Mang Vento dưới tay mình, Acqua rời khỏi Thành Phố Học Viện.
Khi pháp cụ của Vento đã bị phá hủy, những cư dân của thành phố sẽ tỉnh dậy lần lượt. Phép thuật đó không có hậu quả; nó chỉ đơn thuần là làm bất lực kẻ thù của mình. Nói cách khác, nó là một phép đàn áp quy mô lớn lí tưởng, nhưng những tác động của nó bây giờ đã biến mất.
Tuy nhiên, mọi chuyện sẽ không tốt đẹp như vậy trong tương lai.
Lần tới đụng độ, một lượng lớn máu chắc chắn sẽ đổ.
“Đúng là một thế giới khủng khiếp,” Acqua nói với giọng thực sự ảm đạm khi ông ta điều chỉnh nắm tay trên người đồng sự bất tỉnh của mình.
Điện thoại di động của ông ta sau đó reo lên.
Khi hai tay đang bận với chiếc dù và Vento, Acqua nhìn xuống hai tay mình khó chịu trước khi ném chiếc dù sang một bên. Bất chấp có cái tên nguyên tố nước, khuôn mặt của Acqua tối sầm lại khi cơn mưa tầm tã đánh vào ông ta.
Một con số quen thuộc hiển thị trên điện thoại.
“Terra.”
“Ừ, ừ. Là ta đây, Terra Cánh Tả. Ngươi đã kết thúc mọi chuyện chưa, Acqua?”
Một giọng nói như tiếng cào xước kim loại đau đớn đi vào tai của Acqua.
Acqua nhìn xuống Vento và nói, “Vento đã bị đánh bại. Ta đã thu hồi cô ta và sắp giao cô ta cho đơn vị đang đợi bên ngoài thành Phố Học Viện. Thiệt hại của chúng ta đã vượt quá 70%, nên chúng ta sẽ tạm ngừng việc truy đuổi Kamijou Touma và cuộc xâm lược Thành Phố Học Viện. Đây đều là theo sự chỉ dẫn phản ứng tình hình mà ngươi đã đưa ra. …Tất nhiên, ngươi đã không thể dự đoán một con thiên thần (dù chưa hoàn chỉnh) xuất hiện và gây thiệt hại nhiều đến thế này.”
“Làm tốt lắm.”
“Không khiển trách à?”
“Giữ bất kì ác ý nào về phía ngươi, hay quan trọng hơn, về phía Vento thì tốt gì chứ? Mặc dù nếu cô ta đã bị đánh bại, pháp cụ của cô ta có thể đã bị phá hủy rồi.”
“Ngươi có vẻ không quan tâm nhỉ.”
“Ừm, Thiên Phạt gắn liền với Uriel như Vento. Thẳng thắn thì ta không quan tâm về việc mất một pháp cụ duy nhất. Sau cùng, chúng ta đã cách xa khỏi những pháp sư bình thường rồi mà. Chúng ta không thể sử dụng bất cứ cái gì chưa được chỉnh sửa đặc biệt để chúng ta sử dụng. Có giá trị nào trong một công cụ dành cho ta mà người gắn liền Raphael như ta không thể sử dụng chứ? Là người gắn liền Gabriel, ngươi nên hiểu chuyện này mà.”
Acqua thở dài.
Những thành viên của Ghế Phải của Chúa đều tự cho mình là trung tâm.
“Ta đã thu hồi Vento, nhưng chuyện gì đã xảy ra với những đơn vị khác vậy? Ta dường như không thể liên lạc với chúng.”
“Chúng đã bị tiêu diệt trong cuộc tấn công của con thiên thần đó rồi.”
“Trong khi không nhiều như chúng ta, bọn chúng cũng có một lượng sức mạnh kha khá. Và số lượng chúng cũng khá đông nữa. Chúng thực sự đã-…?”
“Chúng đã bị nghiền nát cùng một lúc,” một câu trả lời nhanh chóng bật ra. “Nhưng có vẻ những tên trải ra để đánh chặn bên trong Thành Phố Học Viện đã bị thu hồi bởi phe khoa học rồi.”
Acqua im lặng một chút trước khi nói, “Vậy những con chốt của chúng ta đã chết rồi à?”
“Vết thương vật lí của chúng tất nhiên là lớn, nhưng những vết thương tinh thần của chúng cũng lớn lắm. Chúng chỉ vửa đủ để sống sót, nhưng sẽ dễ dàng hơn khi thay thế chúng bằng những tài năng mới thay vì bó buộc lại với nhau một lần nữa.”
Đó là cách suy nghĩ đặc trưng của Công Giáo La Mã với 2 tỉ tín đồ.
Acqua điều chỉnh tay cầm lên Vento lần nữa và nói, “Vậy chúng ta có nên thu hồi chúng không?”
“Ngươi hả? Một thành viên của Ghế Phải của Chúa đi thu hồi những xác chết hả?”
“Ta đã có Vento rồi. Ta có thể mang tất cả bọn chúng khi ở ngoài đó. Ngay cả khi số lượng những tên bị đánh bại tăng lên vài người, ta vẫn có thể lo liệu được. Và nếu có bất cứ hi vọng nào bọn chúng còn sống sót, không có gì có thể tốt hơn.”
“Ngươi tử tế quá đấy.”
