Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 13 - Cuộc xâm lược Thành Phố Học Viện - Chương 8: Ghế Phải của Chúa và Vùng Học Chánh Số Ảo. Fuse=KAZAKIRI.

Part 1

“Aiho!!”

Yoshikawa Kikyou cuối cùng cũng tìm thấy người bạn cũ của mình giữa cơn mưa tầm tã.

Toàn bộ khu vực im ắng một cách kì lạ.

Yomikawa đang tựa một cách yếu ớt lên vô lăng của chiếc xe thể thao nội địa đậu bên lề đường. Vị trí của cô ấy phải gây ra áp lực lên ngực làm cho khó thở. Kể cả vậy, cô ấy vẫn không khuấy động một chút nào. Cô ấy rõ ràng là đang bất tỉnh.

Yoshikawa thử cánh cửa phía bên ghế tài xế và thấy nó không bị khóa.

Ngay khi cô mở cánh cửa kim loại, phần thân trên của Yomikawa lung lay và cô ấy trượt ngang ra khỏi xe.

“!”

Yoshikawa phần nào cố gắng bắt lấy cô ấy và đẩy cô ấy trở lại ghế ngồi.

(Chuyện gì đã xảy ra vậy chứ?)

Cô đưa lòng bàn tay của mình đến miệng của Yomikawa để xem cô ấy có đang thở không và đưa một tay lên cổ cô ấy để kiểm tra mạch đập. Yomikawa dường như vẫn còn sống, nhưng cô ấy cũng không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ấy có vẻ không chỉ đơn giản là đang ngủ.

“…”

Yoshikawa lờ đi cơn mưa và nhìn quanh vùng lân cận của chiếc xe.

Chiếc xe đang đậu trên một con đường lớn, nhưng loại con hẻm mà những thanh niên côn đồ thích tập trung lại không cách xa lắm.

Yoshikawa đầu tiên nghĩ rằng Yomikawa có thể bị tấn công bởi những tên côn đồ đó, nhưng Yomikawa rõ ràng là không có vết thương. Thậm chí một người phụ nữ khác cũng có thể nói rằng Yomikawa Aiho rất xinh đẹp. Và trên hết cô ấy là một thành viên của Anti-Skill. Nếu cô ấy bị tấn công, tình trạng của cô ấy sẽ quá khủng khiếp để tưởng tượng. Chiếc xe cũng sẽ bị tháo rời để bọn côn đồ có thể bán những bộ phận lấy tiền.

(Vậy là ai khác à?)

Yoshikawa cau mày.

Nếu không phải những tên côn đồ, chính xác thì ai đã làm chuyện này với Yomikawa?

(Lúc này, mình cần phải đưa cô ấy đến bệnh viện. Không, đưa cô ấy đến bệnh viện đó sẽ nhanh hơn là gọi xe cấp cứu!)

Khi Yoshikawa cố gắng quyết định, cô nghe thấy một tiếng nghiền nhỏ.

Đó là âm thanh của chiếc máy in nhỏ được lắp đặt cùng với chiếc radio trong xe. Nó đang in ra một mảnh giấy cỡ bưu thiếp.

“Nn…”

Yoshikawa rướn người qua Yomikawa để lấy tờ giấy.

Và rồi cô đông cứng tại chỗ.

Tờ giấy viết như sau:

Báo cáo từ Saigou Ryouta của Văn Phòng Chi Nhánh 84 Anti-Skill và trường trung học Suzuyama.

Tôi đã so sánh những bằng chứng được tìm thấy tại hiện trường vụ án Quận 5 với dữ liệu của Ngân Hàng.

Người con trai với cái tên Accelerator này bị truy nã như một nghi phạm trong một vụ âm mưu giết người.

Một mảnh giấy khác được in ra với cái đầu tiên chứa một bức ảnh của một khuôn mặt quen thuộc.

Không thể nào đây là một sự nhầm lẫn.

Part 2

Accelerator đang đứng trong một con hẻm bẩn thỉu.

Anh đã quay trở lại Quận 7, nhưng điều này không làm anh thoải mái hơn.

Một tiếng kim loại nặng nề vang lên giữa tiếng mưa trong bóng tối.

Đó là âm thanh của cái nắp thùng rác khổng lồ đóng lại sau khi Accelerator xử lí một thành viên Hound Dog đã trở thành một thứ chẳng hơn gì miếng giẻ cũ. Một chất lỏng màu đỏ kéo xuống từ khoảng cách giữa thùng rác và nắp của nó. Trông giống như nước dãi của một kẻ tham ăn vậy.

Accelerator tựa tay mình lên cái thùng rác cao ngang thắt lưng để hỗ trợ trọng lượng của mình và rồi thư giãn đôi chân để trượt xuống ngồi dưới đất. Anh cảm thấy như nước thấm dầu đang ngấm vào quần áo và da của mình.

“Ha ha.”

Anh cười.

Anh đã nghiền nát thịt lần đầu tiên sau một khoảng thời gian.

Nó cảm thấy giống như nốc cạn một lon cà phê của một nhãn hiệu nào đó sau khi không uống nhãn hiệu đó trong một khoảng thời gian. Nó lẽ ra phải cảm thấy tốt, nhưng nó chỉ cảm thấy trống rỗng. Anh đáng lẽ đã nâng tâm trạng lên, nhưng anh không thể vượt qua được cảm xúc cảm giác của sự từ bỏ. Anh đã uống cạn nó khi nghĩ rằng nó rất ngon, vậy mà tại một số điểm anh đã bắt đầu tự hỏi liệu nó đã thực sự không bao giờ tốt hơn thế này chưa. Đó là một trạng thái kì lạ của tâm trí.

Anh nhớ lại một chuyện.

Không còn ổn với anh khi giết người nữa. Hay đúng hơn, anh đã nhận ra nó chưa bao giờ ổn vào ngày 31 tháng 8. Cuộc gặp gỡ bước ngoặt của anh với Last Order là như thế đó.

Accelerator không muốn giết bất cứ ai như Last Order. Và có thể anh cũng có cảm giác tương tự với những ai khác sống trong thế giới của con bé như Yomikawa và Yoshikawa. Thật sai lầm khi những người ngây thơ đi dọc theo con đường ánh sáng đó trở thành con mồi của những kẻ lẩn trốn trong bóng tối như Accelerator. Và vậy nên anh tự mình sẵn sàng chiến đấu để ngăn chuyện đó xảy ra.

Thoạt nhìn, đó có vẻ như là quá trình suy nghĩ của một người tốt.

Tuy nhiên, có một lỗ hổng trong lí lẽ của anh.

Ví dụ, lỡ như vài tên khốn thối nát không giống như Last Order xuất hiện trước mặt anh thì sao? Lỡ như những kẻ không cứu vãn được đó cố bắt đi người có thể cứu vãn thì sao? Trong trường hợp đó, Accelerator sẽ được giải thoát khỏi những ràng buộc bảo anh không cần phải giết chóc. Anh sợ việc những cư dân của thế giới ánh sáng trở thành nạn nhân của cư dân của thế giới bóng tối. Miễn là anh ghét bản thân mình như là một cư dân của thế giới bóng tối, anh cũng sẽ không bao giờ có thể chấp nhận bất cứ ai khác từ thế giới đó.

Vì vây, anh sẽ không do dự xé nát thịt con người nếu những trường hợp nhất định đó được đáp ứng.

Anh sẽ phát điên đến khi tất cả mọi thứ anh giữ bên trong mình đã được xử lí và không có gì khác ngoài màu trắng tinh khiết tồn đọng lại.

Anh sẽ làm chính xác như những gì anh vừa làm.

“…”

Accelerator cúi đầu xuống giữa con mưa tầm tã.

Đến cuối cùng, những thay đổi bên trong anh vẫn chưa đủ. Bước ngoặt vào ngày 31 tháng 8 vẫn chưa đủ để xóa đi bóng tối mà anh bị nhuộm rất đậm. Thế vẫn chưa đủ. Nó đang thiếu thứ gì đó. Anh cần vài phần nữa trước khi có thể trở lại thành một con người.

Sau khi suy nghĩ xa đến thế, anh cười.

Đó là tiếng cười của sự từ bỏ giải thoát cho anh khỏi một chuyện.

Anh bị cai trị bởi sự cô đơn.

Anh đã quay trở lại con người trước khi gặp Last Order.

“Ha ha…”

Accelerator nhìn bên bầu trời đêm với chiếc lưng dựa vào thùng rác.

Những giọt mưa đánh lên cơ thể của anh.

Những đám mây dày. Chúng đen tối đến nỗi mà khi nhìn vào chúng dường như làm cho trái tim anh đen tối hơn.

(Mình thậm chí còn chưa đến 4 phút trong chế độ siêu năng lực…)

Anh kiểm tra lại tình hình của mình trong sự khó chịu.

(Giờ Anti-Skill đang đuổi theo mình. Bọn họ chắc đã phân tán hình ảnh của mình khắp nơi trong thành phố bây giờ rồi. Giờ thì mình không bao giờ có thể quay lại thế giới đó sau khi đánh bại Kihara và cứu con nhóc đó nữa rồi.)

Anh đã cắt bỏ mối quan hệ của mình với Last Order. Ngay cả khi anh cứu con bé trước khi bất cứ tổn hại nào đến với con bé, anh cũng không thể đi trên cùng một con đường với con bé. Thứ anh cần bây giờ không phải là hướng theo con đường của con bé. Anh cần sức mạnh để chấp nhận sự thật trước mắt mình. Anh cần sức mạnh để không quan tâm và để cứu con bé bằng bất cứ giá nào.

Anh tặc lưỡi.

Thời gian của anh với con bé đã không kéo dài lâu, nhưng sự mất mát của nó dường như để lại một lỗ hổng lớn trong ngực anh.

Tuy nhiên, thế là chưa đủ để làm cho ánh nhìn màu đỏ của anh do dự.

(Mình sẽ chấp nhận chuyện này. Nhưng nó sẽ không thay đổi gì cả.)

Anh nắm lấy khẩu súng đã chìm vào vũng nước.

(Mình sẽ kéo con nhóc đó ra khỏi bóng tối. Đó là nhiệm vụ duy nhất của mình từ lúc đầu, nên mình chỉ cần phải cắt bỏ bất kì miếng thịt thừa nào cản đường thôi. Mình có thể tự lo cho bản thân mình. Ngay lúc này, sự an toàn của con nhóc chết tiệt đó là trên hết.)

Anh lảo đảo đứng lên khi sử dụng vũ khí như cây gậy đó.

Kihara Amata, Hound Dog, Anti-Skill, và bất cứ chuyện gì có thể xảy ra sau sự việc đều không quan trọng.

Anh chỉ cần một mục tiêu.

Suy nghĩ về nó theo cách đó làm tâm trí anh thấy thoải mái. Anh cảm thấy như thể trọng lượng lớn đã được nâng lên từ sau lưng mình. Anh cảm thấy như anh có thể đạt được bất kì mục tiêu nào anh đặt trong tâm trí mình.

Anh đã phá vỡ sợi xích cuối cùng.

Accelerator đã lấy lại vị trí như là “kẻ mạnh nhất” của mình để đổi lại một thứ quan trọng, và giờ anh bắt đầu bước đi trên con đường mưa bằng cây gậy của mình.

Anh tiếp tục đi để nghiền nát mục tiêu kế tiếp của mình.

Anh tiếp tục đi để giải quyết vấn đề này ngay cả khi nó khiến anh hoàn toàn bị nhuộm trong màu máu.

Anh biết con mồi của mình đang ở đâu.

Part 3

“Toàn bộ cơ sở trống rỗng. Không có ai ở đây hết.”

Dennis, một thành viên Hound Dog, báo cáo lại thông tin anh đã thu thập qua chiếc radio đến những đội đang chờ.

“Hiểu rồi,” là tất cả những phản hồi anh nhận được từ các đồng đội của mình.

Họ đã ở trong một bệnh viện. Cụ thể, họ đang ở trong sảnh tiếp tân lớn ở tầng một. Một bức tường được làm bằng kính để đưa vào nhiều ánh sáng nhất, nhưng giờ đang là ban đêm và tất cả các bóng đèn đã được tắt. Bệnh viên tối đen một cách khá kì lạ.

14 người bọn họ được lệnh xử lí Orson, cựu thành viên Hound Dog đã bỏ trốn. Họ cũng phải bịt miệng con nhỏ nữ tu trắng đã trở thành một nhân chứng. Họ được bảo lắp đặt chất nổ để nổ tung toàn bộ bệnh viện nếu cần thiết.

Dennis tiếp tục với báo cáo của mình.

“Một quả bom khói đã được sử dụng được tìm thấy trong một hành lang tầng ba. Nó được sử dụng cách đây không lâu.”

“Báo cáo nói rằng một cuộc tấn công khủng bố là có thể và có thể ai đó nguy hiểm vẫn còn đang trốn bên trong, nên toàn bộ nhân viên và bệnh nhân đã được tạm thời sơ tán,” Mike, một người đồng đội đang sử dụng một máy tính cầm tay để nhân một báo cáo, đáp.

Dennis bỏ chiếc radio của mình ra khỏi tai và nói, “Vậy là bọn họ đã nhận ra.”

“Có vẻ như vậy,” Mike hờ hững nói. “Cá nhân thì, tôi cảm thấy chuyện này tốt hơn.”

