Toaru Majutsu no Index

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

276 7109

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

14 91

I became the Necromancer of Academy

(Đang ra)

I became the Necromancer of Academy

_172

Sau đó, ta sẽ giải thoát cho các ngươi

14 124

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

25 218

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

(Đang ra)

Cậu bé được Ma Vương và Long Vương huấn luyện trở nên vô đối trong cuộc sống học đường! (WN)

Kumano Genkotsu

Được sinh ra với cơ thể yếu ớt cũng như không có tài năng trong cả ma thuật và sức khỏe, Ruisha Bardy thường xuyên bị cô bạn thời thơ ấu của mình bạo hành. Vào năm 15 tuổi, khi trốn ở trong rừng luyện

24 370

SS Volume 1 - Cuộc nổi dậy của Skill-Out - Chương 4: Hoàn cảnh của một bà mẹ say rượu — The_Two_Leading_Roles. (chưa edit)

Part 1

Ở Thành Phố Học Viện, mười giờ đêm đã là khá muộn.

Đây là vì xe lửa và xe buýt của thành phố dừng hoạt động sau khi tất cả học sinh được cho là đã rời khỏi trường. Ở vài nơi, những cửa hàng cũng sẽ đóng cửa vào thời điểm đó, nên dường như những cửa hàng duy nhất mở cửa là những cửa hàng dành cho người lớn.

Vì thành viên của Anti-Skill, vừa là giáo viên vừa là lực lượng an ninh, đang đi tuần thành phố, những học sinh không sẵn sàng để bị mắng sẽ ở lại trong kí túc xá của họ.

Còn nữa, Thành Phố Học Viện tràn đầy những tên tội phạm vào ban đêm nên một học sinh bình thường có thể dễ bị cuốn vào một chút rắc rối nhỏ nếu đi lại xung quanh lúc đó.

Trên một trong những con đường, âm thanh của một cây gậy gõ vào mặt đất có thể được nghe thấy.

Đó là Accelerator.

(Aaa… Xử lí những công việc còn lại đó làm mình ở ngoài khá muộn…)

Anh đang không quay trở lại căn hộ của Yomikawa Aiho.

Anh được đăng kí vào học năm nhất tại Học Viện Nagatenjouki, nhưng anh cũng sẽ không đi đến một trong những kí túc xá của học viện đó.

Anh đang tiến đến một tòa nhà được đề cập trong GROUP như là “Phòng Ngủ”.

Nó không yêu cầu những thành viên của GROUP phải ngủ ở đó. Rõ ràng, Tsuchimikado Motoharu đang theo học tại một trường trung học bình thường và sống ở một kí túc xá học sinh còn Musujime Awaki thì đang sống như một kẻ ăn bám với một nữ giáo viên tò mò nào đó. Unabara Mitsuki không nói gì về cách sắp xếp cuộc sống của mình, nhưng có vẻ hắn có nơi ở của riêng mình. Miễn là họ không làm cái gì quá đáng chú ý, họ có vài việc tự do như là những hoạt động cơ bản của họ. Ít nhất, những tên cấp trên không phàn nàn về nơi những thành viên GROUP đang sống.

Accelerator không quan tâm những thành viên khác đang ở đâu hay họ đang làm gì, nhưng anh chắc họ cũng đang nghĩ đến chuyện tương tự như anh. Đơn giản thì, anh sẽ không gặp phải vấn đề gì nếu tổ chức được gọi là GROUP bị phá hủy miễn là nó sẽ không gây bất cứ tổn hại nào đến anh.

(Điều đó sẽ làm tất cả chuyện này dễ dàng hơn.)

Đã qua thời điểm họ có thể mưu phản cùng với nhau và thay đổi mọi chuyện tốt hơn.

“…Chậc. Mình đoán mình sẽ dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi và mua một ít cà phê…”

Chiếc lon anh hiện đang uống đã khá rỗng nên anh bắt đầu đi đến một hướng khác để mua một lon mới. Anh tiến đến một cửa hàng tiện lợi ở tầng một của một tòa nhà gần đó như thể anh bị cuốn hút bởi nhiều ánh đèn huỳnh quang khác nhau tạo nên khung cảnh của Thành Phố Học Viện về đêm.

“Uhh…Uhhhhnnn…”

Một âm thanh nghe như ai đó đang nói chuyện trong giấc ngủ phát ra từ bên cạnh anh.

Nhưng lẽ ra không có ai ở đó. Sau cùng, chỉ có một chiếc hộp thư màu đỏ là đang ở đó. Và chiếc hộp thư kim loại đó, đặt ra một câu hỏi về sự hữu ích của nó trong thời đại email, rõ ràng không phải là một chiếc giường.

Vậy mà…

“U-ugyahh…Mình thấy không khỏe lắmmmm…”

Một người phụ nữ say rượu kì lạ đang bám vào phần hỗ trợ sau của chiếc hộp thư như nó là một dakimakura và cọ xát má của mình vào nó.

Cô ta trông giống như một sinh viên đại học. Cô ta đang mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc quần đen mảnh mai, nhưng chúng có thể là vài thương hiệu đắt tiền. Ngoài ra, một chiếc túi xách nhỏ không thể chứa được nhiều hơn một cái ví đã rơi xuống đất cách cô ta một chút. Mọi thứ về cô ta đang hét lên “Tấn công tôi đi, đồ ngốc!”. Cô ta có vẻ quá “mời gọi” theo cách đó đến nỗi làm cho ta không muốn giúp đỡ cô ta.

Accelerator sắp lờ đi cô ta và tiến vào cửa hàng tiện lợi, nhưng..

(Hửm? Khuôn mặt cô ta trông quen quá…?)

Anh đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn kĩ hơn vào khuôn mặt của sinh viên đại học say rượu đó. Anh nhìn vào mái tóc nâu nhạt dài ngang vai và những đường nét cân đối của khuôn mặt cô ta. Đôi mắt cô ta đang nhắm nên anh không thể nói được, nhưng anh dễ dàng đoán được đôi mắt của cô ta sẽ được lấp đầy bằng năng lượng dư thừa. Chiều cao và tỉ lệ của cô ta hoàn toàn khác, nhưng một cách kì lạ vẫn đủ để làm cho cô bé đó đi đến tâm trí.

Cô ta rõ ràng không phải là một phần của gia đình Last Order.

Những siêu năng lực gia nhân bản không có gia đình.

(…Cô ta là ai chứ? Đừng nói đây chỉ là một sự trùng hợp thôi đấy…)

Accelerator không thể không tò mò và anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người phụ nữ từ khoảng cách gần.

“Hơơơ… Đây, đây. Tôi là Misaka Misuzu-saaan nè…”

Ngay khi anh thấy mắt cô ta đột nhiên mở ra, người say rượu bám vào anh. Cô ta di chuyển chậm rãi, nhưng Accelerator lại đang sử dụng một cây gậy.

Cả hai người họ ngã xuống con đường bẩn.

Người phụ nữ ôm lấy quanh eo cậu, nhưng cô ta không có vẻ là nhận ra.

“Sở thích của tôi là số học và học tập. Kĩ năng đặc biệt là bơi lội và vòng ngực là 91 cm… Ấy chết. Tôi đã kết hôn rồi. Thôi nàooo, đừng có chạm vào tôi thân thiết như thế, sẽ là bất lịch sự với papa đó.”

Khi nói, cô ta đẩy Accelerator sang một bên và ngồi trên mặt đất cách đó một chút. Trong giây lát, anh cảm thấy sự thôi thúc bắn vào đầu cô ta, nhưng…

“Hử…? Trung tâm cơ sở dữ liệu trường Đại học Dangai ở đâu vậy? Nè, cậu bé trắng ơiii. Cậu có biết không?”

Cô ta hoàn toàn say xỉn.

Cô ta có thể sẽ nói điều tương tự như vậy với bất cứ ai, dù đó là Chủ tịch của Ban Giám đốc hay Tổng thống Hoa Kì đi nữa.

(C-chuyện ngày ngu xuẩn đến mức mình là một thằng ngốc đã chú ý vào cô ta. Mình chỉ cần phải đi và mua cà phê thôi. Đối phó với bà đó ớn thật.)

Accelerator đứng lên trong khi hỗ trợ trọng lượng của mình lên cây gậy và phủi chất bẩn khỏi quần bằng một tay. Rồi anh thở dài và bắt đầu bỏ đi.

“Nèèè, đừng như thế chứ. Đừng lờ tôi chứ, cậu bé trắnggg…”

Người phụ nữ say rượu nắm lấy mắt cá chân của anh.

Accelerator lại ngã xuống một lần nữa với một tiếng hét.

Người phụ nữ say rượu kì lạ trèo lên người anh và nói.

“Nè, cậu bé trắnggg. Tôi là loại người sẽ hôn bất cứ ai – nam hay nữ – nếu họ trẻ hơn tôi đấyyy.”

“Dừng việc nói những chuyện vô nghĩa đi!!” Accelerator hét ngược lại không suy nghĩ, nhưng sau đó nhận ra chuyện mình đã làm.

Bây giờ khi anh đã thực sự thừa nhận sự tồn tại của kẻ say rượu cô đơn đó, anh thấy nụ cười khó chịu nhất xuất hiện trên khuôn mặt của cô ta.

“Như tôi đã nói… Cậu có biết trung tâm cơ sở dữ liệu trường Đại học Dangai ở đâu không? Misuzu-san phải làm một số nghiên cứu ở đóóó. Sau cùng tôi đã nhận những báo cáo xếp chồng màààà. Bwaaah…”

Mùi hôi mạnh của rượu từ từ bao quanh Accelerator.

“Sao mà biết được chứ!? Đi gọi taxi hay gì đó đi!!”

“Aaa. Tôi phải làm nó như thế nào chứứứ?”

May mắn thay, một chiếc taxi đang đi qua. Accelerator đã bị đẩy xuống đất và có ai đó trèo lên người mình, nhưng anh vẫn lo liệu để đưa tay ra không khí và mạnh mẽ vẫy nó.

Chiếc taxi từ từ dừng lại và người tài xế, một người đàn ông trung niên, nhảy ra.

“C-cậu không sao chứ!? Có chuyện gì xảy ra à!?”

“…Nếu có chuyện gì ở đây gây khó chịu cho ta, ta sẽ đập mọi người ở đây chết hết…” Accelerator lẩm bẩm trong giọng thấp.

Anh đẩy người phụ nữ say rượu khỏi người mình. Anh lờ đi người phụ nữ kì lạ đang nói gì đó về chiếc taxi và hét vào người tài xế taxi bảo ông ta hãy xử lí cô ta. Anh cuối cùng cũng lo liệu để bước đi. Anh không còn quan tâm về cửa hàng tiện lợi hay một lon cà phê nữa. Anh chỉ muốn đi càng xa người phụ nữ say rượu đó càng tốt.

Siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện là một con người và ít nhất có một chuyện mà anh sẽ gặp khó khăn khi đối phó.

Part 2

“Anh muốn nói croquette đủ điều kiện như là một loại món nabe,” Kamijou Touma giải thích cho Index đang đi cạnh bên mình.

Họ đã rời khỏi nhà hàng sukiyaki, tách khỏi những người bạn cùng lớp còn lại của cậu, và quay trở lại kí túc xá. Họ đã ghé qua một cửa hàng tiện lợi, nên họ không đi cùng với những người sống trong cùng kí túc xá (Và cậu không muốn bất cứ ai phát hiện Index đang sống với cậu, nên họ cần một khoảng thời gian trì hoãn).

“Nó là ngon nhất khi em đặt một cái bếp ga lên bàn, đặt một nồi đầy dầu lên trên đó, và bỏ những nguyên liệu vào trong nồi cùng với vụn bánh mì đã được đặt lên trên chúng. Nó có thể tốn một ít thời gian để nấu, nhưng em có thể lấp đầy khoảng thời gian đó bằng cách ăn những món ăn khác đến khi món croquette chiên xong.”

“Nhưng không phải đồ ăn sẽ ngon hơn khi nó vừa được làm xong à?”

“Ừm, đúng vậy, nhưng…”

“A!? Vậy thì đồ ăn sẽ ngon nhất khi em ăn tất cả mọi thứ trong khi anh làm ngay trước mặt em!? K-khám phá mới đó!!”

“Dẹp chuyện đó đi!! Em sẽ tước khỏi anh việc cắn một miếng duy nhất trong chỗ đồ ăn ngon đó đấy!?”

Kamijou đưa ra sự phản đối hoàn hảo mà bất cứ ai cũng sẽ làm, nhưng Index và con mèo hoa không làm gì khác ngoài hờn dỗi và kêu meo.

Kamijou đang tính phản công bằng cách nói rằng cậu không muốn nấu nướng lắm nên họ sẽ chỉ có đồ ăn lạnh cho buổi sáng ngày mai thì cậu thấy một chiếc taxi dừng lại bên đường khi họ đang đi đến. Cái đèn nháy màu vàng của nó đang nhấp nháy, cửa sau thì mở ra, và phần thân trên của một người phụ nữ trông khoảng độ tuổi đại học đang nhô ra trên đường.

Một người đàn ông trung niên có vẻ là tài xế đang tranh cãi với người phụ nữ đang nằm ườn một phần thân trên mặt đất.

“Tôi đã nói với cô là không mở cửa và ra ngoài như thế rồi mà!”

“Ông nói gì hảảả!? Ông đang thách đấu với Liên minh Cửa Nửa Mở khắp Nhật Bản đó à!”

“Rồi, rồi. Tôi chắc cô là thành viên duy nhất của cái liên minh gì gì đó, nên dừng việc nói về nó và làm ơn quay trở lại chỗ ngồi của mình đi.”

“Thế thôi à… Lúc này tôi sẽ không quay lại dù cho có chuyện gì đâu. Heh hehhh…”

Cuộc trò chuyện mà cả hai bên dường như đang nói về những chuyện hoàn toàn khác nhau này chạm đến tai của Kamijou.

(Trời. Đúng là một vị khách kinh khủng!!)

Kamijou nghiêm túc bắt đầu nghĩ về việc đi qua một con đường khác.

Không phải là vì cuộc nói chuyện mà người phụ nữ đó đang thích thú; cô ta là loại người thích việc có ai đó trông chừng cô ta. Nếu cậu bị cuốn vào việc đối phó với cô ta, cậu nhất định sẽ tiếp tục bị cuốn vào trong rắc rối đến khi cô ta tỉnh táo lại vào buổi sáng.

Vì Kamijou đã bị nhuộm một cách không thể xóa nhòa bởi sự xui xẻo, cậu là người cuối cùng nên đối phó với những người như thế.

“Hửm?” Người phụ nữ say rượu nói khi cô ta quay đầu về phía cậu.