“Ta sẽ thu hồi chúng dù cho chúng còn sống hay đã chết. Nó sẽ chỉ giúp ta một số nỗ lực nếu bất kì ai trong số chúng có thể tự mình đi lại. Hừm,” Acqua thờ ơ khịt mũi. Khi cơn mưa tiếp tục trút xuống, ông ta tiếp tục. “Chúng ta sẽ làm gì tiếp đây? Ta không quan tâm khi quay lại ngay lúc này và cắt đầu mục tiêu đâu.”
“Đừng. Ngươi đã thấy chuyện đó rồi, đúng không? Vài thông tin thú vị đã xảy trên những con đường. Giờ ta đã nghe chi tiết rồi, trông giống như chúng ta cần phải nghĩ lại về cách chúng ta sẽ đánh bại Thành Phố Học Viện.”
“…Đánh bại Thành Phố Học Việm, hửm?”
“Ngươi không thích à?”
“Ta đã rút lui như ngươi muốn, nhưng có vẻ với ta sẽ là nhanh hơn nếu ta quay lại Thành Phố Học Viện một mình và chặt Kamijou Touma và Aleister ngay lúc này. Ta không thích thủ đoạn. Rõ ràng là sẽ dễ dàng hơn khi trực tiếp đối đầu với kẻ thù của mình. Nếu chúng ta làm điều này bây giờ, sẽ có ít hi sinh dân thường hơn.”
“Ồ, ta không chắc lắm. Đúng là có thể dễ dàng hơn nếu chúng ta chỉ đơn giản là nghiền nát chúng, nhưng ngươi không nghĩ chúng ta có thể sử dụng chúng à? Lấy con thiên thần đó làm ví dụ nhé. Không phải chuyện đó là hoàn hảo với chúng ta khi ở trong Ghế Phải của Chúa à?”
“…”
“Ta muốn làm một phân biệt giữa những kẻ thù đã bị đánh bại và những thứ bị bỏ lại phía sau. Làm nó bây giờ sẽ như bắt đầu một cuộc chiến trong một viện bảo tàng đấy.”
“Ta không thể nào tha thứ cho chuyện cướp bóc trên chiến trường.”
“Ha ha. Cựu hiệp sĩ trong ngươi đang xuất hiện kìa. Hiệp sĩ các ngươi luôn nói những điều tinh tế như vậy. Lời nói của các ngươi khác nhiều với bọn ta lắm đó.”
“Ta không phải hiệp sĩ. Ta là một tên côn đồ cựu lính đánh thuê thôi.”
“Vậy ngươi là một tên côn đồ nhấn mạnh đạo đức trên chiến trường à? Thôi, nhanh ra khỏi đó với Vento đi. Mệnh lệnh đó thực sự đến từ Fiamma Cánh Hữu đó.”
Hiểu rồi.”
Acqua kết thúc cuộc gọi và quay lưng lại một lần với Thành Phố Học Viện.
–Đúng là có thể dễ dàng hơn nếu chúng ta chỉ đơn giản là nghiền nát chúng.
–Ta muốn làm một phân biệt giữa những kẻ thù đã bị đánh bại và những thứ bị bỏ lại phía sau.
Sau khi nghĩ lại những lời của Terra, ông ta nhớ lại những lời nói của một người khác.
“Bỏ Vento ra.”
Đó là những lời của chàng trai mà ông ta vừa mới gặp lúc trước.
“Thái độ thù địch của cô ta chỉ là một hiểu lầm. Bản thân cô ta đã nhận ra điều đó. Nếu cô ta còn ở lại trong Ghế Phải của Chúa, cô ta có thể sẽ không bao giờ thoát khỏi những cảm xúc đó!”
Và chàng trai đó là kẻ thù mà ông ta chắc chắn sẽ quay lưỡi kiếm của mình trong tương lai.
“Nhưng,” Acqua nói khi nhặt cây dù mình đã ném sang một bên. Ông ta nhớ lại khuôn mặt của mục tiêu có trái tim bị tổn thương ngay cả đối với kẻ thù của mình. “Thành Phố Học Viện có thực sự yếu như ngươi nghĩ không chứ, Terra Cánh Tả?”
“!!”
Kamijou Touma nhìn sang con thiên thần.
Những nỗ lực của Index hẳn đã hoàn tất vì hàng chục chiếc cánh kết nối với lưng của Kazakiri đang biến mất trong không khí mỏng, từng cái một. Dù chúng có dài 10 mét hay 100 mét, chúng đều biến mất trong cùng một tốc độ. Những chiếc cánh biến mất trong khoảng thời gian như nhau như nó là một số dạng đếm ngược…và rồi chiếc cánh cuối cùng biến mất.
“Tốt… Index thực sự đã làm được!!”
Kazakiri Hyouka yếu ớt đổ gục trên đầu gối của mình và rồi xuống mặt đất. Mái tóc dài của cô ấy kéo theo sau những chuyển động chậm chạp của cô ấy.
“Kazakiri!!” Kamijou hét lên không suy nghĩ, nhưng quá nguy hiểm để chộp lấy cô ấy do Imagine Breaker.
Khi cậu vượt qua sự thất vọng ở đó, Kazakiri đặt tay mình lên mặt đất ướt và từ từ nâng phần thân trên của mình.
“Tớ rất vui vì cậu vẫn ổn…”
Kamijou đặc biệt nhẹ nhõm do cậu không có khả năng giúp đỡ. Cậu không biết mình sẽ làm gì nếu cô ấy không thể đứng dậy được.
