khi cô thấy thất vọng vì sự vô dụng của anh và tiếp tục lối thoát của con nhóc chết tiệt đó.”
Misaka Imouto khẽ thở dài. Cô điều chỉnh tay cầm của chiếc cặp và Kamijou nghe thấy vài âm thanh kim loại nặng phát ra từ bên trong.
(Cô ấy đang có tâm trạng xấu nữa à.)
Khi Kamijou có suy nghĩ đó, cô tiếp tục nói.
“Nói ngắn gọn, kính bảo hộ của Misaka đã bị đánh cắp, Misaka vừa nói vừa báo cáo tình trạng của mình với vẻ ảm đạm. Không có cặp kính đó, Misaka khó có thể phân biệt được với Bản Gốc, nên cô ấy phải lấy lại nó càng nhanh càng tốt. Tuy nhiên, tình hình là Misaka đang bị bất lợi, Misaka vừa nói vừa nhìn lên anh để ngầm yêu cầu giúp đỡ.”
“…”
Kamijou nhận ra rằng cả chị lẫn em đều rất ép buộc theo cùng một cách.
Trong sự kinh ngạc, cậu nói, “Đúng là cô sẽ bị nhầm với Mikoto khi trông như thế.”
“Vâng, Misaka đồng ý. Khi Misaka đang chạy vào một con hẻm với khẩu tiểu liên trên tay, cô ấy đã gặp một chút rắc rối một nữ sinh tóc thắt bím đột nhiên hét lên với mình, Misaka vừa nói vừa tha thiết kể câu chuyện gian khổ của mình.”
“Ủa…cô nói tóc bím à?”
Cậu đoán được đó có thể là ai rồi. Cậu chỉ cầu mong nó sẽ không có tác động xấu đến cuộc sống hàng ngày của Mikoto. Cậu cũng nghĩ cậu vừa nghe thấy từ nguy hiểm “súng tiểu liên”, nên cậu chỉ hi vọng rằng mình nghe lầm.
“Cô biết không, sẽ tốt hơn nếu cô có một cái gì đó để phân biệt với Misaka đó. Ít nhất là đến khi cô lấy lại được cặp kính.”
“Anh đang yêu cầu Misaka trở thành một nhân vật trán à? Misaka hỏi với đầu nghiêng qua khó hiểu.”
“Xóa từ đó khỏi tâm trí cô đi.” Kamijou nghiêm túc tự hỏi không biết ai đã dạy cô ấy từ đó. “Có những lựa chọn khác ngoài trán mà. Cô đang mặc cùng một bộ đồng phục, nhưng cô có thể bỏ áo ra, tôi đoán vậy.”
“Vậy ra anh thích ép con gái phải cởi đồ ở nơi công cộng à? Misaka hỏi khi cô ấy làm theo dù không hiểu được nó tuyệt ra sao.”
“Bh!? Sao cô đột nhiên chạm đến váy của mình vậy hả!? Được rồi, được rồi! Đừng có cởi cái gì hết! Hay là cô mang thêm phụ kiện để phân biệt chính mình đi!?”
“Misaka không có đồ trang trí như vậy trong tay vào thời điểm này và cô nghĩ mình không có đủ khả năng để mua một cái, Misaka nói khi cô phản lại định hướng gia đình bằng cách đưa ra lời đáp thực tế.”
(Miình cần phải hỏi ông bác sĩ mặt ếch đó về môi trường sống của Misaka Imouto rồi.)
“Không đâu, có rất nhiều lựa chọn phụ kiện mà. Nó chỉ là để phân biệt cô với Misaka thôi, nên tôi chắc chúng ta có thể tìm thấy thứ gì đó chỉ 1000 yên tại một cửa hàng nhỏ quanh đây. Và với thứ rẻ như thế, tôi thậm chí sẽ mua nó cho cô nữa.”
“Mua nó cho Misaka…?”
“Nhưng mà lấy cái gì đây? Một chiếc nhẫn sẽ làm một món phụ kiện tốt cho một cô gái chứ?”
“…Một chiếc nhẫn?”
Misaka Imouto im lặng vì vài lí do.
Nhưng Kamijou hoàn toàn không biết gì cả.
“Không, một chiếc nhẫn không đủ nổi bật. Cô muốn một cái gì đó rõ ràng khi liếc qua, vậy nên có lẽ một cái mặt nạ đầu lâu hay…Đau!?”
Ngay khi cậu thay đổi ý kiến, Misaka Imouto vô cảm đấm vào cậu.
Part 2
“Con nhóc chết tiệt đó biến mất à?”
Giọng nói của Accelerator vang khắp phòng khách.
Anh đã cho rằng Last Order đang ngủ trong căn phòng con bé được chỉ định, nhưng Yomikawa nói rằng cô bé không còn ở bên trong căn hộ nữa.
Đang mặc bộ đồ thể thao như mọi khi, Yomikawa khẽ lắc đầu và nói, “Cửa căn hộ tự động khóa giống như khách sạn, nên cậu không cần chìa khóa khi đi. Có thể con bé đã đến nơi nào đó chơi rồi.”
“Khu chung cư này khá lớn. Con bé có thể chơi trong thang máy, cầu thang, hoặc là một hành lang,” Yoshikawa nói, nhưng Accelerator có cảm giác rất xấu về việc chuyện này có nghĩa là gì.
Anh không thể cho phép mình lạc quan tin tưởng vào điều tốt đẹp của thế giới. Anh đã thấy quá nhiều điều xấu trong đó rồi.
(Lần cuối mình thấy con nhóc đó khi nào nhỉ?)
Accelerator nhìn vào đồng hồ trên tường.
Hiện giờ đang là 4:30 PM. Khi cậu ăn trưa, ngủ một giấc, và cố đi tắm, lúc đó là 1 hay 2 PM gì đó.
(Ít nhất đã qua 2 tiếng rồi. Với từng đó thời gian, một tên chuyên nghiệp có thể giết con bé, chôn cơ thể, và biến mất mà không để lại dấu vết nào.)
Accelerator và Last Order đều được xem là tài liệu nghiên cứu vô cùng quý giá. Thí nghiệm họ tham gia đã kết thúc, nhưng vẫn không có gì ngạc nhiên nếu ai đó xuất hiện với hi vọng tạo một vận may khi nghiên cứu họ.
Trong thực tế, định hướng tính toán hay tham lam thậm chí còn không cần thiết nữa. Chỉ cái thực tế con bé là người quen của Accelerator có thể là đủ để xác định con bé như là mục tiêu tấn công rồi. Bây giờ anh đã mất danh hiệu kẻ mạnh nhất Thành Phố Học Viện, anh chẳng hơn gì là một mục tiêu khác cả.
Accelerator tặc lưỡi như thể anh đang nhổ âm thanh ra ngoài và điều chỉnh tay cầm trên cây gậy hiện đại đang hỗ trợ sức nặng của mình.
“Tôi ra ngoài đây.”
“Con bé có thể chỉ chơi đâu đó gần đây thôi,” Yomikawa nói, nghe vô tư một cách khủng khiếp. Accelerator nhìn cô với ánh mắt khó chịu, nhưng cô tiếp tục, “Dù sao thì, con bé đã để lại cái này ở máy trả lời.”
“…”
Accelerator im lặng trước khi bấm nút chạy dành cho máy trả lời của cái thiết bị lớn là sự kết hợp của điện thoại, máy fax, và máy in.
Sau một tiếng bíp cao độ, anh nghe thấy, “Ừm… Misaka hiện đang bị truy đuổi bởi một mẫu vật Misaka thấp hơn, Misaka Misaka báo cáo lại tình hình. Misaka không thể về nhà ngay lúc này được, nhưng cô ấy muốn bữa tối dành cho mình, Misaka Misaka đưa ra yêu cầu.”