Phần thân dưới của cô ta vẫn ở trong chiếc taxi và phần thân trên của cô ta vẫn đang ở trên mặt đất.

“Aa aa aaaa! Là Kamijou-kun kìa! Là Kamijou-kun kìa!!”

Vai của Kamijou dựng mạnh.

(Tại sao cô ta lại biết tên mình chứ!?)

Kamijou nhìn vào người phụ nữ say xỉn một lần nữa và nhận ra đó Misaka Misuzu mà cậu đã gặp vào kì Daihaseisai. Cô ấy là mẹ của Mikoto, cô nữ sinh trung học điện năng đó.

“…Ừm, mình đoán chuyện này là nghĩa vụ dành cho ai đó trong gia đình cô ấy.”

Đó là một cách nói khiếm nhã, nhưng, khi Misuzu nghe thấy nó, một nụ cười thoải mái xuất hiện trên khuôn mặt của cô ấy.

“Trái đất chắc chắn có rất nhiều trọng lực, đúng khônggg?”

“Hả?”

“Misuzu-san không cần bất cứ cái gì kháccc. Tôi chỉ cần phải ngủ ở đây thôi. Chúc ngủ ngonnn.”

Theo sau đó là tiếng nghe như hơi thở của ai đó đang ngủ, nên Kamijou không chắc liệu cậu có nên đánh thức cô ấy hay không.

Nhưng sau đó mắt của Misuzu đột nhiên mở ra.

“Ôi, không. Mình chưa làm bài tập kéo dãn hay bỏ lớp trang điểm! Chết tiệt. Tất cả những công việc mình phải làm để giữ cho da dẻ khỏe mạnh. Sau cùng, mình là mẹ của một đứa trẻ mà!! Ư, mình sẽ nôn mất!”

Kamijou thề với bản thân mình là cậu sẽ không bao giờ để cho Mikoto uống chút rượu nào.

Mà dù sao thì nó cũng chống lại luật cho trẻ vị thành niên uống rượu.

Trong khi đó, tài xế taxi đang nhìn về phía Kamijou với đôi mắt lấp lánh như thể muốn nói “M-mình được cứu rồi! Ai đó biết bà say rượu này đã xuất hiện rồi!!”.

Ngoài ra, Misuzu dường như đã chuyển mục tiêu của mình từ người tài xế sang Kamijou và cố gắng đứng dậy trong khi có phần thân dưới đang ở trong phần sau của chiếc taxi và phần thân trên đang nhô ra trên đường.

“Ui, ui. M-mình không thể đứng dậy đượccc…”

Có vẻ cô ấy không thể đứng dậy, nhưng cô thấy đang thêm vào nhiều chuyển động không cần thiết nên cô ấy trong giống như một con hải cẩu trong một hồ cá.

Kamijou không muốn tiếp cận cô ấy, nhưng cậu không thể cứ lờ đi cô ấy, nên cậu bất cẩn tiến lại gần. Đó là khi Misuzu nắm lấy người cậu với toàn bộ sức lực của mình.

“Yaaaay!! Mình tóm được trai trẻ rồiiii!!”

“Gwooooaaah!?”

Nếu nó chỉ là một cái ôm, tim cậu sẽ đập rộn ràng, nhưng có vẻ Misuzu không buông lơi việc tập thể dục vì một tiếng ọp ẹp bắt đầu phát ra từ khu vực xương sống của cậub.

“Tại sao Misuzu-chan lại đi lang thang muộn đến thế này chứứứ? Bwaaah…”

“Gwaah! Cô hôi quá!?”

“Hửửử? Cậu không thấy một bà mẹ bốc mùi rượu và có đôi mắt say rượu quyến rũ à?”

“Chẳng có cái nào trong số chúng là điểm mạnh đâu!! G-giúp anh với, Index!!”

Kamijou gọi giúp đỡ, nhưng Index đang nhìn chằm chằm vào cậu với đôi mắt lạnh lùng và không thấy dấu hiệu của việc cố gắng giúp cậu. Con mèo hoa trong tay cô bé hẳn không thích mùi rượu vì nó đang đấu tránh cố gắng tránh xa ra.

Misuzu nhìn lơ đãng vào Index.

“Nèèè, cô bé đó là ai vậy? Giới thiệu với tôi điii.”

“H-hmph. Tôi không có lí do để nói với ai đó như cô về tên mình.”

“Thế là sao chứứứ!? Nếu nhóc không tự giới thiệu mình, tôi sẽ đút ngón tay vào mũi của chàng trai này đấyyyy!!”

“Wah wah!! Index! Cháu là Index!!”

Và như thế, Cơn bão Misuzu chiếm được thế thượng phong ngay cả với Index.

“Nè, nèèè. Cậu có biết trung tâm cơ sở dữ liệu của trường Đại học Dangai ở đâu không?”

“Hả?”

“À, cậu biết đấy…Cơ sở lưu trữ chứa toàn bộ thông tin về những chương trình xử lí bằng AI và phần mềm hoạt động…”

“K-không phải, cô không cần phải mô tả trung tâm cơ sở dữ liệu với cháu đâu. Ừm, trường Đại học Dangai ở…”

“À, đúng rồi! Trao đổi số điện thoại và địa chỉ email đi!”

“Đột nhiên quá vậy!”

“Cậu đã trao đổi chúng với Mikoto-chan rồi, đúng khôôông? Tôi cũng muốn nữa. Địa chỉ của tôi là…”

Misuzu cẩn thận xếp hàng vài con số và chữ cái. Mikoto đã làm việc vất vả và dựng lên một kế hoạch lớn liên quan đến việc có được một chiếc điện thoại mới để thực hiện chuyện này và mẹ cô ấy đã làm hết tất cả chỉ trong 3 phút.

“Được rồi, được rồiii. Tôi đã đặt số của cậu vào mục ‘Bạn bè’.”

“Tại sao nói chuyện với cô lại làm cháu nhớ đến kiểu hội thoại của Orsola thế…?”

Kamijou đột nhiên thấy kiệt sức và cuối cùng cũng lo liệu để tách khỏi Misuzu đã ôm cậu như một cái bánh kẹp.

“Mà thực ra, tại sao cô lại ở đây? Cô sẽ không có khả năng vào được Thành Phố Học Viện mà không được phép.”

“Ừ, ừừ. Misuzu-san là một sinh viên đại học, nên tôi phải làm một bài báo cáo. Nhưng dữ liệu chỉ có ở Thành Phố Học Viện, nên tôi phải đếnnn đây.”

“Vậy ra đó là tại sao cô cần phải đi đến trung tâm cơ sở dữ liệu… Không mấy ngạc nhiên đây là nơi duy nhất với cơ sở dữ liệu trên AI.”

Có vẻ tài xế taxi đang muốn trốn đi, nhưng Kamijou nhìn trừng trừng vào ông ta làm ông ta dừng lại.

“Và tôi đã nghĩ tôi sẽ đến gặp Mikoto-chan trong khi ở đâyyy. Nhưng rõ ràng kí túc xá nữ của Tokiwadai quá nghiêm ngặt nên tôi không thể vào được. Người ta không thể đối xử với phụ huynh như thế được!”

“…Ừm, không ai sẽ tin một người say xỉn nào đó đến nói cô ta là mẹ của một học sinh ở đây đâu. Và cô lại chẳng giống một người mẹ gì cả.”

“Ồ, chàng trai này vừa ngẫu nhiên khen ngợi tôi này. Nhưng không phải thế đâu. Tôi làm việc rất chămmm chỉ để ở lại đây như thế này. Tôi bơi lội xung quanh trong một bể bơi trong nhà hàng tuần và bôi kem dưỡng ẩm sau khi tắm. Và nếu lơ là một chút thôi, tất cả mọi thứ sẽ đổ vỡ liền. Kwaah! Tôi ghét mấy đứa thanh thiếu niên với làn da hoàn hảo dù chúng chẳng làm gì cả!!”

Misuzu bắt đầu hành động dữ dội, nhưng rượu hẳn đã tăng thêm tác dụng vì chân cô ấy có vẻ lảo đảo. Như thế là tốt vì Kamijou có thể nắm lấy tài xế taxi đang cố trốn đi một lần nữa và bảo ông ta giúp đưa Misuzu vào sau xe taxi.

“Nèèè! Tôi chưa xong đâuuu!!”

“Vâng, vâng. Chúng ta có thể kết thúc cuộc trò chuyện này vào lúc khác khi rượu có cơ hội rời khỏi hệ thống của cô.”

“Chết tiệt! Cậu đang xem tôi như một đứa trẻ đấy!!”

Misuzu cố tiếp tục, nhưng Kamijou vẫy tay và người tài xế taxi lái đi với vẻ mặt nói rằng, “Cô ta thực sự sẽ trả tiền cho mình à?”. Kamijou nghe tiếng ống xả của chiếc xe từ xa và thở dài.

“Giờ thì…”

Kamijou đột nhiên cảm thấy một người đang sôi sục với sự giận dữ đằng sau cậu và rùng mình.

Nguồn gốc của sự hiện diện này tất nhiên là của cô nữ tu đang ôm con mèo hoa.

“Mình phải làm thế nào để thoát khỏi chuyện này đây?”

Part 3

Kamijou kết thúc với việc có đầu mình bị cắn một cách tuyệt diệu và cậu mở khóa cửa phòng kí túc xá trong khi cọ xát sau gáy mình.

“Nn…Có chút se lạnh ở đây.”

Cậu bật đèn trong phòng, nắm lấy điều khiển của máy điều hòa không khí, và bật nó lên. Index chạy tới chiếc TV và ngồi xuống trong khi Kamijou đi vào phòng tắm và sử dụng bảng điều khiển bên cạnh bồn tắm để bật chế độ nước nóng tự động. Hôm nay là ngày tắm cho con mèo, nên cậu chuẩn bị một cái bồn rửa.

(Thật tuyệt khi không phải làm bữa tối hay rửa chén dĩa…)

Kamijou nâng tay mình để kéo căng ra và rời khỏi phòng tắm. Cậu đã ăn no, nên tất cả những gì còn lại là ngâm trong bồn tắm, đánh răng, và đi ngủ. Nó chỉ là quá tốt đẹp. Nó cám dỗ tim cậu đi ăn uống bên ngoài thường xuyên hơn, nhưng, theo dữ liệu tài khoản trên ứng dụng tài chính trên chiếc điện thoại của cậu, cậu sẽ không ăn gì ngoài nước và muối trong nửa tháng sau nếu cậu làm thế.

Cậu bắt đầu tự hỏi món nabe đã kéo cậu lại nhiều bao nhiêu và bắt đầu vận hành chiếc điện thoại của mình bằng ngón cái khi chiếc điện thoại bắt đầu đổ chuông.

Khi chuyển chế độ, cậu thấy số của Misaka Mikoto trên màn hình.

Kamijou ấn vào nút nói chuyện.

“??? Cô cần gì đây, Misaka?”

“Anh định trả lời email của tôi lúc nào hả!?”

(Email?) Kamijou nghiêng đầu sang một bên khó hiểu.

“Hmm, tôi không thể nhớ được cô đang nói về cái gì…”

“!? Sao mà anh có thể bất cẩn-…”

Mikoto đang hét lên gì đó, nhưng nó nghe như giọng cô ấy đang trở nên xa xôi hơn và rồi cuộc gọi đột nhiên kết thúc. Kamijou nhìn vào màn hình điện thoại của mình, nhưng cậu vẫn có tín hiệu mạnh.

(…Misaka chắc đã mất tín hiệu của cô ta rồi.)

Kamijou cho là như vậy và quay trở lại ứng dụng tài chính.

Cậu ngồi phịch xuống trước chiếc bàn kính giữa phòng.

“Index, em không nên ngồi quá gần TV như thế.”

“N-nhưng chương trình ‘Đố vui Sức khỏe Tăng cường Sức mạnh Suy nghĩ SF’ đang đạt đến đỉnh điểm của nó!!”

“…Có nhiều kiểu khoa học và não liên quan đến những câu đố dạo gần đây, đúng không?”

(Ừm, vài câu trong những câu hỏi đó đến từ những lớp học Thành Phố Học Viện.)

Kamijou không thực sự quan tâm đến chương trình câu đố, nên cậu nhìn qua con mèo hoa với lưng của nó đang phơi trong cái nóng của máy điều hòa không khí.

“Hm. Nếu mày không làm gì cả, tao đoán tao sẽ tắm cho mày trước.”

Cậu lấy ra một chai nước gội động vật và một miếng bọt biển nhỏ có hình dạng như đầu mèo, nhưng con mèo hẳn đã cảm nhận được gì đó vì nó chạy trốn trong bếp như thể muốn nói, “Tôi ghét nước và bọt bong bóng!!”. Nó có thể đang run rẩy trong sự sợ hãi trong khi trốn giữa tủ lạnh và tủ bếp.

Giờ đây nó bị phủ đầy bụi nên Kamijou sẽ phải tắm nó khó khăn hơn.

Nhưng rồi…

“Hửm?”

Điện thoại của cậu đột nhiên rung động.

Lần này nó không đến từ Mikoto.

Chiếc màn hình nhỏ hiển thị số mới vừa được ghi lại gần đây.

Part 4

Misaka.

Đó là điều người phụ nữ say rượu gục đổ trên đường đã nói.

(…Nó chỉ là trùng hợp thôi à? Không phải.)

Accelerator đi một mình trên con đường tối với cây gậy và suy nghĩ.

Người cung cấp gen của Last Order là Misaka Mikoto…nhưng đó không phải là cô ta. Nên đó chắc hẳn là chị của cô ta. Nếu cô ta đang ở trong Thành Phố Học Viện, cô ta có thể là vài loại siêu năng lực gia, nhưng anh chưa từng nghe bất cứ cái gì về điều đó. Nhưng vì anh không thực sự quan tâm đến những người khác, anh không biết nhiều chi tiết về những siêu năng lực gia khác cho lắm.

Tuy nhiên, có một chuyện anh thấy kì lạ.

(Bộ quần áo của cô ta. Elmo, Az, Scale, Losib, và nước hoa của cô ta là một sản phẩm mới Zero Plus…Chờ đã, không phải mấy thứ đó dành cho thanh thiếu niên à? Ừm, cô ta vẫn được phủ trong bộ quần áo có thương hiệu và tất cả đều đến từ những công ti bên ngoài Thành Phố Học Viện. Cái thực tế không có một món đồ nào đến từ nơi này thật kì lạ.)