“Nhưng lỡ như vài bệnh nhân cần thiết bị tại đây trong bênh viện thì sao?”

“Bọn họ có thể sử dụng những chiếc xe bệnh viện,” Mike tự nhiên nói. “Họ có những chiếc xe cấp cứu đặc biệt dài dưới 30 mét và có kích thước bằng một chiếc xe buýt du lịch. Họ có thể di chuyển nhanh chóng đến hiện trường và ca phẫu thuật có thể được thực hiện trên đường đi.”

“Tôi chưa bao giờ nghe về những cái đó.”

“Tất nhiên rồi. Chúng đã thất bại vì kích cỡ của chúng ngăn chúng không tạo ra những cú cua cần thiết để đến nhiều hiện trường. Chúng có thể đã thành công ở đâu đó ngoài Nhật Bản. Hoặc có lẽ họ có thể tạo ra một đoàn những chiếc xe cấp cứu nhỏ hơn như một hạm đội hải quân.”

“Anh đang nói là có thứ như thế ở trong bệnh viện này ưl?”

“Nó có ở bãi đậu xe dưới lòng đất. Sẽ không làm ngạc nhiên tôi nếu bệnh viện này có khoảng 10 chiếc đó. Những bệnh nhân nằm liệt giường sẽ được đưa lên chúng trong khi những người có thể đi lại sẽ được sơ tán như bình thường,” Mike nói khi tắt máy tính cầm tay của mình. “Đã qua một khoảng thời gian từ khi kết nối bị cắt đứt từ đội đàn áp Accelerator rồi.”

“Vậy là bọn họ đã bị hạ gục.”

“Chúng ta cần phải gửi vài người đuổi theo hắn ta, nên chúng ta không có nhiều thời gian nghỉ ở đây. Rút lui thôi. Nếu bệnh viện đã đưa mọi người chạy trốn một cách có tổ chức, bọn họ chắc đã loại bỏ bất kì thứ gì dẫn đến điểm đến của họ rồi.”

“Kihara-san sẽ không thích chuyện đó đâu.”

“Ông ta sẽ không thích hơn nếu chúng ta ở lại đây lâu hơn mà vẫn về báo cáo là không tìm thấy gì. Đây là vấn đề ưu tiên. Đầu tiên chúng ta tiêu diệt Accelerator và rồi chúng ta săn lùng những người ở bệnh viện. Nếu chúng ta che đậy thất bại của mình bằng một thành công, cả cơn giận của ông ta cũng sẽ êm đi phần nào. Ít nhất, chúng ta sẽ không bị trừng phạt. Tập hợp mọi người tới đây,” Mike nói với giọng ngang bằng.

Ngay khi Dennis sắp bật radio của mình để làm vậy, một việc xảy ra.

Một chiếc điện thoại bắt đầu đổ chuông.

“…”

“…”

Dennis và Mike quay lại cùng một lúc.

Âm thanh đang phát ra từ quầy tiếp tân. Chiếc điện thoại riêng biệt đó đổ chuông như thể ai đó biết chính xác nơi bọn họ đang ở.

“Lẽ nào là bẫy?”

“Tôi không thể phát hiện ra dây hay tia hồng ngoại nào.”

Nghe thấy điều đó, Mike trèo qua quầy trong khi cẩn thận chú ý khu vực xung quanh mình. Sau khi nhìn chằm chằm vào ánh đèn nhấp nháy màu đỏ hiển thị một cuộc gọi đến, anh ta nhấc tai nghe.

“Các cậu tốn thời gian quá đấy,” một giọng nhẹ nhàng nói.

Mike cau mày. Nếu anh ta không mang mặt nạ đen, một biểu hiện khó chịu có thể được nhìn thấy. Anh ta nhận ra giọng nói của vị bác sĩ ở phía bên kia điện thoại. Anh ta đã từng được cứu sống bởi vị bác sĩ đó.

“Heaven Canceller…”

“Nói chuyện với bệnh nhân sau khi họ rời khỏi bệnh viện là một trong những niềm vui lớn dành cho một bác sĩ, nhưng ta không có nhiều thời gian. Ta hi vọng cậu không bận tâm nếu ta nói chuyện này ngắn gọn.”

Có vẻ vị bác sĩ nhận thức được anh ta là ai.

Ông ấy có thể chưa bao giờ khuôn mặt hay giọng nói của bất kì bệnh nhân nào của mình.

(Làm thế nào mà ông ta quan sát được bọn mình chứ?)

Họ đã phá vỡ toàn bộ tính năng an ninh của cơ sở trước khi vào, nhưng một số an ninh khác chắc vẫn còn chức năng vì vị bác sĩ mặt ếch đó có thể liên lạc với Mike quá hoàn hảo.

“Ông đúng là liều lĩnh đấy. Khi trốn, ý tưởng chung là giữ im lặng mà không làm bất cứ điều gì khiêu khích. Ông có biết chúng tôi có thể lần ra ông bằng cuộc gọi này không?”

“Ta không phải là một đứa trẻ thất bại vì những chuyện cơ bản như thế đâu. Hơn nữa, có một chuyện ta phải làm ngay cả khi nó đòi hỏi một vài rủi ro.”

“Một chuyện ông phải làm?”

“Ta là một đồng minh với những bệnh nhân của mình. Ngay cả khi cậu là loại người sẽ mở đầu một cuộc chiến chết chóc xung quanh những người bệnh ốm yếu không thể di chuyển khỏi giường của họ, ta phải cứu của cậu nếu mạng sống của cậu sắp bị lấy đi. Chuyện bác sĩ nói với cậu là chuyện quan trọng, nên hãy nghe ta nói đây,” vị bác sĩ trơn tru nói. Tuy nhiên, những lời của ông chứa đựng một số gai nhỏ. “Bỏ Kihara và chạy đi. Nếu không, mạng sống của các cậu sẽ gặp nguy hiểm đấy”

“Ông nghiêm túc đấy à?”

“Các cậu sẽ bị nghiền nát bởi Accelerator.”

“Bởi tên hèn nhát đó sao?”

“Các cậu có vẻ đang hiểu nhầm chuyện gì đó.” Vị bác sĩ không lung lay. “Accelerator không phải ở bên mặt tốt. Cậu ta không phải màu trắng. Cậu ta có thể nhận được một vài ánh sáng nhẹ nhàng và một chút màu trắng tốt đẹp, nhưng sâu bên trong, cậu ta vẫn mang màu đen ác quỷ. Đến bây giờ…ừm, ta cho rằng cậu ta là màu xám vô cùng sát với màu đen. Cậu ta là một hiện hữu nguy hiểm và không ổn định có thể rơi vào một trong hai bên.”

“…”

“Cậu có hiểu không? Các cậu là những người đã nhuộm đen cậu ta một lần nữa sau khi cuối cùng cậu ta cũng thu được chút ít màu trắng. Và vậy nên, cậu ta sẽ không kiềm lại. Ta không có nói về việc khoan dung; ta nói cậu ta sẽ không kiềm lại đâu. Cậu ta sẽ tiếp tục nhuộm mọi thứ bằng máu để cậu ta có thể bảo vệ ánh sáng nhỏ bé khỏi bị bao bọc bởi bóng tối đó. Các cậu không được gặp Accelerator. Đó là tất cả những điều ta phải nói với bệnh nhân của mình. Ta lặp lại: các cậu không được gặp Accelerator. Cậu ta không còn là người mà các cậu nghĩ đâu.”

“Thật vô nghĩa.”

“Hiểu rồi. Đáng tiếc là ta không thể làm các cậu hiểu được,” vị bác sĩ nói. Và rồi ông thêm vào, “Nhân tiện, các cậu nghĩ ai là người đã nói cho bọn ta về nguy hiểm sắp tới chứ?”

“Cái gì?”

Mike cau mày khi một cảm giác kinh khủng chìm vào ngực mình.

(Đừng có nói là do hắn…)

Và rồi một suy nghĩ khác đánh trúng anh ta. Nếu hắn là người nói với bệnh viện về nguy hiểm, hắn rất có thể sẽ đoán được Hound Dog sẽ đến đây.

Mike sử dụng chuyển động tay để Dennis nói với toàn đội giữ cảnh giác, nhưng vị bác sĩ nói một điều trước khi anh ta có thể.

“Đừng chết đấy. Miễn là các cậu không chết, ta sẽ cứu các cậu.”

“Gyaaaahhhhh!!”

Một tiếng hét dường như làm rung chuyển toàn bộ tòa nhà bật ra từ trần nhà.

Tiếng súng vang lên đây đó trong tòa nhà, nhưng những nguồn tiếng ồn đó rơi vào im lặng từng cái một như thể ai đó đang dập tắt từng cái.

Một thứ gì đó đang tiến đến.

Mike ném tai nghe xuống và nắm lấy khẩu súng tiểu liên của mình trong khi Dennis cũng làm như vậy. Họ trốn đằng sau chỗ nấp, tập trung mắt mình vào bóng tối, và tập trung nhiều thông tin nhất có thể.

Và…

“Nỗi sợ” xuất hiện trước mắt họ.

Đội Hound Dog mà Dennis và Mike thuộc về bị tiêu diệt trong khoảng 10 phút.

Part 4

Vento bước dọc trên một con đường mưa.

(Chết tiệt…)

Chuyển động của cô ta chậm chạp. Cô ta đang giữ tay tới miệng và máu dày rò rỉ qua những khe hở trong các ngón tay. Lưng cô ta thỉnh thoảng lại co giật ngay trước khi cô ta một ngụm màu đỏ xuống đất.

(Chuyện này là sao chứ? Đây là kiểu tấn công nào à? Chết tiệt. Mình đã gần giết được mục tiêu rồi mà.)

Một ánh sáng nhân tạo chiếu sáng cô ta.

Ánh sáng đó đang chuyển động.

Một màn hình lớn được lắp đặt trên một bức tường của một cửa hàng bách hóa. Nó đang hiển thị chương trình tin tức. Giọng nói điên cuồng của phát thanh viên đến tai Vento.

Có vẻ như là chương trình công cộng.

“Ừm, hiện tại, những báo cáo về việc người dân đột nhiên mất ý thức đang đến từ khắp nơi trong nước. Cảnh sát đang nhanh chóng xác định nguyên nhân, nhưng…”

“Gah…”

Cơn đau và sự lạnh lẽo sâu trong cơ thể ngăn cô ta không tập trung vào bản tin đó.

Kể cả vậy, cô ta vẫn cử động đôi môi đẫm máu của mình để nói.

“Vậy là nó cũng lan ra tới đó rồi. Chỉ định một mục tiêu dành cho cuộc tấn công của mình là không dễ dàng. Nhưng mình chỉ cần… đàn áp Thành Phố Học Viện thôi…”

“Báo cáo về những triệu chứng tương tự cũng đang đến từ một số khu vực nước ngoài. Chuyện này đã bắt đầu ảnh hưởng đến lịch trình của các sân bay, xe lửa, và tàu thuyền.”

“Hà…” Vento thở ra một hơi dài trước khi nói, “Mình hi vọng không có nạn nhân ở Vatican.

Giọng điệu của cô ta rõ ràng là không quan tâm đến chuyện đó nhiều.

Sự hỗn loạn trên bản tin tiếp tục, nhưng chương trình có lịch trình riêng theo sau. Một phóng viên khác bước vào và đọc kịch bản tiếp theo.

“Giờ là tin kinh tế. Hội chợ Bánh Kẹo Mùa Thu đã bắt đầu ở Công viên Bánh Kẹo Song Song, nơi bánh kẹo khác nhau được tập trung từ khắp nơi trên thế giới. Khi công viên mở cửa…”

“…”

Mắt của Vento lăn qua để nhìn vào màn hình lớn.

“Vào tuần sau khi hội chợ mở cửa, hơn 200 ngàn khách được dự kiến sẽ tới tham quan công viên. Các doanh nghiệp nhỏ và vừa đang lên kế hoạch giúp đỡ việc sản xuất hàng hóa, nên chuyện này sẽ ảnh hưởng đến nền kinh tế của toàn bộ khu vực và-…”

Với một tiếng gầm lớn, tia lửa điện bay ra và màn hình bị phá hủy.

Vento đặt cây búa trở lại vai mình.

Cô ta bắt đầu bước dọc trên con đường mưa một lần nữa.

Part 5

Kamijou kéo những khách hàng và nhân viên bất tỉnh ra ngoài cơn mưa từ nhà hàng gia đình trông giống như nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Cậu muốn chắc chắn họ sẽ không bị nghiền nát khi nó xảy ra. Tiếp đó, cậu bắt đầu xem xét những người bị thương. Chỉ những kẻ mặc đồ đen là có bất kì tay chân bị thổi bay. Cậu mạnh mẽ buộc chặt những vết thương để ngăn máu chảy. Cảm giác của cậu chắc không theo kịp với cậu vì cậu không hoảng sợ ngay cả khi nhìn vào những vết thương đó. Điều đó thực sự làm cậu sợ hãi nhiều hơn.

Rồi cậu gọi một chiếc xe cấp cứu, nhưng cậu đoán họ có khoảng 50/50 cơ hội tiếp cận được với bệnh viện do tình trạng của thành phố.

(À, phải rồi. Mình phải đi tìm Last Order…)

Kamijou nhìn quanh, nhưng cô bé tất nhiên là không ở đó. Cậu chạy qua cơn mưa và bước vào một trạm Anti-Skill gần đó. Cậu đã nghĩ đó là nơi mà nhiều khả năng cô bé sẽ đi tìm giúp đỡ. Tuy nhiên, trạm hoàn toàn yên lặng và cậu chỉ thấy một nam Anti-Skill nằm gục về phía trước trên bàn.