Accelerator gần đập cái điện thoại bằng cây gậy, nhưng Yomikawa và Yoshikawa ngăn anh lại. Không có sức mạnh, anh chỉ có thể đấu tranh trong vô vọng.
Accelerator thở dốc với tóc tai và quần áo lộn xộn.
“…Con nhóc đó chọc tức tới tận đáy tim tôi.”
“A ha ha. Đó chỉ là cách mối quan hệ hoạt động thôi.”
Yomikawa cười với đôi tay vẫn quấn chặt quanh cơ thể Accelerator vì sợ anh sẽ phá hủy điện thoại của mình. Điều này có nghĩa là cô ấy đang ấn phần ngực lớn của mình vào anh, nhưng cô dường như không quanh tâm.
“Chẳng có mối quan hệ nào mà mọi thứ luôn đi theo cách của cậu đâu. Tự do thực sự khi không có ai làm phiền cậu cũng giống không có ai ở quanh để nhận ra những việc cậu làm vậy.” Yomikawa bỏ tay khỏi hông Accelerator. “Đó là những gì xảy ra khi cậu bén rễ. Hai cô cậu sẽ bị vướng chặt với nhau đến khó mà di chuyển được. Nhưng nó sẽ làm cho cậu mạnh hơn vào những ngày mưa.”
“…”
Lắng nghe những điều người lớn nói cũng thật khó chịu.
Dù chúng có ích hay không, anh không muốn nhận bài giảng mà mình không biết làm thế nào để giải thích.
Dù thế nào, Accelerator muốn tìm Last Order và giữ cô bé ở nơi mà anh có thể thấy. Anh chỉ có thể tự do hành động theo ý muốn khi gửi và nhận sóng điện từ yếu thông qua điện cực trên cổ mình, và Last Order là trung tâm những hoạt động của Sister. Accelerator vẫn chỉ có một ý tưởng mơ hồ về cách Misaka Network hoạt động, nhưng anh có cảm giác bất kì tổn hại nào đến mẫu vật đó có thể có ảnh hưởng đến anh. Trong tâm trí, anh hành động chỉ vì bản thân mình
Trong khi đó, Yomikawa chắc đã được thuyết phục rằng cô đã nói gì đó sâu sắc bởi vì cô có ánh nhìn đắc thắng trên khuôn mặt.
“Được rồi, Kikyou và tôi sẽ giúp cho.”
"Tôi cũng phải giúp à?”
“Nếu cô không muốn, cô cần phải từ bỏ cái tên Kikyou đi.”
Yoshikawa, người không có vẻ có khuynh hướng thể thao, đang nhìn ra cửa sổ trong khi lẩm bẩm, "Nếu tôi đi quanh bên ngoài nhiều hơn một tiếng mỗi này, tôi sẽ gục đổ mất.”
Accelerator cau mày và nói, “Cô đang làm gì vậy?”
“Bọn tôi cũng ra ngoài tìm kiếm cô bé ấy,” Yomikawa nói như thể là hiển nhiên.
Accelerator im lặng.
Người phụ nữ trong trang phục thể thao rút thẻ nhớ USB từ máy trả lời.
"Nó nghe như con bé đang ở bên ngoài. Tôi có thể tìm thấy vị trí bằng cách phân tích những tạp âm. Dù sao thì, cứ để chuyện này cho Yomikawa của Anti-Skill đi.”
“Aiho, không phải đây là lạm dụng quyền hạn à?”
“Tìm trẻ lạc là một trong những nhiệm vụ của tôi. Tôi không thấy vấn đề gì trong chuyện này cả.”
(Tại sao cô ta lại phấn khích thế chứ?)
Yomikawa nhe răng cười với anh với thẻ nhớ USB trong một tay.
“Cậu có biết mối quan hệ tương hổ kiểu này được gọi là gì không?”
“Ngáng đường nhau à?”
“Cho và nhận.”
Với sửa chữa bực bội của Yoshikawa, việc tìm kiếm Last Order bắt đầu.
Part 3
Misaka Imouto đang hành động khá giận dữ.
Kamijou Touma run rẩy vì sợ hãi ở một phía khu trung tâm mua sắm dưới lòng đất.
Rốt cuộc cậu đã mua cho cô ấy một chiếc vòng cổ giá rẻ đúng chính xác 1000 yên sau khi tính thuế, nhưng cậu có cảm giác Misaka Imouto đã nhăn mặt từ bao giờ. Cô thỉnh thoảng lẩm bẩm gì đó về một chiếc nhẫn dành cho ngón đeo nhẫn trái của mình. Kamijou tự hỏi không biết cô có thể gặp rắc rối như vậy vì cái gì.
“Nè, Misaka Imouto?”
“…”
“Nếu cô không thích cái vòng cổ đó, ta có thể trả lại mà.”
“Làm ơn đừng lấy cắp cái gì từ Misaka nữa, Misaka nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng nghiêm túc.”
(Vậu là cô ấy thực sự thích cái vòng cổ à?)
Kamijou lúng túng vì cậu không thể hiểu được Misaka Imouto gặp phải rắc rối gì. Cậu đã hơi lo về việc Mikoto vẫn chưa quay lại từ cửa hàng, nên cậu không muốn tâm trạng xấu của Misaka Imouto trở nên tệ hơn nữa.
Kamijou quyết định cố giúp cô ấy vui vẻ và nhìn quanh.
“Hửm? Họ đang bán đồ ngọt ở đằng kia kìa. Hay là chúng ta lấy một ít nhé, Misaka Imouto?”
Việc cái thực tế rằng cậu lập tức nhắc đến thức ăn có thể là nhờ vào ảnh hưởng của cô nữ tu trắng tinh khiết tên Index. Kamijou ghét chính bản thân mình vì bị ảnh hưởng bởi cô bé.
Trong khi đó, Misaka Imouto vô cảm nhìn lên mặt cậu.
“Anh đang cố cám dỗ Misaka bằng đồ ăn à? Misaka thẳng thừng hỏi.”
“Ưư…!?”
“Nhưng Misaka sẽ tôn trọng thực tế là anh làm vậy vì lọi ích của Misaka, Misaka nói khi cô ấy cho anh một đặc ân.”
Vì cô ấy có vẻ đồng ý, Kamijou tiến tới cửa hàng.
Giống như một quán kem, cửa hàng nhỏ có sự hiện diện đối diện trực tiếp với hành lang trung tâm mua sắm dưới lòng đất. Nó đang bán những loại bánh ngọt nhỏ có hình dạng động vật như gà con và chó con. Chúng trông hơi giống với takoyaki, nhưng chúng được làm từ bột bánh kếp và có thể có kem sữa trứng và những loại nhân tương tự. Chúng tương tự như taiyaki với pho mát và sữa trứng bên trong giống như bánh kẹo phương Tây.
Tấm kim loại có khuôn mẫu dựng lên thành hình dạng động vật.
Một người phụ nữ trẻ khoảng độ tuổi đại học mỉm cười với Kamijou từ phía sau quầy.
“Cậu đã chọn được gì chưa?”
“Liệu hương vị có khác với những động vật khác nhau không? Chúng có nhân khác nhau à?”
“Không, không. Nếu chúng không giống nhau, chúng tôi không thể lấy dữ liệu chúng tôi cần được.”
“…?”