“Cậu có bị đau ở đâu không? Cậu đã gặp khó khăn, nhưng cậu sẽ không sao bây giờ vì Index đã lo liệu mọi chuyện rồi. Nhưng tớ vẫn muốn chắc chắn. Con bé chắc cũng đã rất lo lắng. Nếu cậu ổn, chúng ta nên đi gặp Index sau khi kết thúc mọi chuyện cần làm ở đây và kiểm tra mọi người khác vẫn ổn.”
Khi Kamijou cuối cùng cũng dừng lại để thở, một ánh nhìn tò mò xuất hiện trên khuôn mặt của Kazakiri.
Rồi cô ấy nói, “Tớ không thể.”
“Hả?”
“Tớ không thể vui vì chuyện này được...” Đôi môi của Kazakiri chuyển động trong khi cô ấy run rẩy.
Cô ấy đang không nhìn vào Kamijou. Và Kamijou biết cô ấy đang nhìn vào cái gì. Kazakiri Hyouka đang nhìn chằm chằm ngây người vào cảnh quan thành phố bị phá hủy. Cô ấy đang gác lại cái thực tế cơ thể mình đã mất kiểm soát và cô ấy đã bị cuốn vào một số sự kiện không thể giải thích được liên quan đến một thiên thần.
“Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ…?”
Kazakiri có thể đã luôn ao ước cho quan cảnh thành phố đó.
Và giờ thì nó đang nằm trước mắt cô ấy, bị đập phá tan tành.
“Tất cả là lỗi của tớ. Nếu tớ không ở đây, tất cả những thiệt hại đến khu vực xung quanh này sẽ không xảy ra. Tại sao tớ lại là người duy nhất không bị thương chứ? Chuyện đó là không đúng.”
“…”
“Tớ là cái gì chứ!? Tớ không thể ở với mọi người khác. Và nếu tớ tiếp cận họ thậm chí chỉ một chút, tớ sẽ tiêu diệt họ như thế này đây! Vậy thì tại sao tớ lại được sinh ra chứ!? Tớ chỉ được hỗ trợ bởi trường khuếch tán AIM thôi! Tớ chỉ là một con quái vật chỉ hiện hữu nhờ vào sức mạnh của những siêu năng lực gia thôi!!”
Nhiều khả năng, cô ấy đã mất kiểm soát thứ cô ấy đang nói và thứ cô ấy đang muốn nói.
Trái tim của Kazakiri Hyouka đang bị tổn thương với thảm họa hiển thị trước mắt mình nhiều đến thế.
Cô ấy đang tổn thương.
“Tớ đã nghĩ tớ đã đạt được một chút nhân tính bằng cách được cô bé ấy gọi tớ là bạn. Nhưng sau đó tớ lại mọc những chiếc cánh này, phân tán những tia lửa điện khủng khiếp đó, và xé tan mọi thứ! Tớ thực sự chỉ là một con quái vật!! Tớ không thể chịu đựng chuyện này thêm được nữa. Làm ơn cứ đấm tớ và kết thúc chuyện này đil!!”
Kazakiri nhận thức được chuyện gì sẽ xảy ra với một tập hợp trường khuếch tán AIM như bản thân cô ấy khi cô ấy bị chạm vào bởi cánh tay phải của Kamijou. Cô ấy thậm chí còn nói điều đó với kiến thức đó.
(Một con quái vật là sao chứ?) Kamijou nghĩ.
Làm thế nào mà một cô gái đang run rẩy và lo lắng về sự an toàn của mọi người mà không hề cầu xin cho mạng sống của mình lại có thể là một con quái vật được chứ? Khi Kamijou quan tâm xa đến thế, cô ấy còn giống một con người hơn cậu, vì cậu chỉ có thể siết nắm đấm của mình và đấm mọi người.
Với suy nghĩ đó, biểu hiện của Kamijou cuối cùng cũng dịu lại.
“…S-sao mà cậu có thể đưa ra biểu hiện như thế tại thời điểm như thế này chứ?”
“Bởi vì tớ thấy nhẹ nhõm,” cậu lẩm bẩm. “Tớ sẽ không làm như cậu muốn đâu. Tớ không biết tại sao sức mạnh này lại chứa đựng bên trong cơ thể mình. Nhưng tớ biết nó không làm chuyện như thế. Nếu tất cả những gì nó có thể làm là vô hiệu hóa người bạn của tớ, tớ thà cắt bỏ cánh tay phải này còn hơn là giữ lại thứ vô dụng như thế.”
Mắt của Kazakiri mở to với việc đó.
Với việc được gọi là một người bạn.
“Tại sao…?”
“Tớ thực sự cũng không biết. Cậu đã tạo ra những thứ như vảy ánh sáng đó. Cậu đã bảo vệ mọi người. Cậu không biết chuyện gì đang diễn ra với cơ thể của mình và cậu không thể nói chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cậu vẫn hành động để bảo vệ mọi người. Điều đó có khác gì với ý tưởng nhân tính của cậu à? Chuyện đó vẫn không đủ để là lòng tốt con người của cậu à?”
Kazakiri không đáp lại.
Kamijou tiếp tục nói trong cơn mưa.
“Cậu nhất định là một con người tốt hơn một học sinh trung học thảm hại như tớ. Cậu nên tự hào về điều đó. Hãy ngẩng cao đầu lên. Sau khi chiến đấu vì những người mà thậm chí cậu còn không biết và bảo vệ họ đến phút cuối cùng, cậu không có lí do gì để cúi đầu xuống trong sự xấu hổ cả.”
Dù vậy, Kazakiri Hyouka vẫn không ngẩng đầu.