Tình hình cũng tương tự như ở nhà hàng. Kamijou đi xung quanh đến hai hay ba trạm xa hơn, nhưng chúng đều như nhau. Họ sẽ không được an toàn. Nhưng vậy thì Last Order đã chạy đi đâu?

Thời gian trôi qua khi cậu chạy quanh tìm kiếm.

Rồi cậu nhớ lại một thứ trong túi của mình.

Đó là một chiếc điện thoại dễ thương với thiết kế trẻ con. Last Order đã đánh rơi nó khi cô bé chạy ra khỏi nhà hàng gia đình. Cô bé không thể liên lạc với bất cứ ai mà không có nó.

(Cô bé đang là mục tiêu của những kẻ mặc đồ đen và người phụ nữ Công Giáo La Mã tên Vento đó… Mình không thể phí thời gian thêm nữa.)

Vento về cơ bản đang nhắm vào Kamijou, nhưng cậu nghi ngờ cô ta sẽ mỉm cười và chơi đẹp nếu Last Order đi ngang qua dô ta. Cô ta không có vẻ gì là loại người để tâm đến người khác chỉ vì họ không phải là mục tiêu thực sự của mình.

“…”

Kamijou nhìn lại chiếc điện thoại của Last Order.

Cậu cảm thấy tệ khi làm vậy, nhưng cậu bật nó lên và đi đến danh bạ của nó.

Kamijou không biết liệu Last Order đã tự mình trốn thoát hay cô bé đã nhờ ai đó cô bé biết giúp đỡ. Nhưng nếu cô bé đã nhờ giúp đỡ, cậu có khả năng có thể tìm thấy cô bé qua những địa chỉ này. Và ngay cả khi không phải, cậu cần phải báo cho những người cô bé biết đó về những nguy hiểm của cô bé. Họ cũng có thể nói với cậu Last Order có thể đi đến đâu.

Danh bạ chứa rất ít mục.

Cậu thậm chí không cần phải cuộn xuống để xem tất cả vì không có quá bốn số. Những số điện thoại được nhập vào mà không có tên. Nó chỉ chứa những mục mặc định ngắn gọn là “Mục 1”, “Mục 2”, vân vân. Có thể người giám hộ của cô bé đã đưa nó cho cô bé và và cô bé thực sự chưa bao giờ tự mình sử dụng nó.

Kamijou bắt đầu gọi từng con số lần lượt.

Tuy nhiên, chúng chỉ tiếp tục đổ chuông. Không ai trả lời cả. Cuộc tấn công kì lạ của Vento có thể đã lan xa hơn cậu nghĩ.

Ba số đầu đáp lại chỉ là sự im lặng.

Nếu mục cuối cùng cũng tương tự, phương pháp này sẽ là một ngõ cụt.

Cậu nhấn nút với lời cầu nguyện trong tim mình.

Cậu đưa chiếc điện thoại đến tai mình.

Và tiếng đổ chuông buồn tẻ bắt đầu chơi trong tai khi cậu đứng dưới cơn mưa tầm tã.

Part 6

Accelerator liếc nhìn xung quanh bên trong bệnh viện tối đen.

Kẻ thù của anh đang nằm trên đất khó thở qua máu. Bọn chúng không có những khẩu súng khác cùng mẫu như khẩu súng ngắn anh đang dùng như gậy, nên anh không thể bổ sung thêm đạn được. Anh có thể chọn một mẫu súng khác, nhưng anh lại chọn không. Anh không muốn kẻ thù của mình nghĩ rằng anh đang dựa dẫm quá nhiều vào những khẩu súng.

(Giờ thì. Mình đã nghiền nát hai đội của hắn rồi.)

Accelerator lẩm bẩm dưới hơi thở của mình khi bị đánh bởi những giọt mưa lớn.

(Tên khốn Kihara đó giờ sẽ phải thay đổi kế hoạch của hắn. Đánh bại mình sẽ bắn lên danh sách những ưu tiên của hắn. Và điều đó sẽ giảm bớt nguy hiểm cho con nhóc chết tiệt đó.)

Thoạt nhìn, Accelerator dường như có một lợi thế tổng thể, nhưng trong thực tế, anh vẫn còn gặp rắc rối nghiêm trọng. Bất kể bao nhiêu tên Hound Dog bình thường anh đánh bại, Kihara có thể sẽ mất kiên nhẫn, nhưng hắn sẽ không cảm thấy sợ hãi. Sau cùng, Kihara có kĩ năng đặc biệt để tay không đánh bại Accelerator.

Và trên hết, Accelerator không có gợi ý gì về nơi Kihara Amata hay Last Order đang ở. Accelerator không thể đưa ra bất kì hành động quyết định nào. Anh chỉ có thể chờ đợi kẻ thù của mình phạm sai lầm.

Nếu bọn chúng vẫn chưa bắt Last Order, chiến lược trước đó của Accelerator vẫn sẽ có hiệu quả. Kihara sẽ thay đổi kế hoạch của hắn và gửi thêm nhiều sát thủ đuổi theo anh. Điều đó sẽ, ngược lại, để lại ít người đuổi theo Last Order hơn.

Nhưng nếu Last Order đã bị bắt bởi Kihara, những nỗ lực của Accelerator sẽ bị lãng phí. Không biết nơi Kihara đang ở, anh không thể chạy đua đến để cứu con bé và không một sai lầm sẽ đến dù cho anh có đợi bao lâu. Mục tiêu của chúng là Last Order, không phải Accelerator. Chúng sẽ không cần thêm thứ gì.

(Được ăn cả ngã về không. Không có nền tảng chung nào ở đây. Khốn kiếp, chuyện này chẳng vui gì cả.)

Accelerator tặc lưỡi và nhìn xuống chân mình. Một trong những chiếc radio được sử dụng bởi Hound Dog đang ở đó. Anh nghiền nát nó dưới chân trong sự giận dữ. Có vẻ Kihara biết Accelerator có một chiếc radio. Không một thông tin quan trọng nào được trao đổi qua radio trong một khoảng gian. Nó không còn có ích với anh nữa.

(Nhưng tại sao chúng lại nhắm vào con nhóc đó bây giờ chứ?)

Anh dựa lưng lên tường.

(Nếu là cho vài nghiên cứu, nó có liên quan đến những Sister không? Nhưng tên khốn Kihara đó đúng về việc những Sister không có mạnh mẽ đến thế. Kihara là tên ngốc phát triển mình. Nếu bọn chúng thực sự muốn sử dụng siêu năng lực gia vào mục đích quân sự, sẽ có lí hơn khi sử dụng bản đồ DNA của mình hoặc tạo ra một bản đồ DNA thậm chí còn tốt hơn của mình.)

Khi Accelerator bị đánh bại bởi Kihara gần lối vào khu mua sắm dưới lòng đất, Kihara đã nói một điều kì lạ. Hắn ta đã nói dự án Radio Noise không phải là để tạo ra những nhân bản phục vụ cho mục đích quân sự. Hắn ta đã nói bọn chúng sẽ sử dụng bản đồ DNA của Accelerator thay cho của Railgun nếu đó là ý định của chúng.

(Dự án Radio Noise và dự án Chuyển đổi Level 6 đằng sau nó.)

Ánh nhìn của Accelerator đi lang thang uể oải quanh khu vực.

(Con nhóc đó và mình đã dính vào cái quái gì chứ?)

Anh cảm thấy như mình sắp nắm bắt được một số sự thật nào đó, nhưng suy nghĩ của anh bị cắt ngang trước khi anh có thể.

Điện thoại di động của anh bắt đầu rung.

“…”

Accelerator nín thở và rút thiết bị liên lạc nhỏ ra khỏi túi của mình.

Nó hiển thị số của Last Order.

Anh nghĩ.

(Đây là con nhóc đó hay là Kihara? Có thể có lựa chọn nào khác hai lựa chọn đó không?)

Anh ấn một nút để trả lời điện thoại.

Anh ấn điện thoại lên tai mình.

“Cảm ơn trời! Cuối cùng tôi cũng gọi được rồi!”

Giọng nói này không thuộc về Last Order. Tuy nhiên, nó cũng không thuộc về Kihara Amata.

Accelerator nghĩ một trong những thuộc hạ của Kihara đang dùng điện thoại, nhưng rồi…

(…Giọng nói này?)

Giọng nói nghe có vẻ phần nào quen thuộc, nhưng anh không thể nói rõ được. Tín hiệu không tốt lắm và nghe có vẻ như người này đang ở bên ngoài vì anh có thể nghe thấy tiếng mưa phát ra từ loa.

“Tôi đã gọi tất cả số trong điện thoại của Last Order. Anh là người duy nhất trả lời. Anh có thể không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi cần anh giúp. Cô bé đó đang gặp nguy hiểm!”

Đây hoàn toàn có thể là một cái bẫy.

Tuy nhiên, Accelerator không còn lựa chọn nào khác ngoài bước vào cái bẫy.

“Chuyện gì đang xảy ra?” anh hỏi trong khi tập trung tâm trí mình để nhận càng nhiều thông tin càng tốt.

Giọng nói nói khá lâu.

Anh ta giải thích rằng anh ta đã gặp Last Order vào khoảng thời gian giờ giới nghiêm trên toàn thành phố, rằng con bé đã nhờ giúp đỡ vì ai đó con bé biết đã bị tấn công bởi một nhóm bí ẩn, rằng chỉ có những kẻ mặc đồ đen là còn ở đó khi họ đến kiểm tra, rằng họ đã bị truy đuổi nhiều hơn bởi bọn người áo đen đó, rằng anh ta đã để Last Order thoát trước mình, rằng anh ta không biết liệu Last Order có an toàn không, rằng anh ta không thể liên lạc với con bé, và rằng con bé cần giúp đỡ càng sớm càng tốt vì không rõ nguy hiểm đã qua chưa.

Hound Dog có thể dễ dàng biết được những kẻ mặc đồ đen đã làm gì và Last Order ở đâu.

Tỉ lệ của một cái bẫy thậm chí còn tăng cao hơn.

Nhưng cùng lúc đó…

(Chuyện đó nghe giống như chuyện con bé sẽ làm.)

“Này, nhân tiện, anh là người cô bé đó nói bị tấn công à?”

“Có thể.”

“Tôi rất vui vì anh không sao. Tôi cũng đang lo lắng về Last Order, nên hãy trốn cùng với cô bé khi anh tìm thấy cô bé.”

Cuộc nói chuyện đang chuyển đi chệch hướng, nên Accelerator mang nó trở lại đúng đường.

“Ngươi tách nhóm với con nhóc đó ở đâu?”

“Đường Giao tranh ở Quận 7…À, tôi cho là chuyện đó không giúp được gì nhiều. Đó chỉ là thứ chúng tôi gọi thôi. Con đường này thậm chí có tên chính thức không vậy?”

Một chút im lặng theo sau. Người này có lẽ đang tìm biển hiệu đường.

“Thấy rồi. Đường Lá trên Tuyến 39. Cụ thể, ở một nhà hàng gia đình Tây Ban Nha gọi là Olla Podrida.”

Accelerator biết chỗ đó ở đâu.

Đó là một khu vực sôi động với nhiều con hẻm tránh xa khỏi những con mắt tò mò như thể ta đang di chuyển ra xa những con đường chính. Nhiều liên kết của nó giữa hai mặt thành phố làm cho nhiều người bị hút vào.

“Con bé chạy hướng nào?”

“Tôi không biết. Việc tốt nhất tôi có thể làm là để cô bé chạy thoát khỏi tòa nhà. Cô bé có thể đi theo con đường, nhưng đã qua một khoảng thời gian từ khi bọn tôi tách nhau ra rồi. Thành thật thì, có vẻ như là không thể khi đoán nơi cô bé có thể đi tới.”

(Đừng có chắc thế.)

Giờ giới nghiêm đã qua, nên xe buýt và xe lửa của Thành Phố Học Viện đang không hoạt động. Ngay cả khi con bé cố thuê taxi, không một tài xế nào sẽ thành thực dừng lại để đón một con nhóc ngâm nước rõ ràng là không có tiền.

Last Order sẽ bị buộc phải đi bộ.

Và trong khi Accelerator đã làm điều đó để đưa con bé tránh xa Kihara, rất nhiều sức lực của con bé đã bị suy sụp khi bị ném xuống nước từ trên cao. Và cơn mưa tầm tã cũng sẽ không giúp được gì. Ngay cả khi một chút thời gian đã trôi qua, Last Order có thể đang làm việc để lấy lại sức lực của mình trong một tòa nhà ở đâu đó.

Nếu người trên điện thoại này đang nói sự thật, Accelerator thực sự có thể phải làm gì đó.

Và ngay cả khi nó là một cái bẫy, nó vẫn có thể dẫn đến vài ngả rẽ sự kiện.

“Hiểu rồi. Ta sẽ đi đón con bé. Ngươi ném chiếc điện thoại đó và quay trở lại cuộc sống bình thường đi.”

“Anh đang nói gì vậy!? Tôi tất nhiên là sẽ giúp rồi!!”