“Ừm, con người có kiểu họ thích một cách vô điều kiện dựa vào cảm giác chứ không phải lí do, đúng không? Nếu việc đó được khai thác triệt để vừa đủ, nó có thể được sử dụng trong lĩnh vực quần áo và trang điểm. Đây là việc giống như một cuộc khảo sát vậy. Chúng tôi ghi lại số liệu thống kê động vật được chọn là gì.”
Kamijou lùi lại một bước và nhìn vào biển hiệu cửa hàng.
Biển hiệu dành cho cửa hàng hẳn là đươc thuê có tên một trường đại học ghi rõ trên đó.
“Ừm, không có hại gì cả, vậy nên sao cũng cũng được. …Giờ thì, tôi nên lấy cái nào đây? Gà con ổn đấy.”
“Vâng. Lần thứ 54 cho gà con. Cảm ơn quý khách.”
Kamijou rời cửa hàng mà vẫn trông có vẻ bối rối không biết liệu 54 có nghĩa là hình dạng đó có bán chạy hay không.
Những chú gà con xếp hàng trong một gói rõ ràng thành hai hàng và năm cột tổng cộng là 10 con. Caramel tan chảy được đổ trên đỉnh bột nhồi giống như bánh kếp vàng. Hai chiếc dĩa nhựa nhỏ được chuẩn bị thay cho tăm tre
“Đây, Misaka Imouto. Ăn đi nè.”
“…”
Kamijou đưa toàn bộ gói về phía cô, nhưng Misaka Imouto đóng băng tại chỗ trong khi nhìn chằm chằm vào những chú gà con.
Thực tế, nó giống như là cô đang nhìn vào mắt những chú gà con vậy.
“Ừm, Misaka Imouto…?”
“…”
Misaka Imouto không đáp lại lời của Kamijou.
Không thay đổi biểu hiện, cô bắt đầu khẽ chặc lưỡi.
(Nghĩ đến chuyện này, Misaka Imouto có ít kinh nghiệm với thế giới hơn cả người bị mất trí nhớ như mình. Có lẽ cô ấy không biết cách ăn chúng.)
Misaka Imouto đang chọ vào mỏ của một trong những chú gà với một ngón tay mảnh mai trong khi nói “Ừm, đúng là những chú gà ngoan khi không cắn Misaka, Misaka vừa nói vừa thở dài tronng sự ngưỡng mộ.”
Kamijou nhẹ nhàng lấy một trong những chiếc dĩa nhựa.
Rồi cậu đâm nĩa vào lưng của một trong những chú gà để dạy cho Misaka Imouto cách ăn chúng.
Vai của Misaka Imouto dựng mạnh lên.
“C-cơ thể tròn trịa của chú gà!? Misaka vừa hét vừa run rẩy sợ hãi… Tại sao nó lại ngoan ngoãn đến vậy chứ? Misaka hỏi bởi vì chú gà thậm chí còn không kêu la.”
“Hửm? Có chuyện gì vậy, Misaka Imouto? Nếu cô không ăn, thì tôi ăn đó.”
“Ă-ăn nó à…!?”
Trong khi Misaka Imouto có phần nào khó chịu, Kamijou bỏ con gà con vào miệng với vẻ khó hiểu. Khi cậu nhai nó, vị ngọt của bánh kẹo phương Tây tràn đầy trong miệng cậu.
“Ồ, thứ này khá ngon khi là một phần của cuộ thử nghiệm đấy.”
Trong khi đó, Misaka Imouto cảm thấy rất sốc với cái thực tế đôi mắt tròn dễ thương của chú gà (làm bằng sôcôla) nhìn trực tiếp vào mắt cô khi nó bị bỏ vào miệng anh chàng kia.
“……………………………………Anh đã ăn nó.”
Nó phát ra tiếng bị nhai nát với ánh nhìn trên khuôn mặt như thế nó đang cố nói gì đó.
Misaka Imouto bắt đầu run rẩy.
“Ngay cả khi chúng là một phần của cuộc thử nghiệm, Misaka không thể để anh tước bỏ cuộc sống của những chú gà ấy được!!!!!!!!!!!”
“Mgh!? S-sao cô đột nhiên phát điện như điê-…!?”
Trước khi Kamijou có thể kết thúc việc hét lên, tia điện trắng xanh bay ra từ toàn bộ cơ thể của Misaka Imouto.
Cô là một phần của Radio Noise.
Kể cả với 20,000 người, sức mạnh của cô cũng không thể sánh với Railgun.
Nhưng cô không thể bị coi thường được.
1/20,000 của một tỉ vôn vẫn là 50,000 vôn.
“Bwahh!?”
Kamijou không may là đang cầm một cái nĩa trên tay trái và gói gà còn trên tay phải. 50,000 vôn đánh vào cậu trong khi cậu không thể sử dụng được tay nào.
Thậm chí với Imagine Breaker, chẳng có gì cậu có thể làm được gì cả.
Đòn tấn công bất ngờ làm Kamijou lăn trên sàn của khu mua sắm dưới lòng đất.
Những học sinh đang đi qua hành lang hét lên hoặc cẩn trọng thì thầm những câu như “Cậu có thấy cái gì vừa phát ra tia điện không!?”
“A!? Misaka nói khi cô ấy trở lại bình thường trước cảnh tượng những chú gà con rải rác!!”
Vì đó là những chú gà con và không phải là Kamijou khiến cô trở lại bình thường, cô chắc phải thực sự mắc kẹt với chúng.
Misaka Imouto nhặt gói bánh bị lật ngược và cần mẫn đặt những chú gà con trở lại bình thường.
Biểu hiện của cô không thể nghiêm trọng hơn nữa.
Trong khi đó, Kamijou chao đảo đứng dậy từ nơi mình ngã xuống.
“Ư-ư. Xin lỗi, Misaka Imouto…”
Vì cậu đã xin lỗi, Misaka Imouto quay một tai về phía cậu trong khi giữ gói gà.
Kamijou Touma nói, “Tôi đã phá hoại thức ăn. Nhưng nhờ có luật 3 giây, tôi vẫn sẵn sàng ăn nó.”
Ngay khi cậu nói xong, Kamijou bị văng đi bởi cú đá của Misaka Imouto.
Misaka Imouto phà hơi thở nặng nhọc hiếm gặp và Kamijou hoàn toàn không thể hiểu được cô ấy đang nghĩ gì. Cậu đoán cô ấy chắc phả cực ki, cực kì đói.
Và khi đầu của Kamijou tràn đầy những dâu hỏi, một khuôn mặt quen thuộc khác tiến về phía cậu.
“Chờ đã…Hai người đang làm gì vậy hả!?”
Là do Misaka Imouto và không phải là Kamijou làm cho Misaka Mikoto cuống cuồng lao tới. Ngoài chiếc cặp, cô cũng đang mang một chiếc túi giấy nhỏ với logo của công tin điện thoại trên đó. Cô không thực sự nhận một chiếc điện thoại mới, nên chắc nó đang giữ giấy tờ, hộp dành cho chip mở rộng, và dây đeo linh vật. Cửa hàng tiện lời và siêu thị đang vận động theo hướng không lãng phí túi vào những món đồ nhỏ, nhưng xu hướng đó dường như chưa đến được cửa hàng dịch vụ.
“Nhưng…”
Misaka Mikoto và Misaka Imouto.
Hai người họ thực sự không thể phân biệt được. Tuy nhiên, những cặp song sinh không phải là hiếm, nên cái danh hiệu Tokiwadai có lẽ là lí do họ gây chú ý với những người qua lại. Mikoto và Misaka Imouto giống hệt nhau, nhưng Kamijou giờ đây có thể phân biệt được họ nhờ vào chiếc vòng trên cổ Misaka Imouto. Cậu vui vì kế hoạch của mình đã có tác dụng.