Kamijou nghe thấy một tiếng khịt mũi nhỏ.
Cậu khẽ mỉm cười và quay đi khỏi Kazakiri và nhìn ra xa. Nếu vấn đề được giải quyết, cậu muốn nhanh chóng tái hợp với Index, nhưng cô bé vẫn có chiếc điện thoại của cậu, nên cậu không có cách nào để liên lạc với cô bé. Cậu đã sử dụng điện thoại của Last Order lúc trước, nhưng cuộc gọi cứu hộ và một tin nhắn riêng tư là hai chuyện khác nhau.
“Giờ thì, tớ nghĩ mọi chuyện sẽ ổn nhờ vào những chiếc vảy của cậu, nhưng hãy xem có bất cứ ai cần được chăm sóc y tế không. Từ những gì tớ nghe được, thành phố sẽ phục hồi và hoạt động lần nữa sớm thôi, nên chúng ta không cần phải lo về việc liệu có ai có thể đến giúp không,” Kamijou lạc quan nói. “Khi chúng ta xong xuôi, chúng ta có thể về nhà. Index có lẽ đã trở về kí túc xá lúc đó rồi. Ai biết khi nào thì cậu sẽ biến mất, nhưng Index có khả năng sẽ thực sự nổi giận nếu cậu không gặp mặt con bé trước đó đấy. …À, tớ đoán đây sẽ là lần đầu tiên cậu đến phòng tớ. Ừm, nó khá bừa bộn, nên cố chịu nhé.”
“Ưư…A…?”
Kazakiri cố hỏi gì đó, nhưng tiếng nức nở và tiếng nấc của cô ngăn nó phát ra.
Nhưng dù sao Kamijou vẫn mỉm cười và đưa ra câu trả lời.
“Đừng hỏi tại sao. Rõ ràng là vì chúng ta là bạn bè mà.”
Accelerator dựa lưng vào một chiếc bàn trong văn phòng bị bỏ hoang.
“A-anh không sao chứ!?”
Thoát khỏi trạng thái thiền định mà cô bé đã bắt đầu cho bài hát, Index chạy lại. Tuy nhiên, Accelerator đang không ở trong tình trạng mà anh có thể hiểu được người khác đang nói gì. Anh phần nào lo liệu để hiểu rằng cô bé đang lo cho anh từ biểu hiện và cao giọng của cô bé.
Trong khi kiểm tra xem liệu anh có bị thương không, Index nhìn chằm chằm vào lưng của Accelerator và vỗ nhẹ vào nó với bàn tay trắng của mình.
“??? …Không có gì ở đó à?”
Thứ gì như những chiếc cánh ma quỷ đã phát triển ra từ đó, nhưng chúng đã biến mất không một dấu vết. Bộ quần áo của anh thậm chí còn trông không bị hư hại.
“(Trường đó giống như Telesma, nhưng thực chất lại khác biệt. Công nghệ ma quỷ chỉ sử dụng Telesma bình thường trong một cách khác. Và sức mạnh đó lớn đến nỗi mình không thậm chí còn không chắc một Thánh có thể xử lí được hết…)”
Index lẩm bẩm dưới hơi thở của mình. Và rồi…
“Nè! Vậy chuyện gì đã xảy ra vậy!? Từ lúc bắt đầu hát, nhóc chẳng trả lời dù cho tôi có nói gì đi nữa! Những chiếc cánh khổng lồ đó dường như đã biến mất, nhưng mọi người ổn chứ!? Tôi đã xử lí tất cả những tên mặc đồ đen đó rồi, nên tôi có thể đi đến đó nếu nhóc cần giúp bất cứ cái gì!”
Index ngẩng đầu đột ngột khi nghe thấy giọng nói đó phát ra từ điện thoại. Lúc này, Index dường như đang ưu tiên Accelerator và Last Order.
“C-chờ chút nhé. Em sẽ gọi bác sĩ!! Cô bé đó có vẻ không sao, nên anh đừng có đổ gục luôn đó!!”
“C-chờ đã, nhóc thậm chí có đang lắng nghe không đó!?” giọng nói bên kia điện thoại nói.
Index chạy ra ngoài căn phòng bị bỏ hoang. Accelerator vẫn nhìn chằm chằm mơ hồ ra xa.
(…Ahhh…gh…)
Anh không hiểu bất cứ cái gì được nói, nhưng có gì khác đang làm phiền anh nhiều hơn.
Anh di chuyển đầu mình.
Cơ thể nhỏ nhắn của Last Order đang nằm yếu ớt bên dưới chiếc bàn bẩn thỉu. Anh không biết liệu cô bé đã thực sự được cứu hay chưa. Sự xáo trộn do con thiên thần đã được nhìn thấy bên ngoài cửa sổ dường như đã dừng lại, nhưng việc thiếu khả năng tính toán làm anh không thể liên kết sự biến mất của con thiên thần và sự thay đổi trong tình trạng của Last Order.
Con bé có ổn không? Chuyện gì đã xảy ra với con virus? Bác sĩ đã được gọi chưa? Bình thường, anh sẽ suy nghĩ tất cả những điều đó, nhưng với pin điện cực đã hết, anh không thể tập trung những suy nghĩ của mình. Cơ thể anh đã bị bỏ lại bị đánh đập trong cuộc chiến trước đó, nên anh cũng không thể cử động đúng cách.
Rồi anh nghe thấy những tiếng bước chân mới.
