Phần 1
Sau khi tạm biệt Mikoto, cậu đi thẳng về phía cửa hàng cạnh nhà ga như dự định lúc đầu. Cậu dừng lại trước gian hàng ngắn hạn ở tầng một và quyết định mua một món rau thời hạn 4 ngày vì giá của chúng hiện giờ rẻ như bèo.
(… Hừm, gian hàng thức ăn làm sẵn đắt khách ghê, trong khi chẳng có mấy người đến mua ở các gian hàng thịt, rau quả và nguyên liệu khác.)
(Không lẽ càng ngày người ta càng ít tự nấu ăn cho mình?)
Kamijou quay khuôn mặt buồn cười của cậu đi trong lúc băn khoăn điều trên và rời khỏi cửa hàng.
Cậu ngước mặt nhìn lên và trên màn hình lớn của khinh khí cầu, bản tin tức mới đang được chiếu. Mới lúc nãy, bản tin nói về cuộc biểu tình ở Mĩ hay nước nào đó. Giờ thì có vẻ như tới lượt nước Nga. Tất cả các tin đều nói về những cuộc biểu tình, nên thật khó mà phân biệt được đâu là tin mới, đâu là tin cũ.
“…”
Kamijou dừng lại suy nghĩ trong lúc đôi tay đang cầm túi xách.
Cậu không thể vứt bỏ những gì Misaka Mikoto nói ra khỏi đầu được.
Không phải không có nguyên nhân gây ra vô số những cuộc biểu tình phản đối trên khắp thế giới; chỉ là vấn đề quá lớn và có quá nhiều nguyên nhân, vì thế không có một phương thức đơn giản nào để giải quyết được.
Mikoto có lẽ là người tức giận nhất vì đã bị sử dụng như một con rối vào sự kiện ngày 30 tháng 9. Mọi nỗ lực của họ nhằm mang lại sự yên bình thay vào đó lại tạo ra một tình thế hỗn loạn khác.
Kamijou cũng rất muốn làm một điều gì đó.
Vento Tiên Phong kẻ tạo ra sự hỗn loạn có động cơ của ả. Và Kazakiri Hyouka người đứng giữa ranh giới khoa học và phép thuật không hề mong muốn kết quả trên. Một nhóm người ngoài kia đã cố gắng ném cả thế giới này vào sự hỗn loạn. Đó thật sự là một hành động sai trái.
Nhưng…
(Mình có thể làm được gì…?)
Kamijou nghiến răng và nhìn về chiếc khinh khí cầu đang bay trên bầu trời.
(Chuyện này nhất định phải bị ngăn chặn. Tất nhiên mình cũng muốn vậy, nhưng thực sự mình có thể làm được gì đây?)
Cậu có thể bắt liên lạc với Tsuchimikado, người biết về mặt tối của Thành phố Học viện. Hoặc cậu cũng có thể liên lạc với Kanzaki và những người khác trong Thuần Anh Giáo Hội. Nhưng Kamijou không chắc rằng kể cả họ có giải quyết tận gốc hay không khi mọi chuyện đã tiến triển quá xa như bây giờ. Cậu có cảm giác rằng hành động âm thầm để ngăn vấn đề trở nên tồi tệ thêm ngay từ đầu là cách thức để họ đối phó với những vụ việc kiểu này.
(Thôi, đứng đây suy nghĩ cũng chẳng làm nên tích sự gì. Với lại mình cũng không biết cách liên lạc với Thuần Anh Giáo Hội. Chắc mình nên về nhà rồi tiện đó ghé chơi Tsuchimikado vậy.)
(Và mình phải làm cho ra lẽ vụ nó trốn nhổ cỏ mới được.)
(Quen với một tay mật vụ như Tsuchimikado làm mình có lợi thế tốt hơn so với phần lớn học sinh khác…)
Kamijou cố ép mình suy nghĩ một các tích cực hơn và bắt đầu đi về trên con đường mờ tối.
Có lẽ do những suy nghĩ cứ xoay vòng trong đầu cậu mà túi xách cậu đang cầm trở nên nặng hơn so với mọi khi. Giờ là khoảng thời gian tan tầm và mọi người trở về nhà nên có rất nhiều người đi lại tấp nập, nhưng cậu vẫn cảm thấy mình va chạm với người khác nhiều hơn bình thường. Chỉ cần nghĩ tới việc lát nữa phải nấu nướng và dọn dẹp phòng tắm thôi là cậu đã thấy mệt rã rời. Cậu thật sự thắc mắc không biết có công thức tuyệt vời nào chỉ cần sử dụng nồi cơm điện với lò vi sóng là có thể bỏ qua phần khó nhất lúc nấu đồ ăn không? Kiểu này thì Index sẽ nhảy vào cắn cậu vì không thể ngồi chờ cậu thong thả làm thức ăn như mọi ngày được.
Trong lúc nghĩ ngợi đủ chuyện, Kamijou lại đụng phải người khác.
Lần này là một bà lão khoảng 50, 60.
“A, cháu xin lỗi.”
“Không sao cả.”
Bà lão cúi đầu và nở một nụ cười điềm đạm.
Lưng bà không bị còng, nhưng bà vẫn thấp hơn Kamijou hai lần khi đứng thẳng lên. Bà ăn mặc kín mít trong lúc trời mới vào tháng mười với một chiếc áo khoác choàng lên người và một chiếc khăn len quấn quanh cổ. Kamijou đoán có lẽ bà dễ bị cảm lạnh.
Bà ngẩng mặt lên và bắt đầu nói bằng chất giọng êm ái.
“Tôi mới là người phải xin lỗi cậu.”
“Không phải lỗi của bà đâu, chính cháu đụng phải bà mà.”
“Không, không. Không phải chuyện đó.”
Kamijou nhướng mày với vẻ thắc mắc về lời nói của bà lão đang cười kia.
“Tôi cần phải xin lỗi trước vì rắc rối mà tôi sắp mang lại cho cậu.”
Cậu nghe thấy một âm thanh kim loại.
Cậu nhìn xuống nơi mà âm thanh đó phát ra – ngay vùng bụng của cậu.
Cánh tay của cụ bà cũng ở ngay chỗ đó. Tuy nhiên tấm áo khoác mỏng đã che từ phần cùi chỏ đến cổ tay của bà nên thật sự cậu không thể thấy gì hết.
Tất cả những gì cậu biết là cái cảm giác ở dưới bụng cậu
Cái vật đang dí vào cậu giống như đầu của một ống kim loại nào đó khiến cho cơ thể Kamijou lạnh toát.
“Xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi.”
Bà cụ chậm rãi xin lỗi và một lần nữa cúi đầu xuống.
Phần 2
Misaka Mikoto bất chợt dừng lại.
(Hừm…)
Cô đã quên béng mất khi gặp tên ngốc đó, nhưng có một việc cô muốn nói với cậu ta.
(… Lễ hội Ichihanarasai.)
Cô đã định nói với Kamijou về sự kiện lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức trên toàn Thành phố Học viện. Ngày đầu tiên diễn ra lễ hội còn cách một tháng nữa, nhưng do kết quả tồi tệ tại hội thao Daihaseisai (kết quả thật ra có cả tốt lẫn xấu, nhưng từ góc nhìn của cô thì hội thao vừa rồi thật thảm hại) cô cảm thấy mình nên khẩn trương và đề ra một kế sách để đảm bảo cho sự thành công của lễ hội lần này.
(Giờ nghĩ lại trong bảy ngày diễn ra hội thao thì hơn một nửa trong đó là những rắc rối liên quan đến tên ngốc kia. Nếu chuyện lại tái diễn lần này, mình phải để mắt đến hắn ngay từ đầu mới được…)
Tất nhiên, cái kế sách của cô là buộc cậu ta hứa phải đi chơi với cô trong suốt lễ hội.
(Tại sao lúc nào mọi chuyện cũng thành ra thế này?...Có lẽ mình nên hỏi điện thoại hỏi hắn thôi.)
Mikoto quyết định như vậy và lấy điện thoại ra.
Cô từng đăng kí thuê bao kép với Kamijou hồi 30 tháng 9, nên trong máy của cô có số của cậu ta.
(Dụ được tên đó đăng kí đúng là tốn không ít công sức, đến lúc đem ra dùng được rồi đây.)
Trong lúc di chuyển con trỏ xuống dưới để bấm số của Kamijou trong danh bạ, mắt Mikoto dừng lại ở hình cột ăng ten.