Misaka Imouto đáp lại câu hỏi của Mikoto, “Misaka bị buộc phải đi đường vòng dài qua trung tâm mua sắm ngầm này để lấy lại cặp kính bị đánh cắp của mình, Misaka đáp trong khi sự tập trung của cô ấy bị cướp đi bởi linh vật ếch của Bản Gốc. Misaka đã ước tính đường thoát của Số Hiệu 20001 và đã tổng hợp danh sách vũ khi mình có thể sử dụng để phản công, nhưng không có cái nào trong số đó quan trọng hơn những chú ếch này, Misaka đi vào vấn đề ngay lập tức.”
“Dừng lại và tự giải thích hợp lí đi!!”
Khi Mikoto giận dữ giật lại Gekota và Pyonko trong chiếc cặp của mình, biểu hiện của Misaka Imouto vẫn không thay đổi nhưng nỗi buồn hiện lên trong mắt cô một phần nào đó. Ánh nhìn của cô hạ xuống gói gà con trong tay mình.
“…Misaka này sẽ không có không chung thủy đâu, Misaka vừa nói vừa kiểm tra lại những chú gà con.”
“‘Misaka này’ nghĩa là gì chứ?” Mikoto khó chịu nói, nhưng dường như cô có chút quan tâm đến thiết kế của những chú gà con Misaka Imouto đang cầm.
Tuy nhiên, Misaka Imouto dùng cả hai tay để giữ những chú gà con trước ngực
“Bản Gốc, chị đã mê mẫn với những chú ếch đó rồi, vậy nên chị không cần những thứ này nữa đâu, Misaka vừa nói vừa dựng hệ thống phòng thủ sắt rằng cô ấy sẽ tiếp tục giữ vững đến cùng.”
“Ưm. Thôi nào, cô có thể cho tôi xem những chú gà đó một chút mà, đúng không?”
“Misaka nói chị không thể và cô ấy có ý đúng như vậy, Misaka vừa nói vừa chạm vào súng của mình. Nếu chị muốn chúng đến vậy, chị nên nhờ anh ấy một cho giống như Misaka đã làm ấy, Misaka vừa nói vừa chỉ người cô ấy muốn ám chỉ bằng cằm của mình.”
Mikoto quay về phía Kamijou.
“…”
Cô vẫn giữ im lặng trong một khoảng thời gian trước khi cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu và nói.
“…Vì anh đã thua trong trò cơi trừng phạt đó, anh phải làm bất cứ điều gì tôi nói, đúng không?”
“Chờ đã, cái gì?”
“Anh phải ở với tôi cả ngày hôm nay như thể anh là thiết bị cá nhân của tôi. Vậy nên anh phải làm bất cứ điều gì tôi yêu cầu, đúng không?”
“Tại sao!? Tại sao không khí quanh cô lại ngày càng tăng điện một cách đáng ngại thế chứ!?”
“Bởi vì anh hành động chẳng khác gì bình thường cả!! Anh đang ở giữa chừng việc thực hiện những hình phạt của tôi, và anh cứ làm bất cứ điều gì anh muốn. Bộ anh thực sự thích thể loại em gái đến thế à, tên ngốc kiaaaaa!?”
Một tỉ vôn rống lên từ tóc mái cô ấy, nhưng Kamijou làm chệch hướng nó bằng một cú vung nắm tay phải. Kiểu này đã lặp đi lặp lại hai ba lần trước đây…
“Aaa! Tôi không thể chịu nổi chuyện này nữa!? Tại sao anh lại có nhiều sức chịu đựng đến thế chứ!? Tại sao anh cứ không thể để mình bị trúng đòn và gục xuống đất chứ hả!?”
“Tại sao cô lại giận chứ!? Và nếu tôi tuân theo những yêu cầu đó, tôi sẽ chết mất!!”
Sau mười hay hai mươi cú bắn nữa, Mikoto dường cuối cùng cũng quyết định việc đó là vô ích và dừng cơn mưa giáo điện trong khi thở dốc với đôi vai di chuyển lên xuống. Kamijou sắp gục xuống đất, trung tâm mua sắm dưới lòng đất đầy những lời bình luận “Chúng ta có nên gọi Anti-Skill không?” và “Không, tớ không muốn dính dáng đến chuyện này đâu.”, và Misaka Imouto đang dùng ngón trỏ chọc vào những cái mỏ của những chú gà bánh kẹo.
Misaka Imouto đột nhiên nhìn lên khỏi những chú gà và nói, “Nhân tiện, chị đang làm gì ở đây vậy, Bản Gốc? Misaka vừa hỏi vừa bắt đầu thu thập thông tin.”
“Ưư…!?”
Vai của Mikoto dựng mạnh lên.
Cô không có làm bất cứ chuyện sai trái nào cả, nhưng cô vẫn tránh ánh nhìn khỏi Misaka Imouto.
“À-ừm, bọn tôi đã thách đấu nhau trò chơi trừng phạt tại Daihaseisai và tôi đã thắng. Tôi chỉ kéo tên ngốc này đi vòng quanh để trừng phạt thôi. Ừm, tôi đoán mình sẽ quay lại giải thích kĩ hơn những gì đã xảy ra ở Daihaseisai rồi.”
“Nói cách khác, chị đang không thành thật, Misaka vừa nói vừa phân tích thông tin.”
“Hả!? Thông tin và phương pháp phân tích nào dẫn đến kết luận đó vậy!? T-tôi hoàn toàn thành thật về tất cả mọi thứ ở đây. Tôi không thấy cô có thể nghĩ tôi không thành thật về cái gì cả! Và chính xác thì cô đang nói chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi ‘thành thật' với tên ngốc toàn diện này chứ!?”
Mikoto chĩa ngón tay về phía Kamijou, nhưng Misaka Imouto vẫn vô cảm.
“Ừm. Misaka không hiểu sao mà chị có thể đối xử với anh ấy thô lỗ như thế, Misaka phản bác. Anh ấy đã cứu mạng sống của Misaka, vậy nên anh ấy đáng được hơn thế, Misaka vừa nói vừa yêu cầu một sự điều chỉnh.”
“Ưư… N-nhưng mà nó chẳng có liên quan gì đến tình hình này hết. Có gì sai khi gọi một tên ngốc là tên ngốc chứ?”
“Ồ, vậy là chị vẫn bướng bỉnh từ chối phải thành thật à? Misaka hỏi như là một bài kiểm tra cuối cùng.” Misaka Imouto liếc nhìn vào mắt của Mikoto. “Vậy thì Misaka này sẽ thành thật, Misaka vừa nó vừa đi theo con đường khác với Bản Gốc.”
Ngay khi cô ấy nói điều đó, Misaka Imouto di chuyển đến bên cạnh Kamijou và đột nhiên ôm lấy cánh tay phải của cậu.
Bộ ngực phẳng của cô ép vào khuỷu tay của cậu.
“Dwah!?”
Tim của Kamijou đập mạnh trong lồng ngực
Cú sốc bất ngờ khiến anh chàng ngây thơ khó thở và sự hoảng loạn của cậu ngăn cậu nhận ra việc Mikoto đang lặng lẽ đóng mở miệng trước mặt mình. Những nam sinh trong khu vực đôi khi liếc về phía họ, nhưng cậu cũng không nhận ra được điều đó.
“C-cá-cái…”
Khi Mikoto kinh ngạc quan sát, Misaka Imouto đưa cơ thể mình tiến lại gần hơn như thể chà ép lên cơ thể của Kamijou trong khi vẫn bám vào cánh tay phải của cậu.