Chúng không phải là tiếng bước chân của Index và chúng được tạo nên bởi nhiều người.
“Accelerator, tôi muốn thảo luận một chuyện với cậu.”
Thậm chí trong tình trạng của mình, Accelerator có thể hiểu được giọng nói đó.
Giọng nói không chạm đến anh qua tai. Vài loại siêu năng lực chắc đã được sử dụng vì bộ não của anh đang bị can thiệp trực tiếp với nó.
Accelerator nhìn qua và thấy vài người bước vào văn phòng bị bỏ hoang. Những hình bóng lớn gấp đôi một người đàn ông trung bình. Một vài dạng vật liệu phi kim nào đó được sử dụng để che phủ từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân của chúng. Vật liệu có những khe nứt để cho những khớp xương được uốn cong. Đầu, cổ, và vai được thông suốt kết nối với nhau bằng một đường duy nhất. Trên lưng chúng là những thứ trông như ba lô mỏng có thể là pin. Mỗi lần tay chân chúng cử động, âm thanh động cơ nhỏ có thể được nghe thấy.
Chúng là những bộ powered suit.
Bộ giáp ngắn nhưng rộng có phần đầu hình vòm xoay để nhìn Accelerator bằng vô số chiếc máy quay. Anh có thể nghe thấy âm thanh vo vo có khả năng đến từ máy tiêu cự tự động.
Sau khi nghĩ xa đến thế, Accelerator đột nhiên cau mày.
(…Khả năng tính toán của mình…?)
Nó đã trở lại ở một mức độ nhất định. Nó còn lâu mới đủ để sử dụng sức mạnh của anh, nhưng nó đủ để suy nghĩ ở một mức độ bình thường mà không có vấn đề gì. Accelerator cuối cùng cũng có thể xử lí những câu hỏi của mình khi một trong những người đó đang nói với anh.
Người này khác với những bộ powered suit xung quanh.
Hình bóng gầy của người này được mặc trong bộ quần áo thông minh.
Khuôn mặt của người này được giấu đi và Accelerator thậm chí còn không thể nói được người này là nam hay nữ.
“Chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều siêu năng lực gia Telepath khác nhau. Lời nói và khả năng tính toán của chúng tôi đã được trực tiếp kết nối với cậu, nên chúng tôi có thể tổ chức một cuộc nói chuyện trong khoảng thời gian cực ngắn. Những lời nói của cậu sẽ chạm đến chúng tôi. À, nhưng sức mạnh của cậu thì không. Chúng tôi không thể đi xa đến mức bổ khuyết Personal Reality của cậu được.”
“…Một siêu năng lực gia,” Accelerator nói với vẻ ảm đạm.
“Chúng tôi cũng đã có một vài công việc bên ngoài thành phố. Ngay cả bây giờ, nhóm thu hồi đang cứu Tsuchimikado Motoharu và những người như vậy, nhưng chúng tôi đã quay lại thành phố trước thời hạn.”
“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi.
Ngoài những Sister, anh chưa bao giờ nghe thấy một đơn vị đặc biệt sử dụng cả hỏa lực lẫn siêu năng lực. Judgment chỉ là áp dụng của bọn chúng trong sự huấn luyện. Một đơn vị như vậy thậm chí sẽ còn nguy hiểm hơn đơn vị Hound Dog mà Kihara đã điều khiển. Hơn nữa, những người đó đã theo dõi chính xác những hành động của Accelerator và Kihara Amata. Nếu không, bọn chúng không thể chọn thời gian cho sự đi vào của chúng sớm như vậy sau cái kết của trận chiến như thế.
Nhiều khả năng, bọn chúng là bóng tối đen tối nhất của Thành Phố Học Viện.
Accelerator cuối cùng cũng đã tiếp xúc với chúng.
“Ngươi muốn gì?”
“Ồ, một chuyện rất quan trọng.”
“Ta sẽ lắng nghe những gì ngươi phải nói, nhưng trả lời câu hỏi của ta trước đã.”
“Đó có thể là gì nào?” người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại.
“Chuyện gì đã xảy ra với con virus trong Last Order?” Accelerator nói.
“Nó đã được dừng lại, nhưng một cách cẩu thả. Cậu có thể nói một trong những bánh răng đã bị loại bỏ nên nó chỉ đang quay mà không có kết quả gì. Có vẻ đó là giới hạn của chúng. Sự tiến triển của con virus đã bị dừng lại, nên việc tái tổ chức sẽ là có thể với một chiếc Testament.”
“Không được làm vậy! Ta biết bác sĩ và nhà nghiên cứu sẽ làm điều đó!!”
“Cậu biết à? Ừm, để nó cho họ chắc ổn thôi.”
Accelerator nhổ ra.
Chúng biết tất cả về sức mạnh, những con tốt, và mối quan hệ của anh.
“…Vậy ngươi muốn gì?”
“Tôi vui vì cậu chịu hợp tác,” là lời đáp lịch sự. “Tôi tin chúng ta cần phải thảo luận về những thiệt hại mà Thành Phố Học Viện đã trải qua từ một loạt những cuộc náo động mà cậu đã gây ra.”
“…”
“Cho phép tôi tiếp tục. Đầu tiên là vấn đề tiền bạc. Với những thiệt hại vật chất cho những tòa nhà và cơ sở vật chất, chi phí y tế và bồi thường thiệt hại cho những thành viên bị thương của Hound Dog, và chi phí để thao túng thông tin cung cấp cho dân chúng, tất cả khoảng 8 nghìn tỉ yên. Bây giờ, về cuộc tấn công Thomas Platinumburg của Ban Giám đốc…”
Người đàn ông giải thích liên hồi, nhưng giọng điệu của hắn ta rất nhẹ nhàng.