Không có sóng.
“…!!”
Mikoto kiểm tra xung quanh, nhưng rõ ràng con đường cô đang đứng đâu có hẹp lắm, cô chạy ra con đường khác lớn hơn. Mikoto vừa đi vừa kiểm tra hình cột ăng ten góc trên màn hình và khi có sóng tốt, cô di chuyển con trỏ về số của Kamijou và bấm nút gọi.
Nhưng cô chỉ nghe được giọng nói vô cảm báo số điện thoại cô đang gọi hiện không thể liên lạc được.
Lần này thì điện thoại của Kamijou không bắt được sóng.
“C-cái thứ này thật khó dùng… điện thoại được cái tích sự gì khi mà lúc cần thì không gọi được chứ!?”
Mikoto cất điện thoại đi với vẻ mặt tức tối, cô nhìn quanh rồi chạy đi tìm Kamijou.
Họ mới chia tay cách đó không lâu.
Chắc chắn cậu ta chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
Phần 3
Kamijou và bà cụ bước đi cạnh nhau.
Xung quanh có rất nhiều người nhưng không ai để ý đến họ. Họ không khác gì so với một học sinh trung học bình thường đang cầm một túi xách và một bà lão cao tuổi với chiếc áo khoác choàng qua cánh tay. Còn ai có thể vô hại hơn như thế?
Kamijou liếc mắt nhìn sang bà cụ bên cạnh mà không quay đầu, và bà cụ nở một nụ cười không tương xứng với tình cảnh éo le hiện tại.
“Cậu không cần phải lo lắng đâu.”
Bà ta ra lệnh cho cậu tắt điện thoại và khẽ chỉ đường cho cậu đi. Kamijou không thể nào làm trái ý được vì vật thể mà bà ta giấu dưới lớp áo khoác kia. Cậu không biết chắc đó là thứ gì, nhưng cậu biết cậu không thể lơ là được.
Cậu nghĩ cách chớp lấy thời cơ thuận lợi để tấn công bà ta và lật ngược thế cờ.
(Nhưng mình không biết bà ta đang cầm cái gì… Chỉ cần mình làm sai một bước thôi là mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn.)
Trong lúc Kamijou đang cân nhắc các phương án, bà cụ nhỏ nhẹ nói.
“Tự nhiên, thoải mái đi, tôi đâu có cấm cậu bước đi đâu.”
“Vâng… Bà nói thế nhưng cái vật bà giấu dưới lớp áo khoác là gì vậy?”
“Át xì!”
“Coi chừng!!”
Bà cụ đột nhiên hắt hơi và Kamijou la lên mà không kịp suy nghĩ.
Những học sinh xung quanh nhìn vào cậu một cách soi mói, nhưng họ nhanh chóng rời mắt khỏi cậu chỉ vài giây sau đó.
“Tôi đã nói rồi, cậu không cần phải lo lắng đâu. Cái gì làm cậu phải sợ như thế?”
“Bất cứ thứ gì nằm dưới lớp áo khoác mà bà đang cố giấu giếm. Bà đang ép cái vật gì vào bên hông của tôi thế!?”
“Ồ, chết thật. Cậu không cần phải lo lắng chuyện đó đâu. Một cái hắt hơi không làm nó bay ra đâu.”
“B-bay ra? Nó có phải thứ tôi đang nghĩ đến không!?”
“Và tiếng động phát ra cũng rất nhỏ nữa. Dù vậy nó cũng được gắn thêm thiết bị để giảm bớt tiếng ồn đó.”
“Sao bà không nói thẳng ra luôn đi!!”
Gợi ý của bà ta làm Kamijou sợ đến run người, nhưng điều đó không làm bà ta bận tâm.
Trong lúc bị áp giải, Kamijou để ý họ đã rời khỏi quận mua sắm chính, đi vào một ngã rẽ và hướng thẳng về dãy kí túc xá học sinh. Dãy nhà này không phải kí túc xá mà Kamijou ở. Vì có tới 80% dân số của Thành phố Học viện là học sinh nên có rất nhiều khu vực toàn “dãy kí túc xá học sinh”.
(Mình đang đi về đâu thế này…?)
Nếu nơi họ đến là một nhà máy cũ bỏ hoang, trực giác nguy hiểm của Kamijou sẽ đạt mức độ báo động cao nhất, nhưng khu vực này không giống như vậy chút nào. Cậu có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của món thịt hầm từ kí túc xá. Và khu vực này cấm nuôi thú vật vì có một số học sinh tiểu học tụ tập trước một tòa nhà, đưa hộp thức ăn cho một con mèo hoang.
Sau đó bà cụ đột nhiên dừng lại.
“Tới rồi đó.”
“?”
Dù đã nghe rõ nhưng Kamijou vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Họ đang ở trước công viên trẻ em.
Đúng ra đây không phải là công viên; nơi này được dựng lên chỉ để lấp vào phần còn thừa của mảnh đất xây dựng. Có lẽ vì người ta đưa vào nhiều đồ chơi cho trẻ em nên trông giống vậy, mặc dù có chút cảm giác gò bó.
(Tại sao lại ở đây???)
Kamijou nhìn lên cánh cổng của công viên bỏ hoang và nghiêng đầu thắc mắc.
Ít ra đây không phải là nơi “đặc biệt” nào đó mà cậu cho rằng một kẻ cầm vũ khí chĩa vào hông cậu sẽ dẫn đi.
“Thứ lỗi cho tôi vì mọi chuyện. Giờ đi vào.”
Nói xong, bà ta tiếp tục dí cái vật gì đó sau lớp áo khoác vào bên hông Kamijou. Cậu không còn lựa chọn nào khác đành phải nghe theo lời bà ta, nhưng cậu lo sợ không biết chuyện gì đang chờ đợi cậu phía trước trong cái công viên này.
Làm theo lời bà ta, Kamijou ngồi xuống cạnh bà trên một cái ghế ở rìa công viên.
Kamijou tưởng sẽ có một ai đó chờ đợi sẵn ở đây hoặc người nào đó sẽ tới đây gặp mặt, nhưng dường như không phải như vậy.
Kamijou khẽ nghiêng người qua một bên và đặt túi xách xuống dưới đất. Bà cụ không cản Kamijou làm chuyện đó. Nếu trong giày cậu có giấu vũ khí thì cậu đã có thể chống trả lại, nhưng Kamijou không phải là ninja lúc nào cũng trang bị vũ khí đầy mình.
Kamijou nghĩ tới việc nhặt một hòn đá và ném vào bà ta, nhưng cậu nhận ra nếu làm không khéo léo thì chỉ làm cho bà ta đề cao cảnh giác hơn thôi.
Cậu bỏ ý định đó và ngồi xuống trở lại.
Sau đó cậu hỏi bà cụ.
“Giờ thì sao? Bà muốn làm gì ở đây?”
“Không, không. Chẳng có chuyện gì nguy hiểm xảy ra đâu.”
Bà cụ với cái thứ “nguy hiểm” giấu dưới lớp áo khoác vừa cười vừa nói.
“Chúng ta hãy nói chuyện.”
“Nói chuyện?”
“Đúng. Hãy nói về tình thế hỗn độn đang xảy ra trên toàn thế giới.”
Phần 4
Cô không tài nào tìm thấy tên ngốc đó.
“Quái…”
Mikoto trở lại con đường nhỏ lúc nãy và nghiêng đầu thắc mắc khi đang tìm kiếm.
Cô chỉ vừa mới chia tay Kamijou không lâu, nhưng cô không tìm thấy cậu ta ở trước nhà ga mà họ gặp nhau lúc nãy, thậm chí cô còn lùng sục mọi ngỏ ngách quanh đó nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta đâu cả.
(Chắc tên đó vào mấy cửa hàng ở quanh đây.)
(Cũng có thể tên đó đã đón tàu hoặc xe buýt về rồi.)
(… Mà, kí túc xá của tên ngốc đó ở đâu cà? Mình đâu phải kẻ bám đuôi mà biết, giờ không biết phải đi đâu để gặp hắn đây.)
Lúc trước cô đi đâu cũng chạm mặt Kamijou, nên cô nghĩ chỗ cậu ta cách đây không xa lắm. Nhưng giờ khi cô muốn tìm cậu ta thì lại không biết cậu ta sống chỗ nào.
Mikoto đứng khoanh tay suy nghĩ.