“Nhìn đi, Misaka nói khi cô ngẫu nhiên khoe món phụ kiện anh ấy mua cho mình.”
“!?”
Một âm thanh đổ bể kì lạ phát ra từ đầu của Mikoto.
Misaka Imouto sắp nói thêm gì nữa, nhưng…
Họ nghe thấy những tiếng bước chân nhỏ, và rồi…
“Misaka sẽ ôm anh ấy từ phía đối diện, Misaka Misaka quyết định tham gia vì nó trông khá vui!! Yay!!”
Bây giờ một cô bé khoảng 10 tuổi nắm lấy và bám vào cánh tay phải của Kamijou.
Kamijou bất ngờ nhìn qua và thấy một cô bé có khuôn mặt giống hệt như Mikoto chỉ với cơ thể nhỏ tuổi hơn. Cô đang mang cặp mắt kính Misaka Imouto thường đeo, nhưng sợi dây thun quá lỏng nên nó đang treo ở quanh cổ cô thay vì trên trán.
“Nhóc là ai vậy!? Em gái của em gái à!?”
Kamijou hỏi danh tính của cô bé trong khi thậm chí còn tăng bối rối nhiều hơn với cảm giác còn hơn cả phẳng và chỉ thấy cứng.
Nhưng trước khi cô gái nhỏ nhắn có thể trả lời…
“Số Hiệu 20001, cô đúng là can đảm khi xuất hiện trước Misaka tình cờ như vậy, Misaka vừa nói vừa bước vào chế độ nghiêm túc.”
“He he he. Misaka đã mệt mỏi vì trò chơi đó rồi, Misaka Misaka nói khi đi tiếp để khám phá những trò giải trí mới.”
“Cô thực sự nghĩ Misaka sẽ đê cô thoát à!? Misaka kêu lên khi cô rút khẩu tiểu liên từ trong cặp của mình.”
Một tiếng kim loại nặng nề vang lên, Mikoto gần như phun ra, và cô gái nhỏ nhắn biến mất trong đám đống với tốc độ cao.
“Nếu anh đối xử với chúng thô bạo, Misaka sẽ giết anh, Misaka cảnh báo.”
Sau khi thì thầm điều đó vào tai Kamijou, Misaka Imouto nhẹ nhàng đưa cho cậu những chú gà con. Rồi cô lao vào đám đông trong khi mang khẩu súng mà không thể nào trông giống một món đồ chơi được.
Cậu nghe thấy những giọng nói qua bức tường.
“Làm sao mà cô có thể gọi đó là nghiêm túc được chứ!? Misaka Misaka chế giễu coo.”
“Misaka thậm chí vẫn chưa bắt đầu mà, Misaka vừa nói vừa làm cho sự mở rộng cuối cùng đến điểm Misaka Full Boost!!”
Âm thanh kim loại kì lạ tiếp tục phát ra từ đằng xa bên trong đám đông như thể thứ gì đó đang được lắp ráp. Kamijou muốn nhìn xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu quá sợ để tiến lại gần.
Part 4
Lúc 5 giờ chiều, Accelerator rời khỏi căn hộ máy lạnh và đặt cây gậy trên nhựa đường. Anh đang cầm điện thoại trên cánh tay còn lại.
Anh đang ra ngoài tìm Last Order chưa trở về nhà dù họ đã đợi lâu đến thế nào.
Dường như trên toàn Thành Phố Học Viện chỉ có nửa ngày học, nhưng thời gian này trong ngày không thể phân biệt được với ngày bình thường. Những học sinh đi quanh đang mặc đồng phục thủy thủ hoặc áo khoác có cổ để tăng việc làm quen với đồng phục mùa đông hoàn toàn mới của mình. Sự khác biệt duy nhất với bình thường là mùa đặc trưng của quần áo mới đang trôi nổi trong không khí.
“Thời tiết khó chịu thật…” Accelerator lẩm bẩm khi anh nhìn lên bầu trời.
Anh không nhận thấy từ bên trong căn hộ, nhưng bầu trời xanh tại một số điểm đã tăng sự bao phủ bởi những đám mây màu xám…hay đúng hơn, gần như đen. Bầu trời trông giống như nó có thể đổ mưa bất cứ lúc nào. Vì siêu máy tính của Thành Phố Học Viện Tree Diagram được dùng để quản lí việc dự báo thời tiết đã bị phá hủy, những thay đổi đột ngột về thời tiết như mưa vào buổi tối có thể không còn chính xác nữa.
“Ôi trời. Tôi hi vọng chúng ta tìm được con bé trước khi trời đổ mưa,” Yomikawa nói qua điện thoại trong khi cô có thể cũng đang nhìn lên bầu trời.
Yoshikawa đã bị bỏ lại một mình trong căn hộ. Có thể Last Order sẽ trở về khi họ đang ra ngoài tìm kiếm, nhưng cô bé sẽ bị mắc kẹt trước cửa ra vào khi cô không có chìa khóa hay mật mã.
Accelerator tặc lưỡi.
Anh không quan tâm nếu cô bé chỉ đứng ở đó, nhưng đứa trẻ đó có thói quen chạy đi đâu đó khi con bé chán, nên anh rất nghi ngờ con bé sẽ ở yên một chỗ. Họ sợ việc cô bé sẽ chán nản vì chờ đợi và rời đi sẽ chỉ làm việc tìm kiếm của họ khó khăn hơn.
Accelerator điều chỉnh tay cầm của trên điện thoại và nói, “Tôi nghĩ cô đang ở trong xe mà?”
“Tôi vẫn sẽ bị ướt lúc tôi bật dù khi mở cửa”
Accelerator gần như gọi cô ấy thảm hại, những anh lại giữ miệng. Anh là người có cơ thể trắng lên nhờ tránh tia cực tím của ánh nắng mặt trời mà.
“Vậy cô có ý kiến gì về nơi con nhóc đó đang ở không?” thay vào đó anh hỏi.
“Tôi đã chọn những nơi nghe giống như nhạc nền được chơi bên trong trung tâm mua sắm ngầm gần đây.”
“Hả? Cô sử dụng thiết bị phân tích chỉ để tìm trẻ lạc à?”
“Như tôi đã nói lúc trước, tìm trẻ lạc là một phần công việc của tôi. Giờ thì. Tôi chỉ phải phân tích nhạc nền được chơi từ cuộc điện thoại của con bé để xác định vị trí của nó thôi.”
“Hừm Cô đang nói về âm thanh không ai nghe thấy được chơi khắp thành phố đó à?”
“Hả? Vậy ra ai đó thực sự nhận ra à. Về mặt kĩ thuật, đó là sóng âm có tần số thấp hơn phạm vi âm thanh dành cho con người.”
“Đám ngốc,” Accelerator thốt ra.
Anh là một siêu năng lực gia có sức mạnh quan sát, tính toán, và điều khiển tất cả các loại véc tơ. Nếu anh bỏ lỡ véc tơ anh không thể nhìn hay nghe thấy, anh sẽ không bao giờ có thể phòng thủ chống lại những thứ như bức xạ.
“Cô bí mật trộn lẫn âm thanh đó với cửa hàng âm nhạc và bất cứ cái gì khác phát ra từ bất kì cái loa nào, đúng không?”