Với vẻ mặt chán nản, Accelerator đáp, “Vậy các ngươi sẽ làm gì, cắt ta ra thành từng mảnh làm tư liệu nghiên cứu để trả tất cả những thứ đó à?”
“Đó là một lựa chọn, nhưng chúng tôi đang đề xuất một lựa chọn khác.” Ngươi đàn ông đưa ngón trỏ của mình lên. “Cậu có muốn làm việc với chúng tôi không?”
“Cái gì?”
“Sức mạnh của cậu có thể được sử dụng cho những mục đích quân sự, nên nó có vẻ như là một lựa chọn khá thực tế với tôi. Giá trong ngành công nghiệp quốc phòng đã thổi phồng lên quá nhiều. Cậu có biết một chiếc máy bay chiến đấu hay tàu có chi phí bao nhiêu không? Ừm, nếu cậu làm công việc dành cho một hạm đội, cậu sẽ có thể xóa sạch 8 nghìn tỉ yên đó. Dù rằng, nó sẽ tốn một ít thời gian.”
“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi. “Thành Phố Học Viện đang gấp rút cho cái quái gì vậy? Bình thường, bọn chúng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đi xa đến thể này để có được việc sử dụng một kẻ như ta. Bọn chúng định bắt đầu một cuộc chiến tranh hay đại loại thế à?”
“Tôi không thể trả lời điều đó.”
“Hiểu rồi. Ừm, dù lời đáp của ngươi là gì, ta chỉ có một điều để nói.” Accelerator nhìn chằm chằm vào người đàn ông và nói, “Mẹ kiếp chuyện đó.”
“Hả?”
“Ngươi muốn ta bồi thường thiệt hại à? Ta đã gây ra tổn hại gì cho Thành Phố Học Viện chứ? Tất cả đều được gây ra bởi những thằng khốn nạn như các ngươi tập hợp ở đây thôi!!” Accelerator rống lên khi anh ngồi với cái lưng dựa lên chiếc bàn. “Tại sao bọn ta phải làm điều các ngươi nói sau mọi chuyện các ngươi đã làm với bọn ta hả!? Ngươi muốn ta giết ngươi không hả!? Đây là lúc ngươi nên cúi xuống với ta đấy!? Ta không biết các ngươi đã làm gì đằng sau hậu trường, nhưng đừng có để ta hay con nhóc đo bị cuốn vào trong đó!!”
Anh đưa ra một lời lập luận đúng đắn.
Anh đáng ra phải là người cuối cùng đưa ra một lời lập luận đúng đắn, vậy mà anh vẫn làm vậy.
“Đây là thời điểm quan trọng dành cho Thành Phố Học Viện.”
“…Ngươi thậm chí có đang nghe ta không hả?”
“Nếu chúng tôi đi bước đi sai lầm, chúng tôi có thể bị tiêu diệt. Chúng tôi muốn chiến đấu chuyện này và chúng tôi mong muốn sự hợp tác của cậu. Chúng tôi sẽ không ép cậu, nhưng hãy nghĩ về chuyện này một cách cẩn thận đi. Nếu Thành Phố Học Viện hoàn toàn biến mất, những siêu năng lực gia chúng ta sẽ có một nơi trên thế giới này à? Và chuyện tương tự cũng sẽ đến với những công nghệ kia.”
“…”
Mười ngàn nhân bản quân sự sản xuất hàng loạt nọ đã chống lại luật pháp quốc tế và không chính thức được cho phép cả trong Thành Phố Học Viện. Bọn họ không có nơi chốn bên ngoài thành phố. Thậm chí có khả năng họ sẽ bị gửi cho những trung tâm nghiên cứu quân sự thậm chí còn kinh khủng hơn nơi họ đã ở trước đây. Sau cùng, Last Order và những người kia có giá trị đủ để hỗ trợ cho vài loại kế hoạch lớn nào đó.
Thành Phố Học Viện là cần thiết cho cô bé mà Accelerator phải bảo vệ và cho cảnh quan cô bé yêu quý. Anh không biết kẻ thù là ai, nhưng anh không thể để thành phố đó bị phá hủy. Dù cho nó xấu xí đến thế nào đi nữa, Thành Phố Học Viện là một thế giới dành cho đứa trẻ nhỏ, nhỏ bé nọ.
"Những giáo viên” của Ban Giám đốc đã vấy bẩn đôi tay, nhưng không có họ, những "trường học” của Thành Phố Học Viện không thể hoạt động. Đây không phải là chuyện mà những “học sinh" có thể giải quyết được dù cho họ có đấu tranh nhiều đến thế nào đi chăng nữa.
Cuối cùng, chỉ có một con đường mà anh có thể tiến vào.
Anh tặc lưỡi và quyết định.
“Nói ta một chuyện,” anh nói với người đàn ông trước mặt mình.
“Chuyện đó là gì nào?”
“Tên người đứng sau sự kiện này là gì? Ta có một ý tưởng, nhưng ta lại không có bằng chứng. Vậy nên nói ta nghe. Ta sẽ cắt đầu người đã làm chuyện này với con nhóc đó. Ngươi có thể xem đó là điều khoản hợp đồng của ta.”