(Thôi, chẳng cần phải nói với hắn về lễ hội Ichihanaransai ngay bây giờ. Để hôm khác cũng được.)
Ý nghĩ phấn khởi đó vừa mới thoáng qua thì cô để ý có một ngã rẽ ngay sát điểm khuất tầm nhìn của cô.
(… C-có lẽ mình nên đi kiểm tra thêm một chút nữa.)
Mikoto mở bản đồ định vị GPS ra để kiểm tra xem có con đường nào cô chưa tìm thử hay không.
Nhưng cô chợt thấy khuôn mặt của Shirai Kuroko lẫn trong đám người đi đường.
Mikoto lập tức nấp đằng sau một tòa nhà gần đấy.
(H-hở?...Tại sao mình phải trốn chứ?)
Cô tự hỏi bản thân và không biết tại sao, nhưng cô cảm giác cô không thể để cho con bé tóc hai bím kia nhìn thấy. Shirai là một teleporter vì thế rất khó mà cắt đuôi cô một khi đã bị phát hiện.
Shirai, một teleporter cấp 4, đang đi dọc theo con đường và trò chuyện cùng với một cô gái bên cạnh.
Nhìn đống hoa trên đầu, chắc chắn đó là Uiharu Kazari của Judgment.
(…)
Mikoto có cảm giác họ đang đi về phía mình, nên cô liền vòng qua tòa nhà và đi vào một con đường nhỏ bên cạnh. Cô tiếp tục đi sâu vào trong đó.
Rồi một lát sau cô nhận ra…
(Ủa? Mình không nhớ con đường này???)
Mikoto nhìn kĩ lại xung quanh, nhưng không nhận ra đây là đâu hết.
Cô cứ tưởng mình rất thông thuộc tất cả mọi đường đi, ngỏ hẻm ở Quận 7, nhưng đây là lần đầu tiên cô đặt chân tới đây.
Thiết kế ở đây giống với khu vực nhà ở trong Thành phố Học viện. Tất nhiên, vì đây là Thành phố Học viện, nên sẽ không có các khu chung cư hay các ngôi nhà riêng biệt; thay vào đó là một khối các kí túc xá học sinh. Đó là một dãy gồm các tòa nhà 5 đến 10 tầng, nên cũng không thể gọi là nhà cao tầng. Có một khu vực đổ rác ngay dưới tua bin gió. Có người đã sử dụng những tua bin gió này để đuổi nhưng con chim bồ câu và lũ quạ đi chỗ khác.
Mùi thơm phưng phức của bữa ăn tối ở gần đó làm quyết tâm tìm kiếm của cô chững lại, vì tất cả các bữa ăn đều được phục vụ tại trường Tokiwadai.
“… Ha, giờ cũng mệt rồi. Tìm kiếm thêm xung quanh một chút nữa, hôm nay kết thúc ở đây vậy.”
Mikoto chốt lại quyết định và bắt đầu đi băng qua các khu nhà ở.
Phần 5
Kamijou nhìn bà cụ một cách hoài nghi.
Chỉ có một thứ duy nhất bà ta ám chỉ khi nhắc đến sự hỗn loạn trên toàn thế giới. Đó chính là các cuộc đấu tranh, biểu tình giữa các lực lượng ủng hộ cho một bên là Thành phố Học viện và bên còn lại là Giáo hội Công giáo La Mã.
Nhưng…
“… Bà có ý gì khi nói chuyện về việc đó? Thực sự chẳng có gì cần bàn luận với tôi về chuyện đó cả.”
“Ồ, thế mà có đấy. Tôi cần biết quan điểm của cậu thế nào để có thể giải quyết vấn đề đó.”
“Chẳng phải bà nên tham khảo ý kiến của một ai đấy trong Liên hợp quốc hay tổng thống một quốc gia sẽ hay hơn sao?”
“Các tổ chức đứng đầu một quốc gia thường yếu thế trước những cuộc xung đột tư tưởng và tôn giáo.”
Bà cụ giải thích với giọng nói êm ái.
Kamijou không ngờ tới điều này.
“Những tổ chức ấy thường đưa ra các cách thức giải quyết rất nghèo nàn trong những vấn đề dạng này. Rất nhiều người trong số họ ngoài mặt luôn quả quyết mình đã giải quyết êm thấm, nhưng hầu hết họ đều nhấn chìm mọi chuyện trong im lặng bằng sức mạnh quân sự hùng hậu. Và đại đa số trường hợp chỉ làm mọi chuyện thêm trầm trọng mà thôi.”
Bà tiếp tục nói trong công viên vắng vẻ.
Có nhiều dạng người trí thức, nhưng bà ta trông giống một nhà giáo hơn cả.
“Sự hỗn loạn đang lan rộng toàn thế giới đã trở nên rất nghiêm trọng. Không chỉ vì đây là một vấn đề nan giải, mà nó sẽ dẫn đến một chuyện khác còn tồi tệ hơn. Nếu không giải quyết đúng đắn có thể dẫn đến bạo loạn xảy ra tại nhiều quốc gia. Lực lượng quân sự đã không thể nào ngăn cản các cuộc đấu tranh và biểu tình đang nổ ra từng giờ. Cái mà các quốc gia trên khắp thế giới đang cần nhất là một ví dụ, một mô hình mẫu về cách thức đương đầu với vấn đề khó khăn này để họ làm theo. Tất cả các quốc gia đang chờ một nước tiên phong hành động trước tiên, và họ sẽ thấy được liệu cách thức ấy có thành công hay không và ảnh hưởng của nó ra sao đến toàn cục.”
“… Bà là ai vậy?”
Kamijou cẩn trọng đặt câu hỏi.
Bà cụ đang ngồi cạnh Kamijou dường như không phải là một mật vụ với kĩ năng chiến đấu lão luyện hay một sát thủ giống như Tsuchimikado Motoharu và Stiyl Magnus.
Cái cách mà bà nói chuyện làm Kamijou nghĩ đến một nhà giáo, nhưng một giáo viên thông thường sẽ không giấu vũ khí dưới lớp áo để nói chuyện với cậu như thế này.
(… Bà ta có vẻ khác với những người mình gặp trước đây.)
Đó là những gì Kamijou nghĩ trong lúc lắng nghe từng câu chữ của bà ta.
“Oyafune Monaka.”
Đột nhiên bà cho cậu biết họ tên của mình.
Và điều tiếp theo bà ta nói thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn.
“Tôi là một thành viên trong Ban Giám Đốc của Thành phố Học viện. Điều này nói lên tất cả những gì cậu cần biết rồi đó.”
“… Cái gì?”
Kamijou bất giác thốt ra.
Ban Giám Đốc là một nhóm chỉ gồm 12 người quản lý tất cả mọi mặt trong Thành phố Học viện. Đây là tổ chức cao nhất trong thành phố này. Cậu nghe nói còn có một “Tổng giám đốc” đứng trên họ, nhưng tất cả mọi quyền hành trừ đặc quyền của người đứng đầu đều nằm trong tay họ.
Nhưng…
(… có thật bà ta là người như thế?)
Bất cứ thành viên nào trong Ban Giám Đốc của Thành phố Học viện đều có vệ sĩ riêng hoặc có thể ra lệnh điều khiển hoàn toàn Anti-Skill. Thật kì lạ bà ta lại đích thân đến gặp Kamijou, và chỉ với một vũ khí không hơn không kém, hơn nữa lại ở trong một công viên nhỏ không có đủ khoảng tối cho những cuộc gặp gỡ như thế này.
Nhìn thấy vẻ mặt hoài nghi của Kamijou, bà cụ tên Oyafune Monaka nở một nụ cười.
“Cậu không tin tôi à?”
“À, ừm. Tôi đang nghĩ chiếc khăng quang cổ của bà ngắn một cách kì cục. Một người trong Ban Giám Đốc như bà đáng lẽ phải dùng một cái tốt hơn chứ.”
Kamijou buột miệng thốt ra trong lúc bối rối, nhưng có vẻ điều đó làm Oyafune Monaka ngạc nhiên. Bà đưa tay lên cổ và sờ vào chiếc khăn quàng.
“Đ-đây là chiếc khăn quàng cổ mà chính con gái tôi đã đan lấy. Tôi không cho phép cậu chê xấu nó.”
“Vâng, hiểu rồi, hiểu rồi.”
Kamijou gật đầu lia lịa, chợt có gì đó làm cậu chú ý.