Có thể hình dung được ai đó sẽ đặt cả một bộ trang phục từ một thương hiệu mà họ thực sự, thực sự thích, nhưng bộ quần áo của người phụ nữ say rượu đó đều đến từ những thương hiệu khác nhau. Áo, quần, thắt lưng, giày, và túi xách đều khác nhau như thể cô ta đã ném một đống những thứ cô ta thích vào cùng với nhau. Không giống như cô ta đặc biệt cầu kì về những thương hiệu mình mặc.

Nhưng sau đó người ta sẽ dự kiến có ít nhất một món đến từ bên trong Thành Phố Học Viện.

Vì không có bất kì cái nào…

(Có khả năng cô ta đến từ bên ngoài.)

Khi nghĩ, Accelerator cố tình chọn con đường người ta hiếm khi đi vào dù không có nhiều người ở ngoài vào ban đêm.

(Thế thì tại sao cô ta lại ở đây chứ? Cô ta có nói gì đó về việc cần đi đến trung tâm cơ sở dữ liệu trường Đại học Dangai, nhưng bọn chúng thực sự sẽ cho ai đó vào đây trong khi chuẩn bị chiến tranh à? Bọn chúng không chỉ kiểm tra lí lịch của bất kì vị khách nào, mà bọn chúng cũng đang làm như thế với những nhân viên giao hàng nữa. Vậy người phụ nữ đó có vài lí do khác để ở đây à?)

Một lí do.

Một lí do mà ai đó trong gia đình Misaka ở đây vào thời điểm này.

Nó cũng có thể liên quan đến bản gốc, Misaka Mikoto. Hoặc là…

(…Nó có thể liên quan đến con nhóc đó.)

“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi và rút điện thoại của mình ra khỏi túi.

Anh mở danh sách địa chỉ và di chuyển con trỏ đến mục duy nhất được gắn nhãn là “Mục 3” và ấn nút gọi.

Đó là số của một thành viên GROUP Tsuchimikado Motoharu.

Anh đặt điện thoại lên tai và nó kết nối thậm chí không một tiếng đổ chuông.

“Accelerator. Cậu cần gì à?”

Một giọng nam lịch sự trả lời. Nhưng mắt của Accelerator mở to khi anh nghe thấy nó. Đó không phải là giọng của Tsuchimikado Motoharu và kiểu lời nói hoàn toàn khác hẳn.

(Vậy ra bọn chúng đã chặn cuộc gọi rồi.)

“Tên khốn. Ta cho rằng ngươi là người phụ trách GROUP.”

“Tôi có thể trả lời bất cứ câu hỏi nào cậu có.”

“Chậc. …Ta chẳng có gì hỏi ngươi cả. Ta có thể xử lí vấn đề của mình. Vậy nên dừng việc ra lệnh bọn ta như ngươi là giám hộ chó chết của bọn ta đi. Ngươi sẽ bị khoét mắt đấy.”

“Ồ, vậy à. Ừm, thế không quá tệ đâu. Có một chuyện mà tôi đã hi vọng mình có thể thông báo cho cậu nếu cậu không bận rộn.”

“Hả?”

“Là về Misaka Misuzu-sama. Mặc dù, tôi cho rằng cậu sẽ cần nhiều hơn là chỉ là một cái tên.”

“…”

Accelerator nhìn quanh.

Không có gì về đường phố ban đêm có vẻ không bình thường.

(Ai đó đã cho bọn chúng thông tin hay bọn chúng đang quan sát từ một vệ tinh à…?)

“Và Misaka Misuzu là ai? Cô ta có liên quan gì đến Railgun hả?”

“Ừ, đúng vậy. Và đây là thời điểm hoàn hảo, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”

(Cái gì?)

Accelerator cau mày.

Với một tiếng bùm, một vụ nổ bất ngờ thắp sáng một phần thành phố với ánh sáng đỏ.

Nó ở khá xa. Âm thanh đi đến sau ánh sáng một vài giây.

Accelerator quay về hướng đó với chiếc điện thoại vẫn đang ấn vào tai của mình.

Một ánh sáng bất thường đang nhấp nháy gần đường chân trời được phủ những tòa nhà.

“Misaka Misuzu-sama đó được cho phép sử dụng trung tâm cơ sở dữ liệu trường Đại học Dangai, nên chúng tôi đã tấn công nó. Cô ta là người duy nhất đang sử dụng nó và một vài vệ sĩ riêng được cho là đang ở đó, nhưng, ừm, đó là phạm vi những gì chúng tôi được phép làm. Tất cả dữ liệu chính được sao lưu qua mạng, nên không cần phải lo về bất cứ tổn thất nào ở đó.”

“Tấn công?”

“Ừ.”

“…Misaka này là ai? Cô ta không phải vài đại diện chuyên nghiệp nào đó, đúng không?”

“Như cậu có thể đoán, Misaka Misuzu-sama là mẹ của Misaka Mikoto. Kiểm tra lí lịch của cô ta trong sạch. Vậy nên cậu không cần phải lo về điều đó.”

(Mẹ cô ta à?)

Accelerator nhớ lại khuôn mặt của Misuzu và một biểu hiện không rõ ràng xuất hiện trên mặt anh.

Nhưng điều làm bận tâm anh hơn là…

“Tại sao các ngươi lại tấn công mẹ của cô ta? Lí lịch của cô ta sạch sẽ mà. Các ngươi đang làm cái quái gì vậy hả?”

“Một người bình thường có thể gặp nguy hiểm theo cách của riêng cô ta. Bây giờ tôi quay trở lại vấn đề tôi đã đề cập lúc trước mà tôi muốn thông báo cho cậu.” Giọng nói trên điện thoại lặng lẽ nói. “Cậu có biết cuộc tập thu hồi không?”

“Đó là chuyện đã xảy ra rất nhiều dạo gần đây. Thành Phố Học Viện có thể trở thành một chiến trường, nên phụ huynh đang tới đón con của họ đến đâu đó an toàn.”

“Bản thân cái lí do đó chẳng hơn gì một sự ngu ngốc được mang lại bởi sự thiếu hiểu biết hoàn toàn về phòng thủ của đất nước này, nhưng nó vẫn là một vấn đề. Để nhiều học sinh rời khỏi Thành Phố Học Viện là một vấn đề đối với một số lí do.”

“…”

Tại sao đó lại là một vấn đề?

Bọn chúng không muốn bỏ những học sinh có thể chiến đấu trong cuộc chiến cho chúng à?

Bọn chúng không muốn những mẫu nghiên cứu của mình bị tiết lộ ra ngoài thành phố à?

(Không phải thế.)

Anh đang nói với người “bên trên” GROUP. Một người như thế sẽ không có một ý kiến bình thường. Nếu đó là vấn đề với chúng, nó phải là vấn đề liên quan đến kế hoạch sâu hơn.

Ví dụ…

Có những mảnh chuyện khác nhau ở hậu trường mà anh đã nhìn thoáng qua vào ngày 30 tháng 9. Những chuyện như Kihara Amata, Hound Dog, con quái vật có cánh khổng lồ đó, con virus được tiêm vào Last Order, và cuộc tấn công thầm lặng lên Thành Phố Học Viện đó.

“Misaka Misuzu-sama là một phụ huynh tìm cách thực hiện một cuộc tập thu hồi. Chúng tôi biết cô ta không cố ý gây ra một vấn đề cho chúng tôi, nhưng một vấn đề ngẫu nhiên vẫn là một vấn đề. Nó phải được ngăn chặn ở đây.”

Khuôn mặt của người phụ nữ say rượu đó đến với bề mặt tâm trí của Accelerator trong chốc lát.

Cô ta là một người phụ nữ khó chịu, nhưng đó không phải là lí do kéo cô ta xuống thế giới bóng tối.

Nhưng đã quá trễ.

Vụ nổ đã xảy ra. Misaka Misuzu nhiều khả năng đã bị thổi bay thành từng mảnh từ vụ nổ đầu tiên.

Tuy nhiên, giọng nói trên điện thoại lên tiếng.

“Cậu cũng sẽ tham gia luôn đi, Accelerator.”

“Cái gì?”

“Tôi đang nói rằng cậu có thể kiếm được kha khá ở đây. Skill-Out được thuê để làm việc này, nhưng…hiệu suất của bọn chúng vẫn còn thiếu. Nó đã được kết luận rằng đưa một vấn đề như thế này cho GROUP là quá nguy hiểm từ quan điểm phơi bày, nhưng suy nghĩ đó dường như đã phản tác dụng. Nếu cậu giúp chúng tôi ở đây, điểm của cậu sẽ tăng lên một ít. Nó sẽ là bước đầu tiên đi đến việc bù đắp cho những tổn thất vào ngày 30 tháng 9. Cậu muốn trả lại 8 nghìn tỉ yên cậu nợ càng sớm càng tốt, đúng không?”

“…”

Accelerator nghĩ về nó.

Nếu người ở đầu kia điện thoại không gây chuyện với anh, Misaka Misuzu vẫn sẽ còn sống.

“Không, cảm ơn.” Anh đáp. “Skill-Out hả? Ngươi thực sự muốn ta làm những công việc lạ kì với những tên khốn Level 0 đó à? Và ta không cần phải cúi xuống để nịnh nọt kẻ như ngươi. Ta không ở đây vì cái món nợ đó.”

Khi nói, anh kiểm tra chiếc điện cực kiểu vòng cổ trên cổ mình.

Anh đã có một chút niềm vui trước đó, nhưng pin vẫn còn khá nhiều thời gian.

Thế là quá đủ để xử lí một nhóm Skill-Out nhỏ.

Anh sẽ cứu Misaka Misuzu.

Đó là quyết định tự nhiên của anh. Đó cũng là cảm giác tương tự mà anh đã có trong sự kiện với Kihara Amata. Một mạng sống bé nhỏ đang gặp nguy hiểm vì một thế lực lớn một cách bất hợp lí. Nó gần như làm anh cười với cái cảm xúc khó chịu đến như thế. Nó khiến anh muốn đập ra bã những kẻ mang đến chuyện này. Nó làm anh nhớ đến lúc anh tìm thấy Last Order.

Mặc dù anh là bóng tối.

“Ai đó như ngươi có thể không hiểu, nhưng cuộc đời của ta là của chính ta. Ta sẽ không làm chuyện ngươi dự kiến ta làm đâu. Ta quyết định chuyện mình làm. Ta không phải là công cụ của ngươi. Hiểu chưa?”

“Vậy à? Nếu cậu không làm công việc này, vậy thì cứ về nhà đi.” Giọng nói trên điện thoại nghe có vẻ hơi nản. “Tôi sẽ chăm sóc sức mạnh của cậu đến khi cậu quay lại.”

Chiếc điện cực trên cổ anh phát ra một tiếng bíp kì lạ.

(Cái…gì!?)

Accelerator nhanh chóng đưa tay lên công tắc, nhưng không có phản ứng nào cả. Chẳng có gì hơn một tiếng bấm. Anh không thể thay đổi giữa chế độ bình thường và chế độ siêu năng lực.

“Ngươi đặt thứ gì lên điện cực của ta hả!!”

“Ồ, cậu có chuyện gì cần đến điện cực à?”

“Chậc,” anh tặc lưỡi.

Để cho đội kĩ thuật của GROUP cải thiện pin, chiếc điện cực kiểu vòng cổ của anh đã bị tịch thu tạm thời, nhưng chúng hẳn đã gây rối với hoạt động nội bộ của nó vào lúc đó. Người trên điện thoại rất có thể có một thiết bị an toàn mà hắn ta có thể tự do vận hành từ xa.

Đừng tin tưởng chúng tôi.

Accelerator giờ đã biết được những lời của Tsuchimikado Motoharu từ ban sáng có nghĩa là gì.

“Nếu cậu không có câu hỏi nào thêm nữa, vậy thì tôi đi đây. Chúc ngủ ngon, Accelerator.”

Kết nối chấm dứt.

“Hmph,” Accelerator phát ra một tiếng kêu khó chịu.

(Tuyệt vời. Bây giờ mình càng cảm thấy thích làm chuyện này hơn nữa.)

Có một ánh nhìn xấu xa trong mắt anh.

Accelerator đặt chiếc điện thoại trở lại trong túi và nghiến răng.

(…Tất cả những gì mình có thể sử dụng là khẩu súng lục của mình và mình còn khoảng 50 phát. Mình không biết Skill-Out có gì liên quan đến số lượng hay trang bị, nhưng mình cá mình có thể đưa bà say rượu đó ra khỏi nơi đó với cái này.)

Đó là một tình huống khó khăn, nhưng ít nhất nó không tệ như lúc anh hạ gục Hound Dog của Kihara Amata. Skill-Out có thể giải quyết những siêu năng lực gia bình thường bằng vũ khí, nhưng chúng không có sự huấn luyện chuyên nghiệp.

Vấn đề lớn nhất là Misuzu.

Cuộc tấn công đang được tiến hành. Một nhóm những Level 0 – hay đúng hơn, một nhóm những tên tội phạm được trang bị vũ khí và công cụ phòng bị – sẽ đủ là một mối đe dọa với một người bình thường. Có khả năng cô ta thậm chí có thể bị giết trước khi anh đến đó.

“…”

Trong chốc lát, khuôn mặt của Komaba Ritoku xuất hiện ở mặt sau tâm trí, nhưng anh lờ nó đi.

Anh không có lí do gì để nhớ đến một kẻ xấu làm những công việc ngoài lề.

Anh hạ quyết tâm và sẽ đi đến đó.

Tất cả là thế.

(Chậc. Mình chỉ cần phải làm cho vấn đề phiền phức này kết thúc càng sớm càng tốt thôi.)

Cuộc tấn công đang tiến hành ở trung tâm cơ sở dữ liệu của trường Đại học Dangai.

Nó ở cách vài kilomet. Do anh sử dụng một cây gậy, anh không có lựa chọn nào khác ngoài tìm một chiếc xe ở đâu đó. Khi anh tiến ra con đường chính…

Lưng của một người con trai nọ lao qua Accelerator.

“…”

Anh nhận ra người con trai đó.

Trong thực tế, không đời nào anh có thể quên hắn được.

Hắn có một tạo dựng trung bình và mái tóc đen nhọn và đang siết nắm tay phải của mình. Hắn đang nói chuyện với ai đó trên điện thoại của mình trong khi tiến đến chỗ cuộc tấn công rực rỡ. Rõ ràng hắn đang đi đến đó. Không nhận ra điều đó còn khó hơn.

(Tên khốn…đó!!)

Hoặc Accelerator đang ở trong bóng tối hoặc người con trai đó hoàn toàn tập trung vào trung tâm cơ sở dữ liệu, vì hắn không hề nhận ra Accelerator. Nếu họ đụng độ nhau ở đó, họ có thể vướng vào một cuộc chiến đến chết. Hắn là một đối thủ mạnh đến thế.