Lí do thực sự của Accelerator là anh tự mình di chuyển sẽ dễ dàng hơn và anh không muốn một kẻ nghiệp dư làm lộn xộn tình hình, nhưng người này kiên trì một cách đáng ngạc nhiên. Accelerator quyết định xem người này là một tên khốn ngu ngốc cho dù đây có phải là một cái bẫy hay không.

“Được rồi, ngươi đi đến cây cầu sắt lớn ở Quận 7. Đó là điểm hẹn khẩn cấp của bọn ta. Nếu vẫn đang chạy, con bé sẽ đi đến đó.”

“Hiểu rồi,” một phản hồi năng động một cách kì lạ đáp lại.

Không cần phải nói, đó hoàn toàn là một lời nói dối.

“Cẩn thận đấy,” giọng nói nói. “Có chuyện gì đó kì lạ về Thành Phố Học Viện hôm nay. Vài người kì lạ đã đột nhập vào thành phố. Hơn nữa, Anti-Skill và những người khác đang gục ngã trên khắp thành phố.”

“Cái gì?”

Accelerator cau mày.

Đây là lần đầu tiên anh nghe thấy ai đó đã đi vào thành phố hay những người gục đổ quanh thành phố.

“Kẻ xâm nhập là một chuyện, nhưng anh thực sự không nhận ra bất kì điều gì kì lạ trong thành phố sao? Tôi đã thấy Anti-Skill và những…ừm…người mặc đồ đen đó trở thành nạn nhân của nó. Những khách hàng của nhà hàng cũng đã ngất đi. Và họ không phải một cách vật lí bị hạ gục bởi một đòn vào bụng hay gì đó tương tự. Giống như là những người đang đi lại xung quanh chỉ đột nhiên ngất xỉu vậy. Tôi chưa đi kiểm tra xung quanh, nhưng không phải đêm nay có vẻ im lặng một cách kì lạ sao?”

“…”

(Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?)

Kihara Amata thực sự đi xa đến thế à? Nó làm anh bận tâm rằng những tên Hound Dog làm việc cho hắn ta cũng đã ngất xỉu, nhưng có thể Kihara sẽ không do dự loại bỏ thuộc hạ của mình.

Nó lấp đầy anh bằng cảm giác khó chịu, nhưng anh phải gác chuyện đó lại sau.

Ưu tiên hàng đầu của anh là lấy lại Last Order.

“Nó trông giống như một cuộc tấn công bừa bãi, nên anh cũng phải cẩn thận đấy.”

“Thật phiền phức…”

Một khoảng im lặng ngắn theo sau hai lời nhận xét đó.

Cuối cùng, người trên điện thoại nói.

“Xin lỗi. Tôi thực sự không nên để cô bé đó một mình.”

“…Đừng cảm thấy có lỗi. Ta cũng để con bé lại một mình mà.”

Accelerator kết thúc cuộc gọi ở đó.

Anh nhìn xuống chiếc điện thoại một lúc trước khi nhét nó vào trong túi quần của mình.

Anh tiến đến lối ra của bệnh viện khi sử dụng khẩu súng ngắn như cây gậy.

Thời khắc quan trọng đã đến.

Part 7

Kihara Amata đang ngồi bên trong một căn phòng tối.

Nó là một văn phòng không được sử dụng. Hầu hết những thiết bị cho công việc đã biến mất, chỉ để lại đằng sau một số lượng lớn bàn ghế. Kihara đang ngồi trên một trong những chiếc ghế với đôi chân đang đặt lên một chiếc bàn bụi bặm.

Những người đàn ông che phủ trong bộ đồng phục bọc giáp đang đứng xung quanh.

Bọn chúng đã giảm số lượng khá nhiều. Chỉ còn lại 5 hay 6 tên.

Kể cả vậy, biểu hiện của Kihara vẫn hoàn toàn bình tĩnh.

Hắn luôn có thể mang thêm nhiều Hound Dog hơn. Bọn người rác rưởi có thể được tìm thấy ở bất cứ đâu. Những người nhìn thấy Kihara có thể sẽ mô tả hắn là một ví dụ điển hình của kẻ xấu, nhưng bất cứ ai không có vấn đề chỉ trích người như thế đều là loại rác rưởi không nghĩ về cảm xúc của người khác.

Dù có bao nhiêu người bị giết, sẽ luôn có nhiều người hơn thay thế bọn chúng.

Và vậy nên hắn ta không hề lo lắng.

“Thông tin liên lạc đã bị cắt đứt từ nhiều nhóm. Rất có thể, bọn họ đã…”

Kihara nghe thấy giọng nói lo lắng của một tên thuộc hạ.

Hắn đáp lại bằng vài lời bình thường.

“Bọn chúng hoặc là bỏ chạy hoặc là đã chết. Dù thế nào thì, chúng ta sẽ cần phải thu thập tim bọn chúng lại sau.

Cái chết là không đủ để trừng phạt cho sự thất bại. Kihara muốn lấy vài bộ phận của những xác chết để đưa ra một bài học rõ ràng cho những tên khác.

“Nhưng ai là người đã hạ bọn họ chứ?”

“Chuyện đó không quan trọng. Ta có thể xử lí Accelerator. Hắn đáng thương đến nỗi nó làm đau tim ta khi đấm hắn. …Vấn đề thực sự là người phụ nữ đó.”

Kihara biết Thành Phố Học Viện đã bị tê liệt như một thành phố.

Và những thuộc hạ của hắn đã trở thành nạn nhân của một cuộc tấn công giống hệt nhau.

Hắn biết người phụ nữ đó có thể là kẻ đã tấn công thành phố. Tuy nhiên…

(Đó là một hiện tượng thú vị.)

Với hắn, nó không trông giống như vài “hiện tượng vật lí vô hình" như công nghệ nano hay sóng điện từ. Bình thường, một người khi sử dụng loại hiện tượng đó sẽ đeo mặt nạ hoặc bộ đồ phù hợp, nhưng người phụ nữ đó đã không thực hiện những biện pháp bảo hộ như vậy.

Kihara nói với một tên thuộc hạ khác đã đứng ngay bên cạnh hắn lúc đó.

“Khi ta cố bắn vào chiếc xe mà Accelerator đang ở trong, ả phụ nữ đó đã đứng chắn đường. Ngươi đã thu hồi nhóm ta đã sử dụng như là mồi nhử chưa?”

“Vâng.” Người đàn ông mặc đồ đen hiểu được tất cả những gì Kihara đang hỏi. “Chúng ta hiện đang kiểm tra những nạn nhân bằng những thiết bị chúng ta có.”

“Tất cả bọn chúng đều ở trong tình trạng tương tự à?”

“Không ạ. Chúng ta đã tìm thấy ba loại khác nhau. Nó dao động từ những người bị mất ý thức như thể họ ngủ thiếp đi đến những người đã cứng đờ như đá khác.”

“Nền tảng xác định mà nhiều tên trong bọn chúng gặp phải là gì? Bọn chúng đã gục ngã ở đâu?”

“Thậm chí những người bị gục ngã ở cùng một vị trí cũng chia thành nhiều nhóm khác nhau. Chúng ta không có đủ thông tin để nói điều gì chắc chắn,” người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục. “Chúng ta không đưa họ đến một phòng nghiên cứu, nên chúng ta không biết được chính xác, nhưng có vẻ như những người trong nhóm lớn nhất của những mồi nhử bị gục ngã có mức oxi trong cơ thể cực kì thấp. Không có hoại tử được tìm thấy trên các mô cơ thể của họ, nên chúng chắc phải đã tới mức tối thiểu cần thiết để não và cơ quan của họ hoạt động.”

“…Vậy là chuyện này một cách nhân tạo gây ra tình trạng cái chết rõ ràng.”

Con người và tất cả động vật khác có chức năng tự vệ giảm bớt chức năng của cơ thể khi chúng thiếu thứ cần thiết để tiếp tục sống. Ví dụ đơn giản nhất là ngủ đông.

Tên thuộc hạ tiếp tục, “Tuy nhiên, cung cấp một lượng oxi không đổi lại không giúp được gì. Chúng ta cần phải giả định một kiểu sức mạnh liên tục hoạt động ở đây. …Người phụ nữ đó là ai chứ? Chết tiệt, cô ta đang bắt đầu làm giảm tỉ lệ thành công của chúng ta xuống. Cả Olaf lẫn Lulu đều-…”

Ngay khi nói lưng chừng, người đàn ông mặc đồ đen đổ gục xuống sàn. Một tiếng bịch vang lớn trong tai Kihara.

“…”

Kihara Amata liếc nhìn xung quanh khi ngồi trên ghế với đôi chân trên bàn.

Không có gì khác xảy ra.

Hắn nín thở trong một khoảng ngắn, nhưng không có dấu hiệu của cuộc tấn công thứ hai.

Hắn đã nghĩ bọn chúng bị nhắm đến bởi vài loại kĩ năng nào đó, nhưng Kihara cũng sẽ bị bắn nát nếu là như vậy. Hắn bị làm bận tâm bởi cái thực tế hắn không phải là nạn nhân đầu tiên và bởi thời gian mà tên thuộc hạ của hắn đổ gục.

(Chết tiệt… Cô ta nhắm vào chúng ta như thế nào chứ?)

Những cửa sổ che phủ một bức tường của văn phòng bị bỏ hoang, nhưng Kihara sẽ là mục tiêu ưu tiên nếu bọn chúng bị nhắm vào qua nó. Cô ta có vài phương pháp nhắm đặc biệt mà không dựa vào tầm nhìn à? Có thứ gì đã chuyển mục tiêu của cô ta lên tên thuộc hạ đó thay vì hắn à?

Kihara nghĩ về một hiện tượng đặc biệt thậm chí bây giờ đang tấn công Hound Dog. Những cuộc tấn công đó có thể được giải thích bằng siêu năng lực à?

(Không dễ như vậy.)

Nhắm vào một hay hai người bọn chúng sẽ là có thể. Tuy nhiên, báo cáo lúc trước cho thấy nhiều người hơn đã đổ gục. Liên tục giữ oxi trong cơ thể một con người ở một mức độ nhất định đã đủ khó rồi. Hoàn toàn kiểm soát nhiều người trải rộng nhiều vị trí khác nhau đơn giản là quá nhiều để xử lí.

Và những thuộc hạ của hắn đã nói vài người trong số bọn chúng cho thấy những triệu chứng khác.

(Sẽ là có thể nếu bọn chúng tập hợp nhiều siêu năng lực gia để tấn công như có những nạn nhân…nhưng đó lại là một cái giá quá cao. Chẳng có nghĩa lí gì khi trói buộc một trong những người lính của ta vì mục đích của một tên tay sai duy nhất.)

Hắn là một chuyên gia trong việc phát triển siêu năng lực, người đã trực tiếp phát triển sức mạnh của Accelerator, nên lời phán xét của hắn được đảm bảo là chính xác. Nhưng vậy thì luật lệ của hiện tương kì lạ này là gì?

Ngay cả sau khi loại trừ siêu năng lực, nó vẫn có thể được thực hiện bằng nhiều công nghệ như công nghệ nano và sóng điện từ, nhưng điều đó lại không giải thích được tại sao Kihara không bị tổn hại gì. Và ngay cả khi những công nghệ đó có thể gõ ý thức của một con người, hắn không chắc chúng có thể điều chỉnh lượng oxi trong máu.

Đây không phải siêu năng lực của Thành Phố Học Viện hay công nghệ tiên tiến của Thành Phố Học Viện.

Nhưng loại trừ những thứ đó ra nghĩa là bước chân vào thế giới của những điều huyền bí.

Lẽ nào người phụ nữ này có thể sử dụng vài loại sức mạnh không phải là siêu năng lực trong tự nhiên à?

(Thứ phản khoa học, hửm?)

Mắt của Kihara nheo lại. Hắn không phủ nhận khả năng đó.

Vì hắn đứng trên mặt cắt của khoa học mà hắn có thể thấy rõ đường viền của từ đó. Trong khi thực hiên hàng ngàn và thậm chí là hàng chục ngàn thí nghiệm, hắn đã lướt qua những bài đọc kì lạ không thể được giải thích bởi bất kì lí thuyết nào. Khi hắn phát triển Accelerator, Kihara Amata đã mơ hồ nắm bắt được cảm giác có những lỗ hổng vô hình bên trong những lí thuyết hắn tin là hoàn toàn giải thích được thế giới.

Hắn tặc lưỡi và bỏ đôi chân khỏi bàn.

"Chuyện đó không quan trọng. Chúng ta sẽ chỉ làm chuyện chúng ta cần làm thôi. Aleister đang gây phiền nhiễu, nên nhanh chóng hoàn thành chuyện này đi.”

Kihara không được nói tại sao Aleister cuối cùng lại muốn Last Order bị bắt. Tuy nhiên, hắn đã được bảo chuyện hắn cần làm. Hắn chỉ cần làm chuyện đó thôi.

“Testament chuẩn bị xong chưa?”

“Tôi có nó ở đây rồi.”

Một tên thuộc hạ khác đặt một chiếc va li tùy viên màu bạc lên trên bàn. Thiết bị tẩy não điện từ được biết đến như là những Testament đáng lẽ là khá lớn, nhưng chúng có thể được làm cỡ nhỏ thế này nếu tất cả những thứ trừ mức tối thiểu bị loại bỏ.

Với hầu hết các phần, những bộ phận “không quan trọng” đó là những thứ đảm bảo đối tượng vẫn an toàn.