“Khoan đã. Con gái của bà bây giờ chắc đã trưởng thành. Vậy mà kĩ thuật đan lại… Rồi, rồi!! Không nói nữa! Hãy nói chuyện khác nhé, bà đừng có đung đưa cái thứ dưới áo nữa.”
Kamijou từ bỏ việc khiêu khích sau khi bị bà ta cảnh cáo.
(Oyafune Monaka. Ban Giám Đốc.)
Kamijou cảm giác hai mẫu thông tin này không phải sự thật.
(Có thể bà ta dùng một cái tên giả mạo để cung cấp thông tin thật cho mình. Mình không thích bị lợi dụng, nhưng chỉ cần mình có thể chọn lựa và quyết định có làm những điều họ muốn hay không, thì mình có thể theo vụ này.)
“… Vậy chính xác bà muốn nói gì với tôi.”
Kamijou đi thẳng vào vấn đề chính và Oyafune vui vẻ gật đầu.
“Một vấn đề nan giải đang xảy ra khắp thế giới. Vấn đề đó là một hình thái của sự hỗn loạn xuất hiện dưới dạng đấu tranh và biểu tình.”
“Chuyện đó tôi biết.”
“Tôi muốn cậu dập tắt vấn đề đó.”
“Bằng cách nào?”
Kamijou nhíu mày trước yêu cầu của Oyafune và tiếp tục.
“Nếu tôi có thể tự giải quyết chuyện đó thì tôi đã làm rồi. Tôi chắc rằng có rất nhiều người trên khắp thế giới cũng có chung suy nghĩ với tôi, nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì cả. Chưa có gì được giải quyết. Chúng ta đều biết vấn đề cần được giải quyết, nhưng chưa có ai làm được cả. Bà biết tại sao không?”
Kamijou nói tiếp mà không đợi câu trả lời của Oyafune.
“Đơn giản vì không có một ‘lí do’ hay ‘nguyên nhân’ cụ thể nào đằng sau chuyện này cả. Không ai có thể giải một bài toán không có đáp án. Vì vậy mặt ngoài người ta điều tra nhưng thực chất họ chẳng làm gì cả. Liệu nó có giải quyết được không? Chắc bà không định bảo tôi chạy vòng quanh thế giới thuyết phục từng người tham gia biểu tình, bảo họ ngừng lại chứ?”
“Nếu như…”
Oyafune đáp lại không một chút do dự.
Có vẻ như bà đã đoán trước được câu hỏi này.
“ Nếu như có một ‘lí do’ hay ‘nguyên nhân’ đằng sau sự việc này thì sao?”
“Cái gì?”
“Đó là tại sao tôi ngồi đây nói chuyện với cậu. Tôi đang tìm kiếm một thứ mà ngoài cậu ra không có một người nào thuộc Liên hợp quốc hay tổng thống của một nước nào có được.”
“Và đó là cái gì?”
“Bàn tay phải của cậu.”
“…”
Quả thực đây là thứ chỉ Kamijou mới có.
Cậu bất giác nhìn xuống bàn tay phải của mình.
Imagine Breaker.
Đây có lẽ mà thứ bà ta muốn ám chỉ. Một khả năng đặc biệt của cậu có thể xóa bỏ, phá hủy bất cứ hiện tượng siêu nhiên nào, dù là phép thuật hay siêu năng lực. Nhưng khả năng này không có tác dụng trước bất kì thứ gì bình thường khác như đấu tranh biểu tình.
Như thế có nghĩa là…
“Ý bà là…?”
“Đúng.”
“Tức là có một sức mạnh siêu nhiên nào đó đã tạo ra sự hỗn loạn này, và nếu tôi phá hủy nó thì mọi chuyện sẽ trở lại bình thường phải không? Đây không phải là kết quả từ sự kiện ngày 30 tháng 9; đây là sự việc tiếp nối kể từ đó. Vì thế tôi có thể giải quyết nó đúng không?”
“Chính xác.”
Oyafune gật đầu.
“Ngoài ra, Thành phố Học viện không phải là nguồn gốc tạo ra hỗn loạn. Theo lời Tổng giám đốc, tổ chức tôn giáo lớn nhất thế giới, Giáo hội Công giáo La Mã, cũng thành lập một tổ chức khoa học phát triển sức mạnh tâm linh.”
“…?”
Kamijou nhíu mày trước lời nói của Oyafune, nhưng cậu lập tức hiểu ra.
Đấy chính là những điều Thành phố Học viện tuyên bố cho cả thế giới biết.
Với họ, phép thuật không tồn tại.
Hiện tượng được biết đến với cái tên phép thuật giờ được gọi dưới một thuật ngữ khoa học là “sức mạnh tâm linh.”
Chuyện đã đến nước này, Kamijou rất muốn nói ra cho bà biết nhưng như thế chỉ làm mọi chuyện thêm phức tạp.
Oyafune tiếp tục nói từ góc nhìn “khoa học”.
“Thành phố Học viện chúng ta tất nhiên chẳng hưởng được lợi lộc gì từ sự hỗn loạn này. Vì thế kẻ chủ mưu nhất định là Giáo hội Công giáo La Mã.”
“Thì ra là thế…”
Kamijou gật đầu tán đồng, nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại, cậu phát hiện có một điều làm cậu lưu tâm.
“Nhưng khoan, họ cũng đâu có đạt được điều gì từ chuyện này. Lực lượng chính tham gia vào các cuộc đấu tranh biểu tình là những người dân bình thường, tín đồ của nhà thờ. Như thế chẳng phải chính họ mới là những người bị thiệt hại nhiều nhất sao? Làm sao người ta có thể đạt được bất cứ thứ gì bằng cách gây tổn hại cho phe mình chứ?”
“Nếu họ đạt được điều gì đấy thì sao?”
“… Hả?”
“Rất đơn giản.”
Oyafune tiếp tục.
“Ví dụ, số tín đồ Giáo hội Công giáo La Mã khoảng hai tỉ. Một con số thật sự khiếp sợ. Cho dù cậu đếm tất cả người trong Thành phố Học viện từ già, trẻ, lớn, bé chúng ta cũng chỉ được khoảng 2.3 triệu người. Nếu như tuyên chiến toàn lực, chúng ta không có lấy một chút cơ hội nào chống lại họ. Cho dù cậu có tính thêm những nhân tố khác vào, thật khó mà tưởng tượng một chiến thắng với sự cách biệt lớn như vậy.”
“Rốt cuộc ý bà là sao?”
“Chà, cậu không thấy lạ à?”
Oyafune đáp lại câu hỏi của Kamijou bằng một câu hỏi khác.
“Giáo hội Công giáo La Mã thừa sức bóp nát Thành phố Học viện ngay bây giờ. Vậy tại sao họ còn bày trò tổ chức đấu tranh biểu tình trên khắp thế giới? Tại sao họ không chọn phương pháp đơn giản hơn là lấy số lượng đè nát Thành phố Học viện này? Chắc chắn tập trung tấn công phủ đầu sẽ mang lại hiệu quả hơn rất nhiều so với biểu tình rời rạc trải khắp trái đất. Khá vòng vo phải không? Nếu họ thực sự có thể điều khiển được hai tỉ con người đó, họ không còn gì phải sợ.”
“Không lẽ bà cho rằng…?”
“Tôi cho là vậy.”
Oyafune cười.
“Thông tin nói họ có thể điều khiển hai tỉ người là hoàn toàn bịa đặt. Nếu họ làm được, thì mọi chuyện đã xong xuôi từ lâu rồi. Có thể thật sự có hai tỉ người trên khắp thế giới mang thập tự giá quanh cổ, luôn mang Kinh Thánh theo bên mình và tới nhà thờ mỗi Chủ nhật.”
“Nhưng,” Oyafune Monaka nhấn mạnh.
“Câu hỏi bây giờ trở thành có bao nhiêu người sẵn lòng giết người dưới danh nghĩa nhà thờ. Thực tế có nhiều người sẵn sàng làm chuyện đó. Thế giới hiện giờ chia làm hai phía. Một ranh giới giữa Thành phố Học viện và tổ chức tôn giáo to lớn kia. Nhưng… thực sự có phải vậy không? Ranh giới ấy có rõ ràng như thế không?”