Accelerator lắc đầu cố gắng để tập trung lại.

(Chậc. Đây không phải là lúc cho chuyện đó. Mình cần phải tiêu diệt Skill-Out ở đây. Mình sẽ không làm những gì mà mấy tên “bên trên” muốn. Mình không có nghĩa vụ làm theo những gì chúng nói. Mình chỉ cần phải nghĩ về cách mình có thể giải quyết chuyện này chỉ với 50 viên đạn thôi.)

Anh nghiến răng và bắt đầu bước đi với cây gậy của mình.

Mẹ của Misaka Mikoto.

Anh không có lí do để can thiệp vào cuộc sống của cô ta, nhưng cô ta vẫn có một kết nối với đứa trẻ đó. Một nhân bản Radio Noise không có bố mẹ vật lí và Misuzu thậm chí còn có thể không biết về sự sống nhỏ bé đó đã được tạo ra, nhưng vẫn có sự kết nối giữa cô ta và đứa trẻ đó.

Cả hai nhiều khả năng sẽ không bao giờ gặp nhau (nó sẽ là một vấn đề nếu họ gặp nhau), nhưng điều đó không có nghĩa là anh cứ nên để cho cô ta chết. Kết nối đó có thể là một chuyện không cần phải bị mất ở đây ngay cả khi không ai trong bọn họ biết về nhau.

Accelerator là một kẻ xấu.

Tuy nhiên, anh không đặt những hạn chế lên mình vì anh là một kẻ xấu. Anh ném bỏ những định kiến mà một kẻ ác không thể cứu một người tốt hay những kẻ không phải là người tốt không thể tiến vào con đường chân chính.

(Giờ thì…)

Siêu năng lực gia mạnh nhất Thành Phố Học Viện bước ra con đường chính, nhìn chằm chằm vào đèn pha của một chiếc taxi đang đi lòng vòng xung quanh để tìm kiếm những khách hàng say rượu, và nở một nụ cười mỏng.

(Mình sẽ không làm những nhân vật với vẻ nghiêm túc trên khuôn mặt. Mình sẽ cứu cô ta theo cách mà cách xa nhất với những điều mà người ta sẽ gọi là “cứu”. Sẽ có máu ở khắp nơi.)

Part 5

Không lâu trước đó, Misaka Misuzu đang ở trong trung tâm cơ sở dữ liệu.

Trung tâm có một tòa nhà hình mái vòm 50 mét ở giữa và một số cấu trúc hình chữ nhật quanh đó. Ban đầu, Misuzu ở trong tòa nhà mái vòm để tìm kiếm thứ gì đó trên một chiếc máy tính, nhưng bà hiện đang ở trong một trong những tòa nhà liền kề.

Đây là vì chuyện bất thường đã xảy ra.

Đầu tiên, có một vụ nổ lớn đến nỗi bà nghĩ rằng màng nhĩ tai mình sẽ nổ tung. Tiếp theo, tất cả ánh đèn trong cơ sở đều mất đi. Có nguồn điện phụ để bảo vệ dữ liệu, nhưng chỉ những chiếc máy tính là vẫn còn đang hoạt động.

(Gì-gì vậy? Chuyện gì đang diễn ra vậy?)

Misuzu giữ hơi thở của mình yên lặng trong một không gian mà khoảng bằng kích thước 3 phòng học bên trong một trong những tòa nhà bên cạnh cơ sở mái vòm. Bà chẳng vui vẻ gì.

Nó cảm thấy như tâm trạng vui vẻ từ rượu của bà đã bị thổi bay đi vậy.

Có một đám cháy khá lớn đi cùng với vụ nổ, nhưng có vẻ nó đã được dập tắt ngay lập tức. Bên kia bức tường – tức bên trong cấu trúc mái vòm chính – mọi người đang đi đi lại lại và tình hình có vẻ khá là bất thường thậm chí với những người đã gây ra vụ nổ.

“Chết tiệt, ai quên tắt an ninh vậy hả!? Khốn kiếp. Chúng ta đáng ra phải thoát khỏi đây sau vụ nổ đầu tiên đấy!!”

“Giờ là mấy giờ!? Nếu báo cáo tự động đã được gửi đi, chúng ta chỉ có 5 phút thôi!”

“Không, đó chỉ là an ninh được triển khai một cách độc lập để bảo vệ những chiếc máy tính còn bật thôi. An ninh bình thường đã bị loại trừ rồi.”

“Vậy ra nó chỉ là hệ thống báo cháy à? Thôi, chúng ta vẫn không có thời gian. Được rồi, đi tìm con đàn bà đó đi.”

Những tiếng nói như đang bay qua lại.

Từ tiếng nói và cách nói, bọn chúng hẳn là những nam sinh cấp hai hoặc cấp ba. Bọn chúng có khoảng từ 10 đến 20 người. Bà không biết chi tiết về những gì chúng có, nhưng tiếng vang kim loại đủ để làm bà co rúm người lại vì sợ hãi. Vì chúng đã gây ra vụ nổ, chúng có thể có súng và bom.

(Con đàn bà. Bọn chúng đang đi tìm một phụ nữ à? C-có ai khác ở đây ngoài mình sao?)

Bà có cảm giác bà là người duy nhất đang sử dụng cơ sở vào thời gian này trong ngày và những bảo vệ đều là đàn ông. Và từ cách chúng nói chuyện, chúng không ở đây để cướp bóc khu vực hay phá hủy nó; chúng ở đây để tìm “con đàn bà đó”.

(Không. Đó phải là mình. Mình là người phụ nữ duy nhất ở đây! Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ!?)

Misuzu dựa lưng vào tường và trượt xuống sàn.

Căn phòng dường như lưu trữ những bộ vi xử lí thay thế; nó được lót bằng kệ kim loại gần giống như một thư viện. Nhưng thay vì những cuốn sách dày cộm, những chiếc kệ có một số lượng lớn bo mạch theo những trường hợp rõ ràng bên trên chúng. CPU được làm mát bằng nước thay vì không khí, nên không có âm thanh quạt gió. Thay vào đó, những cái ống như mạch máu đang chạy khắp phòng.

Trong căn phòng tối do đèn huỳnh quang bị tắt, ánh sáng truy cập màu đỏ và màu xanh lá chập chờn.

(L-lối ra. Lối thoát hiểm ở đâu chứ…?)

Bà nhìn quanh, nhưng không thể tìm thấy một cánh cửa trông giống như một lối thoát hiểm.

Bà không thể chạy đi. Misuzu chấp nhận cái thực tế mọi chuyện sẽ kết thúc nếu bà bị tìm thấy và cảm thấy chút phấn khích. Có lẽ cơn say rượu của bà đã quay lại theo một cách lạ lùng, vì đó là một cảm giác kì lạ. Nó giống như cảm giác tinh thần nâng cao mà người ta cảm thấy ngay trước một cuộc chạy marathon. Bà đã nghĩ cơn say rượu đã bị đánh khỏi người mình, nhưng vẫn còn lại một ít. Trong tình hình này, sẽ là tốt nhất nếu bà hoàn toàn tỉnh táo, nhưng nó không quá dễ để chuyển sang như vậy.

(Chuyện gì đang diễn ra vậy chứ…?)

Misuzu rút điện thoại khỏi túi của mình.

Có 3 số trong mục lịch sử cuộc gọi gần đây nhất của bà. Đó là số khẩn cấp của những người gìn giữ hòa bình thành phố, Anti-Skill. Bà nhớ đã gọi ngay cả trong cơn say rượu. Bà đã gọi ngay sau cuộc tấn công và một người đàn ông với cách nói lịch sự đã trả lời. Những tên con trai lảng vảng quanh cơ sở mái vòm chính sợ một báo cáo tự động, nhưng Misuzu đã đặt vào trong báo cáo của riêng mình. Đã qua vài phút từ đó, nên Anti-Skill đáng lẽ phải xuất hiện lâu rồi.

Nhưng vì lí do nào đó mà không có dấu hiệu họ đi đến.

(…Tại sao chứ?)

Misuzu nhìn xuống lịch sử cuộc gọi.

Số điện thoại ở đó là chính xác. Bà chắc mình đã liên lạc trạm Anti-Skill đúng cách. Nhưng không có ai đi đến. Sự lo lắng len lỏi vào tim bà. Đó thực sự là Anti-Skill à? Người đàn ông lịch sự kì lạ đó là ai?

(Tại sao? Tại sao họ không đến chứ!? Mình đã gọi rồi mà. Mình đã làm đúng mọi chuyện mà! Vậy thì tại sao chuyện này lại diễn biến tệ hại với mình chứ!?)

Cơn run trong những ngón tay của bà tăng lên.

Sự sợ hãi của bà đã bị phân tán bởi cơn say rượu, nhưng nó cuối cùng cũng chạm đến được cốt lõi.

Tất cả sẽ kết thúc nếu bà gây ra một tiếng động nhỏ nhất nhưng bà vẫn muốn quên đi tất cả và hét lên.

(Mình không thể làm chuyện này một mình. Mình không thể làm chuyện này một mình. Mình bị dồn ép trong đơn độc. Một cuộc trò chuyện. Mình không quan tâm là về cái gì. Mình không quan tâm là với ai. Mình chỉ cần thoát khỏi chuyện này trước khi nó tự bùng nổ.)

Bà mở danh bạ điện thoại của mình.

Vì vài lí do mà khuôn mặt của chồng bà không đến với tâm trí vào lúc như thế này. Bà có thể gọi bên thứ ba nào đó bên ngoài Thành Phố Học Viện và kêu họ báo cáo chuyện này với cảnh sát, nhưng vì hầu hết mọi phần Thành Phố Học Viện đều có đặc quyền ngoại giao, nên cảnh sát không thể can thiệp. (Về mặt kĩ thuật, họ có "quy tắc" không phải “luật lệ” của riêng mình, nhưng hầu hết mọi người đều xem đó thực sự chẳng hơn gì một phương pháp mà Nhật Bản sử dụng để giữ niềm tự hào như một quốc gia của nó.) Vì điều này, bà phải liên lạc với ai đó trong thành phố.

Nhưng bà do dự khi gọi con gái mình. Đó rất có khả năng là do niềm kiêu hãnh cuối cùng như một người mẹ của bà. Nếu bà thể hiện sự yếu đuối với con gái mình ở đây, bà có thể sẽ không bao giờ gọi mình là cha mẹ lần nữa.

Bà cần ai đó ở trong Thành Phố Học Viện mà bà có thể liên lạc ngay lúc này.

Và đó phải là ai đó ngoài con gái bà.

Người duy nhất phù hợp với những tiêu chí này.

(Ha ha…)

Misaka Misuzu thao tác điện thoại của mình bằng ngón cái.

Để ít nhất giảm bớt được một chút áp lực lớn trong trái tim cảm thấy như nó đang nghiền nát mình, bà gọi cho một chàng trai nọ.

Part 6

Khi tất cả học sinh được cho là đã trở về từ trường, xe lửa và xe buýt trong Thành Phố Học Viện dừng hoạt động.

“Chết tiệt!!”

Vậy nên Kamijou không còn lựa chọn nào khác ngoài chạy vào những con đường tối. Cậu bắt đầu nghiêm túc nghĩ về việc lấy bằng lái xe tay ga khi cậu chăm chú chạy về phía trung tâm cơ sở dữ liệu trường Đại học Dangai.

Cùng lúc đó, cậu thiết thực hét vào chiếc điện thoại được ấn vào tai mình.

“Misaka-san. Cô nói chúng có vũ khí, đúng không? Chúng có thể là một nhóm Skill-Out. Nếu đó là một nhóm những siêu năng lực gia bình thường, chúng sẽ chỉ dựa vào sức mạnh của mình!”

“Tôi chưa từng nghe về Skill-Out.”

“Về cơ bản, chúng là một băng đảng vũ trang. Cứ nghĩ chúng là một nhóm những tên tội phạm với vũ khí nguy hiểm đi!”

Cậu cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bóng dáng cơ sở.

Khi chạy, Kamijou nhận thấy ngọn lửa mà cậu đã thấy ban đầu đã biến mất. Ngay khi Misuzu nói với cậu, hệ thống chữa cháy tự động của trung tâm cơ sở dữ liệu đang hoạt động.

“Tại sao những tên tội phạm đó lại nhắm vào tôi chứ?”

"Cháu không biết!”

Kamijou nghĩ nó có thể liên quan gì đến Mikoto…nhưng rồi cậu chợt nhận ra một chuyện.

“Misaka-san, cô đã gọi con gái của mình chưa?”

“Ể?”

“Cô ấy là một trong bảy Level 5 duy nhất trong Thành Phố Học Viện đấy! Cô ấy có thể giúp đỡ nhiều hơn Anti-Skill! Nếu cô vẫn chưa gọi cho cô ấy, cô-…”

“Chờ đã!!” Misuzu ngắt lời cậu với sức lực nhiều hơn sức lực mà cô ấy đã nói cho đến thời điểm đó. “Tôi sẽ không gọi cho Mikoto-chan! Tôi không quan tâm liệu con bé có giúp được ở đây không. Nếu con bé bị cuốn vào vấn đề của tôi, tôi không bao giờ có thể nhìn vào mắt con bé một lần nữa!!”

Bình thường, Kamijou sẽ cảm thấy đó chỉ là một quan điểm lạc quan.

Nó nghe như loại tranh luận mà người ta sẽ cung cấp khi đọc báo.

Nhưng mạng sống của Misuzu thực sự đang bị nhắm vào.

Vậy mà cô ấy vẫn ngay lập tức từ chối để Mikoto can dự vào.

“…Hiểu rồi.”

Kamijou nắm chặt điện thoại của mình khi chạy.

“Nếu là vậy, cháu sẽ đi. Cô đang trốn trong 'Phòng Lưu Trữ Bộ Xử Lí Thay Thế', đúng không!?”

“Ể? Chờ đã…Tôi không có nhờ cậu-…!!”

(Muộn rồi,) Kamijou nghĩ.

Cậu đang ở ngay phía trước trung tâm cơ sở dữ liệu.

Cơ sở tiếp giáp với trường Đại học Dangai, nhưng trung tâm cơ sở dữ liệu lớn hơn trường đại học khoảng hai lần. Cậu có thể nghe thấy những tiếng súng lẻ tẻ và âm thanh phá hủy phát ra từ hình bóng mái vòm. Có lẽ do vụ nổ ban đầu, có một số người đang tụ tập đứng nhìn. Vậy mà hầu như không có sự hiện diện của Anti-Skill. Họ có thể đã sợ một tay bắn tỉa, vì họ đang gọi hỗ trợ trong khi trốn đằng sau xe của mình. Nhưng đó hẳn là vài loại rắc rối, vì có một cuộc tranh luận đang diễn ra giữa những thành viên Anti-Skill.