“Đúngvậy.” Yomikawa khẳng định. “Nhưng chỉ thêm vào sóng âm tần số thấp sẽ là vô nghĩa. Nó chỉ trở thành âm thanh thích hợp khi tần số đặc biệt Anti-Skill đã sử dụng hợp với nó thôi. Từng chiếc loa riêng biệt được làm để chúng tôi phát hiện được những âm thanh khác nhau từ nó, vậy nên chúng tôi có thể nhận được tổng thể nơi cuộc gọi được thực hiện. Những ngày này, thiết bị chặn dấu vết điện thoại rất dễ có được nên chúng tôi phải nỗ lực đến thế này. Tất nhiên, đó chỉ là một trong những phương pháp tìm kiếm mà thôi. Chúng tôi thường thu thập thông tin từ nhiều nguồn khác nhau bằng cách sử dụng một vài phương thức khác nhau.”
“Lằng nhằng,” Accelerator thở dài.
Chỉ có Thành Phố Học Viện mới có thể dễ dàng thành công trong những thiết lập khó khăn như vậy. Họ có thể giải quyết vô số những vấn đề từ thay đổi hệ thống đến triển khai những thiết bị bằng cách nói nó là “thử nghiệm”.
“Vậy là tôi chỉ cần phải đi đến trung tâm mua sắm dưới lòng đất, đúng không?” Accelerator hỏi.
“Lúc này thôi. Tôi nghi ngờ viêc cái thứ nhỏ bé nhanh nhảu đó sẽ ở một nơi lâu dài lắm, vậy nên cậu có thể phải hỏi xung quanh đấy.”
“…Tôi hả? Khi trông như thế này à?”
“Chỉ cần cười thôi mà! Thôi nào, bắt đầu thực hành nụ cười của cậu đi.”
“Đồ ngốc,” Accelerator nói khi tặc lưỡi.
Dù sao thì, anh đã quá nổi tiếng và không theo chiều hướng tốt. Nếu Level 5 đó tiếp cận ai đó với một nụ cười, họ có thể sẽ chết vì sốc. Anh sẽ hoàn toàn hiểu được nếu người đó rút súng ra và bắn anh bởi vì họ cho rằng anh đến để giết họ. Đơn giản thì, sẽ chẳng có gì họ có thể làm được nếu anh làm vậy. Và vậy nên họ sẽ chọn việc chống trả bằng bất cứ cách nào có thể.
Nhưng nếu anh tìm Last Order, anh cần phải thu thập thông tin.
“Việc này sẽ khó chịu đây,” Accelerator lẩm bẩm.
Và rồi Yomikawa đột nhiên lên tiếng.
“Này, Accelerator.”
“Cái gì?”
“Cậu sợ có thiện ý với người khác à?”
“…Cô thực sự thích những chủ đề vui vẻ, đúng không? Nó hoàn hảo cho một chuyến đi bộ sau giờ học.”
“Có dễ trở thành một bạo chúa không đấy?”
Yomikawa không hề lắng nghe.
Hay đúng hơn, cô lờ đi những gì anh nói.
“Nó có thể gây rắc rối cho người ta, nhưng tôi cho là nó cũng có ưu đãi của mình đấy,” cô ấy nói. “Một bạo chúa sẽ không bao giờ bị phản bội. Ông ta không bao giờ lo về việc tình bạn bị mất đi. Ông ta không bao giờ sợ thiện chí của mình có thể sẽ bị chối bỏ. Rốt cuộc, ông ta chẳng là gì ngoài mục tiêu của sự sợ hãi và lòng thù hận cả.”
Những lời của cô vẫn trơn tru liên tục .
Accelerator chỉ đơn thuần là lắng nghe.
“Tôi không hề nói rằng mối quan hệ của con người được tạo ra hoàn toàn bằng thiện chí và ác ý. Nhưng đúng là cậu đã đẩy lùi tất cả mọi thứ đến trước mình bằng những lời từ chối và ác ý. Nó dễ hơn theo cách đó. Nhưng chuyện đó sẽ thay đổi. Đó là lí do tại sao tôi hỏi cậu. Cậu sợ lựa chọn việc mình sẽ thể hiện thiện ý hay ác ý đến thế à?”
“Đúng là điên rồi.Tôi-…”
"Đó là sự thật,” Yomikawa nói, cắt ngang những lời của Accelerator. “Cậu sẵn sàng chấp nhận thiện ý từ Last Order, nhưng cậu sợ thể hiện thiện ý với con bé. Mối quan hệ của cậu nhìn quá thì tốt đấy, nhưng nó thực sự là một tình trạng rất mong manh. Nếu thiện ý từ Last Order hết đi, sẽ chẳng còn gì giữ nó lại đâu.”
Giọng điệu của cô ngang bằng.
Cái thực tế rằng cô không hề nhấn mạnh bất cứ điều gì làm cho nó cảm thấy đúng hơn nữa.
“Cậu sợ à, Accelerator? Sợ làm bất cứ điều gì có thể đẩy con bé ra xa mình hơn nữa bởi vì cậu không biết cách mang con bé lại gần hơn. Sợ rằng những hành động của mình sẽ phản tác dụng và đẩy con bé ra xa đến nỗi cậu không bao giờ có thể mang con bé trở lại được. Nhưng sẽ không có gì xảy ra nếu như cậu không làm gì cả.”
“Cô đang thuyết giảng tôi đó à?”
“Tôi biết mình không phải thích hợp nhất về việc này, nhưng tôi là một giáo viên. Dù rằng tôi nghi ngờ việc mộtthành viên Anti-Skill tầm thường như tôi sẽ có cơ hội dạy cậu về bóng tối thực sự.”
“Ờ,” Accelerator, giờ đã hiểu được cô ấy đang nói gì, nói.
Cô ấy có thể đã tìm kiếm trong Ngân Hàng để biết thông tin về anh.
Giờ cô ấy đang hỏi anh trực tiếp vì điều đó chẳng dẫn cô đến đâu cả.
“Cô đúng là quanh co quá đấy,” anh nhận xét.
“Chỉ cái tên nơi cậu từng ở trước đây là đủ để tôi biết được điều đó rồi.”
“Viện Siêu Năng Lực Gia Đặc Biệt à?”
Accelerator dễ dàng nói cái tên Yomikawa do dự lên tiếng.
Tên của viện đó được ghi nhận…hay đúng hơn, phong tỏa trong khu vực nghiêm ngặt của Ngân Hàng.
“Tên chính thức của nó là Viện Nghiên cứu Công nghệ Kép Siêu năng lực gia Đặc biệt. Tôi đã bị ép phải sống trong ngôi trường đó cho đến 9 tuổi. Cái địa ngục đó được đồn là có một cơ sở xử lí xác chết trên mặt đất.”
Chỉ ở trong Thành Phố Học Viện mà hai ý tưởng không hề phù hợp như trường học và việc xử lí xác chết mới sẽ được đem lại với nhau như thế. Trong thành phố đó, trường học cũng hoạt động như cơ quan nghiên cứu và thí nghiệm phát triển siêu năng lực. Khi tin đồn lan ra, những trường học đó có thể được biết đến như là một tổ chức sát nhân thực hiện những nghiên cứu vô nhân đạo.
“Nhưng nơi đó thậm chí còn tệ hơn cả lời đồn nữa. Bọn chúng không vứt xác chết ở đó. Mà là ngược lại. Nó là một bãi rác xử lí những người còn sống. Tôi chắc ít nhất cậu đã nghe lời đồn rồi.”
“…Ừ, đúng vậy.”
Viện Siêu Năng Lực Gia Đặc Biệt tập trung vào những thí nghiệm và nghiên cứu những Dual Skill. Hiện tại, Ta đã xác định rằng những học sinh chỉ có thể sử dụng một sức mạnh duy nhất và sự hiện diện của hai hay nhiều sức mạnh hơn cùng một lúc là điều không thể. Hầu hết dữ liệu từng đưa ra kết luận đó đã được tập trung tại viện nghiên cứu đấy.