“…”
“Những người tới cầu nguyện nhà thờ mỗi Chủ nhật đều xem TV và dùng điện thoại di động. Các lực sĩ tập luyện thể hình một cách khoa học với liều thuốc thể thao có thể cầu nguyện trước trận đấu lớn của họ… Đó chính là thế giới bên ngoài Thành phố Học viện. Ranh giới ấy rất mập mờ, những con người đó đã xây dựng nên cuộc sống vật chất và củng cố niềm tin của họ bằng những gì tốt nhất của hai thế giới.”
“Khoa học và phép thuật… đan xen lẫn nhau.”
Oyafune đưa cái nhìn thắc mắc và hỏi “Phép thuật…?” khi nghe Kamijou lẩm bẩm điều trên.
Nhưng rồi bà tiếp tục.
“Đúng vậy. Phần lớn thế giới đều hoạt động theo cách đó và số đông thường thắng thế. Nó lan rộng một cách từ từ. Con người xây dựng cuộc sống của họ từ số tiền vay ngân hàng điều hành bởi các tổ chức liên quan tới Thành phố Học viện, đồng thời họ cũng tổ chức đám cưới tại nhà thờ Công giáo La Mã. Những người hưởng lợi từ cả khoa học và phép thuật chiếm phần đông Trái đất này.”
“Vậy,” Kamijou lên tiếng.
Cậu thấy cổ họng bắt đầu khô dần.
“Giáo hội Công giáo La Mã đang cố gắng chiêu mộ những người hưởng lợi từ cả hai phía?”
“Đúng vậy. Họ không muốn con người hưởng lợi từ cả hai phía. Họ muốn toàn quyền điều khiển từng người một trong số hai tỉ kia. Họ muốn có càng nhiều đồng mình càng tốt. Cho nên họ đã bắt đầu làm một cái gì đó. Kết quả, họ đã tạo ra một cơ cấu để dấy lên các phong trào biểu tình.”
Oyafune ám chỉ “một cái gì đó”.
“Một cái gì đó” chính là chìa khóa cho sự việc này.
“Mục đích của họ không phải đấu tranh biểu tình. Họ lợi dụng ‘sự hỗn loạn’ để đẩy mạnh quân số và sử dụng Thành phố Học viện để củng cố cơ sở nhằm thôn tính thế giới.”
Lời lẽ Oyafune mang đậm chất của giới khoa học.
Kamijou không thực sự thích cách diễn giải của bà ta lắm, nhưng cãi lại cũng chẳng giúp ích được gì.
“Thành phố Học viện đã bị dồn vào chân tường vì những hành động của Giáo hội Công giáo La Mã.”
“Bà sợ rằng những cuộc biểu tình này sẽ lôi kéo người khác về phía Giáo hội Công giáo La Mã sao?”
“Chỉ là một phần thôi,” Oyafune đáp lại.
“Cho dù chuyện đó không xảy ra, nó có thể dẫn tới một hướng phát triển khác. Chúng tôi hiện đang chuẩn bị để đối phó với cái gọi là ‘vụ nổ kinh tế’.”
“Một vụ nổ… kinh tế?”
“Nếu tình trạng hỗn loạn này diễn ra trong khoảng thời gian dài, nó có thể tạo ra một tác dụng ngược tới nền kinh tế. Và nó sẽ châm ngòi cho một cuộc khủng hoảng toàn cầu. Cho dù Giáo hội Công giáo La Mã không đạt được lợi lọc gì trong chuyện này, Thành phố Học viện cũng có thể bị xé thành từng mảnh.”
Tranh luận về kinh tế và khủng hoảng là những chuyện thực sự không có nhiều ý nghĩa đối với một học sinh trung học như Kamijou.
Cậu hỏi Oyafune.
“… Trong thời buổi hiện đại bây giờ một đất nước có thể bị hủy diệt dễ dàng như thế sao? Cho đến bây giờ chưa có một chút dấu hiệu gì cho thấy họ bị ảnh hưởng. Tôi không rành về kinh tế, tiền tệ hay mấy vấn đề quốc gia đại sự, nhưng tôi thực sự không tin một đội quân hùng hậu có thể bị tiêu diệt chỉ vì mấy vấn đề kinh tế.”
“Hình ảnh và biểu tượng của giới khoa học ngoài Thành phố Học viện hầu như là sức mạnh quân sự thuần túy. Nhưng những quốc gia đó lại đặc biệt yếu về kinh tế.”
Oyafune từ tốn trả lời câu hỏi của Kamijou.
“Duy trì quân đội tiêu tốn rất nhiều tiền bạc. Trong thời điểm thế giới hỗn loạn thì nguồn tài trợ sẽ bị giới hạn. Cho dù thu nhập của một quốc gia có thấp đến cỡ nào, chi phí cho việc duy trì quân đội vẫn rất lớn. Vì thế phía bị tổn hại nhiều nhất trong lúc khủng hoảng kinh tế không ai khác chính là lực lượng quân đội. Quân đội càng lớn bao nhiêu, thì chúng càng dễ sụp đổ bấy nhiêu.”
Kamijou không thể tin vào điều vừa nghe được.
Rất nhiều hình ảnh lực lượng quân sự hiện lên trong đầu, nhưng cậu không thể mường tượng ra có một lực lượng nào sẽ bị ảnh hưởng nặng nề bởi khủng hoảng kinh tế.
“Nhưng những nước có lực lượng quân sự lớn đều tích trữ dầu và đạn dược đúng không? Chẳng lẽ họ không trụ được vài năm?”
“Ha ha. Chiến tranh không xảy ra khi nguồn tài nguyên đã cạn kiệt. Một khi chuyện đó xảy ra, họ sẽ không còn khả năng chiến đấu nữa. Khi gần như đã cạn kiệt tài nguyên, Giáo hội Công giáo La Mã sẽ kéo cò. Và tôi nghĩ viên đạn bắn ra đủ sức phá nát thế giới khoa học mà trong đó Thành phố Học viện nằm ở ngay trung tâm.”
Câu kết luận kì quặc của Oyafune khiến Kamijou không nói nên lời.
Bà ta nhất định đang tính toán trong đầu để củng cố lập luận vừa rồi.
“Tôi không biết chuyện này có liên quan gì đến khả năng vừa rồi hay không, nhưng Thành phố Học viện đang cấp bách tập trung nguồn tài lực cho chiến tranh.” Oyafune tiếp tục nói.
“Có thể chúng ta đang cố gắng vượt qua sự cách biệt kia bằng các vũ khí không người lái và những trang thiết bị tối tân. Hoặc có thể do nguyên nhân khác. Chúng ta đang kiếm tiền, bằng cách làm ra những vũ khí thông thường không yêu cầu nhiều về mặt công nghệ, đem bán với giá cao như là vũ khí tối tân của Thành phố Học viện. Đó có lẽ là cái cớ cho việc hạ thấp sức mạnh vũ khí được trưng bày tại các cuộc triển lãm và vũ khí sẽ được đưa vào sản xuất hàng loạt.”
“…”
“Trong lúc đó, Giáo hội Công giáo La Mã cũng đang ra sức tăng nguồn tiền cho chiến tranh dưới dạng ‘đóng góp’ mà các tín đồ dâng lên cho nhà thờ. Họ viện cớ cần tiền bạc để mang hòa bình trở lại cho thế giới hiện đang chìm trong hỗn loạn. Những người trực tiếp thu tiền bạc không hề có ý đồ gì, nhưng những kẻ cấp trên rõ ràng đang hô hào sẽ mang lại hòa bình.
Thế giới càng hỗn loạn, tiền bạc họ nhận được sẽ càng nhiều.
Giáo hội Công giáo La Mã là một tổ chức tôn giáo lớn với hơn hai tỉ tín đồ. Nếu mỗi người đưa cho họ một yên thì họ sẽ có trong tay hai tỉ yên. Đương nhiên điều này không bắt buộc, nên rất nhiều người sẽ không nộp tiền. Nhưng có những tín đồ giàu có sẽ đóng góp rất nhiều tiền bạc, do đó càng nhiều người đóng góp họ càng ‘béo’ thêm, sớm muộn gì họ cũng sẽ mau chóng vượt qua con số hai tỉ yên.”
“Có lẽ sự xá tội đã trở lại dưới hình dạng khác.”
Kamijou không hiểu điều Oyafune vừa nói.
(“Xá tội” là một khái niệm lịch sử nào đó chăng?)