Kamijou chạy qua họ và đi vào cơ sở.

Những thành viên Anti-Skill bảo cậu dừng lại, nhưng cậu không để tâm đến họ.

(Mình đã chiến đấu với những thành viên Skill-Out vài lần trong những con hẻm, nhưng…)

Một điều may mắn trong tình hình xấu này là việc tìm kiếm bên trong tòa nhà đã để cho sự tập trung của Skill-Out về bên ngoài tòa nhà thiếu đi. Điều này có nghĩa là cậu sẽ không bị bắn trong khi đi qua quảng trường không có chỗ trốn.

(Về cơ bản, mình đã chỉ chạy hoặc trốn quanh một góc rẽ và phản công. Đây có thể là lần đầu tiên mình đi đến một cuộc tấn công như thế này!!)

Cậu đi qua cổng chính mà có tất cả kính của nó bị phá vỡ và tự phàn nàn về việc tình hình đang hút vào nhiều đến thế nào.

Part 7

Hamazura Shiage đang bực mình.

Kế hoạch ban đầu là tiếp cận cơ sở trong một chiếc xe lấy cắp dưới chỗ nấp tối, bắn 8 quả tên lửa dễ chảy tự làm của chúng, và bỏ chạy. Chúng có một bản phác thô của cơ sở nên chúng biết chỗ bắn những quả tên lửa nhằm chặn mọi lối ra và có một cơ hội tốt để lấp đầy khu vực trong khói bụi.

Thất bại đầu tiên là 3 trong 8 quả lên lửa đã tịt ngòi.

Và sau đó 5 cái kia đã dễ dàng bị dập tắt bởi hệ chống chữa cháy tự động của trung tâm cơ sở dữ liệu ngay sau khi bắt lửa. Vụ nổ đã ảnh hưởng đến cấu trúc tòa nhà, nhưng không đủ để phá hủy hoàn toàn tòa nhà như những bức tường ngoài được làm từ bong bóng xà phòng. Vì chúng đã không thể sử dụng vũ khí khói lửa chính của mình, mục tiêu có thể vẫn còn sống.

Vì điều này, Hamazura và những người khác không thể rời đi. Chúng phải tự mình giết mục tiêu.

Ngoài ra…

“Bọn mày vẫn chưa tìm thấy con đàn bà đó hả?”

Khách hàng của chúng chỉ cho chúng bức hình khuôn mặt cô ta và cái thực tế thực sự duy nhất về cô ta mà chúng biết là tên cô ta. Nếu cô ta lo liệu để ra khỏi cơ sở, che giấu những khía cạnh đặc trưng của khuôn mặt mình bằng kính râm và mũ len, và lẫn vào đám đông, chúng sẽ không có cách nào tìm thấy cô ta. Chúng phải hạ gục cô ta ở đây. Nhưng…

“Tao hỏi bọn mày đã tìm thấy cô ta chưa! Khốn kiếp!!” Hắn hét lên với giọng khàn khàn, nhưng những tên ngang bằng hắn trong Skill-Out chỉ liếc nhìn hắn và bắt đầu tìm kiếm một lần nữa mà không mở miệng chúng.

Đúng vậy, những tên ngang bằng hắn trong Skill-Out.

Vài giờ trước, lãnh đạo của chúng là một người đàn ông tên Komaba Ritoku. Khi Komaba biến mất, Hamazura kết thúc trong chiếc ghế đứng đầu đó, nhưng cán cân quyền lực mới vẫn chưa thực sự có ảnh hưởng. Và hắn hầu như có một bầu không khí bất mãn về mọi điều. Sau cùng, khi nào mà toàn bộ tổ chức bị tiêu diệt, việc đổ lỗi sẽ đẩy lên người hắn.

Sự khác biệt giữa Komaba Ritoku và Hamazura Shiage rất rõ ràng. Komaba là loại người tự nhiên đứng ở trung tâm, trong khi tất cả những gì Hamazura làm là đẩy mọi công việc hắn không muốn làm lên những người khác. Nên không quan trọng công việc dễ dàng đến thế nào, hắn không thể rũ bỏ những cảm xúc ngoài lề trong người mình và hắn làm những người khác cảm thấy khó chịu.

Hamazura bực mình vì hắn biết điều đó.

Nó khiến hắn cảm thấy như việc không thể tìm thấy mục tiêu, không thể kiểm soát việc tìm kiếm đúng cách, và mọi chuyện khác đều là do những kẻ khác phản bội và ngáng đường hắn.

Hắn chạm những chiếc khuyên trên mũi mình bằng một ngón tay trong khi trông bực mình. Hắn đã đeo khuyên chỉ vừa mới một tháng trước, nhưng nó không ổn lắm. Một cái chạm nhẹ nhất thôi sẽ gây ảnh hưởng đến sự tập trung của hắn và mồ hôi tập trung ở đó.

“…Chúng ta tiêu mất. Chúng ta hoàn toàn tiêu mất. Chết tiệt, Komaba. Mày đã đưa ra kế hoạch lớn đến thế này và rồi chết đi. Bọn tao phải làm gì bây giờ chứ…?”

Một số những tên con trai tập trung trước một cánh cửa.

Có vẻ chúng đã tìm thấy một căn phòng mà chúng chưa tìm kiếm. Hầu hết, không có cánh cửa nào trong cơ sở này bị khóa. Khi những tên con trai bước vào, tiếng hét của một người phụ nữ phát ra từ bên trong.

Trông giống như chúng đã tìm thấy cô ta.

Không ai trong số chúng đang sử dụng radio, nên Hamazura phải tự mình đưa ra lời chỉ dẫn cho những người đang tìm kiếm khác. Hắn cảm thấy mình giống như là đang làm những công việc lạ lùng hơn là một lãnh đạo. Hắn đi vào căn phòng hơi chậm hơn nhóm ban đầu.

“Đây là mái vòm trung tâm. Mục tiêu đã được tìm thấy trong Phòng Lưu Trữ Bộ Xử Lí Thay Thế. Bọn tao sẽ chăm sóc cô ta ở đây, nên bọn mày chuẩn bị rút lui đi. Mang theo xe luôn.”

Hắn dự kiến vài lời đáp nửa vời đối lập với những thứ như “Vâng!”, nhưng…

“Gah!? Nè, ngươi! Chờ-…Ksshhshshhshshhh!!”

Hắn không biết cái gì tạo ra những lời nói đó và tiếng tĩnh điện khủng khiếp làm đau tai hắn.

Và rồi hắn nghe 2 phát súng từ đâu đó trong cơ sở.

(Anti-Skill à? Chậc. Bọn mình làm lâu quá rồi!)

Hamazura quan sát mục tiêu bị lôi ra khỏi phòng bằng gáy cổ của cô ta và nghĩ mệnh lệnh đưa ra qua radio là gì.

“Xinnnn chàoooo, bọn khốn.”

Vai của Hamazura đột nhiên co giật.

Ngay cả với chất lượng âm thanh khủng khiếp của chiếc radio, hắn vẫn có thể nói. Đây rõ ràng không phải là một trong những đồng đội của hắn. Hắn có thể nói vì cái giọng nói mà nghe giống như kim loại bị cọ xát với nhau không phải là tiếng mà ta nghe mỗi ngày. Và người đó không hề cố gắng che giấu giọng nói của mình một chút.

“Tất cả các ngươi nghe đây. Ta sẽ cho tất cả các ngươi một chuyến đi tốt đẹp lên thiên đường. Ồ, và nó cũng là một chuyện khá tốt đẹp. Các ngươi có thể sẽ thích nó nhiều đến mức các ngươi không muốn trở lại luôn. Ta cho rằng ta sẽ bắt đầu bằng việc cho các ngươi một trải nghiệm cận kề cái chết đẹp đẽ.”

Sau khi nói xong, radio cắt đứt.

Và rồi…

Một chuỗi tiếng súng đâm vào tai của Hamazura.

Part 8

Kamijou Touma tựa lưng vào một góc hành lang.

Cậu đang cầm một mảnh kính chống đạn hình chữ nhật đã được tách khỏi một khung cửa trong hai tay của mình. Mảnh kính nặng có trọng lượng khoảng giữa 7 đến 10 kg và có bề ngang khoảng một mét.

Cậu đã tìm thấy nó bên trong cơ sở, nên chức năng chống đạn của nó không tốt lắm. Sau cùng, kính ở cổng chính sẽ là cái mạnh nhất và nó đã bị vỡ hoàn toàn trong cuộc tấn công.

Tuy nhiên, nó vẫn tốt hơn là không có gì.

Không bất thường khi Skill-Out được trang bị súng lục.

Cậu cảm thấy ít nhất như thế an toàn hơn là đi vào trong sau khi bỏ những cuốn tạp chí manga vào trong áo mình.

(…)

Một người đàn ông với kiềm kích điện đang gục đổ bất tỉnh dưới chân cậu. Cậu đã trốn đi đến khi người đàn ông đó đến gần và vung tấm kính chống đạn để khung thép không gỉ đánh vào sống mũi của người đàn ông. Người đàn ông đã ngã về phía sau như thể hắn đã trượt vỏ chuối vã dừng cử động.

Kamijou đã hạ gục bốn thành viên Skill-Out theo cách đó.

Nếu cậu định chiến đấu với kẻ địch có vũ khí, luật lệ cậu phải đi theo không phải là cho chúng một cơ hội nào để tấn công. Nếu cả hai mà có thời gian chuẩn bị, thì cậu đã thua rồi. Nhưng nếu cậu có thể ngăn chúng sử dụng vũ khí, cậu không cần phải sợ vũ khí của chúng. Dù chúng đang sử dụng một con dao hay một khẩu súng lục, mọi chuyện đều như vậy.

(Nếu bọn chúng di chuyển theo nhóm 2 hay 3 người thì chiến thuật này sẽ không có tác dụng. Cảm ơn trời bọn chúng là những tên ngốc. Từng tên trong bọn chúng đang đi lang thang xung quanh một mình. Ai đó cần phải dạy chúng cách sử dụng số lượng một cách hiệu quả mới được.)

Cậu nhặt cái kiềm kích điện.

Cậu đang chắc chắn việc lấy đi vũ khí khỏi những thành viên Skill-Out mà cậu đánh bại, nhưng điều đó giống như để chắc chắn bọn chúng không thể sử dụng chúng một lần nữa hơn là trang bị cho chính cậu.

Dù thế nào, cậu không thể một cách chính xác sử dụng những vũ khí khác trong khi đang cầm kính chống đạn trong cả hai tay.

“Giờ thì…Phòng Lưu Trữ Bộ Xử Lí Thay Thế ở đâu nhỉ?” Kamijou lẩm bẩm trong khi nhặt mảnh kính khổng lồ lên lại.

Trung tâm của trung tâm cơ sở dữ liệu là cơ sở mái vòm chính và có 2 hay 3 tòa nhà nhỏ liền kề xung quanh đó.

Skill-Out rõ ràng đang tập trung trong cơ sở chính, nên Kamijou đang sử dụng những con đường liên kết những tòa nhà nhỏ hơn bên ngoài để đi vòng quanh.

Có vài tòa nhà chỉ kết nối với cơ sở mái vòm, nhưng Kamijou vẫn chưa đi đến đường cụt. Cậu bắt đầu tiến đến tòa nhà kế tiếp khi nghĩ cậu sẽ đi hết mọi con đường xung quanh bằng cách sử dụng những con đường liên kết.

Bằng! Bằng!!

Cậu nghe thấy tiếng súng nổ.

“…!?”

Trong giây lát một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cậu và cậu nghĩ mình đã quá trễ, nhưng chuyện này nghe giống loại rối loạn kèm theo sau khi đâm vào một tổ ong hơn. Misuzu dĩ nhiên không có một khẩu súng. Nên hẳn là ai đó đã bắn.

(Đó là Anti-Skill à? Hay đó là một trận chiến giữa những thành viên Skill-Out khác nhau chứ? Thôi, dù nó là gì, đây là cơ hội của mình!!)

Mỗi khi Kamijou đi đến một góc rẽ, cậu sẽ cẩn thận kiểm tra xung quanh nó và chỉ di chuyển đến tòa nhà tiếp theo khi chắc chắn không có ai ở đó.

Nhưng chẳng bao lâu, cậu đi đến một ngõ cụt.

Chính xác hơn, cậu đi đến một điểm nơi mà con đường duy nhất dẫn đến cơ sở mái vòm chính .

(A. Mình đã có cảm giác mình sẽ đến đây mà! Thôi kệ, mình không thể chỉ dừng ở đây được!)

Cậu chạy dọc theo hành lang và tiếp cận cánh cửa dẫn đến mái vòm trung tâm.

Cậu nín thở, vươn tay ra, ngập ngừng, và rồi chầm chậm chạm vào nắm đấm cửa.

Với sự tỉ mỉ của ai đó tháo bỏ một trái bom, cậu từ từ xoay nắm đấm cửa. Cậu nghe thấy một tiếng cách nhỏ khi chốt cửa di chuyển. Một đường mỏng xuất hiện giữa cánh cửa và khung cửa.

Cậu liếc nhìn bên trong.

Một lượng lớn bàn làm việc với máy tính bên trên được xếp theo những vòng tròn đồng tâm như vân gỗ. Đèn cơ sở bị tắt, nhưng có ánh sáng lờ mờ bao phủ căn phòng nên những cái màn hình hẳn đã hoạt động.

Bốn hay năm tên con trai đã tập trung ở một bên tòa nhà mái vòm.

Và một người phụ nữ có vẻ là Misaka Misuzu đang bị buộc ngồi giữa chúng.

Chúng ở cách khoảng 10 mét, nhưng những tên con trai hẳn đã đứng ở vị trí khá cao trong hàng ngũ Skill-Out vì chúng đều được trang bị súng lục. Nếu cậu bất cẩn tiếp cận chúng, cậu sẽ bị biến thành pho mát Thụy Sĩ.

(…Tình hình này gần như vô vọng một cách tức cười. Làm sao mà mình cứu được cô ấy như thế này chứ!?)

Những tên con trai dường như đang tranh luận. Rõ ràng, có một sự bất đồng về cách đối phó với cuộc đấu súng đã bắt đầu. Một bên muốn giết Misuzu và ra khỏi nơi này còn bên kia muốn sử dụng cô ấy như một con tin.

Bên đòi giết cứ ấn súng vào đầu của Misuzu và bên con tin cứ đẩy những tên kia khỏi cô ấy. Cứ thế này, chúng sẽ kết thúc với việc vô tình bóp cò và giết chết cô ấy không cố ý.