Nói cách khác, một chuỗi những thất bại đã dẫn đến điều luật ấy.
Siêu năng lực được phát triển bằng cách trực tiếp ảnh hưởng đến cấu trúc não bộ bằng việc sử dụng những đề xuất và thuốc. Tốt nhất là không tưởng tượng những kiểu bi kịch được tạo ra nếu việc đó thất bại. Quán niệm về việc đó quá nhiều có thể đưa ta đến việc nhận ra sự thật đằng sau cụm từ dường như có vẻ vô lí “một số phận tệ hơn cả cái chết”.
Yomikawa nói, “Là đơn vị của tôi đã đột kích và phá vỡ tổ chức đó.”
“Chắc tôi phải cảm ơn rồi.”
“Đến cuối cùng, Viện Siêu Năng Lực Gia Đặc Biệt phải đã nhận ra rằng một siêu năng lực gia chỉ có thể có một sức mạnh duy nhất. Vậy mà bọn chúng vẫn muốn một Dual Skill hoàn chỉnh dành cho danh vọng của chính mình, vậy nên bọn chúng càng ngày càng hi sinh nhiều trẻ con hơn. Chúng đặc biệt thích sử dụng những Child Error.”
Child Error là một hiện tượng xã hội riêng của Thành Phố Học Viện.
Theo nguyên tắc chung, mọi học sinh trong Thành Phố Học Viện sống trong kí túc xá với vài ngoại lệ đặc biệt là ở nhờ trong tiệm bánh hay gì đó tương tự. Tuy nhiên, trong vài trường hợp hiếm hoi, ai đó sẽ sử dụng Thành Phố Học Viện để bỏ rơi trẻ con. Họ sẽ trả phí nhập cảnh và rồi biến mất một khi đứa trẻ đã vào kí túc xá. Nó tốt hơn là nhồi nhét một đứa trẻ sơ sinh vào tủ bỏ tiền xu, nhưng nó là một ý tưởng cơ bản tương tự nhau.
Thành Phố Học Viện đã phát triển một hệ thống chăm sóc những đứa trẻ đó.
Nhưng một vài nhóm nghiên cứu kí sinh sẽ sử dụng việc đó vào lợi ích riêng của mình. Sản xuất, Dự Án Tháng Năm Đen Tối, và những thí nghiệm về những sức mạnh gây ra việc nổi điên để phân tích luật lệ đằng sau chúng. Những loại thí nghiệm đó không được phép của lãnh đạo Thành Phố Học Viện, nhưng chúng được tiến hành bằng cách sử dụng những Child Error.
“…Tôi đã thấy nó ở đó. Tôi đã thấy thứ bọn trẻ trở thành còn vượt lên trên những cánh cửa nặng nề đó,” Yomikawa nói với giọng năng nề.
Khi anh nghe thấy điều đó, Accelerator cười.
Anh cười cái suy nghĩ ngây thơ của một người bình thường đã dẫn cô đến việc tin rằng chuyện đó sâu như địa ngục'.
Việc thiếu trí tưởng tượng là bằng chứng cho thấy Yomikawa Aiho là một cư dân của một thế giới lành mạnh.
Không như Accelerator, người cười vì anh biết nó sâu đến thế nào.
“Nhưng thật không may, tôi không được hành động anh hùng của cô. Như tôi đã nói lúc trước, tôi chỉ ở Viện Siêu Năng Lực Gia Đặc Biệt đến khi tôi 9 tuổi. Tôi đã chuyển đi nới khác sau đó. Cô có biết tại sao không?” Góc môi của Accelerator xoắn lên. “Vì bọn chúng không thể xử lí được tôi. Thậm chí địa ngục đó cũng thấy sức mạnh của tôi quá lớn. Thậm chí những con quỷ trong những chiếc áo khoác thí nghiệm đó còn sợ tôi. Tôi là kiểu quái vật như vậy đó.” Cậu học sinh da trắng nói qua điện thoại của mình. “Và chẳng có gì khác biệt sau đó cả. Tất cả đều vô nghĩa như vậy đấy. Viện Số Ảo, Viện Trí Tuệ, Chi Nhánh Kirigaoka… Ừm, những bi kịch đó mềm mại một cách đáng ngạc nhiên. Đó là cách tôi cố để vượt qua. Và khi tôi vượt qua được, tôi chỉ cần chìm sâu thêm. Sâu thêm và sâu thêm nữa.”
Accelerator gõ cây gậy xuống đất.
Tiếng lách cách phía dưới với nhựa đường như thể anh đã nhổ nước bọt lên mặt đất.
“Tôi chưa bao giờ ở lại một nơi trong 2 tháng liền. Và trong suốt quá trình đó, tôi được nhắc nhở tôi là quái vật như thế nào. Bản thân bọn chúng là quỷ, vậy thì việc đó đã làm tôi trở thành cái gì khi bọn chúng đều sợ tôi hả?”
Và khi con quái vật đó bị tung hứng từ nơi này sang nơi khác mà không có ai xử lí được, anh đã tới được viện nghiên cứu Level 6 mà Yoshikawa từng thuộc về. Anh đã được đối xử đặc biệt tốt ở đó và do đó ở lại được hơn 2 tháng. Nhưng đó chỉ là khuôn mặt sợ hãi khác của chúng dành cho Accelerator. Vẻ mặt trên khuôn mặt chúng rõ ràng cho thấy chúng đang cố không nổi giận với anh. Ngoại lệ duy nhất là Yoshikawa thật thà.
Và thậm chí sau khi rốt cuộc cũng đã giết chóc được hơn 10,000 người, những nhà nghiên cứu vẫn đối xử với anh như vậy.
Cảm giác khoảng cách giữa họ có vẻ sẽ không bao giờ tan đi.
Sợ hãi.
Màu trắng đã bị từ chối bởi bóng tối.
Đến cuối cùng, Accelerator là như thế.
“Không thể nào tôi thể hiện thiện chí với bất cứ ai được. Điều đó là vô ích. Tốt đẹp gì khi trả chỉ một yên cho món nợ một trăm triệu yên chứ? Tôi không có ý định đáp lại bất kì thiện ý nào nếu nó sẽ chỉ bị nghiền nát bởi chẳng cái gì khác ngoài sự thú vị. Thậm chí còn lố bịch khi nghĩ về một ngày vui vẻ khi tôi đã hoàn tất việc đáp trả tất cả. Nó làm tôi thấy ớn lạnh đấy.”
Những lời của anh thật thảm hại.
Accelerator nguyền rủa chính bản thân mình rằng anh không nên khoác lác về anh đang nợ nhiều đến thế nào.
Yomikawa vẫn im lặng trong một lúc.
Nhưng rồi cô lên tiếng.
“Cái này có thể đơn giản hóa mọi thứ một chút, nhưng cậu ghét việc cậu đã hoàn toàn quên chuyện đáp trả, đúng không? Nếu cậu có cách trả lại món nợ một trăm triệu yên, cậu sẽ nhảy vào nó. Tôi nói có sai không?”
“…Hừm.”
Accelerator không đáp lại.
Giọng điệu của Yomikawa không thay đổi. Cô vẫn nghiêm túc.
“Ví dụ nè, tôi không nhắm vũ khí vào trẻ con. Ngay cả khi tôi chống lại một siêu năng lực gia, tôi sẽ không bao giờ nhắm vũ khí vào chúng. Đó là quy tắc cá nhân mà tôi giữ riêng cho mình.”
“Cái gì?”
“Tại sao cậu nghĩ tôi kiềm chế bản thân theo quy tắc này chứ?”