“Trừ những người cuồng đạo, hầu hết mọi người sẽ chọn khoa học thay vì niềm tin khi phải lựa chọn một trong hai. Con người nói thiên đàng hiện hữu, nhưng họ không vì thế mà chẳng màng tới cái chết. Khoa học cực kì thực tế và cực kì dễ hiểu. Sự đơn giản khiến mọi người có thể hiểu được là nguyên nhân họ ngả về phía khoa học. Nhưng vài người không thích điều đó. Những người đã sử dụng mánh lới. Và mánh lới đó đã tác động đến cách thức hoạt động tâm trí của con người. Điều này dẫn đến sự hỗn loạn mà chúng ta thấy đấy. Mọi chuyện là như thế.”
“…”
Liệu sự thật có phải như vậy?
Đầu tiên, giả thuyết Thành phố Học viện đứng sau sự việc này thay vì Giáo hội Công giáo La Mã liệu có khó nghĩ đến thế không? Thành phố Học viện với 2.3 triệu người đối chọi 2 tỉ tín đồ của Giáo hội Công giáo La Mã. Vì thế mà Thành phố Học viện đã gieo rắc các cuộc đấu tranh biểu tình trong Giáo hội Công giáo La Mã nhằm giảm bớt quân số của họ càng ít càng tốt. Như thế liệu có khó xảy ra không?”
(… Thật là rắc rối.)
Quả đúng Giáo hội Công giáo La Mã là kẻ cầm đầu phong trào đấu tranh biểu tình, nhưng tiềm lực chiến tranh của họ không mạnh như cái cách Oyafune Monaka nhìn thấy. Bà nghĩ như vậy chỉ vì bà ta không biết đến khía cạnh phép thuật của nhà thờ. Kamijou thật khó tưởng tượng ra cảnh những nhân vật chủ chốt của Giáo hội Công giáo La Mã như Agnese Sanctis hay Biago Busoni tham gia vào các cuộc biểu tình.
Và càng khó tin hơn nếu kế hoạch mà Thành phố Học viện dày công tạo ra rốt cuộc lại gây tổn thất cho chính tiềm lực chiến tranh của họ (do vụ nổ kinh tế).
Thậm chí cho dù nhũng người tham gia đấu tranh biểu tình đứng giữa lằn ranh giới khoa học và phép thuật, họ vẫn rất cần thiết cho sự vận hành của bộ máy kinh tế tư bản. Nếu một người đáng lí phải đi làm nay lại hùng hổ tham gia lực lượng biểu tình, thì nó chẳng gây thiệt hại mấy tới nền kinh tế. Nhưng nếu là hai tỉ người, thì đó sẽ là một cơn bão thực sự cuốn phăng nền kinh tế. Nếu họ cần huy động tiền cho chiến tranh, họ sẽ không chọn cách thức thực hiện bòn rút nguồn lực của mình như vậy.
Kamijou cho rằng Giáo hội Công giáo La Mã chỉ thực sự đứng sau chuyện này nếu như họ có một âm mưu khác. Đằng nào họ cũng sẽ chiêu mộ được những người ngả về phía họ.
Và nếu chuyện này có liên quan đến mặt tối của Giáo hội Công giáo La Mã, Imagine Breaker sẽ phát huy tác dụng.
“Nhưng…”
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, Kamijou bắt đầu nói.
“Cứ cho rằng Giáo hội Công giáo La Mã đứng đằng sau chuyện này và họ đã dùng một mánh lới nào đó để thực hiện, chính xác họ đang làm gì? Sực mạnh của tôi có giới hạn. Nếu chúng ta không biết họ đang ở đâu và sử dụng những gì thì tôi không thể hành động được. Ít nhất bà phải cho biết nơi tôi cần đến để thực hiện điều đó.”
“Vâng. Về chuyện đó-“
Oyafune Monaka toan nói nhưng rồi đột ngột dừng lại.
Thêm một nhân vật mới vừa xuất hiện trong cái công viên nho nhỏ này.
“Tsuchimikado?”
Kamijou lẩm bẩm cái tên đó một cách vô thức khi cậu nhìn thấy khuôn mặt đeo kính râm kia.
Đó chính là bạn cùng lớp với Kamijou, Tsuchimikado Motoharu. Cậu ta đã đi cùng với Kamijou đến phòng giáo viên, nhưng đến lúc phải đi nhổ cỏ chịu phạt, thì cậu ta đã biết mất tăm. Kamijou định hỏi cậu ta chuyện đó, nhưng nhận ra đây không phải là lúc thích hợp.
Không khí bây giờ không phù hợp để hỏi mấy câu hỏi kiểu đấy.
Tsuchimikado trông khác hẳn so với lúc bình thường.
“Bà đã nói xong chưa?”
Tsuchimikado không nói với Kamijou.
Đôi mắt đằng sau lớp kính xanh đang nhìn thằng về phía Oyafune Monaka.
Và Oyafune dường như không ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu ta.
Có thể bà ta đã biết cậu ta là đặc vụ Tsuchimikado Motoharu.
“Chưa hết, nhưng không sao… Cậu có thể lo phần còn lại.”
“Tôi hiểu rồi.”
Tsuchimikado trả lời một cách ngắn gọn.
Cậu khẽ thở dài như thể cậu sắp phải làm một công việc buồn tẻ.
“Tôi chắc bà đã chuẩn bị tinh thần cho chuyện này.”
“Tôi đã chuẩn bị từ ngày hôm qua.”
“Vậy bà không phiền nếu tôi bắt đầu chứ?”
“Chẳng việc gì cậu phải chần chừ cả.”
Oyafune mỉm cười đáp lại và Tsuchimikado khẽ ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Cậu đưa tay ra sau và lấy ra một thứ gì đó từ thắt lưng.
“… Tsuchimikado?”
Kamijou đã ngây người ra vì cuộc nói chuyện tiếp tục mà không có cậu, nhưng giờ cậu thấy một thứ mà cậu không thể tin vào mắt mình.
Tsuchimikado đang cầm một vật bằng kim loại màu đen sáng bóng trên tay phải.
Nó dài khoảng 15 cm.
Đó là…
(… Một khẩu súng?)
Cho dù có nhận ra, Kamijou cũng không thể làm được điều gì để ngăn chặn Tsuchimikado Motoharu.
Không phải do cậu không đoán được chuyện Tsuchimikado sắp làm.
Mà vì cậu không thể tin Tsuchimikado lại có thể làm một chuyện khủng khiếp đến thế.
BẰNG!! Tiếng súng khô khốc vang lên trong công viên nhỏ.
Dù thế, Oyafune Monaka vẫn mỉm cười.
Cơ thể bà run rẩy, ngã khụy xuống mặt ghế và rơi xuống nền đất.
Phần 6
Mikoto giật bắn người vì tiếng động lớn vừa rồi.
Nghe giống như tiếng súng nổ vậy.
Âm thanh chói tai đó như xuyên thủng lỗ tai Mikoto và vang vọng trên bầu trời.
(C-cái gì thế???)
Cô nghĩ đó là tiếng bắn pháo hoa, nhưng tháng mười này đâu có lễ hội gì.
Có thể âm thanh vừa rồi do một siêu năng lực gia về lửa gây ra.
Cô nghe thấy tiếng cửa sổ mở ra từ những khu kí túc xá quanh đó. Một tiếng động lớn như thế tất nhiên sẽ gây chú ý. Nhưng không có học sinh nào rời khỏi nhà. Âm thanh đó chưa đủ lớn để khiến người ta phải rời bỏ bữa tối ngon lành đang được dọn ra.
(Vậy là một siêu năng lực gia đang gây rối hở?)
Mikoto không có ý định xem xét chuyện này, nhưng dù sao cô cũng đi về hướng đó.
Cô là một siêu năng lực gia sử Level 5, Railgun. Cô có thể cân hầu hết các năng lực gia khác và cô tự tin rằng mình có thể giải quyết bất cứ chuyện gì cô nhúng tay vào. Nếu có một siêu năng lực gia nổi loạn đánh nhau với Anti-Skill, cô có thể nhảy vào giữa trận chiến và kết thúc mọi chuyện mà không để lại một vết sẹo.
Dù vậy, cô đã từng đối mặt với một thứ mà bản thân cô không thể nào giải quyết được…
(… Hừ!! T-tóm lại, mình chỉ cần đi về hướng phát ra tiếng động. Xem nào, hướng này phải không ta?)
Mikoto lắc lắc đầu tập trung suy nghĩ và đi thẳng về phía phát ra âm thanh.
Cô không nhìn thấy gì ngoài những dãy kí túc xá học sinh quanh đó.