“Chết tiệt…” Kamijou lẩm bẩm và lùi khỏi cánh cửa.

(Bọn chúng có 4 hay 5 người. Tất cả đều có súng. Mình không thể cứ hét lên và chạy vào đó.)

Cậu kiểm tra những vũ khí cậu đã lấy từ những thành viên Skill-Out mà cậu đã đánh bại.

Cậu có kiềm kích điện, một cái dùi cui, một bình thuốc trừ sâu tầm xa có thể được sử dụng tương tự như bình xịt hơi cay. Không cái nào trong số chúng sẽ giúp được nhiều ở đây.

(Tấm kính chống đạn này cần hai tay để mang. Mình phải chọn giữa một vũ khí và một lá chắn ở đây…)

Kamijou nhìn qua mảnh kính chống đạn khổng lồ.

(Không, mình không thể bỏ tấm kính. Mình không thể hạ gục ai đó được trang bị súng trong một đòn bằng cách sử dụng kiềm kích điện hoặc thuốc trừ sâu. Và sau phát đầu tiên, chúng chắc chắn sẽ phản công.)

Điều này có nghĩa là cậu không có lựa chọn nào khác ngoài đi vào khu vực mái vòm đó với tấm kính chống đạn.

Kamijou sử dụng lòng bàn tay bị ẩm bởi mồ hôi để nắm lấy tấm kính một lần nữa. Rồi cậu tiếp cận cánh cửa kim loại và khẽ mở nó ra một lần nữa.

Tình hình chưa thay đổi

4 hay 5 người con trai đang tranh luận trong khi vây quanh Misuzu.

Chúng cách khoảng 10 mét, nhưng dãy bàn phủ máy tính đang chắn đường.

Cậu không thể đến gần chúng theo một đường thẳng.

(Khá xa đấy.)

Nhưng Kamijou nhận thấy một cái túi bẩn được đặt gần lối vào mà cậu đang đứng. Nó đã vô tình được để lại trên mặt đất ngay cạnh những chiếc bàn làm việc. Nó rất có thể thuộc về một trong những thành viên Skill-Out. Dây kéo được mở và và vật thể như bình phun và một khẩu súng lục đang nhô ra.

(…)

Kamijou nuốt một ít nước bọt.

Chiếc túi cách khoảng 3 mét, nên cậu không thể cứ vươn tới nó. Để lấy khẩu súng bên trong, cậu sẽ phải mở cửa rộng hơn và lẻn vào khu vực mái vòm.

(Mình có thể làm được không?)

Điện của cơ sở đã ngắt.

Ánh sáng duy nhất là ánh sáng yếu ớt từ những chiếc máy tính được cung cấp năng lượng khẩn cấp. Cậu khó có thể nhìn thấy chân của chính mình.

Và sàn nhà được phủ trong một tấm thảm mỏng.

Cậu không thể chính xác tiếp cận Misuzu và đưa cô ấy ra khỏi đó mà không bị phát hiện.

Nhưng nếu cậu chỉ phải đi 3 mét…

Cậu không biết liệu cậu có thể bắn thứ đó không, nhưng cậu muốn lấy khẩu súng lục đó.

Cậu không muốn phải đi hết đường đến chỗ Misuzu, người đang ở trung tâm của sự chú ý.

Cậu chỉ phải đi 3 mét mà không bị nhận ra.

(…Mình phải làm điều này.)

Kamijou điều chỉnh nắm tay của mình lên kính chống đạn.

(Mình không biết cách sử dụng một khẩu súng, nhưng mình ít nhất có thể dọa chúng nếu mình có loại vũ khi tương tự như chúng. Và mình có tấm kính chống đạn này. Nếu tình hình xấu đi, mình vẫn có lợi thế.)

Kamijou buộc mình đi tìm bất cứ điều nhỏ nhặt nào để lạc quan, đem sức lực vào đôi chân run rẩy, và đặt lòng bàn tay mình lên cánh cửa hé mở.

Cậu chầm chậm đẩy về phía trước.

Những thành viên Skill-Out không có dấu hiệu nhận ra chuyển động nhỏ của cánh cửa. Kamijou quỳ gối và đi vào khu vực mái vòm. Cậu di chuyển rất chậm rãi. Chiếc túi với khẩu súng lục bên trong chỉ cách 3 mét, nhưng nó cảm thấy xa vô cùng.

Và rồi mắt của Kamijou bắt gặp mắt của Misuzu ở cách 10 mét.

“Ể?”

Ngay khi cô ấy phát ra âm thanh đó không suy nghĩ, những thành viên Skill-Out đều nhìn về phía cậu.

Kamijou mạnh mẽ nhảy dến một chiếc bàn gần đó.

(Cái bà ngu ngốc đó!!)

Cậu đang run rẩy trong sợ hãi và đang ở trong rắc rối thực sự. Cậu có thể đã trốn trước khi chúng nhìn thấy cậu, nhưng chúng rõ ràng đã nhận ra cánh cửa mở ra không tự nhiên.

Cậu có thể nói ai đó đang đi về phía mình.

Từ dưới bàn, Kamijou không thể nói ai đang đi đến hay chúng được trang bị như thế nào.

Cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang tiếp cận.

Khoảng trống giữa những tiếng bước chân không đồng bộ. Vì sàn là một tấm vải mỏng, có khả năng người đó đang dừng lại để kiểm tra những dấu chân để lại trên tấm thảm khi hắn tiếp cận. Kamijou không chắc liệu ta thực sự có thể nhìn thấy đủ rõ cho chuyện đó trong bóng tối không, nhưng tất cả sẽ kết thúc nếu người này có thể.

(Khẩu súng lục đó ở đâu rồi chứ!?)

Kamijou nhìn quanh khu vực khi đang trốn, nhưng chiếc túi ở bên kia con đường chật hẹp được làm từ khoảng trống giữa những chiếc bàn. Cậu có khả năng có thể chạm được nó nếu cậu vươn tay ra, nhưng cậu sẽ bị phát hiện ngay nếu làm vậy.

Imagine Breaker sẽ không có tác dụng với những khẩu súng lục của chúng.

Cậu có thể cảm thấy mồ hôi lạnh phủ trên lưng mình.

Nó cảm thấy như nhịp tim của cậu là tất cả những gì cậu có thể nghe thấy.

(Chết tiệt…)

Cậu cảm thấy như răng mình đã sẵn sàng nghiến với nhau từ cơn run rẩy của cậu.

Cậu căng thẳng đến nỗi, cậu càng cố gắng giữ im lặng hơi thở của mình bao nhiêu, chuyện bất thường đi đến càng nhiều bấy nhiêu.

Cậu có thể nghe thấy những tiếng bước chân tiếp cận từ khu vực cậu không thể nhìn thấy.

(Mình phải làm điều đó. Nếu mình cứ cuộn mình ở đây, mình chắc chắn sẽ bị tìm thấy. Nên mình phải làm điều đó! Mình chỉ cần một đòn thôi. Nếu mình có thể làm hắn chùn bước từ đó, mình có thể thành công việc này. Sau đó, mình có thể nhảy đến chiếc túi với khẩu súng lục bên trong và phản công trước khi hắn có thể hồi phục!!)

Và rồi…

Một bước chân lớn bước đến bên cạnh Kamijou khi cậu quỳ gối.

Cậu không thể đợi lâu hơn nữa.

Nếu làm vậy, đối thủ của cậu sẽ ra đòn trước tiên.

“!!”

Kamijou hít sâu và bật dậy từ vị trí dưới chiếc bàn làm việc của mình. Cùng với cú nâng người đột ngột, cậu vung tấm kính chống đạn sang một bên.

Một người đàn ông to lớn với cái mũi xỏ lỗ nhìn cậu trong cơn sốc.

Ngay sau đó, khuôn mặt của người đàn ông biến mất khỏi tầm nhìn của Kamijou. Với một tiếng động nặng nề, cơ thể của người đàn ông Skill-Out bị đánh gục xuống mặt đất. Chiếc khuyên kim loại hẳn đã tách khỏi thịt của hắn, vì nó đung đưa một cách kì lạ trong không khí chỉ trong một lát.

Một người bị hạ.

Nhưng Kamijou còn lâu mới hài lòng.

Chiếc túi với khẩu súng lục ở ngay cạnh cậu, nhưng cậu đã quên vươn tới để nắm lấy nó.

Và một người con trai với khuôn mặt nhợt nhạt kì lạ đang đứng chỉ cách cậu một mét.

(Hai tên đi tìm mình hả!?)

Cơ thể của Kamijou cứng đờ lại, nhưng có vẻ đối thủ của cậu cũng làm vậy. Tên học sinh có thể đã có một khẩu súng lục, nhưng hắn không được luyện tập hay có kinh nghiệm. Hắn không thể che giấu cú sốc khi nhìn thấy đồng đội của mình đột nhiên bị hạ gục.

Kamijou nghe thấy một tiếng kim loại nhỏ.

Đó là âm thanh cái khuyên mũi cuối cùng cũng chạm vào mặt đất.

“…!!”

“…!!”

Kamijou và tên con trai nhợt nhạt đều bắt đầu cử động, nhưng một chuyện khác xảy ra trước.

Một trong những tên đứng bên cạnh Misuzu chỉ khẩu súng của hắn vào Kamijou. Hắn hẳn đã kéo búa súng, vì có một tiếng kim loại sắc nhọn. Có hai người ở bên cạnh Misuzu và một người, một người đàn ông với những sợi dây xích quấn quanh tay chân mình, giơ khẩu súng của mình lên với đôi tay run rẩy. Người kia, một tên con trai với vô số vết cắt trên áo và quần, cố gắng ngăn lại, nhưng cò súng đã được kéo trước khi hắn có thể.

“Đùa hảảả!!”

Kamijou đã không hét lên điều đó; đó là tên con trai nhợt nhạt bên cạnh cậu.

Tuy nhiên, có nhiều tiếng súng nổ.

Tiếng gầm như sấm và sóng xung kích từ những phát bắn tạo ra một tiếng động rất lớn.

Cơn đau tăng vọt lên những nắm tay của Kamijou khi cậu giữ tấm kính chống đạn. Chúng đã không bị bắn trúng bởi những viên đạn; đó chỉ là từ chấn động tác động đến tấm kính được chuyển đến xương cậu.

Trong khi đó, tên con trai nhợt nhạt gần Kamijou bị đánh gục xuống sàn như thể hắn bị đánh bởi một cây búa. Khi cậu nhận ra chất lỏng đỏ sẫm chảy ra từ bên cạnh tên con trai, Kamijou nghiến răng, nhưng chẳng có gì cậu có thể làm được lúc này.

Cậu không chắc liệu cậu có nên trốn đằng sau một chỗ nấp lần nữa không, nhưng…

(Chết tiệt! Mình phải dừng chuyện đó…!!)

Cậu giữ tấm kính trước mặt và chạy về phía Misuzu…hay đúng hơn, về phía hai thành viên Skill-Out đứng cạnh cô ấy.

Chúng ở cách 10 mét.

Kamijou chạy giữa những dãy bàn.

Nhưng đợt bắn kế tiếp đi đến.

Những viên đạn bắn trúng tấm kính, nhưng nó không đủ để gần như đánh gục Kamijou xuống đất. Cậu chỉ vừa đủ lo liệu để lấy lại thăng bằng, nhưng nhiều viên đạn hơn bắn trúng tấm kính và tay cậu trượt khỏi chiếc khung bao quanh tấm kính.

Cánh cửa sổ lớn rơi xuống đất với một tiếng kim loại.

Cậu không có thời gian để nhặt nó lên lại.

Cậu chuyển ánh nhìn khỏi bàn tay được phủ trong mồ hôi do đau đớn và căng thẳng và nhìn thấy hai nòng súng đang nhìn cậu. Lần này không chỉ là người đàn ông phủ trong những sợi xích; người với chiếc quần cắt cũng không do dự.

Chúng chỉ cách 5 mét.

Thậm chí với những chiếc đèn huỳnh quang bị tắt, Kamijou có thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của những thành viên Skill-Out. Cậu có thể thấy một trong số chúng có mồ hôi nhỏ giọt từ mũi xuống môi. Tầm ngắm súng run rẩy, ngón cái di chuyển như một con rối rỉ sét, và mọi thứ khác trong khoảnh khắc đó dường như không có tất cả âm thanh bị thiêu đốt vào võng mạc của Kamijou.

Cuối cùng, Kamijou nhìn thấy khuôn mặt của Misuzu ở góc tầm nhìn của cậu.

Cô ấy đang ngồi trên sàn trong khi hét lên thứ gì đó trong cơn sốc.

Môi cô ấy đang cử động, nhưng không lời nói nào vào được đầu của Kamijou.

Cậu không thể di chuyển được và nó cảm thấy như thời gian đã dừng lại…

Nhưng rồi một tiếng súng cao độ vang lên.

Âm thanh trở lại bình thường.

Trong khoảnh khắc đó, Kamijou nghiêm túc nghĩ tim mình đã dừng đập.

Nhưng không có một cái lỗ 9mm nào trên cơ thể cậu. Cậu có thể nói một trong hai người nhắm súng vào cậu, người với những sợi dây xích quấn quanh tay chân, đã bị thổi sang một bên. Một đường máu đỏ sẫm đi theo hắn và hắn ngã xuống sàn mà không có sự kháng cự nào.

Kamijou có thể nghe thấy tiếng hét vô nghĩa của Misuzu.

Tên con trai với chiếc quần bị cắt chuyển ánh nhìn của mình sang một bên.

Hắn chuyển đến hướng của một lối vào khác với lối vào mà Kamijou đã đi vào.

Ai đó đã bắn thành viên Skill-Out ở đó.

“T-tên khốn!!” tên con trai với chiếc quần bị cắt hét lên khi hắn giơ khẩu súng lục của mình.

Cảm giác tê liệt cuối cùng cũng rời khỏi Kamijou.

Giờ đây khi sự tự do đã quay lại với cậu như một sợi dây mà bị đông cứng do keo được uốn cong để lấy lại sự đàn hồi của nó, cậu lập tức trốn bên dưới một trong những chiếc bàn làm việc.

Ở đó, cậu hét với Misuzu đang ngồi kinh ngạc ở cách một vài mét.

“Trốn đằng sau chỗ nấp đi!!”

Nhưng Misuzu tiếp tục ngồi trong sự kinh ngạc và không thể hiện dấu hiệu di chuyển.

“Misaka-san, trốn đằng sau chỗ nấp đi!!”

Một số tiếng súng át đi giọng nói của Kamijou.

Cậu không biết ai đã bắt đầu cuộc đấu súng này, nhưng một viên đạn lạc có thể dễ dàng bắn trúng Misuzu như thế này.