“…”
“Cậu có biết tại sao tôi do dự nhắm vũ khí vào một đứa trẻ không?”
“Cô…” Accelerator lẩm bẩm dưới hơi thở của mình.
Mùi của cảm xúc đen tối thoát ra từ giọng nói của cô ấy đem lại hình ảnh một con hẻm đến tâm trí của anh.
“Đúng vậy. Món nợ của tôi có thể tầm thường với cậu, những nó vẫn cùng một kiểu món nợ. Và điều đó có nghĩa là chúng ta phải làm cùng một kiểu việc làm ngay cả khi cậu phải làm việc đó trên quy mô lớn hơn, đúng không?” Giọng nói của Yomikawa đâm vào Accelerator. “Dù nó có vẻ thảm hại đến thế nào, chúng ta chỉ có thể trả lại một yên, hay thậm chí là ít hơn cả một yên, tại một thời điểm. Khi tích lũy, nó chắc chắn sẽ mở ra con đường trước mặt cậu. Và cậu có sức mạnh mà tôi không có. Có thể có rất nhiều cách để cậu trả lại tất cả cùng một lúc mà.”
“Đúng là một ý tưởng buồn cười. Nó mang lại một nụ cười ho khuôn mặt tôi, tôi nghĩ nó sẽ bị xuyên tạc thành cái gì khủng khiếp lắm chứ.”
“Phương pháp dễ dàng nhất có thể là gia nhập Judgment. Chỉ cần có cái tên của cậu trong hàng ngũ của họ thôi có thể là đủ để làm Thành Phố Học Viện yên bình hơn 30% so với bây giờ rồi. Tôi có thể chuẩn bị giấy tờ nếu cậu muốn.”
“Việc đó không xảy ra đâu,” Accelerator từ chối.
Sức mạnh của anh không phải là kiểu sức mạnh đó. Sức mạnh của anh là loại sẽ cho anh chẳng có gì khác ngoài máu vương vãi của kẻ thù. Sức mạnh của ạnh thậm chí còn tệ hơn cả sức mạnh hạt nhân. Đó là sức mạnh hoàn toàn tiêu cực không có cách nào có thể sử dụng một cách hòa bình được. Anh có thể thử tất cả những gì mình muốn, nhưng nó sẽ không bao giờ thành công. Hành động của anh chẳng tạo ra gì ngoài sự hủy diệt.
Nhưng…
Anh có thể tự hỏi “chuyện gì sẽ xảy ra nếu” vào những thời điểm này.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh dùng sức mạnh để dừng cuộc thí nghiệm đó?
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh dùng sức mạnh để ngăn những Sister không tiến vào con đường chết chóc?
Và…
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó vẫn chưa quá trễ?
Có bao nhiêu xác chết rải rác trước mắt anh và việc nó sẽ bị rải rác trước mặt anh trong tương lai có thể được ngăn chặn à?
Nhưng việc đó chẳng hơn gì một lí thuyết trống rỗng khong thể thực hiện được.
Không đời nào anh có thể làm được điều đó.
Anh biết không đời nào anh có thể làm được điều đó.
Không ai cần phải nói với anh điều đó. Là một người đã sử dụng sức mạnh của mình quá lâu, anh biết nó rõ hơn bất kì ai.
Vậy mà…
“Tất cả đều nhảm nhí.”
“Nhưng nếu cậu thu thập đầy đủ thứ ‘nhảm nhí' đó, cậu có thể trả món nợ của mình đấy,” Yomikawa Aiho nói.
Cô nói với giọng của người đang đứng dưới ánh nắng mặt trời.
Giữa dòng 3
Kazakiri Hyouka đang đi qua Thành Phố Học Viện
Cô là một cô gái giản dị. Mái tóc dài chạm đến eo của cô là màu sắc tự nhiên của nó. Đó là một cách hay, nhưng về cơ bản nó có nghĩa là cô chưa làm gì với nó cả. Cô chỉ có một búi tóc tách ra ở một bên đầu bằng một sợi dây thun. Khuôn mặt ưa nhìn của cô được bị che đi bởi cặp kính lớn không hợp thời và cô không hề trang điểm. Và trên hết, chiếc váy của cô kéo dài quá đầu gối. Thường thì, cái này không thể nào tìm được trong khu mua sắm.
Nhưng cô vẫn lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Thay vì lôi kéo sự chú ý vì là một người đẹp với cơ thể hoàn hảo, đó là do một hiện tượng không tự nhiên.
Tĩnh điện.
Cô gái này có bầu không khí của một bông hoa nhỏ nở rộ không được chú ý, nhưng viền ngoài của cô đôi khi bị bóp méo. Với tiếng rít tĩnh điện khủng khiếp, hình bóng của cô sẽ sụp đổ như sương mù bị thổi theo gió hay như một cái tivi tiếp nhận tín hiệu kém và rồi nó sẽ trở lại bình thường vậy. Thứ hai, nó giống chiếc áo mùa hè của cô đang dao động và kế tiếp nó được che phủ bởi áo khoác màu xanh.
Cô bước qua thành phố như thế.
Cảnh tượng này thường sẽ gây ra xáo động lớn, nhưng nó chẳng làm gì khác ngoài “lôi kéo sự chú ý” của những người quanh cô.
Đó là bởi vì cô đang ở trong thành phố của siêu năng lực và công nghệ tiên tiến.
Hầu hết những tình huống không tự nhiên sẽ được chấp nhận thay vì chối bỏ.
Nhưng…
“Nè, ai vậy?” một nam Anti-Skill chạy đến Kazakiri nói.
Thành viên Anti-Skill là những chuyên gia sẽ sử dụng cả súng để giải quyết những vụ phạm tôi, nhưng đầu tiên và quan trọng nhất họ là những giáo viên. Do vậy, người đàn ông đó không có giác quan nhạy bén của một điệp viên.
Người đàn ông Anti-Skill đó chấp nhận cô là một phần bình thường của cảnh quan thành phố.
Và vậy nên anh ta không cố gắng tiêu diệt cô.
Nhưng…
“Thiệt tình, ai dựng hình ảnh 3D ở đây vậy? Chắc phải có một siêu năng lực gia làm việc này ở đâu đó gần đây. Đây là một trò đùa khá công phu đấy.”
Anh ta không nhìn vào Kazakiri.
Cô được chấp nhận như là một phần của cảnh quan thành phố, nhưng chỉ như là một hiên tượng.
Siêu năng lực và công nghiện tiên tiến.
Hầu hết hiện tượng bất thường trong thành phố đều được giải thích bằng những thuật ngữ đó. Ở Thành Phố Học Viện, người ta có thể chấp nhận bất cứ cái gì bằng cách giả sử nó được tạo ra bởi vài công nghệ thí nghiệm.
Và vậy nên Kazakiri Hyouka mới có thể đi quanh thành phố.
“Con quái vật” tự xưng mà không ai nghĩ là con người đó được chấp nhận mà không có vấn đề gì cả.
Việc này là may mắn?
Hay là không may?
Kazakiri được chấp nhận như là một hình ảnh tĩnh điện 3D được tạo ra bởi một siêu năng lực gia mà không phải là con người trong tâm trí của chính mình.
Cô khẽ mỉm cười.
Đó là nụ cười pha trộng giữa một chút cay đắng và cô đơn.
Đó là một biểu hiện khủng khiếp thoáng qua chỉ có thể được mô tả là “con người”.
“…Đây đúng là một hình ảnh khá chi tiết đấy. Cô đang cố làm giáo viên đỏ mặt à?”
Biểu hiện đó cũng được chấp nhận.
Ngoại trừ điều quan trọng nhất.