Phần 7
Oyafune bị bắn vào phần ruột.
Phải mất mấy giây Kamijou mới nhận ra sự thật.
Rằng Tsuchimikado đã bắn bà ta.
Và phải mất thêm vài giây nữa để sự thật đó thấm vào trong tâm trí cậu.
Oyafune không hề kháng cự. Bà ta có giấu một thứ gì đó dưới lớp áo khoác dí vào bên hông cậu, nhưng có vẻ như bà không có ý định chĩa vật đó vào Tsuchimikado. Bà hiểu rất rõ tình hình và chấp nhận lãnh viên đạn. Mọi chuyện là như thế.
(Tsuchi… mikado?)
Kamijou chậm rãi chuyển ánh mắt từ cơ thể bất động của Oyafune.
Nét mặt Tsuchimikado không hề biến sắc.
Khẩu súng ngắn cậu ta đang cầm trên tay phải vẫn còn nhả khói trắng của thuốc súng. Tsuchimikado cất khẩu súng ra phía sau, vận vào thắt lưng và giấu dưới lớp áo đồng phục học sinh. Sau đó cậu cúi xuống nhặt vỏ đạn rơi ra và bỏ vào túi.
Tất cả nhũng việc đó cậu ta làm như thể cậu chẳng có hứng thú với công việc này.
Và rồi Kamijou nổi điên lên.
“Tsuchimikadoooooooooooooooo!!”
Trong cơn giận dữ Kamijou đứng bật dậy khỏi chiếc ghế dài và tóm lấy áo Tsuchimikado. Dù vậy đôi mắt ẩn sau chiếc kính mát vẫn không hề thay đổi. Khi Kamijou chú ý điều đó, tay cậu ta nắm lại gần như theo phản xạ và giáng một cú mạnh hết sức vào mặt Tsuchimikado. Cái cảm giác đánh một ai đó lan tỏa một cách dữ dội từ các đầu ngón tay đến cổ tay cậu. Nửa người trên của Tsuchimikado bật ngược về phía sau và ngã xuống đất. Nhưng cho dù cậu ngã bệt xuống đất, sắc mặt cậu ta vẫn không hề lay chuyển. Rõ ràng cậu ta không cảm thấy một chút đau đớn.
(Thằng khốn!!)
Kamijou nghiến răng và giẫm một bước thật mạnh về trước.
Nhưng có một cái gì đó cản cậu lại.
Một bàn tay yếu ớt tóm lấy mắt cá chân cậu.
Bàn tay run rẩy ấy là của Oyafune Monaka, người mới bị Tsuchimikado bắn tức thì.
“… Xin đừng…”
Bà cố gắng nói thành lời dù miệng bà úp xuống mặt đất.
“Xin đừng… trách cậu ta…”
Những từ đó đủ sức khiến Kamijou cảm thấy bối rối.
Oyafune tiếp tục.
Bà vừa cười vừa nói.
Đó là lời cảm ơn của bà vì cơn tức giận của Kamijou vừa rồi.
“Hành động của tôi… không đại diên cho Thành phố Học viện… Quan điểm của tôi… khác hẳn so với những người còn lại trong Ban Giám Đốc…”
“Cái gì?”
“Họ muốn làm cho cuộc chiến này khốc liệt hơn… và vì sự sụp đổ hoàn toàn của nhóm khoa học tự gọi mình là một tôn giáo kia mà đại diện là Giáo hội Công giáo La Mã… Họ muốn hưởng lợi từ sự hỗn loạn này, nên không muốn mọi chuyện được giải quyết một cách dễ dàng…”
Kamijou quay lại nhìn vào mặt Tsuchimikado.
Vẫn là cái khuôn mặt lạnh lùng như trước.
Đó là khuôn mặt của một người biết rõ mọi chuyện ngay từ đầu.
“Làm cho cuộc chiến khốc liệt hơn… là một hành động vô nghĩa… cần phải ngăn chặn.”
Oyafune thều thào.
Mỗi một từ của bà đều hòa lẫn sự đau đớn trong đó.
“Cho dù tôi là một thành viên của Ban Giám Đốc… quyền lực của tôi cũng có giới hạn. Tôi không thể thay đổi được tình hình… Nếu chống lại ý muốn của ‘cấp trên’, tôi sẽ bị tước đoạt hết quyền hạn và không thể làm được bất cứ điều gì. Vì vậy tôi phải nhờ đến cậu, người có thể cứu vãn tình thế hiện giờ...”
Oyafune ngẩng mặt lên nhìn Kamijou.
Bà nhìn thẳng vào đôi mắt của cậu và nói.
“… Sớm muộn cuộc gặp mặt giữa cậu và tôi cũng sẽ bị phát hiện. Và tôi sẽ bị ‘trừng phạt’ vì tội làm phản. Nếu chỉ có một mình thì tôi đã có thể bỏ chạy… nhưng nếu làm vậy, mục tiêu ‘trừng phạt’ sẽ thay đổi.”
Mục tiêu.
Kamijou giật mình khi nghĩ về điều này.
“Vậy nếu bà cao chạy xa bay, họ sẽ nhắm vào gia đình của bà…?”
“…”
Oyafune không đáp lại.
Đó là sự im lặng của một người không muốn làm người khác phải lo lắng.
“… Tôi… đã nhờ cậu ta làm chuyện này.”
Oyafune lái sang chuyện khác.
“Cậu nên biết… Cậu ấy thực sự không muốn làm chuyện này đâu. Xin đừng trách cậu ấy… Tôi đã nhận được sự ‘trừng phạt’ của mình, chỉ hơi lệch cơ quan chính yếu một chút…Tôi là người yêu cầu cậu ấy làm một chuyện kì quặc thế này…”
“Đừng nói nữa.”
Cuối cùng Tsuchimikado Motoharu cũng lên tiếng.
Cậu chầm chậm bước tới và nhìn xuống khuôn mặt của Oyafune Monaka.
Từ nơi cậu đứng, Kamijou không thể thấy được gương mặt của Tsuchimikado.
Nhưng cậu thực sự không muốn nhìn thấy.
“Tôi sẽ lo chuyện còn lại. Bà đã làm rất tốt phần của bà. Tôi biết bà có rất nhiều chuyện muốn hỏi tôi, nhưng tôi chỉ có thể trả lời bà một câu thôi: Yên tâm. Bà hãy nhớ lấy điều đó.”
Oyafune nở nụ cười mãn nguyện khi nghe được những lời của Tsuchimikado.
Có một chiếc khăn len làm bằng tay, tuy không khéo lắm, quấn quanh cổ bà.
Đó chính là lí do Oyafune Monaka đã dũng cảm chiến đấu.
Lí do để bà quyết tâm ngăn cản sự xung đột giữa Thành phố Học viện và Giáo hội Công giáo La Mã và đảm bảo chắc chắn bà sẽ nhận được sự ‘trừng phạt’ cho những hành động của bà đều là đây.
Tsuchimikado cúi xuống và lướt qua tư trang của Oyafune. Cậu lấy ra một chiếc điện thoại và bấm gọi cho xe cứu thương. Sau đó cậu lau dấu vân tay và đặt lại xuống đất.
Cậu lôi từ trong áo bà ra một thứ gì đó.
Có vẻ như là một khẩu súng cầm tay nhỏ để tự vệ.
Tsuchimikado nhét vào thắt lưng rồi nhìn sang Kamijou.
“Chúng ta phải đi thôi, Kami-yan.”
“Biết rồi.”
Kamijou nghiến răng và nhìn vào thi thể dưới đất của người đàn bà khờ khạo kia.
“… Bà ta đã sắp đặt tất cả mọi chuyện chỉ để làm tớ phải bắt tay hành động. Cái quái gì thế? Có thiếu gì cách gián tiếp để nói với tớ đâu.”
Kamijou Touma chẳng phải người nổi tiếng.
Nếu bà muốn Kamijou làm chuyện gì, bà chỉ cần nói cho cậu ta biết phải làm những gì là được.
Vậy mà bà đã đánh đổi cả mạng sống của mình chỉ vì một yêu cầu nhỏ như vậy.
Nghĩ đến điều đó khiến Kamijou siết chặt bàn tay phải lại.
“Chúng ta không có thời gian đâu. Tớ sẽ giải thích sau.”
Tsuchimikado tiếp tục.