(Chết tiệt!!)

Trong khi trốn đằng sau chiếc bàn làm việc, Kamijou hít thở nhẹ nhàng.

(Mình có thể làm được chuyện này không…? Chết tiệt. Mình không có chọn lựa nào ngoài đi ra nơi đó!!)

Cậu nhảy ra trong khi vẫn quỳ gối thấp.

Cậu chạy 5 mét, và chạy vào Misuzu để che cho cô ấy trong khi đẩy cô ấy xuống đất.

Những tiếng súng tiếp tục.

“Chúng ta sẽ đi ra khỏi đây…”

Không có điểm giúp đỡ nào làm trận chiến này kết thúc.

“Nhanh lên!!”

Kamijou nắm lấy tay của Misuzu và chạy về phía một lối ra khu vực mái vòm nhanh nhất có thể.

Part 9

Khi Accelerator bước vào cơ sở mái vòm chính, anh bắt đầu bằng việc việc bắn mọi người đang cầm một khẩu súng. Đầu tiên, anh chỉ súng của mình vào một trong hai tên đứng gần Misuzu, một người đàn ông với những sợi xích quấn quanh tay chân hắn, và ngẫu nhiên bóp cò.

Một tiếng súng khô khan vang lên.

Thấy người đàn ông bị thổi sang một bên với máu phun ra từ cơ thể, Misuzu bật lên một tiếng hét ngắn.

Con người khá bất tiện.

Dù họ lớn đến thế nào, một cái lỗ 9mm đơn thuần có thể hạ gục họ.

“T-tên khốn!!” thành viên Skill-Out còn lại hét lên và chỉ súng của mình về phía Accelerator.

Tuy nhiên, anh trốn đằng sau cánh cửa sắt, để vài viên đạn đi đến, và rồi phun trả vài viên đạn của chính mình.

Người đàn ông mà đã cắt áo quần của mình trốn đằng sau một chiếc bàn, nhưng Accelerator lại làm im lặng hắn bằng cách bắn xuyên qua chiếc bàn.

(Giờ thì…Thành viên Skill-Out duy nhất còn lại là…)

“Hắn.”

Accelerator nhắm và bắn về phía một cái bóng đen đang kéo tay của Misuzu về phía một cánh cửa.

“Waaaaahhhh!?”

Anh nghe thấy một tiếng hét lớn, nhưng những viên đạn sượt qua một bên của hình bóng. Accelerator hẳn đã lo về việc bắn trúng Misuzu khi cô ta đang ở bên cạnh hắn. Đích nhắm của anh rõ ràng đã thiếu.

Để thoát khỏi đích nhắm của Accelerator, hình bóng tiếp tục chạy cùng với Misuzu. Rõ ràng, đưa tay lên trên đầu và dừng lại sẽ không bao giờ xảy ra với tên đó.

“Chậc,” Accelerator tặc lưỡi. “Hê, giờ chuyện này thật thú vị… Ngươi có can đảm khi không từ bỏ công việc của mình sau tất cả những chuyện này đấy.”

Một nụ cười cắt theo đường của nó qua miệng của Accelerator và anh nhắm sau khi điều chỉnh nắm tay mình lên khẩu súng lục.

“Ngươi chỉ là một kẻ thất bại thôi! Ta có thể loại bỏ ngươi ở đây đấy!!”

“Câm đi, thằng khốn! Misuzu-san đã làm gì chứ hả!? Đám khốn Skill-Out bọn mày chỉ nhắm một phụ nữ vô tội và rồi bắt đầu đánh lẫn nhau thôi!! Cứ tự giết nhau đi và đừng làm phiền bọn tao!!”

Accelerator nghe thấy một tiếng than vãn, nhưng anh tập trung vào việc bóp cò thay vì lắng nghe nó. Nhưng lưng của Misuzu đang cản đường làm anh không thể bắn được.

Và rồi cả hai chạm đến một lối ra khác của tòa nhà.

Accelerator gãi thái dương của mình bằng nòng súng.

(…Chờ đã? Đám khốn Skill-Out bọn mày hả?)

Anh nghĩ về những lời nói mình vừa nghe thấy.

(Hắn nghĩ mình là một trong số bọn chúng à? Vậy ra hắn không phải một trong số chúng sao? Mình đã nghĩ Misaka Misuzu là người duy nhất được cho là đang sử dụng cơ sở này… Hắn là một phần của Judgment à?)

Nó cũng làm bận tâm anh việc hắn chưa bắn trả bằng một khẩu súng. Ngoài ra, chuyển động của hắn không có vẻ như những người đã trải qua những huấn luyện Anti-Skill hoặc Judgment.

(Cũng lạ là hắn biết tên của Misaka Misuzu… Ừm, mình đoán không nhất thiết ai đó phải biết tên cô ta. Skill-Out có thể đã được nói tên mục tiêu của chúng.)

Vì lí do nào đó, Accelerator bắn khẩu súng của mình theo sau họ một vài lần và rồi đi sâu vào cơ sở mái vòm.

“Giờ thì…”

Anh quyết định đuổi theo Misuzu và hình bóng đã chạy cùng với cô ta.

Anh không biết tên đó là ai, nhưng, ngay cả khi hắn ở cùng với Skill-Out, hắn có thể sẽ không giết cô ta trước khi hắn đến một nơi an toàn khi xét về cái thực tế hắn đã không bắn cô ta và chạy đi. Và vì không có cuộc phản công nào đi đến khi Accelerator bước vào cơ sở mái vòm, hắn thực sự chắc không có một khẩu súng.

Có nghĩa là…

(Mình chỉ cần phải bắt hắn và kết thúc chuyện này trước khi hắn ra khỏi khu trung tâm cơ sở dữ liệu thôi.)

Sau khi quyết định điều đó, anh nghe thấy một số tiếng bước chân đang tiếp cận từ một số hướng khác nhau.

Chúng hẳn đã nghe thấy cuộc đấu súng.

Trông giống như anh sẽ không thể tiếp tục một cách dễ dàng.

(Mình cần phải rút lui và hạ gục chúng từ đó. Những cái bàn làm việc này sẽ không chặn được đạn.)

Tìm một nơi để chiến đấu, Accelerator nhìn quanh khu vực, nhưng rồi đầu anh đột nhiên dừng lại.

Có 3 mảnh rác gục đổ trong cơ sở mái vòm.

Vậy mà lại có đến 4 khẩu súng lục trên sàn.

Part 10

Kamijou và Misuzu rời khỏi cơ sở mái vòm chính và đi về phía một trong những tòa nhà hình chữ nhật nhỏ hơn thông qua những con đường kết nối. Họ lo liệu để đi ra ngoài bằng một trong những lối ra ở đó

Có nhiều người xem tập trung tại cổng chính, nhưng không có ai ra bằng cổng sau này.

Kamijou nói trong khi vẫn đang kéo tay của Misuzu.

“Chúng ta nên tìm đâu đó có nhiều người. Có người xem và Anti-Skill ở cổng trước, nên chúng ta sẽ an toàn nếu đi vòng qua đó.”

“Hà. Tại sao con trai lại luôn như thế này chứ? Tôi rốt cuộc lại dựa vào cậu từ đầu đến cuối. Là cha mẹ, tôi đáng ra phải là giám hộ mà.”

Misuzu có vẻ hơi chán nản, nhưng nó khó mà không được đưa ra với những chuyện đã xảy ra. Kamijou chắc chắn không muốn phải làm tất cả chuyện này một lần nữa.

Vì điều này, cậu quyết định hối thúc cô ấy đi về phía trước thay vì chỉ trích cô ấy.

“Nhanh lên. Chúng ta đã lo liệu để ra ngoài, nhưng vẫn còn vài tên trong bọn chúng. Nếu chúng ta bị tấn công một lần nữa ở đây, nó sẽ rắc rối thêm đấy.”

“Tôi biết rồi, tôi biết rồi. Xin nắm lấy tay tôi và dẫn dắt tôi đi.”

Nghe thấy điều đó, Kamijou đột nhiên trở nên xấu hổ. Cậu bắt đầu buông tay cô ấy, nhưng Misuzu tăng cường nắm tay của mình.

Trông như cô ấy đang trêu chọc cậu, nhưng cô ấy có lẽ thực sự sợ hãi.

Kamijou tiếp tục đi qua khu trung tâm cơ sở dữ liệu.

Mái vòm có đường kính khoảng 50 mét và, thậm chí với những tòa nhà bao quanh, nó cũng không lớn lắm. Sẽ chỉ mất một vài phút để đi quanh đến cổng chính. Phần nguy hiểm nhất là ra khỏi tòa nhà, nên cậu cảm thấy an toàn hơn những lời mà cậu đã nói. Trừ khi họ chống lại những kẻ sẽ giết những người xem cùng với họ, Skill-Out sẽ tự bỏ cuộc một khi hai người họ đi đến cổng chính.

Nhưng…

“Không được di chuyển.”

Một hình bóng đang đứng chắn đường đến cổng chính.

Đó là tên mà Kamijou đã đánh bằng tấm kính chống đạn lúc ở trong mái vòm. Hắn phải đã đến ngay sau đó. Vì khuyên mũi của hắn đã bị tách ra, hắn có một ít máu đỏ sẫm trên người. Cậu thực sự đã không có cơ hội, nhưng Kamijou thực sự nên trói hắn sau khi đánh gục hắn.

“Không được di chuyển… Mày là ai hả? Tại sao mày lại xuất hiện vào thời điểm như thế này? Công việc đó là giả mạo hả? Bọn tao đã bị lừa hả?”

Kamijou cau mày với những lời đó.

“Công việc?”

“Kiểu câu hỏi đó là sao hả? Mày biết rõ tao đang nói về gì mà. Komaba đã bị giết buộc tao phải lãnh đạo thay thế vị trí của hắn. Nhưng tao phải dọn dẹp cho hắn. Tao không có lựa chọn nào khác ngoài nghe theo ‘chúng' để ngăn bọn tao không bị xóa sổ trong hoạt động lấy lại quyền kiểm soát những con hẻm. …Chết tiệt. Bọn mày đã lên kế hoạch sử dụng bọn tao và hạ gục bọn tao suốt lâu nay, đúng không hả!!”

“Tao không biết mày đang nói về cái gì hết.”

Kamijou cố gắng sắp xếp những mảnh ý mà người đàn ông này đang nói và đáp lại.

“Tao đến đây vì cô ấy gọi tao. Tao không biết mày đang tưởng tượng cái gì, nhưng chuyện này không có phức tạp thế đâu.”

Sau khi nghe thấy điều đó, miệng của người đàn ông há hốc.

Rồi hắn bật ra một tiếng cười nhỏ.

“Ha ha.”

Tiếng cười không chứa đựng sự thích thú nào hết.

“Vậy đó là những gì đã xảy ra à? Bọn tao đều tiêu tùng ở đây. Bọn tao sẽ bị bắt bởi Anti-Skill và thằng đứng giữa những chuyện này thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra à? Cuộc đời của tao, cuộc đời của Hamazura Shiage, sắp kết thúc rồi. Đây là cái kết... Tao đã nghĩ ít nhất tao đã bị cuốn vào vài âm mưu nào đó hoặc đối phó với nhà chiến lược thiên tài nào đó, nhưng tao đã không hề bị lừa à? Ha ha ha. Ha ha ha ha ha ha ha!!”

Khi nói, người đàn ông gọi tên mình là Hamazura đưa bàn tay phải của mình ra sau lưng.

Hắn rút ra một cây dùi cui có thể thu gọn hẳn đã được nhét vào thắt lưng và mạnh mẽ vung nó ra hết toàn bộ chiều dài.

“Tao không thể chịu đựng được nữa rồi. Tao chỉ cần phải đánh ai đó đến chết thôi.”

Hamazura tiến thẳng về phía họ.

Kamijou đẩy Misuzu sang một bên.

Cậu bị chậm một nhịp vì điều đó và nghe thấy thứ gì đó cắt qua không khí. Nó nghe như một cây vợt tennis đang được vung và tất nhiên nó là âm thanh của cây dùi cui.

“!!”

Cậu lập tức nâng cánh tay trái của mình lên để bảo vệ khuôn mặt.

Đòn đánh nhắm vào thái dương của cậu và nó đánh trúng phần cuối cổ tay của cậu với một tiếng động nặng nề.

Một chấn động rên rỉ hỗn loạn đi qua xương của cậu.

Khi mặt của Kamijou co giật trong đau đớn, Hamazura thúc gối vào bụng của Kamijou.

Một tiếng động lớn như cái trống bị đánh có thể được nghe thấy.

“Gh…a!!”

Không khí thoát khỏi miệng của Kamijou.

Chấn động khiến những vật thể kẹt trong thắt lưng của cậu rơi xuống đất. Những vật thể này là kiềm kích điện, dùi cui, vân vân mà cậu đã lấy từ những thành viên Skill-Out cậu đã đánh bại.

(Chết tiệt. Imagine Breaker không giúp chống lại một Level 0!!)

Kamijou nghiến răng và nhanh chóng cúi xuống để nhặt kiềm kích điện lên khỏi mặt đất ẩm ướt. Nhưng…

“Mày thực sự nghĩ tao sẽ để mày làm điều đó à?”

Hamazura dẫm toàn bộ sức lực lên bàn tay của Kamijou khi cậu nắm lấy món vũ khí.

Không có đủ thời gian để chỉ ngồi đó cảm nhận cơn đau âm ỉ.

“Tao biết cách sử dụng loại vật này rõ hơn bất kì ai mà!!”

Một âm thanh khó chịu phát ra.

Trong khi dẫm lên tay của Kamijou, Hamazura đã sử dụng chiếc chân kia để đá vào hàm của Kamijou.

“Bh…gah!?”

Ý thức của Kamijou dao động.

Ít nhất, cậu đã không cắn lưỡi mình.

Cơ thể của Kamijou tạo hình vòng cung ngược về sau và cậu ngã xuống đất trên lưng mình. Misuzu phát ra một tiếng hét nhỏ, nhưng không ai chú ý vào cô ấy. Kamijou nắm một ít đất bẩn từ mặt đất và ném nó vào mặt của Hamazura.

“!!”

Hamazura bảo vệ mặt mình bằng một tay để hắn không bị mờ mắt, nhưng hắn vẫn nao núng và lùi lại một bước.

Kamijou nhanh chóng nâng nửa người lên và đánh thẳng vào bụng hắn. Một tiếng động lớn như một cánh cửa bị đập vỡ phát ra từ đâu đó gần vai của Kamijou.

Chân của Hamazura trượt trên mặt đất.

Dù vậy, hắn không ngã về sau.

(Hắn vẫn…!?)