(Accelerator…)

Kihara nhìn tên thuộc hạ mở khóa chiếc hộp tùy viên và đặt những thiết bị với nhau .

Hắn đột nhiên lẩm bẩm, “Hắn có thể thao tác với bất kì véc tơ nào. Vậy chuyện gì đang xảy ra với loại bất thường đó chứ?”

“Gì ạ?”

"Không có gì,” Kihara đáp.

Part 8

Accelerator đi đến Đường Lá thuộc Tuyến 39 của Quận 7.

Anh nhanh chóng tìm thấy nhà hàng gia đình mà người trên điện thoại đã đề cập. Nó trông giống như một tòa nhà của một đất nước đang có nội chiến vậy. Nó đã bị phá hủy tới mức mà bê tông gia cố đã bị tước trần. Hound Dog của Kihara đang nằm bất tỉnh trên đất sau khi nhận được những sơ cứu sơ sài. Thậm chí không có mức tối thiểu nào được làm để che giấu chuyện đã xảy ra.

“…”

Có thể đây không phải là bẫy gì hết.

Trong trường hợp đó, người đó đang nói sự thật khi anh ta nói mình đã để Last Order trốn thoát bất chấp anh ta bị bọc trong tai họa này.

(Chậc. Mình cần phải tìm ra con nhóc đó sớm. Con bé đã đi đâu được chứ?)

Nếu anh may mắn, con bé sẽ để lại vài dấu hiệu đằng sau cho anh, nhưng anh nghi ngờ con bé sẽ đủ bình tĩnh để khôn ngoan đến thế. Và cho dù có như vậy, cơn mưa có thể đã rửa sạch nó đi rồi.

(Con nhóc đó sẽ sử dụng hệ thống mạng của những Sister để trốn thoát trong khi làm theo những giao thức ngăn chặn bằng chứng được sử dụng trong cuộc thí nghiệm. Đó cũng là điều con bé đã làm trong sự kiện Amai Ao ngày 31 tháng 8.)

Nó làm anh thấy ghê tởm khi nhớ lại cuộc thí nghiệm đó, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác vì có thể giúp được anh ở đây.

(Con bé sẽ chọn một con đường giấu con bé khỏi vệ tinh và tránh xa những đường tuần tra của robot an ninh.)

Người trên điện thoại đã đi tìm những địa điểm chính thức như văn phòng Anti-Skill, nhưng đó có thể là dạng nơi sai lầm để kiểm tra. Nếu con bé đang làm theo giao thức ngăn chặn bằng chứng, những con hẻm là có nhiều khả năng nhất.

Accelerator sử dụng cây gậy súng ngắn của mình để bước vào một con hẻm gần đó. Anh kéo cái cơ thể mệt mỏi của mình đi cùng dưới cơn mưa tầm tã để đi và đi đi đi. Anh kiểm tra cửa sau của từng nhà mình đi qua. Anh đang tìm dấu vết của người sử dụng điện buộc khóa mở ra.

Anh không tìm thấy gì.

Đây không phải là con đường duy nhất và con bé có thể đang trốn trong một tòa nhà.

Anh có quá ít gợi ý.

Phương thức chạy thoát khỏi kẻ thù của con bé càng hiệu quả, thì anh sẽ càng khó tìm thấy con bé hơn.

“Khốn kiếp…”

Điều anh biết chắc là Last Order đang ở đâu đó gần đây.

Nếu anh đưa ra tín hiệu, Last Order có bước ra không? Nhưng anh có thể đưa ra tín hiệu nào đây? Last Order không còn điện thoại di động của con bé nữa. Không thể trực tiếp liên lạc với con bé, lựa chọn duy nhất của anh là bật điện cực của mình và đi tàn sát.

Nhưng rồi một phương pháp khác đến với Accelerator.

Nó là một phương pháp nực cười đến nỗi nó thậm chí còn chưa từng xảy ra với anh đến tận bây giờ.

Anh có thể hét to tên con bé.

Last Order sẽ bước ra nếu con bé nghe thấy giọng của anh.

Tuy nhiên, đi lại xung quanh gọi tên một đứa trẻ sẽ làm anh trông giống như một người cha đang đi tìm đứa con gái đi lạc của mình. Chuyện đó đơn giản chỉ là bị bỏ quá xa khỏi những giá trị bình thường của Accelerator.

Nó hoàn toàn buồn cười, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác.

Sau một tiếng tặc lưỡi khó chịu khủng khiếp, anh hít một hơi thật sâu.

Tuy nhiên, anh không bao giờ bật ra tiếng hét của mình.

Ngay trước đó, anh thấy một thứ.

Một thứ đang trôi nổi trong vũng nước mưa bẩn thỉu trên mặt đất.

Đó là một mảnh vải bị rách có kích thước bằng một chiếc khăn tay. Anh nhìn kĩ hơn và có thể nói nó là từ một chiếc áo sơ mi nam giới. Accelerator nhận ra thiết kế của ống tay áo đó. Nó giống như cái mà Last Order mặc bên ngoài chiếc áo yếm màu xanh nhạt của mình.

Một khoảng trống xuất hiện trong suy nghĩ của Accelerator. Khuôn mặt anh dần dần tái nhợt đi.

(Đây… Không thể nào… Nhưng…)

Điện thoại của anh rung lên như thể cuộc gọi đang đợi thời điểm này. Accelerator chầm chậm rút chiếc điện thoại trong túi mình ra. Màn hình hiển thị một con số không rõ.

(Không thể là hắn được.)

Hắn không có lí do gì để thông báo cho Accelerator. Hắn sẽ không làm chuyện rõ ràng như vậy, nên chẳng có gì phải lo cả. Accelerator tự nhủ đây không phải là chuyện anh nghĩ.

Anh trả lời cuộc gọi.

Và một giọng nói rất, rất lớn đánh vào tai anh thậm chí trước khi anh đưa điện thoại lên nó.

“Ngươi thế nào rồi, Accelerator? Gya ha ha ha ha!!”

Một tiếng cọt kẹt phát ra từ chiếc điện thoại trong tay anh.

Nỗi sợ của anh đã quá hoàn hảo trên mục tiêu đến nỗi anh nghĩ một mạch máu trong não mình sẽ vỡ ra.

Con ngươi của anh vùng vẫy. Những cảm xúc quẫy đạp bên trong anh dường như phân tán ra xung quanh anh.

“Ngươi muốn gì đây, Kihara-kuuun?”

“Chỉ là một chút vui vẻ thôi. Trong cả shogi lẫn cờ vua, trò chơi sẽ không kết thúc đến khi ta tuyên bố chiến thắng của mình. Người ta từng làm chuyện này suốt mà. Ngươi cần phải thưởng thức từng giây của thứ khó chịu bị nghiền nát trước mặt mình. Có cách nào tốt hơn để thưởng thức chiến thắng à?”

“Thông báo chiến thắng của ngươi à? Đừng có chọc cười ta.”

“Ngươi không cần phải tin ta, nhưng không phải có một mảnh áo sơ mi của con nhóc đó đang ở trước mặt ngươi sao? Nếu ngươi không thấy nó, vậy thì tìm nó đi. Bọn ta để lại thứ đó đằng sau có mục đích đấy.

“…”

“Testament đúng là tuyệt thật đấy. Gắn virus vào não người không phải là bình thường đâu. Ha ha! Con nhóc đó đang run rẩy như điên!! Cho ta địa chỉ của ngươi để ta email cho ngươi đoạn video đi!!”

Mặt của Accelerator hoàn toàn tái nhợt.

(Đó là lí do tại sao mà bọn chúng bắt cóc con nhóc à!?)

Kihara đang làm gần giống như là cùng một chuyện mà Amai Ao đã làm vào ngày 31 tháng 8. Hắn có thể đang sử dụng máy tẩy não để trực tiếp viết lại bộ não của Last Order. Accelerator không biết những câu lệnh được thêm vào là gì, nhưng đây không phải là chuyện mà bất cứ người bình thường nào cũng làm được. Đây là một hành động xúc phạm như là chà xát một ít tinh dịch vào não con bé vậy.

“Ngươi biết đấy, ngươi chỉ là không hiểu thôi. Không giết kẻ thù của mình chắc chắn là một kĩ thuật hiệu quả. Sau cùng, có một thứ như là địa ngục trần gian vậy mà. Những người nhầm tưởng điều đáng sợ nhất trong thế giới là cái chết sẽ không thể chịu được áp lực. Người của ta đã cho thấy chuyện đó đủ rõ rồi đấy. Nhưng mà…” Kihara thở ra một hơi khô khan. Hắn nói nghe như một giáo viên thất vọng về sự bất tài của học sinh mình. “Ta biết sự thật đó, nên nó sẽ không có tác dụng với ta. Nó rõ ràng như thứ khốn kiếp ngươi chỉ đang đặt lên một hành động đấy. Đây là bài học cho ngươi này, nhóc con. Xác chết có thể là một tác phẩm nghệ thuật, nhưng chúng chỉ có tác dụng khi người đó chết. Kết thúc mạng sống của chúng cũng như hoàn thành khuôn mặt của tác phẩm điêu khắc. Nghệ thuật của ngươi vẫn chưa sẵn sàng để trưng trong một phòng trưng bày. Ngươi có nghĩ mình đang ngẫu nhiên làm bại hoại vài tảng đá để nó nằm xung quanh không? Việc đó là thô lỗ với những khúc thịt đấy.”

Accelerator không trả lời.

Anh phân tích tình hình của mình.

“Vậy nên ta sẽ dạy ngươi bằng ví dụ. Ta sẽ cho ngươi thấy cách làm vài miếng thịt ưa nhìn. Cố gắng đừng để mất nó khi ngươi thấy phần còn lại của con nhóc này đấy!!”

Tiếng cười theo sau dường như phá vỡ loa.

Accelerator nghe nó trong một lúc.

Cuối cùng, anh nói qua điện thoại.

“Vậy ta nên phản ứng lại chuyện này thế nào đây?”

“Cái gì?”

“Ta có nên giữ hai bên của mình và cười không hả, đồ khổ dâm nhỏ bé?”

“Thôi nào. Đừng có nói là ngươi không thể đánh giá đúng tình hình đấy.”

“Vậy thì ta thực hiện chuyện này nghiêm túc nhé. Nếu ngươi chỉ đang làm việc này để khiến ta đau khổ, ngươi đã không lấy lại con nhóc đó. Ngươi sẽ giết con bé và gửi cơ thể của nó về cho ta. Chuyện này thì liên quan gì đến Testament chứ? Ngươi bị ngu à? Nếu ngươi đang cài đặt một chương trình, ngươi sẽ sử dụng thứ rõ ràng hơn một chút khi lướt qua,” Accelerator nói với một nu cười. “Bọn côn đồ lảng vảng xung quanh nghĩ rằng chúng sẽ đạt được tự do bằng cách chìm vào bóng tối, nhưng bọn chúng hoàn toàn sai lầm. Càng đào sâu hơn, ta sẽ bị ràng buộc vào hệ thống phân cấp quyền lực nhiều hơn. Có đúng không, đồ chó nô lệ Kihara-kun.”

“Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi. Ngươi thực sự đang muốn thấy những tiếng hét của con nhóc đó ngay lúc này.”

“Hay là để ta thực sự nghe được một tiếng hét đi? Ta phát bệnh vì mấy thứ ngu đần đó rồi. Ta muốn biết con bé còn sống. Nếu muốn, ngươi có thể cắt mũi của con bé và gửi nó cho ta cũng được.”

“Ngươi muốn làm chuyện này như thế à? Được thôi, yêu cầu đi và ngươi có thể nhận được một cái tai của con bé như là phần phụ thêm.”

“Đừng cố dọa ta. Ngươi được thuê bởi ai đó. Con nhóc đó không có phục vụ mục đích gì cho nghiên cứu của cá nhân ngươi. Ngươi được thuê bởi vài tên khốn nào đó tự do sử dụng những kẻ như ngươi. Người này không đến khóc lóc với ngươi để cầu xin con bé được để lại không bị tổn hại gì, đúng không? Ta chắc chúng đã nói với ngươi nó không quan trọng miễn não và tim con bé vẫn ổn. Vậy tại sao ngươi lại quá sợ hãi đặt một ngón tay lên con bé chứ?”

“Được rồi, được rồi.”

“Ngươi thảm hại quá đó, Kihara-kuuun. Ngươi đã mở một công ti chuyển phát à? Ngươi vội vàng như vậy vì ngươi sẽ bị khiển trách nếu kéo dài lâu hơn 30 phút à?”

“Ta sẽ giết ngươi.

Cuộc gọi đột nhiên kết thúc.

Tiếng của cơn mưa tầm tã dường như càng tới gần hơn.

Accelerator xoay chiếc điện thoại trong tay mình khi phân tích cuộc nói chuyện.

(Theo tính cách của tên khốn đó, hắn sẽ khoét một trong hai con mắt của con nhóc trước điện thoại của hắn sau khi mình nói thế. Vì hắn không làm…hắn chắc chắn đang làm việc cho ai đó.)

Nó là một canh bạc nguy hiểm, nhưng anh không thể đối phó Kihara mà không chịu vài rủi ro.

“Và thế có nghĩa là…”

Ai đó với sức mạnh kiềm chế Kihara lại đang đứng sau chuyện này.

Theo trang bị của Hound Dog, lựa chọn khả thi nhất là…

(Đừng nói là chính Thành Phố Học Viện đấy.)