“Chúng ta sẽ đi đến Quận 23. Có một chiếc may bay đợi sẵn ở đó. Đây chính là thứ bà Oyafune Monaka có thể chuẩn bị được trong quyền hạn của bà. Chúng ta không nên lãng phí nó.”
“Chết tiệt…”
Kamijou chửi thầm trong lúc chạy theo Tsuchimikado rời khỏi công viên.
Bỏ lại đằng sau thi thể bà Oyafune Monaka trên vũng máu.
Kamijou nghiến răng khi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương vọng lại từ xa.
Phần 8
Misaka Mikoto lần tới một công viên nhỏ.
Trông không giống như một nơi để dành xây một công viên; đúng hơn là một công viên được dựng lên để lấp vào khoảng đất trống còn thừa sau khi xây xong các khu kí túc xá xung quanh.
Có rất nhiều xe đậu trước cổng công viên.
Đó là xe của Anti-Skill.
Mikoto đi về hướng đó, nhưng một người đàn ông mặc đồ đen đã cản cô lại. Cánh cổng đã bị phong tỏa với nhiều lớp dải băng màu vàng.
Cô liếc nhìn vào phía trong công viên.
Bên trong có rất nhiều nhân viên Anti-Skill giống như người đang đứng trước mặt cô, nhưng không hề có một “người thường” nào cả. Có vẻ như họ đang điều tra một chuyện gì đó xung quanh chiếc ghế dài ở phần rìa công viên.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra đằng kia.
Cô không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng, dù là chuyện gì đi nữa, có vẻ như mọi thứ đã xong rồi.
Giữa dòng 2
“Dường như ‘Ghế phải của Chúa’ là một nhóm nhắm tới chiến thắng vượt qua ‘nguyên tội’.”
Giọng Lidvia Lorenzetti vang vọng trong căn phòng thẩm tra chật chội của Tòa tháp London.
Stiyl và Agnese khẽ cau mày. Không có cụm từ nào được những tín đồ của Đạo Ki tô biết đến nhiều hơn cụm từ nguyên tội.
“Ý ngươi là ‘tội lỗi’ của Adam và Eve mắc phải khi ăn Trái Cấm của Cây Trí Tuệ? ‘Tội lỗi’ đã giáng xuống đầu nhân loại mà chính chúng ta là hậu thế?”
“Đúng, đây là nhưng điều ghi trong Kinh Cựu Ước.”
Lidvia tiếp tục câu chuyện.
“Và trong Kinh Tân Ước, ‘Con Thiên Chúa’ đã vào vai người có thể rửa sạch ‘tội lỗi’ đó. Người đã bị đóng đinh lên cây Thánh Giá, để Người có thể lấy đi tất cả tội lỗi của nhân loại và rửa sạch chúng. Vì lẽ đó, nếu chúng ta cầu nguyện cho Thánh Giá, ăn thịt và uống máu của Chúa vào lễ Mass, giữ trọn niềm tin đến cuối cùng, ‘tội lỗi’ của chúng ta được rửa sạch vào ‘Ngày phán xét cuối cùng’ và sẽ được dẫn đến ‘Vương quốc Thánh’.”
“Bên cạnh đó,” Lidvia nói.
“… Có một ngoại lệ trong chuyện này.”
“Một ngoại lệ?”
Agnese bất giác hỏi trong lúc ghi chép lên cuốn giấy da.
Stiyl đưa mắt nhìn Agnese, nhưng rồi tiếp tục cuộc thẩm vấn.
“Có một người không mang ‘tội lỗi’ mà đáng lẽ toàn nhân loại phải gánh lên mình.”
Stiyl liền hiểu ngay người mà cô ta đang nhắc tới.
“Đức Mẹ đồng trinh Maria.”
Biago ngồi cạnh Lidvia tặc lưỡi.
Sityl tiếp tục nói, không thèm đếm xỉa tới hắn ta.
“Là người đàn bà đã sinh ra ‘Con Thiên Chúa’, tội lỗi của Đức mẹ đồng trinh Maria đã biến mất vì bà được thụ thai bởi Đức Thánh Linh, mà chúng ta gọi là ‘thụ thai vô nhiễm nguyên tội’. Nói cách khác, Đức Mẹ đồng trinh Maria không mắc phải ‘nguyên tội’. Do tất cả nhân loại đều là hậu duệ của Adam và Eve, họ gánh lấy ‘nguyên tội’ truyền cho các con cháu đời sau.”
“Và có một ngoại lệ ở đây.”
Lidvia đáp lại ngắn gọn.
“Trong Kinh Tân Ước, vì không còn cách nào khác để rửa sạch ‘nguyên tội’ hơn việc ‘Con Thiên Chúa’ gánh lấy tất cả nên Người chọn lấy giải pháp hành hình. Nếu ngươi lấy đó làm nền tảng cộng với thực tế rằng ‘tội lỗi’ của Đức Mẹ đồng trinh Maria mất đi, ta nghĩ câu trả lời giờ đã quá hiển nhiên.”
“Ngươi muốn nói có một phương pháp để rửa sạch ‘nguyên tội’ ngoài việc đặt niềm tin vào ‘Con Thiên Chúa’?”
“Bằng một phép thuật có thể xem như gian lận, đúng vậy. Ta nghe nói ‘Ghế phải của Chúa’ đã thành công trong việc xóa bớt ‘tội lỗi’ của họ đến mức tối đa, nhưng họ không có khả năng rửa sạch chúng hoàn toàn được.”
Lidiva bị khóa vào thành ghế, nhưng cái cách nói chuyện bình thản như thể chính cô ta mới là người đang làm chủ tình hình.
“Nhưng chính vì họ đã thanh tẩy gần hết ‘tội lỗi’ của mình, họ có thể thi triển những phép thuật ở cấp độ vượt xa so với người thường. Người ta đồn rằng họ thậm chí có thể sử dụng các phép thuật tầm thường để đương đầu với Thiên thần và Ác quỉ.”
“… Ta nghĩ rằng thanh tẩy ‘nguyên tội’ là mục tiêu tối thượng của loài người. Và nếu làm được điều đó, ‘phẩm chất’ của con người sẽ đạt đến ngưỡng một Thiên thần. Tuy nhiên…”
“Đúng vậy. ‘Tội lỗi’ ở đây còn có nghĩa là trái Trí tuệ. Nếu đánh mất điều đó, ngươi cũng sẽ đánh mất khả năng để làm một pháp sư bình thường và sử dụng những phép thuật dành cho con người.”
Stiyl khẽ thở dài.
Sự thanh tẩy “nguyên tội”.
Không quá khó để nghĩ ra chuyện Giáo hội Công giáo La Mã đang nắm giữ một quả bom như vậy. “Tội lỗi” của một người được thanh tẩy bằng cách đặt niềm tin vào Đạo Ki Tô và được dẫn đến “Vương quốc Thánh” tạo ra bởi Chúa sau “Ngày phán xét cuối cùng” được xem là niềm hạnh phúc thực sự. Có vẻ như Giáo hội Công giáo La Mã đã không ngừng nghiên cứu một nghi lễ bí mật có thể thanh tẩy “nguyên tội”.
Sau khi thông suốt những điều trên, Stiyl đặt cho Lidvia một câu hỏi.
“Như vậy mục tiêu cuối cùng của ‘Ghế phải của Chúa’ là loại bỏ hoàn toàn phần ‘tội lỗi’ còn sót lại trong người chúng?”
Nếu thành công, “Ghế phải của Chúa” sẽ hoàn toàn sử dụng một cách tự do những phép thuật của Thiên thần. Một khi điều đó xảy ra thì thậm chí ngay đến cả Thánh cũng không thể ngăn cản họ.
“Hê hê.”
“Không phải vậy sao?”
“Không, thanh tẩy ‘tội lỗi’ chỉ hàm ý đặt dấu chấm hết cho ‘Ghế phải của Chúa’. Mục đích cuối cùng thực sự của họ là một thứ hoàn toàn khác.”
“… Thanh tẩy ‘nguyên tội’ là một điều thiêng liêng. Vậy mà nó lại đặt dấu chấm hết sao?”
(Vậy cái gì mới là đích nhắm thực sự của bọn chúng?)
Lidvia cố kìm nén cười và tiếp tục nói.
“Họ đã tuyên bố mục tiêu của họ rất rõ ràng ngay từ đầu.”
“Sao kia?”
“’Ghế phải của Chúa’. Đó chính là điều họ theo đuổi.”