“Tôi không ngại cho cậu câu trả lời, nhưng nó có thể chẳng là gì ngoài một vật tế thần đâu.”
Accelerator im lặng một chút trước khi nói, “Hiểu rồi. Vậy ra đó là người quan trọng đủ để tránh câu trả lời.”
“Vậy sẽ thế nào đây?”
“Làm như ngươi muốn đi.”
“Một câu trả lời tuyệt vời.”
Người đàn ông rút một khẩu súng lục khỏi lưng mình.
Hắn ấn nòng súng lên ngực của Accelerator.
“Xin chào mừng, người mới.”
Hai phát súng vang lên.
Những viên đạn cao su đàn áp bạo động đánh vào Accelerator và anh gục đổ xuống sàn. Người đàn ông trả khẩu súng lục vào trong bao súng của nó và đưa ra những lời chỉ dẫn cho đồng sự của mình.
“Rút lui. Xóa bỏ tất cả dấu vết trận chiến. Mang người bị thương ra Tuyến B và Accelerator đi Tuyến G.”
Hai người đàn ông nắm lấy từng cánh tay của Accelerator khi anh nằm bất tỉnh trên sàn.
Người con trai cuối cùng cũng đã nhận được một chút hương vị ánh sáng đó một lần nữa lại rơi vào bóng tối.
Lần này, anh chìm sâu đến mức anh không bao giờ có thể bò ngược ra được.
Vị bác sĩ mặt ếch trở lại bệnh viện.
Sự chuẩn bị cho điều đó đã tốn một số hành động. Một vài Sister đã được gửi vào trước thời gian này để chắc chắn không có món quà chia tay như đội quân hay những trái bom ẩn đang đợi ông. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã tốn một tiếng.
(Mình chưa bao giờ nghĩ mình sẽ để bệnh nhân của mình làm việc cho mình.)
Chuyện này dường như thực sự làm trái ý ông và vị bác sĩ mặt ếch thở dài. Ông quyết định có thể sẽ là một ý tưởng tốt khi thuê vài người làm việc như tay chân của ông trong tương lai.
Những bệnh nhân quan trọng nhất đã kết thúc với việc điều trị trong “chiếc xe bệnh viện”, một chiếc xe cấp cứu lớn cỡ một chiếc xe buýt du lịch. Sau khi đảm bảo những chiếc giường đã mở, những bệnh nhân quay lại bệnh viện và mọi thứ dịu xuống.
Ngồi trên một chiếc ghế trong phòng khám, ông nhìn chằm chằm ngây người vào trần nhà một lúc.
Rồi ông vươn đến chiếc điện thoại trên bàn.
Ông ấn nút cho một đường dây bên ngoài và rồi ấn nút # một vài lần. Nó có vẻ là ngẫu nhiên, nhưng thực sự có một nhịp điệu thiết lập cho nó. Sau đó, những con số đặc biệt, số này đến số khác.
Khi đưa điện thoại lên tai mình, ông không nghe thấy tiếng đổ chông thường lệ.
Ông được kết nối mà không có tiếng đổ chuông dù chỉ một lần.
“Chào buổi sáng, Aleister. Ông cảm thấy thế nào sau cuộc tàn sát không kiềm chế đó?”
“Khá tốt. Mọi chuyện cuối cùng cũng đã chuyển sang giai đoạn hai. Nhưng vẫn còn là quá sớm để gọi hành động của ta là ‘không kiềm chế’ đấy.”
Âm thanh rõ ràng một cách đáng ngạc nhiên đến mức nó tạo ra một câu hỏi liệu có một đường dây điện thoại tiêu chuẩn nào đang được sử dụng không. Nó sẽ nghe có vẻ hợp lí khi nghe thấy một loại dây cáp hoàn toàn mới được kết nối với chiếc điện thoại đó.
Nhưng vị bác sĩ mặt ếch đã quen với nó.
Như đã nói với Accelerator, ông đã biết về mặt tối của thế giới khá lâu rồi.
“Quá sớm, hửm? Ông còn định sử dụng Accelerator và Last Order bao lâu nữa hả?”
“Ai biết chứ. Ta thì lo hơn về việc liệu chúng sẽ kéo dài đến phút cuối không. Những thiết lập số cho trường khuếch tán AIM vừa hoàn tất đặt vào thiết bị kiểm soát véc tơ, nhưng mức độ hoàn thành theo thứ tự đang thiếu một chút. Ta cũng có thể tạo một bộ ba ngoài Accelerator, Last Order, và Fuse Kazakiri, nhưng thế là vẫn chưa đủ. Ta phải đi xa hơn thế.”
“Hơn cả…Level 6 hả?”
“Nếu không, tránh khỏi con đường gọi Imagine Breaker vào trong từ bên ngoài sẽ là vô nghĩa.”
“Aleister, có một chuyện tôi cần phải nói với ông.”
“Chuyện gì nào?”
“Tôi muốn ông ngừng việc xem những bệnh nhân của tôi là đồ chơi của ông đi.”
“Heh.”
Ông nhận được một tiếng cười đáp lại.
Với vị bác sĩ im lặng, chủ tịch Ban Giám đốc nói, “Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ta làm như ông nói chứ? Trong thực tế, ông thậm chí có thể làm được gì nào?”
“Tôi biết,” vị bác sĩ mặt ếch lặng lẽ nói trong căn phòng khám tối om nơi ông không bật đèn đó. Không ai có thể nhìn thấy biểu hiện của ông. “Tôi biết rất rõ mức độ mình có thể làm với người đã tập trung nhiều sức mạnh như ông. Nhưng,” vị bác sĩ tiếp tục. “Dù vậy, những đứa trẻ đó là bệnh nhân của tôi.”