Rất có thể đó là Ban Giám đốc quản lí thành phố. Chẳng có gì thay đổi từ cuộc thí nghiệm sử dụng những Sister đó. Trong thực tế, có thể thí nghiệm đó trực tiếp kết nối với sự kiện này.

(Mình không biết Kihara đang ở đâu, nhưng đó không phải là trường hợp với Ban Giám đốc. Nếu mình vào nhìn chuyện này, mình có thể tìm ra thêm nhiều thứ về kế hoạch này hơn là chỉ vai trò của Kihara không thôi. Hửm? …Mẹ kiếp. Chuyện này đang tiến triển như điên. Mấy chuyện này diễn biến tốt đẹp đến vậy à?)

Accelerator đập vào tường và mỉm cười.

Anh gập điện thoại của mình lại và nhét vào trong túi quần.

“Xuống địa ngục đi! Đừng có xem thường taaaaaaaa!!” anh hét lên.

Anh bật công tắc điện cực kiểu vòng cổ trên cổ mình.

Khả năng tính toán khổng lồ của anh quay trở lại.

Accelerator đang đứng trong một con hẻm chật hẹp và chỉ có thể thấy những bức tường bê tông ở mọi hướng.

Nhưng chuyện đó không quan trọng.

Anh biết tọa độ tuyệt đối của mình và mục tiêu của anh đang được đặt ở đâu. Mắt anh lăn trong đầu. Nhờ vào khoảng thời gian đắm mình trong bóng tối Accelerator biết được tòa nhà đó được đặt ở hướng nào.

(Kẻ thù của mình là Thành Phố Học Viện! Chủ tịch hội đồng kiểm soát thành phố này!!)

Anh biết tòa nhà không cửa ở đâu.

Anh biết chỗ trú ẩn của chủ tịch hội đồng thành phố ở đâu.

“Gaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!”

Accelerator thọc tay vào một bức tường bê tông gần đó. Anh thao tác véc tơ để tay mình chìm vào trong dễ dàng như bức tường được làm bằng đậu hũ. Accelerator hét lớn đến nỗi máu đến từ cổ họng và anh di chuyển tay mình một cách phức tạp quanh bức tường.

Anh kiểm soát tất cả véc tơ.

Một tiếng gầm lớn nổ ra.

Trong khoảng khắc đó, sự quay của trái đất chậm lại khoảng 5 phút vào ngày 30 tháng 9.

Tay anh cướp lấy năng lượng khổng lồ của sự quay hành tinh và sử dụng véc tơ mình kiểm soát để biến nó thành một cuộc tấn công của ma quỷ.

Bức tường bê tông anh vũ lực khoét vào bị ném với tốc độ đáng sợ. Accelerator đang đứng trong một con hẻm bao quanh bởi những tòa nhà, nhưng vài tòa nhà giữa anh và mục tiêu của anh bị xé xuyên qua như giấy.

Những lo lắng của anh về môi trường xung quanh và những người không liên quan đã tan biến trong chốc lát.

Vào lúc anh đi đến những giác quan của mình, anh đã ném nó.

Anh đứng cách mục tiêu hơn hai kilomet.

Tòa nhà không cửa đó là nơi trú ẩn mạnh nhất thế giới được gọi là pháo đài Aleister, chủ tịch của Ban Giám đốc Thành Phố Học Viện.

Người ta nói rằng cấu trúc khổng lồ đó sẽ không lay chuyển thậm chí là từ sóng xung kích của vũ khí hạt nhân.

Đòn tấn công bay với tốc độ đáng sợ.

Một cơn bão tiếng ồn lớn nổ ra. Không quan trọng là Accelerator đang ở cách hai kilomet. Nó thổi thẳng qua hai hay ba ngân hàng và những tòa nhà văn phòng chính phủ, bắn giữa hai tòa nhà ở phía bên kia một con đường, xé nát một biển quảng cáo điện tử của một tòa nhà cao tầng, và bắn thẳng đến mục tiêu. Nó chỉ có thể được gọi là phép màu khi không ai bị thương hay bị giết. Anh đã không đưa cho nó bất kì suy nghĩ nào.

Bụi xám thổi vào không khí. Tầm nhìn của anh tạm thời bị che khuất.

Bụi lơ lửng trong không khí một lúc.

Cuối cùng, tầm nhìn của anh rõ lên.

Nó trải ra trước mặt anh.

“…”

Không có gì về thế giới đã thay đổi.

Đòn đánh đó đã sử dụng hết sức mạnh của siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện và lấy đi năng lượng quay của chính trái đất, nhưng thậm chí như thế cũng là chưa đủ để hạ gục tòa nhà không cửa đó.

Kết quả rất rõ ràng.

Bức tường vẫn lớn như mọi khi.

“Kwaaaaaaaaaaahhhhhhhhhh!!”

Accelerator khụy gối và đập tay mình vào vũng nước bẩn thỉu. Dù cho anh có làm gì đi nữa, anh cũng không thể chạm đến Aleister. Vài kĩ thuật chưa biết nào đó đã được sử dụng để phân tán các tác động và thậm chí anh còn không có bằng chứng Aleister thực sự đang ở đó. Toàn bộ tòa nhà có thể là một mồi nhử. Nhưng nó không quan trọng. Không còn gì quan trọng nữa.

Last Order đã bị lấy đi khỏi anh.

Anh không thể nghĩ ra được cách nào để tình hình có thể tệ hơn.

Từng việc anh đã làm để bảo vệ đã bị xé thành từng mảnh.

(Mình sẽ giết hắn.)

Anh lặng lẽ nghĩ khi tắt điện cực của mình.

Suy nghĩ cố gắng liên lạc với Yomikawa hoặc Yoshikawa đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí anh.

(Mình sẽ giết Kihara Amata. Mình sẽ giết hắn. Giết cái thứ rác rưởi đó hơn 100 lần vẫn là chưa đủ, mình sẽ bóp nát tất cả trong một lần. Tất cả đều phải bắt đầu từ đó.)

Anh lảo đảo đứng dậy khi sử dụng cây gậy súng ngắn của mình

Sự tập trung của anh quay lại chiếc điện thoại trong túi của mình.

Số của Kihara được chứa trong nó. Ngay cả khi đó là một số giả, nó vẫn đáng để xem xét. Ngay cả khi những phương pháp bình thường sẽ vô dụng, anh chỉ cần phải sử dụng những phương pháp khác thay cho những cái bình thường thôi. Accelerator không có tương lai và tương lai của Last Order đã bị đánh cắp từ lúc đó, nên anh không có lí do gì để kiềm chế. Dữ liệu trong trạm của Anti-Skill hay Judgment sẽ là vô ích, nên anh sẽ đột nhập vào nơi ẩn náu của những thành viên Ban Giám đốc đển khi anh có quyền truy cập đầy đủ vào Ngân Hàng. Anh không hề quan tâm đến 12 người quyền lực đó một chút nào. Anh sẽ nghiền nát đầu hoặc tim chúng nếu cần thiết.

Anh sẵn sàng phóng hỏa thành phố để đốt Kihara ra ngoài và giết hắn đến tận tế bào cuối cùng.

Anh lẩm bẩm với chính mình khi đi qua con hẻm đó.

Anh biến mất vào trong bóng tối thậm chí còn sâu hơn.

Part 9

Aleister đang ở bên trong tòa nhà không cửa.

Bất chấp tác động to lớn, không có gì thay đổi bên trong tòa nhà. Ông ta đang nổi lộn ngược bên trong một ống hình trụ chứa đầy màu đỏ được đặt ở trung tâm một căn phòng lớn. Dấu hiệu duy nhất của tác động là một chấn động nhẹ của chất lỏng màu đỏ đó.

(Có vẻ mọi chuyện đang ồn ào bên ngoài.)

Sự tập trung của ông ta không quay về hướng nguồn chấn động đó.

Ông ta dường như đang muốn nói chuyện ở mức độ như thế thậm chí còn chẳng đáng để chú ý trong giây lát.

Aleister đang nhìn vào khoảng không.

Vài công nghệ đã làm cho nhiều cửa sổ hình vuông xuất hiện trong không gian đáng lí trống rỗng đó. Thứ chúng hiển thị thay đổi liên tục khi Aleister di chuyển mắt mình và ông ta nhập lệnh bằng cách di chuyển những ngón tay.

Ông ta có thể sử dụng bộ cảm biến sóng não cho những mệnh lệnh đó thay vì cử động cơ thể của mình, nhưng ông ta không làm vậy.

(He he. Đôi khi mình cần phải tập thể dục.)

Aleister để lại hầu hết chức năng cơ thể của mình cho thiết bị hỗ trợ sự sống của mình, nên ông ta về mặt kĩ thuật không cần phải chớp mắt. Ông ta không cần phải làm ẩm nhãn cầu của mình trong khi bên trong đó liên tục điều chỉnh chất lỏng. Thậm chí di chuyển ngón tay ghi chép cũng như là một “sự kiện” đáng kể trong tâm trí ông ta. Ông ta cảm thấy hầu hết nguồn cảm hứng thần thánh trong giá trị của những cử động nhỏ đó và việc phân tích những tín hiệu gửi đến não rồi đi qua dây thần kinh của mình.

Ông ta không có khái niệm về luyện tập cơ thể của mình.

Sự mở rộng điện, sự co của cơ bắp và việc điều hòa của tim chẳng hơn gì mấy vấn đề tầm thường mà ông ta để lại cho máy móc. Việc nghe thấy ông ta đã không đi lại trong nhiều thập kỉ có thể nghe có vẻ không lành mạnh, nhưng Aleister vẫn duy trì tình trạng lí tưởng và và sức khỏe hơn bất kì ai khác trên thế giới.

Và cũng có thể nói hoạt động trí tuệ của ông ta vẫn tương tự như vậy.

Với Aleister, bộ não chẳng hơn gì những bộ phận khác. Nó là một tồn tại tách biệt với linh hồn hay mạng sống của một người, nên nó có thể được thay bằng một vật thế nhiều lần khi cần thiết. Những cảm hứng của ông ta được kéo ra bởi dây cáp, dần dần chín muồi bên trong một chiếc máy tính, và quay trở lại với bộ não của Aleister như là ý kiến cá nhân của ông ta. Thiết bị hỗ trợ sự sống là da, cơ quan, bộ não của ông ta. Có thể bộ sưu tập máy móc khổng lồ đó đang sống. Giống như một cơ quan cấy ghép trở thành một phần cơ thể của bệnh nhân, bộ sưu tập kim loại này đã tiến gần với nhân loại đến nỗi khó nói được nó là một cái máy hay là một con người.

Aleister mỉm cười một cách bình tĩnh trong khi bị bao quanh bởi khối cứng gần như có vẻ như là có mạch khi chạm vào.

Một vài phần dữ liệu có thể được nhìn thấy trong những hình ảnh ông ta đang xem.

Một là tấm bản đồ của những Sister được phân bố trên toàn thế giới và đồ thị những mẫu sóng não của họ.

Thứ khác là dữ liệu dạng sống của một thứ gì đó được sinh ra bên trong thành phố.

Thứ ba là đoạn video khoảng cách xa cảnh Vento đang dựa lưng lên một lan can và ho.

(Kihara đã thành công trong việc lấy lại Last Order. Bây giờ mã mục tiêu đã được nhập và giai đoạn chuẩn bị đã hoàn tất, những thay đổi đang xuất hiện trên "sân khấu” của Thành Phố Học Viện.)

Sự bình tĩnh đi qua những suy nghĩ của Aleister. Việc chuẩn bị vào phút cuối này đã dẫn đến đầu ra thấp hơn nhiều so với dự kiến, nhưng thế là đã đủ.

(Sự phát triển của Vùng Số Ảo – Viện Ngũ Hành sử dụng trường khuếch tán AIM đã hoàn tất. Việc sử dụng phép thuật bên trong Thành Phố Học Viện bây giờ sẽ khiến cho bất kì pháp sư nào mất kiểm soát và tự hủy diệt. Vento Tiên Phong, đúng không nhỉ? Thậm chí cả cơ thể của cô cũng không ngoại lệ đâu.)

Nguồn cảm hứng của ông ta sinh ra những suy nghĩ mới và những suy nghĩ mới sinh ra nhiều nguồn cảm hứng hơn nữa. Chu kì đó dựng nên dòng tri thức lớn sẽ di chuyển lịch sử.

(Lượng ra hiện tại còn lâu mới tới mức độ phủ khắp thế giới. Áp lực của phép thuật chỉ ở mức độ có thể chịu được…nhưng chỉ bây giờ thôi. Mã đó vẫn chưa được kích hoạt. Một khi Fuse Kazakiri xuất hiện, tình hình sẽ hoàn toàn đảo ngược.)

Một cửa sổ mới xuất hiện trong không trung.

Nó cho thấy Kazakiri Hyouka đang đi lại một cách lo lắng qua cơn mưa trong khi bị làm bối rối bởi sự thay đổi của thành phố.

Part 10

Vento đang đứng trên một cây cầu kim loại.

Cây cầu bắt qua một con sông lớn. Cấu trúc được làm bằng kim loại và nhựa đường, nên nó rất ảm đạm. Do cơn mưa tầm tã, con sông tối đen bên dưới bị sưng lên với nước bùn đang tăng vọt một cách rầm rộ.

“Khụ khụ khụ…”

Cô ta ho một cách ướt át liên tục lần này đến lần khác.