“Xin lỗi, nhưng tao là một Level 0,” một giọng thì thầm bên tai của Kamijou.

Hamazura nói ở phạm vi gần trong khi Kamijou gần giống như cậu đang ôm hắn.

“Để xử lí những siêu năng lực gia trong những con hẻm, ta cần phải xây dựng một cơ thể mạnh mẽ. Nó thực sự là điều ngu ngốc. Bọn tao làm điều tương tự như một vận động viên, nhưng chẳng ai ca ngợi bọn tao vì điều đó!!”

Khi nói, hắn đóng sầm đáy dùi cui vào cổ của Kamijou.

Một cơn đau mạnh không giống như bất kì cuộc chiến nào cho đến nay chạy dọc xương sống của Kamijou.

Cậu rên rỉ và Hamazura đập cây dùi cui xuống 2 hay 3 lần nữa. Kamijou đang chao đảo và sắp ngã xuống khi Hamazura nắm lấy cổ áo cậu bằng bàn tay tự do của hắn.

Hắn cười ở cự li gần.

“Hiểu rồi, hiểu rồi. Nếu mày không ở cùng với ‘chúng’, vậy thì thỏa thuận với chúng vẫn còn hiệu lực. Vậy nên nếu tao đưa xác chết của mục tiêu ở đó cho chúng, chúng có thể vẫn che chở cho bọn tao. Ha ha ha!!”

Tuy nhiên, những lời nói đó có thể là một sai lầm.

Một sức mạnh rõ ràng có thể nhìn thấy ở ánh sáng trong mắt Kamijou.

“Thử nói lại điều đó lần nữa đi, khốn kiếp!!” Kamijou hét lên từ tận đáy lòng mình và nhắm vào khu vực giữa cằm và môi dưới của Hamazura bằng trán của mình. Với một âm thanh như một chậu hoa rơi xuống từ đâu đó trên cao, cổ của Hamazura cong về sau.

Rồi Kamijou đâm sầm nắm đấm siết chặt của mình vào chóp mũi của Hamazura.

Cơ thể của Hamazura cong ngược về sau và ngã xuống đất.

“Agaaaaahhh!!”

Hamazura lăn trên đất khi giữ mũi mình và Kamijou cố đá hắn. Nhưng tổn hại mà cậu đã nhận được hẳn đã ảnh hưởng đến cậu nhiều hơn cậu nghĩ, vì chân của cậu không vững.

“Chết tiệt…Mày có cách chiến đấu cẩu thả quá.”

Hamazura đã xoay sở để đứng lên.

Đòn húc đầu trước đó hẳn đã đánh một trong những chiếc răng cửa của hắn cong đi, vì môi hắn được nhuộm đỏ.

“Đủ với cái kháng cự vô nghĩa rồi đó. Giao cơ thể của con đàn bà đó đây. Đó là thỏa thuận. Vì Komaba đã thất bại, bọn tao chẳng còn cái gì cả. Bọn tao phải hoàn thành công việc này…”

Bất chấp tất cả những hung hăng của hắn, lời nói của hắn yếu đuối một cách kì lạ.

Kamijou cau mày, nhưng rồi nhận ra.

Hắn đến từ một nhóm những Level 0 tụ tập với nhau để không sợ đơn phương bị tấn công bởi những kẻ mạnh hơn.

Vậy nên dù hắn mạnh đến thế nào, hắn vẫn không quen bị đấm bởi người khác.

Nhận ra điều đó, Kamijou nhổ ra lời nói tiếp theo của mình.

“Khốn nạn điều đó.”

Khi nói, cậu nhận ra những lời của mình khá kịch liệt.

“Công việc của mày đủ rồi đó. Tao sẽ không để bị giết bởi ai đó không có lí do giết chóc xem nó như bài tập về nhà của mình hay gì đó đâu. Mày nghĩ mạng người là cái gì hả? Mày thực sự tin rằng đó là một thứ có giá trị tiền bạc hả? Sao mà mày có thể ngu xuẩn thế chứ!?”

“Còn lựa chọn nào khác chứ. Những Level 0 như bọn tao không thể sống mà không làm những loại việc này! Bọn tao bị chế giễu ở bất cứ nơi nào bọn tao đi đến, và khi bọn tao tạo nên một nơi dành cho bọn tao, nó bị phá hủy dưới cái danh nghĩa tạo dựng một nơi trông đẹp đẽ. Với những chuyện như thế, ngoài săn lùng những kẻ dành cho một Level 0 thì còn con đường nào khác chứ hả!? Hả!?”

Skill-Out.

Một nhóm những Level 0 tạo ra dưới danh nghĩa tự vệ.

Để làm điều đó, hoàn cảnh của chúng hẳn đã đưa chúng đến nó.

Đó là một vòng xoáy bạo lực và phi lí vẫn bị che giấu khỏi công chúng.

Nhưng…

“…Đừng có đặt tao vào cùng hạng với bọn mày.”

“Cái gì?”

“Tao đang nói mày đừng có đặt tất cả Level 0 vào cùng hạng với thứ rác rưởi bọn mày.”

“Mày…Chờ đã? Sức mạnh của mày là gì…? Mày chưa từng sử dụng nó…”

Hamazura lau máu khỏi miệng và di chuyển mắt mình ngang qua cơ thể của Kamijou khi hắn nói.

Kamijou lờ hắn và nói điều cậu muốn nói.

“Có một nơi dành cho những Level 0 không à? Tất nhiên là có rồi! Có con đường nào khác ngoài săn lùng những người khác không à? Tất nhiên là có!! Có Level 0 ở khắp Thành Phố Học Viện. Và họ đi đến trường như bình thường, kết bạn như bình thường, và sống một cuộc sống bình thường! Họ không bị chế giễu ở bất cứ nơi đâu họ đi. Bọn mày mới là những kẻ đang làm một trò hề của những Level 0 bằng cách nghĩ theo cách đó đấy!!”

“Hiểu rồi…Vậy ra mày cũng giống như bọn tao…!!”

“Không có giống. Ít nhất, tao không hành động như bọn mày. Tao không nghĩ sự thiếu sức mạnh của mình là lí do để tấn công những người có sức mạnh! Tao có thể là một Level 0, nhưng tao không có ý định trở thành một con ‘số âm’ thích thú việc chà đạp người khác đâu!!”

“Một con số âm hả?” Hamazura cau mày khi hắn lặp lại điều Kamijou đã nói. “Mày nói bọn tao là những con số âm hả? Nực cười. Nếu bất kì ai là một con số dương, thì đó là bọn tao đấy! Chỉ vì ai đó không có sức mạnh không phải là lí do để từ chối họ. Những người như bọn tao trong Skill-Out tốt hơn gấp 100 lần những kẻ có sức mạnh mà không giúp ai đấy!!”

“Nếu đó là điều mày nghĩ, mày đã bao giờ đưa tay ra với ai đó nhờ giúp chưa hả?”

“…!?”

“Nếu mày không thể trả lời, thì mày cũng tương tự thôi. Đúng là nực cười. Ai sẽ giúp người từ chối giúp đỡ người khác chứ? Ai muốn ở quanh người cho rằng họ phải được hạnh phúc và không bao giờ nghĩ về hạnh phúc của những người khác chứ!? Vấn đề của mày nằm ở đó đấy!!”

“Đám bọn mày đúng là một lũ ngu,” Kamijou hét lên.

Tên Level 0 này chỉ là quá yếu đuối.

Không chỉ yếu đuối, hắn còn đưa ra lời bào chữa cho sự yếu đuối của mình để sẽ không bao giờ mạnh lên.

“Nếu bọn mày sử dụng sức mạnh để hình thành Skill-Out và sử dụng nó để giúp đỡ những người yếu hơn mình, mọi chuyện sẽ thay đổi với bọn mày!! Nếu bọn mày sử dụng sức mạnh mà bọn mày sử dụng để chống lại những siêu năng lực gia mạnh mẽ để giúp những người cần giúp, người dân của Thành Phố Học Viện sẽ chấp nhận bọn mày!! Tao không cần phải nói cho mày loại chuyện này đâu!!”

“Câm mồm đi!!” Mặt của Hamazura biến dạng khi hắn hét lên. “Lãnh đạo Level 0 của bọn tao, Komaba Ritoku, đã sống như thế và chết dễ dàng ngày hôm nay. Hắn đã chết trong khi cố gắng bảo vệ kẻ yếu! Đến cuối cùng, nó chỉ là không có đơn giản đến thế với bọn tao. Khi những học sinh bỏ học trong những con hẻm cố gắng làm loại việc đó, bọn tao chỉ bị cười chê thôi!!”

“Hiểu rồi. Nhưng người đó có thứ mà bọn mày không có. Tao chưa bao giờ gặp người tên Komaba này, nhưng anh ta hẳn đã sống trong một thế giới rộng lớn hơn bọn mày nhiều! Chẳng phải đó là tại sao anh ta lại ở lại và chiến đấu đến phút cuối cùng à!? Anh ta sẽ không gọi những người anh ta đang bảo vệ là ‘kẻ yếu’; anh ta sẽ gọi họ là ‘đồng đội’ của mình! Người tên Komaba đó thực sự sẽ bị cười chê từ mọi phía à? Anh ta thực sự đã chiến đấu đến chết vì họ. Nếu anh ta quan tâm đồng đội của mình đủ để bảo vệ họ như thế, anh ta, không như mày, hẳn đã được yêu quý bởi đồng đội của mình!!”

“Mẹ kiếp điều đó…”

Hai từ đó rỉ ra từ giữa đôi môi của Hamazura.

Lời nói của hắn như một vũng nước bẩn lan tràn.

“Mày chế giễu bọn tao. Mày là một Level 0…Mày không có sức mạnh…vậy mà mày vẫn chế giễu bọn tao hảảảả!!”

Hamazura nâng lên cây dùi cui và chạy về phía trước trên đôi chân lảo đảo của mình.

Kamijou Touma siết nắm tay của mình.

Cậu không còn sợ tên đó.

Hamazura đã để lộ ra hắn không giống một người đàn ông nhiều lắm.

“Lí do mọi người chế giễu bọn mày chẳng có liên quan gì đến việc không có sức mạnh của bọn mày cả. Tao sẽ cho mày thấy điều đó bây giờ.”

Dù Misuzu cố ngăn cậu, Kamijou vẫn bước tới trước.

Lờ đi cây dùi cui đang đi đến, cậu chỉ đơn thuần là siết nắm tay của mình chặt hơn.

“Đây là sự khác biệt giữa tao và mày! Mày có thể tự mình làm gì đó với cái ảo tưởng chán nản đó của mày!!”

Một tiếng động dày đặc vang lên.

Cây dùi cui và nắm đấm đánh vào mặt mục tiêu của họ, máu chảy ra từ khe hở những chiếc trán, và họ đều mất thăng bằng.

Nhưng chỉ một người ngã xuống.

Người kia chắc chắn sẽ không ngã.

Part 11

Kamijou muốn quay trở lại kí túc xá và đi ngủ, nhưng Misuzu nói cậu đang chảy máu quá nhiều để mà phớt lờ, nên cậu kết thúc với việc phải gọi cấp cứu. Nó có chút thảm hại, nhưng những chi phí thuốc men và chi phí bệnh viện này là một nguyên nhân chính làm cho tài chính của cậu ở trong một tình trạng tệ hại đến vậy.

Hiện tại, cậu đang được đưa vào xe cứu thương trên một chiếc cáng. Misuzu đang đứng với một nhân viên cứu hộ đội mũ trắng khi cô ấy đột nhiên nhìn qua Kamijou.

“Có vẻ Thành Phố Học Viện thực sự không an toàn. Dù vậy, tôi cho rằng bất cứ thành phố nào cũng như vậy. Tôi tự hỏi liệu có nơi nào trong cái đất nước này mà cha mẹ có thể nuôi dạy con cái mình mà không cần phải lo lắng không nữa.”

Tiếng ồn bánh xe của chiếc cáng quá lớn, Kamijou khó mà nghe thấy cô ấy.

“…Sự thật là, tôi đến đây để đưa Mikoto-chan đi.”

Dù vậy, những lời đó vẫn vang lên rõ ràng một cách kì lạ trong tai của Kamijou.

Misuzu phần nào nhắm mắt mình.

“Sau cùng, mọi chuyện sẽ trở nên nguy hiểm khi cuộc chiến đó bắt đầu. Họ nói trên tin tức rằng Thành Phố Học Viện an toàn hơn bất kì thành phố nào khác trong đất nước này, nhưng tôi chỉ cần phải đưa con bé ra nước ngoài thôi, đúng không? Ừm, bỏ dỡ việc học đại học của tôi sẽ là một vấn đề, nhưng cậu có thể nói nó chỉ là một kì nghỉ kéo dài ở trường. Tôi không quan tâm nếu tôi phải học lại một năm nữa. Dù vậy, tôi vẫn chưa sẵn sàng từ bỏ, nên tôi nghiêm túc về việc có một báo cáo mà tôi cần phải thực hiện.”

Sau khi nói tất cả những điều đó, cô ấy mỉm cười.

Dường như nó đi đến một cách tự nhiên khi cô ấy nhìn vào khuôn mặt của Kamijou.

“Nhưng tôi không cần phải lo nữa rồi.”

Trước khi Kamijou có thể hỏi tại sao, cô ấy tiếp tục.

“Về cơ bản, vấn đề này giống như cái mà chàng trai lúc trước gặp phải. Dù ta có chạy xa bao nhiêu, thì cũng không có một nơi an toàn. Và cảm xúc của một người ở đó có thể thay đổi lớn đến mọi việc. Vậy nên thay vì đưa Mikoto-chan đi nơi khác, con bé có thể an toàn hơn khi có ai đó như cậu ở bên cạnh.”

Họ đã đến trước chiếc xe cấp cứu. Vì những chiếc chân chống đỡ cái cáng được gấp lại, Kamijou cảm thấy một chấn động nhẹ ở lưng mình.

Chiếc xe cấp cứu chắc là sắp rời đi.

Misuzu hẳn cũng đã nghĩ vậy, vì cô ấy kết thúc cuộc nói chuyện với một giọng khẩn trương.

“Nói cách khác, nếu các cậu và những người như cậu bảo vệ Mikoto-chan, thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả.”

Chiếc cáng Kamijou đang nằm bên trên được đưa lên xe cấp cứu.

Ban đầu, Kamijou chỉ lắng nghe Misuzu nói dông dài, nhưng rồi cậu cau mày.

("Các" cậu…?)

Trước khi cậu có thể đưa câu hỏi đó đến môi mình, cửa sau của xe cấp cứu được đóng lại và xe cấp cứu, cùng với tiếng còi của nó, khởi hành.