“…”
“Và tôi là một bác sĩ. Aleister, dù cho ông có là ai đi nữa, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Ông hiểu sự quả quyết của tôi đi xa đến thế nào mà, đúng không, Aleister?”
Nắm tay của vị bác sĩ mặt ếch lên chiếc điện thoại thắt chặt.
Giọng nói trầm, tĩnh lặng của ông tiếp tục.
“Dù sao thì tôi cũng đã cứu ông một lần mà.”
Im lặng tràn đầy phòng khám tối om.
Cả vị bác sĩ mặt ếch và Aleister đều không nói gì trong một lúc.
Cuối cùng, Aleister nói.
"Ta thực sự đã gần chết lúc đó.”
Vị bác sĩ cau mày.
Nó gây đau đớn cho ông khi sử dụng lòng biết ơn cho một hành động như thế theo cách như vậy.
“Đó là lúc còn ở Vương quốc Anh. Tổ chức đàn áp pháp sư của giáo hội quốc gia đã truy đuổi ta và ta đã gục ngã như một cái túi nổ. Người đã khâu ta lúc đó, che chở cho ta khỏi Vương quốc Anh, đặt ta vào trong một thiết bị hỗ trợ sự sống, giới thiệu ta với Nhật Bản, và giúp ta tạo nên những kế hoạch cho Thành Phố Học Viện là ông.”
“…”
“Ông hối hận à?”
“Ông nghiêm túc hỏi tôi điều đó đấy hả?”
“Nếu ông định tắt thiết bị hỗ trợ sự sống của ta từ xa, giờ là cơ hội cuối của ông đó.”
“Tôi sẽ làm vậy nếu ông không chế giễu tôi.”
“Hiểu rồi,” Aleister nói với một tiếng cười nhẹ. “Có vẻ ta cũng phải trở thành kẻ thù của ông rồi.”
“…”
“Giáo phái được cho là khắc khe nhất Cơ Đốc Giáo, magic cabal Hoàng Kim được cho là lớn nhất thế giới, và ngay cả đất nước và gia đình ta. Ta đã trở thành kẻ thù của nhiều thứ khác nhau trong suốt cuộc đời của mình, nên ta chưa bao giờ nghĩ ta vẫn sẽ có cái để mất sau khi đi xa đến thế này.”
“Tôi xem nó như là ông đã không thay đổi quyết định của mình.”
“Ông biết lí do của ta mà.”
“…Ừ.”
“Ta không thể dừng lại. Ta đã qua giai đoạn đó rồi.”
Đó là một lời từ biệt rõ ràng.
Đó là một nguyên nhân buồn bã vì họ đã không bắt đầu như là kẻ thù.
Aleister nói điều cuối cùng.
“Vĩnh biệt, kẻ thù dịu dàng, dịu dàng của ta.”
Và với điều đó, cuộc gọi kết thúc.
Đường dây mảnh đã là kết nối cuối cùng của ông biến mất và chỉ giai điệu quay số bình thường là còn lại.
Vị bác sĩ mặt ếch vẫn đông cứng tại chỗ trong 10 giây.
Chậm rãi, ông đặt tai nghe xuống.
Trong phòng khám tối, không ánh sáng đó, ông khẽ thở dài.
(Ông đã quên rồi à, Aleister?)
Vị bác sĩ mặt ếch mở cửa sổ. Ông không thể nhìn thấy nó từ đây, nhưng một tòa nhà không cửa đang ở theo hướng đó.
Ông là một người đàn ông thấp bé.
Người đàn ông thấp bé thậm chí còn không có một gợi ý của sự hiện diện áp đặt đó nghĩ trong im lặng.
(Ông cũng là một bệnh nhân của tôi mà.)
Ngày hôm đó, Thành Phố Học Viện chính thức khẳng định sự tồn tại của một nhóm phép thuật.
Những báo cáo được tập hợp nói rằng Thành Phố Học Viện đã bị tấn công bởi tổ chức phát triển sức mạnh tâm linh phi khoa học Thành Phố Học Viện thuộc về Công Giáo La Mã và sử dụng mật danh là "phép thuật". Trong ngày, nó đã được chọn bởi những đài tin tức trên toàn cầu
Trong khi đó, Công Giáo La Mã xác định sự tồn tại của một thiên thần bên trong Thành Phố Học Viện. Giáo Hoàng Công Giáo La Mã chỉ trích Thành Phố Học Viện đã thực hiện nghiên cứu báng bổ chống lại giáo lí của Cơ Đốc Giáo.
Cả hai đều gọi tuyên bố của người kia là nực cười và từ chối xác định chúng trong khi tiếp tục tấn công nhau bằng tuyên bố của riêng mình. Không có dấu hiệu nhượng bộ hay thỏa hiệp có thể được nhìn thấy trong hành động của họ. Trong thực tế, hành động của họ có thể gần như được xem như là cố làm trầm trọng thêm cuộc xung đột giữa họ.
Một cuộc xung đột đang bắt đầu.
Thành Phố Học Viện và Công Giáo La Mã trực tiếp đối đầu.
Có thể một cuộc chiến tranh thực sự lớn đang bắt đầu lần thứ ba trong lịch sử thế giới.
Ghi chú
Acqua tiếng Ý nghĩa là nước.