Máu dày đổ qua những khe hở của bàn tay che miệng cô ta. Vento nhìn vào bàn tay đầy máu của mình. Nó đang run rẩy.

(Cái gì…thế này…?)

Cô ta không biết chuyện gì đang gây ra việc này. Cô ta không biết chuyện gì đang xảy ra với mình, tổn thương nó đang gây ra cho cơ thể cô ta là bao nhiêu, hay liệu cô ta có hồi phục được hay không.

(Cơ thể mình…là được đặc chế… Nhưng chuyện này…chưa bao giờ xảy ra trước đây. Đây không phải là do chuyện đó…)

Cô ta ho thêm vài lần.

Nhiều máu hơn lan ra trên con đường đã ướt sẵn.

Cơn mưa tầm tã làm cho lớp trang điểm trên mặt cô ta trôi đi một chút. Miếng vải gọi là guimpe che phủ đầu cô ta cũng bị lộn xộn. Một ít tóc rối bù có thể được nhìn thấy đang nhô ra trên trán cô ta

(Vậy chuyện này là…một cuộc tấn công…phép thuật mới à? Không…không đúng. Đây là Thành Phố Học Viện. Một cuộc tấn công phép thuật ở đây…là không thể tưởng tượng được. Và cũng không có dấu hiệu của việc…một câu chú được đặt cùng với nhau. Quan trọng hơn, mình có thể ngăn chặn bất cứ cái gì như thế mà…)

“…!!”

Một cơn chấn động lớn chạy qua cơ thể của Vento.

Tất cả cơn đau rời khỏi cô ta.

Đây không phải là do tình trạng của cô ta đã được cải thiện.

Mà là ngược lại. Một chuyện gì đó đã xảy ra đã lấy quyền ưu tiên.

Cô ta cảm thấy áp lực. Nhưng không phải trên một số bộ phận đặc biệt của cơ thể cô ta. Cô ta cảm thấy da, nội tạng, và thậm chí đến từng mạch máu của mình đang bị chèn ép.

Nguồn gốc của áp lực này là một “sự hiện diện” nọ.

Sự hiện diện khổng lồ này làm rung chuyển chính Thành Phố Học Viện. Sự hiện diện không thể hiện thái độ thù địch. Nó đang không nhìn vào Vento. Tình hình này cũng tương tự như một con báo hay một con sư tử đang ngáp trước mặt của một người. Ngay cả khi không một sự thù địch được hiển thị, con người nhỏ bé chỉ có thể run rẩy và đổ mồ hôi.

Cô ta không biết sự hiện diện đó đang đến từ đâu.

Quy mô đơn giản là quá lớn. Nó dường như bao trùm toàn bộ thành phố. Có lẽ chẳng có nghĩa lí gì trong việc một con người tìm kiếm sự hiện diện của một con thú hung dữ từ bên trong bụng của con thú đó. Sự hiện diện mạnh đến nỗi mà thậm chí Vento cũng không thể nắm bắt được cấu trúc của nó. Đây là loại đối thủ tồi tệ nhất có thể.

Và…

(Sự hiện diện kì lạ này đang tiếp tục phát triển à!?)

Đó là khía cạnh đáng sợ nhất. Vật thể khổng lồ này làm rung chuyển thế giới, làm biến dạng nhiều "lớp” được xếp chồng lên nhau, và thổi bay luật lệ phép thuật trải rộng cùng với không gian đó. Và áp lực đang tiếp tục phát triển như thể muốn nói chuyện này mới chỉ là bắt đầu. Thậm chí không một Thánh Cơ Đốc Giáo có thể lo liệu được chuyện lớn đến thế này. Việc đó để lại câu hỏi làm thế nào để giải thích hiện tượng này.

(Đây là…tuyến phòng thủ cuối cùng…của Thành Phố Học Viện…để chống lại điều huyền bí à?)

Đây chắc là lí do tại sao Aleister đã dường như bình tĩnh đến thế.

Chuyện này không tốt. Vento đã làm tê liệt gần như 90% chức năng của Thành Phố Học Viện, nhưng cú lật tay áo ách chủ bài này có thể đảo ngược tất cả. Tuy nhiên, cô ta đã nghĩ tất cả mọi chuyện đều đã diễn ra quá dễ dàng. Không có thứ như thế này, phe khoa học khó có thể được nói là đối thủ của phe phép thuật.

“…Chuyện này…không quan trọng. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, mình phải thực hiện nhiệm vụ của mình.”

Vento thốt ra một từ ngắn trong hơi thở của mình.

Đó là tên em trai cô ta.

Đó là tất cả những gì làm cho Vento phần nào phục hồi khỏi cơn run rẩy đang tấn công cơ thể mình. Nỗi sợ không biết tại sao cô ta lại đang ho ra máu được giảm bớt. Sự bình tĩnh quay trở lại với suy nghĩ của cô ta. Một điểm mạnh mẽ quay trở lại trái tim đang lung lay của cô ta.

(Mình đã lấy đi 90% chức năng của thành phố rồi. Mình vẫn có lợi thế. Chuyện này chỉ có nghĩa là Aleister đang cảm thấy bị dồn ép vừa đủ để mang ra vũ khí bí mật của hắn.)

“Mình có thể thắng chuyện này,” Vento kết luận trong khi lau máu khỏi miệng mình.

(Hắn không còn có thể nhận được bất kì sự trợ giúp bí mật nào nữa. Mình không biết vị trí Kamijou Touma nắm giữ trong thành phố này là gì, nhưng thậm chí cả Aleister cũng không thể ngăn cái chết của hắn đâu.)

Anti-Skill và Judgment bảo vệ thành phố này đã bị tiêu diệt. Loại người đó có khuynh hướng nhận được cuộc tấn công đầu tiên của cô ta. Cô ta đã bắt đầu quên đi với sự xuất hiện của kẻ thù lớn mới này, nhưng Vento đã có những bước tiến lớn từ khi cô ta đến đây.

Cô ta chỉ cần phải giết mục tiêu của mình.

Cô ta chỉ cần phải giết Kamijou Touma.

(Mình ghét khoa học.)

Vento nghĩ trong khi đặt tay lên lan can.

(Mình kinh tởm khoa học)

Cô ta ghét khoa học vì những gì nó đã làm với cô ta ở đây. Cô ta kinh tởm khoa học vì không thể cứu mạnh sống của em trai cô ta.

Vento lau miệng bằng tay của mình và hít một hơi thật sâu và dài.

Cuộc sống mới bước vào cơ thể của cô ta.

Ngay khi cô ta bắt đầu rời khỏi cây cầu để nhanh chóng giết chết Kamijou Touma…

Một tiếng gầm lớn nổ ra.

Vài cuộc tấn công đường dài đã được bắn đi. Những tòa nhà gần khu vực bắn đều bị phá hủy. Cuộc tấn công tiếp tục đi thêm 10 kilomet trước khi đánh trúng một tòa nhà khác.

(Cái đó là gì vậy…?)

Cuộc tấn công này không có liên quan đến Ghế Phải của Chúa hay Công Giáo La Mã. Những đơn vị xâm lược đáng ra vẫn đang ở bên ngoài thành phố.

Thành Phố Học Viện ắt phải có một vấn đề khác ngoài cô ta.

Vento cau mày, nhưng không mất nhiều thời gian để lo lắng về nó quá nhiều.

“…”

Cô ta tạo ra cây búa bọc trong thép gai từ không khí mỏng và nắm lấy nó.

Những xâu khuyên trên mặt Vento đủ điều kiện như “kim loại xuyên thịt”, nên chúng sở hữu thuộc tính những cây đinh được sử dụng để giữ Con Thiên Chúa với cây thánh giá. Không cần phải nói, cây búa tượng trưng cho cây búa dùng để đóng đinh Con Thiên Chúa vào thiết bị thực thi.

Một tiếng động duy nhất đã làm cho cô ta chuẩn bị cho một cuộc chiến.

Tiếng của những bước chân.

Part 11

Kamijou Touma đi theo lời khuyên của người trên điện thoại và đi đến cây cầu kim loại.

Tuy nhiên, cậu không tìm thấy Last Order ở đó.

Cậu tìm thấy Ghế Phải của Chúa.

Cậu tìm thấy Vento Tiên Phong.

“Cái-…Cô!!” Kamijou rống lên khi Vento vung cây búa khổng lồ của mình trong khi quay lại.

Một khối không khí thẳng thừng xé qua làn mưa và Kamijou đánh bật nó đi bằng cánh tay phải của mình.

Sự căng thẳng vô hình chạy giữa hai người họ.

“Tại sao cô lại ở đây!? Cô đã làm gì Last Order rồi hả!?” Kamijou hét lên.

Vento cau mày trước khi đáp lại, “Ngươi đến đây để ta giết ngươi à?”

“Tôi hỏi cô đã làm gì cô bé đó rồi!!”

“Last Order? Ta không biết gì về chuyện đó hết!!”

Hai người họ hét lên với nhau.

Tuy nhiên, nó không phát triển thành một cuộc chiến thực sự.

Một ánh sáng khổng lồ tấn công vào mắt họ.

Khi tầm nhìn của cậu bị lấy đi, Kamijou tiếp tục cảnh giác, cho rằng nó là một chiến lược của Vento. Tuy nhiên, cậu có thể nghe thấy Vento cũng đang nghiến răng.

Cậu không thể nắm được chuyện gì đã xảy ra và rồi âm thanh và sóng xung kích đánh vào thời điểm sau đó như sấm sét.

Tất cả khớp xương của cậu kêu lên.

“Gwaahh!!”

Kamijou gục xuống đường. Cây cầu lớn được làm từ kim loại đó rung chuyển như một cây cầu treo. Cậu nghe thấy một số bu lông bật ra do chấn động.

(…Kh. Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ?)

Kamijou lắc đầu trong khi đang cúi xuống.

Khoảng cách giữa ánh sáng và âm thanh có nghĩa chuyện này là một sự việc ở đằng xa.

(Vento đâu rồi…!?)

Ánh sáng không đủ sáng đến mức làm mù mắt cậu trong khoảng thời gian dài. Kamijou cuống cuồng đứng dậy và nhìn quanh.

(Cái gì?)

Cô ta đang không nhìn vào Kamijou.

Mắt của Vento được cố định lên vài vật thể ở xa với hai tay trên lan can và cây búa ở trên mặt đất cạnh cô ta.

“Tên khốn đó… Aleister!!”

Tiếng kêu đầy sự căm ghét của cô ta vang lên.

Cơn giận trong giọng nói của cô ta mạnh hơn và rõ ràng hơn cả chục lần so với khi cô ta hét nó trực tiếp vào Kamijou.

Vento quay lưng lại với cậu.

“Ta sẽ xử lí ngươi sau. …Ta sẽ giết hắn. Hiểu rồi. Vậy đây là hình dạng thực sự của Vùng Số Ảo – Viện Ngũ Hành! Khốn kiếp. Ngươi muốn chế nhạo bọn ta đến thế hảảảảảảảả!?”

Cô ta nắm lấy cây búa của mình và vung nó hết sức ở chân mình.

Nhựa đường bị đập vỡ thành từng mảnh với tiếng gầm lớn.

“!!”

Kamijou che mặt bằng hai tay và Vento đã đi mất lúc cậu có thể nhìn thấy lần nữa.

(Cô ta biến mất ư? Chờ đã, không thể nào!!)

Cậu cuống cuồng chạy tới chỗ lan can. Tuy nhiên, cậu không thể thấy gì ngoài con sông đen ồn ào chảy qua khi nhìn xuống. Cơn mưa đã làm sưng phồng con sông khá nhiều. Cô ta đã nhảy xuống đó? Hay cô ta đã sử dụng vài loại phép thuật nào đó?

(Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Cô ta đang nhìn vào cái gì vậy?)

Vento đã tấn công Thành Phố Học Viện để giết Kamijou Touma.

Vậy mà giờ đây cô ta đã hoàn toàn bỏ rơi mục tiêu chính của mình.

Kamijou chuyển ánh nhìn của mình lên khỏi con sông và nhìn thẳng về phía trước.

Cậu muốn nhìn thấy thứ mà Vento đã nhìn.

“Đùa đấy à…”

Part 12

–Vùng Số Ảo – Viện Ngũ Hành đã bắt đầu phát triển từng phần.

–Tọa độ tương ứng gần ngay trung tâm của Thành Phố Học Viện là Quận 7.

–Phần phụ đã ghi đè lên mô hình lí thuyết cơ bản được gọi là Kazakiri Hyouka.

–Sự thay đổi của cả bên trong lẫn bên ngoài đã được xác nhận trong mô hình lí thuyết.

–Mã đã được chứng thực trong mẫu vật cao cấp được gọi là Last Order kiểm soát những Sister.

–Việc kiểm soát cưỡng bức Misaka Network đã thành công trong việc hướng tất cả trường khuếch tán AIM trong Thành Phố Học Viện.

–Bước 1 hoàn tất.

–Những quy tắc vật lí được xác nhận đã thay đổi.

–Fuse Kazakiri giờ sẽ xuất hiện bên trong Thành Phố Học Viện.

–Tất cả trong khu vực bị ảnh hưởng nên chuẩn bị cho đợt sóng xung kích bất ngờ.

Part 13

Thành Phố Học Viện được bọc trong mưa vào đêm đó.

Chút ánh sáng phủ lên những con đường có lưu lượng giao thông ít hơn bình thường một cách đáng kể. Chuyện tương tự cũng có thể được nói cho những tòa nhà. Như thể mọi công dân trong thành phố đã đi ra ngoài vào ban đêm, những ánh đèn hoặc là được tắt hoặc là còn để bật. Khung cảnh ban đêm dường như phần nào bị bỏ lại đằng sau và thiếu tính đồng nhất.

Một ánh sáng khổng lồ lấp đầy một góc của thành phố.

Với một tiếng gầm, vô số chiếc cánh lan ra từ trung tâm của ánh sáng. Hàng chục chiếc cánh đó sắc cạnh như dao. Từng cái đo được từ 10 đến 100 mét và chúng vươn cao, rất cao trên bầu trời như thể để thách thức thiên đường.

Có những tòa nhà trong khu vực, nhưng những chiếc cánh không có dấu hiệu quan tâm.

Chúng xé xuyên qua những tòa nhà như giấy ẩm. Những chiếc cánh đập nhàn nhã trong khi xé nát những công trình con người nhỏ bé đó. Chúng dường như đang lẳng lặng tuyên bố rằng con người không phải là chủ nhân của thế giới này.

Chúng trông giống như những chiếc lông công khổng lồ làm bằng pha lê.

“Không thể nào…”

Kamijou Touma ngây người nhìn chằm chằm vào những chiếc cánh từ cây cầu.

Cậu nhận ra thứ này.

Cậu nhận ra sự hiện diện vô cùng phản khoa học mà cậu có thể nhìn thấy ở khoảng cách rất xa này.

Cậu đã cảm thấy sự hiện diện tương tự khủng khiếp này khi sự hiện diện tự gọi tên mình là Misha Kreutzev đó xuất hiện.

Sự hiện diện đó đã chuẩn bị một câu thần chú sẽ dễ dàng tiêu diệt toàn bộ nhân loại trong khi gần giết một vị Thánh ở bên cạnh.

Tên của sự hiện diện đó là…

“Một thiên thần!?”

Ngay cả khi nói từ đó, tâm trí cậu cũng không thể theo kịp với việc sức mạnh của cậu không đủ như thế nào.

(T-tha cho tôi đi! Có đủ chuyện xảy ra lắm rồi!! Chuyện quái gì đang diễn ra trong thành phố này tối nay thế chứ!?)

Từ vẻ mặt trên khuôn mặt của Vento, đây có thể không phải là chuyện được chuẩn bị bởi Công Giáo La Mã.

Nhưng còn cái gì khác có thể giải thích được nó chứ?

Tại sao cậu lại phải cần từ “thiên thần" cho một chuyện xảy ra trong Thành Phố Học Viện chứ?

Có tổ chức phép thuật nào thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Công Giáo La Mã và Ghế Phải của Chúa đang ẩn bên trong thành phố à?

Hay…

Thành Phố Học Viện đáng lí là khoa học đã mang thiên thần này xuống thế giới của con người chăng?

Kamijou bị bỏ lại với sự khó hiểu tình tình hơn trong khi trong khi những chiếc cánh thiên thần đằng xa từ từ di chuyển.

Ánh sáng lóe lên giữa hai chiếc cánh lớn nhất như thể từ vài loại phóng điện kì lạ nào đó.

Và trong khoảng khắc kế tiếp, một cuộc tấn công hủy diệt được tung ra.

Ánh chớp lớn của sét được tạo ra bay ra bên ngoài Thành Phố Học Viện với những chuyển động của một sinh vật sống như rắn. Kamijou dõi theo hình bóng bằng mắt của mình. Như thể mặt đất bị gói đầy chất nổ bên dưới địa điểm mà ánh sáng rực rỡ đánh vào, rừng, mặt đất, cây cối, và con người bị thổi bay lên trời. Lối ra của Thành Phố Học Viện đáng ra phải ở khoảng điểm đường chân trời, vậy mà Kamijou thấy rõ một thứ gì đó lên xuống như một cơn sóng. Lượng vật chất được thổi vào không khí lớn đến như vậy.

Sau một vài giây, âm thanh của vụ nổ đánh vào cơ thể của cậu.

Chỉ riêng âm thanh thôi thực tế cũng là một sóng xung kích. Nó chứa đủ sức mạnh để đánh gục cậu. Toàn bộ cây cầu kêu cọt kẹt một cách đáng ngại giống như khi thiên thần xuất hiện. Kamijou nhận ra rằng sẽ nguy hiểm nếu đứng tại nơi này.

“…!!”

Với Last Order, Vento, và những kẻ mặc đồ đen đó, ngày hôm nay đã đầy chuyện rắc rối rồi, nhưng chuyện này còn đứng trên tất cả những chuyện khác nữa. Nếu thứ như thế di chuyển tùy ý, Thành Phố Học Viện sẽ bị phá hủy. Và thiệt hại có thể sẽ không duy trì bên trong Thành Phố Học Viện.

(Nhưng còn Last Order thì sao chứ!?)

Đúng là cậu cần phải bảo vệ cô bé. Người trên điện thoại đó đã nói cây cầu này là điểm gặp mặt của bọn họ, nhưng Last Order không được tìm thấy ở đâu hết. Cô bé thực sự đã xuất hiện ở đây? Hay cô bé đã chạy đi khi thấy Vento rồi?

(Chết tiệt!!)

Kamijou rút điện thoại của Last Order và gọi đến một trong những số được đăng kí.

Nó kết nối ngay lập tức.

“Này! Tôi đã đến cây cầu rồi, nhưng Last Order không có ở đây! Anh đã tìm-…”

“Ngươi là tên ngốc hoàn chỉnh à!? Ngươi đáng lẽ đừng có chỉ tin ta chứ!!” người kia hét lên trước khi Kamijou có thể nói xong. Anh ta tiếp tục nói trong khi Kamijou hoàn toàn sửng sốt. “Ta sẽ có vị trí của con nhóc đó sớm thôi. Ít nhất, ngươi sẽ không tìm thấy con bé chỉ bằng cách chạy ngẫu nhiên quanh thành phố đâu. Ta sẽ lo chuyện đó, nên ngươi về nhà đi!!”

“…”

(Chết tiệt.)

Nó gây đau đớn cho cậu khi cậu không thể giúp đỡ.

“Xin lỗi. Anh có thấy thứ vừa rồi không? Một ánh sáng đáng kinh ngạc và hàng chục chiếc cánh xuất hiện ở một phần của thành phố đấy.”

“Ừ, nó bắn thứ gì đó đến vành đai ngoài của thành phố.”

“Tôi cần phải ngăn con thiên thần đó, nên tôi thực sự sẽ không thể giúp được anh.”

“Ta không quan tâm,” là lời đáp vô tư.

“Xin lỗi,” Kamijou xin lỗi một lần nữa. “Đừng chết đấy.”

“Ngươi cũng vậy.”

Kamijou kết thúc cuộc gọi, đặt điện thoại vào túi của mình, và nhìn lên.

Con thiên thần đã phá hủy nhiều tòa nhà đang một cách sống động phô trương hình dạng tráng lệ của nó.

Giữa dòng 8

Cậu nghĩ màng nhĩ mình sắp nổ tung.

Tsuchimikado Motoharu nằm chảy máu trên bùn nước. Cậu đã từng ở trong cơ sở bảo dưỡng xe buýt bị bỏ hoang trong khu rừng đó, nhưng không có dấu hiệu nó vẫn còn đó. Mọi thứ đã bị đào lên, thổi bay, và nổ ra thành từng mảnh trước khi rơi xuống một lần nữa. Hàng tấn cây bị chôn vùi dưới lớp bùn đất như thể một vụ lở đất quy mô lớn đã xảy ra.

Cũng không có dấu hiệu kẻ thù của cậu. Bọn chúng hoặc đã bị chôn vùi bởi bùn hoặc đã bị thổi thành từng mảnh.

Tsuchimikado đã được cứu nhờ cơn mưa.

Phép thuật cậu chuyên nhất là Hắc Thuật sử dụng nước.

Tsuchimikado Motoharu nắm giữ năng lực lớn nhất như một chuyên gia Onmyou. Dù bị bất ngờ, cậu đã cố hết sức đặt lại với nhau một câu phép phòng thủ. Thậm chí sau đó, cậu chỉ vừa đủ sống sót.

"Khụ!?”

Tuy nhiên, cậu vẫn ho ra một chút máu.

Cậu không thể sử dụng phép thuật mà không gây tổn thương cơ thể của mình, nhưng đây còn hơn cả chuyện đó. Phép phòng thủ rõ ràng đã bị phá vỡ và cơ thể cậu đã bị xé ra bởi cú sốc bên ngoài.

Những cây cọc gỗ đã biến mất.

Không chỉ lõi của phép thuật đã bị phá hủy, mà toàn bộ địa hình xung quanh cũng đã bị phá hủy.

(Cái gì…?)

Suy nghĩ của Tsuchimikado chạy đi khi cậu nằm một nửa bị chôn trong bùn.

(Chuyện gì đã xảy ra vậy…?)

Chúng đã bị tấn công bởi cuộc tấn công đường dài, nhưng cậu không thể tưởng tượng phép thuật nào có thể làm được chuyện đó. Và cuộc tấn công đã đến từ hướng của Thành Phố Học Viện. Tình hình bất thường ngăn cậu khỏi việc chỉ đơn giản là quyết định một cuộc tấn công phép thuật phải đến từ Công Giáo La Mã.

Cậu không thể đứng dậy, nên cậu quay đầu mình xung quanh thay thế.

(Đùa…đấy hả…)

Cậu thấy vô số chiếc cánh trải rộng ra xa bên trong Thành Phố Học Viện.

Cậu chỉ có thể thấy một cái bóng nhỏ từ chỗ mình đang ở. Bức tường bên ngoài và những tòa nhà cao đang che đi cơ sở, nhưng chỉ đơn giản là nhìn thấy những chiếc cánh đó cũng đủ để cậu ngừng thở.

Đây là một thiên thần.

Hình dáng bên ngoài của nó giống như của Misha Kreutzev, nhưng nó hoàn toàn khác ở bên trong. Trong khi Tổng Lãnh Thiên Thần Gabriel đưa ra một cơn ớn lạnh xuyên thấu, thứ này đưa ra còn hơn cả một bầu không khí khó chịu. Giống như ngửi một căn phòng nóng và ngột ngạt đầy chất kết dính vậy.

Đây là một thiên thần nhân tạo.

Cuộc tấn công chính xác đó đã được bắn vào những pháp sư đối nghịch với Thành Phố Học Viện.

(A…lei…ster…)

Tsuchimikado Motoharu cử động đôi môi mà không cần suy nghĩ.

Đây là Vùng Số Ảo – Viện Ngũ Hành. “Vương quốc" nhân tạo đó được tập trung ở trung tâm Thành Phố Học Viện và được tạo ra bằng cách điều khiển trường khuếch tán AIM được phát ra bởi những Sister rải rác trên toàn thế giới.

“Ông tạo ra cái này hả…tên khốn kia?”

Sự xuất hiện của thiên thần hẳn đã gây ra một chấn động lớn bên trong thành phố.

Tuy nhiên, Tsuchimikado đã dự kiến sự hoàn tất của “vương quốc” đó là để loại bỏ tất cả các hình thức huyền bí, giết chết tất cả các pháp sư, và phá hủy tất cả các tổ chức phép thuật. Tsuchimikado vẫn đang còn sống và đã không cảm thấy gì về việc xây dựng phép thuật của mình.

Nhiều khả năng, Vùng Số Ảo chưa được hoàn chỉnh.

Nếu không, Tsuchimikado đã bị gói bọc trong việc loại bỏ tất cả phép thuật rồi.

Và nếu Aleister đã mang thứ này ra trước khi nó hoàn chỉnh…

(Chuyện này là do Ghế Phải của Chúa… Thành Phố Học Viện chắc cũng đang gặp bế tắc…)

Hoặc có lẽ chuyện này chẳng hơn gì là một phần kế hoạch của ông ta.

Tuy nhiên, đây không phải là lúc nghĩ về điều đó.

Cậu phải đứng dậy và rời đi trước khi cuộc tấn công tiếp theo đến. Với việc thứ đó được dựng lên và hoạt động, Aleister sẽ thưc sự bắt đầu tiêu diệt kẻ thù của mình. Ông ta sẽ không chỉ chống lại bọn chúng; ông ta sẽ bắt đầu một cuộc phản công. Ông ta sẽ nghiền nát từng sát thủ được gửi đến từ Công Giáo La Mã. Và Tsuchimikado sẽ bị mắc kẹt giữa chuyện đó ở đây.

“Gh…”

Tsuchimikado đổ sức mạnh vào chân mình, nhưng chúng sẽ không cử động đúng cách.

Sóng xung kích trước đó đã làm tổn thương nghiêm trọng đến tận cốt lõi cơ thể của cậu.

“Hộc hộc…”

Cậu cố gắng để từ từ đứng dậy.

Cơ thể cậu sẽ không di chuyển.

Thiên thần bên trong Thành Phố Học Viện bắt đầu tạo ra thêm nhiều ánh sáng đáng ngại hơn.

Cuộc tấn công thứ hai đang đến.

Cậu biết là như vậy, nhưng chân cậu sẽ không di chuyển.

Cậu nghiến chặt răng mình.

Cậu nhìn về phía trước.

Cậu không thể chết ở đây. Cậu từ chối bỏ cuộc.